Thủy triều
Chương 20:
Sau khi đăng bài xong, cô lại cất điện thoại vào túi xách nhỏ.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng tựa như đã dùng hết sức lực toàn thân cô vậy. Cô không dám mở khu bình luận ra đọc nữa, sợ nhìn thấy những câu nói ác độc rồi lại không nhịn được mà lao vào chửi nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô là người như thế đấy.
Lúc nào cũng mạnh miệng sau đó lại không nhịn được mà mềm lòng. Trong khoảng thời gian này cô luôn nghĩ đến việc nhà xuất bản đã rất mất công tốn sức cho lần mở đặt hàng trước này của mình.
Có lẽ cô không thiếu tiền nhưng cũng không muốn sự thoải mái phóng khoáng của bản thân liên luỵ đến những người vô tội đang cố gắng làm tốt việc của mình kia.
Bọn họ không làm gì sai cả.
Tất nhiên là Ny Na cũng không cảm thấy mình sai.
**
Lúc chạng vạng tối cô có gọi điện thoại dặn dò chú tài xế đến chở mình rồi. Chú tài xế chở ông cụ lên miếu rồi ở lại bầu bạn với ông luôn nên nhắn lại với cô rằng mình sẽ nhờ bạn đến đón.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi nhưng không lớn lắm. Những bông tuyết vụng trắng tinh từ trên trời rơi xuống tô điểm cho chiếc tai thỏ đáng yêu trên đầu Ny Na. Đó vốn là một đôi tai phụ kiện đi kèm với quần áo nên một bên dựng đứng lên một bên lại rũ xuống, làm cho thiếu nữ có vẻ tinh nghịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đi ra khỏi nhà, vừa thấy chiếc xe công đậu ở bãi đất trống đã vô thức cho rằng đây là xe chú tài xế sắp xếp nên rụt cổ đi vòng qua bên ghế lái phụ.
Vừa mở cửa xe, cả người cô đã run lên, đầu óc trống rỗng mất nửa giây.
Người đàn ông im lặng biến mất mấy ngày nay đột nhiên xuất hiện. Vẫn áo sơ mi trắng và vest đen quen thuộc, cà vạt thắt ngay ngắn, tóc tai chải chuốt gọn gàng, đường cong bên gò má sắc bén, đôi mắt nhìn sang bên này có vẻ rất lạnh nhạt, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng.
"Sao lại là anh?"
"Lên xe đi."
Anh không nhìn nữa mà mở to mắt nói mò: "Tôi đang chuẩn bị xuống núi, tiện đường đưa em đi luôn."
Ny Na vừa định từ chối thì anh cướp lời trước như đoán được trước cô sắp nói gì rồi vậy: "Không ai tới đón em nữa đâu."
"Tại sao?"
"Tôi vừa đuổi người ta đi rồi."
"..."
Cô lén lút cong môi lên cười, bả vai hơi run rẩy.
Cho dù người này có ăn mặc lịch sự đến mấy thì vẫn không thể che lấp được hết tính trẻ trâu và cặn bã từ trong xương.
Một cơn gió lạnh thấu xương từ trong núi thổi tới khiến Ny Na rét cóng phải hắt xì liên tục mấy cái. Hôm nay cô đi mỗi đôi tất chân ra giữa trời tuyết nên dù phía trên có bọc áo lông dày đến mấy cũng không chống chọi nổi với gió tuyết lạnh như băng.
Cô không từ chối nữa mà xoa xoa cái mũi đỏ bừng rồi ngoan ngoãn chui vào xe.
**
Đường xuống núi tuyết đọng rất sâu. Anh lái xe rất chậm, cũng hết sức cẩn thận.
Xe rẽ vào đường lớn. Không khí trong khoang xe vẫn cực kỳ yên tĩnh. Thỉnh thoảng Ny Na lại ho khan mấy tiếng, âm thanh phát ra trong khoảng không tĩnh lặng bị khuếch đại mấy lần, vang vọng trong xe mãi không dứt.
Mục Châu quay đầu sang nhìn cô, liếc từ đôi môi đỏ mọng đến đôi mắt mèo quyến rũ và đôi tai thỏ tinh nghịch kia. Một ngọn lửa vô danh bỗng dưng bùng cháy trong lòng khiến anh không dám nghĩ tiếp nữa, rất sợ mình mất không chế ra làm chuyện điên rồ.
"Thư Hàng đâu rồi?" Anh thấp giọng hỏi.
"Trong thành phố có lễ hội cosplay nên cậu ấy ra ngoài từ khi trời còn sáng lận."
"Cậu ấy biết tối nay em muốn tới quán bar không?"
"Biết."
Mục Châu phải tự nhủ bản thân cả mười nghìn lần rằng bình tĩnh bình tĩnh. Nhưng anh vẫn không thể nào đè cơn ghen trong lòng xuống được, cuối cùng vẫn phun ra một câu quái gở: "Biết mà vẫn không để ý à? Cậu ấy cứ yên tâm để em ăn mặc như này đến những chỗ như thế sao?"
"Tôi ăn mặc như nào?"
Ny Na cảm thấy bệnh của người này không hề nhẹ chút nào. Bản thân anh cũng có phải con chim tốt lành gì đâu mà dám cưỡi lên đầu chỉ trích cô chứ: "Chẳng phải anh cũng thích tới câu lạc bộ đêm à? Chắc anh cũng gặp được nhiều người phụ nữ hở hang hơn tôi rồi chứ nhỉ? Sao anh không chỉ trích mấy người đó đi mà chạy tới đây ý kiến với tôi làm gì?"
"Người khác như thế nào đâu liên quan gì đến tôi."
"Vậy tôi mặc như thế nào thì mắc mớ gì đến anh?"
Ánh sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt anh, chất giọng trầm thấp vang lên: "Tôi không cho phép."
"Ai cần cái ý kiến tồi kia của anh!"
Cô vốn đã bị chuyện xuất bản làm cho khó chịu rồi, giờ anh lại nói mấy lời khiêu khích khiến cơn tức của cô xông thẳng lên đầu: "Tôi không chỉ muốn mặc mà còn muốn cởi nữa cơ. Tôi sẽ uống say mèm rồi tìm một đống trai đẹp ngoan ngoãn chơi cùng. Tôi vừa lòng tôi vui vẻ, anh kiểm soát được à?"
Mục Châu mím chặt môi, tiếng thở dốc trầm thấp khẽ lăn ra khỏi cổ họng. Anh có cảm giác như có một ngọn lửa nào đó đang bùng lên giữa lồng ngực mình khiến anh tức muốn bể phổi vậy.
"Khốn kiếp."
Trong tiếng mắng này còn kèm theo cả sự uất ức nữa. Ny Na giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ai cũng bắt nạt cô hết.
Người ngoài bắt nạt cô hiền lành.
Mục Châu là người tệ nhất, bắt nạt cõi lòng không khống chế được mà rung động của cô.
Thủy triều