Thuần Chủ
Chương 36: Tự rước lấy nhục
133@-#fb: tra nữ sa điêu
#Editor: may18 @tuyetvoi_
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Buổi sáng Tần Mặc nhận được chuyển phát nhanh, là hai tấm vé vào cửa cho buổi triển lãm tranh của hoạ gia nào đó mà Trì Nghiên thích.
Lúc trước anh có thấy tài khoản công chúng của gallery mà Trì Nghiên đang làm có đăng trên Wechat về chủ đề triển lãm của ngày hôm nay, vì thế tới đây tìm cô.
Kỳ thật lý do này rất hoang đường, rốt cuộc tự Trì Nghiên cũng có thể mua vé, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, nhưng anh vẫn tới.
Anh nghĩ, nếu vậy thì cứ nói mình tới đây xem triển lãm đi.
Dẫu biết mình có lẽ sẽ bị cô cười nhạo, mỉa mai, nhưng không ngờ, cô chỉ coi anh như một người xa lạ.
"Xin nhường chút." Trì Nghiên nói với Tần Mặc.
Cô dẫn đường đi ở phía trước, Dư Gia Ngộ đi theo ở đằng sau, ôm hai bộ tranh sơn dầu đã được bao kín trong tay.
"Có cần giúp không?" Tần Mặc nghiêng người nhường đường, thấy phía sau hai người còn dư lại vài bức tranh nên mở miệng hỏi.
Nhưng căn bản Trì Nghiên không hề điếm xỉa tới anh.
Trước kia anh luôn cảm thấy cô khắc nghiệt đến nỗi không ai chịu nổi, nhưng giờ phút này, anh mới phát giác, hoá ra còn có thứ khiến người ta khó có thể tiếp nhận hơn cả sự khắc nghiệt của cô —— đó là hoàn toàn làm lơ.
"Trì Nghiên ——" đè xuống sự rối rắm và cảm xúc phức tạp hỗn loạn tăng vọt trong lòng, Tần Mặc định gọi lại Trì Nghiên.
Nhưng mà cô đã đi thật xa, anh đành phải đuổi theo, cho đến khi thấy cô và Dư Gia Ngộ ở cuối hành lang đang bước vào trong thang máy.
Đè nút, Tần Mặc cũng vào.
Trọng lượng mới hơn 10 người thang máy lại mở ra, Trì Nghiên thấy Tần Mặc, dường như bị chen chúc đẩy cô nhích hai bước nép sát vào Dư Gia Ngộ.
Bên chân Dư Gia Ngộ còn dựng hai bức tranh, Trì Nghiên cứ xê dịch tới, khuỷu tay của hai người đều sắp phải áp sát vào nhau.
Tần Mặc nhìn thấy hành động kia của cô, lời đã chuẩn bị sẵn trong lòng chợt tắc ứ ở cổ họng.
Anh chợt nhớ tới chuyện từ nhiều năm về trước, anh làm gia sư cho cô, trong lúc lấy sách giáo khoa cô vô tình khiến lá thư tình kẹp trong sách rơi ra.
Tất nhiên, bức thư tình này không phải Dư Gia Ngộ viết.
Cũng không biết là cậu học trò nam nào, viết cả một trang thư dài liên miên cho Trì Nghiên.
Tuy anh chỉ liếc qua một cái nhưng cũng cảm thấy chân tình ý chí, song, dường như Trì Nghiên chẳng có vẻ thích người viết thư này cho lắm, vừa nhìn xuống cái tên ở cuối cùng, mày nhăn lại, vứt toẹt vào thùng rác.
Còn hiện giờ, Tần Mặc cảm thấy ánh mắt Trì Nghiên nhìn mình ngay lúc này, hình như cũng chẳng khác gì cái ánh mắt nhìn lá thư khi ấy.
Hai tầng, rất nhanh thang máy đã dừng.
Tần Mặc hít sâu một hơi, quay đầu đưa phong thư cho Trì Nghiên: "Buổi sáng hôm nay nhận được vé triển lãm tranh."
Vì thế Tần Mặc đưa vé cho Dư Gia Ngộ, xoay người rời khỏi thang máy.
"Đây không phải là vị họa gia mà cậu thích nhất à..." Dư Gia Ngộ mở phong thư rút tấm vé ra, thế nhưng là hai tấm, "Ý đây là để mình đi xem với cậu?"
"Có bệnh." Trì Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Mặc, sau một hồi mới từ từ phun ra một câu.
Hai ngày sau đó, Tần Mặc không hề lại xuất hiện trước mặt Trì Nghiên.
Trì Nghiên sống bình yên trong chung cư của Dư Gia Ngộ.
Thứ nhất, căn chung cư này của Dư Gia Ngộ là để không, thứ hai, xét với số tiền lương của cô, dù có thể thuê được nhà thì cô cũng không đủ để sống, cô thật sự không định để bản thân phải gồng gượng.
Có điều xe của Dư Gia Ngộ, cô không đi, cảm thấy quá rêu rao.
Tuy trước kia Tần Mặc thuê người lái xe đón đưa cô càng rêu rao hơn, nhưng rốt cuộc không cần thiết đỗ ở trong gara gallery, chỉ cần dừng lại ở một khoảng cách xa để Trì Nghiên xuống xe, đỡ phải nằm trong sự bàn tám của đồng nghiệp.
Ngày hôm sau Tần Mặc đến làm, vào khoảng thời gian nghỉ trưa Vân Lam gõ cửa văn phòng anh.
"Hôm thứ sáu ấy, Trì Nghiên... Hai người không có chuyện gì chứ." Cô ta hỏi.
"Không có chuyện gì." Tần Mặc nhàn nhạt đáp.
"... Vậy thì tốt." Vân Lam, "Xin lỗi, ngày hôm đó em cũng không biết câu nói ấy sẽ gây ảnh hưởng đến cô ấy, có điều, cảm ơn anh đã đứng về phía em." Cô ả vừa nói vừa vén những lọn tóc rủ xuống qua sau tai, mỉm cười với Tần Mặc.
Tần Mặc lại nhíu nhíu mày: "Vân Lam, có chút chuyện, tôi cảm thấy hẳn phải nói rõ ràng với cô."
Vân Lam đứng người, rõ ràng cảm nhận được ngữ khí Tần Mặc xảy ra biến hoá.
Quả nhiên, giây tiếp theo anh bỗng nhiên nhìn cô: "6 năm trước người đưa ra chia tay là cô."
Vân Lam không biết vì sao anh bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để bắt đầu, vì thế dừng lại một chút nói: "Em xin lỗi."
Cô nói: "Tần Mặc, năm đó em thích anh, nhưng anh khi ấy... Em biết em nói như này có lẽ sẽ thật nực cười, thật ấu trĩ, nhưng lúc trước em..."
Cô còn định tiếp tục nói gì đó nhưng Tần Mặc cắt ngang lời cô, "Ý tôi không phải như vậy."
Ngữ điệu anh lạnh nhạt: "Ý tôi định nói đó là: 6 năm trước người đưa ra chia tay là cô, cho nên cô không nên còn có ý đối với tôi."
Vân Lam: "..."
Đại khái là không dự liệu được anh sẽ nói thẳng như vậy, cô ta xấu hổ cả người đứng ngây ra, anh tiếp tục nói: "Vân Lam, sở dĩ tôi để cô vào công ty là bởi vì cô đang cần một công việc, mà vừa đúng lúc bên bộ phận pháp lý đang thiếu nhân viên. Chuyện này không hề có liên quan gì đến tư tâm của tôi cả, cho dù có, cũng chỉ là cảm ơn 6 năm trước cô đã giúp đỡ, không có tỏ ý rằng tôi đối với cô, đối với giữa chúng ta còn có bất ký suy nghĩ gì khác."
Vân Lam ngước mắt nhìn Tần Mặc, dường như có chút không hiểu những lời này của anh là có ý gì.
"Anh vẫn hận em?" Sau một hồi cô ta hỏi, lại biện giải nói: "Em thừa nhận lúc trước em có sai, nhưng ý em khi đó thật không phải muốn chia tay, em chỉ là ——"
"Nguyên nhân chia tay cũng không quan trọng, chuyện quá khứ chính là quá khứ." Tần Mặc lại lần nữa đánh gãy cô ta, "Giữa chúng ta đã quá khứ, tôi cho rằng biểu hiện của tôi đã rất rõ ràng rồi."
Tần Mặc nói thẳng chẳng chút nể tình, cuối cùng lại nói: "Tất nhiên, tôi vẫn còn thiếu cô một nhân tình, cô có thể đưa ra bồi thường, tiền tài hoặc cái khác, tôi đều sẽ cố gắng trả lại cho cô."
Những lời anh nói lúc này, rõ ràng đã hạ giọng, nhưng vẫn như cũ không có cảm tình gì, rắn rỏi như đang đàm phán với đối tác.
Vân Lam lẳng lặng nhìn Tần Mặc sau một lúc lâu, "Nếu em nói thứ em muốn không phải mấy thứ đó thì sao?"
Tần Mặc không nói, mày cau chặt.
"Vì Trì Nghiên ư? Anh thích cô ta đến thế sao?" Khàn khàn, Vân Lam không cam lòng hỏi.
Vấn đề này thực sự có phần tự mình rước lấy nhục.
Ngày đó tuy Tần Mặc giúp cô, nhưng Trì Nghiên vừa đi, anh đã tức tốc đuổi theo.
Hoảng loạn như vậy, kỳ thật đã nói rõ vấn đề, nhưng cô vẫn không cầm được mà muốn một đáp án.
Đại khá là bởi vì ghen ghét, khoảnh khắc ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Trì Nghiên khoác tay Tần Mặc thì cô đã đố kỵ.
Vì thế trên bàn cơm cô mới không nhịn được mà nói những lời này đó ra cho Trì Nghiên nghe, cô muốn giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn, bởi vì cô biết Tần Mặc là một người không biết dỗ giành ai cả, cũng không phải là người biết giải thích.
Trước kia cô hẹn hò với anh là do cô theo đuổi anh trước, sau khi ở bên nhau, tuy anh chu đáo, săn sóc nhưng đối với cô vẫn luôn chẳng lạnh cũng chẳng nóng, khiến cô luôn có cảm giác rằng dù anh có hay không có cô thì chẳng sao cả.
Đúng lúc ấy Chu Càn lại theo đuổi cô, theo đuổi đến cuồng nhiệt, vì thế cô đưa ra lời chia tay với Tần Mặc.
Phụ nữ có đôi khi nói chia tay cũng không nhất định là thực sự muốn chia tay.
Cô chỉ hy vọng Tần Mặc níu kéo, hy vọng Tần Mặc nói cho cô anh yêu cô, anh rất cần có cô...
Nhưng mà, anh chẳng chút do dự đồng ý.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Thuần Chủ
#Editor: may18 @tuyetvoi_
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Buổi sáng Tần Mặc nhận được chuyển phát nhanh, là hai tấm vé vào cửa cho buổi triển lãm tranh của hoạ gia nào đó mà Trì Nghiên thích.
Lúc trước anh có thấy tài khoản công chúng của gallery mà Trì Nghiên đang làm có đăng trên Wechat về chủ đề triển lãm của ngày hôm nay, vì thế tới đây tìm cô.
Kỳ thật lý do này rất hoang đường, rốt cuộc tự Trì Nghiên cũng có thể mua vé, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, nhưng anh vẫn tới.
Anh nghĩ, nếu vậy thì cứ nói mình tới đây xem triển lãm đi.
Dẫu biết mình có lẽ sẽ bị cô cười nhạo, mỉa mai, nhưng không ngờ, cô chỉ coi anh như một người xa lạ.
"Xin nhường chút." Trì Nghiên nói với Tần Mặc.
Cô dẫn đường đi ở phía trước, Dư Gia Ngộ đi theo ở đằng sau, ôm hai bộ tranh sơn dầu đã được bao kín trong tay.
"Có cần giúp không?" Tần Mặc nghiêng người nhường đường, thấy phía sau hai người còn dư lại vài bức tranh nên mở miệng hỏi.
Nhưng căn bản Trì Nghiên không hề điếm xỉa tới anh.
Trước kia anh luôn cảm thấy cô khắc nghiệt đến nỗi không ai chịu nổi, nhưng giờ phút này, anh mới phát giác, hoá ra còn có thứ khiến người ta khó có thể tiếp nhận hơn cả sự khắc nghiệt của cô —— đó là hoàn toàn làm lơ.
"Trì Nghiên ——" đè xuống sự rối rắm và cảm xúc phức tạp hỗn loạn tăng vọt trong lòng, Tần Mặc định gọi lại Trì Nghiên.
Nhưng mà cô đã đi thật xa, anh đành phải đuổi theo, cho đến khi thấy cô và Dư Gia Ngộ ở cuối hành lang đang bước vào trong thang máy.
Đè nút, Tần Mặc cũng vào.
Trọng lượng mới hơn 10 người thang máy lại mở ra, Trì Nghiên thấy Tần Mặc, dường như bị chen chúc đẩy cô nhích hai bước nép sát vào Dư Gia Ngộ.
Bên chân Dư Gia Ngộ còn dựng hai bức tranh, Trì Nghiên cứ xê dịch tới, khuỷu tay của hai người đều sắp phải áp sát vào nhau.
Tần Mặc nhìn thấy hành động kia của cô, lời đã chuẩn bị sẵn trong lòng chợt tắc ứ ở cổ họng.
Anh chợt nhớ tới chuyện từ nhiều năm về trước, anh làm gia sư cho cô, trong lúc lấy sách giáo khoa cô vô tình khiến lá thư tình kẹp trong sách rơi ra.
Tất nhiên, bức thư tình này không phải Dư Gia Ngộ viết.
Cũng không biết là cậu học trò nam nào, viết cả một trang thư dài liên miên cho Trì Nghiên.
Tuy anh chỉ liếc qua một cái nhưng cũng cảm thấy chân tình ý chí, song, dường như Trì Nghiên chẳng có vẻ thích người viết thư này cho lắm, vừa nhìn xuống cái tên ở cuối cùng, mày nhăn lại, vứt toẹt vào thùng rác.
Còn hiện giờ, Tần Mặc cảm thấy ánh mắt Trì Nghiên nhìn mình ngay lúc này, hình như cũng chẳng khác gì cái ánh mắt nhìn lá thư khi ấy.
Hai tầng, rất nhanh thang máy đã dừng.
Tần Mặc hít sâu một hơi, quay đầu đưa phong thư cho Trì Nghiên: "Buổi sáng hôm nay nhận được vé triển lãm tranh."
Vì thế Tần Mặc đưa vé cho Dư Gia Ngộ, xoay người rời khỏi thang máy.
"Đây không phải là vị họa gia mà cậu thích nhất à..." Dư Gia Ngộ mở phong thư rút tấm vé ra, thế nhưng là hai tấm, "Ý đây là để mình đi xem với cậu?"
"Có bệnh." Trì Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Mặc, sau một hồi mới từ từ phun ra một câu.
Hai ngày sau đó, Tần Mặc không hề lại xuất hiện trước mặt Trì Nghiên.
Trì Nghiên sống bình yên trong chung cư của Dư Gia Ngộ.
Thứ nhất, căn chung cư này của Dư Gia Ngộ là để không, thứ hai, xét với số tiền lương của cô, dù có thể thuê được nhà thì cô cũng không đủ để sống, cô thật sự không định để bản thân phải gồng gượng.
Có điều xe của Dư Gia Ngộ, cô không đi, cảm thấy quá rêu rao.
Tuy trước kia Tần Mặc thuê người lái xe đón đưa cô càng rêu rao hơn, nhưng rốt cuộc không cần thiết đỗ ở trong gara gallery, chỉ cần dừng lại ở một khoảng cách xa để Trì Nghiên xuống xe, đỡ phải nằm trong sự bàn tám của đồng nghiệp.
Ngày hôm sau Tần Mặc đến làm, vào khoảng thời gian nghỉ trưa Vân Lam gõ cửa văn phòng anh.
"Hôm thứ sáu ấy, Trì Nghiên... Hai người không có chuyện gì chứ." Cô ta hỏi.
"Không có chuyện gì." Tần Mặc nhàn nhạt đáp.
"... Vậy thì tốt." Vân Lam, "Xin lỗi, ngày hôm đó em cũng không biết câu nói ấy sẽ gây ảnh hưởng đến cô ấy, có điều, cảm ơn anh đã đứng về phía em." Cô ả vừa nói vừa vén những lọn tóc rủ xuống qua sau tai, mỉm cười với Tần Mặc.
Tần Mặc lại nhíu nhíu mày: "Vân Lam, có chút chuyện, tôi cảm thấy hẳn phải nói rõ ràng với cô."
Vân Lam đứng người, rõ ràng cảm nhận được ngữ khí Tần Mặc xảy ra biến hoá.
Quả nhiên, giây tiếp theo anh bỗng nhiên nhìn cô: "6 năm trước người đưa ra chia tay là cô."
Vân Lam không biết vì sao anh bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để bắt đầu, vì thế dừng lại một chút nói: "Em xin lỗi."
Cô nói: "Tần Mặc, năm đó em thích anh, nhưng anh khi ấy... Em biết em nói như này có lẽ sẽ thật nực cười, thật ấu trĩ, nhưng lúc trước em..."
Cô còn định tiếp tục nói gì đó nhưng Tần Mặc cắt ngang lời cô, "Ý tôi không phải như vậy."
Ngữ điệu anh lạnh nhạt: "Ý tôi định nói đó là: 6 năm trước người đưa ra chia tay là cô, cho nên cô không nên còn có ý đối với tôi."
Vân Lam: "..."
Đại khái là không dự liệu được anh sẽ nói thẳng như vậy, cô ta xấu hổ cả người đứng ngây ra, anh tiếp tục nói: "Vân Lam, sở dĩ tôi để cô vào công ty là bởi vì cô đang cần một công việc, mà vừa đúng lúc bên bộ phận pháp lý đang thiếu nhân viên. Chuyện này không hề có liên quan gì đến tư tâm của tôi cả, cho dù có, cũng chỉ là cảm ơn 6 năm trước cô đã giúp đỡ, không có tỏ ý rằng tôi đối với cô, đối với giữa chúng ta còn có bất ký suy nghĩ gì khác."
Vân Lam ngước mắt nhìn Tần Mặc, dường như có chút không hiểu những lời này của anh là có ý gì.
"Anh vẫn hận em?" Sau một hồi cô ta hỏi, lại biện giải nói: "Em thừa nhận lúc trước em có sai, nhưng ý em khi đó thật không phải muốn chia tay, em chỉ là ——"
"Nguyên nhân chia tay cũng không quan trọng, chuyện quá khứ chính là quá khứ." Tần Mặc lại lần nữa đánh gãy cô ta, "Giữa chúng ta đã quá khứ, tôi cho rằng biểu hiện của tôi đã rất rõ ràng rồi."
Tần Mặc nói thẳng chẳng chút nể tình, cuối cùng lại nói: "Tất nhiên, tôi vẫn còn thiếu cô một nhân tình, cô có thể đưa ra bồi thường, tiền tài hoặc cái khác, tôi đều sẽ cố gắng trả lại cho cô."
Những lời anh nói lúc này, rõ ràng đã hạ giọng, nhưng vẫn như cũ không có cảm tình gì, rắn rỏi như đang đàm phán với đối tác.
Vân Lam lẳng lặng nhìn Tần Mặc sau một lúc lâu, "Nếu em nói thứ em muốn không phải mấy thứ đó thì sao?"
Tần Mặc không nói, mày cau chặt.
"Vì Trì Nghiên ư? Anh thích cô ta đến thế sao?" Khàn khàn, Vân Lam không cam lòng hỏi.
Vấn đề này thực sự có phần tự mình rước lấy nhục.
Ngày đó tuy Tần Mặc giúp cô, nhưng Trì Nghiên vừa đi, anh đã tức tốc đuổi theo.
Hoảng loạn như vậy, kỳ thật đã nói rõ vấn đề, nhưng cô vẫn không cầm được mà muốn một đáp án.
Đại khá là bởi vì ghen ghét, khoảnh khắc ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Trì Nghiên khoác tay Tần Mặc thì cô đã đố kỵ.
Vì thế trên bàn cơm cô mới không nhịn được mà nói những lời này đó ra cho Trì Nghiên nghe, cô muốn giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn, bởi vì cô biết Tần Mặc là một người không biết dỗ giành ai cả, cũng không phải là người biết giải thích.
Trước kia cô hẹn hò với anh là do cô theo đuổi anh trước, sau khi ở bên nhau, tuy anh chu đáo, săn sóc nhưng đối với cô vẫn luôn chẳng lạnh cũng chẳng nóng, khiến cô luôn có cảm giác rằng dù anh có hay không có cô thì chẳng sao cả.
Đúng lúc ấy Chu Càn lại theo đuổi cô, theo đuổi đến cuồng nhiệt, vì thế cô đưa ra lời chia tay với Tần Mặc.
Phụ nữ có đôi khi nói chia tay cũng không nhất định là thực sự muốn chia tay.
Cô chỉ hy vọng Tần Mặc níu kéo, hy vọng Tần Mặc nói cho cô anh yêu cô, anh rất cần có cô...
Nhưng mà, anh chẳng chút do dự đồng ý.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Thuần Chủ
Đánh giá:
Truyện Thuần Chủ
Story
Chương 36: Tự rước lấy nhục
10.0/10 từ 40 lượt.