Thứ Kình
Chương 12
363@-Ánh mắt Lý Cửu Lộ trong suốt, nhìn anh chằm chằm: "Điều bất ngờ đâu?"
Trì Kiến nắm tay che lên môi ho nhẹ, vô tội mà nhún nhún vai.
"......."
Yên lặng một lát, Cửu Lộ vặn cổ tay đang bị anh nắm lấy, buồn bực đi về.
"Cô đi đâu vậy?"
"Tôi đi trả tiền."
Trì Kiến sải vài bước đã đuổi kịp, lấy găng tay da ra đi đến. Anh thích ăn mặc mát mẻ mà đẹp trai, mùa đông đều mặc thiếu quần thiếu áo so với người khác, một cái áo khoác lông vũ, khóa kéo vẫn luôn kéo đến dưới môi; phía dưới là quần thường màu đen, bên trong chỉ mặc một cái quần mùa thu, đôi chân thẳng tắp thon dài, không mặc loại quần cồng kềnh của mùa đông. Giày da lau chùi bóng loáng, hình như là đôi duy nhất.
Nhưng không thể phủ nhận, bộ dáng này quả thật là đẹp trai ngời ngời.
Cửu Lộ lười nhìn đến anh, đi đến cửa hàng băng đĩa thanh toán tiền.
Ông chủ chống eo, cái mũi thở phì phò: "Tìm thấy lương tâm rồi nên trở về hả? Tuổi còn nhỏ đã học điều không tốt, ngày thường ăn ít kẹo đi, sẽ tiết kiệm được tiền mua băng nhạc."
"Cháu không ăn kẹo."
Người đứng ngoài cửa phụt cười một tiếng, ngón tay vuốt ve lông mày.
Ông chủ tức giận đến nghiến răng, đoạt tiền trong tay cô, tức giận ném vào ngăn kéo.
Cửu Lộ mím môi, khom lưng cúi người đến chín mươi độ: "Rất xin lỗi ạ, vừa rồi cháu thật sự không cố ý."
Ông chủ nhìn thái độ thành khẩn của cô, chống nạnh hừ một tiếng.
Cửu Lộ: "Trước đây cháu thường ghé qua, mua rất nhiều băng nhạc, còn tiểu thuyết bên kia cũng thường xuyên thuê...... Lần này có người sốt ruột kéo cháu đi ra ngoài..." cô nói rồi chỉ chỉ bên ngoài: "Cho nên không kịp trả tiền...... Thật sự là ngoài ý muốn ạ."
Vẻ mặt ông chủ giãn ra: "Được rồi được rồi, tôi nhìn cháu cũng rất quen mắt, lần sau đừng tái phạm là được."
"Cháu cảm ơn ạ."
Cửu Lộ lại cúi đầu lần nữa, xoay người đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng lại cửa phía sau, một luồng khói thuốc thổi qua, bước chân cô dừng lại một lát.
Trì Kiến lười nhác dựa vào tường, nhấc điếu thuốc ra, búng búng đầu thuốc.
Lý Cửu Lộ không che dấu chút nào lườm anh một cái, bước một chân vào trong màn đêm.
Trì Kiến không nhanh không chậm đi theo cô: "Tại sao cô chưa trả tiền đã chạy theo tôi rồi?" Cuối câu anh nói thoải mái, giống như người vừa rồi kéo cô đi ra ngoài không phải anh, da mặt quả thật dày quá mức cho phép.
Cửu Lộ lại rũ mắt, không nói chuyện với người mồm miệng bỉ ổi như anh.
"Bây giờ cô đi đâu?"
Cửu Lộ nói: "Nhà bơi."
"Vậy bơi xong thì cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
"Không được. Quá muộn."
Trì Kiến ngón trỏ đan xen, đập đập găng tay da: "Đường Bách Hoa có quán lẩu mới mở, nghe nói ông chủ là người Nội Mông, thịt dê đặc biệt ngon. Trời lạnh như thế này, đến ăn thử xem sao?"
Cửu Lộ lắc đầu, Trì Kiến thấy bím tóc cô cũng lắc lư theo. Anh tiến lên một bước, cầm mũ áo khoác của Cửu Lộ, kéo về.
Cửu Lộ ngã người về phía sau, cả cặp sách lẫn người đều đâm vào lồng ngực anh.
Trì Kiến đỡ bả vai cô: "Cô còn thiếu tôi một bữa cơm đấy, định khi nào thì thực hiện?"
Âm thanh trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến, một luồng khí nóng tụ lại trước mắt, Lý Cửu Lộ không khỏi nghiêng đầu tránh đi, lời hứa này cô nhớ rõ, cuộc nói chuyện giữa hai người vào buổi tối hôm cô xăm mình.
Cô giãy giụa: "Anh buông tay trước đã." Cửu Lộ quay người lại, lùi ra phía sau một bước: "Anh định bao giờ đi ăn?"
"Bây giờ."
Lý Cửu Lộ có chút khó xử, gạt đồng hồ ra nhìn nhìn: "Sáng hôm nay tôi có nói đi dự lớp tự học, về muộn quá chắc chắn mẹ tôi sẽ hỏi chuyện, anh xem...... Có thể vào hôm khác hay không? Tôi nhất định sẽ mời." Tuy là dò hỏi, ngữ khí lại không cho thương lượng.
"Cô lừa mẹ cô, sẽ phải trả giá lớn cho việc nói dối đấy."
Cô ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt chạm vào nhau.
Cuối cùng, Trì Kiến thất bại, nghiêng đầu thở hắt ra.
"Vậy được, hôm khác đi."
Cửu Lộ: "Được, gặp lại anh sau."
"Đợi một chút."
"Còn có việc gì sao?"
Hai tay Trì Kiến ở trong túi áo sờ soạng một lát, không lâu sau đã lấy ra, giữa ngõ nhỏ yên ắng, vang lên tiếng xột xoạt của giấy gói.
Trời quá tối, Cửu Lộ nhìn không rõ đó là cái gì.
Anh cúi đầu nhìn động tác trên tay, giọng điệu không chút để ý: "Mối tình đầu bé nhỏ của cô hôm nay cũng đi dự lớp tự học hả?"
Cửu Lộ hơi ngập ngừng: "Tôi chưa hỏi, sao thế?"
"Không có gì." Anh ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cô trở về nhớ hỏi cậu ta một chút, chiều nay có ở lại làm bài hay không."
Lý Cửu Lộ không hiểu ý anh.
Trì Kiến: "Có một câu ngạn ngữ, cái gì mà...... Thư trung tự hữu nhan như ngọc (1)?"
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Trong hẻm tối, xung quanh càng yên ắng.
Trì Kiến duỗi tay về phía cô, có vật cưng cứng đặt trên môi cô: "Đừng khẩn trương, ăn viên kẹo đi."
Lý Cửu Lộ lùi về phía sau nghiêng đầu né tránh, nhưng viên kẹo vẫn còn để trên môi, cho nên động tác kia của cô gần như là làm, lại giống như không làm.
Trì Kiến nhẹ nhàng cười, hơi khom lưng: "Nào, há miệng."
Giọng nói thấp đến mức tan vào trong gió, cô theo bản năng há miệng, vị ngọt tràn ngập khoang miệng.
Kỹ thuật cải thiện bầu không khí này anh làm dễ như trở bàn tay, Cửu Lộ nghĩ, nếu anh dốc lòng theo đuổi cô gái nào, vậy nhất định đối phương sẽ tan chảy.
Cô trộm xoa mồ hôi trong long bàn ta: "Tôi không thích ăn kẹo."
"Vừa rồi tôi có nghe thấy." Trì Kiến dúi cằm vào trong cổ áo: "Kẹo này hương vị nhạt mùi bạc hà."
"Sao anh lại có kẹo?"
Trì Kiến lại sờ sờ túi áo, lẩm bẩm: "Ai biết tại sao lại có, khả năng còn lại từ năm trước hoặc là năm kia......"
Lý Cửu Lộ trong nháy mắt hóa đá, miệng hé mở, ngây ngốc nhìn anh.
Trì Kiến không thể kiềm chế mà cất tiếng cười to.
Cửu Lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Anh miễn cưỡng nhịn xuống, vỗ vỗ đầu cô: "Đùa cô thôi, yên tâm ăn đi, hôm qua quán cơm tặng."
"......"
Lý Cửu Lộ không muốn nhiều lời với anh thêm một câu nào nữa, xoay người đi.
Khi gần đến đầu hẻm, anh lại đuổi theo: "Cô đi bơi à?"
"Ừ."
"Dù sao tôi cũng không có việc gì, cùng nhau đi nhé."
Cô nhìn về phía anh.
"Ngày đó không phải nói sẽ thi đấu một chút sao?" Trì Kiến nhìn qua: "Sợ à?"
Cô không tỏ ý gì, nhưng Trì Kiến mặt dày mày dạn đi theo.
Anh quấn lấy cô cùng về "Văn nhân thiên hạ" để lấy đồ bơi, sau đó mới chở Cửu Lộ đi đến nhà bơi.
7 giờ đến 8 giờ hôm nay là giờ mở cửa cuối cùng, mùa đông trời lạnh, cho nên người bên trong nhà bơi cũng không nhiều.
Cửu Lộ còn ở cạnh bể làm nóng người, Trì Kiến sớm đã nhảy vào trong nước bơi qua bơi lại, anh thả lỏng cơ thể cao lớn nổi trên mặt nước, khi đạp nước cơ đùi căng chặt, tràn ngập sức mạnh.
Anh bơi đến bên chân cô, lúc đứng lên nước ngập vừa đến xương quai xanh: "Cô xuống dưới đi, vận động vài cái là đủ rồi."
"Anh như vậy rất dễ bị chuột rút đấy." Cửu Lộ đan mười ngón tay vào nhau, duỗi thẳng chân, cánh tay chậm rãi ép xuống mặt đất, bất kể là thái độ hay động tác của cô đều rất chuyên nghiệp.
Ánh mắt Trì Kiến dừng trên ngón chân tròn trịa của cô, dựa vào thành bể, không suy nghĩ nhiều về sức khỏe, quan sát cô.
Nhưng Cửu Lộ không cho anh nhiều cơ hội, rất nhanh đã làm nóng người xong, hất nước lên trước ngực và cánh tay, chậm rãi thả mình vào bể bơi.
Cô bơi theo nhịp điệu của mình, không để ý tới khiêu khích của anh.
Thời gian thấm thoát trôi qua, toàn bộ quá trình bơi Trì Kiến đều đi theo cô, qua kính bơi quan sát động tác của cô, tuy rằng không thi đấu, nhưng có thể thấy được trình độ của Lý Cửu Lộ cũng không thấp.
Không lâu sau, tiếng nhạc đóng cửa vang lên, hai người dựa vào thành bể.
"Thật là trâu bò, cô từng được huấn luyện à?"
Sau khi vận động, gương mặt Cửu Lộ đỏ bừng: "Tôi được học chuyên nghiệp từ nhỏ."
Trì Kiến giơ ngón tay cái lên: "Đi thôi, còn có hai mươi phút nữa là đóng cửa rồi."
"Anh lên trước đi, tôi bơi thêm một lát."
Cơ thể Lý Cửu Lộ lại chìm vào trong nước lần nữa, bàn chân đạp vào thành bể lao đi, rất lâu không ngoi đầu lên.
Mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng.
Trì Kiến thoáng nhướn mày, không nghĩ Lý Cửu Lộ cũng có sở thích này. Anh hít sâu một hơi, theo cô chìm vào trong nước.
Cuối cùng Trì Kiến nín thở thua cô.
Trì Kiến lên bờ, xỏ dép lê, tiện tay đưa dép của cô đến bên chân cô.
"Thời gian nín thở lâu nhất của cô là bao lâu?"
Cửu Lộ vừa đi vừa tháo mũ bơi: "Năm mười bốn tuổi nhiều nhất là bốn phút, sau đó không thường xuyên luyện, nên có thụt lùi đi. Anh thì sao?"
"Hai phút." Trì Kiến gạt nước trên ngực: "Cô rất giỏi."
Cô gật gật đầu: "Năm tôi mười bốn tuổi đều tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, khi đó bố tôi cố ý bồi dưỡng tôi ở phương diện này, cho nên mỗi ngày huấn luyện ít nhất bốn giờ."
"Bơi lội chuyên nghiệp?"
"Coi như vậy đi." Cửu Lộ trả lời lập lờ nước đôi: "Người trong nhà nghĩ như vậy."
***
Vận động kịch liệt làm cho thần kinh hưng phấn, đêm nay Cửu Lộ mất ngủ.
Ngày hôm sau đi học cô nhấc không nổi tinh thần, giữa trưa, cùng Mã Tiểu Dã ăn cơm trong căn tin của trường. Cách khảo sát cuối kì một khoảng thời gian, bạn học nào cũng có vẻ khẩn trương, đi lại vội vã.
Mã Tiểu Dã cắm ống hút vào hộp sữa bò, đẩy đến trước mặt cô: "Sắp kiểm tra rồi, bồi bổ não đi."
Cửu Lộ ngước mắt nhìn, đẩy về: "Cậu nên bổ đi, tớ bổ não dùng cũng như không dùng."
"Thi không tốt mẹ cậu lại nổi giận đấy."
Cô gẩy vài hạt cơm, thở dài một hơi: "Căn bản tớ không học được chút nào, bức chết tớ cũng vô dụng thôi."
"Vậy cậu không muốn đi học thì muốn làm cái gì?" Mã Tiểu Dã thuận miệng hỏi.
Lý Cửu Lộ dừng động tác lại, liếc cậu một cái, không trả lời.
Hai người trầm mặc ăn một lát, cô chậm rãi đẩy cà rốt ra: "Mã Dã, hôm qua cậu tới trường dự tiết tự học à?"
"Ừ." Quai hàm Mã Tiểu Dã phồng lên, tướng ăn của con trai không được đẹp: "Sao thế?"
"Không, chỉ hỏi một chút thôi." Cửu Lộ thu ánh mắt về, và nhanh hai miếng.
Giải quyết xong cơm trưa, hai người đi ra quầy bán quà vặt mua nước ngọt.
Ra đến nơi gặp phải Lương Húc, nhìn thấy bọn họ, từ rất xa đã cười toét miệng chạy tới.
Cửu Lộ theo bản năng nắm thật chặt chai nước trong tay, nhanh chóng ngẩng đầu uống một hớp lớn.
Lương Húc: "Hóa ra hai người các cậu đang ở chỗ này." Cậu thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, duỗi tay cướp lấy chai nước ngọt của Lý Cửu Lộ.
Mã Tiểu Dã ngăn lại, cười mắng: "Cậu uống nước của con gái thế kia, có thấy độc ác không hả, tự mình chạy ra mua đi."
"Tớ không mang tiền." Lương Húc cười hì hì: "Hơn nữa, Cửu Lộ cũng không phải người ngoài, chai nước to như này mình cô ấy uống không hết đâu."
"Đồ không biết xấu hổ." Mã Tiểu Dã thật là phục cậu, móc ra năm đồng từ trong túi quần: "Ngày mai còn mười đồng nhé."
Cậu chạy ra đằng sau: "Chúng mình ai cũng như ai thôi. Đứng đây chờ tớ rồi cùng đi nhé."
Hai người không đợi, tiếp tục đi về phòng học.
Được nửa đường, Lương Húc đuổi theo, chai nước ngọt trong tay đã uống hơn nửa bình: "Thật là vô tâm, đã nói hai ngươi chờ tớ mà."
Mã Tiểu Dã đập vào tay cậu: "Cậu ôn tập thế nào rồi, giữa trưa còn đi ra ngoài đá bóng à?"
"Thế có sao, hoạt động kết hợp học tập hiệu quả càng tốt." Cậu không để ý chút nào: "Thế nào, buổi tối chơi mấy trận đi?"
"Tớ không rảnh như cậu."
"Đừng ở chỗ này ra vẻ đáng thương, tớ nghe nói, hôm qua Mạc Khả Diễm về, cậu cùng người ta đi dạo đến trưa."
Bước chân Mã Tiểu Dã đột nhiên dừng lại, nhìn Lý Cửu Lộ, vừa vặn chạm vào ánh mắt của cô.
Không khí yên tĩnh trong nháy mắt, chỉ có Lương Húc vẫn không rõ chuyện gì: "Sao dừng lại thế?"
Lúc này Mã Tiểu Dã mới cất bước, sờ sờ sau cổ: "Hôm qua còn có bọn Triệu Huy mà, cũng không đến trưa, gần tối mới tùy tiện ăn bữa cơm thôi." Lời này nói xong coi như có chút lạnh nhạt, cũng không biết giải thích cho ai nghe.
Đi được vài bước, cậu nhìn Lý Cửu Lộ: "Đang nghĩ gì vậy?"
Cửu Lộ ngẩng đầu, cười nhẹ: "Mạc Khả Diễm có khỏe không?"
Mã Tiểu Dã tạm dừng vài giây: "Chắc là ổn. Tớ cũng không hỏi."
Một tuần sau, chào đón kiểm tra cuối kì.
Trong hai ngày, bốn tháng phấn đấu, dù tốt hay xấu, đều sẽ thể hiện trên mấy tờ giấy mỏng.
Lý Cửu Lộ còn chưa có cảm giác gì, thoáng chốc đã thi xong rồi.
Theo thường lệ nghỉ ngơi mấy ngày, chờ đến khi có kết quả, trường học sẽ sắp xếp tiếp tục học, muốn nghỉ tiếp phải đợi đến lúc ăn tết.
Giang Mạn cũng đặc biệt để cô thư giãn một chút, đồng ý cho cô ra ngoài với bạn bè, hoặc là đi giúp đỡ viện dưỡng lão.
Cửu Lộ không có nhiều bạn, đa số thời gian đều ở trong nhà bơi, thời gian còn lại đều dùng để ngủ.
Hôm nay, cô định đến bên kia nhà cũ, vừa mới xuống tầng, có điện thoại gọi đến.
Trong phòng không có ai, cô nhấc máy.
"Alo?"
Bên kia dừng hai giây: "Lý Cửu Lộ?"
Cô cũng dừng một chút, dựa vào bàn: "Là anh à."
Trì Kiến cười: "Nghe ra tôi à?"
"Ừ."
Đầu kia không nói chuyện, thấp thoáng truyền đến tiếng nhạc và tiếng người nói chuyện. Chắc là ở trong tiệm.
Lý Cửu Lộ: "Anh tìm tôi có việc gì không?" Cô bỗng nhiên nhớ ra, liên tục hỏi: "Sao anh biết số điện thoại của nhà tôi?"
Trì Kiến cười khẽ: "Cô ngốc, tầng một viện dưỡng lão có người phụ trách thông báo mà."
Giày cô di di mặt đất: "Vậy anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Mấy ngày không gặp cô, muốn hỏi một chút cô đang bận cái gì."
"Bận kiểm tra." Cửu Lộ nói.
"Thi xong rồi à?"
"Ừ."
"Thi thế nào?"
Cô nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Có thể đổi đề tài khác không." Cửu Lộ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cân nhắc: "Lần trước nói mời anh ăn cơm, khi nào thì anh có thời gian?"
"Tôi tùy lúc." Đầu kia anh giống như đang mở cửa ra ngài, âm thanh hỗn loạn biến mất, có thể nghe thấy tiếng hít thở nhàm chán.
"Vậy tối nay nhé."
"Vội thế à?" Trì Kiến có chút ngoài ý muốn.
Lý Cửu Lộ nắm vạt áo len: "Chờ mẹ tôi thấy kết quả, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."
Hết chương 12
(1): "Thư trung tự hữu nhan như ngọc" nghĩa là Trong sách có người con gái dung nhan đẹp như ngọc. Câu nói này xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, nguyên văn như sau:
Phú gia bất dụng mãi lương điền,
Thư trung tự hữu thiên chung túc;
An cư bất dụng giá cao lâu,
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
Thú thê mạc hận vô lương môi,
Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
Thư trung xa mã đa như thốc;
Nam nhi dục toại bình sinh chí,
Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc
Tạm dịch:
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc;
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
Ý nghĩa sâu xa là sức hấp dẫn, sự hữu ích của sách. Người đọc sách đi tìm cái đẹp trong sách, trong kinh thư, nhờ đó, tâm hồn người đọc thêm hiểu biết, ngày một thăng hoa, thực hiện và đạt được cuộc sống hạnh phúc cao cả và bền vững.
Thứ Kình
Trì Kiến nắm tay che lên môi ho nhẹ, vô tội mà nhún nhún vai.
"......."
Yên lặng một lát, Cửu Lộ vặn cổ tay đang bị anh nắm lấy, buồn bực đi về.
"Cô đi đâu vậy?"
"Tôi đi trả tiền."
Trì Kiến sải vài bước đã đuổi kịp, lấy găng tay da ra đi đến. Anh thích ăn mặc mát mẻ mà đẹp trai, mùa đông đều mặc thiếu quần thiếu áo so với người khác, một cái áo khoác lông vũ, khóa kéo vẫn luôn kéo đến dưới môi; phía dưới là quần thường màu đen, bên trong chỉ mặc một cái quần mùa thu, đôi chân thẳng tắp thon dài, không mặc loại quần cồng kềnh của mùa đông. Giày da lau chùi bóng loáng, hình như là đôi duy nhất.
Nhưng không thể phủ nhận, bộ dáng này quả thật là đẹp trai ngời ngời.
Cửu Lộ lười nhìn đến anh, đi đến cửa hàng băng đĩa thanh toán tiền.
Ông chủ chống eo, cái mũi thở phì phò: "Tìm thấy lương tâm rồi nên trở về hả? Tuổi còn nhỏ đã học điều không tốt, ngày thường ăn ít kẹo đi, sẽ tiết kiệm được tiền mua băng nhạc."
"Cháu không ăn kẹo."
Người đứng ngoài cửa phụt cười một tiếng, ngón tay vuốt ve lông mày.
Ông chủ tức giận đến nghiến răng, đoạt tiền trong tay cô, tức giận ném vào ngăn kéo.
Cửu Lộ mím môi, khom lưng cúi người đến chín mươi độ: "Rất xin lỗi ạ, vừa rồi cháu thật sự không cố ý."
Ông chủ nhìn thái độ thành khẩn của cô, chống nạnh hừ một tiếng.
Cửu Lộ: "Trước đây cháu thường ghé qua, mua rất nhiều băng nhạc, còn tiểu thuyết bên kia cũng thường xuyên thuê...... Lần này có người sốt ruột kéo cháu đi ra ngoài..." cô nói rồi chỉ chỉ bên ngoài: "Cho nên không kịp trả tiền...... Thật sự là ngoài ý muốn ạ."
Vẻ mặt ông chủ giãn ra: "Được rồi được rồi, tôi nhìn cháu cũng rất quen mắt, lần sau đừng tái phạm là được."
"Cháu cảm ơn ạ."
Cửu Lộ lại cúi đầu lần nữa, xoay người đi ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng lại cửa phía sau, một luồng khói thuốc thổi qua, bước chân cô dừng lại một lát.
Trì Kiến lười nhác dựa vào tường, nhấc điếu thuốc ra, búng búng đầu thuốc.
Lý Cửu Lộ không che dấu chút nào lườm anh một cái, bước một chân vào trong màn đêm.
Trì Kiến không nhanh không chậm đi theo cô: "Tại sao cô chưa trả tiền đã chạy theo tôi rồi?" Cuối câu anh nói thoải mái, giống như người vừa rồi kéo cô đi ra ngoài không phải anh, da mặt quả thật dày quá mức cho phép.
Cửu Lộ lại rũ mắt, không nói chuyện với người mồm miệng bỉ ổi như anh.
"Bây giờ cô đi đâu?"
Cửu Lộ nói: "Nhà bơi."
"Vậy bơi xong thì cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
"Không được. Quá muộn."
Trì Kiến ngón trỏ đan xen, đập đập găng tay da: "Đường Bách Hoa có quán lẩu mới mở, nghe nói ông chủ là người Nội Mông, thịt dê đặc biệt ngon. Trời lạnh như thế này, đến ăn thử xem sao?"
Cửu Lộ lắc đầu, Trì Kiến thấy bím tóc cô cũng lắc lư theo. Anh tiến lên một bước, cầm mũ áo khoác của Cửu Lộ, kéo về.
Cửu Lộ ngã người về phía sau, cả cặp sách lẫn người đều đâm vào lồng ngực anh.
Trì Kiến đỡ bả vai cô: "Cô còn thiếu tôi một bữa cơm đấy, định khi nào thì thực hiện?"
Âm thanh trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến, một luồng khí nóng tụ lại trước mắt, Lý Cửu Lộ không khỏi nghiêng đầu tránh đi, lời hứa này cô nhớ rõ, cuộc nói chuyện giữa hai người vào buổi tối hôm cô xăm mình.
Cô giãy giụa: "Anh buông tay trước đã." Cửu Lộ quay người lại, lùi ra phía sau một bước: "Anh định bao giờ đi ăn?"
"Bây giờ."
Lý Cửu Lộ có chút khó xử, gạt đồng hồ ra nhìn nhìn: "Sáng hôm nay tôi có nói đi dự lớp tự học, về muộn quá chắc chắn mẹ tôi sẽ hỏi chuyện, anh xem...... Có thể vào hôm khác hay không? Tôi nhất định sẽ mời." Tuy là dò hỏi, ngữ khí lại không cho thương lượng.
"Cô lừa mẹ cô, sẽ phải trả giá lớn cho việc nói dối đấy."
Cô ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt chạm vào nhau.
Cuối cùng, Trì Kiến thất bại, nghiêng đầu thở hắt ra.
"Vậy được, hôm khác đi."
Cửu Lộ: "Được, gặp lại anh sau."
"Đợi một chút."
"Còn có việc gì sao?"
Hai tay Trì Kiến ở trong túi áo sờ soạng một lát, không lâu sau đã lấy ra, giữa ngõ nhỏ yên ắng, vang lên tiếng xột xoạt của giấy gói.
Trời quá tối, Cửu Lộ nhìn không rõ đó là cái gì.
Anh cúi đầu nhìn động tác trên tay, giọng điệu không chút để ý: "Mối tình đầu bé nhỏ của cô hôm nay cũng đi dự lớp tự học hả?"
Cửu Lộ hơi ngập ngừng: "Tôi chưa hỏi, sao thế?"
"Không có gì." Anh ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cô trở về nhớ hỏi cậu ta một chút, chiều nay có ở lại làm bài hay không."
Lý Cửu Lộ không hiểu ý anh.
Trì Kiến: "Có một câu ngạn ngữ, cái gì mà...... Thư trung tự hữu nhan như ngọc (1)?"
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Trong hẻm tối, xung quanh càng yên ắng.
Trì Kiến duỗi tay về phía cô, có vật cưng cứng đặt trên môi cô: "Đừng khẩn trương, ăn viên kẹo đi."
Lý Cửu Lộ lùi về phía sau nghiêng đầu né tránh, nhưng viên kẹo vẫn còn để trên môi, cho nên động tác kia của cô gần như là làm, lại giống như không làm.
Trì Kiến nhẹ nhàng cười, hơi khom lưng: "Nào, há miệng."
Giọng nói thấp đến mức tan vào trong gió, cô theo bản năng há miệng, vị ngọt tràn ngập khoang miệng.
Kỹ thuật cải thiện bầu không khí này anh làm dễ như trở bàn tay, Cửu Lộ nghĩ, nếu anh dốc lòng theo đuổi cô gái nào, vậy nhất định đối phương sẽ tan chảy.
Cô trộm xoa mồ hôi trong long bàn ta: "Tôi không thích ăn kẹo."
"Vừa rồi tôi có nghe thấy." Trì Kiến dúi cằm vào trong cổ áo: "Kẹo này hương vị nhạt mùi bạc hà."
"Sao anh lại có kẹo?"
Trì Kiến lại sờ sờ túi áo, lẩm bẩm: "Ai biết tại sao lại có, khả năng còn lại từ năm trước hoặc là năm kia......"
Lý Cửu Lộ trong nháy mắt hóa đá, miệng hé mở, ngây ngốc nhìn anh.
Trì Kiến không thể kiềm chế mà cất tiếng cười to.
Cửu Lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Anh miễn cưỡng nhịn xuống, vỗ vỗ đầu cô: "Đùa cô thôi, yên tâm ăn đi, hôm qua quán cơm tặng."
"......"
Lý Cửu Lộ không muốn nhiều lời với anh thêm một câu nào nữa, xoay người đi.
Khi gần đến đầu hẻm, anh lại đuổi theo: "Cô đi bơi à?"
"Ừ."
"Dù sao tôi cũng không có việc gì, cùng nhau đi nhé."
Cô nhìn về phía anh.
"Ngày đó không phải nói sẽ thi đấu một chút sao?" Trì Kiến nhìn qua: "Sợ à?"
Cô không tỏ ý gì, nhưng Trì Kiến mặt dày mày dạn đi theo.
Anh quấn lấy cô cùng về "Văn nhân thiên hạ" để lấy đồ bơi, sau đó mới chở Cửu Lộ đi đến nhà bơi.
7 giờ đến 8 giờ hôm nay là giờ mở cửa cuối cùng, mùa đông trời lạnh, cho nên người bên trong nhà bơi cũng không nhiều.
Cửu Lộ còn ở cạnh bể làm nóng người, Trì Kiến sớm đã nhảy vào trong nước bơi qua bơi lại, anh thả lỏng cơ thể cao lớn nổi trên mặt nước, khi đạp nước cơ đùi căng chặt, tràn ngập sức mạnh.
Anh bơi đến bên chân cô, lúc đứng lên nước ngập vừa đến xương quai xanh: "Cô xuống dưới đi, vận động vài cái là đủ rồi."
"Anh như vậy rất dễ bị chuột rút đấy." Cửu Lộ đan mười ngón tay vào nhau, duỗi thẳng chân, cánh tay chậm rãi ép xuống mặt đất, bất kể là thái độ hay động tác của cô đều rất chuyên nghiệp.
Ánh mắt Trì Kiến dừng trên ngón chân tròn trịa của cô, dựa vào thành bể, không suy nghĩ nhiều về sức khỏe, quan sát cô.
Nhưng Cửu Lộ không cho anh nhiều cơ hội, rất nhanh đã làm nóng người xong, hất nước lên trước ngực và cánh tay, chậm rãi thả mình vào bể bơi.
Cô bơi theo nhịp điệu của mình, không để ý tới khiêu khích của anh.
Thời gian thấm thoát trôi qua, toàn bộ quá trình bơi Trì Kiến đều đi theo cô, qua kính bơi quan sát động tác của cô, tuy rằng không thi đấu, nhưng có thể thấy được trình độ của Lý Cửu Lộ cũng không thấp.
Không lâu sau, tiếng nhạc đóng cửa vang lên, hai người dựa vào thành bể.
"Thật là trâu bò, cô từng được huấn luyện à?"
Sau khi vận động, gương mặt Cửu Lộ đỏ bừng: "Tôi được học chuyên nghiệp từ nhỏ."
Trì Kiến giơ ngón tay cái lên: "Đi thôi, còn có hai mươi phút nữa là đóng cửa rồi."
"Anh lên trước đi, tôi bơi thêm một lát."
Cơ thể Lý Cửu Lộ lại chìm vào trong nước lần nữa, bàn chân đạp vào thành bể lao đi, rất lâu không ngoi đầu lên.
Mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng.
Trì Kiến thoáng nhướn mày, không nghĩ Lý Cửu Lộ cũng có sở thích này. Anh hít sâu một hơi, theo cô chìm vào trong nước.
Cuối cùng Trì Kiến nín thở thua cô.
Trì Kiến lên bờ, xỏ dép lê, tiện tay đưa dép của cô đến bên chân cô.
"Thời gian nín thở lâu nhất của cô là bao lâu?"
Cửu Lộ vừa đi vừa tháo mũ bơi: "Năm mười bốn tuổi nhiều nhất là bốn phút, sau đó không thường xuyên luyện, nên có thụt lùi đi. Anh thì sao?"
"Hai phút." Trì Kiến gạt nước trên ngực: "Cô rất giỏi."
Cô gật gật đầu: "Năm tôi mười bốn tuổi đều tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, khi đó bố tôi cố ý bồi dưỡng tôi ở phương diện này, cho nên mỗi ngày huấn luyện ít nhất bốn giờ."
"Bơi lội chuyên nghiệp?"
"Coi như vậy đi." Cửu Lộ trả lời lập lờ nước đôi: "Người trong nhà nghĩ như vậy."
***
Vận động kịch liệt làm cho thần kinh hưng phấn, đêm nay Cửu Lộ mất ngủ.
Ngày hôm sau đi học cô nhấc không nổi tinh thần, giữa trưa, cùng Mã Tiểu Dã ăn cơm trong căn tin của trường. Cách khảo sát cuối kì một khoảng thời gian, bạn học nào cũng có vẻ khẩn trương, đi lại vội vã.
Mã Tiểu Dã cắm ống hút vào hộp sữa bò, đẩy đến trước mặt cô: "Sắp kiểm tra rồi, bồi bổ não đi."
Cửu Lộ ngước mắt nhìn, đẩy về: "Cậu nên bổ đi, tớ bổ não dùng cũng như không dùng."
"Thi không tốt mẹ cậu lại nổi giận đấy."
Cô gẩy vài hạt cơm, thở dài một hơi: "Căn bản tớ không học được chút nào, bức chết tớ cũng vô dụng thôi."
"Vậy cậu không muốn đi học thì muốn làm cái gì?" Mã Tiểu Dã thuận miệng hỏi.
Lý Cửu Lộ dừng động tác lại, liếc cậu một cái, không trả lời.
Hai người trầm mặc ăn một lát, cô chậm rãi đẩy cà rốt ra: "Mã Dã, hôm qua cậu tới trường dự tiết tự học à?"
"Ừ." Quai hàm Mã Tiểu Dã phồng lên, tướng ăn của con trai không được đẹp: "Sao thế?"
"Không, chỉ hỏi một chút thôi." Cửu Lộ thu ánh mắt về, và nhanh hai miếng.
Giải quyết xong cơm trưa, hai người đi ra quầy bán quà vặt mua nước ngọt.
Ra đến nơi gặp phải Lương Húc, nhìn thấy bọn họ, từ rất xa đã cười toét miệng chạy tới.
Cửu Lộ theo bản năng nắm thật chặt chai nước trong tay, nhanh chóng ngẩng đầu uống một hớp lớn.
Lương Húc: "Hóa ra hai người các cậu đang ở chỗ này." Cậu thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, duỗi tay cướp lấy chai nước ngọt của Lý Cửu Lộ.
Mã Tiểu Dã ngăn lại, cười mắng: "Cậu uống nước của con gái thế kia, có thấy độc ác không hả, tự mình chạy ra mua đi."
"Tớ không mang tiền." Lương Húc cười hì hì: "Hơn nữa, Cửu Lộ cũng không phải người ngoài, chai nước to như này mình cô ấy uống không hết đâu."
"Đồ không biết xấu hổ." Mã Tiểu Dã thật là phục cậu, móc ra năm đồng từ trong túi quần: "Ngày mai còn mười đồng nhé."
Cậu chạy ra đằng sau: "Chúng mình ai cũng như ai thôi. Đứng đây chờ tớ rồi cùng đi nhé."
Hai người không đợi, tiếp tục đi về phòng học.
Được nửa đường, Lương Húc đuổi theo, chai nước ngọt trong tay đã uống hơn nửa bình: "Thật là vô tâm, đã nói hai ngươi chờ tớ mà."
Mã Tiểu Dã đập vào tay cậu: "Cậu ôn tập thế nào rồi, giữa trưa còn đi ra ngoài đá bóng à?"
"Thế có sao, hoạt động kết hợp học tập hiệu quả càng tốt." Cậu không để ý chút nào: "Thế nào, buổi tối chơi mấy trận đi?"
"Tớ không rảnh như cậu."
"Đừng ở chỗ này ra vẻ đáng thương, tớ nghe nói, hôm qua Mạc Khả Diễm về, cậu cùng người ta đi dạo đến trưa."
Bước chân Mã Tiểu Dã đột nhiên dừng lại, nhìn Lý Cửu Lộ, vừa vặn chạm vào ánh mắt của cô.
Không khí yên tĩnh trong nháy mắt, chỉ có Lương Húc vẫn không rõ chuyện gì: "Sao dừng lại thế?"
Lúc này Mã Tiểu Dã mới cất bước, sờ sờ sau cổ: "Hôm qua còn có bọn Triệu Huy mà, cũng không đến trưa, gần tối mới tùy tiện ăn bữa cơm thôi." Lời này nói xong coi như có chút lạnh nhạt, cũng không biết giải thích cho ai nghe.
Đi được vài bước, cậu nhìn Lý Cửu Lộ: "Đang nghĩ gì vậy?"
Cửu Lộ ngẩng đầu, cười nhẹ: "Mạc Khả Diễm có khỏe không?"
Mã Tiểu Dã tạm dừng vài giây: "Chắc là ổn. Tớ cũng không hỏi."
Một tuần sau, chào đón kiểm tra cuối kì.
Trong hai ngày, bốn tháng phấn đấu, dù tốt hay xấu, đều sẽ thể hiện trên mấy tờ giấy mỏng.
Lý Cửu Lộ còn chưa có cảm giác gì, thoáng chốc đã thi xong rồi.
Theo thường lệ nghỉ ngơi mấy ngày, chờ đến khi có kết quả, trường học sẽ sắp xếp tiếp tục học, muốn nghỉ tiếp phải đợi đến lúc ăn tết.
Giang Mạn cũng đặc biệt để cô thư giãn một chút, đồng ý cho cô ra ngoài với bạn bè, hoặc là đi giúp đỡ viện dưỡng lão.
Cửu Lộ không có nhiều bạn, đa số thời gian đều ở trong nhà bơi, thời gian còn lại đều dùng để ngủ.
Hôm nay, cô định đến bên kia nhà cũ, vừa mới xuống tầng, có điện thoại gọi đến.
Trong phòng không có ai, cô nhấc máy.
"Alo?"
Bên kia dừng hai giây: "Lý Cửu Lộ?"
Cô cũng dừng một chút, dựa vào bàn: "Là anh à."
Trì Kiến cười: "Nghe ra tôi à?"
"Ừ."
Đầu kia không nói chuyện, thấp thoáng truyền đến tiếng nhạc và tiếng người nói chuyện. Chắc là ở trong tiệm.
Lý Cửu Lộ: "Anh tìm tôi có việc gì không?" Cô bỗng nhiên nhớ ra, liên tục hỏi: "Sao anh biết số điện thoại của nhà tôi?"
Trì Kiến cười khẽ: "Cô ngốc, tầng một viện dưỡng lão có người phụ trách thông báo mà."
Giày cô di di mặt đất: "Vậy anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Mấy ngày không gặp cô, muốn hỏi một chút cô đang bận cái gì."
"Bận kiểm tra." Cửu Lộ nói.
"Thi xong rồi à?"
"Ừ."
"Thi thế nào?"
Cô nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Có thể đổi đề tài khác không." Cửu Lộ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cân nhắc: "Lần trước nói mời anh ăn cơm, khi nào thì anh có thời gian?"
"Tôi tùy lúc." Đầu kia anh giống như đang mở cửa ra ngài, âm thanh hỗn loạn biến mất, có thể nghe thấy tiếng hít thở nhàm chán.
"Vậy tối nay nhé."
"Vội thế à?" Trì Kiến có chút ngoài ý muốn.
Lý Cửu Lộ nắm vạt áo len: "Chờ mẹ tôi thấy kết quả, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."
Hết chương 12
(1): "Thư trung tự hữu nhan như ngọc" nghĩa là Trong sách có người con gái dung nhan đẹp như ngọc. Câu nói này xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, nguyên văn như sau:
Phú gia bất dụng mãi lương điền,
Thư trung tự hữu thiên chung túc;
An cư bất dụng giá cao lâu,
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
Thú thê mạc hận vô lương môi,
Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
Thư trung xa mã đa như thốc;
Nam nhi dục toại bình sinh chí,
Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc
Tạm dịch:
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc;
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
Ý nghĩa sâu xa là sức hấp dẫn, sự hữu ích của sách. Người đọc sách đi tìm cái đẹp trong sách, trong kinh thư, nhờ đó, tâm hồn người đọc thêm hiểu biết, ngày một thăng hoa, thực hiện và đạt được cuộc sống hạnh phúc cao cả và bền vững.
Thứ Kình
Đánh giá:
Truyện Thứ Kình
Story
Chương 12
9.0/10 từ 18 lượt.