Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Chương 112
200@-
Yên Vũ xuống phía sau sân khấu, vẫn có thể nghe thấy tiếng vỗ tay nồng nhiệt không ngớt trong phòng hòa nhạc.
Anh bước vào phòng trang điểm, vài tiếng pháo giấy nổ vang. Đường Dật Huyên, Tạ Diệc Tranh và những người khác mỗi người cầm một cây pháo giấy: "Chúc mừng Yên Vũ buổi diễn đã kết thúc hoàn hảo!"
"Chúc mừng! Chúc mừng!"
"Hai đêm diễn sau cố gắng hơn nữa nhé!"
Yên Vũ nhìn những mảnh giấy nhiều màu sắc bay lả tả trong không trung, mỉm cười: "Cảm ơn."
Đường Dật Huyên: "Hôm nay phải mở một buổi tiệc ăn mừng chứ. Phòng riêng ở quán bar đã đặt rồi, anh em đi quẩy thôi!"
Yên Vũ đặt đàn tì bà trở lại hộp, tháo móng gảy đàn ra, quay đầu nhìn ra cửa, vốn định tìm Lê Lý, nhưng lại thấy vài người hâm mộ đang ôm hoa đứng ở cửa ngóng trông.
Yên Vũ khẽ gật đầu, vài người lập tức vui vẻ chạy vào. Mỗi người họ đều ôm hoa, Yên Vũ nhận từng bó một, chen lên bàn trang điểm, nói: "Mua chung một bó là được rồi."
Một chàng trai nói: "Mỗi người chúng em đều muốn tặng anh một bó khác nhau, không thể thống nhất được. Nên đành mua hết cả."
Một cô gái nói: "Đúng vậy, với lại, đây là buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên của anh sau khi trưởng thành, hoành tráng một chút cũng không sao."
Một cô gái khác nói: "Thần Vũ, buổi biểu diễn hôm nay của anh thật sự quá tuyệt vời. Mỗi lần xem anh đều có tiến bộ, làm người hâm mộ của anh thật hạnh phúc. Cái đó..." Cô cẩn thận nói, "Gần đây tâm trạng anh có tốt không ạ?"
Lời nói vừa dứt, lập tức bị cô bạn bên cạnh kéo lại, chắc là đã hẹn trước không nhắc đến từ nhạy cảm.
Chàng trai lập tức lái sang chuyện khác: "Thần Vũ, đêm nay thật là đỉnh, mạnh mẽ!"
Và cô gái vừa nói chuyện lúc nãy vành mắt hơi đỏ.
Yên Vũ nói: "Anh rất tốt. Đừng lo lắng."
Cô gái kia lập tức bật khóc: "Anh phải cố gắng lên nhé."
Lần này, mấy người khác cũng đỏ mắt, không muốn làm ảnh hưởng đến Yên Vũ, vội vàng chào tạm biệt.
"Khoan đã." Yên Vũ lấy mỗi người một chai nước, rồi nói với chàng trai, "Em là con trai, phải đảm bảo Giang Đồng, Tô Lam và mấy người đó về đến khách sạn an toàn nhé."
"Vâng! Đảm bảo ạ!"
"Người hâm mộ trung thành của cậu nhiều thật đấy. Hết đợt này đến đợt khác." Đường Dật Huyên cảm thán, "Ghen tị thật đấy."
"Quan trọng là tên của rất nhiều người trong số họ, cậu ấy đều nhớ." Nhạc Sâm không thể tin được.
Yên Vũ nhìn họ rời đi, vừa lúc Lê Lý từ quầy lễ tân quay lại, thò đầu vào cửa, nở một nụ cười thật tươi với anh: "Chúc mừng Thần Vũ mã đáo thành công!" Vừa nói vừa giấu sau lưng một bó hoa hồng đỏ thật lớn.
Yên Vũ thoạt tiên ngẩn ra, sau đó cười đến lộ cả răng, lúm đồng tiền nhỏ xinh in trên má.
"Oa oh!!" Đường Dật Huyên và mấy người khác bắt đầu trêu chọc. Lý Nhuận Dương hô lên: "Anh cũng muốn hoa!"
Yên Vũ nhìn Lê Lý, nói: "Anh đã bảo sao em lại lâu như vậy."
Một bên, Phùng Hữu Hoành cười: "Cậu ấy ở trong phòng, mắt vẫn luôn tìm em đấy. Em không thấy cậu ấy phiền à Lê Lý."
Yên Vũ ôm bó hoa hồng đỏ, má cũng ửng hồng; anh nhìn Lê Lý, không kìm được tiến lại gần; Lê Lý lập tức nhón chân, cách bó hoa, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
"Ái chà!" Đường Dật Huyên đang ngồi bên cạnh lập tức đứng dậy bỏ chạy, "Có ai rải cơm chó như hai người không! Cay mắt quá!"
Nhạc Sâm ở gần, cũng chạy: "Tim tôi! Đau quá!"
Bạn bè cười ồ lên, các nhân viên cũng cười che miệng rồi cúi gập người. Lê Lý ngượng ngùng đỏ mặt, di chuyển ra sau lưng Yên Vũ.
"Đau cái gì?" Đinh Tùng Bách cùng vài lãnh đạo của hiệp hội bước vào, cười, "Thành công như vậy mà vẫn đau à?"
Đường Dật Huyên cười: "Đùa Yên Vũ thôi ạ."
Yên Vũ mỉm cười: "Thầy Đinh."
Đinh Tùng Bách bước tới, nhìn Yên Vũ, trong mắt có sự khích lệ, thương xót, yêu mến, đủ cả. Ông cảm động gật đầu, nói: "Thứ hai, thứ ba tuần sau tôi có cuộc họp, nên những buổi còn lại sẽ không đến. Nếu không thì thật sự muốn nghe thêm hai buổi nữa, thằng bé này, tương lai là của con."
Yên Vũ nói: "Thầy cứ bận việc, đợi buổi biểu diễn kết thúc, con sẽ đến thăm thầy vào một ngày khác."
"Nói trước cho tôi một thời gian." Đinh Tùng Bách quay người định đi, lại muốn đưa tay vỗ vai anh, nhưng biết anh không thích người khác chạm vào, cuối cùng không chạm, chỉ nói: "Cố gắng lên con."
Yên Vũ khẽ mím môi, gật đầu, nhìn ông rời đi.
Trong phòng im lặng vài giây. Nhưng Đường Dật Huyên nhanh chóng làm ồn lên bảo chuyển địa điểm, khiến một chút buồn bã mờ nhạt đó trôi qua.
Anh ấy đã đặt một phòng VIP tại quán bar Light Water, nơi được giới trẻ Đế Châu yêu thích nhất. "Light Water" có vị trí cao cấp, là nơi yêu thích của các thiếu gia, người nổi tiếng và người có ảnh hưởng trên mạng. Nội thất bên trong quán bar cực kỳ tinh tế và sang trọng, với ba tầng, giống như một cung điện pha lê lấp lánh. Đèn chùm bằng kính khổng lồ ở trung tâm trông như mơ.
Phòng riêng nằm trên tầng ba, cả nhóm bước lên cầu thang theo nhịp điệu sôi động. Đường Dật Huyên thực sự rất vui, vừa đi vừa nhún nhảy, nhún nhảy suốt đường vào phòng riêng. Bàn trà đã chất đầy đĩa trái cây, trà, đồ ăn nhẹ, đồ uống, cộng thêm vô số bia và rượu vang đỏ.
Như vậy vẫn chưa đủ, Lý Nhuận Dương muốn uống rượu whisky, lấy máy tính bảng ra gọi rượu; Thôi Nhượng muốn ăn thịt nướng, lại hỏi ai muốn ăn nữa không, thế là cả nhóm cùng nhau gọi thịt nướng.
Yên Vũ ngồi cạnh lan can, nhìn ban nhạc biểu diễn phía dưới, đám đông nhảy múa. Tay của những người trẻ tuổi vung vẩy trong không trung.
Đường Dật Huyên ngồi bên cạnh anh, đưa cho anh một chai nước soda, nói: "Hội trưởng Đinh coi như công khai ủng hộ cậu rồi chứ."
"Ừm."
"Cho nên con người vẫn phải có thực lực." Đường Dật Huyên lộ ra ánh mắt trìu mến, "Cái cây giống quý giá duy nhất này của cậu, không yêu thương cậu thì yêu thương ai."
"..." Yên Vũ liếc nhìn ánh mắt kỳ quái của anh ấy, nói, "Ông ấy nói với em, hiệp hội sắp có cuộc bầu cử. Hy vọng lần này em có thể tranh cử vị trí thành viên thường vụ, tham gia vào các quyết định phát triển của hiệp hội sau này. Trước đây em không nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau lần này, em cảm thấy không nên nhường quyền lên tiếng cho người khác. Nếu muốn giới này trở nên tốt hơn, bản thân phải tích cực tham gia và tạo ra sự thay đổi."
"Cậu nghĩ như vậy là tốt nhất. Vốn dĩ nên để những dòng máu mới, tốt thay thế những thứ cũ kỹ, mục nát. Trần Càn Thương lần này... ha, tuần trước ông ta mở buổi biểu diễn, kết quả buổi đầu tiên, có người xông lên sân khấu tạt sữa vào anh ta. Hai buổi sau trực tiếp hủy và hoàn vé."
Yên Vũ nhìn anh ấy.
Đường Dật Huyên hớn hở: "Suýt nữa thì lên hot search, bộ phận quan hệ công chúng đã xử lý, chỉ có một cuộc thảo luận nhỏ. Anh trai anh không thừa nước đục thả câu, chủ yếu là không muốn mọi người lại thảo luận về cậu, nên đã xử lý lạnh. Ông ta xong đời rồi lần này. Anh đang chờ ông ta thất thế hoàn toàn, tất cả mọi người sẽ giẫm lên."
Yên Vũ nghe vậy, không nói gì. Nhìn Lê Lý đối diện, cô ấy đang ăn một miếng dưa hấu, cùng bạn bè lướt trên máy tính bảng để gọi đồ.
Đường Dật Huyên thở dài: "Anh biết cậu cũng đang chờ, nhưng không có cách nào, những người khác không ở vị trí của cậu, không có thực lực của cậu, tự nhiên sẽ sợ hãi."
Yên Vũ trong lòng rõ ràng. Lá thư hối lỗi của người tài xế Trương Hưng Toàn, cái chết do lái xe khi say rượu của ông ta, chẳng phải là một sự răn đe thầm lặng sao. Anh nói: "Em đều hiểu."
"Từ từ rồi sẽ tốt thôi. Hôm đó anh lo muốn chết, còn liên hệ với bố mẹ Nhất Nặc..."
"Đừng làm phiền họ." Yên Vũ lên tiếng, "Nhất Nặc còn nhỏ lắm, không phù hợp."
"Biết rồi, anh chỉ lo lắng nhất thời thôi. May mà bây giờ mọi thứ đều tốt rồi, vẫn phải là cậu, thực lực đủ mạnh. Nếu không thật sự không đánh bại được bọn họ. Nhà họ Trần đã chi hàng chục triệu để xử lý quan hệ công chúng, nhưng dư luận vẫn nghiêng về một phía. Vị trí của cậu bây giờ, bọn họ cũng không thể làm gì cậu." Đường Dật Huyên vui vẻ.
Bên kia đã gọi món xong, Lê Lý nói: "Hai người vui vẻ chuyện gì thế?"
Đường Dật Huyên vỗ tay: "Chơi một trò chơi đi, mọi người cùng vui."
Lý Nhuận Dương nói: "Lắc xí ngầu đi."
Thôi Nhượng hỏi: "Chơi thế nào? Sáu con sáu gì đó, em không biết."
Phùng Hữu Hoành ngáp một cái, khó hiểu: "Mấy người trường nghệ thuật các cậu, ngoan như vậy sao?"
"Không phải, chỉ có cậu ấy ngoan." Lê Lý cười, "Em biết chơi."
Thôi Nhượng sau một giây, nói: "Yên Vũ cũng khá ngoan."
"Anh ấy..." Lê Lý cười nhìn Yên Vũ, "Được rồi, coi như anh ấy ngoan."
Yên Vũ nhìn cô qua bàn trà: "Sao lại là coi như? Anh không ngoan à?"
Lê Lý nhướng mày không trả lời.
Tạ Diệc Tranh nổi da gà: "Chậc chậc chậc."
"Ở đây có mấy người không uống rượu, chơi xí ngầu chán lắm." Nhạc Sâm nói, "Chơi 'Tôi chưa từng'."
Rõ ràng là mấy người Sa Châu đã chơi trò này nhiều lần rồi, tất cả đều phấn khích kêu lên: "Chơi cái này! Chơi cái này!" Mấy người lập tức lục trong tủ lấy ra những chiếc búa hơi bằng bọt biển.
Lê Lý và Thôi Nhượng hơi ngơ ngác, Yên Vũ nghiêng người về phía trước, giải thích: "Ví dụ như em nói, tôi chưa từng đánh trống, thì những người đã từng đánh trống ở đây phải bị đập."
Hai người đã hiểu, Lê Lý hỏi: "Cái này có gì hay đâu?" Yên Vũ cười, không trả lời. Nhưng Lê Lý nhanh chóng tìm thấy niềm vui.
Mọi người mỗi người một chiếc búa hơi bằng bọt biển, Lý Nhuận Dương lên tiếng trước: "Tôi chưa từng bị người yêu đá xong nửa đêm trên đường lớn khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem, lăn lộn trên vỉa hè! Còn la hét 'qua đường phải đi trên vỉa hè' nữa!"
Tạ Diệc Tranh kêu lên: "Lý Nhuận Dương tao X tổ tông nhà mày!"
Lời nói còn chưa dứt, cả nhóm xông lên, búa hơi như mưa trút xuống người Tạ Diệc Tranh.
Lê Lý cười đến lăn từ ghế sofa xuống, đấm vào chân Tạ Diệc Tranh hai cái, hỏi: "Chuyện khi nào vậy?"
Tạ Diệc Tranh hất mái tóc dài: "Chị đây cũng có lúc trẻ trâu. Lý Nhuận Dương mày nhớ đấy!"
Đường Dật Huyên đảo mắt, cười: "Tôi chưa từng vì cảm thấy bạn gái bị bắt nạt mà tức giận điên cuồng, gào rú."
Mọi người nhìn trái nhìn phải, ai thế?
Đường Dật Huyên nhướng cằm về phía Yên Vũ, Yên Vũ vô tội và bình tĩnh: "Em không có gào rú."
Đường Dật Huyên: "Điên cuồng thì có chứ?"
Yên Vũ: "Không điên cuồng."
"Còn nói không điên cuồng vì tức giận?"
"Không tính."
Đường Dật Huyên mặc kệ, một chiếc búa hơi đập vào cánh tay Yên Vũ.
Tạ Diệc Tranh đứng ra phân xử: "Đường Dật Huyên, cái miêu tả của cậu có sự mơ hồ, không được." Vừa nói vừa đấm vào vai Đường Dật Huyên một cái.
Phùng Hữu Hoành xoay chiếc búa trong tay, nghĩ một lúc, từ từ nói: "Tôi chưa từng có nụ hôn đầu."
Mọi người: "..."
Nhạc Sâm nói: "Cậu đúng là người tốt, điều này chắc chắn không ai dính đâu..." Nhưng lại thấy Thôi Nhượng rất ngại ngùng giơ tay.
Một trận cười ngạc nhiên: "Cái gì?? Lừa người chứ?"
"Chuyện đùa phải không? Sao có thể?"
"Thật hay giả đấy?"
"Nụ hôn đầu của cậu vẫn còn à?" Nhạc Sâm cười, "Vậy câu sau của tôi sẽ là tôi chưa từng quan hệ lần đầu."
Lê Lý: "Không được bắt nạt người khác nhé, coi thường Giang Nghệ chúng tôi à?"
Nói thì nói vậy, cả nhóm ra tay không hề nương nhẹ, đánh Thôi Nhượng một trận. Lê Lý cười đến mỏi cả mặt, Yên Vũ cũng đập người vài cái, trong mắt cũng lấp lánh ánh sáng.
Thôi Nhượng bị đập đến đỏ mặt, nhìn Lê Lý, nói: "Tôi chưa từng xông vào nhà vệ sinh khác giới để tìm người."
Lê Lý trợn tròn mắt, chỉ vào anh ấy một cách không thể tin được: "Thôi Nhượng, hôm nay cậu chính thức bị khai trừ khỏi Giang Nghệ..."
Lời chưa dứt, cô lập tức ôm đầu, bốp bốp bốp, một trận đánh hỗn loạn. Yên Vũ cũng xông lên "đánh" cô, anh ở cách bàn trà, đến muộn, vừa lại gần, những người khác đã đánh xong và tản ra. Lê Lý ngẩng đầu, tóc tán loạn, khuôn mặt cười đỏ bừng, ánh mắt trong suốt nhìn anh.
Yên Vũ: "..."
Theo luật, anh cũng không thể không đánh, vì vậy, cầm chiếc búa hơi nhẹ nhàng chạm vào má cô, rồi quay về.
Tạ Diệc Tranh rùng mình: "Ôi chao~~~"
Nhạc Sâm: "Chậc chậc chậc... Tôi chua lè rồi đây!"
Lê Lý đỏ mặt, nghiêng đầu chỉnh lại tóc, chỉ cười.
Phùng Hữu Hoành tò mò: "Em xông vào nhà vệ sinh nam để tìm người à?"
Lê Lý: "À, tìm Yên Vũ."
Đường Dật Huyên đang uống rượu, suýt thì phun ra: "Hai người còn có chuyện này à?"
"Đúng vậy." Lê Lý nói, "Anh ấy ngạc nhiên trước sự đặc biệt của em, từ đó về sau đã chìm đắm rồi."
"Cắt! Cái quái gì?"
"Thật mà. Anh ấy nói, anh ấy chỉ thích những cô gái xông vào nhà vệ sinh nam."
Yên Vũ mỉm cười không nói gì, cách một cái bàn, lặng lẽ nhìn cô bịa chuyện.
"Đến ai rồi?"
"Đến Lê Lý rồi."
"Lê Lý, làm một câu thật sốc đi! Tiết lộ bí mật của Yên Vũ!"
Lê Lý nghĩ đến điều gì đó, mím môi, nhưng nụ cười lại càng lớn hơn. Cô nhìn thẳng vào Yên Vũ, đột nhiên cười phá lên: "Tôi chưa từng bị trầm cảm..." Cô cười đến phun cả nước bọt, lấy tay che mắt để tránh ánh mắt của Yên Vũ, người trượt xuống ghế sofa, suýt chui xuống gầm bàn.
Mọi người trợn mắt, vỗ bàn, la hét, cười phá lên: "Em ác thật đấy!!"
Đường Dật Huyên lăn lộn trên ghế sofa: "Chị Lý! Em gọi chị là chị Lý!"
"Chơi nhiều lần như vậy chưa ai dám nói!"
"Chết tiệt! Vẫn phải là em!"
Yên Vũ mím môi, chỉ cười, khóe mắt cong cong. Cả nhóm la hét, quằn quại trên ghế sofa, cười đến điên dại.
Lê Lý cười đến toàn thân run rẩy, hé ngón tay nhìn trộm Yên Vũ; anh đang cười nhìn cô, lúm đồng tiền nông cạn.
Mọi người cười xong, Đường Dật Huyên hỏi: "Yên Vũ, nói sao đây?"
Yên Vũ cười bất lực lắc đầu, xòe tay ra; cả nhóm nhảy lên, vây quanh anh "đánh" anh một trận.
Lê Lý vội vàng nói: "Không được đánh mạnh quá nhé."
Mọi người đánh xong tản ra, tóc Yên Vũ bay loạn xạ, nhìn cô: "Hừ."
"Hừ?" Lê Lý nhướng mày, một chiếc búa hơi đập vào vai anh, cười ha hả bỏ đi.
Đến lượt Yên Vũ, anh nhìn Lê Lý, cô lại không kìm được bật cười, cảm giác anh sắp trả thù rồi. Những người xung quanh xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, tất cả đều hò reo. Tạ Diệc Tranh nói: "Yên Vũ, tiết lộ một điều thật sốc đi!"
Đường Dật Huyên: "Để anh xem Lê Lý có bí mật gì!"
Nhạc Sâm xoa tay, vung vẩy chiếc búa hơi chuẩn bị đánh người.
Nhưng cuối cùng, Yên Vũ cười, nói: "Tôi chưa từng yêu hai lần trở lên."
"Tôi đi chết đây!"
Thế là, Đường Dật Huyên, Tạ Diệc Tranh, Nhạc Sâm lần lượt bị đánh một trận.
"Cậu ác quá, lôi ba người xuống nước!"
"Tôi đã bảo mà, cậu ấy là một người bị tình yêu làm cho mờ mắt cấp độ tro cốt!"
Tiếng cười hòa thành một, Lê Lý xuyên qua ánh đèn và bóng người, mỉm cười nhìn Yên Vũ. Đêm đó, trong đám người điên cuồng, cười đùa, náo loạn, họ hết lần này đến lần khác tìm thấy ánh mắt của nhau, im lặng và kiên trì nhìn nhau, giống như hai bàn tay nắm chặt.
Hai ngày sau vẫn còn buổi diễn, Yên Vũ không chơi quá muộn, khoảng hơn 11 giờ thì cùng Lê Lý về trước.
Trên đường đi, Lê Lý vẫn rất phấn khích, tựa vào vai Yên Vũ cười nói về những "bí mật" và "chuyện xấu hổ" của mọi người, Yên Vũ lặng lẽ lắng nghe.
Cho đến khi vào nhà, bật đèn, đóng cửa lại. Yên Vũ ôm lấy eo Lê Lý, kéo cô vào lòng. Lê Lý loạng choạng ngã vào vòng tay anh. Anh ôm chặt cô từ phía sau, cúi đầu ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp: "Sao em nỡ đánh anh?"
Trái tim Lê Lý không hiểu sao lại nóng lên, đang tan chảy, đáp: "Đùa thôi mà. Em muốn anh cười nhiều hơn."
Yên Vũ nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô lại, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Hơi thở của anh rất nhanh, nóng bỏng, giống như những cảm xúc vui vẻ, căng thẳng, buồn bã, sôi nổi, thăng trầm trong buổi diễn, trong quán bar tối nay, sau khi xông pha một hồi trở về nhà, phải dốc hết tất cả ra với cô.
Anh đẩy cô dựa vào bức tường hành lang, váy xanh xếp nếp trong lòng bàn tay anh, dây áo trễ xuống. Anh cúi đầu chặn môi cô, giống như ăn kẹo, anh ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, đ** l*** ch** v**, m*t mạnh. Lê Lý đầu óc quay cuồng, mơ hồ cảm thấy đau rát ở gốc lưỡi, rụt người lại khẽ rên một tiếng.
Ngay lập tức, như thể mở một chiếc hộp đầy lụa nhiều màu sắc. Cảm giác ngón tay chạm qua lớp áo mỏng, hơi thở nóng bỏng phả vào má và cổ, môi hôn nồng nàn, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ vào răng... Tất cả các giác quan đều nổ tung, tuôn ra từ chiếc hộp nứt vỡ với đủ màu sắc rực rỡ.
Anh đột ngột bế cô lên, người cô lơ lửng trong không trung, giây tiếp theo lại ngã xuống chiếc chăn lụa mềm mại.
Làn sương xanh tan đi, đóa hoa trắng mềm mại nở rộ; một khoảng trắng muốt, mềm mại và thơm ngát.
Anh ngậm lấy cô, cô không kìm được thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại.
Răng anh cọ xát điên cuồng, đầu lưỡi trêu chọc, môi anh mở ra rồi khép lại để m*t, hôn. Trái tim cô run rẩy, người rụt lại thành một cục, ôm chặt đầu anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên tóc anh.
Cô khó chịu, anh vẫn không chịu buông ra, nụ hôn mãnh liệt, quấn lấy.
Cô ôm chặt lấy cổ anh hơn, tay v**t v* mái tóc đen của anh. Anh v**t v* chiếc váy của cô, cảm giác của vải vóc ma sát đọng lại trong lòng bàn tay.
Cô bị hôn đến mê loạn, giọng nói dính dính, không giống của chính mình: "Anh diễn... không mệt sao..."
Yên Vũ hôn môi cô, giọng trầm khàn.
Cô ôm lấy cổ anh, đón nhận, hôn lên môi anh.
Tiếng ma sát của chăn lụa nhẹ như tiếng vải xé, không khí trong chăn phồng lên bị nén lại.
Giống như đêm bão tố.
Sóng biển dữ dội vỗ vào vách đá. Trong cơn gió và mưa dữ dội, những chiếc lá cây dính chặt vào nhau, xoay tròn.
Anh không giống ngày thường, mãnh liệt một cách xa lạ, nhưng lại quen thuộc.
Giống như sau một đêm biểu diễn, sân khấu, náo loạn, trong máu tràn ngập những nốt nhạc và nhịp điệu phấn khích, khiến người ta kích động, hưng phấn; khiến anh và cô khao khát được ở bên nhau mọi lúc mọi nơi, ôm nhau thật chặt, hôn nhau, chỉ cần được ở bên nhau.
Dường như âm nhạc trên sân khấu vẫn chưa kết thúc, giọng nói, hơi thở, tiếng dây đàn tì bà qua lại.
Trên bắp chân anh có những vết sẹo nhỏ.
Đêm đầu hè, không khí bốc hơi, gió điều hòa nhẹ cũng vô dụng, hơi nóng quấn lấy trong chăn.
Cô thích lắm, thích lắm. Giống như đã đi một con đường rất dài, trải qua sự mơ hồ, đau khổ, đấu tranh và rực rỡ của tuổi trẻ, cuối cùng mới đến được đây.
Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, tiếng động của điều hòa, cảm giác ngón tay siết chặt vào áo anh, trên chăn lụa lạnh lẽo và hơi dính...
Những cảm xúc mãnh liệt, bùng nổ hóa thành những giọt mồ hôi chảy ra.
Sóng trên biển, nhựa cây, chảy trôi, xói mòn, cho đến khi gió cuốn mây tan. Sóng biển lặng xuống, lá cây rơi xuống.
...
Ngày hôm sau, buổi biểu diễn cá nhân của Yên Vũ lại trở thành chủ đề nóng trên mạng. Theo lẽ thường, tì bà là một bộ môn âm nhạc kén người nghe, buổi biểu diễn không thể gây ra sóng gió lớn. Nhưng trong một năm nay, anh đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ, cộng thêm "sự kiện xã hội" tháng trước, tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
Người hâm mộ cực kỳ hài lòng với hiệu quả của buổi biểu diễn,
Thần Vũ là đỉnh nhất! Ban đầu còn lo lắng về trạng thái của anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ phụ lòng sân khấu!
Đúng vậy! Thần Vũ vĩnh viễn không phụ lòng sân khấu!
Nhiều bài phê bình âm nhạc chuyên nghiệp được chia sẻ rộng rãi, những lời khen ngợi như "kỹ thuật tinh xảo", "thuần thục", "cao thủ ngoại giới" tràn ngập trên các diễn đàn.
Truyền thông chuyên nghiệp cũng đánh giá anh là "ngôi sao Tử Vi giáng trần trong giới âm nhạc dân tộc", gọi đó là "nghi thức người kế thừa giới tì bà đã hoàn thành", "Yên Vũ đã là một bậc thầy trẻ tuổi", v.v.
Tất nhiên, cũng có một số người thích hát những điều trái ngược, hoặc chua chát nói rằng anh ta giẫm lên thi thể của ân sư; hoặc giả vờ tiếc nuối nói rằng anh ta thật hoàn hảo, giá mà chưa từng bị xâm hại thì tốt. May mắn thay, người hâm mộ bận rộn chia sẻ niềm vui, thảo luận về kỹ thuật; cầu xin vé, cầu xin thêm buổi diễn, hoàn toàn không để ý đến những lời tranh cãi này.
Hai buổi sau đó vẫn chật kín, vẫn rất nóng. Yên Vũ không phụ lòng bất kỳ người hâm mộ nào đến nghe buổi biểu diễn, dùng hết tất cả khí chất và tình cảm, mang đến cho họ màn trình diễn hoàn hảo nhất.
Hết lần này đến lần khác, anh đưa cả khán phòng vào thế giới tì bà của anh, vào nội tâm của anh, vào giấc mơ tì bà như thật như ảo mà anh đã dệt nên.
Sau khi kết thúc buổi encore cuối cùng, Yên Vũ cúi người thật sâu xuống dưới sân khấu, kéo dài mười giây. Sau khi đứng thẳng dậy, anh mím môi vẫy tay xuống phía dưới một chút, rồi lập tức quay người, sải bước nhanh chóng xuống sân khấu mà không ngoảnh lại.
Phía sau, tiếng vỗ tay vẫn sôi sục, tất cả mọi người lớn tiếng hô: "Yên Vũ! Yên Vũ! Yên Vũ! Yên Vũ!"
Yên Vũ ở phía sau sân khấu, vành mắt hơi đỏ, nhìn thấy Lê Lý đang chờ đón mình, khẽ mỉm cười.
Lê Lý không nói gì, tiến lên ôm chặt lấy anh.
Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay mới dần dần lắng xuống, khán giả từ từ rời đi.
Yên Vũ ở phía sau sân khấu thu dọn đàn tì bà, cảm ơn tất cả các nhân viên. Anh nhìn những bó hoa đầy phòng, không thể mang đi hết, bèn rút ra mỗi bó một bông, ghép thành một bó hoa lớn mới mang về nhà. Đế Châu khô ráo, để lâu tự nhiên có thể làm thành hoa khô.
Lê Lý đi vệ sinh trở lại, thấy đàn tì bà vẫn còn, bó hoa cũng còn, nhưng Yên Vũ lại biến mất.
Nhân viên nói, anh ấy đã đi về phía sân khấu.
Lê Lý tìm theo.
Lúc này, phòng hòa nhạc rộng lớn ánh đèn lờ mờ, khán giả đã tan hết. Hai tầng trên và dưới, hơn hai nghìn chỗ ngồi trống rỗng. Tĩnh mịch cực kỳ.
Yên Vũ một mình ngồi ở rìa sân khấu, hai chân buông thõng xuống dưới sân khấu, ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn lên trần vòm hùng vĩ của phòng hòa nhạc. Anh mặc một chiếc áo phông đen mỏng, lưng cong tự nhiên, trông có vẻ gầy gò. Không thể thấy được ngón tay lại có thể gảy ra những khúc nhạc đầy sức mạnh như vậy.
Đèn trên sân khấu đã tắt đi nhiều, chỉ còn một hai luồng sáng trắng dịu nhẹ rơi xuống bên cạnh anh, giống như đến từ một thế giới khác, có chút cô đơn. Một lúc lâu, anh lại cúi đầu, ánh sáng lấp lánh trên mái tóc đen. Không biết đang nghĩ gì.
Lê Lý nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống sàn nhà bên cạnh anh, chân cũng buông xuống dưới sân khấu.
Anh quay đầu, lặng lẽ nhìn cô.
Lê Lý nhìn vô số chỗ ngồi trống rỗng trước mặt, nói: "Cảm giác thật kỳ diệu, một tiếng trước còn rất náo nhiệt, bây giờ lại yên tĩnh và trống trải như vậy. Có cảm thấy thất vọng không?"
"Anh cứ nghĩ em sẽ nói, không sao đâu, buổi diễn tiếp theo sẽ gặp lại."
"Em đang nói lời của anh, để anh không có gì để nói."
Anh mỉm cười, cúi đầu một chút, rồi lại nhìn cô: "Không. Anh chỉ quen mỗi lần biểu diễn xong, đến đây ngồi một lát. Giống như, đến lúc này, mọi thứ của đêm nay thực sự chỉ thuộc về một mình anh. Muốn cảm nhận lại một chút, âm thanh tì bà vẫn còn vương vấn ở đây."
Anh nhìn phòng hòa nhạc vĩ đại trong ánh sáng mờ ảo, nhắm mắt lại, như thể vẫn có thể chạm vào những nốt nhạc vang vọng trong không khí và trên tường không lâu trước đó.
Lê Lý nhìn khuôn mặt nghiêng thanh tú của anh, nói: "Anh thật sự rất yêu tì bà."
Yên Vũ mở mắt, rất tự nhiên nói tiếp: "Anh cũng rất yêu Lê Lý."
Nói xong, anh khẽ mím môi một cách không thoải mái.
Lê Lý bật cười, tựa vào vai anh. Anh ôm lấy eo cô, cằm tựa vào trán cô, cùng nhau nhìn phòng hòa nhạc rộng lớn và tĩnh lặng.
Lê Lý nói: "Này, anh có biết không, đôi khi em sẽ nghĩ, giá mà hồi cấp hai anh đi học ở trường Âm nhạc Đế Đô thì tốt, có lẽ bạn gái của anh bây giờ là Cung Hằng, ha ha, cũng có lẽ không. Nhưng một Yên Vũ như vậy, chắc chắn vừa tỏa sáng, lại vừa rất vui vẻ. Cho dù... không quen em, cũng không sao cả."
Yên Vũ nói: "Có sao đấy."
"Hả?"
"Hôm kia ở quán bar, Tạ Diệc Tranh nói với anh, nói rằng trước khi con người đến thế giới này, đã xem trước kịch bản của cuộc đời. Nếu đã chọn đến, thì có nghĩa là có một điều gì đó thu hút anh ta nhất định phải đến chuyến này."
Yên Vũ nói,
"Lê Lý, khi anh xem trước kịch bản, nhất định là đã thấy em rồi."
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Yên Vũ xuống phía sau sân khấu, vẫn có thể nghe thấy tiếng vỗ tay nồng nhiệt không ngớt trong phòng hòa nhạc.
Anh bước vào phòng trang điểm, vài tiếng pháo giấy nổ vang. Đường Dật Huyên, Tạ Diệc Tranh và những người khác mỗi người cầm một cây pháo giấy: "Chúc mừng Yên Vũ buổi diễn đã kết thúc hoàn hảo!"
"Chúc mừng! Chúc mừng!"
"Hai đêm diễn sau cố gắng hơn nữa nhé!"
Yên Vũ nhìn những mảnh giấy nhiều màu sắc bay lả tả trong không trung, mỉm cười: "Cảm ơn."
Đường Dật Huyên: "Hôm nay phải mở một buổi tiệc ăn mừng chứ. Phòng riêng ở quán bar đã đặt rồi, anh em đi quẩy thôi!"
Yên Vũ đặt đàn tì bà trở lại hộp, tháo móng gảy đàn ra, quay đầu nhìn ra cửa, vốn định tìm Lê Lý, nhưng lại thấy vài người hâm mộ đang ôm hoa đứng ở cửa ngóng trông.
Yên Vũ khẽ gật đầu, vài người lập tức vui vẻ chạy vào. Mỗi người họ đều ôm hoa, Yên Vũ nhận từng bó một, chen lên bàn trang điểm, nói: "Mua chung một bó là được rồi."
Một chàng trai nói: "Mỗi người chúng em đều muốn tặng anh một bó khác nhau, không thể thống nhất được. Nên đành mua hết cả."
Một cô gái nói: "Đúng vậy, với lại, đây là buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên của anh sau khi trưởng thành, hoành tráng một chút cũng không sao."
Một cô gái khác nói: "Thần Vũ, buổi biểu diễn hôm nay của anh thật sự quá tuyệt vời. Mỗi lần xem anh đều có tiến bộ, làm người hâm mộ của anh thật hạnh phúc. Cái đó..." Cô cẩn thận nói, "Gần đây tâm trạng anh có tốt không ạ?"
Lời nói vừa dứt, lập tức bị cô bạn bên cạnh kéo lại, chắc là đã hẹn trước không nhắc đến từ nhạy cảm.
Chàng trai lập tức lái sang chuyện khác: "Thần Vũ, đêm nay thật là đỉnh, mạnh mẽ!"
Và cô gái vừa nói chuyện lúc nãy vành mắt hơi đỏ.
Yên Vũ nói: "Anh rất tốt. Đừng lo lắng."
Cô gái kia lập tức bật khóc: "Anh phải cố gắng lên nhé."
Lần này, mấy người khác cũng đỏ mắt, không muốn làm ảnh hưởng đến Yên Vũ, vội vàng chào tạm biệt.
"Khoan đã." Yên Vũ lấy mỗi người một chai nước, rồi nói với chàng trai, "Em là con trai, phải đảm bảo Giang Đồng, Tô Lam và mấy người đó về đến khách sạn an toàn nhé."
"Vâng! Đảm bảo ạ!"
"Người hâm mộ trung thành của cậu nhiều thật đấy. Hết đợt này đến đợt khác." Đường Dật Huyên cảm thán, "Ghen tị thật đấy."
"Quan trọng là tên của rất nhiều người trong số họ, cậu ấy đều nhớ." Nhạc Sâm không thể tin được.
Yên Vũ nhìn họ rời đi, vừa lúc Lê Lý từ quầy lễ tân quay lại, thò đầu vào cửa, nở một nụ cười thật tươi với anh: "Chúc mừng Thần Vũ mã đáo thành công!" Vừa nói vừa giấu sau lưng một bó hoa hồng đỏ thật lớn.
Yên Vũ thoạt tiên ngẩn ra, sau đó cười đến lộ cả răng, lúm đồng tiền nhỏ xinh in trên má.
"Oa oh!!" Đường Dật Huyên và mấy người khác bắt đầu trêu chọc. Lý Nhuận Dương hô lên: "Anh cũng muốn hoa!"
Yên Vũ nhìn Lê Lý, nói: "Anh đã bảo sao em lại lâu như vậy."
Một bên, Phùng Hữu Hoành cười: "Cậu ấy ở trong phòng, mắt vẫn luôn tìm em đấy. Em không thấy cậu ấy phiền à Lê Lý."
Yên Vũ ôm bó hoa hồng đỏ, má cũng ửng hồng; anh nhìn Lê Lý, không kìm được tiến lại gần; Lê Lý lập tức nhón chân, cách bó hoa, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
"Ái chà!" Đường Dật Huyên đang ngồi bên cạnh lập tức đứng dậy bỏ chạy, "Có ai rải cơm chó như hai người không! Cay mắt quá!"
Nhạc Sâm ở gần, cũng chạy: "Tim tôi! Đau quá!"
Bạn bè cười ồ lên, các nhân viên cũng cười che miệng rồi cúi gập người. Lê Lý ngượng ngùng đỏ mặt, di chuyển ra sau lưng Yên Vũ.
"Đau cái gì?" Đinh Tùng Bách cùng vài lãnh đạo của hiệp hội bước vào, cười, "Thành công như vậy mà vẫn đau à?"
Đường Dật Huyên cười: "Đùa Yên Vũ thôi ạ."
Yên Vũ mỉm cười: "Thầy Đinh."
Đinh Tùng Bách bước tới, nhìn Yên Vũ, trong mắt có sự khích lệ, thương xót, yêu mến, đủ cả. Ông cảm động gật đầu, nói: "Thứ hai, thứ ba tuần sau tôi có cuộc họp, nên những buổi còn lại sẽ không đến. Nếu không thì thật sự muốn nghe thêm hai buổi nữa, thằng bé này, tương lai là của con."
Yên Vũ nói: "Thầy cứ bận việc, đợi buổi biểu diễn kết thúc, con sẽ đến thăm thầy vào một ngày khác."
"Nói trước cho tôi một thời gian." Đinh Tùng Bách quay người định đi, lại muốn đưa tay vỗ vai anh, nhưng biết anh không thích người khác chạm vào, cuối cùng không chạm, chỉ nói: "Cố gắng lên con."
Yên Vũ khẽ mím môi, gật đầu, nhìn ông rời đi.
Trong phòng im lặng vài giây. Nhưng Đường Dật Huyên nhanh chóng làm ồn lên bảo chuyển địa điểm, khiến một chút buồn bã mờ nhạt đó trôi qua.
Anh ấy đã đặt một phòng VIP tại quán bar Light Water, nơi được giới trẻ Đế Châu yêu thích nhất. "Light Water" có vị trí cao cấp, là nơi yêu thích của các thiếu gia, người nổi tiếng và người có ảnh hưởng trên mạng. Nội thất bên trong quán bar cực kỳ tinh tế và sang trọng, với ba tầng, giống như một cung điện pha lê lấp lánh. Đèn chùm bằng kính khổng lồ ở trung tâm trông như mơ.
Phòng riêng nằm trên tầng ba, cả nhóm bước lên cầu thang theo nhịp điệu sôi động. Đường Dật Huyên thực sự rất vui, vừa đi vừa nhún nhảy, nhún nhảy suốt đường vào phòng riêng. Bàn trà đã chất đầy đĩa trái cây, trà, đồ ăn nhẹ, đồ uống, cộng thêm vô số bia và rượu vang đỏ.
Như vậy vẫn chưa đủ, Lý Nhuận Dương muốn uống rượu whisky, lấy máy tính bảng ra gọi rượu; Thôi Nhượng muốn ăn thịt nướng, lại hỏi ai muốn ăn nữa không, thế là cả nhóm cùng nhau gọi thịt nướng.
Yên Vũ ngồi cạnh lan can, nhìn ban nhạc biểu diễn phía dưới, đám đông nhảy múa. Tay của những người trẻ tuổi vung vẩy trong không trung.
Đường Dật Huyên ngồi bên cạnh anh, đưa cho anh một chai nước soda, nói: "Hội trưởng Đinh coi như công khai ủng hộ cậu rồi chứ."
"Ừm."
"Cho nên con người vẫn phải có thực lực." Đường Dật Huyên lộ ra ánh mắt trìu mến, "Cái cây giống quý giá duy nhất này của cậu, không yêu thương cậu thì yêu thương ai."
"..." Yên Vũ liếc nhìn ánh mắt kỳ quái của anh ấy, nói, "Ông ấy nói với em, hiệp hội sắp có cuộc bầu cử. Hy vọng lần này em có thể tranh cử vị trí thành viên thường vụ, tham gia vào các quyết định phát triển của hiệp hội sau này. Trước đây em không nghĩ nhiều như vậy, nhưng sau lần này, em cảm thấy không nên nhường quyền lên tiếng cho người khác. Nếu muốn giới này trở nên tốt hơn, bản thân phải tích cực tham gia và tạo ra sự thay đổi."
"Cậu nghĩ như vậy là tốt nhất. Vốn dĩ nên để những dòng máu mới, tốt thay thế những thứ cũ kỹ, mục nát. Trần Càn Thương lần này... ha, tuần trước ông ta mở buổi biểu diễn, kết quả buổi đầu tiên, có người xông lên sân khấu tạt sữa vào anh ta. Hai buổi sau trực tiếp hủy và hoàn vé."
Yên Vũ nhìn anh ấy.
Đường Dật Huyên hớn hở: "Suýt nữa thì lên hot search, bộ phận quan hệ công chúng đã xử lý, chỉ có một cuộc thảo luận nhỏ. Anh trai anh không thừa nước đục thả câu, chủ yếu là không muốn mọi người lại thảo luận về cậu, nên đã xử lý lạnh. Ông ta xong đời rồi lần này. Anh đang chờ ông ta thất thế hoàn toàn, tất cả mọi người sẽ giẫm lên."
Yên Vũ nghe vậy, không nói gì. Nhìn Lê Lý đối diện, cô ấy đang ăn một miếng dưa hấu, cùng bạn bè lướt trên máy tính bảng để gọi đồ.
Đường Dật Huyên thở dài: "Anh biết cậu cũng đang chờ, nhưng không có cách nào, những người khác không ở vị trí của cậu, không có thực lực của cậu, tự nhiên sẽ sợ hãi."
Yên Vũ trong lòng rõ ràng. Lá thư hối lỗi của người tài xế Trương Hưng Toàn, cái chết do lái xe khi say rượu của ông ta, chẳng phải là một sự răn đe thầm lặng sao. Anh nói: "Em đều hiểu."
"Từ từ rồi sẽ tốt thôi. Hôm đó anh lo muốn chết, còn liên hệ với bố mẹ Nhất Nặc..."
"Đừng làm phiền họ." Yên Vũ lên tiếng, "Nhất Nặc còn nhỏ lắm, không phù hợp."
"Biết rồi, anh chỉ lo lắng nhất thời thôi. May mà bây giờ mọi thứ đều tốt rồi, vẫn phải là cậu, thực lực đủ mạnh. Nếu không thật sự không đánh bại được bọn họ. Nhà họ Trần đã chi hàng chục triệu để xử lý quan hệ công chúng, nhưng dư luận vẫn nghiêng về một phía. Vị trí của cậu bây giờ, bọn họ cũng không thể làm gì cậu." Đường Dật Huyên vui vẻ.
Bên kia đã gọi món xong, Lê Lý nói: "Hai người vui vẻ chuyện gì thế?"
Đường Dật Huyên vỗ tay: "Chơi một trò chơi đi, mọi người cùng vui."
Lý Nhuận Dương nói: "Lắc xí ngầu đi."
Thôi Nhượng hỏi: "Chơi thế nào? Sáu con sáu gì đó, em không biết."
Phùng Hữu Hoành ngáp một cái, khó hiểu: "Mấy người trường nghệ thuật các cậu, ngoan như vậy sao?"
"Không phải, chỉ có cậu ấy ngoan." Lê Lý cười, "Em biết chơi."
Thôi Nhượng sau một giây, nói: "Yên Vũ cũng khá ngoan."
"Anh ấy..." Lê Lý cười nhìn Yên Vũ, "Được rồi, coi như anh ấy ngoan."
Yên Vũ nhìn cô qua bàn trà: "Sao lại là coi như? Anh không ngoan à?"
Lê Lý nhướng mày không trả lời.
Tạ Diệc Tranh nổi da gà: "Chậc chậc chậc."
"Ở đây có mấy người không uống rượu, chơi xí ngầu chán lắm." Nhạc Sâm nói, "Chơi 'Tôi chưa từng'."
Rõ ràng là mấy người Sa Châu đã chơi trò này nhiều lần rồi, tất cả đều phấn khích kêu lên: "Chơi cái này! Chơi cái này!" Mấy người lập tức lục trong tủ lấy ra những chiếc búa hơi bằng bọt biển.
Lê Lý và Thôi Nhượng hơi ngơ ngác, Yên Vũ nghiêng người về phía trước, giải thích: "Ví dụ như em nói, tôi chưa từng đánh trống, thì những người đã từng đánh trống ở đây phải bị đập."
Hai người đã hiểu, Lê Lý hỏi: "Cái này có gì hay đâu?" Yên Vũ cười, không trả lời. Nhưng Lê Lý nhanh chóng tìm thấy niềm vui.
Mọi người mỗi người một chiếc búa hơi bằng bọt biển, Lý Nhuận Dương lên tiếng trước: "Tôi chưa từng bị người yêu đá xong nửa đêm trên đường lớn khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem, lăn lộn trên vỉa hè! Còn la hét 'qua đường phải đi trên vỉa hè' nữa!"
Tạ Diệc Tranh kêu lên: "Lý Nhuận Dương tao X tổ tông nhà mày!"
Lời nói còn chưa dứt, cả nhóm xông lên, búa hơi như mưa trút xuống người Tạ Diệc Tranh.
Lê Lý cười đến lăn từ ghế sofa xuống, đấm vào chân Tạ Diệc Tranh hai cái, hỏi: "Chuyện khi nào vậy?"
Tạ Diệc Tranh hất mái tóc dài: "Chị đây cũng có lúc trẻ trâu. Lý Nhuận Dương mày nhớ đấy!"
Đường Dật Huyên đảo mắt, cười: "Tôi chưa từng vì cảm thấy bạn gái bị bắt nạt mà tức giận điên cuồng, gào rú."
Mọi người nhìn trái nhìn phải, ai thế?
Đường Dật Huyên nhướng cằm về phía Yên Vũ, Yên Vũ vô tội và bình tĩnh: "Em không có gào rú."
Đường Dật Huyên: "Điên cuồng thì có chứ?"
Yên Vũ: "Không điên cuồng."
"Còn nói không điên cuồng vì tức giận?"
"Không tính."
Đường Dật Huyên mặc kệ, một chiếc búa hơi đập vào cánh tay Yên Vũ.
Tạ Diệc Tranh đứng ra phân xử: "Đường Dật Huyên, cái miêu tả của cậu có sự mơ hồ, không được." Vừa nói vừa đấm vào vai Đường Dật Huyên một cái.
Phùng Hữu Hoành xoay chiếc búa trong tay, nghĩ một lúc, từ từ nói: "Tôi chưa từng có nụ hôn đầu."
Mọi người: "..."
Nhạc Sâm nói: "Cậu đúng là người tốt, điều này chắc chắn không ai dính đâu..." Nhưng lại thấy Thôi Nhượng rất ngại ngùng giơ tay.
Một trận cười ngạc nhiên: "Cái gì?? Lừa người chứ?"
"Chuyện đùa phải không? Sao có thể?"
"Thật hay giả đấy?"
"Nụ hôn đầu của cậu vẫn còn à?" Nhạc Sâm cười, "Vậy câu sau của tôi sẽ là tôi chưa từng quan hệ lần đầu."
Lê Lý: "Không được bắt nạt người khác nhé, coi thường Giang Nghệ chúng tôi à?"
Nói thì nói vậy, cả nhóm ra tay không hề nương nhẹ, đánh Thôi Nhượng một trận. Lê Lý cười đến mỏi cả mặt, Yên Vũ cũng đập người vài cái, trong mắt cũng lấp lánh ánh sáng.
Thôi Nhượng bị đập đến đỏ mặt, nhìn Lê Lý, nói: "Tôi chưa từng xông vào nhà vệ sinh khác giới để tìm người."
Lê Lý trợn tròn mắt, chỉ vào anh ấy một cách không thể tin được: "Thôi Nhượng, hôm nay cậu chính thức bị khai trừ khỏi Giang Nghệ..."
Lời chưa dứt, cô lập tức ôm đầu, bốp bốp bốp, một trận đánh hỗn loạn. Yên Vũ cũng xông lên "đánh" cô, anh ở cách bàn trà, đến muộn, vừa lại gần, những người khác đã đánh xong và tản ra. Lê Lý ngẩng đầu, tóc tán loạn, khuôn mặt cười đỏ bừng, ánh mắt trong suốt nhìn anh.
Yên Vũ: "..."
Theo luật, anh cũng không thể không đánh, vì vậy, cầm chiếc búa hơi nhẹ nhàng chạm vào má cô, rồi quay về.
Tạ Diệc Tranh rùng mình: "Ôi chao~~~"
Nhạc Sâm: "Chậc chậc chậc... Tôi chua lè rồi đây!"
Lê Lý đỏ mặt, nghiêng đầu chỉnh lại tóc, chỉ cười.
Phùng Hữu Hoành tò mò: "Em xông vào nhà vệ sinh nam để tìm người à?"
Lê Lý: "À, tìm Yên Vũ."
Đường Dật Huyên đang uống rượu, suýt thì phun ra: "Hai người còn có chuyện này à?"
"Đúng vậy." Lê Lý nói, "Anh ấy ngạc nhiên trước sự đặc biệt của em, từ đó về sau đã chìm đắm rồi."
"Cắt! Cái quái gì?"
"Thật mà. Anh ấy nói, anh ấy chỉ thích những cô gái xông vào nhà vệ sinh nam."
Yên Vũ mỉm cười không nói gì, cách một cái bàn, lặng lẽ nhìn cô bịa chuyện.
"Đến ai rồi?"
"Đến Lê Lý rồi."
"Lê Lý, làm một câu thật sốc đi! Tiết lộ bí mật của Yên Vũ!"
Lê Lý nghĩ đến điều gì đó, mím môi, nhưng nụ cười lại càng lớn hơn. Cô nhìn thẳng vào Yên Vũ, đột nhiên cười phá lên: "Tôi chưa từng bị trầm cảm..." Cô cười đến phun cả nước bọt, lấy tay che mắt để tránh ánh mắt của Yên Vũ, người trượt xuống ghế sofa, suýt chui xuống gầm bàn.
Mọi người trợn mắt, vỗ bàn, la hét, cười phá lên: "Em ác thật đấy!!"
Đường Dật Huyên lăn lộn trên ghế sofa: "Chị Lý! Em gọi chị là chị Lý!"
"Chơi nhiều lần như vậy chưa ai dám nói!"
"Chết tiệt! Vẫn phải là em!"
Yên Vũ mím môi, chỉ cười, khóe mắt cong cong. Cả nhóm la hét, quằn quại trên ghế sofa, cười đến điên dại.
Lê Lý cười đến toàn thân run rẩy, hé ngón tay nhìn trộm Yên Vũ; anh đang cười nhìn cô, lúm đồng tiền nông cạn.
Mọi người cười xong, Đường Dật Huyên hỏi: "Yên Vũ, nói sao đây?"
Yên Vũ cười bất lực lắc đầu, xòe tay ra; cả nhóm nhảy lên, vây quanh anh "đánh" anh một trận.
Lê Lý vội vàng nói: "Không được đánh mạnh quá nhé."
Mọi người đánh xong tản ra, tóc Yên Vũ bay loạn xạ, nhìn cô: "Hừ."
"Hừ?" Lê Lý nhướng mày, một chiếc búa hơi đập vào vai anh, cười ha hả bỏ đi.
Đến lượt Yên Vũ, anh nhìn Lê Lý, cô lại không kìm được bật cười, cảm giác anh sắp trả thù rồi. Những người xung quanh xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, tất cả đều hò reo. Tạ Diệc Tranh nói: "Yên Vũ, tiết lộ một điều thật sốc đi!"
Đường Dật Huyên: "Để anh xem Lê Lý có bí mật gì!"
Nhạc Sâm xoa tay, vung vẩy chiếc búa hơi chuẩn bị đánh người.
Nhưng cuối cùng, Yên Vũ cười, nói: "Tôi chưa từng yêu hai lần trở lên."
"Tôi đi chết đây!"
Thế là, Đường Dật Huyên, Tạ Diệc Tranh, Nhạc Sâm lần lượt bị đánh một trận.
"Cậu ác quá, lôi ba người xuống nước!"
"Tôi đã bảo mà, cậu ấy là một người bị tình yêu làm cho mờ mắt cấp độ tro cốt!"
Tiếng cười hòa thành một, Lê Lý xuyên qua ánh đèn và bóng người, mỉm cười nhìn Yên Vũ. Đêm đó, trong đám người điên cuồng, cười đùa, náo loạn, họ hết lần này đến lần khác tìm thấy ánh mắt của nhau, im lặng và kiên trì nhìn nhau, giống như hai bàn tay nắm chặt.
Hai ngày sau vẫn còn buổi diễn, Yên Vũ không chơi quá muộn, khoảng hơn 11 giờ thì cùng Lê Lý về trước.
Trên đường đi, Lê Lý vẫn rất phấn khích, tựa vào vai Yên Vũ cười nói về những "bí mật" và "chuyện xấu hổ" của mọi người, Yên Vũ lặng lẽ lắng nghe.
Cho đến khi vào nhà, bật đèn, đóng cửa lại. Yên Vũ ôm lấy eo Lê Lý, kéo cô vào lòng. Lê Lý loạng choạng ngã vào vòng tay anh. Anh ôm chặt cô từ phía sau, cúi đầu ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp: "Sao em nỡ đánh anh?"
Trái tim Lê Lý không hiểu sao lại nóng lên, đang tan chảy, đáp: "Đùa thôi mà. Em muốn anh cười nhiều hơn."
Yên Vũ nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô lại, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Hơi thở của anh rất nhanh, nóng bỏng, giống như những cảm xúc vui vẻ, căng thẳng, buồn bã, sôi nổi, thăng trầm trong buổi diễn, trong quán bar tối nay, sau khi xông pha một hồi trở về nhà, phải dốc hết tất cả ra với cô.
Anh đẩy cô dựa vào bức tường hành lang, váy xanh xếp nếp trong lòng bàn tay anh, dây áo trễ xuống. Anh cúi đầu chặn môi cô, giống như ăn kẹo, anh ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, đ** l*** ch** v**, m*t mạnh. Lê Lý đầu óc quay cuồng, mơ hồ cảm thấy đau rát ở gốc lưỡi, rụt người lại khẽ rên một tiếng.
Ngay lập tức, như thể mở một chiếc hộp đầy lụa nhiều màu sắc. Cảm giác ngón tay chạm qua lớp áo mỏng, hơi thở nóng bỏng phả vào má và cổ, môi hôn nồng nàn, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ vào răng... Tất cả các giác quan đều nổ tung, tuôn ra từ chiếc hộp nứt vỡ với đủ màu sắc rực rỡ.
Anh đột ngột bế cô lên, người cô lơ lửng trong không trung, giây tiếp theo lại ngã xuống chiếc chăn lụa mềm mại.
Làn sương xanh tan đi, đóa hoa trắng mềm mại nở rộ; một khoảng trắng muốt, mềm mại và thơm ngát.
Anh ngậm lấy cô, cô không kìm được thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại.
Răng anh cọ xát điên cuồng, đầu lưỡi trêu chọc, môi anh mở ra rồi khép lại để m*t, hôn. Trái tim cô run rẩy, người rụt lại thành một cục, ôm chặt đầu anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên tóc anh.
Cô khó chịu, anh vẫn không chịu buông ra, nụ hôn mãnh liệt, quấn lấy.
Cô ôm chặt lấy cổ anh hơn, tay v**t v* mái tóc đen của anh. Anh v**t v* chiếc váy của cô, cảm giác của vải vóc ma sát đọng lại trong lòng bàn tay.
Cô bị hôn đến mê loạn, giọng nói dính dính, không giống của chính mình: "Anh diễn... không mệt sao..."
Yên Vũ hôn môi cô, giọng trầm khàn.
Cô ôm lấy cổ anh, đón nhận, hôn lên môi anh.
Tiếng ma sát của chăn lụa nhẹ như tiếng vải xé, không khí trong chăn phồng lên bị nén lại.
Giống như đêm bão tố.
Sóng biển dữ dội vỗ vào vách đá. Trong cơn gió và mưa dữ dội, những chiếc lá cây dính chặt vào nhau, xoay tròn.
Anh không giống ngày thường, mãnh liệt một cách xa lạ, nhưng lại quen thuộc.
Giống như sau một đêm biểu diễn, sân khấu, náo loạn, trong máu tràn ngập những nốt nhạc và nhịp điệu phấn khích, khiến người ta kích động, hưng phấn; khiến anh và cô khao khát được ở bên nhau mọi lúc mọi nơi, ôm nhau thật chặt, hôn nhau, chỉ cần được ở bên nhau.
Dường như âm nhạc trên sân khấu vẫn chưa kết thúc, giọng nói, hơi thở, tiếng dây đàn tì bà qua lại.
Trên bắp chân anh có những vết sẹo nhỏ.
Đêm đầu hè, không khí bốc hơi, gió điều hòa nhẹ cũng vô dụng, hơi nóng quấn lấy trong chăn.
Cô thích lắm, thích lắm. Giống như đã đi một con đường rất dài, trải qua sự mơ hồ, đau khổ, đấu tranh và rực rỡ của tuổi trẻ, cuối cùng mới đến được đây.
Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, tiếng động của điều hòa, cảm giác ngón tay siết chặt vào áo anh, trên chăn lụa lạnh lẽo và hơi dính...
Những cảm xúc mãnh liệt, bùng nổ hóa thành những giọt mồ hôi chảy ra.
Sóng trên biển, nhựa cây, chảy trôi, xói mòn, cho đến khi gió cuốn mây tan. Sóng biển lặng xuống, lá cây rơi xuống.
...
Ngày hôm sau, buổi biểu diễn cá nhân của Yên Vũ lại trở thành chủ đề nóng trên mạng. Theo lẽ thường, tì bà là một bộ môn âm nhạc kén người nghe, buổi biểu diễn không thể gây ra sóng gió lớn. Nhưng trong một năm nay, anh đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ, cộng thêm "sự kiện xã hội" tháng trước, tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
Người hâm mộ cực kỳ hài lòng với hiệu quả của buổi biểu diễn,
Thần Vũ là đỉnh nhất! Ban đầu còn lo lắng về trạng thái của anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ phụ lòng sân khấu!
Đúng vậy! Thần Vũ vĩnh viễn không phụ lòng sân khấu!
Nhiều bài phê bình âm nhạc chuyên nghiệp được chia sẻ rộng rãi, những lời khen ngợi như "kỹ thuật tinh xảo", "thuần thục", "cao thủ ngoại giới" tràn ngập trên các diễn đàn.
Truyền thông chuyên nghiệp cũng đánh giá anh là "ngôi sao Tử Vi giáng trần trong giới âm nhạc dân tộc", gọi đó là "nghi thức người kế thừa giới tì bà đã hoàn thành", "Yên Vũ đã là một bậc thầy trẻ tuổi", v.v.
Tất nhiên, cũng có một số người thích hát những điều trái ngược, hoặc chua chát nói rằng anh ta giẫm lên thi thể của ân sư; hoặc giả vờ tiếc nuối nói rằng anh ta thật hoàn hảo, giá mà chưa từng bị xâm hại thì tốt. May mắn thay, người hâm mộ bận rộn chia sẻ niềm vui, thảo luận về kỹ thuật; cầu xin vé, cầu xin thêm buổi diễn, hoàn toàn không để ý đến những lời tranh cãi này.
Hai buổi sau đó vẫn chật kín, vẫn rất nóng. Yên Vũ không phụ lòng bất kỳ người hâm mộ nào đến nghe buổi biểu diễn, dùng hết tất cả khí chất và tình cảm, mang đến cho họ màn trình diễn hoàn hảo nhất.
Hết lần này đến lần khác, anh đưa cả khán phòng vào thế giới tì bà của anh, vào nội tâm của anh, vào giấc mơ tì bà như thật như ảo mà anh đã dệt nên.
Sau khi kết thúc buổi encore cuối cùng, Yên Vũ cúi người thật sâu xuống dưới sân khấu, kéo dài mười giây. Sau khi đứng thẳng dậy, anh mím môi vẫy tay xuống phía dưới một chút, rồi lập tức quay người, sải bước nhanh chóng xuống sân khấu mà không ngoảnh lại.
Phía sau, tiếng vỗ tay vẫn sôi sục, tất cả mọi người lớn tiếng hô: "Yên Vũ! Yên Vũ! Yên Vũ! Yên Vũ!"
Yên Vũ ở phía sau sân khấu, vành mắt hơi đỏ, nhìn thấy Lê Lý đang chờ đón mình, khẽ mỉm cười.
Lê Lý không nói gì, tiến lên ôm chặt lấy anh.
Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay mới dần dần lắng xuống, khán giả từ từ rời đi.
Yên Vũ ở phía sau sân khấu thu dọn đàn tì bà, cảm ơn tất cả các nhân viên. Anh nhìn những bó hoa đầy phòng, không thể mang đi hết, bèn rút ra mỗi bó một bông, ghép thành một bó hoa lớn mới mang về nhà. Đế Châu khô ráo, để lâu tự nhiên có thể làm thành hoa khô.
Lê Lý đi vệ sinh trở lại, thấy đàn tì bà vẫn còn, bó hoa cũng còn, nhưng Yên Vũ lại biến mất.
Nhân viên nói, anh ấy đã đi về phía sân khấu.
Lê Lý tìm theo.
Lúc này, phòng hòa nhạc rộng lớn ánh đèn lờ mờ, khán giả đã tan hết. Hai tầng trên và dưới, hơn hai nghìn chỗ ngồi trống rỗng. Tĩnh mịch cực kỳ.
Yên Vũ một mình ngồi ở rìa sân khấu, hai chân buông thõng xuống dưới sân khấu, ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn lên trần vòm hùng vĩ của phòng hòa nhạc. Anh mặc một chiếc áo phông đen mỏng, lưng cong tự nhiên, trông có vẻ gầy gò. Không thể thấy được ngón tay lại có thể gảy ra những khúc nhạc đầy sức mạnh như vậy.
Đèn trên sân khấu đã tắt đi nhiều, chỉ còn một hai luồng sáng trắng dịu nhẹ rơi xuống bên cạnh anh, giống như đến từ một thế giới khác, có chút cô đơn. Một lúc lâu, anh lại cúi đầu, ánh sáng lấp lánh trên mái tóc đen. Không biết đang nghĩ gì.
Lê Lý nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống sàn nhà bên cạnh anh, chân cũng buông xuống dưới sân khấu.
Anh quay đầu, lặng lẽ nhìn cô.
Lê Lý nhìn vô số chỗ ngồi trống rỗng trước mặt, nói: "Cảm giác thật kỳ diệu, một tiếng trước còn rất náo nhiệt, bây giờ lại yên tĩnh và trống trải như vậy. Có cảm thấy thất vọng không?"
"Anh cứ nghĩ em sẽ nói, không sao đâu, buổi diễn tiếp theo sẽ gặp lại."
"Em đang nói lời của anh, để anh không có gì để nói."
Anh mỉm cười, cúi đầu một chút, rồi lại nhìn cô: "Không. Anh chỉ quen mỗi lần biểu diễn xong, đến đây ngồi một lát. Giống như, đến lúc này, mọi thứ của đêm nay thực sự chỉ thuộc về một mình anh. Muốn cảm nhận lại một chút, âm thanh tì bà vẫn còn vương vấn ở đây."
Anh nhìn phòng hòa nhạc vĩ đại trong ánh sáng mờ ảo, nhắm mắt lại, như thể vẫn có thể chạm vào những nốt nhạc vang vọng trong không khí và trên tường không lâu trước đó.
Lê Lý nhìn khuôn mặt nghiêng thanh tú của anh, nói: "Anh thật sự rất yêu tì bà."
Yên Vũ mở mắt, rất tự nhiên nói tiếp: "Anh cũng rất yêu Lê Lý."
Nói xong, anh khẽ mím môi một cách không thoải mái.
Lê Lý bật cười, tựa vào vai anh. Anh ôm lấy eo cô, cằm tựa vào trán cô, cùng nhau nhìn phòng hòa nhạc rộng lớn và tĩnh lặng.
Lê Lý nói: "Này, anh có biết không, đôi khi em sẽ nghĩ, giá mà hồi cấp hai anh đi học ở trường Âm nhạc Đế Đô thì tốt, có lẽ bạn gái của anh bây giờ là Cung Hằng, ha ha, cũng có lẽ không. Nhưng một Yên Vũ như vậy, chắc chắn vừa tỏa sáng, lại vừa rất vui vẻ. Cho dù... không quen em, cũng không sao cả."
Yên Vũ nói: "Có sao đấy."
"Hả?"
"Hôm kia ở quán bar, Tạ Diệc Tranh nói với anh, nói rằng trước khi con người đến thế giới này, đã xem trước kịch bản của cuộc đời. Nếu đã chọn đến, thì có nghĩa là có một điều gì đó thu hút anh ta nhất định phải đến chuyến này."
Yên Vũ nói,
"Lê Lý, khi anh xem trước kịch bản, nhất định là đã thấy em rồi."
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Đánh giá:
Truyện Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Story
Chương 112
10.0/10 từ 22 lượt.