Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Chương 30
152@-
Giọng anh nhẹ nhàng, tim Lê Lý như mặt trống bị đầu dùi khẽ chạm vào, dấy lên những gợn sóng nhỏ và ngứa ngáy.
"Thế được thôi." Cô nói, vô tình gõ ra một đoạn nhịp điệu vui tươi trên trống.
Yến Vũ liếc mắt nhìn tay cô, cô cũng nhận ra cảm xúc đang theo dùi trôi ra ngoài, vội ngừng lại.
Yến Vũ giả vờ không nhận ra, bình thường nói: "Đánh cho anh nghe một bài được không? Anh còn chưa rõ trình độ đánh trống của em..." Anh cân nhắc chọn từ, "...tình hình."
"Bây giờ à?"
"Chọn bài em quen thuộc nhất, tập tốt nhất."
"Bài biểu diễn lần này em cũng tập tạm ổn, đánh bài đó được không?"
"Được."
Lê Lý bắt đầu biểu diễn, một bài trôi chảy từ đầu đến cuối. Yến Vũ trong lòng đã hiểu, nói: "Được, anh biết rồi."
Anh vừa định quay đi, Lê Lý hỏi: "Anh còn biết sáng tác à?"
"Biết một chút. Nhưng cái này không phải sáng tác, chỉ là biên soạn. Có sẵn nhịp và giai điệu, xem hợp thế nào thì tốt hơn."
Lê Lý gật đầu, hiểu ý.
"Nhưng đừng nói là anh biên soạn. Anh nói với thầy, đây là bản nhạc ở trường trước. Vì..." Yến Vũ nói, cúi đầu dụi mắt, "bản thầy cho anh không thích."
"Được." Lê Lý một lúc không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy cử chỉ dụi mắt của anh giống một con thú lông xù nhỏ xinh.
Yến Vũ đeo tai nghe, cúi thấp người vào bàn làm việc.
Lê Lý chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu tập trống. Ban đầu cô lo sẽ làm phiền anh, nhưng Yến Vũ hoàn toàn tập trung vào thế giới của riêng mình, bất chấp mọi âm thanh xung quanh. Sự tập trung tuyệt đối của anh khiến Lê Lý cũng bị ảnh hưởng, tập trung hơn hẳn.
Liên tục ba bốn giờ, Yến Vũ ngồi trên ghế piano gần như không nhúc nhích. Anh có khi ngân nga giai điệu, có khi gõ đàn piano vang lên những hợp âm, có khi lại vẽ vẽ chỉnh sửa trên bản nháp.
Lê Lý đôi khi lén nhìn anh, thiếu niên với góc mặt nghiêng thật điển trai, hàng mi dài rủ xuống; sống lưng hơi cong, các ngón tay dài thon; có lúc môi anh mấp máy như đang niệm gì đó; lúc khác lại khép chặt, trán cau.
Cô nhìn, nhìn, rồi vô thức chăm chú ngẩn ra.
Nhưng anh hoàn toàn tập trung vào công việc, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng đeo tai nghe, đánh nhịp trong không khí; lúc ra vào cũng không nhìn Lê Lý một cái, mọi thứ đều bị bỏ ngoài tai.
Lê Lý nhìn thấy trạng thái ấy, vừa khâm phục vừa kính nể, lại có chút tự ti, vội thu tâm thần, chăm chỉ tập luyện.
...
Kết thúc buổi học buổi tối, Yến Vũ đã hoàn tất, quay lại thì thấy cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ màng.
"Chuyện gì thế?"
"Ồ." Cô quay đầu lại, "Nghe nói mấy ngày nay sẽ có tuyết đầu mùa, nhưng tuyết vẫn chưa rơi."
"Em thích tuyết à?"
"Ai mà không thích chứ?" Cô cười. "Xong chưa?"
"Ừ." Anh đưa cho cô một bản nhạc, "Hai ngày tới tập nhiều vào, sau đó tìm thời gian tập hợp."
Lê Lý nhìn bản nhạc, ngạc nhiên: "Nhiều nhịp trống vậy sao?"
"Nhiều à?" Yến Vũ hơi sững, tưởng cô không thích.
Anh kéo ghế piano lại gần cô hơn, giải thích: "Chính là vì có đàn tỳ bà, rồi đến vi-ô-lông, cuối cùng là trống. Bản nhạc này là sự kết hợp nhạc Tây và nhạc dân tộc, trống ngoài giữ nhịp và âm chuẩn còn phải thể hiện phong cách riêng. Không thì sẽ chỉ là phụ họa, thậm chí thừa thãi. Nên anh muốn mỗi người đều có phần solo."
Giọng anh nhẹ nhàng, như đang kiên nhẫn thuyết phục cô, nhưng lại cực kỳ quyết đoán, không có chỗ thương lượng:
"Khác với biểu diễn nhóm, giờ chỉ có ba người. Tỳ bà và vi-ô-lông sẽ nổi bật, trống cũng không thể kém. Em không nên chỉ là phần đệm. Anh vừa nghe em chơi, khả năng tốt. Thời gian này cố gắng... chút thôi," anh cân nhắc từ, "nỗ lực một tí, em sẽ làm được. Nhịp trống này khó không quá, nhưng khả năng biểu cảm rất tốt. Ít đi thì thật sự chỉ còn là phụ họa."
Yến Vũ nói chuyện suốt, ánh mắt luôn nhìn cô, vừa ấm áp vừa kiên định: "Đừng sợ nhiều, cũng đừng sợ khó, thử hết sức được không? Có vấn đề anh sẽ giúp."
Lê Lý không nói gì. Cô đâu phải sợ nhiều!
Học sinh trường nghệ thuật thường xuyên có các buổi biểu diễn lớn nhỏ, cô luôn là vị trí ở góc cùng trong các bản hòa tấu, bản nhạc ít hơn nhiều so với nhạc cụ khác, phần solo càng ít ỏi. Còn lần này, một cơ hội để trống thể hiện hết mình như vậy, thật quý giá. Chưa kể vì thầy Bì không thích cô...
"Em không có ý đó, là..." giọng cô hạ thấp, rồi cười, "loại cơ hội này, chưa bao giờ tới lượt em."
Yến Vũ hơi sững, im lặng một lúc, rồi nói: "Em thử đi, xem sao?"
"Được." Lê Lý chỉnh tâm trạng xong, bắt đầu tập. Không ngờ một lần là đánh trọn, chỉ vài chỗ nhịp lệch, tổng thể rất trôi chảy.
Nhịp trống của bản nhạc thực sự không khó, khi biểu diễn, cô cảm thấy rất thích, càng về sau càng hứng thú. Một loạt nhịp trống đẹp hoàn tất, cô ngừng, nhìn Yến Vũ với ánh mắt rực sáng.
"Rất tốt." Yến Vũ mỉm cười, khóe môi trái lộ ra hố má lúm nhẹ. Vì nụ cười anh vốn rất mờ, nên khó nhận ra.
Lê Lý nhìn một lúc, Yến Vũ liền thu nụ cười, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn, khác hẳn với phong thái lúc nãy khi bàn chuyện chuyên môn, trầm ổn mà đầy khí lực.
Anh hỏi: "Không khó chứ?"
"Vừa nãy hơi vượt sức. Giờ đánh lần hai chắc sẽ bị hụt."
"Không sao. Tập nhiều là được."
"À, vi-ô-lông là ai?"
"Thôi Nhượng."
Lê Lý nghe vậy, nhíu mày.
...
Vài ngày sau, buổi học cuối cùng vào buổi chiều, trời đã tối.
Trong phòng tập nhỏ phía đông tầng ba của Tòa nghệ thuật, hai dải đèn chiếu sáng, Yến Vũ, Lê Lý và Thôi Nhượng ngồi theo thế tam giác.
Thỉnh thoảng từ phòng tập bên cạnh vang lên tiếng cười nói vui vẻ, còn không khí ở đây lại lạnh lẽo.
Thôi Nhượng lau dây cung đàn, Lê Lý kiểm tra lại dùi trống.
Yến Vũ đeo móng bảo vệ, nói: "Trước hết cùng hợp nhạc một lần, nghe thử hiệu quả, tôi sẽ xem còn chi tiết nào cần chỉnh."
Thôi Nhượng và Lê Lý phối hợp chuẩn bị. Yến Vũ liếc Lê Lý, ánh mắt ra hiệu.
Lê Lý bắt đầu đánh trống, ngay lập tức đàn tỳ bà tham gia; sau đó tiếng trống ngưng, tỳ bà độc tấu; tiếp theo, vi-ô-lông du dương... ba nhạc cụ kết hợp hài hòa, như ba dòng sông, lúc giao nhau, lúc nhấp nhô... vượt qua đỉnh núi, qua đồng bằng, cuối cùng ba dòng hợp lại, cuộn trào, kết thúc.
Yến Vũ nhẹ ấn dây tỳ bà, mím môi một chút.
Lần hợp tác đầu tiên của ba người, tuy còn vài chỗ chưa khớp và phối hợp, nhưng kết quả trọn vẹn.
Lê Lý thở nhẹ: "Wow!"
Thôi Nhượng cũng rất hài lòng. Mặc dù tỳ bà là trung tâm tuyệt đối, nhưng vi-ô-lông không hề kém cạnh, còn trống cũng có không gian thể hiện đẹp mắt. Bản phối này rất xuất sắc, có thể hòa hợp những nhạc công không cùng trình độ mà không hề lộ khuyết điểm. Đoạn tỳ bà và vi-ô-lông đối thoại đặc biệt xuất sắc.
Thôi Nhượng từ nhỏ đã tham gia các cuộc thi và biểu diễn, từng đối thoại cùng nhiều nhạc công dân tộc cùng độ tuổi. Phải nói Yến Vũ thực lực vượt trội, khó lường, thậm chí có thể dễ dàng áp đảo mọi thứ. Khi cùng biểu diễn, sức mạnh của anh cũng được k*ch th*ch đáng kể. Ước tính đến ngày biểu diễn, sẽ càng hưng phấn và thăng hoa hơn.
Yến Vũ nghe xong phần hợp nhạc của ba người, thấy bản nhạc còn vài chỗ cần điều chỉnh. Anh tự sửa, còn hai người kia có thể tự luyện trong phòng. Nhưng Lê Lý không có ý định rời đi, Thôi Nhượng cũng vậy.
Yến Vũ không để ý đến họ, cúi xuống đánh dấu trên bản nhạc.
Lê Lý lật bản nhạc, lật một hồi, ánh mắt lại hướng về Yến Vũ. Anh cầm bút, trán hơi nhíu. Khi tập trung làm việc, khuôn mặt trông hơi lạnh lùng, nhưng lại toát ra sức hút riêng.
Móng tay Lê Lý khẽ cạ vào giấy, phát ra tiếng ma sát nhỏ; cô đột nhiên đứng dậy, đi về phía Yến Vũ, đứng bên cạnh quan sát anh làm việc.
Yến Vũ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn tập trung.
Cô cũng không làm phiền, tâm trạng vui vẻ nghiêng đầu, chỉ thấy gáy anh trông cũng rất đẹp trai. Anh đã cắt tóc ngắn, da phía sau cổ mịn màng và trắng, căng trên xương cổ.
Cô đứng bên quan sát, mười phút trôi qua mà không thấy mệt.
Giữa chừng, cô thấy anh nhướng đầu nhẹ, trong khoảnh khắc đầu óc thảnh thơi, liền hỏi: "Em vừa đánh thế nào? Có chỗ nào cần cải thiện không?"
Yến Vũ im ba giây, như vừa rút ra khỏi dòng suy nghĩ, mới ngẩng đầu nhìn cô: "Khá ổn, không có vấn đề cơ bản. Tốc độ trống còn tốt hơn anh tưởng, kỹ năng nền cũng không tệ, trên 120 nhịp vẫn rất ổn. Nhưng mấy ô nhịp này..."
Anh mở bản nhạc, tìm phần trống tương ứng, bút chì xoay trên đầu ngón, điểm xuống giấy: "Các nhịp phức tạp cần chú ý thời gian, còn phần solo, cậu có thể theo sở thích mà thêm hoa văn, cải biên, đều được."
Lê Lý hơi sững lại: "Em có thể tự sửa à?"
"Tại sao không?" Anh mỉm cười nhẹ, rất bình thản, "Suy nghĩ xong rồi nói với anh. Tiếp tục nói vấn đề của em. Khi hợp tấu, đôi lúc em bị anh dẫn hơi chạy, có lẽ vì chưa quen hợp tấu, hơi căng thẳng. Một vài chỗ nối, em cũng nhận ra, nhưng không sao cả. Chăm chỉ một chút, luyện nhiều sẽ ổn."
Anh nghiêm túc, chỗ nào nên khen khen, chỗ nào cần chỉ ra thì chỉ, mỗi thiếu sót đều có lý do và cách giải quyết.
Lê Lý mím môi, nhẹ nói: "Ừm, nhớ rồi."
Yến Vũ lại cúi đầu làm việc. Lê Lý ở bên dừng lại thêm chút, môi khẽ cắn.
Thôi Nhượng nhìn hết, không nói gì.
Cô quay lại trống, trên mặt nở nụ cười. Cầm dùi, chuẩn bị luyện tập, quay mắt thấy Thôi Nhượng nhìn mình, nét mặt cô hơi căng lại.
Thôi Nhượng nhìn rất rõ, không biết sao lại bỗng mở lời: "Thầy Bì nói, cậu có ác cảm với mình, chắc hợp không nổi."
Lê Lý không quan tâm: "Học sinh giỏi với học sinh kém, vốn dĩ chẳng hợp nhau sao?"
Thôi Nhượng nói: "Nhưng mình thấy cậu hợp với Yến Vũ lắm."
Cô ngạc nhiên nhìn anh ta, nghi ngờ có phải bị k*ch th*ch gì hay ăn nhầm gì không.
Ngược lại, Yến Vũ cầm bút chì, vẽ nhanh trên bản nhạc, hoàn toàn không để ý căng thẳng giữa hai người.
Lê Lý hơi nhíu mày: "Cậu có vấn đề à, tự dưng nói mấy chuyện này?"
Thôi Nhượng hít một hơi, vừa bất lực vừa bối rối: "Tớ muốn biết, tại sao cậu lại có ác cảm với tớ?"
"Không có ác cảm đâu, chẳng qua là cùng lớp thôi mà?" Lê Lý rõ ràng không muốn nói nhiều, ngồi thẳng dậy, định gõ trống.
Nhưng Thôi Nhượng nhịn lâu, hôm nay đã nói thẳng, không thể bỏ qua: "Vậy tớ đổi cách hỏi, tại sao cậu không thân thiện với tớ?"
Dùi trống rơi xuống, va vào trống phát ra tiếng đục. Cô bực mình nhìn hắn, thẳng thắn đáp: "Vì thầy Bì tâng bốc cậu quá, tớ thấy ghê tởm."
Thôi Nhượng giật mình.
Cô nhìn bóng cây lay động trên đầu, nói: "Cậu có thể nghĩ tớ không có quyền nghĩ vậy. Mẹ tớ nói, người nghèo không có quyền đòi công bằng, công bằng là thứ người giàu ban cho. Ở trường, học sinh kém như người nghèo, không quyền đòi công bằng. Nhưng tớ không phục, ghê tởm cách thầy ấy tâng bốc cậu, hiểu không?"
Nói xong, không muốn nói thêm, cô cầm lại bản nhạc xem tiếp.
"Cậu sao phải dùng từ 'tâng bốc' thế?" Thôi Nhượng đỏ mặt, cảm thấy bị sỉ nhục: "Thầy Bì chỉ thiên vị học sinh giỏi, nghiêm khắc với học sinh kém thôi. Nhưng con người vốn cảm tính, không thể hoàn toàn lý trí, đâu có gì sai nguyên tắc to tát đâu?"
Lê Lý từ bản nhạc ngẩng mắt nhìn anh, nhướng mày: "Được thôi, cậu nói đúng."
Thôi Nhượng lập tức sốt ruột: "Cậu sao... những gì mình nói sai chỗ nào?"
Lê Lý nhìn vào bản nhạc, nín thở một chút, cuối cùng ngẩng mắt, ánh mắt hơi lạnh: "Cậu không nhìn thấy lỗi của thầy ấy là vì cậu đứng ở chỗ cao. Thôi Nhượng, cậu học ở Nghệ thuật Giang Châu gần sáu năm rồi, từng bê sách mới, tài liệu mới chưa? Dọn rác chưa? Sắp xếp dụng cụ ở phòng tập chưa? Khi học thể dục, lúc lấy bóng từ cái rổ mình bê, cậu có nghĩ rằng cái rổ đó mình chưa từng bê lần nào không?"
Thôi Nhượng sững người, anh không biết những việc đó.
Lê Lý nhìn thấy biểu cảm của anh, biết anh không biết, càng thấy buồn cười.
Anh cũng không cần phải biết. Hồi đó, cô đi đóng tiền đồng phục lớp, một tờ tiền nhăn nhúm dính bột nếp. Thầy Bì bảo đổi tờ khác, cô nói tiền vẫn xài được, có sao đâu? Thầy Bì hỏi vậy cho cô một bộ đồng phục dính bùn được không?
Những chuyện như vậy, đếm không xuể. Nhưng nói ra cũng vô nghĩa.
Cô nén giận, hít sâu để bình tĩnh. Nhưng Thôi Nhượng biện minh: "Tớ không biết những chuyện đó. Không ai nói với tớ cả. Việc bê sách, dụng cụ, thầy chỉ điểm ai làm thôi. Tớ thật sự không biết."
Lê Lý buông tay, bản nhạc rơi trên trống: "Trong mắt thầy ấy, học sinh có cấp bậc, cậu là kim cương, còn mình là mảnh kính vụn. Đứng ở phía đặc quyền, có thấy dễ chịu không?"
Sự mỉa mai tr*n tr** làm Thôi Nhượng khó xử, cô cười: "Sao? Giờ cậu có thấy tớ không chịu quản lý, phiền phức không? Cậu biết tại sao mình văn và ba môn nhỏ điểm tốt, học các lớp khác đều ngoan không? Vì mấy thầy cô đó tốt. Nếu mình nói, trước đây mình cũng khá, nhưng từ khi thầy ấy dạy thì ghét học, cậu có tin không? Hay cậu cũng giống thầy ấy, nghĩ học sinh kém vốn dĩ như vậy? Thì cứ nghĩ vậy đi. Vậy xung quanh cậu sẽ luôn đẹp đẽ, cậu càng đi càng cao. Xã hội, tầng lớp sẽ dọn đi những thứ không đẹp, cậu sẽ quen dần, vui vẻ chấp nhận. Cậu sẽ sống trong thế giới không có mảnh kính vụn, như một thiên đường vậy."
Những lời này vượt quá dự đoán của Thôi Nhượng, anh sững sờ, bối rối, còn cảm thấy vô tội: "Vậy đây là lỗi của tớ sao? Tớ không yêu cầu thầy ấy làm điều bất công. Tớ theo đuổi công bằng, chưa từng dùng thân phận để chiếm lợi. Thầy ấy tự làm những việc đó, tớ có lỗi gì đâu?"
"Ừ, lợi ích vốn thiên về cậu. Cậu không sai. Là tớ sinh ra đã có lỗi, được không?"
Câu nói này của cô khiến Thôi Nhượng nổi giọng: "Vậy còn cậu, nếu đứng ở vị trí của tớ, cậu sẽ làm gì?"
"Tớ sẽ đứng về phía cuối lớp mà dạy!" Lê Lý lạnh lùng: "Nếu tớ đứng ở bên thuận lợi của bất công và đặc quyền mà không nói gì, thoải mái tận hưởng, thì tớ không có tư cách nói tớ là người công bằng."
"Cậu thấy thầy đánh giá không công bằng với tớ, cậu phản bác. Vậy khi đứng trên cân, sao lại im lặng?"
Thôi Nhượng sững người, lâu lắm mới run run nói: "Sau đó, tớ tự đi đứng phía cuối lớp."
Lê Lý im lặng một lúc: "Vậy Thôi Nhượng, lúc đó tớ không còn ác cảm với cậu. Đừng nghe lời thầy ấy nói linh tinh."
Thôi Nhượng lại ngạc nhiên. Lê Lý bình thản đối diện: "Cậu tốt hơn tớ nghĩ. Nói thẳng ra là xong. Sau này đừng nhắc nữa."
Thôi Nhượng im lặng.
Lớp học chìm trong một im lặng kỳ lạ, chỉ còn tiếng chì vút vút trên giấy. Hai người mới nhận ra điều gì đó, đồng thời nhìn về phía Yên Vũ, người như ngồi trong một lớp màng chân không, tập trung tuyệt đối vào bản nhạc trước mặt.
Bên ngoài, gió lùa làm bóng cây đu đưa; bên trong, không khí căng như thuốc súng; chỉ có gương mặt nghiêm nghị của Yên Vũ, tập trung trên trang giấy. Giống như tâm mắt bão, nơi gió yên trời trong.
Lê Lý và Thôi Nhượng nhìn Yên Vũ, bỗng cảm động, những cơn sóng gió vừa rồi tan biến theo khói mây.
Yên Vũ chỉnh xong bản nhạc, ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, nói: "Đã chỉnh xong, 2 người ghi lại những thay đổi rồi mang đi luyện. Luyện thuần thục, vài ngày nữa hợp luyện."
Lê Lý: "......"
Thôi Nhượng: "......"
Yên Vũ nhíu mày: "Có vấn đề gì sao?"
Hai người giật mình, đồng thanh: "Không có vấn đề!"
Lê Lý nhanh chóng ghi lại các thay đổi trên bản nhạc, vừa viết vừa hối hận vì vừa nãy không nên cãi nhau với Thôi Nhượng, ít nhất là không nên trước mặt Yên Vũ.
Cô quá xấu hổ, đánh dấu xong liền chạy vào phòng nhạc, lúc đi Yên Vũ vẫn nhìn bản nhạc, hai người thậm chí không chào nhau.
Khi Thôi Nhượng ghi xong phần thay đổi, Yên Vũ thu bản nhạc chuẩn bị đi.
Thôi Nhượng lại hỏi: "Cậu có thấy những gì Lê Lý nói là hợp lý không?"
Yên Vũ nhìn anh một cái, không biểu cảm.
Thôi Nhượng: "Tôi thấy cô ấy có lý, nhưng... đồng thời cũng thấy cô ấy quá khắt khe với tôi."
"Đừng nghĩ vẩn vơ." Yên Vũ kéo khóa hộp nhạc, giọng bình thản, "Luyện nhạc đi."
Nhưng trong lòng Thôi Nhượng dậy sóng: "Cậu thật sự không có chút quan điểm nào sao?"
Yên Vũ ngắn gọn: "Tôi thấy cô ấy rất xuất sắc."
Đây là nhận xét mà Thôi Nhượng hoàn toàn không ngờ sẽ nghe từ miệng Yên Vũ, anh liếc mắt dò xét, muốn tìm xem trong biểu cảm của Yến Vũ có một chút suy nghĩ gì khác về Lê Lý không, nhưng Yên Vũ vẫn bình thản, không để lộ cảm xúc.
"Cô ấy biết cậu..."
Yên Vũ nghiêng mắt nhìn anh ta: "Gì cơ?"
"Cậu... thành tích ấy? Cô ấy biết chưa?" Anh không biết dùng từ nào chính xác hơn, đành chọn từ "thành tích".
Yến Vũ nhìn anh, giải thích: "Hôm đó nghe cậu chơi tỳ bà xong, tôi lên mạng tra một chút."
"Cậu nghĩ nhiều thứ ghê nhỉ." Yên Vũ đeo hộp tỳ bà trên lưng, nói, "Đi luyện nhạc đi."
...
Lê Lý trở lại phòng nhạc, thử bản nhạc Yên Vũ chỉnh sửa, nhịp điệu quả nhiên tốt hơn, còn sửa được một chỗ hơi khó với cô.
Cô không ngờ Yên Vũ có thể nhận ra, vừa khâm phục vừa hơi ngượng; rồi âm thầm quyết tâm phải luyện thật chăm, nhất định không để ai bị tụt lại phía sau.
Cô ăn tối sơ qua, luyện đi luyện lại, đánh dấu những chỗ nối chưa trơn, chưa quen. Khi hơi mệt, nghĩ tới hình ảnh tập trung của một người, lại thúc mình luyện gắng hơn nữa.
Lúc luyện giữa chừng, có người trong tòa nhà hô: "Tuyết rơi rồi!"
Khi đó, cô vẫn đang gõ nhịp, tay chân không ngừng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, những bông tuyết mỏng bay lất phất.
Cô nhìn vài giây, rồi rút ánh mắt lại.
Khi tiếng chuông kết thúc tiết học thứ ba vang lên, Lê Lý luyện thêm chừng mười phút nữa mới thu dọn, mang balô đi ra.
Hành lang bên ngoài đã là cơn tuyết bạt ngàn.
Tuyết rơi luôn khiến người ta vui vẻ.
Lê Lý bước đi nhẹ nhàng, trả chìa khóa phòng nhạc, xuống lầu, đi qua sảnh chính tới cửa lớn, rồi chậm rãi dừng lại.
Bóng đêm như tấm màn, gió Bắc cuốn những bông tuyết trắng bay bay, như cảnh mơ trong quả cầu pha lê.
Cậu thiếu niên mang hộp tỳ bà đứng trên bậc thang trước cửa, hơi ngẩng đầu nhìn trời. Đèn trước cửa chiếu một tia nghiêng vào màn đêm, tuyết bay trong luồng sáng.
Đẹp như một cảnh trong phim.
Tim Lê Lý lỡ một nhịp, rồi nhận ra, anh ấy chắc đang đợi cô;
Đợi cô cùng tan học về nhà.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Giọng anh nhẹ nhàng, tim Lê Lý như mặt trống bị đầu dùi khẽ chạm vào, dấy lên những gợn sóng nhỏ và ngứa ngáy.
"Thế được thôi." Cô nói, vô tình gõ ra một đoạn nhịp điệu vui tươi trên trống.
Yến Vũ liếc mắt nhìn tay cô, cô cũng nhận ra cảm xúc đang theo dùi trôi ra ngoài, vội ngừng lại.
Yến Vũ giả vờ không nhận ra, bình thường nói: "Đánh cho anh nghe một bài được không? Anh còn chưa rõ trình độ đánh trống của em..." Anh cân nhắc chọn từ, "...tình hình."
"Bây giờ à?"
"Chọn bài em quen thuộc nhất, tập tốt nhất."
"Bài biểu diễn lần này em cũng tập tạm ổn, đánh bài đó được không?"
"Được."
Lê Lý bắt đầu biểu diễn, một bài trôi chảy từ đầu đến cuối. Yến Vũ trong lòng đã hiểu, nói: "Được, anh biết rồi."
Anh vừa định quay đi, Lê Lý hỏi: "Anh còn biết sáng tác à?"
"Biết một chút. Nhưng cái này không phải sáng tác, chỉ là biên soạn. Có sẵn nhịp và giai điệu, xem hợp thế nào thì tốt hơn."
Lê Lý gật đầu, hiểu ý.
"Nhưng đừng nói là anh biên soạn. Anh nói với thầy, đây là bản nhạc ở trường trước. Vì..." Yến Vũ nói, cúi đầu dụi mắt, "bản thầy cho anh không thích."
"Được." Lê Lý một lúc không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy cử chỉ dụi mắt của anh giống một con thú lông xù nhỏ xinh.
Yến Vũ đeo tai nghe, cúi thấp người vào bàn làm việc.
Lê Lý chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu tập trống. Ban đầu cô lo sẽ làm phiền anh, nhưng Yến Vũ hoàn toàn tập trung vào thế giới của riêng mình, bất chấp mọi âm thanh xung quanh. Sự tập trung tuyệt đối của anh khiến Lê Lý cũng bị ảnh hưởng, tập trung hơn hẳn.
Liên tục ba bốn giờ, Yến Vũ ngồi trên ghế piano gần như không nhúc nhích. Anh có khi ngân nga giai điệu, có khi gõ đàn piano vang lên những hợp âm, có khi lại vẽ vẽ chỉnh sửa trên bản nháp.
Lê Lý đôi khi lén nhìn anh, thiếu niên với góc mặt nghiêng thật điển trai, hàng mi dài rủ xuống; sống lưng hơi cong, các ngón tay dài thon; có lúc môi anh mấp máy như đang niệm gì đó; lúc khác lại khép chặt, trán cau.
Cô nhìn, nhìn, rồi vô thức chăm chú ngẩn ra.
Nhưng anh hoàn toàn tập trung vào công việc, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng đeo tai nghe, đánh nhịp trong không khí; lúc ra vào cũng không nhìn Lê Lý một cái, mọi thứ đều bị bỏ ngoài tai.
Lê Lý nhìn thấy trạng thái ấy, vừa khâm phục vừa kính nể, lại có chút tự ti, vội thu tâm thần, chăm chỉ tập luyện.
...
Kết thúc buổi học buổi tối, Yến Vũ đã hoàn tất, quay lại thì thấy cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ màng.
"Chuyện gì thế?"
"Ồ." Cô quay đầu lại, "Nghe nói mấy ngày nay sẽ có tuyết đầu mùa, nhưng tuyết vẫn chưa rơi."
"Em thích tuyết à?"
"Ai mà không thích chứ?" Cô cười. "Xong chưa?"
"Ừ." Anh đưa cho cô một bản nhạc, "Hai ngày tới tập nhiều vào, sau đó tìm thời gian tập hợp."
Lê Lý nhìn bản nhạc, ngạc nhiên: "Nhiều nhịp trống vậy sao?"
"Nhiều à?" Yến Vũ hơi sững, tưởng cô không thích.
Anh kéo ghế piano lại gần cô hơn, giải thích: "Chính là vì có đàn tỳ bà, rồi đến vi-ô-lông, cuối cùng là trống. Bản nhạc này là sự kết hợp nhạc Tây và nhạc dân tộc, trống ngoài giữ nhịp và âm chuẩn còn phải thể hiện phong cách riêng. Không thì sẽ chỉ là phụ họa, thậm chí thừa thãi. Nên anh muốn mỗi người đều có phần solo."
Giọng anh nhẹ nhàng, như đang kiên nhẫn thuyết phục cô, nhưng lại cực kỳ quyết đoán, không có chỗ thương lượng:
"Khác với biểu diễn nhóm, giờ chỉ có ba người. Tỳ bà và vi-ô-lông sẽ nổi bật, trống cũng không thể kém. Em không nên chỉ là phần đệm. Anh vừa nghe em chơi, khả năng tốt. Thời gian này cố gắng... chút thôi," anh cân nhắc từ, "nỗ lực một tí, em sẽ làm được. Nhịp trống này khó không quá, nhưng khả năng biểu cảm rất tốt. Ít đi thì thật sự chỉ còn là phụ họa."
Yến Vũ nói chuyện suốt, ánh mắt luôn nhìn cô, vừa ấm áp vừa kiên định: "Đừng sợ nhiều, cũng đừng sợ khó, thử hết sức được không? Có vấn đề anh sẽ giúp."
Lê Lý không nói gì. Cô đâu phải sợ nhiều!
Học sinh trường nghệ thuật thường xuyên có các buổi biểu diễn lớn nhỏ, cô luôn là vị trí ở góc cùng trong các bản hòa tấu, bản nhạc ít hơn nhiều so với nhạc cụ khác, phần solo càng ít ỏi. Còn lần này, một cơ hội để trống thể hiện hết mình như vậy, thật quý giá. Chưa kể vì thầy Bì không thích cô...
"Em không có ý đó, là..." giọng cô hạ thấp, rồi cười, "loại cơ hội này, chưa bao giờ tới lượt em."
Yến Vũ hơi sững, im lặng một lúc, rồi nói: "Em thử đi, xem sao?"
"Được." Lê Lý chỉnh tâm trạng xong, bắt đầu tập. Không ngờ một lần là đánh trọn, chỉ vài chỗ nhịp lệch, tổng thể rất trôi chảy.
Nhịp trống của bản nhạc thực sự không khó, khi biểu diễn, cô cảm thấy rất thích, càng về sau càng hứng thú. Một loạt nhịp trống đẹp hoàn tất, cô ngừng, nhìn Yến Vũ với ánh mắt rực sáng.
"Rất tốt." Yến Vũ mỉm cười, khóe môi trái lộ ra hố má lúm nhẹ. Vì nụ cười anh vốn rất mờ, nên khó nhận ra.
Lê Lý nhìn một lúc, Yến Vũ liền thu nụ cười, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn, khác hẳn với phong thái lúc nãy khi bàn chuyện chuyên môn, trầm ổn mà đầy khí lực.
Anh hỏi: "Không khó chứ?"
"Vừa nãy hơi vượt sức. Giờ đánh lần hai chắc sẽ bị hụt."
"Không sao. Tập nhiều là được."
"À, vi-ô-lông là ai?"
"Thôi Nhượng."
Lê Lý nghe vậy, nhíu mày.
...
Vài ngày sau, buổi học cuối cùng vào buổi chiều, trời đã tối.
Trong phòng tập nhỏ phía đông tầng ba của Tòa nghệ thuật, hai dải đèn chiếu sáng, Yến Vũ, Lê Lý và Thôi Nhượng ngồi theo thế tam giác.
Thỉnh thoảng từ phòng tập bên cạnh vang lên tiếng cười nói vui vẻ, còn không khí ở đây lại lạnh lẽo.
Thôi Nhượng lau dây cung đàn, Lê Lý kiểm tra lại dùi trống.
Yến Vũ đeo móng bảo vệ, nói: "Trước hết cùng hợp nhạc một lần, nghe thử hiệu quả, tôi sẽ xem còn chi tiết nào cần chỉnh."
Thôi Nhượng và Lê Lý phối hợp chuẩn bị. Yến Vũ liếc Lê Lý, ánh mắt ra hiệu.
Lê Lý bắt đầu đánh trống, ngay lập tức đàn tỳ bà tham gia; sau đó tiếng trống ngưng, tỳ bà độc tấu; tiếp theo, vi-ô-lông du dương... ba nhạc cụ kết hợp hài hòa, như ba dòng sông, lúc giao nhau, lúc nhấp nhô... vượt qua đỉnh núi, qua đồng bằng, cuối cùng ba dòng hợp lại, cuộn trào, kết thúc.
Yến Vũ nhẹ ấn dây tỳ bà, mím môi một chút.
Lần hợp tác đầu tiên của ba người, tuy còn vài chỗ chưa khớp và phối hợp, nhưng kết quả trọn vẹn.
Lê Lý thở nhẹ: "Wow!"
Thôi Nhượng cũng rất hài lòng. Mặc dù tỳ bà là trung tâm tuyệt đối, nhưng vi-ô-lông không hề kém cạnh, còn trống cũng có không gian thể hiện đẹp mắt. Bản phối này rất xuất sắc, có thể hòa hợp những nhạc công không cùng trình độ mà không hề lộ khuyết điểm. Đoạn tỳ bà và vi-ô-lông đối thoại đặc biệt xuất sắc.
Thôi Nhượng từ nhỏ đã tham gia các cuộc thi và biểu diễn, từng đối thoại cùng nhiều nhạc công dân tộc cùng độ tuổi. Phải nói Yến Vũ thực lực vượt trội, khó lường, thậm chí có thể dễ dàng áp đảo mọi thứ. Khi cùng biểu diễn, sức mạnh của anh cũng được k*ch th*ch đáng kể. Ước tính đến ngày biểu diễn, sẽ càng hưng phấn và thăng hoa hơn.
Yến Vũ nghe xong phần hợp nhạc của ba người, thấy bản nhạc còn vài chỗ cần điều chỉnh. Anh tự sửa, còn hai người kia có thể tự luyện trong phòng. Nhưng Lê Lý không có ý định rời đi, Thôi Nhượng cũng vậy.
Yến Vũ không để ý đến họ, cúi xuống đánh dấu trên bản nhạc.
Lê Lý lật bản nhạc, lật một hồi, ánh mắt lại hướng về Yến Vũ. Anh cầm bút, trán hơi nhíu. Khi tập trung làm việc, khuôn mặt trông hơi lạnh lùng, nhưng lại toát ra sức hút riêng.
Móng tay Lê Lý khẽ cạ vào giấy, phát ra tiếng ma sát nhỏ; cô đột nhiên đứng dậy, đi về phía Yến Vũ, đứng bên cạnh quan sát anh làm việc.
Yến Vũ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn tập trung.
Cô cũng không làm phiền, tâm trạng vui vẻ nghiêng đầu, chỉ thấy gáy anh trông cũng rất đẹp trai. Anh đã cắt tóc ngắn, da phía sau cổ mịn màng và trắng, căng trên xương cổ.
Cô đứng bên quan sát, mười phút trôi qua mà không thấy mệt.
Giữa chừng, cô thấy anh nhướng đầu nhẹ, trong khoảnh khắc đầu óc thảnh thơi, liền hỏi: "Em vừa đánh thế nào? Có chỗ nào cần cải thiện không?"
Yến Vũ im ba giây, như vừa rút ra khỏi dòng suy nghĩ, mới ngẩng đầu nhìn cô: "Khá ổn, không có vấn đề cơ bản. Tốc độ trống còn tốt hơn anh tưởng, kỹ năng nền cũng không tệ, trên 120 nhịp vẫn rất ổn. Nhưng mấy ô nhịp này..."
Anh mở bản nhạc, tìm phần trống tương ứng, bút chì xoay trên đầu ngón, điểm xuống giấy: "Các nhịp phức tạp cần chú ý thời gian, còn phần solo, cậu có thể theo sở thích mà thêm hoa văn, cải biên, đều được."
Lê Lý hơi sững lại: "Em có thể tự sửa à?"
"Tại sao không?" Anh mỉm cười nhẹ, rất bình thản, "Suy nghĩ xong rồi nói với anh. Tiếp tục nói vấn đề của em. Khi hợp tấu, đôi lúc em bị anh dẫn hơi chạy, có lẽ vì chưa quen hợp tấu, hơi căng thẳng. Một vài chỗ nối, em cũng nhận ra, nhưng không sao cả. Chăm chỉ một chút, luyện nhiều sẽ ổn."
Anh nghiêm túc, chỗ nào nên khen khen, chỗ nào cần chỉ ra thì chỉ, mỗi thiếu sót đều có lý do và cách giải quyết.
Lê Lý mím môi, nhẹ nói: "Ừm, nhớ rồi."
Yến Vũ lại cúi đầu làm việc. Lê Lý ở bên dừng lại thêm chút, môi khẽ cắn.
Thôi Nhượng nhìn hết, không nói gì.
Cô quay lại trống, trên mặt nở nụ cười. Cầm dùi, chuẩn bị luyện tập, quay mắt thấy Thôi Nhượng nhìn mình, nét mặt cô hơi căng lại.
Thôi Nhượng nhìn rất rõ, không biết sao lại bỗng mở lời: "Thầy Bì nói, cậu có ác cảm với mình, chắc hợp không nổi."
Lê Lý không quan tâm: "Học sinh giỏi với học sinh kém, vốn dĩ chẳng hợp nhau sao?"
Thôi Nhượng nói: "Nhưng mình thấy cậu hợp với Yến Vũ lắm."
Cô ngạc nhiên nhìn anh ta, nghi ngờ có phải bị k*ch th*ch gì hay ăn nhầm gì không.
Ngược lại, Yến Vũ cầm bút chì, vẽ nhanh trên bản nhạc, hoàn toàn không để ý căng thẳng giữa hai người.
Lê Lý hơi nhíu mày: "Cậu có vấn đề à, tự dưng nói mấy chuyện này?"
Thôi Nhượng hít một hơi, vừa bất lực vừa bối rối: "Tớ muốn biết, tại sao cậu lại có ác cảm với tớ?"
"Không có ác cảm đâu, chẳng qua là cùng lớp thôi mà?" Lê Lý rõ ràng không muốn nói nhiều, ngồi thẳng dậy, định gõ trống.
Nhưng Thôi Nhượng nhịn lâu, hôm nay đã nói thẳng, không thể bỏ qua: "Vậy tớ đổi cách hỏi, tại sao cậu không thân thiện với tớ?"
Dùi trống rơi xuống, va vào trống phát ra tiếng đục. Cô bực mình nhìn hắn, thẳng thắn đáp: "Vì thầy Bì tâng bốc cậu quá, tớ thấy ghê tởm."
Thôi Nhượng giật mình.
Cô nhìn bóng cây lay động trên đầu, nói: "Cậu có thể nghĩ tớ không có quyền nghĩ vậy. Mẹ tớ nói, người nghèo không có quyền đòi công bằng, công bằng là thứ người giàu ban cho. Ở trường, học sinh kém như người nghèo, không quyền đòi công bằng. Nhưng tớ không phục, ghê tởm cách thầy ấy tâng bốc cậu, hiểu không?"
Nói xong, không muốn nói thêm, cô cầm lại bản nhạc xem tiếp.
"Cậu sao phải dùng từ 'tâng bốc' thế?" Thôi Nhượng đỏ mặt, cảm thấy bị sỉ nhục: "Thầy Bì chỉ thiên vị học sinh giỏi, nghiêm khắc với học sinh kém thôi. Nhưng con người vốn cảm tính, không thể hoàn toàn lý trí, đâu có gì sai nguyên tắc to tát đâu?"
Lê Lý từ bản nhạc ngẩng mắt nhìn anh, nhướng mày: "Được thôi, cậu nói đúng."
Thôi Nhượng lập tức sốt ruột: "Cậu sao... những gì mình nói sai chỗ nào?"
Lê Lý nhìn vào bản nhạc, nín thở một chút, cuối cùng ngẩng mắt, ánh mắt hơi lạnh: "Cậu không nhìn thấy lỗi của thầy ấy là vì cậu đứng ở chỗ cao. Thôi Nhượng, cậu học ở Nghệ thuật Giang Châu gần sáu năm rồi, từng bê sách mới, tài liệu mới chưa? Dọn rác chưa? Sắp xếp dụng cụ ở phòng tập chưa? Khi học thể dục, lúc lấy bóng từ cái rổ mình bê, cậu có nghĩ rằng cái rổ đó mình chưa từng bê lần nào không?"
Thôi Nhượng sững người, anh không biết những việc đó.
Lê Lý nhìn thấy biểu cảm của anh, biết anh không biết, càng thấy buồn cười.
Anh cũng không cần phải biết. Hồi đó, cô đi đóng tiền đồng phục lớp, một tờ tiền nhăn nhúm dính bột nếp. Thầy Bì bảo đổi tờ khác, cô nói tiền vẫn xài được, có sao đâu? Thầy Bì hỏi vậy cho cô một bộ đồng phục dính bùn được không?
Những chuyện như vậy, đếm không xuể. Nhưng nói ra cũng vô nghĩa.
Cô nén giận, hít sâu để bình tĩnh. Nhưng Thôi Nhượng biện minh: "Tớ không biết những chuyện đó. Không ai nói với tớ cả. Việc bê sách, dụng cụ, thầy chỉ điểm ai làm thôi. Tớ thật sự không biết."
Lê Lý buông tay, bản nhạc rơi trên trống: "Trong mắt thầy ấy, học sinh có cấp bậc, cậu là kim cương, còn mình là mảnh kính vụn. Đứng ở phía đặc quyền, có thấy dễ chịu không?"
Sự mỉa mai tr*n tr** làm Thôi Nhượng khó xử, cô cười: "Sao? Giờ cậu có thấy tớ không chịu quản lý, phiền phức không? Cậu biết tại sao mình văn và ba môn nhỏ điểm tốt, học các lớp khác đều ngoan không? Vì mấy thầy cô đó tốt. Nếu mình nói, trước đây mình cũng khá, nhưng từ khi thầy ấy dạy thì ghét học, cậu có tin không? Hay cậu cũng giống thầy ấy, nghĩ học sinh kém vốn dĩ như vậy? Thì cứ nghĩ vậy đi. Vậy xung quanh cậu sẽ luôn đẹp đẽ, cậu càng đi càng cao. Xã hội, tầng lớp sẽ dọn đi những thứ không đẹp, cậu sẽ quen dần, vui vẻ chấp nhận. Cậu sẽ sống trong thế giới không có mảnh kính vụn, như một thiên đường vậy."
Những lời này vượt quá dự đoán của Thôi Nhượng, anh sững sờ, bối rối, còn cảm thấy vô tội: "Vậy đây là lỗi của tớ sao? Tớ không yêu cầu thầy ấy làm điều bất công. Tớ theo đuổi công bằng, chưa từng dùng thân phận để chiếm lợi. Thầy ấy tự làm những việc đó, tớ có lỗi gì đâu?"
"Ừ, lợi ích vốn thiên về cậu. Cậu không sai. Là tớ sinh ra đã có lỗi, được không?"
Câu nói này của cô khiến Thôi Nhượng nổi giọng: "Vậy còn cậu, nếu đứng ở vị trí của tớ, cậu sẽ làm gì?"
"Tớ sẽ đứng về phía cuối lớp mà dạy!" Lê Lý lạnh lùng: "Nếu tớ đứng ở bên thuận lợi của bất công và đặc quyền mà không nói gì, thoải mái tận hưởng, thì tớ không có tư cách nói tớ là người công bằng."
"Cậu thấy thầy đánh giá không công bằng với tớ, cậu phản bác. Vậy khi đứng trên cân, sao lại im lặng?"
Thôi Nhượng sững người, lâu lắm mới run run nói: "Sau đó, tớ tự đi đứng phía cuối lớp."
Lê Lý im lặng một lúc: "Vậy Thôi Nhượng, lúc đó tớ không còn ác cảm với cậu. Đừng nghe lời thầy ấy nói linh tinh."
Thôi Nhượng lại ngạc nhiên. Lê Lý bình thản đối diện: "Cậu tốt hơn tớ nghĩ. Nói thẳng ra là xong. Sau này đừng nhắc nữa."
Thôi Nhượng im lặng.
Lớp học chìm trong một im lặng kỳ lạ, chỉ còn tiếng chì vút vút trên giấy. Hai người mới nhận ra điều gì đó, đồng thời nhìn về phía Yên Vũ, người như ngồi trong một lớp màng chân không, tập trung tuyệt đối vào bản nhạc trước mặt.
Bên ngoài, gió lùa làm bóng cây đu đưa; bên trong, không khí căng như thuốc súng; chỉ có gương mặt nghiêm nghị của Yên Vũ, tập trung trên trang giấy. Giống như tâm mắt bão, nơi gió yên trời trong.
Lê Lý và Thôi Nhượng nhìn Yên Vũ, bỗng cảm động, những cơn sóng gió vừa rồi tan biến theo khói mây.
Yên Vũ chỉnh xong bản nhạc, ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, nói: "Đã chỉnh xong, 2 người ghi lại những thay đổi rồi mang đi luyện. Luyện thuần thục, vài ngày nữa hợp luyện."
Lê Lý: "......"
Thôi Nhượng: "......"
Yên Vũ nhíu mày: "Có vấn đề gì sao?"
Hai người giật mình, đồng thanh: "Không có vấn đề!"
Lê Lý nhanh chóng ghi lại các thay đổi trên bản nhạc, vừa viết vừa hối hận vì vừa nãy không nên cãi nhau với Thôi Nhượng, ít nhất là không nên trước mặt Yên Vũ.
Cô quá xấu hổ, đánh dấu xong liền chạy vào phòng nhạc, lúc đi Yên Vũ vẫn nhìn bản nhạc, hai người thậm chí không chào nhau.
Khi Thôi Nhượng ghi xong phần thay đổi, Yên Vũ thu bản nhạc chuẩn bị đi.
Thôi Nhượng lại hỏi: "Cậu có thấy những gì Lê Lý nói là hợp lý không?"
Yên Vũ nhìn anh một cái, không biểu cảm.
Thôi Nhượng: "Tôi thấy cô ấy có lý, nhưng... đồng thời cũng thấy cô ấy quá khắt khe với tôi."
"Đừng nghĩ vẩn vơ." Yên Vũ kéo khóa hộp nhạc, giọng bình thản, "Luyện nhạc đi."
Nhưng trong lòng Thôi Nhượng dậy sóng: "Cậu thật sự không có chút quan điểm nào sao?"
Yên Vũ ngắn gọn: "Tôi thấy cô ấy rất xuất sắc."
Đây là nhận xét mà Thôi Nhượng hoàn toàn không ngờ sẽ nghe từ miệng Yên Vũ, anh liếc mắt dò xét, muốn tìm xem trong biểu cảm của Yến Vũ có một chút suy nghĩ gì khác về Lê Lý không, nhưng Yên Vũ vẫn bình thản, không để lộ cảm xúc.
"Cô ấy biết cậu..."
Yên Vũ nghiêng mắt nhìn anh ta: "Gì cơ?"
"Cậu... thành tích ấy? Cô ấy biết chưa?" Anh không biết dùng từ nào chính xác hơn, đành chọn từ "thành tích".
Yến Vũ nhìn anh, giải thích: "Hôm đó nghe cậu chơi tỳ bà xong, tôi lên mạng tra một chút."
"Cậu nghĩ nhiều thứ ghê nhỉ." Yên Vũ đeo hộp tỳ bà trên lưng, nói, "Đi luyện nhạc đi."
...
Lê Lý trở lại phòng nhạc, thử bản nhạc Yên Vũ chỉnh sửa, nhịp điệu quả nhiên tốt hơn, còn sửa được một chỗ hơi khó với cô.
Cô không ngờ Yên Vũ có thể nhận ra, vừa khâm phục vừa hơi ngượng; rồi âm thầm quyết tâm phải luyện thật chăm, nhất định không để ai bị tụt lại phía sau.
Cô ăn tối sơ qua, luyện đi luyện lại, đánh dấu những chỗ nối chưa trơn, chưa quen. Khi hơi mệt, nghĩ tới hình ảnh tập trung của một người, lại thúc mình luyện gắng hơn nữa.
Lúc luyện giữa chừng, có người trong tòa nhà hô: "Tuyết rơi rồi!"
Khi đó, cô vẫn đang gõ nhịp, tay chân không ngừng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, những bông tuyết mỏng bay lất phất.
Cô nhìn vài giây, rồi rút ánh mắt lại.
Khi tiếng chuông kết thúc tiết học thứ ba vang lên, Lê Lý luyện thêm chừng mười phút nữa mới thu dọn, mang balô đi ra.
Hành lang bên ngoài đã là cơn tuyết bạt ngàn.
Tuyết rơi luôn khiến người ta vui vẻ.
Lê Lý bước đi nhẹ nhàng, trả chìa khóa phòng nhạc, xuống lầu, đi qua sảnh chính tới cửa lớn, rồi chậm rãi dừng lại.
Bóng đêm như tấm màn, gió Bắc cuốn những bông tuyết trắng bay bay, như cảnh mơ trong quả cầu pha lê.
Cậu thiếu niên mang hộp tỳ bà đứng trên bậc thang trước cửa, hơi ngẩng đầu nhìn trời. Đèn trước cửa chiếu một tia nghiêng vào màn đêm, tuyết bay trong luồng sáng.
Đẹp như một cảnh trong phim.
Tim Lê Lý lỡ một nhịp, rồi nhận ra, anh ấy chắc đang đợi cô;
Đợi cô cùng tan học về nhà.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Đánh giá:
Truyện Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Story
Chương 30
10.0/10 từ 22 lượt.