Thừa Dinh Dưỡng
Chương 38: Đã quá trời đã
149@-Dịch: Kogi
Chung Tập ngồi trên giường chà xát lòng bàn tay mình.
Giống như người cha chờ đứa con sắp chào đời, chú rể chờ cô dâu đi qua thảm đỏ, Chung Tập lúc này đang chờ Dung Miên thay quần áo rồi biến về dạng mèo cho mình sờ.
Anh cảm thấy hơi hồi hộp.
Những gì ban nãy Dung Miên làm trong nhà vệ sinh thực sự quá sức mờ ám, chủ yếu vẫn là vì bản thân cậu ngây ngô không biết gì, chỉ một lòng muốn Chung Tập sờ mình. Lúc đó Chung Tập đã ngơ hết cả người không nói nổi một chữ.
Anh thở hắt ra một hơi, lại cúi đầu xoa hai tay để nhiệt độ lòng bàn tay mình cao hơn một chút. Nhưng nghĩ kĩ thì Dung Miên trong dạng mèo sẽ có lông mềm, hình như sẽ không cảm nhận được độ ấm từ tay anh thì phải.
Lúc Chung Tập bắt đầu nghĩ đến đoạn lát nữa mình phải ôm như thế nào, ôm bằng tư thế gì, hít ra làm sao, hít những chỗ nào thì phía phòng vệ sinh truyền đến tiếng động khẽ khàng. Anh nhìn chú mèo đen ngậm nơ bướm đi ra từ bên trong, đầu tiên nó đến bên giường, sau đó hơi nhún người nhảy lên một cách uyển chuyển.
Dung Miên dụi đầu vào cánh tay Chung Tập, nhả nơ bướm đang ngậm vào tay anh, sau đó yên lặng nhìn anh chăm chú.
Chung Tập hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, cẩn thận đeo nơ cho Dung Miên rồi chỉnh lại cho cân, thế là có ngay một chú mèo đen đeo nơ ngồi ngay ngắn bên tay Chung Tập, vui vẻ dụi đầu lên cánh tay anh.
Dung Miên ra hiệu cho Chung Tập có thể sờ mình.
Anh hơi chần chừ, đầu tiên chỉ dám vươn tay dè dặt xoa đầu Dung Miên, sau đó dừng một chút rồi mới thử nhéo cái tai nhọn nhọn. Chung Tập rơi vào cõi tiên lại do dự một chút rồi chụm hai tay lại gãi cằm Dung Miên.
Dung Miên hơi híp mắt lại, thoải mái vùi đầu trong lòng bàn tay anh cọ cọ, sau đó Chung Tập nghe thấy tiếng rừ rừ phát ra từ ngực Dung Miên – âm thanh chỉ xuất hiện khi động vật nhỏ cảm thấy thoải mái, điều đó chứng tỏ sự yêu thích và tin tưởng mà cậu dành cho anh.
Chung Tập cảm thấy tim mình như tan chảy.
Còn Dung Miên cũng rất thích được Chung Tập vuốt ve. Cảm giác khi bạn đời vuốt ve tất nhiên là khác cảm giác khi khách hàng vuốt ve, cậu dễ chịu đến mức hơi buồn ngủ, đuôi cũng phất phơ qua lại ở trên giường, đột nhiên Chung Tập hỏi: “…Bây giờ cho anh sờ bụng được không?”
Dung Miên mở mắt khẽ kêu “meo” một tiếng bày tỏ sự cho phép của mình.
Xét đến việc Chung Tập còn là lính mới trong làng vuốt mèo, Dung Miên suy nghĩ một chút rồi quyết định mình vẫn nên chủ động hơn. Thế là cậu rung rung đuôi, nằm ngả ra giường, lăn một vòng, để lộ cái bụng mềm mại của mình cho Chung Tập xem.
Không cần xem video bất cứ con mèo nào làm nũng nữa rồi, đây chính là mèo của mình. Chung Tập cảm thấy hơi thở của mình dần trở nên nặng nề.
Từ hồi lang thang Dung Miên đã hình thành nên ý thức cảnh giác cao độ, hiếm khi nào cậu để lộ bụng mình trước mặt người khác, vì vậy khi tay Chung Tập hạ xuống cậu vẫn hơi muốn né tránh theo phản xạ. Thế nhưng mặt anh cách rất gần, ánh mắt anh nhìn cậu dường như có một chút luống cuống.
Thế là Dung Miên nghiêng đầu sang dùng gò má cọ cọ cổ tay Chung Tập tựa như lấy lòng.
Nhưng một giây sau, Chung Tập bỗng nhiên giống như không thể nhịn nổi mà hít sâu một hơi, hai tay anh nắm hai chân trước của Dung Miên, cúi xuống hôn mạnh lên đầu cậu một cái.
Dung Miên ngơ người.
Hôn xong, Chung Tập nhìn mặt Dung Miên trong chốc lát, sau đó anh lại cúi xuống hôn lên chiếc mũi xinh xắn ươn ướt của cậu.
Chung Tập chủ động hôn cậu như vậy khiến Dung Miên rất vui, đồng thời cũng cảm thấy anh tiếp thu rất nhanh, chắc hẳn là đã tìm được niềm vui và kỹ thuật vuốt mèo rồi.
Thế nhưng một phút sau, Dung Miên lại có cảm giác sai sai.
Bởi vì thời gian Chung Tập hôn hơi lâu quá, Dung Miên “meo” một tiếng ý bảo anh có thể dừng lại được rồi, nhưng Chung Tập cứ như không nghe thấy gì, từng nụ hôn rơi xuống má Dung Miên như bão táp mưa sa.
Dung Miên vừa ngại vừa sợ, cậu bắt đầu giãy dụa. Nhưng ngay giây sau, Chung Tập chợt cúi đầu, vùi cả mặt mình vào bụng Dung Miên, sau đó hít thật sâu một hơi…
Đồng tử Dung Miên co lại.
***
Chung Tập hân hoan chào mừng vết cào đầu tiên trong cuộc đời mình.
Chung Tập phải công nhận là câu “Em có thể cào trọc con mèo đực nặng hơn em mấy cân liền” trước đây Dung Miên nói với mình không hề khoa trường một chút nào.
Lúc ăn bữa sáng, Dung Miên vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, ngay cả món thịt xông khói cậu thích nhất cũng chỉ ăn có năm dải.
Dung Miên nói: “Em xin lỗi, lúc đó em không khống chế được.”
“Nhưng anh cũng không thể hít bụng em như thế chứ.” Dung Miên giải thích, “Bụng là nơi rất nhạy cảm, em chỉ nói là cho anh sờ thôi mà, đã thế anh còn chẳng xin phép em trước, sao có thể thích hôn là hôn…”
Tâm trạng của Chung Tập lúc này hơi phức tạp.
“Tại vì đây là lần đầu tiên anh hít mèo ở khoảng cách gần như vậy, nhất thời hăng quá, không kìm chế được.” Chung Tập thở dài nói xin lỗi, “Lần sau anh sẽ chú ý chừng mực, xin lỗi em.”
Chung Tập trịnh trọng xin lỗi mình như vậy lại khiến Dung Miên hơi ngại.
“Lần sau vẫn có thể hít bụng mà, không sao đâu.” Anh nghe thấy Dung Miên nói, “Em rất thích anh hôn em.”
Chung Tập thực sự cảm thấy tim mình sắp ngừng đập đến nơi rồi. Anh cũng không hiểu tại sao tối qua mình lại như người mất trí như vậy, anh chỉ biết rằng khoảnh khắc chạm vào phần bụng mềm mại của Dung Miên, linh hồn mình dường như cũng theo đó bay xa.
Mèo con mềm mại thơm tho nhỏ xinh lại giống như một cục nam châm với lực hút siêu mạnh, mặt Chung Tập không tự chủ được mà sáp lại rồi không sao dừng lại được. Sau khi hôn hai cái, anh chỉ ước gì có thể ghép mặt mình dính lên người Dung Miên luôn.
Chung Tập thậm chí còn cảm thấy nếu sau này được hôn bụng Dung Miên một lần nữa thì dù có bị cào mấy cái cũng không sao hết, bên cạnh đó anh cũng hơi tiếc nuối vì hôm qua chưa được chạm vào đuôi của Dung Miên.
Chiếc đuôi lông xù xinh đẹp ấy… Anh thở dài.
Còn Dung Miên lúc này đang lén ăn một miếng thịt nguội nữa.
“Hai hôm nay chú Vân rất bận, vì vậy chú nhờ em tối nay về quán giúp chú mấy việc.” Dung Miên đặt nĩa xuống, ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra lời mời, “Anh muốn về cùng em không? Các bạn của em đều rất tốt, em cũng muốn họ gặp anh một lần.”
Chung Tập ngần ngừ.
“Những chú mèo trong quán các em cũng giống trường hợp của em à?” Anh cân nhắc cách diễn đạt, “Ý anh là…các em đều có thể biến thành người sao?”
Dung Miên gật đầu: “Tam Đậu là Shiba, Tứ Qua và Ngũ Quỳ đều là Ragdoll.” Cậu nói, “Bia là Garfield, Đậu Đũa là Anh lông ngắn…”
Cậu nghiêm túc liệt kê tên của mười mấy con mèo ra giới thiệu với Chung Tập, cuối cùng anh không nhịn được hỏi: “Các em…ở cùng một chỗ à?”
“Đúng vậy, trong cửa hàng có rất nhiều ổ bí đỏ và đệm mềm có thể ngủ được, chú Vân còn có võng riêng nữa.” Dung Miên đáp, “Khi ở quán, hầu như mọi người đều biến về hình mèo đi ngủ, vì vậy không chiếm nhiều diện tích lắm. Chỉ có một số bạn hơi nghịch ngợm, hoặc là lén ăn đồ ăn của bạn khác thì mới bị chú Vân nhốt vào lồng thôi.”
Mặc dù không có chứng cứ nhưng Chung Tập cứ có cảm giác bạn mèo ăn vụng đồ ăn của bạn khác mà Dung Miên nói rất có thể chính là cậu.
Chung Tập tan làm hơi muộn, khoảng hơn chín giờ tối bọn họ mới cùng đi đến quán. Sau khi Chung Tập cất xe thì Dung Miên đi trước dẫn đường, cậu đưa anh vào một con hẻm nhỏ.
Cuối cùng họ dừng chân trước một cửa hàng nhỏ, đèn bên trong đang sáng, trước cửa treo một tấm biển gỗ nhỏ đề “Close”.
Dung Miên quen thuộc đẩy cửa ra, Chung Tập hơi chần chừ rồi cũng theo cậu đi vào.
Không gian quán được bài trí đơn giản mà ấm áp, mặt tiền không nhỏ, trước cửa có một tấm bảng đen, bên trên dán ảnh polaroid của rất nhiều chú mèo, không những thế còn phân loại nhân viên đàng hoàng.
Có một cột tên là “nhân viên làm việc hôm nay”, bên dưới dán một hàng ảnh mèo, còn có cột là “thực đơn hôm nay”, bên dưới dùng phấn màu vẽ cà phê và bánh ngọt đồng thời in đậm mấy chữ “chỉ có vào mùa xuân” ở bên cạnh.
Còn có một cột viết là “nhân viên nghỉ phép dài ngày”, nhưng bên dưới chỉ dán đúng một bức ảnh polaroid. Chung Tập tập trung nhìn thì phát hiện đó là ảnh chụp chung của một chú Shiba đen đang toét miệng cười ngốc nghếch và một chú mèo đen đứng kề vai nhau trước cửa quán.
Anh ngẩn người rồi nhanh chóng nhận ra đây chính là Dung Miên và Khổng Tam Đậu.
Dung Miên thấy Chung Tập nhìn bức ảnh hồi lâu bèn giải thích: “Vì thời gian làm việc của Tam Đậu trùng với em nên lúc đó chú Vân chụp cho hai đứa luôn một thể.”
Chung Tập còn chưa kịp phản ứng đã thấy Dung Miên gật đầu hỏi lại nó: “Chú Vân đâu?”
Mèo Garfield lại meo một tiếng, Dung Miên liền đáp: “Ò, lát nữa tớ vào giúp chú ấy.”
Nói xong cậu quay lại giới thiệu với Chung Tập: “Đây là Bia, trước khi nặng đến 4 kg, cậu ấy bắt côn trùng cũng siêu như em vậy.”
Chung Tập do dự, đang định chào chú mèo Garfield kia thì trong quán lại có hai cậu nhóc tóc bạc mắt xanh đi ra. Ngoại hình của hai đứa cực kì giống nhau, anh cũng nhận ra có vẻ chúng đang cãi cọ chuyện gì đó.
Một đứa nói “Không thể nào, rõ ràng chiều nay em đã quét phòng bếp rồi, anh đừng có mà ngậm máu phun người”, một đứa lại nói “Điêu vừa thôi, rõ ràng anh thấy lúc chiều em lén xem ti vi trước cửa.”
Vừa trông thấy hai người họ, hai đứa lập tức im re, sau đó ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía Chung Tập.
“Đây là Quách Tứ Qua và Quách Ngũ Quỳ, họ là anh em sinh đôi.” Dung Miên giới thiệu, “Họ suốt ngày cãi nhau nên thường bị chú Vân nhốt lại.”
Chung Tập: “…Anh thấy rồi.”
“Em biết anh ta!”
Một trong hai cậu nhóc đột nhiên chỉ vào Chung Tập, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo nói: “Đây là người trên poster quảng cáo đồng hồ dán ở trung tâm thương mại đối diện!”
Quách Tứ Qua ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung: “Không những thế còn là người trong quảng cáo ô tô, người hát lạc nhịp trong đêm hội chào xuân năm ngoái nữa. Quách Ngũ Quỳ, anh đã bảo mà, quả nhiên trí nhớ của em không tốt bằng anh.”
Thế là hai đứa lại bắt đầu một hiệp đấu võ mồm nữa, dường như Dung Miên đã quá quen với cảnh tượng này rồi, cậu tiếp tục nói chuyện song ngữ với Bia. Chung Tập muốn nói lại thôi vì mãi không tìm được cơ hội xen vào.
Cậu nhóc còn lại cũng không chịu yếu thế, nó nhìn chằm chằm mặt Chung Tập chừng một phút đồng hồ, sau đó tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ.
“Em cũng nhớ ra rồi!” Quách Ngũ Quỳ đắc ý vỗ tay bép một cái, nó chỉ tay về phía Chung Tập cao giọng nói: “Anh chính là cái người chú Vân nói, người muốn giao phối với Dung Miên phải không?”
Chung Tập:?
Thừa Dinh Dưỡng
Chung Tập ngồi trên giường chà xát lòng bàn tay mình.
Giống như người cha chờ đứa con sắp chào đời, chú rể chờ cô dâu đi qua thảm đỏ, Chung Tập lúc này đang chờ Dung Miên thay quần áo rồi biến về dạng mèo cho mình sờ.
Anh cảm thấy hơi hồi hộp.
Những gì ban nãy Dung Miên làm trong nhà vệ sinh thực sự quá sức mờ ám, chủ yếu vẫn là vì bản thân cậu ngây ngô không biết gì, chỉ một lòng muốn Chung Tập sờ mình. Lúc đó Chung Tập đã ngơ hết cả người không nói nổi một chữ.
Anh thở hắt ra một hơi, lại cúi đầu xoa hai tay để nhiệt độ lòng bàn tay mình cao hơn một chút. Nhưng nghĩ kĩ thì Dung Miên trong dạng mèo sẽ có lông mềm, hình như sẽ không cảm nhận được độ ấm từ tay anh thì phải.
Lúc Chung Tập bắt đầu nghĩ đến đoạn lát nữa mình phải ôm như thế nào, ôm bằng tư thế gì, hít ra làm sao, hít những chỗ nào thì phía phòng vệ sinh truyền đến tiếng động khẽ khàng. Anh nhìn chú mèo đen ngậm nơ bướm đi ra từ bên trong, đầu tiên nó đến bên giường, sau đó hơi nhún người nhảy lên một cách uyển chuyển.
Dung Miên dụi đầu vào cánh tay Chung Tập, nhả nơ bướm đang ngậm vào tay anh, sau đó yên lặng nhìn anh chăm chú.
Chung Tập hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, cẩn thận đeo nơ cho Dung Miên rồi chỉnh lại cho cân, thế là có ngay một chú mèo đen đeo nơ ngồi ngay ngắn bên tay Chung Tập, vui vẻ dụi đầu lên cánh tay anh.
Dung Miên ra hiệu cho Chung Tập có thể sờ mình.
Anh hơi chần chừ, đầu tiên chỉ dám vươn tay dè dặt xoa đầu Dung Miên, sau đó dừng một chút rồi mới thử nhéo cái tai nhọn nhọn. Chung Tập rơi vào cõi tiên lại do dự một chút rồi chụm hai tay lại gãi cằm Dung Miên.
Dung Miên hơi híp mắt lại, thoải mái vùi đầu trong lòng bàn tay anh cọ cọ, sau đó Chung Tập nghe thấy tiếng rừ rừ phát ra từ ngực Dung Miên – âm thanh chỉ xuất hiện khi động vật nhỏ cảm thấy thoải mái, điều đó chứng tỏ sự yêu thích và tin tưởng mà cậu dành cho anh.
Chung Tập cảm thấy tim mình như tan chảy.
Còn Dung Miên cũng rất thích được Chung Tập vuốt ve. Cảm giác khi bạn đời vuốt ve tất nhiên là khác cảm giác khi khách hàng vuốt ve, cậu dễ chịu đến mức hơi buồn ngủ, đuôi cũng phất phơ qua lại ở trên giường, đột nhiên Chung Tập hỏi: “…Bây giờ cho anh sờ bụng được không?”
Dung Miên mở mắt khẽ kêu “meo” một tiếng bày tỏ sự cho phép của mình.
Xét đến việc Chung Tập còn là lính mới trong làng vuốt mèo, Dung Miên suy nghĩ một chút rồi quyết định mình vẫn nên chủ động hơn. Thế là cậu rung rung đuôi, nằm ngả ra giường, lăn một vòng, để lộ cái bụng mềm mại của mình cho Chung Tập xem.
Không cần xem video bất cứ con mèo nào làm nũng nữa rồi, đây chính là mèo của mình. Chung Tập cảm thấy hơi thở của mình dần trở nên nặng nề.
Từ hồi lang thang Dung Miên đã hình thành nên ý thức cảnh giác cao độ, hiếm khi nào cậu để lộ bụng mình trước mặt người khác, vì vậy khi tay Chung Tập hạ xuống cậu vẫn hơi muốn né tránh theo phản xạ. Thế nhưng mặt anh cách rất gần, ánh mắt anh nhìn cậu dường như có một chút luống cuống.
Thế là Dung Miên nghiêng đầu sang dùng gò má cọ cọ cổ tay Chung Tập tựa như lấy lòng.
Nhưng một giây sau, Chung Tập bỗng nhiên giống như không thể nhịn nổi mà hít sâu một hơi, hai tay anh nắm hai chân trước của Dung Miên, cúi xuống hôn mạnh lên đầu cậu một cái.
Dung Miên ngơ người.
Hôn xong, Chung Tập nhìn mặt Dung Miên trong chốc lát, sau đó anh lại cúi xuống hôn lên chiếc mũi xinh xắn ươn ướt của cậu.
Chung Tập chủ động hôn cậu như vậy khiến Dung Miên rất vui, đồng thời cũng cảm thấy anh tiếp thu rất nhanh, chắc hẳn là đã tìm được niềm vui và kỹ thuật vuốt mèo rồi.
Thế nhưng một phút sau, Dung Miên lại có cảm giác sai sai.
Bởi vì thời gian Chung Tập hôn hơi lâu quá, Dung Miên “meo” một tiếng ý bảo anh có thể dừng lại được rồi, nhưng Chung Tập cứ như không nghe thấy gì, từng nụ hôn rơi xuống má Dung Miên như bão táp mưa sa.
Dung Miên vừa ngại vừa sợ, cậu bắt đầu giãy dụa. Nhưng ngay giây sau, Chung Tập chợt cúi đầu, vùi cả mặt mình vào bụng Dung Miên, sau đó hít thật sâu một hơi…
Đồng tử Dung Miên co lại.
***
Chung Tập hân hoan chào mừng vết cào đầu tiên trong cuộc đời mình.
Chung Tập phải công nhận là câu “Em có thể cào trọc con mèo đực nặng hơn em mấy cân liền” trước đây Dung Miên nói với mình không hề khoa trường một chút nào.
Lúc ăn bữa sáng, Dung Miên vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, ngay cả món thịt xông khói cậu thích nhất cũng chỉ ăn có năm dải.
Dung Miên nói: “Em xin lỗi, lúc đó em không khống chế được.”
“Nhưng anh cũng không thể hít bụng em như thế chứ.” Dung Miên giải thích, “Bụng là nơi rất nhạy cảm, em chỉ nói là cho anh sờ thôi mà, đã thế anh còn chẳng xin phép em trước, sao có thể thích hôn là hôn…”
Tâm trạng của Chung Tập lúc này hơi phức tạp.
“Tại vì đây là lần đầu tiên anh hít mèo ở khoảng cách gần như vậy, nhất thời hăng quá, không kìm chế được.” Chung Tập thở dài nói xin lỗi, “Lần sau anh sẽ chú ý chừng mực, xin lỗi em.”
Chung Tập trịnh trọng xin lỗi mình như vậy lại khiến Dung Miên hơi ngại.
“Lần sau vẫn có thể hít bụng mà, không sao đâu.” Anh nghe thấy Dung Miên nói, “Em rất thích anh hôn em.”
Chung Tập thực sự cảm thấy tim mình sắp ngừng đập đến nơi rồi. Anh cũng không hiểu tại sao tối qua mình lại như người mất trí như vậy, anh chỉ biết rằng khoảnh khắc chạm vào phần bụng mềm mại của Dung Miên, linh hồn mình dường như cũng theo đó bay xa.
Mèo con mềm mại thơm tho nhỏ xinh lại giống như một cục nam châm với lực hút siêu mạnh, mặt Chung Tập không tự chủ được mà sáp lại rồi không sao dừng lại được. Sau khi hôn hai cái, anh chỉ ước gì có thể ghép mặt mình dính lên người Dung Miên luôn.
Chung Tập thậm chí còn cảm thấy nếu sau này được hôn bụng Dung Miên một lần nữa thì dù có bị cào mấy cái cũng không sao hết, bên cạnh đó anh cũng hơi tiếc nuối vì hôm qua chưa được chạm vào đuôi của Dung Miên.
Chiếc đuôi lông xù xinh đẹp ấy… Anh thở dài.
Còn Dung Miên lúc này đang lén ăn một miếng thịt nguội nữa.
“Hai hôm nay chú Vân rất bận, vì vậy chú nhờ em tối nay về quán giúp chú mấy việc.” Dung Miên đặt nĩa xuống, ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra lời mời, “Anh muốn về cùng em không? Các bạn của em đều rất tốt, em cũng muốn họ gặp anh một lần.”
Chung Tập ngần ngừ.
“Những chú mèo trong quán các em cũng giống trường hợp của em à?” Anh cân nhắc cách diễn đạt, “Ý anh là…các em đều có thể biến thành người sao?”
Dung Miên gật đầu: “Tam Đậu là Shiba, Tứ Qua và Ngũ Quỳ đều là Ragdoll.” Cậu nói, “Bia là Garfield, Đậu Đũa là Anh lông ngắn…”
Cậu nghiêm túc liệt kê tên của mười mấy con mèo ra giới thiệu với Chung Tập, cuối cùng anh không nhịn được hỏi: “Các em…ở cùng một chỗ à?”
“Đúng vậy, trong cửa hàng có rất nhiều ổ bí đỏ và đệm mềm có thể ngủ được, chú Vân còn có võng riêng nữa.” Dung Miên đáp, “Khi ở quán, hầu như mọi người đều biến về hình mèo đi ngủ, vì vậy không chiếm nhiều diện tích lắm. Chỉ có một số bạn hơi nghịch ngợm, hoặc là lén ăn đồ ăn của bạn khác thì mới bị chú Vân nhốt vào lồng thôi.”
Mặc dù không có chứng cứ nhưng Chung Tập cứ có cảm giác bạn mèo ăn vụng đồ ăn của bạn khác mà Dung Miên nói rất có thể chính là cậu.
Chung Tập tan làm hơi muộn, khoảng hơn chín giờ tối bọn họ mới cùng đi đến quán. Sau khi Chung Tập cất xe thì Dung Miên đi trước dẫn đường, cậu đưa anh vào một con hẻm nhỏ.
Cuối cùng họ dừng chân trước một cửa hàng nhỏ, đèn bên trong đang sáng, trước cửa treo một tấm biển gỗ nhỏ đề “Close”.
Dung Miên quen thuộc đẩy cửa ra, Chung Tập hơi chần chừ rồi cũng theo cậu đi vào.
Không gian quán được bài trí đơn giản mà ấm áp, mặt tiền không nhỏ, trước cửa có một tấm bảng đen, bên trên dán ảnh polaroid của rất nhiều chú mèo, không những thế còn phân loại nhân viên đàng hoàng.
Có một cột tên là “nhân viên làm việc hôm nay”, bên dưới dán một hàng ảnh mèo, còn có cột là “thực đơn hôm nay”, bên dưới dùng phấn màu vẽ cà phê và bánh ngọt đồng thời in đậm mấy chữ “chỉ có vào mùa xuân” ở bên cạnh.
Còn có một cột viết là “nhân viên nghỉ phép dài ngày”, nhưng bên dưới chỉ dán đúng một bức ảnh polaroid. Chung Tập tập trung nhìn thì phát hiện đó là ảnh chụp chung của một chú Shiba đen đang toét miệng cười ngốc nghếch và một chú mèo đen đứng kề vai nhau trước cửa quán.
Anh ngẩn người rồi nhanh chóng nhận ra đây chính là Dung Miên và Khổng Tam Đậu.
Dung Miên thấy Chung Tập nhìn bức ảnh hồi lâu bèn giải thích: “Vì thời gian làm việc của Tam Đậu trùng với em nên lúc đó chú Vân chụp cho hai đứa luôn một thể.”
Chung Tập còn chưa kịp phản ứng đã thấy Dung Miên gật đầu hỏi lại nó: “Chú Vân đâu?”
Mèo Garfield lại meo một tiếng, Dung Miên liền đáp: “Ò, lát nữa tớ vào giúp chú ấy.”
Nói xong cậu quay lại giới thiệu với Chung Tập: “Đây là Bia, trước khi nặng đến 4 kg, cậu ấy bắt côn trùng cũng siêu như em vậy.”
Chung Tập do dự, đang định chào chú mèo Garfield kia thì trong quán lại có hai cậu nhóc tóc bạc mắt xanh đi ra. Ngoại hình của hai đứa cực kì giống nhau, anh cũng nhận ra có vẻ chúng đang cãi cọ chuyện gì đó.
Một đứa nói “Không thể nào, rõ ràng chiều nay em đã quét phòng bếp rồi, anh đừng có mà ngậm máu phun người”, một đứa lại nói “Điêu vừa thôi, rõ ràng anh thấy lúc chiều em lén xem ti vi trước cửa.”
Vừa trông thấy hai người họ, hai đứa lập tức im re, sau đó ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía Chung Tập.
“Đây là Quách Tứ Qua và Quách Ngũ Quỳ, họ là anh em sinh đôi.” Dung Miên giới thiệu, “Họ suốt ngày cãi nhau nên thường bị chú Vân nhốt lại.”
Chung Tập: “…Anh thấy rồi.”
“Em biết anh ta!”
Một trong hai cậu nhóc đột nhiên chỉ vào Chung Tập, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo nói: “Đây là người trên poster quảng cáo đồng hồ dán ở trung tâm thương mại đối diện!”
Quách Tứ Qua ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung: “Không những thế còn là người trong quảng cáo ô tô, người hát lạc nhịp trong đêm hội chào xuân năm ngoái nữa. Quách Ngũ Quỳ, anh đã bảo mà, quả nhiên trí nhớ của em không tốt bằng anh.”
Thế là hai đứa lại bắt đầu một hiệp đấu võ mồm nữa, dường như Dung Miên đã quá quen với cảnh tượng này rồi, cậu tiếp tục nói chuyện song ngữ với Bia. Chung Tập muốn nói lại thôi vì mãi không tìm được cơ hội xen vào.
Cậu nhóc còn lại cũng không chịu yếu thế, nó nhìn chằm chằm mặt Chung Tập chừng một phút đồng hồ, sau đó tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ.
“Em cũng nhớ ra rồi!” Quách Ngũ Quỳ đắc ý vỗ tay bép một cái, nó chỉ tay về phía Chung Tập cao giọng nói: “Anh chính là cái người chú Vân nói, người muốn giao phối với Dung Miên phải không?”
Chung Tập:?
Thừa Dinh Dưỡng
Đánh giá:
Truyện Thừa Dinh Dưỡng
Story
Chương 38: Đã quá trời đã
10.0/10 từ 17 lượt.