Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược
Chương 64: C64: Từng người tưởng niệm
Từ sau khi Giản Úc rời đi, biệt thự khôi phục lại sự quạnh quẽ trước đó.
Hay nói đúng hơn, so với quá khứ còn quạnh quẽ hơn, bởi vì đã từng có một người ấm áp sáng ngời ở đây, hiện tại người kia đi rồi, sự quạnh quẽ đó được phóng đại vô số lần.
Toàn bộ biệt thự có thể nói là yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều yên lặng làm việc của chính mình, không có một chút tiếng cười tiếng nói.
Có hai người làm đang vừa chăm sóc bồn hoa của biệt thự, vừa nhỏ giọng mà trò chuyện.
"Giản tiên sinh rốt cuộc đã đi rồi nhỉ?"
" Không biết nữa, không phải ngày đó cậu ấy đi siêu thị sao? Sao vừa đi một cái liền không trở lại nữa?"
" Lục tiên sinh đã phân phó rất nhiều người đi tìm, nhưng vẫn chưa có manh mối nào."
"Tôi rất nhớ những ngày có Giản tiên sinh ở đây, lúc ấy biệt thự vẫn luôn vô cùng náo nhiệt, hiện tại ngay cả thở cũng không dám thở mạnh nữa."
" Đúng vậy, tôi đi đường đều phải cẩn thận, sợ phát ra tiếng động quá lớn......"
Hôm nay, Tần Diễn tới biệt thự một chuyến để chơi.
Sau khi hắn tới, chỉ dừng lại mấy phút lại đi luôn.
Nếu như Giản Úc vẫn còn ở, hắn có thể cùng Giản Úc chơi, nhưng hiện tại Giản Úc đã rời đi rồi. Cả người Lục Chấp đều trở nên trầm mặc hơn, cho nên hắn tới cũng không có ý nghĩa gì, vì thế hắn không ở lại lâu.
Tần Diễn đi ra khỏi biệt thự, cả khuôn mặt uể oải, nặng nề mà thở dài một hơi.
Cho nên, anh dâu rốt cuộc thì khi nào anh mới có thể trở về đây?
Lầu hai thư phòng.
Lục Chấp ngồi ở trước bàn làm việc, thần sắc lạnh nhạt, quanh thân tràn ngập khí lạnh áp suất thấp.
Đã qua một tuần rồi, vẫn không có một chút tin tức nào của Giản Úc cả.
Theo thời gian trôi qua, cảm xúc của Lục Chấp cũng càng ngày càng căng thẳng.
Hắn ngoại trừ phân phó Trần Hoài tiếp tục tăng nhân thủ để đi tìm Giản Úc, còn gọi cho các chi nhánh công ty, phân phó bọn họ ở những nơi đó lưu ý tin tức của Giản Úc.
Lúc này, trừ bỏ tìm kiếm không có mục đích ra, dường như cũng không còn có biện pháp nào khác cả.
Dù sao, Giản Úc cũng đã quyết tâm muốn chặt đứt tất cả liên hệ, chưa từng một lần chủ động bại lộ hành tung.
Lục Chấp ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt lạnh lẽo, ý đồ phân tích rốt cuộc Giản Úc sẽ đi đâu.
Hắn lấy bút, liệt kê các nơi mà Giản Úc khả năng sẽ tới lên giấy trắng.
Đầu tiên người thân, Giản Úc cùng với ba mẹ Giản cũng không thân cận, thậm chí có thể nói là thù địch với nhau, cho nên có thể đầu tiên loại trừ ba mẹ Giản, Giản Úc sẽ không đi tìm họ.
Sau đó chính là bạn bè, Giản Úc có một người bạn lâu lâu sẽ liên hệ một chút, tên là Hà Lạc, chẳng qua sau ngày Giản Úc mất tích, Lục Chấp cũng đã cho người đi đến nơi ở của Hà Lạc để tìm, nhưng Giản Úc cũng không ở đó.
Ngoại trừ người thân cùng bạn bè, Giản Úc hình như không có mối quan hệ nào khác, cậu cùng với bạn học đều là quan hệ xã giao, cũng không có liên lạc thường xuyên.
Lục Chấp nhíu chặt mày, dùng bút gạch gạch loại trừ những lựa chọn đó.
Hắn thử dựa vào một số yêu thích cùng thói quen của cậu để phán đoán được nơi mà cậu có thể đi tới.
Hiện tại là mùa đông, Giản Úc sợ lạnh, cho nên nếu như cậu rời đi, hẳn là sẽ chọn một nơi ấm áp hơn.
Vậy xác suất lớn là Giản Úc sẽ chọn đi phía Nam
Thế thì chỗ nào ở phía Nam đây?
Đôi mắt đen của Lục Chấp phá lệ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào trang giấy mà trầm ngâm.
Lần trước lúc bọn họ kết hôn, Giản Úc chọn một khu nghỉ dưỡng gần bờ biển.
Cho nên Giản Úc hẳn là thích biển.
Lục Chấp viết xuống tờ giấy "phương nam", "bờ biển", sau đó nặng nề mà vòng lại.
Hắn đối với phán đoán của mình cũng không nắm chắc, dù sao một người đã rời đi, địa phương có thể lựa chọn được nhiều vô số kể.
Nhưng mà hắn cũng sẽ không bỏ qua khả năng này, vì thế hắn gọi cho Trần Hoài một cuộc điện thoại.
Chờ Trần Hoài nhận được, Lục Chấp lập tức trầm giọng nói: "Phái nhiều người đi vùng thành thị ven biển phía Nam tìm đi."
Tinh thần Trần Hoài chấn động: "Giản tiên sinh đi tới vùng thành thị ven biển phía Nam sao?"
Lục Chấp buông bút, nhéo ấn đường: "Tôi không chắc, nhưng tôi cảm giác có khả năng em ấy sẽ đi tới đó."
Trong giọng nói của hắn có chút khàn khàn nặng nề.
Giản Úc đã rời đi lâu như vậy rồi, nếu vẫn luôn không tìm thấy........
Lục Chấp ngừng cái suy nghĩ theo chiều hướng xấu này lại.
Cho dù như thế nào, hắn cũng nhất định tìm ra được Giản Úc.
Giản Úc còn nợ hắn một đáp án.
Vì sao lại đột nhiên chọn không từ mà biệt, cứ như cậu không hề đối với nơi này lưu luyến một chút nào.
Chẳng lẽ chán ghét hắn như vậy sao? Gấp không chờ nổi mà muốn rời xa hắn?
Lục Chấp nghĩ không rõ, cho nên hắn muốn Giản Úc phải trả lời cho hắn.
Phân phó xong, Lục Chấp cúp điện thoại, đứng dậy, đi xuống lầu.
Hắn đi tới đại sảnh, liếc nhìn mấy con thỏ mà Giản Úc nuôi dưỡng.
Hai con thỏ kia đã sinh thỏ con, hiện tại thỏ con cũng đã lớn rồi.
Mấy con thỏ hình như cũng biết được chủ nhân của chúng đã rời đi, nên không còn hoạt bát như trước nữa.
Trước kia mấy con thỏ này luôn dựng lỗ tai lên, nhảy tới nhảy lui, giờ phút này tất cả đều ủ rũ mà không có tinh thần.
Mấy người làm cầm cà rốt đi tới, chuẩn bị cho thỏ ăn.
Lúc này, Lục Chấp đột nhiên lên tiếng: "Đưa tôi."
Người làm sửng sốt, có chút phản ứng không kịp: "Sao ạ?"
Lục Chấp lặp lại lần nữa: "Cà rốt."
"A, vâng!"
Người làm nhanh chóng đưa cà rốt vào tay Lục Chấp, trong lòng lại không ngừng kinh ngạc.
Hình như cô có nghe nói Lục tiên sinh của bọn họ không thích thỏ, sao bây giờ lại tự mình cho thỏ ăn?
Lục Chấp nhận lấy cà rốt, đi từng bước một tới lồ ng thỏ, sau đó ngồi xổm xuống.
Hắn nhìn những con thỏ trong lồ ng, tự giễu cười: "Giản Úc cũng bỏ rơi bọn mày rồi sao?"
Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc Giản Úc mua những con thỏ này, hai mắt cậu sáng lấp lánh, giống như cực kỳ thích hai con thỏ này vậy.
Kết quả thì sao, vẫn là bị bỏ lại mà thôi, một chút do dự cũng không có.
Con thỏ đương nhiên nghe không hiểu Lục Chấp đang nói gì, nó dựng lỗ tai lên, nhảy hai cái.
Lục Chấp không nói gì nữa, mà bắt đầu cho thỏ ăn cà rốt.
Ánh mắt hắn thâm trầm, nhịn không được mà nghĩ, Giản Úc chính là một nhóc vô lương tâm.
Hết lần này tới lần khác còn có người vì cậu mà lo lắng, cả đêm không thể ngủ được.....
Hôm nay.
Lục Chấp đang ở thư phòng công tác, đột nhiên nhận được điện thoại của giáo viên đại học của Giản Úc.
Đối phương là một nữ giáo viên, ở trong điện thoại nói với Lục Chấp: "Là Lục Chấp tiên sinh phải không ạ?"
Lục Chấp trả lời: "Đúng vậy, là tôi, có chuyện gì sao?"
Nữ giáo viên nói: "Chuyện là thế này, môn chuyên ngành của chúng tôi gần đây có yêu cầu sinh viên phải nộp mấy biểu mẫu khảo sát, nhưng tôi không thể liên lạc được với bạn học Giản Úc. Tôi thấy trên thông tin sinh viên có ghi chú ngài là người giám hộ của Giản Úc, cho nên tôi gọi cho ngài muốn hỏi một chút, bạn học Giản Úc gần đây có chuyện gì sao?"
Lục Chấp ngừng một lúc lâu, rồi mới trả lời lại: "Phải nộp biểu mẫu gì, tôi nộp giúp em ấy."
Nữ giáo viên kia nói tên mấy phần biểu mẫu cần phải giao.
Cắt đứt điện thoại, Lục Chấp từ thư phòng đi tới phòng ngủ của Giản Úc.
Trong phòng ngủ, vẫn là bộ dáng trước đây, khắp nơi đều có dấu vết sinh hoạt của Giản Úc, như tủ đầu giường vẫn còn đồ ăn vặt, mép giường vẫn còn đôi dép lê mềm như bông, cùng với cái ghế tatami ở cửa sổ sát đất.......
Hết thảy mọi thứ, đều đang nhắc nhở rằng đã từng có một người ở đây, chỉ là hiện tại người kia đã rời đi rồi.
Lục Chấp phân phó người làm dù có bước vào đây quét dọn, cũng không được làm rối loạn những đồ vật trong phòng của Giản Úc.
Cho nên, phòng ngủ vẫn được giữ nguyên bộ dáng, chờ chủ nhân của nó một lần nữa trở về.
Ánh mắt Lục Chấp thâm sâu, nhìn chằm chằm vào ghế tatami trước cửa sổ hồi lâu.
Trước đó Giản Úc rất thích ngồi ở đây, hoặc là lười biếng phơi nắng, hoặc là cầm di động chơi game......
Tóm lại mặc kệ là hình ảnh nào, đều làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái sẽ sinh lòng vui vẻ.
Nhưng mà, hiện tại chỗ ghế nằm kia, lại trống rỗng không một bóng người.
Lục Chấp lặng lẳng đứng trong phòng của Giản Úc.
Đứng như vậy hồi lâu, cho đến khi hơi thở của hắn trở nên nặng nề.
Hắn gắt gao mà nhắm mắt lại, như muốn che giấu một chút thất thố vừa rồi.
Sau đó, hắn đi tới nơi ngày thường Giản Úc hay ngồi làm bài tập, bắt đầu tìm kiếm biểu mẫu để giao cho giáo viên.
Cuối cùng, Lục Chấp ở trong một cuốn sách, tìm thấy được mấy cái biểu mẫu kia.
Giản Úc đã điền đầy đủ thông tin vào những biểu mẫu đó. Google ang nà, đọc nga không qảng cáo # m envn #
Lục Chấp lật xem đại khái, sau đó nhìn thấy trong một tờ, có một cột cần điền vào "thành viên gia đình".
Sau khi nhìn thấy nội dung Giản Úc điền, đồng tử của hắn chợt co rút lại.
Trong cột thông tin các thành viên trong gia đình, Giản Úc chỉ điền vào một người.
[ Vợ/chồng: Lục Chấp ]
Hắn mơ hồ có thể tưởng tượng được, Giản Úc đoan đoan chính chính ngồi ở bàn học, sau đó từng nét từng nét viết tên của hắn.
Lục Chấp nhìn chằm chằm vào mấy chữ kia, trái tim như bị người nào đó hung hăng mà bóp chặt, đau đớn từng đợt.
Giản Úc đều đã nguyện ý thừa nhận hắn là bạn đời của cậu rồi, nguyện ý điền tên hắn vào trong biểu mẫu cần phải nộp đi.
Vậy vì sao vẫn muốn lựa chọn rời đi chứ?
Hay vẫn là nói, trong mắt Giản Úc, phần biểu mẫu cũng chỉ là tùy tiện điền lên thôi, cũng không thể đại biểu cho cái gì?
Cuối cùng, Lục Chấp đi một chuyến đến trường của Giản Úc, giúp cậu giao biểu mẫu,
Thuận tiện, hắn nói với giáo viên của Giản Úc, gần đây thân thể của cậu có chút không khỏe, muốn xin nghỉ một đoạn thời gian, nếu trường học có yêu cầu gì, có thể trực tiếp liên hệ với hắn.
Ra khỏi trường đại học, Lục Chấp lái xe, hết lần này đến lần khác đưa mắt tìm kiểm bóng dáng của Giản Úc, ở những nơi mà Giản Úc đã từng đi qua.
Cho dù tỷ lệ tìm được người bằng cách này rất nhỏ, nhưng hắn vẫn không chê phiền lụy, vẫn cẩn thận mà tìm kiếm mỗi một góc.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là không có thu hoạch được gì.
-
Nửa tháng sau.
Ở một thị trấn nhỏ ven biển phía Nam.
Giản Úc xem như đã tạm thời tìm được một nơi để đặt chân.
Trong nửa tháng này, cậu một đường đi đi dừng dừng, cũng không có đi qua quá nhiều nơi, thân thể của cậu không chống đỡ nổi cuộc hành trình đường dài như vậy.
Cậu dừng chân một thời gian ngắn ở hai trị trấn nhỏ, cuối cùng lựa chọn một thị trấn ven biển ở phía Nam.
Chẳng qua đây cũng không tính là phía Nam, nhiệt độ cũng không tính là cao, chỉ là so với Vân Kinh ở phía Bắc thì vẫn ấm áp hơn một chút.
Giản Úc rất thích nơi này, cậu quyết định dừng chân ở chỗ này một thời gian, còn sau này cậu muốn tiếp tục đi đâu nữa, vẫn còn chưa biết được.
Lúc này, Giản Úc đang đứng trước cửa một tiểu khu, chờ chủ nhà đến đón cậu.
Cậu ở trên mạng tìm được chỗ cho thuê phòng này, cậu tính toán trước hết đi xem phòng, sau đó mới quyết định có thuê hay không.
Thời tiết hôm nay khá tốt, nhiệt độ tầm mười mấy độ.
Giản Úc mặc một cái áo khoác gió màu xám nhạt, sau đó đeo một cái khăn quàng cổ màu trắng, hai tay bỏ trong túi áo khoác, lẳng lặng mà đứng ở cửa tiểu khu chờ người.
Người đi ngang qua, đặc biệt là nữ sinh, thường thường sẽ liếc nhìn cậu đánh giá một cái, vẻ mặt đều tràn đầy kinh diễm.
Thân hình Giản Úc rất đẹp, mặc áo khoác gió vào, càng phá lệ chói mắt.
Làn da của cậu đặc biệt trắng, thậm chí trắng đến nổi có chút trong suốt, mặt mày lại rất xinh đẹp, đặc biệt là lông mi, vừa dày lại cong vút, theo từng động tác chớp mắt, lông mi cũng nhẹ nhàng mà rung động, giống như một cánh bướm nhỏ vậy.
Cậu cứ đứng ở nơi đó, bên cạnh có một cây bạch quả đang rụng vài chiếc là màu vàng, cuốn vào trong gió, sau đó rơi xuống bên cạnh cậu.
Một màn này, đẹp như một bức tranh.
Chỉ là, Giản Úc thoạt nhìn rất đẹp, nhưng nhìn cũng ốm yếu quá mức.
Cậu đứng một hồi, liền che miệng lại ho khan vài tiếng.
Bộ dáng suy yếu mảnh khảnh của cậu, làm cho người khác nhịn không được mà cảm thấy thương tiếc, cứ như chỉ ho thêm vài tiếng nữa, cả người đều sẽ té xỉu vậy.
Một nữ sinh cầm một chai nước đi qua, dò hỏi: "Chào anh, anh có muốn uống nước không? Em vừa mới mua thôi, còn chưa có uống qua đâu."
Giản Úc nhịn xuống ho khan, sau đó thản nhiên mà nhìn nữ sinh kia cười đáp lại: "Không cần đâu, cảm ơn."
Nụ cười này càng khiến cậu càng thêm đẹp.
Nữ sinh hỏi thăm thêm hai ba câu, sau đó rời đi.
Giản Úc thật vất vả mới ngừng ho khan lại.
Cậu khẽ nhíu mày, có chút vô lực mà ấn ấn ngực.
Hiện tại mỗi lần cậu ho đều khó chịu hơn so với trước kia, chỉ cần ho một cái, đều như tác động đến cả lục phủ ngũ tạng, cả người chỗ nào cũng thấy không thoải mái.
Cậu nhìn quanh bốn phía một vòng, muốn tìm xem phụ cận có ghế ngồi hay không, cậu có chút muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Kết quả lúc này, một giọng nữ sang sảng vang lên: "Cậu chính là tiểu Giản sao?"
Giản Úc theo tiếng quay lại nhìn, sau đó liền thấy được một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, có chút mập mạp.
Giản Úc bỏ tay đang ấn ngực xuống, miễn cưỡng cười một chút: "Dì Lưu."
Cậu có nói chuyện qua với chủ nhà này trên wechat, ảnh đại diện wechat của dì là một bức chân dung do chính dì tự chụp, rất dễ nhận biết.
Dì Lưu là một người phụ nữ trung niên tính tình rộng rãi lại thân thiện, cười nói: "Ngại quá, tôi tới trễ. Đi thôi, hiện tại tôi mang cậu đi xem phòng."
Giản Úc đi theo dì Lưu tới một tiểu khu, sau khi rẽ một vòng, rất nhanh đã tới được lầu ba của một tòa chung cư tập thể.
Dì Lưu lấy chìa khóa, mở gian phòng bên phải hành lang ra, nhiệt tình nói: "Cậu vào xem một chút đi, xem có ưng ý hay không?"
Giản Úc cất bước đi vào phòng.
Ở xung quanh đây đều là khu chung cư kiểu cũ, trang trí đều có chút lỗi thời.
Chẳng qua căn phòng này của dì Lưu được thu dọn đặc biệt sạch sẽ, lấy ánh sáng cũng rất tốt.
Ở đây có một phòng khách, hai phòng ngủ, phòng bếp, cùng với một phòng vệ sinh.
Giản Úc đều nhìn qua mỗi phòng một lần, cuối cùng về lại phòng khách, nói với dì Lưu: "Được ạ, vậy con liền thuê nơi này đi."
Dì Lưu cười nói: "Có thể có thể! Chẳng qua chỗ này có hai phòng ngủ, sau này khả năng sẽ có thêm một người khác vào ở cùng."
Giản Úc nói thẳng: "Dì không cần cho thuê nữa, con trực tiếp thuê nguyên căn phòng này luôn ạ."
Cậu đã ở phụ cận xem qua, cơ bản không có phòng một người nào cả, cho dù có thì vị trí cũng rất hẻo lánh, cho nên cậu mới đến chỗ của dì Lưu xem phòng ở.
Chẳng qua cậu sẽ không cùng người khác ở chung, bộ dáng ốm yếu này của cậu, thường thường sẽ hôn mê té xỉu, nếu như dọa bạn cùng phòng thì thật không tốt.
Vì thế cậu dứt khoát thuê luôn toàn bộ.
Dì Lưu nghe Giản Úc nói như vậy, tức khắc càng thêm cao hứng, vừa lúc dì cũng không cần phải phiền phức đi tìm thêm người thuê nữa.
Dì cười nói với Giản Úc: "Vậy được, cậu cứ sống ở đây. Nhà tôi ở ngay trên lầu, nếu cậu có chuyện gì, cứ trực tiếp lên lầu tìm chúng tôi là được, không cần khách khí."
Giản Úc nhợt nhat mà cười một chút: "Cảm ơn dì Lưu."
Dì Lưu cười càng thêm vui vẻ: "Đứa nhỏ này thật sự lễ phép, đâu giống như hai đứa kia nhà dì, cả ngày chỉ biết làm người khác tức giận......"
Giản Úc cười khẽ, không nói tiếp, sau đó cậu mở wechat, thanh toán cho dì Lưu.
Một mình cậu thuê nguyên một phòng, một tháng tốn một ngàn.
Vừa vặn trong phạm vi tiếp thu được của cậu.
Cuối cùng, dì Lưu nói thêm vài câu, sau đó liền rời đi.
Giản Úc rốt cuộc có cơ hội, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi.
Cậu ho hai tiếng, sau đó thong thả mà ngồi xuống sô pha.
Cậu thường xuyên cảm thấy chính mình không có sức lực, giống như một bộ máy dùng một lần sắp hết điện, chờ một ngày nào đó hết sạch hoàn toàn lượng điện, cũng liền không còn sinh mệnh.
Giản Úc ngồi trên sô pha hơn mười phút, sau đó mới cầm chìa khóa mà dì Lưu đã đưa cho cậu, chậm rì rì mà đi ra cửa.
Nếu cậu muốn ở chỗ này một đoạn thời gian, tự nhiên cần phải đi mua sắm một ít đồ dùng sinh hoạt.
Cũng may bên ngoài tiểu khu có một vài cái siêu thị nhỏ.
Giản Úc mua rất nhiều đồ dùng, ngoại trừ kem đánh răng, bàn chải, những vật dụng cơ bản, cậu còn mua quần áo, cùng với hai bộ chăn ga trải giường.
Một mình cậu không thể mang nhiều đồ vật như vậy được, cũng may ở siêu thị có dịch vụ giao hàng, chỉ cần trả thêm chút phí, là có thể giao lên tận nhà.
Giản Úc dứt khoát lại mua thêm ít đồ ăn, giống như nước uống, đồ ăn nhanh, cùng với một ít trái cây.
Cuối cùng, Giản Úc thanh toán, sau đó chờ nhân viên giao hàng của siêu thị đưa tới cửa cho cậu.
Mua xong đồ dùng, Giản Úc lại đi tới một quán ăn.
Bây giờ đã hơn một giờ chiều, cậu vẫn chưa ăn trưa.
Cậu tìm thấy một quán mỳ đặc sản địa phương.
Loại mỳ này, cậu cũng chỉ mới nghe nói qua, chứ chưa từng được ăn.
Giản Úc có chút tò mò mà quan sát quán.
Ông chủ lập tức nói: "Bạn học, mau vào đây ăn đi, mỳ của nhà chúng tôi hương vị ngon nhất đó! Nếu cậu đi nơi khác, sẽ không thể ăn được mỳ sợi ngon như vậy nữa đâu!"
Giản Úc nghe ông chủ nói, cảm thấy rất thú vị, vì thế nhấc chân đi vào quán mỳ kia.
Đúng thật, ông chủ cũng không lừa người.
Giản Úc ăn một tô mỳ thịt bò.
Kết quả nhìn như một tô mỳ thịt bò đơn giản, nhưng lại ăn rất ngon.
Mỳ sợi mượt mà mềm mại, nước mì cũng thơm ngon đậm đà.
Giản Úc nếm thử hai miếng, thỏa mãn mà híp cả mắt lại.
Lúc này, ông chủ bưng mấy bát gia vị tới, nói với cậu: "Bạn học, đây là ớt sừng, hành lá, cùng với rau cần tây, cậu có muốn thêm vào tô mỳ hay không?"
Giản Úc nhìn đ ĩa rau cần tây kia, ngơ ngẩn vài giây, sau đó lắc đầu: "Không cần."
Ông chủ nhìn phản ứng của cậu, khó hiểu nói: "Sao vậy, cần tây này có vấn đề gì sao?"
Giản Úc lắc đầu: "Không có, tôi chỉ là không muốn thêm mà thôi, tô mỳ này đã ăn rất ngon rồi."
Ông chủ được khen, cười tủm tỉm mà bưng gia vị đi.
Giản Úc thì thật lâu cũng không hồi phục lại tinh thần.
Cậu vừa nhìn thấy cần tây, liền nhớ tới người nào đó dị ứng với cái này.
Không biết có phải do hơi nóng của tô mỳ hay không, trước mắt Giản Úc dần dần trở nên mơ hồ, lông mi cũng dính một chút hơi nước.
Cậu khắc chế cảm xúc của mình, sau đó lại lần nữa cúi đầu, từng ngụm từng ngụm mà chậm rãi ăn mỳ sợi.
Đồ trước đó cậu mua, cũng đã được giao tới cửa.
Cậu mang từng thứ từng thứ, dọn toàn bộ vào trong nhà, sau đó bắt đầu sửa sang lại.
Trong lúc cậu sửa sang lại vỏ chăn, một trận đau đầu mãnh liệt ập tới.
Trước mắt của cậu biến thành màu đen, mồ hôi lạnh nháy mắt tuôn ra, làm ướt cả khuôn mặt của cậu.
Cậu không kịp làm cái gì cả, giây tiếp theo liền té ngã trên giường, lập tức hôn mê.......
Lần nữa tỉnh lại, đã là buổi tối.
Phòng ngủ một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài tiến vào trong phòng.
Giản Úc gian nan mà ngồi dậy, sau đó vươn tay, sờ s0ạng di động của chính mình.
Thật vất vả mới tìm được di dộng, cậu mở ra xem, đã hơn 8 giờ tối.
Lần trước cậu chỉ ngất đi mất hai tiếng, lần này ngất đi mất bảy tiếng dồng hồ.
Sắc mặt Giản Úc một mảnh tái nhợt, cậu nhấp miệng.
Hiện tại cậu cũng không xác định được thân thể của mình bị bệnh nan y gì, dù sao cũng chỉ là một căn quái bệnh tra không ra được, sau đó cả người càng ngày càng suy yếu, mỗi một bộ vị trên cơ thể đều sẽ dần dần mất đi sức sống, cho đến khi tử vong.
Cái khác không nói, chỉ mỗi việc cậu hay ngất đi như này, nếu thời gian ngất đi càng ngày càng dài, vậy có khả năng về sau cậu có khả năng sẽ ngất đi không tỉnh dậy được nữa, giống như người thực vật vậy.
Giản Úc nghĩ đến đây, hơi hơi nhăn mày.
Về sau cậu sẽ tận lực ít ra khỏi cửa, lỡ như ngày nào đó ngất đi ở giữa đường thì phải làm sao bây giờ?
Với lại, nếu ngất đi trong thời gian dài, vậy cậu cần phải làm tốt chuẩn bị, nếu không vạn nhất một ngày nào đó cậu ngất xỉu trong phòng này, sau đó vài ngày cũng không tỉnh lại được, vậy phải làm sao bây giờ? Một mình cậu thì không sao cả, nhưng làm ảnh hưởng đến người khác thì thật không tốt.
Có lẽ, chờ cậu không còn chịu được nữa, cậu sẽ giống như đời trước, tìm một cái gầm cầu nào đó mà đi thôi?
Đầu của Giản Úc có chút đau.
Nhất thời cậu không suy nghĩ được vấn đề phức tạp như vậy, đành phải từ bỏ, chờ khi nào đầu không còn đau nữa thì lại nghĩ tiếp.
Cậu ấn vào màn hình di động, sau đó dựa vào ánh sáng, mang dép lê, đi qua mở đèn phòng ngủ.
Phòng ngủ lập tức sáng ngời, cũng làm cho tâm tình của cậu vui vẻ hơn một chút.
Sau đó, Giản Úc mang dép, động tác thong thả mà đi tới phòng khách.
Cậu lấy từ trong túi siêu thị đặt trên bàn trà, một hộp cơm tự sôi vị thịt bò kho măng, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Cậu đem hộp cơm tự sôi đi vào trong phòng ngủ, sau đó xé mở bao bì, đổ cả gạo cùng thịt bò kho măng vào cùng một cái hộp nhỏ, rồi cho thêm nước.
Lúc chờ cơm chín, Giản Úc lấy ra một sợi dây dệt màu đen mua ở siêu thị.
Cậu nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn ở trên ngón áp út của mình ra, xâu qua dây dệt, sau đó buộc nó lên cổ mình.
Cậu dùng tay nâng nhẫn lên, tỉ mỉ mà nhìn một hồi, sau đó nhét nó vào trong cổ áo.
Nhẫn vừa mới tiếp xúc với làn da, còn mang theo một chút lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã hòa cùng một nhiệt độ với thân thể của cậu.
Đêm khuya,
Giản Úc từ trong giấc mộng bừng tỉnh.
Cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình đang giảm xuống nhanh chóng, mặc kệ cậu cuộn tròn trong chăn như thế nào, đều cảm thấy đặc biệt lạnh.
Cậu khó chịu mà đứng dậy, mở ra điện thoại, dựa vào ánh sáng của di động mà mở ngăn tủ trên đầu giường, cuối cùng tìm được một cái điều khiển từ xa.
Cậu cầm điều khiển mở điều hòa trong phòng ngủ lên.
Lập tức có một làn gió ấm từ điều hòa thổi ra.
Giản Úc buông điều khiển xuống, một lần nữa nằm lại trong ổ chăn.
Vài phút sau, độ ấm trong phòng ngủ cuối cùng cũng cao hơn một chút.
Giản Úc cảm thấy dễ chịu hơn không ít, cậu nhắm mắt lại, muốn đi vào giấc ngủ một lần nữa.
Kết quả không biết bị làm sao, cậu vẫn luôn không ngủ được, trong đầu giống như có một mạch máu đang nhảy lên không ngừng, mang theo một tia đau đớn cùng choáng váng.
Từ rạng sáng hai giờ đến rạng sáng bốn giờ, Giản Úc đều ở trong cảm giác khó chịu như vậy, cả người đều hỗn loạn lên.
Cuối cùng, cậu từ bỏ giấc ngủ, sau đó sờ s0ạng ở dưới gối đầu tìm kiếm một vật nào đó.
Cũng may rất nhanh, cậu đã tìm được thứ mình muốn.
Cậu thở dài một hơi, đem thứ đó cầm ở trong tay, một lần nữa nằm trở lại gối đầu.
Trong tay của cậu, chính là con hạc giấy mà Lục Chấp đã gấp cho cậu.
Dọc đường đi này, cậu vẫn luôn để tâm mà bảo hộ nó, sợ mình lỡ làm mất nó.
Giản Úc nắm con hạc giấy trong tay, sau đó để tới trên ngực, trong đêm cậu mở to mắt, lặng lặng mà nghe tiếng gió ngoài cửa sổ.
Thân thể của cậu chậm rãi tràn đầy sức lực.
Lúc trời tờ mờ sáng, cậu bất tri bất giác mà một lần nữa lâm vào giấc ngủ.
Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược