Thủy triều
Chương 130:
Chương Kiêu xoay người nhìn cô, cười khô khan: “Thật ra không thích cũng không sao hết, em cứ coi anh thành bác sĩ tư nhân, coi anh là người tràn ngập tình thương người đi, em không cần phải áp lực gì hết.”
Tịnh Thù bật cười: “Em…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh dọn dẹp xong sẽ đi luôn, sẽ không bám riết lấy em không chịu đi đâu.”
“Em đâu có đuổi anh.”
Cô ấy yên lặng cúi đầu, tâm tư rối bời: “Đàn anh, anh là một người tốt.”
“Anh biết.”
Chương Kiêu nghe vậy thì bật cười, nhỏ giọng chọc cô: “Anh phải về đếm thẻ người tốt của anh xem có thể gom lại thành một bộ bài tây chưa mới được.”
“… Xì.”
Tịnh Thù cũng cười theo, tiếng cười trong trẻo, êm tai.
Cô ấy đã chán nản trong một khoảng thời gian rất dài, chỉ có lúc này, ánh sáng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái dễ chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Tám giờ tối, Chương Kiêu dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, vì có bệnh nghề nghiệp trong người nên anh ấy lải nhải dặn dò rất nhiều thứ phải chú ý. Dù sao Tịnh Thù cũng đang bị bệnh, ở một mình rất nguy hiểm, làm gì cũng phải cẩn thận chú ý hơn người thường.
Anh ấy mở cửa ra, cô gái đằng sau vội vàng nói: “Anh lái xe chú ý an toàn nhé.”
“Lái xe?”
“Anh không đi xe sao?”
“Không.”
Anh ấy quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng nhẫn rõ từng chữ: “Ra ngoài quẹo phải rồi đi thêm ba bước nữa là đến nhà anh rồi.”
“…”
Tịnh Thù kinh ngạc đến mức không nói lên thành lời.
Cô ấy ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào chương trình truyền hình nhàm chán trên TV, duỗi tay lấy một miếng dưa lưới đã được cắt sẵn bỏ vào miệng.
Ngọt ghê…
Ngọt đến phát ngấy.
*
Thời gian cứ như vậy bình yên trầm lặng trôi qua từng ngày.
Vào một hôm nào đó, Ny Na đòi ăn lẩu, Mục Châu làm việc xong ngay lập tức về nhà đón cô, lúc hai người ra khỏi nhà thì trời đã tối hẳn.
Chẳng biết ngoài trời tuyết đã rơi từ bao giờ. Tuyết bay lả tả như những cánh hoa trắng rải rác.
Có một bông tuyết rơi trên đầu Mục Châu, Ny Na nhìn thấy bèn đi khập khiễng muốn phủi xuống cho anh nhưng lại với mãi không tới, còn phải để anh khom lưng cúi đầu xuống thì cô tri kỷ nhỏ mới có thể đạt được mục đích.
Vừa mới lên xe, Ny Na nhận được điện thoại của Thư Hàng.
Cô thấy rất bực, tên này mấy hôm trước đột nhiên mất liên lạc, điện thoại gọi không nhận, nhắn tin cũng không thấy trả lời, cô còn tưởng anh ấy đang đắm chìm trong bể tình nên cũng không quan tâm lắm.
Điện thoại mở loa ngoài, giọng của hổ béo khàn khàn vọng lại trong xe.
“Cậu ở cùng anh Mục Châu à?”
“Nếu không thì sao?”
“Hai người đang ở đâu thế? Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì có ngại thêm một người nữa không?”
Ny Na ngốc không phát hiện ra anh ấy có gì đó kỳ lại, cười vạch trần: “Nhà cậu gia tài bạc triệu mà còn không biết xấu hổ đi ăn ké bọn tớ à?”
Giọng của người đàn ông xuyên qua điện thoại, chìm vào trong cát bụi.
“Na Na, tớ thực sự rất muốn một say giải ngàn sầu.”
Cô vừa định trêu chọc thì Mục Châu lại đột nhiên che miệng cô lại, báo địa chỉ quán cơm với đầu bên kia điện thoại rồi cúp máy.
“Sao anh không để em nói tiếp?”
“Nghe giọng cậu ấy có vẻ không ổn lắm, chắc là gặp phải chuyện phiền lòng gì rồi.”
Ny Na co người lại, nhớ tới dáng vẻ ngu ngơ ngốc nghếch của Thư Hàng, không nhịn được bèn lắc đầu: “Tên này từ xưa đã không biết giao tiếp với con gái như thế nào rồi, bây giờ mãi mới phải lòng một người thì lại chẳng màng gì hết, cứ liều mạng nghĩ phải đối xử tốt với người ta.”
Cô nghiêng người ngó mặt nhìn anh, vẻ mặt lo lắng.
“Mục Châu, em cứ cảm thấy thái độ của cô gái kia với Thư Hàng rất kỳ lạ, rất giống cái kiểu chủ nhân chơi đùa thú cưng ấy, thỉnh thoảng cho cậu ấy chút ngon ngọt mà hổ béo lại là tên ngốc siêu cấp, người ta nói gì cũng răm rắp nghe theo. Anh nghĩ thử xem chúng ta mới đi có bao lâu mà cô ta đã lừa hổ béo nhượng lại cửa hàng bán hoa kia rồi. Tuy hổ béo không thiếu tiền nhưng cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy được… Nghĩ kiểu gì cũng thấy trong này có điều gì đó mờ ám.”
Mục Châu khẽ cười nói: “Do em viết tiểu thuyết nhiều quá nên nhìn ai cũng thấy có âm mưu ấy.”
“Trực giác của em lúc nào cũng đúng đấy biết chưa.”
Ny Na trầm xuống, cô như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới một chuyện cũ…
Thủy triều