Thử Lại Lần Nữa
Chương 32: Coi trọng cậu ấy
165@-Giang Lẫm hình như là muốn ngủ thêm một chút nữa, sau khi dán vào hắn cũng không còn động tĩnh gì nữa. Không lâu sau, một cánh tay xuyên qua chăn, nhẹ nhàng khoác lên eo hắn.
Người bị ôm eo ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa là động đậy.
Giang Lẫm đã thức, còn nhìn qua hắn nhưng sao lại có thể tiếp tục giữ tư thế khó nói nên lời với hắn vậy?
Những lời Thân Nhiên nói tối hôm qua lại vang lên bên tai hắn.
Những suy đoán tiếp theo lại theo thói quen mà phủ định tất cả, nhưng lúc này hắn không thể kiềm chế hoàn toàn những xúc cảm, nếu thật sự có khả năng này, chẳng lẽ Giang Lẫm trở về lần này là hy vọng có thể cùng hắn tiến thêm một bước?
Với tính cách hướng nội của Giang Lẫm mà nói, nếu cậu có tình cảm với hắn thì cậu sẽ không nói ra. Cho nên việc hắn nên làm nhất bây giờ chính là xoay qua nắm lấy cánh tay Giang Lẫm hỏi cho rõ ràng, nhưng đầu óc bỗng nhiên thông suốt trở lại hắn nghĩ đến hậu quả nếu như chuyện này lệch sang hướng khác.
Nếu hắn đoán sai thì sao?
Nếu Giang Lẫm chỉ là chưa tỉnh ngủ, cảm thấy dựa vào mình ngủ rất ngon mới không buông ra thì sao? Dù sao đã ôm nhau ngủ vô số lần. Nếu Giang Lẫm hỏi hắn vì sao đã thức mà còn giả bộ ngủ thì hắn phải trả lời thế nào?
Không đợi hắn đưa ra quyết định, người phía sau lại có động tĩnh.
Giang Lẫm lặng lẽ thu tay chân về, xốc chăn bước xuống giường, đi chân trần đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng "cạch", Quý Minh Luân xoay người, xoa xoa cánh tay tê của mình nhìn về phía phòng tắm.
Vốn tưởng rằng Giang Lẫm chỉ đi WC, nhưng sau đó lại có tiếng nước xào xạc mơ hồ truyền ra.
Nhìn đồ vật hơi có khí thế của mình, Quý Minh khó chịu ngã xuống giường, đầu óc lại không kiềm chế được mà suy nghĩ đến những hình ảnh trong phòng tắm, suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại di động bên cạnh.
Đặng Phong gọi điện thoại hỏi hắn đã dậy chưa, có muốn đi xuống khu ăn sáng ăn hay không.
Với tình huống hiện tại thì hắn không thể nào xuống được, liền từ chối, sau đó một cái điện thoại khác cũng rung lên, hắn liếc mắt một cái, Đặng Phong cũng gọi cho Giang Lẫm.
Tắt điện thoại di động của Giang Lẫm, Quý Minh Luân cầm lấy điếu thuốc và bật lửa, mở cửa sổ ban công ra đi ra ngoài.
Ban công nhỏ hình trăng khuyết hướng ra con đường sầm uất, không giống với cảnh đêm rực rỡ ánh đèn hôm qua, buổi sáng phố Nam lộ ra vẻ uy nghiêm của một thành phố cổ, dòng xe cộ bị ùn tắc từ xa tới tháp chuông, ba con đường đông, tây, bắc bị sương mù nhẹ che đi một phần, ngược lại cách đó không xa là lá cờ đang tung bay bên tường thành, còn có thể nhìn thấy nhiều người đang đi tập thể dục ở công viên bên dưới.
Châm một điếu thuốc hút, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn lối đi rộng rãi bên dưới, khi điếu thuốc gần cạn, hắn cũng đã bình tĩnh lại, lúc đi vào phòng tiếng nước trong phòng tắm vẫn tiếp tục vang lên.
Dựa vào đầu giường, Quý Minh Luân cầm lấy điện thoại di động, mở một trò chơi online.
Nhưng tâm trí của hắn vẫn luôn ở trong nhà tắm đang có tiếng nước chảy kia, ván này hắn chơi không tốt, thường xuyên dân đầu mình cho đối thủ. Cũng may là đồng đội được ghép ngẫu nhiên, khi kết thúc trận, hệ thống nhắc nhở hắn bị báo cáo, khi đó cửa phòng tắm được mở ra.
Giang Lẫm đi chân trần đi ra, trên người vẫn mặc áo thun và quần cotton tối qua, tóc không bị ướt, nhưng hai má hắn đỏ bừng một cách đáng ngờ, biểu cảm cũng có vẻ mất tự nhiên, không nhìn Quý Minh Luân mà đi tới chỗ để vali.
Cậu không hỏi Quý Minh Luân thức dậy khi nào, Quý Minh Luân đành phải phối hợp với cậu, giả vờ không biết vì sao sáng sớm cậu lại đi tắm. Chờ sau khi cậu đi vào phòng tắm thay quần áo xong, Quý Minh Luân cũng đi vào rửa mặt.
Lúc rửa mặt Quý Minh Luân lại phát tiết một lần nữa, Giang Lẫm lại chủ động phá vỡ sự im lặng vốn có, đi tới cửa hỏi: "Vừa rồi Đặng Phong có gửi tin nhắn wechat cho tôi nói đi xuống ăn sáng, cậu ấy có nhắn cho cậu không? "
Quý Minh Luân liếc mắt nhìn cậu một cái, thấy vẻ mặt cậu đã bình thường trở lại, liền đáp: "Có, tôi nói không đi. "
"Vậy tôi cũng không đi, buổi sáng chúng ta ăn cái gì?"
"Gọi phục vụ mang bữa sáng lên?"
"Cũng được." Giang Lẫm xoay người đi đến trước bàn, cầm lấy thực đơn, trở về đưa cho hắn, "Cậu xem đi, cậu muốn ăn cái gì. "
Ăn xong bữa sáng đã gần chín giờ rưỡi, Đặng Phong lại gọi điện thoại thúc giục mọi người xuống lầu tập hợp, Giang Lẫm và Quý Minh Luân cùng nhau đi ra, khi đang chờ thang máy thì bắt gặp Thân Nhiên mở cửa đi ra.
Bước đi đến bên cạnh hai người bọn họ, Thân Nhiên tươi cười nói: "Chào buổi sáng. "
Giang Lẫm gật đầu với Thân Nhiên: "Chào buổi sáng. "
"Đàn anh, tối hôm qua ngủ thế nào?" Thân Nhiên đút hai tay vào túi quần, thân trên nghiêng về phía Quý Minh Luân, đụng vào cánh tay hắn.
Quý Minh Luân phớt lờ sự trêu chọc của người nọ, đội mũ bóng chày nói: "Rất ngon. "
Giang Lẫm không biết Thân Nhiên biết bao nhiêu chuyện của mình và Quý Minh Luân, chỉ cảm thấy Thân Nhiên có thể nhìn thấu rất nhiều, cho nên khi ở chung với Thân Nhiên cậu rất khó thả lỏng, cũng may Thân Nhiên cũng không nói những lời không nên nói nữa, đến đại sảnh lầu một thì nhìn thấy những người khác đều đã xuống.
Thi Hiểu Mân và Đặng Di đang thảo luận về màu son hôm nay, Vương Thích dựa vào lưng vào ghế sô pha ngủ bù, Đặng Phong nhìn thấy bọn họ liền gọi những người khác đứng lên, cùng nhau đi ăn sáng.
Giang Lẫm và Quý Minh Luân đều đã ăn rồi, khi đến quán ăn thì ăn ít, Đặng Di thấy Quý Minh Luân ăn rất ít, hỏi hắn có phải không hợp khẩu vị hay không, Đặng Phong cũng hỏi Giang Lẫm có phải không thích ăn hay không.
1
Hai người bọn họ còn chưa trả lời, Thân Nhiên ở phía đối diện đã cười ra tiếng. Sau khi thấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình, Thân Nhiên ho khan một tiếng, chỉ vào trong bát mì nóng hổi nói: "Mì này quá nhiều dầu, sáng sớm không thể ăn được, em cũng không muốn ăn. "
So với thói quen ăn uống của Mân Nam*, Thiểm Tây có khẩu vị ăn uống hơi nặng, hiện tại lại là mùa hè, người không có quen ăn không được là chuyện rất bình thường, mọi người ăn xong liền bắt xe đi tới Tháp Đại Nhạn**.
*Mân Nam, Nam Phúc Kiến, hoặc tam giác vàng Mân Nam. Là khu vực ven biển ở phía nam Phúc Kiến Trung Quốc, bao gồm địa cấp thị của Hạ Môn, Tuyền Châu và Dương Châu.
**Tháp Đại Nhạn hay Chùa Đại Nhạn (tiếng Trung: ; bính âm: Dàyàn tǎ) là một chùa Phật giáo nằm ở phía nam thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Hành trình buổi sáng rất thoải mái, nhưng tháp Đại Nhạn lại ở ngoài trời, nhiệt độ lại tăng nhanh, chưa đến giữa trưa nhiệt độ đã hơn 40 độ, giống như là đang ở trong lò sưởi vậy, quảng trường đài phun nước âm nhạc lớn như vậy mà lại không có gió.
Đặng Di và Thi Hiểu Mân mỗi người một cái ô, quạt nhỏ trong tay cũng không có tác dụng, chứ đừng nói Giang Lẫm chỉ mặc áo chống nắng khóa kéo. Quý Minh Luân thấy khuôn mặt cậu đỏ bừng vì nắng, đề nghị đi ăn cơm, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Đặng Phong đi đến bên cạnh Giang Lẫm, đem cái tờ rơi trong tay gấp đôi lại làm quạt sau đó quạt cho Giang Lẫm, hỏi cậu có khó chịu hay không.
Giang Lẫm vẫy vẫy tay phải không trả lời, Thân Nhiên ở một bên xen vào nói thật sự rất nóng, không có tâm trạng đi dạo nữa, vẫn là nên tìm chỗ nghỉ ngơi trước.
Mọi người đồng ý, liền đi ra khỏi khu thắng cảnh bắt taxi. Trên đường Đặng Phong liên tục quạt cho Giang Lẫm, Giang Lẫm băn khoăn muốn tự quạt, Đặng Phong lại lấy một cái ô từ bên Đặng Di, đi chung Giang Lẫm.
Giang Lẫm không thể rũ bỏ lòng tốt của anh, hơn nữa cả buổi sáng mặc áo chống nắng khiến cậu nóng đến điên nên cũng không quan tâm nhiều như vậy. Chỉ có Thân Nhiên quay đầu lại nhìn Quý Minh Luân hai lần, phát hiện ánh mắt của Quý Minh Luân vẫn luôn ở trên người của Giang Lẫm, gương mặt không được tốt lắm.
Đến trung tâm thương mại, bọn họ vào một quán ăn Hàn Quốc, lúc ngồi vào bàn, Đặng Phong chiếm chỗ ngồi bên cạnh Giang Lẫm, Quý Minh Luân và Thân Nhiên ngồi đối diện. Thừa dịp những người khác đang gọi đồ ăn, Thân Nhiên đến gần Quý Minh Luân thì thầm: "Đàn anh, anh xem anh Phong có phải quá nhiệt tình với anh Lẫm rồi không? "
Trước đây Quý Minh Luân chưa từng nghĩ đến ý nghĩ này, bởi vì trong tiệm Đặng Phong vẫn không quan tâm Giang Lẫm cho lắm. Nhưng mà sau ngày hôm qua, Đặng Phong rất để ý cảm nhận của Giang Lẫm, biểu hiện hôm nay càng rõ ràng. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Nhưng nói Đặng Phong quan tâm đến bạn bè của mình cũng có lý, dù sao tính cách của Đặng Phong vẫn luôn như vậy, lúc trước nhân viên trong tiệm cùng nhau đi chơi, anh còn chủ động cõng Tiểu Húc đang bị bong gân không thể đi.
Lấy điện thoại ra mở khóa, Quý Minh Luân xem tin nhắn WeChat để giảm sự chú ý, lúc ăn cơm hắn có thể cảm giác được Giang Lẫm có nhìn hắn vài lần, nhưng hắn không ngẩng đầu nhìn lại. Sau khi ăn xong mọi người đi dạo trong trung tâm thương mại đến hơn hai giờ, bắt taxi đến khu thắng cảnh tháp Tiểu Nhạn, lại dạo một vòng ở khuôn viên Chùa Đại Từ Ân.
Lúc đi ra mặt trời đang ở đỉnh núi phía tây, khi quảng trường đài phun nước âm nhạc tháp Đại Nhạn bắt đầu biểu diễn, bọn họ ngồi lại cùng nhau xem biểu diễn. Sau khi kết thúc Đặng Phong đề nghị đi ăn cơm và mọi người đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
Khác với trải nghiệm các món ăn địa phương tối hôm qua, khung cảnh và bầu không khí của quán ăn này rất quen thuộc, bọn họ ngồi ở cửa sổ tầng hai, sau khi nồi hải sản hấp bia được mang lên, mọi người vừa nghe nhạc vừa khởi cơm, lúc đầu còn vùi đầu ăn, sau đó thì nói chuyện với nhau.
Ca sĩ chính trên sân khấu hát bốn bài nhạc Blues*, nghỉ ngơi một lát sau đó hát một bản tình ca đặt biệt, giai điệu quen thuộc vang lên, Quý Minh Luân nhìn người ở vị trí đối diện, người nọ cũng ngước mắt nhìn về phía hắn, tiếp theo bị tiếng nói chuyện của Đặng Di cắt đứt.
*Blues là một thể loại âm nhạc bắt nguồn từ người Mỹ gốc Phi ở vùng Nam Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 19. Thể loại nhạc này là tổng hợp của những bài hát lao động và nhạc dân gian của dân lao động Châu Phi sinh sống tại Hoa Kỳ
"Minh Luân, đây là bài hát cuối cùng của show âm nhạc đêm đó, " Đặng Di cầm chai bia cười nói, "Thật trùng hợp. "
Nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, Quý Minh Luân tiếp tục cúi đầu ăn cua, rất nhanh lại nghe được Đặng Phong ngồi bên cạnh Giang Lẫm nói: "Có muốn đổi khăn ướt không? "
Giang Lẫm đang dùng khăn ướt lau đầu ngón tay, nghe vậy liền nói không cần, nhìn cậu lau tay xong ngồi im, Đặng Phong tiếp tục hỏi: "Ăn no rồi? "
"Ừm." Giang Lẫm bưng bia uống một hóp, ánh mắt lại không tự giác được mà bay về phía Quý Minh Luân. Quý Minh Luân cũng nhìn cậu, sau khi hai người liếc nhau, Giang Lẫm nghe được Đặng Phong nói: "Cậu ăn rất ít, có muốn gọi thêm gì không? "
Ở bên ngoài đi dạo một ngày, Giang Lẫm không muốn ăn cho lắm, Đặng Phong thấy cậu không có sức lực gì liền không hỏi tiếp nữa, đợi đến khi tất cả mọi người gần ăn xong, Thi Hiểu Mân đề nghị đi đến quán bar chơi.
Đặng Di đồng ý, Thân Nhiên cũng đồng ý đi, ngược lại Quý Minh Luân vẫn như cũ không muốn tham gia nơi ồn ào này, lấy cớ hôm nay đi nhiều nên mệt mỏi, muốn trở về ngủ.
Ngày hôm qua bị hắn từ chối một lần, Đặng Di không vui, đêm nay hắn lại không chịu đi. Nhưng ngại mọi người ở đây nên Đặng Di cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành hờ hững xách túi đi, Thi Hiểu Mân và Vương Thích cũng đi theo ra ngoài. Quý Minh Luân dựa vào lưng ghế, lấy điếu thuốc từ trong túi quần ra mới nhớ trong tiệm không thể hút thuốc, vì thế đứng dậy nói: "Tôi đi hút thuốc. "
Thân Nhiên cũng đi cùng hắn, quay qua quay lại cũng chỉ còn lại Giang Lẫm và Đặng Phong. Thật ra Giang Lẫm cũng rất muốn đi theo, cũng may Đặng Phong giơ tay gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, đi xuống lầu với cậu.
Quý Minh Luân và Thân Nhiên đứng dưới gốc cây đối diện quán, mặt hai người bị bóng đêm và sương mù che khuất. Chờ sau khi hai người bọn họ đi tới, Đặng Phong hỏi Thân Nhiên tại sao còn chưa đi, Thân Nhiên nói nơi đó ồn ào thật nhàm chán, nên trở về nghỉ ngơi thì hơn, bọn họ liền đi ra đường lớn gọi taxi, bốn người cùng nhau trở về khách sạn.
Trên đường trở về, Thân Nhiên ngồi ở hàng ghế đầu, Giang Lẫm bị kẹp ở giữa Đặng Phong và Quý Minh Luân. Ngại Đặng Phong đang ở bên cạnh, cậu không tiện nói chuyện với Quý Minh Luân, chỉ có thể nhịn xuống chờ trở lại khách sạn, kết quả lúc vào cửa, quầy lễ tân gọi Đặng Phong lại, nói vừa rồi có một vị khách đã trả phòng, hỏi bọn họ có cần hay không.
Đặng Phong nhìn về phía Giang Lẫm và Thân Nhiên, Giang Lẫm sợ Thân Nhiên đồng ý, vội vàng trả lời: "Không cần, cứ ở như vậy đi. "
1
"Nhưng giường không lớn cho lắm, cậu và Thân Nhiên ngủ cùng nhau sẽ rất chật chội." Đặng Phong nói.
"Không sao đâu anh Phong, " Thân Nhiên cũng giúp giải vây, "Em ở chung với Giang Lẫm rất tốt, còn có thể tiết kiệm tiền. "
Hai người bọn họ đều nói như vậy, Đặng Phong liền từ chối quầy lễ tân. Lúc vào thang máy, Đặng Phong lại hỏi Giang Lẫm: "Phòng của tôi rất lớn, sofa cũng rất thoải mái, nếu cậu ở cùng Thân Nhiên cảm thấy chật chội có thể chuyển đến chỗ tôi, tôi ngủ trên sô pha cũng không thành vấn đề. "
Đối với sự nhiệt tình của Đặng Phong, Giang Lẫm chỉ có thể nói cảm ơn sau đó khéo léo từ chối, khi hai người nói chuyện, Thân Nhiên lại đi đến gần Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân hơi ngửa cằm, mặt không chút thay đổi nhìn bảng điều khiển trong thang máy.
Sau khi thang máy lên đến tầng bốn, Đặng Phong chúc bọn họ ngủ ngon sau đó đi ra ngoài, khi cửa sắp đóng lại Quý Minh Luân ấn nút mở cửa, nói có chuyện muốn nói với Đặng Phong nên ra khỏi thang máy.
Nhìn cửa từ từ đóng lại, Đặng Phong hỏi: "Muốn nói cái gì, có liên quan đến Đặng Di? "
"Không phải." Quý Minh Luân đút hai tay vào túi quần, hơi do dự hỏi, "Cậu thích Giang Lẫm đúng không? "
Đặng Phong nhíu mày, ngay sau đó lại dở khóc dở cười hỏi: "Cậu nghĩ cái gì vậy? "
"Thấy cậu rất để ý đến cậu ấy", nói rõ ràng, Quý Minh Luân dứt khoát nói ra, "Thích cậu ta? "
"Cậu nghĩ đi đâu vậy?" Đặng Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Cậu ấy là nhân viên trong tiệm, tôi quan tâm nhiều hơn một chút không phải là điều nên làm sao? Hơn nữa cậu ấy không hợp với cậu lắm, lần này tôi rủ cậu ấy đi, cũng không thể không quan tâm cậu ấy được. "
Quý Minh Luân đánh giá ánh mắt Đặng Phong, mặc dù Đặng Phong nói rất thản nhiên, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Đặng Phong đi theo hắn hỏi câu hỏi tương tự hắn: "Cậu hỏi cái này làm gì, không phải cậu cũng có ý đó với cậu ấy chứ. "
"Thần kinh," Quý Minh Luân xoay người đi nhấn nút mở cửa thang máy, giọng điệu lạnh nhạt có chút cố ý, "Chỉ là tôi thấy cậu rất quan tâm cậu ấy, nên cho rằng cậu coi trọng cậu ấy. "
Đặng Phong cười hai tiếng, khoác cánh tay lên vai hắn: "Đi vào phòng rồi ngủ một chút đi, đừng có tưởng tưởng nữa."
Thang máy đến, Quý Minh Luân đi vào, sau khi chúc Đặng Phong ngủ ngon quay về tầng bảy, phát hiện Giang Lẫm ngây người đang dựa vào tường bên cạnh cửa phòng, mới nhớ ra hắn đang giữ thẻ phòng.
Đi qua mở cửa, Giang Lẫm vào phòng với hắn, hắn hỏi Giang Lẫm có muốn đi tắm trước không, Giang Lẫm liền cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, hắn thì đi đến bên sô pha bật TV.
Hắn không muốn xem TV, nhưng cần tiếng ồn để giảm đi sự chú ý, nếu không tiếng nước trong bồn tắm của Giang Lẫm sẽ khiến hắn không thể kiểm soát được mà nghĩ đến những gì đã xảy ra vào buổi sáng. Giang Lẫm tắm xong hắm cũng đi vào tắm, lúc đi ra, Giang Lẫm không nằm lên giường như tối hôm qua, mà nghiêng người dựa vào đầu giường, chân gác lên chăn, chân có một đường cong nhất định.
Hình như là không nhận ra tư thế ngồi của mình có gì đó không ổn, Giang Lẫm nhìn hắn, mím môi nói: "Tôi đói bụng, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát, sau đó ăn chút đồ ăn khuya được không? "
Thử Lại Lần Nữa
Người bị ôm eo ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa là động đậy.
Giang Lẫm đã thức, còn nhìn qua hắn nhưng sao lại có thể tiếp tục giữ tư thế khó nói nên lời với hắn vậy?
Những lời Thân Nhiên nói tối hôm qua lại vang lên bên tai hắn.
Những suy đoán tiếp theo lại theo thói quen mà phủ định tất cả, nhưng lúc này hắn không thể kiềm chế hoàn toàn những xúc cảm, nếu thật sự có khả năng này, chẳng lẽ Giang Lẫm trở về lần này là hy vọng có thể cùng hắn tiến thêm một bước?
Với tính cách hướng nội của Giang Lẫm mà nói, nếu cậu có tình cảm với hắn thì cậu sẽ không nói ra. Cho nên việc hắn nên làm nhất bây giờ chính là xoay qua nắm lấy cánh tay Giang Lẫm hỏi cho rõ ràng, nhưng đầu óc bỗng nhiên thông suốt trở lại hắn nghĩ đến hậu quả nếu như chuyện này lệch sang hướng khác.
Nếu hắn đoán sai thì sao?
Nếu Giang Lẫm chỉ là chưa tỉnh ngủ, cảm thấy dựa vào mình ngủ rất ngon mới không buông ra thì sao? Dù sao đã ôm nhau ngủ vô số lần. Nếu Giang Lẫm hỏi hắn vì sao đã thức mà còn giả bộ ngủ thì hắn phải trả lời thế nào?
Không đợi hắn đưa ra quyết định, người phía sau lại có động tĩnh.
Giang Lẫm lặng lẽ thu tay chân về, xốc chăn bước xuống giường, đi chân trần đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng "cạch", Quý Minh Luân xoay người, xoa xoa cánh tay tê của mình nhìn về phía phòng tắm.
Vốn tưởng rằng Giang Lẫm chỉ đi WC, nhưng sau đó lại có tiếng nước xào xạc mơ hồ truyền ra.
Nhìn đồ vật hơi có khí thế của mình, Quý Minh khó chịu ngã xuống giường, đầu óc lại không kiềm chế được mà suy nghĩ đến những hình ảnh trong phòng tắm, suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại di động bên cạnh.
Đặng Phong gọi điện thoại hỏi hắn đã dậy chưa, có muốn đi xuống khu ăn sáng ăn hay không.
Với tình huống hiện tại thì hắn không thể nào xuống được, liền từ chối, sau đó một cái điện thoại khác cũng rung lên, hắn liếc mắt một cái, Đặng Phong cũng gọi cho Giang Lẫm.
Tắt điện thoại di động của Giang Lẫm, Quý Minh Luân cầm lấy điếu thuốc và bật lửa, mở cửa sổ ban công ra đi ra ngoài.
Ban công nhỏ hình trăng khuyết hướng ra con đường sầm uất, không giống với cảnh đêm rực rỡ ánh đèn hôm qua, buổi sáng phố Nam lộ ra vẻ uy nghiêm của một thành phố cổ, dòng xe cộ bị ùn tắc từ xa tới tháp chuông, ba con đường đông, tây, bắc bị sương mù nhẹ che đi một phần, ngược lại cách đó không xa là lá cờ đang tung bay bên tường thành, còn có thể nhìn thấy nhiều người đang đi tập thể dục ở công viên bên dưới.
Châm một điếu thuốc hút, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn lối đi rộng rãi bên dưới, khi điếu thuốc gần cạn, hắn cũng đã bình tĩnh lại, lúc đi vào phòng tiếng nước trong phòng tắm vẫn tiếp tục vang lên.
Dựa vào đầu giường, Quý Minh Luân cầm lấy điện thoại di động, mở một trò chơi online.
Nhưng tâm trí của hắn vẫn luôn ở trong nhà tắm đang có tiếng nước chảy kia, ván này hắn chơi không tốt, thường xuyên dân đầu mình cho đối thủ. Cũng may là đồng đội được ghép ngẫu nhiên, khi kết thúc trận, hệ thống nhắc nhở hắn bị báo cáo, khi đó cửa phòng tắm được mở ra.
Giang Lẫm đi chân trần đi ra, trên người vẫn mặc áo thun và quần cotton tối qua, tóc không bị ướt, nhưng hai má hắn đỏ bừng một cách đáng ngờ, biểu cảm cũng có vẻ mất tự nhiên, không nhìn Quý Minh Luân mà đi tới chỗ để vali.
Cậu không hỏi Quý Minh Luân thức dậy khi nào, Quý Minh Luân đành phải phối hợp với cậu, giả vờ không biết vì sao sáng sớm cậu lại đi tắm. Chờ sau khi cậu đi vào phòng tắm thay quần áo xong, Quý Minh Luân cũng đi vào rửa mặt.
Lúc rửa mặt Quý Minh Luân lại phát tiết một lần nữa, Giang Lẫm lại chủ động phá vỡ sự im lặng vốn có, đi tới cửa hỏi: "Vừa rồi Đặng Phong có gửi tin nhắn wechat cho tôi nói đi xuống ăn sáng, cậu ấy có nhắn cho cậu không? "
Quý Minh Luân liếc mắt nhìn cậu một cái, thấy vẻ mặt cậu đã bình thường trở lại, liền đáp: "Có, tôi nói không đi. "
"Vậy tôi cũng không đi, buổi sáng chúng ta ăn cái gì?"
"Gọi phục vụ mang bữa sáng lên?"
"Cũng được." Giang Lẫm xoay người đi đến trước bàn, cầm lấy thực đơn, trở về đưa cho hắn, "Cậu xem đi, cậu muốn ăn cái gì. "
Ăn xong bữa sáng đã gần chín giờ rưỡi, Đặng Phong lại gọi điện thoại thúc giục mọi người xuống lầu tập hợp, Giang Lẫm và Quý Minh Luân cùng nhau đi ra, khi đang chờ thang máy thì bắt gặp Thân Nhiên mở cửa đi ra.
Bước đi đến bên cạnh hai người bọn họ, Thân Nhiên tươi cười nói: "Chào buổi sáng. "
Giang Lẫm gật đầu với Thân Nhiên: "Chào buổi sáng. "
"Đàn anh, tối hôm qua ngủ thế nào?" Thân Nhiên đút hai tay vào túi quần, thân trên nghiêng về phía Quý Minh Luân, đụng vào cánh tay hắn.
Quý Minh Luân phớt lờ sự trêu chọc của người nọ, đội mũ bóng chày nói: "Rất ngon. "
Giang Lẫm không biết Thân Nhiên biết bao nhiêu chuyện của mình và Quý Minh Luân, chỉ cảm thấy Thân Nhiên có thể nhìn thấu rất nhiều, cho nên khi ở chung với Thân Nhiên cậu rất khó thả lỏng, cũng may Thân Nhiên cũng không nói những lời không nên nói nữa, đến đại sảnh lầu một thì nhìn thấy những người khác đều đã xuống.
Thi Hiểu Mân và Đặng Di đang thảo luận về màu son hôm nay, Vương Thích dựa vào lưng vào ghế sô pha ngủ bù, Đặng Phong nhìn thấy bọn họ liền gọi những người khác đứng lên, cùng nhau đi ăn sáng.
Giang Lẫm và Quý Minh Luân đều đã ăn rồi, khi đến quán ăn thì ăn ít, Đặng Di thấy Quý Minh Luân ăn rất ít, hỏi hắn có phải không hợp khẩu vị hay không, Đặng Phong cũng hỏi Giang Lẫm có phải không thích ăn hay không.
1
Hai người bọn họ còn chưa trả lời, Thân Nhiên ở phía đối diện đã cười ra tiếng. Sau khi thấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình, Thân Nhiên ho khan một tiếng, chỉ vào trong bát mì nóng hổi nói: "Mì này quá nhiều dầu, sáng sớm không thể ăn được, em cũng không muốn ăn. "
So với thói quen ăn uống của Mân Nam*, Thiểm Tây có khẩu vị ăn uống hơi nặng, hiện tại lại là mùa hè, người không có quen ăn không được là chuyện rất bình thường, mọi người ăn xong liền bắt xe đi tới Tháp Đại Nhạn**.
*Mân Nam, Nam Phúc Kiến, hoặc tam giác vàng Mân Nam. Là khu vực ven biển ở phía nam Phúc Kiến Trung Quốc, bao gồm địa cấp thị của Hạ Môn, Tuyền Châu và Dương Châu.
**Tháp Đại Nhạn hay Chùa Đại Nhạn (tiếng Trung: ; bính âm: Dàyàn tǎ) là một chùa Phật giáo nằm ở phía nam thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Hành trình buổi sáng rất thoải mái, nhưng tháp Đại Nhạn lại ở ngoài trời, nhiệt độ lại tăng nhanh, chưa đến giữa trưa nhiệt độ đã hơn 40 độ, giống như là đang ở trong lò sưởi vậy, quảng trường đài phun nước âm nhạc lớn như vậy mà lại không có gió.
Đặng Di và Thi Hiểu Mân mỗi người một cái ô, quạt nhỏ trong tay cũng không có tác dụng, chứ đừng nói Giang Lẫm chỉ mặc áo chống nắng khóa kéo. Quý Minh Luân thấy khuôn mặt cậu đỏ bừng vì nắng, đề nghị đi ăn cơm, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Đặng Phong đi đến bên cạnh Giang Lẫm, đem cái tờ rơi trong tay gấp đôi lại làm quạt sau đó quạt cho Giang Lẫm, hỏi cậu có khó chịu hay không.
Giang Lẫm vẫy vẫy tay phải không trả lời, Thân Nhiên ở một bên xen vào nói thật sự rất nóng, không có tâm trạng đi dạo nữa, vẫn là nên tìm chỗ nghỉ ngơi trước.
Mọi người đồng ý, liền đi ra khỏi khu thắng cảnh bắt taxi. Trên đường Đặng Phong liên tục quạt cho Giang Lẫm, Giang Lẫm băn khoăn muốn tự quạt, Đặng Phong lại lấy một cái ô từ bên Đặng Di, đi chung Giang Lẫm.
Giang Lẫm không thể rũ bỏ lòng tốt của anh, hơn nữa cả buổi sáng mặc áo chống nắng khiến cậu nóng đến điên nên cũng không quan tâm nhiều như vậy. Chỉ có Thân Nhiên quay đầu lại nhìn Quý Minh Luân hai lần, phát hiện ánh mắt của Quý Minh Luân vẫn luôn ở trên người của Giang Lẫm, gương mặt không được tốt lắm.
Đến trung tâm thương mại, bọn họ vào một quán ăn Hàn Quốc, lúc ngồi vào bàn, Đặng Phong chiếm chỗ ngồi bên cạnh Giang Lẫm, Quý Minh Luân và Thân Nhiên ngồi đối diện. Thừa dịp những người khác đang gọi đồ ăn, Thân Nhiên đến gần Quý Minh Luân thì thầm: "Đàn anh, anh xem anh Phong có phải quá nhiệt tình với anh Lẫm rồi không? "
Trước đây Quý Minh Luân chưa từng nghĩ đến ý nghĩ này, bởi vì trong tiệm Đặng Phong vẫn không quan tâm Giang Lẫm cho lắm. Nhưng mà sau ngày hôm qua, Đặng Phong rất để ý cảm nhận của Giang Lẫm, biểu hiện hôm nay càng rõ ràng. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Nhưng nói Đặng Phong quan tâm đến bạn bè của mình cũng có lý, dù sao tính cách của Đặng Phong vẫn luôn như vậy, lúc trước nhân viên trong tiệm cùng nhau đi chơi, anh còn chủ động cõng Tiểu Húc đang bị bong gân không thể đi.
Lấy điện thoại ra mở khóa, Quý Minh Luân xem tin nhắn WeChat để giảm sự chú ý, lúc ăn cơm hắn có thể cảm giác được Giang Lẫm có nhìn hắn vài lần, nhưng hắn không ngẩng đầu nhìn lại. Sau khi ăn xong mọi người đi dạo trong trung tâm thương mại đến hơn hai giờ, bắt taxi đến khu thắng cảnh tháp Tiểu Nhạn, lại dạo một vòng ở khuôn viên Chùa Đại Từ Ân.
Lúc đi ra mặt trời đang ở đỉnh núi phía tây, khi quảng trường đài phun nước âm nhạc tháp Đại Nhạn bắt đầu biểu diễn, bọn họ ngồi lại cùng nhau xem biểu diễn. Sau khi kết thúc Đặng Phong đề nghị đi ăn cơm và mọi người đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
Khác với trải nghiệm các món ăn địa phương tối hôm qua, khung cảnh và bầu không khí của quán ăn này rất quen thuộc, bọn họ ngồi ở cửa sổ tầng hai, sau khi nồi hải sản hấp bia được mang lên, mọi người vừa nghe nhạc vừa khởi cơm, lúc đầu còn vùi đầu ăn, sau đó thì nói chuyện với nhau.
Ca sĩ chính trên sân khấu hát bốn bài nhạc Blues*, nghỉ ngơi một lát sau đó hát một bản tình ca đặt biệt, giai điệu quen thuộc vang lên, Quý Minh Luân nhìn người ở vị trí đối diện, người nọ cũng ngước mắt nhìn về phía hắn, tiếp theo bị tiếng nói chuyện của Đặng Di cắt đứt.
*Blues là một thể loại âm nhạc bắt nguồn từ người Mỹ gốc Phi ở vùng Nam Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 19. Thể loại nhạc này là tổng hợp của những bài hát lao động và nhạc dân gian của dân lao động Châu Phi sinh sống tại Hoa Kỳ
"Minh Luân, đây là bài hát cuối cùng của show âm nhạc đêm đó, " Đặng Di cầm chai bia cười nói, "Thật trùng hợp. "
Nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, Quý Minh Luân tiếp tục cúi đầu ăn cua, rất nhanh lại nghe được Đặng Phong ngồi bên cạnh Giang Lẫm nói: "Có muốn đổi khăn ướt không? "
Giang Lẫm đang dùng khăn ướt lau đầu ngón tay, nghe vậy liền nói không cần, nhìn cậu lau tay xong ngồi im, Đặng Phong tiếp tục hỏi: "Ăn no rồi? "
"Ừm." Giang Lẫm bưng bia uống một hóp, ánh mắt lại không tự giác được mà bay về phía Quý Minh Luân. Quý Minh Luân cũng nhìn cậu, sau khi hai người liếc nhau, Giang Lẫm nghe được Đặng Phong nói: "Cậu ăn rất ít, có muốn gọi thêm gì không? "
Ở bên ngoài đi dạo một ngày, Giang Lẫm không muốn ăn cho lắm, Đặng Phong thấy cậu không có sức lực gì liền không hỏi tiếp nữa, đợi đến khi tất cả mọi người gần ăn xong, Thi Hiểu Mân đề nghị đi đến quán bar chơi.
Đặng Di đồng ý, Thân Nhiên cũng đồng ý đi, ngược lại Quý Minh Luân vẫn như cũ không muốn tham gia nơi ồn ào này, lấy cớ hôm nay đi nhiều nên mệt mỏi, muốn trở về ngủ.
Ngày hôm qua bị hắn từ chối một lần, Đặng Di không vui, đêm nay hắn lại không chịu đi. Nhưng ngại mọi người ở đây nên Đặng Di cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành hờ hững xách túi đi, Thi Hiểu Mân và Vương Thích cũng đi theo ra ngoài. Quý Minh Luân dựa vào lưng ghế, lấy điếu thuốc từ trong túi quần ra mới nhớ trong tiệm không thể hút thuốc, vì thế đứng dậy nói: "Tôi đi hút thuốc. "
Thân Nhiên cũng đi cùng hắn, quay qua quay lại cũng chỉ còn lại Giang Lẫm và Đặng Phong. Thật ra Giang Lẫm cũng rất muốn đi theo, cũng may Đặng Phong giơ tay gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, đi xuống lầu với cậu.
Quý Minh Luân và Thân Nhiên đứng dưới gốc cây đối diện quán, mặt hai người bị bóng đêm và sương mù che khuất. Chờ sau khi hai người bọn họ đi tới, Đặng Phong hỏi Thân Nhiên tại sao còn chưa đi, Thân Nhiên nói nơi đó ồn ào thật nhàm chán, nên trở về nghỉ ngơi thì hơn, bọn họ liền đi ra đường lớn gọi taxi, bốn người cùng nhau trở về khách sạn.
Trên đường trở về, Thân Nhiên ngồi ở hàng ghế đầu, Giang Lẫm bị kẹp ở giữa Đặng Phong và Quý Minh Luân. Ngại Đặng Phong đang ở bên cạnh, cậu không tiện nói chuyện với Quý Minh Luân, chỉ có thể nhịn xuống chờ trở lại khách sạn, kết quả lúc vào cửa, quầy lễ tân gọi Đặng Phong lại, nói vừa rồi có một vị khách đã trả phòng, hỏi bọn họ có cần hay không.
Đặng Phong nhìn về phía Giang Lẫm và Thân Nhiên, Giang Lẫm sợ Thân Nhiên đồng ý, vội vàng trả lời: "Không cần, cứ ở như vậy đi. "
1
"Nhưng giường không lớn cho lắm, cậu và Thân Nhiên ngủ cùng nhau sẽ rất chật chội." Đặng Phong nói.
"Không sao đâu anh Phong, " Thân Nhiên cũng giúp giải vây, "Em ở chung với Giang Lẫm rất tốt, còn có thể tiết kiệm tiền. "
Hai người bọn họ đều nói như vậy, Đặng Phong liền từ chối quầy lễ tân. Lúc vào thang máy, Đặng Phong lại hỏi Giang Lẫm: "Phòng của tôi rất lớn, sofa cũng rất thoải mái, nếu cậu ở cùng Thân Nhiên cảm thấy chật chội có thể chuyển đến chỗ tôi, tôi ngủ trên sô pha cũng không thành vấn đề. "
Đối với sự nhiệt tình của Đặng Phong, Giang Lẫm chỉ có thể nói cảm ơn sau đó khéo léo từ chối, khi hai người nói chuyện, Thân Nhiên lại đi đến gần Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân hơi ngửa cằm, mặt không chút thay đổi nhìn bảng điều khiển trong thang máy.
Sau khi thang máy lên đến tầng bốn, Đặng Phong chúc bọn họ ngủ ngon sau đó đi ra ngoài, khi cửa sắp đóng lại Quý Minh Luân ấn nút mở cửa, nói có chuyện muốn nói với Đặng Phong nên ra khỏi thang máy.
Nhìn cửa từ từ đóng lại, Đặng Phong hỏi: "Muốn nói cái gì, có liên quan đến Đặng Di? "
"Không phải." Quý Minh Luân đút hai tay vào túi quần, hơi do dự hỏi, "Cậu thích Giang Lẫm đúng không? "
Đặng Phong nhíu mày, ngay sau đó lại dở khóc dở cười hỏi: "Cậu nghĩ cái gì vậy? "
"Thấy cậu rất để ý đến cậu ấy", nói rõ ràng, Quý Minh Luân dứt khoát nói ra, "Thích cậu ta? "
"Cậu nghĩ đi đâu vậy?" Đặng Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Cậu ấy là nhân viên trong tiệm, tôi quan tâm nhiều hơn một chút không phải là điều nên làm sao? Hơn nữa cậu ấy không hợp với cậu lắm, lần này tôi rủ cậu ấy đi, cũng không thể không quan tâm cậu ấy được. "
Quý Minh Luân đánh giá ánh mắt Đặng Phong, mặc dù Đặng Phong nói rất thản nhiên, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Đặng Phong đi theo hắn hỏi câu hỏi tương tự hắn: "Cậu hỏi cái này làm gì, không phải cậu cũng có ý đó với cậu ấy chứ. "
"Thần kinh," Quý Minh Luân xoay người đi nhấn nút mở cửa thang máy, giọng điệu lạnh nhạt có chút cố ý, "Chỉ là tôi thấy cậu rất quan tâm cậu ấy, nên cho rằng cậu coi trọng cậu ấy. "
Đặng Phong cười hai tiếng, khoác cánh tay lên vai hắn: "Đi vào phòng rồi ngủ một chút đi, đừng có tưởng tưởng nữa."
Thang máy đến, Quý Minh Luân đi vào, sau khi chúc Đặng Phong ngủ ngon quay về tầng bảy, phát hiện Giang Lẫm ngây người đang dựa vào tường bên cạnh cửa phòng, mới nhớ ra hắn đang giữ thẻ phòng.
Đi qua mở cửa, Giang Lẫm vào phòng với hắn, hắn hỏi Giang Lẫm có muốn đi tắm trước không, Giang Lẫm liền cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, hắn thì đi đến bên sô pha bật TV.
Hắn không muốn xem TV, nhưng cần tiếng ồn để giảm đi sự chú ý, nếu không tiếng nước trong bồn tắm của Giang Lẫm sẽ khiến hắn không thể kiểm soát được mà nghĩ đến những gì đã xảy ra vào buổi sáng. Giang Lẫm tắm xong hắm cũng đi vào tắm, lúc đi ra, Giang Lẫm không nằm lên giường như tối hôm qua, mà nghiêng người dựa vào đầu giường, chân gác lên chăn, chân có một đường cong nhất định.
Hình như là không nhận ra tư thế ngồi của mình có gì đó không ổn, Giang Lẫm nhìn hắn, mím môi nói: "Tôi đói bụng, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát, sau đó ăn chút đồ ăn khuya được không? "
Thử Lại Lần Nữa
Đánh giá:
Truyện Thử Lại Lần Nữa
Story
Chương 32: Coi trọng cậu ấy
10.0/10 từ 27 lượt.