Thuốc Giải Chết Người
Chương 27: C27: Chương 27
Nói đến ca hát, Tạ Tiền Thiển chưa bao giờ thích ca hát, cho dù thỉnh thoảng cùng sư huynh đệ hoặc bạn học cấp ba đi karaoke nhưng về cơ bản là cô đều sẽ ngồi ăn từ đầu cho đến cuối. Quá lắm là trong nhóm có ai sinh nhật thì cô mới cùng mọi người hát bài Chúc mừng sinh nhật, thế thôi.
Lý do cho sự hứng chí đột ngột của ngày hôm nay rất đơn giản là bởi vì phòng tắm quá rộng nên cảm thấy tiếc cho hiệu ứng tiếng vang tuyệt vời này nếu không hát bài gì đó.
Cô không ngờ rằng sẽ có một khán giả trung thành lắng nghe giọng hát bay bổng của mình như thế. Lúc này, người khán giả trung thành đang cầm ly rượu vang đỏ trong tay và nửa tựa người vào chiếc ghế sofa tối màu cùng với đôi mắt bình tĩnh tập trung cao độ, yết hầu lăn xuống nhẹ nhàng gợi cảm, phong thái khiến người ta khó mà nhận ra rõ ràng.
Anh còn khen cô hát không tệ.
Khi giọng nói của Thẩm Trí vừa dứt, thứ anh nhìn thấy chính là khuôn mặt từ từ đỏ bừng lên của cô gái trước mặt.
Thẩm Trí xoay chiếc ly trên cổ tay nhưng anh không biết rằng cô cũng sẽ ngại ngùng.
Lúc này, xung quanh cô là làn hơi nước uốn lượn, một chiếc áo phông ngắn cùng một chiếc quần đùi thể thao, mái tóc ngắn ướt sũng dính bết vào hai má, thuần khiết xinh đẹp mà cũng dịu dàng như nước. Khi cô nửa cúi đầu, những giọt nước trên tóc sẽ rơi xuống sàn nhà, âm thanh nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy nhưng lại như đang đập vào tim Thẩm Trí, vô cùng trêu ngươi.
Anh vốn tưởng rằng sau khi nhìn thấy cô đi ra thì anh sẽ cảm thấy khó chịu mang cảm giác bị xâm phạm, nhất là khi cô đột ngột bước vào không gian riêng của anh. Chuyện mà mười mấy năm qua chưa từng xảy ra.
Tuy nhiên, lúc này đây điều kỳ lạ là những cảm xúc mà anh dự đoán lại không xuất hiện, thậm chí ngay cả sự lo lắng bồn chồn vừa rồi cũng biến mất không tăm tích, khiến Thẩm Trí vô cùng kinh ngạc.
Anh nâng chiếc ly lên, hỏi cô với vẻ thích thú: "Có muốn uống không?"
Trên cổ còn quấn khăn tắm, Tạ Tiền Thiển vươn đầu nói với anh: "Tôi uống rượu không giỏi."
Thẩm Trí sửa cô: "Nếm rượu, tôi dạy cô."
Mặc dù Tạ Tiền Thiển không thích uống rượu nhưng cô rất ham học hỏi, vừa nghe nói rằng uống rượu cũng phải học hỏi thì nghĩ ngay đến phải chăng Thẩm Trí có bí kíp gì để uống ngàn ly không say? Nếu quả thật có, cô sẽ lén lút học được tuyệt kỹ này sau lưng sư phụ, cho dù ngày sau hành tẩu trong giang hồ thì cũng có thêm kỹ năng mới để phòng thân.
Nghĩ đến đây, cô vô cùng chăm chú cúi người, Thẩm Trí để cô ngồi trên ghế sofa đối diện, cầm lấy hai ly rượu rỗng đặt lên chiếc bàn vuông bằng gỗ ở giữa, sau đó cầm lấy chai rượu bảo bối từ Burgundy mang về rồi bắt đầu từ việc rót rượu.
Anh nói với cô bằng một giọng nhẹ nhàng và dễ chịu: "Trước tiên hãy quan sát độ cao của chiếc ly. Chốc nữa chúng ta sẽ rót đến vị trí này. Rót nhiều quá là không thích hợp. Cô đã nắm kỹ về vị trí này chưa?"
Cằm của Tạ Tiền Thiển gần như dán chặt trên ly rượu, đôi mắt cô chăm chú nhìn vào vị trí trên ly rượu mà ngón tay Thẩm Trí vừa lướt qua và gật đầu.
Thế là Thẩm Trí tiếp tục nói với cô: "Tay phải cầm đáy chai, xoay cổ tay một chút giống như tôi để kiểm soát lượng rượu đổ ra nhưng phải thật cẩn thận để trong cả quá trình rót rượu, miệng chai không được chạm vào miệng ly."
Tạ Tiền Thiển tiếp tục gật đầu, biểu thị đã hiểu, Thẩm Trí bắt đầu rót rượu vang vào chiếc ly trước mặt cô, động tác uyển chuyển bình tĩnh, một tay cầm chắc bình rượu, chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy ra từ miệng chai khi anh rót nó ra, cổ tay của anh không hề run trong suốt quá trình rót rượu, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Cằm của Tạ Tiền Thiển sắp đập xuống bàn, cô nhìn chằm chằm vào dòng cảnh báo trên thân ly, như sẵn sàng nhắc nhở anh ngay khi vừa đến vạch.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng nói, Thẩm Trí đã bình tĩnh thu cái chai về, động tác đẹp mắt gọn gàng, không làm đổ một giọt. Độ cao của chất lỏng trong chiếc ly hoàn toàn trùng khớp với những gì anh vừa nói khi nãy không hề chệch chút nào.
Trong 19 năm sự nghiệp của mình, Tạ Tiền Thiển chưa bao giờ nhận ra rằng chỉ là rót rượu-một hành động đơn giản như thế mà trên đời này lại có người làm được một cách đẹp đẽ và uyển chuyển như vậy. Cái loại cảm giác không thể diễn tả được dường như đã được khắc vào tận xương tủy của Thẩm Trí, khiến cô cảm thấy rằng cần phải học ngay kỹ năng dương dương tự đắc này.
Vì vậy, Thẩm Trí đem ly rượu đặt ở trước mặt cô, nói: "Tiếp theo cô hãy rót cho tôi."
Thẩm Trí đưa chai rượu cho cô, Tạ Tiền Thiển đã rất nóng lòng muốn uống thử, cô cũng nhận lấy chai rượu vang, Thẩm Trí nhắc nhở cô: "Cổ tay."
Cô xoay người một hồi, sau đó chăm chú nhìn ly rượu trước mặt Thẩm Trí, cẩn thận không chạm vào miệng chai và bắt đầu rót rượu cho anh. Khi cô cúi xuống, mùi thơm ngào ngạt của hương vani trên người cô thoang thoảng lan đến Thẩm Trí, anh hơi ngước mắt nhìn đôi mắt trong veo của cô cùng nốt ruồi thấp thoáng trên môi dưới. Sự hấp dẫn ấy khiến cho yết hầu của Thẩm Trí lăn lộn và đôi mắt anh tối sầm lại vài phần.
Tạ Tiền Thiển bắt đầu rót rượu, sức mạnh cánh tay cô khá tốt và hoàn toàn có thể cầm chắc chai rượu. Đây là lần đầu tiên cô thử rót rượu bằng một tay và cô đã làm rất tốt.
Nhưng vào lúc này, một tin nhắn từ điện thoại di động của Thẩm Trí trên bàn hiện lên, giọng nói đột nhiên vang lên, Tạ Tiền Thiển cử động cổ tay, vừa lúc đó ly rượu đã đầy, cô vội vàng nhấc chai rượu lên nhìn Thẩm Trí:"Làm sao bây giờ."
Thẩm Trí ho nhẹ một tiếng: "Còn có thể làm sao, đành uống thôi."
Tạ Tiền Thiển cảm thấy vì sai lầm của bản thân mà Thẩm Trí đã uống nhiều hơn mình cả nửa ly nên công bằng mà nói, cô cảm thấy cần phải rót cho mình một lượng tương tự để uống cạn cùng anh. Vì vậy, cô rất khẳng khái rót cho mình đầy ly.
Và cũng rất trượng nghĩa nói với Thẩm Trí: "Tôi không thể để anh chịu lỗ được."
Cô nào đâu biết rằng một cái run tay của mình sẽ có giá hàng trăm nghìn như thế, Thẩm Trí chỉ có thể im lặng nhìn ly rượu trước mặt mình, phải lắc ly trước khi nếm rượu mới có thể giải phóng hoàn toàn được ether và acetaldehyde khiến rượu vang đỏ và oxy hòa quyện hoàn hảo để ngửi thấy mùi hương của rượu.
Nhưng rõ ràng, Tạ Tiền Thiển rót nhiều đến mức hai người không có chỗ trống để lắc ly. Uống thôi, còn có thể làm gì?
Đêm hôm đó, Tạ Tiền Thiển loạng choạng bước ra khỏi phòng Thẩm Trí, trước khi đi còn nói nhảm trước cửa phòng Thẩm Trí: "Rượu của anh không ngon, lần sau tôi mời anh một ly bia đen. Lần trước tôi uống một hớp bia đen trong bình giữ nhiệt của sư đệ, ngon hơn cái này nhiều."
"......" Thẩm Trí chỉ nhìn cô không nói lời nào, tự hỏi lòng nếu cô phát hiện bản thân đã uống một ly rượu bằng trị giá của một chiếc xe thể thao thì cô còn có thể nói như vậy hay không.
Một lúc sau, Thẩm Trí cầm chăn đi xuống lầu nhìn cô, Tạ Tiền Thiển chỉ cuộn tròn trên ghế sofa trong phòng khách, cả người như một quả bóng nhỏ và khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng nhưng đã ngủ rất say. Thẩm Trí cẩn thận đắp chăn cho cô, ánh mắt lướt qua nốt ruồi quyến rũ trên môi cô, anh không cầm lòng được nên dùng ngón tay cái lướt nhẹ, lại vô ý chạm vào môi dưới mềm mại của cô khiến anh có một cảm giác kỳ lạ. Tay anh dừng lại một lúc, thần sắc mê mang, cảm giác kỳ lạ trong lòng trước kia cũng có nhưng đêm nay tựa hồ rõ ràng hơn một chút.
Trên thực tế, đây là một chuyện tốt đối với anh, Ansel nói nếu anh bắt đầu có quan hệ với người khác phái thì đó là một khởi đầu tốt, cho thấy anh từ tận đáy lòng đã tiếp nhận sự tồn tại của người khác giới trong cuộc sống của mình.
Ansel cũng từng nói, nếu một ngày nào đó anh thật sự có thể hẹn hò với một người phụ nữ trên giường, Ansel sẽ có thể thành công rút lui rồi.
Vào thời điểm năm đó Ansel nói đùa như thế nhưng thực chất anh cũng không để tâm và đã một khoảng thời gian thật dài anh cho rằng, có lẽ cả đời này của mình cũng chỉ sẽ như vậy thôi, không thể vượt qua rào cản trở ngại và hơn nữa không ai có thể giúp được anh.
Thời gian anh ở nước ngoài, cho dù một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ và gợi cảm như thế nào thì anh cũng không thể khiến lòng anh có một chút gợn sóng. Nhưng sau nhiều năm như vậy, đối mặt với một cô gái nhỏ hơn mình rất nhiều, thậm chí còn chưa phát triển hoàn toàn thành một phụ nữ thực thụ, lại xảy ra cảm giác như vậy...... Đây là đang phạm tội đúng không?
Thẩm Trí đứng thẳng dậy và nhanh chóng rời khỏi cái không gian kỳ lạ đó.
Sáng hôm sau, Tạ Tiền Thiển bị âm thanh bên ngoài đánh thức, vừa ra khỏi phòng liền thấy bữa sáng đã bày ra trên bàn ăn, vội vàng rửa mặt, bưng bánh bao ngồi xổm ở trong góc nhìn Cố Lỗi chơi với roi da. Tuy rằng cô và cậu ấy đã giao đấu với nhau, biết rằng cậu ấy giỏi quyền anh nhưng chưa bao giờ ngờ đến cậu ấy cũng có thể chơi với roi da.
Tạ Tiền Thiển im lặng ăn xong chiếc bánh bao hấp, đột nhiên bước lên bậc đá bên hành lang và nhảy về phía Cố Lỗi. Cậu ấy thấy cái bóng phía sau xẹt qua nên quất roi thẳng về phía đó. Tạ Tiền Thiển nhanh chóng nghiêng người lăn sang bên kia, Cố Lỗi phản ứng rất nhanh, thu hồi roi và quất nó sang phía bên kia, gần như chạm vào mép giày của Tạ Tiền Thiển.
Máu của Cố Lỗi đột nhiên trở nên phấn khích, trong mắt cậu ấy chỉ có mục tiêu nhỏ nhưng động tác của Tạ Tiền Thiển quá nhanh và cô dường như có thể đoán trước được nơi cậu ấy sẽ tấn công. Và cô luôn ở tốc độ nhanh hơn một giây với sự di chuyển linh hoạt thay đổi độ cao thấp liên tục khiến người nhìn cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cố Lỗi ngày càng trở nên phấn khích, cây roi trong tay cậu ấy không ngừng xoay quanh Tạ Tiền Thiển như một vũ khí sắc bén mà đuổi theo và suýt nữa đánh trúng cô vài lần nhưng cuối cùng cô đều tránh được.
Khi đó, Tạ Tiền Thiển nhận ra rằng Cố Lỗi tuy to lớn nhưng không hề vụng về, cô có thể cảm nhận được Cố Lỗi có kinh nghiệm thực tiễn dày dặn, điều này khiến cô có chút kinh ngạc và cảm thấy thử thăm dò bấy nhiêu là đủ rồi.
Vì vậy, cô ngửa người ra sau, trực tiếp nhảy lên hành lang nhưng cô không nghĩ tới lưng lại đụng thẳng vào người ở phía sau. Cô đột nhiên quay đầu lại thì thấy Thẩm Trí đỡ cánh tay cô để cô đứng vững hơn, đồng thời thấp giọng hỏi: "Tỉnh rượu rồi à?"
Cố Lỗi sợ tới mức vội vàng quấn roi và giấu ra sau lưng: "Anh Thẩm, lần này không phải tại tôi."
Rốt cuộc, lần trước Cố Lỗi và Tạ Tiền Thiển đấu với nhau ở Hải Thành thì lão đại đã nổi nóng và tự mình ra tay nên lần này cậu ấy thực sự sợ hãi.
Ai mà ngờ rằng Thẩm Trí chỉ thản nhiên nói: "Ừm, roi không có mắt đâu, đừng tự làm mình bị thương."
Nói xong liền bước vào phòng, sau đó thì không có sau đó...... Cố Lỗi ngơ ngác cầm roi da trong tay, lão đại có kiểu tiêu chuẩn kép như vậy từ khi nào? Cậu ấy đột nhiên cảm thấy thật tủi thân.
Thấy Thẩm Trí không tức giận, Tạ Tiền Thiển quay đầu hỏi Cố Lỗi: "Anh biết quất roi kiểu rắn uốn lượn sao?"
"Lần đầu tiên tôi gặp anh Thẩm, tôi đã thấy anh ấy quất kiểu đó nên sau này tôi đã lén học được."
Thảo nào Tạ Tiền Thiển thấy những đòn roi của cậu ấy lại kỳ lạ như vậy, lực công kích mặc dù rất cường đại nhưng không có vẻ gì theo phong cách quất roi kiểu truyền thống.
Thấy cô có hứng thú, Cố Lỗi hỏi: "Muốn thử không?"
"Được." Tạ Tiền Thiển không chút do dự.
Võ quán Lương Gia đã không dạy những vũ khí truyền thống trong nhiều năm nay, sư phụ cô nói rằng bây giờ là một xã hội được cai trị bởi pháp luật và không có chuyện múa đao múa kiếm nhưng Tạ Tiền Thiển tỏ ra rất hứng thú với những điều này.
Cô cầm roi da trong tay Cố Lỗi và phát hiện nó nặng hơn cô tưởng tượng nhiều. Nếu muốn quất được roi hay thậm chí cầm nó trong tay mà điều khiển được theo ý muốn của mình không phải là điều dễ dàng gì. Tạ Tiền Thiển chỉ mới thử vài lần thì mồ hôi trên trán đã chảy đầm đìa.
Cố Lỗi nói: "Đừng lo lắng, khi thể lực tôi đang ở thời kỳ đỉnh cao thì quất chơi vài cái thôi cũng cảm thấy mất sức. Nghe Cố Diễu nói rằng cô dọn đến sống ở đây, nếu muốn học thì tôi có thể luyện tập với cô."
Tạ Tiền Thiển quay đầu lại lau mồ hôi trên trán, nói với cậu ấy: "Cám ơn."
Cố Lỗi sửng sốt một chút, cười nói: "Cảm ơn gì chứ, mọi người đều làm việc bên cạnh anh Thẩm, coi như là đồng nghiệp nên không cần phải khách sáo như vậy."
Tạ Tiền Thiển quấn roi trả lại cho cậu ấy, nghĩ đến việc Thẩm Trí đã nhiều lần sử dụng chiếc vòng đeo trên tay mình một cách thuần thục và nhuần nhuyễn đến mức hoàn mỹ thì không cầm lòng mà hỏi tiếp: "Thẩm Trí cũng có thể quất roi?"
Cố Lỗi cầm lấy roi da và trả lời: "Có lẽ vậy. Lúc trước ở nước ngoài tôi và anh Thẩm từng tham gia một trận đấu quyền chợ đen, khi đấu xong tôi bị đối thủ trả đũa, một nhóm người da đen bao vây, tôi suýt bị họ đánh chết. Khi chỉ còn lại một chút sức lực thoi thóp, anh Thẩm đã cứu mạng tôi, nếu không có lẽ tôi đã phải gặp chúa vào ngày hôm đó rồi. Lúc đấy kỳ thực thần trí của tôi đã không còn tỉnh táo nữa, hình như tôi đã nhìn thấy anh Thẩm lôi ra một chiếc thắt lưng cũ từ bãi rác trong ngõ, có rất nhiều người đàn ông da đen cao lớn, không ai trong số họ có thể đến gần anh ấy. Nhưng sau này tôi đi theo anh Thẩm, chưa bao giờ thấy anh ấy dùng roi nên tôi không chắc chắn về điều đó."
Tạ Tiền Thiển thả Căn Bậc Ba ra khỏi lồ ng và hỏi: "Cho nên anh đã quen biết anh ấy từ rất lâu rồi?"
"Cũng khá là lâu, khi tôi gặp anh Thẩm là lúc anh ấy còn đang đi học. Chúng tôi đều là người Trung Quốc cho nên anh Thẩm thường chăm sóc cho chúng tôi. Sau đó, Cố Diễu và tôi đều đi theo anh ấy."
Tạ Tiền Thiển ôm Căn Bậc Ba trong lòng, nhìn nó chăm chú, đột nhiên nhớ ra rằng mình cần dẫn bé mèo đi tiêm ngừa để buổi tối có thể ôm nó đi ngủ.
Bên kia, lúc Cố Diễu đang giúp Thẩm Trí dọn dẹp phòng, phát hiện chai rượu vang đỏ anh cất giữ đã lâu, giờ trở nên trống rỗng nên kinh ngạc hỏi: "Lão đại, không phải anh nói chai rượu vang đỏ này rất quý hiếm, khó mà có được, rất đáng để sưu tầm? Đêm qua anh đã uống nó một mình?"
Ngồi vào bàn ăn, Thẩm Trí nhìn chai rượu rỗng trên tay Cố Diễu, nghĩ đến tối qua có người nói uống không ngon nhưng luôn miệng bảo không nên lãng phí, anh bất lực mà xoa xoa chân mày.
Tạ Tiền Thiển vừa hay ôm Căn Ba Bậc trong tay đi vào và nói với Thẩm Trí: "Tôi muốn đem Căn Ba Bậc đi tiêm ngừa, tôi có thể xin anh nghỉ phép được không?"
Thẩm Trí liếc nhìn bé con trong lòng cô rồi nói: "Đi đi."
Tuy nhiên, vào buổi trưa, Tạ Tiền Thiển đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Trang Ty Thiến, nói rằng bạn của cô ấy đã trở về Trung Quốc và có thể sắp xếp gặp cô vào buổi chiều này.
Vì vậy, Tạ Tiền Thiển vội vàng đến địa chỉ mà Trang Ty Thiến gửi qua, đó là một quán cà phê gần khu thương mại. Người bên kia là một tay ăn chơi phú nhì đại mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, lái một chiếc xe thể thao rất ngầu.
Ban đầu, hắn ta đến gặp Tạ Tiền Thiển chỉ để giữ thể diện cho Trang Ty Thiến nhưng khi vừa ngồi xuống và thấy người hẹn là một cô gái xinh đẹp với dung mạo xuất chúng đang ôm một con mèo con trong tay, hắn ta lập tức tỏ ra có hứng thú.
Hắn ta nói rằng đã mua bức tranh từ nhân viên trong phòng làm việc của Lý Ải Thanh vào năm ngoái và hắn ta vẫn còn số điện thoại của người đó. Do đó, hắn ta đã trực tiếp chuyển nó cho Tạ Tiền Thiển.
Sau đó, hắn ta trò chuyện với Tạ Tiền Thiển về mèo, hắn ta liền lấy bức ảnh con mèo giống Ragdoll trong điện thoại di động ra và đưa cho Tạ Tiền Thiển xem. Tạ Tiền Thiển vốn dĩ không biết cách nuôi mèo nhưng khi thấy đối phương là một người rất hiểu biết và có kinh nghiệm trong việc nuôi mèo nên cô đã khiêm tốn xin lời khuyên, hắn ta thậm chí còn đón lấy Căn Bậc Ba trên tay cô rồi vuốt v e nó.
Thẩm Trí cùng Cố Lỗi vừa từ trong ngân hàng bước ra, chú Trịnh đã đỗ xe ở cửa, vừa lên xe, Cố Lỗi đã kinh ngạc nói: "Đó không phải Tiền Đa sao? Không phải cô ấy nói dẫn Tiểu Tam đi tiêm ngừa, sao lại ở cùng một gã đàn ông vậy?"
Thẩm Trí từ từ hạ kính xe xuống nhìn quán cà phê bên kia đường, lúc này Căn Bậc Ba đang nằm trong tay phú nhị đại, hắn ta ôm Căn Bậc Ba vuốt v e và không biết đã nói gì với Tạ Tiền Thiển khiến cho cô gái đột nhiên đảo mắt rồi nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt.
Thấy vậy, Cố Lỗi buộc miệng nói: "Gã đó không phải là bạn trai của Tiền Đa chứ? Sau một thời gian dài, Tiền Đa lẻn ra ngoài gặp bạn trai của cô ấy? Anh Thẩm, có nên lên tiếng gọi cô ấy không?"
Ngón tay Thẩm Trí chậm rãi gõ lên cửa sổ, ánh mắt sau cặp kính đột nhiên lặng yên u tối.
Anh trực tiếp đóng cửa sổ xe lại, nói với chú Trịnh: "Đã lâu không về thăm nhà họ Thẩm, cũng nên về xem qua một chút. Chú Trịnh hãy báo với quản gia Đào là tối nay tôi sẽ quay về nhà Tổ."
Mười phút sau, Tạ Tiền Thiển nhận được cuộc gọi từ quản gia Đào, người này vội vàng nói với cô: "Cô Tiền Thiển, cô đang ở đâu? Hãy mau quay về nhà, tối nay cậu cả sẽ đến. Mọi người bây giờ đều đang vội vàng trên đường trở về đấy."
Thuốc Giải Chết Người