Thủy triều
Chương 127:
Sau Tết Dương lịch, thành phố Bắc Kinh hoàn toàn bước vào thế giới lạnh lẽo băng giá của miền Bắc Trung Quốc.
Bên ngoài gió tuyết gào thét, đóng băng trời đất nên gần như Ny Na rất ít khi ra ngoài, cả ngày vùi ở nhà trong cái ổ nhỏ hạnh phúc của cô với Mục Châu. Cô giống như cô vợ nhỏ hiền huệ săn sóc, lúc rảnh sẽ học nấu một vài món ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà Mục Châu thì vẫn bề bộn nhiều việc như trước, công ty vừa mới bắt đầu làm việc, có quá nhiều việc cần anh phải tự mình quan sát quản lý, còn công việc bên Giang Nam thì để buổi tối xử lý.
Ny Na rất hiểu chuyện, cô không dính lấy anh lúc anh đang bận làm việc, một mình ngoan ngoãn gõ chữ hoặc xem phim.
Đợi đến đêm khuya người vắng, cô mới nấu cho anh một bát sủi cảo ăn liền nóng hổi, anh cũng rất nể mặt cô mà ăn hết sau đó vào trong nhà vệ sinh nôn hết ra.
“Sủi cảo chưa chín hả?”
“Chín rồi.”
Mục Châu nôn đến mức hốc mắt đỏ bừng lên nhưng vẫn cười an ủi cô: “Là vấn đề của anh.”
Sao Ny Na không biết anh đang trợn mặt nói dối chứ, cô phiền muộn thở dài: “Quả nhiên em không có năng khiếu bếp núc.”
Người đàn ông cười không nói, cúi người ôm cô về phòng, đặt cô trên chiếc giường lớn mềm mại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngủ đi, anh ở đây.”
Ny Na ghé sát vào lòng ngực anh, duỗi tay sờ đường gân nổi trên cổ: “Anh hết bận chưa?”
“Vẫn chưa.”
Mục Châu gối đầu lên tay, ngón tay lướt qua mái tóc dài mượt của cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô: “Khoảng thời gian này anh bận quá, không có thời gian ở bên em, xin lỗi em.”
Ny Na hôn khóe miệng anh, đôi mắt mèo được đèn đầu giường chiếu sáng, trong suốt như ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm: “Mục Châu, em không phải trẻ con, em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Mục Châu yên lặng nhìn cô, cơ thể mệt mỏi không chịu nổi lướt qua một tia dịu dàng như dòng nước ấm, từ trong ra ngoài đều nóng rực.
“Cuối tuần dẫn em đến công ty mới chơi, để nhân viên bên dưới biết bà chủ mình là ai.”
Cô ngượng ngùng rụt vào trong chăn, xấu hổ lấy tay đẩy anh: “Anh đang chiếm hời của em đấy.”
Người đàn ông nở nụ cười trầm thấp, nghiêng người tắt đèn đầu giường.
Cùng với tiếng ngâm khẽ mềm mại của Ny Na, cô bị người đàn ông đè chặt dưới cơ thể, anh bắt đầu ướt át hôn từ trán lướt qua mũi, hôn dọc xuống xương quai xanh.
“Anh Mục Châu…”
Anh ngậm lấy tai cô thè lưỡi ra liếm cắn, tiếng thở dốc đè nén đến cực điểm: “Đêm nay phải thỏa mãn em thật tốt.”
Sự sung sướng cực hạn nở rộ trong ánh lửa, hơi nóng tê dại truyền đến tận xương cốt như pháo hoa rải rác, tỏa sáng rực rỡ tràn ngập màu sắc trên bầu trời đêm.
*
Giữa tháng Giêng, tuyết rơi liên miên mãi không ngừng. Tuyết vừa dày vừa nặng bao trùm toàn bộ thế giới.
Ny Na dần quen với những ngày sống chung không biết xấu hổ. Đương nhiên không phải lúc nào cũng ngọt ngào, thỉnh thoảng cũng sẽ có xung đột và chút xích mích nhỏ.
Nhưng còn chưa để cô vỗ bàn nổi giận thì người đàn ông kia đã dễ dàng bắt bí cô, còn dùng đủ mọi cách thức giúp cô trút lửa và đến cuối cùng người khóc lóc nhận sai cầu xin tha thứ nghiễm nhiên biến thành cô.
Cô vấn rất nhớ lần đó, cô bị tên kia giày vò suốt cả đêm, khóc khản cả giọng nhưng vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị người đàn ông đang phấn khích kia hành hạ hết lần này tới lần khác.
Đêm đó tuyết rơi rất nhiều, Mục Châu về nhà rất sớm, tự mình xuống bếp nấu một bàn bữa tối thịnh soạn cho cô.
Ăn cơm xong, cô về lại phòng làm việc gõ chữ, còn anh thì ngồi trên ghế sofa trong phòng xử lý công việc.
Hai người không hề quấy rầy nhau. Lúc ấy anh đứng dậy uống nước tiện tay rót luôn cho cô một ly sữa bò nóng, nhìn cô uống xong bèn liếm sạch chất lỏng màu trắng sữa lưu lại bên khóe môi cô.
Một giờ đêm, anh nhìn thời gian, khép máy tính lại giục cô mau lên giường ngủ.
Cô đang hào hứng gõ chữ nên chẳng thèm để ý nói: “Thức đêm cũng không sao hết.”
Mới đầu Mục Châu vẫn rất kiên nhẫn, dịu dàng khuyên cô: “Bất kể thời gian nào thì cơ thể phải luôn đặt lên hàng đầu.”
Lúc này tính cô có chút ương bướng, làm bộ không nghe thấy, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
“Ny Na.”
Thủy triều