Thương Tiến Tửu
Chương 171
Thương tiến tửu, Chương 171: Hình xăm
Đinh Đào bị doạ hãi rồi, khi đối diện phút chốc đó hắn tưởng mình sẽ chết đi như Cát Đạt. Hắn còn nhớ ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên khi giết Cát Đạt, chính tại ban nãy, người mà ánh mắt kia chăm chú vào là hắn. Hắn không để ý hết thảy muốn chạy, vào khắc Thẩm Trạch Xuyên đưa kẹo đó, hắn đã mất cả dũng khí giơ tay rồi.
Dưới hiên yên tĩnh, Thẩm Trạch Xuyên đã ẩn ở trong phòng. Ánh nắng gay gắt chiếu trên người Đinh Đào, hắn vẫn chưa hoãn hồi tinh thần, loại cảm giác đó khó mà hình dung, nhưng có thể khẳng định rằng, đây không phải công tử mà hắn biết.
Đinh Đào nhấc hai tay qua quýt dụi lau đôi mắt. Hắn muốn nhặt kẹo thế nhưng kẹo đã bị phơi nắng tan lâu rồi, vị ngọt thanh của hoa quế dẫn dụ kiến bò tới khắp đất. Đinh Đào quỳ nguyên chỗ cũ, không biết làm sao lại rơi nước mắt tí tách.
***
Hồi ức đứt đoạn của Thẩm Trạch Xuyên cuối cùng không tiếp tục đến nữa, giấc mộng quá tối, y căn bản nhớ không nổi chi tiết nhỏ dư thừa. Y đứng sau rèm trúc, nghe thấy Đinh Đào đang khóc nức nở dưới hiên.
Thẩm Trạch Xuyên thầm nghĩ.
Y không thể quá mức lún sâu vào giấc mộng này.
Y nhất định phải mau chóng phân biệt được thật giả, phân biệt được mọi thứ trong giấc mộng này rốt cuộc là y chân thực từng nhìn thấy, hay là y chủ quan nghĩ ra được. Trong thời gian sáu năm dài chịu ác mộng uy hiếp, y hiểu rõ nhất những giấc mộng ấy có lúc nửa thật nửa giả. Tựa như trước đây y luôn mơ thấy hố Trà Thạch, nhưng tình hình trong hố sẽ biến hóa theo tâm tình.
Trên chặng đường Trà Châu Thẩm Trạch Xuyên bị thương, sau đó y mộng thấy mình nằm ở trong hố trời, đó là khởi đầu cho việc y không còn tin tưởng thân thể này nữa, cũng làm cho y biết bản thân bắt đầu sợ hãi cái chết. Ác mộng tới tấp biết đánh loạn ký ức, trên thực tế Thẩm Trạch Xuyên đã không còn xác định được câu nào là câu Kỷ Mộ nói với y trước khi chết.
Nguy hiểm thật.
Thẩm Trạch Xuyên tự giễu nghĩ.
Một tên Thẩm Vệ mà thôi.
***
Mạng lưới của Lục Nhĩ rất được việc, bọn hắn ẩn nấp ở phố lớn ngõ nhỏ, chỉ cần được cho đủ tiền là có thể biến thành con mắt khắp mọi nơi. Phí Thịnh dựa vào những con mắt này, không bước chân ra khỏi cửa cũng có thể dò xét bất kỳ góc xó nào ở Đôn Châu, thế nhưng hành động của Lôi Kinh Trập khiến người ta phải suy nghĩ.
“Lôi Kinh Trập tra khám trắng trợn không e dè liên tục ba ngày, hàng hóa ra vào đều kiểm tra hết một vòng.” Phí Thịnh ở phía sau Thẩm Trạch Xuyên thấp giọng nói, “Chủ tử, chẳng lẽ hắn đã biết chúng ta ở trong thành?”
Thẩm Trạch Xuyên đội nón chống nắng thường thấy ở Khuất Đô, nói: “Vậy hắn nên điều tra xe ngựa hành thương vãng lai, chứ không phải hàng hóa.”
Nhóm đồ quân nhu này đối với Lôi Kinh Trập mà nói rất trọng yếu, bằng không hắn sẽ không tức khắc đuổi đến Đôn Châu tự mình kiểm tra. Theo Thẩm Trạch Xuyên suy đoán, Lôi Kinh Trập muốn dùng nhóm quân nhu này để đổi lấy đồ vật ngang giá với mười hai bộ Biên Sa. Thế nhưng hắn đi đến Đôn Châu, không lập tức đi kiểm tra phía tây mà quanh quẩn lưỡng lự trong thành Đôn Châu.
Thẩm Trạch Xuyên nhấc cánh tay nhoài trên viền lan can, ánh mắt cách tấm vải quan sát lầu rượu từ trên xuống dưới, chậm rãi chỉnh đốn tâm tư, nói: “Kiểm tra hàng hóa, tỏ rõ Lôi Kinh Trập cho rằng đám đồ quân nhu kia còn có thể trở lại Đôn Châu.”
Thật kỳ quái đấy.
Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên gõ trên lan can.
Làm sao Lôi Kinh Trập lại chắc chắn đồ quân nhu sẽ trở lại Đôn Châu như thế? Hiện nay thế lực Trung Bác có thể xơi tái đám đồ quân nhu này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Tì Châu chính là đối tượng khả nghi hàng đầu trong đó, thậm chí Thẩm Trạch Xuyên đã làm xong chuẩn bị ra mặt thách chiến cùng Lôi Kinh Trập rồi, kết quả Lôi Kinh Trập vốn chẳng hoài nghi y.
“Chủ tử, cứ coi như Lôi Kinh Trập cho rằng người khác đã cướp đồ quân nhu, thế nhưng ai sẽ đưa đồ quân nhu trở về Đôn Châu?” Phí Thịnh nghĩ mãi không ra, “Nơi này còn có bọ cạp đóng giữ, chở đồ quân nhu về khác nào tự chui đầu vào lưới.”
“Ngươi nói không sai, ” Thẩm Trạch Xuyên khó ngủ mấy ngày liền, lúc này mệt mỏi xoa mi tâm, “ai sẽ cướp đồ vật đi sau đó lại trả về…”
Đây đúng là không nói thông được.
“Gián điệp mà chúng ta bố trí tại Đôn Châu trước nay đều hết giá trị rồi, cũng bởi vì bên này quá loạn, ” Phí Thịnh đánh bạo nói, “có khi nào là thổ phỉ không chịu nương nhờ người Biên Sa đang ngầm đấu đá với Lôi Kinh Trập hay không?”
Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Sau khi thổ phỉ Lạc Sơn tách rời chia rẽ thì không còn thủ lĩnh có thể thu phục đám đông. Đinh Ngưu và Lục Nhĩ bị bắt làm tù binh, chính là vì bọn hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải liên hợp đối kháng Lôi Kinh Trập. Dựa theo quy mô hiện hữu của bọn hắn, có thể đấu đá nhỏ, nhưng nhất định không có dũng khí đi đụng vào nhóm vật tư lớn như vậy.”
Quân giới không phải những vật khác, nó không thể như lương thực để chiết ra mà giấu. Đám đồ quân nhu này cần mấy trăm thổ phỉ đẩy xe, trọng lượng đó có thể tưởng tượng được, tiểu thổ phỉ căn bản không gánh vác nổi. Mấu chốt giúp Thẩm Trạch Xuyên có thể dời đi chúng nó phụ thuộc vào việc y không giết chết đám thổ phỉ kia, lúc đó còn có thiết kỵ Ly Bắc đi theo trấn áp, bằng không y cũng không thể dễ dàng đoạt nhóm đồ vật này đi.
Chuyện này kỳ quái đến độ có chút buồn cười.
Phí Thịnh không dám cười, hắn suy nghĩ chốc lát, thầm nghĩ nếu như Thành Phong tiên sinh hoặc Nguyên Trác ở đây thì tốt rồi, vậy hắn sẽ không cần mở miệng. Thế nhưng hiện giờ bên người Thẩm Trạch Xuyên không có ai, hắn mà nghệt ra bất động thì lại như một kẻ đần. Vì vậy Phí Thịnh cố gắng suy nghĩ giây lát, nói: “Chẳng lẽ là —— “
Dưới lầu bỗng nhiên huyên náo lên, chặn mất lời Phí Thịnh. Thẩm Trạch Xuyên vén mành mũ che nắng, nheo mắt nhìn đại đường. Bọn họ đang ở tầng thứ năm, có thể thu hết tình hình trong đại đường vào đáy mắt.
Quán rượu này là quán của Nhan thị, Thẩm Trạch Xuyên tới đây là bởi tối nay Lôi Kinh Trập sẽ đến nơi này mời tiệc một người. Tạm thời chưa rõ người này là ai, nhóm quan sát không đủ tư cách, với không tới được tầng kia, nhưng Thẩm Trạch Xuyên đoán được tám chín phần mười.
“Bọ cạp, ” Phí Thịnh nói nhỏ, “Lôi Kinh Trập mang theo bọ cạp.”
Thẩm Trạch Xuyên quan sát Lôi Kinh Trập, Lôi Kinh Trập mới dưỡng vết thương tạm ổn, hắn cạo ngắn tóc rồi, bị bọ cạp Biên Sa vây quanh, trong giây lát không nhìn ra khác biệt. Bởi vì khoảng cách xa, Thẩm Trạch Xuyên không thấy rõ hình xăm trên gáy Lôi Kinh Trập.
Dễ nhận thấy Lôi Kinh Trập đang có việc, hắn từ tiền sảnh qua đây, vội vã lên lầu.
“Nếu như là vì dự tiệc, ” Phí Thịnh chậm rãi nhíu mày lại, “thì tối nay hắn mang nhiều người quá đấy.”
Lầu này hành thương đông đảo, mà không ai dám chặn lời Lôi Kinh Trập nói. Quả thực hắn mang nhiều người tới, ít nhất phải ba mươi. Trong đó có mấy người theo hắn lên lầu, còn lại thì an vị tại đại đường. Nhóm Cẩm y vệ ngụy trang, vừa uống rượu đùa giỡn vừa tỉnh rụi âm thầm chú ý vào Lôi Kinh Trập, thậm chí còn lướt qua hắn.
Thẩm Trạch Xuyên nâng cốc trà lên, xem Lôi Kinh Trập lên tầng năm, đang ở đối diện y. Y uống trà, nói: “Trở về thưởng tiền cho Lục Nhĩ, nắm bắt vị trí chuẩn đấy.”
Phí Thịnh đáp lại.
Đối diện hạ rèm trúc xuống, ngăn cản tầm mắt. Mấy người Lôi Kinh Trập mang đến đều trông coi ở bên ngoài, nhãn lực Phí Thịnh kinh người, hắn dựa vào đèn lồng sáng lên, tỉ mỉ kiếm tìm hình xăm bọ cạp trên thân những người này.
Ước chừng nửa canh giờ, đèn lồng trong lầu đều treo lên. Phía đối diện gọi người dâng món ăn, người hầu hạ ra ra vào vào. Phí Thịnh thử di chuyển vị trí, nhưng bức bình phong đối diện đặt rất khéo, căn bản không cho hắn cơ hội dò xét.
Lôi Kinh Trập thiết yến này lâu, từ giờ dậu đến giờ hợi mà vẫn chưa tàn. Thẩm Trạch Xuyên đã uống xong một ấm trà rồi, y tựa vào ghế mệt chỉ muốn ngủ. Lại qua thêm một canh giờ nữa, bầu không khí trong lầu không chỉ không tiêu tán, trái lại còn nóng hực lên.
“Chốn của Nhan thị, ” Phí Thịnh nhỏ giọng nhắc Thẩm Trạch Xuyên, “chủ tử, đây là định cho các vị hành thương tự đùa vui rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên “Ừ” giọng mũi một tiếng, mệt mỏi mở mắt ra, chìm trong ghế tựa hơi u tối vọng nhìn phía dưới một lát, nói: “Buôn bán tự do, thứ Nhan thị ăn ở đây chính là dàn trải tiền lãi các bên, thu tiền thể diện, lát nữa gọi người bán luôn hoa màu chúng ta mang đến đi.”
“Kẻ buôn người, ” Phí Thịnh nhìn chăm chăm vào người bên dưới, “đó là tú bà Phàn Châu.”
Thân hình tú bà Phàn Châu to mập, ăn vận loè loẹt, mặt mày tô son trát phấn. Trước đây ả tới nơi này không buôn bán cùng hành thương, chuyên dẫn đám trẻ cho Lôi Thường Minh. Sau đó Nhan thị bởi vậy mà xích mích cùng Lôi Thường Minh, chuyện làm ăn phía Đôn Châu của ả gặp trở ngại nên mới bất đắc dĩ đổi thành bán nữ nhân. Toàn nạp người từ các châu Trung Bác tới, mấy năm đói kém nhất kia, một đấu gạo có thể đổi một nhà già trẻ.
“Chủ tử, ” Phí Thịnh hơi cúi người, bắt đầu cẩn thận giới thiệu, “tú bà này tên là Thúy Tình, lúc chúng ta tại Phàn Châu nghe ghi giá hàng đã tiện đường điều tra lai lịch của ả rồi. Ả cùng Lôi Thường Minh là giao hảo lâu năm, gốc là người Đoan Châu, trước khi binh bại cũng làm tú bà, sau đó đi Phàn Châu hành nghề cũ, tiền ứng trước đều do Lôi Thường Minh chi, cho nên ả mới bằng lòng bất chấp nguy hiểm đưa trẻ con cho Lôi Thường Minh.”
Thúy Tình siết khăn, vặn người chen vào đám hành thương. Không ai dám ở chỗ này chiếm lợi của ả, mà nếu ả ngẫu nhiên coi trọng ai, còn nghĩ cách giành người ta về tay. Ả là tay sành sỏi ở ba châu Đôn, Đoan, Phan, trà trộn đường phố đã lâu, có chút dính líu tới Lôi Thường Minh cùng Thái Vực như vậy, nhưng mà vẫn chưa víu được con thuyền lớn Nhan thị này.
Thân hình Thúy Tình mập mạp, lúc ngồi xuống chen tách mấy nam nhân liền. Ả hất chân lên, nghiêng dựa bên bàn, nam nhân trẻ tuổi theo sau quỳ gối châm thuốc cho ả. Ả nghiêng đầu cắn mấy ngụm, nuốt mây nhả khói.
“Cháu trai còn chưa xuống sao?” Thúy Tình liếc lên trên mấy lần, “Lâu thế rồi mà, đừng nói ăn xong bữa cơm, dù có chui vào chăn nệm thì cũng nên gõ chiêng thu binh rồi chứ.”
Hành thương ngồi bên cạnh nói: “Lần này ma ma tới có mang theo hàng gì tốt không? Tiện dịp lấy ra giao lưu chút, nếu mà vừa ý, chúng ta cũng muốn đấy!”
“Úi giời, ” Thuý Tình ngắm chiếc vòng vàng nạm ngọc trên tay phải của mình, “ngươi thì xứng hàng tốt gì? Lần này chúng ta không mang hàng dơ đáng mấy chục lượng bạc đâu, kia đều là non tơ tuyển chọn hàng đầu, chuyển đến Khuất Đô, không có mấy trăm lượng thì khỏi cần mơ tưởng mang đi.”
“Món non nào có đáng con số này? Kỹ nữ đều là hàng phong tình mà, dĩ nhiên càng hiểu việc thì càng quý chứ!”
“Các ngươi chỉ có xứng chơi ở mấy cái kỹ viện nát thôi, ” Thuý Tình quệt móng tay sơn đỏ vào má nam nhân trẻ tuổi, cười khanh khách nói, “hồi đó Đoan Châu vẫn là chốn tiêu tiền của Đại Chu, dưới tay ma ma ta đều là tuyệt sắc cả. Bảng trong quán bình nhiều năm như vậy, tiện nhân quán khác sao qua được khuê nữ của ta?”
Thời điểm binh bại Thúy Tình trốn chạy chật vật, vẫn luôn không nhắc về chuyện cũ. Nhưng tối nay bầu không khí tốt đẹp, ai nấy xung quanh đều nịnh hót. Ả rít thuốc, dương dương đắc ý giữa đám túm tụm.
“Đừng bảo ma ma kén chọn, hàng hôm nay mang đến mà đổi lại trước đây trong quán ta, chỉ xứng bưng trà rót nước thôi.” Thúy Tình thoa son đỏ tươi, lớp trang điểm dày của ả phủ nhoà không ít nếp nhăn, có thể từ đường nét khuôn mặt mà nhìn ra được mấy chục năm về trước cũng là một đại mỹ nhân.
“Ma ma nói cho cái tên xem nào!”
Thúy Tình khinh khỉnh cười lên, nói: “Trong quán có ba cái tên đầu bảng, đấy đều là cô nương trong quán ma ma, ai nấy đều được gả đi viên mãn. Bây giờ kỹ nữ chẳng phân tách khỏi ca kỹ, mà khi đó lại là phân biệt rõ ràng, các ngươi mua nghệ chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng phải bỏ vàng đấy, treo thẻ không gặp thì tức là không gặp, có lẽ còn bảo bối hơn cả thiên kim tiểu thư. Mẹ của cháu trai nó cũng là khuê nữ của ma ma, Tiểu Ngân Lôi danh chấn bên bờ sông Trà Thạch nhé, sau gả cho Đoan Châu Chu thị.”
Thúy Tình nói rồi nhéo mặt nam nhân, phả khói đầy mặt hắn.
“Đây đều là nhân vật nhỏ, được ma ma sủng ái nhất là đệ nhất trong quán cơ. Có từng nghe ‘Trắng noãn như ngọc, da dẻ tựa sứ’ chưa? Năm đó chỉ cần đặt thẻ của vị này, thành Đoan Châu cứ phải gọi là muôn người đổ xô ra đường, đến lão tử hoàng đế ở Khuất Đô xa vời cũng muốn chứng kiến dung nhan mỹ miều!”
Hành thương xung quanh vỗ tay một cái, hân hoan nói: “Bạch Trà chứ gì!”
Thúy Tình trong lượn lờ khói thuốc như mê như say, ả chắp cánh tay, như vẫn chưa tỉnh lại, rên một tiếng, lẩm bẩm nói: “Bạch Trà ấy à… lòng các ngươi cho rằng trắng noãn như ngọc là giả sao? Đó thật sự như ngọc tựa sứ đấy, nếu như các ngươi thấy nàng, chỉ cần nàng nhíu mày lại, bảo đảm ai nấy đều quỳ xuống cho nàng nâng chân giẫm, ai cũng không nỡ để nàng dính bụi đường đâu…”
Trong nội đường đều là mùi thuốc lá, sặc sụa làm mấy cô nương ngồi bên ho khan mãi, nhưng các nàng bán tiếng cười không dám che miệng che mũi, chỉ sợ khiến khách nhân bên người hoài nghi mình đang ghét bỏ, cho nên mỗi nàng đều nín đến đỏ mặt, chen ở giữa đổ mồ hôi phấn má đầm đìa. Thúy Tình gọi người bày nhãn hàng, muốn kiếm mấy đồ chơi trang điểm lưu hành Khuất Đô, nam nhân ả mang theo trông tướng mạo anh tuấn, nãy giờ quỳ gối bên cạnh xoa chân cho ả.
Qua không tới chốc lát, một cô nương trong đó thật không chịu nổi nữa, nhăn mày che khăn ho khẽ. Nàng ngửi thấy mùi này bất thường, lại ngửi thêm mấy lần, đứng lên hô “Trời ơi”, kinh sợ nói: “Bén lửa mất rồi!”
Hành thương cùng tỷ muội trong phòng đều bất ngờ hoảng loạn, mọi người nhìn thấy khói mờ cuồn cuộn, mấy người hầu kia đã chết từ lâu rồi. Trong lúc nhất thời tiếng kinh la dậy lên tứ phía, ai cũng cuống tay cuống chân lượm bạc, giấu ở trong ngực mà không biết có phải của mình hay không. Nhãn bài rơi trên đất, Thuý Tình quá mập, bị chen lấn lắc lư lảo đảo, cây trâm bên tóc mai cũng rơi mất.
“Mở cửa ra!” Người đầu tiên vọt ra đập vào cửa, hô, “Tại sao còn khóa lại chứ?!”
Bàn bị lật đổ, còn có người muốn leo qua cửa sổ, nhưng cửa sổ này cũng bị chặn kín rồi!
Lôi Kinh Trập đột nhiên thò đầu ra, hắn nhìn xuống dưới.
Thúy Tình nhìn hắn, vội vã vẫy vẫy khăn gọi: “Cháu trai! Nghĩ cách mở cửa nhanh lên, phía sau bốc cháy rồi!”
Phí Thịnh đã chạm vào chuôi đao, chỉ chờ Thẩm Trạch Xuyên ra lệnh một tiếng, Cẩm y vệ sẽ lập tức cùng lao tới. Thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên uống trà, không lên tiếng.
Phí Thịnh không nhịn được nói: “Chủ tử —— “
Ngay lúc Phí Thịnh đang nói, bỗng có một bàn tay víu lấy lan can trước mặt Lôi Kinh Trập, tiếp đó một nam nhân bám trèo nhảy lên. Lôi Kinh Trập lập tức biến sắc, lui về phía sau né tránh loan đao của đối phương. Bức bình phong bị va đổ ầm ầm, lộ ra cái bàn chính giữa, ấy thế mà trong đó chỉ có duy nhất một người là Lôi Kinh Trập!
Phí Thịnh kinh hãi nói: “Hắn hoàn toàn không mời người, đây là dụ rắn ra khỏi hang!”
Thẩm Trạch Xuyên muốn tìm quạt, lại nhớ ra nó đã gãy mất rồi. Y uống cạn trà, nhìn đội ngũ Lôi Kinh Trập giữ lại bên dưới đang cấp tốc lên lầu. Kỳ quái chính là, năm tầng ngoại trừ chỗ của Lôi Kinh Trập này, những nơi còn lại đều rất yên tĩnh.
Đôi mắt Phí Thịnh sắc bén, hắn đột nhiên ngó đầu nhìn chằm chằm tranh đấu phía đối diện, tỉ mỉ quan sát, không buông tha bất kỳ động tác nào của bọn chúng. Phí Thịnh nói một cách kỳ quái: “Chủ tử, đây cũng là ‘bọ cạp’ đấy!”
Nam nhân đến đây ám sát Lôi Kinh Trập lộ ra chếch cổ trong lúc hành động, bên trên thình lình lộ hình xăm bọ cạp, giống Cát Đạt như đúc!
Thương Tiến Tửu
Đinh Đào bị doạ hãi rồi, khi đối diện phút chốc đó hắn tưởng mình sẽ chết đi như Cát Đạt. Hắn còn nhớ ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên khi giết Cát Đạt, chính tại ban nãy, người mà ánh mắt kia chăm chú vào là hắn. Hắn không để ý hết thảy muốn chạy, vào khắc Thẩm Trạch Xuyên đưa kẹo đó, hắn đã mất cả dũng khí giơ tay rồi.
Dưới hiên yên tĩnh, Thẩm Trạch Xuyên đã ẩn ở trong phòng. Ánh nắng gay gắt chiếu trên người Đinh Đào, hắn vẫn chưa hoãn hồi tinh thần, loại cảm giác đó khó mà hình dung, nhưng có thể khẳng định rằng, đây không phải công tử mà hắn biết.
Đinh Đào nhấc hai tay qua quýt dụi lau đôi mắt. Hắn muốn nhặt kẹo thế nhưng kẹo đã bị phơi nắng tan lâu rồi, vị ngọt thanh của hoa quế dẫn dụ kiến bò tới khắp đất. Đinh Đào quỳ nguyên chỗ cũ, không biết làm sao lại rơi nước mắt tí tách.
***
Hồi ức đứt đoạn của Thẩm Trạch Xuyên cuối cùng không tiếp tục đến nữa, giấc mộng quá tối, y căn bản nhớ không nổi chi tiết nhỏ dư thừa. Y đứng sau rèm trúc, nghe thấy Đinh Đào đang khóc nức nở dưới hiên.
Thẩm Trạch Xuyên thầm nghĩ.
Y không thể quá mức lún sâu vào giấc mộng này.
Y nhất định phải mau chóng phân biệt được thật giả, phân biệt được mọi thứ trong giấc mộng này rốt cuộc là y chân thực từng nhìn thấy, hay là y chủ quan nghĩ ra được. Trong thời gian sáu năm dài chịu ác mộng uy hiếp, y hiểu rõ nhất những giấc mộng ấy có lúc nửa thật nửa giả. Tựa như trước đây y luôn mơ thấy hố Trà Thạch, nhưng tình hình trong hố sẽ biến hóa theo tâm tình.
Trên chặng đường Trà Châu Thẩm Trạch Xuyên bị thương, sau đó y mộng thấy mình nằm ở trong hố trời, đó là khởi đầu cho việc y không còn tin tưởng thân thể này nữa, cũng làm cho y biết bản thân bắt đầu sợ hãi cái chết. Ác mộng tới tấp biết đánh loạn ký ức, trên thực tế Thẩm Trạch Xuyên đã không còn xác định được câu nào là câu Kỷ Mộ nói với y trước khi chết.
Nguy hiểm thật.
Thẩm Trạch Xuyên tự giễu nghĩ.
Một tên Thẩm Vệ mà thôi.
***
Mạng lưới của Lục Nhĩ rất được việc, bọn hắn ẩn nấp ở phố lớn ngõ nhỏ, chỉ cần được cho đủ tiền là có thể biến thành con mắt khắp mọi nơi. Phí Thịnh dựa vào những con mắt này, không bước chân ra khỏi cửa cũng có thể dò xét bất kỳ góc xó nào ở Đôn Châu, thế nhưng hành động của Lôi Kinh Trập khiến người ta phải suy nghĩ.
“Lôi Kinh Trập tra khám trắng trợn không e dè liên tục ba ngày, hàng hóa ra vào đều kiểm tra hết một vòng.” Phí Thịnh ở phía sau Thẩm Trạch Xuyên thấp giọng nói, “Chủ tử, chẳng lẽ hắn đã biết chúng ta ở trong thành?”
Thẩm Trạch Xuyên đội nón chống nắng thường thấy ở Khuất Đô, nói: “Vậy hắn nên điều tra xe ngựa hành thương vãng lai, chứ không phải hàng hóa.”
Nhóm đồ quân nhu này đối với Lôi Kinh Trập mà nói rất trọng yếu, bằng không hắn sẽ không tức khắc đuổi đến Đôn Châu tự mình kiểm tra. Theo Thẩm Trạch Xuyên suy đoán, Lôi Kinh Trập muốn dùng nhóm quân nhu này để đổi lấy đồ vật ngang giá với mười hai bộ Biên Sa. Thế nhưng hắn đi đến Đôn Châu, không lập tức đi kiểm tra phía tây mà quanh quẩn lưỡng lự trong thành Đôn Châu.
Thẩm Trạch Xuyên nhấc cánh tay nhoài trên viền lan can, ánh mắt cách tấm vải quan sát lầu rượu từ trên xuống dưới, chậm rãi chỉnh đốn tâm tư, nói: “Kiểm tra hàng hóa, tỏ rõ Lôi Kinh Trập cho rằng đám đồ quân nhu kia còn có thể trở lại Đôn Châu.”
Thật kỳ quái đấy.
Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên gõ trên lan can.
Làm sao Lôi Kinh Trập lại chắc chắn đồ quân nhu sẽ trở lại Đôn Châu như thế? Hiện nay thế lực Trung Bác có thể xơi tái đám đồ quân nhu này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Tì Châu chính là đối tượng khả nghi hàng đầu trong đó, thậm chí Thẩm Trạch Xuyên đã làm xong chuẩn bị ra mặt thách chiến cùng Lôi Kinh Trập rồi, kết quả Lôi Kinh Trập vốn chẳng hoài nghi y.
“Chủ tử, cứ coi như Lôi Kinh Trập cho rằng người khác đã cướp đồ quân nhu, thế nhưng ai sẽ đưa đồ quân nhu trở về Đôn Châu?” Phí Thịnh nghĩ mãi không ra, “Nơi này còn có bọ cạp đóng giữ, chở đồ quân nhu về khác nào tự chui đầu vào lưới.”
“Ngươi nói không sai, ” Thẩm Trạch Xuyên khó ngủ mấy ngày liền, lúc này mệt mỏi xoa mi tâm, “ai sẽ cướp đồ vật đi sau đó lại trả về…”
Đây đúng là không nói thông được.
“Gián điệp mà chúng ta bố trí tại Đôn Châu trước nay đều hết giá trị rồi, cũng bởi vì bên này quá loạn, ” Phí Thịnh đánh bạo nói, “có khi nào là thổ phỉ không chịu nương nhờ người Biên Sa đang ngầm đấu đá với Lôi Kinh Trập hay không?”
Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Sau khi thổ phỉ Lạc Sơn tách rời chia rẽ thì không còn thủ lĩnh có thể thu phục đám đông. Đinh Ngưu và Lục Nhĩ bị bắt làm tù binh, chính là vì bọn hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải liên hợp đối kháng Lôi Kinh Trập. Dựa theo quy mô hiện hữu của bọn hắn, có thể đấu đá nhỏ, nhưng nhất định không có dũng khí đi đụng vào nhóm vật tư lớn như vậy.”
Quân giới không phải những vật khác, nó không thể như lương thực để chiết ra mà giấu. Đám đồ quân nhu này cần mấy trăm thổ phỉ đẩy xe, trọng lượng đó có thể tưởng tượng được, tiểu thổ phỉ căn bản không gánh vác nổi. Mấu chốt giúp Thẩm Trạch Xuyên có thể dời đi chúng nó phụ thuộc vào việc y không giết chết đám thổ phỉ kia, lúc đó còn có thiết kỵ Ly Bắc đi theo trấn áp, bằng không y cũng không thể dễ dàng đoạt nhóm đồ vật này đi.
Chuyện này kỳ quái đến độ có chút buồn cười.
Phí Thịnh không dám cười, hắn suy nghĩ chốc lát, thầm nghĩ nếu như Thành Phong tiên sinh hoặc Nguyên Trác ở đây thì tốt rồi, vậy hắn sẽ không cần mở miệng. Thế nhưng hiện giờ bên người Thẩm Trạch Xuyên không có ai, hắn mà nghệt ra bất động thì lại như một kẻ đần. Vì vậy Phí Thịnh cố gắng suy nghĩ giây lát, nói: “Chẳng lẽ là —— “
Dưới lầu bỗng nhiên huyên náo lên, chặn mất lời Phí Thịnh. Thẩm Trạch Xuyên vén mành mũ che nắng, nheo mắt nhìn đại đường. Bọn họ đang ở tầng thứ năm, có thể thu hết tình hình trong đại đường vào đáy mắt.
Quán rượu này là quán của Nhan thị, Thẩm Trạch Xuyên tới đây là bởi tối nay Lôi Kinh Trập sẽ đến nơi này mời tiệc một người. Tạm thời chưa rõ người này là ai, nhóm quan sát không đủ tư cách, với không tới được tầng kia, nhưng Thẩm Trạch Xuyên đoán được tám chín phần mười.
“Bọ cạp, ” Phí Thịnh nói nhỏ, “Lôi Kinh Trập mang theo bọ cạp.”
Thẩm Trạch Xuyên quan sát Lôi Kinh Trập, Lôi Kinh Trập mới dưỡng vết thương tạm ổn, hắn cạo ngắn tóc rồi, bị bọ cạp Biên Sa vây quanh, trong giây lát không nhìn ra khác biệt. Bởi vì khoảng cách xa, Thẩm Trạch Xuyên không thấy rõ hình xăm trên gáy Lôi Kinh Trập.
Dễ nhận thấy Lôi Kinh Trập đang có việc, hắn từ tiền sảnh qua đây, vội vã lên lầu.
“Nếu như là vì dự tiệc, ” Phí Thịnh chậm rãi nhíu mày lại, “thì tối nay hắn mang nhiều người quá đấy.”
Lầu này hành thương đông đảo, mà không ai dám chặn lời Lôi Kinh Trập nói. Quả thực hắn mang nhiều người tới, ít nhất phải ba mươi. Trong đó có mấy người theo hắn lên lầu, còn lại thì an vị tại đại đường. Nhóm Cẩm y vệ ngụy trang, vừa uống rượu đùa giỡn vừa tỉnh rụi âm thầm chú ý vào Lôi Kinh Trập, thậm chí còn lướt qua hắn.
Thẩm Trạch Xuyên nâng cốc trà lên, xem Lôi Kinh Trập lên tầng năm, đang ở đối diện y. Y uống trà, nói: “Trở về thưởng tiền cho Lục Nhĩ, nắm bắt vị trí chuẩn đấy.”
Phí Thịnh đáp lại.
Đối diện hạ rèm trúc xuống, ngăn cản tầm mắt. Mấy người Lôi Kinh Trập mang đến đều trông coi ở bên ngoài, nhãn lực Phí Thịnh kinh người, hắn dựa vào đèn lồng sáng lên, tỉ mỉ kiếm tìm hình xăm bọ cạp trên thân những người này.
Ước chừng nửa canh giờ, đèn lồng trong lầu đều treo lên. Phía đối diện gọi người dâng món ăn, người hầu hạ ra ra vào vào. Phí Thịnh thử di chuyển vị trí, nhưng bức bình phong đối diện đặt rất khéo, căn bản không cho hắn cơ hội dò xét.
Lôi Kinh Trập thiết yến này lâu, từ giờ dậu đến giờ hợi mà vẫn chưa tàn. Thẩm Trạch Xuyên đã uống xong một ấm trà rồi, y tựa vào ghế mệt chỉ muốn ngủ. Lại qua thêm một canh giờ nữa, bầu không khí trong lầu không chỉ không tiêu tán, trái lại còn nóng hực lên.
“Chốn của Nhan thị, ” Phí Thịnh nhỏ giọng nhắc Thẩm Trạch Xuyên, “chủ tử, đây là định cho các vị hành thương tự đùa vui rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên “Ừ” giọng mũi một tiếng, mệt mỏi mở mắt ra, chìm trong ghế tựa hơi u tối vọng nhìn phía dưới một lát, nói: “Buôn bán tự do, thứ Nhan thị ăn ở đây chính là dàn trải tiền lãi các bên, thu tiền thể diện, lát nữa gọi người bán luôn hoa màu chúng ta mang đến đi.”
“Kẻ buôn người, ” Phí Thịnh nhìn chăm chăm vào người bên dưới, “đó là tú bà Phàn Châu.”
Thân hình tú bà Phàn Châu to mập, ăn vận loè loẹt, mặt mày tô son trát phấn. Trước đây ả tới nơi này không buôn bán cùng hành thương, chuyên dẫn đám trẻ cho Lôi Thường Minh. Sau đó Nhan thị bởi vậy mà xích mích cùng Lôi Thường Minh, chuyện làm ăn phía Đôn Châu của ả gặp trở ngại nên mới bất đắc dĩ đổi thành bán nữ nhân. Toàn nạp người từ các châu Trung Bác tới, mấy năm đói kém nhất kia, một đấu gạo có thể đổi một nhà già trẻ.
“Chủ tử, ” Phí Thịnh hơi cúi người, bắt đầu cẩn thận giới thiệu, “tú bà này tên là Thúy Tình, lúc chúng ta tại Phàn Châu nghe ghi giá hàng đã tiện đường điều tra lai lịch của ả rồi. Ả cùng Lôi Thường Minh là giao hảo lâu năm, gốc là người Đoan Châu, trước khi binh bại cũng làm tú bà, sau đó đi Phàn Châu hành nghề cũ, tiền ứng trước đều do Lôi Thường Minh chi, cho nên ả mới bằng lòng bất chấp nguy hiểm đưa trẻ con cho Lôi Thường Minh.”
Thúy Tình siết khăn, vặn người chen vào đám hành thương. Không ai dám ở chỗ này chiếm lợi của ả, mà nếu ả ngẫu nhiên coi trọng ai, còn nghĩ cách giành người ta về tay. Ả là tay sành sỏi ở ba châu Đôn, Đoan, Phan, trà trộn đường phố đã lâu, có chút dính líu tới Lôi Thường Minh cùng Thái Vực như vậy, nhưng mà vẫn chưa víu được con thuyền lớn Nhan thị này.
Thân hình Thúy Tình mập mạp, lúc ngồi xuống chen tách mấy nam nhân liền. Ả hất chân lên, nghiêng dựa bên bàn, nam nhân trẻ tuổi theo sau quỳ gối châm thuốc cho ả. Ả nghiêng đầu cắn mấy ngụm, nuốt mây nhả khói.
“Cháu trai còn chưa xuống sao?” Thúy Tình liếc lên trên mấy lần, “Lâu thế rồi mà, đừng nói ăn xong bữa cơm, dù có chui vào chăn nệm thì cũng nên gõ chiêng thu binh rồi chứ.”
Hành thương ngồi bên cạnh nói: “Lần này ma ma tới có mang theo hàng gì tốt không? Tiện dịp lấy ra giao lưu chút, nếu mà vừa ý, chúng ta cũng muốn đấy!”
“Úi giời, ” Thuý Tình ngắm chiếc vòng vàng nạm ngọc trên tay phải của mình, “ngươi thì xứng hàng tốt gì? Lần này chúng ta không mang hàng dơ đáng mấy chục lượng bạc đâu, kia đều là non tơ tuyển chọn hàng đầu, chuyển đến Khuất Đô, không có mấy trăm lượng thì khỏi cần mơ tưởng mang đi.”
“Món non nào có đáng con số này? Kỹ nữ đều là hàng phong tình mà, dĩ nhiên càng hiểu việc thì càng quý chứ!”
“Các ngươi chỉ có xứng chơi ở mấy cái kỹ viện nát thôi, ” Thuý Tình quệt móng tay sơn đỏ vào má nam nhân trẻ tuổi, cười khanh khách nói, “hồi đó Đoan Châu vẫn là chốn tiêu tiền của Đại Chu, dưới tay ma ma ta đều là tuyệt sắc cả. Bảng trong quán bình nhiều năm như vậy, tiện nhân quán khác sao qua được khuê nữ của ta?”
Thời điểm binh bại Thúy Tình trốn chạy chật vật, vẫn luôn không nhắc về chuyện cũ. Nhưng tối nay bầu không khí tốt đẹp, ai nấy xung quanh đều nịnh hót. Ả rít thuốc, dương dương đắc ý giữa đám túm tụm.
“Đừng bảo ma ma kén chọn, hàng hôm nay mang đến mà đổi lại trước đây trong quán ta, chỉ xứng bưng trà rót nước thôi.” Thúy Tình thoa son đỏ tươi, lớp trang điểm dày của ả phủ nhoà không ít nếp nhăn, có thể từ đường nét khuôn mặt mà nhìn ra được mấy chục năm về trước cũng là một đại mỹ nhân.
“Ma ma nói cho cái tên xem nào!”
Thúy Tình khinh khỉnh cười lên, nói: “Trong quán có ba cái tên đầu bảng, đấy đều là cô nương trong quán ma ma, ai nấy đều được gả đi viên mãn. Bây giờ kỹ nữ chẳng phân tách khỏi ca kỹ, mà khi đó lại là phân biệt rõ ràng, các ngươi mua nghệ chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng phải bỏ vàng đấy, treo thẻ không gặp thì tức là không gặp, có lẽ còn bảo bối hơn cả thiên kim tiểu thư. Mẹ của cháu trai nó cũng là khuê nữ của ma ma, Tiểu Ngân Lôi danh chấn bên bờ sông Trà Thạch nhé, sau gả cho Đoan Châu Chu thị.”
Thúy Tình nói rồi nhéo mặt nam nhân, phả khói đầy mặt hắn.
“Đây đều là nhân vật nhỏ, được ma ma sủng ái nhất là đệ nhất trong quán cơ. Có từng nghe ‘Trắng noãn như ngọc, da dẻ tựa sứ’ chưa? Năm đó chỉ cần đặt thẻ của vị này, thành Đoan Châu cứ phải gọi là muôn người đổ xô ra đường, đến lão tử hoàng đế ở Khuất Đô xa vời cũng muốn chứng kiến dung nhan mỹ miều!”
Hành thương xung quanh vỗ tay một cái, hân hoan nói: “Bạch Trà chứ gì!”
Thúy Tình trong lượn lờ khói thuốc như mê như say, ả chắp cánh tay, như vẫn chưa tỉnh lại, rên một tiếng, lẩm bẩm nói: “Bạch Trà ấy à… lòng các ngươi cho rằng trắng noãn như ngọc là giả sao? Đó thật sự như ngọc tựa sứ đấy, nếu như các ngươi thấy nàng, chỉ cần nàng nhíu mày lại, bảo đảm ai nấy đều quỳ xuống cho nàng nâng chân giẫm, ai cũng không nỡ để nàng dính bụi đường đâu…”
Trong nội đường đều là mùi thuốc lá, sặc sụa làm mấy cô nương ngồi bên ho khan mãi, nhưng các nàng bán tiếng cười không dám che miệng che mũi, chỉ sợ khiến khách nhân bên người hoài nghi mình đang ghét bỏ, cho nên mỗi nàng đều nín đến đỏ mặt, chen ở giữa đổ mồ hôi phấn má đầm đìa. Thúy Tình gọi người bày nhãn hàng, muốn kiếm mấy đồ chơi trang điểm lưu hành Khuất Đô, nam nhân ả mang theo trông tướng mạo anh tuấn, nãy giờ quỳ gối bên cạnh xoa chân cho ả.
Qua không tới chốc lát, một cô nương trong đó thật không chịu nổi nữa, nhăn mày che khăn ho khẽ. Nàng ngửi thấy mùi này bất thường, lại ngửi thêm mấy lần, đứng lên hô “Trời ơi”, kinh sợ nói: “Bén lửa mất rồi!”
Hành thương cùng tỷ muội trong phòng đều bất ngờ hoảng loạn, mọi người nhìn thấy khói mờ cuồn cuộn, mấy người hầu kia đã chết từ lâu rồi. Trong lúc nhất thời tiếng kinh la dậy lên tứ phía, ai cũng cuống tay cuống chân lượm bạc, giấu ở trong ngực mà không biết có phải của mình hay không. Nhãn bài rơi trên đất, Thuý Tình quá mập, bị chen lấn lắc lư lảo đảo, cây trâm bên tóc mai cũng rơi mất.
“Mở cửa ra!” Người đầu tiên vọt ra đập vào cửa, hô, “Tại sao còn khóa lại chứ?!”
Bàn bị lật đổ, còn có người muốn leo qua cửa sổ, nhưng cửa sổ này cũng bị chặn kín rồi!
Lôi Kinh Trập đột nhiên thò đầu ra, hắn nhìn xuống dưới.
Thúy Tình nhìn hắn, vội vã vẫy vẫy khăn gọi: “Cháu trai! Nghĩ cách mở cửa nhanh lên, phía sau bốc cháy rồi!”
Phí Thịnh đã chạm vào chuôi đao, chỉ chờ Thẩm Trạch Xuyên ra lệnh một tiếng, Cẩm y vệ sẽ lập tức cùng lao tới. Thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên uống trà, không lên tiếng.
Phí Thịnh không nhịn được nói: “Chủ tử —— “
Ngay lúc Phí Thịnh đang nói, bỗng có một bàn tay víu lấy lan can trước mặt Lôi Kinh Trập, tiếp đó một nam nhân bám trèo nhảy lên. Lôi Kinh Trập lập tức biến sắc, lui về phía sau né tránh loan đao của đối phương. Bức bình phong bị va đổ ầm ầm, lộ ra cái bàn chính giữa, ấy thế mà trong đó chỉ có duy nhất một người là Lôi Kinh Trập!
Phí Thịnh kinh hãi nói: “Hắn hoàn toàn không mời người, đây là dụ rắn ra khỏi hang!”
Thẩm Trạch Xuyên muốn tìm quạt, lại nhớ ra nó đã gãy mất rồi. Y uống cạn trà, nhìn đội ngũ Lôi Kinh Trập giữ lại bên dưới đang cấp tốc lên lầu. Kỳ quái chính là, năm tầng ngoại trừ chỗ của Lôi Kinh Trập này, những nơi còn lại đều rất yên tĩnh.
Đôi mắt Phí Thịnh sắc bén, hắn đột nhiên ngó đầu nhìn chằm chằm tranh đấu phía đối diện, tỉ mỉ quan sát, không buông tha bất kỳ động tác nào của bọn chúng. Phí Thịnh nói một cách kỳ quái: “Chủ tử, đây cũng là ‘bọ cạp’ đấy!”
Nam nhân đến đây ám sát Lôi Kinh Trập lộ ra chếch cổ trong lúc hành động, bên trên thình lình lộ hình xăm bọ cạp, giống Cát Đạt như đúc!
Thương Tiến Tửu
Đánh giá:
Truyện Thương Tiến Tửu
Story
Chương 171
10.0/10 từ 40 lượt.