Thương Tiến Tửu
Chương 188
Ly Bắc còn chìm trong đau thương, Biên Sa đã đột kích lần nữa.
Cáp Sâm trải qua trận này đã trở thành “Nga Tô Hòa Nhật” không thể thay thế của bộ Hãn Xà, danh vọng ngang cơ A Mộc Nhĩ, nhưng hắn không có thời gian nán lại mà nghe lời ca tụng, giờ hắn muốn dồn sức mà đánh thiết kỵ Ly Bắc, đẩy chiến trường tới phía Tây Long Kỳ Đồ Đạt, trước đầu xuân, để kỵ binh Biên Sa chiếm đóng đồng cỏ phì nhiêu mạch Đông Sơn Hồng Nhạn.
Doanh Sa Nhất, Nhị gặp đợt tấn công hung mãnh trong năm nay, Tưởng Thánh trọng thương khó đi lại, Tiêu Ký Minh điều Triều Huy và Quách Vi Lễ tới chống lại thế công, nhưng bò cạp lui tới khiến cả hai người đều bị thương nặng.
Thiết kỵ Ly Bắc rơi vào cảnh khó khăn, họ cởi bỏ trọng giáp, sẽ phải đối mặt với cuộc càn quét tàn sát của tinh nhuệ Biên Sa, chiến mã Ly Bắc không bằng kỵ binh Biên Sa đồng thời có nghĩa một khi họ rơi vào bẫy sẽ không thoát nổi. Mà khi họ mặc lại trọng giáp, đám bò cạp nhanh nhẹn kia cũng sẽ bám theo đuổi cùng giết tận.
Quách Vi Lễ ba trận thua cả ba, lần nào cũng là quay về từ cõi chết.
Một tháng sau đó, toàn tuyến Ly Bắc đều bị đánh. Cáp Sâm là kiểu tay trái loan đao tay phải chùy sắt, lần nào xuất kích cũng có thể đâm thẳng vào điểm yếu. Chỗ khiến người kiêng dè nhất của hắn không chỉ là thế, hắn còn phân rõ đối thủ mỗi lần giao chiến là ai. Cáp Sâm quen thuộc chiến trường hơn hẳn bình thường, khắc ghi từng chủ tướng Ly Bắc trong đầu, có thể thay đổi ứng phó linh hoạt.
A Mộc Nhĩ truyền hết toàn bộ cái “thay đổi” của gã cho Cáp Sâm, Cáp Sâm dùng nó vô cùng thành thạo trên chiến trường phía Bắc.
***
Triều Huy gần như ngã khỏi lưng ngựa, phó tướng giúp hắn cởi mũ giáp. Triều Huy không muốn ai đỡ, chống đất dậy khạc một cái. Tay hắn tới khắc này còn run, xoay người nằm ngửa trong tuyết, dùng sức thở dốc.
“Chủ tướng doanh Nhất Triều Huy trình báo quân vụ,” Triều Huy nói luôn, “Chúng ta gặp đám bò cạp ở phía Bắc, số lượng vượt hơn năm ngàn, bảy đội phụ trách cánh trái bị diệt toàn quân, trung phong bị ép lui, chúng ta lại thua rồi.”
Án vụ nhanh chóng ghi chép, tin dữ lập tức phát khỏi doanh, trước đêm mai gửi tới Đại Cảnh. Tiêu Ký Minh không thể lên ngựa nâng đao, hết thảy quân vụ chỉ có thể xem từ xa như thế, vì phòng bị tập kích, hắn ban quyền lâm nguy tự điều động cho các vị chủ tướng, nhưng chuyện này cũng có nghĩa, chủ tướng như Quách Vi Lễ sẽ mất xiềng xích, một khi trúng kế, vĩnh viễn không thể quay về.
Quách Vi Lễ từ trong mành đi ra, gã cúi người vươn tay. Triều Huy xua tay ra hiệu giờ mình không dậy nổi, cảm giác buồn nôn mơ hồ chầm chậm lui xuống, nằm trên nền tuyết thoải mái hơn một chút.
“Giờ doanh Sa Tam do Ô Tử Dư trấn thủ, thương thế nhị công tử chưa lành, hiện tại nhiệm vụ về quân nhu do ai phụ trách?” Quách Vi Lễ móc thuốc lá từ ngực ra, đưa vào miệng nhấm nháp. Gã ngồi xổm cạnh Triều Huy, hỏi thế.
“Thần Dương.” Triều Huy dang hai tay, mệt mỏi đáp lại. Hắn như đã biết Quách Vi Lễ lo chuyện gì, nên nói tiếp: “Thần Dương theo nhị công tử xử lý hậu cần từ sáu năm trước, lớn thì Cấm Quân, nhỏ thì sau nhà, không có chuyện gì thoát khỏi dự đoán của hắn đâu. Giờ Thần Dương nhìn khắp doanh Biên Bác, vật tư lớn nhỏ đều có thể đoán trước, chỉ cần thông đường, là có thể bảo đảm các doanh khỏi lo quân nhu.”
Quách Vi Lễ nhìn tuyết bay loạn trên trời, bảo: “Chúng ta thiếu chiến mã.”
Họ vào thu đã bắt đầu thiếu chiến mã, khi ấy ngựa hao tổn chưa nghiêm trọng thế, trại nuôi ngựa trong Đại Cảnh vẫn có thể lo. Nhưng mà giờ, đám chiến mã mang giáp cũng sắp không chống nổi chùy, thường còn thương nặng hơn cả binh lính, hơn nữa trời băng đất tuyết, chúng cũng không chịu lạnh tốt như đám ngựa thấp được.
Trời dần đen lại, Triều Huy nghỉ một lát, ngồi dậy. Hắn duỗi tay lau tuyết đi, nói với Quách Vi Lễ: “Một chùy kia đập ta chảy đầy máu mũi, không lau kịp, toàn nuốt xuống.”
“Đừng làm ta thấy tởm.” Quách Vi Lễ vò tóc, ngồi xổm tê cả chân, cũng không định đứng lên. Gã ngừng giây lát, khàn khàn bảo: “Trước đó ta coi Hồ Hòa Lỗ là tinh nhuệ Biên Sa, giờ gặp Cáp Sâm, mới biết Hồ Hòa Lỗ chẳng qua là thằng nhãi ranh.”
Triều Huy phủi tuyết đọng trên đầu gối, đáp: “Cáp Sâm có gan dùng người, vô cùng gian xảo, hiểu rõ chúng ta,” Hắn thở dài một tiếng, “Khó là khó chỗ đấy.”
Họ đều hiểu rõ trong lòng mà chẳng nói ra, rằng nơi lợi hại nhất của Cáp Sâm còn chưa để lộ. Cáp Sâm đánh mấy năm công phòng với Biên quận khó nhằn nhất ở chiến trường phía Nam, so với dã chiến, hắn rõ công thành hơn. Giờ Ly Bắc hoàn toàn đổi công thành thủ, doanh trại vùng chiến hoá toà thành đơn sơ, rất nhanh, họ sẽ lĩnh giáo được tập kích như vũ bão của Cáp Sâm.
Quách Vi Lễ hận Cáp Sâm muốn chết, nhưng gã không thể không thừa nhận, Cáp Sâm tuyệt đối là thiên tài sinh ra vì chiến trường. Quách Vi Lễ cho tới tận nay, chưa từng gặp tướng lĩnh khống chế quyền chủ động được như thế, như cơn lốc không thể ngờ trước, vốn dĩ chẳng cho Ly Bắc cơ hội đánh trả thứ hai.
“Ai chiếm thế chủ động, ai nắm được tiết tấu.” Quách Vi Lễ nhổ cặn thuốc lá tron miệng đi, “Chúng ta tuy thua, cũng phải phá rối bước đi của hắn, nếu không chẳng cần chờ tới đầu xuân, chưa tới nửa tháng vùng giao chiến đã luân hãm.”
Nơi xa ánh lửa khi sáng khi tối, hai người trầm mặc nhìn về xa, bỗng đồng loạt bò dậy.
“Đệt!” Quách Vi Lễ đón gió chỉ vào chòi canh, quát, “Ngươi mẹ nó mắt mù à? Ai ở phía Đông Nam?!”
Thiết kỵ Ly Bắc nâng tay cản gió, thuận gió nghe thấy tiếng vó ngựa. Nhưng phía Đông Nam thông với đường doanh Sa Nhị, hắn không thể hấp tấp xác nhận người tới là ai ngay.
“Kỵ binh,” Triều Huy lui về sau vài bước, nhặt mũ giáp trên đất, dùng hết sức hô, “Là kỵ binh Biên Sa!”
“Doanh Sa Nhị luân hãm,” Quách Vi Lễ nghiến lợi bảo, “Thứ Cáp Sâm ch*ch chó này!”
Bọn họ trong hỗn loạn, nhìn ánh lửa lao thẳng tới. Đội tuần đêm không báo nguy, rất có thể đã bị cắt đứt ở phía Đông Nam. Ngoài tiếng ngựa, giờ hiển nhiên còn tiếng hỗn tạp khác.
“Máy bắn đá…” Mũ giáp trong tay Triều Huy tuột xuống rơi trên đất, hắn ngẩn ra nói, “Tiêu rồi.”
“Ngẩn ra cái chó má mẹ ngươi ấy!” Quách Vi Lễ túm lấy Triều Huy, nhanh chóng chạy báo hô khắp nơi, “Dập tắt lửa chòi canh cho lão tử!”
Quách Vi Lễ đột nhiên đẩy Triều Huy đi, sau đó là một quyền làm máu mũi Triều Huy lại chảy.
“Ngươi là chó à!” Triều Huy che miệng, nhổ mạnh một ngụm máu.
“Chúng ta là sói.” Quách Vi Lễ quay người lại, hung dữ nhìn phía Đông Nam chằm chằm, “Thế gian này bức tường sắt khó đánh nhất không phải Biên quận, mà là thiết kỵ Ly Bắc.” Nắm đấm gã đập mạnh vào ngực mình, quát lên với xung quanh, “Chiến trường phía Bắc thuộc về Tiêu Phương Húc, thiết kỵ Ly Bắc thống trị chiến trường này! Ai mẹ nó là chó, ai mẹ nó thèm ăn cứt! Lão tử tuyệt đối không lui bước! Chúng ta là sói,” Hai mắt gã đỏ bừng, khàn khàn gào, “Cắn chết lũ ch*ch chó này đi!”
Triều Huy lau sạch máu mũi, đạp Quách Vi Lễ một phát phía sau.
Quách Vi Lễ râu ria xồm xoàm, đối diện Triều Huy, bảo: “Cáp Sâm không phải rõ công thành nhất à?”
Triều Huy nhặt mũ giáp lên lần nữa, day day mũi, đáp: “Hắn lập tức không rõ rồi.”
Cơ quan vang lên một tiếng “Cách”, mái tường chắn nhanh chóng chặn lỗ hổng quanh bốn phía tường doanh, phút chốc khiến doanh Sa Nhất như trở thành thùng sắt. Kỵ binh Biên Sa ngừng cách đó không xa, Cáp Sâm xuyên qua màn đêm đen nhánh, thấy bức tường kia vọt ra một máy tên hạng nặng.
Tiêu Ký Minh từ mấy năm trước đã cải tạo toàn bộ doanh Sa Nhất, Nhị, Tam thành hàng rào hạng nặng, tựa như cảm giác khi Tiêu Trì Dã đối mặt doanh Sa Tam, Cáp Sâm rất nhanh đã biết đây là thùng sắt thật sự, nó thậm chí không để lại bất cứ cơ hội nào cho đối thủ để mà thừa cơ.
Đuốc chòi canh đều dập tắt, đứng bên ngoài căn bản không thấy tình hình bên trong tường, thậm chí không rõ bố cục trong đó.
Doanh Sa Nhất còn giấu hai máy tên Khải Đông rèn, lúc trước vì tránh tai mắt Khuất đô, Tiêu Ký Minh hao hết tâm tư. Thiết kỵ Ly Bắc đẩy máy tên ra, lúc mũi tên nặng phóng ra máy bắn đá đã khởi động. Đá nặng trăm cân bắn ra, đập vào tường doanh.
Tường Doanh Sa Nhất có khe hở, đó là vì ban đầu để lại chỗ cho xạ thủ, để lúc đặc biệt có thể bổ sung, nên chọn mái tường chắn khá linh hoạt. Nhưng mái tường chắn làm bằng gỗ, chịu chẳng nổi mấy phát đập.
Cáp Sâm hiển nhiên nhìn ra điểm yếu này.
“Bắn tên, bắn tên!” Quách Vi Lễ sải bước, đập lên lưng nhóm thiết kỵ.
Tên ngắn bắn ra như mưa, Triều Huy xuyên qua lỗ nhìn, thấy nhóm kỵ binh sớm đã lui về sau, đứng trước là bộ binh. Đối mặt với tên đầy trời, chúng nâng toàn khiên sắt. Tên như mưa dường như găm vào trên khiên, căn bản không làm người bị thương.
“Đó là khiên sắt của quân thủ vệ Khải Đông,” Triều Huy nói, “Hắn ăn sạch cả ưu thế chiến trường Nam Bắc rồi.”
“Hắn là chó điên à,” Quách Vi Lễ chống tường, nghe tiếng đá đập càng lúc càng nhiều, gân cổ gào, “Đây không phải kỵ binh nữa!”
Không sai.
Chúng thêm bộ binh mang theo khiên sắt, không còn là kỵ binh đơn thuần, nhóm chủ tướng không thể lường trước, Biên Sa sau sáu năm có thể có trang bị vượt ngoài tưởng tượng của họ như thế, đó là căn nguyên Cáp Sâm có thể thay đổi.
Máy bắn tên lên đạn tốn thời gian, mấy chục người sức lực khỏe khoắn, nhưng chẳng biết sao, nỏ trước bắn không động đậy gì.
“Hỏng à?” Quách Vi Lễ đẩy người ra, đạp máy bắn tên, nóng nảy đấm mấy cái, “Con mẹ nó, thứ đồ chơi Khải Đông——”
Giọng Quách Vi Lễ còn chưa dứt, nỏ kia đã “cạch” một tiếng nạp tên, sau đó mũi tên nặng bỗng bắn ra ngoài. Xiêm y Quách Vi Lễ bị móc vào, nháy mắt mũi tên bắn ra đã bị hất xuống đất, quăng tên chó ăn phân đi.
Mũi tên sắt nặng lúc phóng ra cuốn tiếng xé gió chói tai, khiên sắt Biên Sa lại nâng lên lần nữa, nhưng vô dụng, khiên sắt bị tên nặng đập vỡ. Vì tập trung quá đông, nên lan cũng rộng, kéo theo hai hàng người phía sau ngã xuống.
Triều Huy muốn báo tin vui, nhưng hắn còn chưa mở miệng, đầu bên tường mái chắn đã vỡ tung. Hắn nhanh chóng phản ứng ôm đầu ngồi xuống, thiếu chút nữa bị vụn gỗ bắn ra đâm vào mắt.
Mái tường chắn bị phá!
“Mẹ nó,” Triều Huy mặt xám mày tro lầm bầm tự nói, “Sau bảo với thế tử, đổi thành sắt thôi.”
Quách Vi Lễ thổi còi ngay sau đó, chỉ thấy ưng bên chuồng lượn mấy vòng, ưng nghỉ ngơi nhiều ngày con nào cũng phấn chấn. Mãnh vung cánh, chân bước loạn trên dây thừng.
Binh lính chăm ưng tháo dây, Mãnh không nghe lệnh của kẻ khác ở trạm gác, nó nhảy lên không, xoay người phá tan tầng mây trong tuyết bay, nháy mắt tiếp theo bắt đầu lao xuống, vuốt cào qua da cắt săn, đạp đối phương nát bét trên không trung.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Quách Vi Lễ nghe tiếng mở cửa. Gã lập tức quay đầu, nhưng gã chưa hô thành tiếng, vì một nhóm khinh kỵ nhanh chóng đi vào, người đi đầu áo choàng phần phật, xoay người xuống ngựa trước mặt Quách Vi Lễ.
“Ồ,” Thích Trúc Âm dùng giọng điệu nàng quen chào hỏi Quách Vi Lễ, “Đang đánh à?”
Triều Huy xoay người nhảy xuống, hít thở hai mặt nhìn nhau với Quách Vi Lễ, không biết ý của Thích Trúc Âm tới, hắn nói: “Đại soái…”
“Đừng gọi thế,” Thích Trúc Âm cởi áo choàng, rút Quỷ Đầu Đao bên hông ra, “phập” một tiếng cắm bên chân, cười bảo, “Đêm nay để chư vị ấm ức lăn lộn với ta rồi.”
Quách Vi Lễ lập tức che ngực, trợn mắt nhìn Thích Trúc Âm xem quanh quanh.
“Để ta xem thử,” Nàng bình tĩnh bảo, “Xem tới cùng là thiết kỵ Ly Bắc các ngươi cứng, hay là quân thủ vệ Khải Đông bọn ta cứng hơn.”
Thương Tiến Tửu
Cáp Sâm trải qua trận này đã trở thành “Nga Tô Hòa Nhật” không thể thay thế của bộ Hãn Xà, danh vọng ngang cơ A Mộc Nhĩ, nhưng hắn không có thời gian nán lại mà nghe lời ca tụng, giờ hắn muốn dồn sức mà đánh thiết kỵ Ly Bắc, đẩy chiến trường tới phía Tây Long Kỳ Đồ Đạt, trước đầu xuân, để kỵ binh Biên Sa chiếm đóng đồng cỏ phì nhiêu mạch Đông Sơn Hồng Nhạn.
Doanh Sa Nhất, Nhị gặp đợt tấn công hung mãnh trong năm nay, Tưởng Thánh trọng thương khó đi lại, Tiêu Ký Minh điều Triều Huy và Quách Vi Lễ tới chống lại thế công, nhưng bò cạp lui tới khiến cả hai người đều bị thương nặng.
Thiết kỵ Ly Bắc rơi vào cảnh khó khăn, họ cởi bỏ trọng giáp, sẽ phải đối mặt với cuộc càn quét tàn sát của tinh nhuệ Biên Sa, chiến mã Ly Bắc không bằng kỵ binh Biên Sa đồng thời có nghĩa một khi họ rơi vào bẫy sẽ không thoát nổi. Mà khi họ mặc lại trọng giáp, đám bò cạp nhanh nhẹn kia cũng sẽ bám theo đuổi cùng giết tận.
Quách Vi Lễ ba trận thua cả ba, lần nào cũng là quay về từ cõi chết.
Một tháng sau đó, toàn tuyến Ly Bắc đều bị đánh. Cáp Sâm là kiểu tay trái loan đao tay phải chùy sắt, lần nào xuất kích cũng có thể đâm thẳng vào điểm yếu. Chỗ khiến người kiêng dè nhất của hắn không chỉ là thế, hắn còn phân rõ đối thủ mỗi lần giao chiến là ai. Cáp Sâm quen thuộc chiến trường hơn hẳn bình thường, khắc ghi từng chủ tướng Ly Bắc trong đầu, có thể thay đổi ứng phó linh hoạt.
A Mộc Nhĩ truyền hết toàn bộ cái “thay đổi” của gã cho Cáp Sâm, Cáp Sâm dùng nó vô cùng thành thạo trên chiến trường phía Bắc.
***
Triều Huy gần như ngã khỏi lưng ngựa, phó tướng giúp hắn cởi mũ giáp. Triều Huy không muốn ai đỡ, chống đất dậy khạc một cái. Tay hắn tới khắc này còn run, xoay người nằm ngửa trong tuyết, dùng sức thở dốc.
“Chủ tướng doanh Nhất Triều Huy trình báo quân vụ,” Triều Huy nói luôn, “Chúng ta gặp đám bò cạp ở phía Bắc, số lượng vượt hơn năm ngàn, bảy đội phụ trách cánh trái bị diệt toàn quân, trung phong bị ép lui, chúng ta lại thua rồi.”
Án vụ nhanh chóng ghi chép, tin dữ lập tức phát khỏi doanh, trước đêm mai gửi tới Đại Cảnh. Tiêu Ký Minh không thể lên ngựa nâng đao, hết thảy quân vụ chỉ có thể xem từ xa như thế, vì phòng bị tập kích, hắn ban quyền lâm nguy tự điều động cho các vị chủ tướng, nhưng chuyện này cũng có nghĩa, chủ tướng như Quách Vi Lễ sẽ mất xiềng xích, một khi trúng kế, vĩnh viễn không thể quay về.
Quách Vi Lễ từ trong mành đi ra, gã cúi người vươn tay. Triều Huy xua tay ra hiệu giờ mình không dậy nổi, cảm giác buồn nôn mơ hồ chầm chậm lui xuống, nằm trên nền tuyết thoải mái hơn một chút.
“Giờ doanh Sa Tam do Ô Tử Dư trấn thủ, thương thế nhị công tử chưa lành, hiện tại nhiệm vụ về quân nhu do ai phụ trách?” Quách Vi Lễ móc thuốc lá từ ngực ra, đưa vào miệng nhấm nháp. Gã ngồi xổm cạnh Triều Huy, hỏi thế.
“Thần Dương.” Triều Huy dang hai tay, mệt mỏi đáp lại. Hắn như đã biết Quách Vi Lễ lo chuyện gì, nên nói tiếp: “Thần Dương theo nhị công tử xử lý hậu cần từ sáu năm trước, lớn thì Cấm Quân, nhỏ thì sau nhà, không có chuyện gì thoát khỏi dự đoán của hắn đâu. Giờ Thần Dương nhìn khắp doanh Biên Bác, vật tư lớn nhỏ đều có thể đoán trước, chỉ cần thông đường, là có thể bảo đảm các doanh khỏi lo quân nhu.”
Quách Vi Lễ nhìn tuyết bay loạn trên trời, bảo: “Chúng ta thiếu chiến mã.”
Họ vào thu đã bắt đầu thiếu chiến mã, khi ấy ngựa hao tổn chưa nghiêm trọng thế, trại nuôi ngựa trong Đại Cảnh vẫn có thể lo. Nhưng mà giờ, đám chiến mã mang giáp cũng sắp không chống nổi chùy, thường còn thương nặng hơn cả binh lính, hơn nữa trời băng đất tuyết, chúng cũng không chịu lạnh tốt như đám ngựa thấp được.
Trời dần đen lại, Triều Huy nghỉ một lát, ngồi dậy. Hắn duỗi tay lau tuyết đi, nói với Quách Vi Lễ: “Một chùy kia đập ta chảy đầy máu mũi, không lau kịp, toàn nuốt xuống.”
“Đừng làm ta thấy tởm.” Quách Vi Lễ vò tóc, ngồi xổm tê cả chân, cũng không định đứng lên. Gã ngừng giây lát, khàn khàn bảo: “Trước đó ta coi Hồ Hòa Lỗ là tinh nhuệ Biên Sa, giờ gặp Cáp Sâm, mới biết Hồ Hòa Lỗ chẳng qua là thằng nhãi ranh.”
Triều Huy phủi tuyết đọng trên đầu gối, đáp: “Cáp Sâm có gan dùng người, vô cùng gian xảo, hiểu rõ chúng ta,” Hắn thở dài một tiếng, “Khó là khó chỗ đấy.”
Họ đều hiểu rõ trong lòng mà chẳng nói ra, rằng nơi lợi hại nhất của Cáp Sâm còn chưa để lộ. Cáp Sâm đánh mấy năm công phòng với Biên quận khó nhằn nhất ở chiến trường phía Nam, so với dã chiến, hắn rõ công thành hơn. Giờ Ly Bắc hoàn toàn đổi công thành thủ, doanh trại vùng chiến hoá toà thành đơn sơ, rất nhanh, họ sẽ lĩnh giáo được tập kích như vũ bão của Cáp Sâm.
Quách Vi Lễ hận Cáp Sâm muốn chết, nhưng gã không thể không thừa nhận, Cáp Sâm tuyệt đối là thiên tài sinh ra vì chiến trường. Quách Vi Lễ cho tới tận nay, chưa từng gặp tướng lĩnh khống chế quyền chủ động được như thế, như cơn lốc không thể ngờ trước, vốn dĩ chẳng cho Ly Bắc cơ hội đánh trả thứ hai.
“Ai chiếm thế chủ động, ai nắm được tiết tấu.” Quách Vi Lễ nhổ cặn thuốc lá tron miệng đi, “Chúng ta tuy thua, cũng phải phá rối bước đi của hắn, nếu không chẳng cần chờ tới đầu xuân, chưa tới nửa tháng vùng giao chiến đã luân hãm.”
Nơi xa ánh lửa khi sáng khi tối, hai người trầm mặc nhìn về xa, bỗng đồng loạt bò dậy.
“Đệt!” Quách Vi Lễ đón gió chỉ vào chòi canh, quát, “Ngươi mẹ nó mắt mù à? Ai ở phía Đông Nam?!”
Thiết kỵ Ly Bắc nâng tay cản gió, thuận gió nghe thấy tiếng vó ngựa. Nhưng phía Đông Nam thông với đường doanh Sa Nhị, hắn không thể hấp tấp xác nhận người tới là ai ngay.
“Kỵ binh,” Triều Huy lui về sau vài bước, nhặt mũ giáp trên đất, dùng hết sức hô, “Là kỵ binh Biên Sa!”
“Doanh Sa Nhị luân hãm,” Quách Vi Lễ nghiến lợi bảo, “Thứ Cáp Sâm ch*ch chó này!”
Bọn họ trong hỗn loạn, nhìn ánh lửa lao thẳng tới. Đội tuần đêm không báo nguy, rất có thể đã bị cắt đứt ở phía Đông Nam. Ngoài tiếng ngựa, giờ hiển nhiên còn tiếng hỗn tạp khác.
“Máy bắn đá…” Mũ giáp trong tay Triều Huy tuột xuống rơi trên đất, hắn ngẩn ra nói, “Tiêu rồi.”
“Ngẩn ra cái chó má mẹ ngươi ấy!” Quách Vi Lễ túm lấy Triều Huy, nhanh chóng chạy báo hô khắp nơi, “Dập tắt lửa chòi canh cho lão tử!”
Quách Vi Lễ đột nhiên đẩy Triều Huy đi, sau đó là một quyền làm máu mũi Triều Huy lại chảy.
“Ngươi là chó à!” Triều Huy che miệng, nhổ mạnh một ngụm máu.
“Chúng ta là sói.” Quách Vi Lễ quay người lại, hung dữ nhìn phía Đông Nam chằm chằm, “Thế gian này bức tường sắt khó đánh nhất không phải Biên quận, mà là thiết kỵ Ly Bắc.” Nắm đấm gã đập mạnh vào ngực mình, quát lên với xung quanh, “Chiến trường phía Bắc thuộc về Tiêu Phương Húc, thiết kỵ Ly Bắc thống trị chiến trường này! Ai mẹ nó là chó, ai mẹ nó thèm ăn cứt! Lão tử tuyệt đối không lui bước! Chúng ta là sói,” Hai mắt gã đỏ bừng, khàn khàn gào, “Cắn chết lũ ch*ch chó này đi!”
Triều Huy lau sạch máu mũi, đạp Quách Vi Lễ một phát phía sau.
Quách Vi Lễ râu ria xồm xoàm, đối diện Triều Huy, bảo: “Cáp Sâm không phải rõ công thành nhất à?”
Triều Huy nhặt mũ giáp lên lần nữa, day day mũi, đáp: “Hắn lập tức không rõ rồi.”
Cơ quan vang lên một tiếng “Cách”, mái tường chắn nhanh chóng chặn lỗ hổng quanh bốn phía tường doanh, phút chốc khiến doanh Sa Nhất như trở thành thùng sắt. Kỵ binh Biên Sa ngừng cách đó không xa, Cáp Sâm xuyên qua màn đêm đen nhánh, thấy bức tường kia vọt ra một máy tên hạng nặng.
Tiêu Ký Minh từ mấy năm trước đã cải tạo toàn bộ doanh Sa Nhất, Nhị, Tam thành hàng rào hạng nặng, tựa như cảm giác khi Tiêu Trì Dã đối mặt doanh Sa Tam, Cáp Sâm rất nhanh đã biết đây là thùng sắt thật sự, nó thậm chí không để lại bất cứ cơ hội nào cho đối thủ để mà thừa cơ.
Đuốc chòi canh đều dập tắt, đứng bên ngoài căn bản không thấy tình hình bên trong tường, thậm chí không rõ bố cục trong đó.
Doanh Sa Nhất còn giấu hai máy tên Khải Đông rèn, lúc trước vì tránh tai mắt Khuất đô, Tiêu Ký Minh hao hết tâm tư. Thiết kỵ Ly Bắc đẩy máy tên ra, lúc mũi tên nặng phóng ra máy bắn đá đã khởi động. Đá nặng trăm cân bắn ra, đập vào tường doanh.
Tường Doanh Sa Nhất có khe hở, đó là vì ban đầu để lại chỗ cho xạ thủ, để lúc đặc biệt có thể bổ sung, nên chọn mái tường chắn khá linh hoạt. Nhưng mái tường chắn làm bằng gỗ, chịu chẳng nổi mấy phát đập.
Cáp Sâm hiển nhiên nhìn ra điểm yếu này.
“Bắn tên, bắn tên!” Quách Vi Lễ sải bước, đập lên lưng nhóm thiết kỵ.
Tên ngắn bắn ra như mưa, Triều Huy xuyên qua lỗ nhìn, thấy nhóm kỵ binh sớm đã lui về sau, đứng trước là bộ binh. Đối mặt với tên đầy trời, chúng nâng toàn khiên sắt. Tên như mưa dường như găm vào trên khiên, căn bản không làm người bị thương.
“Đó là khiên sắt của quân thủ vệ Khải Đông,” Triều Huy nói, “Hắn ăn sạch cả ưu thế chiến trường Nam Bắc rồi.”
“Hắn là chó điên à,” Quách Vi Lễ chống tường, nghe tiếng đá đập càng lúc càng nhiều, gân cổ gào, “Đây không phải kỵ binh nữa!”
Không sai.
Chúng thêm bộ binh mang theo khiên sắt, không còn là kỵ binh đơn thuần, nhóm chủ tướng không thể lường trước, Biên Sa sau sáu năm có thể có trang bị vượt ngoài tưởng tượng của họ như thế, đó là căn nguyên Cáp Sâm có thể thay đổi.
Máy bắn tên lên đạn tốn thời gian, mấy chục người sức lực khỏe khoắn, nhưng chẳng biết sao, nỏ trước bắn không động đậy gì.
“Hỏng à?” Quách Vi Lễ đẩy người ra, đạp máy bắn tên, nóng nảy đấm mấy cái, “Con mẹ nó, thứ đồ chơi Khải Đông——”
Giọng Quách Vi Lễ còn chưa dứt, nỏ kia đã “cạch” một tiếng nạp tên, sau đó mũi tên nặng bỗng bắn ra ngoài. Xiêm y Quách Vi Lễ bị móc vào, nháy mắt mũi tên bắn ra đã bị hất xuống đất, quăng tên chó ăn phân đi.
Mũi tên sắt nặng lúc phóng ra cuốn tiếng xé gió chói tai, khiên sắt Biên Sa lại nâng lên lần nữa, nhưng vô dụng, khiên sắt bị tên nặng đập vỡ. Vì tập trung quá đông, nên lan cũng rộng, kéo theo hai hàng người phía sau ngã xuống.
Triều Huy muốn báo tin vui, nhưng hắn còn chưa mở miệng, đầu bên tường mái chắn đã vỡ tung. Hắn nhanh chóng phản ứng ôm đầu ngồi xuống, thiếu chút nữa bị vụn gỗ bắn ra đâm vào mắt.
Mái tường chắn bị phá!
“Mẹ nó,” Triều Huy mặt xám mày tro lầm bầm tự nói, “Sau bảo với thế tử, đổi thành sắt thôi.”
Quách Vi Lễ thổi còi ngay sau đó, chỉ thấy ưng bên chuồng lượn mấy vòng, ưng nghỉ ngơi nhiều ngày con nào cũng phấn chấn. Mãnh vung cánh, chân bước loạn trên dây thừng.
Binh lính chăm ưng tháo dây, Mãnh không nghe lệnh của kẻ khác ở trạm gác, nó nhảy lên không, xoay người phá tan tầng mây trong tuyết bay, nháy mắt tiếp theo bắt đầu lao xuống, vuốt cào qua da cắt săn, đạp đối phương nát bét trên không trung.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Quách Vi Lễ nghe tiếng mở cửa. Gã lập tức quay đầu, nhưng gã chưa hô thành tiếng, vì một nhóm khinh kỵ nhanh chóng đi vào, người đi đầu áo choàng phần phật, xoay người xuống ngựa trước mặt Quách Vi Lễ.
“Ồ,” Thích Trúc Âm dùng giọng điệu nàng quen chào hỏi Quách Vi Lễ, “Đang đánh à?”
Triều Huy xoay người nhảy xuống, hít thở hai mặt nhìn nhau với Quách Vi Lễ, không biết ý của Thích Trúc Âm tới, hắn nói: “Đại soái…”
“Đừng gọi thế,” Thích Trúc Âm cởi áo choàng, rút Quỷ Đầu Đao bên hông ra, “phập” một tiếng cắm bên chân, cười bảo, “Đêm nay để chư vị ấm ức lăn lộn với ta rồi.”
Quách Vi Lễ lập tức che ngực, trợn mắt nhìn Thích Trúc Âm xem quanh quanh.
“Để ta xem thử,” Nàng bình tĩnh bảo, “Xem tới cùng là thiết kỵ Ly Bắc các ngươi cứng, hay là quân thủ vệ Khải Đông bọn ta cứng hơn.”
Thương Tiến Tửu
Đánh giá:
Truyện Thương Tiến Tửu
Story
Chương 188
10.0/10 từ 40 lượt.