Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Chương 94
182@-
Lê Lý đã đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, cô đưa Yến Vũ ra sân bay, trên đường đi cô liên hệ với Vu Bội Mẫn, thông báo cho bà số hiệu chuyến bay và thời gian hạ cánh.
Trên taxi, Lê Lý bận rộn trả lời tin nhắn, Yến Vũ nghiêng đầu nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ. Đợi Lê Lý đặt điện thoại xuống, cô thấy khuôn mặt nghiêng của anh in trên tấm kính cửa sổ trắng mờ, có chút hư ảo.
Lê Lý cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, suốt quãng đường không ai nói gì.
Đến sân bay, Yến Vũ đeo hộp đàn, cộng thêm một chiếc vali nhỏ, không có gì để ký gửi. Lê Lý đưa thẳng anh đến cổng kiểm tra an ninh.
Tết Nguyên đán vẫn chưa bắt đầu, sân bay vào buổi sáng có vẻ vắng vẻ và lạnh lẽo. Yến Vũ đi được nửa đường, nói: "Lê Lý, anh đói rồi."
Sáng ra khỏi nhà, cô đã mua bánh bao nhân chay ở cửa hàng tiện lợi, nhưng anh không chịu ăn, nói là lên máy bay rồi ăn, giờ lại kêu đói. Lê Lý nhìn quanh, nói: "Cửa hàng sữa đậu nành được không? Có cháo, anh uống cháo chắc sẽ dễ chịu hơn."
Yến Vũ gật đầu: "Được."
Lê Lý đã ăn rồi, cô gọi cho anh một bát cháo thịt nạc rau củ, thêm một quả trứng luộc, mỗi người một ly sữa đậu nành. Yến Vũ xin nhân viên một cái bát nhỏ, chia một ít cháo cho cô. Cô ăn cùng với dưa muối, ăn từ từ.
Yến Vũ cũng ăn rất chậm, đặc biệt chậm.
Lê Lý liếc nhìn đồng hồ, còn hơn năm mươi phút, kịp giờ.
Cô nghĩ Yến Vũ sẽ nói gì đó với cô, nhưng anh không nói, chỉ rất nghiêm túc từng muỗng từng muỗng ăn cháo. Lê Lý cũng không biết nên nói gì, nên cũng không nói một lời nào.
Hai người ăn xong bữa sáng, đi về phía cổng kiểm tra an ninh, Yến Vũ nói: "Đề thi thật của em hôm trước anh đã sửa xong rồi, đặt trong cái kẹp tài liệu màu trắng trên bàn, nhớ xem nhé."
Lê Lý nói được, rồi nói thêm: "Lên máy bay anh ngủ đi, em nghi ngờ tối qua anh ngủ không ngon."
"Ừm."
Đến cổng kiểm tra an ninh, người qua lại vội vã.
Yến Vũ dừng lại, nhìn Lê Lý, Lê Lý cũng nhìn anh.
Anh nói: "Anh ôm em một cái được không?"
Cô sững sờ, bỗng thấy có chút đau lòng, mỉm cười: "Tại sao lại không được?"
Thế là Yến Vũ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu, cằm tựa vào má ấm áp của cô, mũi hít lấy hương thơm quen thuộc từ tóc cô; Lê Lý vòng tay ôm lấy vòng eo gầy của anh, nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được nhịp đập của mạch máu trên cổ anh, ấm áp, mạnh mẽ.
Mũi cô hơi cay, cô vỗ nhẹ vào lưng anh, nói: "Yến Vũ anh ngoan nhé, một tuần nữa em sẽ về."
"Anh biết." Anh nói.
"Ở nhà ngoan, đợi em nhé."
"Ừm."
Khi anh buông cô ra, môi anh lướt qua má cô, sau đó kéo vali, đi về phía cổng kiểm tra an ninh.
Lê Lý đứng tại chỗ, nhìn anh xếp hàng, tiến lên. Đến khi anh chuẩn bị vào cửa, anh quay đầu lại vẫy tay với cô. Cô lập tức giơ tay lên vẫy lại. Anh quay đầu lại nhìn, rồi bước vào trong, biến mất.
...
Vài giờ sau, Yến Vũ đã trở về phố Lưu Ly.
Giang Châu vào mùa đông, đường phố tiêu điều. Mấy ngày nay trời u ám, những tấm biển hiệu rực rỡ sắc màu trên cả con phố cũng trở nên xám xịt. Khoảng thời gian xa nhà này, con đường ở phường Thu Dương đã được sửa sang lại, những ổ gà đã biến mất, nền xi măng mới tinh, in mấy dấu chân chó nhỏ.
Đi đến cửa nhà, cây anh đào trong sân chỉ còn lại cành khô. Vu Bội Mẫn đẩy cửa sân, cánh cửa chính của tòa nhà cũng đồng thời được kéo ra, Yến Thánh Vũ nhảy ra: "Anh ơi!"
Yến Vũ bước lên bậc thang, nhìn cậu một cái, không nói gì.
Vào nhà đã ngửi thấy mùi súp cá kèo từ trong bếp, Yến Hồi Nam đang nấu ăn, thò đầu ra hỏi một câu: "Về rồi à?"
Yến Vũ ừ một tiếng. Yến Thánh Vũ vui vẻ quấn quanh chân anh, đi theo anh vào phòng.
Yến Vũ nói: "Không được vào."
Yến Thánh Vũ liền dừng lại ở cửa, bám vào khung cửa thò đầu vào: "Anh ơi, anh nghỉ đông rồi à?"
Yến Vũ đặt vali và hộp đàn tỳ bà xuống, không nói gì.
Yến Thánh Vũ lại chủ động nói: "Anh ơi, em có thạch này, anh ăn không?"
Lần này Yến Vũ nhìn cậu một cái, đi đến, đưa tay ra. Cậu bé lập tức móc ra mấy viên thạch, vội vàng đặt vào lòng bàn tay anh.
Yến Vũ cầm ba viên, đi ra khỏi phòng, nói: "Con ra ngoài đi dạo một chút."
Vu Bội Mẫn nói: "Sắp ăn cơm rồi."
Yến Vũ nói: "Con về ngay."
Vu Bội Mẫn còn muốn nói gì đó, Yến Vũ đã ra khỏi cửa.
Mùa đông ở Giang Châu rất ẩm ướt và lạnh, ngay cả khi không có gió, cũng lạnh thấu xương. Yến Vũ đi thẳng ra bờ sông, vào mùa này, trên con đê cỏ dại mọc um tùm, một màu vàng úa. Mực nước sông Trường Giang đã rút xuống, để lộ ra một bãi bồi rộng lớn màu vàng hoang vắng, thỉnh thoảng có vài con hạc trắng kiếm ăn trên bãi cát.
Sông Trường Giang nhỏ và xanh biếc, trải dài như một dải lụa trên mặt đất. Phía xa, bầu trời bao la.
Gió sông rít lên, thổi vào mặt anh tái nhợt; anh đứng trên đê một lúc, quay người định về, thấy Vu Bội Mẫn đang đứng ở trong hẻm nhìn anh từ xa.
Bà lập tức định trốn đi, nhưng nhìn trái nhìn phải đã không kịp nữa, đành dừng lại tại chỗ.
Yến Vũ đi xuống đê, đến bên cạnh bà. Hai mẹ con nhìn nhau, anh bình thản, bà thì có chút ngại ngùng né tránh, nói: "Bố con bảo mẹ ra gọi con về ăn cơm, nếu không, súp cá sẽ đông lại đấy."
"Ồ."
Hai người đi về nhà, trên dây phơi đồ trên đầu, không biết nhà ai phơi tấm ga giường màu hồng đang bay phấp phới trong gió. Yến Vũ nhìn một cái, nhớ ra ga giường ở nhà Đế Châu cũng vừa giặt, vẫn còn phơi trên ban công nhỏ. Lê Lý ở nhà một mình, chắc sẽ không dễ dàng để gấp lại.
"Bố con biết con về, sáng sớm đã đi mua cá kèo và rau diếp, còn mua cả thịt bò rất tươi, tẩm ướp gia vị rất lâu. Lát nữa con ăn nhiều một chút." Vu Bội Mẫn nói.
"Ừm."
"Ở Đế Châu, con ăn cơm hộp hay tự nấu ở nhà?"
"Ở nhà."
"Lê Lý biết nấu ăn à?"
"Con và cô ấy cùng nhau học trên mạng."
Thấy anh sắp đi qua dưới một chiếc quần đang phơi của nhà ai đó, Vu Bội Mẫn không kìm được kéo anh một cái. Anh đi qua, rồi buông tay bà ra.
Vu Bội Mẫn cụp mắt xuống, tiếng giày cao gót cũng yếu đi một chút, nói: "Lần này, sao con lại về trước?"
Yến Vũ biết, bà vòng vo nãy giờ, muốn hỏi chính là câu này. "Gần đây con có cảm xúc rất tệ, không muốn ảnh hưởng đến cô ấy, nên về trước."
Vu Bội Mẫn lo lắng: "Hai đứa... có cãi nhau không?"
Yến Vũ nhìn bầu trời xám xịt: "Không."
"Vậy tại sao..." Mẹ muốn hỏi, nhưng lại sợ làm anh khó chịu, băn khoăn một lúc lâu, không nói nữa.
Yến Vũ làm sao không biết, anh im lặng đi hơn mười mét, không có lý do gì nói: "Con biết, nhiều năm như vậy, con như thế này, bố mẹ cũng rất khổ. Con xin lỗi."
Vu Bội Mẫn sững sờ, vừa xót xa vừa đau lòng, vội hỏi: "Hai đứa rốt cuộc có chuyện gì, là... cô ấy nói gì con à? Chê con phiền phức à? Con đừng nghe cô ấy..."
"Không có." Yến Vũ ngắt lời, "Là con tự chê bản thân."
"Con..." Mắt Vu Bội Mẫn hơi đỏ, lại không biết phải an ủi thế nào, đau lòng nói, "Đừng nghĩ như vậy, con trai. Con rất tốt, thật đấy."
Nhưng những lời này rất yếu ớt, Yến Vũ như không nghe thấy, một lúc sau, nói: "Mẹ đừng hỏi cô ấy gì cả, hai ngày nay cô ấy chuẩn bị thi, đừng làm phiền cô ấy."
"Được. ... Yến Vũ, con có thể nói chuyện với mẹ mà, nói chút tâm sự đi." Bà gần như van xin, "Con đang nghĩ gì, có gì không thoải mái, nói với mẹ một chút có được không?"
Yến Vũ nghe giọng bà, cảm thấy như nó truyền đến từ một cơn gió rất xa. Giọng của mẹ rất dịu dàng, cũng rất bi thương, giống như một viên sỏi, ném vào lòng anh những gợn sóng chấn động. Anh cảm thấy mình nên nói gì đó, có lẽ nói ra tất cả những gì đang đè nén trong lòng sẽ tốt hơn, dù chỉ là một chút.
Thế là, anh hé miệng, nhưng đầu óc trống rỗng, không thể sắp xếp thành bất kỳ ngôn ngữ nào, anh không thể nói được một câu.
Đã gần đến cửa nhà, anh nói: "Đến nhà rồi."
Vu Bội Mẫn cúi đầu xuống.
Hai ngày Yến Vũ về nhà, giống như vừa trải qua một cuộc hành trình gian nan, rất mệt mỏi. Anh dành phần lớn thời gian ở trong phòng, kéo rèm ngủ. Ngủ có thật hay không, chỉ có bản thân anh biết.
Sáng và tối anh vẫn nhắn tin với Lê Lý, nhưng không nói nhiều. Cô sắp thi, anh không muốn làm phiền cô. Nhưng anh cảm thấy mình đang từ từ điều chỉnh tốt hơn. Theo kế hoạch, sau khi Lê Lý thi xong vòng sơ tuyển của trường Âm nhạc Đế Châu, cô sẽ đi xem vòng tuyển chọn của "Drummer On Fire" trong bốn ngày. Mặc dù cô không cần tham gia tuyển chọn, nhưng cô cũng muốn xem thực lực của các thí sinh. Sau đó, cô sẽ về Giang Châu nghỉ đông.
Ngày thi sơ tuyển của trường Âm nhạc Đế Châu, Yến Vũ dậy rất sớm, ngoài cửa sổ mây mù bao phủ, bầu trời thấp. Anh gửi một tin nhắn cho Lê Lý, nhắc cô mang theo chứng minh thư và thẻ dự thi. Cô trả lời đã biết. Anh hỏi thời tiết thế nào, cô gửi một bức ảnh. Đế Châu một màu trời xanh. Cô nói: "Hiếm thật, tháng này lần đầu tiên trời xanh đấy."
Yến Vũ nói: "Điều đó chứng tỏ vận may của em sẽ tốt."
Lê Lý nói: "Mượn lời tốt lành của anh."
Cô lại hỏi: "Tâm trạng anh thế nào?"
Ngón tay Yến Vũ nhấc lên, một câu hỏi đơn giản, anh suy nghĩ rất lâu, gõ chữ: "Rất tốt."
Sợ cô không tin, anh thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương. Cô trả lời ba cái hôn.
Anh nhìn chuỗi hôn đó, đặt điện thoại xuống, đi uống thuốc. Buổi sáng, anh không ngủ nữa, ôm đàn tỳ bà lên sân thượng đàn. Thời tiết rất xấu, mây càng lúc càng dày, nhưng đàn chim bồ câu lại đang bay lượn trên bầu trời phường Thu Dương. Yến Vũ ngồi trên mái ngói đỏ, ngẩng đầu nhìn, nhớ lại lần trước cùng Lê Lý ngồi ở đây, đã là một năm trước.
Ngày đó, mây tan, nắng chiếu; nhưng hôm nay, mây tụ, nhiệt độ giảm từng chút một. Đến buổi chiều, vài bông tuyết bay xuống, rơi trên đàn tỳ bà của anh. Anh đưa tay chạm vào, nó tan ra.
Anh ngẩng đầu nhìn, lại vài bông tuyết rơi xuống má. Phía sau truyền đến tiếng trẻ con: "Anh ơi, tuyết rơi rồi!"
Yến Vũ quay đầu lại, Yến Thánh Vũ đang ngồi trên bậc cửa cầu thang, ăn một gói kẹo mềm, vui vẻ nhìn anh.
Hai ngày nay, cậu bé rảnh rỗi là lại lượn lờ trước cửa phòng anh, rất muốn chơi với anh. Nhưng anh đều giả vờ ngủ, không muốn để ý đến cậu.
Yến Vũ hỏi: "Em ở đây bao lâu rồi?"
Yến Thánh Vũ nghiêng đầu: "Em luôn ở đây mà."
Yến Vũ nói: "Sao em không đi chơi với các bạn khác?"
Yến Thánh Vũ lập tức nhảy lên, chạy đến, ngẩng đầu nhỏ: "Em muốn ở với anh. Cùng chơi với anh."
Yến Vũ không nói gì, quay đầu nhìn phường Thu Dương dưới làn mây xám, thời tiết không tốt, mái nhà đều một màu đỏ sẫm.
"Anh ơi, em lên được không?" Yến Thánh Vũ hỏi bằng giọng trẻ con.
"Tùy em."
Yến Thánh Vũ rất lanh lợi, biết anh đã đồng ý, lập tức dùng tay chân leo lên mái ngói. Yến Vũ lặng lẽ nhìn cậu. Cậu sắp leo đến bên cạnh anh, thì chân trượt; Yến Vũ lập tức đưa tay ra, túm lấy mũ áo khoác lông vũ của cậu, nhấc cậu đến bên cạnh. Cậu bé bị anh nhấc, còn vội vàng nhặt một con sâu lông mềm rớt trên mái ngói đỏ, nhét vào miệng.
Cậu bé ngồi bên cạnh anh, thân mật muốn tựa vào người anh, Yến Vũ nhìn cậu một cái, cậu lại rụt về ngoan ngoãn ngồi thẳng, đưa tay ra: "Anh ơi, anh ăn kẹo này đi."
Yến Vũ nói: "Không ăn."
"Anh ơi..."
"Đừng nói, anh không muốn nói chuyện."
"Ồ." Yến Thánh Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng, một lúc sau, hỏi, "Chị kia, có thích ăn kẹo này không, em để dành một gói cho chị ấy nhé?"
Yến Vũ liếc nhìn cậu một cái, phát hiện đứa trẻ này thật sự rất thông minh.
"Chắc là thích." Anh nói.
"Chị kia bao giờ đến ạ?"
"Thứ Tư tuần sau."
"Ồ, em rất thích chị ấy."
Yến Vũ hỏi: "Tại sao?"
"Chị ấy xinh, với lại, anh rất thích chị ấy."
Yến Vũ im lặng một lúc, khẽ cong môi, nói: "Thứ Tư tuần sau. Nhưng, có lẽ em phải về nhà rồi nhỉ?"
"Em không về đâu." Yến Thánh Vũ nói, "Em học mẫu giáo ở đây."
Yến Vũ kỳ lạ nhìn cậu, muốn hỏi gì đó, tuyết rơi nhiều hơn, Yến Thánh Vũ lạnh rụt cổ, Yến Vũ đứng dậy, xách cậu vào nhà.
"Em ăn nhiều kẹo quá rồi phải không?" Yến Vũ nói, nhưng vẫn đi cùng cậu vào phòng khách nhỏ. Đẩy cửa ra, anh phát hiện có điều không bình thường.
Bố trí trong phòng khách nhỏ đã thay đổi hoàn toàn, giường trẻ em mới, bàn học và tủ quần áo trẻ em, thảm trải sàn mới, đồ chơi. Thật ra giống hệt căn phòng hồi nhỏ của anh.
Yến Thánh Vũ quen thuộc kéo tủ quần áo ra, lục tìm trong giỏ đồ ăn vặt ở tầng dưới cùng, tủ quần áo treo đầy quần áo bốn mùa của cậu.
Yến Vũ đi vào, trên bàn học của cậu bé có đủ loại sách vẽ và bút giấy. Anh kéo ngăn kéo ra, thấy thẻ học sinh mẫu giáo ở phường Thu Dương của Yến Thánh Vũ. Khuôn mặt tươi cười của cậu bé in trên tấm thẻ.
Yến Vũ rất bình tĩnh đi ra ngoài, thẳng đến phòng ngủ của bố mẹ, mở tủ quần áo, kéo ngăn kéo trên cùng ra, tìm tất cả các loại giấy tờ của cả gia đình, xem từng cái một. Cuối cùng, anh nhìn thấy tờ giấy đó.
Dưới tầng truyền đến tiếng đóng mở cửa, Yến Vũ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, không có biểu cảm.
"Anh ơi, anh làm gì vậy?" Yến Thánh Vũ đi vào, tò mò nhìn anh và đống giấy tờ trên sàn.
Yến Vũ cầm lấy tờ giấy đó, đứng dậy, nói: "Anh có chuyện muốn nói với bố mẹ, em ở trên lầu, đừng xuống."
Yến Thánh Vũ chớp mắt: "Em không được nghe ạ?"
"Ừm. Em có nghe lời anh không?"
Cậu bé gật đầu: "Em nghe lời anh."
Yến Vũ lại mỉm cười với cậu, nụ cười rất thê lương. Cậu bé không hiểu.
Yến Vũ xuống lầu. Yến Hồi Nam và Vu Bội Mẫn vào nhà, lạnh đến giậm chân. Yến Hồi Nam xách túi rau củ cho bữa tối, thấy Yến Vũ, cười nói: "Vừa mua một cái đầu cá lớn ở chợ, nấu súp đầu cá cho con uống."
Vẻ mặt Yến Vũ trống rỗng, giơ tờ giấy trong tay lên, giấy chứng sinh.
Mặt Vu Bội Mẫn biến sắc, Yến Hồi Nam cũng lập tức dời ánh mắt đi, đặt túi nhựa xuống, ông bận rộn thay giày, rất lâu không ngẩng đầu lên.
Trong nhà không bật đèn, buổi chiều tà tuyết rơi, có chút mờ ảo.
Yến Vũ đặt tờ giấy lên bàn, tay chống lên bàn, rất khẽ lắc lư một chút.
Vu Bội Mẫn lập tức tiến lên: "Yến Vũ, sao con... sao con đột nhiên tìm thấy thứ này?"
"Con học lớp 9, cậu bé được sinh ra." Yến Vũ nói nhỏ, "Vậy, là lúc con học lớp 8, bố mẹ đã có cậu ?"
Yến Hồi Nam không nói gì, đi đến bàn trà, lấy một bao thuốc lá, rút một điếu ra, châm lửa.
Vu Bội Mẫn muốn nói gì đó, nhưng không nói nữa, cúi đầu xuống.
Yến Vũ không đợi được câu trả lời, hỏi: "Bố mẹ phát hiện con bị bệnh, liền lập tức muốn có một đứa con mới, phải không?"
"Không phải. Đó là một sự cố ngoài ý muốn." Vu Bội Mẫn nói.
"Tại sao lại giấu con?"
"Bọn mẹ sợ con nghĩ nhiều."
"Nếu là sự cố ngoài ý muốn thì tại sao con lại nghĩ nhiều?"
Vu Bội Mẫn không cãi lại được, im lặng.
Yến Hồi Nam lên tiếng: "Đúng là một sự cố ngoài ý muốn, cũng đúng là không muốn con nghĩ nhiều. Thêm vào đó lúc đó cũng phải chăm sóc con, nên luôn gửi nó ở nhà chú con. Có sinh con hay không, là quyền của chúng ta mà? Chúng ta đã làm rất nhiều để chăm sóc cảm xúc của con. Con không nên nói chuyện với chúng ta như vậy."
Yến Vũ im lặng một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì.
Vu Bội Mẫn nói dịu dàng: "Thật đấy. Yến Vũ, không phải như con nghĩ đâu. Sao mẹ có thể vì không muốn con mà lại sinh một đứa con mới chứ?" Nước mắt bà lưng tròng, "Bố mẹ vẫn luôn tin tưởng con sẽ tốt lên mà, con chính là đứa con tốt nhất của chúng ta."
"Thật sao?" Ánh mắt anh có chút mơ hồ chuyển sang mặt bà, "Yến Thánh Vũ, thắng Vũ, khi bố mẹ đặt tên này cho cậu ấy, là muốn cậu ấy như một cơn mưa thiêng liêng để rửa trôi những đau khổ và phiền toái mà con mang lại cho bố mẹ, hay là hy vọng cậu ấy có thể vượt qua Yến Vũ, hay là, cả hai?"
"Xin lỗi bố mẹ, con không phải là một đứa con có thể làm bố mẹ hài lòng." Anh cười rất nhẹ, "Yên tâm, cậu ấy sẽ vượt qua con."
Vu Bội Mẫn kinh ngạc, nước mắt lập tức tuôn ra, đưa tay muốn chạm vào anh: "Không phải, Yến Vũ, con nghe mẹ..."
Nhưng Yến Vũ lập tức lùi lại tránh né, quay trở về phòng, đóng cửa và khóa lại.
Anh nằm trên giường, bình tĩnh đến bất ngờ, không có khó thở, cũng không có đau đớn. Ngược lại, anh có một cảm giác thư thái chưa từng có.
Giờ ăn tối, Vu Bội Mẫn bưng bát cơm chan súp cá đến gõ cửa. Anh dậy mở cửa, không nói gì, nhưng lại ăn hết bát cơm đó, còn chụp ảnh gửi cho Lê Lý.
Buổi tối, tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn. Cả nhà sớm đi tắm rửa và đi ngủ. Yến Vũ tắt đèn, ngồi trước bàn học, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, bỗng nhiên rất muốn đàn tỳ bà.
Anh mặc áo khoác lông vũ, đeo hộp đàn, lặng lẽ ra khỏi cửa.
Chiếc xích đu mới trong sân rất đẹp trong đêm tuyết. Anh ngồi lên, nhẹ nhàng đung đưa vài cái. Chiếc xích đu thời thơ ấu của anh đã hỏng từ lâu, mục nát trong lòng đất; bây giờ đã thay cái mới. Bố nói, chiếc xích đu mới có kỹ thuật tốt hơn, sẽ không hỏng nữa.
Anh là một chiếc xích đu đã hỏng.
Yến Vũ chỉ ngồi một lúc, rồi đứng dậy đi.
Trên con đê sông, tuyết bay lả tả. Không khí lạnh hòa cùng sự lạnh lẽo của tuyết, thấm vào phổi. Yến Vũ ngẩng đầu nhìn những bông hoa trắng đang rơi khắp trời, nhớ lại đêm tuyết một năm trước đã đi cùng Lê Lý.
Giá mà có thể cùng cô đi lại một lần nữa, như vậy, anh có thể muốn đi trên một con đường mãi mãi.
Yến Vũ khẽ mỉm cười trong gió tuyết, trên con đê sông vào đêm tuyết không một bóng người, ngay cả đèn ở hai phường cũng đã tắt đi rất nhiều, chỉ còn lại lác đác vài ô cửa sổ còn sáng.
Anh một mình đi qua xưởng đóng tàu, thấy những con thuyền đang đậu đã phủ đầy tuyết. Anh đi qua cần cẩu, đến căn nhà nhỏ bên sông của bà ngoại.
Bật đèn lên, trong nhà phủ một lớp bụi mỏng, một mùi ẩm mốc cũ kỹ, ngay cả bóng đèn cũng mờ đi rất nhiều.
Yến Vũ đặt hộp đàn xuống, lấy đàn tỳ bà ra, đàn một bản nhạc. Tiếng đàn tỳ bà trong đêm tuyết mang theo chút khí chất lạnh lẽo, bay lơ lửng bên sông, không một ai nghe thấy.
Anh đàn xong một bản, ôm đàn tỳ bà nhìn quanh, phát hiện không biết từ lúc nào, trong căn nhà này đã có rất nhiều hình bóng của Lê Lý. Rất nhiều kỷ niệm đẹp với cô đều xảy ra ở đây.
Bia, lò sưởi, bánh nếp, dã ngoại, sofa, giường, mưa bão, rất nhiều cơn mưa bão, sự thân mật, lần thân mật đầu tiên, rất nhiều sự thân mật...
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho cô.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy, cô có vẻ đang đi nhanh, thở nhẹ: "Yến Vũ?"
Anh nghe thấy giọng cô, khóe môi nở nụ cười: "Em vẫn còn ở ngoài à?"
"Ừm, thi xong Tần Hà Di và Trác Minh mời em đi ăn. Em vừa xuống tàu điện ngầm, đang đi về nhà đây."
"Cảm thấy thế nào?"
"Anh nói em sẽ gặp may, thật đấy!" Cô không kìm được cười lên, "Cái bạn trước em lại phát huy sai sót rồi, ha ha ha ha. Mặc dù xin lỗi bạn ấy cũng rất thảm, nhưng... em lập tức rất thoải mái, y hệt như thi vào trường Nghệ thuật Đế Châu năm ngoái, phát huy vượt mức bình thường. Em nghi ngờ mình có thể vượt qua rồi."
Yến Vũ lại lặng lẽ cười, mắt cong lên, nói: "Em vốn dĩ có thể mà. Bây giờ em rất giỏi."
"Phải nhờ sự chỉ dẫn của thầy Yến Vũ nữa chứ, thầy Yến Vũ. Cảm ơn anh đã luôn động viên em, khen em làm em ngày càng dạn dĩ." Ở đầu dây bên kia, giọng cô rất nhẹ nhàng, "Đợi em vài ngày nữa, bốn ngày nữa, em sẽ về. Lúc đó sẽ mua kẹo cho anh ăn."
"Được." Anh nói.
"Em về đến nhà rồi." Ở đầu dây bên kia, tiếng gió đã lặng đi, giọng cô trở nên rõ ràng, "Em mệt chết rồi, bây giờ chỉ muốn ngủ thôi. Có thể ngủ một mạch hai mươi tiếng đồng hồ."
"Vậy mau ngủ đi."
"Tắt máy đây. Anh cũng ngủ sớm đi."
"Được." Yến Vũ nói, đợi cô cúp máy, nhưng cô cũng đang đợi anh cúp máy, "Ơ? Cúp máy đi chứ."
Khóe môi Yến Vũ hơi cong lên, nói: "Lê Lý."
"Ừm?"
Giọng anh rất nhỏ: "Anh nhớ em lắm."
Đầu dây bên kia im lặng một chút, giọng cô cũng dịu xuống: "Em cũng rất nhớ anh. Em sẽ về ngay thôi. Rồi chúng ta lại ở bên nhau mỗi ngày, được không?"
Anh mỉm cười, gật đầu: "Được."
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Lê Lý, anh thật sự, rất nhớ em.
Anh đặt chiếc điện thoại đã tắt tiếng xuống, đứng dậy đi vào bếp, lấy một chiếc ly thủy tinh, vặn vòi nước. Nước gỉ sét chảy ra, đục ngầu rồi chảy xuống.
Đợi nước trong ra, anh hứng đầy một ly, từ trong túi áo khoác lông vũ lấy ra một túi khăn giấy, rung lên, hàng trăm viên thuốc rơi ra.
Anh nắm một nắm, khoảng hơn chục viên, nhét vào miệng, suýt sặc, không thể nuốt trôi; liền ngửa đầu rót nước, nhưng cũng khó nuốt, nước chảy ngược ra khỏi miệng. Anh liên tục ngửa đầu, đưa thuốc trên miệng vào trong.
Cổ họng đau rát, nước mắt chảy ra, mặt, miệng, cằm đều ướt nước, anh không dừng lại, vừa uống vừa nuốt. Cho đến khi trên quầy không còn một viên thuốc nào, tay bắt đầu vô lực, chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Anh muốn đi ra ngoài, nằm trên chiếc ghế sofa nơi đã ngủ cùng cô, nhưng vừa bước một bước, người liền ngã xuống, rơi vào một đống mảnh thủy tinh vỡ.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Lê Lý đã đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, cô đưa Yến Vũ ra sân bay, trên đường đi cô liên hệ với Vu Bội Mẫn, thông báo cho bà số hiệu chuyến bay và thời gian hạ cánh.
Trên taxi, Lê Lý bận rộn trả lời tin nhắn, Yến Vũ nghiêng đầu nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ. Đợi Lê Lý đặt điện thoại xuống, cô thấy khuôn mặt nghiêng của anh in trên tấm kính cửa sổ trắng mờ, có chút hư ảo.
Lê Lý cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, suốt quãng đường không ai nói gì.
Đến sân bay, Yến Vũ đeo hộp đàn, cộng thêm một chiếc vali nhỏ, không có gì để ký gửi. Lê Lý đưa thẳng anh đến cổng kiểm tra an ninh.
Tết Nguyên đán vẫn chưa bắt đầu, sân bay vào buổi sáng có vẻ vắng vẻ và lạnh lẽo. Yến Vũ đi được nửa đường, nói: "Lê Lý, anh đói rồi."
Sáng ra khỏi nhà, cô đã mua bánh bao nhân chay ở cửa hàng tiện lợi, nhưng anh không chịu ăn, nói là lên máy bay rồi ăn, giờ lại kêu đói. Lê Lý nhìn quanh, nói: "Cửa hàng sữa đậu nành được không? Có cháo, anh uống cháo chắc sẽ dễ chịu hơn."
Yến Vũ gật đầu: "Được."
Lê Lý đã ăn rồi, cô gọi cho anh một bát cháo thịt nạc rau củ, thêm một quả trứng luộc, mỗi người một ly sữa đậu nành. Yến Vũ xin nhân viên một cái bát nhỏ, chia một ít cháo cho cô. Cô ăn cùng với dưa muối, ăn từ từ.
Yến Vũ cũng ăn rất chậm, đặc biệt chậm.
Lê Lý liếc nhìn đồng hồ, còn hơn năm mươi phút, kịp giờ.
Cô nghĩ Yến Vũ sẽ nói gì đó với cô, nhưng anh không nói, chỉ rất nghiêm túc từng muỗng từng muỗng ăn cháo. Lê Lý cũng không biết nên nói gì, nên cũng không nói một lời nào.
Hai người ăn xong bữa sáng, đi về phía cổng kiểm tra an ninh, Yến Vũ nói: "Đề thi thật của em hôm trước anh đã sửa xong rồi, đặt trong cái kẹp tài liệu màu trắng trên bàn, nhớ xem nhé."
Lê Lý nói được, rồi nói thêm: "Lên máy bay anh ngủ đi, em nghi ngờ tối qua anh ngủ không ngon."
"Ừm."
Đến cổng kiểm tra an ninh, người qua lại vội vã.
Yến Vũ dừng lại, nhìn Lê Lý, Lê Lý cũng nhìn anh.
Anh nói: "Anh ôm em một cái được không?"
Cô sững sờ, bỗng thấy có chút đau lòng, mỉm cười: "Tại sao lại không được?"
Thế là Yến Vũ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu, cằm tựa vào má ấm áp của cô, mũi hít lấy hương thơm quen thuộc từ tóc cô; Lê Lý vòng tay ôm lấy vòng eo gầy của anh, nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được nhịp đập của mạch máu trên cổ anh, ấm áp, mạnh mẽ.
Mũi cô hơi cay, cô vỗ nhẹ vào lưng anh, nói: "Yến Vũ anh ngoan nhé, một tuần nữa em sẽ về."
"Anh biết." Anh nói.
"Ở nhà ngoan, đợi em nhé."
"Ừm."
Khi anh buông cô ra, môi anh lướt qua má cô, sau đó kéo vali, đi về phía cổng kiểm tra an ninh.
Lê Lý đứng tại chỗ, nhìn anh xếp hàng, tiến lên. Đến khi anh chuẩn bị vào cửa, anh quay đầu lại vẫy tay với cô. Cô lập tức giơ tay lên vẫy lại. Anh quay đầu lại nhìn, rồi bước vào trong, biến mất.
...
Vài giờ sau, Yến Vũ đã trở về phố Lưu Ly.
Giang Châu vào mùa đông, đường phố tiêu điều. Mấy ngày nay trời u ám, những tấm biển hiệu rực rỡ sắc màu trên cả con phố cũng trở nên xám xịt. Khoảng thời gian xa nhà này, con đường ở phường Thu Dương đã được sửa sang lại, những ổ gà đã biến mất, nền xi măng mới tinh, in mấy dấu chân chó nhỏ.
Đi đến cửa nhà, cây anh đào trong sân chỉ còn lại cành khô. Vu Bội Mẫn đẩy cửa sân, cánh cửa chính của tòa nhà cũng đồng thời được kéo ra, Yến Thánh Vũ nhảy ra: "Anh ơi!"
Yến Vũ bước lên bậc thang, nhìn cậu một cái, không nói gì.
Vào nhà đã ngửi thấy mùi súp cá kèo từ trong bếp, Yến Hồi Nam đang nấu ăn, thò đầu ra hỏi một câu: "Về rồi à?"
Yến Vũ ừ một tiếng. Yến Thánh Vũ vui vẻ quấn quanh chân anh, đi theo anh vào phòng.
Yến Vũ nói: "Không được vào."
Yến Thánh Vũ liền dừng lại ở cửa, bám vào khung cửa thò đầu vào: "Anh ơi, anh nghỉ đông rồi à?"
Yến Vũ đặt vali và hộp đàn tỳ bà xuống, không nói gì.
Yến Thánh Vũ lại chủ động nói: "Anh ơi, em có thạch này, anh ăn không?"
Lần này Yến Vũ nhìn cậu một cái, đi đến, đưa tay ra. Cậu bé lập tức móc ra mấy viên thạch, vội vàng đặt vào lòng bàn tay anh.
Yến Vũ cầm ba viên, đi ra khỏi phòng, nói: "Con ra ngoài đi dạo một chút."
Vu Bội Mẫn nói: "Sắp ăn cơm rồi."
Yến Vũ nói: "Con về ngay."
Vu Bội Mẫn còn muốn nói gì đó, Yến Vũ đã ra khỏi cửa.
Mùa đông ở Giang Châu rất ẩm ướt và lạnh, ngay cả khi không có gió, cũng lạnh thấu xương. Yến Vũ đi thẳng ra bờ sông, vào mùa này, trên con đê cỏ dại mọc um tùm, một màu vàng úa. Mực nước sông Trường Giang đã rút xuống, để lộ ra một bãi bồi rộng lớn màu vàng hoang vắng, thỉnh thoảng có vài con hạc trắng kiếm ăn trên bãi cát.
Sông Trường Giang nhỏ và xanh biếc, trải dài như một dải lụa trên mặt đất. Phía xa, bầu trời bao la.
Gió sông rít lên, thổi vào mặt anh tái nhợt; anh đứng trên đê một lúc, quay người định về, thấy Vu Bội Mẫn đang đứng ở trong hẻm nhìn anh từ xa.
Bà lập tức định trốn đi, nhưng nhìn trái nhìn phải đã không kịp nữa, đành dừng lại tại chỗ.
Yến Vũ đi xuống đê, đến bên cạnh bà. Hai mẹ con nhìn nhau, anh bình thản, bà thì có chút ngại ngùng né tránh, nói: "Bố con bảo mẹ ra gọi con về ăn cơm, nếu không, súp cá sẽ đông lại đấy."
"Ồ."
Hai người đi về nhà, trên dây phơi đồ trên đầu, không biết nhà ai phơi tấm ga giường màu hồng đang bay phấp phới trong gió. Yến Vũ nhìn một cái, nhớ ra ga giường ở nhà Đế Châu cũng vừa giặt, vẫn còn phơi trên ban công nhỏ. Lê Lý ở nhà một mình, chắc sẽ không dễ dàng để gấp lại.
"Bố con biết con về, sáng sớm đã đi mua cá kèo và rau diếp, còn mua cả thịt bò rất tươi, tẩm ướp gia vị rất lâu. Lát nữa con ăn nhiều một chút." Vu Bội Mẫn nói.
"Ừm."
"Ở Đế Châu, con ăn cơm hộp hay tự nấu ở nhà?"
"Ở nhà."
"Lê Lý biết nấu ăn à?"
"Con và cô ấy cùng nhau học trên mạng."
Thấy anh sắp đi qua dưới một chiếc quần đang phơi của nhà ai đó, Vu Bội Mẫn không kìm được kéo anh một cái. Anh đi qua, rồi buông tay bà ra.
Vu Bội Mẫn cụp mắt xuống, tiếng giày cao gót cũng yếu đi một chút, nói: "Lần này, sao con lại về trước?"
Yến Vũ biết, bà vòng vo nãy giờ, muốn hỏi chính là câu này. "Gần đây con có cảm xúc rất tệ, không muốn ảnh hưởng đến cô ấy, nên về trước."
Vu Bội Mẫn lo lắng: "Hai đứa... có cãi nhau không?"
Yến Vũ nhìn bầu trời xám xịt: "Không."
"Vậy tại sao..." Mẹ muốn hỏi, nhưng lại sợ làm anh khó chịu, băn khoăn một lúc lâu, không nói nữa.
Yến Vũ làm sao không biết, anh im lặng đi hơn mười mét, không có lý do gì nói: "Con biết, nhiều năm như vậy, con như thế này, bố mẹ cũng rất khổ. Con xin lỗi."
Vu Bội Mẫn sững sờ, vừa xót xa vừa đau lòng, vội hỏi: "Hai đứa rốt cuộc có chuyện gì, là... cô ấy nói gì con à? Chê con phiền phức à? Con đừng nghe cô ấy..."
"Không có." Yến Vũ ngắt lời, "Là con tự chê bản thân."
"Con..." Mắt Vu Bội Mẫn hơi đỏ, lại không biết phải an ủi thế nào, đau lòng nói, "Đừng nghĩ như vậy, con trai. Con rất tốt, thật đấy."
Nhưng những lời này rất yếu ớt, Yến Vũ như không nghe thấy, một lúc sau, nói: "Mẹ đừng hỏi cô ấy gì cả, hai ngày nay cô ấy chuẩn bị thi, đừng làm phiền cô ấy."
"Được. ... Yến Vũ, con có thể nói chuyện với mẹ mà, nói chút tâm sự đi." Bà gần như van xin, "Con đang nghĩ gì, có gì không thoải mái, nói với mẹ một chút có được không?"
Yến Vũ nghe giọng bà, cảm thấy như nó truyền đến từ một cơn gió rất xa. Giọng của mẹ rất dịu dàng, cũng rất bi thương, giống như một viên sỏi, ném vào lòng anh những gợn sóng chấn động. Anh cảm thấy mình nên nói gì đó, có lẽ nói ra tất cả những gì đang đè nén trong lòng sẽ tốt hơn, dù chỉ là một chút.
Thế là, anh hé miệng, nhưng đầu óc trống rỗng, không thể sắp xếp thành bất kỳ ngôn ngữ nào, anh không thể nói được một câu.
Đã gần đến cửa nhà, anh nói: "Đến nhà rồi."
Vu Bội Mẫn cúi đầu xuống.
Hai ngày Yến Vũ về nhà, giống như vừa trải qua một cuộc hành trình gian nan, rất mệt mỏi. Anh dành phần lớn thời gian ở trong phòng, kéo rèm ngủ. Ngủ có thật hay không, chỉ có bản thân anh biết.
Sáng và tối anh vẫn nhắn tin với Lê Lý, nhưng không nói nhiều. Cô sắp thi, anh không muốn làm phiền cô. Nhưng anh cảm thấy mình đang từ từ điều chỉnh tốt hơn. Theo kế hoạch, sau khi Lê Lý thi xong vòng sơ tuyển của trường Âm nhạc Đế Châu, cô sẽ đi xem vòng tuyển chọn của "Drummer On Fire" trong bốn ngày. Mặc dù cô không cần tham gia tuyển chọn, nhưng cô cũng muốn xem thực lực của các thí sinh. Sau đó, cô sẽ về Giang Châu nghỉ đông.
Ngày thi sơ tuyển của trường Âm nhạc Đế Châu, Yến Vũ dậy rất sớm, ngoài cửa sổ mây mù bao phủ, bầu trời thấp. Anh gửi một tin nhắn cho Lê Lý, nhắc cô mang theo chứng minh thư và thẻ dự thi. Cô trả lời đã biết. Anh hỏi thời tiết thế nào, cô gửi một bức ảnh. Đế Châu một màu trời xanh. Cô nói: "Hiếm thật, tháng này lần đầu tiên trời xanh đấy."
Yến Vũ nói: "Điều đó chứng tỏ vận may của em sẽ tốt."
Lê Lý nói: "Mượn lời tốt lành của anh."
Cô lại hỏi: "Tâm trạng anh thế nào?"
Ngón tay Yến Vũ nhấc lên, một câu hỏi đơn giản, anh suy nghĩ rất lâu, gõ chữ: "Rất tốt."
Sợ cô không tin, anh thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương. Cô trả lời ba cái hôn.
Anh nhìn chuỗi hôn đó, đặt điện thoại xuống, đi uống thuốc. Buổi sáng, anh không ngủ nữa, ôm đàn tỳ bà lên sân thượng đàn. Thời tiết rất xấu, mây càng lúc càng dày, nhưng đàn chim bồ câu lại đang bay lượn trên bầu trời phường Thu Dương. Yến Vũ ngồi trên mái ngói đỏ, ngẩng đầu nhìn, nhớ lại lần trước cùng Lê Lý ngồi ở đây, đã là một năm trước.
Ngày đó, mây tan, nắng chiếu; nhưng hôm nay, mây tụ, nhiệt độ giảm từng chút một. Đến buổi chiều, vài bông tuyết bay xuống, rơi trên đàn tỳ bà của anh. Anh đưa tay chạm vào, nó tan ra.
Anh ngẩng đầu nhìn, lại vài bông tuyết rơi xuống má. Phía sau truyền đến tiếng trẻ con: "Anh ơi, tuyết rơi rồi!"
Yến Vũ quay đầu lại, Yến Thánh Vũ đang ngồi trên bậc cửa cầu thang, ăn một gói kẹo mềm, vui vẻ nhìn anh.
Hai ngày nay, cậu bé rảnh rỗi là lại lượn lờ trước cửa phòng anh, rất muốn chơi với anh. Nhưng anh đều giả vờ ngủ, không muốn để ý đến cậu.
Yến Vũ hỏi: "Em ở đây bao lâu rồi?"
Yến Thánh Vũ nghiêng đầu: "Em luôn ở đây mà."
Yến Vũ nói: "Sao em không đi chơi với các bạn khác?"
Yến Thánh Vũ lập tức nhảy lên, chạy đến, ngẩng đầu nhỏ: "Em muốn ở với anh. Cùng chơi với anh."
Yến Vũ không nói gì, quay đầu nhìn phường Thu Dương dưới làn mây xám, thời tiết không tốt, mái nhà đều một màu đỏ sẫm.
"Anh ơi, em lên được không?" Yến Thánh Vũ hỏi bằng giọng trẻ con.
"Tùy em."
Yến Thánh Vũ rất lanh lợi, biết anh đã đồng ý, lập tức dùng tay chân leo lên mái ngói. Yến Vũ lặng lẽ nhìn cậu. Cậu sắp leo đến bên cạnh anh, thì chân trượt; Yến Vũ lập tức đưa tay ra, túm lấy mũ áo khoác lông vũ của cậu, nhấc cậu đến bên cạnh. Cậu bé bị anh nhấc, còn vội vàng nhặt một con sâu lông mềm rớt trên mái ngói đỏ, nhét vào miệng.
Cậu bé ngồi bên cạnh anh, thân mật muốn tựa vào người anh, Yến Vũ nhìn cậu một cái, cậu lại rụt về ngoan ngoãn ngồi thẳng, đưa tay ra: "Anh ơi, anh ăn kẹo này đi."
Yến Vũ nói: "Không ăn."
"Anh ơi..."
"Đừng nói, anh không muốn nói chuyện."
"Ồ." Yến Thánh Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng, một lúc sau, hỏi, "Chị kia, có thích ăn kẹo này không, em để dành một gói cho chị ấy nhé?"
Yến Vũ liếc nhìn cậu một cái, phát hiện đứa trẻ này thật sự rất thông minh.
"Chắc là thích." Anh nói.
"Chị kia bao giờ đến ạ?"
"Thứ Tư tuần sau."
"Ồ, em rất thích chị ấy."
Yến Vũ hỏi: "Tại sao?"
"Chị ấy xinh, với lại, anh rất thích chị ấy."
Yến Vũ im lặng một lúc, khẽ cong môi, nói: "Thứ Tư tuần sau. Nhưng, có lẽ em phải về nhà rồi nhỉ?"
"Em không về đâu." Yến Thánh Vũ nói, "Em học mẫu giáo ở đây."
Yến Vũ kỳ lạ nhìn cậu, muốn hỏi gì đó, tuyết rơi nhiều hơn, Yến Thánh Vũ lạnh rụt cổ, Yến Vũ đứng dậy, xách cậu vào nhà.
"Em ăn nhiều kẹo quá rồi phải không?" Yến Vũ nói, nhưng vẫn đi cùng cậu vào phòng khách nhỏ. Đẩy cửa ra, anh phát hiện có điều không bình thường.
Bố trí trong phòng khách nhỏ đã thay đổi hoàn toàn, giường trẻ em mới, bàn học và tủ quần áo trẻ em, thảm trải sàn mới, đồ chơi. Thật ra giống hệt căn phòng hồi nhỏ của anh.
Yến Thánh Vũ quen thuộc kéo tủ quần áo ra, lục tìm trong giỏ đồ ăn vặt ở tầng dưới cùng, tủ quần áo treo đầy quần áo bốn mùa của cậu.
Yến Vũ đi vào, trên bàn học của cậu bé có đủ loại sách vẽ và bút giấy. Anh kéo ngăn kéo ra, thấy thẻ học sinh mẫu giáo ở phường Thu Dương của Yến Thánh Vũ. Khuôn mặt tươi cười của cậu bé in trên tấm thẻ.
Yến Vũ rất bình tĩnh đi ra ngoài, thẳng đến phòng ngủ của bố mẹ, mở tủ quần áo, kéo ngăn kéo trên cùng ra, tìm tất cả các loại giấy tờ của cả gia đình, xem từng cái một. Cuối cùng, anh nhìn thấy tờ giấy đó.
Dưới tầng truyền đến tiếng đóng mở cửa, Yến Vũ nhìn chằm chằm vào tờ giấy, không có biểu cảm.
"Anh ơi, anh làm gì vậy?" Yến Thánh Vũ đi vào, tò mò nhìn anh và đống giấy tờ trên sàn.
Yến Vũ cầm lấy tờ giấy đó, đứng dậy, nói: "Anh có chuyện muốn nói với bố mẹ, em ở trên lầu, đừng xuống."
Yến Thánh Vũ chớp mắt: "Em không được nghe ạ?"
"Ừm. Em có nghe lời anh không?"
Cậu bé gật đầu: "Em nghe lời anh."
Yến Vũ lại mỉm cười với cậu, nụ cười rất thê lương. Cậu bé không hiểu.
Yến Vũ xuống lầu. Yến Hồi Nam và Vu Bội Mẫn vào nhà, lạnh đến giậm chân. Yến Hồi Nam xách túi rau củ cho bữa tối, thấy Yến Vũ, cười nói: "Vừa mua một cái đầu cá lớn ở chợ, nấu súp đầu cá cho con uống."
Vẻ mặt Yến Vũ trống rỗng, giơ tờ giấy trong tay lên, giấy chứng sinh.
Mặt Vu Bội Mẫn biến sắc, Yến Hồi Nam cũng lập tức dời ánh mắt đi, đặt túi nhựa xuống, ông bận rộn thay giày, rất lâu không ngẩng đầu lên.
Trong nhà không bật đèn, buổi chiều tà tuyết rơi, có chút mờ ảo.
Yến Vũ đặt tờ giấy lên bàn, tay chống lên bàn, rất khẽ lắc lư một chút.
Vu Bội Mẫn lập tức tiến lên: "Yến Vũ, sao con... sao con đột nhiên tìm thấy thứ này?"
"Con học lớp 9, cậu bé được sinh ra." Yến Vũ nói nhỏ, "Vậy, là lúc con học lớp 8, bố mẹ đã có cậu ?"
Yến Hồi Nam không nói gì, đi đến bàn trà, lấy một bao thuốc lá, rút một điếu ra, châm lửa.
Vu Bội Mẫn muốn nói gì đó, nhưng không nói nữa, cúi đầu xuống.
Yến Vũ không đợi được câu trả lời, hỏi: "Bố mẹ phát hiện con bị bệnh, liền lập tức muốn có một đứa con mới, phải không?"
"Không phải. Đó là một sự cố ngoài ý muốn." Vu Bội Mẫn nói.
"Tại sao lại giấu con?"
"Bọn mẹ sợ con nghĩ nhiều."
"Nếu là sự cố ngoài ý muốn thì tại sao con lại nghĩ nhiều?"
Vu Bội Mẫn không cãi lại được, im lặng.
Yến Hồi Nam lên tiếng: "Đúng là một sự cố ngoài ý muốn, cũng đúng là không muốn con nghĩ nhiều. Thêm vào đó lúc đó cũng phải chăm sóc con, nên luôn gửi nó ở nhà chú con. Có sinh con hay không, là quyền của chúng ta mà? Chúng ta đã làm rất nhiều để chăm sóc cảm xúc của con. Con không nên nói chuyện với chúng ta như vậy."
Yến Vũ im lặng một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì.
Vu Bội Mẫn nói dịu dàng: "Thật đấy. Yến Vũ, không phải như con nghĩ đâu. Sao mẹ có thể vì không muốn con mà lại sinh một đứa con mới chứ?" Nước mắt bà lưng tròng, "Bố mẹ vẫn luôn tin tưởng con sẽ tốt lên mà, con chính là đứa con tốt nhất của chúng ta."
"Thật sao?" Ánh mắt anh có chút mơ hồ chuyển sang mặt bà, "Yến Thánh Vũ, thắng Vũ, khi bố mẹ đặt tên này cho cậu ấy, là muốn cậu ấy như một cơn mưa thiêng liêng để rửa trôi những đau khổ và phiền toái mà con mang lại cho bố mẹ, hay là hy vọng cậu ấy có thể vượt qua Yến Vũ, hay là, cả hai?"
"Xin lỗi bố mẹ, con không phải là một đứa con có thể làm bố mẹ hài lòng." Anh cười rất nhẹ, "Yên tâm, cậu ấy sẽ vượt qua con."
Vu Bội Mẫn kinh ngạc, nước mắt lập tức tuôn ra, đưa tay muốn chạm vào anh: "Không phải, Yến Vũ, con nghe mẹ..."
Nhưng Yến Vũ lập tức lùi lại tránh né, quay trở về phòng, đóng cửa và khóa lại.
Anh nằm trên giường, bình tĩnh đến bất ngờ, không có khó thở, cũng không có đau đớn. Ngược lại, anh có một cảm giác thư thái chưa từng có.
Giờ ăn tối, Vu Bội Mẫn bưng bát cơm chan súp cá đến gõ cửa. Anh dậy mở cửa, không nói gì, nhưng lại ăn hết bát cơm đó, còn chụp ảnh gửi cho Lê Lý.
Buổi tối, tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn. Cả nhà sớm đi tắm rửa và đi ngủ. Yến Vũ tắt đèn, ngồi trước bàn học, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, bỗng nhiên rất muốn đàn tỳ bà.
Anh mặc áo khoác lông vũ, đeo hộp đàn, lặng lẽ ra khỏi cửa.
Chiếc xích đu mới trong sân rất đẹp trong đêm tuyết. Anh ngồi lên, nhẹ nhàng đung đưa vài cái. Chiếc xích đu thời thơ ấu của anh đã hỏng từ lâu, mục nát trong lòng đất; bây giờ đã thay cái mới. Bố nói, chiếc xích đu mới có kỹ thuật tốt hơn, sẽ không hỏng nữa.
Anh là một chiếc xích đu đã hỏng.
Yến Vũ chỉ ngồi một lúc, rồi đứng dậy đi.
Trên con đê sông, tuyết bay lả tả. Không khí lạnh hòa cùng sự lạnh lẽo của tuyết, thấm vào phổi. Yến Vũ ngẩng đầu nhìn những bông hoa trắng đang rơi khắp trời, nhớ lại đêm tuyết một năm trước đã đi cùng Lê Lý.
Giá mà có thể cùng cô đi lại một lần nữa, như vậy, anh có thể muốn đi trên một con đường mãi mãi.
Yến Vũ khẽ mỉm cười trong gió tuyết, trên con đê sông vào đêm tuyết không một bóng người, ngay cả đèn ở hai phường cũng đã tắt đi rất nhiều, chỉ còn lại lác đác vài ô cửa sổ còn sáng.
Anh một mình đi qua xưởng đóng tàu, thấy những con thuyền đang đậu đã phủ đầy tuyết. Anh đi qua cần cẩu, đến căn nhà nhỏ bên sông của bà ngoại.
Bật đèn lên, trong nhà phủ một lớp bụi mỏng, một mùi ẩm mốc cũ kỹ, ngay cả bóng đèn cũng mờ đi rất nhiều.
Yến Vũ đặt hộp đàn xuống, lấy đàn tỳ bà ra, đàn một bản nhạc. Tiếng đàn tỳ bà trong đêm tuyết mang theo chút khí chất lạnh lẽo, bay lơ lửng bên sông, không một ai nghe thấy.
Anh đàn xong một bản, ôm đàn tỳ bà nhìn quanh, phát hiện không biết từ lúc nào, trong căn nhà này đã có rất nhiều hình bóng của Lê Lý. Rất nhiều kỷ niệm đẹp với cô đều xảy ra ở đây.
Bia, lò sưởi, bánh nếp, dã ngoại, sofa, giường, mưa bão, rất nhiều cơn mưa bão, sự thân mật, lần thân mật đầu tiên, rất nhiều sự thân mật...
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho cô.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy, cô có vẻ đang đi nhanh, thở nhẹ: "Yến Vũ?"
Anh nghe thấy giọng cô, khóe môi nở nụ cười: "Em vẫn còn ở ngoài à?"
"Ừm, thi xong Tần Hà Di và Trác Minh mời em đi ăn. Em vừa xuống tàu điện ngầm, đang đi về nhà đây."
"Cảm thấy thế nào?"
"Anh nói em sẽ gặp may, thật đấy!" Cô không kìm được cười lên, "Cái bạn trước em lại phát huy sai sót rồi, ha ha ha ha. Mặc dù xin lỗi bạn ấy cũng rất thảm, nhưng... em lập tức rất thoải mái, y hệt như thi vào trường Nghệ thuật Đế Châu năm ngoái, phát huy vượt mức bình thường. Em nghi ngờ mình có thể vượt qua rồi."
Yến Vũ lại lặng lẽ cười, mắt cong lên, nói: "Em vốn dĩ có thể mà. Bây giờ em rất giỏi."
"Phải nhờ sự chỉ dẫn của thầy Yến Vũ nữa chứ, thầy Yến Vũ. Cảm ơn anh đã luôn động viên em, khen em làm em ngày càng dạn dĩ." Ở đầu dây bên kia, giọng cô rất nhẹ nhàng, "Đợi em vài ngày nữa, bốn ngày nữa, em sẽ về. Lúc đó sẽ mua kẹo cho anh ăn."
"Được." Anh nói.
"Em về đến nhà rồi." Ở đầu dây bên kia, tiếng gió đã lặng đi, giọng cô trở nên rõ ràng, "Em mệt chết rồi, bây giờ chỉ muốn ngủ thôi. Có thể ngủ một mạch hai mươi tiếng đồng hồ."
"Vậy mau ngủ đi."
"Tắt máy đây. Anh cũng ngủ sớm đi."
"Được." Yến Vũ nói, đợi cô cúp máy, nhưng cô cũng đang đợi anh cúp máy, "Ơ? Cúp máy đi chứ."
Khóe môi Yến Vũ hơi cong lên, nói: "Lê Lý."
"Ừm?"
Giọng anh rất nhỏ: "Anh nhớ em lắm."
Đầu dây bên kia im lặng một chút, giọng cô cũng dịu xuống: "Em cũng rất nhớ anh. Em sẽ về ngay thôi. Rồi chúng ta lại ở bên nhau mỗi ngày, được không?"
Anh mỉm cười, gật đầu: "Được."
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Lê Lý, anh thật sự, rất nhớ em.
Anh đặt chiếc điện thoại đã tắt tiếng xuống, đứng dậy đi vào bếp, lấy một chiếc ly thủy tinh, vặn vòi nước. Nước gỉ sét chảy ra, đục ngầu rồi chảy xuống.
Đợi nước trong ra, anh hứng đầy một ly, từ trong túi áo khoác lông vũ lấy ra một túi khăn giấy, rung lên, hàng trăm viên thuốc rơi ra.
Anh nắm một nắm, khoảng hơn chục viên, nhét vào miệng, suýt sặc, không thể nuốt trôi; liền ngửa đầu rót nước, nhưng cũng khó nuốt, nước chảy ngược ra khỏi miệng. Anh liên tục ngửa đầu, đưa thuốc trên miệng vào trong.
Cổ họng đau rát, nước mắt chảy ra, mặt, miệng, cằm đều ướt nước, anh không dừng lại, vừa uống vừa nuốt. Cho đến khi trên quầy không còn một viên thuốc nào, tay bắt đầu vô lực, chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Anh muốn đi ra ngoài, nằm trên chiếc ghế sofa nơi đã ngủ cùng cô, nhưng vừa bước một bước, người liền ngã xuống, rơi vào một đống mảnh thủy tinh vỡ.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Đánh giá:
Truyện Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Story
Chương 94
10.0/10 từ 22 lượt.