Thuốc Giải Chết Người

Chương 6: C6: Chương 6

132@-

Thật trùng hợp, người bước vào lại chính là Hoàng Khôi Hoằng mà Tạ Tiền Thiển vừa gặp hai ngày trước tại vix.

Không ngờ thành phố nhỏ như vậy, oan gia ngõ hẹp lại gặp nhau sớm đến thế.

Lại nói thêm, Hoàng khôi Hoằng chỉ là anh em họ xa của Hoàng Vỹ, mấy năm nay theo gia đình tham gia vào các dự án ở khu công trình nhưng bị tập đoàn Thái Khoa nhiều lần ngăn cản do các vụ lùm xùm bên ngoài, phải nhờ vả đến dì bảy thím tám mới có thể móc nối quan hệ mà liên lạc được với Hoàng Vỹ đến nhờ anh ấy giúp tìm lối thoát.

Tối nay vừa hay có buổi tụ họp, ý định ban đầu của Hoàng Vỹ là để Hoàng Khôi Hoằng đến chơi rồi gặp gỡ Thẩm Trí, chỉ cần anh đồng ý giúp đỡ. Thái tử gia của nhà họ Thẩm lên tiếng thì chuyện nhỏ như vậy, tập đoàn Thái Khoa nhất định phải nể mặt.

Hoàng Khôi Hoằng khi nghe nói mình có cơ hội quen biết Thẩm Trí thì không khỏi phấn khích, tuy hắn đã gặp Thẩm Ngọc vài lần nhưng ai cũng biết hiện tại cây đại thụ thực sự của nhà họ Thẩm chính là Thẩm Trí.

Vì vậy, ngay khi Hoàng Khôi Hoằng bước vào, Hoàng Vỹ đã đứng dậy vẫy tay với hắn, nói: "Đây là em trai của tôi Hoàng Khôi Hoằng. Đến đây, tôi để cậu ấy chơi vài vòng dùm tôi nhé."

Hoàng Khôi Hoằng không kiêu ngạo như khi ở vix ngày hôm kia, hắn gật đầu và cúi chào Lưu Á Đông, sau đó ngồi xuống đối diện với Tạ Tiền Thiển nhưng vì vành mũ của Tạ Tiền Thiển che xuống rất thấp nên nhất thời hắn không nhận ra cô. Dù vậy thì hắn vừa nhìn là đã thấy ngay Thẩm Trí ngồi phía sau Tạ Tiền Thiển.

Một nửa người anh như chìm trong bóng tối trên sofa, đôi môi mỏng hơi mím lại, khuy áo bung ra toát ra sự thanh tao nhưng trong ánh mắt vẫn toát ra sự lạnh lùng và lãnh đạm đầy thâm trầm. Mặc dù không phải ngồi ở vị trí trung tâm bắt mắt nhưng lại khó lòng không để ý đến sự tồn tại của anh.

Khi Hoàng Khôi Hoằng nhìn thấy chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam trên cổ tay của Thẩm Trí, khuôn mặt hắn tái nhợt vì sợ hãi và đầu hắn choáng váng, ngay lập tức nhớ đến những gì cậu nh ỏ họ Quan đã nói ngày hôm đó. Người mà có thể khiến cho cậu n hỏ họ Quan phải lên tiếng bảo vệ thì đương nhiên hắn phải sớm đoán ra được danh tính chắc chắn sẽ không phải dạng tầm thường.

Ngược lại, Hoàng Vỹ lại nói thêm vài câu: "Làm sao lại sửng sốt, vị này chính là Thái tử gia của nhà họ Thẩm."

Ngay từ lúc Hoàng Khôi Hoằng ngồi xuống và nhìn thấy người đối diện xuất hiện tại một nơi như thế này thì hắn đã đoán biết được thân phận ắt là không tầm thường nhưng không ngờ tới rằng không phải chỉ thuộc hạng không tầm thường mà cái vị trí đấy còn thuộc hạng hắn không bao giờ có thể chạm đến được và rõ ràng hắn chỉ là đang lấy trứng chọi đá.

Hoàng Khôi Hoằng với vẻ mặt cứ như đang táo bón mà gọi to: "Chào anh Thẩm."

Một câu nói khiến Tạ Tiền Thiển đang cúi đầu nhìn quân bài lập tức phải quay đầu lại. Trong ánh mắt của cô đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc khó tả, Thẩm Trí cảm nhận được ánh mắt ấy nên chậm rãi đặt quyển sách cổ trong tay xuống, tùy ý ngước mắt lên.



Khi ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau, Tạ Tiền Thiển lập tức thu hồi ánh mắt ấy, suy nghĩ của cô hoàn toàn bị đảo lộn trong trong phút chốc. So sánh người đàn ông có cá tính mạnh mẽ này với Thẩm Trí khi còn thiếu niên, trên người anh hoàn toàn không còn một chút bóng dáng khiến cô có thể hồi tưởng lại. Sao mà khí chất của một người có thể biến hóa đến mức Tạ Tiền Thiển không thể nhận ra sau ba lần gặp mặt.

Lúc này, cô cảm giác có bóng người thấp thoáng sau lưng, trầm giọng nói: "Tập trung."

Hơi thở ấm áp lướt qua cánh tay trái của cô, mang theo mùi hương rượu vang nhàn nhạt, nóng bỏng say lòng người, khiến da thịt cô ngứa ngáy.

Lúc này Hoàng Khôi Hoằng mới để ý đến cô gái đối diện, tuy vành mũ thấp đến độ chỉ có thể nhìn thấy phần dưới mũi nhưng thần thái lạnh lùng khiến hắn vừa nhìn đã nhận ra chính là cô gái muốn hủy dung phá tướng của mình vào ngày hôm đó. Hắn đột nhiên cảm thấy ván bài trước mắt này không hề dễ chơi.

Thẩm Trí với tông giọng trầm nhẹ nói một cách từ tốn: "Cừu non nằm trong miệng hổ đói, cơ hội kiếm tiền đến rồi."

Nói xong lời này, anh lại ngồi vào ghế sofa và lại bỏ mặc ván bài mà không thèm để ý tới nữa, Tạ Tiền Thiển lại đột nhiên ngước mắt liếc về phía đối diện. Trong lòng Hoàng Khôi Hoằng càng thêm thấp thỏm lo âu, bây giờ đừng nói đến việc nhờ vả Thẩm Trí giúp đỡ, có thể suôn sẻ an toàn mà rút lui trong tối nay đã là may mắn lắm rồi.

Vì vậy, hắn không hề dám ăn quân bài của Tạ Tiền Thiển, thậm chí còn giúp cô dò đường vài lần, vì vậy những nước đi của các quân bài tiếp theo của Tạ Tiền Thiển đều rất thuận lợi.

Sau khi ăn Hoàng Khôi Hoằng và Lưu Á Đông mỗi người một quân bài, tự mó thì những con chip trước mặt cô đột nhiên chất đống như một ngọn đồi.

Khi Lưu Á Đông nhường bài một lần nữa, anh ấy không thể không hỏi: "Cô bé, khi anh Tôn đánh quân Nhị Đồng tại sao cô không ăn lấy?"

Tạ Tiền Thiển trả lời rõ ràng: "Tôi đợi ăn Nhị Điều chứ không phải Nhị Đồng. Sau khi đánh Nhị Đồng tôi mới lóe lên ý nghĩ ra quân bài khác cho nên là ai rút trúng quân Nhị Đồng thì đều ném ra thôi."

Đối với những thứ như mạt chược, đánh bài hoàn toàn phụ thuộc vào quân bài trên tay và phán đoán ván bài hiện tại, có mức độ chủ quan nhất định, giọng điệu kiên định của Tạ Tiền Thiển khiến Lưu Á Đông hứng thú: "Dựa vào đâu cô xác định như thế?"

Tạ Tiền Thiển vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, không hề nao núng mà trả lời: "Sử dụng định lý picard trong môn Toán tích phân để thiết lập một mô hình tập hợp và thiết lập từng giải pháp theo các điều kiện của mô hình. Sau khi mười nghìn quân bài được đưa vào, các đường tích phân sẽ xích lại gần với nhau và xác suất thuận sẽ trở nên gần hơn bao giờ hết."



Cô chỉ vào những quân bài đã được đánh ra và nói: "Trong ván này, đường cong của Nhị Đồng không thuộc về bất kỳ nhóm nào. Không ai trong số các anh muốn lấy quân bài này. Xác suất xuất hiện của quân bài này ban đầu là 50. Do là anh Tôn đánh tiếp quân Nhị Đồng nữa nên xác suất xuất hiện lại của quân bài này tăng lên 90. Còn 8 quân bài, người đối diện và người chơi tiếp theo không có quân bài rút, Ba Sáu Vạn, Sáu Vạn đều đã đánh ra hết. Trong 8 quân đó chắc chắn có một quân Ba Vạn, miễn là quân Nhị Đồng xuất hiện sớm hơn Ba Vạn thì xem như tôi thắng chắc ván này rồi. Ngộ nhỡ khi rút được quân Ba Vạn sẽ không ai trong số chúng ta ném nó ném ra nên anh chỉ có thể tự mó nhưng nếu như là rút trúng quân Nhị Đồng thì ai trong số chúng ta đều sẽ ném ra. Đến cuối cùng thì khả năng là tôi sẽ tự mó do vậy xác suất tôi thắng ván này là cao gấp ba lần của anh."

Lưu Á Đông sững sờ nhìn Tạ Tiền Thiển, lập tức ném quân "Nhị Đồng" đang chà xát trong tay, cười lớn: "Cô bé à, cô đang nói cái gì thế?"

"......"

Anh Tôn sốt ruột hỏi Lưu Á Đông: "Anh thật đánh Ba Sáu Vạn à!"

Vừa nói vừa đưa tay ấn quân bài xuống trước mặt Lưu Á Đông, trong khoảnh khắc quân bài rơi xuống, hai người kia liền sững sờ.

Lúc này, ngay cả Hoàng Vỹ đang đứng bên cạnh quan sát cũng cảm thấy kinh hãi cực độ, vì vậy anh ấy nghiêng người lật những quân bài còn lại mà anh ấy chưa chạm vào, quả nhiên, quân bài áp chót là "Ba Vạn".

Mỗi người một đều mang sắc mặt khác nhau nhưng đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô bé như không có điểm gì nổi bật này. Chỉ thấy cô bé bắt đầu đẩy quân bài vào máy đánh mạt chược như không có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị cho ván tiếp theo.

Một số người là dân bô lão trong làng mạt chược và họ vẫn không hiểu được ý nghĩa của đống định lý mà Tạ Tiền Thiển vừa giải thích khi nãy nhưng họ đều biết rất rõ rằng tình huống này chỉ có hai khả năng.

Một là Thái tử gia của nhà họ Thẩm đã đưa một tên bịp đến đây, đương nhiên không thể tồn tại loại tình huống này, bọn họ đánh bài chỉ là để mua vui, Thẩm Trí không thiếu tiền nên đâu cần phải mang tên bịp đến đây. Vả lại, cô gái này quả thật ở vòng đầu tiên đã đánh loạn cào cào.

Còn một khả năng khác, nếu giải thích theo thuật ngữ mạt chược đó chính là cô bé có thể khả năng nhớ bài, đọc bài và đếm bài. Nói cách khác có nghĩa là nhìn những quân bài đã được đánh ra và thứ tự ra bài của mỗi người rồi đọc được trên tay mỗi người còn lại những quân bài gì để mà sau đó tính toán ai đang đợi quân bài nào.

Quả thực có rất nhiều cao thủ mạt chược có kỹ năng tính quân bài nhưng nó thường đòi hỏi nhiều năm kinh nghiệm và một bộ óc tốt, có người chơi mạt chược cả đời cũng chưa thể đếm chính xác từng quân bài.

Chưa đến hai giờ đồng hồ, cô gái này học được cách đếm bài và có thể tính toán một cách chính xác, tốc độ này trực tiếp khiến Lưu Á Đông đẩy bài nhìn Thẩm Trí: "Làm sao mà chơi được nữa đây?"

Thẩm Trí đặt một tay lên tay vịn ghế sofa, tư thế thoải mái: "Tùy năng lực của mỗi người thôi."



Và rồi chỉ sau hai quân bài là kết thúc, một lần Lưu Á Đông nhường bài cho anh Tôn và lần khác là Tạ Tiền Thiển tự mó Song Thất rồi trực tiếp tan học tại đây.

Không còn gì trước mặt Lưu Á Đông và Hoàng Khôi Hoằng, anh Tôn chỉ có sót lại một lượng chip nhỏ, Tạ Tiền Thiển đã trở thành người thắng đậm trong buổi tối hôm nay.

Mọi người đều đẩy những con chip cho cô và Tạ Tiền Thiển cuối cùng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, cô nâng vành mũ lên và đưa tay lấy tất cả con chip. Trong tích tắc, căn phòng trở nên im lặng.

Ngay cả Lưu Á Đông vừa định quay đầu lại nhìn những người đẹp thì hành động đấy cũng ngưng lại. Đây là lần đầu tiên trong buổi tối nay Tạ Tiền Thiển ngẩng đầu lên, dưới vành mũ ấy có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan thanh tú thoát tục dưới ánh đèn vàng ấm áp. Mọi người đều tập trung dán mắt vào khuôn mặt của cô.

Tạ Tiền Thiển thừa hưởng hoàn hảo vẻ đẹp của bà Mộc Tử, với khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, thanh tú và trắng trẻo, đôi mắt sáng như hổ phách tựa hồ đang đắm chìm trong nước biển, thật đặc biệt nhưng cũng thuần khiết đến nổi mê đắm lòng người. Nhưng dường như cô không hề quan tâm lắm đến vẻ ngoài của mình, vì xét cho cùng, cô mặc những bộ quần áo trung tính là để che đi vẻ ngoài quá nổi bật.

Lúc này rơi vào trong tầm mắt của mọi người, khiến mọi người có chút sửng sốt, Lưu Á Đông thu hồi hành động muốn ôm người đẹp, quay đầu nhìn Thẩm Trí nói: "Chẳng phải anh mới về Trung Quốc sao? Ở đâu tìm được cô bé xinh đẹp này vậy? Mà anh cũng không gần gũi với phụ nữ, hãy nhường cho tôi đi nhé."

Tạ Tiền Thiển quay đầu nhìn Lưu Á Đông một cách vô cảm nhưng Thẩm Trí ở phía sau anh ấy cười khẩy: "Được."

Tạ Tiền Thiển sắc mặt hơi lạnh, Lưu Á Đông cười nửa miệng nói: "Thật hay đùa đấy! Anh mà gật đầu là tôi dẫn đi ngay."

Thẩm Trí thản nhiên nói: "Nếu anh có thể dẫn đi được."

Lưu Á Đông hiển nhiên không hiểu ý của Thẩm Trí, quay sang nhìn Tạ Tiền Thiển với một nụ cười quyến rũ: "Anh Thẩm của em không hiểu tâm tư phụ nữ, đi theo anh ấy sẽ nhàm chán lắm. Tại sao em không theo anh Lưu tôi đây, anh không có gì nhiều, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đưa cô bé ra ngoài chơi bài, đảm bảo cô sống một đời vinh hoa phú quý."

Vừa nói, anh ấy vừa muốn đưa tay cởi mũ lưỡi trai của cô ra để nhìn rõ dung mạo hơn, Tạ Tiền Thiển đã sớm cảm nhận được bàn tay giơ lên ​​của anh ấy nên đẩy ghế ngả ra phía sau, dùng tay bên hông đỡ lấy ghế sofa bên dưới Thẩm Trí và cả thân thể nảy lên không trung. Đồng thời, khi chiếc ghế rơi xuống trên mặt đất, cô đã đáp xuống vững chắc sau Thẩm Trí và lạnh lùng nhìn Lưu Á Đông, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu vẫn bất động.


Trong phòng lại lần nữa im phăng phắc, chỉ có âm thanh khớp ngón tay của Thẩm Trí gõ vào sofa với âm sắc đều đặn mà bình tĩnh.


Lưu Á Đông sững người, vốn dĩ anh ấy chỉ định nửa đùa nửa thật thôi, sao mà anh ấy lại có thể thật sự động chạm vào người của Thẩm Trí được. Đương nhiên, nếu Thẩm Trí thực sự nguyện ý cho anh ấy thì sẽ rất vui vẻ nhưng không ngờ đến cô bé này lại phản ứng mạnh mẽ như vậy và làm thế nào mà cô đột nhiên vụt qua?

Lưu Á Đông ngừng trêu chọc cô, lắc đầu tặc lưỡi: "Bên cạnh cậu cả của nhà họ Thẩm đều ẩn chứa ngọa hổ tàng long mà."

Thẩm Trí tư thế lạnh lùng mà nghiêm trang, chậm rãi đứng dậy, có chút do dự nói: "Thời gian đã muộn rồi, tôi đi về trước, hẹn lần sau."

Thấy Thẩm Trí sắp rời đi, Hoàng Vỹ vội vàng thay em trai nói cái gì đó: "À đúng rồi, A Trí, em trai của tôi có một việc nhỏ muốn làm phiền anh, anh xem có thể giúp đỡ cho nó không."

Thẩm Trí quay lại và nhìn Hoàng Khôi Hoằng, Hoàng Vỹ đã đánh cho hắn một cái: "Hãy nói với anh Thẩm đi."

Hoàng Khôi Hoằng làm sao dám yêu cầu Thẩm Trí làm điều gì đó vào lúc này, trong đầu hắn chỉ toàn là câu "Mẹ kiếp! Mày là kẻ nào, muốn tìm đến cái chết à?" mà hắn đã hét vào mặt Thái tử gia của nhà họ Thẩm ngày hôm đó.

Hôm nay hắn thực sự đến để tìm cái chết.

Thẩm Trí thấy Hoàng Khôi Hoằng hèn nhát đến độ tiếng đánh rắm cũng không thể xì ra, vì vậy anh không ở lại thêm nữa và quay sang Hoàng Vỹ nói một cách đầy ẩn ý: "Gọi anh thì cũng không cần đâu, cá chạch dưới bùn bị thấm chút nước thì cũng đừng tự xem bản thân mình là hải sản cao cấp chứ."

Sau khi nói xong, phớt lờ Hoàng Khôi Hoằng và đi thẳng ra ngoài. Tạ Tiền Thiển nhếch khóe miệng, nhìn cũng rất tao nhã nhưng khi mắng người thì thật là độc miệng, chẳng lẽ đang ám chỉ Hoàng Khôi Hoằng "mặt dày" sao?

Ra khỏi sân, Thẩm Trí đi ở phía trước với thân người cao ráo, chân dài, hai tay đút túi quần trắng, xung quanh là non bộ nước chảy, cầu treo, bệ đá, ánh trăng trở thành khung cảnh. Ánh sáng dịu dàng ấy dường như đang soi rọi cho mỗi bước đi thanh thoát khoai thai tựa sương mai không vương bụi trần của Thẩm Trí.

Tạ Tiền Thiển đi theo phía sau, yên lặng nhìn anh, cô chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy, khác với khuôn mặt hiền lành của Thẩm Từ Khiêm, vẻ hào hoa của Thẩm Ngọc và đường nét sắc sảo của Thẩm Nghị.

Người trước mắt cô vừa đẹp mắt, mỗi một động tác đều có thể tạo thành một bức tranh, Tạ Tiền Thiển chưa bao giờ đè nén sự tán thưởng của mình đối với những món đồ đẹp.

Chắc lúc này cũng có người cùng ý nghĩ với cô, một người phụ nữ đột nhiên đi ra trước mặt cô, ngã về phía Thẩm Trí.



Thuốc Giải Chết Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thuốc Giải Chết Người Truyện Thuốc Giải Chết Người Story Chương 6: C6: Chương 6
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...