Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Chương 82
150@-
Khi Lê Lý về đến nhà, Vương An Bình và Vương Kiến đều không có ở đó, trên bàn trà có một đĩa bánh trôi nếp trắng mềm mại, trên bàn ăn bày thịt xào đậu phụ, thịt bò xào cần tây, đều là những món cô thích ăn.
Hà Liên Thanh vẫn đang bận rộn trong bếp, thấy cô, bà nói: "Con nghỉ ngơi đi, mẹ xào thêm tôm sông, xào thêm măng tỏi. Sắp xong rồi."
Lê Lý nhìn vào chiếc rổ đựng tôm sông nhỏ, từng con từng con đã được bóc đầu, chỉ còn lại phần thịt tôm bằng cỡ móng tay. Một đĩa thức ăn có mấy trăm con tôm nhỏ, không biết bà đã bóc trong bao lâu.
Lê Lý nói: "Hai người kia đâu rồi?"
"Không phải con không muốn nhìn thấy họ sao, mẹ bảo nó đưa Vương Kiến về nhà ông nội rồi." Bà xào vài cái, rồi nói: "Lần này mẹ không cãi nhau với cửa hàng chăn ga gối đệm, cũng không làm ầm ĩ. Con nói mẹ đừng quan tâm, thì mẹ không quan tâm nữa."
Lê Lý đi tới, ôm Hà Liên Thanh từ phía sau. Trên người mẹ có mùi mồ hôi, mùi dầu mỡ và mùi nếp, khó chịu, nhưng cũng không quá khó chịu.
Hà Liên Thanh sững sờ, vẫn vung chảo: "Làm gì vậy?"
"Lúc ở Đế Châu, con cũng nhớ mẹ."
Hà Liên Thanh không nói gì.
"Nhưng con không thể sống ở Giang Châu, nên con phải rời khỏi nhà."
"Con thấy sống tốt là được, mẹ chỉ sợ..." Hà Liên Thanh không nói hết, sợ lại làm cô không vui, chuyển đề tài: "Bưng thức ăn đi."
Hai mẹ con đã lâu không ăn cơm riêng với nhau, trước đây có Vương An Bình, lần nào trên bàn ăn cũng không vui, bây giờ hiếm hoi được yên bình.
Hà Liên Thanh hỏi: "Ở bên đó, ăn uống thế nào?"
"Con nấu, anh ấy rửa bát."
Hà Liên Thanh múc vài muỗng thịt tôm sông vào bát cô: "Mỗi lần gọi điện cho con, con đều bận. Mẹ thấy con sống rất mệt mỏi?"
"Không có ạ. Rất đầy đủ, cũng rất vui." Lê Lý gắp một miếng cơm lớn, nói: "Mẹ xào thế nào vậy? Ngon cơm quá. Lần sau con làm cho Yến Vũ, anh ấy luôn không có khẩu vị, ăn rất ít. Thịt bò xào sao mà mềm thế?"
Hà Liên Thanh lo lắng: "Con đừng tốn công như vậy. Tốt với người ta quá, người ta sẽ coi thường con."
"Con biết nên tốt với ai, không nên tốt với ai. Nói con làm gì, lo cho chính mẹ đi."
Hà Liên Thanh cúi đầu: "Phải rồi, mẹ không có tư cách để nói con."
Lê Lý thấy vẻ đáng thương của bà, không nói gì nữa, lấy điện thoại ra thao tác một chút: "Tiền này mẹ cầm, sau này đừng làm việc mệt mỏi như vậy nữa, đến hai ba giờ chiều thì nghỉ đi."
Hà Liên Thanh nhìn thấy, hóa ra là một khoản chuyển khoản một vạn, kinh ngạc nói: "Tiền ở đâu ra vậy?"
"Tiền thưởng của cuộc thi của anh ấy. Con làm trợ diễn cho anh ấy, coi như là tiền thù lao biểu diễn."
Nhiều người chơi nhạc ở cấp độ như Yến Vũ, thường sẽ không trả phí cho những người có trình độ thấp hơn mình, cho cơ hội đã là ban ơn rồi. Nhưng Yến Vũ luôn trả, không phải vì lần này là Lê Lý.
Hà Liên Thanh càng kinh ngạc hơn: "Có thể kiếm được nhiều như vậy sao?"
"Cuộc thi này rất uy tín, nên tiền thưởng cũng cao."
"Con giữ lại..."
"Con giữ lại rồi. Ở Đế Châu học nhạc cụ tốn kém, không cho mẹ hết đâu."
"Đã tốn kém như vậy, thì con cứ lấy hết..."
"Đừng nói nhảm nữa." Lê Lý nói: "Con đi làm thêm cũng có thể kiếm tiền."
"Vậy mẹ cứ cầm trước, khi nào cần thì tìm mẹ." Hà Liên Thanh thay đổi giọng điệu: "Nó có thật sự thích con không? Nó giỏi như vậy, bên cạnh cũng có nhiều con gái, con phải xem nhân phẩm nó thế nào, có lăng nhăng không? Bố mẹ nó hình như không đồng ý, nó nghĩ sao? Có nói với con chưa?"
Lê Lý nhận ra, Hà Liên Thanh lúc này lại hy vọng hai người họ có thể tốt đẹp. Cô không trả lời, chỉ nói: "Mẹ chú ý sức khỏe, sống vui vẻ lên. Chuyện của con, bớt lo đi."
Ban đêm lên lầu, gác mái vẫn như lúc cô rời đi. Những con búp bê được xếp gọn gàng trên bàn, không thiếu một con nào.
Lê Lý vệ sinh cá nhân xong, nằm trên chiếu trúc hóng gió, định lướt video ngắn hai phút, mở ra lại một đống dấu chấm đỏ. Chẳng hạn như "Chị gái ngầu quá, phong thái sân khấu tuyệt vời!", "Bạn là bạn gái của Yến Vũ à?", "Hẹn hò không?", "Muốn làm quen, kết bạn.", "Ký hợp đồng với công ty không?".
Cô không có thời gian xem từng cái một, chỉ mở những tin nhắn riêng tư đề cập đến việc ký hợp đồng và hoạt động, lướt qua nội dung giới thiệu của đối phương. Cô không có hứng thú, ném điện thoại sang một bên, dang người nằm trên chiếu trúc.
Đêm rất tĩnh, cô đột nhiên rất nhớ Yến Vũ. Rõ ràng mới chia tay chưa được bao lâu. Có lẽ không khí oi bức của Giang Châu đã thêm chút ẩm ướt, ngay cả nỗi nhớ cũng trở nên dính dính.
Cô như một viên kẹo cao su, lăn hai vòng trên chiếu trúc, da tay chân cọ xát vào chiếu trúc, khẽ "hừ hừ" rồi lại nằm thẳng, sờ sờ bụng, vẫn còn cảm giác đầy đầy, nhưng lại rất hạnh phúc.
Cô lật người lấy điện thoại, trong phần tìm kiếm đề xuất xuất hiện tin tức về cuộc thi Tuyền Vọng, hình ảnh nhỏ là ảnh chụp chung khi nhận giải. Cô chưa xem, mở ra muốn xem Yến Vũ, nhưng trong khoảnh khắc, mọi sự thoải mái trên người đều biến mất.
Cô đột nhiên ngồi dậy, buồn nôn muốn nôn ra bữa tối. Cô đột nhiên nhớ lại trên chuyến tàu trở về Giang Châu sau cuộc thi, Yến Vũ rất im lặng, không nói một lời, bị cô hỏi nhiều, mới ngẩng đầu nói: "Anh chỉ mệt thôi, không muốn nói chuyện." Tim cô bỗng nhiên rất đau, không thể tưởng tượng được đêm đó anh đã trải qua sự giày vò, tra tấn như thế nào khi không thể ngủ được.
Cô tức đến hoa mắt chóng mặt, nhanh chóng gõ một tràng chữ mắng chửi Trần Càn Thương, nhưng không gửi, lại xóa từng chữ một. Có lẽ anh đã khó khăn lắm mới bình tâm lại, tại sao lại phải nhắc lại.
Cô ngồi thẫn thờ trong làn gió mát của điều hòa một lúc lâu, rồi gửi tin nhắn cho anh, chỉ có bốn chữ:
"Anh đang làm gì?"
Anh trả lời rất nhanh: "Đang xem album ảnh."
Anh chụp một bức ảnh cho cô, trên bàn trải ra một cuốn album ảnh cũ.
Cô gõ: "Em muốn xem."
"Bây giờ sao?"
"Được không?"
"Anh đến tìm em." Anh nói: "Mười phút nữa đến."
Lê Lý lập tức nhảy lên, thay một chiếc váy màu xanh lá cây, lại lục trong tủ ra cả album ảnh của gia đình mình.
Mười giờ rưỡi đêm, mẹ đã ngủ. Cô như một con mèo, ôm album ảnh và cầm bánh trôi nếp, rón rén xuống lầu, đi qua phòng khách, ra ngoài.
Yến Vũ đang đợi cô ở đối diện cổng, cách màn đêm vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng và sự dịu dàng trong mắt anh khi nhìn cô.
Lòng cô chua xót đến tột cùng, chạy về phía anh, nói nhỏ: "Mang cho anh bánh trôi nếp mẹ em làm, siêu ngon."
Hai bàn tay đưa ra nắm lấy nhau trong không trung, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Ánh mắt mềm mại và cố chấp giao nhau, ngàn lời muốn nói, đều đã hiểu hết. Anh không nói gì, kéo cô chạy ẩn mình trong đêm.
Lê Lý hít một hơi thật sâu, rũ bỏ mọi thứ bao trùm trong lòng, chạy về phía trước.
Cuối mùa hè, gió đêm se lạnh, những con hẻm trong hai khu phố yên tĩnh không một bóng người, như một thành phố trống rỗng, chỉ còn lại những con mèo hoang tuần tra trên những bức tường thấp.
Những chiếc đèn đường dài chia màn đêm thành những lối đi sáng tối xen kẽ, họ xuyên qua, chạy trong ánh sáng và bóng tối, ánh sáng và bóng đêm chảy trên người. Họ băng qua cầu, đi qua hẻm, chạy qua nhà máy nước và xưởng đóng tàu cũ rợp bóng cây, đến căn nhà nhỏ bên bờ sông.
Đốt nhang muỗi, bật quạt sàn ở mức cao nhất, hai người trèo lên giường, nằm sấp trên chiếu trúc lật album ảnh.
Album của Lê Lý rất mỏng, toàn là ảnh của gia đình bốn người. Có ảnh cưới của bố mẹ, ảnh lúc Lê Huy và Lê Lý được một trăm ngày, còn lại về cơ bản là ảnh sinh nhật của hai đứa trẻ hàng năm, và ảnh chụp chung của cả gia đình ở các điểm tham quan khác nhau ở Giang Châu.
Điều đầu tiên Yến Vũ chú ý đến lại là Hà Liên Thanh trong ảnh. Mặc dù có thể thấy điều kiện kinh tế bình thường, nhưng bà cười trong mỗi bức ảnh, khuôn mặt tròn đầy, hoàn toàn khác với người phụ nữ đầy vẻ sầu muộn trong xưởng nhỏ.
Anh nói: "Mẹ em những năm này đã chịu khổ rồi."
Lê Lý không nói gì, quay đầu nhìn anh, anh nằm sấp bên cạnh cô, xem tất cả những gì liên quan đến gia đình cô; vẻ nghiêm túc đó như đang xem bản nhạc mà anh quan tâm nhất.
Yến Vũ nói, ban đầu anh nghĩ bố Lê là một người rất mạnh mẽ và kiên cường, nhưng người đàn ông trong ảnh rất gầy, ngoại hình bình thường và hiền lành, cười lên mắt híp lại thành một đường. Lê Huy cũng gầy gò, vẻ ngoài chính trực, biểu cảm ôn hòa, là một học sinh trung học không mấy nổi bật.
Lê Lý nói: "Bây giờ anh ấy cao hơn rồi, vai cũng rộng hơn."
Yến Vũ nói: "Em không giống họ lắm."
"Hồi nhỏ có những người hàng xóm, họ hàng rất đáng ghét, nói em là được nhặt về. Tức chết đi được." Lê Lý nói đến đây, lại có chút tự hào: "Nhưng bố em chưa bao giờ nói đùa như vậy. Bố nói, con là con của bố và mẹ con sinh ra, sao có thể là nhặt được. Nhặt ở đâu ra một cô con gái đáng yêu như vậy. Nếu vứt ở ven đường, người khác đã giành lấy rồi, đến lượt bố nhặt."
Yến Vũ mỉm cười: "Đúng vậy, anh chắc chắn sẽ đi nhặt."
Lê Lý khẽ đánh vào anh một cái, rồi lại sát gần anh hơn, bờ vai trần dựa vào tay áo chiếc áo phông của anh.
Anh lấy điện thoại ra, chụp ảnh lúc nhỏ của cô, nói: "Em rất giống lúc nhỏ."
"Đương nhiên, từ nhỏ đã đẹp đến lớn."
Yến Vũ chỉ cười.
Cô lại nói: "Anh cũng từ nhỏ đã đẹp đến lớn."
"Em biết anh lúc nhỏ trông thế nào sao?"
"Đã tìm trên mạng rồi." Lê Lý chỉ nói vậy thôi, không nói là ảnh của nhà họ Trần.
Cô đóng album của mình lại, lật album của anh ra. Cũng là những bức ảnh chụp lúc mới sinh, lúc được một trăm ngày, ảnh sinh nhật và các hoạt động khác nhau, ảnh gia đình.
Vì anh tham gia các cuộc thi biểu diễn từ nhỏ, nên có rất nhiều ảnh hoạt động. Thậm chí còn có ảnh lúc hơn hai tuổi ở Cung Thiếu Niên ôm cây đàn tỳ bà trẻ em không chịu buông tay. Lê Lý rất thích, cầm điện thoại chụp lia lịa.
Yến Vũ lúc nhỏ đã rất đẹp rồi, giống như một con búp bê cổ điển, mắt phượng, sống mũi cao, môi đỏ. Lê Lý không nhịn được sờ sờ bức ảnh, sờ xong lại xoa xoa mặt anh: "Rua một cái."
Yến Vũ nghiêng đầu, đáp lại bằng cách áp mặt vào lòng bàn tay cô. Má anh mềm mại nằm trong tay cô, sợi tóc lướt trên mu bàn tay cô, lòng Lê Lý mềm nhũn, trong khoảnh khắc bàng hoàng: Rõ ràng là một người tốt như vậy, tại sao lại bị tổn thương?
Cô nhìn chằm chằm vào album, nói: "Ảnh lúc nhỏ của anh, cười nhiều thật."
Hồi tiểu học, bao gồm cả Yến Vũ sau khi vào trường Tiểu học trực thuộc Học viện Âm nhạc Tây, anh luôn cười khi chụp ảnh, lúc thì cười mím, lúc thì mím môi, mắt cong cong.
Yến Vũ xem lại những bức ảnh đó, cũng cảm thấy xa lạ, như chuyện của kiếp trước. Anh lật đến một bức ảnh ở công viên giải trí thành phố Tây. Yến Hồi Nam cõng anh chín tuổi trên cổ, hai bố con cười rất tươi.
"Lúc đó bố anh rất cởi mở, thích cười, tính tình cũng không nóng nảy. Anh hình như bẩm sinh không cởi mở như bố, nhưng bố dành rất nhiều thời gian để đưa anh đi chơi. Có lẽ do ảnh hưởng của bố, lúc đó anh rất thích cười." Anh lại lật đến một bức ảnh hai người ngồi câu cá dưới bờ kè sông: "Mấy năm học tiểu học ở Giang Châu, bố đưa đón anh đều đi trên bờ kè sông. Thường xuyên bế anh chạy vèo vèo trên bờ kè, mùa đông còn xách cổ áo áo khoác bông của anh lên đi. Vì anh thích như vậy."
Lê Lý nhớ lại lần trước cô không vui, anh đã bế cô chạy vèo vèo trên bờ kè sông.
Cô tựa đầu lên vai anh, lật từng bức ảnh, phát hiện năm 12 tuổi là một điểm phân chia. Sau đó, anh không còn cười nhiều nữa. Ban đầu trong ánh mắt còn có chút u sầu, sau này thì bình lặng như một mặt nước sâu không gợn sóng.
Cô lặng lẽ xem xong, đóng album lại, đẩy sang một bên, lật người nằm thẳng; Yến Vũ cũng nằm bên cạnh cô, nhìn lên màn trắng trên trần giường. Gió từ quạt điện thổi vào bên trong màn, đỉnh màn phập phồng.
Lê Lý nói: "Chúng ta vẫn chưa chụp ảnh chung bao giờ."
Yến Vũ nói: "Có rồi."
"Có đâu?"
Anh dường như nghĩ một chút, mới nói: "Lần biểu diễn cuối năm, và lần này, lúc chào sân đều có ảnh."
"Em nói ảnh đời thường."
Thực ra cũng có... Yến Vũ nghĩ, nhưng không nói ra.
Lê Lý giơ điện thoại lên: "Nhìn vào ống kính."
Yến Vũ nhìn qua, sau một tiếng "tách", anh nói: "Nằm chụp à?"
Vừa dứt lời, hai người cùng ngồi dậy, anh tự nhiên ôm eo cô, cô dựa vào lòng anh, hai người khẽ mỉm cười, hình ảnh được ghi lại. Hai người đều có chút ngượng ngùng.
"Làm thêm một tấm nữa đi, lần này em cười tươi hơn một chút." Cô giơ điện thoại lên, tìm góc độ, vừa chuẩn bị tạo dáng, Yến Vũ nghiêng đầu sang, hôn lên tai cô; Lê Lý nhột nhột, rụt cổ lại cười, tay vừa vặn run lên, "tách".
Cô cười: "Ê, nhìn vào ống kính."
Anh mới quay mặt nhìn vào ống kính, cằm tựa vào bờ vai trần của cô, đôi mắt ngây thơ như một con vật nhỏ. Nhưng rất nhanh, anh cười với ống kính, lộ ra hàm răng. Nụ cười của Lê Lý cũng phóng đại, "tách"!
Hai người nằm xuống trở lại, Lê Lý gập chân lại, xem những bức ảnh vừa chụp. Gió từ quạt điện thổi tung chiếc váy của cô, bay đến eo cô. Đôi chân cô trắng đến phát sáng, như một ngọn núi tuyết đắp trên chiếc váy xanh.
Chân Yến Vũ vô thức duỗi ra, cô cảm nhận được sự chạm vào của anh, tự nhiên ngả sang một bên, cọ nhẹ vào anh.
Ba bức ảnh trong điện thoại đều chụp rất đẹp, cô đều thích. Nhưng thích nhất, trạng thái tự nhiên và thân mật nhất là bức thứ hai - cô mặc chiếc váy hai dây màu xanh lá cây, hở da thịt rất nhiều, rụt cổ lại cười rạng rỡ, rạng rỡ đến mức con mắt gần anh híp lại thành một đường, con mắt còn lại cong thành hình trăng lưỡi liềm. Còn anh mặc chiếc áo phông trắng, sạch sẽ và đơn giản, nhắm mắt hôn lên d** tai cô, cằm tạo ra một đường nét sắc sảo và rõ ràng. Đôi mắt khẽ nhắm, đôi môi đỏ khẽ mở, khiến khuôn mặt nghiêng của anh toát lên một chút gợi cảm, một chút dụ.c vọng.
Không hiểu sao, có chút s.exy, có chút h*m m**n, nhưng lại rất thuần khiết.
Cô biết anh cũng đang xem điện thoại của cô, ngại nhìn lâu, trượt sang bức tiếp theo, nhưng trong lòng lại nghĩ, ngày mai sẽ đặt làm hình nền hộp thoại.
Cô lại nghĩ đến điều gì đó, quay đầu mỉm cười với anh: "Ảnh biểu diễn lần này, trên mạng có; nhưng lần biểu diễn cuối năm trước, anh lấy ảnh ở đâu vậy?"
Yến Vũ ban đầu đang lặng lẽ nhìn cô, bị hỏi sững sờ một chút, nói thật: "Tối hôm đó về, tìm trong nhóm lớp."
"Hóa ra lúc đó đã để ý đến em rồi."
"Cũng không phải, chỉ cảm thấy có thể kỷ niệm một chút." Anh nói xong, thấy cô trừng mắt nhìn mình, giọng nói nhỏ lại: "Phải rồi."
"Vẫn còn cứng đầu. Biểu diễn ở Giang Châu đối với anh, có gì mà đáng để kỷ niệm, chẳng phải vì em sao." Lê Lý ghé sát mặt anh: "Có đúng không?"
Yến Vũ khẽ nhắm mắt lại, ý nói những gì cô nói đều đúng.
Lê Lý thấy vẻ mềm mại và ngoan ngoãn này của anh, lại có chút ngứa ngáy, cơ thể áp sát lại, đôi môi khẽ hé mở, bao lấy môi anh, mềm mại ngậm lấy anh hai ba lần.
Yến Vũ lúc đầu không động đậy, như thể đang thuần túy cảm nhận sự thân mật và mềm mại của cô, anh rũ mắt nhìn khuôn mặt cô ở gần ngay trước mắt. Cô nhắm mắt lại, lông mi dài, má mềm mại như trái đào, hơi thở thơm ngát quấn quýt. Gió đang thổi, tóc cô vướng vào tai anh, nhịp tim anh dễ dàng bị cô khơi dậy.
Cô hôn vài cái, thỏa mãn, rời khỏi anh, muốn nằm xuống; anh ngước mắt lên, đuổi theo hôn cô, đè cô xuống gối.
Hơi thở của anh nóng bỏng, gọi cô: "A Lê..."
"Hả?" Tay cô bám vào cổ anh, da anh đang nóng lên, có chút bỏng rát.
"Em bây giờ... cảm thấy thế nào?" Anh dán chặt vào cô, lòng bàn tay nóng rực phủ lên bụng cô, như đang xoa dịu.
"Cái gì thế nào?" Cô khẽ nói, chỉ cảm thấy rất nóng, rõ ràng là quạt đang thổi.
"Anh..."
"Hả?"
"Muốn." Anh nói: "Được không?"
Giọng anh khàn khàn và trầm thấp đến không thể tả, mang theo từ tính. Tim cô tan chảy, có thể cho anh bất cứ thứ gì.
Cô không nói gì, nhưng nhô eo lên, áp sát vào anh.
Yến Vũ hôn cô, hơi thở dần trầm xuống, tay lướt qua gấu váy, thăm dò, khẽ nhéo, từ từ vén lên.
Lê Lý khẽ thở ra một hơi, như một con cá nhỏ, bụng dưới chậm rãi nhô lên, rồi lại rơi xuống.
Cô nghĩ, nếu anh dùng những ngón tay đàn tỳ bà đó đối phó với cô, cô có lẽ sẽ đầu hàng bất cứ lúc nào, "đầu hàng" ngay lập tức.
Khi cô mơ màng, anh lại khẽ nói bên tai cô: "A Lê."
"Ưm?"
"Anh... muốn hôn một chút."
Mắt cô ướt át và mơ hồ, vừa nãy, chẳng phải đang hôn sao?
Mặt anh rất đỏ, rất ngượng ngùng, nói: "Chỗ đó."
"Hả? Chỗ nào?"
Anh rũ mắt xuống, rồi lại ngước mắt lên nhìn, ngón tay như đang chơi đàn, cô ngẩng cằm, hiểu ra, thế là tim cô run lên một cái, mặt đỏ bừng.
Cô có chút xấu hổ, thật sự quá xấu hổ, nhưng cô lại mong đợi, mong chờ, không biết sẽ là cảm giác gì.
Cô không nói gì, chỉ tha thiết nhìn anh, anh hiểu, cúi xuống.
Bàn tay nắm lấy gấu váy, tóc đen cọ xát trên da thịt. Tiếng kêu kinh ngạc của cô hòa vào cánh quạt, bị gió nghiền nát.
Cô ngửa cổ lên, như một cây cung uốn cong, rồi lại ngã xuống, chìm vào biển ấm, dòng nước ấm áp luồn vào khắp cơ thể. Không thể kiểm soát bản thân.
Anh lại hôn cô, khẽ vuốt mái tóc ướt mồ hôi trên trán cô. Đêm cuối hè nóng bức hơn bao giờ hết, chóp mũi anh cũng lấm tấm mồ hôi, vừa hôn, vừa dán chặt, con thuyền đi sâu vào bến cảng của anh.
Thủy triều vỗ bờ, lên lên xuống xuống.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt xuyên qua những sợi tóc run rẩy trên trán, chân thành và thuần khiết. Anh dường như làm gì cũng rất nghiêm túc, ngay cả lúc này cũng vậy.
Lê Lý đưa tay v**t v* má anh, đột nhiên cười.
Yến Vũ có chút ngơ ngác: "Sao vậy?"
Cô nói: "Anh trông thật nghiêm túc."
Mặt anh càng đỏ hơn, nói nhỏ: "Sợ em không thoải mái, không thích."
Cô khẽ nhấc vai lên, ôm lấy cổ anh, nói nhỏ vào tai anh vài chữ.
Tai anh nóng đến như bốc lửa.
Ngón chân cô khẽ cọ vào bắp chân anh, cảm nhận được kết cấu của những vết sẹo loang lổ trên cơ bắp tinh tế, rồi lại rơi xuống, cọ xát vào chiếu trúc thô ráp.
Cô rất thích nơi này, rất thích. Không liên quan đến mọi thứ bên ngoài, chỉ có hai người họ. Mọi tổn thương, ô uế, vinh quang, rực rỡ, đều ở xa chân trời, không liên quan đến họ, chỉ có căn nhà nhỏ bên bờ sông thuộc về họ, chỉ có hai người họ; tình yêu và sự thân mật thuần khiết nhất, bản năng nhất.
Tiếng "tíc tắc" của đồng hồ treo tường, tiếng quạt quay, hơi thở của nhau; cảm giác ngón tay xoắn vào quần áo, cảm giác mát lạnh và hơi dính trên chiếu trúc...
Mọi cảm xúc dịu dàng, nồng nhiệt, cuồn cuộn theo những cái chạm, nụ hôn, giao thoa và hòa quyện, như một bản nhạc đầy thăng trầm. Bản nhạc này cô độc nhưng nồng nhiệt được tấu lên vào mùa hè, bên bờ sông, trong căn nhà nhỏ, ở một nơi tưởng chừng hoang vắng, chỉ có hai người họ. Một bí mật vĩ đại, được tấu lên lặp đi lặp lại bởi cả hai.
Họ đã trốn ra khỏi nhà, lẽ ra phải trở về trước sáu giờ sáng. Nhưng không ai muốn trở về.
Khi rạng đông, hơi sương buổi sớm từ bờ sông lan tỏa vào căn nhà nhỏ.
Yến Vũ đột nhiên quyết định, anh sẽ không trở về. Lê Lý cũng quyết định không trở về. Đã lén lút trốn ra rồi, còn về làm gì, còn sợ gì nữa. Dù sao cũng có nhau.
Họ ôm nhau, chìm vào giấc ngủ trong ánh sáng mờ ảo của bình minh.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Khi Lê Lý về đến nhà, Vương An Bình và Vương Kiến đều không có ở đó, trên bàn trà có một đĩa bánh trôi nếp trắng mềm mại, trên bàn ăn bày thịt xào đậu phụ, thịt bò xào cần tây, đều là những món cô thích ăn.
Hà Liên Thanh vẫn đang bận rộn trong bếp, thấy cô, bà nói: "Con nghỉ ngơi đi, mẹ xào thêm tôm sông, xào thêm măng tỏi. Sắp xong rồi."
Lê Lý nhìn vào chiếc rổ đựng tôm sông nhỏ, từng con từng con đã được bóc đầu, chỉ còn lại phần thịt tôm bằng cỡ móng tay. Một đĩa thức ăn có mấy trăm con tôm nhỏ, không biết bà đã bóc trong bao lâu.
Lê Lý nói: "Hai người kia đâu rồi?"
"Không phải con không muốn nhìn thấy họ sao, mẹ bảo nó đưa Vương Kiến về nhà ông nội rồi." Bà xào vài cái, rồi nói: "Lần này mẹ không cãi nhau với cửa hàng chăn ga gối đệm, cũng không làm ầm ĩ. Con nói mẹ đừng quan tâm, thì mẹ không quan tâm nữa."
Lê Lý đi tới, ôm Hà Liên Thanh từ phía sau. Trên người mẹ có mùi mồ hôi, mùi dầu mỡ và mùi nếp, khó chịu, nhưng cũng không quá khó chịu.
Hà Liên Thanh sững sờ, vẫn vung chảo: "Làm gì vậy?"
"Lúc ở Đế Châu, con cũng nhớ mẹ."
Hà Liên Thanh không nói gì.
"Nhưng con không thể sống ở Giang Châu, nên con phải rời khỏi nhà."
"Con thấy sống tốt là được, mẹ chỉ sợ..." Hà Liên Thanh không nói hết, sợ lại làm cô không vui, chuyển đề tài: "Bưng thức ăn đi."
Hai mẹ con đã lâu không ăn cơm riêng với nhau, trước đây có Vương An Bình, lần nào trên bàn ăn cũng không vui, bây giờ hiếm hoi được yên bình.
Hà Liên Thanh hỏi: "Ở bên đó, ăn uống thế nào?"
"Con nấu, anh ấy rửa bát."
Hà Liên Thanh múc vài muỗng thịt tôm sông vào bát cô: "Mỗi lần gọi điện cho con, con đều bận. Mẹ thấy con sống rất mệt mỏi?"
"Không có ạ. Rất đầy đủ, cũng rất vui." Lê Lý gắp một miếng cơm lớn, nói: "Mẹ xào thế nào vậy? Ngon cơm quá. Lần sau con làm cho Yến Vũ, anh ấy luôn không có khẩu vị, ăn rất ít. Thịt bò xào sao mà mềm thế?"
Hà Liên Thanh lo lắng: "Con đừng tốn công như vậy. Tốt với người ta quá, người ta sẽ coi thường con."
"Con biết nên tốt với ai, không nên tốt với ai. Nói con làm gì, lo cho chính mẹ đi."
Hà Liên Thanh cúi đầu: "Phải rồi, mẹ không có tư cách để nói con."
Lê Lý thấy vẻ đáng thương của bà, không nói gì nữa, lấy điện thoại ra thao tác một chút: "Tiền này mẹ cầm, sau này đừng làm việc mệt mỏi như vậy nữa, đến hai ba giờ chiều thì nghỉ đi."
Hà Liên Thanh nhìn thấy, hóa ra là một khoản chuyển khoản một vạn, kinh ngạc nói: "Tiền ở đâu ra vậy?"
"Tiền thưởng của cuộc thi của anh ấy. Con làm trợ diễn cho anh ấy, coi như là tiền thù lao biểu diễn."
Nhiều người chơi nhạc ở cấp độ như Yến Vũ, thường sẽ không trả phí cho những người có trình độ thấp hơn mình, cho cơ hội đã là ban ơn rồi. Nhưng Yến Vũ luôn trả, không phải vì lần này là Lê Lý.
Hà Liên Thanh càng kinh ngạc hơn: "Có thể kiếm được nhiều như vậy sao?"
"Cuộc thi này rất uy tín, nên tiền thưởng cũng cao."
"Con giữ lại..."
"Con giữ lại rồi. Ở Đế Châu học nhạc cụ tốn kém, không cho mẹ hết đâu."
"Đã tốn kém như vậy, thì con cứ lấy hết..."
"Đừng nói nhảm nữa." Lê Lý nói: "Con đi làm thêm cũng có thể kiếm tiền."
"Vậy mẹ cứ cầm trước, khi nào cần thì tìm mẹ." Hà Liên Thanh thay đổi giọng điệu: "Nó có thật sự thích con không? Nó giỏi như vậy, bên cạnh cũng có nhiều con gái, con phải xem nhân phẩm nó thế nào, có lăng nhăng không? Bố mẹ nó hình như không đồng ý, nó nghĩ sao? Có nói với con chưa?"
Lê Lý nhận ra, Hà Liên Thanh lúc này lại hy vọng hai người họ có thể tốt đẹp. Cô không trả lời, chỉ nói: "Mẹ chú ý sức khỏe, sống vui vẻ lên. Chuyện của con, bớt lo đi."
Ban đêm lên lầu, gác mái vẫn như lúc cô rời đi. Những con búp bê được xếp gọn gàng trên bàn, không thiếu một con nào.
Lê Lý vệ sinh cá nhân xong, nằm trên chiếu trúc hóng gió, định lướt video ngắn hai phút, mở ra lại một đống dấu chấm đỏ. Chẳng hạn như "Chị gái ngầu quá, phong thái sân khấu tuyệt vời!", "Bạn là bạn gái của Yến Vũ à?", "Hẹn hò không?", "Muốn làm quen, kết bạn.", "Ký hợp đồng với công ty không?".
Cô không có thời gian xem từng cái một, chỉ mở những tin nhắn riêng tư đề cập đến việc ký hợp đồng và hoạt động, lướt qua nội dung giới thiệu của đối phương. Cô không có hứng thú, ném điện thoại sang một bên, dang người nằm trên chiếu trúc.
Đêm rất tĩnh, cô đột nhiên rất nhớ Yến Vũ. Rõ ràng mới chia tay chưa được bao lâu. Có lẽ không khí oi bức của Giang Châu đã thêm chút ẩm ướt, ngay cả nỗi nhớ cũng trở nên dính dính.
Cô như một viên kẹo cao su, lăn hai vòng trên chiếu trúc, da tay chân cọ xát vào chiếu trúc, khẽ "hừ hừ" rồi lại nằm thẳng, sờ sờ bụng, vẫn còn cảm giác đầy đầy, nhưng lại rất hạnh phúc.
Cô lật người lấy điện thoại, trong phần tìm kiếm đề xuất xuất hiện tin tức về cuộc thi Tuyền Vọng, hình ảnh nhỏ là ảnh chụp chung khi nhận giải. Cô chưa xem, mở ra muốn xem Yến Vũ, nhưng trong khoảnh khắc, mọi sự thoải mái trên người đều biến mất.
Cô đột nhiên ngồi dậy, buồn nôn muốn nôn ra bữa tối. Cô đột nhiên nhớ lại trên chuyến tàu trở về Giang Châu sau cuộc thi, Yến Vũ rất im lặng, không nói một lời, bị cô hỏi nhiều, mới ngẩng đầu nói: "Anh chỉ mệt thôi, không muốn nói chuyện." Tim cô bỗng nhiên rất đau, không thể tưởng tượng được đêm đó anh đã trải qua sự giày vò, tra tấn như thế nào khi không thể ngủ được.
Cô tức đến hoa mắt chóng mặt, nhanh chóng gõ một tràng chữ mắng chửi Trần Càn Thương, nhưng không gửi, lại xóa từng chữ một. Có lẽ anh đã khó khăn lắm mới bình tâm lại, tại sao lại phải nhắc lại.
Cô ngồi thẫn thờ trong làn gió mát của điều hòa một lúc lâu, rồi gửi tin nhắn cho anh, chỉ có bốn chữ:
"Anh đang làm gì?"
Anh trả lời rất nhanh: "Đang xem album ảnh."
Anh chụp một bức ảnh cho cô, trên bàn trải ra một cuốn album ảnh cũ.
Cô gõ: "Em muốn xem."
"Bây giờ sao?"
"Được không?"
"Anh đến tìm em." Anh nói: "Mười phút nữa đến."
Lê Lý lập tức nhảy lên, thay một chiếc váy màu xanh lá cây, lại lục trong tủ ra cả album ảnh của gia đình mình.
Mười giờ rưỡi đêm, mẹ đã ngủ. Cô như một con mèo, ôm album ảnh và cầm bánh trôi nếp, rón rén xuống lầu, đi qua phòng khách, ra ngoài.
Yến Vũ đang đợi cô ở đối diện cổng, cách màn đêm vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng và sự dịu dàng trong mắt anh khi nhìn cô.
Lòng cô chua xót đến tột cùng, chạy về phía anh, nói nhỏ: "Mang cho anh bánh trôi nếp mẹ em làm, siêu ngon."
Hai bàn tay đưa ra nắm lấy nhau trong không trung, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Ánh mắt mềm mại và cố chấp giao nhau, ngàn lời muốn nói, đều đã hiểu hết. Anh không nói gì, kéo cô chạy ẩn mình trong đêm.
Lê Lý hít một hơi thật sâu, rũ bỏ mọi thứ bao trùm trong lòng, chạy về phía trước.
Cuối mùa hè, gió đêm se lạnh, những con hẻm trong hai khu phố yên tĩnh không một bóng người, như một thành phố trống rỗng, chỉ còn lại những con mèo hoang tuần tra trên những bức tường thấp.
Những chiếc đèn đường dài chia màn đêm thành những lối đi sáng tối xen kẽ, họ xuyên qua, chạy trong ánh sáng và bóng tối, ánh sáng và bóng đêm chảy trên người. Họ băng qua cầu, đi qua hẻm, chạy qua nhà máy nước và xưởng đóng tàu cũ rợp bóng cây, đến căn nhà nhỏ bên bờ sông.
Đốt nhang muỗi, bật quạt sàn ở mức cao nhất, hai người trèo lên giường, nằm sấp trên chiếu trúc lật album ảnh.
Album của Lê Lý rất mỏng, toàn là ảnh của gia đình bốn người. Có ảnh cưới của bố mẹ, ảnh lúc Lê Huy và Lê Lý được một trăm ngày, còn lại về cơ bản là ảnh sinh nhật của hai đứa trẻ hàng năm, và ảnh chụp chung của cả gia đình ở các điểm tham quan khác nhau ở Giang Châu.
Điều đầu tiên Yến Vũ chú ý đến lại là Hà Liên Thanh trong ảnh. Mặc dù có thể thấy điều kiện kinh tế bình thường, nhưng bà cười trong mỗi bức ảnh, khuôn mặt tròn đầy, hoàn toàn khác với người phụ nữ đầy vẻ sầu muộn trong xưởng nhỏ.
Anh nói: "Mẹ em những năm này đã chịu khổ rồi."
Lê Lý không nói gì, quay đầu nhìn anh, anh nằm sấp bên cạnh cô, xem tất cả những gì liên quan đến gia đình cô; vẻ nghiêm túc đó như đang xem bản nhạc mà anh quan tâm nhất.
Yến Vũ nói, ban đầu anh nghĩ bố Lê là một người rất mạnh mẽ và kiên cường, nhưng người đàn ông trong ảnh rất gầy, ngoại hình bình thường và hiền lành, cười lên mắt híp lại thành một đường. Lê Huy cũng gầy gò, vẻ ngoài chính trực, biểu cảm ôn hòa, là một học sinh trung học không mấy nổi bật.
Lê Lý nói: "Bây giờ anh ấy cao hơn rồi, vai cũng rộng hơn."
Yến Vũ nói: "Em không giống họ lắm."
"Hồi nhỏ có những người hàng xóm, họ hàng rất đáng ghét, nói em là được nhặt về. Tức chết đi được." Lê Lý nói đến đây, lại có chút tự hào: "Nhưng bố em chưa bao giờ nói đùa như vậy. Bố nói, con là con của bố và mẹ con sinh ra, sao có thể là nhặt được. Nhặt ở đâu ra một cô con gái đáng yêu như vậy. Nếu vứt ở ven đường, người khác đã giành lấy rồi, đến lượt bố nhặt."
Yến Vũ mỉm cười: "Đúng vậy, anh chắc chắn sẽ đi nhặt."
Lê Lý khẽ đánh vào anh một cái, rồi lại sát gần anh hơn, bờ vai trần dựa vào tay áo chiếc áo phông của anh.
Anh lấy điện thoại ra, chụp ảnh lúc nhỏ của cô, nói: "Em rất giống lúc nhỏ."
"Đương nhiên, từ nhỏ đã đẹp đến lớn."
Yến Vũ chỉ cười.
Cô lại nói: "Anh cũng từ nhỏ đã đẹp đến lớn."
"Em biết anh lúc nhỏ trông thế nào sao?"
"Đã tìm trên mạng rồi." Lê Lý chỉ nói vậy thôi, không nói là ảnh của nhà họ Trần.
Cô đóng album của mình lại, lật album của anh ra. Cũng là những bức ảnh chụp lúc mới sinh, lúc được một trăm ngày, ảnh sinh nhật và các hoạt động khác nhau, ảnh gia đình.
Vì anh tham gia các cuộc thi biểu diễn từ nhỏ, nên có rất nhiều ảnh hoạt động. Thậm chí còn có ảnh lúc hơn hai tuổi ở Cung Thiếu Niên ôm cây đàn tỳ bà trẻ em không chịu buông tay. Lê Lý rất thích, cầm điện thoại chụp lia lịa.
Yến Vũ lúc nhỏ đã rất đẹp rồi, giống như một con búp bê cổ điển, mắt phượng, sống mũi cao, môi đỏ. Lê Lý không nhịn được sờ sờ bức ảnh, sờ xong lại xoa xoa mặt anh: "Rua một cái."
Yến Vũ nghiêng đầu, đáp lại bằng cách áp mặt vào lòng bàn tay cô. Má anh mềm mại nằm trong tay cô, sợi tóc lướt trên mu bàn tay cô, lòng Lê Lý mềm nhũn, trong khoảnh khắc bàng hoàng: Rõ ràng là một người tốt như vậy, tại sao lại bị tổn thương?
Cô nhìn chằm chằm vào album, nói: "Ảnh lúc nhỏ của anh, cười nhiều thật."
Hồi tiểu học, bao gồm cả Yến Vũ sau khi vào trường Tiểu học trực thuộc Học viện Âm nhạc Tây, anh luôn cười khi chụp ảnh, lúc thì cười mím, lúc thì mím môi, mắt cong cong.
Yến Vũ xem lại những bức ảnh đó, cũng cảm thấy xa lạ, như chuyện của kiếp trước. Anh lật đến một bức ảnh ở công viên giải trí thành phố Tây. Yến Hồi Nam cõng anh chín tuổi trên cổ, hai bố con cười rất tươi.
"Lúc đó bố anh rất cởi mở, thích cười, tính tình cũng không nóng nảy. Anh hình như bẩm sinh không cởi mở như bố, nhưng bố dành rất nhiều thời gian để đưa anh đi chơi. Có lẽ do ảnh hưởng của bố, lúc đó anh rất thích cười." Anh lại lật đến một bức ảnh hai người ngồi câu cá dưới bờ kè sông: "Mấy năm học tiểu học ở Giang Châu, bố đưa đón anh đều đi trên bờ kè sông. Thường xuyên bế anh chạy vèo vèo trên bờ kè, mùa đông còn xách cổ áo áo khoác bông của anh lên đi. Vì anh thích như vậy."
Lê Lý nhớ lại lần trước cô không vui, anh đã bế cô chạy vèo vèo trên bờ kè sông.
Cô tựa đầu lên vai anh, lật từng bức ảnh, phát hiện năm 12 tuổi là một điểm phân chia. Sau đó, anh không còn cười nhiều nữa. Ban đầu trong ánh mắt còn có chút u sầu, sau này thì bình lặng như một mặt nước sâu không gợn sóng.
Cô lặng lẽ xem xong, đóng album lại, đẩy sang một bên, lật người nằm thẳng; Yến Vũ cũng nằm bên cạnh cô, nhìn lên màn trắng trên trần giường. Gió từ quạt điện thổi vào bên trong màn, đỉnh màn phập phồng.
Lê Lý nói: "Chúng ta vẫn chưa chụp ảnh chung bao giờ."
Yến Vũ nói: "Có rồi."
"Có đâu?"
Anh dường như nghĩ một chút, mới nói: "Lần biểu diễn cuối năm, và lần này, lúc chào sân đều có ảnh."
"Em nói ảnh đời thường."
Thực ra cũng có... Yến Vũ nghĩ, nhưng không nói ra.
Lê Lý giơ điện thoại lên: "Nhìn vào ống kính."
Yến Vũ nhìn qua, sau một tiếng "tách", anh nói: "Nằm chụp à?"
Vừa dứt lời, hai người cùng ngồi dậy, anh tự nhiên ôm eo cô, cô dựa vào lòng anh, hai người khẽ mỉm cười, hình ảnh được ghi lại. Hai người đều có chút ngượng ngùng.
"Làm thêm một tấm nữa đi, lần này em cười tươi hơn một chút." Cô giơ điện thoại lên, tìm góc độ, vừa chuẩn bị tạo dáng, Yến Vũ nghiêng đầu sang, hôn lên tai cô; Lê Lý nhột nhột, rụt cổ lại cười, tay vừa vặn run lên, "tách".
Cô cười: "Ê, nhìn vào ống kính."
Anh mới quay mặt nhìn vào ống kính, cằm tựa vào bờ vai trần của cô, đôi mắt ngây thơ như một con vật nhỏ. Nhưng rất nhanh, anh cười với ống kính, lộ ra hàm răng. Nụ cười của Lê Lý cũng phóng đại, "tách"!
Hai người nằm xuống trở lại, Lê Lý gập chân lại, xem những bức ảnh vừa chụp. Gió từ quạt điện thổi tung chiếc váy của cô, bay đến eo cô. Đôi chân cô trắng đến phát sáng, như một ngọn núi tuyết đắp trên chiếc váy xanh.
Chân Yến Vũ vô thức duỗi ra, cô cảm nhận được sự chạm vào của anh, tự nhiên ngả sang một bên, cọ nhẹ vào anh.
Ba bức ảnh trong điện thoại đều chụp rất đẹp, cô đều thích. Nhưng thích nhất, trạng thái tự nhiên và thân mật nhất là bức thứ hai - cô mặc chiếc váy hai dây màu xanh lá cây, hở da thịt rất nhiều, rụt cổ lại cười rạng rỡ, rạng rỡ đến mức con mắt gần anh híp lại thành một đường, con mắt còn lại cong thành hình trăng lưỡi liềm. Còn anh mặc chiếc áo phông trắng, sạch sẽ và đơn giản, nhắm mắt hôn lên d** tai cô, cằm tạo ra một đường nét sắc sảo và rõ ràng. Đôi mắt khẽ nhắm, đôi môi đỏ khẽ mở, khiến khuôn mặt nghiêng của anh toát lên một chút gợi cảm, một chút dụ.c vọng.
Không hiểu sao, có chút s.exy, có chút h*m m**n, nhưng lại rất thuần khiết.
Cô biết anh cũng đang xem điện thoại của cô, ngại nhìn lâu, trượt sang bức tiếp theo, nhưng trong lòng lại nghĩ, ngày mai sẽ đặt làm hình nền hộp thoại.
Cô lại nghĩ đến điều gì đó, quay đầu mỉm cười với anh: "Ảnh biểu diễn lần này, trên mạng có; nhưng lần biểu diễn cuối năm trước, anh lấy ảnh ở đâu vậy?"
Yến Vũ ban đầu đang lặng lẽ nhìn cô, bị hỏi sững sờ một chút, nói thật: "Tối hôm đó về, tìm trong nhóm lớp."
"Hóa ra lúc đó đã để ý đến em rồi."
"Cũng không phải, chỉ cảm thấy có thể kỷ niệm một chút." Anh nói xong, thấy cô trừng mắt nhìn mình, giọng nói nhỏ lại: "Phải rồi."
"Vẫn còn cứng đầu. Biểu diễn ở Giang Châu đối với anh, có gì mà đáng để kỷ niệm, chẳng phải vì em sao." Lê Lý ghé sát mặt anh: "Có đúng không?"
Yến Vũ khẽ nhắm mắt lại, ý nói những gì cô nói đều đúng.
Lê Lý thấy vẻ mềm mại và ngoan ngoãn này của anh, lại có chút ngứa ngáy, cơ thể áp sát lại, đôi môi khẽ hé mở, bao lấy môi anh, mềm mại ngậm lấy anh hai ba lần.
Yến Vũ lúc đầu không động đậy, như thể đang thuần túy cảm nhận sự thân mật và mềm mại của cô, anh rũ mắt nhìn khuôn mặt cô ở gần ngay trước mắt. Cô nhắm mắt lại, lông mi dài, má mềm mại như trái đào, hơi thở thơm ngát quấn quýt. Gió đang thổi, tóc cô vướng vào tai anh, nhịp tim anh dễ dàng bị cô khơi dậy.
Cô hôn vài cái, thỏa mãn, rời khỏi anh, muốn nằm xuống; anh ngước mắt lên, đuổi theo hôn cô, đè cô xuống gối.
Hơi thở của anh nóng bỏng, gọi cô: "A Lê..."
"Hả?" Tay cô bám vào cổ anh, da anh đang nóng lên, có chút bỏng rát.
"Em bây giờ... cảm thấy thế nào?" Anh dán chặt vào cô, lòng bàn tay nóng rực phủ lên bụng cô, như đang xoa dịu.
"Cái gì thế nào?" Cô khẽ nói, chỉ cảm thấy rất nóng, rõ ràng là quạt đang thổi.
"Anh..."
"Hả?"
"Muốn." Anh nói: "Được không?"
Giọng anh khàn khàn và trầm thấp đến không thể tả, mang theo từ tính. Tim cô tan chảy, có thể cho anh bất cứ thứ gì.
Cô không nói gì, nhưng nhô eo lên, áp sát vào anh.
Yến Vũ hôn cô, hơi thở dần trầm xuống, tay lướt qua gấu váy, thăm dò, khẽ nhéo, từ từ vén lên.
Lê Lý khẽ thở ra một hơi, như một con cá nhỏ, bụng dưới chậm rãi nhô lên, rồi lại rơi xuống.
Cô nghĩ, nếu anh dùng những ngón tay đàn tỳ bà đó đối phó với cô, cô có lẽ sẽ đầu hàng bất cứ lúc nào, "đầu hàng" ngay lập tức.
Khi cô mơ màng, anh lại khẽ nói bên tai cô: "A Lê."
"Ưm?"
"Anh... muốn hôn một chút."
Mắt cô ướt át và mơ hồ, vừa nãy, chẳng phải đang hôn sao?
Mặt anh rất đỏ, rất ngượng ngùng, nói: "Chỗ đó."
"Hả? Chỗ nào?"
Anh rũ mắt xuống, rồi lại ngước mắt lên nhìn, ngón tay như đang chơi đàn, cô ngẩng cằm, hiểu ra, thế là tim cô run lên một cái, mặt đỏ bừng.
Cô có chút xấu hổ, thật sự quá xấu hổ, nhưng cô lại mong đợi, mong chờ, không biết sẽ là cảm giác gì.
Cô không nói gì, chỉ tha thiết nhìn anh, anh hiểu, cúi xuống.
Bàn tay nắm lấy gấu váy, tóc đen cọ xát trên da thịt. Tiếng kêu kinh ngạc của cô hòa vào cánh quạt, bị gió nghiền nát.
Cô ngửa cổ lên, như một cây cung uốn cong, rồi lại ngã xuống, chìm vào biển ấm, dòng nước ấm áp luồn vào khắp cơ thể. Không thể kiểm soát bản thân.
Anh lại hôn cô, khẽ vuốt mái tóc ướt mồ hôi trên trán cô. Đêm cuối hè nóng bức hơn bao giờ hết, chóp mũi anh cũng lấm tấm mồ hôi, vừa hôn, vừa dán chặt, con thuyền đi sâu vào bến cảng của anh.
Thủy triều vỗ bờ, lên lên xuống xuống.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt xuyên qua những sợi tóc run rẩy trên trán, chân thành và thuần khiết. Anh dường như làm gì cũng rất nghiêm túc, ngay cả lúc này cũng vậy.
Lê Lý đưa tay v**t v* má anh, đột nhiên cười.
Yến Vũ có chút ngơ ngác: "Sao vậy?"
Cô nói: "Anh trông thật nghiêm túc."
Mặt anh càng đỏ hơn, nói nhỏ: "Sợ em không thoải mái, không thích."
Cô khẽ nhấc vai lên, ôm lấy cổ anh, nói nhỏ vào tai anh vài chữ.
Tai anh nóng đến như bốc lửa.
Ngón chân cô khẽ cọ vào bắp chân anh, cảm nhận được kết cấu của những vết sẹo loang lổ trên cơ bắp tinh tế, rồi lại rơi xuống, cọ xát vào chiếu trúc thô ráp.
Cô rất thích nơi này, rất thích. Không liên quan đến mọi thứ bên ngoài, chỉ có hai người họ. Mọi tổn thương, ô uế, vinh quang, rực rỡ, đều ở xa chân trời, không liên quan đến họ, chỉ có căn nhà nhỏ bên bờ sông thuộc về họ, chỉ có hai người họ; tình yêu và sự thân mật thuần khiết nhất, bản năng nhất.
Tiếng "tíc tắc" của đồng hồ treo tường, tiếng quạt quay, hơi thở của nhau; cảm giác ngón tay xoắn vào quần áo, cảm giác mát lạnh và hơi dính trên chiếu trúc...
Mọi cảm xúc dịu dàng, nồng nhiệt, cuồn cuộn theo những cái chạm, nụ hôn, giao thoa và hòa quyện, như một bản nhạc đầy thăng trầm. Bản nhạc này cô độc nhưng nồng nhiệt được tấu lên vào mùa hè, bên bờ sông, trong căn nhà nhỏ, ở một nơi tưởng chừng hoang vắng, chỉ có hai người họ. Một bí mật vĩ đại, được tấu lên lặp đi lặp lại bởi cả hai.
Họ đã trốn ra khỏi nhà, lẽ ra phải trở về trước sáu giờ sáng. Nhưng không ai muốn trở về.
Khi rạng đông, hơi sương buổi sớm từ bờ sông lan tỏa vào căn nhà nhỏ.
Yến Vũ đột nhiên quyết định, anh sẽ không trở về. Lê Lý cũng quyết định không trở về. Đã lén lút trốn ra rồi, còn về làm gì, còn sợ gì nữa. Dù sao cũng có nhau.
Họ ôm nhau, chìm vào giấc ngủ trong ánh sáng mờ ảo của bình minh.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Đánh giá:
Truyện Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Story
Chương 82
10.0/10 từ 22 lượt.