Thủy triều
Chương 23:
Quán bar nhanh chóng bắt đầu một lượt biểu diễn mới, tay trống trẻ tuổi đẹp trai thể hiện sức trẻ của mình trên sân khấu, vậy mà trong cơn mơ màng cô lại nhìn thấy bóng dáng của Mục Châu trên người cậu ta.
Trong một quán bar nhỏ ở Giang Nam, anh mặc một cái áo phông trắng chơi trống trên sân khấu, khi nở nụ cười rất quyến rũ, màn trình diễn điêu luyện và bùng nổ của anh khiến khán giả dưới sân khấu hò hét liên tục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đã quên mất từ khi nào cô bị anh hấp dẫn?
Cô chỉ nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đến ôm hôn khi tình cảm nồng nàn, từ đầu đến cuối cũng chỉ tầm mười lăm phút.
Quỷ nhỏ Ny Na vẫn to gan như trước.
Chỉ có anh mới cười chấp nhận, rồi đáp lại gấp đôi sự to gan của cô.
“Choang.”
Cái ly trong tay rơi vỡ trên mặt đất, lập tức vỡ tan tành.
Ny Na rũ mắt bật cười, cuối cùng vẫn thua bởi nhịp tim đập loạn xạ của chính mình.
Cô loạng choạng ngồi dậy rồi chân nam đá chân chiêu đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Ra ngoài cửa lớn quán bar, gió lạnh như băng thổi đến từ bốn phương tám hướng, cô đuổi theo ra ngoài quán bar, vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh, chiếc áo khoác bông bên ngoài chiếc váy đỏ mở rộng, thậm chí cô còn quên không kéo khoá áo lên.
“Đang tìm tôi à?”
Giọng nam ôn hoà trong trẻo tưởng chừng như vượt qua nghìn năm, phá tan tầng tầng mộng ảo, hóa thành một làn khói nhẹ nhàng phả vào tai cô.
Cô uống quá nhiều nên cũng khá say, cô nghiêng đầu nhìn theo hướng giọng nói.
Anh đứng hút thuốc dưới đèn đường trước con ngõ nhỏ, thong thả bỏ chiếc điện thoại mới cúp máy xuống, ánh mắt nhìn cô lộ ra đôi chút xấu xa kỳ lạ.
“Không.”
Ny Na vẫn là Ny Na kia, mạnh miệng gần chết: “Bên trong ngột ngạt quá nên tôi ra ngoài hóng gió thôi.”
Mục Châu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ như máu của cô, cong môi khẽ cười, cảm xúc lướt qua như làn khói khi nãy, có thể thấy rõ anh trở nên vui vẻ.
Anh nghiêng đầu nhả hết làn khói trắng ra, lẳng lặng đi về phía cô.
“Bên ngoài lạnh, mặc quần áo cho đàng hoàng vào.”
Trong lúc nói chuyện, anh đã đưa tay kéo khoá áo bông lên cho cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, lại không nhịn được bật cười.
“Anh cười cái gì thế?” Cô ngơ ngác hỏi.
Đôi môi anh hơi mấp máy, anh còn chưa kịp nói câu nào đã có một người chạy ra khỏi quán bar, là tay trống trẻ tuổi ban nãy.
“Ny Na.”
Hình như thiếu niên cũng không muốn từ bỏ dễ dàng thế, vô cùng lo lắng đuổi theo cô.
Mục Châu nhìn chằm chằm hàng lông mi chớp chớp của cô, nhỏ giọng hỏi: “Em đi cùng cậu ta hay là đi theo tôi?”
Cô yên lặng.
Đầu óc cô rối bời không biết nên trả lời như thế nào, dường như có trả lời thế nào cũng sai.
Cô chỉ muốn đi với anh.
Nhưng lòng tự trọng không cho phép, cô không thể tiếp tục trơ mắt nhìn bản thân rơi xuống vực sâu.
…
Người đàn ông kiên nhẫn chờ đợi một lúc, vẫn không chờ được câu trả lời mình muốn nghe.
Anh biết không thể ép buộc cô quá nhiều, ngày tháng sau này còn rất dài, từ giờ trở đi anh sẽ không kiêng kỵ bất cứ thứ gì nữa, anh có thể đối xử tốt với cô mà không cần đắn đo chuyện gì, dùng hết tất cả mọi cách để cô chậm rãi chấp nhận mình.
Mục Châu lập tức nhìn lướt qua cô, trong lòng cô rung động, duỗi tay kéo vạt áo anh.
Bỗng người đàn ông dừng bước, hơi thở chững lại.
Anh mím môi nở nụ cười, nắm thật chặt lấy cổ tay cô đi về phía trước.
Thiếu niên kia không cam lòng, cậu ta còn muốn nói gì đấy nhưng lại đứng sững sờ tại chỗ vì một chữ “cút” kiên quyết của anh.
Đêm tuyết rơi lạnh lẽo cô đơn, một chiếc xe thương vụ màu trắng chạy băng băng trên nền tuyết, lái dọc theo đường lớn rất lâu rồi mới rẽ vào một con đường bí mật, dừng lại trước kho hàng đã đóng cửa.
Trong xe không có ai nói câu nào, yên lặng đến nỗi hơi đáng sợ.
Ny Na không chịu nổi bầu không khí như này, cô xoay người đẩy cửa xe muốn trốn, hơn nửa người người đàn ông đã ngả sang, nắm chặt lấy tay cô.
Thủy triều