Thủy triều
Chương 44:
Đó cũng chẳng phải là câu chuyện kỳ lạ gì nhưng Thư Hàng đã phải tốn rất nhiều hơi sức mới giải thích rõ ràng ra được.
Sau khi nghe xong lời này, trên mặt Ny Na lộ ra vẻ khó tin: “Chỉ vì một cái kẹp tóc mà cậu đi theo cô ấy đến mấy ngày?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư Hàng ngây ngốc cười, ngượng ngùng sờ sờ lên đầu nói: “Tớ làm thế này không phải là vì sợ sự xuất hiện đột ngột của tớ sẽ dọa cô ấy hay sao.”
“Anh trai, cậu như thế này gọi là đeo bám. Đây là tội phạm vô hình, người ta có thể báo cảnh sát bắt cậu đấy, hiểu không hả?”
Ny Na bị mạch não thần kỳ của Thư Hàng làm cho kinh ngạc nhưng sau đó lại đột nhiên nhớ ra một chuyện nên tò mò hỏi anh ấy: “Không đúng, không phải là cậu không thích con gái hay sao?”
“Ai nói thế?”
Thư Hàng đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ là một người đàn ông đích thực đấy nhé.”
“Chỉ là tớ không giỏi giao tiếp với các cô gái mà thôi. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh tớ đều là người nào đó.”
Ny Na nghe đến mức cảm thấy có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi: “Tớ không phải con gái sao? Trên người tập hợp tất cả các điểm xinh đẹp dịu dàng tao nhã dễ thương, thế gian chỉ có một, nhân gian có một không hai.”
“Hầy, cậu thôi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ỷ vào việc có Mục Châu ở đây, Thư Hàng biết có người có thể trị Ny Na nên to gan lớn mật nói: “Cậu xem có con gái nhà ai lại lỗ mãng như cậu không? Động một tí là miệng thì nói lời đạo lý, tay thì vung ra đánh người.”
“!!!”
Quỷ nhỏ trợn tròn mắt lên, trong nháy mắt đã điên tiết, xắn tay áo muốn đánh nhau: “Cậu qua đây, tớ phải đánh với cậu một trận mới được.”
Ny Na hung hăng xông lên phía trước, người ở phía sau túm lấy chiếc mũ trên áo hoodie của cô rồi kéo lại, cô bị cú siết cổ định mệnh giữ lại, lùi hai bước thì đụng vào ngực anh.
Mục Châu đè bả vai cô lại rồi dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi: “Đừng làm loạn nữa, làm việc chính trước đi.”
“Hừ.”
Ánh mắt Ny Na lộ ra sự dữ dằn. Cô túm cổ Thư Hàng, vừa uy hiếp vừa doạ nạt.
Sau một đêm gà bay chó chạy, cô đã hoàn toàn tỉnh rượu, bụng dạ sôi lên ùng ục vì đói.
“Đói bụng rồi à?” Nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ, Mục Châu mỉm cười hỏi cô.
“Ừm.”
Cô cũng không phủ nhận, quay đầu nhìn Thư Hàng, độc mồm độc miệng nói: “Tớ muốn ăn bánh bao đậu đỏ mềm mụp, cậu đi mua đi, nếu không bây giờ tớ sẽ xông vào nói cho cô gái trong lòng của cậu biết rằng có một gã tên là Hổ Béo, một tên biến thái điên cuồng đeo bám cô ấy đấy!”
“Đừng mà đừng mà, tớ đi mua là được chứ gì, cậu không thể nóng nảy như thế được đâu.”
Thư Hàng sợ bà cô này rồi, bình thường đã có thể tóm anh ấy bảy tấc, lúc này bí mật nho nhỏ bị phát hiện thì ba tấc cuối cùng cũng không còn nữa rồi.
“Vậy thì chỗ này…”
“Bọn tớ sẽ để mắt đến giúp cậu.”
Ny Na biết Thư Hàng không có ác ý. Xung quanh con đường quán bar này vàng thau lẫn lộn, thỉnh thoảng còn có người say rượu qua lại. Bởi lo lắng cô gái kia nửa đêm nửa hôm ra ngoài dễ gặp phải kẻ xấu nên anh ấy đã ngu ngốc canh đến tận khi trời sáng.
*
Sau khi Thư Hàng rời đi, trong con hẻm tối tăm, chật hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ.
Con hẻm nhỏ lạnh cóng, tuyết đang dần dần rơi nhỏ đi, những mảnh vụn trắng tinh lơ lửng trong không trung, mênh mang gieo rắc rơi lên mũ.
Ngọn đèn đường treo trên bức tường màu xám tỏa ra quầng sáng màu vàng sẫm, nhẹ nhàng chiếu sáng nửa khuôn mặt Ny Na.
Nửa người Mục Châu giấu trong bóng tối. Anh cúi đầu nhìn thấy cô lạnh tới mức xoa xoa tay vào nhau mà hà hơi bèn cởi áo khoác ra rồi che người cho cô.
“Tôi không cần.”
“Mặc vào đi.”
Không khí nóng rực bao quanh mang theo nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh.
Ny Na không nhúc nhích nữa, cô chợt nhớ tới việc anh chỉ mặc độc một cái áo sơ mi mỏng manh, nhiệt độ âm khiến người ta rùng mình co rúm lại.
“Anh không lạnh à?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Đàn ông đâu có mong manh yếu ớt như thế, yên tâm, tôi không chết rét được đâu.”
“Ồ.”
Cô nuốt xuống những lời chưa nói, tự nhủ với chính mình rằng không thể quan tâm rõ ràng quá mức như thế được.
*
Lúc này, cửa hàng hoa ở đầu bên kia truyền đến động tĩnh khe khẽ, Ny Na rặt một vẻ tò mò nhìn về phía đó.
Cô thấy cô gái mặc chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt đang cắt tỉa một bó hoa. Cô ấy có mái tóc đen dài thẳng ngang vai, làn da trắng nõn, đường nét thanh tú, giống như một đó hoa cúc nhỏ vừa chớm nở.
Nhớ tới những lời nói vừa rồi của Thư Hàng, sau khi vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu, Ny Na bèn quay sang hỏi Mục Châu: “Đàn ông các anh đều thích những cô gái như thế này à?”
Anh im lặng một lúc rồi bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau.
Cô khẽ chớp mắt, tim đập nhanh hơn một chút.
“Người khác thế nào thì tôi không biết nhưng tôi thì không thích.”
“Vậy anh…”
Anh thích kiểu con gái như thế nào?
Lời nói buột miệng đột ngột bị giữ lại, cùng lúc đó, bên tai cô vang lên một tiếng cười vui vẻ.
Thủy triều