Thuần Phục
Chương 63: Tôi không ngại
339@-Công việc Trình Hoài Cẩn giao cho cô không hề dễ dàng, Tô Chỉ vốn cứ tưởng có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc, ít ra không đến mức làm trò cười cho anh.
Nhưng đến ngày thứ hai làm việc ở nhà Trình Hoài Cẩn, Tô Chỉ bắt đầu lo lắng không thôi.
Nhiệm vụ đầu tiên Trình Hoài Cẩn giao cho cô là làm một bản phân tích và tóm tắt ngắn gọn tất cả các dự án công do một công ty tư vấn năng lượng gió của Mỹ có tên là KCB đã thực hiện trong những năm gần đây.
Mới đầu Tô Chỉ nghĩ bụng đọc tiếng Anh không hiểu thì cùng lắm năng tra từ điển là ổn, sẽ chẳng đến mức quá khó khăn đâu. Nhưng đến lúc dòm thấy dự án nào cũng hở ra là cả trăm trang báo cáo, da đầu phút chốc tê rần rần.
Trình Hoài Cẩn bảo cô đọc lướt nhanh, nắm bắt các từ khoá, sau đó trích ra thông tin cốt lõi thôi là được. Nhưng Tô Chỉ vừa mới nhìn lướt qua một cái đã bắt đầu xuất hiện ảo giác như kiểu đang đọc sách trời.
Một lô xích xông thuật ngữ chuyên ngành chi chít chằng chịt khiến cô thậm chí không thể đọc nổi một câu cho liền mạch ra hồn, toàn phải tra từ điển tận bốn năm từ mới thì mới miễn cưỡng gọi là đọc được trôi chảy một câu.
Hôm đầu tiên Trình Hoài Cẩn chỉ đơn giản là giao nhiệm vụ rồi cứ để mặc cô muốn làm sao thì làm, đến lúc kết thúc ngày làm việc, Tô Chỉ thậm chí còn không dám hó hé với anh rằng mình tốn mất thời gian cả một ngày trời mà mới đọc được có mười lăm trang.
Sang ngày thứ hai, Trình Hoài Cẩn vẫn không đả động gì đến tiến độ làm việc của cô.
Suốt từ sáng đến tận bây giờ, Trình Hoài Cẩn đều ở ngoài phòng khách gọi điện thoại với người ta. Bỏ lại một mình Tô Chỉ ngồi thu lu trước bàn làm việc trong phòng ngủ đọc báo cáo dự án. Ngồi trên ghế nệm êm ái là thế, vậy mà bây giờ cô lại có cảm giác như ngồi trên đống than.
Giọng nói của Trình Hoài Cẩn cứ chốc chốc lại vọng tới từ ngoài phòng khách, nhìn đống tiếng Anh chằng chịt trước mặt và tiến độ giậm chân tại chỗ của mình, cảm giác chán nản dần tích tụ từ ngày hôm qua bắt đầu chèn ép lấn lướt khiến cô thở không ra hơi.
Nói thật, đúng là Trình Hoài Cẩn căn bản sẽ chẳng tỏ ra bất mãn hay hối thúc cô dù chỉ là một chút, nhưng Tô Chỉ cũng không phải hạng người ngồi yên tâm rung đùi tiêu pha tiền lương của anh như thế. Cái tiến độ làm việc này của cô hoàn toàn không xứng với mức lương hai trăm tệ một giờ mà anh đưa ra.
Lông mày của Tô Chỉ càng lúc càng xoắn chặt lại với nhau, mắt thì nhìn nội dung trên màn hình laptop mà lòng thì lo sốt vó.
Thế rồi cánh cửa phòng ngủ phía sau lưng bị người ta nhẹ nhàng mở ra.
Trình Hoài Cẩn thong thả đi vào ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô.
Đặt điện thoại ngay ngắn lên bàn, im lặng không nói một lời.
Tô Chỉ cũng im lặng nhìn màn hình laptop thêm một lúc. Nhưng chẳng được bao lâu sau, cô lại lẳng lặng xoay người qua phía anh.
“Trình Hoài Cẩn.” Giọng điệu của cô có chút chán chường.
Trình Hoài Cẩn đáp lại ngay một tiếng ừm, anh khẽ đổ người lại gần phía cô.
“Có gì vướng mắc thì cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Nhưng anh cứ càng dễ dãi không tính toán như thế này, cô lại càng cảm thấy mình không nên kiếm món tiền này.
“Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rồi,” Ngón tay đang cầm con chuột của cô buông thõng xuống, “Nghĩ thế nào thì tôi vẫn thấy mình không thể đảm nhận công việc này được.”
Cô cụp mắt nhìn xuống cái bàn trước mặt mình.
Thế rồi bất chợt, ghế xoay của cô bị người ta giữ chặt, cả người Tô Chỉ theo đà cái ghế cứ thế quay sang hướng đối diện với Trình Hoài Cẩn.
Cô ngẩng lên nhìn Trình Hoài Cẩn, phút chốc nhận ra đầu gối để trần của mình đang áp nhẹ lên lớp quần tây của anh.
Mang tới chút xúc cảm lành lạnh cùng cảm giác trơn mịn như có như không.
Tô Chỉ không kìm được muốn lùi lại phía sau, nhưng hai tay của Trình Hoài Cẩn đang đặt trên tay vịn của ghế xoay, cơ thể anh khẽ đổ về phía trước.
“Là bởi vì ngày hôm qua và ngày hôm nay làm chậm tiến độ, cho nên em cảm thấy mình không thể đảm đương được sao?”
Nhịp đập con tim bất giác tăng tốc loạn nhịp.
Là vì tư thế mang tới cảm giác áp bức của Trình Hoài Cẩn, và cũng bởi vì đầu gối của cô bị buộc phải áp sát lên lớp quần tây của anh.
Ánh mắt cô lảng tránh nhìn xuống đôi dép của mình với vẻ rất mất tự nhiên.
Một đôi dép lông xù màu hồng, bên trên còn có hình một chú thỏ nhỏ. Trái tim Tô Chỉ lại đập rộn ràng thổn thức, hôm qua cô chẳng mảy may phát hiện ra điều này, hóa ra trên đôi dép Trình Hoài Cẩn đưa cho mình còn có hình một chú thỏ nhỏ xíu.
“Vẫn đang mất hồn à?”
Trình Hoài Cẩn cất lời khiến Tô Chỉ lại giật thót.
Bấy giờ cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi môi mím chặt: “Tôi sẽ chẳng bao giờ đạt tới trình độ có thể giúp ích được gì cho chú cả, chỉ có mỗi chuyện đọc hết một lượt số tài liệu này thôi mà tôi đã phải tốn rất nhiều thời gian rồi.”
“Tôi cũng đâu có thúc giục em.”
“Tôi biết chứ.” Giọng cô càng lúc càng trầm xuống, “Nếu không phải là tôi, chú vẫn sẽ nhân từ như thế này ư?”
“Không hề.” Trái lại, Trình Hoài Cẩn rõ là thẳng thắn bộc trực.
Tô Chỉ nghẹn lời.
“Giờ em đang đọc đến đâu rồi?” Nói rồi Trình Hoài Cẩn xoay người Tô Chỉ quay lại đối diện với màn hình laptop, sau đó bản thân cũng ngồi xích lại gần cô, “Để tôi hướng dẫn em đọc hết bản báo cáo dự án này.”
Tô Chỉ đang định từ chối thì đã nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói theo kiểu ra mệnh lệnh, không dễ chối từ: “Bây giờ bắt đầu.”
Và thế là suốt từ mười giờ sáng cho đến tận hai giờ chiều, Trình Hoài Cẩn luôn ngồi bên cạnh đọc hết tập tài liệu đó cùng Tô Chỉ. Anh dạy cô cách làm sao để đọc lướt, cách làm sao để nắm bắt từ khoá và câu văn quan trọng. Những từ chuyên ngành thường gặp hãy tổng hợp lại, ghi chép ngắn gọn chúng, về sau gặp lại từ đó đôi ba lần là sẽ nhớ kĩ, không cần phải tra từ điển nữa.
Trình Hoài Cẩn ngồi cách cô rất gần, hương gỗ lũa man mác trên người anh bủa vây trọn tấm thân Tô Chỉ. Khi anh nói chuyện, hương thơm ấy càng giống như dán sát bên tai, khiến Tô Chỉ tê dại từ đầu đến chân.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong vài phút đầu tiên mà thôi. Chẳng bao lâu sau, Trình Hoài Cẩn đã phê bình cô không tập trung tinh thần, Tô Chỉ ngượng chín cả mặt, cũng không dám suy nghĩ linh tinh vớ vẩn nữa.
Cả một tập báo cáo dự án bằng tiếng Anh dày hơn một trăm trang, hai người đọc một lèo không nghỉ tay uống được lấy miếng nước, Trình Hoài Cẩn ngồi bên cạnh kiên nhẫn xem cô trích đoạn và gạch chân những điểm chính quan trọng. Thấy cô làm chậm ở đâu là sẽ lên tiếng nhắc bài vài câu, nhưng tuyệt nhiên không hề hối thúc cô.
Tô Chỉ từ từ bắt đúng nhịp guồng quay, tốc độ đọc cũng càng lúc càng nhanh hơn. Cả một tập báo cáo dự án cứ lật hết trang này sang trang khác, lúc giở đến trang cuối cùng, cô hét vang lên một tiếng: “Xong rồi này!”
Sau đó ngẩng đầu lên cười híp mắt nhìn Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn cô, giọng nói cũng đượm ý cười thấp thoáng: “Ăn cơm thôi, hai giờ rồi.”
Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn. Tô Chỉ thấy thế cũng xỏ dép vào, bước đi nhẹ nhàng theo sau anh.
Dì giúp việc nhanh tay hâm nóng lại cơm canh một lượt.
Hai người đi tới ngồi vào bàn ăn. Trong lúc đợi dì mang thức ăn lên, Tô Chỉ bất chợt có cảm giác như quay trở lại Bắc Xuyên.
Hệt như đợt nghỉ lễ Quốc Khánh lần đó, anh ở nhà dạy kèm bài vở năm lớp 12 cho cô, khi ấy anh cũng kiên nhẫn với cô như thế này.
Chẳng mấy chốc dì giúp việc đã dọn hết cơm canh lên, cuối cùng còn đặt thêm một đĩa bánh kem dâu tây lên mặt bàn.
Trái tim Tô Chỉ nóng rạo rực, cô nhớ tới hồi sống trong căn nhà ở Bắc Xuyên, dì Lý cũng thích nhất là mang cho một món đồ ngọt để ăn tráng miệng sau bữa cơm.
“Cảm ơn dì.” Cô mỉm cười nói với dì giúp việc.
Dì ấy cười cười vẻ hơi xấu hổ: “Đây đều là cậu Trình dặn tôi làm ạ.”
Ánh mắt cô quét sang phía Trình Hoài Cẩn, thấy anh đã cầm đũa lên nom đến là thản nhiên.
Xúc cảm dịu dàng, yếu mềm từ từ quấn bện trái tim Tô Chỉ, tựa như phủ lên đó một tấm thảm nhung san hô mềm mại.
“Chú vẫn nhớ cơ đấy.” Cô nói.
Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm.”
Tô Chỉ mím môi cười, vẫn không chịu yếu thế: “Ai mà biết có phải thật hay không chứ.”
“Tôi vẫn nhớ thành tích kỳ thi tháng đầu tiên năm lớp 12 của em, toán thi được 109+18, vật lý thi được 57 điểm.”
Hai mắt Tô Chỉ lập tức trợn tròn lên, đang định mở miệng thì lại nghe thấy anh nói thêm: “Hồi đó em còn nói bản thân cũng không chắc có định thi đại học hay không.”
Tô Chỉ: “...”
Tô Chỉ trừng mắt nguýt Trình Hoài Cẩn một cái, lớn tiếng càm ràm: “Mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi như này mà chú cũng nhớ kĩ thế làm gì?”
Trình Hoài Cẩn khẽ nhếch khóe môi: “Tôi lại thấy rất thú vị đấy chứ.”
Thoáng chốc, anh bỗng nói chuyện có phần nghiêm túc: “Tiểu Chỉ, em thật sự đã trở nên ưu tú hơn rất nhiều.”
Lời khen ngợi đến quá bất ngờ của anh khiến Tô Chỉ thấy hơi gượng gạo.
“Tôi đã muốn nói điều này từ lâu rồi, em đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn trước kia rất nhiều.”
Lồng ngực Tô Chỉ lại bắt đầu đánh trống dồn dập, dường như anh luôn có thể khơi dậy ngọn sóng lòng trong cô một cách dễ dàng.
Ấy thế nhưng cô vẫn chẳng thể hoàn toàn thản nhiên đón nhận điều đó: “Nếu tôi thật sự giỏi giang như thế, vừa nãy đã chẳng đến nước có mỗi một bản báo cáo dự án mà cũng cần phải có chú ở bên cạnh giúp sức thì mới đọc xong.”
“Con người ta không ai là biết tuốt cả.” Trình Hoài Cẩn nói, “Nhưng em đang tiến bộ mỗi ngày, tức là em sẽ luôn hoàn thiện hơn con người của trước kia.”
Cánh môi Tô Chỉ hơi mím lại.
Cô không muốn tiếp tục nói lời phủ nhận nữa, bởi lẽ chính cô cũng biết bản thân mình quả thực đã hoàn thiện hơn trước kia rất nhiều.
Dường như muốn lảng sang chủ đề khác, Tô Chỉ mở lời hỏi anh: “Tôi thấy mấy công ty chú đang tìm kiếm và hướng đến đều ở nước ngoài, vậy là về sau chú phải chuyển đi sao?”
Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đúng là vậy.”
“Ồ.” Tô Chỉ ậm ừ một tiếng rồi cũng thôi không hỏi gì nữa.
Cô yên lặng ăn hết bữa trưa, sau đó một mình quay về phòng ngủ đọc tài liệu trước.
Trình Hoài Cẩn không làm phiền cô, một mình anh làm việc ở ngoài phòng khách.
Nguyên buổi chiều, Tô Chỉ áp dụng theo phương pháp hồi sáng đọc thêm được một bản báo cáo dự án nữa. Đến lúc mệt mỏi rã rời, nhìn đồng hồ mới giật mình nhận ra không ngờ đã chín rưỡi tối rồi.
Bởi vì ăn cơm trưa hơi muộn nên cũng chẳng hề cảm thấy đói bụng.
Tô Chỉ duỗi thẳng lưng, đang định đứng dậy. Đột nhiên, một dòng ấm nóng trào ra ở phần thân dưới. Đầu óc cô phút chốc nổ tung chỉ còn lại một mảng trắng xoá, cả người đứng sững sờ tại chỗ.
Cơn đau quặn âm ỉ ở bụng dưới cũng truyền lên đại não, trong đầu Tô Chỉ chỉ hiện lên độc hai chữ “tiêu rồi” to đùng.
Cô rón rén di chuyển cơ thể đứng hẳn dậy đầy khó khăn, đưa tay sờ phía sau quần một cái, cúi xuống nhìn thấy ngay vết máu nhàn nhạt trên ngón tay.
Sự xấu hổ thoáng cái cuộn trào tràn ngập tâm trí Tô Chỉ.
Cả người cô nóng ran như thiêu như đốt. Cơn đau vùng bụng dưới cũng ngày càng rõ rệt, cảm giác nhoi nhói như kim châm khiến cô đi lại cũng thấy mất sức.
Tô Chỉ chầm chậm di chuyển bước chân đi tới cửa phòng ngủ, dùng bàn tay sạch mở cửa ra.
Chưa tới hai giây, Trình Hoài Cẩn đã nghe thấy tiếng động bèn đứng dậy khỏi ghế sofa đi về phía cô.
“Đọc xong rồi à.” Lời vừa thốt ra, anh bỗng phát hiện thấy sắc mặt tái nhợt khác thường của Tô Chỉ.
Tô Chỉ không cách nào hình dung được cảm giác xấu hổ muốn độn thổ ngay lúc này của mình, ngón tay cô bất giác run rẩy không ngừng.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn theo, anh đưa tay giữ chặt cổ tay cô.
“Sao ngón tay em lại chảy máu…”
Nói được nửa chừng, dường như chợt nhận ra điều gì đó.
“Tiểu Chỉ,” Anh cất giọng chậm rãi, “em đến tháng rồi phải không?”
Cả người Tô Chỉ đã nóng phừng phừng lên vì quá xấu hổ, giọng nói cũng hệt như bị ép dẹt thành một đường mỏng tang: “Hình như đã dây bẩn lên ghế của chú mất rồi.”
“Không sao, giờ em vào phòng tắm tắm rửa trước đi, để tôi bảo dì đi mua đồ giúp em.” Trình Hoài Cẩn vô thức vươn tay vỗ về sau lưng Tô Chỉ.
Vậy mà Tô Chỉ lại không hề ngăn cản anh, dường như cô đã chẳng còn hơi sức đâu mà để ý nữa, chỉ cất giọng lí nhí hỏi: “Phòng tắm của chú sao? Nhưng mà có máu đấy…”
“Tôi không ngại.” Trình Hoài Cẩn đi thẳng về phía phòng ngủ rồi dẫn Tô Chỉ đi vào phòng tắm.
Anh vặn mở vòi hoa sen, đưa tay thử nhiệt độ.
“Quần áo bẩn cứ bỏ vào cái giỏ này, giờ tôi sẽ bảo dì đi mua đồ ngay. Em có yêu cầu gì đặc biệt không?”
Vành tai Tô Chỉ đã đỏ đến độ có thể vắt ra cả máu. Dưới ánh đèn vàng ấm trong phòng tắm, trông nó lại càng giống như có thể tan ra bất cứ lúc nào.
Cánh tay Trình Hoài Cẩn siết chặt lại, nhưng anh cũng chẳng thể vươn tay làm bất cứ điều gì cả.
Cuối cùng chỉ nói: “Tôi đi mua cho em hộp thuốc giảm đau. Sẽ về nhanh thôi.”
Tô Chỉ gật đầu, thỏ thẻ nói: “Cảm ơn chú.”
Trình Hoài Cẩn nhìn cô lần cuối rồi xoay người đi ra ngoài.
Chân Tô Chỉ đã tê cứng, cởi quần ra xem, quả nhiên thấy cả một mảng đỏ chót.
Cô cuộn chỗ dính máu bằng phần vải còn sạch, sau đó đi vào trong nhà tắm.
Chẳng lâu sau dì giúp việc đã mang quần áo sạch và băng vệ sinh vào cho cô. Xối nước ấm tắm rửa xong xuôi, Tô Chỉ cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Cô thay sang bộ quần áo sạch dì đưa, sau đó mang quần áo bẩn mình vừa thay cho vào bồn giặt sạch sẽ.
Lát sau cô ôm bộ quần áo ướt đi ra ngoài, trong phòng ngủ vẫn chẳng có ai.
Tô Chỉ đi ra ngoài phòng khách, Trình Hoài Cẩn đang ngồi trên ghế sofa, trông có vẻ như đang đợi cô.
Anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy bộ quần áo ướt trong tay cô, bèn đứng dậy đưa cô tới chỗ tủ sấy đồ.
Hai người chẳng ai mở lời nói với nhau câu nào, ấy thế mà lại ngầm hiểu ý đối phương đến lạ.
Trình Hoài Cẩn mở cửa tủ sấy đồ, Tô Chỉ thấy thế bèn bỏ quần áo vào trong.
Cô đang đứng trước mặt anh, đóng cửa tủ xong quay lại hỏi: “Ấn nút nào?”
Ánh đèn bị Trình Hoài Cẩn che khuất đôi phần, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của anh hoàn toàn vây chặt lấy Tô Chỉ.
Mái tóc cô vẫn còn ẩm ướt, đuôi tóc nhỏ tí tách từng giọt nước trong suốt xuống hàng xương quai xanh để lộ ra ngoài.
Hạt nước cứ thế lẳng lặng trượt dài xuống dưới, cuối cùng biến mất trên lớp áo cộc màu xám cô mới mặc lên người.
Vì đến tháng mà cả người cô trông sao mà mong manh và rệu rã đến lạ, chỉ mới mở miệng nói chuyện thôi cũng đã tiêu tốn mất ba phần sức lực.
Trình Hoài Cẩn khẽ mím môi rồi giơ tay ra: “Ấn nút này.”
Vừa ấn xong, tủ sấy quần áo đã bắt đầu chuyển động.
“Bụng còn đau không?”
Tô Chỉ xoay hẳn người sang nhìn anh, khẽ gật đầu.
“Đỡ hơn chút rồi, nhưng vẫn còn đau.”
“Có cần uống thuốc giảm đau không?”
“Có.”
Trình Hoài Cẩn hạ thấp giọng: “Em vào phòng ngủ nằm lên giường trước đi, lát nữa tôi mang nước ấm vào cho em.”
Tô Chỉ ngây ngẩn ngước lên nhìn anh.
“Sắp mười một giờ đêm rồi đừng giày vò mình nữa, đêm nay em ngủ lại chỗ này đi.”
“...Chú thì sao?”
“Tôi không vào đâu, em yên tâm.” Trình Hoài Cẩn nói xong khẽ đẩy cô một cái, “Đi đi.”
Bụng dưới của Tô Chỉ lại bắt đầu âm ỉ cơn đau, nói thật lòng, giờ cô cũng không còn hơi sức đâu mà chạy lung tung khắp nơi nữa.
Bóng dáng Trình Hoài Cẩn nhanh chóng đi về phía phòng ăn, Tô Chỉ quay đầu đưa mắt nhìn giường của anh.
Một màu xám hết sức mộc mạc.
Ngoài cái đó ra thì không có bất cứ thứ gì khác. Đơn giản như phản chiếu lại chính con người anh.
Cô lập tức buông xuôi đầu hàng rất không có khí phách, để cả cơ thể mình vùi sâu dưới lớp chăn ấy.
Lúc Trình Hoài Cẩn bưng nước ấm và thuốc giảm đau đi vào phòng ngủ, Tô Chỉ đã nằm hẳn lên trên giường, chỉ thò cánh tay và đầu ra bên ngoài.
Trình Hoài Cẩn chợt ngẩn ngơ đôi chút, nhưng cũng chỉ trong một thoáng tích tắc đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, tiếp tục sải bước đi vào.
Anh ngồi xuống bên giường bóc thuốc giúp Tô Chỉ.
“Trước kia tôi không biết em bị đau bụng kinh.”
“Ngày trước không đau dữ dội đến thế này.”
“Sao bây giờ lại nghiêm trọng như vậy?”
Tô Chỉ nâng ly nước ấm, cố nuốt xuống hai viên thuốc giảm đau: “Chắc là tại ký túc xá ở đây vào mùa đông lạnh quá, tôi hay cảm thấy rất lạnh mỗi khi tỉnh giấc.”
Trình Hoài Cẩn khẽ nhíu mày, chẳng nói lời nào, chỉ cầm lấy thuốc và ly nước trong tay cô.
Nhưng dẫu là vậy, anh vẫn không hề rời đi ngay.
Mép chăn bên cạnh chân cô bị Trình Hoài Cẩn ngồi đè lên, Tô Chỉ cũng cảm thấy trong lòng hơi thấp thỏm bất an.
Không biết anh còn đang đợi cái gì.
“Tiểu Chỉ.”
Lồng ngực Tô Chỉ như bị thít chặt lại, cô đang đợi anh nói nốt nửa câu sau.
Dường như Trình Hoài Cẩn lại đắn đo suy xét một hồi, nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Lần sau nếu như có bất cứ việc gì cần đến tôi, em hãy nói thẳng với tôi, được chứ?”
Tô Chỉ biết anh đang nhắc đến chuyện tới tháng lần này, trên mặt lại bắt đầu âm ỉ nóng râm ran. Cô không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, thế là bèn lôi lại những gì anh nói lúc ăn trưa:
“Chẳng phải chú bảo sắp sửa phải ra nước ngoài rồi còn gì, đến lúc đó tôi có muốn tìm chú cũng chẳng tìm được.”
“Tôi nói là nếu như không có gì bất ngờ.”
Trong lòng Tô Chỉ chợt dâng lên chút buồn bực vô cớ, lầm bầm hỏi anh: “Cái gì được coi là bất ngờ.”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn xuống mặt chăn.
Vô cớ làm sao, cô cũng không muốn tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa. Anh đã có dự định sắp rời khỏi đây rồi, cô còn ở đây nói mấy chuyện này với anh làm gì không biết.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng ù ù của hệ thống sưởi đang hoạt động.
Tô Chỉ đang định bảo mình muốn đi ngủ rồi, nhưng lại chợt nghe thấy Trình Hoài Cẩn lên tiếng: “Chỉ cần là em muốn, tôi sẽ ở lại.”
Một lời bày tỏ gần như rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, chẳng hiểu có phải là do nội tiết tố hay không mà Tô Chỉ thoáng cái đã cảm thấy sống mũi cay cay.
“Tôi quan trọng với chú đến thế sao?”
Mà giờ đây, Trình Hoài Cẩn cũng thẳng thắn không mảy may giấu giếm điều gì: “Phải, Tiểu Chỉ à, tôi…”
Nhưng anh còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại của Tô Chỉ chợt đổ chuông.
Tô Chỉ hờ hững quay sang nhìn điện thoại, nhưng khoảnh khắc thấy tên người gọi đến, cả cơ thể bỗng co rụt lại hệt chú nhím gai đang sợ hãi.
Tô Chỉ nhìn sang Trình Hoài Cẩn, ánh mắt tựa như đang đưa ra lời cầu cứu.
Trình Hoài Cẩn thấy thế lập tức lấy điện thoại trong tay cô: “Để tôi nghe máy.”
Tô Chỉ không từ chối.
Trình Hoài Cẩn nhanh tay ấn nút nhận máy.
Hai người cách nhau rất gần. Chẳng mấy chốc, Tô Chỉ đã nghe thấy giọng nói khiến cô tức khắc tê rần cả da đầu:
“Alo, Tiểu Chỉ đấy ư? Là ba đây con.”
Thuần Phục
Nhưng đến ngày thứ hai làm việc ở nhà Trình Hoài Cẩn, Tô Chỉ bắt đầu lo lắng không thôi.
Nhiệm vụ đầu tiên Trình Hoài Cẩn giao cho cô là làm một bản phân tích và tóm tắt ngắn gọn tất cả các dự án công do một công ty tư vấn năng lượng gió của Mỹ có tên là KCB đã thực hiện trong những năm gần đây.
Mới đầu Tô Chỉ nghĩ bụng đọc tiếng Anh không hiểu thì cùng lắm năng tra từ điển là ổn, sẽ chẳng đến mức quá khó khăn đâu. Nhưng đến lúc dòm thấy dự án nào cũng hở ra là cả trăm trang báo cáo, da đầu phút chốc tê rần rần.
Trình Hoài Cẩn bảo cô đọc lướt nhanh, nắm bắt các từ khoá, sau đó trích ra thông tin cốt lõi thôi là được. Nhưng Tô Chỉ vừa mới nhìn lướt qua một cái đã bắt đầu xuất hiện ảo giác như kiểu đang đọc sách trời.
Một lô xích xông thuật ngữ chuyên ngành chi chít chằng chịt khiến cô thậm chí không thể đọc nổi một câu cho liền mạch ra hồn, toàn phải tra từ điển tận bốn năm từ mới thì mới miễn cưỡng gọi là đọc được trôi chảy một câu.
Hôm đầu tiên Trình Hoài Cẩn chỉ đơn giản là giao nhiệm vụ rồi cứ để mặc cô muốn làm sao thì làm, đến lúc kết thúc ngày làm việc, Tô Chỉ thậm chí còn không dám hó hé với anh rằng mình tốn mất thời gian cả một ngày trời mà mới đọc được có mười lăm trang.
Sang ngày thứ hai, Trình Hoài Cẩn vẫn không đả động gì đến tiến độ làm việc của cô.
Suốt từ sáng đến tận bây giờ, Trình Hoài Cẩn đều ở ngoài phòng khách gọi điện thoại với người ta. Bỏ lại một mình Tô Chỉ ngồi thu lu trước bàn làm việc trong phòng ngủ đọc báo cáo dự án. Ngồi trên ghế nệm êm ái là thế, vậy mà bây giờ cô lại có cảm giác như ngồi trên đống than.
Giọng nói của Trình Hoài Cẩn cứ chốc chốc lại vọng tới từ ngoài phòng khách, nhìn đống tiếng Anh chằng chịt trước mặt và tiến độ giậm chân tại chỗ của mình, cảm giác chán nản dần tích tụ từ ngày hôm qua bắt đầu chèn ép lấn lướt khiến cô thở không ra hơi.
Nói thật, đúng là Trình Hoài Cẩn căn bản sẽ chẳng tỏ ra bất mãn hay hối thúc cô dù chỉ là một chút, nhưng Tô Chỉ cũng không phải hạng người ngồi yên tâm rung đùi tiêu pha tiền lương của anh như thế. Cái tiến độ làm việc này của cô hoàn toàn không xứng với mức lương hai trăm tệ một giờ mà anh đưa ra.
Lông mày của Tô Chỉ càng lúc càng xoắn chặt lại với nhau, mắt thì nhìn nội dung trên màn hình laptop mà lòng thì lo sốt vó.
Thế rồi cánh cửa phòng ngủ phía sau lưng bị người ta nhẹ nhàng mở ra.
Trình Hoài Cẩn thong thả đi vào ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô.
Đặt điện thoại ngay ngắn lên bàn, im lặng không nói một lời.
Tô Chỉ cũng im lặng nhìn màn hình laptop thêm một lúc. Nhưng chẳng được bao lâu sau, cô lại lẳng lặng xoay người qua phía anh.
“Trình Hoài Cẩn.” Giọng điệu của cô có chút chán chường.
Trình Hoài Cẩn đáp lại ngay một tiếng ừm, anh khẽ đổ người lại gần phía cô.
“Có gì vướng mắc thì cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Nhưng anh cứ càng dễ dãi không tính toán như thế này, cô lại càng cảm thấy mình không nên kiếm món tiền này.
“Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rồi,” Ngón tay đang cầm con chuột của cô buông thõng xuống, “Nghĩ thế nào thì tôi vẫn thấy mình không thể đảm nhận công việc này được.”
Cô cụp mắt nhìn xuống cái bàn trước mặt mình.
Thế rồi bất chợt, ghế xoay của cô bị người ta giữ chặt, cả người Tô Chỉ theo đà cái ghế cứ thế quay sang hướng đối diện với Trình Hoài Cẩn.
Cô ngẩng lên nhìn Trình Hoài Cẩn, phút chốc nhận ra đầu gối để trần của mình đang áp nhẹ lên lớp quần tây của anh.
Mang tới chút xúc cảm lành lạnh cùng cảm giác trơn mịn như có như không.
Tô Chỉ không kìm được muốn lùi lại phía sau, nhưng hai tay của Trình Hoài Cẩn đang đặt trên tay vịn của ghế xoay, cơ thể anh khẽ đổ về phía trước.
“Là bởi vì ngày hôm qua và ngày hôm nay làm chậm tiến độ, cho nên em cảm thấy mình không thể đảm đương được sao?”
Nhịp đập con tim bất giác tăng tốc loạn nhịp.
Là vì tư thế mang tới cảm giác áp bức của Trình Hoài Cẩn, và cũng bởi vì đầu gối của cô bị buộc phải áp sát lên lớp quần tây của anh.
Ánh mắt cô lảng tránh nhìn xuống đôi dép của mình với vẻ rất mất tự nhiên.
Một đôi dép lông xù màu hồng, bên trên còn có hình một chú thỏ nhỏ. Trái tim Tô Chỉ lại đập rộn ràng thổn thức, hôm qua cô chẳng mảy may phát hiện ra điều này, hóa ra trên đôi dép Trình Hoài Cẩn đưa cho mình còn có hình một chú thỏ nhỏ xíu.
“Vẫn đang mất hồn à?”
Trình Hoài Cẩn cất lời khiến Tô Chỉ lại giật thót.
Bấy giờ cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi môi mím chặt: “Tôi sẽ chẳng bao giờ đạt tới trình độ có thể giúp ích được gì cho chú cả, chỉ có mỗi chuyện đọc hết một lượt số tài liệu này thôi mà tôi đã phải tốn rất nhiều thời gian rồi.”
“Tôi cũng đâu có thúc giục em.”
“Tôi biết chứ.” Giọng cô càng lúc càng trầm xuống, “Nếu không phải là tôi, chú vẫn sẽ nhân từ như thế này ư?”
“Không hề.” Trái lại, Trình Hoài Cẩn rõ là thẳng thắn bộc trực.
Tô Chỉ nghẹn lời.
“Giờ em đang đọc đến đâu rồi?” Nói rồi Trình Hoài Cẩn xoay người Tô Chỉ quay lại đối diện với màn hình laptop, sau đó bản thân cũng ngồi xích lại gần cô, “Để tôi hướng dẫn em đọc hết bản báo cáo dự án này.”
Tô Chỉ đang định từ chối thì đã nghe thấy Trình Hoài Cẩn nói theo kiểu ra mệnh lệnh, không dễ chối từ: “Bây giờ bắt đầu.”
Và thế là suốt từ mười giờ sáng cho đến tận hai giờ chiều, Trình Hoài Cẩn luôn ngồi bên cạnh đọc hết tập tài liệu đó cùng Tô Chỉ. Anh dạy cô cách làm sao để đọc lướt, cách làm sao để nắm bắt từ khoá và câu văn quan trọng. Những từ chuyên ngành thường gặp hãy tổng hợp lại, ghi chép ngắn gọn chúng, về sau gặp lại từ đó đôi ba lần là sẽ nhớ kĩ, không cần phải tra từ điển nữa.
Trình Hoài Cẩn ngồi cách cô rất gần, hương gỗ lũa man mác trên người anh bủa vây trọn tấm thân Tô Chỉ. Khi anh nói chuyện, hương thơm ấy càng giống như dán sát bên tai, khiến Tô Chỉ tê dại từ đầu đến chân.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong vài phút đầu tiên mà thôi. Chẳng bao lâu sau, Trình Hoài Cẩn đã phê bình cô không tập trung tinh thần, Tô Chỉ ngượng chín cả mặt, cũng không dám suy nghĩ linh tinh vớ vẩn nữa.
Cả một tập báo cáo dự án bằng tiếng Anh dày hơn một trăm trang, hai người đọc một lèo không nghỉ tay uống được lấy miếng nước, Trình Hoài Cẩn ngồi bên cạnh kiên nhẫn xem cô trích đoạn và gạch chân những điểm chính quan trọng. Thấy cô làm chậm ở đâu là sẽ lên tiếng nhắc bài vài câu, nhưng tuyệt nhiên không hề hối thúc cô.
Tô Chỉ từ từ bắt đúng nhịp guồng quay, tốc độ đọc cũng càng lúc càng nhanh hơn. Cả một tập báo cáo dự án cứ lật hết trang này sang trang khác, lúc giở đến trang cuối cùng, cô hét vang lên một tiếng: “Xong rồi này!”
Sau đó ngẩng đầu lên cười híp mắt nhìn Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn cô, giọng nói cũng đượm ý cười thấp thoáng: “Ăn cơm thôi, hai giờ rồi.”
Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn. Tô Chỉ thấy thế cũng xỏ dép vào, bước đi nhẹ nhàng theo sau anh.
Dì giúp việc nhanh tay hâm nóng lại cơm canh một lượt.
Hai người đi tới ngồi vào bàn ăn. Trong lúc đợi dì mang thức ăn lên, Tô Chỉ bất chợt có cảm giác như quay trở lại Bắc Xuyên.
Hệt như đợt nghỉ lễ Quốc Khánh lần đó, anh ở nhà dạy kèm bài vở năm lớp 12 cho cô, khi ấy anh cũng kiên nhẫn với cô như thế này.
Chẳng mấy chốc dì giúp việc đã dọn hết cơm canh lên, cuối cùng còn đặt thêm một đĩa bánh kem dâu tây lên mặt bàn.
Trái tim Tô Chỉ nóng rạo rực, cô nhớ tới hồi sống trong căn nhà ở Bắc Xuyên, dì Lý cũng thích nhất là mang cho một món đồ ngọt để ăn tráng miệng sau bữa cơm.
“Cảm ơn dì.” Cô mỉm cười nói với dì giúp việc.
Dì ấy cười cười vẻ hơi xấu hổ: “Đây đều là cậu Trình dặn tôi làm ạ.”
Ánh mắt cô quét sang phía Trình Hoài Cẩn, thấy anh đã cầm đũa lên nom đến là thản nhiên.
Xúc cảm dịu dàng, yếu mềm từ từ quấn bện trái tim Tô Chỉ, tựa như phủ lên đó một tấm thảm nhung san hô mềm mại.
“Chú vẫn nhớ cơ đấy.” Cô nói.
Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm.”
Tô Chỉ mím môi cười, vẫn không chịu yếu thế: “Ai mà biết có phải thật hay không chứ.”
“Tôi vẫn nhớ thành tích kỳ thi tháng đầu tiên năm lớp 12 của em, toán thi được 109+18, vật lý thi được 57 điểm.”
Hai mắt Tô Chỉ lập tức trợn tròn lên, đang định mở miệng thì lại nghe thấy anh nói thêm: “Hồi đó em còn nói bản thân cũng không chắc có định thi đại học hay không.”
Tô Chỉ: “...”
Tô Chỉ trừng mắt nguýt Trình Hoài Cẩn một cái, lớn tiếng càm ràm: “Mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi như này mà chú cũng nhớ kĩ thế làm gì?”
Trình Hoài Cẩn khẽ nhếch khóe môi: “Tôi lại thấy rất thú vị đấy chứ.”
Thoáng chốc, anh bỗng nói chuyện có phần nghiêm túc: “Tiểu Chỉ, em thật sự đã trở nên ưu tú hơn rất nhiều.”
Lời khen ngợi đến quá bất ngờ của anh khiến Tô Chỉ thấy hơi gượng gạo.
“Tôi đã muốn nói điều này từ lâu rồi, em đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn trước kia rất nhiều.”
Lồng ngực Tô Chỉ lại bắt đầu đánh trống dồn dập, dường như anh luôn có thể khơi dậy ngọn sóng lòng trong cô một cách dễ dàng.
Ấy thế nhưng cô vẫn chẳng thể hoàn toàn thản nhiên đón nhận điều đó: “Nếu tôi thật sự giỏi giang như thế, vừa nãy đã chẳng đến nước có mỗi một bản báo cáo dự án mà cũng cần phải có chú ở bên cạnh giúp sức thì mới đọc xong.”
“Con người ta không ai là biết tuốt cả.” Trình Hoài Cẩn nói, “Nhưng em đang tiến bộ mỗi ngày, tức là em sẽ luôn hoàn thiện hơn con người của trước kia.”
Cánh môi Tô Chỉ hơi mím lại.
Cô không muốn tiếp tục nói lời phủ nhận nữa, bởi lẽ chính cô cũng biết bản thân mình quả thực đã hoàn thiện hơn trước kia rất nhiều.
Dường như muốn lảng sang chủ đề khác, Tô Chỉ mở lời hỏi anh: “Tôi thấy mấy công ty chú đang tìm kiếm và hướng đến đều ở nước ngoài, vậy là về sau chú phải chuyển đi sao?”
Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đúng là vậy.”
“Ồ.” Tô Chỉ ậm ừ một tiếng rồi cũng thôi không hỏi gì nữa.
Cô yên lặng ăn hết bữa trưa, sau đó một mình quay về phòng ngủ đọc tài liệu trước.
Trình Hoài Cẩn không làm phiền cô, một mình anh làm việc ở ngoài phòng khách.
Nguyên buổi chiều, Tô Chỉ áp dụng theo phương pháp hồi sáng đọc thêm được một bản báo cáo dự án nữa. Đến lúc mệt mỏi rã rời, nhìn đồng hồ mới giật mình nhận ra không ngờ đã chín rưỡi tối rồi.
Bởi vì ăn cơm trưa hơi muộn nên cũng chẳng hề cảm thấy đói bụng.
Tô Chỉ duỗi thẳng lưng, đang định đứng dậy. Đột nhiên, một dòng ấm nóng trào ra ở phần thân dưới. Đầu óc cô phút chốc nổ tung chỉ còn lại một mảng trắng xoá, cả người đứng sững sờ tại chỗ.
Cơn đau quặn âm ỉ ở bụng dưới cũng truyền lên đại não, trong đầu Tô Chỉ chỉ hiện lên độc hai chữ “tiêu rồi” to đùng.
Cô rón rén di chuyển cơ thể đứng hẳn dậy đầy khó khăn, đưa tay sờ phía sau quần một cái, cúi xuống nhìn thấy ngay vết máu nhàn nhạt trên ngón tay.
Sự xấu hổ thoáng cái cuộn trào tràn ngập tâm trí Tô Chỉ.
Cả người cô nóng ran như thiêu như đốt. Cơn đau vùng bụng dưới cũng ngày càng rõ rệt, cảm giác nhoi nhói như kim châm khiến cô đi lại cũng thấy mất sức.
Tô Chỉ chầm chậm di chuyển bước chân đi tới cửa phòng ngủ, dùng bàn tay sạch mở cửa ra.
Chưa tới hai giây, Trình Hoài Cẩn đã nghe thấy tiếng động bèn đứng dậy khỏi ghế sofa đi về phía cô.
“Đọc xong rồi à.” Lời vừa thốt ra, anh bỗng phát hiện thấy sắc mặt tái nhợt khác thường của Tô Chỉ.
Tô Chỉ không cách nào hình dung được cảm giác xấu hổ muốn độn thổ ngay lúc này của mình, ngón tay cô bất giác run rẩy không ngừng.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn theo, anh đưa tay giữ chặt cổ tay cô.
“Sao ngón tay em lại chảy máu…”
Nói được nửa chừng, dường như chợt nhận ra điều gì đó.
“Tiểu Chỉ,” Anh cất giọng chậm rãi, “em đến tháng rồi phải không?”
Cả người Tô Chỉ đã nóng phừng phừng lên vì quá xấu hổ, giọng nói cũng hệt như bị ép dẹt thành một đường mỏng tang: “Hình như đã dây bẩn lên ghế của chú mất rồi.”
“Không sao, giờ em vào phòng tắm tắm rửa trước đi, để tôi bảo dì đi mua đồ giúp em.” Trình Hoài Cẩn vô thức vươn tay vỗ về sau lưng Tô Chỉ.
Vậy mà Tô Chỉ lại không hề ngăn cản anh, dường như cô đã chẳng còn hơi sức đâu mà để ý nữa, chỉ cất giọng lí nhí hỏi: “Phòng tắm của chú sao? Nhưng mà có máu đấy…”
“Tôi không ngại.” Trình Hoài Cẩn đi thẳng về phía phòng ngủ rồi dẫn Tô Chỉ đi vào phòng tắm.
Anh vặn mở vòi hoa sen, đưa tay thử nhiệt độ.
“Quần áo bẩn cứ bỏ vào cái giỏ này, giờ tôi sẽ bảo dì đi mua đồ ngay. Em có yêu cầu gì đặc biệt không?”
Vành tai Tô Chỉ đã đỏ đến độ có thể vắt ra cả máu. Dưới ánh đèn vàng ấm trong phòng tắm, trông nó lại càng giống như có thể tan ra bất cứ lúc nào.
Cánh tay Trình Hoài Cẩn siết chặt lại, nhưng anh cũng chẳng thể vươn tay làm bất cứ điều gì cả.
Cuối cùng chỉ nói: “Tôi đi mua cho em hộp thuốc giảm đau. Sẽ về nhanh thôi.”
Tô Chỉ gật đầu, thỏ thẻ nói: “Cảm ơn chú.”
Trình Hoài Cẩn nhìn cô lần cuối rồi xoay người đi ra ngoài.
Chân Tô Chỉ đã tê cứng, cởi quần ra xem, quả nhiên thấy cả một mảng đỏ chót.
Cô cuộn chỗ dính máu bằng phần vải còn sạch, sau đó đi vào trong nhà tắm.
Chẳng lâu sau dì giúp việc đã mang quần áo sạch và băng vệ sinh vào cho cô. Xối nước ấm tắm rửa xong xuôi, Tô Chỉ cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Cô thay sang bộ quần áo sạch dì đưa, sau đó mang quần áo bẩn mình vừa thay cho vào bồn giặt sạch sẽ.
Lát sau cô ôm bộ quần áo ướt đi ra ngoài, trong phòng ngủ vẫn chẳng có ai.
Tô Chỉ đi ra ngoài phòng khách, Trình Hoài Cẩn đang ngồi trên ghế sofa, trông có vẻ như đang đợi cô.
Anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy bộ quần áo ướt trong tay cô, bèn đứng dậy đưa cô tới chỗ tủ sấy đồ.
Hai người chẳng ai mở lời nói với nhau câu nào, ấy thế mà lại ngầm hiểu ý đối phương đến lạ.
Trình Hoài Cẩn mở cửa tủ sấy đồ, Tô Chỉ thấy thế bèn bỏ quần áo vào trong.
Cô đang đứng trước mặt anh, đóng cửa tủ xong quay lại hỏi: “Ấn nút nào?”
Ánh đèn bị Trình Hoài Cẩn che khuất đôi phần, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của anh hoàn toàn vây chặt lấy Tô Chỉ.
Mái tóc cô vẫn còn ẩm ướt, đuôi tóc nhỏ tí tách từng giọt nước trong suốt xuống hàng xương quai xanh để lộ ra ngoài.
Hạt nước cứ thế lẳng lặng trượt dài xuống dưới, cuối cùng biến mất trên lớp áo cộc màu xám cô mới mặc lên người.
Vì đến tháng mà cả người cô trông sao mà mong manh và rệu rã đến lạ, chỉ mới mở miệng nói chuyện thôi cũng đã tiêu tốn mất ba phần sức lực.
Trình Hoài Cẩn khẽ mím môi rồi giơ tay ra: “Ấn nút này.”
Vừa ấn xong, tủ sấy quần áo đã bắt đầu chuyển động.
“Bụng còn đau không?”
Tô Chỉ xoay hẳn người sang nhìn anh, khẽ gật đầu.
“Đỡ hơn chút rồi, nhưng vẫn còn đau.”
“Có cần uống thuốc giảm đau không?”
“Có.”
Trình Hoài Cẩn hạ thấp giọng: “Em vào phòng ngủ nằm lên giường trước đi, lát nữa tôi mang nước ấm vào cho em.”
Tô Chỉ ngây ngẩn ngước lên nhìn anh.
“Sắp mười một giờ đêm rồi đừng giày vò mình nữa, đêm nay em ngủ lại chỗ này đi.”
“...Chú thì sao?”
“Tôi không vào đâu, em yên tâm.” Trình Hoài Cẩn nói xong khẽ đẩy cô một cái, “Đi đi.”
Bụng dưới của Tô Chỉ lại bắt đầu âm ỉ cơn đau, nói thật lòng, giờ cô cũng không còn hơi sức đâu mà chạy lung tung khắp nơi nữa.
Bóng dáng Trình Hoài Cẩn nhanh chóng đi về phía phòng ăn, Tô Chỉ quay đầu đưa mắt nhìn giường của anh.
Một màu xám hết sức mộc mạc.
Ngoài cái đó ra thì không có bất cứ thứ gì khác. Đơn giản như phản chiếu lại chính con người anh.
Cô lập tức buông xuôi đầu hàng rất không có khí phách, để cả cơ thể mình vùi sâu dưới lớp chăn ấy.
Lúc Trình Hoài Cẩn bưng nước ấm và thuốc giảm đau đi vào phòng ngủ, Tô Chỉ đã nằm hẳn lên trên giường, chỉ thò cánh tay và đầu ra bên ngoài.
Trình Hoài Cẩn chợt ngẩn ngơ đôi chút, nhưng cũng chỉ trong một thoáng tích tắc đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, tiếp tục sải bước đi vào.
Anh ngồi xuống bên giường bóc thuốc giúp Tô Chỉ.
“Trước kia tôi không biết em bị đau bụng kinh.”
“Ngày trước không đau dữ dội đến thế này.”
“Sao bây giờ lại nghiêm trọng như vậy?”
Tô Chỉ nâng ly nước ấm, cố nuốt xuống hai viên thuốc giảm đau: “Chắc là tại ký túc xá ở đây vào mùa đông lạnh quá, tôi hay cảm thấy rất lạnh mỗi khi tỉnh giấc.”
Trình Hoài Cẩn khẽ nhíu mày, chẳng nói lời nào, chỉ cầm lấy thuốc và ly nước trong tay cô.
Nhưng dẫu là vậy, anh vẫn không hề rời đi ngay.
Mép chăn bên cạnh chân cô bị Trình Hoài Cẩn ngồi đè lên, Tô Chỉ cũng cảm thấy trong lòng hơi thấp thỏm bất an.
Không biết anh còn đang đợi cái gì.
“Tiểu Chỉ.”
Lồng ngực Tô Chỉ như bị thít chặt lại, cô đang đợi anh nói nốt nửa câu sau.
Dường như Trình Hoài Cẩn lại đắn đo suy xét một hồi, nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Lần sau nếu như có bất cứ việc gì cần đến tôi, em hãy nói thẳng với tôi, được chứ?”
Tô Chỉ biết anh đang nhắc đến chuyện tới tháng lần này, trên mặt lại bắt đầu âm ỉ nóng râm ran. Cô không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, thế là bèn lôi lại những gì anh nói lúc ăn trưa:
“Chẳng phải chú bảo sắp sửa phải ra nước ngoài rồi còn gì, đến lúc đó tôi có muốn tìm chú cũng chẳng tìm được.”
“Tôi nói là nếu như không có gì bất ngờ.”
Trong lòng Tô Chỉ chợt dâng lên chút buồn bực vô cớ, lầm bầm hỏi anh: “Cái gì được coi là bất ngờ.”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn xuống mặt chăn.
Vô cớ làm sao, cô cũng không muốn tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa. Anh đã có dự định sắp rời khỏi đây rồi, cô còn ở đây nói mấy chuyện này với anh làm gì không biết.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng ù ù của hệ thống sưởi đang hoạt động.
Tô Chỉ đang định bảo mình muốn đi ngủ rồi, nhưng lại chợt nghe thấy Trình Hoài Cẩn lên tiếng: “Chỉ cần là em muốn, tôi sẽ ở lại.”
Một lời bày tỏ gần như rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, chẳng hiểu có phải là do nội tiết tố hay không mà Tô Chỉ thoáng cái đã cảm thấy sống mũi cay cay.
“Tôi quan trọng với chú đến thế sao?”
Mà giờ đây, Trình Hoài Cẩn cũng thẳng thắn không mảy may giấu giếm điều gì: “Phải, Tiểu Chỉ à, tôi…”
Nhưng anh còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại của Tô Chỉ chợt đổ chuông.
Tô Chỉ hờ hững quay sang nhìn điện thoại, nhưng khoảnh khắc thấy tên người gọi đến, cả cơ thể bỗng co rụt lại hệt chú nhím gai đang sợ hãi.
Tô Chỉ nhìn sang Trình Hoài Cẩn, ánh mắt tựa như đang đưa ra lời cầu cứu.
Trình Hoài Cẩn thấy thế lập tức lấy điện thoại trong tay cô: “Để tôi nghe máy.”
Tô Chỉ không từ chối.
Trình Hoài Cẩn nhanh tay ấn nút nhận máy.
Hai người cách nhau rất gần. Chẳng mấy chốc, Tô Chỉ đã nghe thấy giọng nói khiến cô tức khắc tê rần cả da đầu:
“Alo, Tiểu Chỉ đấy ư? Là ba đây con.”
Thuần Phục
Đánh giá:
Truyện Thuần Phục
Story
Chương 63: Tôi không ngại
10.0/10 từ 42 lượt.