Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
Chương 6
97@-
16
Mấy ngày sau, trong cung lại có thánh chỉ truyền đến.
Nhưng lần này không phải Hoàng thượng triệu kiến, mà là Hoàng hậu tổ chức thưởng hoa yến ở Ngự hoa viên, mời các vị mệnh phụ vào cung cùng vui.
Vào ngày diễn ra thưởng hoa yến, đúng vào tiết trời vàng của mùa thu, trong Ngự hoa viên hải đường đua nở, đan quế hé nhụy, hương thơm thoang thoảng.
Hoàng hậu còn chưa đến, các vị mệnh phụ đã tụm ba tụm bảy lại một chỗ chuyện trò.
Nhìn quanh bốn phía, nhưng mãi không thấy trưởng tỷ đâu, theo lý mà nói, trưởng tỷ với thân phận là Võ An Hầu phu nhân, đáng lẽ phải sớm có mặt ở buổi thưởng hoa yến này.
Trong lòng ta dần trào dâng một nỗi bất an: “Lan Hương, ngươi đi hỏi xem Võ An Hầu phu nhân đã đến chưa.”
Không lâu sau, Lan Hương quay trở lại: “Bẩm Vương phi, Võ An Hầu phu nhân vừa mới đến, hiện đang ở phía hòn non bộ Thái Hồ Thạch.”
Ta vội vã chạy đến, chỉ thấy trưởng tỷ bị Ung Vương phi một tay đẩy ngã xuống đất, trưởng tỷ loạng choạng ngã trên phiến đá xanh, còn Lý Chước Hoa đang đứng trên cao nhìn xuống nàng ấy.
Ta nhanh chân bước tới đỡ trưởng tỷ dậy, lúc ngẩng đầu lên, đáy mắt đã ngưng tụ một lớp sương lạnh: “Ung Vương phi, người đây là có ý gì?”
Lý Chước Hoa từ nhỏ đã được vạn người yêu chiều, nên nuôi dưỡng thành tính cách kiêu căng ngang ngược, sau khi trở thành Ung Vương phi cũng chưa từng thu liễm, vẫn ngang ngược như cũ.
Nàng ta dùng khăn lụa chậm rãi lau đầu ngón tay: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tấn Vương phi, trưởng tỷ của ngươi không hiểu quy củ, ta dạy dỗ nàng ta một chút.”
Ta tức giận đến bật cười: “Ung Vương phi, không biết trưởng tỷ của ta không hiểu quy củ ở chỗ nào?”
Lý Chước Hoa ném chiếc khăn lụa vừa lau tay xuống đất, khinh thường nói: “Trưởng tỷ của ngươi thấy ta, xông xáo l* m*ng cũng không hành lễ, tự nhiên là không hiểu quy củ.”
Tỳ nữ Liên Tâm bên cạnh trưởng tỷ không nhịn được giải thích: “Rõ ràng là người đụng phải chúng ta trước…”
Ta vốn không phải là người nhiều chuyện, nhưng vì chuyện của Sở Minh Châu, trong lòng vô cùng căm hận Ung Vương, nay lại thấy Lý Chước Hoa ngang ngược như vậy, quyết định phải ra mặt vì trưởng tỷ một lần.
Ta nhẹ nhàng giữ tay Liên Tâm lại, ra hiệu cho nàng ấy không cần nhiều lời, sau đó quay sang nhìn Lý Chước Hoa, khẽ mỉm cười: “Nếu đã như vậy, ta đây phải cảm tạ người cho phải lẽ mới được.”
Lý Chước Hoa sửng sốt một chút, rõ ràng không ngờ ta sẽ nói như vậy, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc.
Ta làm như không thấy, tiếp tục chậm rãi nói: “Không chỉ ta phải cảm tạ người, mà Hoàng hậu nương nương cũng nên cảm tạ người.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Sắc mặt Lý Chước Hoa đột nhiên thay đổi, giọng nói đột nhiên cao vút lên.
Sắc mặt ta không đổi: “Nơi này là Ngự hoa viên, hôm nay là thưởng hoa yến do Hoàng hậu nương nương tổ chức, mà trưởng tỷ của ta là Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân. Nếu nàng ấy thật sự có chỗ thất lễ, tự có Hoàng hậu nương nương dạy bảo. Nhưng người thì hay rồi, lại giành trước Hoàng hậu để ‘làm thay’ – nhiệt tình đến thế, Hoàng hậu nương nương sao có thể không cảm tạ được?”
Nghe xong lời ta nói, Lý Chước Hoa lập tức thẹn quá hoá giận, giơ tay lên, không thèm để ý xông về phía ta và trưởng tỷ.
Ta vội vàng xoay người che cho trưởng tỷ, chỉ là cái tát của nàng ta còn chưa giáng xuống, một tiếng “Càn rỡ” đầy uy nghiêm và sắc bén đã chặn đứng động tác của nàng ta lại.
Ta theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa có một nữ tử mặc phụng bào màu đỏ thẫm đang đứng, toàn thân toát lên khí chất ung dung hoa quý, không giận mà uy.
Mặc dù ta chưa từng gặp Hoàng hậu, nhưng giờ phút này cũng hiểu được bà ấy là ai.
Vội vàng cùng mọi người cúi mình hành lễ: “Bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
17
Trái tim ta đập như trống dồn, gây ra chuyện như vậy ở thưởng hoa yến, không biết Hoàng hậu sẽ xử trí mấy người bọn ta ra sao.
Một lát sau, một đôi hài gấm thêu phượng hoàng vàng dừng lại trước mắt ta.
Hoàng hậu đích thân cúi người đỡ ta dậy: “Ngươi là Minh Vi phải không, trong lúc nguy nan, điều đầu tiên liền nghĩ đến bảo vệ trưởng tỷ, có thể thấy là người có tình có nghĩa.”
Ta đang định nói, đa tạ Hoàng hậu thì lại đột nhiên nghe vị chưởng sự cô cô bên cạnh Hoàng hậu khẽ ho một tiếng, lập tức hiểu ý, lời đến bên miệng liền đổi khác: “Đa tạ Mẫu hậu, tất cả đều nhờ Mẫu hậu chiếu cố.”
Hoàng hậu hài lòng gật đầu một cái, lúc nhìn sang Ung Vương phi, trong mắt đã có thêm vài phần không vui: “Ung Vương phi, ngươi có cần bổn cung cảm tạ ngươi không…”
Lý Chước Hoa không còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi nữa, cơ thể quỳ trên đất có hơi run rẩy: “Thần thiếp… Thần thiếp biết sai rồi…”
Hoàng hậu lơ đãng giơ tay lên một cái: “Được rồi, không cần nói nữa. Đưa Ung Vương phi đến chỗ Thục Quý phi, để Thục Quý phi dạy dỗ lại quy củ cho nàng ta.”
Thục Quý phi là sinh mẫu của Ung Vương, hành động này của Hoàng hậu rõ ràng là mượn Lý Chước Hoa để răn đe Thục Quý phi.
Thực ra nói cho cùng, Lý Chước Hoa cũng giống như ta, chẳng qua đều là một quân cờ trong ván cờ chốn thâm cung này mà thôi.
Khác với cách đối đãi với Ung Vương phi, thái độ của Hoàng hậu đối với ta, có thể nói là hòa nhã vui vẻ.
Sau một buổi thưởng hoa yến, tất cả mọi người đều biết Tấn Vương phi đã được Hoàng hậu coi trọng.
Đợi đến khi thưởng hoa yến kết thúc, cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội để ở riêng với trưởng tỷ.
Màn đêm dần buông, bọn ta sóng vai bước trên con đường trong cung để ra ngoài, Liên Tâm và Lan Hương đi theo sau chúng ta từ xa.
Trưởng tỷ mặc dù mặc trên mình bộ hoa phục châu ngọc, nhưng không che giấu được vẻ tiều tụy giữa hai hàng lông mày.
Ta nhìn gò má gầy gò của tỷ ấy, trong lòng chua xót khó kìm nén: “Trưởng tỷ… Tỷ sống không tốt, phải không.”
“Minh Vi, chẳng có gì tốt hay không tốt cả, đây chính là số mệnh của ta.” Trưởng tỷ cười một cách yếu ớt, “Còn muội thì sao, ở Tấn Vương phủ thế nào? Hôm nay Hoàng hậu tại sao lại đối xử với muội như vậy, muội có hiểu không?”
Trưởng tỷ đã sống vô cùng gian khổ, nhưng vẫn luôn canh cánh lo cho ta.
Sống mũi ta hơi cay: “Trưởng tỷ không cần lo lắng, muội ở Tấn Vương phủ vẫn ổn. Hành động hôm nay của Hoàng hậu, chẳng qua là vì muội là Tấn Vương phi – Thái tử và Ung Vương thế như nước với lửa, nếu Tấn Vương có thể nghiêng về phía Thái tử, đối với bà ấy mà nói tự nhiên là một điều tốt nhất.”
Trưởng tỷ khẽ gật đầu: “Trong lòng muội hiểu rõ là tốt rồi.”
Ta nhớ lại lúc trưởng tỷ còn ở nhà, hoạt bát rạng rỡ biết bao, bây giờ thành hôn chưa đầy ba năm, lại giống như một bà lão, ánh mắt đã mất hết thần sắc.
Ta đột nhiên siết chặt tay tỷ ấy: “Trưởng tỷ, tỷ có muốn rời khỏi kinh thành không?”
Bước chân tỷ ấy khựng lại, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc: “…Có ý gì?”
Ta cẩn thận nhìn quanh bốn phía, chắc chắn xung quanh không có ai, Lan Hương và Liên Tâm cũng không nghe được bọn ta nói chuyện, mới thấp giọng nói: “Sau khi trưởng tỷ thành hôn, muội vốn đã quyết ý trốn khỏi tướng phủ, rời khỏi kinh thành, ngay cả thân phận giả và lộ dẫn cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng cuối cùng Thánh thượng ban hôn, muội không thể không dừng kế hoạch, những thứ đó muội vẫn còn giữ, nếu trưởng tỷ muốn, có thể dùng để rời khỏi kinh thành.”
Nghe vậy, trưởng tỷ giống như bất động.
"Trưởng tỷ không cần lo lắng về sinh kế sau này," Ta vội vàng bổ sung, "Muội sẽ chuẩn bị đủ lộ phí. Giang Nam mưa bụi, tái ngoại gió dài, thiên hạ rộng lớn, đâu đâu mà chẳng có chốn dung thân."
Hồi lâu sau, tỷ ấy lắc đầu.
Tỷ ấy nhìn về phía bức tường cung màu đỏ son kia: “Minh Vi, muội có nghĩ những vị nương nương trong cung này muốn sống ở nơi vuông vức này không?”
Ta lắc đầu: “Nếu có thể chọn, bọn họ chắc chắn không muốn.”
Trưởng tỷ khẽ thở dài: “Đúng vậy, bọn họ cũng không muốn, nhưng thứ giam cầm bọn họ, xưa nay chưa từng là bức tường cao ngất này.”
Sau khi trở về Vương phủ, ta lo lắng cho trưởng tỷ, mấy lần cho người đưa thiệp đến Võ An Hầu phủ, tỷ ấy đều tránh không gặp.
Sau đó nữa, ta không còn tâm trí để lo những chuyện này.
Bởi vì chuyện ở Học Tử Phường đã bị vạch trần, nhưng người vạch trần chuyện này không phải Tiêu Diễn, mà là Ung Vương.
Buổi triều sớm hôm đó, trên điện Kim Loan, Đế vương ngồi trên cao.
Ung Vương và đám văn quan dưới trướng của hắn ta cùng nhau dâng sớ vạch tội Thái tử, trên tấu sớ từng chữ từng câu đều là chuyện ở Học Tử Phường năm Sùng Ninh thứ hai mươi, nội dung chi tiết, bắt đầu từ việc gian lận khoa cử, kết thúc bằng trận hỏa hoạn ở Học Tử Phường.
Mà Tạ Thiên cũng trở mặt ngay tại triều, thừa nhận chuyện gian lận khoa cử, khóc lóc như mưa thú nhận rằng năm đó mình bị Thái tử uy h**p, và dâng lên một bức huyết thư ngay trước mặt mọi người – Đó là do Liễu Ký Minh viết, bên trên còn có chữ ký của hơn hai trăm vị sĩ tử.
Trên huyết thư viết rõ ràng quá trình gian lận khoa cử, do Thái tử cầm đầu, Tạ Thiên hỗ trợ, khoa cử còn chưa bắt đầu, đã sớm định xong người trúng cử.
Chuyện này vừa nổ ra, cả triều đình xôn xao, Hoàng đế thổ huyết ngất đi ngay trên đại điện.
Trước khi ngất đi, khẩu dụ cuối cùng, là lệnh cho Cấm vệ quân lập tức bao vây Đông cung, giam lỏng Thái tử.
Nghe nói lúc Cấm vệ quân đến Đông cung, Thái tử còn chưa tỉnh, thật đáng thương cho Thái tử vẫn còn đang trong lòng mỹ nhân, đã nghe được hung tin như vậy.
Ngay khi biết được chuyện này, ta lập tức đi tìm Tiêu Diễn.
Khác với sự sốt ruột như lửa đốt của ta, Tiêu Diễn đang ngồi trong hoa viên gảy đàn.
Ta thẳng thừng hỏi: "Vương gia, chuyện trên triều sớm hôm nay, người thấy thế nào?"
Tiêu Diễn không trả lời, ngược lại là Vương quản sự đứng bên cạnh đã đưa cho ta một thứ.
Ta mở ra xem một chút, lập tức cứng đờ tại chỗ. Thứ Vương quản sự đưa cho ta là tấu sớ, còn là tấu sớ mà sáng nay Ung Vương dùng để vạch tội Thái tử!
Bên tai tiếng đàn vẫn vang lên, không hiểu tại sao ta lại có chút kinh hãi.
Ung Vương vạch tội Thái tử xảy ra hai canh giờ trước, chỉ trong vòng hai canh giờ, tấu sớ đã từ trong cung đến tay Tiêu Diễn…
Con người Tiêu Diễn… Quả thật là sâu không lường được.
Đợi đến khi ta đọc xong tấu sớ, tiếng đàn cũng đã ngừng.
Tiêu Diễn hỏi: “Thế nào? Nhìn ra được gì rồi?”
Ta siết chặt tấu sớ: “Phụ thân dường như đã đổi sang phò tá Ung Vương rồi.”
Khóe miệng Tiêu Diễn khẽ nhếch lên: “Ồ, nàng làm sao nhìn ra được?”
“Về vụ án Học Tử Phường, những điều được thuật lại trong bản tấu sớ này phần lớn là sự thật. Chỉ có một điểm, trong này viết rất nhiều về tội của Thái tử, còn tội của Tể tướng, thì chỉ lướt qua.” Ta chậm rãi khép tấu sớ lại, trầm giọng nói, “Vụ án phát triển đến ngày hôm nay, việc gian lận khoa cử ngược lại đã trở thành chi tiết nhỏ nhặt, mấu chốt thực sự nằm ở chỗ trận hỏa hoạn ở Học Tử Phường rốt cuộc là do ai phóng. Nhưng trong tấu sớ của Ung Vương, về chuyện phóng hỏa hoàn toàn không nhắc đến Tể tướng, chỉ đổ hết toàn bộ tội lỗi cho Thái tử.”
Ta ngước mắt nhìn về phía Tiêu Diễn: “Ung Vương chắc chắn không thể nào tốt bụng muốn tha cho phụ thân, vậy thì chỉ có một khả năng, hai người bọn họ đã đạt thành đồng minh.”
Tiêu Diễn vỗ tay nói: “Vương phi thông tuệ như vậy, thật khiến bổn vương tự thấy hổ thẹn.”
Ta không đoán được tâm tư của Tiêu Diễn, chỉ có thể thăm dò hỏi: “Vương gia định đối phó thế nào?”
Tiêu Diễn không trả lời trực tiếp, mà chuyển chủ đề: “Nàng có biết mẫu thân của ta chết như thế nào không?”
“Theo lời đồn… Huyên phi nương nương là bệnh mất.”
“Ha, bệnh mất… Vì thể diện hoàng gia, tự kết liễu tính mạng cũng có thể nói thành là bệnh mất.”
Trong lòng ta chấn động, tần phi tự vẫn là tội lớn, Huyên phi sao có thể làm ra lựa chọn như vậy.
“Mẫu thân của ta xuất thân không tốt, vốn là một cung nữ ở Hoán Y Cục, vì dung mạo diễm lệ, được phụ hoàng để mắt tới, phong làm Quý nhân. Sau này vì sinh ra ta, được phong làm Huyên phi. Nhưng Hoàng hậu và Thục Quý phi vẫn không dung tha cho bà ấy, khắp nơi gây khó dễ, bà ấy đã sống rất cẩn thận rồi, nhưng bọn họ vẫn không chịu buông tha, vu khống bà ấy dùng thuật vu cổ trong cung, cuối cùng, bà ấy đã bị bức chết.” Giọng điệu của Tiêu Diễn đột nhiên trở nên rất nhẹ, “Bởi vì là tự vẫn, ngay cả hoàng lăng cũng không được vào. Thi thể chỉ có thể vứt ở bãi tha ma, mặc cho chó hoang cắn xé...”
Cổ họng ta nghẹn lại: "Tại sao người lại nói với ta những điều này?"
Trong mắt Tiêu Diễn loé lên tia sáng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh đến mức như lưỡi dao băng đã được tẩm độc, khiến người ta không rét mà run: “Ta muốn nói cho nàng biết, giữa ta và Ung Vương, Thái tử – Không chết không thôi.”
Ta lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Diễn, quả thực bị dọa cho giật mình, dưới chân loạng choạng lùi lại nửa bước.
Hắn dường như nhận ra sự kinh sợ của ta, sắc mặt đột nhiên dịu lại: “Vương phi, nàng nói xem bức huyết thư kia của Tạ Thiên là từ đâu mà có?”
Giọng nói ta vô thức run rẩy: “Ta không biết… Nhưng ông ấy… Làm việc gì cũng thích để lại đường lui, bức huyết thư đó có lẽ chính là đường lui mà ông ấy đã để lại.”
Hắn lại hỏi: “Về chuyện Học Tử Phường, Vương phi còn có gì chưa nói với ta không?”
Ta cứng đờ lắc đầu.
Khóe môi Tiêu Diễn cong lên một nụ cười nhạt, chỉ là ý cười chưa chạm đến đáy mắt, hắn nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
16
Mấy ngày sau, trong cung lại có thánh chỉ truyền đến.
Nhưng lần này không phải Hoàng thượng triệu kiến, mà là Hoàng hậu tổ chức thưởng hoa yến ở Ngự hoa viên, mời các vị mệnh phụ vào cung cùng vui.
Vào ngày diễn ra thưởng hoa yến, đúng vào tiết trời vàng của mùa thu, trong Ngự hoa viên hải đường đua nở, đan quế hé nhụy, hương thơm thoang thoảng.
Hoàng hậu còn chưa đến, các vị mệnh phụ đã tụm ba tụm bảy lại một chỗ chuyện trò.
Nhìn quanh bốn phía, nhưng mãi không thấy trưởng tỷ đâu, theo lý mà nói, trưởng tỷ với thân phận là Võ An Hầu phu nhân, đáng lẽ phải sớm có mặt ở buổi thưởng hoa yến này.
Trong lòng ta dần trào dâng một nỗi bất an: “Lan Hương, ngươi đi hỏi xem Võ An Hầu phu nhân đã đến chưa.”
Không lâu sau, Lan Hương quay trở lại: “Bẩm Vương phi, Võ An Hầu phu nhân vừa mới đến, hiện đang ở phía hòn non bộ Thái Hồ Thạch.”
Ta vội vã chạy đến, chỉ thấy trưởng tỷ bị Ung Vương phi một tay đẩy ngã xuống đất, trưởng tỷ loạng choạng ngã trên phiến đá xanh, còn Lý Chước Hoa đang đứng trên cao nhìn xuống nàng ấy.
Ta nhanh chân bước tới đỡ trưởng tỷ dậy, lúc ngẩng đầu lên, đáy mắt đã ngưng tụ một lớp sương lạnh: “Ung Vương phi, người đây là có ý gì?”
Lý Chước Hoa từ nhỏ đã được vạn người yêu chiều, nên nuôi dưỡng thành tính cách kiêu căng ngang ngược, sau khi trở thành Ung Vương phi cũng chưa từng thu liễm, vẫn ngang ngược như cũ.
Nàng ta dùng khăn lụa chậm rãi lau đầu ngón tay: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tấn Vương phi, trưởng tỷ của ngươi không hiểu quy củ, ta dạy dỗ nàng ta một chút.”
Ta tức giận đến bật cười: “Ung Vương phi, không biết trưởng tỷ của ta không hiểu quy củ ở chỗ nào?”
Lý Chước Hoa ném chiếc khăn lụa vừa lau tay xuống đất, khinh thường nói: “Trưởng tỷ của ngươi thấy ta, xông xáo l* m*ng cũng không hành lễ, tự nhiên là không hiểu quy củ.”
Tỳ nữ Liên Tâm bên cạnh trưởng tỷ không nhịn được giải thích: “Rõ ràng là người đụng phải chúng ta trước…”
Ta vốn không phải là người nhiều chuyện, nhưng vì chuyện của Sở Minh Châu, trong lòng vô cùng căm hận Ung Vương, nay lại thấy Lý Chước Hoa ngang ngược như vậy, quyết định phải ra mặt vì trưởng tỷ một lần.
Ta nhẹ nhàng giữ tay Liên Tâm lại, ra hiệu cho nàng ấy không cần nhiều lời, sau đó quay sang nhìn Lý Chước Hoa, khẽ mỉm cười: “Nếu đã như vậy, ta đây phải cảm tạ người cho phải lẽ mới được.”
Lý Chước Hoa sửng sốt một chút, rõ ràng không ngờ ta sẽ nói như vậy, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc.
Ta làm như không thấy, tiếp tục chậm rãi nói: “Không chỉ ta phải cảm tạ người, mà Hoàng hậu nương nương cũng nên cảm tạ người.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Sắc mặt Lý Chước Hoa đột nhiên thay đổi, giọng nói đột nhiên cao vút lên.
Sắc mặt ta không đổi: “Nơi này là Ngự hoa viên, hôm nay là thưởng hoa yến do Hoàng hậu nương nương tổ chức, mà trưởng tỷ của ta là Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân. Nếu nàng ấy thật sự có chỗ thất lễ, tự có Hoàng hậu nương nương dạy bảo. Nhưng người thì hay rồi, lại giành trước Hoàng hậu để ‘làm thay’ – nhiệt tình đến thế, Hoàng hậu nương nương sao có thể không cảm tạ được?”
Nghe xong lời ta nói, Lý Chước Hoa lập tức thẹn quá hoá giận, giơ tay lên, không thèm để ý xông về phía ta và trưởng tỷ.
Ta vội vàng xoay người che cho trưởng tỷ, chỉ là cái tát của nàng ta còn chưa giáng xuống, một tiếng “Càn rỡ” đầy uy nghiêm và sắc bén đã chặn đứng động tác của nàng ta lại.
Ta theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa có một nữ tử mặc phụng bào màu đỏ thẫm đang đứng, toàn thân toát lên khí chất ung dung hoa quý, không giận mà uy.
Mặc dù ta chưa từng gặp Hoàng hậu, nhưng giờ phút này cũng hiểu được bà ấy là ai.
Vội vàng cùng mọi người cúi mình hành lễ: “Bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
17
Trái tim ta đập như trống dồn, gây ra chuyện như vậy ở thưởng hoa yến, không biết Hoàng hậu sẽ xử trí mấy người bọn ta ra sao.
Một lát sau, một đôi hài gấm thêu phượng hoàng vàng dừng lại trước mắt ta.
Hoàng hậu đích thân cúi người đỡ ta dậy: “Ngươi là Minh Vi phải không, trong lúc nguy nan, điều đầu tiên liền nghĩ đến bảo vệ trưởng tỷ, có thể thấy là người có tình có nghĩa.”
Ta đang định nói, đa tạ Hoàng hậu thì lại đột nhiên nghe vị chưởng sự cô cô bên cạnh Hoàng hậu khẽ ho một tiếng, lập tức hiểu ý, lời đến bên miệng liền đổi khác: “Đa tạ Mẫu hậu, tất cả đều nhờ Mẫu hậu chiếu cố.”
Hoàng hậu hài lòng gật đầu một cái, lúc nhìn sang Ung Vương phi, trong mắt đã có thêm vài phần không vui: “Ung Vương phi, ngươi có cần bổn cung cảm tạ ngươi không…”
Lý Chước Hoa không còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi nữa, cơ thể quỳ trên đất có hơi run rẩy: “Thần thiếp… Thần thiếp biết sai rồi…”
Hoàng hậu lơ đãng giơ tay lên một cái: “Được rồi, không cần nói nữa. Đưa Ung Vương phi đến chỗ Thục Quý phi, để Thục Quý phi dạy dỗ lại quy củ cho nàng ta.”
Thục Quý phi là sinh mẫu của Ung Vương, hành động này của Hoàng hậu rõ ràng là mượn Lý Chước Hoa để răn đe Thục Quý phi.
Thực ra nói cho cùng, Lý Chước Hoa cũng giống như ta, chẳng qua đều là một quân cờ trong ván cờ chốn thâm cung này mà thôi.
Khác với cách đối đãi với Ung Vương phi, thái độ của Hoàng hậu đối với ta, có thể nói là hòa nhã vui vẻ.
Sau một buổi thưởng hoa yến, tất cả mọi người đều biết Tấn Vương phi đã được Hoàng hậu coi trọng.
Đợi đến khi thưởng hoa yến kết thúc, cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội để ở riêng với trưởng tỷ.
Màn đêm dần buông, bọn ta sóng vai bước trên con đường trong cung để ra ngoài, Liên Tâm và Lan Hương đi theo sau chúng ta từ xa.
Trưởng tỷ mặc dù mặc trên mình bộ hoa phục châu ngọc, nhưng không che giấu được vẻ tiều tụy giữa hai hàng lông mày.
Ta nhìn gò má gầy gò của tỷ ấy, trong lòng chua xót khó kìm nén: “Trưởng tỷ… Tỷ sống không tốt, phải không.”
“Minh Vi, chẳng có gì tốt hay không tốt cả, đây chính là số mệnh của ta.” Trưởng tỷ cười một cách yếu ớt, “Còn muội thì sao, ở Tấn Vương phủ thế nào? Hôm nay Hoàng hậu tại sao lại đối xử với muội như vậy, muội có hiểu không?”
Trưởng tỷ đã sống vô cùng gian khổ, nhưng vẫn luôn canh cánh lo cho ta.
Sống mũi ta hơi cay: “Trưởng tỷ không cần lo lắng, muội ở Tấn Vương phủ vẫn ổn. Hành động hôm nay của Hoàng hậu, chẳng qua là vì muội là Tấn Vương phi – Thái tử và Ung Vương thế như nước với lửa, nếu Tấn Vương có thể nghiêng về phía Thái tử, đối với bà ấy mà nói tự nhiên là một điều tốt nhất.”
Trưởng tỷ khẽ gật đầu: “Trong lòng muội hiểu rõ là tốt rồi.”
Ta nhớ lại lúc trưởng tỷ còn ở nhà, hoạt bát rạng rỡ biết bao, bây giờ thành hôn chưa đầy ba năm, lại giống như một bà lão, ánh mắt đã mất hết thần sắc.
Ta đột nhiên siết chặt tay tỷ ấy: “Trưởng tỷ, tỷ có muốn rời khỏi kinh thành không?”
Bước chân tỷ ấy khựng lại, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc: “…Có ý gì?”
Ta cẩn thận nhìn quanh bốn phía, chắc chắn xung quanh không có ai, Lan Hương và Liên Tâm cũng không nghe được bọn ta nói chuyện, mới thấp giọng nói: “Sau khi trưởng tỷ thành hôn, muội vốn đã quyết ý trốn khỏi tướng phủ, rời khỏi kinh thành, ngay cả thân phận giả và lộ dẫn cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng cuối cùng Thánh thượng ban hôn, muội không thể không dừng kế hoạch, những thứ đó muội vẫn còn giữ, nếu trưởng tỷ muốn, có thể dùng để rời khỏi kinh thành.”
Nghe vậy, trưởng tỷ giống như bất động.
"Trưởng tỷ không cần lo lắng về sinh kế sau này," Ta vội vàng bổ sung, "Muội sẽ chuẩn bị đủ lộ phí. Giang Nam mưa bụi, tái ngoại gió dài, thiên hạ rộng lớn, đâu đâu mà chẳng có chốn dung thân."
Hồi lâu sau, tỷ ấy lắc đầu.
Tỷ ấy nhìn về phía bức tường cung màu đỏ son kia: “Minh Vi, muội có nghĩ những vị nương nương trong cung này muốn sống ở nơi vuông vức này không?”
Ta lắc đầu: “Nếu có thể chọn, bọn họ chắc chắn không muốn.”
Trưởng tỷ khẽ thở dài: “Đúng vậy, bọn họ cũng không muốn, nhưng thứ giam cầm bọn họ, xưa nay chưa từng là bức tường cao ngất này.”
Sau khi trở về Vương phủ, ta lo lắng cho trưởng tỷ, mấy lần cho người đưa thiệp đến Võ An Hầu phủ, tỷ ấy đều tránh không gặp.
Sau đó nữa, ta không còn tâm trí để lo những chuyện này.
Bởi vì chuyện ở Học Tử Phường đã bị vạch trần, nhưng người vạch trần chuyện này không phải Tiêu Diễn, mà là Ung Vương.
Buổi triều sớm hôm đó, trên điện Kim Loan, Đế vương ngồi trên cao.
Ung Vương và đám văn quan dưới trướng của hắn ta cùng nhau dâng sớ vạch tội Thái tử, trên tấu sớ từng chữ từng câu đều là chuyện ở Học Tử Phường năm Sùng Ninh thứ hai mươi, nội dung chi tiết, bắt đầu từ việc gian lận khoa cử, kết thúc bằng trận hỏa hoạn ở Học Tử Phường.
Mà Tạ Thiên cũng trở mặt ngay tại triều, thừa nhận chuyện gian lận khoa cử, khóc lóc như mưa thú nhận rằng năm đó mình bị Thái tử uy h**p, và dâng lên một bức huyết thư ngay trước mặt mọi người – Đó là do Liễu Ký Minh viết, bên trên còn có chữ ký của hơn hai trăm vị sĩ tử.
Trên huyết thư viết rõ ràng quá trình gian lận khoa cử, do Thái tử cầm đầu, Tạ Thiên hỗ trợ, khoa cử còn chưa bắt đầu, đã sớm định xong người trúng cử.
Chuyện này vừa nổ ra, cả triều đình xôn xao, Hoàng đế thổ huyết ngất đi ngay trên đại điện.
Trước khi ngất đi, khẩu dụ cuối cùng, là lệnh cho Cấm vệ quân lập tức bao vây Đông cung, giam lỏng Thái tử.
Nghe nói lúc Cấm vệ quân đến Đông cung, Thái tử còn chưa tỉnh, thật đáng thương cho Thái tử vẫn còn đang trong lòng mỹ nhân, đã nghe được hung tin như vậy.
Ngay khi biết được chuyện này, ta lập tức đi tìm Tiêu Diễn.
Khác với sự sốt ruột như lửa đốt của ta, Tiêu Diễn đang ngồi trong hoa viên gảy đàn.
Ta thẳng thừng hỏi: "Vương gia, chuyện trên triều sớm hôm nay, người thấy thế nào?"
Tiêu Diễn không trả lời, ngược lại là Vương quản sự đứng bên cạnh đã đưa cho ta một thứ.
Ta mở ra xem một chút, lập tức cứng đờ tại chỗ. Thứ Vương quản sự đưa cho ta là tấu sớ, còn là tấu sớ mà sáng nay Ung Vương dùng để vạch tội Thái tử!
Bên tai tiếng đàn vẫn vang lên, không hiểu tại sao ta lại có chút kinh hãi.
Ung Vương vạch tội Thái tử xảy ra hai canh giờ trước, chỉ trong vòng hai canh giờ, tấu sớ đã từ trong cung đến tay Tiêu Diễn…
Con người Tiêu Diễn… Quả thật là sâu không lường được.
Đợi đến khi ta đọc xong tấu sớ, tiếng đàn cũng đã ngừng.
Tiêu Diễn hỏi: “Thế nào? Nhìn ra được gì rồi?”
Ta siết chặt tấu sớ: “Phụ thân dường như đã đổi sang phò tá Ung Vương rồi.”
Khóe miệng Tiêu Diễn khẽ nhếch lên: “Ồ, nàng làm sao nhìn ra được?”
“Về vụ án Học Tử Phường, những điều được thuật lại trong bản tấu sớ này phần lớn là sự thật. Chỉ có một điểm, trong này viết rất nhiều về tội của Thái tử, còn tội của Tể tướng, thì chỉ lướt qua.” Ta chậm rãi khép tấu sớ lại, trầm giọng nói, “Vụ án phát triển đến ngày hôm nay, việc gian lận khoa cử ngược lại đã trở thành chi tiết nhỏ nhặt, mấu chốt thực sự nằm ở chỗ trận hỏa hoạn ở Học Tử Phường rốt cuộc là do ai phóng. Nhưng trong tấu sớ của Ung Vương, về chuyện phóng hỏa hoàn toàn không nhắc đến Tể tướng, chỉ đổ hết toàn bộ tội lỗi cho Thái tử.”
Ta ngước mắt nhìn về phía Tiêu Diễn: “Ung Vương chắc chắn không thể nào tốt bụng muốn tha cho phụ thân, vậy thì chỉ có một khả năng, hai người bọn họ đã đạt thành đồng minh.”
Tiêu Diễn vỗ tay nói: “Vương phi thông tuệ như vậy, thật khiến bổn vương tự thấy hổ thẹn.”
Ta không đoán được tâm tư của Tiêu Diễn, chỉ có thể thăm dò hỏi: “Vương gia định đối phó thế nào?”
Tiêu Diễn không trả lời trực tiếp, mà chuyển chủ đề: “Nàng có biết mẫu thân của ta chết như thế nào không?”
“Theo lời đồn… Huyên phi nương nương là bệnh mất.”
“Ha, bệnh mất… Vì thể diện hoàng gia, tự kết liễu tính mạng cũng có thể nói thành là bệnh mất.”
Trong lòng ta chấn động, tần phi tự vẫn là tội lớn, Huyên phi sao có thể làm ra lựa chọn như vậy.
“Mẫu thân của ta xuất thân không tốt, vốn là một cung nữ ở Hoán Y Cục, vì dung mạo diễm lệ, được phụ hoàng để mắt tới, phong làm Quý nhân. Sau này vì sinh ra ta, được phong làm Huyên phi. Nhưng Hoàng hậu và Thục Quý phi vẫn không dung tha cho bà ấy, khắp nơi gây khó dễ, bà ấy đã sống rất cẩn thận rồi, nhưng bọn họ vẫn không chịu buông tha, vu khống bà ấy dùng thuật vu cổ trong cung, cuối cùng, bà ấy đã bị bức chết.” Giọng điệu của Tiêu Diễn đột nhiên trở nên rất nhẹ, “Bởi vì là tự vẫn, ngay cả hoàng lăng cũng không được vào. Thi thể chỉ có thể vứt ở bãi tha ma, mặc cho chó hoang cắn xé...”
Cổ họng ta nghẹn lại: "Tại sao người lại nói với ta những điều này?"
Trong mắt Tiêu Diễn loé lên tia sáng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh đến mức như lưỡi dao băng đã được tẩm độc, khiến người ta không rét mà run: “Ta muốn nói cho nàng biết, giữa ta và Ung Vương, Thái tử – Không chết không thôi.”
Ta lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Diễn, quả thực bị dọa cho giật mình, dưới chân loạng choạng lùi lại nửa bước.
Hắn dường như nhận ra sự kinh sợ của ta, sắc mặt đột nhiên dịu lại: “Vương phi, nàng nói xem bức huyết thư kia của Tạ Thiên là từ đâu mà có?”
Giọng nói ta vô thức run rẩy: “Ta không biết… Nhưng ông ấy… Làm việc gì cũng thích để lại đường lui, bức huyết thư đó có lẽ chính là đường lui mà ông ấy đã để lại.”
Hắn lại hỏi: “Về chuyện Học Tử Phường, Vương phi còn có gì chưa nói với ta không?”
Ta cứng đờ lắc đầu.
Khóe môi Tiêu Diễn cong lên một nụ cười nhạt, chỉ là ý cười chưa chạm đến đáy mắt, hắn nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
Đánh giá:
Truyện Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
Story
Chương 6
10.0/10 từ 48 lượt.