Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc

Chương 52: MÓN THỨ BA MƯƠI: TIRAMISU (Hoàn chính văn)


Khoảng hai, ba giờ chiều, vào thời điểm nóng nhất trong ngày, tiếng nhạc đám cưới cứ vang vọng trên bãi cỏ ở một vùng ngoại ô Paris nào đó.


Trên bãi cỏ rải đầy cánh hoa hồng trắng, cuối con đường là một đình nghỉ chân bằng gang trắng, mặc dù Trần Túy không hiểu lắm, thiết kế rỗng hoàn toàn như vậy thì làm sao có thể gọi là “đình” được.


Ở phía bên kia, lối vào khu vực tổ chức đám cưới chính có một quầy tráng miệng, bên cạnh bày hai tháp bánh su kem và tháp macaron lòe loẹt, tiếp đến là chiếc bánh kem chính của đám cưới nằm ở vị trí trung tâm.


Thời điểm tới nơi, Trần Túy hơi ngạc nhiên, cô đã làm rất nhiều đám cưới ở nhà hàng, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy người Pháp tổ chức đám cưới với không giản dị như vậy.


Hiển nhiên người trải đời như Tần Phong không phản ứng gì, anh nói rằng rất nhiều đám cưới trong nước hiện nay đều có quy mô như thế này, thậm chí quà đáp lễ cho khách còn được đặt riêng, rất hoành tráng.


Trần Túy không bình luận gì, lặng lẽ lùi về vị trí khuất nhất, cả hai im lặng đứng ở một góc chờ Steven.


Chiêm ngưỡng bãi cỏ đầy khách khứa, cô thực sự cảm thấy hối hận, đúng là không nên đồng ý làm phù dâu, vẫn là đánh giá quá cao khả năng chấp nhận đám đông và giao tiếp xã hội của mình.


Nhưng đồng thời, tâm trạng của Tần Phong cũng chẳng khá hơn là bao.


Anh chắc chắn rằng đây là một cảnh tượng vô cùng lố bịch. Rõ ràng mấy ngày trước còn một mình dằn vặt, nghiến răng nghiến lợi, hôm nay lại đi cùng bạn gái hiện tại đến dự đám cưới của bạn trai cũ của cô ấy.


Tối hôm đó, sau khi biết rõ mọi chuyện, anh cố gắng giấu sự lúng túng, muốn lập tức trốn khỏi chuyện này, nhưng không ngờ chú rể lại quá nhiệt tình, rõ ràng là mối quan hệ “tình địch”, nhưng lại cư xử như anh em ruột thịt, nhất quyết mời anh đến dự đám cưới của mình.


Tần Phong vốn định từ chối một cách lịch sự, nhưng liếc nhìn Trần Túy bên cạnh đang xem náo nhiệt mà không nói gì, anh vốn thích thử thách bản thân nên đành đồng ý.


Hiện tại cả hai đều ở trong tình thế cưỡi trên lưng hổ, chỉ là sau khi Steven đến, có thể chắc chắn rằng tình trạng của Trần Túy còn tệ hơn.


“Sao rồi, Tequila, căng thẳng không?”


Trần Túy nhìn đám đông đang dần lấp đầy bãi cỏ, khẽ thở ra: “Ổn thôi, dù sao thì cũng không phải tôi kết hôn.”


Steven không cho là như vậy, anh ấy nhướng mày: “Nhưng em cứ nhíu mày mãi thôi.”


Trần Túy liếc nhìn anh ấy, Steven khẽ làm động tác kéo khóa miệng.


Tần Phong cười nắm tay Trần Túy, anh nói: “Bữa tiệc nhân viên trước đây cũng không thấy em lo lắng như vậy.”


“Trước đây vì có anh ở bên cạnh.” Câu nói vô thức khiến cả hai đều sững người, nhanh chóng phá vỡ sự căng thẳng ngầm trong bầu không khí.


“Tequila, bên này sắp bắt đầu rồi, em đi theo anh đi.”


“Được, em biết rồi.”


Tần Phong gật đầu, cười với họ: “Đi nhanh đi.”


Sau đó, anh và Steven cũng ngồi xuống ghế trên bãi cỏ, chờ đợi buổi lễ bắt đầu.


Tiếng nhạc đám cưới được báo trước hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng vang lên một cách nghiêm túc, Trần Túy với tư cách là phù dâu đi sau cô dâu, tay nắm chặt một chiếc hộp với vẻ mặt khó xử, cuối cùng cô lén lút đưa chiếc hộp đựng nhẫn cho phù rể bên cạnh khi không ai nhìn thấy.


Chứng kiến tất cả những điều này, Tần Phong suýt chút nữa thì bật cười, nghĩ thầm thật là làm khó người này rồi.



May mắn thay, đám cưới diễn ra suôn sẻ, sau khi trao nhẫn, Leo lập tức nhảy lên như một con khỉ, phát ra những âm thanh “ú hú” và “yohou”, Tần Phong lặng lẽ hít một hơi.


Steven cũng nhận thấy sự bất lực của người bên cạnh, cười trong tiếng reo hò của đám đông, ghé sát tai nói nhỏ: “Có phải chưa từng thấy người nào phóng khoáng như vậy không?”


Tần Phong gật đầu, nhưng mơ hồ có một cảm giác quen thuộc, sau đó một khuôn mặt khác đột nhiên hiện lên trong đầu anh, sau vài giây suy nghĩ, anh cố gắng tìm một cách diễn đạt lịch sự nhất, “Có lẽ người hoạt bát nhất bên cạnh tôi cũng chỉ có Tiểu Niên thôi.”


Steven lại chỉnh lại anh: “So với Leo, Tiểu Niên vẫn còn yên tĩnh hơn nhiều.” Anh ấy nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa Tiểu Niên còn rất có ý tứ.”


Tần Phong thấy người bên cạnh bảo vệ như vậy, vội vàng gật đầu tán thành: “Đúng vậy, Tiểu Niên vẫn chín chắn hơn nhiều.”


Vào khoảnh khắc này, anh đột nhiên cảm thấy thương cho bạn gái của mình, những thứ mà người mắc chứng sợ xã hội sợ nhất, Leo đều có cả, trách sao người này không lâu sau đã trở thành bạn trai cũ.


Xem ra Steven nói đúng, Tiểu Niên vẫn tốt hơn nhiều.


·


Nghe nói đám cưới này sẽ kéo dài đến tận nửa đêm.


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phù dâu, Trần Túy thậm chí còn không chụp ảnh chung mà đã kéo Tần Phong chuồn mất, may mà đôi giày cao gót hôm nay của cô chỉ cao chưa đến năm centimet, nếu không thì có lẽ đã bị trẹo chân rồi.


Sau khi rời khỏi địa điểm tổ chức, cô mới thở phào nhẹ nhõm.


Tần Phong bật cười, không biết lấy đâu ra một chai nước đưa cho cô: “Gượng ép như vậy, lúc đầu tại sao lại đồng ý?”


Tay cầm chai nước của Trần Túy khựng lại.


Lúc đầu tại sao lại đồng ý… Cô ngẫm nghĩ nhưng không định nói ra, liền đổi sang chủ đề khác.


“Cả ngày chưa ăn gì, đói rồi.”


Tần Phong thở dài, nắm lấy tay cô, cả hai chậm rãi bước đi trên đường: “Đã bảo em ăn chút gì đó vào buổi sáng rồi, làm phù dâu vất vả lắm, bận rộn cả ngày không có thời gian ăn uống đâu.”


“Không ngờ lại mệt đến vậy.” Còn mệt hơn cả việc xoay vòng liên tục trong bếp cả ngày, đặc biệt là tổn hại tinh thần không thể đo lường được.


Lúc này, trời đã nhá nhem tối, gió lạnh mùa đông thổi qua vạt váy của Trần Túy. Tần Phong cúi đầu, khẽ chau mày, rồi cởi chiếc áo khoác dáng dài trên người mình khoác lên cho Trần Túy.


Trần Túy ngẩn người, nói: “Em không lạnh, anh mặc đi.”


“Anh cũng không lạnh, hôm nay nhiệt độ cũng ổn, mặc áo vest là đủ rồi.” Anh nói xong liền cẩn thận cài cúc áo khoác, nhìn vạt váy lộ ra dưới chiếc áo dài của người đối diện, nghĩ đến điều gì đó, anh khẽ cười: “Nếu em cứ sợ phiền phức như vậy, có phải kết hôn cũng không muốn tổ chức đám cưới không?”


Trần Túy hồi tưởng lại cảnh tượng khách khứa đông nghịt hôm nay, kiên quyết lắc đầu: “Không muốn.” Hơn nữa, cô vốn dĩ cũng không có nhiều bạn.


Lúc này, Tần Phong đưa điện thoại cho cô, để cô xem địa chỉ nhà hàng trên đó: “Ăn ở đây được không?” Nói xong lại lẩm bẩm nhỏ như nói một mình: “Không muốn tổ chức thì không tổ chức.”


“Hả? Anh nói gì?”


“Không có gì, mau xem có muốn ăn ở đây không, cũng không xa lắm.”


“Được thôi, chỗ nào cũng được.” Trần Túy xem xong nhét điện thoại vào túi áo khoác của Tần Phong, hai người quyết định cứ thế đi bộ đến nhà hàng.



Con đường ngoại ô chỉ có vài ngọn đèn đường lờ mờ cách nhau rất xa, cỏ dại hai bên đường phát ra tiếng xào xạc, thậm chí có thể ngửi thấy mùi đất lẫn trong gió, tất cả đều là dáng vẻ nên có của một buổi tối bình dị và yên bình.


Tần Phong không biết sự bình yên trong lòng lúc này là vì rời xa sự ồn ào náo nhiệt, hay là vì người đang đi bên cạnh mình.


Trong khoảnh khắc này, anh thoáng chốc hiểu được tâm lý muốn né tránh giao tiếp của Trần Túy, cũng bắt đầu mong chờ, nếu có một ngày có thể cùng người bên cạnh sống một cuộc sống đơn giản không màng thế sự… điều đó cũng không phải là không thể.


·


Bếp trưởng và quản lý của La Tulipe đồng loạt nghỉ việc một tuần, đây tuyệt đối có thể coi là một tin tức lớn.


Công việc bếp núc được Cảnh Phàn quán xuyến đâu ra đấy, giống như Trần Túy nói, năng lực của anh ấy tuyệt đối cũng ở cấp bậc bếp trưởng, đến làm phó bếp cho cô thật sự là phí tài.


Còn tình hình ở tiền sảnh thì không được lạc quan cho lắm, chủ yếu là tinh thần của một quản lý tạm thời nào đó ngày càng sa sút.


Cộng thêm những ngày Tần Phong đi công tác trước đó, Sơ Tiểu Niên đã thay thế vị trí quản lý tròn hai tuần, cậu ấy tối mắt tối mũi, tan làm là khóc lóc om sòm qua điện thoại, thậm chí còn uy h**p dụ dỗ Steven, bảo anh ấy mau chóng đánh ngất hai người kia rồi tống lên máy bay đưa về.


Cuối cùng vì đôi tai của mình, Trần Túy vẫn quyết định mua vé máy bay cho hai ngày sau.


Trong những ngày cuối của kỳ nghỉ, hai người không làm gì đặc biệt, Trần Túy đưa Tần Phong đi dạo trên những con đường quen thuộc của mình, còn mượn xe máy của bạn chở anh đi hóng gió.


Cũng tranh thủ đưa Tần Phong về nhà hàng mà cô từng làm việc, dẫn anh gặp bếp trưởng của nhà hàng Pháp mà cô thường nhắc đến.


Đêm trước khi về Thượng Hải, Tần Phong thần bí bảo Trần Túy thay một bộ quần áo trang trọng, đưa cô đến một nhà hàng Ý.


Nhà hàng này nhìn có vẻ đã mở được vài năm, Trần Túy lại là lần đầu tiên đến, vì vậy cô tỏ ra nghi hoặc: “Sao anh lúc nào cũng tìm được chỗ ăn ngon vậy?”


Ở trong nước thì không nói làm gì, đến Pháp rồi mà vẫn phải để Tần Phong dẫn cô đi ăn.


“Bình thường em ngoài đi làm thì là tập gym, Tiểu Niên về nước rồi chắc em cũng không đi ăn với ai đâu nhỉ?”


Người này dễ dàng nhìn thấu chân tướng, Trần Túy đành phải thừa nhận: “Ừm, em quả thật không thường ra ngoài.”


“Muốn ăn gì?” Tần Phong đẩy thực đơn qua.


“Anh gọi đi, em ăn gì cũng được.” Trần Túy chỉnh lại quần áo, tùy ý nói: “Anh gọi món gì em cũng thích ăn.”


Đầu ngón tay người đối diện khựng lại, không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ cách ăn nói của người nào đó gần đây đã tiến bộ đáng kể.


Anh gọi hai phần mì Ý đặc biệt, lại gọi một phần bít tết, cuối cùng không quên món tráng miệng nổi tiếng của nhà hàng Ý – Tiramisu.


Với phần ăn cho hai người, lượng thức ăn này thật sự là vượt quá tải, nhưng rõ ràng vị chef nào đó mấy ngày nay tiêu hao thể lực quá nhiều, lại một lần nữa phát huy vượt quá khả năng của mình mà tiêu diệt sạch sẽ món chính.


Vốn tưởng rằng đến đây là gần xong rồi, ai ngờ món tráng miệng cuối cùng lại trở thành giọt nước tràn ly đối với chef.


“Em thật sự không ăn nổi nữa rồi…” Cô ôm trán, uống mấy ngụm nước. Mặc dù Tiramisu là món tráng miệng mà cô khá thích, nhưng trước mắt cũng lực bất tòng tâm.


“Chỉ là món tráng miệng thôi.” Tần Phong cố gắng thuyết phục cô: “Chẳng phải người ta nói có một cái dạ dày thứ hai để ăn món tráng miệng sao?”


“Không có chuyện đó đâu.” Trần Túy nghiêm túc giải thích: “Chỉ là vì ‘cảm giác no đặc trưng theo giác quan’ mà thôi.”



“Anh cười gì chứ.” Hơn nữa giọng cười nghe rất giống đang chế nhạo.


“Cười em đó, chef…” Tần Phong hạ thấp giọng: “Cười sao em đáng yêu thế.”


Đáng yêu?


Trần Túy không muốn để ý đến anh.


Dù sao cũng chỉ có anh mới dùng từ này để hình dung cô, hành vi của cô trong mắt Sơ Tiểu Niên rõ ràng là “gái thẳng hết thuốc chữa”.


Chưa đầy mấy phút, món Tiramisu trứ danh được mang lên, may mà phần lượng không lớn, Trần Túy cảm thấy mình có thể ăn được vài miếng.


Chỉ là… cái Tiramisu này sao hình thù có chút kỳ lạ vậy?


Bình thường ăn không phải là một miếng tương đối dẹt sao, cái này lại là một hình lập phương.


“Nào, em ăn thử trước đi.” Tần Phong đẩy về phía cô.


Trần Túy lúc này mới cầm thìa lên chọc từ giữa: “Ừm? Sao cứng thế.” Giống như chất của chocolate, cô gạt lớp kem phía trên ra, có chút kinh ngạc: “Thật sự là chocolate.”


Hóa ra cái Tiramisu này chỉ là chiêu trò được bọc bên ngoài một quả cầu chocolate?


“Đúng vậy, đây là thực đơn bí mật được nhà hàng này đặc biệt thiết kế, người bình thường không ăn được đâu.” Tần Phong mím môi, trong mắt tràn đầy sự mong chờ không kìm nén được.


Nhưng Trần Túy nhìn khối cầu khó nói nên lời trước mặt thì hỏi: “Em… đập nó ra được không?”


“Sao cũng được.” Lúc này nhân viên phục vụ vội vàng mang đến một phần kem nóng, Tần Phong đặt nó trước mặt Trần Túy: “Hoặc là tưới lên quả cầu chocolate.”


Chờ đã, cảnh này sao có chút quen thuộc…


Trần Túy nghĩ đến điều gì đó, bật cười thành tiếng, xoa giữa hai đầu lông mày: “Không phải chứ…”


“Không phải cái gì?” Trong lòng Tần Phong bắt đầu căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định. Anh nghĩ, lần này không được thì lần sau lại đến.


Ai ngờ người đối diện lại cười nói: “Anh không đến nỗi quê mùa vậy chứ, quản lý Tần?”


Cảnh tượng trước mắt cô quá quen thuộc rồi, trước đây cô đã thấy quá nhiều khách hàng thích cho nhẫn vào quả bóng chocolate, hoặc là ly champagne.


Người nào đó không phải là người tôn sùng sự lãng mạn nhất sao, vậy mà cũng diễn lại những màn kịch trong phim truyền hình, điện ảnh cũ rích, Trần Túy có chút không dám tin.


Tần Phong thấy người này đang trêu chọc mình thì dở khóc dở cười: “Em cũng có thể chọn gói quả bóng này mang về nhà.”


Trần Túy ngừng cười, cầm lấy ly kem: “Em chọn đổ lên.”


Giây tiếp theo, quả bóng chocolate dần dần tan ra, cuối cùng lộ ra chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn, là một chiếc nhẫn trơn, không gắn kim cương, xem ra lần này cô không tìm được lý do để từ chối rồi.


Nhưng mà, người đối diện hình như cũng không nói chiếc nhẫn này đại diện cho điều gì.


“Được rồi, em lấy được rồi.” Cô tỉ mỉ nhặt chiếc nhẫn lên, dùng khăn ướt trên bàn lau sạch, đưa đến trước mặt Tần Phong: “Sau đó thì sao, quản lý Tần?”



“Không phải… Ý anh là, chef, phản ứng của em bình tĩnh quá, anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý.” Tần Phong nhận lấy chiếc nhẫn, nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Em không ngạc nhiên chút nào sao?”


“Em biết mà.” Trần Túy nói: “Hôm đó chẳng phải anh đã nói, sẽ tặng em nhẫn sao?”


“Anh…” Tần Phong hoàn toàn cạn lời, anh vốn tưởng rằng hôm đó Trần Túy nói những lời nửa tỉnh nửa mơ là anh “thừa nước đục thả câu”, ai ngờ người này thực ra vô cùng tỉnh táo, hơn nữa đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.


Quả nhiên, anh vĩnh viễn chịu thua trước Trần Túy.


Tần Phong uống một ngụm nước, hắng giọng, nhếch cằm, cố gắng tìm lại vị thế: “Vậy, đưa tay ra đây đi.”


Trần Túy phối hợp đưa tay trái ra, chiếc nhẫn từ từ đeo vào ngón áp út, lúc này cô mới phản ứng lại có gì không ổn: “Tại sao lại đeo ngón này?”


“Vì anh đo sai kích cỡ rồi, ngón giữa e là đeo không vừa.” Tần Phong ra vẻ.


“Ồ, vậy à.” Trần Túy khẽ nhếch môi, cũng không vạch trần. Cô đưa tay ra ngắm nghía vài giây rồi nói: “Kích thước rất vừa vặn, nhẫn trơn vừa hay có thể đeo trong bếp.”


Lúc này Tần Phong lấy ra một chiếc hộp: “Vậy có thể phiền chef đeo cho anh được không?”


“Anh cũng có.” Trần Túy nhướn mày.


Tần Phong cạn lời, nghĩ thầm, không thì sao?


Kết quả đợi vài giây, người đối diện lại đậy hộp lại ngay lập tức: “Về nhà thôi, về nhà rồi đeo cho anh.”


Tần Phong buồn cười hỏi: “Tại sao?”


Trần Túy hắng giọng, quay đầu nhìn sang vách tường: “Ở đây nhiều người quá.”


Vừa rồi mấy động tác của bọn họ đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người trong nhà hàng, cô thực sự sợ hãi, nhỡ đâu chiếc nhẫn này đeo vào tay Tần Phong, những người xa lạ hùa theo vây quanh bọn họ, vỗ tay hoan hô, vậy thì cô nhất định sẽ nhanh chóng trốn khỏi hiện trường này.


Tần Phong bị dáng vẻ sợ xã hội này của cô chọc cho cười miết, cũng không miễn cưỡng, ngoan ngoãn bỏ chiếc nhẫn vào túi mình.


Đến khi mọi người xung quanh không còn để ý, Trần Túy mới thoải mái hơn một chút, sau đó chậm rãi lắc lắc tay trái: “Vậy, bây giờ cái này tính là gì?”


“Em nói xem?” Người nọ lại lộ ra vẻ hồ ly, cố ý dụ người ta rơi vào bẫy.


Sớm đã nhìn thấu kế hoạch của anh, Trần Túy cũng dứt khoát không nói gì, cứ thế giằng co với anh.


Kết quả vẫn là Tần Phong không nhịn được trước, anh đưa tay ra, từ từ nắm lấy tay Trần Túy, sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út.


“Chef, em có biết Tiramisu trong tiếng Ý còn mang ý nghĩa gì không?”


“Tiramisu?” Trần Túy lặp lại, nghĩ đến điều gì đó thì tỏ ra ghét bỏ: “Đừng nói là anh muốn nói ‘Hãy mang em đi’ chứ?”


Cô đã nghe qua cái điển tích này, các cặp đôi đặc biệt thích dùng cái tên này để tạo chiêu trò. Cũng khó cho Tần Phong rồi, một ngày mà đào được hai cuốn bảo điển lãng mạn cũ rích.


Mà người bị lén đội cho cái danh hiệu nào đó một mình trấn tĩnh lại, hít sâu một hơi: “Hôm nay em nhất định không nể mặt em như vậy sao?” Hai người nhìn nhau một lát rồi cùng nhau bật cười, kèm theo tiếng ly tách va chạm lanh canh trong nhà hàng, Tần Phong trầm giọng, nghiêm túc hỏi: “Vậy, chef, hãy mang anh đi nhé?”


Nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia, Trần Túy cười đáp:


“Được thôi.”

——Kết thúc nội dung chính——

HẾT CHƯƠNG 52


Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Truyện Thực Vị - Thất Nguyệt Thất Nhạc Story Chương 52: MÓN THỨ BA MƯƠI: TIRAMISU (Hoàn chính văn)
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...