Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Chương 118
131@-
Đầu tháng 8, Hà Liên Thanh nhận được giấy báo trúng tuyển của Lê Lý vào trường Đế Đô, muốn tổ chức tiệc mừng cho cô. Hai người đã đi du lịch hơn một tháng, đến lúc phải quay về Giang Châu.
Đinh Tùng Bách cũng đã gọi điện cho Yến Vũ, nhưng vì chênh lệch múi giờ, Yến Vũ không nhận kịp. Sau này gọi lại, là để nói chuyện về Tuần lễ Văn hóa. Yến Vũ lấy lý do bị ốm để từ chối.
Đinh Tùng Bách quan tâm một lúc lâu, bảo anh nghỉ ngơi thật tốt. Từ giọng điệu của ông, có thể suy đoán rằng Cung Chính Chi chưa nói với ông chuyện Yến Vũ muốn rút khỏi giới. Ông cũng không biết Yến Vũ đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ông và giáo sư Cung, lời nói vẫn thân thiết như thường lệ.
Thực ra, sau này Yến Vũ đã nghĩ thông suốt, không trách ông. Con người ở chốn danh lợi, ai cũng có nỗi khổ riêng.
Những năm qua, sự quan tâm, coi trọng và yêu quý của Đinh Tùng Bách đối với anh là thật, nhưng ông cho rằng những rắc rối mà Yến Vũ gây ra cũng là thật, và ông phải lo cho "lợi ích chung" cũng là thật. Giống như ông đã nói, xã hội rất phức tạp.
Chỉ là, những gì anh gặp phải trong mắt người khác không là gì cả. Còn những đứa trẻ khác giống Yến Vũ, cũng không có gì quan trọng. Đúng sai của người khác làm sao so được với lợi ích trước mắt.
Về đến Giang Châu, vừa ra khỏi sân bay, một luồng không khí nóng bức ập đến. Không khí ẩm ướt, nóng như một lớp hồ dính bao bọc toàn thân.
Yến Hồi Nam và Vu Bội Mẫn dẫn Yến Thánh Vũ đến đón hai người họ. Thằng nhóc lanh lợi Yến Thánh Vũ từ xa đã vỗ đôi chân ngắn cũn, chạy lộc cộc đến: "Anh trai anh trai~~"
Nó phấn khích chạy đến trước mặt Yến Vũ, biết anh trai không thích chạm vào nó, liền quay sang ôm chân Lê Lý, thân mật nói: "Chị ơi~~ Chị về rồi~~"
Lê Lý mềm cả lòng, bế nó lên, nói: "Có thạch cho chị ăn không?"
"Có ạ." Thằng bé móc ra một viên đưa cho cô, rồi vội vàng đưa tay về phía Yến Vũ, "Anh cũng ăn nữa."
Yến Vũ đeo kính râm lắc đầu.
Yến Thánh Vũ rụt tay lại, bĩu môi.
Lê Lý nói: "Anh ăn một cái đi."
Yến Vũ không nói gì, đi được vài bước, đưa tay về phía Yến Thánh Vũ, thằng bé vui vẻ nhét cho anh một viên thạch.
Bàn tay thằng bé rất nhỏ, nắm lại không bằng nửa lòng bàn tay anh. Yến Thánh Vũ đặt viên thạch xuống, lén sờ lòng bàn tay anh, sờ được rồi, vui mừng lắc lư hai chân trong lòng Lê Lý.
Nó sung sướng khoe với Lê Lý: "Anh trai em đã ôm em rồi, nhưng em ngủ quên mất. Nhưng em biết, mùa đông, người anh trai ấm lắm, lại còn rất thơm nữa."
Yến Vũ liếc nhìn nó một cái, rồi rời mắt đi.
Về đến nhà, phòng của anh vẫn như xưa. Vô số cúp, giấy chứng nhận và bằng khen trong tủ trưng bày; tủ nhạc cụ đặt các loại hộp đàn, trong đó có bốn hộp đàn tỳ bà, chứa vài cây đàn tốt nhất còn sót lại của anh. Có một cây định tặng cho Nhất Nặc trong năm nay.
Yến Vũ lấy hộp đàn ra, ngồi xuống đất, đột nhiên cảm thấy lồng ngực nghẹn lại. Anh cố gắng hít thở sâu một lúc để dịu lại, sau đó gọi điện cho Vương Cương.
Hiện tại, gia đình họ đã ổn định ở Dự Thành. Vương Cương mở một trạm chuyển phát nhanh, Tô Ngọc mở một siêu thị nhỏ trong khu chung cư mới. Nhất Nặc đã vào một trường cấp hai tốt, thủ tục đã hoàn tất, tháng 9 sẽ nhập học. Họ nghe lời khuyên của Yến Vũ, luôn đi khám bác sĩ tâm lý, anh và Tô Ngọc cũng không cãi nhau nữa. Nhất Nặc sống cùng bố mẹ, tình trạng đang tốt lên.
Yến Vũ nói, một năm trước đã hứa tặng Nhất Nặc một cây tỳ bà, hỏi bây giờ có còn muốn không.
Vương Cương nói Nhất Nặc đang chơi với bạn, anh ấy sẽ đi tìm hỏi nó.
Trong lúc chờ đợi, Yến Thánh Vũ đi loanh quanh ở cửa phòng, cái đầu nhỏ không ngừng thò vào.
Yến Vũ định nói gì đó, điện thoại truyền đến giọng Nhất Nặc: "Anh ơi! Anh nhớ đến em rồi!"
"Em sống có tốt không?"
"Tốt ạ, anh có tốt không ạ?"
"Cũng tốt. Nhất Nặc, em còn muốn cây tỳ bà không? Trước đây anh đã nói sẽ tặng em một cây."
"Muốn ạ! Anh ơi, em quen được vài người bạn mới, có bạn biết chơi piano, có bạn biết kéo violin, nhưng em vẫn thích tỳ bà. Mẹ nói chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, thì có thể học."
"Được, anh sẽ gửi cho em."
"Cảm ơn anh. Anh ơi khi nào anh đến Dự Thành, anh đến chơi với em nhé."
Yến Vũ không trả lời rõ ràng. Khi anh định cúp máy, Vương Cương cầm điện thoại lại, do dự một lúc, nói: "Xin lỗi nhé, cậu đã giúp chúng tôi một việc lớn, nhưng tôi và Tô Ngọc đều không tiện đứng ra giúp cậu nói gì cả."
Yến Vũ nói: "Không sao đâu, Nhất Nặc sống tốt là được rồi."
Đặt điện thoại xuống, anh nhận được địa chỉ Vương Cương gửi đến, rồi đặt đơn chuyển phát nhanh.
Thằng bé vẫn lảng vảng ở cửa. Yến Vũ nhìn nó một lúc, nói: "Làm gì đấy Yến Thánh Vũ?"
Yến Thánh Vũ thò đầu ra, mắt sáng long lanh: "Anh ơi, anh có đưa chị đi công viên giải trí không? Công viên giải trí vui lắm."
"..." Yến Vũ nói, "Là em muốn đi đúng không?"
"Em đi rồi ạ." Nó ngại ngùng cười, "Nhưng em vẫn muốn đi cùng anh trai."
Ngày hôm sau, Yến Vũ và Lê Lý thực sự đã đưa Yến Thánh Vũ đi công viên giải trí. Chơi cả ngày, thằng bé mệt rã rời, đi không nổi nữa, vừa thở hổn hển vừa đi được hai bước lại dừng lại, cứ lẹt đẹt đi theo chân Yến Vũ.
Có vài lần Lê Lý thấy nó thực sự mệt, muốn bế nó, nhưng nó không chịu, muốn tự đi. Kết quả càng đi càng chậm, mồ hôi nhễ nhại.
Cuối cùng, Yến Vũ dừng lại. Thằng bé lạch bạch lạch bạch, đâm đầu vào chân anh, vội vàng lùi lại hai bước đứng thẳng, đôi mắt đen láy đảo tròn nhìn anh.
Yến Vũ không nói gì cả, ngồi xuống, dang rộng hai tay; mắt Yến Thánh Vũ sáng lên, lập tức lao vào lòng anh. Yến Vũ đỡ mông nó, đứng dậy, giống như đang ôm một chú gấu koala nhỏ.
Nó dính dính vào anh, hạnh phúc nói: "Anh trai, em biết mà, anh sẽ ôm em mà~"
Yến Vũ không nói gì.
"Anh trai em thích anh lắm, anh có thích Thánh Vũ không ạ?" Má thằng bé mềm mềm, tròn tròn, áp vào cổ anh.
Yến Vũ nói: "Sao em nói nhiều thế?"
Lê Lý bật cười.
Hoàng hôn trải dài khắp bầu trời. Ba cái bóng trải dài trên mặt đất, dài mãi về phía xa.
Vài ngày sau, gia đình Lê Lý tổ chức tiệc mừng cho cô. Con gái thi đậu vào học viện âm nhạc tốt nhất, Hà Liên Thanh đã ngẩng mặt lên với mọi người trong khu phố. Lê Lý đi trong ngõ, rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trên khuôn mặt của hàng xóm, ai gặp cũng cười chào cô, khen cô giỏi giang. Dường như những lời đồn đại ẩn chứa trong họ "Lê" đã tan biến.
Chỉ là vẫn có vài người không ưa người khác sống tốt, luôn cố ý hỏi, có phải vẫn đang hẹn hò với Yến Vũ không? Gần đây Yến Vũ thế nào rồi, sự nghiệp thuận lợi chứ? Giọng điệu mỉa mai, kèm theo ánh mắt muốn hỏi lại không dám hỏi. Lê Lý hiểu rõ, không cho họ nét mặt tử tế. Có lần cô đáp trả trực tiếp, từ đó không ai dám nói thêm lời nào.
Về Giang Châu không lâu, hai người quyết định chuyển đến căn nhà nhỏ bên sông.
Vu Bội Mẫn biết chuyện, muốn giúp họ dọn dẹp. Nhưng hai người nói không cần, tự đi siêu thị mua một đống đồ dùng hàng ngày, dành cả một ngày để dọn dẹp căn nhà nhỏ.
Yến Vũ quét mạng nhện, bụi bẩn, Lê Lý lau sàn xi măng, Yến Vũ tháo màn che, rèm cửa để giặt, Lê Lý chà chiếu sạch sẽ phơi trên sàn. Đến chạng vạng, màn cửa bay phấp phới trong ánh hoàng hôn, sau đó được cất đi, mang theo mùi nắng ấm áp.
Thời điểm này, mực nước sông Trường Giang rất cao. Bãi bồi lớn trước nhà nhỏ đã gần như không còn. Ngủ trong nhà vào buổi tối, đôi khi có thể nghe thấy tiếng nước xoáy lớn trong sông.
Yến Vũ nói: "Có lẽ một ngày nào đó lũ lụt, hai chúng ta trong giấc mơ sẽ bị cuốn trôi đi."
Lê Lý cười: "Vậy thì anh đừng buông tay em ra."
Yến Vũ nghĩ một lát, nói: "Có lẽ hai chúng ta sẽ biến thành cá heo sông."
"Cá heo sông đáng yêu lắm." Lê Lý nói, "Em nguyện ý biến thành cá heo sông, cùng anh bơi mỗi ngày."
"Vậy anh sẽ bắt cá cho em ăn."
"Em tự bắt được."
"Nhưng anh muốn bắt cá cho em."
"Được rồi. Vậy em sẽ bắt một cọng rong rêu làm hoa tặng anh." Lê Lý vừa nói, vừa tìm kiếm cá heo sông trên mạng. Hai người dựa vào nhau hóng gió quạt, lại xem cá heo sông bơi trong một tiếng đồng hồ: có một con bơi một mình, có hai con chơi đùa cùng nhau, và còn có một cặp dẫn theo cá heo con...
Trong tháng Tám ở Giang Châu, họ luôn ở trong căn nhà nhỏ bên sông. Buổi sáng bị tiếng còi tàu ở bến cảng xa xa đánh thức, hai người ăn sáng, vệ sinh cá nhân xong, sẽ đi chạy bộ bên sông, hoặc đi lang thang ở xưởng đóng tàu cũ; có lúc quay về ngủ thêm một giấc, không ngủ thì ngủ trưa.
Yến Vũ mang đến rất nhiều sách chuyên ngành về sáng tác, mỗi ngày nghiên cứu hòa âm, hình thức âm nhạc, phối khí, đối âm. Tiếng piano, sáo, violin trong phòng sách không ngừng vang lên. Lê Lý thì học lý thuyết âm nhạc và luyện nghe xướng âm, cũng học tiếng Anh, chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL sau này.
Đến đêm, trời thường có mưa. Thỉnh thoảng lất phất, phần lớn là mưa rào mùa hè. Lúc này, Lê Lý nằm trên chiếu, bên cạnh anh, nghe tiếng mưa lớn ngoài trời, lòng cô cảm thấy đặc biệt yên bình.
Đôi khi họ thân mật, đôi khi họ nói chuyện, có khi cô chơi điện thoại anh chơi game, rất yên tĩnh, cũng rất hạnh phúc. Đôi khi, Yến Vũ vẫn mất ngủ, buồn bã, một mình ngồi bên sông gọi điện thoại nói chuyện rất lâu với bác sĩ Từ.
Có một ngày, đồ ăn trong tủ lạnh hết, họ đi siêu thị mua sắm. Trên đường về, mây đen che phủ, cát bay đá lở. Xe taxi đi đến cổng xưởng đóng tàu bỏ hoang, không thể vào được nữa.
Hai người xách túi mua sắm xuống xe, gió lớn cuốn theo cát đá, những cây hoang rậm rạp trong xưởng đóng tàu uốn éo trong gió tạo thành những hình thù chuyển động, đá trên các công trình cũ rơi xuống lách tách. Đi chưa được mấy bước, mưa đã rơi xuống lộp bộp, hạt to như hạt đậu, rơi xuống người đau rát.
Một hạt mưa rơi xuống trán Lê Lý, cô "oa" một tiếng. Yến Vũ nghe giọng cô đáng yêu, không nhịn được cười. Cô cũng cười, hai người xách túi lớn túi nhỏ chạy về phía trước trong gió lớn.
Rõ ràng mới là buổi trưa, trời lại tối như đêm.
Mưa ngay lập tức lớn hơn, hai người chạy đến dưới một nhà kho khung thép, thở hổn hển dừng lại. Những con tàu nằm trên mặt đất, vô số trụ thép không gỉ chống đỡ trần nhà. Trên trần cao, chỗ này thủng, chỗ kia dột.
Hai người đứng lại ở một chỗ trần nhà còn nguyên vẹn, nhưng mái nhà quá cao, gió thổi mưa bay, cái gọi là che chắn cũng chỉ là có còn hơn không.
Mưa lớn như trút nước, mái nhà như một chiếc ô khổng lồ bị rách, rò rỉ vô số thác nước. Mưa đổ như xối vào mỗi con tàu trên mặt đất, đánh vào sàn sắt kêu lách tách.
Cơn bão điên cuồng như sóng biển, cuốn những màn mưa trắng như màn lụa bay lượn, tạo thành vô số hình thù biến đổi xung quanh hai người.
Yến Vũ và Lê Lý ở trong biển tàu dột mưa, nhìn nhau, nở nụ cười thật tươi. Gió lớn thổi tóc và áo mỏng của họ. Màn mưa trắng tinh hết đợt này đến đợt khác bay lượn, như chiếc lưỡi nước l**m vào người họ, bắn lên tóc và mặt anh và cô.
Dưới ánh sáng lờ mờ, lông mi, cánh mũi và môi đẹp đẽ của Yến Vũ vẫn rõ ràng một cách bất thường, nhưng lại như muốn tan vào màn nước. Anh đang cười, cười lộ hàm răng trắng, cười lộ má lúm đồng tiền, cười rạng rỡ như vĩnh cửu.
Lê Lý cũng cười lớn, tóc dài và nước mưa cùng bay lượn trong gió lớn, làm khuôn mặt ướt át của cô trở nên xinh đẹp và sống động như in vào trái tim anh.
Họ thoải mái nhìn nhau trong cơn mưa rào mát lạnh, cơn mưa xối xả làm họ sảng khoái.
Lê Lý đột nhiên la lên một tiếng rồi nhảy cẫng lên, rúc vào lòng Yến Vũ: "Có cái gì đó!!"
Vội vàng cúi đầu nhìn, cá đang bơi trên mặt đất!
Không phải, là những con cá nhỏ đang bơi trong hồ nước tạo bởi cây bồ công anh.
Trên mặt đất tích tụ một lượng lớn nước mưa, những con tàu đã nằm trên cạn nhiều năm cuối cùng cũng được ngập trong nước, giống như đã khởi hành!
Chỉ cần nhìn nhau một cái, làn gió và mưa ập đến, ánh mắt trong veo, hơi thở dồn dập đã đốt cháy tất cả.
Trong gió lớn, nụ cười của họ càng tươi hơn, họ nắm tay nhau, giẫm lên dòng nước chạy ra khỏi biển tàu, làm giật mình những đàn cá vô tình lạc vào xưởng đóng tàu.
Mưa lớn xối lên người, lạnh buốt và k*ch th*ch, tất cả các giác quan dưới lớp áo ướt sũng đều được phóng đại vô hạn. Họ xông vào căn nhà nhỏ, ném túi mua sắm xuống, ôm hôn nhau, giải phóng h*m m**n muốn nghiền nát đối phương.
Không hiểu sao, trong khoảng thời gian này, Lê Lý dường như còn mê đắm sự tiếp xúc da thịt với anh hơn trước; còn thích làm chuyện đó với anh hơn bao giờ hết, rất thích.
Hình như lúc này, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, hơi thở, sức mạnh của anh, anh mới là người gần cô nhất, chân thật nhất, ấm áp nhất.
Anh cũng vậy, khác với sự dịu dàng trước đây, anh thường thể hiện một mặt vội vã, nghẹt thở, như thể tất cả tình yêu và nỗi đau không thể nói thành lời đều hòa vào những nụ hôn và hành động.
Ngoài nhà, mưa vẫn trút xuống không ngừng. Sau khi thỏa mãn, Lê Lý ngủ thiếp đi. Tiếng gió, tiếng mưa, một giấc ngủ bình yên.
Cô ngủ một mạch đến hơn năm giờ chiều. Khi tỉnh lại, căn phòng tối mờ, cơn mưa rào đã tạnh từ lâu, sau cơn bão tàn phá mọi thứ, thế giới trở nên yên tĩnh. Quạt vẫn quay, đồng hồ vẫn tích tắc. Trên rèm cửa còn vương lại một chút ánh hoàng hôn đỏ cam, trông tàn tạ, sụp đổ.
Buổi tối tĩnh lặng của mùa hè, dễ dàng toát ra một chút u buồn.
Nhưng Yến Vũ đang nằm nửa người bên cạnh cô, lặng lẽ chơi game, ánh sáng từ màn hình điện thoại giống như một đốm sáng nhỏ của đom đóm.
Cô nhìn khuôn mặt nghiêng yên tĩnh của anh, trái tim trống rỗng một giây trước đột nhiên được lấp đầy bởi sự dịu dàng. Chưa đầy hai giây, anh đã cảm nhận được, quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt bình thản, tĩnh lặng dâng lên một nụ cười.
Anh đặt điện thoại xuống, nằm xuống, ôm lấy cô, dịu dàng nói: "Tỉnh rồi à?"
"Ừm." Cô khẽ ngân nga một tiếng.
Anh cọ cọ vào má mềm mại của cô: "Lúc em ngủ, anh luôn nghĩ đến em."
Nhớ em rất nhiều. Nhớ đến mức nhìn khuôn mặt ngủ của em, lại vô cớ rơi nước mắt.
Lê Lý...
Lê Lý...
Cô cười khẽ: "Lúc em ngủ, em cũng luôn nghĩ đến anh."
"Thật không?"
"Thật. Em mơ thấy rồi."
Cô rúc vào lòng anh, kể cho anh nghe về giấc mơ đó, nói rằng họ đang leo núi, và nhìn thấy cảnh đẹp vô tận của thành phố Giang Châu.
Sau gần một tháng sống thoải mái ở căn nhà nhỏ, cuối tháng, họ phải lên đường trở về Đế Châu.
Không lâu trước khi khởi hành, hai người dọn đồ đạc và trở về nhà riêng. Lê Lý ở với mẹ vài ngày, Yến Vũ cũng sống hòa thuận với bố mẹ.
Một ngày trước khi đi, Lê Lý đi giúp Hà Liên Thanh giao hàng, đi xe máy qua góc tường nhà Yến Vũ, nghe thấy tiếng xích đu trong sân lắc lư, kèm theo tiếng cắn hạt dưa thư thái.
Cô dừng xe máy, dùng chân lách lách nhẹ nhàng qua để nhìn lén. Trong sân, cây anh đào sum suê, Yến Hồi Nam đang đẩy xích đu cho Yến Thánh Vũ; Vu Bội Mẫn ngồi trên bậc thềm cắn hạt dưa, Yến Vũ ngồi bên cạnh bà.
Yến Hồi Nam nói: "Đi được mấy năm?"
"Sau khi trao đổi, nếu thành tích đặc biệt xuất sắc, có thể chuyển thẳng sang học. Con muốn sau này cùng Lê Lý ở nước ngoài học tập và phát triển. Bất kể là con, hay là em ấy, ở nước ngoài đều tốt hơn."
Yến Hồi Nam gật đầu: "Con nghĩ thông suốt là được. Con làm gì, bố mẹ đều ủng hộ."
Vu Bội Mẫn cười nói: "Mẹ chỉ mong các con sống thật tốt. Lê Lý phát triển ở nước ngoài cũng tốt, nếu không hơi nổi tiếng một chút, chuyện của anh trai con bé... những người không biết điều quá nhiều."
Lê Lý hơi sững lại, lập tức hiểu ra kế hoạch của Yến Vũ.
Vu Bội Mẫn thở dài: "Chỉ là sau này muốn đi thăm các con, phải ngồi máy bay rất lâu. Với lại xa lạ, không quen..."
"Mẹ nó đừng lo." Yến Hồi Nam an ủi, "Nó từ nhỏ đã đi học xa nhà, tự chăm sóc tốt bản thân. Lê Lý cũng là một đứa trẻ có khả năng thích nghi mạnh, đi đâu cũng sẽ tốt thôi." Nói xong cũng cảm thương, "Ngày xưa con còn nhỏ như vậy đã đi xa, sao mà ngoan ngoãn, hiểu chuyện quá. Là bố mẹ..."
"Mẹ yên tâm đi," Yến Vũ khẽ ngắt lời, "Lê Lý sẽ sống rất tốt. Con cũng sẽ sống rất tốt."
Lúc này, Yến Thánh Vũ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời bỗng la lên: "Tất cả đều sống tốt!"
Bố mẹ bật cười, Yến Vũ cũng cười nhạt, quay đầu nhìn thấy Lê Lý dừng xe ở cổng, tháo mũ bảo hiểm, vuốt mái tóc ướt mồ hôi.
Yến Vũ đứng dậy đi tới, Lê Lý cách cổng sắt chào Yến Hồi Nam và Vu Bội Mẫn, còn vẫy tay với Yến Thánh Vũ. Yến Vũ mở cổng rào, nói: "Đi giúp mẹ giao hàng à?"
"Vâng. Tình cờ đi qua, đến thăm anh một chút."
"Nóng lắm đúng không, anh đi rót cho em ly nước." Yến Vũ định quay người, Lê Lý nắm tay anh: "Không cần đâu, em về ngay đây. Phải đi Bắc Thành thăm anh trai em."
"Gửi lời hỏi thăm của anh nhé."
"Ừm."
Yến Vũ nhẹ nhàng bóp tay cô: "Vậy đợi ăn cơm tối xong, anh sẽ tìm em. Đi dạo trên bờ đê nhé."
"Được chứ." Lê Lý nhìn anh.
Mới quá trưa, ánh nắng chói chang, khuôn mặt Yến Vũ sạch sẽ và sáng sủa, anh đang nhìn cô, đôi mắt đen trong veo, sáng rõ như một tấm kính được lau sạch dưới ánh nắng mặt trời. Vì nhìn cô, nên chứa đựng một nụ cười rất nhạt.
Lê Lý đột nhiên muốn hôn anh một cái, nhưng ngại trong sân có người, cô luyến tiếc dời ánh mắt đi, đội mũ bảo hiểm, nói: "Em đi đây."
Nhưng vừa khởi động xe máy, Yến Vũ tiến lên một bước, một tay vịn mũ bảo hiểm của cô, nghiêng người cúi đầu, môi chạm vào má cô.
Tim Lê Lý đột nhiên đập mạnh, xe máy đã đi xa, cô quay đầu lại cười với anh: "Tối gặp lại."
"Tối gặp lại." Yến Vũ cười nhẹ nói.
Khi rẽ, Lê Lý lại quay đầu nhìn lại một lần nữa, Yến Vũ vẫn đứng tại chỗ nhìn cô, chiếc áo phông trắng được ánh nắng chiếu rọi chói lòa.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Đầu tháng 8, Hà Liên Thanh nhận được giấy báo trúng tuyển của Lê Lý vào trường Đế Đô, muốn tổ chức tiệc mừng cho cô. Hai người đã đi du lịch hơn một tháng, đến lúc phải quay về Giang Châu.
Đinh Tùng Bách cũng đã gọi điện cho Yến Vũ, nhưng vì chênh lệch múi giờ, Yến Vũ không nhận kịp. Sau này gọi lại, là để nói chuyện về Tuần lễ Văn hóa. Yến Vũ lấy lý do bị ốm để từ chối.
Đinh Tùng Bách quan tâm một lúc lâu, bảo anh nghỉ ngơi thật tốt. Từ giọng điệu của ông, có thể suy đoán rằng Cung Chính Chi chưa nói với ông chuyện Yến Vũ muốn rút khỏi giới. Ông cũng không biết Yến Vũ đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ông và giáo sư Cung, lời nói vẫn thân thiết như thường lệ.
Thực ra, sau này Yến Vũ đã nghĩ thông suốt, không trách ông. Con người ở chốn danh lợi, ai cũng có nỗi khổ riêng.
Những năm qua, sự quan tâm, coi trọng và yêu quý của Đinh Tùng Bách đối với anh là thật, nhưng ông cho rằng những rắc rối mà Yến Vũ gây ra cũng là thật, và ông phải lo cho "lợi ích chung" cũng là thật. Giống như ông đã nói, xã hội rất phức tạp.
Chỉ là, những gì anh gặp phải trong mắt người khác không là gì cả. Còn những đứa trẻ khác giống Yến Vũ, cũng không có gì quan trọng. Đúng sai của người khác làm sao so được với lợi ích trước mắt.
Về đến Giang Châu, vừa ra khỏi sân bay, một luồng không khí nóng bức ập đến. Không khí ẩm ướt, nóng như một lớp hồ dính bao bọc toàn thân.
Yến Hồi Nam và Vu Bội Mẫn dẫn Yến Thánh Vũ đến đón hai người họ. Thằng nhóc lanh lợi Yến Thánh Vũ từ xa đã vỗ đôi chân ngắn cũn, chạy lộc cộc đến: "Anh trai anh trai~~"
Nó phấn khích chạy đến trước mặt Yến Vũ, biết anh trai không thích chạm vào nó, liền quay sang ôm chân Lê Lý, thân mật nói: "Chị ơi~~ Chị về rồi~~"
Lê Lý mềm cả lòng, bế nó lên, nói: "Có thạch cho chị ăn không?"
"Có ạ." Thằng bé móc ra một viên đưa cho cô, rồi vội vàng đưa tay về phía Yến Vũ, "Anh cũng ăn nữa."
Yến Vũ đeo kính râm lắc đầu.
Yến Thánh Vũ rụt tay lại, bĩu môi.
Lê Lý nói: "Anh ăn một cái đi."
Yến Vũ không nói gì, đi được vài bước, đưa tay về phía Yến Thánh Vũ, thằng bé vui vẻ nhét cho anh một viên thạch.
Bàn tay thằng bé rất nhỏ, nắm lại không bằng nửa lòng bàn tay anh. Yến Thánh Vũ đặt viên thạch xuống, lén sờ lòng bàn tay anh, sờ được rồi, vui mừng lắc lư hai chân trong lòng Lê Lý.
Nó sung sướng khoe với Lê Lý: "Anh trai em đã ôm em rồi, nhưng em ngủ quên mất. Nhưng em biết, mùa đông, người anh trai ấm lắm, lại còn rất thơm nữa."
Yến Vũ liếc nhìn nó một cái, rồi rời mắt đi.
Về đến nhà, phòng của anh vẫn như xưa. Vô số cúp, giấy chứng nhận và bằng khen trong tủ trưng bày; tủ nhạc cụ đặt các loại hộp đàn, trong đó có bốn hộp đàn tỳ bà, chứa vài cây đàn tốt nhất còn sót lại của anh. Có một cây định tặng cho Nhất Nặc trong năm nay.
Yến Vũ lấy hộp đàn ra, ngồi xuống đất, đột nhiên cảm thấy lồng ngực nghẹn lại. Anh cố gắng hít thở sâu một lúc để dịu lại, sau đó gọi điện cho Vương Cương.
Hiện tại, gia đình họ đã ổn định ở Dự Thành. Vương Cương mở một trạm chuyển phát nhanh, Tô Ngọc mở một siêu thị nhỏ trong khu chung cư mới. Nhất Nặc đã vào một trường cấp hai tốt, thủ tục đã hoàn tất, tháng 9 sẽ nhập học. Họ nghe lời khuyên của Yến Vũ, luôn đi khám bác sĩ tâm lý, anh và Tô Ngọc cũng không cãi nhau nữa. Nhất Nặc sống cùng bố mẹ, tình trạng đang tốt lên.
Yến Vũ nói, một năm trước đã hứa tặng Nhất Nặc một cây tỳ bà, hỏi bây giờ có còn muốn không.
Vương Cương nói Nhất Nặc đang chơi với bạn, anh ấy sẽ đi tìm hỏi nó.
Trong lúc chờ đợi, Yến Thánh Vũ đi loanh quanh ở cửa phòng, cái đầu nhỏ không ngừng thò vào.
Yến Vũ định nói gì đó, điện thoại truyền đến giọng Nhất Nặc: "Anh ơi! Anh nhớ đến em rồi!"
"Em sống có tốt không?"
"Tốt ạ, anh có tốt không ạ?"
"Cũng tốt. Nhất Nặc, em còn muốn cây tỳ bà không? Trước đây anh đã nói sẽ tặng em một cây."
"Muốn ạ! Anh ơi, em quen được vài người bạn mới, có bạn biết chơi piano, có bạn biết kéo violin, nhưng em vẫn thích tỳ bà. Mẹ nói chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, thì có thể học."
"Được, anh sẽ gửi cho em."
"Cảm ơn anh. Anh ơi khi nào anh đến Dự Thành, anh đến chơi với em nhé."
Yến Vũ không trả lời rõ ràng. Khi anh định cúp máy, Vương Cương cầm điện thoại lại, do dự một lúc, nói: "Xin lỗi nhé, cậu đã giúp chúng tôi một việc lớn, nhưng tôi và Tô Ngọc đều không tiện đứng ra giúp cậu nói gì cả."
Yến Vũ nói: "Không sao đâu, Nhất Nặc sống tốt là được rồi."
Đặt điện thoại xuống, anh nhận được địa chỉ Vương Cương gửi đến, rồi đặt đơn chuyển phát nhanh.
Thằng bé vẫn lảng vảng ở cửa. Yến Vũ nhìn nó một lúc, nói: "Làm gì đấy Yến Thánh Vũ?"
Yến Thánh Vũ thò đầu ra, mắt sáng long lanh: "Anh ơi, anh có đưa chị đi công viên giải trí không? Công viên giải trí vui lắm."
"..." Yến Vũ nói, "Là em muốn đi đúng không?"
"Em đi rồi ạ." Nó ngại ngùng cười, "Nhưng em vẫn muốn đi cùng anh trai."
Ngày hôm sau, Yến Vũ và Lê Lý thực sự đã đưa Yến Thánh Vũ đi công viên giải trí. Chơi cả ngày, thằng bé mệt rã rời, đi không nổi nữa, vừa thở hổn hển vừa đi được hai bước lại dừng lại, cứ lẹt đẹt đi theo chân Yến Vũ.
Có vài lần Lê Lý thấy nó thực sự mệt, muốn bế nó, nhưng nó không chịu, muốn tự đi. Kết quả càng đi càng chậm, mồ hôi nhễ nhại.
Cuối cùng, Yến Vũ dừng lại. Thằng bé lạch bạch lạch bạch, đâm đầu vào chân anh, vội vàng lùi lại hai bước đứng thẳng, đôi mắt đen láy đảo tròn nhìn anh.
Yến Vũ không nói gì cả, ngồi xuống, dang rộng hai tay; mắt Yến Thánh Vũ sáng lên, lập tức lao vào lòng anh. Yến Vũ đỡ mông nó, đứng dậy, giống như đang ôm một chú gấu koala nhỏ.
Nó dính dính vào anh, hạnh phúc nói: "Anh trai, em biết mà, anh sẽ ôm em mà~"
Yến Vũ không nói gì.
"Anh trai em thích anh lắm, anh có thích Thánh Vũ không ạ?" Má thằng bé mềm mềm, tròn tròn, áp vào cổ anh.
Yến Vũ nói: "Sao em nói nhiều thế?"
Lê Lý bật cười.
Hoàng hôn trải dài khắp bầu trời. Ba cái bóng trải dài trên mặt đất, dài mãi về phía xa.
Vài ngày sau, gia đình Lê Lý tổ chức tiệc mừng cho cô. Con gái thi đậu vào học viện âm nhạc tốt nhất, Hà Liên Thanh đã ngẩng mặt lên với mọi người trong khu phố. Lê Lý đi trong ngõ, rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trên khuôn mặt của hàng xóm, ai gặp cũng cười chào cô, khen cô giỏi giang. Dường như những lời đồn đại ẩn chứa trong họ "Lê" đã tan biến.
Chỉ là vẫn có vài người không ưa người khác sống tốt, luôn cố ý hỏi, có phải vẫn đang hẹn hò với Yến Vũ không? Gần đây Yến Vũ thế nào rồi, sự nghiệp thuận lợi chứ? Giọng điệu mỉa mai, kèm theo ánh mắt muốn hỏi lại không dám hỏi. Lê Lý hiểu rõ, không cho họ nét mặt tử tế. Có lần cô đáp trả trực tiếp, từ đó không ai dám nói thêm lời nào.
Về Giang Châu không lâu, hai người quyết định chuyển đến căn nhà nhỏ bên sông.
Vu Bội Mẫn biết chuyện, muốn giúp họ dọn dẹp. Nhưng hai người nói không cần, tự đi siêu thị mua một đống đồ dùng hàng ngày, dành cả một ngày để dọn dẹp căn nhà nhỏ.
Yến Vũ quét mạng nhện, bụi bẩn, Lê Lý lau sàn xi măng, Yến Vũ tháo màn che, rèm cửa để giặt, Lê Lý chà chiếu sạch sẽ phơi trên sàn. Đến chạng vạng, màn cửa bay phấp phới trong ánh hoàng hôn, sau đó được cất đi, mang theo mùi nắng ấm áp.
Thời điểm này, mực nước sông Trường Giang rất cao. Bãi bồi lớn trước nhà nhỏ đã gần như không còn. Ngủ trong nhà vào buổi tối, đôi khi có thể nghe thấy tiếng nước xoáy lớn trong sông.
Yến Vũ nói: "Có lẽ một ngày nào đó lũ lụt, hai chúng ta trong giấc mơ sẽ bị cuốn trôi đi."
Lê Lý cười: "Vậy thì anh đừng buông tay em ra."
Yến Vũ nghĩ một lát, nói: "Có lẽ hai chúng ta sẽ biến thành cá heo sông."
"Cá heo sông đáng yêu lắm." Lê Lý nói, "Em nguyện ý biến thành cá heo sông, cùng anh bơi mỗi ngày."
"Vậy anh sẽ bắt cá cho em ăn."
"Em tự bắt được."
"Nhưng anh muốn bắt cá cho em."
"Được rồi. Vậy em sẽ bắt một cọng rong rêu làm hoa tặng anh." Lê Lý vừa nói, vừa tìm kiếm cá heo sông trên mạng. Hai người dựa vào nhau hóng gió quạt, lại xem cá heo sông bơi trong một tiếng đồng hồ: có một con bơi một mình, có hai con chơi đùa cùng nhau, và còn có một cặp dẫn theo cá heo con...
Trong tháng Tám ở Giang Châu, họ luôn ở trong căn nhà nhỏ bên sông. Buổi sáng bị tiếng còi tàu ở bến cảng xa xa đánh thức, hai người ăn sáng, vệ sinh cá nhân xong, sẽ đi chạy bộ bên sông, hoặc đi lang thang ở xưởng đóng tàu cũ; có lúc quay về ngủ thêm một giấc, không ngủ thì ngủ trưa.
Yến Vũ mang đến rất nhiều sách chuyên ngành về sáng tác, mỗi ngày nghiên cứu hòa âm, hình thức âm nhạc, phối khí, đối âm. Tiếng piano, sáo, violin trong phòng sách không ngừng vang lên. Lê Lý thì học lý thuyết âm nhạc và luyện nghe xướng âm, cũng học tiếng Anh, chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL sau này.
Đến đêm, trời thường có mưa. Thỉnh thoảng lất phất, phần lớn là mưa rào mùa hè. Lúc này, Lê Lý nằm trên chiếu, bên cạnh anh, nghe tiếng mưa lớn ngoài trời, lòng cô cảm thấy đặc biệt yên bình.
Đôi khi họ thân mật, đôi khi họ nói chuyện, có khi cô chơi điện thoại anh chơi game, rất yên tĩnh, cũng rất hạnh phúc. Đôi khi, Yến Vũ vẫn mất ngủ, buồn bã, một mình ngồi bên sông gọi điện thoại nói chuyện rất lâu với bác sĩ Từ.
Có một ngày, đồ ăn trong tủ lạnh hết, họ đi siêu thị mua sắm. Trên đường về, mây đen che phủ, cát bay đá lở. Xe taxi đi đến cổng xưởng đóng tàu bỏ hoang, không thể vào được nữa.
Hai người xách túi mua sắm xuống xe, gió lớn cuốn theo cát đá, những cây hoang rậm rạp trong xưởng đóng tàu uốn éo trong gió tạo thành những hình thù chuyển động, đá trên các công trình cũ rơi xuống lách tách. Đi chưa được mấy bước, mưa đã rơi xuống lộp bộp, hạt to như hạt đậu, rơi xuống người đau rát.
Một hạt mưa rơi xuống trán Lê Lý, cô "oa" một tiếng. Yến Vũ nghe giọng cô đáng yêu, không nhịn được cười. Cô cũng cười, hai người xách túi lớn túi nhỏ chạy về phía trước trong gió lớn.
Rõ ràng mới là buổi trưa, trời lại tối như đêm.
Mưa ngay lập tức lớn hơn, hai người chạy đến dưới một nhà kho khung thép, thở hổn hển dừng lại. Những con tàu nằm trên mặt đất, vô số trụ thép không gỉ chống đỡ trần nhà. Trên trần cao, chỗ này thủng, chỗ kia dột.
Hai người đứng lại ở một chỗ trần nhà còn nguyên vẹn, nhưng mái nhà quá cao, gió thổi mưa bay, cái gọi là che chắn cũng chỉ là có còn hơn không.
Mưa lớn như trút nước, mái nhà như một chiếc ô khổng lồ bị rách, rò rỉ vô số thác nước. Mưa đổ như xối vào mỗi con tàu trên mặt đất, đánh vào sàn sắt kêu lách tách.
Cơn bão điên cuồng như sóng biển, cuốn những màn mưa trắng như màn lụa bay lượn, tạo thành vô số hình thù biến đổi xung quanh hai người.
Yến Vũ và Lê Lý ở trong biển tàu dột mưa, nhìn nhau, nở nụ cười thật tươi. Gió lớn thổi tóc và áo mỏng của họ. Màn mưa trắng tinh hết đợt này đến đợt khác bay lượn, như chiếc lưỡi nước l**m vào người họ, bắn lên tóc và mặt anh và cô.
Dưới ánh sáng lờ mờ, lông mi, cánh mũi và môi đẹp đẽ của Yến Vũ vẫn rõ ràng một cách bất thường, nhưng lại như muốn tan vào màn nước. Anh đang cười, cười lộ hàm răng trắng, cười lộ má lúm đồng tiền, cười rạng rỡ như vĩnh cửu.
Lê Lý cũng cười lớn, tóc dài và nước mưa cùng bay lượn trong gió lớn, làm khuôn mặt ướt át của cô trở nên xinh đẹp và sống động như in vào trái tim anh.
Họ thoải mái nhìn nhau trong cơn mưa rào mát lạnh, cơn mưa xối xả làm họ sảng khoái.
Lê Lý đột nhiên la lên một tiếng rồi nhảy cẫng lên, rúc vào lòng Yến Vũ: "Có cái gì đó!!"
Vội vàng cúi đầu nhìn, cá đang bơi trên mặt đất!
Không phải, là những con cá nhỏ đang bơi trong hồ nước tạo bởi cây bồ công anh.
Trên mặt đất tích tụ một lượng lớn nước mưa, những con tàu đã nằm trên cạn nhiều năm cuối cùng cũng được ngập trong nước, giống như đã khởi hành!
Chỉ cần nhìn nhau một cái, làn gió và mưa ập đến, ánh mắt trong veo, hơi thở dồn dập đã đốt cháy tất cả.
Trong gió lớn, nụ cười của họ càng tươi hơn, họ nắm tay nhau, giẫm lên dòng nước chạy ra khỏi biển tàu, làm giật mình những đàn cá vô tình lạc vào xưởng đóng tàu.
Mưa lớn xối lên người, lạnh buốt và k*ch th*ch, tất cả các giác quan dưới lớp áo ướt sũng đều được phóng đại vô hạn. Họ xông vào căn nhà nhỏ, ném túi mua sắm xuống, ôm hôn nhau, giải phóng h*m m**n muốn nghiền nát đối phương.
Không hiểu sao, trong khoảng thời gian này, Lê Lý dường như còn mê đắm sự tiếp xúc da thịt với anh hơn trước; còn thích làm chuyện đó với anh hơn bao giờ hết, rất thích.
Hình như lúc này, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, hơi thở, sức mạnh của anh, anh mới là người gần cô nhất, chân thật nhất, ấm áp nhất.
Anh cũng vậy, khác với sự dịu dàng trước đây, anh thường thể hiện một mặt vội vã, nghẹt thở, như thể tất cả tình yêu và nỗi đau không thể nói thành lời đều hòa vào những nụ hôn và hành động.
Ngoài nhà, mưa vẫn trút xuống không ngừng. Sau khi thỏa mãn, Lê Lý ngủ thiếp đi. Tiếng gió, tiếng mưa, một giấc ngủ bình yên.
Cô ngủ một mạch đến hơn năm giờ chiều. Khi tỉnh lại, căn phòng tối mờ, cơn mưa rào đã tạnh từ lâu, sau cơn bão tàn phá mọi thứ, thế giới trở nên yên tĩnh. Quạt vẫn quay, đồng hồ vẫn tích tắc. Trên rèm cửa còn vương lại một chút ánh hoàng hôn đỏ cam, trông tàn tạ, sụp đổ.
Buổi tối tĩnh lặng của mùa hè, dễ dàng toát ra một chút u buồn.
Nhưng Yến Vũ đang nằm nửa người bên cạnh cô, lặng lẽ chơi game, ánh sáng từ màn hình điện thoại giống như một đốm sáng nhỏ của đom đóm.
Cô nhìn khuôn mặt nghiêng yên tĩnh của anh, trái tim trống rỗng một giây trước đột nhiên được lấp đầy bởi sự dịu dàng. Chưa đầy hai giây, anh đã cảm nhận được, quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt bình thản, tĩnh lặng dâng lên một nụ cười.
Anh đặt điện thoại xuống, nằm xuống, ôm lấy cô, dịu dàng nói: "Tỉnh rồi à?"
"Ừm." Cô khẽ ngân nga một tiếng.
Anh cọ cọ vào má mềm mại của cô: "Lúc em ngủ, anh luôn nghĩ đến em."
Nhớ em rất nhiều. Nhớ đến mức nhìn khuôn mặt ngủ của em, lại vô cớ rơi nước mắt.
Lê Lý...
Lê Lý...
Cô cười khẽ: "Lúc em ngủ, em cũng luôn nghĩ đến anh."
"Thật không?"
"Thật. Em mơ thấy rồi."
Cô rúc vào lòng anh, kể cho anh nghe về giấc mơ đó, nói rằng họ đang leo núi, và nhìn thấy cảnh đẹp vô tận của thành phố Giang Châu.
Sau gần một tháng sống thoải mái ở căn nhà nhỏ, cuối tháng, họ phải lên đường trở về Đế Châu.
Không lâu trước khi khởi hành, hai người dọn đồ đạc và trở về nhà riêng. Lê Lý ở với mẹ vài ngày, Yến Vũ cũng sống hòa thuận với bố mẹ.
Một ngày trước khi đi, Lê Lý đi giúp Hà Liên Thanh giao hàng, đi xe máy qua góc tường nhà Yến Vũ, nghe thấy tiếng xích đu trong sân lắc lư, kèm theo tiếng cắn hạt dưa thư thái.
Cô dừng xe máy, dùng chân lách lách nhẹ nhàng qua để nhìn lén. Trong sân, cây anh đào sum suê, Yến Hồi Nam đang đẩy xích đu cho Yến Thánh Vũ; Vu Bội Mẫn ngồi trên bậc thềm cắn hạt dưa, Yến Vũ ngồi bên cạnh bà.
Yến Hồi Nam nói: "Đi được mấy năm?"
"Sau khi trao đổi, nếu thành tích đặc biệt xuất sắc, có thể chuyển thẳng sang học. Con muốn sau này cùng Lê Lý ở nước ngoài học tập và phát triển. Bất kể là con, hay là em ấy, ở nước ngoài đều tốt hơn."
Yến Hồi Nam gật đầu: "Con nghĩ thông suốt là được. Con làm gì, bố mẹ đều ủng hộ."
Vu Bội Mẫn cười nói: "Mẹ chỉ mong các con sống thật tốt. Lê Lý phát triển ở nước ngoài cũng tốt, nếu không hơi nổi tiếng một chút, chuyện của anh trai con bé... những người không biết điều quá nhiều."
Lê Lý hơi sững lại, lập tức hiểu ra kế hoạch của Yến Vũ.
Vu Bội Mẫn thở dài: "Chỉ là sau này muốn đi thăm các con, phải ngồi máy bay rất lâu. Với lại xa lạ, không quen..."
"Mẹ nó đừng lo." Yến Hồi Nam an ủi, "Nó từ nhỏ đã đi học xa nhà, tự chăm sóc tốt bản thân. Lê Lý cũng là một đứa trẻ có khả năng thích nghi mạnh, đi đâu cũng sẽ tốt thôi." Nói xong cũng cảm thương, "Ngày xưa con còn nhỏ như vậy đã đi xa, sao mà ngoan ngoãn, hiểu chuyện quá. Là bố mẹ..."
"Mẹ yên tâm đi," Yến Vũ khẽ ngắt lời, "Lê Lý sẽ sống rất tốt. Con cũng sẽ sống rất tốt."
Lúc này, Yến Thánh Vũ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời bỗng la lên: "Tất cả đều sống tốt!"
Bố mẹ bật cười, Yến Vũ cũng cười nhạt, quay đầu nhìn thấy Lê Lý dừng xe ở cổng, tháo mũ bảo hiểm, vuốt mái tóc ướt mồ hôi.
Yến Vũ đứng dậy đi tới, Lê Lý cách cổng sắt chào Yến Hồi Nam và Vu Bội Mẫn, còn vẫy tay với Yến Thánh Vũ. Yến Vũ mở cổng rào, nói: "Đi giúp mẹ giao hàng à?"
"Vâng. Tình cờ đi qua, đến thăm anh một chút."
"Nóng lắm đúng không, anh đi rót cho em ly nước." Yến Vũ định quay người, Lê Lý nắm tay anh: "Không cần đâu, em về ngay đây. Phải đi Bắc Thành thăm anh trai em."
"Gửi lời hỏi thăm của anh nhé."
"Ừm."
Yến Vũ nhẹ nhàng bóp tay cô: "Vậy đợi ăn cơm tối xong, anh sẽ tìm em. Đi dạo trên bờ đê nhé."
"Được chứ." Lê Lý nhìn anh.
Mới quá trưa, ánh nắng chói chang, khuôn mặt Yến Vũ sạch sẽ và sáng sủa, anh đang nhìn cô, đôi mắt đen trong veo, sáng rõ như một tấm kính được lau sạch dưới ánh nắng mặt trời. Vì nhìn cô, nên chứa đựng một nụ cười rất nhạt.
Lê Lý đột nhiên muốn hôn anh một cái, nhưng ngại trong sân có người, cô luyến tiếc dời ánh mắt đi, đội mũ bảo hiểm, nói: "Em đi đây."
Nhưng vừa khởi động xe máy, Yến Vũ tiến lên một bước, một tay vịn mũ bảo hiểm của cô, nghiêng người cúi đầu, môi chạm vào má cô.
Tim Lê Lý đột nhiên đập mạnh, xe máy đã đi xa, cô quay đầu lại cười với anh: "Tối gặp lại."
"Tối gặp lại." Yến Vũ cười nhẹ nói.
Khi rẽ, Lê Lý lại quay đầu nhìn lại một lần nữa, Yến Vũ vẫn đứng tại chỗ nhìn cô, chiếc áo phông trắng được ánh nắng chiếu rọi chói lòa.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Đánh giá:
Truyện Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Story
Chương 118
10.0/10 từ 22 lượt.