Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Chương 13
Yến Vũ đeo chiếc hộp đàn trên lưng, vừa rẽ vào con hẻm nhà mình thì từ xa đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest chỉnh tề từ trong sân nhà bước ra, mặt mày rạng rỡ, kẹp cặp công văn rồi đi xa dần.
Yến Vũ đẩy cổng viện vào, sòng bài của Yến Hồi Nam vừa tan, ông đang hớn hở đếm mấy tờ tiền trăm mới thắng được. Ba người bạn đánh bài khác thì phủi vỏ hạt dưa trên người, tính toán lại số tiền còn lại, vừa lẩm bẩm vừa bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua Yến Vũ, một người bạn nhìn anh thêm mấy lần:
– Sao tôi không có được đứa con trai tốt thế này chứ?
– Đều là số cả thôi mà.
Yến Vũ chẳng để tâm, đi vào nhà nhỏ, trong phòng khách là một đống vỏ hạt dưa, vỏ quýt đường.
Yến Hồi Nam đứng giữa mớ bừa bộn đếm tiền, đưa cho anh hai trăm:
– Thắng độc đấy, thấy là có phần.
Yến Vũ nói:
Yến Hồi Nam không ép:
– Sao lại mang hộp đàn về?
Yến Vũ chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
– Quét cái nền đi. – Vừa ra lệnh xong, ông lại nói – Thôi bỏ đi, đôi tay đó đâu phải để quét nhà.
Tâm trạng ông đang khá tốt, liền ra cửa bếp lấy chổi và hót rác, vung vài cái là vỏ hạt dưa, vỏ quýt đã gom thành một đống nhỏ.
Yến Vũ đặt hộp đàn xuống, bước đến chỉnh lại bàn ghế.
Hoàng hôn chiếu bóng cây anh đào lên sàn phòng khách.
– Mẹ con sắp về rồi, hôm nay ra ngoài ăn, muốn ăn gì?
– Gì cũng được. – Yến Vũ chuẩn bị vào phòng mình.
– Hết kỳ nghỉ này, con đi học bồi dưỡng ở Nhạc Nghệ nhé, ba đã đăng ký lớp cho con rồi. – Yến Hồi Nam đổ rác trong hót vào thùng rác.
Yến Vũ vịn tay vào nắm cửa, quay đầu nhìn ông:
– Ba lấy của họ bao nhiêu tiền?
– Nhiều hơn Giang Nghệ. Chậc, mấy trung tâm đào tạo như Nhạc Nghệ đúng là nhiều tiền. Con cũng có sân tập miễn phí rồi. – Nói xong, thấy Yến Vũ im lặng, ông tiếp – Yên tâm, tiền ba đều để dành cho con, ba mẹ không động một đồng.
Yến Vũ nói:
– Con không có cái số để tiêu đâu.
Mặt Yến Hồi Nam thoáng sầm lại, chổi dừng trên nền:
– Ở nhà không được nói mấy lời này. Để mẹ con nghe thấy lại khóc, con vui lắm à?
Yến Vũ:
– Con nói rồi, con không muốn đến trường. Bất kỳ trường nào.
Yến Hồi Nam nghiêm mặt:
– Ba cũng nói rồi, hết nghỉ là đi học. Nhạc Nghệ, lớp cao cấp.
Yến Vũ lặng lẽ nhìn ông, từ ánh mắt đến gương mặt đều viết rõ hai chữ "không đi".
– Mày mà dám... – Yến Hồi Nam giơ chổi lên –
– Lại làm gì vậy? – Dư Bội Mẫn vừa bước vào sân, không đóng cổng, chạy lại – Em nói anh bỏ rượu rồi mà, lại uống nữa hả?
– Uống cái gì! Mẹ kiếp, hôm nay vốn thắng tiền đang vui, nó vừa bước vào nhà đã làm cái mặt như vậy. – Yến Hồi Nam chỉ Yến Vũ.
Dư Bội Mẫn nhìn sang con, anh vẫn rất bình tĩnh, không biểu cả, Bà nói:
– Mặt nó thì sao? Em thấy là anh gây sự thì có.
– Nó ở nhà bao giờ có cái mặt tươi cười chưa, em hỏi nó xem? – Yến Hồi Nam cao giọng, nhưng Yến Vũ đã vào phòng.
– Thôi được rồi. – Dư Bội Mẫn chặn chồng lại – Dọn dẹp chút đi. Chị Lan tặng em ba vé tắm ở Thủy Hội, cửa hàng Mộc Đường mới khai trương, nghe nói cao cấp lắm, rất thoải mái.
– Dịp lễ mà tặng có vậy?
– Còn tặng thêm cả phiếu buffet ở Thủy Hội nữa, cộng lại cũng hơn chín trăm đấy.
– Để anh gọi cho Tiểu Triệu dặn việc ở cửa hàng, rồi chuẩn bị ra ngoài.
Dư Bội Mẫn bước đến cạnh cửa phòng Yến Vũ, gõ hai cái rồi đẩy vào. Bên ngoài cửa kính hoa văn là bóng cây lay động và ánh chiều tà, trên bàn có ngọn đèn sáng. Yến Vũ ngồi bên bàn học, cúi đầu xem bản nhạc.
Dư Bội Mẫn:
– Yến Vũ...
– Con không đi. – Anh không ngẩng đầu.
Giọng mẹ dịu dàng:
– Đi thư giãn chút. Ở đó nhiều món ngon, nhiều trò vui. Cũng có nhiều người trẻ, biết đâu con làm quen được bạn mới.
Yến Vũ:
– Mau chuẩn bị rồi đi.
Trong phòng anh không động tĩnh gì.
Dư Bội Mẫn nhỏ giọng:
– Yến Vũ...
Tiếng bước chân nhanh trong phòng khách vang lên, Yến Hồi Nam như cơn gió lốc xộc vào. Dư Bội Mẫn hốt hoảng cản ôm lấy ông nhưng chẳng ăn thua. Yến Hồi Nam đã sải bước đến bàn, tát mạnh vào vai Yến Vũ.
Chiếc bút trong tay anh vạch một đường thẳng đen kịt trên giấy.
Ông vốn ra tay không bao giờ quá mạnh. Anh biết.
Yến Hồi Nam: – Mày bị làm sao hả?
Yến Vũ ngẩng đầu, giọng nhạt, ánh mắt cũng nhạt: – Ba nói xem con bị làm sao?
Yến Hồi Nam lại định giơ tay, Dư Bội Mẫn kịp chen vào giữa hai cha con: – Yến Hồi Nam, nó vừa khỏi cảm...
– Nó mà chịu đi học tử tế, không chạy đến xưởng tàu bỏ hoang thì bị cảm à? Không phải tự nó chuốc lấy à? Em nói xem, có ai như nó không, nói khuyên thế nào cũng không nghe. Bao năm nay tính tao gần như bị nó mài hết rồi. – Yến Hồi Nam chất vấn – Rốt cuộc còn muốn tao đối xử thế nào nữa hả?
Dư Bội Mẫn đẩy chồng ra, quay mặt về phía con, giọng mang chút van xin:
– Yến Vũ...
Nghe vậy, trong mắt anh lóe lên chút cảm xúc, nhìn sang mẹ. Khoảnh khắc đó, anh muốn nói: Mẹ, mẹ biết con không thích đến đó... Nhưng anh thấy khóe mắt mẹ đã rưng rưng, ánh mắt đang cầu khẩn:
– Đi đi Yến Vũ. Nhiều người trẻ lắm, náo nhiệt lắm. Con cũng nên tiếp xúc với bên ngoài, kết thêm bạn bè.
Anh nhìn mẹ vài giây, đặt bút xuống, đứng dậy.
...
Trên đường đi, Yến Hồi Nam không ngừng chê chị Lan keo kiệt, dịp lễ mà tặng phiếu tắm; nhưng vừa bước vào sảnh lớn của Thủy Hội suối khoáng, thấy cảnh sang trọng, ông lại nói:
– Mẹ kiếp, nhà giàu đúng là biết hưởng thụ. Chỗ này như thiên đường vậy.
Lúc gửi giày lấy số, Yến Hồi Nam ngồi trên băng ghế thấp liếc sang Yến Vũ, anh đang cúi người cởi dây giày. Thân hình thiếu niên vẫn còn mảnh khảnh, lưng cong thành một vòng cung.
Ông nhìn con trai im lặng, trong lòng bỗng mềm lại, cũng thấy chua xót. Ông cúi người, giọng đầy khuyên nhủ:
– Con trai à, chăm chỉ luyện tập, thi vào Nhạc viện Đế Đô, con sẽ trở thành bậc thầy. Lúc đó, tiền, danh, lợi, địa vị... con muốn gì có nấy. Rồi sẽ ổn thôi, con trai, tất cả sẽ ổn thôi.
Yến Vũ không đáp.
Dư Bội Mẫn cũng đặt tay lên lưng anh:
– Ba mẹ đều tin rằng tương lai của con sẽ rất tốt, rất tuyệt. Con cũng phải tin như vậy.
Yến Vũ đã đổi xong dép, cầm giày đứng dậy, bàn tay mẹ trượt xuống ghế.
Khu gửi đồ nam khá rộng, không đông.
Đến tủ số của mình, Yến Vũ thay quần áo, không vào tắm hay ngâm nước, mà đi thẳng lên khu xông hơi tầng hai, chọn phòng xông khô 48°C bước vào.
Anh nằm xuống, nhắm mắt. Rất nhanh, hơi nóng khiến toàn thân toát mồ hôi.
Không gian tối, kín bưng, như nằm trong quan tài.
Dần dần, anh cảm thấy ngột ngạt, thiếu oxy; máu vẫn chảy, tim đập nhanh, trong tai vang lên tiếng ù ù. Anh không nhúc nhích, cứ nằm đó. Mồ hôi tuôn như suối, sức lực cũng theo đó mà rút cạn. Ý thức bắt đầu tan rã, nhưng có người vỗ vào anh.
Nhân viên:
– Đi mát-xa thôi.
Nhưng còn chưa kịp lên bậc, Lê Lý đã bị gọi đi.
Anh ta bước đến quầy, nhìn vào hành lang nhưng đã không thấy bóng cô đâu.
Bao Nhược Lâm cau mày:
– Nhìn ai thế, bồ cũ à?
Cao Hiểu Phi cười, choàng tay ôm cô ta:
– Bồ cũ chẳng phải em sao, ha ha.
...
Lê Lý chỉ được đào tạo một buổi chiều và một ngày, vì thiếu người nên bị kéo ra làm ngay. Cô học mát-xa đầu và vai gáy, động tác thì nhớ nhanh, chỉ là chưa thuần thục, lực tay cũng chưa chuẩn.
Ngô Hiểu nói:
– Không sao đâu, với gương mặt này của em, làm thế nào người ta cũng không trách đâu.
Lê Lý nói:
– Em muốn gặp khách nữ cơ.
– Tùy vận thôi.
Quả nhiên cửa hàng rất bận, cô vừa làm được vài phút đã cùng hai chị khác bị gọi đi.
Quản lý dẫn ba người đến phòng VVIP, nói là khách quý của ông chủ, cả nhà ba người. Ba làm mát-xa chân, mẹ làm spa mặt, con trai làm mát-xa đầu và vai gáy.
Phòng VVIP sang trọng và ấm cúng, phòng khách bày hoa tươi và đĩa trái cây lớn. Phòng thay đồ đóng kín.
Phòng trị liệu rộng, có vài giường và ghế mát-xa chân thoải mái. Giữa các giường có bàn nhỏ đặt trà kiều mạch, đĩa trái cây nhỏ và bánh quy.
Cặp vợ chồng trạc bốn mươi, trông trẻ trung, khỏe khoắn, khuôn mặt hiền hậu nhưng không kém phần tinh anh.
Họ đã thay đồ xong, người đàn ông ngồi ghế mát-xa chân, xem điện thoại.
Người phụ nữ nằm giường cạnh đó, để nhân viên buộc tóc, trách yêu:
– Anh à, đi thư giãn còn xem điện thoại.
– Rồi rồi, không xem nữa. – Người đàn ông cười, đặt điện thoại sang một bên, đặt chân vào chậu nước ấm mà nhân viên đưa tới.
Bên ngoài, cửa phòng thay đồ mở ra. Người phụ nữ khẽ gọi:
– Nhanh lên, Thôi Nhượng.
Ngồi bên giường trống, Lê Lý giật mình ngẩng lên, thấy Thôi Nhượng bước vào. Mà Thôi Nhượng cũng lập tức nhận ra cô, sững người ngay tại chỗ.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi