Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Chương 79
157@-
Cuối tháng Tám, Giang Châu vẫn còn nóng.
Trải qua một mùa hè, cây cối trên phố Lưu Ly càng thêm um tùm. Hai bên đường, tán cây che kín bầu trời. Nhưng khi cuối hè, lá cây như tích tụ sự mệt mỏi của cả mùa hè, chuyển sang màu xanh đậm, nhìn nặng trĩu.
Yến Vũ từ xa đã thấy tiệm cắt tóc của chị Lan, Vu Bội Mẫn đang bận rộn ở quầy. Anh gọi taxi dừng lại, cùng Lê Lý xuống xe.
"Anh hai!" Yến Thánh Vũ đang ngồi xổm bên đường chơi với mấy đứa trẻ, vừa nhìn thấy anh đã phấn khích chạy đến. Cánh tay nhỏ vừa chạm vào chân anh, lại vội vàng rụt lại, dậm dậm chân, chạy vòng quanh anh, "Anh hai, em nhớ anh lắm!"
Yến Vũ cúi đầu nhìn cậu bé: "Em đến rồi."
"Bố em đi công tác, nên để em đến đây." Yến Thánh Vũ lớn hơn một chút, nói chuyện trôi chảy hơn nhiều so với năm ngoái.
Vu Bội Mẫn nghe thấy tiếng động, thò đầu ra nhìn, ngạc nhiên nói: "Sao con lại về? Cũng không báo trước một tiếng!" Bà chạy ra, mắt đỏ hoe, muốn đỡ vali và hộp đàn tỳ bà của anh.
Yến Vũ tránh đi một chút: "Không sao. Con tự cầm được." Nói rồi quay đầu tìm Lê Lý, nhưng Lê Lý đã không còn ở đó. Phía đối diện, cô nhanh nhẹn đẩy mấy cái vali, đã đi qua siêu thị Mã Tú Lệ.
Yến Vũ lập tức lấy điện thoại ra, định gọi cho cô, thì thấy tin nhắn cô để lại: "Em tự về nhà được. Đừng lo. Tối qua anh không ngủ, nghỉ ngơi cho tốt, nói chuyện với bố mẹ đi. (icon mặt đáng yêu)"
"Nếu bố mẹ nói em, cứ để họ nói, đừng cãi nhau với họ. (icon mặt đáng yêu)"
Anh ngước lên, bóng dáng Lê Lý đã biến mất trong con hẻm Tần Hòe Phường.
Vu Bội Mẫn hỏi: "Cô ấy về cùng con à?"
"Vâng."
Vu Bội Mẫn không nói gì khác, kiên quyết giật lấy vali từ tay anh: "Trên đường mệt rồi, mau về nhà đi."
...
Lê Lý đẩy mấy cái vali, đi dọc theo con đường xi măng về phía căn nhà nhỏ của cô. Cách một đoạn, cô nhìn thấy xưởng nhỏ, Hà Liên Thanh đang bận rộn bên trong, hương thơm của gạo nếp thoang thoảng trong con hẻm.
Trước đây cô không cảm thấy, nhưng lúc này ngửi thấy mùi hương đó, cô thấy mình có chút nhớ nhà.
Một cách bất chợt, cô muốn tạo một bất ngờ nhỏ cho mẹ. Cô trốn ở góc tường, gọi điện thoại cho bà.
Trong xưởng, Hà Liên Thanh lau tay, nhanh chóng nghe máy: "A lô?"
"A lô, mẹ à. Mẹ đang làm gì vậy?" Cô nhìn bà từ xa.
"Còn làm gì nữa? Đang bận đây." Mẹ thở dài.
Lê Lý nghe giọng bà không đúng lắm, hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Thôi, nói ra con cũng phiền."
"Chuyện gì vậy?" Lê Lý hỏi đi hỏi lại, Hà Liên Thanh oán trách: "Chú con lại với bên ngoài..."
"Đừng nói nữa." Lê Lý ngắt lời, đầu óc nổ tung trong chốc lát.
Hôm nay không có nắng, mây đen bao phủ, nóng và oi bức. Cô đứng bên tường, cảm thấy khó chịu.
"Vậy mẹ có thể nói gì với con? Mẹ nói gì con cũng không thích nghe."
"Mẹ nói mẹ cũng có nghe đâu? Nói bao nhiêu lần rồi, bảo mẹ chia tay với cái gã khốn nạn đó đi."
"Con thì giỏi nói người khác. Con thấy mẹ hồ đồ, chính con chẳng phải hồ đồ sao? Trẻ tuổi như vậy, lại chạy theo một thằng con trai đến Đế Châu. Những lời hàng xóm nói về con, thối nát lắm, ngày nào mẹ nghe cũng muốn phát điên."
Lê Lý lập tức cúp điện thoại, đẩy vali định đi qua chất vấn bà, ai nói? Ai nói cô sẽ đến xé toạc miệng họ.
Nhưng chưa đi được một bước, một cơn gió lùa mạnh mẽ thổi đến, giữa mùa hè, cô thấy lạnh thấu tim.
Cô nhìn cái xưởng nhỏ đó, cái căn nhà nhỏ đó, đột nhiên không muốn đến gần nữa. Đây là nơi cô đã rất vất vả mới thoát ra được, tuyệt đối không thể đến gần nữa.
Cô nhìn bóng dáng lam lũ và đáng thương trong xưởng, đột nhiên quay người, không ngoảnh lại rời đi.
...
Yến Vũ về đến nhà, thấy cây hoa anh đào trong sân cành lá sum suê, bên tường có thêm một giàn mướp, đã ra quả, xanh mướt.
Căn phòng vẫn như lúc anh rời đi, chỉ có trên bàn học thêm một tờ giấy báo trúng tuyển của Đế Âm. Vu Bội Mẫn bảo anh nghỉ ngơi một chút, nhưng tinh thần anh rất tốt, đi đi lại lại trong phòng dọn dẹp.
Yến Thánh Vũ thích anh, cứ đi vòng vòng trước cửa phòng, thò đầu vào nhìn, rất muốn vào chơi với anh. Anh lại đồng ý, chỉ nói: "Em không được vượt qua vạch đó của giường."
Yến Thánh Vũ chạy vào, ngoan ngoãn nói: "Em không vượt qua. Anh hai, anh có ăn thạch không?"
"Không ăn." Yến Vũ đang sắp xếp các hộp nhạc cụ trong tủ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay đầu đưa tay ra, "Cho anh một cái."
Yến Thánh Vũ lập tức lon ton chạy đến, bàn tay nhỏ từ trong túi lấy ra hai cái đặt vào lòng bàn tay Yến Vũ. Yến Vũ cầm lấy, nhét vào túi quần.
Yến Thánh Vũ thắc mắc: "Anh hai không ăn ạ?"
Yến Vũ bê ra một cái hộp, nói: "Chị em thích ăn thạch. Cái người trên xe đó."
Không ngờ Yến Thánh Vũ nhớ rất tốt, vui vẻ nói: "Em biết, chị là bạn học của anh, người cho mèo ăn. Hai người cùng biểu diễn, rất giỏi, giải nhất."
Yến Vũ nghe vậy, biết bố mẹ đã xem cuộc thi của anh. Các cuộc thi quan trọng của anh, trước đây họ chưa từng vắng mặt, đều sẽ đi cùng. Lần này không đi, chắc chắn sẽ xem trực tiếp.
Lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, có người vội vã đi về phía này. Nhưng sau khi vào cửa, bước chân chậm lại.
Yến Hồi Nam đi đến cửa phòng anh, mặt lạnh tanh, nói với giọng lạnh lùng: "Còn về làm gì? Tao tưởng mày cả đời này không về nữa rồi!"
Lúc đó, phòng của Yến Vũ lộn xộn, bốn năm hộp đàn tỳ bà, một hộp violin, hộp đàn tranh, hộp đàn cổ, hộp đàn guitar, hộp đàn nhị hồ... ngổn ngang, tất cả đều mở toang.
Yến Vũ ngồi giữa đống lộn xộn, nhìn Yến Hồi Nam, nói: "Muốn về thăm bố. Và mẹ nữa."
Khuôn mặt căng thẳng của Yến Hồi Nam có chút không giữ được, quay đầu định đi, nhưng lại không đi, nói: "Vừa về đến nhà đã làm cho nhà cửa như vậy, mày định làm gì?"
Yến Vũ nói: "Bảo dưỡng."
Yến Hồi Nam nói: "Tháng trước tao đã bảo dưỡng cho mày rồi!"
Yến Vũ nói: "Vậy con kiểm tra lại."
Yến Hồi Nam nín thở, quay người đi.
Trong nhà không ai nói chuyện nữa, nhưng đột nhiên trở nên rất náo nhiệt, trong phòng của Yến Vũ tiếng mở đóng các hộp vang lên; trong bếp, tiếng dao chặt thớt, xoong chảo, lách cách.
Cả gia đình quây quần bên bàn ăn, trên bàn đầy những món Yến Vũ thích ăn. Anh ăn rất ngon miệng, ăn khá nhiều, còn nói rất nhiều chuyện, nói hai tháng nay ở Đế Châu học với giáo sư Cung Chính Chi thế nào, chuẩn bị cuộc thi ra sao, chọn những bản nhạc nào, chỗ nào đàn tốt chỗ nào chưa tốt.
Yến Hồi Nam và Vu Bội Mẫn đều biết anh bị làm sao, có lúc không nói gì. Chỉ có Yến Thánh Vũ lần đầu tiên thấy anh hai vui vẻ như vậy, rất nhiệt tình hưởng ứng: "Thật sao?" "Oa!" "Hải Thành lớn lắm hả?" "Oa!"
Dần dần, Yến Hồi Nam dịu lại. Yến Vũ nói gì, ông đều tiếp lời. Bữa cơm trên bàn ăn coi như có qua có lại. Ăn được nửa chừng, Vu Bội Mẫn đột nhiên đứng dậy đi đến ngăn kéo lục lọi, lấy ra một đống thuốc và một ly nước, đặt bên cạnh Yến Vũ.
Yến Vũ đang nói chuyện dừng lại, nhìn chằm chằm vào những viên thuốc đó một lúc, rồi quay mặt đi: "Không muốn uống."
Bà nói nhỏ: "Yến Vũ..."
"Uống cũng vô ích."
"Cũng có chút tác dụng."
Yến Vũ ngẩng đầu: "Có tác dụng gì? Tốt hơn một chút, rồi lại không tốt nữa, có ý nghĩa gì chứ?"
"Sao lại không tốt được?" Mẹ ngồi xổm xuống bên bàn, nhìn anh, "Sẽ tốt lên thôi. Chúng ta cố gắng thêm một chút nữa, sẽ tốt lên."
"Không thể tốt lên được. Mẹ à." Mắt anh trống rỗng, "Con biết, không thể tốt lên được. Chỉ có mẹ là không chịu tin."
Vu Bội Mẫn mắt đỏ hoe, định nói gì đó; Yến Hồi Nam lại nói một cách bất thường: "Thôi, hôm nay đừng uống nữa."
"Vậy không uống. Nhưng uống một chút thuốc ngủ, lát nữa ngủ có được không? Tối qua nó chắc chắn không ngủ." Bà nhìn anh một cái, Yến Hồi Nam lắc đầu, vợ ông thu thuốc đi.
Sau bữa ăn, cảm xúc của Yến Vũ vẫn khá ổn định, nhưng anh không thể ngồi yên. Sau khi anh nghịch hết các nhạc cụ trong phòng, anh bắt đầu đi tuần tra phòng khách, lúc thì xếp ghế thành hàng, lúc thì xếp ly trên bàn. Cho đến khi người giao hàng mang đến một món đồ lớn, là chiếc xích đu Yến Hồi Nam định dựng trong sân, anh rất chủ động muốn lắp.
Yến Hồi Nam gọi điện cho người ở tiệm, nói buổi chiều không đến.
Hai bố con lấy ra một đống dụng cụ, bắt đầu lắp xích đu. Lúc này, thời tiết không được tốt lắm, mây đen cuồn cuộn ở phía tây.
Yến Hồi Nam nhìn một cái, nói: "Lắp xong chắc sẽ mưa."
"Lắp cho Yến Thánh Vũ chơi ạ?" Yến Vũ vừa nói, vừa cầm con dao rọc giấy "xoẹt" một tiếng, rạch nát chiếc hộp carton dày; tiếng rạch rợn người. Yến Hồi Nam giật mình, nói: "Mày chậm lại, coi chừng đứt tay!"
Yến Vũ vứt con dao vào hộp dụng cụ, cùng bố xé chiếc hộp giấy ra, nói: "Lúc con còn nhỏ bố cũng lắp cho con một cái, lâu rồi, gỗ bị mưa ngấm mục rồi, nên tháo đi."
"Không phải mày đòi sao." Yến Hồi Nam nói, "Nói làm cho mày cái bằng sắt, mày chết sống đòi cái bằng gỗ."
Yến Vũ lấy các bộ phận của xích đu ra, nói: "Cái này chẳng phải cũng là gỗ sao?"
"Gỗ bây giờ có công nghệ chống mục rồi."
Yến Hồi Nam khi làm việc nghiêm túc rất nhanh nhẹn, hai ba cái đã bê các bộ phận ra khỏi hộp, tháo lớp nhựa bọc, trải bản vẽ ra, các bộ phận bằng gỗ xếp lại với nhau, từng cái một lắp ráp.
Ông nói: "Con bé đó về cùng với mày à?"
Yến Vũ: "Cô ấy có tên, nếu bố không biết, con nói cho bố, tên là Lê Lý."
Yến Hồi Nam đang vặn ốc, nín nhịn vài giây, cuối cùng không nhịn được: "Tao thật sự... Mày nhất định phải ở cùng loại người đó?"
"Bố, con rất thích cô ấy. Thích đến mức nào con không biết. Trước đây con chưa từng thích ai, cũng không thể so sánh được. Nhưng..." Anh lặp lại một lần nữa, "Con rất thích cô ấy."
Yến Hồi Nam nghe mà trán giật liên tục, cúi đầu vặn cái tua vít kêu ken két: "Mày biết cái quái gì là thích!"
"Con đã nói rồi, bố, con rất thích cô ấy. Thích đến mức, vì cô ấy, con có thể sống thêm một ngày."
Gió lốc ùa đến, thổi cây anh đào xào xạc; thổi bản vẽ đè dưới đống ốc bay phần phật.
"Con đột nhiên muốn về thăm bố, là vì sau khi cuộc thi kết thúc, trên đường về nhà con nhìn thấy biển. Con muốn xuống xe, đi nhảy xuống biển."
Cây tua vít trong tay Yến Hồi Nam khựng lại. Làm bố, thật ra ông có linh cảm, nhưng nghe anh nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy, ông vẫn sợ hãi một chút. Gió rất to, ông có chút lạnh.
"Nhưng Lê Lý hình như rất thích biển, còn muốn đi xem biển." Yến Vũ từ trong túi lấy ra một con ốc lớn, đưa cho bố, người sau không nhận, anh tự nhét vào lỗ, lấy một cái tua vít vặn, "Nếu có ngày con chết, bố mẹ đừng khóc, không đáng. Nếu gia đình cô ấy, mẹ cô ấy có khó khăn gì, bố gặp phải, giúp một tay."
Bây giờ tinh thần anh đang trong trạng thái hưng phấn, những lời này nói ra không hề có chút buồn bã hay u uất nào, rất nhẹ nhàng, như hai bố con đang nói chuyện về bóng đá hay bóng rổ.
"Bố," Yến Vũ vừa vặn ốc, vừa cười, "Tại sao có những người, có thể giết người? Họ làm thế nào để làm được điều đó?"
Anh vặn chặt con ốc vào lỗ, "Con cũng muốn giết người. Nhưng không giết được. Lê Lý trước đây hỏi con kiếp sau muốn làm gì, con không biết, còn bố thì sao? Bố và mẹ tình cảm tốt như vậy, kiếp sau vẫn ở bên nhau nhé, sinh một đứa con tốt hơn. Kiếp sau, con sẽ không đến nữa."
Anh cười với bố, nụ cười rạng rỡ, lộ ra lúm đồng tiền hiếm thấy.
"Con không muốn làm người nữa. Hay là," anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, "Làm sư tử, báo, thậm chí là nhện, bọ ngựa, làm những loài động vật có thể xé xác, g**t ch*t đồng loại bằng bản năng."
Môi Yến Hồi Nam run lên, người đàn ông thường ngày kiêu ngạo bá đạo, hôm nay tính tình lại hiền lành một cách bất thường. Khi ông hiền lành, khuôn mặt đó lại trở nên đáng thương và buồn bã.
Người khác không thể nhận ra, nhưng bố mẹ không thể nào không nhận ra, ánh sáng trong mắt con trai lập tức tắt lịm.
Sáu năm rồi, anh lại một lần nữa gặp ông ta. Dưới con mắt của tất cả mọi người. Và anh không thể phản kháng. Sự sỉ nhục này...
Vợ ông khóc nức nở, Yến Hồi Nam cũng gần như phát điên, gọi điện chửi mắng Trần Càn Thương, đối phương cúp máy. Ông còn muốn gọi lại, nhưng đột nhiên, ông cảm thấy sự vô dụng và bất lực của mình.
Trời đột nhiên trở nên tối hơn, sắp có mưa bão rồi, gió thổi cát đá từ trong hẻm lùa qua.
Yến Hồi Nam lập tức quay mặt đi, muốn nhìn cây hoa anh đào, cây được trồng vào năm Yến Vũ ra đời; nhưng đã muộn, hai giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống, rơi trên khung gỗ, "bộp" thành hai chấm tròn.
Yến Vũ nhìn thấy, nhưng anh chỉ ngẩn người một chút, không có phản ứng quá lớn.
Yến Hồi Nam nhanh chóng dùng tay áo dụi mắt, quay đầu lại, cúi đầu một cách chăm chú tiếp tục vặn ốc, lắp xích đu.
Yến Vũ ngồi xuống bậc thềm, nhìn bố. Vì công việc quanh năm, cánh tay Yến Hồi Nam cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, làm việc lại nhanh và khỏe, cánh tay trông vẫn còn trẻ, nhưng khuôn mặt lại già đi lúc nào không hay.
Yến Vũ nhìn ông một lúc, đột nhiên nói: "Bố."
"Ừ?"
"Thật ra, lúc đầu, có một thời gian, con hy vọng con thích con trai."
Tay Yến Hồi Nam lại cứng đờ.
"Lúc đó, con tự nói với mình, con thích con trai, không thích con gái. Con nghĩ, như vậy con có thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng sau đó phát hiện, vô ích, không thể dễ chịu hơn, con cũng không thích."
Yến Hồi Nam không biết nên nói gì, ông cúi đầu, rất lâu không ngẩng lên. Chuyện bị bệnh này mỗi người một khác, Yến Vũ phần lớn thời gian bị bệnh đều trong chu kỳ trầm cảm, thỉnh thoảng khi hưng phấn, tuy nói nhiều hơn, nhưng toàn nói về bản nhạc và đàn tỳ bà. Ông nghe không hiểu lắm, chỉ sau khi anh nói một đoạn dài, ông gật đầu ừ vài tiếng, thỉnh thoảng hỏi một hai câu.
Yến Vũ hiếm khi tâm sự với ông, ngay cả khi hưng phấn, anh cũng kháng cự việc giao tiếp sâu bên trong. Thường thì bố mẹ vừa hỏi, anh đã im lặng.
Vì vậy, khi con trai nói ra những lời lộn xộn, rời rạc này, ông rất ít nói, sợ bỏ lỡ những ngóc ngách trong lòng anh.
Thật ra, ông cũng mệt, cũng phiền; nhưng hôm nay đột nhiên nghe Yến Vũ nói những điều này, ông mới phát hiện, bao nhiêu năm qua, ông giống như một người lạc lối trong rừng rậm, loạng choạng, nhưng chưa bao giờ tìm thấy lối vào trong lòng con.
"Bố chắc hẳn rất ghét tính cách này của con, không giống con trai bố, không cứng rắn như bố." Yến Vũ cười một chút, "Có lúc con cũng ghét chính mình, quá yếu đuối, đáng đời."
Lời này khiến Yến Hồi Nam ngẩng đầu lên. Ông đứng dậy đi đến bên cạnh Yến Vũ, muốn ôm con trai một chút.
"Đừng chạm vào con." Yến Vũ nói. Lần đầu tiên trong ngày, cơ thể anh run lên. Anh cúi đầu, muốn kiềm chế, nhưng tay cũng đang run.
Anh lắc đầu, giọng rất nhỏ, cũng run rẩy: "Bố đừng chạm vào con."
Cánh tay Yến Hồi Nam lơ lửng giữa không trung, rất lâu, từ từ hạ xuống, không chạm vào anh.
Ngoài những lúc anh yếu đuối không còn sức lực, trong cuộc sống hàng ngày, Yến Hồi Nam đã rất nhiều năm không ôm con trai rồi.
Sau chuyện năm đó, Yến Vũ trở nên rất khép kín, không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với bất kỳ ai, bao gồm cả bố mẹ; hay nói đúng hơn, đặc biệt là bố mẹ.
Trước đây, Trần Càn Thương là thầy giáo, là vai trò người cha; có tất cả tình cảm, uy nghiêm và quyền uy tuyệt đối của một người cha.
Đứa trẻ năm đó đã kính trọng và tôn sùng ông ta như một trưởng bối, một người cha.
Sau đó, Yến Vũ bắt đầu hận vai trò người cha này. Hận Trần Càn Thương, cũng hận Yến Hồi Nam.
Yến Hồi Nam có thể cảm nhận được sự hận thù đó của con trai đối với mình, và ông cũng hận con trai. Như anh đã nói, anh không cứng rắn, không kiên cường như ông. Anh đã hành hạ ông gần như phát điên.
Nhưng ông đã quên mất, Yến Vũ năm đó chỉ là một đứa trẻ. Và chuyện năm đó, đã phá hủy tất cả những mối liên kết bình thường của anh với thế giới này. Nhưng là một người cha, ông đã không thể sửa chữa những mối liên kết đó.
"Con trai à." Yến Hồi Nam hạ vai xuống, lại gần anh, muốn nói điều gì đó, như cố lên, bố tin con, nhất định sẽ tốt lên thôi. Nhưng ông nhìn thấy Yến Vũ cúi đầu, tóc đen che mắt, khuôn mặt nghiêng trống rỗng. Những lời mà ông đã nói rất nhiều lần trong quá khứ, không thể nói ra được nữa.
Ông ngồi một lúc, rồi đứng dậy tiếp tục lắp xích đu, nói: "Khi nào con đi?"
"Hai hôm nữa, sắp khai giảng rồi."
"Được." Yến Hồi Nam dựng xích đu lên, nói, "Con ngồi thử xem?"
Yến Vũ nhìn chiếc xích đu đó, đặt dưới cây anh đào. Bầu trời càng thêm đen kịt, giống như màn đêm sắp ập xuống. Yến Vũ đi tới ngồi lên. Yến Hồi Nam đứng phía sau, nhẹ nhàng đẩy chiếc xích đu.
Yến Vũ đu hai cái, lại một cơn gió lốc thổi bay tóc anh, như những đám mây đen đang trôi.
Có một khoảnh khắc, như quay về tuổi thơ, ngay trong cái sân này. Cậu bé ngồi trên xích đu, tiếng cười vui vẻ và vô tư, nói: "Bố đẩy cao hơn nữa đi."
Đẩy cao cũng không sợ, vì dù có rơi xuống, bố cũng có thể đỡ được anh. Nhưng... sau đó, anh hết lần này đến lần khác rơi vào bóng tối, không một ai có thể nắm lấy tay anh.
Mưa từ trong mây đen rơi xuống, từng hạt đậu lớn đập vào trán Yến Vũ.
Yến Hồi Nam còn muốn đẩy nữa, nhưng dưới đất có tiếng sột soạt, có lực cản. Bàn chân Yến Vũ cà vào mặt đất, chiếc xích đu dừng lại, anh đứng dậy đi vào nhà: "Không chơi nữa."
...
Buổi chiều hôm đó, ngoài trời mây đen che kín, Lê Lý một mình co ro trong căn nhà nhỏ bên bờ sông, dọn dẹp nhà cửa. Giữa chừng, bên ngoài bắt đầu mưa bão, dữ dội. Cô cũng không ngừng tay. Sau khi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cô còn có thời gian để dựng trống jazz lên luyện tập.
Bên bờ sông thật sự là một nơi tốt, yên tĩnh, không làm phiền hàng xóm. Thêm vào đó, tiếng gió mưa như trống bão, cô đánh trống càng mạnh hơn, như đang đối đầu với tự nhiên bên ngoài, càng đánh càng thấy có thành tựu.
Nhưng đến tối, mưa bão càng lúc càng lớn, bắt đầu có sấm chớp. Căn nhà nhỏ như một con thuyền nhỏ giữa sông trôi nổi trong gió bão. Đêm xuống, không khí trở nên có chút kỳ lạ.
Lê Lý không sợ, chỉ là gió quá cuồng, mưa quá lớn, có một cảm giác cô độc và sợ hãi khi ở một mình nơi hoang dã.
Cô mở điện thoại, không có tin nhắn nào. Hộp thoại của Yến Vũ yên lặng.
Hôm qua sau khi thi xong anh đã trở nên uể oải, trên tàu về anh không ngủ cả đêm, hỏi anh cũng không nói, chỉ nói rất mệt không muốn nói chuyện. Lê Lý không ép anh, đoán rằng, có lẽ anh đã dồn quá nhiều tâm sức cho cuộc thi, khi áp lực được giải tỏa thì rơi vào trạng thái mệt mỏi và trống rỗng.
Đang nghĩ, có tin nhắn đến, mở ra là của Tạ Hàm: "Yến đại mỹ nhân anh ấy siêu thích cậu, còn tìm tớ xin video nữa. Tớ tưởng anh ấy không thích mấy thứ này. Huhu, CP của tớ có hậu mãi tốt quá. Chúc hai người hạnh phúc nha!"
Lê Lý hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì, gửi một chuỗi dấu chấm hỏi.
Tạ Hàm gửi đến hai đoạn video, cô ấy quay được cảnh Yến Vũ và Lê Lý ôm nhau ở hậu TSu khi xuống sân khấu. Lê Lý đã quên mất chuyện này, không ngờ Yến Vũ nhớ, còn tìm Tạ Hàm xin.
"Anh ấy tìm cậu khi nào?"
"Vừa nãy thôi."
Vẫn còn có thể tìm Tạ Hàm xin video, chắc là tâm trạng đã hồi phục một chút rồi. Lê Lý đang suy nghĩ, tin nhắn của Yến Vũ đến: "Đang làm gì vậy?"
"Chuẩn bị đi tắm."
"Nhà em thế nào?"
"Vẫn như cũ, rất tốt. Còn anh?"
"Cũng tốt." Anh đánh xong hai chữ này, không nói gì nữa.
Lê Lý đi tắm xong, vừa định thay đồ ngủ, nhìn thấy trong vali chiếc váy đen anh đã mua. Cô thật sự rất thích, lại không nhịn được thử mặc vào. Trong phòng ngủ có chiếc tủ quần áo kiểu cũ và một chiếc gương toàn thân, cô soi gương vài lần.
Váy đẹp người đẹp, cô mỉm cười.
Lúc này, ngoài cửa sổ một tiếng sét đánh, khiến cô hét lên một tiếng. Và giây tiếp theo, cô từ trong gương nhìn thấy ở phòng khách, cánh cửa lớn bị đẩy ra.
Lê Lý kinh hoàng, đột nhiên quay người lại, thì thấy Yến Vũ cầm một chiếc ô bị gió thổi lật ngược xông vào. Gió mưa quá lớn, che ô cũng vô dụng, toàn thân anh ướt sũng.
Vì nghe thấy tiếng cô hét, anh vừa vào nhà đã nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt chạm nhau.
Lê Lý vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Sao anh đột nhiên đến vậy?"
"Chiều nghe thấy tiếng còi xe, là mẹ em đang đi giao hàng. Thời tiết này, nếu em ở nhà, bà sẽ không ra ngoài. Lúc đó anh đã muốn đến. Nhưng bố mẹ ở nhà, đợi họ ngủ rồi anh mới chạy ra." Anh thò tay vào túi quần, lấy ra một thứ, nói, "Này, cho em một cái thạch."
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Cuối tháng Tám, Giang Châu vẫn còn nóng.
Trải qua một mùa hè, cây cối trên phố Lưu Ly càng thêm um tùm. Hai bên đường, tán cây che kín bầu trời. Nhưng khi cuối hè, lá cây như tích tụ sự mệt mỏi của cả mùa hè, chuyển sang màu xanh đậm, nhìn nặng trĩu.
Yến Vũ từ xa đã thấy tiệm cắt tóc của chị Lan, Vu Bội Mẫn đang bận rộn ở quầy. Anh gọi taxi dừng lại, cùng Lê Lý xuống xe.
"Anh hai!" Yến Thánh Vũ đang ngồi xổm bên đường chơi với mấy đứa trẻ, vừa nhìn thấy anh đã phấn khích chạy đến. Cánh tay nhỏ vừa chạm vào chân anh, lại vội vàng rụt lại, dậm dậm chân, chạy vòng quanh anh, "Anh hai, em nhớ anh lắm!"
Yến Vũ cúi đầu nhìn cậu bé: "Em đến rồi."
"Bố em đi công tác, nên để em đến đây." Yến Thánh Vũ lớn hơn một chút, nói chuyện trôi chảy hơn nhiều so với năm ngoái.
Vu Bội Mẫn nghe thấy tiếng động, thò đầu ra nhìn, ngạc nhiên nói: "Sao con lại về? Cũng không báo trước một tiếng!" Bà chạy ra, mắt đỏ hoe, muốn đỡ vali và hộp đàn tỳ bà của anh.
Yến Vũ tránh đi một chút: "Không sao. Con tự cầm được." Nói rồi quay đầu tìm Lê Lý, nhưng Lê Lý đã không còn ở đó. Phía đối diện, cô nhanh nhẹn đẩy mấy cái vali, đã đi qua siêu thị Mã Tú Lệ.
Yến Vũ lập tức lấy điện thoại ra, định gọi cho cô, thì thấy tin nhắn cô để lại: "Em tự về nhà được. Đừng lo. Tối qua anh không ngủ, nghỉ ngơi cho tốt, nói chuyện với bố mẹ đi. (icon mặt đáng yêu)"
"Nếu bố mẹ nói em, cứ để họ nói, đừng cãi nhau với họ. (icon mặt đáng yêu)"
Anh ngước lên, bóng dáng Lê Lý đã biến mất trong con hẻm Tần Hòe Phường.
Vu Bội Mẫn hỏi: "Cô ấy về cùng con à?"
"Vâng."
Vu Bội Mẫn không nói gì khác, kiên quyết giật lấy vali từ tay anh: "Trên đường mệt rồi, mau về nhà đi."
...
Lê Lý đẩy mấy cái vali, đi dọc theo con đường xi măng về phía căn nhà nhỏ của cô. Cách một đoạn, cô nhìn thấy xưởng nhỏ, Hà Liên Thanh đang bận rộn bên trong, hương thơm của gạo nếp thoang thoảng trong con hẻm.
Trước đây cô không cảm thấy, nhưng lúc này ngửi thấy mùi hương đó, cô thấy mình có chút nhớ nhà.
Một cách bất chợt, cô muốn tạo một bất ngờ nhỏ cho mẹ. Cô trốn ở góc tường, gọi điện thoại cho bà.
Trong xưởng, Hà Liên Thanh lau tay, nhanh chóng nghe máy: "A lô?"
"A lô, mẹ à. Mẹ đang làm gì vậy?" Cô nhìn bà từ xa.
"Còn làm gì nữa? Đang bận đây." Mẹ thở dài.
Lê Lý nghe giọng bà không đúng lắm, hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Thôi, nói ra con cũng phiền."
"Chuyện gì vậy?" Lê Lý hỏi đi hỏi lại, Hà Liên Thanh oán trách: "Chú con lại với bên ngoài..."
"Đừng nói nữa." Lê Lý ngắt lời, đầu óc nổ tung trong chốc lát.
Hôm nay không có nắng, mây đen bao phủ, nóng và oi bức. Cô đứng bên tường, cảm thấy khó chịu.
"Vậy mẹ có thể nói gì với con? Mẹ nói gì con cũng không thích nghe."
"Mẹ nói mẹ cũng có nghe đâu? Nói bao nhiêu lần rồi, bảo mẹ chia tay với cái gã khốn nạn đó đi."
"Con thì giỏi nói người khác. Con thấy mẹ hồ đồ, chính con chẳng phải hồ đồ sao? Trẻ tuổi như vậy, lại chạy theo một thằng con trai đến Đế Châu. Những lời hàng xóm nói về con, thối nát lắm, ngày nào mẹ nghe cũng muốn phát điên."
Lê Lý lập tức cúp điện thoại, đẩy vali định đi qua chất vấn bà, ai nói? Ai nói cô sẽ đến xé toạc miệng họ.
Nhưng chưa đi được một bước, một cơn gió lùa mạnh mẽ thổi đến, giữa mùa hè, cô thấy lạnh thấu tim.
Cô nhìn cái xưởng nhỏ đó, cái căn nhà nhỏ đó, đột nhiên không muốn đến gần nữa. Đây là nơi cô đã rất vất vả mới thoát ra được, tuyệt đối không thể đến gần nữa.
Cô nhìn bóng dáng lam lũ và đáng thương trong xưởng, đột nhiên quay người, không ngoảnh lại rời đi.
...
Yến Vũ về đến nhà, thấy cây hoa anh đào trong sân cành lá sum suê, bên tường có thêm một giàn mướp, đã ra quả, xanh mướt.
Căn phòng vẫn như lúc anh rời đi, chỉ có trên bàn học thêm một tờ giấy báo trúng tuyển của Đế Âm. Vu Bội Mẫn bảo anh nghỉ ngơi một chút, nhưng tinh thần anh rất tốt, đi đi lại lại trong phòng dọn dẹp.
Yến Thánh Vũ thích anh, cứ đi vòng vòng trước cửa phòng, thò đầu vào nhìn, rất muốn vào chơi với anh. Anh lại đồng ý, chỉ nói: "Em không được vượt qua vạch đó của giường."
Yến Thánh Vũ chạy vào, ngoan ngoãn nói: "Em không vượt qua. Anh hai, anh có ăn thạch không?"
"Không ăn." Yến Vũ đang sắp xếp các hộp nhạc cụ trong tủ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay đầu đưa tay ra, "Cho anh một cái."
Yến Thánh Vũ lập tức lon ton chạy đến, bàn tay nhỏ từ trong túi lấy ra hai cái đặt vào lòng bàn tay Yến Vũ. Yến Vũ cầm lấy, nhét vào túi quần.
Yến Thánh Vũ thắc mắc: "Anh hai không ăn ạ?"
Yến Vũ bê ra một cái hộp, nói: "Chị em thích ăn thạch. Cái người trên xe đó."
Không ngờ Yến Thánh Vũ nhớ rất tốt, vui vẻ nói: "Em biết, chị là bạn học của anh, người cho mèo ăn. Hai người cùng biểu diễn, rất giỏi, giải nhất."
Yến Vũ nghe vậy, biết bố mẹ đã xem cuộc thi của anh. Các cuộc thi quan trọng của anh, trước đây họ chưa từng vắng mặt, đều sẽ đi cùng. Lần này không đi, chắc chắn sẽ xem trực tiếp.
Lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, có người vội vã đi về phía này. Nhưng sau khi vào cửa, bước chân chậm lại.
Yến Hồi Nam đi đến cửa phòng anh, mặt lạnh tanh, nói với giọng lạnh lùng: "Còn về làm gì? Tao tưởng mày cả đời này không về nữa rồi!"
Lúc đó, phòng của Yến Vũ lộn xộn, bốn năm hộp đàn tỳ bà, một hộp violin, hộp đàn tranh, hộp đàn cổ, hộp đàn guitar, hộp đàn nhị hồ... ngổn ngang, tất cả đều mở toang.
Yến Vũ ngồi giữa đống lộn xộn, nhìn Yến Hồi Nam, nói: "Muốn về thăm bố. Và mẹ nữa."
Khuôn mặt căng thẳng của Yến Hồi Nam có chút không giữ được, quay đầu định đi, nhưng lại không đi, nói: "Vừa về đến nhà đã làm cho nhà cửa như vậy, mày định làm gì?"
Yến Vũ nói: "Bảo dưỡng."
Yến Hồi Nam nói: "Tháng trước tao đã bảo dưỡng cho mày rồi!"
Yến Vũ nói: "Vậy con kiểm tra lại."
Yến Hồi Nam nín thở, quay người đi.
Trong nhà không ai nói chuyện nữa, nhưng đột nhiên trở nên rất náo nhiệt, trong phòng của Yến Vũ tiếng mở đóng các hộp vang lên; trong bếp, tiếng dao chặt thớt, xoong chảo, lách cách.
Cả gia đình quây quần bên bàn ăn, trên bàn đầy những món Yến Vũ thích ăn. Anh ăn rất ngon miệng, ăn khá nhiều, còn nói rất nhiều chuyện, nói hai tháng nay ở Đế Châu học với giáo sư Cung Chính Chi thế nào, chuẩn bị cuộc thi ra sao, chọn những bản nhạc nào, chỗ nào đàn tốt chỗ nào chưa tốt.
Yến Hồi Nam và Vu Bội Mẫn đều biết anh bị làm sao, có lúc không nói gì. Chỉ có Yến Thánh Vũ lần đầu tiên thấy anh hai vui vẻ như vậy, rất nhiệt tình hưởng ứng: "Thật sao?" "Oa!" "Hải Thành lớn lắm hả?" "Oa!"
Dần dần, Yến Hồi Nam dịu lại. Yến Vũ nói gì, ông đều tiếp lời. Bữa cơm trên bàn ăn coi như có qua có lại. Ăn được nửa chừng, Vu Bội Mẫn đột nhiên đứng dậy đi đến ngăn kéo lục lọi, lấy ra một đống thuốc và một ly nước, đặt bên cạnh Yến Vũ.
Yến Vũ đang nói chuyện dừng lại, nhìn chằm chằm vào những viên thuốc đó một lúc, rồi quay mặt đi: "Không muốn uống."
Bà nói nhỏ: "Yến Vũ..."
"Uống cũng vô ích."
"Cũng có chút tác dụng."
Yến Vũ ngẩng đầu: "Có tác dụng gì? Tốt hơn một chút, rồi lại không tốt nữa, có ý nghĩa gì chứ?"
"Sao lại không tốt được?" Mẹ ngồi xổm xuống bên bàn, nhìn anh, "Sẽ tốt lên thôi. Chúng ta cố gắng thêm một chút nữa, sẽ tốt lên."
"Không thể tốt lên được. Mẹ à." Mắt anh trống rỗng, "Con biết, không thể tốt lên được. Chỉ có mẹ là không chịu tin."
Vu Bội Mẫn mắt đỏ hoe, định nói gì đó; Yến Hồi Nam lại nói một cách bất thường: "Thôi, hôm nay đừng uống nữa."
"Vậy không uống. Nhưng uống một chút thuốc ngủ, lát nữa ngủ có được không? Tối qua nó chắc chắn không ngủ." Bà nhìn anh một cái, Yến Hồi Nam lắc đầu, vợ ông thu thuốc đi.
Sau bữa ăn, cảm xúc của Yến Vũ vẫn khá ổn định, nhưng anh không thể ngồi yên. Sau khi anh nghịch hết các nhạc cụ trong phòng, anh bắt đầu đi tuần tra phòng khách, lúc thì xếp ghế thành hàng, lúc thì xếp ly trên bàn. Cho đến khi người giao hàng mang đến một món đồ lớn, là chiếc xích đu Yến Hồi Nam định dựng trong sân, anh rất chủ động muốn lắp.
Yến Hồi Nam gọi điện cho người ở tiệm, nói buổi chiều không đến.
Hai bố con lấy ra một đống dụng cụ, bắt đầu lắp xích đu. Lúc này, thời tiết không được tốt lắm, mây đen cuồn cuộn ở phía tây.
Yến Hồi Nam nhìn một cái, nói: "Lắp xong chắc sẽ mưa."
"Lắp cho Yến Thánh Vũ chơi ạ?" Yến Vũ vừa nói, vừa cầm con dao rọc giấy "xoẹt" một tiếng, rạch nát chiếc hộp carton dày; tiếng rạch rợn người. Yến Hồi Nam giật mình, nói: "Mày chậm lại, coi chừng đứt tay!"
Yến Vũ vứt con dao vào hộp dụng cụ, cùng bố xé chiếc hộp giấy ra, nói: "Lúc con còn nhỏ bố cũng lắp cho con một cái, lâu rồi, gỗ bị mưa ngấm mục rồi, nên tháo đi."
"Không phải mày đòi sao." Yến Hồi Nam nói, "Nói làm cho mày cái bằng sắt, mày chết sống đòi cái bằng gỗ."
Yến Vũ lấy các bộ phận của xích đu ra, nói: "Cái này chẳng phải cũng là gỗ sao?"
"Gỗ bây giờ có công nghệ chống mục rồi."
Yến Hồi Nam khi làm việc nghiêm túc rất nhanh nhẹn, hai ba cái đã bê các bộ phận ra khỏi hộp, tháo lớp nhựa bọc, trải bản vẽ ra, các bộ phận bằng gỗ xếp lại với nhau, từng cái một lắp ráp.
Ông nói: "Con bé đó về cùng với mày à?"
Yến Vũ: "Cô ấy có tên, nếu bố không biết, con nói cho bố, tên là Lê Lý."
Yến Hồi Nam đang vặn ốc, nín nhịn vài giây, cuối cùng không nhịn được: "Tao thật sự... Mày nhất định phải ở cùng loại người đó?"
"Bố, con rất thích cô ấy. Thích đến mức nào con không biết. Trước đây con chưa từng thích ai, cũng không thể so sánh được. Nhưng..." Anh lặp lại một lần nữa, "Con rất thích cô ấy."
Yến Hồi Nam nghe mà trán giật liên tục, cúi đầu vặn cái tua vít kêu ken két: "Mày biết cái quái gì là thích!"
"Con đã nói rồi, bố, con rất thích cô ấy. Thích đến mức, vì cô ấy, con có thể sống thêm một ngày."
Gió lốc ùa đến, thổi cây anh đào xào xạc; thổi bản vẽ đè dưới đống ốc bay phần phật.
"Con đột nhiên muốn về thăm bố, là vì sau khi cuộc thi kết thúc, trên đường về nhà con nhìn thấy biển. Con muốn xuống xe, đi nhảy xuống biển."
Cây tua vít trong tay Yến Hồi Nam khựng lại. Làm bố, thật ra ông có linh cảm, nhưng nghe anh nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy, ông vẫn sợ hãi một chút. Gió rất to, ông có chút lạnh.
"Nhưng Lê Lý hình như rất thích biển, còn muốn đi xem biển." Yến Vũ từ trong túi lấy ra một con ốc lớn, đưa cho bố, người sau không nhận, anh tự nhét vào lỗ, lấy một cái tua vít vặn, "Nếu có ngày con chết, bố mẹ đừng khóc, không đáng. Nếu gia đình cô ấy, mẹ cô ấy có khó khăn gì, bố gặp phải, giúp một tay."
Bây giờ tinh thần anh đang trong trạng thái hưng phấn, những lời này nói ra không hề có chút buồn bã hay u uất nào, rất nhẹ nhàng, như hai bố con đang nói chuyện về bóng đá hay bóng rổ.
"Bố," Yến Vũ vừa vặn ốc, vừa cười, "Tại sao có những người, có thể giết người? Họ làm thế nào để làm được điều đó?"
Anh vặn chặt con ốc vào lỗ, "Con cũng muốn giết người. Nhưng không giết được. Lê Lý trước đây hỏi con kiếp sau muốn làm gì, con không biết, còn bố thì sao? Bố và mẹ tình cảm tốt như vậy, kiếp sau vẫn ở bên nhau nhé, sinh một đứa con tốt hơn. Kiếp sau, con sẽ không đến nữa."
Anh cười với bố, nụ cười rạng rỡ, lộ ra lúm đồng tiền hiếm thấy.
"Con không muốn làm người nữa. Hay là," anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, "Làm sư tử, báo, thậm chí là nhện, bọ ngựa, làm những loài động vật có thể xé xác, g**t ch*t đồng loại bằng bản năng."
Môi Yến Hồi Nam run lên, người đàn ông thường ngày kiêu ngạo bá đạo, hôm nay tính tình lại hiền lành một cách bất thường. Khi ông hiền lành, khuôn mặt đó lại trở nên đáng thương và buồn bã.
Người khác không thể nhận ra, nhưng bố mẹ không thể nào không nhận ra, ánh sáng trong mắt con trai lập tức tắt lịm.
Sáu năm rồi, anh lại một lần nữa gặp ông ta. Dưới con mắt của tất cả mọi người. Và anh không thể phản kháng. Sự sỉ nhục này...
Vợ ông khóc nức nở, Yến Hồi Nam cũng gần như phát điên, gọi điện chửi mắng Trần Càn Thương, đối phương cúp máy. Ông còn muốn gọi lại, nhưng đột nhiên, ông cảm thấy sự vô dụng và bất lực của mình.
Trời đột nhiên trở nên tối hơn, sắp có mưa bão rồi, gió thổi cát đá từ trong hẻm lùa qua.
Yến Hồi Nam lập tức quay mặt đi, muốn nhìn cây hoa anh đào, cây được trồng vào năm Yến Vũ ra đời; nhưng đã muộn, hai giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống, rơi trên khung gỗ, "bộp" thành hai chấm tròn.
Yến Vũ nhìn thấy, nhưng anh chỉ ngẩn người một chút, không có phản ứng quá lớn.
Yến Hồi Nam nhanh chóng dùng tay áo dụi mắt, quay đầu lại, cúi đầu một cách chăm chú tiếp tục vặn ốc, lắp xích đu.
Yến Vũ ngồi xuống bậc thềm, nhìn bố. Vì công việc quanh năm, cánh tay Yến Hồi Nam cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, làm việc lại nhanh và khỏe, cánh tay trông vẫn còn trẻ, nhưng khuôn mặt lại già đi lúc nào không hay.
Yến Vũ nhìn ông một lúc, đột nhiên nói: "Bố."
"Ừ?"
"Thật ra, lúc đầu, có một thời gian, con hy vọng con thích con trai."
Tay Yến Hồi Nam lại cứng đờ.
"Lúc đó, con tự nói với mình, con thích con trai, không thích con gái. Con nghĩ, như vậy con có thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng sau đó phát hiện, vô ích, không thể dễ chịu hơn, con cũng không thích."
Yến Hồi Nam không biết nên nói gì, ông cúi đầu, rất lâu không ngẩng lên. Chuyện bị bệnh này mỗi người một khác, Yến Vũ phần lớn thời gian bị bệnh đều trong chu kỳ trầm cảm, thỉnh thoảng khi hưng phấn, tuy nói nhiều hơn, nhưng toàn nói về bản nhạc và đàn tỳ bà. Ông nghe không hiểu lắm, chỉ sau khi anh nói một đoạn dài, ông gật đầu ừ vài tiếng, thỉnh thoảng hỏi một hai câu.
Yến Vũ hiếm khi tâm sự với ông, ngay cả khi hưng phấn, anh cũng kháng cự việc giao tiếp sâu bên trong. Thường thì bố mẹ vừa hỏi, anh đã im lặng.
Vì vậy, khi con trai nói ra những lời lộn xộn, rời rạc này, ông rất ít nói, sợ bỏ lỡ những ngóc ngách trong lòng anh.
Thật ra, ông cũng mệt, cũng phiền; nhưng hôm nay đột nhiên nghe Yến Vũ nói những điều này, ông mới phát hiện, bao nhiêu năm qua, ông giống như một người lạc lối trong rừng rậm, loạng choạng, nhưng chưa bao giờ tìm thấy lối vào trong lòng con.
"Bố chắc hẳn rất ghét tính cách này của con, không giống con trai bố, không cứng rắn như bố." Yến Vũ cười một chút, "Có lúc con cũng ghét chính mình, quá yếu đuối, đáng đời."
Lời này khiến Yến Hồi Nam ngẩng đầu lên. Ông đứng dậy đi đến bên cạnh Yến Vũ, muốn ôm con trai một chút.
"Đừng chạm vào con." Yến Vũ nói. Lần đầu tiên trong ngày, cơ thể anh run lên. Anh cúi đầu, muốn kiềm chế, nhưng tay cũng đang run.
Anh lắc đầu, giọng rất nhỏ, cũng run rẩy: "Bố đừng chạm vào con."
Cánh tay Yến Hồi Nam lơ lửng giữa không trung, rất lâu, từ từ hạ xuống, không chạm vào anh.
Ngoài những lúc anh yếu đuối không còn sức lực, trong cuộc sống hàng ngày, Yến Hồi Nam đã rất nhiều năm không ôm con trai rồi.
Sau chuyện năm đó, Yến Vũ trở nên rất khép kín, không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với bất kỳ ai, bao gồm cả bố mẹ; hay nói đúng hơn, đặc biệt là bố mẹ.
Trước đây, Trần Càn Thương là thầy giáo, là vai trò người cha; có tất cả tình cảm, uy nghiêm và quyền uy tuyệt đối của một người cha.
Đứa trẻ năm đó đã kính trọng và tôn sùng ông ta như một trưởng bối, một người cha.
Sau đó, Yến Vũ bắt đầu hận vai trò người cha này. Hận Trần Càn Thương, cũng hận Yến Hồi Nam.
Yến Hồi Nam có thể cảm nhận được sự hận thù đó của con trai đối với mình, và ông cũng hận con trai. Như anh đã nói, anh không cứng rắn, không kiên cường như ông. Anh đã hành hạ ông gần như phát điên.
Nhưng ông đã quên mất, Yến Vũ năm đó chỉ là một đứa trẻ. Và chuyện năm đó, đã phá hủy tất cả những mối liên kết bình thường của anh với thế giới này. Nhưng là một người cha, ông đã không thể sửa chữa những mối liên kết đó.
"Con trai à." Yến Hồi Nam hạ vai xuống, lại gần anh, muốn nói điều gì đó, như cố lên, bố tin con, nhất định sẽ tốt lên thôi. Nhưng ông nhìn thấy Yến Vũ cúi đầu, tóc đen che mắt, khuôn mặt nghiêng trống rỗng. Những lời mà ông đã nói rất nhiều lần trong quá khứ, không thể nói ra được nữa.
Ông ngồi một lúc, rồi đứng dậy tiếp tục lắp xích đu, nói: "Khi nào con đi?"
"Hai hôm nữa, sắp khai giảng rồi."
"Được." Yến Hồi Nam dựng xích đu lên, nói, "Con ngồi thử xem?"
Yến Vũ nhìn chiếc xích đu đó, đặt dưới cây anh đào. Bầu trời càng thêm đen kịt, giống như màn đêm sắp ập xuống. Yến Vũ đi tới ngồi lên. Yến Hồi Nam đứng phía sau, nhẹ nhàng đẩy chiếc xích đu.
Yến Vũ đu hai cái, lại một cơn gió lốc thổi bay tóc anh, như những đám mây đen đang trôi.
Có một khoảnh khắc, như quay về tuổi thơ, ngay trong cái sân này. Cậu bé ngồi trên xích đu, tiếng cười vui vẻ và vô tư, nói: "Bố đẩy cao hơn nữa đi."
Đẩy cao cũng không sợ, vì dù có rơi xuống, bố cũng có thể đỡ được anh. Nhưng... sau đó, anh hết lần này đến lần khác rơi vào bóng tối, không một ai có thể nắm lấy tay anh.
Mưa từ trong mây đen rơi xuống, từng hạt đậu lớn đập vào trán Yến Vũ.
Yến Hồi Nam còn muốn đẩy nữa, nhưng dưới đất có tiếng sột soạt, có lực cản. Bàn chân Yến Vũ cà vào mặt đất, chiếc xích đu dừng lại, anh đứng dậy đi vào nhà: "Không chơi nữa."
...
Buổi chiều hôm đó, ngoài trời mây đen che kín, Lê Lý một mình co ro trong căn nhà nhỏ bên bờ sông, dọn dẹp nhà cửa. Giữa chừng, bên ngoài bắt đầu mưa bão, dữ dội. Cô cũng không ngừng tay. Sau khi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cô còn có thời gian để dựng trống jazz lên luyện tập.
Bên bờ sông thật sự là một nơi tốt, yên tĩnh, không làm phiền hàng xóm. Thêm vào đó, tiếng gió mưa như trống bão, cô đánh trống càng mạnh hơn, như đang đối đầu với tự nhiên bên ngoài, càng đánh càng thấy có thành tựu.
Nhưng đến tối, mưa bão càng lúc càng lớn, bắt đầu có sấm chớp. Căn nhà nhỏ như một con thuyền nhỏ giữa sông trôi nổi trong gió bão. Đêm xuống, không khí trở nên có chút kỳ lạ.
Lê Lý không sợ, chỉ là gió quá cuồng, mưa quá lớn, có một cảm giác cô độc và sợ hãi khi ở một mình nơi hoang dã.
Cô mở điện thoại, không có tin nhắn nào. Hộp thoại của Yến Vũ yên lặng.
Hôm qua sau khi thi xong anh đã trở nên uể oải, trên tàu về anh không ngủ cả đêm, hỏi anh cũng không nói, chỉ nói rất mệt không muốn nói chuyện. Lê Lý không ép anh, đoán rằng, có lẽ anh đã dồn quá nhiều tâm sức cho cuộc thi, khi áp lực được giải tỏa thì rơi vào trạng thái mệt mỏi và trống rỗng.
Đang nghĩ, có tin nhắn đến, mở ra là của Tạ Hàm: "Yến đại mỹ nhân anh ấy siêu thích cậu, còn tìm tớ xin video nữa. Tớ tưởng anh ấy không thích mấy thứ này. Huhu, CP của tớ có hậu mãi tốt quá. Chúc hai người hạnh phúc nha!"
Lê Lý hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì, gửi một chuỗi dấu chấm hỏi.
Tạ Hàm gửi đến hai đoạn video, cô ấy quay được cảnh Yến Vũ và Lê Lý ôm nhau ở hậu TSu khi xuống sân khấu. Lê Lý đã quên mất chuyện này, không ngờ Yến Vũ nhớ, còn tìm Tạ Hàm xin.
"Anh ấy tìm cậu khi nào?"
"Vừa nãy thôi."
Vẫn còn có thể tìm Tạ Hàm xin video, chắc là tâm trạng đã hồi phục một chút rồi. Lê Lý đang suy nghĩ, tin nhắn của Yến Vũ đến: "Đang làm gì vậy?"
"Chuẩn bị đi tắm."
"Nhà em thế nào?"
"Vẫn như cũ, rất tốt. Còn anh?"
"Cũng tốt." Anh đánh xong hai chữ này, không nói gì nữa.
Lê Lý đi tắm xong, vừa định thay đồ ngủ, nhìn thấy trong vali chiếc váy đen anh đã mua. Cô thật sự rất thích, lại không nhịn được thử mặc vào. Trong phòng ngủ có chiếc tủ quần áo kiểu cũ và một chiếc gương toàn thân, cô soi gương vài lần.
Váy đẹp người đẹp, cô mỉm cười.
Lúc này, ngoài cửa sổ một tiếng sét đánh, khiến cô hét lên một tiếng. Và giây tiếp theo, cô từ trong gương nhìn thấy ở phòng khách, cánh cửa lớn bị đẩy ra.
Lê Lý kinh hoàng, đột nhiên quay người lại, thì thấy Yến Vũ cầm một chiếc ô bị gió thổi lật ngược xông vào. Gió mưa quá lớn, che ô cũng vô dụng, toàn thân anh ướt sũng.
Vì nghe thấy tiếng cô hét, anh vừa vào nhà đã nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt chạm nhau.
Lê Lý vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Sao anh đột nhiên đến vậy?"
"Chiều nghe thấy tiếng còi xe, là mẹ em đang đi giao hàng. Thời tiết này, nếu em ở nhà, bà sẽ không ra ngoài. Lúc đó anh đã muốn đến. Nhưng bố mẹ ở nhà, đợi họ ngủ rồi anh mới chạy ra." Anh thò tay vào túi quần, lấy ra một thứ, nói, "Này, cho em một cái thạch."
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Đánh giá:
Truyện Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Story
Chương 79
10.0/10 từ 22 lượt.