Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 113: Đã tìm tới cửa

Sắc mặt Liên phi trắng bệch, chẳng lẽ trong mắt đối phương, một chút tâm tư mình cũng không giấu được sao, đang lúc tim đập thình thịch thì Lí Vị Ương nói: “Yên tâm đi, những người đó là tử sĩ của Mộ Dung Hoàng thất cô, hơn nữa đều đã chết, không ai biết cô là ai.”

Liên phi nâng mắt lên, hàng mày tinh tế hơi nhíu lại: “Cô không trách ta?”

Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Đương nhiên có trách cô, cô đã lãng phí một cơ hội cực tốt, hơn nữa hành động vừa rồi của cô đã đặt chúng ta vào hiểm cảnh, chỉ hơi vô ý, tất cả mọi người sẽ phải chôn cùng.”

Sắc mặt Liên phi càng lúc càng tái nhợt, chỉ có đôi môi đỏ tươi càng thêm rõ ràng, mang theo sự quỷ dị khó nói nên lời, trong mắt nàng hiện lên một tia chờ mong: “Toà nhà kia vẫn còn, dân nữ cáo trạng ta cũng còn giữ, ngày mai ta tìm người dâng sớ —— “

Lí Vị Ương thở dài: “Không kịp nữa rồi.”

Trên mặt Liên phi lộ ra biểu cảm khiếp sợ, Lí Vị Ương nhìn nàng, một lát sau mỉm cười: “Tưởng gia đã có phòng bị, ta nghĩ, chưa đợi bệ hạ phái người đi, toà nhà kia đã không còn tồn tại nữa, nương nương, nếu đêm nay cô đưa dân nữ cáo trạng lên điện, giết bọn họ không kịp trở tay, có lẽ còn có ba phần hy vọng, đáng tiếc, cô đã đi nhầm nước cờ này.”

Trên mặt Liên phi, cũng là vẻ mặt nuối tiếc, Lí Vị Ương tin rằng, trong lòng đối phương, sự thống khổ còn hơn nhiều so với biểu cảm trên mặt, nàng nhẹ giọng nói: “Nhưng mà ta hiểu cô, biết nguyên nhân cô làm như vậy. Nếu đổi lại là ta, người nhà gặp bất hạnh, ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào báo thù cho bọn họ, là Hoàng thất Mộ Dung, cô muốn khôi phục tôn nghiêm cùng vinh dự Hoàng thất, sửa lại án sai giải tội cho bọn họ, không phải là việc đáng trách. Nhưng mà, cô nóng vội quá mức, chỉ cần hôm nay có thể lật đổ Tưởng gia, nhất định sẽ tra ra chuyện Hoàng thất Mộ Dung, đến lúc đó thù của cô tự nhiên được báo.”

Gương mặt xinh đẹp của Liên phi giờ đã nhiễm lệ, một câu cũng không nói nên lời. Nàng là một người thông minh, nếu không bị báo thù che mờ suy nghĩ, nàng nhất định có thể hiểu ra đạo lý trong đó.

Lí Vị Ương còn nói tiếp: “Liên phi, cô có biết cô sai ở chỗ nào không? Không phải sốt ruột báo thù, cũng không phải làm trái ước định lúc trước của chúng ta, mà là cô đã dùng sai phương pháp báo thù, thậm chí, cô ở bên cạnh Hoàng đế lại không biết lấy lòng cùng khống chế người nam nhân này.”

Trái tim Liên phi như ngừng lại, nhìn về phía Lí Vị Ương, thấy trên mặt nàng tuy vẫn mang theo ý cười lười nhác, bình tĩnh như trước, nhưng trong đôi mắt đen láy toả sáng lại thấy được sự chân thành hiếm có, nhưng mà, cũng chỉ chợt loé qua, lập tức biến thành cảm xúc khác, “Nương nương, cô có hiểu ý ta không?”

Không biết có phải do tiếng mưa to gió lớn bên ngoài át vào, những lời này của Lí Vị Ương lại mơ hồ khó nghe rõ.

Liên phi mím môi, thở sâu, rồi mở miệng lần nữa: “Nguyện nghe rõ ràng.”

Lí Vị Ương nhìn nàng, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đáy mắt không hề có ý cười, con ngươi kia thật sâu, phản chiếu ra bóng dáng nàng, bóng dáng cứ lặp lại như thế, phảng phất không có điểm tận cùng.

“Mộ Dung Tâm ——” Lí Vị Ương gọi một tiếng, dùng xưng hô chưa bao giờ dùng, từng chữ đều như được rèn đúc qua than lửa, khi nói ra lại mang theo khí phách mạnh mẽ, “Cô xuất thân Hoàng thất, nhưng thiên tử Đại Lịch này, hoàn toàn khác với vị thiên tử phong lưu đa tình của Mộ Dung thị, cô và ông ta cùng chăn cùng gối, hô hấp chan hoà, mà cô không hiểu ông ta.”

Gió bên ngoài bỗng chốc mạnh hơn, từng hạt mưa thê lương bắn vào điện, làm mành lụa bay bay không ngừng.

Tiếng nói của Lí Vị Ương, từng chữ từng chữ truyền vào tai, rõ ràng dứt khoát như vậy ——

“Vị thiên tử này của chúng ta, thông minh, đa nghi, sự thông minh đã giúp ông thể hiện hết tài năng từ phần đông Hoàng tử bước lên đế vị, sự đa nghi của ông làm ông thích đùa giỡn các đại thần trong lòng bàn tay. Nhưng mà, người thông minh đều có một tật xấu, chính là thông minh quá mức sẽ thích mua dây buộc mình. Ông ấy đúng là quân chủ vô cùng anh minh, có thể tiếp nhận tất cả chính luận cảm thấy hữu dụng, đây cũng là nguyên nhân ông ấy đặc biệt áp dụng biện pháp của ta cho dù ta chỉ là nữ nhân trong khuê phòng, nhưng mà đồng thời bệ hạ còn là người nhiều ngờ vực và bảo thủ, phán quyết mọi chuyện đặc biệt khác người để làm quần thần kinh sợ.”

“Cô có biết, cha ta quan cao chức trọng, nhưng có rất nhiều người đố kỵ với ông, muốn mưu đoạt chức Thừa tướng của ông, cho nên những năm gần đây, tấu chương buộc tội ông nhiều như tuyết rơi, mà trước mặt bệ hạ, phụ thân ta luôn mang bộ dáng kinh sợ lại vô cùng đáng thương oan ức, lần nào cũng đánh cược sự tôn nghiêm quỳ gối trước mặt bệ hạ, thể hiện dáng vẻ bất lực bị cô lập, tự nhận mình có tội, không làm hết được phận sự, đắc tội nhiều quan lại, cầu xin bãi quan về quê. Ông ấy càng như thế, bệ hạ càng không đồng ý, ngược lại cảm thấy ông trung thành tận tâm, nên mới bị người khác cô lập công kích, cho nên luôn bảo vệ ông, tin tưởng ông, đây chính là một trong những nguyên nhân nhiều năm qua cha ta vẫn sừng sững không ngã, bởi vì sự hiểu biết của ông đối với Hoàng đế đã sớm vượt qua các đối thủ khác.”.

“Hôm nay bệ hạ rõ ràng định tha cho Tưởng Nam, nhưng cha ta nói hai câu, bệ hạ đã động sát tâm. Có biết là lý do gì không? Bởi vì phụ thân ta nâng Tưởng Nam cùng Tưởng gia lên quá cao, làm Hoàng đế cảm thấy, Tưởng gia đã vượt khỏi sự khống chế của ông, ông có thể dễ dàng tha thứ thần tử tham ô nhận hối lộ, dễ tha thứ bọn họ kết bè kết cánh, dễ tha thứ bọn họ giành tư lợi, thậm chí dung thứ cho bọn họ báo sai quân công, sát hại người vô tội, nhưng nhất định không cho phép một thần tử thoát khỏi sự khống chế của mình!”

Liên phi nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, có vẻ nghe rất tập trung.

Lí Vị Ương nói tiếp: “Nhưng mà, biết tật xấu này của Hoàng đế, Tưởng Húc cũng coi như một người, cho nên trước khi Hoàng đế muốn giết Tưởng Nam, ông ta đã diễn một vở kịch, để Hoàng đế cảm thấy một quyết định của mình có thể đảo điên Tưởng gia, làm cho Hoàng đế cảm thấy Tưởng gia chỉ là một con chó của Hoàng gia, căn bản không đáng để e sợ, cho nên, Tưởng Nam chỉ bị mất quan chức mà giữ lại được tính mạng. Nếu luận sự hiểu biết Hoàng đế, cô không bằng phụ thân ta, nếu luận sự nắm chắc thế cục, cô không bằng Tưởng Húc, hai người bọn họ, đều có tầm ảnh hưởng rất lớn đến Hoàng đế, nhưng trong mắt Hoàng đế, bọn họ chỉ là thần tử, nhưng thần tử này, trên thực tế lại có thể khống chế từng quyết định của Hoàng đế.”

Lời Lí Vị Ương nói ra làm Liên phi trợn mắt há hốc mồm, mà biểu cảm trên mặt nàng lại thật bình tĩnh. Còn Liên phi, rõ ràng chỉ cách nàng có nửa bước, lại thấy thần thái đối phương xa tận chân trời, phảng phất như đặt mình ở một nơi thật xa, nhìn chăm chú vào những đấu tranh không liên quan —— điều này đáng sợ đến mức nào.

Liên phi cảm thấy sợ hãi, lo âu, nàng đột nhiên ý thức được, hôm nay mình đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào. Lí Vị Ương nói đúng, đối địch với Tưởng gia to lớn, cần phải hiểu biết đối thủ, hiểu biết những gì giúp đỡ mình, hiểu biết tất cả những lực lượng mình có thể khống chế. Đối với thế cục nàng không đủ lực khống chế, đối với vảy rồng của Hoàng đế căn bản không nắm chắc, cho nên mới thất bại thảm hại.

Lí Vị Ương mỉm cười, “Bên ngoài nhìn vào, tất cả mọi quyết định xuất phát từ thánh tâm, nhưng chỉ cần cô đủ hiểu ông ta, cô có thể chân chính khống chế ông ta, để ông ta cho rằng mọi quyết định do chính ông ta làm ra, nhưng thực ra tất cả đều do cô bất giác ảnh hưởng, làm ông ta ra quyết định như vậy. Đương nhiên, việc này rất nguy hiểm, nếu cô để Hoàng đế nhận ra cô có ý đồ, sẽ trở thành mua dây buộc mình, chết không chỗ chôn. Cho nên, đây là một trò chơi, cô phải hiểu quy tắc trò chơi mới có cơ hội chiến thắng, nguy hiểm nhất là, hiện tại đối thủ của cô đã đi trước một bước hiểu biết tính cách Hoàng đế, biết ông ta để ý điều gì, uy hiếp ở chỗ nào, cô lấy cái gì để thắng đây?”

Trên mặt Liên phi lộ ra vẻ kinh ngạc, như nàng đã đoán trước. Lí Vị Ương cười: “Nếu dân nữ cáo trạng thành công, ta nói cho cô biết sau đó sẽ phát sinh điều gì. Hoàng đế lập tức sai người đi xác minh việc này, sau đó sẽ phát hiện Tưởng gia kiến tạo một toà nhà không rộng lớn bằng Hoàng cung, nhưng trân bảo nhiều hơn Hoàng cung, minh châu so với Đông châu trên vương miện còn lớn hơn, Hấu Vọng quân về còn lớn hơn Hoàng cung một bậc, sau đó Hoàng đế sẽ nổi giận, các thần tử cầu xin, bệ hạ hạ lệnh ngừng nghị luận, sau đó các quan ngôn sẽ mắng Tưởng gia đến không dám ra ngoài, giữa đường Tưởng gia có thể tổ chức các thế lực phản công, thái độ của bệ hạ sẽ mềm mỏng đi, sau đó Tưởng Quốc công bị ép hồi kinh giải thích, nhưng dù thế nào, Tưởng gia cuối cùng vẫn bị tội mưu phản, tru di cửu tộc!” Giọng nói của Lí Vị Ương càng lúc càng nhanh, thể hiện ra sự sốt ruột của chủ nhân không hề thua kém Liên phi.

“Đến lúc đó những chuyện lúc trước bọn họ làm sai đều sẽ bị lôi ra, như vậy huyết án Mộ Dung gia cô đương nhiên sẽ được nhấn thêm một đường, trở thành chứng cứ bọn họ lừa gạt Hoàng đế, khi quân dối thượng! Đương nhiên, còn có khả năng thứ hai, chính là Hoàng đế giam cầm Tưởng gia, nhưng Tưởng Quốc công phản kháng, như vậy rất tốt, xuất quân không danh nghĩa, mưu vị bất chính, tám phương lên án, Tưởng gia làm phản, hẳn phải chết không nghi ngờ. Cho nên, bọn họ đường ngang là chết, đường dọc cũng chết! Cô nói xem, thế không phải tốt lắm sao, vừa không bẩn tay mình, vừa báo thù máu chảy đầm đìa, nhưng hôm nay cô thấy đấy, náo loạn một trận, ép ra chuyện báo sai quân công, chỉ làm người ta chảy ra chút máu, căn bản không hề động đao, thật đáng tiếc.”

Từng câu từng chữ, Lí Vị Ương nói vô cùng trấn định, Liên phi không ngờ đối phương thật ra đã mưu toan tất cả, chu toàn như vậy, chắc chắn như vậy… Mà nàng mờ mờ cảm thấy, nếu hôm nay dựa theo kịch bản của Lí Vị Ương, mọi chuyện sẽ phát sinh theo lời nàng ấy, bởi vì Lí Vị Ương thật sự quá hiểu Hoàng đế…

“Ta… Ta dùng sai tội danh rồi.” Liên phi bỗng muốn cười, nhưng không biết vì sao, ý cười đến bên môi lại chuyển thành chua xót, “Ta thật ngu xuẩn…” Nàng gục đầu xuống, thở dài nặng nề, “Cái gọi là khi quân dối thượng, sao so được với có tâm mưu phản, lỡ mất cơ hội, hối hận đã trễ…”

Nhưng vào lúc này, cánh tay Liên phi được đỡ lên, ngước mắt, nhìn thấy Lí Vị Ương vẻ mặt kiên định: “Cơ hội còn nhiều.” Ngừng lại một chút, giọng điệu càng sâu hơn: “Nhưng mà, cô phải nghe lời ta.”

Giọng điệu của Lí Vị Ương như chém đinh chặt sắt, gương mặt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, có sự uy nghiêm cùng lực lượng làm người khác không thể kháng cự.

Liên phi kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt đột nhiên có sự tin phục…

Đúng, nàng ấy có thể bày mưu bọn họ một lần, đương nhiên có thể bày mưu bọn họ lần thứ hai.


Chỉ cần mình hợp tác với nàng ấy, một ngày nào đó có thể sẽ báo được thù!

Trong mắt Liên phi hiện ra sự vui mừng khôn xiết: “Hiện tại ta nên làm thế nào?”

Lí Vị Ương cười nói: “Chờ.”

Liên phi hơi chần chừ: “Tới khi nào?”

Lí Vị Ương mỉm cười, “Đến khi cô có thể khống chế được Hoàng đế, đến kho cô có thể ảnh hưởng đến quyết định ông ta, đến khi ông ta không thể rời khỏi cô, đến khi lực ảnh hưởng của cô vượt xa những người khác, những người khác này, bao gồm cả cha ta, càng bao gồm Tưởng gia.”

Liên phi khiếp sợ nhìn nàng: “Ta… Ta có năng lực như vậy sao?”

Lí Vị Ương bật cười: “Cô đương nhiên có! Bởi vì cô không chỉ có mỹ mạo, còn có trí tuệ, quan trọng là, cô đã đánh cược tính mạng cứu lấy Hoàng đế! Đương nhiên, chuyện đó do cô an bày, nhưng ông ta không biết, ngược lại, cô sẽ trở thành nữ nhân được sủng ái nhất trong sinh mệnh ông ta, bởi vì cô đã làm được chuyện ngay cả Hoàng hậu cũng không làm được! Chỉ cần cô biểu hiện tốt, chung quy có thể nắm được uy phong của đế vương trong tay, để ông ta vui vì cô, giận vì cô, giết người vì cô!”

Uy phong đế vương…

Hoàng đế có được quyền uy vô thượng, cho nên có thể tuỳ theo ý mình, có thể tuỳ tiện sửa đổi vận mệnh người khác, bằng vào thân phận cùng địa vị của bản thân để có được tất cả, chỉ cần cô khống chế ông ta, sớm muộn gì cũng có một ngày cô có thể báo thù cho Hoàng tộc cô!

Ánh mắt của Lí Vị Ương rõ ràng đã nhắn nhủ những lời này, mà Liên phi cũng hiểu ra, vì thế sự chần chừ bi thương, giãy dụa bất đắc dĩ dưới đáy mắt nàng dần dần biến mất, trở thành sự kiên định không kháng cự.

Phảng phất như đang thôi miên, Lí Vị Ương giữ chặt tay Liên phi, dẫn nàng đến hành lang, váy hai người đều dính nước, ướt át dính vào cẳng chân, mỗi bước đi đều nặng vô cùng, nhưng Lí Vị Ương vẫn chậm rãi đi từng bước, từng bước một, kéo nàng ấy thật bình tĩnh cũng thật ngoan cố, đến rìa hành lang, chỉ vào một nơi xa xôi: “Cô xem, kia là cái gì?”

Liên phi nhìn theo tầm mắt nàng, cha con Tưởng thị còn đang quỳ gối bên ngoài đại điện, cả người ướt đẫm, mặc kệ mưa gió đáng sợ thế nào, bọn họ luôn cắn răng kiên trì, không hề có ý định rời đi.

“Nương nương, người đã hiểu chưa?” Lí Vị Ương mỉm cười hỏi.

Liên phi cắn răng: “Khổ nhục kế.”

Tươi cười của Lí Vị Ương mang theo một tia lạnh lùng tàn nhẫn: “Như vậy, người nên làm gì đây?”

Liên phi mỉm cười, nụ cười xinh đẹp làm người khác không thể nhìn thẳng: “Ta đã hiểu, đa tạ Huyện chủ chỉ giáo.”

Lí Vị Ương lui ra phía sau hai bước, nhẹ nhàng hành lễ: “Thần nữ cáo lui.”

Nhìn Lí Vị Ương cùng Mẫn Đức rời đi, theo bản năng Liên phi sờ miệng vết thương trên cần cổ cùng cổ tay vì diễn trò mà để lại, nở nụ cười.

Hoàng hậu nói với Hoàng đế chuyện cha con Tưởng thị luôn quỳ gối giữa trời mưa to, Hoàng đế không tin, tự mình ra xem, quả nhiên giữa màn mưa dày đặc thấy hai người, Tưởng Húc gặp được Hoàng đế, lập tức dập đầu thỉnh tội, Tưởng Nam cắn răng, cũng dập đầu theo.

“Biết tội chưa?” Hoàng đế trầm giọng nói.

Tưởng Húc nước mắt tung hoành, run giọng: “Bệ hạ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi sai của thần, đều tại thần dạy con không nghiêm. Chỉ cần có thể làm cho bệ hạ hết giận, thần hiện tại cầu xin Hoàng thượng trị tội cha con chúng thần nặng hơn nữa!” Vẻ mặt ông ta vừa đủ chuyển sang xấu hổ, rồi lại rớt vào giọt nước mắt, hơi có cảm giác đau thương, ông ta nức nở: “Con trai vi thần báo sai chiến công, nóng nảy khó kiếm chế, cho dù bệ hạ giết nó, vi thần cũng không có nửa câu oán hận…”

So với Vĩnh Ninh hầu vừa mới mất đi nữ nhi vẻ mặt bộ dáng nhẫn nhịn, biểu hiện của Tưởng Húc càng làm Hoàng đế cảm thấy thư thái, ông nghĩ thầm có phải mình trừng phạt hơi nặng không, dù sao bản thân Tưởng Húc không làm gì sai, Hoàng đế mặt trầm như nước liếc mắt nhìn bọn họ, hơi phiền chán vẫy tay: “Quên đi, đứng lên đã!”

“Thần, tạ chủ long ân.” Trong lòng Tưởng Húc dâng lên một tia hy vọng, chờ mong Hoàng đế nói tiếp, theo sự hiểu biết của hắn, Hoàng đế sẽ an ủi hắn hai câu, sau đó qua một năm, quân quyền vẫn còn hy vọng.

Ngay lúc Hoàng đế đang định nói gì đó, thái giám đột nhiên chạy tới, thấp giọng nói hai câu, thấy sắc mặt Hoàng đế đại biến: “Cái gì, Liên phi kinh hoảng quá độ, sốt cao không ngừng?” Vẻ mặt Hoàng đế bỗng suy sụp xuống.

“Bệ hạ ——” Tưởng Húc trong lòng sốt ruột, bất giác bước lên trước một bước.

Hoàng đế căn bản không hề liếc nhìn ông ta, xoay người nhanh chóng rời đi. Thái giám vội vàng bung dù chạy theo, không ai quan tâm đến cha con họ nữa.

Tưởng Nam nhíu mày: “Phụ thân, chúng ta trở về đi!”

Tưởng Húc quay đầu lại, tay trái dùng sức tát hắn một bạt tai thật mạnh: “Cút! Cút! Cút! Đúng là đồ súc sinh!” Ông ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, trên mặt đã không phân ra được đâu là nước mắt đâu là nước mưa, ông chỉ biết, hôm nay Tưởng gia bọn họ, đúng là tiền mất tật mang!

Lí Vị Ương ngồi trên xe ngựa, vén rèm lên, nhìn bầu trời mây đen dầy đặc mưa to mịt mù bên ngoài, ánh mắt phóng ra rất xa rất xa ——

Thật ra, nàng tiếc, tiếc đến trong lòng rớm máu.

Cơ hội tốt như vậy, hôm nay vốn có thể làm Tưởng gia đi không nổi đứng không xong! Một lần thất bại đối phương đã có phòng bị, muốn động thủ thì phải bố trí lại tất cả một lần nữa, nàng sao có thể không lời nào muốn nói, sao có thể không tiếc nuối! Vậy mà nàng còn phải bày ra bộ mặt điềm nhiên không có việc gì trước mặt Liên phi, bởi vì không thể để Liên phi mất niềm tin, nếu muốn đối phó Tưởng gia, Liên phi chính là người cực kỳ quan trọng! Có nàng ta ở bên cạnh Hoàng đế, một để nội ứng hai để hợp tác, thật không gì tốt hơn!

Một chiếc áo choàng khoác lên người nàng, Lí Vị Ương quay đầu, thấy Lí Mẫn Đức cười hai mắt cong cong: “Nói không hối hận, thật ra hối hận muốn chết.”



Lí Mẫn Đức lắc đầu: “Ngốc, đâu ra dễ tìm được người thích hợp như vậy, giống như nàng nói, nữ tử mỹ mạo dễ tìm, nhưng hận Tưởng gia thấu xương tuyệt đối không phản bội chúng ta thì rất khó. Huống chi, Liên phi là nữ nhân thông minh, qua lần giáo huấn này, nàng ấy tự nhiên sẽ biết, ai mới có thể giúp đỡ, nàng ấy nên hợp tác với ai ——” Lí Mẫn Đức thở sâu nhìn bầu trời, sau đó nhắm mắt lại, từ từ thở ra, lúc mở to mắt, biểu cảm đã khôi phục như ban đầu, sau đó thản nhiên nói: “Đáng tiếc một phen bố trí của chúng ta.”

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Ngươi đừng có giả bộ vô tội, nói thật đi, hôm nay rốt cuộc đã động tay động chân gì trên người lão đạo sĩ kia?”

Lí Mẫn Đức vô tội giơ tay: “Ta nào có làm gì! Là chính hắn tâm tư xấu xa bị trời trừng phạt thôi.”

Lí Vị Ương bật cười: “Cột thu lôi trên đài cho dù có bị động tay qua, hắn cũng chưa chắc bị sét đánh trúng người, ngươi có biện pháp gì?”

Cuối cùng Lí Mẫn Đức cũng nói: “Ta thu mua đạo đồng, đính hai cây đinh dưới giày hắn… Nàng có biết, đóng đinh vào giày cũng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cũng tại hắn làm quá nhiều chuyện xấu, ác giả ác báo.”

Lí Vị Ương kinh ngạc một lát, nghĩ thầm ngươi còn tàn nhẫn hơn ta ba phần, ban đầu nàng chỉ bảo hắn phá hoại cột thu lôi trên đài, không ngờ nàng chỉ bảo hắn làm một, hắn ngược lại, ngay cả mười cũng làm luôn.

Mưa bên ngoài càng dày hơn, Lí Vị Ương nhìn màn mưa nặng nề, có chút không yên lòng.

Lí Mẫn Đức nhẹ giọng nói: “Đừng cảm thấy tiếc hận, vì mục đích không tiếc nỗ lực, quá trình này chính là có ý nghĩa với mình. Huống chi, chúng ta giết được lão đạo sĩ hại người kia, không biết đã cứu được bao nhiêu thiếu nữ vô tội, đây cũng là công đức.”

Lí Vị Ương cườii: “Đó cũng tính là công đức sao?”

Lí Mẫn Đức nghiêm mặt: “Tất nhiên rồi.”

Nhìn hắn nói đúng lý hợp tình, Lí Vị Ương bật cười, tâm tình bỗng thoải mái hơn: “Ngươi nói rất đúng, đảo điên Tưởng gia không phải là chuyện một sớm một chiều, đây là những lời vừa rồi ta khuyên nhủ Liên phi, nhưng đến phiên ta, cũng thấy sốt ruột.”

Lí Mẫn Đức mỉm cười, giọng nói của hắn mềm như đoạn lụa gấm, càng giống dòng suối sâu lắng, mát mát lành lạnh, chậm rãi chảy vào lòng nàng: “Mặc kệ nàng muốn có được cái gì, đều phải nhẫn nại, không phải sao?”

Lí Vị Ương gật đầu, sự âm u trong lòng như bị đẩy ra khỏi mây mù, có tia nắng mặt trời chiếu vào, con người cũng tươi đẹp hơn vài phần, cười rộ lên, Lí Mẫn Đức thấy nàng cười trong lòng trở nên mềm mại, đột nhiên nhớ tới rượu hoa đã từng nhấm nháp, trong cái nóng gay gay mang theo mùi hương thơm ngát, xâm nhập vào nội tâm, truyền đến tứ chi bách hải.

Sau khi trở về, trước tiên Lí Vị Ương đến bái kiến lão phu nhân, nàng biết, vị lão thái thái này nhất định chưa ngủ, đang đợi nàng kể lại kết quả trên yến hội, quả thật như thế. Lão phu nhân nghe nói lão đạo sĩ bị thiên lôi đốt thành cháy đen, a di đà phật một tiếng, lúc nghe đoạn Võ Hiền phi bị xử tử, lại chỉ lắc đầu khe khẽ, về phần phía sau bị ám sát trên tiệc tối, lôi kéo Lí Vị Ương nhìn trái nhìn phải nửa ngày, phát hiện nàng không bị thương mới an tâm. Lí Vị Ương nhìn ra vẻ mặt cùng ánh mắt lão phu nhân không giống giả bộ, trong lòng hơi áy náy, trấn an lão phu nhân vài câu mới lui đi.

Nhìn thoáng qua cơn mưa to đã ngừng bên ngoài, Lí Vị Ương ngẫm nghĩ, cuối cùng lòng người vẫn là máu thịt, tuy lão phu nhân có ba phần lợi dụng nàng, nhưng luôn có một phần xuất phát từ sự quan tâm thật lòng, có lẽ, ngay cả chính nàng cũng không ý thức được.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Chỉ đưa bái thiếp vào. Giấy viết vô cùng tinh xảo, chữ nhỏ viết bên trên cũng xinh đẹp tinh tế.

Khoé môi Lí Vị Ương khẽ cong lên, Tôn Duyên Quân muốn đến bái phỏng, nàng thật sự thích con người nhiệt tình lại phóng khoáng này.

Tôn Duyên Quân là người bản tính nóng vội, buổi chiều hôm đó đã đến chơi, Lí Vị Ương phân phó chuẩn bị điểm tâm ngọt, hai gò má Tôn Duyên Quân trắng nõn hồng nhuận, con ngươi lấp lánh trong suốt, cười tủm tỉm ăn điểm tâm uống trà, nói với nàng chuyện đã xảy ra đêm qua.

“Đại tỷ nhà cô kìa, chẳng phải muốn cướp đường của ta, ta mới mặc kệ nàng ta là ai, chỉ nói một câu: Không cho!” Tôn Duyên Quân cười nói, “Chúng ta không gây chuyện, nhưng không sợ phiền phức. Nàng ta thường ngày sụp mi thuận mắt, nũng nịu õng ẹo, ta nhìn phát ngấy, cho nên mới duỗi chân bẫy nàng ta…”

Lí Vị Ương nghe xong cười không ngừng, “Cũng may ta không đắc tội cô!”

Tôn Duyên Quân đắc ý: “Ai bảo nàng ta quá vô dụng, tự dưng té từ trên bậc thềm xuống chứ? Đúng là không tin nổi, hoá ra là bệnh chốc đầu, cười chết người!”

Lí Vị Ương lắc đầu: “Đại tỷ ta chỉ sợ hận cô muốn chết.”

Tôn Duyên Quân không thích gây chuyện, nhưng không sợ phiền toái! Lí Trường Nhạc muốn tranh cướp với nàng, nàng tất nhiên không chút nương tay, nhưng mà nàng chỉ muốn làm đối phương xấu mặt, không ngờ lại lộ ra một bí mật lớn, hơi đắc ý nói: “Ta mới không sợ, Lí Thừa tướng có một đại mỹ nhân như vậy làm khuê nữ, coi như bảo bối, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt, mới sủng ái nàng ta thành dáng vẻ kệch cỡm hiện giờ, luôn tự cho mình là đúng, ta nhìn là không thích…”

Tính tình Tôn Duyên Quân, chung quy có chút mạnh mẽ, đối với người mình nhìn không vừa mắt, lập tức phải cho người ta chút giáo huấn.

Chỉ có điều hôm qua vừa trêu chọc Lí Trường Nhạc, hôm nay đã dám đến cửa, nha đầu này đúng là một nhân vật hung hãn. Trong lòng Lí Vị Ương nghĩ vậy.

“Hiện tại nàng ta rất nổi danh, người bên ngoài đang truyền bá khắp nơi, nói Đại tiểu thư Lí gia mắc bệnh ngoài da, một đầu tóc rụng hết, bệnh chốc đầu lan rộng!” Nói xong, liếc mắt nhìn Lí Vị Ương: “Sao cô không nói sớm cho ta biết, loại tin tức này rất là hiếm có đấy!”

Lí Vị Ương khụ khụ, cười rộ lên, con ngươi rạng rỡ.

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc đều cười, tiểu thư hiếm khi có bằng hữu, thường ngày chỉ ngoài cười nhưng trong không cười, hiện tại xem ra rất thích vị Tôn tiểu thư này.

Tôn Duyên Quân nhìn Lí Vị Ương, trong lòng cũng cảm thấy thân cận. Sau khi trở về, mẹ nàng nói, Tam tiểu thư Lí gia tuổi nhỏ như vậy, xử sự lại bình tĩnh, lúc nghe người lớn nói chuyện rất chuyên tâm, không giống Tôn Duyên Quân tác phong tiểu hài tử lúc bay lúc nhảy, chỉ yên lặng lắng nghe, đây gọi là đúng mực, bảo nàng thân cận với Lí Vị Ương nhiều vào.

Lí Vị Ương cười xong, nói: “Được rồi, chúng ta nói chuyện đứng đắn đi. Cô chuẩn bị lúc nào đến làm nhị tẩu ta?”

“Bậy bạ!” Mặt Tôn Duyên Quân đỏ lên, nhảy dựng, cắn răng giậm chân, hai gò má đỏ đến nhỏ máu.

Lí Vị Ương chân thành nói: “Ta thật sự không ngờ, cô lại có ý với Nhị ca ta, ta còn tưởng lần trước Lí Trường Nhạc khiêu khích, cửa hôn sự này xem như đã hỏng chứ…”


Tôn Duyên Quân thấp giọng nói: “Ta vốn cũng không muốn thúc đẩy cửa hôn sự này, kết quả trong lúc vô ý lại đụng phải hắn trên đường.” Nói xong nhìn thấy Lí Vị Ương cười trong suốt, vội cúi đầu thật thấp, “Không được cười, cô còn cười ta không nói nữa!”

Lí Vị Ương nói: “Được, ta không cười nữa, cô nói đi.”

Tôn Duyên Quân ngồi xuống, nhỏ giọng kể: “Hôm đó trên đường, ta thấy một thư sinh thanh niên cứu tiểu hài tử dưới vó ngựa, kết quả tay chân vụng về không cẩn thận làm đổ quán bán hoa quả của người ta, cả người đầy thương tích, lại còn không nhớ mang ngân lượng theo người, thiếu chút nữa bị người ta đuổi ra khỏi phòng thuốc, cũng may hắn kịp thời báo tên nhà, nói mình là Nhị công tử phủ Lí Thừa tướng, lại là học sinh Quốc Tử Giám, nhưng mà quá mất mặt, con người lớn như vậy, đi hỗ trợ còn loạn thành một đoàn.”

Lí Vị Ương nhìn Tôn Duyên Quân, dáng vẻ xuân tâm nảy mầm, cẩn thận ngẫm lại cảnh này, Lí Vị Ương cảm thấy Nhị ca đúng là vô cùng doạ người, dù sao vẫn rất tương xứng với bộ dáng quân tử đoan chính của huynh ấy từ xưa đến nay.

“Duyên quân, Nhị ca ta… dung mạo không xuất chúng, đầu óc cũng không đặc biệt thông minh, tương lai trong chốn quan trường, chưa hẳn đã thăng tiến được xa, hơn nữa, nếu cô gả cho huynh ấy, còn có một mẹ chồng ích kỷ trục lợi.” Lí Vị Ương nhắc nhở.

Một lúc lâu sau Tôn Duyên Quân mới nói: “Không biết vì sao, ta chỉ cảm thấy nam tử như hắn rất đáng tin! Rõ ràng bản thân tay trói gà không chặt lại còn dám đi giúp người khác, bộ dáng không tính anh tuấn, nhưng lúc cười lại dễ coi, ta cảm thấy rất khá, cũng rất an tâm!”

Lí Vị Ương hơi rung động: “Hoá ra cô thích nam tử như vậy…”

“Đúng vậy, cô đừng có cười ta, ta chỉ cảm thấy hắn như vậy, nói quyền thế bình thường, nói dung mạo không xuất chúng, nhưng đối xử với người ngoài rất tốt, tính tình ngay thẳng… Như vậy trong lòng ta mới kiên định. Vị Ương, cô không biết đâu, ta từng rất thích Thất Hoàng tử… Thỉnh thoảng ta cũng sẽ nghĩ đến hắn, nhưng trước giờ ta chưa từng nghĩ muốn gả cho hắn… Mẹ luôn nói, muốn tìm cho ta một người đối xử tốt với ta, ta nghĩ, nếu là người như Nhị ca cô, chắc chắn sẽ đối xử với ta rất tốt.” Tôn Duyên Quân hơi ngừng lại, mặt không còn ửng đỏ. Những lời này, thường ngày nàng rất khó mở miệng nói ra, nhưng nàng cảm thấy, Lí Vị Ương không phải là người lắm miệng.

Lí Vị Ương cười: “Cô nói đúng.” Nếu năm đó mình cũng nghĩ được như vậy, có lẽ sẽ không rơi vào tình cảnh kia. Mỗi nữ tử ngoài miệng nói không cầu phú quý giàu sang, mà thực ra chưa hẳn đã không có nửa phần tâm tư muốn làm người trên cao, nhưng Tôn Duyên Quân càng thực tế, càng rộng rãi, nữ tử như vậy đúng là càng tốt đẹp, càng đáng để người khác yêu thương.

“Vậy… hai nhà đã định hôn sự rồi?” Lí Vị Ương cười nói.

Sắc mặt Tôn Duyên Quân càng đỏ hơn: “Mẹ ta bảo, người sẽ lập tức an bày chuyện này.”

Lí Vị Ương bật cười: “Yên tâm đi, những hôn sự trước của Nhị ca ta bị lộn xộn quá mức, phỏng chừng là chuyện này chạy không thoát được đâu.”

Tôn Duyên Quân đưa tay đến véo má nàng: “Được, cứ cho là ta sốt ruột đi, ta sốt ruột gả đến để xử lý cô em chồng lắm miệng này!”

Lí Vị Ương chỉ cười, không tránh đi, một lúc lâu sau nói: “Bên ngoài còn tin tức gì nữa?”

Tôn Duyên Quân ngưng mắt suy nghĩ: “Còn một chuyện, Tưởng gia hình như xảy ra đại sự.”

Đêm hôm qua, Tưởng gia trắng đêm không ngủ, từ Hoàng cung trở về, Tưởng Húc không nói với Tưởng Nam một câu, Đại phu nhân lo lắng hai người quỳ trong mưa hơn một canh giờ, có khả năng sinh bệnh, cho nên vội vàng đun nước tắm, chuẩn bị quần áo sạch sẽ, để bọn họ trở về nghỉ ngơi.

Nhưng sau khi trở về, Tưởng Húc lại hiếm khi giận dữ như thế.

Tưởng Hải thấy tình huống không tốt, lập tức khuyên Đại phu nhân cùng thê tử Hàn thị rời đi, đuổi hết hạ nhân hầu hạ ra ngoài, tự mình ở lại thư phòng: “Phụ thân, người đừng trách Tứ đệ, sự kiện lúc trước cũng không phải hoàn toàn do lỗi đệ ấy! Giám quân đương thời là Lương Vương, hắn ta muốn kê biên tài sản Mộ Dung thị, nếu để Mộ Dung gia đầu hàng, Hoàng đế tất nhiên sẽ ban phong hào, vậy tài sản bọn họ cũng không động vào được! Tứ đệ cũng vì lung lạc Lương Vương! Hiện tại xảy ra chuyện đổ hết trách nhiệm lên người Tứ đệ cũng hơi quá đáng!”

Tưởng Húc cười lạnh một tiếng: “Khỏi cần thiếp vàng lên mặt tiểu tử này, Lương Vương cái gì, Lương Vương kia là cái dạng gì ta còn không biết sao? Hoàng đế hừ một tiếng ngay cả cái rắm cũng không dám đánh, hắn còn dám tham tài vật người ta chắc? Rõ ràng là công to việc lớn của Tưởng Nam nó, đúng là nói khoác không biết ngượng mồm!”

Tưởng Nam rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng bật dậy: “Phụ thân! Chuyện là con làm, một mình làm một mình chịu, hơn một ngàn người Mộ Dung gia tất cả là con giết, thế thì thế nào, có triều đại nào không phải một lần công thành vạn thây khô! Chẳng lẽ đến phiên Tưởng Nam con lại thành tội ác tày trời sao?! Giang sơn Thác Bạt thị nhà ông ta, còn không phải dựa vào tay Tưởng thị chúng ta, nếu giết hết chúng ta, thiên hạ này lập tức sẽ rối loạn!”

“Quá cuồng vọng!” Tưởng Húc thở hổn hển nhìn con trai mình, trong mắt tràn ngập trào phúng: “Cho tới giờ ngươi vẫn không rõ sao! Nhiều năm qua dạy dỗ người đều cho chó ăn hết rồi! Thiên hạ này, có thiếu bớt ai thì vẫn xoay chuyển đều, không có ngươi, trên đời không biết có bao nhiêu người thay được vị trí này đâu! Hiện tại binh quyền cha con ta đều bị lấy đi, ngươi không nhìn thấy bao nhiêu người đang cười vui vẻ sau lưng hả!” Ông càng nói càng tức giận, gân xanh nổi lên, chỉ thẳng vào mặt Tưởng Nam mắng: “Gặp bao nhiêu người cuồng vọng tự đại, mà chưa thấy ai như ngươi, Tưởng gia tính là cái gì, không có thiên ân, chúng ta đều phải về quê!”

Tưởng Nam khiếp sợ nhìn Tưởng Húc hiếm khi nổi giận thế này, hoàn toàn không tin nổi, nhất thời đứng lặng tại chỗ, mấp máy môi nói không nên lời.

Tưởng Hải vội vàng hoà giải: “Chuyện lần này là có người cố ý hãm hại nhà chúng ta! Cho nên chúng ta không nên phá huỷ hoà khí cha con mới phải! Lão Tứ, đệ bớt tranh cãi đi, đừng có chọc phụ thân tức giận!”

Tưởng Húc cười lạnh một tiếng: “Nghe đại ca ngươi nói chưa? Nói rất đúng, là có người muốn hại chúng ta, cho nên đức hạnh của ngươi càng dễ trúng kế người ta, càng làm cho người ta vui vẻ muốn chết! Nói đến cùng, ngươi vẫn chưa biết mình sai ở chỗ nào, không phải hám công lớn, không phải giết người lung tung, mà ngươi quá cuồng vọng tự đại, coi rẻ hoàng ân, thậm chí liên luỵ đến Hoàng đế bị ám sát, nếu hôm nay bệ hạ bị thương, cả nhà chúng ta đều phải chôn cùng ngươi!”

Tưởng Nam nhìn Tưởng Húc, trong con ngươi mờ ẩn có ánh lửa bùng lên, nhưng hắn không nói gì, bởi vì hắn biết, phụ thân nói đúng, hôm nay có Tưởng Húc ở đây mới cứu được tính mạng hắn, cho nên thái độ hắn tự nhiên mềm mỏng xuống.

Tưởng Hải vội vàng đưa trà cho Tưởng Húc, “Phụ thân, người bớt giận, trăm ngàn lần đừng so đo với lão Tứ, đệ ấy chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”

Tưởng Húc thở dài một hơi: “Đúng vậy, là một đứa trẻ, trước kia ta còn tưởng rằng Tưởng gia chúng ta có mấy đứa chống đỡ thì sẽ sừng sững không đổ, hiện tại ta mới phát hiện, các ngươi mới là ngọn nguồn gây hoạ! Chuyện này, chỉ sợ không giấu được tổ phụ các ngươi, còn chẳng bằng ta tự mình viết thư thỉnh tội.”

Tổ phụ tính khí dữ dằn, rất có khả năng đánh chết Tưởng Nam ngay tại chỗ, Tưởng Hải lo lắng, vội thấp giọng nói: “Phụ thân, đại thọ sáu mươi của tổ phụ sắp tới, người xem có nên tạm thời hoãn lại không, chờ toà nhà bên kia xây xong, tặng cho tổ phụ chúc thọ, cơn giận của người cũng có thể tiêu tan.”

Tưởng Húc nhíu mày: “Toà nhà? Toà nhà gì?”

Tưởng Nam vội vàng nói: “Là người trong tộc cố ý xây cho tổ phụ, nói sau này dùng để tổ phụ dưỡng già —— “

Tưởng Húc tức giận không thể chịu nổi, bỗng chốc đứng lên: “Nghiệp chướng, hiện giờ bên ngoài chỗ nào cũng túm lấy gáy chúng ta, còn dám xây dựng rầm rộ, đúng là ngu xuẩn! Nhanh phân phó bọn họ đình công!”

Tưởng Nam khó xử: “Cái này —— là tâm ý của bọn họ, hơn nữa đã xây gần xong rồi, toà nhà lớn phạm vi trăm dặm, sao có thể dừng lại?”

“Phạm vi trăm dặm?” Tưởng Húc vừa nghe, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Lập tức phân phó dừng lại —— không, cẩn thận kiểm tra toà nhà!”

Tưởng Hải nhíu mày: “Phụ thân, người sao —— “

Tưởng Húc chậm rãi ngồi xuống, “Ta chung quy cảm thấy chuyện hôm nay chỉ sợ không riêng Mộ Dung thị tham dự, con ngẫm lại xem, dư nghiệt Mộ Dung có thể lẫn vào trong cung, chứng minh bọn họ nhất định có nội ứng, hơn nữa mưu đồ đã lâu, hôm nay trên yến hội mấy câu của Liên phi gần như đẩy Tưởng gia chúng ta vào chỗ chết, nói không chừng, nàng ta có liên hệ gì đó với Mộ Dung thị, nhất định phải cẩn thận tra rõ từng chi tiết nàng ta! Còn cả cái chết của Doãn Thiên Chiếu hôm nay, ta cũng cảm thấy mười phần kỳ quái, nên cẩn thận thì hơn!”

Tưởng Hải nhìn thoáng qua Tưởng Húc, tuy cảm thấy phụ thân đã nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn vâng dạ theo quán tính: “Dạ.”

Tưởng Nam đột nhiên chạy ra ngoài, Tưởng Húc lớn tiếng nói: “Ngươi đi đâu?!”

Tưởng Nam lạnh lùng đáp: “Con có chuyện phải làm!”

Tưởng Húc càng giận không kiềm được: “Nghịch tử! Ngươi có nghe bệ hạ nói muốn chúng ta đóng cửa suy nghĩ không! Hiện tại ngươi chạy đi là muốn người ta đâm thẳng vào xương sống chúng ta hả?!”

Tưởng Nam cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nói: “Phụ thân, người yên tâm, con chỉ đi bắt con quỷ sau lưng kia ra thôi!” Nói xong, hắn không quay đầu lại rời đi.

Tưởng Húc tức giận đến không nói ra lời, lớn tiếng hét: “Cút! Cút ra xa cho ta! Có bản lĩnh thì ngươi đừng có trở về!”

Tưởng Hải vội vàng nói: “Phụ thân, người đừng tức giận ——” đúng lúc này, giọng nói phu nhân Quốc công đột nhiên vang lên ở cửa, “Đang náo loạn gì ở chỗ này thế!”

Hai người trong phòng bỗng chốc ngây ra…

Trong phòng, Lí Vị Ương đang nghe Tôn Duyên Quân nói tiếp: “Nghe nói hôm qua sau khi trở về, phu nhân Quốc công biết tin hai mươi vạn binh quyền đã mất, tức giận đến hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh, hiện tại Tưởng gia đang triệu tập đại phu hội chẩn, để phòng ngừa người khác nói bọn họ cây to đón gió, ngay cả thái y cũng không dám mời!”

“Ồ? Phu nhân Quốc công không sao chứ?” Lí Vị Ương nhướng mày, cảm thấy khá hứng thú.

Tôn Duyên Quân cười: “Lão phu nhân kia xương cốt luôn khoẻ mạnh, gần đây đại khái chịu hơi nhiều đả kích, đầu tiên là Nguỵ Quốc phu nhân, sau đó là Đại nữ nhi, tiếp theo quan chức con cháu không còn, binh quyền con trai cũng thành bọt nước, vốn gấm hoa rực rỡ hiện tại hoạ vô đơn chí, cô xem xem, thân thể có khoẻ nữa cũng không chịu nổi ép buộc như vậy.”

Lí Vị Ương mỉm cười, nếu lão thái bà kia sớm tắt thở, vậy thì quá tốt, đừng trách nàng tàn nhẫn, đối phó với lão thái thái ác độc này thì cần phải tàn nhẫn như vậy, không chút lưu tình cho bà ta một đao!

Tôn Duyên Quân uống trà ăn điểm tâm, vòng hai vòng quanh hoa viên, vẫn không nhìn thấy Nhị công tử, cũng không gặp được Đại tiểu thư xui xẻo, dĩ nhiên thấy hơi thất vọng, nhưng có Lí Vị Ương đi cùng, cũng không tính quá thất vọng, qua nửa canh giờ thì tủm tỉm rời đi.

Bạch Chỉ hai tay dâng trà xanh: “Vị Tôn tiểu thư này rất thú vị, nàng ấy muốn gả tới còn đắc tội Đại tiểu thư như vậy.”

Lí Vị Ương cười: “Với tính cách đó, nàng ấy rất dễ chịu thiệt.”

Bạch Chỉ cười ngược lại nói: “Nhưng mà, nô tỳ sợ Tưởng gia nghi ngờ đến chỗ tiểu thư.”

Điều này Lí Vị Ương không phải chưa từng băn khoăn, nhưng chỉ cần nhớ đến bộ dáng kiêu ngạo của đối phương, tâm can phổi phế lại muốn lộn xộn, không bằng thẳng tay đánh một trận, vì thế nói: “Không sao, ta đã an bày phần hậu kỳ. Nếu bọn họ ngừng công kích thì thôi, bằng không, chính là cục diện không chết không ngừng.”

Lí Vị Ương ngồi trong hoa viên, nhìn hoa tươi nở rộ khắp vườn, nghe Bạch Chỉ báo lại tình hình các viện những ngày gần đây.

“Từ ngày hôm qua trở về Đại tiểu thư chưa từng bước ra khỏi cửa, luôn ngây người trong phòng, ngoại trừ Lư đại phu không chịu gặp bất cứ ai.”

“Ồ? Lư Công?” Lí Vị Ương lặp lại cái tên này lần nữa, không biết nghĩ tới điều gì, khẽ cười.

Bạch Chỉ thấy nàng cười kỳ quái: “Tiểu thư, có nên phái người đến hỏi thăm.”

Lí Vị Ương lắc đầu: “Không cần để ý nàng ta.” Chuyện Lí Trường Nhạc đột nhiên khôi phục dung mạo, Lí Vị Ương luôn hiếu kỳ, nhưng hôm nay, người này đã không thể tạo ra sóng to gió lớn, cần gì phải để trong lòng?

Bạch Chỉ đang định nói gì, đột nhiên thấy Triệu Nguyện đứng chắn trước lối vào đình hóng mát, sắc mặt cảnh giác nhìn người đang đi tới.

Lí Vị Ương nâng mắt, nhìn thấy người đến là một nam tử trẻ tuổi cao lớn vững chãi, thần thái phấn khởi như trước.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Tam điện hạ đến thăm Đại tỷ sao? Người đợi chút, ta lập tức sai người đi mời.”

Thác Bạt Chân lại nhìn nàng chằm chằm, trong mắt mờ ẩn lộ ra cảm xúc biến hoá kỳ lạ.

Lí Vị Ương nhíu mày, cho tới giờ nàng chưa từng thấy đối phương lộ ra vẻ mặt như vậy, đúng là cổ quái ——

—— Lời tác giả ——

Chương này dùng để chuyển tiếp… Ừm

Có vẻ… rất nhiều người muốn tìm Lí Vị Ương tính sổ, ừm, gần đây nàng ấy chọc vào tổ ong vò vẽ, sẽ dẫn tới sự trả thù điên cuồng… &_&

Thứ Nữ Hữu Độc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thứ Nữ Hữu Độc Truyện Thứ Nữ Hữu Độc Story Chương 113: Đã tìm tới cửa
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...