Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Chương 1
202@-
Lê Lý muốn có một bộ trống jazz mới, nhưng cô không có tiền.
Người chị họ làm lễ tân ở thành phố Tây nói:
"Ở Giang Châu làm việc lặt vặt thì kiếm được bao nhiêu chứ? Qua thành phố Tây đi, lễ tân đón khách tùy ý chọn."
Thành phố lớn khác hẳn, đủ loại sự kiện diễn ra không ngớt.
Những cô gái có ngoại hình và dáng vóc tốt, chỉ cần đứng một ngày là có thể bỏ túi hai, ba trăm tệ. Gặp may mà nhận được hội chợ xe, thì có thể kiếm tám, chín trăm.
Làm đủ một kỳ nghỉ hè, thì mua hẳn hai bộ trống jazz mới cũng không thành vấn đề.
Chị họ cười:
"Người xinh đẹp thì cơ hội lúc nào cũng nhiều hơn, loại tiền nhẹ nhàng thế này vốn chẳng liên quan gì tới chị."
Lê Lý không nói thêm gì, mua một tấm vé xe, mang theo một chiếc ba lô, một mình lên đường đến thành phố Tây.
Mùa hè, trời sáng sớm, thành phố mới năm giờ đã bắt đầu thức dậy.
Mỗi buổi sáng, Lê Lý từ căn phòng thuê của chị họ ở khu làng trong thành phố xuất phát, chen lên xe buýt giờ cao điểm, đến khách sạn, trung tâm triển lãm, câu lạc bộ, sân vận động, rạp biểu diễn...
Một tháng trôi qua, cô đã đi khắp mọi địa điểm nổi tiếng của thành phố Tây.
Bạn cùng lớp Tưởng Tiểu Dương gửi tin nhắn cho cô:
"Ngày hè sao anh không đi tập huấn? Sắp thi rồi đó!"
Lê Lý chỉ trả lời hai chữ:
"Hết tiền."
Tưởng Tiểu Dương gửi lại một icon gượng gạo.
Lê Lý không thấy gượng gạo. Không có tiền vốn là chuyện thường ngày với cô.
Những ngày này, cô ra vào toàn những nơi sang trọng, mỗi ngày ưỡn ngực, hóp bụng, mỉm cười với những người giàu có, thành đạt, những kẻ thuộc tầng lớp trên; trong đầu chỉ nghĩ đến ba trăm tệ của mình.
Vì ngoại hình của mình, cô thường bị đàn ông nhìn nhiều hơn một chút. Có lúc, khi đang cười, cô lại nghĩ, hóa ra mình đã trở thành một kẻ "bán nụ cười".
Đến tối, khi xong việc, cởi giày cao gót ra, bàn chân đau đến không duỗi nổi, cô mới nhận ra mình còn là một kẻ "bán sức lao động".
Có lẽ, những người ở tầng đáy xã hội chỉ có thể bán hai thứ này.
Đầu tháng Tám, nhà hát giao hưởng thành phố Tây tổ chức một buổi biểu diễn âm nhạc quy mô lớn, quy tụ các bậc thầy nhạc cụ phương Tây và nhạc cụ dân tộc trong nước. Nhạc Tây và nhạc dân tộc cùng đứng trên một sân khấu, thi tài và phô diễn.
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc bảy giờ tối, nhưng chưa đến bốn giờ, Lê Lý đã cùng năm cô gái khác thay xong sườn xám trắng in hoa lam.
Sườn xám của Lê Lý không vừa người, cô có vòng ngực đầy đặn và săn chắc, khiến phần ngực và bụng bị bó chặt. Nhưng người phụ trách nói không còn bộ nào khác, bảo cô chịu khó mặc tạm.
Năm giờ chiều, nhiệt độ vẫn còn rất cao, bên ngoài tích tụ cả ngày hơi nóng gay gắt, bên trong máy lạnh bật lạnh như hầm băng.
Lê Lý đứng ở chỗ giao nhau giữa hai luồng không khí, lúc thì lạnh, lúc lại nóng.
Xe sang của ban tổ chức lần lượt dừng trước cửa, bước xuống vừa có những bậc lão niên tóc bạc hoa râm, vừa có những người trung niên phong thái nho nhã; có những nghệ sĩ vĩ cầm, nghệ sĩ piano nổi tiếng trong và ngoài nước, cũng có những danh thủ đàn nhị, nghệ nhân cổ cầm được giới nghề tôn kính.
Các khách mời biểu diễn lần lượt vào trong, các cô gái đón khách, bao gồm cả Lê Lý, đều mỉm cười chào đón:
"Chào mừng ngài đến thành phố Tây."
"Chúc ngài biểu diễn thành công!"
Nhân lúc khoảng trống ồn ào lắng xuống, Lê Lý thả lỏng gương mặt, nghỉ cho cơ bắp mặt bớt mỏi. Cười gượng nhiều quá, mặt quả thật đau.
Bên trong đại sảnh vắng lặng, ánh nắng phản chiếu trên sàn nhà sạch bóng, tạo cảm giác thời gian như ngưng đọng.
Lê Lý chợt nhận ra, kỳ nghỉ hè đã trôi qua quá nửa.
Đúng lúc đó, lại có một chiếc xe thương vụ bóng loáng chạy đến, dừng trước cửa nhà hát.
Lê Lý lập tức treo lên một nụ cười.
Cửa xe mở ra, bước xuống là một chàng trai. Anh lấy từ trên xe xuống một hộp đàn lớn bằng da lộn màu nâu sẫm, đeo lên lưng, rồi đi về phía cửa.
Lê Lý nhìn anh ấy thêm vài lần.
Đó là một thiếu niên, dáng người cao gầy, thẳng tắp, mặc một chiếc sơ mi đen, đeo khẩu trang đen. Trên khẩu trang là một đôi mắt phượng đẹp đẽ. Sống mũi cao thẳng, gò mày cao. Cậu ấy đi ngang qua trước mặt Lê Lý, không nhìn bất kỳ ai.
"Chào mừng ngài đến thành phố Tây."
"Chúc ngài biểu diễn thành công!"
Khi cúi chào, Lê Lý thoáng thấy dưới ống tay áo sơ mi đen của anh ấy là bàn tay trắng muốt, thon dài.
Người đi rồi, cô gái đứng cạnh Lê Lý thở phào, khe khẽ kêu:
"Vừa rồi anh chàng đó đẹp trai thật."
"Đôi mắt đẹp quá."
Lê Lý cũng thấy bất ngờ, anh ta quá trẻ, trẻ đến mức cô nghĩ rằng không đủ tư cách để tham gia một buổi biểu diễn có tiêu chuẩn cao ngất ngưởng như thế này.
Cô nhìn theo bóng anh ấy đi thẳng về phía phòng làm việc của nghệ sĩ, trong đại sảnh đã có vài cô gái trẻ chờ sẵn, ùa ra đón, đi theo anh như đang theo đuổi thần tượng.
Anh không hề giảm bước, cũng không đáp lại, chỉ đến cuối cùng dường như hơi khẽ gật đầu, rồi rẽ vào hành lang.
Vài cô gái đứng lại tại chỗ, kích động đến mức dậm chân.
Lê Lý bắt đầu để ý tuổi tác của các khách mời đến sau đó, nhưng không ai trẻ như chàng trai ban nãy.
Khi đứng gần sáu giờ, trong lúc hít sâu một hơi, Lê Lý phát hiện có điều bất thường — bên sườn chiếc sườn xám, cách nách năm, sáu phân đã bục chỉ, toạc ra một đường lớn, để lộ cả da thịt và dây áo lót.
Cô vội chạy vào phòng thay đồ của hậu cần, bên trong chẳng có ai. Đợi một lúc cũng không thấy ai đến, cô nghĩ nếu suốt buổi đứng giữ cánh tay kẹp lại chỗ đó thì vẫn có thể ứng phó được, thế là quay lại vị trí.
Đi ngang qua một phòng hóa trang, Lê Lý vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng, thử gõ cửa. Rất nhanh, một chị gái xinh đẹp mở cửa:
"Có chuyện gì vậy?"
"Xin lỗi, chỗ chị có kim chỉ không?" Lê Lý nghiêng người cho chị ta xem.
Người đẹp ngạc nhiên, đôi mày khẽ nhướng lên, vội nói:
"Hình như có đấy. Để chị tìm cho em."
"Sao lại mặc đồ chật thế này? Chỉ bung cả ra rồi kìa."
Chị đẹp xoay người vào trong, bắt đầu lục lọi trong ngăn kéo và hộp trên bàn trang điểm.
"Đồ lễ tân toàn là size nhỏ thôi." Lê Lý đứng ở cửa nói.
Do cánh cửa che khuất, cô chỉ thấy được một nửa phòng hóa trang, nhưng trong mấy tấm gương viền bóng đèn trắng xung quanh lại phản chiếu nửa còn lại.
Ở góc xa nhất có một chàng trai mặc sơ mi đen, ngồi cúi đầu xem gì đó. Gương chỉ soi được phần vai sau, gáy của anh và một góc tờ giấy trắng trong tay.
Bên này lục lọi ồn ào, bên kia anh vẫn yên tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào.
"Xin lỗi nhé, hình như không có kim chỉ." Chị đẹp nói.
Lê Lý đáp:
"Vậy thôi, cảm ơn chị."
Nhưng chị vẫn chưa bỏ cuộc, lại mở thêm một tủ nữa:
"Nhưng áo em rách thế kia, dễ bị hở lắm."
Lê Lý nói:
"Không sao, em cứ để tay thả xuống là được."
"Nhưng nếu không xử lý, vết rách có thể to hơn đấy."
Điều này thì Lê Lý chưa nghĩ tới.
Đúng lúc đó, chàng trai sơ mi đen mở miệng, giọng trầm thấp:
"Dùng cái này đi."
Chị đẹp khựng lại một chút:
"Cậu không cần dùng nữa à?"
"Không."
Chị nhanh chóng đi đến cửa, nói:
"Nâng tay lên, để chị giúp."
Trên tay chị là hai chiếc kẹp giấy kim loại, vừa đi vừa đã uốn thẳng một chiếc thành sợi thép nhỏ.
Lê Lý chợt hiểu ra — đó là kẹp giấy từ tập bản nhạc của anh ta.
Cô liếc vào gương, chàng trai trong gương vẫn cúi đầu xem bản nhạc, chỉ thấy được gáy, không thấy mặt.
Chị đẹp dùng hai chiếc kẹp giấy xuyên qua vải, ghim chặt vết rách lại.
"Xong rồi."
"Cảm ơn chị."
"Không có gì."
"Cảm ơn." Lê Lý lặp lại một lần nữa, liếc nhìn vào gương, người trong gương vẫn không phản ứng.
Lê Lý rời đi, cánh cửa khép lại sau lưng cô.
Tối hôm đó, cô đứng ở cửa chính, trong làn gió nóng hầm hập của mùa hè, lắng nghe tiếng nhạc vang vọng mơ hồ nhưng lại rõ ràng xuyên qua mấy bức tường, lòng dâng lên một cảm giác vừa hư ảo vừa thực đến xót xa.
Cùng là học sinh nhạc viện...
Cô chợt nhận ra, khoảng cách chỉ vài bước này, có thể chính là tương lai của mình.
Chương 1
Quyển thượng – "Chàng trai thủy tinh"
Trời đã không còn sớm, nhưng Lê Lý vẫn chưa bước vào. Cô xách theo một hộp bánh kem và một túi đồ lót, đứng ở ngã tư cách trại giam khoảng hai trăm mét. Khi đèn đỏ, cô không biết đang nghĩ gì, đến lúc hoàn hồn thì đèn xanh đã chuyển thành đỏ.
Có lẽ vì hôm nay trời xanh, hàng ngô đồng cũng đẹp, thu hút ánh nhìn của cô.
Bên đường có một tiệm thuốc lá – rượu, Lê Lý bước vào, hỏi ông chủ xin một cái bật lửa và một bao thuốc. Cô xinh đẹp, ông chủ nhìn thêm vài lần, cười bảo:
"Vẫn còn là học sinh chứ gì, hút thuốc không tốt đâu..."
Cô đang quét mã thanh toán, ngẩng mắt:
"Có bán hay không?"
Giọng điệu nghe hệt như một người lớn.
Ông chủ khoát tay:
"Hai mươi bốn."
Lê Lý trả tiền, nhét bật lửa và bao thuốc vào túi xách đựng quần áo, đi tới ngã tư thì lại gặp đèn đỏ.
Trong lúc chờ, điện thoại reo — là Tạ Hân. Hôm nay là cuối tuần, Tạ Hân rủ cô đi mua sắm.
Lê Lý nói:
"Không rảnh, đang ở phía bắc thành phố."
Bên kia hỏi:
"Ra bắc làm gì? Chơi nông trại à?"
Lê Lý đáp:
"Đi thăm Lê Huy."
Đối phương "ồ" một tiếng, rồi nói:
"Thay tớ gửi lời hỏi thăm anh ấy nhé."
"Ừ." Lê Lý cúp máy, thấy đèn xanh còn năm giây liền chạy băng qua đường.
Vào bên trong, bật lửa tất nhiên bị tịch thu. Bao thuốc cũng không giữ được.
Lê Lý còn tranh cãi một chút vì bao thuốc, nhưng quản giáo chỉ nói: "Quy định."
Cô đáp: "Ồ, vậy thì cho anh hút luôn đi."
Ở những nơi như Giang Châu này, đồ bị tịch thu thường sẽ rơi vào túi riêng của ai đó. Quản giáo nghe ra ẩn ý trong câu nói, liếc cô một cái đầy khó chịu, nhưng vì gương mặt và tuổi tác của cô, cuối cùng cũng bỏ qua.
Qua kiểm tra, cô được dẫn vào phòng thăm gặp. Ngồi chưa bao lâu, Lê Huy được dẫn ra.
Anh mặc bộ đồng phục cũ nhưng sạch sẽ, so với lần trước thì cao hơn một chút, tóc cắt ngắn, râu cũng cạo, trông tinh thần không tệ.
Lê Lý hỏi: "Không bị đánh chứ?"
Lê Huy bật cười: "Sao lần nào tới em cũng hỏi câu này?"
"Em sợ..."
Nụ cười của anh bớt đi đôi phần: "Em nghĩ nhiều quá, ở đây rất quy củ."
Lê Lý thả lỏng vai, hừ nhẹ: "Không bị đánh thì chắc là buồn lắm hả?"
Anh lại bật cười mấy tiếng, rồi hỏi: "Bên ngoài không ai bắt nạt em chứ?"
Lê Lý cười nhạt, gảy móng tay: "Ai dám?"
"Ai bắt nạt em, em xử chết người đó."
Câu nói ấy của cô nhẹ bẫng, nhưng Lê Huy lại khựng lại mấy giây.
Nhà họ Lê vốn tướng mạo bình thường, nhưng riêng Lê Lý lại xinh đẹp, vóc dáng cũng khiến anh – với tư cách anh trai – phải lo lắng.
Điều khiến anh vừa mừng vừa xót là — cô không phải kiểu yếu đuối. Tính cách cứng cỏi này, cũng là do số phận rèn giũa. Anh giờ vừa sợ cô bị bắt nạt, lại vừa lo một cô gái còn nhỏ tuổi mà quá cứng sẽ dễ gãy.
"Mẹ thế nào?"
"Vẫn vậy."
"Sống với hai người đó thì sao?"
Ý anh là cha dượng và đứa con trai của ông ta. Khi Lê Huy mới vào tù, đứa bé ấy còn học mẫu giáo, giờ đã là học sinh tiểu học.
Lê Lý khẽ nhíu mày, buông tiếng thở dài: "Bị cha nó nuông chiều quá, ngày nào cũng khóc lóc ầm ĩ, phiền chết đi được. Rồi có ngày em quẳng nó xuống sông."
Lê Huy quan sát cô một lúc, vẫn còn tâm trạng trêu chọc:
"Lớn rồi, em giờ thành một cô gái rắc rối rồi đấy."
Lê Lý đáp lại: "Không rắc rối bằng anh."
Lê Huy cười: "Ừ, anh rắc rối hơn. Nhưng em đừng học theo anh."
Lê Lý không nói nữa, hàng mi vốn khép hờ chậm rãi nâng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh trai. Chàng trai mười chín tuổi, miệng tuy đang cười, nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng như một vũng nước chết, không chút ánh sáng.
Cô còn chưa kịp mở lời, Lê Huy đã nhẹ giọng: "Xin lỗi, Lê Lý, anh đã làm tấm gương xấu cho em."
Mi mắt cô lại cụp xuống, móng tay khẽ cào một đường trên mặt bàn, lắc đầu: "Em không thấy anh xấu. Em chỉ thấy... không đáng."
Ra khỏi trại giam, trời đã tối, phía tây vương một dải mây hồng nhạt.
Sông Trường Giang chảy ngang qua Giang Châu, khu trung tâm nằm ở bờ nam. Lê Lý đi phà về phía nam thành phố, thấy nước sông trong xanh, ánh cam và xanh lam nhảy múa trên mặt nước.
Năm nay thu đến sớm, mới giữa tháng Chín nhiệt độ đã giảm mạnh. Chiều tối gió sông rít lên, trên phà càng thêm lạnh. Lê Lý kéo chặt áo khoác, tiện tay chui vào một chiếc xe khách nhỏ để tránh gió.
Vừa ngồi xuống, bên ngoài vang lên một tiếng "bụp" trầm đục, không rõ là gì, tiếp theo là tiếng hét: "Có người rơi xuống sông! Có người rơi xuống sông rồi!"
Cả xe lập tức kéo cửa sổ, thò đầu nhìn. Ngay sau đó đã có người dũng cảm nhảy xuống cứu. Trên boong, người ta hô: "Bên kia! Bên kia! Cái người mặc áo đen đó!"
Trên phà chở đầy ô tô, xe khách, ai nấy cũng mở cửa xe ra xem. Một cặp vợ chồng trung niên mê hóng chuyện ngồi trước Lê Lý thậm chí còn xuống xe, chạy ra phía đuôi phà.
Trên phà lạnh buốt nhưng lại náo nhiệt, có người hò reo:
"Kéo được rồi! Kéo được rồi!"
"Kéo một tay! Ném dây thừng, kéo một tay!"
"Lấy khăn, lấy chăn!"
"Xe ai có khăn với chăn không? Cho mượn chút!"
Người tốt bụng lục lọi trong xe mình tìm đồ sưởi ấm, đủ màu sắc chuyền tay nhau trên boong.
Lê Lý thấy đuôi phà tụ tập một đám đông, ở giữa là hai người vừa được kéo lên, toàn thân ướt sũng. Người cứu và người được cứu đều mặc áo đen, trong đó có một người da rất trắng, dưới ánh đèn phà chiếu trong đêm tối càng thêm nổi bật.
Cô đứng xa nên chỉ nhìn thấy như một khối màu.
Một người phụ nữ nhào tới ôm chầm lấy cậu thanh niên da trắng kia mà khóc òa, chắc là người thân sợ hãi tột độ.
Những chiếc chăn, khăn được gom từ khắp nơi đắp lên hai người vừa lên bờ.
Nước sông lúc này...
Lê Lý thấy lạnh, kéo kính cửa sổ lại.
Chẳng mấy chốc, đôi vợ chồng đi xem náo nhiệt quay về, mắt sáng rực, hào hứng kể lại cho cả xe nghe câu chuyện họ vừa chứng kiến tận mắt.
Người phụ nữ trung niên nói: "Cậu bé tầm mười bảy, mười tám tuổi, đi vệ sinh xong không nhìn đường, bước hụt xuống sông. Hú hồn, làm mẹ cậu ta sợ muốn chết. May mà có người bên cạnh nhìn thấy. Mà phải nói, cậu bé đó đẹp trai thật, sống từng này năm tôi chưa thấy ai đẹp đến thế..."
Người đàn ông cũng gật đầu: "Đúng là đẹp thật. Còn đẹp hơn cả con gái."
Nghe vậy, Lê Lý liếc ra ngoài cửa sổ.
Cách mấy chiếc xe, chàng trai quấn chăn bước từ mạn phà đi qua, dù trời tối vẫn thấy rõ dáng người gầy thẳng, đường nét gương mặt nổi bật, tóc đen dày, da trắng bệch.
Khi phà cập bờ, Lê Lý nhanh chóng xuống trước. Lúc này trời đã tối hẳn. Cô đổi sang xe buýt, đi qua một con đường dài trong ánh đèn vàng nhạt để trở về Thu Hoài Phường.
Thu Hoài Phường là khu nhà tự xây tập trung, nằm ở phía bắc trung tâm Giang Châu, chỉ cách Trường Giang một con đê chống lũ.
Cả khu là những ngôi nhà kiểu Nam Trung Quốc xây từ thập niên 80, 90, cao thấp xen kẽ. Góc tường mọc rêu xanh, đầu tường vương phân chim, ống hút khói bếp của mỗi nhà nhuộm một vệt đen bóng vì ám khói dầu. Có nhà trồng rau trước sân, có nhà trồng cây sau vườn. Nền xi măng trong ngõ bị bánh xe ô tô ngày càng nhiều cày nát thành những vết nứt như mạng nhện. Gặp trời mưa ẩm, bước một cái là bắn bùn.
Ban ngày có mưa, đêm lại có trăng sáng.
Lê Lý bước qua cổng, bóng cây lê in xuống đất, một lớp cành khô lộn xộn.
Nhà cô là một căn hai tầng mái ngói xây từ cuối thập niên 80, bếp nằm ở gian nhà ngang phía tây sân, tầng một gồm phòng khách rộng, phòng ngủ của vợ chồng mẹ và một cửa hàng nhỏ; tầng hai là gác xép của cô và một phòng kho.
Bước qua sân vào nhà, cả gia đình "hợp lại" đang ăn cơm. Cậu em trai hờ của cô – Vương Kiến – ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem Peppa Pig, cơm canh vương vãi khắp ghế.
Mẹ cô, Hà Liên Thanh, thấy con gái về liền nói:
"Mau ăn cơm đi, canh nguội hết rồi."
Lê Lý đáp:
"Con ăn ngoài rồi."
Vương An Bình – cha dượng cô – trưng bộ mặt khó chịu:
"Ăn rồi cũng không biết gọi điện về báo một tiếng, không có giáo dục."
Lê Lý nói:
"Vương Kiến, con học tiểu học rồi, ăn cơm mà làm đổ khắp ghế, ba ruột không dạy à?"
Vương Kiến lập tức hét lên, òa khóc.
Vương An Bình đập bàn:
"Coi kìa, thái độ gì thế? Mẹ cô dạy cô nói chuyện với người lớn như vậy à? Học hành chẳng ra gì, bị thầy cô ghét, về nhà thì làm mọi người bực mình..."
Vương Kiến vẫn gào khóc om sòm. Hà Liên Thanh ôm đầu, mặt đầy mệt mỏi.
Thấy vậy, Lê Lý chẳng buồn nói thêm, quay người định lên lầu.
Vương An Bình vẫn tiếp tục chửi:
"Giống y cha với anh trai cô, toàn đồ điên, nhà họ Lê đúng là một ổ thần kinh."
"Vương An Bình, ông nói thêm một câu nữa xem." Lê Lý quay lại, lạnh giọng. "Muốn vui vẻ, hôm nào tôi bỏ cả gói thuốc chuột vào bát cơm, cả nhà cùng 'lên thiên đường' xem có vui không?"
Vương An Bình im bặt, Vương Kiến cũng nín khóc, mắt mở to sợ hãi nhìn cô, quăng bát cơm rồi lao vào lòng cha.
Lê Lý bước lên lầu. Dưới nhà, cha dượng đá ghế, ném đũa, nhưng không dám mắng thêm câu nào, có lẽ sợ cô thực sự nổi điên làm liều — bởi đó vốn là "truyền thống" của nhà họ Lê: người sau điên hơn người trước.
Cô nằm cuộn trong chăn chơi mấy ván game, thì nghe tiếng xe đạp ngoài sân. Bước ra ban công tầng hai nhìn xuống, thấy Hà Liên Thanh đang dắt xe chuẩn bị ra ngoài.
"Muộn thế rồi mẹ còn đi đâu?"
"Có người đặt mua bánh nếp, mẹ đi giao một chút."
Hà Liên Thanh vốn là người làm bánh nếp rất khéo. Căn phòng tầng một của ngôi nhà, quay mặt ra con phố nhỏ, được mở thành cửa hàng, vừa cung cấp cho hàng xóm lân cận, vừa có khách quen đi nửa thành phố để mua, thậm chí còn có cả đơn đặt online từ huyện, thành phố bên cạnh gửi chuyển phát.
Mắt Hà Liên Thanh bị loạn thị, đến tối thì nhìn không rõ, mà khu Thu Hoè Phường lại tối om, chẳng có mấy ngọn đèn đường.
Lê Lý hơi bực dọc: "Để con đi giao."
Hà Liên Thanh bảo không xa, không cần cô đi. Nhưng Lê Lý đã xuống lầu, bà còn đang nói: "Ngay đầu Thu Dương Phường thôi, không xa, để mẹ đi..."
Lê Lý đáp: "Mẹ khỏi phiền."
Hà Liên Thanh không kiên trì nữa, chỉ nhỏ giọng dặn: "Thu Dương Phường, ngõ 23, số 17. Điện thoại là số này, người đặt là cô họ Dư. Tổng cộng bốn mươi tám tệ, chưa trả tiền. Lát con nhận rồi để dành làm tiền tiêu vặt..."
Chưa kịp nói hết câu, Lê Lý đã mở cổng đi ra, nhảy lên xe, đạp một cái, chiếc xe lắc lư trên con đường xi măng gập ghềnh rồi biến mất vào màn đêm.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Lê Lý muốn có một bộ trống jazz mới, nhưng cô không có tiền.
Người chị họ làm lễ tân ở thành phố Tây nói:
"Ở Giang Châu làm việc lặt vặt thì kiếm được bao nhiêu chứ? Qua thành phố Tây đi, lễ tân đón khách tùy ý chọn."
Thành phố lớn khác hẳn, đủ loại sự kiện diễn ra không ngớt.
Những cô gái có ngoại hình và dáng vóc tốt, chỉ cần đứng một ngày là có thể bỏ túi hai, ba trăm tệ. Gặp may mà nhận được hội chợ xe, thì có thể kiếm tám, chín trăm.
Làm đủ một kỳ nghỉ hè, thì mua hẳn hai bộ trống jazz mới cũng không thành vấn đề.
Chị họ cười:
"Người xinh đẹp thì cơ hội lúc nào cũng nhiều hơn, loại tiền nhẹ nhàng thế này vốn chẳng liên quan gì tới chị."
Lê Lý không nói thêm gì, mua một tấm vé xe, mang theo một chiếc ba lô, một mình lên đường đến thành phố Tây.
Mùa hè, trời sáng sớm, thành phố mới năm giờ đã bắt đầu thức dậy.
Mỗi buổi sáng, Lê Lý từ căn phòng thuê của chị họ ở khu làng trong thành phố xuất phát, chen lên xe buýt giờ cao điểm, đến khách sạn, trung tâm triển lãm, câu lạc bộ, sân vận động, rạp biểu diễn...
Một tháng trôi qua, cô đã đi khắp mọi địa điểm nổi tiếng của thành phố Tây.
Bạn cùng lớp Tưởng Tiểu Dương gửi tin nhắn cho cô:
"Ngày hè sao anh không đi tập huấn? Sắp thi rồi đó!"
Lê Lý chỉ trả lời hai chữ:
"Hết tiền."
Tưởng Tiểu Dương gửi lại một icon gượng gạo.
Lê Lý không thấy gượng gạo. Không có tiền vốn là chuyện thường ngày với cô.
Những ngày này, cô ra vào toàn những nơi sang trọng, mỗi ngày ưỡn ngực, hóp bụng, mỉm cười với những người giàu có, thành đạt, những kẻ thuộc tầng lớp trên; trong đầu chỉ nghĩ đến ba trăm tệ của mình.
Vì ngoại hình của mình, cô thường bị đàn ông nhìn nhiều hơn một chút. Có lúc, khi đang cười, cô lại nghĩ, hóa ra mình đã trở thành một kẻ "bán nụ cười".
Đến tối, khi xong việc, cởi giày cao gót ra, bàn chân đau đến không duỗi nổi, cô mới nhận ra mình còn là một kẻ "bán sức lao động".
Có lẽ, những người ở tầng đáy xã hội chỉ có thể bán hai thứ này.
Đầu tháng Tám, nhà hát giao hưởng thành phố Tây tổ chức một buổi biểu diễn âm nhạc quy mô lớn, quy tụ các bậc thầy nhạc cụ phương Tây và nhạc cụ dân tộc trong nước. Nhạc Tây và nhạc dân tộc cùng đứng trên một sân khấu, thi tài và phô diễn.
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc bảy giờ tối, nhưng chưa đến bốn giờ, Lê Lý đã cùng năm cô gái khác thay xong sườn xám trắng in hoa lam.
Sườn xám của Lê Lý không vừa người, cô có vòng ngực đầy đặn và săn chắc, khiến phần ngực và bụng bị bó chặt. Nhưng người phụ trách nói không còn bộ nào khác, bảo cô chịu khó mặc tạm.
Năm giờ chiều, nhiệt độ vẫn còn rất cao, bên ngoài tích tụ cả ngày hơi nóng gay gắt, bên trong máy lạnh bật lạnh như hầm băng.
Lê Lý đứng ở chỗ giao nhau giữa hai luồng không khí, lúc thì lạnh, lúc lại nóng.
Xe sang của ban tổ chức lần lượt dừng trước cửa, bước xuống vừa có những bậc lão niên tóc bạc hoa râm, vừa có những người trung niên phong thái nho nhã; có những nghệ sĩ vĩ cầm, nghệ sĩ piano nổi tiếng trong và ngoài nước, cũng có những danh thủ đàn nhị, nghệ nhân cổ cầm được giới nghề tôn kính.
Các khách mời biểu diễn lần lượt vào trong, các cô gái đón khách, bao gồm cả Lê Lý, đều mỉm cười chào đón:
"Chào mừng ngài đến thành phố Tây."
"Chúc ngài biểu diễn thành công!"
Nhân lúc khoảng trống ồn ào lắng xuống, Lê Lý thả lỏng gương mặt, nghỉ cho cơ bắp mặt bớt mỏi. Cười gượng nhiều quá, mặt quả thật đau.
Bên trong đại sảnh vắng lặng, ánh nắng phản chiếu trên sàn nhà sạch bóng, tạo cảm giác thời gian như ngưng đọng.
Lê Lý chợt nhận ra, kỳ nghỉ hè đã trôi qua quá nửa.
Đúng lúc đó, lại có một chiếc xe thương vụ bóng loáng chạy đến, dừng trước cửa nhà hát.
Lê Lý lập tức treo lên một nụ cười.
Cửa xe mở ra, bước xuống là một chàng trai. Anh lấy từ trên xe xuống một hộp đàn lớn bằng da lộn màu nâu sẫm, đeo lên lưng, rồi đi về phía cửa.
Lê Lý nhìn anh ấy thêm vài lần.
Đó là một thiếu niên, dáng người cao gầy, thẳng tắp, mặc một chiếc sơ mi đen, đeo khẩu trang đen. Trên khẩu trang là một đôi mắt phượng đẹp đẽ. Sống mũi cao thẳng, gò mày cao. Cậu ấy đi ngang qua trước mặt Lê Lý, không nhìn bất kỳ ai.
"Chào mừng ngài đến thành phố Tây."
"Chúc ngài biểu diễn thành công!"
Khi cúi chào, Lê Lý thoáng thấy dưới ống tay áo sơ mi đen của anh ấy là bàn tay trắng muốt, thon dài.
Người đi rồi, cô gái đứng cạnh Lê Lý thở phào, khe khẽ kêu:
"Vừa rồi anh chàng đó đẹp trai thật."
"Đôi mắt đẹp quá."
Lê Lý cũng thấy bất ngờ, anh ta quá trẻ, trẻ đến mức cô nghĩ rằng không đủ tư cách để tham gia một buổi biểu diễn có tiêu chuẩn cao ngất ngưởng như thế này.
Cô nhìn theo bóng anh ấy đi thẳng về phía phòng làm việc của nghệ sĩ, trong đại sảnh đã có vài cô gái trẻ chờ sẵn, ùa ra đón, đi theo anh như đang theo đuổi thần tượng.
Anh không hề giảm bước, cũng không đáp lại, chỉ đến cuối cùng dường như hơi khẽ gật đầu, rồi rẽ vào hành lang.
Vài cô gái đứng lại tại chỗ, kích động đến mức dậm chân.
Lê Lý bắt đầu để ý tuổi tác của các khách mời đến sau đó, nhưng không ai trẻ như chàng trai ban nãy.
Khi đứng gần sáu giờ, trong lúc hít sâu một hơi, Lê Lý phát hiện có điều bất thường — bên sườn chiếc sườn xám, cách nách năm, sáu phân đã bục chỉ, toạc ra một đường lớn, để lộ cả da thịt và dây áo lót.
Cô vội chạy vào phòng thay đồ của hậu cần, bên trong chẳng có ai. Đợi một lúc cũng không thấy ai đến, cô nghĩ nếu suốt buổi đứng giữ cánh tay kẹp lại chỗ đó thì vẫn có thể ứng phó được, thế là quay lại vị trí.
Đi ngang qua một phòng hóa trang, Lê Lý vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng, thử gõ cửa. Rất nhanh, một chị gái xinh đẹp mở cửa:
"Có chuyện gì vậy?"
"Xin lỗi, chỗ chị có kim chỉ không?" Lê Lý nghiêng người cho chị ta xem.
Người đẹp ngạc nhiên, đôi mày khẽ nhướng lên, vội nói:
"Hình như có đấy. Để chị tìm cho em."
"Sao lại mặc đồ chật thế này? Chỉ bung cả ra rồi kìa."
Chị đẹp xoay người vào trong, bắt đầu lục lọi trong ngăn kéo và hộp trên bàn trang điểm.
"Đồ lễ tân toàn là size nhỏ thôi." Lê Lý đứng ở cửa nói.
Do cánh cửa che khuất, cô chỉ thấy được một nửa phòng hóa trang, nhưng trong mấy tấm gương viền bóng đèn trắng xung quanh lại phản chiếu nửa còn lại.
Ở góc xa nhất có một chàng trai mặc sơ mi đen, ngồi cúi đầu xem gì đó. Gương chỉ soi được phần vai sau, gáy của anh và một góc tờ giấy trắng trong tay.
Bên này lục lọi ồn ào, bên kia anh vẫn yên tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào.
"Xin lỗi nhé, hình như không có kim chỉ." Chị đẹp nói.
Lê Lý đáp:
"Vậy thôi, cảm ơn chị."
Nhưng chị vẫn chưa bỏ cuộc, lại mở thêm một tủ nữa:
"Nhưng áo em rách thế kia, dễ bị hở lắm."
Lê Lý nói:
"Không sao, em cứ để tay thả xuống là được."
"Nhưng nếu không xử lý, vết rách có thể to hơn đấy."
Điều này thì Lê Lý chưa nghĩ tới.
Đúng lúc đó, chàng trai sơ mi đen mở miệng, giọng trầm thấp:
"Dùng cái này đi."
Chị đẹp khựng lại một chút:
"Cậu không cần dùng nữa à?"
"Không."
Chị nhanh chóng đi đến cửa, nói:
"Nâng tay lên, để chị giúp."
Trên tay chị là hai chiếc kẹp giấy kim loại, vừa đi vừa đã uốn thẳng một chiếc thành sợi thép nhỏ.
Lê Lý chợt hiểu ra — đó là kẹp giấy từ tập bản nhạc của anh ta.
Cô liếc vào gương, chàng trai trong gương vẫn cúi đầu xem bản nhạc, chỉ thấy được gáy, không thấy mặt.
Chị đẹp dùng hai chiếc kẹp giấy xuyên qua vải, ghim chặt vết rách lại.
"Xong rồi."
"Cảm ơn chị."
"Không có gì."
"Cảm ơn." Lê Lý lặp lại một lần nữa, liếc nhìn vào gương, người trong gương vẫn không phản ứng.
Lê Lý rời đi, cánh cửa khép lại sau lưng cô.
Tối hôm đó, cô đứng ở cửa chính, trong làn gió nóng hầm hập của mùa hè, lắng nghe tiếng nhạc vang vọng mơ hồ nhưng lại rõ ràng xuyên qua mấy bức tường, lòng dâng lên một cảm giác vừa hư ảo vừa thực đến xót xa.
Cùng là học sinh nhạc viện...
Cô chợt nhận ra, khoảng cách chỉ vài bước này, có thể chính là tương lai của mình.
Chương 1
Quyển thượng – "Chàng trai thủy tinh"
Trời đã không còn sớm, nhưng Lê Lý vẫn chưa bước vào. Cô xách theo một hộp bánh kem và một túi đồ lót, đứng ở ngã tư cách trại giam khoảng hai trăm mét. Khi đèn đỏ, cô không biết đang nghĩ gì, đến lúc hoàn hồn thì đèn xanh đã chuyển thành đỏ.
Có lẽ vì hôm nay trời xanh, hàng ngô đồng cũng đẹp, thu hút ánh nhìn của cô.
Bên đường có một tiệm thuốc lá – rượu, Lê Lý bước vào, hỏi ông chủ xin một cái bật lửa và một bao thuốc. Cô xinh đẹp, ông chủ nhìn thêm vài lần, cười bảo:
"Vẫn còn là học sinh chứ gì, hút thuốc không tốt đâu..."
Cô đang quét mã thanh toán, ngẩng mắt:
"Có bán hay không?"
Giọng điệu nghe hệt như một người lớn.
Ông chủ khoát tay:
"Hai mươi bốn."
Lê Lý trả tiền, nhét bật lửa và bao thuốc vào túi xách đựng quần áo, đi tới ngã tư thì lại gặp đèn đỏ.
Trong lúc chờ, điện thoại reo — là Tạ Hân. Hôm nay là cuối tuần, Tạ Hân rủ cô đi mua sắm.
Lê Lý nói:
"Không rảnh, đang ở phía bắc thành phố."
Bên kia hỏi:
"Ra bắc làm gì? Chơi nông trại à?"
Lê Lý đáp:
"Đi thăm Lê Huy."
Đối phương "ồ" một tiếng, rồi nói:
"Thay tớ gửi lời hỏi thăm anh ấy nhé."
"Ừ." Lê Lý cúp máy, thấy đèn xanh còn năm giây liền chạy băng qua đường.
Vào bên trong, bật lửa tất nhiên bị tịch thu. Bao thuốc cũng không giữ được.
Lê Lý còn tranh cãi một chút vì bao thuốc, nhưng quản giáo chỉ nói: "Quy định."
Cô đáp: "Ồ, vậy thì cho anh hút luôn đi."
Ở những nơi như Giang Châu này, đồ bị tịch thu thường sẽ rơi vào túi riêng của ai đó. Quản giáo nghe ra ẩn ý trong câu nói, liếc cô một cái đầy khó chịu, nhưng vì gương mặt và tuổi tác của cô, cuối cùng cũng bỏ qua.
Qua kiểm tra, cô được dẫn vào phòng thăm gặp. Ngồi chưa bao lâu, Lê Huy được dẫn ra.
Anh mặc bộ đồng phục cũ nhưng sạch sẽ, so với lần trước thì cao hơn một chút, tóc cắt ngắn, râu cũng cạo, trông tinh thần không tệ.
Lê Lý hỏi: "Không bị đánh chứ?"
Lê Huy bật cười: "Sao lần nào tới em cũng hỏi câu này?"
"Em sợ..."
Nụ cười của anh bớt đi đôi phần: "Em nghĩ nhiều quá, ở đây rất quy củ."
Lê Lý thả lỏng vai, hừ nhẹ: "Không bị đánh thì chắc là buồn lắm hả?"
Anh lại bật cười mấy tiếng, rồi hỏi: "Bên ngoài không ai bắt nạt em chứ?"
Lê Lý cười nhạt, gảy móng tay: "Ai dám?"
"Ai bắt nạt em, em xử chết người đó."
Câu nói ấy của cô nhẹ bẫng, nhưng Lê Huy lại khựng lại mấy giây.
Nhà họ Lê vốn tướng mạo bình thường, nhưng riêng Lê Lý lại xinh đẹp, vóc dáng cũng khiến anh – với tư cách anh trai – phải lo lắng.
Điều khiến anh vừa mừng vừa xót là — cô không phải kiểu yếu đuối. Tính cách cứng cỏi này, cũng là do số phận rèn giũa. Anh giờ vừa sợ cô bị bắt nạt, lại vừa lo một cô gái còn nhỏ tuổi mà quá cứng sẽ dễ gãy.
"Mẹ thế nào?"
"Vẫn vậy."
"Sống với hai người đó thì sao?"
Ý anh là cha dượng và đứa con trai của ông ta. Khi Lê Huy mới vào tù, đứa bé ấy còn học mẫu giáo, giờ đã là học sinh tiểu học.
Lê Lý khẽ nhíu mày, buông tiếng thở dài: "Bị cha nó nuông chiều quá, ngày nào cũng khóc lóc ầm ĩ, phiền chết đi được. Rồi có ngày em quẳng nó xuống sông."
Lê Huy quan sát cô một lúc, vẫn còn tâm trạng trêu chọc:
"Lớn rồi, em giờ thành một cô gái rắc rối rồi đấy."
Lê Lý đáp lại: "Không rắc rối bằng anh."
Lê Huy cười: "Ừ, anh rắc rối hơn. Nhưng em đừng học theo anh."
Lê Lý không nói nữa, hàng mi vốn khép hờ chậm rãi nâng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh trai. Chàng trai mười chín tuổi, miệng tuy đang cười, nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng như một vũng nước chết, không chút ánh sáng.
Cô còn chưa kịp mở lời, Lê Huy đã nhẹ giọng: "Xin lỗi, Lê Lý, anh đã làm tấm gương xấu cho em."
Mi mắt cô lại cụp xuống, móng tay khẽ cào một đường trên mặt bàn, lắc đầu: "Em không thấy anh xấu. Em chỉ thấy... không đáng."
Ra khỏi trại giam, trời đã tối, phía tây vương một dải mây hồng nhạt.
Sông Trường Giang chảy ngang qua Giang Châu, khu trung tâm nằm ở bờ nam. Lê Lý đi phà về phía nam thành phố, thấy nước sông trong xanh, ánh cam và xanh lam nhảy múa trên mặt nước.
Năm nay thu đến sớm, mới giữa tháng Chín nhiệt độ đã giảm mạnh. Chiều tối gió sông rít lên, trên phà càng thêm lạnh. Lê Lý kéo chặt áo khoác, tiện tay chui vào một chiếc xe khách nhỏ để tránh gió.
Vừa ngồi xuống, bên ngoài vang lên một tiếng "bụp" trầm đục, không rõ là gì, tiếp theo là tiếng hét: "Có người rơi xuống sông! Có người rơi xuống sông rồi!"
Cả xe lập tức kéo cửa sổ, thò đầu nhìn. Ngay sau đó đã có người dũng cảm nhảy xuống cứu. Trên boong, người ta hô: "Bên kia! Bên kia! Cái người mặc áo đen đó!"
Trên phà chở đầy ô tô, xe khách, ai nấy cũng mở cửa xe ra xem. Một cặp vợ chồng trung niên mê hóng chuyện ngồi trước Lê Lý thậm chí còn xuống xe, chạy ra phía đuôi phà.
Trên phà lạnh buốt nhưng lại náo nhiệt, có người hò reo:
"Kéo được rồi! Kéo được rồi!"
"Kéo một tay! Ném dây thừng, kéo một tay!"
"Lấy khăn, lấy chăn!"
"Xe ai có khăn với chăn không? Cho mượn chút!"
Người tốt bụng lục lọi trong xe mình tìm đồ sưởi ấm, đủ màu sắc chuyền tay nhau trên boong.
Lê Lý thấy đuôi phà tụ tập một đám đông, ở giữa là hai người vừa được kéo lên, toàn thân ướt sũng. Người cứu và người được cứu đều mặc áo đen, trong đó có một người da rất trắng, dưới ánh đèn phà chiếu trong đêm tối càng thêm nổi bật.
Cô đứng xa nên chỉ nhìn thấy như một khối màu.
Một người phụ nữ nhào tới ôm chầm lấy cậu thanh niên da trắng kia mà khóc òa, chắc là người thân sợ hãi tột độ.
Những chiếc chăn, khăn được gom từ khắp nơi đắp lên hai người vừa lên bờ.
Nước sông lúc này...
Lê Lý thấy lạnh, kéo kính cửa sổ lại.
Chẳng mấy chốc, đôi vợ chồng đi xem náo nhiệt quay về, mắt sáng rực, hào hứng kể lại cho cả xe nghe câu chuyện họ vừa chứng kiến tận mắt.
Người phụ nữ trung niên nói: "Cậu bé tầm mười bảy, mười tám tuổi, đi vệ sinh xong không nhìn đường, bước hụt xuống sông. Hú hồn, làm mẹ cậu ta sợ muốn chết. May mà có người bên cạnh nhìn thấy. Mà phải nói, cậu bé đó đẹp trai thật, sống từng này năm tôi chưa thấy ai đẹp đến thế..."
Người đàn ông cũng gật đầu: "Đúng là đẹp thật. Còn đẹp hơn cả con gái."
Nghe vậy, Lê Lý liếc ra ngoài cửa sổ.
Cách mấy chiếc xe, chàng trai quấn chăn bước từ mạn phà đi qua, dù trời tối vẫn thấy rõ dáng người gầy thẳng, đường nét gương mặt nổi bật, tóc đen dày, da trắng bệch.
Khi phà cập bờ, Lê Lý nhanh chóng xuống trước. Lúc này trời đã tối hẳn. Cô đổi sang xe buýt, đi qua một con đường dài trong ánh đèn vàng nhạt để trở về Thu Hoài Phường.
Thu Hoài Phường là khu nhà tự xây tập trung, nằm ở phía bắc trung tâm Giang Châu, chỉ cách Trường Giang một con đê chống lũ.
Cả khu là những ngôi nhà kiểu Nam Trung Quốc xây từ thập niên 80, 90, cao thấp xen kẽ. Góc tường mọc rêu xanh, đầu tường vương phân chim, ống hút khói bếp của mỗi nhà nhuộm một vệt đen bóng vì ám khói dầu. Có nhà trồng rau trước sân, có nhà trồng cây sau vườn. Nền xi măng trong ngõ bị bánh xe ô tô ngày càng nhiều cày nát thành những vết nứt như mạng nhện. Gặp trời mưa ẩm, bước một cái là bắn bùn.
Ban ngày có mưa, đêm lại có trăng sáng.
Lê Lý bước qua cổng, bóng cây lê in xuống đất, một lớp cành khô lộn xộn.
Nhà cô là một căn hai tầng mái ngói xây từ cuối thập niên 80, bếp nằm ở gian nhà ngang phía tây sân, tầng một gồm phòng khách rộng, phòng ngủ của vợ chồng mẹ và một cửa hàng nhỏ; tầng hai là gác xép của cô và một phòng kho.
Bước qua sân vào nhà, cả gia đình "hợp lại" đang ăn cơm. Cậu em trai hờ của cô – Vương Kiến – ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem Peppa Pig, cơm canh vương vãi khắp ghế.
Mẹ cô, Hà Liên Thanh, thấy con gái về liền nói:
"Mau ăn cơm đi, canh nguội hết rồi."
Lê Lý đáp:
"Con ăn ngoài rồi."
Vương An Bình – cha dượng cô – trưng bộ mặt khó chịu:
"Ăn rồi cũng không biết gọi điện về báo một tiếng, không có giáo dục."
Lê Lý nói:
"Vương Kiến, con học tiểu học rồi, ăn cơm mà làm đổ khắp ghế, ba ruột không dạy à?"
Vương Kiến lập tức hét lên, òa khóc.
Vương An Bình đập bàn:
"Coi kìa, thái độ gì thế? Mẹ cô dạy cô nói chuyện với người lớn như vậy à? Học hành chẳng ra gì, bị thầy cô ghét, về nhà thì làm mọi người bực mình..."
Vương Kiến vẫn gào khóc om sòm. Hà Liên Thanh ôm đầu, mặt đầy mệt mỏi.
Thấy vậy, Lê Lý chẳng buồn nói thêm, quay người định lên lầu.
Vương An Bình vẫn tiếp tục chửi:
"Giống y cha với anh trai cô, toàn đồ điên, nhà họ Lê đúng là một ổ thần kinh."
"Vương An Bình, ông nói thêm một câu nữa xem." Lê Lý quay lại, lạnh giọng. "Muốn vui vẻ, hôm nào tôi bỏ cả gói thuốc chuột vào bát cơm, cả nhà cùng 'lên thiên đường' xem có vui không?"
Vương An Bình im bặt, Vương Kiến cũng nín khóc, mắt mở to sợ hãi nhìn cô, quăng bát cơm rồi lao vào lòng cha.
Lê Lý bước lên lầu. Dưới nhà, cha dượng đá ghế, ném đũa, nhưng không dám mắng thêm câu nào, có lẽ sợ cô thực sự nổi điên làm liều — bởi đó vốn là "truyền thống" của nhà họ Lê: người sau điên hơn người trước.
Cô nằm cuộn trong chăn chơi mấy ván game, thì nghe tiếng xe đạp ngoài sân. Bước ra ban công tầng hai nhìn xuống, thấy Hà Liên Thanh đang dắt xe chuẩn bị ra ngoài.
"Muộn thế rồi mẹ còn đi đâu?"
"Có người đặt mua bánh nếp, mẹ đi giao một chút."
Hà Liên Thanh vốn là người làm bánh nếp rất khéo. Căn phòng tầng một của ngôi nhà, quay mặt ra con phố nhỏ, được mở thành cửa hàng, vừa cung cấp cho hàng xóm lân cận, vừa có khách quen đi nửa thành phố để mua, thậm chí còn có cả đơn đặt online từ huyện, thành phố bên cạnh gửi chuyển phát.
Mắt Hà Liên Thanh bị loạn thị, đến tối thì nhìn không rõ, mà khu Thu Hoè Phường lại tối om, chẳng có mấy ngọn đèn đường.
Lê Lý hơi bực dọc: "Để con đi giao."
Hà Liên Thanh bảo không xa, không cần cô đi. Nhưng Lê Lý đã xuống lầu, bà còn đang nói: "Ngay đầu Thu Dương Phường thôi, không xa, để mẹ đi..."
Lê Lý đáp: "Mẹ khỏi phiền."
Hà Liên Thanh không kiên trì nữa, chỉ nhỏ giọng dặn: "Thu Dương Phường, ngõ 23, số 17. Điện thoại là số này, người đặt là cô họ Dư. Tổng cộng bốn mươi tám tệ, chưa trả tiền. Lát con nhận rồi để dành làm tiền tiêu vặt..."
Chưa kịp nói hết câu, Lê Lý đã mở cổng đi ra, nhảy lên xe, đạp một cái, chiếc xe lắc lư trên con đường xi măng gập ghềnh rồi biến mất vào màn đêm.
Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Đánh giá:
Truyện Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi
Story
Chương 1
10.0/10 từ 22 lượt.