Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Chương 67
184@-
Những bánh xe kêu lách cách lăn về phía trước, cửa sổ xe như một khung tranh, treo bức hoàng hôn đặc sệt.
Lê Lý lục vali tìm khăn mặt, lau sạch từ mặt, cổ đến cả bên trong áo của Yến Vũ. Cô như thể vừa vớt anh ra từ trong một vũng mồ hôi.
Anh vội vã đi, chỉ mang theo đàn tỳ bà, còn lại không có hành lý gì khác. May mắn là mùa hè, quần áo mặc trên người cũng có thể khô.
Yến Vũ đã mua vé bổ sung, nhưng không còn giường nằm, nên tối đó anh và Lê Lý phải chen chúc nhau ở giường dưới.
Lê Lý ban đầu định đến Đế Châu sẽ ở nhờ sofa nhà Tần Hà Di hai ngày rồi mới tìm nhà thuê. Giờ Yến Vũ đến, việc ở nhờ là không thể.
Hai người liền tìm kiếm thông tin thuê nhà trên xe, việc xem hình ảnh và VR (thực tế ảo) cũng khá tiện lợi. Khi chọn nhà, họ có chút bất đồng. Yến Vũ không muốn ở ghép với người khác, dù mỗi tháng có đắt hơn hai ba ngàn tệ, anh vẫn muốn phòng riêng. Tiền thuê nhà anh sẽ trả.
Lê Lý ban đầu còn do dự, nói rằng không thể dùng tiền của anh, cô sẽ tự cố gắng góp một chút. Yến Vũ nói: "Giờ anh đã là bạn trai của em, lẽ ra anh không nên cùng em gánh vác mọi áp lực, dù là về kinh tế hay những thứ khác sao?"
Cô nghe những lời này vừa thấy ấm lòng lại vừa chua xót, nên đồng ý.
Hai người dựa vào vị trí, giá thuê và môi trường để chọn ra hai ba căn, hẹn ngày mai đến xem trực tiếp.
Khi đặt điện thoại xuống, đã hơn mười một giờ đêm. Đèn trong toa tàu giường nằm đã tắt, ánh sáng mờ ảo.
Hai người vẫn chưa ngủ, ngồi sát bên nhau, ôm gối ở giường dưới, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi thỉnh thoảng lướt qua màn đêm đen tối và những cột đèn đường vàng vọt. Một đoạn tối đen, một đoạn mờ nhạt.
"Yến Vũ, anh có sợ không?"
Anh lắc đầu, một lúc lâu sau, hỏi: "Em có sợ không?"
Cô tựa đầu vào vai anh.
Họ không nói thêm gì nữa, trong lòng có thể có chút lo lắng, bất định và hy vọng đan xen, nhưng phần lớn lại là sự bình yên tĩnh lặng như đêm.
Ngồi một lúc, họ buồn ngủ, chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, mười giờ, tàu hỏa đến Đế Châu.
Lê Lý đưa hành lý đến chỗ Tần Hà Di trước. Cô ấy và bạn trai là Trác Minh sống trong một khu tập thể cũ nát gần nhà ga, thuê một phòng trong căn hai phòng ngủ. Phòng khách cực nhỏ, chất đầy đồ đạc lộn xộn.
Tần Hà Di và Trác Minh đều là cú đêm, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, bảo cô cứ tự nhiên. Người thuê phòng bên cạnh đã đi làm, nên có ồn ào một chút cũng không sao.
Lê Lý và Yến Vũ đẩy vali vào nhà.
Tần Hà Di thấy Yến Vũ thì rất ngạc nhiên, hỏi Lê Lý: "Em dụ dỗ anh ta đến đây kiểu gì thế?"
Lê Lý nói: "Đây là bạn trai em."
Yến Vũ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Tần Hà Di há hốc miệng một lúc rồi đóng lại, giơ ngón cái lên với Lê Lý, nói: "Chị Lý, nể chị thật đấy."
Sau đó cô chui vào phòng, nói với bạn trai: "Ôi rời, Lê Lý lại cưa đổ được cả Yến Vũ rồi!"
Trác Minh: "Gì cơ, Yến Vũ của thành phố Tây đấy á?"
"Nhìn gần ngoài đời đẹp trai vãi. Muốn sờ một cái."
"Liêm sỉ tí đi, anh còn chưa chết đâu."
"Hahahaha."
Lê Lý: "..."
Yến Vũ: "..."
Lê Lý nói: "Hai người nói to hơn chút nữa được không?"
Căn phòng im lặng một giây, Tần Hà Di kéo cửa phòng ra, cười một cách điệu đà và dịu dàng: "Để chị dọn dẹp sofa một chút."
Trác Minh thò đầu ra, anh chỉ mặc mỗi q**n l*t nên ngại ra ngoài, đứng ở cửa và hất cằm về phía Lê Lý và Yến Vũ.
Yến Vũ khẽ gật đầu.
Trác Minh ngây người ra, nói: "Má ơi, cậu này trông như tiên thế."
Yến Vũ không nói gì.
Trác Minh gãi đầu, cười nói: "Chị Lý, em biết chị không phải dạng vừa mà."
Lê Lý liếc anh ta một cái, rồi ngăn Tần Hà Di lại, nói: "Không cần dọn đâu, bọn em đi xem nhà thuê bây giờ."
"Trước khi quyết định thì bảo chị một tiếng, chị giúp em tham khảo giá."
"Ừ."
Khi ra khỏi tòa nhà, Lê Lý nói: "Tần Hà Di giờ vui hơn lúc ở Giang Châu nhiều."
Yến Vũ nói: "Mong là em cũng vậy."
Hai người tùy tiện ăn trưa, rồi đi gặp người môi giới.
Đế Châu tấc đất tấc vàng, nhà nát cũng có giá thuê cao ngất ngưởng. Nếu ở Giang Châu, dù chỉ bằng một phần mười giá này cũng đã thấy quá đắt.
Lê Lý buột miệng than phiền, người môi giới nói: "Cô còn chê giá thuê đắt, vậy mua nhà chẳng phải còn đau lòng hơn sao? Căn nhà nát ba bốn chục mét vuông này, không có ba triệu tệ thì không mua nổi đâu. Ở quê, ba mươi vạn cũng chẳng ai thèm mua."
Lê Lý nói: "Cuộc đời ở những nơi khác nhau, tự nhiên được ban cho những cái giá khác nhau. Thật thú vị."
Hai người đã chọn ra hai ba căn ưng ý nhất trên tàu, sau khi xem thực tế, căn nào cũng khá tốt. Hai người bàn bạc, cuối cùng đều ưng ý nhất một căn phòng đơn ở số 29 ngõ Lê Hoa.
Căn phòng rất nhỏ, chưa đến ba mươi mét vuông. Hình dáng cũng lạ, như một chữ L. Phòng tắm và bếp đơn giản, sạch sẽ. Nội thất không nhiều, chỉ có giường, tủ quần áo, một bàn hai ghế, sofa, bàn trà nhỏ hình vuông, không còn gì khác.
Căn này có giá cả phải chăng, cách khu thương mại khá xa nên giá thuê không bị đội lên quá nhiều. Nhưng lại gần Đế Âm và Đế Nghệ, gần đó có các trung tâm đào tạo, phòng tập đàn, thư viện, phòng tự học; có công viên để luyện đàn ngoài trời. Đồng thời cũng gần các quán bar nơi Tần Hà Di biểu diễn.
Sau này Lê Lý dù có đi biểu diễn, làm thêm, học trống, hay ôn tập văn hóa đều rất tiện.
Tần Hà Di cũng nói giá này là tốt rồi. Lê Lý lại mặc cả với người môi giới, giảm được ba trăm tệ tiền thuê hàng tháng.
Hai người chốt, nhận chìa khóa, khi vận chuyển vali từ chỗ Tần Hà Di về phòng thuê thì trời đã tối.
Vừa vào nhà thì phát hiện ra vấn đề, nệm trơ trọi, ngay cả ga giường và vỏ chăn cũng không có.
Hai người dở khóc dở cười, vội vã ra ngoài, bắt xe buýt đến siêu thị gần nhất, mua gối, chăn và bộ ga gối. Đồ mới chưa kịp giặt cũng đành chịu, dùng tạm một đêm, mai tính tiếp.
Cùng nhau trải giường xong, Lê Lý nóng không chịu được, hạ nhiệt độ điều hòa xuống và đi tắm.
Yến Vũ lấy sách vở môn văn hóa của cô từ trong vali ra, đặt lên bàn. Điện thoại sáng lên, là cuộc gọi của Vu Bội Mẫn. Ban ngày anh đã trả lời tin nhắn của bà, những gì cần nói đều đã nói.
Anh do dự một chút, rồi nhấc máy, giọng rất nhỏ: "Alo?"
Vu Bội Mẫn nói: "Địa chỉ của con ở đâu, mẹ gửi thuốc cho con."
Yến Vũ nói: "Mọi người không thể coi như con đã đi học rồi sao?"
"Thật sự chỉ là gửi thuốc thôi. Con cũng phải để bọn mẹ yên tâm, đúng không?"
Yến Vũ nói: "Con đưa địa chỉ của Đường Dật Huyên cho mẹ, mẹ gửi cho anh ấy."
"Được rồi."
Bà không nói gì thêm, Yến Vũ cũng im lặng một lúc, mấy giây sau, anh hỏi: "Bố—"
"Sau khi con đi, bố không nói gì cả." Vu Bội Mẫn thở dài, "Chỉ nói là con thật sự thích cô bé này rồi. Không biết cô ấy có gì tốt."
...
Khi Lê Lý tắm xong đi ra, căn phòng rất yên tĩnh, sách vở của cô trên bàn học được xếp gọn gàng.
Yến Vũ quay lưng lại với cô, cúi đầu ngồi trước bàn chơi trò chơi xếp hình.
Lê Lý rón rén đi đến sau lưng anh, ôm chặt lấy anh, định hù dọa anh một chút.
Yến Vũ cười nhạt: "Lúc em mở cửa là anh đã nghe thấy rồi."
Lê Lý vỗ nhẹ vào anh: "Mau đi tắm đi, hơn mười giờ rồi."
Lê Lý ngạc nhiên: "Giờ này rồi á? Đế Châu khô thế này, anh tắm xong, giặt đồ rồi phơi, sáng mai là khô thôi."
Yến Vũ sững người, mặt hơi đỏ: "Nhưng anh không thể không mặc quần áo tối nay."
Lê Lý cũng sững sờ một chút, nói: "Vậy mặc đồ của em, em có áo phông cỡ lớn."
Mặt anh lập tức đỏ hơn nữa: "Anh không mặc đâu."
Nói rồi anh định đi ra ngoài, cô kéo tay anh lại: "Chỉ là một cái áo phông thôi mà."
Yến Vũ: "Có thằng con trai nào mặc quần áo của con gái đâu?"
Lê Lý: "Nhưng bạn trai thì có thể mặc quần áo của bạn gái."
Yến Vũ bị cô làm cho lúng túng, nhất thời không cãi lại được.
Cô nói hùng hồn: "Các cặp đôi thân thiết còn hay mặc đồ của nhau. Con trai có thể mặc của con gái, con gái cũng có thể mặc của con trai."
Yến Vũ nói: "Em bịa đấy à?"
"Anh mới bịa ấy." Lê Lý lục vali tìm quần áo, rất nhanh tìm thấy chiếc áo phông oversize, quay đầu lại thấy Yến Vũ đang ngồi trên sofa xem điện thoại.
Cô tiến đến xem, anh lập tức che lại, nhưng cô đã kịp nhìn thấy dòng chữ "Con trai mặc quần áo của bạn gái nói lên điều gì?"
Lê Lý cười không ngừng, tai Yến Vũ đỏ bừng, im lặng cầm chiếc áo phông lớn trên tay cô rồi đi vào phòng tắm.
Đợi anh tắm xong đi ra, trong phòng chỉ bật chiếc đèn bàn, Lê Lý đang nằm sấp trên giường chơi điện thoại. Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu xanh lá cây, viền váy vừa đủ che đi chiếc mông cong vểnh, hai chân cô khẽ đan vào nhau, cẳng chân dựng lên, đung đưa nhẹ trong không trung.
Yến Vũ từ phía bên kia lên giường. Lê Lý đang ghi chú, quay đầu thấy tóc anh còn ẩm ướt: "Ôi, máy sấy tóc."
Cô ghi vào, rồi đưa cho anh xem: "Còn gì cần mua nữa không?"
Yến Vũ xem xong một cách nghiêm túc, lắc đầu: "Rất đầy đủ rồi."
"À, thêm đồ dùng nhà bếp nữa. Tự nấu ăn sẽ tiết kiệm hơn." Cô vừa gõ chữ, một lọn tóc trên vai rũ xuống. Yến Vũ giúp cô vén ra sau tai, cô tiện tay sờ một cái, nói: "Khô nhanh thật, Đế Châu khô quá."
Yến Vũ nghĩ ra gì đó: "Máy tạo ẩm."
"Được." Lê Lý biết anh làm vậy vì cây đàn tỳ bà, lại nói thêm: "Mai đi quanh khu Đế Âm xem, mua thêm sáp đàn và kem dưỡng ẩm tốt một chút."
"Ừm."
"Sắp mười một giờ rồi. Ngủ thôi." Lê Lý ném điện thoại sang một bên, tắt đèn.
Xung quanh chìm vào bóng tối.
Lê Lý nằm sấp trên gối, mở mắt, không nhìn thấy gì. Bên cạnh, Yến Vũ nằm trong bóng tối, không có tiếng động.
Một lúc sau, Lê Lý nhỏ giọng: "Anh không mang thuốc theo đúng không?"
"Ừm."
"Ngủ được không?"
"Không biết."
"Nếu không ngủ được, anh có thể nói chuyện với em."
"Được."
Lê Lý đợi một lúc, nhưng Yến Vũ không nói gì.
Không nói chuyện, căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng.
Bàn tay của Lê Lý men theo ga giường, từ từ duỗi ra về phía anh vài centimet, ngón tay khẽ nhúc nhích trong không khí, nhưng không chạm được vào anh. Anh và cô cách nhau khoảng nửa cái gối.
Cô rụt tay lại, lật người nằm ngửa, thấy một chút ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe hở trên rèm cửa.
"Yến Vũ?"
"Ừm?"
"Chưa."
"Vậy sao không nói chuyện với em?"
Anh hỏi: "Em muốn nói gì?"
Cô nghiêng người nằm sấp, mắt đã quen với bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng anh: "Anh có nhớ nhà không?"
"Không. Em thì sao?"
"Hơi nhớ mẹ em một chút. Cũng không hẳn là nhớ, chỉ sợ em không ở đó, người khác sẽ bắt nạt bà."
Yến Vũ không nói gì, anh vốn dĩ không giỏi an ủi người khác.
"Ngày mai, bố mẹ anh có đến đưa anh đi không?"
Yến Vũ nói: "Nếu anh đi em sẽ buồn không?"
Lê Lý suy nghĩ một chút, nói: "Khi em thấy anh trên tàu, em đã rất vui. Mặc dù nói ra hơi kỳ lạ, nhưng, bỗng nhiên có cảm giác như có chỗ dựa."
Yến Vũ lại im lặng.
Bàn tay cô lại từ từ vươn về phía anh, vươn đủ xa, nhưng vẫn không thể chạm vào cơ thể anh. Có lẽ bóng tối khiến cô không thể phán đoán chính xác khoảng cách giữa họ.
"Yến Vũ?"
"Ừm?"
Cô mở mắt nhìn vào màn đêm xám xịt: "Anh có cảm thấy cô đơn không?"
Anh im lặng một lúc, hỏi: "Bây giờ à?"
"Ừm."
"Cũng tạm. Không quá cô đơn." Rồi hỏi lại, "Còn em?"
"Không biết." Ngón tay cô khẽ gãi ga giường, "Hình như không, lại hình như có một chút. Anh có thấy nơi này hơi xa lạ không?"
"Cũng hơi, nhưng cũng tạm."
Anh nghĩ, bởi vì có em.
Và những gì anh nghĩ, ngay lập tức cô đã nói ra: "Nhưng vì có anh, nên mọi thứ đều không sao cả. Anh đến, em thật sự rất vui. Sao anh lại đột nhiên quyết định chạy đến đây?"
Anh nói: "Anh không muốn em một mình."
Cô im lặng một lát: "Nhưng thật ra, em có chút áy náy. Cảm giác như vì em mà anh đã bỏ lại gia đình."
Trong bóng tối, anh bình thản nói: "Em cũng là gia đình của anh."
Cô lặng đi, một dòng nước ấm chảy qua trái tim.
Một lúc sau, có tiếng sột soạt. Yến Vũ dịch chuyển về phía cô, vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng.
Lê Lý dịch người, đón lấy anh, chạm vào cơ thể trẻ trung và ấm áp của anh.
Anh đã ở rất gần cô, hơi thở nóng hổi phả lên má cô. Trong bóng tối mờ ảo, anh hôn lên môi cô. Đôi môi của chàng trai ẩm ướt, mềm mại, có chút vụng về và non nớt, từng chút một m*t lấy môi cô, giống như một đứa trẻ đang mê mẩn nếm kẹo.
Lê Lý cũng ngây ngô, không biết bất kỳ kỹ thuật nào, chỉ biết thân mật l**m nhẹ, mím môi giống như một con vật nhỏ.
Tình yêu tuổi mới lớn không cần kỹ thuật, tất cả sự thân mật và yêu thương tràn đầy đều hòa vào hơi thở của nhau, vào những cái chạm môi, chạm mũi. Những cái chạm môi đã đủ để làn da của cả hai nóng lên, lòng tan chảy thành nước.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, cẳng chân trần cọ vào cẳng chân anh. Dưới làn gió điều hòa, làn da anh khô và hơi lạnh.
Anh nghiêng đầu hôn cô, không nỡ rời đi, người hơi chống vai lên, bàn tay từ eo cô qua lớp váy ngủ mỏng manh vuốt lên, muốn ôm lấy lưng cô, siết cô chặt hơn nữa. Nhưng đúng lúc đó cơ thể cô mềm nhũn nằm xuống, tay anh chạm vào ngực cô.
Anh khựng lại, buông cô ra, gần như theo phản xạ nói: "Xin lỗi."
Trong bóng tối, hai người ở rất gần, không nhìn rõ màu má đỏ bừng của nhau, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra đôi mắt sáng trong.
Lê Lý "phụt" một tiếng cười.
Lê Lý cười run người trên giường. Một lúc lâu sau, Yến Vũ rầu rĩ: "Đừng cười nữa."
Cô hít một hơi thật sâu trong bóng tối, rồi không cười nữa.
Cô lật người đối diện với anh, bàn tay dò dẫm chạm vào má anh. Mặt Yến Vũ đang nóng bỏng.
"Anh... đã từng sờ chưa?"
Anh lắc đầu.
Cô khẽ nói: "Muốn sờ không?"
Anh nói một cách rất đúng mực: "Tùy xem là ai."
Chân cô đá nhẹ vào cẳng chân anh: "Đương nhiên là em!"
Anh im lặng. Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt.
Cô biết anh đang căng thẳng, anh càng căng thẳng, trong lòng cô lại càng ngứa ngáy.
Lê Lý đưa môi lại gần anh, mím nhẹ vào đầu mũi anh, khẽ nói: "Muốn không?"
Yến Vũ gật đầu.
Trong bóng tối có tiếng sột soạt, Lê Lý rụt vai lại, dịch người, chui ra một đoạn khỏi chiếc váy ngủ.
Căn phòng trở nên rất yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng Yến Vũ hít thở dồn dập và sâu. Anh rụt rè đưa tay tới, đầu ngón tay chạm vào làn da của cô gái trước, mềm mại và dịu dàng.
Anh run lên một chút, cô cũng khẽ run lên.
Ngón tay anh duỗi ra nhiều hơn, từng khớp ngón tay một chút một chút duỗi ra, run rẩy rồi vững vàng ôm trọn. Anh sững sờ, không biết phải miêu tả cảm giác đó như thế nào, giống như kem tươi tinh khiết nhất, mềm mại đến không tưởng. Giống như sắp tan chảy trong tay anh.
Anh ngây người, đầu óc đột nhiên trống rỗng, bàn tay bản năng không nỡ rời đi, nhẹ nhàng x** n*n, rất nhẹ, như sợ làm cô vỡ tan.
Gió điều hòa nhẹ nhàng thổi, cô khẽ nói: "Tay anh nóng quá."
Lòng bàn tay của chàng trai rất nóng, nóng bỏng đến mức nhiệt độ lan tỏa khắp cơ thể Lê Lý.
Tim cô đập rất nhanh, cô nghi ngờ trước ngực mình đã toát mồ hôi. Cô có chút bất an, đưa chân chạm vào anh, đột nhiên cô chạm phải một thứ gì đó, cô sững lại, toàn thân anh cứng đờ, như bị điểm huyệt.
Yến Vũ không nhúc nhích, hơi thở rất nặng nề, từ từ lùi lại một chút.
Nhưng Lê Lý lại tiến lên, bàn tay nhỏ nhắn của cô gái khéo léo và nhanh nhẹn đưa qua. Yến Vũ toàn thân căng cứng, lập tức nắm lấy cổ tay cô, muốn ngăn cản cô. Mặc dù cô sững sờ một chút, nhưng không buông. Rất nóng, rất bỏng, nhưng cô lại bản năng áp sát anh hơn nữa, đưa môi chạm vào môi anh.
"Lê Lý," giọng anh khàn khàn, như sứ, "Em như vậy, anh rất khó chịu."
Nhưng cô vẫn không buông tha, đổ thêm dầu vào lửa: "Em rất thích giọng nói của anh bây giờ."
Anh im lặng.
"Anh nói thêm một câu nữa đi."
Anh không nói.
Cô siết chặt lòng bàn tay.
"Lê Lý..." Giọng anh phát ra một tiếng gọi nhẹ nhàng như tiếng chà nhám.
Môi anh đã toát mồ hôi, hơi thở cũng run rẩy. Đôi môi của hai người khẽ cọ xát, dính chặt vào nhau, gió điều hòa như đang đổ thêm dầu, thổi càng lúc càng nóng.
Bàn tay anh ôm lấy eo cô, người hơi nhổm dậy, đè lên cơ thể mềm mại của cô. Cô gái ra là mềm mại như vậy, như cao su, như bông gòn. Anh dán chặt vào cô, cúi đầu hôn lên môi cô, lên má cô.
Lê Lý chỉ cảm thấy không khí trong bụng bị ép ra từng chút một, có chút khó thở, nhưng cô rất thích cảm giác thân mật bị đè chặt này, như hai đồng tiền vàng muốn ép lại thành một.
Hơi thở anh rất nặng nề, nóng rực phả lên má cô, vào tai cô. Cô nóng đến mức đầu óc bốc lửa, người mơ mơ màng màng, chỉ có bàn tay không ngừng v**t v* eo anh, làn da cũng mịn màng.
Yến Vũ nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau và ấn chặt xuống gối. Cô không thể cử động được nữa, nghiêng đầu hôn vào khóe môi hơi ướt của anh. Trong đêm tối, hơi thở của anh rất nặng, người đang run rẩy, đột nhiên, bàn tay đang đan vào tay cô siết chặt lại, trong cổ họng bật ra một tiếng "Lê Lý..." trầm thấp.
"Hửm?" Bụng cô có chút đau, cô nhúc nhích eo.
Nhưng anh lại im lặng, cơ thể căng cứng dường như đã giãn ra, đầu cũng rũ xuống, vùi sâu vào cổ và vai cô.
Và trên eo cô, một dòng ấm nóng đã ở lại.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Những bánh xe kêu lách cách lăn về phía trước, cửa sổ xe như một khung tranh, treo bức hoàng hôn đặc sệt.
Lê Lý lục vali tìm khăn mặt, lau sạch từ mặt, cổ đến cả bên trong áo của Yến Vũ. Cô như thể vừa vớt anh ra từ trong một vũng mồ hôi.
Anh vội vã đi, chỉ mang theo đàn tỳ bà, còn lại không có hành lý gì khác. May mắn là mùa hè, quần áo mặc trên người cũng có thể khô.
Yến Vũ đã mua vé bổ sung, nhưng không còn giường nằm, nên tối đó anh và Lê Lý phải chen chúc nhau ở giường dưới.
Lê Lý ban đầu định đến Đế Châu sẽ ở nhờ sofa nhà Tần Hà Di hai ngày rồi mới tìm nhà thuê. Giờ Yến Vũ đến, việc ở nhờ là không thể.
Hai người liền tìm kiếm thông tin thuê nhà trên xe, việc xem hình ảnh và VR (thực tế ảo) cũng khá tiện lợi. Khi chọn nhà, họ có chút bất đồng. Yến Vũ không muốn ở ghép với người khác, dù mỗi tháng có đắt hơn hai ba ngàn tệ, anh vẫn muốn phòng riêng. Tiền thuê nhà anh sẽ trả.
Lê Lý ban đầu còn do dự, nói rằng không thể dùng tiền của anh, cô sẽ tự cố gắng góp một chút. Yến Vũ nói: "Giờ anh đã là bạn trai của em, lẽ ra anh không nên cùng em gánh vác mọi áp lực, dù là về kinh tế hay những thứ khác sao?"
Cô nghe những lời này vừa thấy ấm lòng lại vừa chua xót, nên đồng ý.
Hai người dựa vào vị trí, giá thuê và môi trường để chọn ra hai ba căn, hẹn ngày mai đến xem trực tiếp.
Khi đặt điện thoại xuống, đã hơn mười một giờ đêm. Đèn trong toa tàu giường nằm đã tắt, ánh sáng mờ ảo.
Hai người vẫn chưa ngủ, ngồi sát bên nhau, ôm gối ở giường dưới, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi thỉnh thoảng lướt qua màn đêm đen tối và những cột đèn đường vàng vọt. Một đoạn tối đen, một đoạn mờ nhạt.
"Yến Vũ, anh có sợ không?"
Anh lắc đầu, một lúc lâu sau, hỏi: "Em có sợ không?"
Cô tựa đầu vào vai anh.
Họ không nói thêm gì nữa, trong lòng có thể có chút lo lắng, bất định và hy vọng đan xen, nhưng phần lớn lại là sự bình yên tĩnh lặng như đêm.
Ngồi một lúc, họ buồn ngủ, chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, mười giờ, tàu hỏa đến Đế Châu.
Lê Lý đưa hành lý đến chỗ Tần Hà Di trước. Cô ấy và bạn trai là Trác Minh sống trong một khu tập thể cũ nát gần nhà ga, thuê một phòng trong căn hai phòng ngủ. Phòng khách cực nhỏ, chất đầy đồ đạc lộn xộn.
Tần Hà Di và Trác Minh đều là cú đêm, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, bảo cô cứ tự nhiên. Người thuê phòng bên cạnh đã đi làm, nên có ồn ào một chút cũng không sao.
Lê Lý và Yến Vũ đẩy vali vào nhà.
Tần Hà Di thấy Yến Vũ thì rất ngạc nhiên, hỏi Lê Lý: "Em dụ dỗ anh ta đến đây kiểu gì thế?"
Lê Lý nói: "Đây là bạn trai em."
Yến Vũ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Tần Hà Di há hốc miệng một lúc rồi đóng lại, giơ ngón cái lên với Lê Lý, nói: "Chị Lý, nể chị thật đấy."
Sau đó cô chui vào phòng, nói với bạn trai: "Ôi rời, Lê Lý lại cưa đổ được cả Yến Vũ rồi!"
Trác Minh: "Gì cơ, Yến Vũ của thành phố Tây đấy á?"
"Nhìn gần ngoài đời đẹp trai vãi. Muốn sờ một cái."
"Liêm sỉ tí đi, anh còn chưa chết đâu."
"Hahahaha."
Lê Lý: "..."
Yến Vũ: "..."
Lê Lý nói: "Hai người nói to hơn chút nữa được không?"
Căn phòng im lặng một giây, Tần Hà Di kéo cửa phòng ra, cười một cách điệu đà và dịu dàng: "Để chị dọn dẹp sofa một chút."
Trác Minh thò đầu ra, anh chỉ mặc mỗi q**n l*t nên ngại ra ngoài, đứng ở cửa và hất cằm về phía Lê Lý và Yến Vũ.
Yến Vũ khẽ gật đầu.
Trác Minh ngây người ra, nói: "Má ơi, cậu này trông như tiên thế."
Yến Vũ không nói gì.
Trác Minh gãi đầu, cười nói: "Chị Lý, em biết chị không phải dạng vừa mà."
Lê Lý liếc anh ta một cái, rồi ngăn Tần Hà Di lại, nói: "Không cần dọn đâu, bọn em đi xem nhà thuê bây giờ."
"Trước khi quyết định thì bảo chị một tiếng, chị giúp em tham khảo giá."
"Ừ."
Khi ra khỏi tòa nhà, Lê Lý nói: "Tần Hà Di giờ vui hơn lúc ở Giang Châu nhiều."
Yến Vũ nói: "Mong là em cũng vậy."
Hai người tùy tiện ăn trưa, rồi đi gặp người môi giới.
Đế Châu tấc đất tấc vàng, nhà nát cũng có giá thuê cao ngất ngưởng. Nếu ở Giang Châu, dù chỉ bằng một phần mười giá này cũng đã thấy quá đắt.
Lê Lý buột miệng than phiền, người môi giới nói: "Cô còn chê giá thuê đắt, vậy mua nhà chẳng phải còn đau lòng hơn sao? Căn nhà nát ba bốn chục mét vuông này, không có ba triệu tệ thì không mua nổi đâu. Ở quê, ba mươi vạn cũng chẳng ai thèm mua."
Lê Lý nói: "Cuộc đời ở những nơi khác nhau, tự nhiên được ban cho những cái giá khác nhau. Thật thú vị."
Hai người đã chọn ra hai ba căn ưng ý nhất trên tàu, sau khi xem thực tế, căn nào cũng khá tốt. Hai người bàn bạc, cuối cùng đều ưng ý nhất một căn phòng đơn ở số 29 ngõ Lê Hoa.
Căn phòng rất nhỏ, chưa đến ba mươi mét vuông. Hình dáng cũng lạ, như một chữ L. Phòng tắm và bếp đơn giản, sạch sẽ. Nội thất không nhiều, chỉ có giường, tủ quần áo, một bàn hai ghế, sofa, bàn trà nhỏ hình vuông, không còn gì khác.
Căn này có giá cả phải chăng, cách khu thương mại khá xa nên giá thuê không bị đội lên quá nhiều. Nhưng lại gần Đế Âm và Đế Nghệ, gần đó có các trung tâm đào tạo, phòng tập đàn, thư viện, phòng tự học; có công viên để luyện đàn ngoài trời. Đồng thời cũng gần các quán bar nơi Tần Hà Di biểu diễn.
Sau này Lê Lý dù có đi biểu diễn, làm thêm, học trống, hay ôn tập văn hóa đều rất tiện.
Tần Hà Di cũng nói giá này là tốt rồi. Lê Lý lại mặc cả với người môi giới, giảm được ba trăm tệ tiền thuê hàng tháng.
Hai người chốt, nhận chìa khóa, khi vận chuyển vali từ chỗ Tần Hà Di về phòng thuê thì trời đã tối.
Vừa vào nhà thì phát hiện ra vấn đề, nệm trơ trọi, ngay cả ga giường và vỏ chăn cũng không có.
Hai người dở khóc dở cười, vội vã ra ngoài, bắt xe buýt đến siêu thị gần nhất, mua gối, chăn và bộ ga gối. Đồ mới chưa kịp giặt cũng đành chịu, dùng tạm một đêm, mai tính tiếp.
Cùng nhau trải giường xong, Lê Lý nóng không chịu được, hạ nhiệt độ điều hòa xuống và đi tắm.
Yến Vũ lấy sách vở môn văn hóa của cô từ trong vali ra, đặt lên bàn. Điện thoại sáng lên, là cuộc gọi của Vu Bội Mẫn. Ban ngày anh đã trả lời tin nhắn của bà, những gì cần nói đều đã nói.
Anh do dự một chút, rồi nhấc máy, giọng rất nhỏ: "Alo?"
Vu Bội Mẫn nói: "Địa chỉ của con ở đâu, mẹ gửi thuốc cho con."
Yến Vũ nói: "Mọi người không thể coi như con đã đi học rồi sao?"
"Thật sự chỉ là gửi thuốc thôi. Con cũng phải để bọn mẹ yên tâm, đúng không?"
Yến Vũ nói: "Con đưa địa chỉ của Đường Dật Huyên cho mẹ, mẹ gửi cho anh ấy."
"Được rồi."
Bà không nói gì thêm, Yến Vũ cũng im lặng một lúc, mấy giây sau, anh hỏi: "Bố—"
"Sau khi con đi, bố không nói gì cả." Vu Bội Mẫn thở dài, "Chỉ nói là con thật sự thích cô bé này rồi. Không biết cô ấy có gì tốt."
...
Khi Lê Lý tắm xong đi ra, căn phòng rất yên tĩnh, sách vở của cô trên bàn học được xếp gọn gàng.
Yến Vũ quay lưng lại với cô, cúi đầu ngồi trước bàn chơi trò chơi xếp hình.
Lê Lý rón rén đi đến sau lưng anh, ôm chặt lấy anh, định hù dọa anh một chút.
Yến Vũ cười nhạt: "Lúc em mở cửa là anh đã nghe thấy rồi."
Lê Lý vỗ nhẹ vào anh: "Mau đi tắm đi, hơn mười giờ rồi."
Lê Lý ngạc nhiên: "Giờ này rồi á? Đế Châu khô thế này, anh tắm xong, giặt đồ rồi phơi, sáng mai là khô thôi."
Yến Vũ sững người, mặt hơi đỏ: "Nhưng anh không thể không mặc quần áo tối nay."
Lê Lý cũng sững sờ một chút, nói: "Vậy mặc đồ của em, em có áo phông cỡ lớn."
Mặt anh lập tức đỏ hơn nữa: "Anh không mặc đâu."
Nói rồi anh định đi ra ngoài, cô kéo tay anh lại: "Chỉ là một cái áo phông thôi mà."
Yến Vũ: "Có thằng con trai nào mặc quần áo của con gái đâu?"
Lê Lý: "Nhưng bạn trai thì có thể mặc quần áo của bạn gái."
Yến Vũ bị cô làm cho lúng túng, nhất thời không cãi lại được.
Cô nói hùng hồn: "Các cặp đôi thân thiết còn hay mặc đồ của nhau. Con trai có thể mặc của con gái, con gái cũng có thể mặc của con trai."
Yến Vũ nói: "Em bịa đấy à?"
"Anh mới bịa ấy." Lê Lý lục vali tìm quần áo, rất nhanh tìm thấy chiếc áo phông oversize, quay đầu lại thấy Yến Vũ đang ngồi trên sofa xem điện thoại.
Cô tiến đến xem, anh lập tức che lại, nhưng cô đã kịp nhìn thấy dòng chữ "Con trai mặc quần áo của bạn gái nói lên điều gì?"
Lê Lý cười không ngừng, tai Yến Vũ đỏ bừng, im lặng cầm chiếc áo phông lớn trên tay cô rồi đi vào phòng tắm.
Đợi anh tắm xong đi ra, trong phòng chỉ bật chiếc đèn bàn, Lê Lý đang nằm sấp trên giường chơi điện thoại. Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu xanh lá cây, viền váy vừa đủ che đi chiếc mông cong vểnh, hai chân cô khẽ đan vào nhau, cẳng chân dựng lên, đung đưa nhẹ trong không trung.
Yến Vũ từ phía bên kia lên giường. Lê Lý đang ghi chú, quay đầu thấy tóc anh còn ẩm ướt: "Ôi, máy sấy tóc."
Cô ghi vào, rồi đưa cho anh xem: "Còn gì cần mua nữa không?"
Yến Vũ xem xong một cách nghiêm túc, lắc đầu: "Rất đầy đủ rồi."
"À, thêm đồ dùng nhà bếp nữa. Tự nấu ăn sẽ tiết kiệm hơn." Cô vừa gõ chữ, một lọn tóc trên vai rũ xuống. Yến Vũ giúp cô vén ra sau tai, cô tiện tay sờ một cái, nói: "Khô nhanh thật, Đế Châu khô quá."
Yến Vũ nghĩ ra gì đó: "Máy tạo ẩm."
"Được." Lê Lý biết anh làm vậy vì cây đàn tỳ bà, lại nói thêm: "Mai đi quanh khu Đế Âm xem, mua thêm sáp đàn và kem dưỡng ẩm tốt một chút."
"Ừm."
"Sắp mười một giờ rồi. Ngủ thôi." Lê Lý ném điện thoại sang một bên, tắt đèn.
Xung quanh chìm vào bóng tối.
Lê Lý nằm sấp trên gối, mở mắt, không nhìn thấy gì. Bên cạnh, Yến Vũ nằm trong bóng tối, không có tiếng động.
Một lúc sau, Lê Lý nhỏ giọng: "Anh không mang thuốc theo đúng không?"
"Ừm."
"Ngủ được không?"
"Không biết."
"Nếu không ngủ được, anh có thể nói chuyện với em."
"Được."
Lê Lý đợi một lúc, nhưng Yến Vũ không nói gì.
Không nói chuyện, căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng.
Bàn tay của Lê Lý men theo ga giường, từ từ duỗi ra về phía anh vài centimet, ngón tay khẽ nhúc nhích trong không khí, nhưng không chạm được vào anh. Anh và cô cách nhau khoảng nửa cái gối.
Cô rụt tay lại, lật người nằm ngửa, thấy một chút ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe hở trên rèm cửa.
"Yến Vũ?"
"Ừm?"
"Chưa."
"Vậy sao không nói chuyện với em?"
Anh hỏi: "Em muốn nói gì?"
Cô nghiêng người nằm sấp, mắt đã quen với bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng anh: "Anh có nhớ nhà không?"
"Không. Em thì sao?"
"Hơi nhớ mẹ em một chút. Cũng không hẳn là nhớ, chỉ sợ em không ở đó, người khác sẽ bắt nạt bà."
Yến Vũ không nói gì, anh vốn dĩ không giỏi an ủi người khác.
"Ngày mai, bố mẹ anh có đến đưa anh đi không?"
Yến Vũ nói: "Nếu anh đi em sẽ buồn không?"
Lê Lý suy nghĩ một chút, nói: "Khi em thấy anh trên tàu, em đã rất vui. Mặc dù nói ra hơi kỳ lạ, nhưng, bỗng nhiên có cảm giác như có chỗ dựa."
Yến Vũ lại im lặng.
Bàn tay cô lại từ từ vươn về phía anh, vươn đủ xa, nhưng vẫn không thể chạm vào cơ thể anh. Có lẽ bóng tối khiến cô không thể phán đoán chính xác khoảng cách giữa họ.
"Yến Vũ?"
"Ừm?"
Cô mở mắt nhìn vào màn đêm xám xịt: "Anh có cảm thấy cô đơn không?"
Anh im lặng một lúc, hỏi: "Bây giờ à?"
"Ừm."
"Cũng tạm. Không quá cô đơn." Rồi hỏi lại, "Còn em?"
"Không biết." Ngón tay cô khẽ gãi ga giường, "Hình như không, lại hình như có một chút. Anh có thấy nơi này hơi xa lạ không?"
"Cũng hơi, nhưng cũng tạm."
Anh nghĩ, bởi vì có em.
Và những gì anh nghĩ, ngay lập tức cô đã nói ra: "Nhưng vì có anh, nên mọi thứ đều không sao cả. Anh đến, em thật sự rất vui. Sao anh lại đột nhiên quyết định chạy đến đây?"
Anh nói: "Anh không muốn em một mình."
Cô im lặng một lát: "Nhưng thật ra, em có chút áy náy. Cảm giác như vì em mà anh đã bỏ lại gia đình."
Trong bóng tối, anh bình thản nói: "Em cũng là gia đình của anh."
Cô lặng đi, một dòng nước ấm chảy qua trái tim.
Một lúc sau, có tiếng sột soạt. Yến Vũ dịch chuyển về phía cô, vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng.
Lê Lý dịch người, đón lấy anh, chạm vào cơ thể trẻ trung và ấm áp của anh.
Anh đã ở rất gần cô, hơi thở nóng hổi phả lên má cô. Trong bóng tối mờ ảo, anh hôn lên môi cô. Đôi môi của chàng trai ẩm ướt, mềm mại, có chút vụng về và non nớt, từng chút một m*t lấy môi cô, giống như một đứa trẻ đang mê mẩn nếm kẹo.
Lê Lý cũng ngây ngô, không biết bất kỳ kỹ thuật nào, chỉ biết thân mật l**m nhẹ, mím môi giống như một con vật nhỏ.
Tình yêu tuổi mới lớn không cần kỹ thuật, tất cả sự thân mật và yêu thương tràn đầy đều hòa vào hơi thở của nhau, vào những cái chạm môi, chạm mũi. Những cái chạm môi đã đủ để làn da của cả hai nóng lên, lòng tan chảy thành nước.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, cẳng chân trần cọ vào cẳng chân anh. Dưới làn gió điều hòa, làn da anh khô và hơi lạnh.
Anh nghiêng đầu hôn cô, không nỡ rời đi, người hơi chống vai lên, bàn tay từ eo cô qua lớp váy ngủ mỏng manh vuốt lên, muốn ôm lấy lưng cô, siết cô chặt hơn nữa. Nhưng đúng lúc đó cơ thể cô mềm nhũn nằm xuống, tay anh chạm vào ngực cô.
Anh khựng lại, buông cô ra, gần như theo phản xạ nói: "Xin lỗi."
Trong bóng tối, hai người ở rất gần, không nhìn rõ màu má đỏ bừng của nhau, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra đôi mắt sáng trong.
Lê Lý "phụt" một tiếng cười.
Lê Lý cười run người trên giường. Một lúc lâu sau, Yến Vũ rầu rĩ: "Đừng cười nữa."
Cô hít một hơi thật sâu trong bóng tối, rồi không cười nữa.
Cô lật người đối diện với anh, bàn tay dò dẫm chạm vào má anh. Mặt Yến Vũ đang nóng bỏng.
"Anh... đã từng sờ chưa?"
Anh lắc đầu.
Cô khẽ nói: "Muốn sờ không?"
Anh nói một cách rất đúng mực: "Tùy xem là ai."
Chân cô đá nhẹ vào cẳng chân anh: "Đương nhiên là em!"
Anh im lặng. Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt.
Cô biết anh đang căng thẳng, anh càng căng thẳng, trong lòng cô lại càng ngứa ngáy.
Lê Lý đưa môi lại gần anh, mím nhẹ vào đầu mũi anh, khẽ nói: "Muốn không?"
Yến Vũ gật đầu.
Trong bóng tối có tiếng sột soạt, Lê Lý rụt vai lại, dịch người, chui ra một đoạn khỏi chiếc váy ngủ.
Căn phòng trở nên rất yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng Yến Vũ hít thở dồn dập và sâu. Anh rụt rè đưa tay tới, đầu ngón tay chạm vào làn da của cô gái trước, mềm mại và dịu dàng.
Anh run lên một chút, cô cũng khẽ run lên.
Ngón tay anh duỗi ra nhiều hơn, từng khớp ngón tay một chút một chút duỗi ra, run rẩy rồi vững vàng ôm trọn. Anh sững sờ, không biết phải miêu tả cảm giác đó như thế nào, giống như kem tươi tinh khiết nhất, mềm mại đến không tưởng. Giống như sắp tan chảy trong tay anh.
Anh ngây người, đầu óc đột nhiên trống rỗng, bàn tay bản năng không nỡ rời đi, nhẹ nhàng x** n*n, rất nhẹ, như sợ làm cô vỡ tan.
Gió điều hòa nhẹ nhàng thổi, cô khẽ nói: "Tay anh nóng quá."
Lòng bàn tay của chàng trai rất nóng, nóng bỏng đến mức nhiệt độ lan tỏa khắp cơ thể Lê Lý.
Tim cô đập rất nhanh, cô nghi ngờ trước ngực mình đã toát mồ hôi. Cô có chút bất an, đưa chân chạm vào anh, đột nhiên cô chạm phải một thứ gì đó, cô sững lại, toàn thân anh cứng đờ, như bị điểm huyệt.
Yến Vũ không nhúc nhích, hơi thở rất nặng nề, từ từ lùi lại một chút.
Nhưng Lê Lý lại tiến lên, bàn tay nhỏ nhắn của cô gái khéo léo và nhanh nhẹn đưa qua. Yến Vũ toàn thân căng cứng, lập tức nắm lấy cổ tay cô, muốn ngăn cản cô. Mặc dù cô sững sờ một chút, nhưng không buông. Rất nóng, rất bỏng, nhưng cô lại bản năng áp sát anh hơn nữa, đưa môi chạm vào môi anh.
"Lê Lý," giọng anh khàn khàn, như sứ, "Em như vậy, anh rất khó chịu."
Nhưng cô vẫn không buông tha, đổ thêm dầu vào lửa: "Em rất thích giọng nói của anh bây giờ."
Anh im lặng.
"Anh nói thêm một câu nữa đi."
Anh không nói.
Cô siết chặt lòng bàn tay.
"Lê Lý..." Giọng anh phát ra một tiếng gọi nhẹ nhàng như tiếng chà nhám.
Môi anh đã toát mồ hôi, hơi thở cũng run rẩy. Đôi môi của hai người khẽ cọ xát, dính chặt vào nhau, gió điều hòa như đang đổ thêm dầu, thổi càng lúc càng nóng.
Bàn tay anh ôm lấy eo cô, người hơi nhổm dậy, đè lên cơ thể mềm mại của cô. Cô gái ra là mềm mại như vậy, như cao su, như bông gòn. Anh dán chặt vào cô, cúi đầu hôn lên môi cô, lên má cô.
Lê Lý chỉ cảm thấy không khí trong bụng bị ép ra từng chút một, có chút khó thở, nhưng cô rất thích cảm giác thân mật bị đè chặt này, như hai đồng tiền vàng muốn ép lại thành một.
Hơi thở anh rất nặng nề, nóng rực phả lên má cô, vào tai cô. Cô nóng đến mức đầu óc bốc lửa, người mơ mơ màng màng, chỉ có bàn tay không ngừng v**t v* eo anh, làn da cũng mịn màng.
Yến Vũ nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau và ấn chặt xuống gối. Cô không thể cử động được nữa, nghiêng đầu hôn vào khóe môi hơi ướt của anh. Trong đêm tối, hơi thở của anh rất nặng, người đang run rẩy, đột nhiên, bàn tay đang đan vào tay cô siết chặt lại, trong cổ họng bật ra một tiếng "Lê Lý..." trầm thấp.
"Hửm?" Bụng cô có chút đau, cô nhúc nhích eo.
Nhưng anh lại im lặng, cơ thể căng cứng dường như đã giãn ra, đầu cũng rũ xuống, vùi sâu vào cổ và vai cô.
Và trên eo cô, một dòng ấm nóng đã ở lại.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Đánh giá:
Truyện Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Story
Chương 67
10.0/10 từ 22 lượt.