Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 115: Không cần nể mặt

Thứ nữ hữu độc -

Lí Vị Ương ngẩn người, nâng mắt nhìn Lí Tiêu Nhiên. Nàng cứ tưởng rằng Lí Tiêu Nhiên sẽ vòng vo vài lượt, không ngờ ông ấy nói thẳng ra. Điều này có phải nói rằng, thái độ của mình với Tứ di nương làm ông ta bất an chăng.

Lí Tiêu Nhiên vẻ mặt âm trầm —— rõ ràng, tâm tình không tốt lắm. Thường Hỉ phát điên, Trường Nhạc bêu xấu trước mặt mọi người, Thường Tiếu là đồ không được việc, hiện tại nữ nhi bên người ông chỉ còn lại Lí Vị Ương, Tưởng gia đột nhiên đặt ra cửa hôn sự này, từ đáy lòng mà nói, ông thấy không vui.

“Từ sau khi mẫu thân con chết, hai nhà chúng ta khó tránh khỏi trở nên không thân thiết, nhưng mà, chung quy vẫn là người một nhà, nếu có thể nối lại tình xưa âu cũng là chuyện tốt. Đứa nhỏ Tưởng Nam kia con đã gặp qua, thiếu niên oai hùng, thông minh quả cảm, tuy bệ hạ huỷ bỏ quân công của nó, nhưng Tưởng gia vẫn còn đây…”

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn ông, lần đầu tiên ngắt lời Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, người có ý gì!”

Nàng chưa từng chán ghét người nam nhân này như vậy.

Lúc trước ở thôn quê, ông ấy không quan tâm đến mình, nàng cũng chưa bao giờ trách cứ ông. Nhiều năm trôi qua, bên người ông tất nhiên có thêm kiều thê mỹ thiếp, nữ nhân thành đàn, đổi là người khác cũng sẽ không muốn nhớ đến một người con rất có khả năng khắc ông, đây là chuyện thường tình của con người, Lí Vị Ương không có cảm tình gì với ông, tất nhiên sẽ không khổ sở, dù sao cứ coi ông là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng từ sau khi nàng trở về, ông ấy đối xử với nàng không thể nói là tốt, cũng không bài xích nàng, hãm hại nàng như Đại phu nhân, theo Lí Vị Ương thấy điều này tạm xem như là ở chung hoà thuận, nàng cho rằng, giữa cha và con gái, ít nhất có chút tình cảm.

Nhưng hôm nay, nàng đột nhiên ý thức được, con người Lí Tiêu Nhiên hoàn toàn máu lạnh. Ông ta cũng thấy áy náy, cũng thấy bất an, cũng có thương tiếc, nhưng vì địa vị của mình, vì quyền vị của mình, nữ nhi, thê tử tất cả sẽ chỉ là đá kê chân cho ông ta.

Đúng vậy, ông ấy căm hận Tưởng gia, nhưng hiện tại ông không nắm chắc sẽ cho đối phương một kích trí mạng, cho nên, ông chuẩn bị đưa mình sang làm vật hy sinh, để Tưởng gia được xả giận. Tương lai chờ có cơ hội, ông sẽ không nể tình chút nào trừ khử kẻ địch của mình, nhưng mà đến lúc đó, sợ rằng nàng đã trở thành một đống xương trắng rồi. Tuy Lí Vị Ương không nghĩ rằng đám người Tưởng gia có thể làm gì mình, nhưng nàng cũng không có ý định lấy bản thân ra để báo thù, loại hành vi cực kỳ ngu xuẩn này, nàng không bao giờ làm!

Lí Vị Ương cẩn thận nhìn biểu cảm của Lí Tiêu Nhiên, một lát sau mới cười lạnh.

“Phụ thân, người đã quên tân phu nhân vào cửa thế nào rồi sao? Tưởng gia bài cũ lặp lại, người cứ thế vui vẻ chịu đựng?”

“Lí Vị Ương!” Lí Tiêu Nhiên bị đụng đến chỗ đau, ly trà trong tay bỗng giơ lên, gần như muốn đập xuống đất, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cười như có như không của Lí Vị Ương, ông ý thức được, cưỡng ép là không thực hiện được.

“Nha đầu, con là nữ nhi ta sinh ra, phụ thân đương nhiên hy vọng con có thể tìm được cửa hôn nhân tốt, đáp ứng chuyện hôn sự này bản thân ta không đau lòng sao? Mà nếu con cho rằng, chuyện gì cũng có thể dựa theo sở thích của mình, thì ta đã hoàn toàn nhìn lầm con rồi. Ta biết Tưởng gia muốn lấy con qua, tất nhiên không có tâm tư gì tốt, nhưng phụ thân tin rằng với bản lĩnh của con, nhất định có thể nắm chắc được phu quân trong tay, để hắn không thể làm xằng làm bậy, hơn nữa hôn sự của con do thánh thượng làm chủ, ai cũng không thể bác bỏ, đến lúc đó bọn họ phải kính con ba phần, có thể làm gì con đây?” Ông giảm giọng nói, “Phụ thân cũng sẽ làm chủ cho con, không để cho người ta bắt nạt con, chỉ cần một ngày ta còn ngồi trên vị trí Thừa tướng, thì ngày đó bọn họ không dám động đến con!”

Ông thấy sắc mặt Lí Vị Ương lạnh nhạt, cho rằng nàng đã thả lỏng tâm tình, lại khuyên: “Ta biết con còn nhớ mấy chuyện mẫu thân đã làm, mà người ta đã chết, cần gì phải ghi hận nữa? Con là nha đầu thông minh, phải biết Lí gia và Tưởng gia là quan hệ đánh gãy xương cốt còn liền gân, ngày đó trên yến hội, nếu ta không cầu xin cho bọn họ, thì ai cũng sẽ đâm chọc sau lưng ta, nói ta vong ân phụ nghĩa, quên ân tình năm đó của Tưởng Quốc công… Hai nhà đang giao hảo như vậy, chỉ vì Tưởng Nhu mà căng thẳng, không ai muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, thừa dịp chuyện này để nối lại tình xưa, đối với hai bên đều có lợi. Con cho rằng người ta lấy con về là để tra tấn con? Vậy thì xem nhẹ Tưởng Húc rồi, hắn chỉ là nhờ qua con để giao hảo với chúng ta, cúi đầu với chúng ta thôi…”

Ánh mắt Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn đối phương, trong lòng càng lúc càng khinh thường ông. Chuyện đã nháo loạn đến mức này, mà vẫn không muốn trở mặt với Tưởng gia, trong lòng ông, quả nhiên tất cả mọi thứ đều đứng sau lợi ích chính trị… Đúng vậy, Lí Tiêu Nhiên nói mấy câu trên yến hội có khả năng đã làm Tưởng Húc ý thức được, hiện tại trong lòng Hoàng đế Lí Tiêu Nhiên có sức ảnh hưởng rất lớn, mà xử phạt của Hoàng đế với Tưởng gia, cũng làm Lí Tiêu Nhiên hiểu ra mình không có biện pháp lập tức làm gì Tưởng gia, vì thế, hai người kia chuẩn bị giao hảo lại với đối phương. Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, hoá ra vừa rồi Tứ di nương đến không phải để thăm dò, mà Lí Tiêu Nhiên lộ ra cho nàng biết trước. Đương nhiên Tứ di nương cũng tưởng dùng tin tức như vậy để trao đổi có lợi với mình, các nam nhân định lấy hôn nhân để thoả hiệp nối lại tình xưa, các nữ nhân lại cho rằng đó là biểu thị cho lời tuyên chiến, ha ha, đúng là lý giải hoàn toàn bất đồng.

Lí Vị Ương cười nhẹ: “Phụ thân, chuyện trên triều đình tạm thời không nói đến, mẫu thân dù sao cũng là trưởng nữ Tưởng gia, cái chết của bà ấy Tưởng gia vốn đổ lên đầu con, hiện tại bọn họ rao to muốn con gả qua, có lẽ Đại cữu cữu muốn nối lại tình xưa, nhưng đối với phu nhân Quốc công mà nói, mất đi con gái ruột thịt lại cầu lấy một thứ nữ, nếu nói không phải có ý định trả thù, thật sự không ai tin tưởng.” Giọng điệu của nàng rất bình tĩnh, “Chẳng lẽ phụ thân cảm thấy, chỉ cần hy sinh một mình con, ân oán giữa hai nhà có thể tan thành mây khói sao?”

Mày Lí Tiêu Nhiên nhíu chặt, tức giận đến phát run, cơ bắp bên miệng giật giật, “Vị Ương, sao con không hiểu chuyện như vậy! Phụ thân nói nhiều với con thế, còn không phải bởi vì coi trọng con! Nếu như bọn họ nhìn trúng Thường Tiếu, ta lập tức đưa qua đó!”

Lí Vị Ương chỉ cười không nói gì, Lí Tiêu Nhiên càng tức đến cả người phát run, tươi cười của nàng lại càng thong dong.

Lí Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lí Vị Ương, đột nhiên cảm thấy rụt rè đi.

Nếu trở mặt, lục lại chuyện cũ để nói, chỉ sợ mất nhiều hơn được, tính tình Lí Vị Ương không phải ông hoàn toàn không biết, một nha đầu dám đến trước mặt Hoàng đế nhận thưởng, ông còn trông cậy con bé cúi đầu với ông sao, quả thật là nói nhảm. Hoàng đế cũng đặc biệt nói nha đầu kia dám nghĩ dám làm, không phải tầm thường, huống chi là mình.

Đáng tiếc, Vị Ương không phải là con trai. Bằng không, đứa nhỏ như vậy đặt trong quan trường, mình lại chỉ điểm một hai, nhất định có thể làm ra sự nghiệp. Lí Tiêu Nhiên bắt đầu mềm mỏng xuống: “Tưởng gia còn nói một ý —— phu nhân Quốc công bệnh rất nặng, không biết sống được lâu nữa, tuy Tưởng Nam xếp thứ tư, nhưng các ca ca của hắn tương lai đều bổ nhiệm nơi khác, về sau thê thiếp cũng sẽ dẫn qua, không ở lại Kinh đô, chờ con để tang sau một năm, Tưởng gia sẽ lấy con qua cửa. Đến lúc đó, chỉ cần con xử lý thoả đáng, Tưởng gia chính là của con.”

Lí Vị Ương quả thực muốn cười ra tiếng, Tưởng gia đây là có ý gì? Hừ, giao cho nàng chủ trì, cho dù lão phu nhân chết đi, còn có Đại phu nhân, bà ta sẽ dung thứ cho một đứa thứ xuất hô mưa gọi gió ở Tưởng gia sao? Ý tưởng này, đúng là nói nhảm.

“Cửa hôn sự này, liên quan đến thể diện của mọi người Lí gia, vì Lí gia giành được lợi ích chính trị lớn nhất, là nghĩa vụ của mỗi người trong Lí gia. Tạm thời bất luận con nghĩ thế nào, cửa hôn sự này, ta đã đáp ứng rồi. Hai ngày nay bệ hạ đang tức giận, chờ vài hôm nữa người hết giận, ta sẽ tiến cung xin ban hôn. Một năm sau hết hiếu kỳ, hai đứa lập tức thành hôn, ta tin, bằng vào thủ đoạn của con, nhất định biết điều tốt trong chuyện này.” Giọng nói Lí Tiêu Nhiên chắc chắn, không có ý thương lượng, tuy âm điệu ôn tồn nhưng thực ra lại sắc bén lạnh lùng tựa băng.

Lí Vị Ương không kiêu ngạo không sốt ruột, chỉ thản nhiên nhấp một ngụm trà, mỉm cười: “Phụ thân, trên đời này chung quy không có bữa cơm ăn không phải trả tiền.”

Lí Tiêu Nhiên ngẩn ra.

“Quyết định của phụ thân, con gái đương nhiên có thể lý giải. Nhưng con vẫn cự tuyệt —— “

Lí Tiêu Nhiên nhìn nàng: “Bởi vì sợ hãi?”

“Sợ hãi? Không, phụ thân đại khái không biết, lúc con bị đưa về nông thôn đã chưa từng sợ, lúc bị thôn phụ đánh đòn chưa từng sợ, lúc ăn mặc đói rách chưa từng sợ, bị mẹ cả gây khó dễ trưởng tỷ hãm hại chưa từng sợ, thậm chí lửa cháy đến chân mày, con cũng chưa từng sợ một lần, một Tưởng gia, cho dù cả nhà đều là lang sói, con cũng không chút e sợ! Nhưng mà, thời cơ Tưởng gia tới cửa cầu hôn, lại chọn rất tinh diệu.” Tươi cười của Lí Vị Ương, giống như mặt hồ kết băng mỏng, toả khí lạnh ra bên ngoài, “Đáng lẽ hiện tại đang bị Hoàng đế trách cứ phải đóng cửa suy nghĩ, mà lập tức sai người đến cầu hôn, thật sự có chút không hợp lẽ thường.”

Lí Tiêu Nhiên bị nói trúng nghi hoặc trong lòng, ban đầu, ông cũng từng nghi ngờ, muốn cầu hôn, sớm hơn không tới, muộn hơn không lại, cố tình chọn lúc này…

“Người không biết còn tưởng Lí gia to gan lớn mật, ngay cả người bệ hạ muốn trừng trị cũng dám bám vào.” Lí Vị Ương tiếp lời.

Lí Tiêu Nhiên lập tức biến sắc.

“Hiện giờ bệ hạ thường xuyên tu đạo trong cung, rất nhiều chuyện phải giao cho Thái tử quản lý, trước giờ Tưởng gia ỷ vào quân công, cây lớn rễ sâu, không phải nương nhờ ai, nhưng hiện giờ đã khác rồi, bọn họ vừa mới bị chèn ép, rất cần một người nói đỡ trước mặt bệ hạ, hoặc là nói, cần một người tương lai có thể làm Hoàng đế. Hiện tại bọn họ muốn kết thông gia với phụ thân, hàm nghĩa bên trong, tinh diệu đến làm người khác thấy sợ hãi!”


Đầu quân vào phe Hoàng tử là mánh lới quen dùng của các thế gia, Lí gia không coi trọng Thái tử, đây là chuyện Lí Vị Ương rất rõ ràng, Lí Tiêu Nhiên càng tin rằng Hoàng đế sẽ truyền long ỷ cho Thất Hoàng tử, nhưng đối với Tưởng gia mà nói, nếu bước vào trận doanh của Thác Bạt Ngọc, cũng không thể áp đảo La Quốc công người ủng hộ đáng tin cậy của Thác Bạt Ngọc, Thác Bạt Ngọc nhất định sẽ trao toàn bộ binh quyền cho bọn họ! Tưởng gia căn bản không có chỗ để đứng! Nhưng Thái tử thì khác, trận doanh của Thái tử, rất thiếu quân bài quyền quý như Tưởng gia.

Hiện giờ Hoàng đế giáng chức Tưởng gia, bọn họ hiện tại phản chiến, đầu quân vào trận doanh của Thái tử cũng không có gì kỳ quái. Lí Tiêu Nhiên càng nghĩ càng kinh hãi, từ góc độ này mà suy diễn, tất cả coi như lời giải thích hợp lý, vì sao Tưởng gia muốn thân càng thêm thân, đã có một cửa hôn sự vẫn cảm thấy chưa đủ, còn thêm một cửa nữa, trước mắt người ngoài thậm chí cả Hoàng đế sẽ thấy: Lí gia cũng bị ràng buộc trên con thuyền của Thái tử, đến lúc đó, Hoàng đế muốn để Thất Hoàng tử tranh đấu quân quyền, sẽ phải ngẫm nghĩ nhiều hơn!

Đáy lòng Lí Tiêu Nhiên dâng lên khí lạnh: Lí Vị Ương nói đúng, lần này có vẻ Tưởng gia cầu cưới, nhưng dòng chính Mẫn Quốc công Hạ gia bên người Thái tử chính là nhà mẹ đẻ của Thái Tử phi! Như vậy xem ra, Tưởng gia đúng là có ý đầu quân vào chỗ Thái tử, ít nhất vẻ ngoài là thế! Đương nhiên, càng đáng sợ là, Tưởng gia chuẩn bị cột mình lên cùng một thuyền… Nhưng mà ngay bản thân mình cũng nhìn ra Thái tử có khả năng sẽ không làm Hoàng đế, nhân tuyển kế thừa ngôi vị trong lòng bệ hạ cũng không phải là hắn, chẳng lẽ Tưởng gia không nhìn ra sao? Rốt cuộc bọn họ có chủ ý gì? Hay là giương đông kích tây…

Mặt ông trầm như nước, cúi thấp đầu trầm ngâm thật lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Quên đi, dù sao cũng còn một năm, không gấp gáp, con về trước, ta sẽ chậm rãi cân nhắc.”

Ban đầu còn nói qua vài ngày nữa sẽ đi xin ban hôn, hiện tại lại không gấp gáp, nhất định là muốn nghiềm ngẫm cho kỹ dụng tâm sau cửa hôn sự này, quả nhiên là lão hồ ly. Lí Vị Ương dùng ánh mắt lạnh băng nhìn phụ thân của mình, tươi cười trên mặt tràn ngập trào phúng, giọng nói bình thản dị thường: “Nữ nhi cáo lui.”

Đến khi vào Hà Hương viện, thái độ lão phu nhân lại khác hẳn, bà ngồi nơi cao nhất, để Lí Vị Ương ngồi bên cạnh, đi thẳng vào vấn đề.

“Ta tuyệt đối không đồng ý để con gả qua.”

So với Lí Tiêu Nhiên, lão phu nhân xem như nói thẳng, không một câu vô nghĩa.

“Sao thế, phụ thân dạy bảo con?”

Lí Vị Ương biết lão phu nhân không thích sắc bén quá mức, nên thể hiện ra bộ dáng ấp úng, không biết nên trả lời thế nào.

Lão phu nhân nhìn nàng lộ ra tươi cười chân thành, bà vỗ mu bàn tay nàng.

“Đây không phải là cửa hôn nhân tốt, ta sẽ khuyên bảo nó.”

Lí Vị Ương cười: “Chỉ sợ… Phụ thân sẽ không dễ đổi ý định.” Nói đến cùng, Lí Tiêu Nhiên vẫn không để ý đến nữ nhi là nàng, rõ ràng quan hệ với Tưởng gia không tốt mà vẫn muốn đưa nàng đi để hy sinh.

Lão phu nhân cười: “Chuyện này không vội, dù sao, con còn có hiếu kỳ, cùng lắm là lấy cớ đùn đẩy.”

Cờ của lão phu nhân rõ ràng phất lên để ủng hộ nàng, Lí Vị Ương có vài phần bất ngờ.

“Con cứ yên tâm, tính tình phụ thân con, ta rất hiểu.” Lão phu nhân thấy nàng xuất thần, trong lòng nổi lên sự thương tiếc, an ủi, “Con người nó, coi hai chữ thể diện còn lớn hơn cả trời, sẽ không thật sự ép con đâu!”

Lí Vị Ương lại cười nói: “Lão phu nhân nói phải! Cháu gái chỉ lo lắng, giữa lúc tranh đấu của các Hoàng tử đang sóng ngầm mãnh liệt, Tưởng gia lại tới cửa cầu hôn, có chút ý tứ không rõ trong đó…”

Đôi mắt lão phu nhân chợt loé: Tuy biểu hiện của Lí Vị Ương làm cho bà vui mừng một lần nữa, mà ở cục diện chính trị, đứa nhỏ này có sự tỉnh táo hiếm có vẫn làm bà cực kỳ thưởng thức.

Nếu nữ hài tử này là con vợ cả, con trai cần gì phải nhất định hy sinh con bé đâu, chỉ sợ nó cuối cùng vẫn muốn gả con bé đi… Lão phu nhân ý tứ sâu xa mỉm cười với nàng, “Theo ta thấy, nếu con muốn triệt để cắt đứt tâm tư phụ thân con, thì phải làm Thất điện hạ sớm tới cầu hôn.”

Lí Vị Ương sửng sốt, với sự thông minh của nàng, sao không hiểu ra ý của lão phu nhân. Lão phu nhân nhìn ra được nàng không muốn gả vào Tưởng gia, bản thân lại là thứ nữ, muốn sống yên ở Tưởng gia, không phải chỉ dựa vào sự lớn mạnh của nhà mẹ đẻ cùng thông minh của bản thân là đủ, nàng còn phải lấy được lòng nhà chồng, nhưng phu nhân Quốc công hận nàng, không rút gân lột da nàng đã là tốt lắm rồi, về phần Đại phu nhân, chỉ sợ cũng không có hảo cảm gì với nàng. Nhưng nếu muốn từ chối được cửa hôn sự này thì phải để cho Lí Tiêu Nhiên nhìn ra giá trị của Lí Vị Ương mới được, nếu nàng có thể lên làm phi tử của Thất Hoàng tử, cho dù chỉ là Trắc phi, cũng đủ để làm Lí Tiêu Nhiên đánh cược một lần. Nhưng mà loại chuyện này… không phải nàng muốn làm là có thể làm được. Tuy rằng Lí Vị Ương không hồn nhiên đến mức coi mình quá quan trọng, nhưng nàng cũng tuyệt đối không muốn bán mình dưới tình huống cực kỳ khó xử này, huống chi, lại còn bán cho Thác Bạt Ngọc.

Trong lòng nàng, Thác Bạt Ngọc chỉ là một bằng hữu, một minh hữu, mà không phải là đối tượng có thể phó thác chuyện chung thân. Hơn nữa, còn có Trương Đức phi như hổ rình mồi. Thất Hoàng tử chậm chạp không nạp phi chính là vì Trương Đức phi vô cùng soi mói, khỏi cần nói Chính phi phải xuất thân cao quý, có thể tương trợ con trai bà, cho dù là Trắc phi tất nhiên cũng phải lựa chọn người thập toàn thập mỹ. Người ta đã không thích nàng làm con dâu, cho dù làm Trắc phi cũng thấy không đủ tư cách. Chuyện này, đúng là làm người ta có chút phiền lòng.

Lí Vị Ương buông mắt đáp lời đề nghị của lão phu nhân, “Cháu gái đã biết nên làm thế nào.” Giống như đáp ứng, thật ra chuyện gì cũng chưa đáp ứng, câu trả lời hai chiều.

Từ trong phòng đi ra, Lí Vị Ương nhìn La ma ma cười nói: “La ma ma, mẫu thân vừa mới tới?”

Ban đầu La ma ma không dính dáng đến ai, nhưng hai năm nay thân thể lão phu nhân không tốt, La ma ma rõ ràng đã dao động, nhất là sau khi tân phu nhân vào cửa… Tươi cười của Lí Vị Ương, càng sâu hơn.

La ma ma nhìn tươi cười trên mặt Lí Vị Ương, trong lòng thấy căng thẳng. Tuy lão gia chưa từng sủng ái Tam tiểu thư như Đại tiểu thư, nhưng Tam tiểu thư hiện tại, Đại tiểu thư không thể so sánh được. Tuy bây giờ hôn sự Tam tiểu thư có khúc chiết, nhưng đôi cánh của nàng đã đầy đủ, không phải tiểu nha đầu năm đó vừa mới vào cửa khách khí với cả mình! Bà ngẩng đầu lên: “Tam tiểu thư nói đúng! Phu nhân vừa mới tới.” Bộ dáng muốn nói lại thôi.

Lí Vị Ương cười, “Có gì muốn nói thì nói đi, ma ma sao phải khách khí với ta như vậy.”

“Tam tiểu thư, phu nhân tới khuyên bảo lão phu nhân đồng ý cửa hôn sự này…” La ma ma chậm rãi nói, hơi chần chừ.

Cuối cùng Tưởng Nguyệt Lan cũng bắt đầu hành động.

Sau khi nàng ấy gả vào nhà này, chưa từng cống hiến gì cho Tưởng gia, lần này, nàng ấy phải tỏ vẻ chút trung tâm cho đối phương biết, bằng không, chỉ sợ phụ thân nàng ấy trong triều không dễ chịu cho lắm, tuy nàng ấy đã gả cho người ta, nhưng nên giành chút vinh quang cho nhà mẹ đẻ, về lý, ý tưởng này không thể nói là sai. Nhưng mà hiện giờ trong phủ, tất cả mọi người đều xuất động vì chuyện này, không phải là hiện tượng tốt.

La ma ma cười nói: “Thật ra theo nô tỳ thấy, Tam tiểu thư là nhân tài như vậy, ở đâu cũng có thể sống tốt, bọn họ rất sốt ruột.”

Lí Vị Ương nhìn bà ấy, nói không chút để ý: “Nước hồ này, đúng là càng lúc càng vẩn đục, dù sao, càng náo nhiệt, mới càng chơi vui, ma ma thấy có đúng không…”

La ma ma cảm thấy lạnh người.



Mỗi lần gặp tình thế nguy hiểm có vẻ không thể chạy thoát, cuối cùng bị xui xẻo đều là người khác…

“Tam tiểu thư nói phải! Về sau phàm là chuyện người sai phái, nô tỳ muôn lần chết cũng không chối từ.” La ma ma lập tức điều chỉnh sắc mặt, lộ ra sự vui vẻ phục tùng.

“Đương nhiên, bên lão phu nhân, còn cần La ma ma chiếu ứng nhiều hơn.” Nụ cười của Lí Vị Ương thật khiêm tốn.

Trong lòng La ma ma lại càng không yến, nhớ đến lá vàng phu nhân đứa tới, bất giác cảm thấy, vẫn nên tạm thời không nên khuyên nhủ lão phu nhân, chờ đợi nhìn xem, rốt cuộc tân phu nhân năng lực cao, hay là Tam tiểu thư trụ được lâu… Tranh đấu giữa các chủ tử, bà xem là được rồi, cần gì phải lao người vào, có khả năng toàn thây cũng không được, gương của Đại phu nhân còn đấy, La ma ma đã cảnh giác trong lòng.

Từ Hà Hương viện trở về đã đến giờ dùng cơm trưa, Lí Vị Ương nhìn các món ăn nóng trên bàn hơn mười loại, đều bày trên bát đĩa trắng thuần, sắc hương vị đủ cả, làm người khác thấy thèm ăn, có ba bốn các loại canh đặt trong hộp còn chưa lấy ra, đương nhiên còn cả mấy đĩa điểm tâm, sửng sốt: “Sao hôm nay chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy?” Bữa ăn trong viện hằng ngày phòng đại trù đều theo lệ mà làm, sau đó các nơi tự cho người đến nhận về, mà những người có tiền sẽ đặt phòng bếp nhỏ trong viện của mình, để chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Lí Vị Ương đương nhiên cũng có phòng bếp nhỏ, hơn nữa còn là phòng bếp tốt nhất chỉ đứng sau lão phu nhân, đầu bếp mời về cũng là hạng nhất, đồ ăn tinh xảo đẹp đẽ, nhưng hôm nay nàng rõ ràng đã phân phó chỉ cần chuẩn bị ba bốn món ăn là được rồi, lại phô trương cả một bàn lớn, đầu bếp điên rồi chắc?

Rèm vén lên, một công tử tuấn tú mặc cẩm y đi tới.

Mặc Trúc vén rèm hộ hắn xong lui sang một bên, nhìn thấy nửa khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của Lí Mẫn Đức, trái tim nàng đập nhanh, rõ ràng tướng mạo vô cùng quen thuộc, nhưng chỉ cần nhìn thêm vài lần, sẽ có cảm giác tim đập như cuồng loạn, chỉ cảm thấy người đẹp đẽ tao nhã như vậy, lúc trước chưa từng gặp, sau nàng càng không gặp được. Nhưng mà, nàng nghĩ đến người này bề ngoài tuấn mỹ, nội tâm sâu không lường được, bất giác cúi đầu. Ngoại trừ Lí Vị Ương, cho tới giờ chưa từng thấy Tam thiếu gia cười với người khác, nàng không dám si tâm vọng tưởng.

Lí Vị Ương cười: “Ngươi đây là muốn tới chỗ ta ăn chùa, cho nên mới phân phó phòng bếp chuẩn bị nhiều thế này sao?”

Lí Mẫn Đức chỉ cười, Bạch Chỉ đã chuẩn bị đũa, hắn rửa tay, mới cười xấu xa: “Đồ ăn nơi khác không có hương vị giống ở đây, sao vậy, nàng không chào đón ta sao?”

Không phải không chào đón, chỉ là không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với ngươi. Trong lòng Lí Vị Ương thở dài: “Đương nhiên hoan nghênh, người khác mời còn không được kìa!”

Lúc ăn cơm, hai người đều không nói gì, Lí Vị Ương bỗng ngẩng đầu: “Mẫn Đức, ngươi không ngừng nhìn ta, có phải muốn nói gì không?”

Lí Mẫn Đức ngẩn người, hoá ra ánh mắt hắn bất giác luôn dừng trên người Lí Vị Ương không rời đi. Không phòng bị nàng hỏi như vậy, đại khái xấu hổ, lại thấy nàng nhìn mình, trong mắt như có một tầng hơi nước bao phủ, thật sự đủ làm người khác rối loạn, trong lòng hắn nóng lên, lập tức thốt ra suy nghĩ: “Ta nghe nói —— Tưởng gia phái người đến cầu hôn.”

Lí Vị Ương mỉm cười, bỗng chỉ vào Triệu Nguyệt nói: “Tiểu phản đồ này, ngươi vẫn mau nhận về đi thôi, chỗ ta có tin tức gì, nàng ấy đều khẩn cấp nói cho ngươi biết.”

Triệu Nguyệt vội quỳ xuống, Lí Mẫn Đức cười: “Sợ ta biết sao? Thật sự muốn gả đi?”

Lí Vị Ương khẽ ho khan một tiếng, lườm hắn một cái: “Ai nói ta muốn gả qua!”

Tất nhiên biết nàng không chịu, bằng không hắn cũng sẽ không bình thản ngồi đây, Lí Mẫn Đức chỉ cười: “Vậy… đã nghĩ biện pháp chu toàn chưa?”

Lí Vị Ương ngẩn người, cười lại: “Chuyện xảy ra đột ngột, ta còn phải ngẫm lại.”

Con ngươi lấp lánh của Lí Mẫn Đức vòng vo vài lần ở chỗ Lí Vị Ương, cười như có như không: “Vị Ương, ta có biện pháp —— “

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng, vừa ra khỏi miệng, Lí Vị Ương đã ngẩn ngơ. Lúc trước hắn đều gọi tỷ tỷ, nhưng mà ngẫm lại, hình như đã nửa năm hắn không còn gọi nàng là tỷ tỷ… Cũng phải thôi, thực tế tuổi hắn không nhỏ hơn nàng. Hôm nay lời nói của hắn càng thêm thản nhiên, phảng phất là chuyện bình thường, làm nàng cũng không dễ chối từ, dù sao, hiện tại không phải là lúc nghĩ chuyện này, nàng nhíu mày nói: “Ngươi có chủ ý gì?”

Trong con ngươi Lí Mẫn Đức mang theo một tia bỡn cợt: “Bọn họ muốn lấy nàng, tất nhiên phải trả giá lớn, chỉ có điều giá lớn này, không biết bọn họ có chịu nổi không.”

Lí Vị Ương thấy hắn nói chắc chắn thì biết hắn đã tính toán hết, nhưng mà, đáy lòng nàng vẫn thấy có chút bất an: “Vấn đề mấu chốt không phải ở Tưởng gia, mà là ở phụ thân.”

Lí Mẫn Đức mỉm cười: “Vậy nàng hiện tại định đối xử với người này thế nào?”

Lí Vị Ương lạnh lùng trả lời: “Ông ấy đã không coi ta là con gái, ta tất nhiên cũng không kính trọng ông ấy. Mọi người không cần khó xử lẫn nhau, sống tốt qua ngày là được.”

Lí Mẫn Đức cười: “Nữ hài tử sẽ không sống cùng phụ thân cả đời, ông ta có tốt có xấu cũng chẳng liên quan gì.”

Lí Vị Ương thở dài một hơi, “Ở Lí gia, giống như ta đã sống qua cả một đời, mà còn là một đời vô cùng thê thảm.” Thật ra nàng đang nói đến kiếp trước, đã sống hết một đời thê thảm, nhưng lúc lấy lại tinh thần, mới ý thức được mình nói nhỡ lời.

Lí Mẫn Đức lại cúi đầu, phảng phất như không nghe thấy lời nàng nói, Lí Vị Ương thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Một lúc lâu sau, Lí Mẫn Đức ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt là nụ cười mỉm, hắn cầm đũa gắp đồ ăn cho nàng: “Những người đó không tính là gì cả, cả đời còn rất dài, ta và nàng ở cùng nhau, chậm rãi qua.”

Lí Vị Ương ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ, tuy không hiểu lắm ý tứ những lời này, nhưng cũng cảm thấy được an ủi: “Vẫn nên trở lại chuyện chính đi, hôn sự của ta thật sự phải dựa vào ngươi, đừng có thất bại.”

Lí Mẫn Đức nghe xong lại kinh ngạc, càng thêm buồn cười: “Được, ta tất nhiên sẽ an bài, nàng không cần phải động tay.”

Lí Vị Ương cười: “Không, vẫn để ta tham dự đi, tận mắt thấy Tưởng Nam xui xẻo, trong lòng ta luôn vui vẻ.”

Lí Mẫn Đức: “…” Thật ra hắn lo lắng thay cho Tưởng Tứ công tử, nàng dâu xinh đẹp ai chẳng thích, nhưng lợi hại như vậy, chỉ sợ Tưởng Nam hắn tiêu thụ không nổi.

Lúc chạng vạng, Tưởng Ngũ nghiêng trái nghiêng phải vào sân viện, rón ra rón rén trở lại phòng ngủ của mình, đột nhiên thấy bóng người đứng dưới tàng cây, đôi mắt sâu như giếng cổ đang nhìn hắn, bộ dáng cười như có như không.


Tưởng Ngũ nhìn thoáng qua dáng vẻ chật vật đầy người của mình, theo bản năng sờ mặt, phát hiện dịch dung vẫn còn, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Sao Huyện chủ lại ở đây? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Từ sau khi Lí Trường Nhạc bị thương, Lư Công vẫn luôn ở tại viện này, Lí Vị Ương ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng, nếu Lí Trường Nhạc đã khỏi hẳn, còn cần Lư Công nữa sao? Dù sao Lư Công lấy cớ thương thế Đại tiểu thư chưa lành, cần điều dưỡng thân thể để ở lại, người khác cũng không dám nói gì.

Lí Vị Ương tươi cười đầy mặt: “Lư Công từ sáng sớm đã ra ngoài, đến giờ chắc còn chưa ăn cơm?”

Tưởng Ngũ hôm nay cả ngày chưa được ăn một miếng cơm, bây giờ mới phát hiện mình bụng đói kêu vang, nhưng hắn tất nhiên không tin Lí Vị Ương sẽ tốt bụng quan tâm hắn ăn hay chưa ăn cơm, cười đáp: “Ta không đói bụng.”

Vừa nói xong đã nghe bụng hắn kêu một trận, Tưởng Ngũ nghĩ may mà mình đeo mặt nạ, Lí Vị Ương không nhìn thấy mặt hắn đỏ bừng, thật mất thể diện, lúc hắn bước theo vào phòng, mạnh tay đánh vào bụng một cái.

Tưởng Ngũ vùi đầu ăn cơm, Lí Vị Ương nhàn nhã ngồi bên nhìn hắn ăn như gió cuốn mây tan.

“Lư đại phu, ngài cứ ăn từ từ!” Bạch Chỉ tốt bụng rót một ly trà cho hắn.

Tưởng Ngũ nhận lấy, một hơi uống hết.

“Lư đại phu,” Lí Vị Ương mỉm cười nhìn hắn, “Sao vậy, hôm nay ra ngoài chẩn bệnh người ta không chuẩn bị cơm canh sao, để ông đói bụng chẩn bệnh?” Mỗi lần Lư Công ra ngoài đều lấy cớ xem bệnh cho người khác, cũng may Lí gia là nhà đại lượng, không để ý điều này, ngược lại thỉnh thoảng có quan to quý nhân quen thân biết ở đây có đại phu lợi hại, thường xuyên cho người tới cửa cầu chẩn bệnh, Lí Tiêu Nhiên càng cảm thấy trong nhà nuôi một thần y rất có thể diện.

Tưởng Ngũ buông đũa, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Ta xem bệnh cho nhà nghèo, phí chẩn bệnh cũng không thu!”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Ồ, thật sao?”

Tưởng Ngũ đương nhiên biết mình nói liều, hôm nay hắn vừa mới ra khỏi cửa đã bị Đại bá Tưởng Húc bắt về, sau đó mắng cho một trận, cả nhà còn bắt hắn về quân doanh, hắn len lén chạy trốn lại bị túm tại trận, phạt quỳ một ngày ở từ đường, vất vả lắm mới chạy thoát được. Cũng may chỉ có Tưởng Nam biết hắn ở Lí gia, bằng không chỗ này cũng chẳng dám ở lại.

Hắn hơi chột dạ: “Ừm… Đương nhiên rồi!”

Lí Vị Ương cười trong suốt, đẩy đồ ăn sang, sau đó nói: “Vẫn nên cơm nước xong xuôi đi!”

Đói bụng cả một ngày, Tưởng Ngũ ăn ba bát cơm đầy mới no bụng.

Nha đầu bưng trà tới, Tưởng Ngũ nhấp một ngụm trà, đột nhiên nói với Lí Vị Ương: “Nói đi, Huyện chủ tìm ta có chuyện gì…”

“Cũng không có chuyện gì.” Nàng nói, sắc mặt bình thản, không lộ vẻ sốt ruột.

“Huyện chủ, người quang minh không nói tiếng lóng, có chuyện gì, Huyện chủ cứ việc nói thẳng.”

Lí Vị Ương cụp xuống hàng mi dày đậm, sóng mắt thâm sâu: “Ta muốn nhờ ông giúp một chuyện.”

Tưởng Ngũ nghi hoặc: “Muốn ta giúp? Giúp chuyện gì?”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Nhà ta chọn một cửa hôn sự cho ta, ta không đồng ý, vậy nên muốn bệnh một lần, chỗ Lư đại phu, hẳn là có thuốc thích hợp?”

Cái gì?! Tưởng Ngũ bỗng nhớ tới hôm nay mẫu thân nói: Con đừng thấy Tứ ca con ngang tàng như vậy, hiện giờ cũng có người muốn lấy làm vợ rồi đấy. Lúc đấy cũng may hắn hỏi rõ là cô nương nhà ai, biểu cảm của mẫu thân rất kỳ quái: là Tam tiểu thư nhà Lí Thừa tướng.

Lúc đó hắn còn cảm thấy mẫu thân đã suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này nghe được, chuyện này hoá ra là thật! Ông trời ạ, Lí Vị Ương phải gả cho Tưởng Nam? Hai người kia đụng phải nhau, chỉ sợ không lật tung toàn bộ Tưởng gia lên thì có! Nghĩ đến bộ dáng hận chết Lí Vị Ương của Tưởng Nam, Tưởng Ngũ bất giác lắc đầu, chỉ sợ Lí Vị Ương gả qua chưa được ba ngày đã mất mạng —— khó trách, nàng ta chạy đến nhờ vả hắn.

Hắn nhíu mày, giọng nói tự giác nghiêm nghị: “Hồ đồ! Huyện chủ muốn giả bệnh đào hôn! Điều này không thể được, hơi vô ý là huỷ đi danh dự trăm năm Lí gia, ta khuyên Huyện chủ nghĩ cho rõ ràng!”

Lí Vị Ương nghe cảm thấy rất buồn cười, nhưng nàng không để lộ cảm xúc, chỉ bất đắc dĩ cười, “Nếu ta gả qua, chỉ sợ chưa được vài ngày đã chết…”

Đúng là như thế… Tưởng Ngũ cũng nghĩ vậy, nhưng mà, hắn không định giúp Lí Vị Ương, nói đến cùng, hắn còn ước gì nhìn thấy nha đầu này xui xẻo, huống chi nếu hắn ra tay, bị Tưởng Nam biết được, còn không bị rút gân lột da sao? Hắn cũng không ngốc như vậy!

Lí Vị Ương lại vỗ vỗ tay, rất nhanh, Bạch Chỉ bưng một cái tráp lại. Tưởng Ngũ mở ra, không ngờ đựng đầy châu bảo, ngây người, đây là muốn dùng tiền thu mua hắn —— hắn ngẫm lại, mình không giúp nàng ta, nàng ta cũng sẽ đi tìm người khác, đến lúc đó còn phát sinh chuyện gì khác, không bằng cứ giữ lấy nàng ta, nói lại mọi chuyện với Tưởng Nam! Trong lòng hắn nghĩ như vậy, ngước mắt thấy tươi cười nàng hơi giảm đi, sắc mặt ngượng ngùng: “Hai ngày này ta phải trở về, hơn nữa phối dược cần thời gian, như vậy đi, năm ngày sau Huyện chủ tới chỗ ta lấy.”

Lí Vị Ương cười: “Vậy đa tạ.”

Lư Công ra khỏi viện, Bạch Chỉ nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người xem tiếp theo nên làm gì?”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Lặng lẽ đi theo hắn, chú ý đừng bị hắn phát hiện.”

Bạch Chỉ cúi đầu nói: “Dạ, nô tỳ lập tức đi an bài.”

Lí Vị Ương đã sớm nghi ngờ Lư Công, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có khả năng sẽ giữ lại bên người từ từ tìm hiểu cho rõ. Nhưng tình huống hiện giờ, nàng phải thăm dò mọi chi tiết của hắn, thậm chí, còn phải lợi dụng hắn làm việc cho mình.

Đêm hôm, trước cửa Tưởng gia, gia đinh giữ cửa đột nhiên bị tiếng vó ngựa kinh sợ, lập tức nhìn rõ người đến, bỗng nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó chạy một mạch vào trong phủ, mừng rỡ kêu: “Ngũ thiếu gia đã trở lại —— Ngũ thiếu gia đã trở lại!” Tưởng Thiên xoay người xuống ngựa, tiện tay quăng roi ngựa cho hạ nhân, mím môi sải bước vào trong, mọi người đều nhường đường.

Nhị phu nhân đứng trên bậc thềm, khuôn mặt thuần khiết không chút phấn son, phong thái tự nhiên như ngọc, vừa nhìn thấy hắn, lập tức chạy tới giữ chặt tay hắn: “Trở về đúng lúc! Buổi chiều con vừa mới đi, bệnh tình tổ mẫu con lại nặng thêm! Mau đi xem!”

Tưởng Thiên lắp bắp kinh hãi, chạy nhanh vào phòng, phát hiện mọi người đều vây quanh, Đại ca hắn Tưởng Hải cùng Hàn thị, Tứ ca Tưởng Nam, người đứng bên giường cau mày vuốt râu là Đại bá phụ Tưởng Húc, hầu hạ bên người là thím hắn Đại phu nhân, hiện giờ cũng vành mắt đỏ ửng, phu nhân Quốc công sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, dáng vẻ hấp hối.

Tưởng Húc vừa nhìn thấy hắn, một câu trách cứ đang định ra khỏi họng, mà suy nghĩ, chung quy kìm xuống, lạnh lùng thản nhiên nói một câu: “Trở về là tốt rồi.”

Phu nhân Quốc công gọi một tiếng: “Nhu nhi.” Cũng đã mở mắt.

Tưởng Thiên không dám nói gì, bước nhanh lên, nắm lấy cánh tay gầy như củi khô của phu nhân Quốc công, liếc mắt đã thấy tổ mẫu vốn tinh thần quắc thước đã tóc bạc đầy đầu dung mạo tiều tuỵ, đâu còn bộ dáng năm xưa, giọng nói hơi run run.

Phu nhân Quốc công cố sức gật đầu liên tiếp, nhưng một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, chỉ từ cổ họng phát ra vài tiếng không rõ ý, Tưởng Thiên vội lau lệ lại gần miệng lão phu nhân, nghe thấy bà run run nói đứt quãng một câu: “Nhu nhi…” Bàn tay vốn không có cảm giác đúng lúc này nắm thật chặt, dùng sức nắm lấy tay Tưởng Thiên: “Nhu nhi ——” vừa mới dứt lời, bỗng dưng mồ hôi lạnh chảy ra, mắt mở to nhắm lại, mọi người đang ngồi rối loạn, Tưởng Thiên vội xem mạch: “Tổ mẫu chỉ ngất đi—— không có chuyện gì!” Nói xong lập tức sai người lấy hòm thuốc hắn hay dùng lại, dốc sức châm cứu, lát sau mới làm phu nhân Quốc công thở ra một hơi, sắc mặt dần hồng hào, chỉ còn hơi thở suy yếu, mọi người mới yên lòng.

Sao tổ mẫu lại gọi tên Đại cô… Tưởng Thiên nhìn thoáng qua thấy sắc mặt mọi người như bầu trời mây đen mù sương, Đại phu nhân rút khăn tay bắt đầu cúi đầu nước mắt ròng ròng, những người còn lại mặt mang bi thương, chỉ có Tưởng Nam giận dữ.

“Thiên nhi, rốt cuộc tổ mẫu con bị sao?”

Tưởng Thiên lắc đầu, phu nhân Quốc công như cây đèn trước gió, phỏng chừng chỉ kéo dài được một năm rưỡi.

Tưởng Húc phẫn nộ quát: “Nghiệp chướng, ngươi đã nghe chưa! Đều tại ngươi hại tổ mẫu thành thế này!”

Tưởng Thiên kinh hoảng, tưởng rằng phụ thân nói mình, sợ tới mức quỳ lạy, lại nghe thấy Tưởng Nam tức giận nói: “Phụ thân, con chỉ không đồng ý lấy đồ tiện nhân kia, con sai chỗ nào! Mọi người muốn báo thù, tuỳ tiện dùng biện pháp gì là được, đáng để con bồi cả đời sao?!”

Đại phu nhân vội vàng kéo hắn lại, thấp giọng khuyên bảo: “Ai bảo con sống cả đời với nàng ta! Lão phu nhân chỉ muốn tính mạng nàng ta, đến lúc đó lại chọn cho con một mỹ thê bồi thường —— “

“Mọi người điên cả rồi!” Tưởng Nam chạy rời đi.

Tưởng Húc thở dài, Đại phu nhân dịu dàng khuyên: “Lão gia, biện pháp này đúng là quá mức hoang đường, sao lại lấy chuyện chung thân của Nam nhi ra nói giỡn?”

Tưởng Húc lắc đầu: “Lệnh mẫu thân, ta có biện pháp nào nữa?” Ông cũng cảm thấy đúng là không nói lý, sao có thể sử dụng hôn sự của con trai để làm công cụ báo thù? Nhưng phu nhân Quốc công cố ý muốn thế, làm ông không biết nên làm gì! Chuyện như vậy, đúng là mới nghe lần đầu! Chỉ có thể nói, mẫu thân luôn canh cánh cái chết của muội muội trong lòng, phải tận mắt nhìn thấy Lí Vị Ương chết đi mới được! Dù sao, đám hỏi với Lí gia, cũng có ưu việt rất lớn… Đương nhiên, đây là nguyên nhân để ông gật đầu.

Cho nên, cửa hôn sự này, chắc chắn phải làm.

Khoanh tay đứng trên hành lang, gió đêm thổi tới, toàn bộ sân viện bao phủ trong bóng đêm, giọng nói của Tưởng Nam mang theo ba phần lạnh băng: “Ngươi đột nhiên về làm gì?”

“Đương nhiên có chuyện quan trọng.” Tưởng Thiên thở dài: “Xem ra huynh không đồng ý lấy Lí Vị Ương.”

Tưởng Nam cười lạnh một tiếng, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt thanh lệ kia, nhưng rất nhanh hắn nhớ đến hôm đó Võ Hiền phi chết, nghĩ qua cũng biết, là Lí Vị Ương động tay động chân. Về phần trận ám sát lúc sau, hắn không nghĩ rằng Lí Vị Ương có bản lĩnh làm ra hành động lớn như vậy, nhưng chắc chắn có liên quan đến nàng, bởi vì chuyện đó rõ ràng không phải vì ám sát Hoàng đế, mà là để lật đổ Tưởng gia, đương nhiên nhiều năm qua kẻ địch của Tưởng gia không ít, mà trực giác của Tưởng Nam nói rằng Lí Vị Ương nàng có liên quan.

Đôi khi, trực giác của Tưởng Nam rất nhạy bén.

“Ở điểm này hai người có chỗ giống nhau —— tối thiểu đều không đồng ý kết thân.” Tưởng Thiên than thở.

Tưởng Nam quay đầu lại thật mạnh: “Ngươi nói cái gì?”

Giờ khắc này, Tưởng Thiên nhìn đến ánh mắt như ăn thịt người của Tưởng Nam, hắn lập tức phát hoảng, lúng túng nói: “Hôm nay đệ đến chính vì nói chuyện này, nàng ta nói với đệ nếu có thể làm thuốc nhìn có vẻ như bệnh nặng thì có thể dùng cớ mắc bệnh hiểm nghèo để từ chối cửa hôn sự này, như vậy cũng tốt, dù sao huynh cũng không đồng ý lấy nàng ta!”

Tưởng Nam sắc mặt âm trầm bất định, Tưởng Thiên cảm thấy rất kỳ quái, nhìn dáng vẻ Tứ ca hắn có vẻ thật sự không đồng ý lấy Lí Vị Ương, mà lúc này hắn nói đến biện pháp như vậy, Lí Vị Ương tình nguyện thanh danh bị tổn hại cũng không đồng ý gả cho Tứ ca, Tứ ca hẳn đã được gãi đúng chỗ ngứa mới phải, vì sao biểu cảm như bị nhục nhã —— chẳng lẽ, Tứ ca hắn thật sự coi trọng đối phương, chỉ ngại thể diện mới không hạ thấp bản thân? Tưởng Thiên thật thông minh, bỗng chốc đoán được mấu chốt.

Ha ha, thế này thật náo nhiệt!

“Tứ ca, huynh nói thuốc này, cho nàng ta không?” Tưởng Thiên hỏi dò.

Tưởng Nam cười lạnh một tiếng: “Cho! Vì sao không cho! Cho thể diện nàng ta không cần, ta đây sẽ khiến ngay cả thiếp nàng ta cũng không được làm!” Cho tới giờ chỉ có hắn không cần Lí Vị Ương, tuyệt đối không thể có nữ nhân không cần hắn! Lí Vị Ương đúng là ăn gan hùm mật gấu, nàng đã không muốn gả cho hắn làm chính thê, hắn sẽ khiến nàng không kịp hối hận! Trong lòng Tưởng Nam, xoay chuyển suy nghĩ, rất nhanh, bờ môi lộ ra nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.

—— Lời tác giả ——

Hôm qua ta có đề cập đến một ý kiến có tính kiến thiết, để Vị Ương đi phá huỷ Tưởng gia

Sau đó biên tập nói: Dám gả Lí Vị Ương cho Tưởng Nam, nửa đêm ta lập tức bò từ trong máy tính ngươi ra!

Vậy nên, ngày hôm qua lúc nửa đêm, vừa mới đóng máy tính chuẩn bị đi ngủ, phát hiện nó tự động restart, đang rợn hết cả tóc gáy…

Sau đó sau đó sau đó, ta đột nhiên nhớ ra, hình như —— mình ấn nhầm restart mà không phải tắt máy…

Thứ Nữ Hữu Độc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thứ Nữ Hữu Độc Truyện Thứ Nữ Hữu Độc Story Chương 115: Không cần nể mặt
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...