Thương Tiến Tửu

Chương 47: Tranh đoạt

Lý Kiến Hằng kinh hoảng đến run cả chân, đá cái đầu người kia văng ra, hắn đã chẳng còn thiết gì mặt mũi, giờ khắc này hận không thể rụt mình vào bên trong long ỷ. Bên tai hắn nổ đùng, nhìn máu tươi thấm ướt bào phục, yết hầu như bị người bóp lấy, mãi cũng không phun ra được một chữ.

Thẩm Trạch Xuyên quỳ một chân trên đất, nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng đừng sợ, thích khách đã đền tội rồi. Vi thần cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết!”

Tay chân Lý Kiến Hằng như tê dại, hắn mất công tốn sức nắm tay ghế tựa, ánh mắt từ thi thể dời đến mặt Thẩm Trạch Xuyên. Hắn cơ hồ nghẹn ngào, nắm lấy ống tay áo Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Không trễ… Không trễ! Ngươi… Lan Chu làm tốt lắm! Trẫm, trẫm suýt nữa…”

“Đi gọi thái y!” Thái hậu bước nhanh đến gần, không để ý thi thể máu me đầm đìa, cầm tay Lý Kiến Hằng, dịu dàng gọi, “Hoàng thượng, hoàng thượng?”

Lý Kiến Hằng còn đang sợ hãi khủng hoảng, hắn khó khăn nuốt nướt bọt, vội vàng rút tay mình khỏi tay thái hậu, siết chặt ống tay áo của Thẩm Trạch Xuyên, khẩn khoản nói: “Ngươi ở lại, ngươi mang Cẩm y vệ ở lại bảo vệ trẫm!”

“Cẩm y vệ vốn là thủ vệ của hoàng thượng, ” Sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên không hề thay đổi, “vì hoàng thượng, Cẩm y vệ cam nguyện bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vi thần lập tức hộ tống hoàng thượng về Minh Lý đường.”

Tất cả mọi người trong bữa tiệc sợ hãi không thôi, Tiết Tu Trác tiến lên vài bước, lớn tiếng nói: “Trước tiên mang đám người Thượng Thực cục, Quang lộc tự, Điềm Thực phòng, Ngự Tửu phòng bắt tạm giam. Người hầu bên thiên tử dám giấu thích khách, nội hoạn an bài hay cận vệ phòng thủ đều không thể thoát liên quan!”

“Tối nay người phụ trách tuần phòng là ai?” Thái hậu hỏi.

Chung quanh yên tĩnh, Tiêu Trì Dã hành lễ, nói: “Hồi thái hậu, là thần.”

Thái hậu không làm khó dễ, mà nhìn về phía Lý Kiến Hằng, quần thần cũng nhìn về phía Lý Kiến Hằng.

Tên thái giám này có thể làm người của Thượng Thực cục, đầu tiên phải gốc gác sạch sẽ, lai lịch rõ ràng. Lúc hắn đi vào cung phải làm qua hai mươi bốn nha môn, quá khứ giao hảo cùng nội hoạn nào, đều phải điều tra toàn bộ, không chỉ điều tra, còn phải điều tra cả người hắn từng tiếp xúc qua rồi ghi vào sổ sách. Tiêu Trì Dã phụ trách cận vệ phòng thủ, những chuyện này vốn nên do hắn tra rõ ràng trước bách quan yến, người này đi qua được tầng tầng phòng ngự của hắn, hắn cũng không thoát khỏi can hệ.

Lý Kiến Hằng chảy mồ hôi lạnh, môi trắng bệch nói: “Trước tiên bắt nội hoạn các phòng, trẫm…”


Lời còn chưa dứt, người đã ngất đi.

* * *

Đêm đó định trước là một đêm không ngủ. Lý Kiến Hằng nằm hôn mê bất tỉnh, thái y tụ lại, thái hậu luôn buông rèm nghe chẩn bệnh. Hải Lương Nghi chờ đợi ở bên, đây là thái hậu cố ý căn dặn.

Hàn Thừa dẫn lĩnh Cẩm y vệ tiếp tục đeo đao đứng dưới hiên, quần thần bên ngoài quỳ thân. Đêm đầu xuân rét căm căm, rất nhiều lão thần có tuổi đã cóng đến run lẩy bẩy, phải dựa vào nghị lực để cố chống đỡ.

Toàn bộ vương cung yên tĩnh không tiếng động, bầu không khí đặc biệt tiêu sát.

Tiêu Trì Dã thì không ở bên trong, hắn phải cùng Hình bộ và Đô sát viện đóng cổng thành bắt nội hoạn, đồng thời Cấm quân cũng phải nhận áp giải, Cấm quân Đô chỉ huy thiêm sự tối nay phụ trách kiểm tra nhân thủ bị rút yêu bài, cùng với nội hoạn bị hạ xuống ngục.

Nội đường không kê chậu than, chỉ châm đèn.

Tiêu Trì Dã ngồi ở dưới Thượng thư Hình bộ Khổng Thu, bên trái là Đô sát viện tả Đô ngự sử Sầm Dũ cùng hữu Đô ngự sử Phó Lâm Diệp.

Nếu như dựa theo trước đây, Tiêu Trì Dã sẽ có quyền lực cùng Thượng thư Hình bộ ngồi thẩm tra, thế nhưng giờ này hắn nhất định phải tránh hiềm nghi, chỉ có thể khuất đầu dưới, để hai đại trưởng quan Đô sát viện thi hành giám sát.

Năm nay xảy ra nhiều chuyện, chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới, tam pháp ty chưa từng hội thẩm liên tiếp như vậy, mỗi án trải qua đều là đại án liên quan tính mạng hoàng đế.

Khổng Thu uống chén trà nguội, trong lúc chờ đợi không nói chuyện. Trên thực tế từ khi bọn họ ngồi ở chỗ này không có một ai hàn huyên, mọi người đều biết bây giờ không phải lúc nói cười, mỗi người đều mang sắc mặt nghiêm nghị.

Tiêu Trì Dã ngồi trên ghế trầm mặc xoay nhẫn, hắn đang trầm tư.



Nội hoạn Thượng Thực cục phải thử đồ ăn thay thiên tử, bọn họ từ trên xuống dưới, mỗi người đều đã từng bị tra tổ tông ba đời, muốn biến người như vậy thành thích khách, rất khó, lại cũng rất đơn giản.

Đầu tiên, phải là người có thể tiếp xúc với nội hoạn, hoặc là ẩn nấp ở đại nội, hoặc là nội hoạn có thế lực lớn ngoài cung, chỉ hai loại người này có thể tiến hành cưỡng bức hoặc là dụ dỗ thái giám ám sát.

Tiêu Trì Dã nghĩ tới đây bỗng nhớ lại gì đó. Hắn dừng động tác xoay nhẫn, đúng lúc phạm nhân cũng bị dẫn tới, chính là Cấm quân Thiêm sự.

Khổng Thu không nói lời thừa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi là Cấm quân Đô chỉ huy Thiêm sự, tối nay ngươi phụ trách thẩm tra nhân thủ đeo đao Cấm quân tại ngự tiền và thái giám Thượng Thực cục được xếp đặt thử đồ ăn. Ngươi biết bao nhiêu về tên thái giám này?”

Thiêm sự tên là Mạnh Thụy, là Quân hộ mà Tiêu Trì Dã cất nhắc lên trong năm Hàm Đức thứ sáu, trước kia trong Cấm quân đảm nhiệm Đô sự, rất cẩn thận. Hắn nhìn thẳng, vững vàng đáp lại: “Thái giám ám sát tên là Quý Sinh, hai mươi sáu tuổi, người Xuân Thành, họ nội là dân hộ lai lịch trong sạch của Xuân Thành, đã bị bệnh qua đời trong năm Hàm Đức thứ sáu. Hắn là con trai độc nhất trong nhà, năm Vĩnh Nghi vào cung, đến nay đã mười hai năm. Hắn tiến vào Thượng Thực cục từ năm đầu Hàm Đức, đến Hàm Đức năm tư lên thử đồ ăn cho tiên đế, xưa nay không ham mê đặc biệt, người kết giao rất ít.”

Khổng Thu suy nghĩ một chút, nói: “Tối nay người sắp xếp hắn thử đồ ăn là ai?”

Mạnh Thụy đáp: “Nữ quan Thượng Thực cục Phục Linh.”

Khổng Thu nhìn về phía Đô sát viện trước, xong lại nhìn về phía Tiêu Trì Dã, gật gật đầu, nói: “Hung khí ám sát chính là đũa vàng vua dùng, Cấm quân soát thân thẩm tra cũng không có cách nào. Như vậy đi, Mạnh thiêm sự chờ chốc lát, truyền Thượng Thực cục Phục Linh.”

Mạnh Thụy lùi lại một bên, từ đầu tới cuối hắn đều không giao lưu ánh mắt với Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã kỳ thực không sốt sắng như người khác dự liệu, hắn biết rõ trận ám sát này không cướp nổi binh quyền của hắn. Sau việc này có lẽ sẽ bị phạt bổng lộc, mà đó đều vô thưởng vô phạt chẳng đi đến đâu. Lúc chuyện xảy ra hắn cách quá xa, căn bản không thể giành cứu giá trước, nhưng chỗ ngồi là dựa theo quy củ sắp xếp, cái này ai cũng không cách nào trách móc nặng nề được. Còn có một điểm, chính là lúc đó tốc độ rút đao của Thẩm Trạch Xuyên thực sự quá nhanh, cơ hồ là trong chớp mắt đao đã trở vào bao, đầu người đã rơi xuống đất, đây hoàn toàn khác so với tốc độ biểu diễn một hồi trong đêm mưa với hắn, mặc dù lúc đó Tiêu Trì Dã đứng ở bên người y, cũng chưa chắc có thể nhanh hơn y. Thế nhưng chuyện sau án ám sát này mới khiến Tiêu Trì Dã lưu ý nhất, hắn nhất định phải phòng ngừa chu đáo, trước tiên áp chế được khả năng chuyện này xảy ra trên người hắn.

Tiêu Trì Dã lại nghĩ tới ánh mắt cuối cùng của Thẩm Trạch Xuyên.

Thông lệ của Cẩm y vệ là tám năm một lần thăng chức, trước tiên dựa theo hộ tịch lệ thuộc chia làm mười hai sở, lại căn cứ biểu hiện tại chức mà tiến hành đề bạt, cơ hội ngoại lệ quá ít. Thẩm Trạch Xuyên xuất thân đặc biệt, bây giờ tuy rằng miễn tội, lại vẫn không tính là quân tịch, y muốn thống lĩnh Cẩm y vệ, nhất định phải nghĩ biện pháp thăng quan.


Tiêu Trì Dã mấy tháng này vẫn luôn chèn ép Cẩm y vệ, một là vì củng cố quyền lên tiếng tuyệt đối của Cấm quân, hai chính là vì đề phòng Thẩm Trạch Xuyên thăng chức. Thế cuộc Khuất Đô hỗn loạn nhưng lại phân biệt tốt xấu rõ ràng, mọi người đã quen thuộc lẫn nhau, cùng lắm thì là vì lợi ích mà hợp, lại vì lợi ích mà đấu, chỉ có Thẩm Trạch Xuyên là biến số khó lường, Tiêu Trì Dã thăm dò mọi cách cũng không dò ra y đến cùng muốn làm gì.

Đoán không ra mục đích thì không thể an tâm hợp tác.

Tiêu Trì Dã hy vọng Thẩm Trạch Xuyên có thể an tĩnh chờ đợi, nhưng án ám sát lần này chính là câu trả lời của Thẩm Trạch Xuyên.

Không thể.

Y là lưỡi đao sắc thuộc về chính mình, y muốn giết ra con đường của chính mình, y sẽ không cam tâm tình nguyện cho người sai phái, thứ y muốn chính là cắn xé chứ không phải nghe theo.

Một lần vui sướng giường chiếu có thể thay đổi cái gì?

Đó là một hồi gầm gừ trút đi căm phẫn trong màn đêm đen kịt, là tiếng thở dốc của hai người câu quấn trước dục vọng, từ đụng chạm thân thể mà sinh ra tình cảm đồng bệnh tương liên, nhưng tình cảm này lại chưa đủ để cản trở lựa chọn của hai người.

Tiêu Trì Dã sẽ không để quyền thế rời khỏi tay mình, đây là cây đao mà hắn dựa vào để sinh tồn, hắn không thể quay về Ly Bắc, hắn nhất định phải nắm chặt cây đao này. Thẩm Trạch Xuyên cũng sẽ không nhẫn nhịn chính mình mà khuất phục dưới người, bị người quyết định vận mệnh đường đi, y muốn đi lên, y nhất định phải đi lên.

Tiêu Trì Dã bỗng siết chặt quyền.

Nếu vụ án này là Thẩm Trạch Xuyên tham dự lập kế, như vậy ai cùng y đồng mưu?

* * *

Lý Kiến Hằng vẫn chưa tỉnh lại, Thẩm Trạch Xuyên được thay phiên, đi nghỉ ngơi một chút. Lúc y đang lau tay trong phòng ký tên, nghe thấy cửa sau lưng bị mở ra, có người vào.

“Theo như kế hoạch ngươi nói, tối nay nên là Hàn Thừa đứng ra cứu giá.” Tiết Tu Trác hơi kéo tay áo, ngâm tay trong chậu nước lạnh, cười nói, “Huynh đệ chúng ta đều bị Thẩm đại nhân đùa bỡn xoay vòng rồi.”

“Tình huống nguy cấp, ” Thẩm Trạch Xuyên không quay đầu lại, “nếu Hàn Thừa có bản lĩnh này thì kêu hắn cứu cũng không sao, nhưng hắn quá chậm, làm sao được đây?”

“Việc này không hạ nổi Tiêu Nhị, cùng lắm chỉ kết tội hắn quản chế sơ suất thôi. Ngược lại là ngươi, lần này lộ nguyên hình trước mặt hắn rồi, coi như đi lên được, ngày sau cũng không dễ sống.”

“Ta cùng với tự thừa đại nhân cùng thuyền qua sông, ta không dễ sống, ” Thẩm Trạch Xuyên nhìn lại, cười nói, “ngươi có thể thoải mái sao?”

“Ta nghe nói có một loại chó điên, dữ đến nỗi ngay cả người của mình cũng cắn.” Tiết Tu Trác hong hai bàn tay, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Thẳng thừng túm người làm đá kê chân như vậy, cùng thuyền lại khiến người ta phát sợ đấy.”

“Sao có thể nói vậy? ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Tối nay đắc thế đều là huynh đệ của ta mà, người kê trước mặt Tiêu Nhị không phải là ta sao? Sau này chắc ta là cái gai trong mắt Tiêu Nhị rồi, về tình về lý, hắn đều nên hận chết ta.”

“Hoàng thượng cùng Tiêu Nhị tình nghĩa không nhạt, ân cứu mạng tại bãi săn Nam Lâm là khó quên nhất, lần này ngươi xuất hiện cũng không nhất định đá rơi Tiêu Nhị được.”

“Vạn sự khởi đầu nan.” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, “Nếu hoàng thượng quả thật cảm động nhớ ân cứu mạng của Tiêu Nhị thì sẽ không nhốt hắn ở Khuất Đô đâu. Cái gọi là ân tình, chỉ là đáng thế này thôi.”

Tiết Tu Trác lau tay, nở nụ cười chốc lát, hắn nói: “Tuy rằng tối nay hơi có sai lệch nhưng dù gì cũng xong rồi. Trấn phủ đại nhân, sau này có lẽ cần chiếu cố nhiều.”

Cẩm y vệ Trấn phủ chính là chức quan ngũ phẩm, Tiết Tu Trác đây là nói cho Thẩm Trạch Xuyên, tương lai luận thưởng y có thể lấy bao nhiêu.

Trái lại Thẩm Trạch Xuyên không có nhiều kinh hỉ, y nói: “Người của Thượng Thực cục cần thẩm tra, Thượng thư Hình bộ Khổng Thu là quan lớn thanh liêm thiết diện vô tư, các ngươi đừng đổ trong tay hắn nhé.”

“Nếu dám làm thì không sợ bọn hắn điều tra.” Tiết Tu Trác sửa sang xong tay áo, tao nhã lễ phép nói, “Năm mới mong chúng ta có thể tiếp tục đồng tâm hiệp lực, sớm được thoả sở nguyện.”

“Nhờ tự thừa đại nhân chiếu cố, ” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, ôn hoà nói, “ta nhất định sẽ hoàn thành sở nguyện.”

Thương Tiến Tửu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thương Tiến Tửu Truyện Thương Tiến Tửu Story Chương 47: Tranh đoạt
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...