Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Chương 72
200@-
Cuộc thi biểu diễn tỳ bà chuyên nghiệp "Tuyền Vọng Bôi" năm nay đã là lần thứ mười, được tổ chức tại Hải Thành.
Cuối tháng Tám, Hải Thành vẫn còn khá nóng, cả thành phố những cây ngô đồng che phủ những biệt thự kiểu Tây, đường phố sạch sẽ và đẹp đẽ. Dọc đường, những cột đèn đường của thành phố treo đầy cờ "Cuộc thi biểu diễn tỳ bà chuyên nghiệp Tuyền Vọng Bôi lần thứ mười". Không khí cuộc thi rất sôi nổi.
Yến Vũ và Lê Lý đến trước một ngày bằng tàu cao tốc từ Đế Châu, ở tại một khách sạn gần nhà hát âm nhạc Hải Thành, nơi tổ chức cuộc thi. Để hành lý xong, họ liền đi khảo sát địa điểm.
Nhà hát âm nhạc Hải Thành được thiết kế bởi một kiến trúc sư nổi tiếng nước ngoài, ngoại hình giống như một giọt nước nằm ngang, kết cấu bằng kính, dưới ánh hoàng hôn lấp lánh như một viên kim cương màu hồng.
Bên ngoài nhà hát có một hồ nhân tạo, hồ nông và trong, nhà hát phản chiếu trong nước. Trên những con đường đi bộ hai bên hồ, những cây dương xanh tạo thành bóng mát. Những tấm áp phích, biểu ngữ, cờ hiệu quảng bá cuộc thi bay phấp phới trên cột đèn.
Cuộc thi Tuyền Vọng Bôi có ngưỡng, chỉ những người có trình độ cao mới có thể tham gia. Lần này có gần một trăm thí sinh, lịch trình sáu ngày. Ba vòng thi, mỗi vòng hai ngày, thứ tự được quyết định bằng bốc thăm trực tuyến. Yến Vũ bốc được ngày thi thứ nhất, thứ tư và thứ sáu.
Có khá nhiều thí sinh đến xem trước địa điểm, và một số người hâm mộ nhạc dân tộc đã tập trung sớm ở cổng nhà hát.
Mặc dù Yến Vũ đeo khẩu trang đen, cũng không vác hộp đàn, nhưng một số bạn nam nữ chuyên đến đợi anh đã nhận ra anh từ xa, vây quanh anh như một ngôi sao từ khắp mọi hướng, khiến các thí sinh khác trên quảng trường tò mò nhìn lại.
Những người hâm mộ rất hào hứng, nhưng cũng rất lịch sự, giữ khoảng cách khoảng một mét, đi theo Yến Vũ và Lê Lý.
"Cuối cùng cũng lên hạng rồi, cố lên nhé."
Yến Vũ khẽ gật đầu.
"Thi xong là đến Đế Âm báo danh à? Sau này các cuộc thi và buổi biểu diễn có nhiều hơn không?"
Anh lại gật đầu.
"Ban nhạc Quá Sa Châu vẫn còn hoạt động chứ?"
Một bạn nam nói: "Đương nhiên, trước đây là vì năm cuối cấp ba không có thời gian."
"Chỉ muốn xác nhận lại thôi, thích ban nhạc của họ lắm. Nếu có thể tổ chức biểu diễn thương mại thì tốt quá."
Anh nói: "Vẫn hoạt động."
Cô gái đó phấn khích suýt nhảy cẫng lên.
"Vòng thi bắt buộc lần này, cậu chọn bài nào?"
Yến Vũ nói: "Lan Lăng Vương Nhập Trận Khúc."
"A! Em siêu thích cậu chơi bài này!"
"Hay quá!"
Có người khác hỏi: "Cô ấy là người hợp tác trong vòng thi tự do sao?"
Yến Vũ nhìn Lê Lý một cái, nói: "Ừm, cũng là bạn gái tôi."
"Oa!" Một tràng reo hò nhẹ.
"Bạn gái cậu xinh quá!"
"Vũ thần cuối cùng cũng yêu rồi!"
"Chúc mừng, chúc mừng!"
Lê Lý đón nhận ánh mắt của mọi người, mím môi.
Yến Vũ thì bình thản, đi vào nhà hát, đến quầy tiếp tân nhận thẻ dự thi, lịch trình và danh sách thí sinh của hai người.
Những người hâm mộ khác ở lại ngoài cửa, chỉ có hai cô gái đi theo vào, nhưng cũng không đi tiếp. Họ dừng lại tại chỗ, một người nói: "Yến Vũ, mong cậu yêu vào sẽ vui vẻ hơn. Cậu giỏi như vậy, xứng đáng được vui vẻ."
Người khác nói: "Bọn em đôi khi cảm thấy anh không được vui lắm. Rất cô đơn."
Yến Vũ không nói gì, chỉ gật đầu một cái, rồi lại vẫy tay với họ, ý bảo tạm biệt.
"Tạm biệt, thi đấu cố lên nhé!"
Đi được một đoạn, Lê Lý nói: "Họ tốt bụng thật."
Yến Vũ "ừm" một tiếng.
"Vì anh là người tốt. Người như thế nào, sẽ thu hút những người theo đuổi như thế."
Yến Vũ lần này nhìn cô một cái, trên chiếc khẩu trang đen, đôi mắt phượng của anh lấp lánh, cong lên rất nhẹ.
"Gì thế?"
Trong giọng nói của anh có một nụ cười nhạt: "Lời ngầm là, em cũng rất tốt. Ồ, hóa ra là đang tự khen mình."
Lê Lý khẽ véo vào eo anh.
Mắt Yến Vũ lại cong lên.
Lúc đó, họ vừa hay đi vào phòng biểu diễn. Ánh sáng mờ hơn một chút, trên lối đi một bên có bốn năm người đang đứng, ban đầu đang nói chuyện gì đó, có lẽ nghe thấy giọng của Yến Vũ, họ quay đầu lại.
Là Trần Mộ Chương và Chương Mộ Thần, cùng với hai nam một nữ khác.
Khu vực nhỏ này bỗng im lặng. Không xa, các thí sinh khác đang xem địa điểm lẩm bẩm nói chuyện.
Trần Mộ Chương chỉ liếc nhìn hai người họ một cái, rồi quay đầu nhìn sân khấu. Một bạn nam đeo kính gọng đen đi cùng chào: "Yến Vũ! Lâu rồi không gặp. Phương Lỗi, nhìn kìa, là Yến Vũ."
Bạn nam tên Phương Lỗi bên cạnh nói: "Hơn một năm rồi nhỉ. À phải rồi, tớ không ngờ lại đỗ Hải Âm, vừa vặn qua điểm chuẩn."
Bước chân của Yến Vũ chậm lại nhưng không dừng, nói ngắn gọn một câu chúc mừng.
Đối phương còn muốn nói chuyện tiếp, nhưng Lê Lý đi rất nhanh, kéo tay Yến Vũ đi về phía trước; Yến Vũ đi sau nửa bước, gật đầu ý bảo đi trước.
Mấy người kia không khỏi nhìn về phía Lê Lý. Cô gái rất đẹp, lạnh lùng nhưng anh tú, dáng người cao ráo, rất cân đối. Áo phông bó sát đơn giản, quần soóc bò, tôn lên vóc dáng thon thả, gợi cảm một cách khéo léo.
"Yến Vũ!" Chương Mộ Thần đuổi theo một bước, vẻ ngoài hướng ngoại và nhiệt tình, "Đều là bạn học, cùng đi ăn một bữa đi?"
Bạn nam đeo kính đen và Phương Lỗi đều phụ họa, một cô gái thanh tú khác cũng gật đầu. Chỉ có Trần Mộ Chương không phản ứng, nhưng cũng không phản đối.
Yến Vũ nói: "Có việc rồi."
Chương Mộ Thần còn muốn nói gì, Yến Vũ đã quay đầu đi cùng Lê Lý.
Bạn nam đeo kính đen nhìn bóng lưng hai người, hỏi: "Kia là bạn gái cậu ấy à?"
Phương Lỗi cảm thán: "Tớ cứ tưởng cậu ấy rất thanh cao, lịch lãm, hóa ra cũng là người phàm tục nhìn mặt, nhìn vẻ ngoài thôi."
Cô gái thanh tú tên Lộ Thanh Thanh, biện minh: "Đừng nói vậy, có thể cô ấy cũng là người tốt."
Chương Mộ Thần không khách khí lắm: "Kiêu ngạo như thế mà còn tốt? Cậu thấy ai cũng tốt."
Lộ Thanh Thanh không tranh cãi với cô ấy, quay đầu đi.
Lê Lý đi xa rồi, mặt vẫn căng thẳng.
Cô ban đầu không có ác ý với Chương Mộ Thần. Có lẽ hai anh em này không biết gì về người cha b**n th** đó, nhưng cô không tin cô ta không biết những gì anh trai cô ta đã làm với Yến Vũ. Bất kể Trần Mộ Chương giải thích động cơ của mình với gia đình thế nào, việc bắt nạt, sỉ nhục bạn học là sự thật không thể chối cãi. Nhưng Chương Mộ Thần vẫn lần nào cũng ra vẻ bạn bè thân thiết, mời Yến Vũ đi ăn cùng họ, thật sự là không phân biệt phải trái. Cái gọi là vô tư, tính cách cởi mở, chỉ là một kẻ ích kỷ không quan tâm đến cảm nhận của người khác mà thôi.
Đang nghĩ, Yến Vũ nắm tay cô. Cô lấy lại tinh thần, Yến Vũ đã dẫn cô lên sân khấu, chỉ cằm xuống phía dưới. Lúc này, khán đài không có khán giả, chỉ lác đác vài thí sinh tụ tập thành từng nhóm nhỏ.
Lê Lý ngẩng đầu nhìn, sân khấu rất cao, trên giàn giáo treo đèn và thiết bị; khán đài có hai tầng, rộng lớn và hùng vĩ. Cảm giác đứng trên sân khấu nhìn xuống rất kỳ diệu, các ghế ngồi được sắp xếp gọn gàng, mang một vẻ trang nghiêm lạ thường. Tim cô bình tĩnh lại, rồi dâng lên một chút xúc động: "Em chưa bao giờ biểu diễn ở một nơi như thế này."
"Đừng căng thẳng. Hai ngày này xem người khác mắc lỗi nhiều, có lẽ sẽ tốt hơn."
"Cuộc thi như thế này cũng có thể mắc lỗi sao?"
"Tất nhiên. Anh nhớ có thí sinh đang đàn giữa chừng bỗng quên nhạc, dừng lại mười giây. Cả trên sân khấu lẫn dưới khán đài đều im lặng mười giây."
Lê Lý cười: "Nghĩ thôi đã nổi da gà."
Khảo sát xong địa điểm, Yến Vũ nói gần đó có một quán lẩu cháo Hồng Kông khá ngon. Cô chưa ăn bao giờ, vừa hay có thể thử.
Vào quán ngồi xuống, Lê Lý không ngừng nhìn về phía quầy tiếp tân.
Yến Vũ đang lật thực đơn, hỏi sao thế.
"Vừa vào cửa thấy quầy tiếp tân họ để kẹo mơ, là loại em thích ăn nhất. Muốn đi lấy một nắm." Cô vừa định đứng dậy, Yến Vũ đã kéo cổ tay cô trở lại: "Anh đi lấy, tay em nhỏ như chân chuột hamster ấy."
Lê Lý muốn đánh anh, nhưng anh đã mỉm cười đứng dậy chạy đi, mái tóc đen nhún nhảy theo từng bước chân.
Anh đi đến quầy tiếp tân, có vẻ đã nói chuyện vài câu với cô gái ở đó. Cô ấy rất nhiệt tình, thậm chí còn lấy ra một túi lớn kẹo mơ từ dưới tủ. Lê Lý thầm than, người đẹp trai quả nhiên được ưu đãi khắp nơi. Yến Vũ rất nghiêm túc đưa tay vào túi, vốc một nắm kẹo lớn, bưng về.
Lê Lý hơi trợn tròn mắt, vội vàng dùng hai tay đón lấy: "Anh lấy nhiều thế, người ta phá sản mất."
Yến Vũ giải thích: "Anh hỏi cô ấy có thể lấy một nắm không, cô ấy nói có thể, còn mang cả cái túi ra, bảo bình thường không ai động vào kẹo đó cả."
Yến Vũ từ từ thả tay, thấy cô bưng bằng hai tay cũng không xuể, dứt khoát kéo túi chéo của cô ra, cho kẹo vào trong túi.
"Nhiều kẹo quá, giờ em là bà hoàng giàu có rồi."
Yến Vũ xoa xoa tay cô, bàn tay con trai rộng lớn, ngón tay thon dài, một tay có thể che kín cả hai bàn tay cô, nói: "Còn nói không phải chân chuột hamster nữa?"
Lê Lý hừ một tiếng, ghé lại gần tai anh, nói nhỏ: "Đúng vậy, tay em nhỏ quá, nên không thể nắm giữ anh."
Yến Vũ khẽ sững người, hai giây sau, mặt anh bắt đầu đỏ lên; bề ngoài anh vẫn bình tĩnh, thong thả cầm cốc nước uống, nước nuốt xuống, nhưng tai lại đỏ bừng.
Và bản thân Lê Lý cũng thấy mặt nóng tim đập, lấy tờ quảng cáo quạt.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang các món lẩu lên, giới thiệu nồi lẩu có đáy là cháo sò điệp, cho hải sản vào nhúng, đợi ăn xong các món, cháo cũng đã được nấu nhừ và thấm vị, vừa hay có thể thưởng thức.
Yến Vũ cảm ơn nhân viên phục vụ, gắp miếng ốc xà cừ đã nhúng chín vào bát cô.
"Cái gì thế?"
"Ốc xà cừ."
"Trước đây chưa ăn bao giờ. Ngon quá. Giòn giòn."
Anh lại gắp trứng thiên nga vào bát cô, cô nói: "Đừng gắp cho em mãi, anh cũng ăn đi chứ."
"Ừm. Đang ăn đây."
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Trùng hợp thế? Tớ đã nói là duyên mà, xem ra ông trời cũng muốn chúng ta cùng ăn một bữa rồi."
Là Trần Mộ Chương và nhóm của họ, người nói là Phương Lỗi.
Hai người đang ngồi còn chưa kịp mở miệng, Phương Lỗi đã trực tiếp bê chiếc bàn bên cạnh đến ghép vào, rất vui vẻ gọi: "Vương Gia Lệnh, Lộ Thanh Thanh, ngồi đi." Vừa nói vừa gọi nhân viên phục vụ thêm nồi lẩu và món ăn, rồi lại vươn cổ gọi: "Sư Khải, cậu đi nhanh lên."
Lê Lý nghe thấy cái tên này, nhìn sang, Chương Mộ Thần đã kéo Lộ Thanh Thanh ngồi xuống, Trần Mộ Chương và bạn nam đeo kính đen tên Vương Gia Lệnh cũng đã ngồi.
Phía sau còn một bạn nam nữa, Sư Khải, trông rất sạch sẽ, cũng rất yên tĩnh. Vẻ mặt cậu ấy hơi không tự nhiên, ngồi vào chỗ trống đối diện Yến Vũ.
Yến Vũ ăn đồ trong bát, không nói gì.
Lê Lý vẫn lịch sự, hỏi: "Các cậu là..."
Phương Lỗi rất tự nhiên: "Vừa nãy không phải gặp ở nhà hát rồi sao? Bọn tớ với Yến Vũ là bạn cùng phòng, cùng ký túc xá."
Tay Lê Lý siết chặt đũa, nhưng khóe môi lại nở nụ cười: "Thật sao, Yến Vũ chưa từng nhắc đến các cậu với tôi."
Mấy người kia hơi bất ngờ, nhưng lại có vẻ không quá bất ngờ.
Phương Lỗi vẫn thấy cô gái này khá thân thiện, cười theo: "Cậu ấy vốn ít nói, không nhắc cũng bình thường. Quan hệ trong ký túc xá bọn tớ rất tốt."
Lê Lý gật đầu, gắp miếng ốc xà cừ chấm gia vị: "Tôi thấy các cậu đều rất tốt, có thể hỏi một chuyện không?"
"Cậu nói đi."
"Nghe nói trong ký túc xá của các cậu có người tung tin đồn về anh ấy à? Một nơi có trình độ cao như học viện âm nhac Tây Âm mà sao lại có người rác rưởi như thế, có thể cho tôi biết là ai không?" Nụ cười của cô không giảm, giọng điệu còn có chút tinh nghịch.
Trần Mộ Chương đang bóc đũa, không hề lay động. Phương Lỗi cười cũng rất tự nhiên, nói dối không chớp mắt: "Bạn học đó không đến. Hơn nữa, chỉ là nói đùa thôi. Không có ai tung tin đồn cả."
Lê Lý ra vẻ tin tưởng: "Thật không?"
Vương Gia Lệnh lên tiếng: "Thật. Yến Vũ là đại thần độc nhất vô nhị trong trường bọn tớ, mọi người đều rất nể phục cậu ấy. Quan hệ trong ký túc xá bọn tớ thật sự rất tốt, thỉnh thoảng nói đùa thôi, không có ai tung tin đồn cả."
Lê Lý im lặng một lúc, vì cô nhận ra người này khác với Phương Lỗi, anh ta đang nói sự thật, ít nhất là sự thật mà anh ta tự cho là vậy. Cô đột nhiên cảm thấy nghẹn lại ở cổ họng.
Chương Mộ Thần không biết là để hòa giải hay sao, lật thực đơn hỏi: "Yến Vũ sao cậu không uống nước ngọt, tớ gọi cho cậu một ly được không?"
Lê Lý mỉm cười: "Anh ấy không uống nước ngọt, chỉ uống nước lọc."
Chương Mộ Thần liếc nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống thực đơn, không nói gì nữa.
Lê Lý tiếp tục chủ đề: "Nhưng sao tôi lại nghe nói anh ấy có một người bạn rất tốt, vì một vài tin đồn thấp kém mà tuyệt giao. Người bạn đó không phải là người trong ký túc xá của các cậu đúng không? Hừ, loại người đó, không đáng để kết bạn sâu, cũng không đáng để có bạn."
Sư Khải đang uống nước trong cốc, sắc mặt hơi căng thẳng. Lê Lý không chịu bỏ cuộc, còn muốn nói gì đó, Yến Vũ gắp vài miếng ốc giác đã nấu chín vào đĩa của cô, dịu dàng nói: "Cái này cũng rất ngon, em ăn thử đi."
Anh nhìn cô, Lê Lý nhìn thẳng vào mắt anh, hiểu rằng anh muốn cô dừng lại. Có lẽ họ đã từng là bạn rất tốt, nên anh không đành lòng. Trong lòng cô lại cảm thấy xót xa.
Nhân viên phục vụ mang thêm một nồi lẩu khác, một đống món ăn mới được thêm vào.
Những người trên bàn lại không hề thấy có gánh nặng gì, tất cả đều bắt đầu ăn uống ngon lành; Phương Lỗi còn gọi thêm bia. Lê Lý nhìn, chỉ thấy thật nực cười.
Phương Lỗi vừa nhúng thịt bò vào lẩu, vừa nói: "Này Yến Vũ, giáo sư Cung có dạy cậu cách chơi mới không? Thực ra tớ còn vài câu hỏi muốn hỏi cậu, không biết lát nữa ăn xong có rảnh không giúp tớ giải đáp với."
Vương Gia Lệnh cũng hoài niệm nói: "Tớ còn nhớ hồi cấp hai, ngày nào cũng cùng nhau thảo luận về lý thuyết âm nhạc, nghiên cứu cách chơi. Lúc đó Yến Vũ dạy tớ nhiều lắm."
"Hồi cấp ba cũng giúp bọn tớ nhiều lắm, cậu ấy nói ít, nhưng chuyện học hành, chuyện tỳ bà, có hỏi là có trả lời. Thật sự rất tốt." Phương Lỗi cảm thán nói, chia bia cho mọi người, hỏi, "Yến Vũ cũng lấy một lon nhé?"
"Anh ấy không uống rượu. Để em." Lê Lý đưa tay ra nhận, cười với anh ta.
Phương Lỗi cũng vội vàng cười với cô, rồi hỏi Yến Vũ: "À phải rồi, chúng ta kết bạn WeChat lại đi."
Yến Vũ nói: "Tôi không mang điện thoại."
"Vậy lần sau." Phương Lỗi nói, bắt đầu hồi tưởng lại các chuyện vui trong ký túc xá, nghe có vẻ rất vui vẻ. Kể đến những chỗ liên quan, ngay cả Trần Mộ Chương và Sư Khải cũng thêm vào vài câu.
Lê Lý nhúng rau, nghe họ nói chuyện, cơ bản đã phác họa được tình trạng của ký túc xá trước đây—
Trước khi chuyện đó xảy ra, quan hệ trong ký túc xá thực sự rất tốt. Yến Vũ có thể hơi độc lập, nhưng trong mắt mọi người, đó là sự cô độc ở đỉnh cao của một người mạnh mẽ. Anh là một người rất tốt, tuy có chút xa cách trong quan hệ xã hội, nhưng nhân phẩm thì không thể chê vào đâu được. Mọi người gặp khó khăn trong luyện tập hoặc không hiểu, sẽ tìm anh để hỏi, và anh cũng truyền thụ kinh nghiệm một cách không giữ lại gì.
Chuyện đó có lẽ như Trương Tinh Ngô đã nói, là do Trần Mộ Chương xúi giục, những người khác không có ác ý lớn, chỉ là phụ họa, nói đùa. Đến nỗi sau khi chuyện xảy ra, họ vẫn cho rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, con trai ở ký túc xá trêu đùa nhau là chuyện bình thường, qua rồi thì thôi. Đến bây giờ, mấy người này vẫn thật lòng tin rằng, mấy năm qua, họ sống hòa thuận với Yến Vũ.
Thế giới trong mắt kẻ gây hại và người bị hại, lại khác nhau đến vậy.
Lê Lý nhìn ra ngoài cửa sổ kính, gió đang nổi lên. Trong quán, chén đĩa va vào nhau, tiếng cười nói vui vẻ, bên ngoài gió thổi cát bay, cây cối lay động. So sánh lại, có một cảm giác không chân thực một cách kỳ lạ.
Vẫn đang suy nghĩ, Sư Khải lên tiếng: "Cậu thi xong, Đế Âm cũng sắp khai giảng rồi nhỉ?"
Một câu nói rất bình thường, giọng điệu thoải mái như vẫn là bạn bè, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Yến Vũ nhìn anh ta một cái, Sư Khải cũng nhìn anh.
Vừa vặn, Lê Lý múc một thìa thịt bò mềm đã chín vào đĩa của Yến Vũ, nói: "Ăn hết chỗ này đi."
Yến Vũ thực ra đã không còn khẩu vị, nhưng tối nay anh ăn rất ít, nên ánh mắt của Lê Lý không lùi bước. Anh nhìn cô nửa giây, lại cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng.
Lê Lý quay sang Phương Lỗi cười: "Đông người thế này, chỉ ăn lẩu không thôi thì hơi chán. Ký túc xá các cậu bình thường có chơi trò gì khác không?"
Phương Lỗi thấy mỹ nữ nói chuyện, mắt sáng lên: "Bọn tớ chơi xúc xắc, cậu muốn chơi không? Nhưng bọn tớ giỏi lắm, chơi với cậu, cảm giác như đang bắt nạt cậu vậy."
Lê Lý nhướng mày, ra vẻ rất hứng thú: "Chưa chắc đâu nhé, tôi cũng giỏi lắm đấy."
"Vậy thì chơi đi. Thua thì sao?"
"Uống rượu thôi."
"Được. Bắt đầu với ba ván nhé?"
"Ba ván thì chơi gì, bắt đầu với mười ván."
Phương Lỗi không ngờ cô lại phóng khoáng như vậy, "oa" một tiếng, như được khơi dậy tinh thần chiến đấu, xoa tay: "Vậy đừng có ăn gian, rót rượu ra trước đi."
Lê Lý làm một động tác mời.
Phương Lỗi lập tức tìm nhân viên phục vụ lấy mười cái cốc, đổ đầy rượu.
Lê Lý lần đầu tiên nhìn Trần Mộ Chương, hỏi: "Cậu chơi không?"
Trần Mộ Chương cười nhạt: "Không."
Phải nói là, trước mặt người ngoài, anh ta ra vẻ đạo mạo lịch sự lắm. Cô lại nhìn Sư Khải, anh ta cũng lắc đầu.
Vương Gia Lệnh nói: "Hai người cứ chơi đi, tớ ăn một chút lót bụng đã."
Phương Lỗi đã đổ đầy mười cốc rượu, đưa cho Lê Lý một cái bát xóc xúc xắc.
Hai người bắt đầu xóc, rồi lần lượt đặt xuống. Lê Lý liếc nhìn sáu viên xúc xắc trong bát, Yến Vũ cũng nhìn thoáng qua, cô đậy lại, nói: "Bốn con năm."
Phương Lỗi nói: "Năm con năm."
Lê Lý: "Năm con sáu."
Phương Lỗi cười nhăn nhở: "Sáu con sáu."
Lê Lý nói: "Mở."
Phương Lỗi sững người, không ngờ cô lại nhanh chóng không tố nữa, mở bát ra; bên anh ta năm con sáu, bên Lê Lý không có con sáu nào.
Phương Lỗi thua, anh ta hơi choáng.
Lê Lý ra vẻ may mắn: "Tôi đoán bừa thôi, không ngờ lại thắng."
Phương Lỗi vội vàng nói: "Nhường cậu một ván, nhường cậu một ván, chơi lại." Lần này xóc xong, anh ta gọi trước: "Sáu con bốn."
Lê Lý nói: "Sáu con năm."
Phương Lỗi lập tức nói: "Mở." Anh ta hất tay, trong bát của mình không có con năm nào, đang đắc ý, Lê Lý mở nắp, dưới đáy lại là sáu con năm.
"Cậu có may mắn gì vậy." Phương Lỗi lau mồ hôi trên trán, lúc này mới nghiêm túc. Các bạn học khác trên bàn cũng nhìn sang.
Ván thứ ba, Lê Lý gọi trước: "Sáu con hai."
Phương Lỗi: "Sáu con ba."
Lê Lý: "Bảy con ba."
Phương Lỗi: "Bảy con bốn."
Lê Lý: "Mở."
Nắp được mở ra, bên Lê Lý có một con bốn, bên Phương Lỗi có năm con bốn, anh ta lại thua. Lần này Phương Lỗi nhận ra đã gặp cao thủ, những ván còn lại anh ta dốc hết sức. Nhưng Lê Lý cực kỳ thông minh và cẩn thận, khả năng tính nhẩm cũng mạnh. Cô giăng bẫy, dụ anh ta vào; còn anh ta ném mồi, cô lại không cắn câu. Hơn nữa hôm nay rất kỳ lạ, vận may dường như cũng đứng về phía cô, có vài ván gần như không thể xảy ra, cũng bị cô nắm lấy.
Anh ta càng chơi càng đổ mồ hôi, còn cô thì sao, vẫn có thời gian gắp đồ ăn cho Yến Vũ, dặn anh ăn.
Mười ván đấu, Phương Lỗi thua sạch.
Những người trên bàn nhìn Lê Lý, ánh mắt phức tạp. Lê Lý vẫn rất khách sáo, nói với Phương Lỗi: "Cậu tốt bụng quá, hay là đang nhường tôi đấy?"
Phương Lỗi nghe câu này rất dễ chịu, chắp tay nói: "Cậu giỏi, thật sự rất giỏi."
Vương Gia Lệnh nói: "Thua rồi thì mau uống rượu đi."
Phương Lỗi ra vẻ thoải mái, xắn tay áo, nâng cốc rượu lên uống, nhưng mười cốc rượu không phải là một con số nhỏ, uống đến cốc thứ sáu, anh ta bắt đầu nói chuyện thân mật với Lê Lý: "Không được rồi, thật sự không uống nổi nữa. Hay là, bỏ qua số rượu này nhé."
Dựa vào đánh giá của anh ta về Lê Lý tối nay, cô là một cô gái dễ nói chuyện, không có gì đáng ngại.
Cô gái nói: "Hả? Cậu sẽ không thất hứa đấy chứ?"
Phương Lỗi nghe cô nói vậy, có chút mất mặt, gật đầu, lại cố sống cố chết uống thêm hai cốc. Cảnh tượng thảm hại thấy rõ, vài người bạn học không chịu nổi. Và anh ta cũng thật sự không uống được nữa, xua tay cầu xin: "Không được rồi, thật sự không uống được nữa. Dù có thất hứa cũng không uống nổi."
Giọng điệu của Lê Lý thay đổi, vẻ mặt cũng thay đổi: "Thế không được. Đã nói là mười ván, một cốc cũng không được thiếu."
Phương Lỗi vốn thua đã ấm ức, vài cốc rượu rót xuống, đầu óc mơ màng, ngẩng đầu lên: "Vậy tớ không uống được đấy, cậu ép tớ uống à?"
"Không uống được tôi giúp cậu." Lê Lý nói, cầm một cốc rượu lên hất vào anh ta.
Phương Lỗi ướt sũng mặt rượu, tỉnh táo ngay lập tức, mắt mở to.
Trần Mộ Chương cau mày: "Tha cho người ta một lần, cô không hiểu sao?"
"Cậu hiểu, vậy cốc cuối cùng này cậu giúp anh ta uống." Lê Lý nâng tay, cốc rượu thứ mười hất hết lên mặt Trần Mộ Chương.
Nước rượu ào ào, những người ở các bàn gần đó đều nhìn sang.
Chương Mộ Thần kinh ngạc: "Cậu làm gì thế?"
"Tôi chỉ nói đùa thôi." Lê Lý vẫn cười, nhưng nụ cười đã trở nên lạnh lùng, "Nhỏ mọn thế à? Em cứ tưởng trong ký túc xá con trai, đây chỉ là một trò đùa nhỏ."
Những người đang ngồi đều hiểu ra, mọi thứ của cô tối nay đều là giả dối. Họ thấy chột dạ, không nói nên lời. Vương Gia Lệnh ban đầu muốn nói gì đó, đều cúi đầu xuống. Còn Sư Khải thì suốt từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên.
Lê Lý lau tay, vứt khăn giấy lên bàn, nói: "Sau này nhìn thấy anh ấy, làm ơn tránh xa ra một chút, đừng cố gắng làm thân. Không thân."
Cô đứng dậy, Yến Vũ cũng đặt đũa xuống, đứng dậy theo cô.
Phương Lỗi ngẩng đầu, tức giận nói: "Yến Vũ, sao cậu lại chơi với loại người như thế này?"
Giọng Yến Vũ rất nhạt, ánh mắt còn nhạt hơn: "Cậu là loại người nào?"
Mọi người sững lại, Yến Vũ nắm tay Lê Lý đi ra ngoài.
Đi ngang qua quầy tiếp tân, cô gái phục vụ chào anh, ra hiệu anh lấy thêm kẹo, cô ấy vừa đổ đầy bát kẹo.
Yến Vũ thật sự đi qua, lại vốc một nắm, nhét vào túi vải của Lê Lý, nói cảm ơn với cô ấy.
Bước ra khỏi quán, như thể trời đã thay đổi, gió thổi mạnh.
Hai người nép sát vào nhau, đi về phía khách sạn.
Yến Vũ nói: "Cô gái đó có vẻ rất vui, kẹo không ai ăn, đều để em lấy hết rồi."
Lê Lý nói: "Anh không biết đâu, kẹo này ngon lắm. Trời ơi, gió to quá, suýt thổi bay em rồi."
Cô vội vàng ôm chặt lấy anh, anh cũng ôm chặt lấy cô. Hai người đi ngược gió về phía trước.
Đi được vài bước, Lê Lý nói: "Thật sự muốn g**t ch*t đám rác rưởi đó."
Những lời tiếp theo, cô không nói. Tuy nhiên, đám rác rưởi này không những không có chuyện gì, mà phần lớn trong số họ sau này còn sống rất tốt.
Lê Lý không biết mình đã lớn lên từ khi nào. Dấu hiệu của sự trưởng thành là cô nhận ra, cô thực ra không thể làm gì họ. Điều cô có thể làm chỉ là hất rượu lên người họ, không làm tổn thương gân cốt.
"Không cần giết." Yến Vũ ôm chặt cô, nheo mắt trong gió to, thản nhiên nói, "Chỉ cần thắng họ là được."
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Cuộc thi biểu diễn tỳ bà chuyên nghiệp "Tuyền Vọng Bôi" năm nay đã là lần thứ mười, được tổ chức tại Hải Thành.
Cuối tháng Tám, Hải Thành vẫn còn khá nóng, cả thành phố những cây ngô đồng che phủ những biệt thự kiểu Tây, đường phố sạch sẽ và đẹp đẽ. Dọc đường, những cột đèn đường của thành phố treo đầy cờ "Cuộc thi biểu diễn tỳ bà chuyên nghiệp Tuyền Vọng Bôi lần thứ mười". Không khí cuộc thi rất sôi nổi.
Yến Vũ và Lê Lý đến trước một ngày bằng tàu cao tốc từ Đế Châu, ở tại một khách sạn gần nhà hát âm nhạc Hải Thành, nơi tổ chức cuộc thi. Để hành lý xong, họ liền đi khảo sát địa điểm.
Nhà hát âm nhạc Hải Thành được thiết kế bởi một kiến trúc sư nổi tiếng nước ngoài, ngoại hình giống như một giọt nước nằm ngang, kết cấu bằng kính, dưới ánh hoàng hôn lấp lánh như một viên kim cương màu hồng.
Bên ngoài nhà hát có một hồ nhân tạo, hồ nông và trong, nhà hát phản chiếu trong nước. Trên những con đường đi bộ hai bên hồ, những cây dương xanh tạo thành bóng mát. Những tấm áp phích, biểu ngữ, cờ hiệu quảng bá cuộc thi bay phấp phới trên cột đèn.
Cuộc thi Tuyền Vọng Bôi có ngưỡng, chỉ những người có trình độ cao mới có thể tham gia. Lần này có gần một trăm thí sinh, lịch trình sáu ngày. Ba vòng thi, mỗi vòng hai ngày, thứ tự được quyết định bằng bốc thăm trực tuyến. Yến Vũ bốc được ngày thi thứ nhất, thứ tư và thứ sáu.
Có khá nhiều thí sinh đến xem trước địa điểm, và một số người hâm mộ nhạc dân tộc đã tập trung sớm ở cổng nhà hát.
Mặc dù Yến Vũ đeo khẩu trang đen, cũng không vác hộp đàn, nhưng một số bạn nam nữ chuyên đến đợi anh đã nhận ra anh từ xa, vây quanh anh như một ngôi sao từ khắp mọi hướng, khiến các thí sinh khác trên quảng trường tò mò nhìn lại.
Những người hâm mộ rất hào hứng, nhưng cũng rất lịch sự, giữ khoảng cách khoảng một mét, đi theo Yến Vũ và Lê Lý.
"Cuối cùng cũng lên hạng rồi, cố lên nhé."
Yến Vũ khẽ gật đầu.
"Thi xong là đến Đế Âm báo danh à? Sau này các cuộc thi và buổi biểu diễn có nhiều hơn không?"
Anh lại gật đầu.
"Ban nhạc Quá Sa Châu vẫn còn hoạt động chứ?"
Một bạn nam nói: "Đương nhiên, trước đây là vì năm cuối cấp ba không có thời gian."
"Chỉ muốn xác nhận lại thôi, thích ban nhạc của họ lắm. Nếu có thể tổ chức biểu diễn thương mại thì tốt quá."
Anh nói: "Vẫn hoạt động."
Cô gái đó phấn khích suýt nhảy cẫng lên.
"Vòng thi bắt buộc lần này, cậu chọn bài nào?"
Yến Vũ nói: "Lan Lăng Vương Nhập Trận Khúc."
"A! Em siêu thích cậu chơi bài này!"
"Hay quá!"
Có người khác hỏi: "Cô ấy là người hợp tác trong vòng thi tự do sao?"
Yến Vũ nhìn Lê Lý một cái, nói: "Ừm, cũng là bạn gái tôi."
"Oa!" Một tràng reo hò nhẹ.
"Bạn gái cậu xinh quá!"
"Vũ thần cuối cùng cũng yêu rồi!"
"Chúc mừng, chúc mừng!"
Lê Lý đón nhận ánh mắt của mọi người, mím môi.
Yến Vũ thì bình thản, đi vào nhà hát, đến quầy tiếp tân nhận thẻ dự thi, lịch trình và danh sách thí sinh của hai người.
Những người hâm mộ khác ở lại ngoài cửa, chỉ có hai cô gái đi theo vào, nhưng cũng không đi tiếp. Họ dừng lại tại chỗ, một người nói: "Yến Vũ, mong cậu yêu vào sẽ vui vẻ hơn. Cậu giỏi như vậy, xứng đáng được vui vẻ."
Người khác nói: "Bọn em đôi khi cảm thấy anh không được vui lắm. Rất cô đơn."
Yến Vũ không nói gì, chỉ gật đầu một cái, rồi lại vẫy tay với họ, ý bảo tạm biệt.
"Tạm biệt, thi đấu cố lên nhé!"
Đi được một đoạn, Lê Lý nói: "Họ tốt bụng thật."
Yến Vũ "ừm" một tiếng.
"Vì anh là người tốt. Người như thế nào, sẽ thu hút những người theo đuổi như thế."
Yến Vũ lần này nhìn cô một cái, trên chiếc khẩu trang đen, đôi mắt phượng của anh lấp lánh, cong lên rất nhẹ.
"Gì thế?"
Trong giọng nói của anh có một nụ cười nhạt: "Lời ngầm là, em cũng rất tốt. Ồ, hóa ra là đang tự khen mình."
Lê Lý khẽ véo vào eo anh.
Mắt Yến Vũ lại cong lên.
Lúc đó, họ vừa hay đi vào phòng biểu diễn. Ánh sáng mờ hơn một chút, trên lối đi một bên có bốn năm người đang đứng, ban đầu đang nói chuyện gì đó, có lẽ nghe thấy giọng của Yến Vũ, họ quay đầu lại.
Là Trần Mộ Chương và Chương Mộ Thần, cùng với hai nam một nữ khác.
Khu vực nhỏ này bỗng im lặng. Không xa, các thí sinh khác đang xem địa điểm lẩm bẩm nói chuyện.
Trần Mộ Chương chỉ liếc nhìn hai người họ một cái, rồi quay đầu nhìn sân khấu. Một bạn nam đeo kính gọng đen đi cùng chào: "Yến Vũ! Lâu rồi không gặp. Phương Lỗi, nhìn kìa, là Yến Vũ."
Bạn nam tên Phương Lỗi bên cạnh nói: "Hơn một năm rồi nhỉ. À phải rồi, tớ không ngờ lại đỗ Hải Âm, vừa vặn qua điểm chuẩn."
Bước chân của Yến Vũ chậm lại nhưng không dừng, nói ngắn gọn một câu chúc mừng.
Đối phương còn muốn nói chuyện tiếp, nhưng Lê Lý đi rất nhanh, kéo tay Yến Vũ đi về phía trước; Yến Vũ đi sau nửa bước, gật đầu ý bảo đi trước.
Mấy người kia không khỏi nhìn về phía Lê Lý. Cô gái rất đẹp, lạnh lùng nhưng anh tú, dáng người cao ráo, rất cân đối. Áo phông bó sát đơn giản, quần soóc bò, tôn lên vóc dáng thon thả, gợi cảm một cách khéo léo.
"Yến Vũ!" Chương Mộ Thần đuổi theo một bước, vẻ ngoài hướng ngoại và nhiệt tình, "Đều là bạn học, cùng đi ăn một bữa đi?"
Bạn nam đeo kính đen và Phương Lỗi đều phụ họa, một cô gái thanh tú khác cũng gật đầu. Chỉ có Trần Mộ Chương không phản ứng, nhưng cũng không phản đối.
Yến Vũ nói: "Có việc rồi."
Chương Mộ Thần còn muốn nói gì, Yến Vũ đã quay đầu đi cùng Lê Lý.
Bạn nam đeo kính đen nhìn bóng lưng hai người, hỏi: "Kia là bạn gái cậu ấy à?"
Phương Lỗi cảm thán: "Tớ cứ tưởng cậu ấy rất thanh cao, lịch lãm, hóa ra cũng là người phàm tục nhìn mặt, nhìn vẻ ngoài thôi."
Cô gái thanh tú tên Lộ Thanh Thanh, biện minh: "Đừng nói vậy, có thể cô ấy cũng là người tốt."
Chương Mộ Thần không khách khí lắm: "Kiêu ngạo như thế mà còn tốt? Cậu thấy ai cũng tốt."
Lộ Thanh Thanh không tranh cãi với cô ấy, quay đầu đi.
Lê Lý đi xa rồi, mặt vẫn căng thẳng.
Cô ban đầu không có ác ý với Chương Mộ Thần. Có lẽ hai anh em này không biết gì về người cha b**n th** đó, nhưng cô không tin cô ta không biết những gì anh trai cô ta đã làm với Yến Vũ. Bất kể Trần Mộ Chương giải thích động cơ của mình với gia đình thế nào, việc bắt nạt, sỉ nhục bạn học là sự thật không thể chối cãi. Nhưng Chương Mộ Thần vẫn lần nào cũng ra vẻ bạn bè thân thiết, mời Yến Vũ đi ăn cùng họ, thật sự là không phân biệt phải trái. Cái gọi là vô tư, tính cách cởi mở, chỉ là một kẻ ích kỷ không quan tâm đến cảm nhận của người khác mà thôi.
Đang nghĩ, Yến Vũ nắm tay cô. Cô lấy lại tinh thần, Yến Vũ đã dẫn cô lên sân khấu, chỉ cằm xuống phía dưới. Lúc này, khán đài không có khán giả, chỉ lác đác vài thí sinh tụ tập thành từng nhóm nhỏ.
Lê Lý ngẩng đầu nhìn, sân khấu rất cao, trên giàn giáo treo đèn và thiết bị; khán đài có hai tầng, rộng lớn và hùng vĩ. Cảm giác đứng trên sân khấu nhìn xuống rất kỳ diệu, các ghế ngồi được sắp xếp gọn gàng, mang một vẻ trang nghiêm lạ thường. Tim cô bình tĩnh lại, rồi dâng lên một chút xúc động: "Em chưa bao giờ biểu diễn ở một nơi như thế này."
"Đừng căng thẳng. Hai ngày này xem người khác mắc lỗi nhiều, có lẽ sẽ tốt hơn."
"Cuộc thi như thế này cũng có thể mắc lỗi sao?"
"Tất nhiên. Anh nhớ có thí sinh đang đàn giữa chừng bỗng quên nhạc, dừng lại mười giây. Cả trên sân khấu lẫn dưới khán đài đều im lặng mười giây."
Lê Lý cười: "Nghĩ thôi đã nổi da gà."
Khảo sát xong địa điểm, Yến Vũ nói gần đó có một quán lẩu cháo Hồng Kông khá ngon. Cô chưa ăn bao giờ, vừa hay có thể thử.
Vào quán ngồi xuống, Lê Lý không ngừng nhìn về phía quầy tiếp tân.
Yến Vũ đang lật thực đơn, hỏi sao thế.
"Vừa vào cửa thấy quầy tiếp tân họ để kẹo mơ, là loại em thích ăn nhất. Muốn đi lấy một nắm." Cô vừa định đứng dậy, Yến Vũ đã kéo cổ tay cô trở lại: "Anh đi lấy, tay em nhỏ như chân chuột hamster ấy."
Lê Lý muốn đánh anh, nhưng anh đã mỉm cười đứng dậy chạy đi, mái tóc đen nhún nhảy theo từng bước chân.
Anh đi đến quầy tiếp tân, có vẻ đã nói chuyện vài câu với cô gái ở đó. Cô ấy rất nhiệt tình, thậm chí còn lấy ra một túi lớn kẹo mơ từ dưới tủ. Lê Lý thầm than, người đẹp trai quả nhiên được ưu đãi khắp nơi. Yến Vũ rất nghiêm túc đưa tay vào túi, vốc một nắm kẹo lớn, bưng về.
Lê Lý hơi trợn tròn mắt, vội vàng dùng hai tay đón lấy: "Anh lấy nhiều thế, người ta phá sản mất."
Yến Vũ giải thích: "Anh hỏi cô ấy có thể lấy một nắm không, cô ấy nói có thể, còn mang cả cái túi ra, bảo bình thường không ai động vào kẹo đó cả."
Yến Vũ từ từ thả tay, thấy cô bưng bằng hai tay cũng không xuể, dứt khoát kéo túi chéo của cô ra, cho kẹo vào trong túi.
"Nhiều kẹo quá, giờ em là bà hoàng giàu có rồi."
Yến Vũ xoa xoa tay cô, bàn tay con trai rộng lớn, ngón tay thon dài, một tay có thể che kín cả hai bàn tay cô, nói: "Còn nói không phải chân chuột hamster nữa?"
Lê Lý hừ một tiếng, ghé lại gần tai anh, nói nhỏ: "Đúng vậy, tay em nhỏ quá, nên không thể nắm giữ anh."
Yến Vũ khẽ sững người, hai giây sau, mặt anh bắt đầu đỏ lên; bề ngoài anh vẫn bình tĩnh, thong thả cầm cốc nước uống, nước nuốt xuống, nhưng tai lại đỏ bừng.
Và bản thân Lê Lý cũng thấy mặt nóng tim đập, lấy tờ quảng cáo quạt.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang các món lẩu lên, giới thiệu nồi lẩu có đáy là cháo sò điệp, cho hải sản vào nhúng, đợi ăn xong các món, cháo cũng đã được nấu nhừ và thấm vị, vừa hay có thể thưởng thức.
Yến Vũ cảm ơn nhân viên phục vụ, gắp miếng ốc xà cừ đã nhúng chín vào bát cô.
"Cái gì thế?"
"Ốc xà cừ."
"Trước đây chưa ăn bao giờ. Ngon quá. Giòn giòn."
Anh lại gắp trứng thiên nga vào bát cô, cô nói: "Đừng gắp cho em mãi, anh cũng ăn đi chứ."
"Ừm. Đang ăn đây."
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Trùng hợp thế? Tớ đã nói là duyên mà, xem ra ông trời cũng muốn chúng ta cùng ăn một bữa rồi."
Là Trần Mộ Chương và nhóm của họ, người nói là Phương Lỗi.
Hai người đang ngồi còn chưa kịp mở miệng, Phương Lỗi đã trực tiếp bê chiếc bàn bên cạnh đến ghép vào, rất vui vẻ gọi: "Vương Gia Lệnh, Lộ Thanh Thanh, ngồi đi." Vừa nói vừa gọi nhân viên phục vụ thêm nồi lẩu và món ăn, rồi lại vươn cổ gọi: "Sư Khải, cậu đi nhanh lên."
Lê Lý nghe thấy cái tên này, nhìn sang, Chương Mộ Thần đã kéo Lộ Thanh Thanh ngồi xuống, Trần Mộ Chương và bạn nam đeo kính đen tên Vương Gia Lệnh cũng đã ngồi.
Phía sau còn một bạn nam nữa, Sư Khải, trông rất sạch sẽ, cũng rất yên tĩnh. Vẻ mặt cậu ấy hơi không tự nhiên, ngồi vào chỗ trống đối diện Yến Vũ.
Yến Vũ ăn đồ trong bát, không nói gì.
Lê Lý vẫn lịch sự, hỏi: "Các cậu là..."
Phương Lỗi rất tự nhiên: "Vừa nãy không phải gặp ở nhà hát rồi sao? Bọn tớ với Yến Vũ là bạn cùng phòng, cùng ký túc xá."
Tay Lê Lý siết chặt đũa, nhưng khóe môi lại nở nụ cười: "Thật sao, Yến Vũ chưa từng nhắc đến các cậu với tôi."
Mấy người kia hơi bất ngờ, nhưng lại có vẻ không quá bất ngờ.
Phương Lỗi vẫn thấy cô gái này khá thân thiện, cười theo: "Cậu ấy vốn ít nói, không nhắc cũng bình thường. Quan hệ trong ký túc xá bọn tớ rất tốt."
Lê Lý gật đầu, gắp miếng ốc xà cừ chấm gia vị: "Tôi thấy các cậu đều rất tốt, có thể hỏi một chuyện không?"
"Cậu nói đi."
"Nghe nói trong ký túc xá của các cậu có người tung tin đồn về anh ấy à? Một nơi có trình độ cao như học viện âm nhac Tây Âm mà sao lại có người rác rưởi như thế, có thể cho tôi biết là ai không?" Nụ cười của cô không giảm, giọng điệu còn có chút tinh nghịch.
Trần Mộ Chương đang bóc đũa, không hề lay động. Phương Lỗi cười cũng rất tự nhiên, nói dối không chớp mắt: "Bạn học đó không đến. Hơn nữa, chỉ là nói đùa thôi. Không có ai tung tin đồn cả."
Lê Lý ra vẻ tin tưởng: "Thật không?"
Vương Gia Lệnh lên tiếng: "Thật. Yến Vũ là đại thần độc nhất vô nhị trong trường bọn tớ, mọi người đều rất nể phục cậu ấy. Quan hệ trong ký túc xá bọn tớ thật sự rất tốt, thỉnh thoảng nói đùa thôi, không có ai tung tin đồn cả."
Lê Lý im lặng một lúc, vì cô nhận ra người này khác với Phương Lỗi, anh ta đang nói sự thật, ít nhất là sự thật mà anh ta tự cho là vậy. Cô đột nhiên cảm thấy nghẹn lại ở cổ họng.
Chương Mộ Thần không biết là để hòa giải hay sao, lật thực đơn hỏi: "Yến Vũ sao cậu không uống nước ngọt, tớ gọi cho cậu một ly được không?"
Lê Lý mỉm cười: "Anh ấy không uống nước ngọt, chỉ uống nước lọc."
Chương Mộ Thần liếc nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống thực đơn, không nói gì nữa.
Lê Lý tiếp tục chủ đề: "Nhưng sao tôi lại nghe nói anh ấy có một người bạn rất tốt, vì một vài tin đồn thấp kém mà tuyệt giao. Người bạn đó không phải là người trong ký túc xá của các cậu đúng không? Hừ, loại người đó, không đáng để kết bạn sâu, cũng không đáng để có bạn."
Sư Khải đang uống nước trong cốc, sắc mặt hơi căng thẳng. Lê Lý không chịu bỏ cuộc, còn muốn nói gì đó, Yến Vũ gắp vài miếng ốc giác đã nấu chín vào đĩa của cô, dịu dàng nói: "Cái này cũng rất ngon, em ăn thử đi."
Anh nhìn cô, Lê Lý nhìn thẳng vào mắt anh, hiểu rằng anh muốn cô dừng lại. Có lẽ họ đã từng là bạn rất tốt, nên anh không đành lòng. Trong lòng cô lại cảm thấy xót xa.
Nhân viên phục vụ mang thêm một nồi lẩu khác, một đống món ăn mới được thêm vào.
Những người trên bàn lại không hề thấy có gánh nặng gì, tất cả đều bắt đầu ăn uống ngon lành; Phương Lỗi còn gọi thêm bia. Lê Lý nhìn, chỉ thấy thật nực cười.
Phương Lỗi vừa nhúng thịt bò vào lẩu, vừa nói: "Này Yến Vũ, giáo sư Cung có dạy cậu cách chơi mới không? Thực ra tớ còn vài câu hỏi muốn hỏi cậu, không biết lát nữa ăn xong có rảnh không giúp tớ giải đáp với."
Vương Gia Lệnh cũng hoài niệm nói: "Tớ còn nhớ hồi cấp hai, ngày nào cũng cùng nhau thảo luận về lý thuyết âm nhạc, nghiên cứu cách chơi. Lúc đó Yến Vũ dạy tớ nhiều lắm."
"Hồi cấp ba cũng giúp bọn tớ nhiều lắm, cậu ấy nói ít, nhưng chuyện học hành, chuyện tỳ bà, có hỏi là có trả lời. Thật sự rất tốt." Phương Lỗi cảm thán nói, chia bia cho mọi người, hỏi, "Yến Vũ cũng lấy một lon nhé?"
"Anh ấy không uống rượu. Để em." Lê Lý đưa tay ra nhận, cười với anh ta.
Phương Lỗi cũng vội vàng cười với cô, rồi hỏi Yến Vũ: "À phải rồi, chúng ta kết bạn WeChat lại đi."
Yến Vũ nói: "Tôi không mang điện thoại."
"Vậy lần sau." Phương Lỗi nói, bắt đầu hồi tưởng lại các chuyện vui trong ký túc xá, nghe có vẻ rất vui vẻ. Kể đến những chỗ liên quan, ngay cả Trần Mộ Chương và Sư Khải cũng thêm vào vài câu.
Lê Lý nhúng rau, nghe họ nói chuyện, cơ bản đã phác họa được tình trạng của ký túc xá trước đây—
Trước khi chuyện đó xảy ra, quan hệ trong ký túc xá thực sự rất tốt. Yến Vũ có thể hơi độc lập, nhưng trong mắt mọi người, đó là sự cô độc ở đỉnh cao của một người mạnh mẽ. Anh là một người rất tốt, tuy có chút xa cách trong quan hệ xã hội, nhưng nhân phẩm thì không thể chê vào đâu được. Mọi người gặp khó khăn trong luyện tập hoặc không hiểu, sẽ tìm anh để hỏi, và anh cũng truyền thụ kinh nghiệm một cách không giữ lại gì.
Chuyện đó có lẽ như Trương Tinh Ngô đã nói, là do Trần Mộ Chương xúi giục, những người khác không có ác ý lớn, chỉ là phụ họa, nói đùa. Đến nỗi sau khi chuyện xảy ra, họ vẫn cho rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, con trai ở ký túc xá trêu đùa nhau là chuyện bình thường, qua rồi thì thôi. Đến bây giờ, mấy người này vẫn thật lòng tin rằng, mấy năm qua, họ sống hòa thuận với Yến Vũ.
Thế giới trong mắt kẻ gây hại và người bị hại, lại khác nhau đến vậy.
Lê Lý nhìn ra ngoài cửa sổ kính, gió đang nổi lên. Trong quán, chén đĩa va vào nhau, tiếng cười nói vui vẻ, bên ngoài gió thổi cát bay, cây cối lay động. So sánh lại, có một cảm giác không chân thực một cách kỳ lạ.
Vẫn đang suy nghĩ, Sư Khải lên tiếng: "Cậu thi xong, Đế Âm cũng sắp khai giảng rồi nhỉ?"
Một câu nói rất bình thường, giọng điệu thoải mái như vẫn là bạn bè, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Yến Vũ nhìn anh ta một cái, Sư Khải cũng nhìn anh.
Vừa vặn, Lê Lý múc một thìa thịt bò mềm đã chín vào đĩa của Yến Vũ, nói: "Ăn hết chỗ này đi."
Yến Vũ thực ra đã không còn khẩu vị, nhưng tối nay anh ăn rất ít, nên ánh mắt của Lê Lý không lùi bước. Anh nhìn cô nửa giây, lại cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng.
Lê Lý quay sang Phương Lỗi cười: "Đông người thế này, chỉ ăn lẩu không thôi thì hơi chán. Ký túc xá các cậu bình thường có chơi trò gì khác không?"
Phương Lỗi thấy mỹ nữ nói chuyện, mắt sáng lên: "Bọn tớ chơi xúc xắc, cậu muốn chơi không? Nhưng bọn tớ giỏi lắm, chơi với cậu, cảm giác như đang bắt nạt cậu vậy."
Lê Lý nhướng mày, ra vẻ rất hứng thú: "Chưa chắc đâu nhé, tôi cũng giỏi lắm đấy."
"Vậy thì chơi đi. Thua thì sao?"
"Uống rượu thôi."
"Được. Bắt đầu với ba ván nhé?"
"Ba ván thì chơi gì, bắt đầu với mười ván."
Phương Lỗi không ngờ cô lại phóng khoáng như vậy, "oa" một tiếng, như được khơi dậy tinh thần chiến đấu, xoa tay: "Vậy đừng có ăn gian, rót rượu ra trước đi."
Lê Lý làm một động tác mời.
Phương Lỗi lập tức tìm nhân viên phục vụ lấy mười cái cốc, đổ đầy rượu.
Lê Lý lần đầu tiên nhìn Trần Mộ Chương, hỏi: "Cậu chơi không?"
Trần Mộ Chương cười nhạt: "Không."
Phải nói là, trước mặt người ngoài, anh ta ra vẻ đạo mạo lịch sự lắm. Cô lại nhìn Sư Khải, anh ta cũng lắc đầu.
Vương Gia Lệnh nói: "Hai người cứ chơi đi, tớ ăn một chút lót bụng đã."
Phương Lỗi đã đổ đầy mười cốc rượu, đưa cho Lê Lý một cái bát xóc xúc xắc.
Hai người bắt đầu xóc, rồi lần lượt đặt xuống. Lê Lý liếc nhìn sáu viên xúc xắc trong bát, Yến Vũ cũng nhìn thoáng qua, cô đậy lại, nói: "Bốn con năm."
Phương Lỗi nói: "Năm con năm."
Lê Lý: "Năm con sáu."
Phương Lỗi cười nhăn nhở: "Sáu con sáu."
Lê Lý nói: "Mở."
Phương Lỗi sững người, không ngờ cô lại nhanh chóng không tố nữa, mở bát ra; bên anh ta năm con sáu, bên Lê Lý không có con sáu nào.
Phương Lỗi thua, anh ta hơi choáng.
Lê Lý ra vẻ may mắn: "Tôi đoán bừa thôi, không ngờ lại thắng."
Phương Lỗi vội vàng nói: "Nhường cậu một ván, nhường cậu một ván, chơi lại." Lần này xóc xong, anh ta gọi trước: "Sáu con bốn."
Lê Lý nói: "Sáu con năm."
Phương Lỗi lập tức nói: "Mở." Anh ta hất tay, trong bát của mình không có con năm nào, đang đắc ý, Lê Lý mở nắp, dưới đáy lại là sáu con năm.
"Cậu có may mắn gì vậy." Phương Lỗi lau mồ hôi trên trán, lúc này mới nghiêm túc. Các bạn học khác trên bàn cũng nhìn sang.
Ván thứ ba, Lê Lý gọi trước: "Sáu con hai."
Phương Lỗi: "Sáu con ba."
Lê Lý: "Bảy con ba."
Phương Lỗi: "Bảy con bốn."
Lê Lý: "Mở."
Nắp được mở ra, bên Lê Lý có một con bốn, bên Phương Lỗi có năm con bốn, anh ta lại thua. Lần này Phương Lỗi nhận ra đã gặp cao thủ, những ván còn lại anh ta dốc hết sức. Nhưng Lê Lý cực kỳ thông minh và cẩn thận, khả năng tính nhẩm cũng mạnh. Cô giăng bẫy, dụ anh ta vào; còn anh ta ném mồi, cô lại không cắn câu. Hơn nữa hôm nay rất kỳ lạ, vận may dường như cũng đứng về phía cô, có vài ván gần như không thể xảy ra, cũng bị cô nắm lấy.
Anh ta càng chơi càng đổ mồ hôi, còn cô thì sao, vẫn có thời gian gắp đồ ăn cho Yến Vũ, dặn anh ăn.
Mười ván đấu, Phương Lỗi thua sạch.
Những người trên bàn nhìn Lê Lý, ánh mắt phức tạp. Lê Lý vẫn rất khách sáo, nói với Phương Lỗi: "Cậu tốt bụng quá, hay là đang nhường tôi đấy?"
Phương Lỗi nghe câu này rất dễ chịu, chắp tay nói: "Cậu giỏi, thật sự rất giỏi."
Vương Gia Lệnh nói: "Thua rồi thì mau uống rượu đi."
Phương Lỗi ra vẻ thoải mái, xắn tay áo, nâng cốc rượu lên uống, nhưng mười cốc rượu không phải là một con số nhỏ, uống đến cốc thứ sáu, anh ta bắt đầu nói chuyện thân mật với Lê Lý: "Không được rồi, thật sự không uống nổi nữa. Hay là, bỏ qua số rượu này nhé."
Dựa vào đánh giá của anh ta về Lê Lý tối nay, cô là một cô gái dễ nói chuyện, không có gì đáng ngại.
Cô gái nói: "Hả? Cậu sẽ không thất hứa đấy chứ?"
Phương Lỗi nghe cô nói vậy, có chút mất mặt, gật đầu, lại cố sống cố chết uống thêm hai cốc. Cảnh tượng thảm hại thấy rõ, vài người bạn học không chịu nổi. Và anh ta cũng thật sự không uống được nữa, xua tay cầu xin: "Không được rồi, thật sự không uống được nữa. Dù có thất hứa cũng không uống nổi."
Giọng điệu của Lê Lý thay đổi, vẻ mặt cũng thay đổi: "Thế không được. Đã nói là mười ván, một cốc cũng không được thiếu."
Phương Lỗi vốn thua đã ấm ức, vài cốc rượu rót xuống, đầu óc mơ màng, ngẩng đầu lên: "Vậy tớ không uống được đấy, cậu ép tớ uống à?"
"Không uống được tôi giúp cậu." Lê Lý nói, cầm một cốc rượu lên hất vào anh ta.
Phương Lỗi ướt sũng mặt rượu, tỉnh táo ngay lập tức, mắt mở to.
Trần Mộ Chương cau mày: "Tha cho người ta một lần, cô không hiểu sao?"
"Cậu hiểu, vậy cốc cuối cùng này cậu giúp anh ta uống." Lê Lý nâng tay, cốc rượu thứ mười hất hết lên mặt Trần Mộ Chương.
Nước rượu ào ào, những người ở các bàn gần đó đều nhìn sang.
Chương Mộ Thần kinh ngạc: "Cậu làm gì thế?"
"Tôi chỉ nói đùa thôi." Lê Lý vẫn cười, nhưng nụ cười đã trở nên lạnh lùng, "Nhỏ mọn thế à? Em cứ tưởng trong ký túc xá con trai, đây chỉ là một trò đùa nhỏ."
Những người đang ngồi đều hiểu ra, mọi thứ của cô tối nay đều là giả dối. Họ thấy chột dạ, không nói nên lời. Vương Gia Lệnh ban đầu muốn nói gì đó, đều cúi đầu xuống. Còn Sư Khải thì suốt từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên.
Lê Lý lau tay, vứt khăn giấy lên bàn, nói: "Sau này nhìn thấy anh ấy, làm ơn tránh xa ra một chút, đừng cố gắng làm thân. Không thân."
Cô đứng dậy, Yến Vũ cũng đặt đũa xuống, đứng dậy theo cô.
Phương Lỗi ngẩng đầu, tức giận nói: "Yến Vũ, sao cậu lại chơi với loại người như thế này?"
Giọng Yến Vũ rất nhạt, ánh mắt còn nhạt hơn: "Cậu là loại người nào?"
Mọi người sững lại, Yến Vũ nắm tay Lê Lý đi ra ngoài.
Đi ngang qua quầy tiếp tân, cô gái phục vụ chào anh, ra hiệu anh lấy thêm kẹo, cô ấy vừa đổ đầy bát kẹo.
Yến Vũ thật sự đi qua, lại vốc một nắm, nhét vào túi vải của Lê Lý, nói cảm ơn với cô ấy.
Bước ra khỏi quán, như thể trời đã thay đổi, gió thổi mạnh.
Hai người nép sát vào nhau, đi về phía khách sạn.
Yến Vũ nói: "Cô gái đó có vẻ rất vui, kẹo không ai ăn, đều để em lấy hết rồi."
Lê Lý nói: "Anh không biết đâu, kẹo này ngon lắm. Trời ơi, gió to quá, suýt thổi bay em rồi."
Cô vội vàng ôm chặt lấy anh, anh cũng ôm chặt lấy cô. Hai người đi ngược gió về phía trước.
Đi được vài bước, Lê Lý nói: "Thật sự muốn g**t ch*t đám rác rưởi đó."
Những lời tiếp theo, cô không nói. Tuy nhiên, đám rác rưởi này không những không có chuyện gì, mà phần lớn trong số họ sau này còn sống rất tốt.
Lê Lý không biết mình đã lớn lên từ khi nào. Dấu hiệu của sự trưởng thành là cô nhận ra, cô thực ra không thể làm gì họ. Điều cô có thể làm chỉ là hất rượu lên người họ, không làm tổn thương gân cốt.
"Không cần giết." Yến Vũ ôm chặt cô, nheo mắt trong gió to, thản nhiên nói, "Chỉ cần thắng họ là được."
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Đánh giá:
Truyện Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Story
Chương 72
10.0/10 từ 22 lượt.