Thư Tình Ánh Trăng - Trăn Ý
Chương 4
156@-
Ánh trăng sáng như ban ngày rải khắp mọi ngóc ngách khuôn viên Đại học Bắc Kinh, bóng cây lặng lẽ nhón chân trên mặt đất, nhảy múa xoay tròn trong không gian không ai quấy rầy.
Ống kính chuyển hướng, một tiếng phanh gấp xé tan màn đêm tĩnh mịch, tiếp theo là vài tiếng va chạm nặng nề, cú ném bóng ba điểm hoàn hảo hiện ra, vài người reo hò.
“Còn chơi nữa không?” Đoàn Trạch Minh đắc ý kiêu ngạo nói với đối thủ, “Thắng tôi thì có gì tài giỏi, có bản lĩnh thì ném bóng vào mặt giáo sư Tiêu của chúng tôi ấy! Mấy người chỉ là những người thua cuộc!”
“Người ta thắng chứ có phải cậu thắng đâu, nhìn cái bộ dạng cậy thế cáo mượn oai hùm của cậu kìa, thật bó tay.” Đối phương đảo mắt, “Này, giáo sư Tiêu nhà cậu đi rồi kìa.”
“Hả?”
Đoàn Trạch Minh cũng chẳng buồn tranh cãi nữa, vội vàng chạy theo Tiêu Tri Ngôn đã ra khỏi sân, đuổi kịp anh.
“Tâm trạng không tốt à?”
Động tác uống nước khựng lại, anh nhìn sang.
Đoàn Trạch Minh giải thích: “Hôm nay cậu đánh hăng thế, tí nữa tôi theo không kịp luôn. Có chuyện gì à? Tôi thấy cậu có hơi lạ từ tuần
trước rồi, không đúng, là từ tuần kia, ủa? Hình như là từ tuần kia nữa cơ?”
Ném chai điện giải cho Đoàn Trạch Minh, Tiêu Tri Ngôn cầm khăn lau mồ hôi trên cổ.
“Không có gì.”
“Chắc chắn cậu có chuyện!” Như chó đánh hơi thấy mùi, Đoàn Trạch Minh nheo mắt nhìn anh, “Trưa nay cậu đi đâu thế? Trời gần 0 độ, cậu mặc mỗi áo sơ mi với áo ghi lê mà đến, áo khoác của cậu đâu?”
Tiêu Tri Ngôn mở điện thoại, mở lịch sử cuộc gọi, không có cuộc gọi nhỡ nào, hàng lông mày chưa giãn ra lại nhíu chặt hơn.
Hôm nay ở bệnh viện, sau khi anh xử lý xong thủ tục nhập viện thì không gặp được Hạ Sơ Nguyệt, lại đúng lúc người nhà cô đến, biết hiện tại mình không tiện lộ diện nên anh đã xin giấy ở trạm y tá, viết những điều cần chú ý và số điện thoại của mình rồi nhờ y tá chuyển cho cô.
Bây giờ nghĩ lại, những điều cần chú ý đó có bác sĩ dặn dò, cô đương nhiên không cần anh phải làm việc thừa thãi, chỉ là lúc đó anh đã quên mất vấn đề hiển nhiên này.
“Này này này, còn cứ nhìn điện thoại mãi, cậu có biết số lần cậu cầm điện thoại hôm nay còn nhiều hơn cả số lần cậu cầm điện thoại trong cả năm nay không.”
Hình như cũng nhận ra, Tiêu Tri Ngôn nhìn sang, “Đâu có khoa trương vậy.”
Đoàn Trạch Minh còn định nói gì đó, điện thoại trong lòng bàn tay ai kia cuối cùng cũng có phản ứng, gần như cùng lúc, Tiêu Tri Ngôn đứng dậy.
“Tôi nghe điện thoại.”
Đoàn Trạch Minh nhìn người nào đó đã đi xa, s* s**ng nơi anh vừa đứng: “…Chân dài ra rồi à? Vụt đi nhanh vậy.”
*
Sự thật chứng minh, lời nhắc nhở tối qua của Mai Thanh Tuyết không phải là tin vịt, Hạ Sơ Nguyệt vừa đến văn phòng còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã nhận được điện thoại từ tầng mười hai.
Đây là lần đầu tiên Đường Tuệ Mẫn chủ động tìm cô sau khi Hạ Sơ Nguyệt từ chối nhận người vào hai tuần trước.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô đến cửa văn phòng, gõ cửa nhẹ, nghe tiếng “Vào đi” bên trong, Hạ Sơ Nguyệt mới ấn tay nắm cửa.
“Sếp Đường, chị tìm em ạ.”
Trước ô cửa kính cong phong cách Ý, người phụ nữ uốn tóc sóng kiểu Pháp đang dựa vào, ngón tay thon dài móc vào tách trà, màu đỏ rực rỡ
trên đầu ngón tay khiến Hạ Sơ Nguyệt thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn người đại diện VIP đang ngồi trên ghế, Smith.
Smith là đương sự của cô, người đại diện của ngôi sao nữ đang nổi Cố Tây Tây, một người đàn ông cười lên là nếp nhăn đuôi mắt chằng chịt, người nồng nặc mùi nước hoa, khiến Hạ Sơ Nguyệt vừa đứng ở cửa đã thấy dạ dày cồn cào.
“Luật sư Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Smith chủ động lên tiếng, “Phương án cô làm cho Tây Tây của chúng tôi rất được lòng cô ấy, sở dĩ hôm đó… vội vàng như vậy, cũng là để chiếm thế chủ động trước đối phương, mong cô đừng để bụng.”
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lông mày Hạ Sơ Nguyệt giật giật, trên mặt vẫn tươi cười lịch sự.
“Không để bụng, tôi hiểu.”
“Hiểu được là tốt rồi, năng lực chuyên môn của luật sư Hạ, tôi và Tây Tây đều rất tin tưởng, nếu không cũng không chọn cô giữa hàng vạn luật sư ở Bắc Thành, mong cô có thể dốc hết sức mình.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức mình vì mỗi một đương sự của mình.”
Smith lộ ra nụ cười hài lòng, nhìn Đường Tuệ Mẫn, “Tôi đương nhiên yên tâm về người của sếp Đường rồi, vậy tôi xin phép về trước, lần này đến cũng là để thay mặt sếp Cố chào hỏi cô.”
“Làm phiền anh gửi lời hỏi thăm đến sếp Cố giúp tôi, anh đi thong thả.”
Đóng cửa lại, Đường Tuệ Mẫn đưa tách hồng trà đã pha sẵn đến trước mặt Hạ Sơ Nguyệt, “Nhìn sắc mặt em kém như người chết vậy, sợ chị ăn thịt em à? Trong lòng em, Đường Tuệ Mẫn chị là người hẹp hòi như vậy sao?”
Hạ Sơ Nguyệt chạm vào má mình, tránh đi trọng tâm của câu nói này, không giấu giếm, “Hôm qua người nhà em nhập viện, em không ngủ được.”
Sắc mặt Đường Tuệ Mẫn căng thẳng, “Sao vậy?”
“Cao huyết áp, bệnh cũ rồi, bác sĩ nói theo dõi thêm một ngày nữa là ngày mai có thể xuất viện.”
“Vậy thì còn đi làm cái gì nữa?” Trách móc, Đường Tuệ Mẫn đã ngồi xuống trước bàn làm việc, “Cứ nghỉ ngơi hết hôm nay và ngày mai đi, cộng thêm cuối tuần nữa là bốn ngày, điều chỉnh trạng thái cho tốt. Vừa
rồi em cũng thấy Smith rồi đấy, anh ta đến là đại diện cho sếp Cố của công ty Giải Trí Viên Tinh, Cố Tây Tây có quan hệ gì với anh ta, chắc chắn em điều tra nhiều ngày nay sẽ rõ hơn chị.”
Giải Trí Viên Tinh là công ty môi giới chiếm vị trí đỉnh cao nhất của cả giới giải trí, trong những năm điện ảnh truyền hình ảm đạm nhất, người đứng đầu Cố Hứa Chi vẫn kiên quyết dựa vào tầm nhìn và thủ đoạn sắc bén tàn nhẫn để đứng vững trong giới, hơn nữa nhiều năm không hề lung lay, thực lực hùng hậu.
Một củ khoai lang bỏng tay có thể mang đến danh và lợi cũng có thể biến thành một chậu nước bẩn như vậy rơi vào tay Hạ Sơ Nguyệt, cô chỉ có thể nói vận may của mình quá tốt, tốt đến mức bùng nổ.
Đường Tuệ Mẫn đã nói chuyện xong với phòng nhân sự, đặt điện thoại xuống, móng tay màu đỏ tươi chỉ vào vật trang trí ông thần tài đặt trên bàn, “Vụ này làm tốt, đừng nói đến vị trí hợp tác của em, em đưa ra điều kiện gì chị cũng đồng ý, nhưng tiền đề là, chỉ được làm cho đẹp, nhất định phải đẹp, nghe rõ chưa?”
Ra khỏi tòa nhà, Hạ Sơ Nguyệt bị gió lạnh thổi cho có chút choáng váng, kéo chặt áo khoác rồi đi về phía chỗ đậu xe. Đặt túi xách lên ghế sau, lúc này mới nhìn thấy bộ vest răng sói quên mang đi giặt khô.
Chất liệu thoải mái lúc này toát lên vẻ lạnh lẽo, cô rụt tay lại, đẩy nó vào bên trong.
Thật phiền phức.
Năm phút trước Tần Thái gửi tin nhắn nói Đới Văn Xuân đã tỉnh lại, Hạ Sơ Nguyệt không trì hoãn nữa, rẽ sang tiệm giặt khô trước. Đến bệnh viện, Tần Thái còn có tiết nên đã đi rồi, chỉ còn lại Đới Văn Xuân.
Bà ấy đang ngắm nhìn vẻ nhợt nhạt ngoài cửa sổ đến thất thần, hoàn toàn không chú ý đến người ở cửa, mãi đến khi Hạ Sơ Nguyệt gọi, bà ấy mới phản ứng lại.
“Dì, dì thấy trong người thế nào rồi ạ?”
“Khỏe hơn nhiều rồi.” Đới Văn Xuân xoa xoa đôi tay lạnh lẽo của cô, “Sao sắc mặt con tệ vậy, tay cũng lạnh như vậy?”
“Bên ngoài nhiệt độ hạ rồi, ủ ấm là được ạ.” Khụ khụ mấy tiếng, Hạ Sơ Nguyệt quên trang điểm lại rồi mới lên đây.
Đới Văn Xuân nhét túi nước nóng vào lòng cô, rồi nhìn ra ngoài: “Cậu con trai hôm qua đến cùng con đâu rồi?”
“…” Bị túi nước nóng trong tay làm bỏng một chút, Hạ Sơ Nguyệt vội vàng cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, “Hôm qua con tự đến mà dì.”
“Luật sư mà còn nói dối, dì Vương đã nói hết với dì rồi.” Thấy Hạ Sơ Nguyệt vẫn còn cãi, Đới Văn Xuân thuật lại những gì dì Vương thấy, “Con bị tụt đường huyết người ta nhanh tay lẹ mắt đỡ ngay phía sau con, ngay cả đỡ con ngồi xuống ghế cũng nhẹ nhàng lắm, lúc đi còn báo cho con một tiếng, trời lạnh như thế còn cởi áo khoác cho con mặc.”
“Chàng trai cao ráo đó, tuy hơi trầm lặng nhưng lại biết quan tâm người khác, hành động thiết thực hơn tất cả, đàn ông chỉ giỏi nói lời hay ý đẹp thì có gì tốt, sống chung vẫn phải là người trầm ổn, đáng tin cậy.”
“… Không phải, dì ơi, sao lại thành sống chung rồi? Hơn nữa những gì dì nói…” Chẳng phải là giấc mơ của dì sao…
Tiêu Tri Ngôn đúng là có đỡ cô một tay, nhưng mấy cái tính từ đó từ đâu ra vậy?
Nào là nhanh tay nhanh mắt, nhẹ nhàng cẩn thận, ở đâu ra vậy trời?
“Con bé này.” Đới Văn Xuân gạt tay cô ra, “Dì Vương nói có sách mách có chứng, sao có thể sai được? Con thành thật nói xem, có phải đang hẹn hò không?”
“Làm gì có chuyện đó!” Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy mọi chuyện đang đi lệch hướng, không kịp suy nghĩ kỹ chi tiết ngày hôm đó, cố gắng tẩy não Đới Văn Xuân: “Chẳng phải dì từng nói con tìm người hài hước sao, sao con có thể…”
“Nhưng dì thấy mắt nhìn người của dì Vương không sai đâu, bà ấy nói tốt thì chắc chắn không sai, khi nào dẫn về cho dì gặp mặt?”
“… Dì ơi, dì và dì Vương hiểu lầm rồi, đó chỉ là một người bạn không thân lắm, tình cờ gặp nên mới giúp con một tay.”
“Thật sự không phải đối tượng hẹn hò?”
Hạ Sơ Nguyệt còn chưa biết kết quả sau khi Tiêu Tri Ngôn cân nhắc thế nào, bây giờ mà nhận lời, nhỡ anh lại không kết hôn nữa thì chẳng khác nào quả bom hủy diệt, cô không chịu nổi đâu.
Cô gật đầu, khẳng định: “Thật sự không phải, chỉ là bạn bè không thân lắm giúp đỡ thôi, trùng hợp thôi mà.”
“Ồ.”
Đới Văn Xuân tỏ vẻ suy tư, trong ánh mắt thở phào nhẹ nhõm của Hạ Sơ Nguyệt, lại hỏi tiếp, “Ý con là, tình cờ gặp một người bạn không thân lắm, tình cờ cậu ấy biết chuyện dì nhập viện nên lập tức đến giúp đỡ, lúc con bị hạ đường huyết thì bận trước bận sau? Còn nhanh tay nhanh mắt đỡ được con lúc sắp ngất xỉu?”
“…”
Cuối cùng cũng thấy luật sư Hạ uy phong lẫm liệt có ngày lép vế, Đới Văn Xuân thừa thắng xông lên, không định dễ dàng bỏ qua cho cô. Giơ tay giả vờ lau nước mắt, lại lôi ra cái điệp khúc cũ rích.
“Năm đó con mới sáu tuổi, bị bệnh nặng đến thế, bác sĩ còn ra thông báo nguy kịch đến hai lần, may mà gặp được cao nhân ngoài đời thay con gánh nạn, trả lại con một mạng, con quên cao nhân nói gì rồi sao?”
Hạ Sơ Nguyệt không tình nguyện, vẫn máy móc nói: “Trước hai mươi chín tuổi không có nhân duyên gánh đỡ, Diêm Vương sẽ đến đòi mạng.”
“Thôi thôi thôi!” Sắc mặt Đới Văn Xuân đột nhiên thay đổi, đưa chuỗi tràng hạt gỗ trên tay cho cô, “Mau gõ gõ đi!”
Hạ Sơ Nguyệt làm theo lời, tay vừa rút về đã bị Đới Văn Xuân nắm chặt.
Ngón tay bà lướt qua mặt dây chuyền hồ lô trên cổ tay Hạ Sơ Nguyệt, đáy mắt lộ vẻ đau buồn: “Nếu mẹ con chưa bệnh mà dì đưa mẹ con đến chùa gặp cao nhân thì chắc chắn sẽ không như vậy, cho nên con nhất định phải nghe lời cao nhân đấy, được không Nữu Nữu?”
Đối diện với ánh mắt gần như cầu xin của dì, lòng Hạ Sơ Nguyệt không khỏi chua xót, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nếu không phải bác sĩ đến nhắc bệnh nhân nghỉ ngơi nhiều, Hạ Sơ Nguyệt còn không thể dễ dàng thoát khỏi sự thẩm vấn của dì như vậy, nhân lúc chú Tần Thái tan học mang cơm đến, cô lấy cớ ra ngoài đi dạo, gọi điện thoại cho Chu Nhiễm, kể lại những chuyện xảy ra hai ngày nay.
“Tớ cảm thấy như vậy cũng tốt mà, tuy hai cậu không có tình cảm gì, nhưng nhân phẩm của thiên tài học tập thì OK đấy, hơn nữa nhan sắc và gen tốt rõ ràng như vậy, cậu không cần lo lắng về chỉ số thông minh của con mình nữa, đến lúc đó đứa bé sinh ra trực tiếp nhảy lớp từ mẫu giáo lên thẳng cấp ba có được không?”
Hạ Sơ Nguyệt sau khi nghe xong lại càng thêm lo lắng. Đây còn là người sao?
Một tiếng thở dài, cô suýt quên mất hôm qua đến bệnh viện là để phá thai, cuối cùng lại biến thành bàn chuyện có nên kết hôn hay không.
Chuyện gì thế này?
Lại thở dài, Hạ Sơ Nguyệt nhìn bầu trời âm u bên ngoài.
“Đừng nói đến chuyện anh ấy có đồng ý với thỏa thuận ba năm hay không, ngay cả lúc anh ấy nói kết hôn với tớ, tớ cũng đã thấy khó tin rồi. Một học sinh tốt cả phẩm chất lẫn học vấn như anh ấy, phản ứng đầu tiên khi biết chuyện này không phải là sợ người nhà biết, hoặc ảnh hưởng đến công việc nên nhanh chóng giải quyết sao? Sao lại chủ động đề nghị kết hôn? Cậu không thấy kỳ lạ sao?”
“Không hề.” Chu Nhiễm cực kỳ thành thật nói, “Chẳng phải cậu cũng là học sinh tốt cả phẩm chất lẫn học vấn sao? Còn là học sinh tốt biết chủ động quyến rũ người khác nữa, cậu không sợ thì anh ấy sợ cái gì.”
“…” Hạ Sơ Nguyệt lại đỡ lấy cái cằm suýt rớt xuống, nghiến răng, “Tài ăn nói của cậu như vậy mà vẫn chỉ là một phóng viên tuyến đầu thì thật đáng tiếc.”
Chu Nhiễm cười hì hì, coi như đó là lời khen: “Nhưng tớ đây thích làm phóng viên tuyến đầu đầy chính nghĩa mà. Hay là luật sư Hạ bao nuôi tớ đi, để tớ đỡ phải phấn đấu mười năm?”
“Đừng có nhảm nhí.”
Bị cô ấy đánh lạc hướng như vậy, cuối cùng trên mặt Hạ Sơ Nguyệt cũng lộ ra nụ cười. Chưa được vài giây, cô lại bị vấn đề chính trước mắt kéo
về thực tại.
“Cậu có biết nghề nghiệp của ông ấy không, Tiêu Tri Ngôn cũng làm việc trong phòng thí nghiệm, tớ thật sự… Haiz, sao lại trùng hợp đến thế, vừa quan hệ đã có thai rồi?”
“Ừm?” Chu Nhiễm ở đầu dây bên kia ngẩn người một chút, phản ứng lại người “ông ấy” kia là bố của Hạ Sơ Nguyệt, an ủi, “Yên tâm đi, chú là
nhà nghiên cứu khoa học dược thuần túy, chẳng phải Tiêu Tri Ngôn thỉnh thoảng còn giảng dạy sao, không giống nhau mà.”
Chu Nhiễm hồi tưởng lại, “Chẳng phải trước đây người nào đó còn nói đã xảy ra thì đừng nghĩ tại sao sao, cậu cứ xoắn xuýt tại sao bao lại không có tác dụng, chi bằng nghĩ cách giải thích với dì thế nào, dì ấy
giục cậu xem mắt bao nhiêu lần đều không thành, lần này đột nhiên kết hôn còn có thai, dì ấy chắc chắn sẽ lo lắng.”
“Cũng phải.” Hạ Sơ Nguyệt lo đến nỗi đầu sắp mọc nấm rồi, đầu ngón tay v**t v* hồ lô trên cổ tay, “Có khi nào mẹ tớ cũng sợ hòa thượng tính đúng, nên mới sắp xếp ra chuyện này không? Nếu không sao tớ thanh tâm quả dục hơn hai mươi năm, vừa uống rượu đã ngủ với người đàn ông xa lạ chứ.”
“Ê? Cậu đừng nói, nghe cậu nói xong tớ cảm thấy đúng là có khả năng thật, chắc chắn là dì ở trên trời sốt ruột quay vòng vòng, dứt khoát tự mình chọn một người đàn ông thuận mắt.”
Hạ Sơ Nguyệt rũ mắt không đáp lời.
Chỉ có cô tự biết, cô không tin thần quỷ thần rắn gì cả.
Chuỗi hạt này, còn có những thứ Đới Văn Xuân chuẩn bị ở nhà, đều là để dì bớt lo lắng. Sự tồn tại suốt hai mươi tám năm của cô, dường như giống như một sự tồn tại kéo chân người khác.
“Không đúng.”
Hạ Sơ Nguyệt: “Chỗ nào không đúng?”
“Sao cậu lại thanh tâm quả dục hơn hai mươi năm? Hồi cấp ba chẳng phải cậu thầm mến Tiêu Vị sao, sợ yêu sớm bị bắt nên không dám tỏ tình, nguyện vọng đại học cũng điền theo anh ấy, đến khi anh ấy có bạn gái còn đi du học cậu mới ——”
Hạ Sơ Nguyệt ngắt lời cô ấy: “Cậu lắm lời quá.” Chu Nhiễm: “Sự thật lúc nào cũng khó nghe.”
“Vậy cậu không thể nói dối để lừa tớ sao?” Hạ Sơ Nguyệt đầu tựa vào tường, kêu gào, “Nhiễm Nhiễm tớ phiền quá, sống thật mệt mỏi.”
“Đừng phiền, cũng đừng mệt. Đợi đến khi dì biết sự thật, mới là lúc cậu thật sự mệt mỏi. Cho nên thiếu nữ à —— không, thiếu phụ, cố nhịn chút đi, phúc của cậu ở phía sau kìa!”
Hạ Sơ Nguyệt nhắm mắt.
Chu Nhiễm đúng là bậc thầy an ủi ngược, cô thề sẽ không bao giờ bàn chuyện với cô ấy nữa!
*
Mọi người ở Đại học Bắc Kinh đều biết, giáo sư Tiêu nghiêm túc hoặc là lên lớp, hoặc là ở trong phòng thí nghiệm, vì vậy Trần Tình căn đúng giờ đến tòa nhà giảng đường, nhìn thấy lớp học trống trơn thì ngơ ngác.
Cô ấy túm lấy một sinh viên đi ngang qua, lúc này mới biết kết quả kiểm tra lại thí nghiệm của Tiêu Tri Ngôn là hôm nay, nên buổi học đã được dạy xong từ hôm qua.
Tính toán thời gian, lúc này các lãnh đạo chắc hẳn đã thẩm định xong, Trần Tình nhanh chóng đi về phía tòa nhà thí nghiệm, quả nhiên nhìn thấy các giáo sư lần lượt đi ra.
“Đến tìm giáo sư Tiêu phải không?” Nhân viên an ninh dưới lầu cười hì hì, “Vào đi, hôm nay tòa nhà thí nghiệm mở cửa, có thể vào được.”
“Cảm ơn.”
Trần Tình quen đường tìm đến tầng phòng thí nghiệm của Tiêu Tri Ngôn, cả tầng lại yên tĩnh đến lạ thường. Cô ấy đứng ở cửa, gặp Đoàn Trạch Minh đã thay quần áo đi ra.
“Cô Trần? Đến tìm lão Tiêu à? Cậu ấy đi vệ sinh rồi.”
Trần Tình có chút ngại ngùng, hai má ửng hồng, càng nhìn càng thấy ưa nhìn, “Vậy tôi có thể đợi anh ấy ở đây được không? Tôi có vài việc liên quan đến buổi tọa đàm muốn nói trực tiếp với anh ấy.”
“Có gì mà không được?” Đoàn Trạch Minh mở cửa mời cô ấy vào, lại nhìn cái bàn lộn xộn của mình giải thích, “Hơi bừa bộn.”
Trần Tình liếc mắt đã thấy cái bàn được sắp xếp gọn gàng cạnh cửa sổ, đang định bước vào, lại bị Đoàn Trạch Minh gọi lại.
“Cô Trần, đó là bàn của lão Tiêu.”
Trần Tình nghiêng đầu, có vẻ không hiểu ý anh ta.
Đoàn Trạch Minh giải thích: “Lão Tiêu không thích người khác đụng vào đồ của anh ấy.”
“Không sao đâu, tôi chỉ ngồi đây thôi, sẽ không động vào đồ của anh ấy đâu.” Trần Tình nói rồi định ngồi xuống ghế, vẻ mặt Đoàn Trạch Minh thoáng qua vẻ không vui, định nhắc nhở, “Cô Trần ——”
“Giáo sư Tiêu, anh về rồi ạ?” Trần Tình đã rời khỏi cửa sổ, đi vòng qua Đoàn Trạch Minh tiến về phía Tiêu Tri Ngôn ở sau cửa.
Đoàn Trạch Minh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, hít hít mũi, nhìn sắc mặt trầm xuống của Tiêu Tri Ngôn, lặng lẽ giảm bớt sự hiện diện của mình.
“Giáo sư Tiêu, buổi tối anh có thời gian không? Có một số việc liên quan đến buổi diễn thuyết công khai tháng sau muốn xác nhận trực tiếp với
anh, anh thấy sao ——”
“Tôi đã xác nhận với thầy Trương bên phòng tuyên truyền rồi, không có vấn đề gì.” Giọng điệu của anh xuống đến điểm đóng băng, nhường đường, “Mời xem.”
Trần Tình nhìn theo hướng mắt, nhìn thấy mấy chữ lớn nổi bật trên bức tường trắng tinh kia —— Phòng thí nghiệm, người không phận sự miễn vào.
Trần Tình đang định biện minh đây là phòng nghỉ, đối mặt với khuôn mặt không cảm xúc của Tiêu Tri Ngôn, cô ấy nuốt lời về, đứng ra hành lang, “Vẫn còn một số chi tiết chưa xác nhận, tôi ——”
“Việc cô Trần chưa quen nghiệp vụ, chúng tôi có thể hiểu được.”
Đáy mắt thăm dò của Trần Tình lại sáng lên, ngay cả Đoàn Trạch Minh cũng thấy kỳ lạ khi những lời này có thể được thốt ra từ miệng Tiêu Tri Ngôn người luôn lạnh lùng, giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, hành lang tĩnh lặng cũng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Việc thuộc bổn phận của cô còn chưa xử lý xong, dựa vào cái gì mà đến lãng phí thời gian của tôi?”
“…”
Đoàn Trạch Minh nhìn bóng dáng mảnh mai vội vã rời đi, tặc lưỡi: “Khó nghe, thật khó nghe, có thể nói lời khó nghe như thế mà không bị chửi, cũng chỉ có Tiêu Tri Ngôn cậu làm được thôi.”
Tiêu Tri Ngôn người vừa nói lời khó nghe nhìn sang, Đoàn Trạch Minh lập tức nhận lỗi: “Xin lỗi, lần sau nhất định tôi sẽ không để người không phận sự vào nữa, ngay cả phòng nghỉ cũng không được.”
Thu hồi tầm mắt, Tiêu Tri Ngôn bước qua anh ta, “Mở cửa sổ ra.”
Mùi nước hoa còn sót lại trong không khí, không hề giảm bớt chút nào vì người sở hữu nguồn gốc mùi hương đã rời đi, Đoàn Trạch Minh vẫy vẫy tay, vẫn cố gắng giải thích: “Thật ra cũng bình thường mà, trên người con gái chẳng phải đều có mùi nước hoa này sao.”
Cửa sổ được mở ra, gió lạnh ngang nhiên lùa vào, Tiêu Tri Ngôn đứng đó, đột nhiên nhớ đến mùi hương trên người Hạ Sơ Nguyệt mà anh ngửi thấy trước cửa thoát hiểm ở bệnh viện.
Là hương hoa dành dành nhàn nhạt.
Là màu trắng cùng tồn tại trong đầu anh từ đêm đó, không thể xua tan.
Một lúc sau, Đoàn Trạch Minh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nghe thấy bên cửa sổ vọng lại câu nói nhẹ nhàng của Tiêu Tri Ngôn.
“Không phải.”
------oOo------
Thư Tình Ánh Trăng - Trăn Ý
Ánh trăng sáng như ban ngày rải khắp mọi ngóc ngách khuôn viên Đại học Bắc Kinh, bóng cây lặng lẽ nhón chân trên mặt đất, nhảy múa xoay tròn trong không gian không ai quấy rầy.
Ống kính chuyển hướng, một tiếng phanh gấp xé tan màn đêm tĩnh mịch, tiếp theo là vài tiếng va chạm nặng nề, cú ném bóng ba điểm hoàn hảo hiện ra, vài người reo hò.
“Còn chơi nữa không?” Đoàn Trạch Minh đắc ý kiêu ngạo nói với đối thủ, “Thắng tôi thì có gì tài giỏi, có bản lĩnh thì ném bóng vào mặt giáo sư Tiêu của chúng tôi ấy! Mấy người chỉ là những người thua cuộc!”
“Người ta thắng chứ có phải cậu thắng đâu, nhìn cái bộ dạng cậy thế cáo mượn oai hùm của cậu kìa, thật bó tay.” Đối phương đảo mắt, “Này, giáo sư Tiêu nhà cậu đi rồi kìa.”
“Hả?”
Đoàn Trạch Minh cũng chẳng buồn tranh cãi nữa, vội vàng chạy theo Tiêu Tri Ngôn đã ra khỏi sân, đuổi kịp anh.
“Tâm trạng không tốt à?”
Động tác uống nước khựng lại, anh nhìn sang.
Đoàn Trạch Minh giải thích: “Hôm nay cậu đánh hăng thế, tí nữa tôi theo không kịp luôn. Có chuyện gì à? Tôi thấy cậu có hơi lạ từ tuần
trước rồi, không đúng, là từ tuần kia, ủa? Hình như là từ tuần kia nữa cơ?”
Ném chai điện giải cho Đoàn Trạch Minh, Tiêu Tri Ngôn cầm khăn lau mồ hôi trên cổ.
“Không có gì.”
“Chắc chắn cậu có chuyện!” Như chó đánh hơi thấy mùi, Đoàn Trạch Minh nheo mắt nhìn anh, “Trưa nay cậu đi đâu thế? Trời gần 0 độ, cậu mặc mỗi áo sơ mi với áo ghi lê mà đến, áo khoác của cậu đâu?”
Tiêu Tri Ngôn mở điện thoại, mở lịch sử cuộc gọi, không có cuộc gọi nhỡ nào, hàng lông mày chưa giãn ra lại nhíu chặt hơn.
Hôm nay ở bệnh viện, sau khi anh xử lý xong thủ tục nhập viện thì không gặp được Hạ Sơ Nguyệt, lại đúng lúc người nhà cô đến, biết hiện tại mình không tiện lộ diện nên anh đã xin giấy ở trạm y tá, viết những điều cần chú ý và số điện thoại của mình rồi nhờ y tá chuyển cho cô.
Bây giờ nghĩ lại, những điều cần chú ý đó có bác sĩ dặn dò, cô đương nhiên không cần anh phải làm việc thừa thãi, chỉ là lúc đó anh đã quên mất vấn đề hiển nhiên này.
“Này này này, còn cứ nhìn điện thoại mãi, cậu có biết số lần cậu cầm điện thoại hôm nay còn nhiều hơn cả số lần cậu cầm điện thoại trong cả năm nay không.”
Hình như cũng nhận ra, Tiêu Tri Ngôn nhìn sang, “Đâu có khoa trương vậy.”
Đoàn Trạch Minh còn định nói gì đó, điện thoại trong lòng bàn tay ai kia cuối cùng cũng có phản ứng, gần như cùng lúc, Tiêu Tri Ngôn đứng dậy.
“Tôi nghe điện thoại.”
Đoàn Trạch Minh nhìn người nào đó đã đi xa, s* s**ng nơi anh vừa đứng: “…Chân dài ra rồi à? Vụt đi nhanh vậy.”
*
Sự thật chứng minh, lời nhắc nhở tối qua của Mai Thanh Tuyết không phải là tin vịt, Hạ Sơ Nguyệt vừa đến văn phòng còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã nhận được điện thoại từ tầng mười hai.
Đây là lần đầu tiên Đường Tuệ Mẫn chủ động tìm cô sau khi Hạ Sơ Nguyệt từ chối nhận người vào hai tuần trước.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô đến cửa văn phòng, gõ cửa nhẹ, nghe tiếng “Vào đi” bên trong, Hạ Sơ Nguyệt mới ấn tay nắm cửa.
“Sếp Đường, chị tìm em ạ.”
Trước ô cửa kính cong phong cách Ý, người phụ nữ uốn tóc sóng kiểu Pháp đang dựa vào, ngón tay thon dài móc vào tách trà, màu đỏ rực rỡ
trên đầu ngón tay khiến Hạ Sơ Nguyệt thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn người đại diện VIP đang ngồi trên ghế, Smith.
Smith là đương sự của cô, người đại diện của ngôi sao nữ đang nổi Cố Tây Tây, một người đàn ông cười lên là nếp nhăn đuôi mắt chằng chịt, người nồng nặc mùi nước hoa, khiến Hạ Sơ Nguyệt vừa đứng ở cửa đã thấy dạ dày cồn cào.
“Luật sư Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Smith chủ động lên tiếng, “Phương án cô làm cho Tây Tây của chúng tôi rất được lòng cô ấy, sở dĩ hôm đó… vội vàng như vậy, cũng là để chiếm thế chủ động trước đối phương, mong cô đừng để bụng.”
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lông mày Hạ Sơ Nguyệt giật giật, trên mặt vẫn tươi cười lịch sự.
“Không để bụng, tôi hiểu.”
“Hiểu được là tốt rồi, năng lực chuyên môn của luật sư Hạ, tôi và Tây Tây đều rất tin tưởng, nếu không cũng không chọn cô giữa hàng vạn luật sư ở Bắc Thành, mong cô có thể dốc hết sức mình.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức mình vì mỗi một đương sự của mình.”
Smith lộ ra nụ cười hài lòng, nhìn Đường Tuệ Mẫn, “Tôi đương nhiên yên tâm về người của sếp Đường rồi, vậy tôi xin phép về trước, lần này đến cũng là để thay mặt sếp Cố chào hỏi cô.”
“Làm phiền anh gửi lời hỏi thăm đến sếp Cố giúp tôi, anh đi thong thả.”
Đóng cửa lại, Đường Tuệ Mẫn đưa tách hồng trà đã pha sẵn đến trước mặt Hạ Sơ Nguyệt, “Nhìn sắc mặt em kém như người chết vậy, sợ chị ăn thịt em à? Trong lòng em, Đường Tuệ Mẫn chị là người hẹp hòi như vậy sao?”
Hạ Sơ Nguyệt chạm vào má mình, tránh đi trọng tâm của câu nói này, không giấu giếm, “Hôm qua người nhà em nhập viện, em không ngủ được.”
Sắc mặt Đường Tuệ Mẫn căng thẳng, “Sao vậy?”
“Cao huyết áp, bệnh cũ rồi, bác sĩ nói theo dõi thêm một ngày nữa là ngày mai có thể xuất viện.”
“Vậy thì còn đi làm cái gì nữa?” Trách móc, Đường Tuệ Mẫn đã ngồi xuống trước bàn làm việc, “Cứ nghỉ ngơi hết hôm nay và ngày mai đi, cộng thêm cuối tuần nữa là bốn ngày, điều chỉnh trạng thái cho tốt. Vừa
rồi em cũng thấy Smith rồi đấy, anh ta đến là đại diện cho sếp Cố của công ty Giải Trí Viên Tinh, Cố Tây Tây có quan hệ gì với anh ta, chắc chắn em điều tra nhiều ngày nay sẽ rõ hơn chị.”
Giải Trí Viên Tinh là công ty môi giới chiếm vị trí đỉnh cao nhất của cả giới giải trí, trong những năm điện ảnh truyền hình ảm đạm nhất, người đứng đầu Cố Hứa Chi vẫn kiên quyết dựa vào tầm nhìn và thủ đoạn sắc bén tàn nhẫn để đứng vững trong giới, hơn nữa nhiều năm không hề lung lay, thực lực hùng hậu.
Một củ khoai lang bỏng tay có thể mang đến danh và lợi cũng có thể biến thành một chậu nước bẩn như vậy rơi vào tay Hạ Sơ Nguyệt, cô chỉ có thể nói vận may của mình quá tốt, tốt đến mức bùng nổ.
Đường Tuệ Mẫn đã nói chuyện xong với phòng nhân sự, đặt điện thoại xuống, móng tay màu đỏ tươi chỉ vào vật trang trí ông thần tài đặt trên bàn, “Vụ này làm tốt, đừng nói đến vị trí hợp tác của em, em đưa ra điều kiện gì chị cũng đồng ý, nhưng tiền đề là, chỉ được làm cho đẹp, nhất định phải đẹp, nghe rõ chưa?”
Ra khỏi tòa nhà, Hạ Sơ Nguyệt bị gió lạnh thổi cho có chút choáng váng, kéo chặt áo khoác rồi đi về phía chỗ đậu xe. Đặt túi xách lên ghế sau, lúc này mới nhìn thấy bộ vest răng sói quên mang đi giặt khô.
Chất liệu thoải mái lúc này toát lên vẻ lạnh lẽo, cô rụt tay lại, đẩy nó vào bên trong.
Thật phiền phức.
Năm phút trước Tần Thái gửi tin nhắn nói Đới Văn Xuân đã tỉnh lại, Hạ Sơ Nguyệt không trì hoãn nữa, rẽ sang tiệm giặt khô trước. Đến bệnh viện, Tần Thái còn có tiết nên đã đi rồi, chỉ còn lại Đới Văn Xuân.
Bà ấy đang ngắm nhìn vẻ nhợt nhạt ngoài cửa sổ đến thất thần, hoàn toàn không chú ý đến người ở cửa, mãi đến khi Hạ Sơ Nguyệt gọi, bà ấy mới phản ứng lại.
“Dì, dì thấy trong người thế nào rồi ạ?”
“Khỏe hơn nhiều rồi.” Đới Văn Xuân xoa xoa đôi tay lạnh lẽo của cô, “Sao sắc mặt con tệ vậy, tay cũng lạnh như vậy?”
“Bên ngoài nhiệt độ hạ rồi, ủ ấm là được ạ.” Khụ khụ mấy tiếng, Hạ Sơ Nguyệt quên trang điểm lại rồi mới lên đây.
Đới Văn Xuân nhét túi nước nóng vào lòng cô, rồi nhìn ra ngoài: “Cậu con trai hôm qua đến cùng con đâu rồi?”
“…” Bị túi nước nóng trong tay làm bỏng một chút, Hạ Sơ Nguyệt vội vàng cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, “Hôm qua con tự đến mà dì.”
“Luật sư mà còn nói dối, dì Vương đã nói hết với dì rồi.” Thấy Hạ Sơ Nguyệt vẫn còn cãi, Đới Văn Xuân thuật lại những gì dì Vương thấy, “Con bị tụt đường huyết người ta nhanh tay lẹ mắt đỡ ngay phía sau con, ngay cả đỡ con ngồi xuống ghế cũng nhẹ nhàng lắm, lúc đi còn báo cho con một tiếng, trời lạnh như thế còn cởi áo khoác cho con mặc.”
“Chàng trai cao ráo đó, tuy hơi trầm lặng nhưng lại biết quan tâm người khác, hành động thiết thực hơn tất cả, đàn ông chỉ giỏi nói lời hay ý đẹp thì có gì tốt, sống chung vẫn phải là người trầm ổn, đáng tin cậy.”
“… Không phải, dì ơi, sao lại thành sống chung rồi? Hơn nữa những gì dì nói…” Chẳng phải là giấc mơ của dì sao…
Tiêu Tri Ngôn đúng là có đỡ cô một tay, nhưng mấy cái tính từ đó từ đâu ra vậy?
Nào là nhanh tay nhanh mắt, nhẹ nhàng cẩn thận, ở đâu ra vậy trời?
“Con bé này.” Đới Văn Xuân gạt tay cô ra, “Dì Vương nói có sách mách có chứng, sao có thể sai được? Con thành thật nói xem, có phải đang hẹn hò không?”
“Làm gì có chuyện đó!” Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy mọi chuyện đang đi lệch hướng, không kịp suy nghĩ kỹ chi tiết ngày hôm đó, cố gắng tẩy não Đới Văn Xuân: “Chẳng phải dì từng nói con tìm người hài hước sao, sao con có thể…”
“Nhưng dì thấy mắt nhìn người của dì Vương không sai đâu, bà ấy nói tốt thì chắc chắn không sai, khi nào dẫn về cho dì gặp mặt?”
“… Dì ơi, dì và dì Vương hiểu lầm rồi, đó chỉ là một người bạn không thân lắm, tình cờ gặp nên mới giúp con một tay.”
“Thật sự không phải đối tượng hẹn hò?”
Hạ Sơ Nguyệt còn chưa biết kết quả sau khi Tiêu Tri Ngôn cân nhắc thế nào, bây giờ mà nhận lời, nhỡ anh lại không kết hôn nữa thì chẳng khác nào quả bom hủy diệt, cô không chịu nổi đâu.
Cô gật đầu, khẳng định: “Thật sự không phải, chỉ là bạn bè không thân lắm giúp đỡ thôi, trùng hợp thôi mà.”
“Ồ.”
Đới Văn Xuân tỏ vẻ suy tư, trong ánh mắt thở phào nhẹ nhõm của Hạ Sơ Nguyệt, lại hỏi tiếp, “Ý con là, tình cờ gặp một người bạn không thân lắm, tình cờ cậu ấy biết chuyện dì nhập viện nên lập tức đến giúp đỡ, lúc con bị hạ đường huyết thì bận trước bận sau? Còn nhanh tay nhanh mắt đỡ được con lúc sắp ngất xỉu?”
“…”
Cuối cùng cũng thấy luật sư Hạ uy phong lẫm liệt có ngày lép vế, Đới Văn Xuân thừa thắng xông lên, không định dễ dàng bỏ qua cho cô. Giơ tay giả vờ lau nước mắt, lại lôi ra cái điệp khúc cũ rích.
“Năm đó con mới sáu tuổi, bị bệnh nặng đến thế, bác sĩ còn ra thông báo nguy kịch đến hai lần, may mà gặp được cao nhân ngoài đời thay con gánh nạn, trả lại con một mạng, con quên cao nhân nói gì rồi sao?”
Hạ Sơ Nguyệt không tình nguyện, vẫn máy móc nói: “Trước hai mươi chín tuổi không có nhân duyên gánh đỡ, Diêm Vương sẽ đến đòi mạng.”
“Thôi thôi thôi!” Sắc mặt Đới Văn Xuân đột nhiên thay đổi, đưa chuỗi tràng hạt gỗ trên tay cho cô, “Mau gõ gõ đi!”
Hạ Sơ Nguyệt làm theo lời, tay vừa rút về đã bị Đới Văn Xuân nắm chặt.
Ngón tay bà lướt qua mặt dây chuyền hồ lô trên cổ tay Hạ Sơ Nguyệt, đáy mắt lộ vẻ đau buồn: “Nếu mẹ con chưa bệnh mà dì đưa mẹ con đến chùa gặp cao nhân thì chắc chắn sẽ không như vậy, cho nên con nhất định phải nghe lời cao nhân đấy, được không Nữu Nữu?”
Đối diện với ánh mắt gần như cầu xin của dì, lòng Hạ Sơ Nguyệt không khỏi chua xót, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nếu không phải bác sĩ đến nhắc bệnh nhân nghỉ ngơi nhiều, Hạ Sơ Nguyệt còn không thể dễ dàng thoát khỏi sự thẩm vấn của dì như vậy, nhân lúc chú Tần Thái tan học mang cơm đến, cô lấy cớ ra ngoài đi dạo, gọi điện thoại cho Chu Nhiễm, kể lại những chuyện xảy ra hai ngày nay.
“Tớ cảm thấy như vậy cũng tốt mà, tuy hai cậu không có tình cảm gì, nhưng nhân phẩm của thiên tài học tập thì OK đấy, hơn nữa nhan sắc và gen tốt rõ ràng như vậy, cậu không cần lo lắng về chỉ số thông minh của con mình nữa, đến lúc đó đứa bé sinh ra trực tiếp nhảy lớp từ mẫu giáo lên thẳng cấp ba có được không?”
Hạ Sơ Nguyệt sau khi nghe xong lại càng thêm lo lắng. Đây còn là người sao?
Một tiếng thở dài, cô suýt quên mất hôm qua đến bệnh viện là để phá thai, cuối cùng lại biến thành bàn chuyện có nên kết hôn hay không.
Chuyện gì thế này?
Lại thở dài, Hạ Sơ Nguyệt nhìn bầu trời âm u bên ngoài.
“Đừng nói đến chuyện anh ấy có đồng ý với thỏa thuận ba năm hay không, ngay cả lúc anh ấy nói kết hôn với tớ, tớ cũng đã thấy khó tin rồi. Một học sinh tốt cả phẩm chất lẫn học vấn như anh ấy, phản ứng đầu tiên khi biết chuyện này không phải là sợ người nhà biết, hoặc ảnh hưởng đến công việc nên nhanh chóng giải quyết sao? Sao lại chủ động đề nghị kết hôn? Cậu không thấy kỳ lạ sao?”
“Không hề.” Chu Nhiễm cực kỳ thành thật nói, “Chẳng phải cậu cũng là học sinh tốt cả phẩm chất lẫn học vấn sao? Còn là học sinh tốt biết chủ động quyến rũ người khác nữa, cậu không sợ thì anh ấy sợ cái gì.”
“…” Hạ Sơ Nguyệt lại đỡ lấy cái cằm suýt rớt xuống, nghiến răng, “Tài ăn nói của cậu như vậy mà vẫn chỉ là một phóng viên tuyến đầu thì thật đáng tiếc.”
Chu Nhiễm cười hì hì, coi như đó là lời khen: “Nhưng tớ đây thích làm phóng viên tuyến đầu đầy chính nghĩa mà. Hay là luật sư Hạ bao nuôi tớ đi, để tớ đỡ phải phấn đấu mười năm?”
“Đừng có nhảm nhí.”
Bị cô ấy đánh lạc hướng như vậy, cuối cùng trên mặt Hạ Sơ Nguyệt cũng lộ ra nụ cười. Chưa được vài giây, cô lại bị vấn đề chính trước mắt kéo
về thực tại.
“Cậu có biết nghề nghiệp của ông ấy không, Tiêu Tri Ngôn cũng làm việc trong phòng thí nghiệm, tớ thật sự… Haiz, sao lại trùng hợp đến thế, vừa quan hệ đã có thai rồi?”
“Ừm?” Chu Nhiễm ở đầu dây bên kia ngẩn người một chút, phản ứng lại người “ông ấy” kia là bố của Hạ Sơ Nguyệt, an ủi, “Yên tâm đi, chú là
nhà nghiên cứu khoa học dược thuần túy, chẳng phải Tiêu Tri Ngôn thỉnh thoảng còn giảng dạy sao, không giống nhau mà.”
Chu Nhiễm hồi tưởng lại, “Chẳng phải trước đây người nào đó còn nói đã xảy ra thì đừng nghĩ tại sao sao, cậu cứ xoắn xuýt tại sao bao lại không có tác dụng, chi bằng nghĩ cách giải thích với dì thế nào, dì ấy
giục cậu xem mắt bao nhiêu lần đều không thành, lần này đột nhiên kết hôn còn có thai, dì ấy chắc chắn sẽ lo lắng.”
“Cũng phải.” Hạ Sơ Nguyệt lo đến nỗi đầu sắp mọc nấm rồi, đầu ngón tay v**t v* hồ lô trên cổ tay, “Có khi nào mẹ tớ cũng sợ hòa thượng tính đúng, nên mới sắp xếp ra chuyện này không? Nếu không sao tớ thanh tâm quả dục hơn hai mươi năm, vừa uống rượu đã ngủ với người đàn ông xa lạ chứ.”
“Ê? Cậu đừng nói, nghe cậu nói xong tớ cảm thấy đúng là có khả năng thật, chắc chắn là dì ở trên trời sốt ruột quay vòng vòng, dứt khoát tự mình chọn một người đàn ông thuận mắt.”
Hạ Sơ Nguyệt rũ mắt không đáp lời.
Chỉ có cô tự biết, cô không tin thần quỷ thần rắn gì cả.
Chuỗi hạt này, còn có những thứ Đới Văn Xuân chuẩn bị ở nhà, đều là để dì bớt lo lắng. Sự tồn tại suốt hai mươi tám năm của cô, dường như giống như một sự tồn tại kéo chân người khác.
“Không đúng.”
Hạ Sơ Nguyệt: “Chỗ nào không đúng?”
“Sao cậu lại thanh tâm quả dục hơn hai mươi năm? Hồi cấp ba chẳng phải cậu thầm mến Tiêu Vị sao, sợ yêu sớm bị bắt nên không dám tỏ tình, nguyện vọng đại học cũng điền theo anh ấy, đến khi anh ấy có bạn gái còn đi du học cậu mới ——”
Hạ Sơ Nguyệt ngắt lời cô ấy: “Cậu lắm lời quá.” Chu Nhiễm: “Sự thật lúc nào cũng khó nghe.”
“Vậy cậu không thể nói dối để lừa tớ sao?” Hạ Sơ Nguyệt đầu tựa vào tường, kêu gào, “Nhiễm Nhiễm tớ phiền quá, sống thật mệt mỏi.”
“Đừng phiền, cũng đừng mệt. Đợi đến khi dì biết sự thật, mới là lúc cậu thật sự mệt mỏi. Cho nên thiếu nữ à —— không, thiếu phụ, cố nhịn chút đi, phúc của cậu ở phía sau kìa!”
Hạ Sơ Nguyệt nhắm mắt.
Chu Nhiễm đúng là bậc thầy an ủi ngược, cô thề sẽ không bao giờ bàn chuyện với cô ấy nữa!
*
Mọi người ở Đại học Bắc Kinh đều biết, giáo sư Tiêu nghiêm túc hoặc là lên lớp, hoặc là ở trong phòng thí nghiệm, vì vậy Trần Tình căn đúng giờ đến tòa nhà giảng đường, nhìn thấy lớp học trống trơn thì ngơ ngác.
Cô ấy túm lấy một sinh viên đi ngang qua, lúc này mới biết kết quả kiểm tra lại thí nghiệm của Tiêu Tri Ngôn là hôm nay, nên buổi học đã được dạy xong từ hôm qua.
Tính toán thời gian, lúc này các lãnh đạo chắc hẳn đã thẩm định xong, Trần Tình nhanh chóng đi về phía tòa nhà thí nghiệm, quả nhiên nhìn thấy các giáo sư lần lượt đi ra.
“Đến tìm giáo sư Tiêu phải không?” Nhân viên an ninh dưới lầu cười hì hì, “Vào đi, hôm nay tòa nhà thí nghiệm mở cửa, có thể vào được.”
“Cảm ơn.”
Trần Tình quen đường tìm đến tầng phòng thí nghiệm của Tiêu Tri Ngôn, cả tầng lại yên tĩnh đến lạ thường. Cô ấy đứng ở cửa, gặp Đoàn Trạch Minh đã thay quần áo đi ra.
“Cô Trần? Đến tìm lão Tiêu à? Cậu ấy đi vệ sinh rồi.”
Trần Tình có chút ngại ngùng, hai má ửng hồng, càng nhìn càng thấy ưa nhìn, “Vậy tôi có thể đợi anh ấy ở đây được không? Tôi có vài việc liên quan đến buổi tọa đàm muốn nói trực tiếp với anh ấy.”
“Có gì mà không được?” Đoàn Trạch Minh mở cửa mời cô ấy vào, lại nhìn cái bàn lộn xộn của mình giải thích, “Hơi bừa bộn.”
Trần Tình liếc mắt đã thấy cái bàn được sắp xếp gọn gàng cạnh cửa sổ, đang định bước vào, lại bị Đoàn Trạch Minh gọi lại.
“Cô Trần, đó là bàn của lão Tiêu.”
Trần Tình nghiêng đầu, có vẻ không hiểu ý anh ta.
Đoàn Trạch Minh giải thích: “Lão Tiêu không thích người khác đụng vào đồ của anh ấy.”
“Không sao đâu, tôi chỉ ngồi đây thôi, sẽ không động vào đồ của anh ấy đâu.” Trần Tình nói rồi định ngồi xuống ghế, vẻ mặt Đoàn Trạch Minh thoáng qua vẻ không vui, định nhắc nhở, “Cô Trần ——”
“Giáo sư Tiêu, anh về rồi ạ?” Trần Tình đã rời khỏi cửa sổ, đi vòng qua Đoàn Trạch Minh tiến về phía Tiêu Tri Ngôn ở sau cửa.
Đoàn Trạch Minh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, hít hít mũi, nhìn sắc mặt trầm xuống của Tiêu Tri Ngôn, lặng lẽ giảm bớt sự hiện diện của mình.
“Giáo sư Tiêu, buổi tối anh có thời gian không? Có một số việc liên quan đến buổi diễn thuyết công khai tháng sau muốn xác nhận trực tiếp với
anh, anh thấy sao ——”
“Tôi đã xác nhận với thầy Trương bên phòng tuyên truyền rồi, không có vấn đề gì.” Giọng điệu của anh xuống đến điểm đóng băng, nhường đường, “Mời xem.”
Trần Tình nhìn theo hướng mắt, nhìn thấy mấy chữ lớn nổi bật trên bức tường trắng tinh kia —— Phòng thí nghiệm, người không phận sự miễn vào.
Trần Tình đang định biện minh đây là phòng nghỉ, đối mặt với khuôn mặt không cảm xúc của Tiêu Tri Ngôn, cô ấy nuốt lời về, đứng ra hành lang, “Vẫn còn một số chi tiết chưa xác nhận, tôi ——”
“Việc cô Trần chưa quen nghiệp vụ, chúng tôi có thể hiểu được.”
Đáy mắt thăm dò của Trần Tình lại sáng lên, ngay cả Đoàn Trạch Minh cũng thấy kỳ lạ khi những lời này có thể được thốt ra từ miệng Tiêu Tri Ngôn người luôn lạnh lùng, giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, hành lang tĩnh lặng cũng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Việc thuộc bổn phận của cô còn chưa xử lý xong, dựa vào cái gì mà đến lãng phí thời gian của tôi?”
“…”
Đoàn Trạch Minh nhìn bóng dáng mảnh mai vội vã rời đi, tặc lưỡi: “Khó nghe, thật khó nghe, có thể nói lời khó nghe như thế mà không bị chửi, cũng chỉ có Tiêu Tri Ngôn cậu làm được thôi.”
Tiêu Tri Ngôn người vừa nói lời khó nghe nhìn sang, Đoàn Trạch Minh lập tức nhận lỗi: “Xin lỗi, lần sau nhất định tôi sẽ không để người không phận sự vào nữa, ngay cả phòng nghỉ cũng không được.”
Thu hồi tầm mắt, Tiêu Tri Ngôn bước qua anh ta, “Mở cửa sổ ra.”
Mùi nước hoa còn sót lại trong không khí, không hề giảm bớt chút nào vì người sở hữu nguồn gốc mùi hương đã rời đi, Đoàn Trạch Minh vẫy vẫy tay, vẫn cố gắng giải thích: “Thật ra cũng bình thường mà, trên người con gái chẳng phải đều có mùi nước hoa này sao.”
Cửa sổ được mở ra, gió lạnh ngang nhiên lùa vào, Tiêu Tri Ngôn đứng đó, đột nhiên nhớ đến mùi hương trên người Hạ Sơ Nguyệt mà anh ngửi thấy trước cửa thoát hiểm ở bệnh viện.
Là hương hoa dành dành nhàn nhạt.
Là màu trắng cùng tồn tại trong đầu anh từ đêm đó, không thể xua tan.
Một lúc sau, Đoàn Trạch Minh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, nghe thấy bên cửa sổ vọng lại câu nói nhẹ nhàng của Tiêu Tri Ngôn.
“Không phải.”
------oOo------
Thư Tình Ánh Trăng - Trăn Ý
Đánh giá:
Truyện Thư Tình Ánh Trăng - Trăn Ý
Story
Chương 4
10.0/10 từ 41 lượt.