Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
Chương 11
130@-
31
Quân phản loạn đã là nỏ mạnh hết đà, liên tiếp mấy trận thất bại, lòng người đã sớm tan rã.
Bây giờ chỉ còn lại mảnh đất Hoài Âm này, cũng là quê hương của Trần Quảng và Liễu Biến.
Hai người bọn họ khởi binh từ Hoài Âm, một đường đánh đến Vị Thủy, mắt thấy sắp áp sát kinh thành, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Hùng tâm tráng chí năm xưa đã chẳng còn lại bao nhiêu, bây giờ cũng chỉ là muốn giãy giụa cầu sinh mà thôi.
Theo tính toán của ta, nhiều nhất là năm ngày, là có thể công phá Hoài Âm.
Nhưng kỳ lạ là, Tiêu Diễn không tiếp tục tấn công, mà vẫn luôn án binh bất động.
Hai ngày sau, cổng thành Hoài Âm không đánh mà tự mở, quân phản loạn đầu hàng.
Để bảo toàn tính mạng, bọn họ còn giết Trần Quảng để lập công danh, chỉ riêng Liễu Biến không rõ tung tích.
Sau khi vào thành Hoài Âm, tìm kiếm mấy lần, cũng không tìm thấy Liễu Biến.
Trong đại trướng của quân doanh, Tiêu Diễn đang tự tay viết phong thư chiến thắng cuối cùng, sau khi viết xong, hắn đột nhiên nói với ta: “Minh Vi, ta cho người đưa nàng đến Nghiệp Thành nhé.”
Lời này của hắn thật sự kỳ quái, rõ ràng đã đánh thắng, nhưng lúc này lại muốn đưa ta đi…
Sau khi suy nghĩ một lát, ta đột nhiên bừng tỉnh: “Có phải kinh thành đã xảy ra chuyện gì không?”
Hắn nặng nề gật đầu: “Từng phong thư chiến thắng gửi về, đã khiến Ung Vương hoàn toàn không ngồi yên được nữa, hắn ta đã liên kết với Lý Nhạc, chỉ đợi phong thư chiến thắng này của Hoài Âm vừa đến, sẽ lập tức bức cung mưu phản.”
Ta nắm lấy tay Tiêu Diễn, nói từng chữ một: “Ta cùng ngài đồng quy.”
Đồng hành cùng Tiêu Diễn suốt một chặng đường, bọn ta đã trải qua rất nhiều, ta không thể vào lúc này chỉ lo cho an nguy của bản thân.
Thần sắc hắn ngưng trọng: “Nàng biết không, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, để không đánh rắn động cỏ, ta không thể mang theo đại quân cùng trở về…”
Ta ngắt lời hắn: “Tiêu Diễn, ngài đã từng nói, hai người chúng ta sinh tử có nhau.”
Ta và Tiêu Diễn cùng mấy thị vệ, đã vào kinh thành cùng ngày với phong thư chiến thắng.
Sáng sớm ngày hôm sau khi phong thư chiến thắng được gửi đến kinh thành, Ung Vương mưu phản.
Lúc lâm triều, văn võ bá quan vừa mới xếp hàng đứng ngay ngắn, đã bị bao vây.
Tất cả các quan viên đều bị bắt giữ ở tiền điện, còn Hoàng đế đang bị Tiêu Khởi dùng kiếm chỉ vào, uy h**p viết chiếu thư truyền vị cho Ung Vương ở hậu điện.
"Phụ hoàng nhanh lên một chút." Mũi kiếm của Tiêu Khởi lại ép gần thêm nửa phần, "Sự kiên nhẫn của nhi thần có hạn."
Bàn tay cầm bút của Hoàng đế không ngừng run rẩy, giờ phút này, ông ta cũng chỉ là một người bình thường.
Ông ta càng không ngờ được rằng chiếu thư vừa viết xong, Tiêu Khởi đã muốn giết ông ta.
Lưỡi kiếm sắc bén đã kề đến cổ, chỉ còn một bước nữa, ông ta sẽ mất mạng dưới tay nhi tử mình.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Diễn xuất hiện, một thanh bội kiếm phá không lao đến, "keng" một tiếng đã hất văng đòn chí mạng.
Nhìn thấy Tiêu Diễn, mặc dù Tiêu Khởi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng loạn lắm.
Hắn ta biết Tiêu Diễn trở về chắc chắn không mang theo nhiều người, nếu mang theo đại quân, hắn ta đã sớm nhận được tin tức, không thể từ Hoài Âm đến kinh thành nhanh như vậy.
Tiêu Diễn không có đại quân, không đáng sợ.
Tiêu Khởi cười lạnh một tiếng: “Nếu đều đã ở đây, vậy thì tốt quá, giết hết một lượt, sẽ không còn hậu hoạn gì nữa.”
Sắc mặt Tiêu Diễn trầm tĩnh, cầm kiếm chắn trước người Hoàng đế.
Tiêu Khởi quát: “Người đâu, bắt bọn họ lại!”
Trong điện yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, những binh lính đi theo hắn ta lại không một ai nhúc nhích.
Tiêu Khởi đột nhiên nảy sinh một cảm giác bất an mãnh liệt, hắn ta lại quát lớn một tiếng nữa: “Còn không mau bắt người lại!”
Vẫn không có ai nhúc nhích, đúng lúc này, một nữ tử mặc áo giáp, tay cầm hổ phù bước vào, nàng ta đi đến giữa điện, khấu đầu trước Hoàng đế: “Ung Vương mưu phản, thiên lý bất dung, nữ nhi của Trấn Viễn Đại tướng quân, Lý Chước Hoa, đặc biệt đến cứu giá!”
Ngay sau đó, nàng ta quay người lại đối diện với các binh lính nói: “Chúng tướng nghe lệnh, bắt Ung Vương Tiêu Khởi lại!”
Rất nhanh, Tiêu Khởi đã bị khống chế.
Hắn ta chưa từng nghĩ mình sẽ thua trong tay Lý Chước Hoa, hắn ta vẫn luôn cảm thấy nữ nhân này ngốc nghếch, ngu xuẩn.
Cho dù mình không có tình cảm, nhưng vì binh quyền, hắn ta vẫn cưới nàng ta, còn ở trước mặt Lý Nhạc giả vờ thâm tình, biểu thị mình tuyệt đối không nạp thiếp.
Thực ra nạp thiếp hay không căn bản không quan trọng, ngoài mặt không được, nhưng ngấm ngầm thì cái gì mà không làm được.
Hắn ta đã đào một gian mật thất dưới đại điện của chùa Phổ Đà, nơi đó đã từng giam giữ vô số nữ tử, chơi chán rồi thì đổi một người khác, rất đơn giản.
Chỉ cần có thể làm Hoàng đế, hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
32
Chiến báo của Hoài Âm vào buổi tối mới đến kinh thành, nếu Tiêu Khởi muốn bức cung, chỉ có thể vào lúc lâm triều sáng ngày hôm sau.
Chỉ có lúc này, mới có thể khống chế được văn võ bá quan, nhất cử thâu tóm kinh thành.
Trong lúc Tiêu Khởi âm thầm điều binh khiển tướng, ta và Tiêu Diễn cũng đang mưu tính.
Tiêu Diễn vào cung, còn ta đến phủ Trấn Viễn Đại tướng quân.
Lý Nhạc là từ một tiểu tốt vô danh, một đường leo lên đến chức vị Trấn Viễn Đại tướng quân.
Nhân tâm, nhân tính, ông ấy nhìn thấu hơn bất kỳ ai.
Ông ấy vốn không muốn gả nữ nhi vào hoàng thất, nhưng trong lòng Lý Chước Hoa chỉ có Tiêu Khởi, không còn dung chứa được ai khác, ông ấy cũng chỉ có thể đứng về phía Tiêu Khởi.
Chỉ cần Tiêu Khởi không làm những chuyện thương thiên hại lý, ông ấy đều có thể dung thứ.
Nhưng khi cầm cuốn sổ mà Sở Minh Châu đã viết, ông ấy chỉ cảm thấy cuốn sổ này vô cùng bỏng tay.
Ông ấy hy vọng nữ nhi của mình có thể ‘rực rỡ như hoa’, có thể như ánh dương rực rỡ, chói mắt. Nhưng cuốn sổ này nói cho ông ấy biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, nữ nhi của mình rất có thể cũng sẽ trở thành một cái tên đẫm máu.
Ông ấy vốn không muốn bức cung tạo phản, chỉ cần không có Lý Nhạc, ngôi vị Hoàng đế đối với Tiêu Khởi là chuyện không thể nào.
Cuối xuân năm Sùng Ninh thứ hai mươi sáu.
Ung Vương vì mưu phản, bị biếm làm thứ dân, vĩnh viễn giam cầm trong Tông Nhân Phủ.
Ung Vương phi Lý Chước Hoa vì có công cứu giá, đặc biệt ân chuẩn cho nàng ta hoà ly quy tông, được phép tái giá.
Cùng ngày, Hoàng đế hạ chỉ, Tấn Vương Tiêu Diễn thiên tư thông minh, nhân đức khoan dung, sắc lập làm Hoàng Thái tử.
Thê tử của hắn là Tạ thị Minh Vi, xuất thân danh môn, công dung ngôn hạnh, chính vị Đông Cung.
Sau khi Tiêu Diễn được lập làm Thái tử, bọn ta liền chuyển vào Đông Cung.
Đông Cung đã được tu sửa lại, mái ngói đỏ tường gạch xanh lấp lánhdưới ánh nắng, những chiếc đèn lồng treo dưới hành lang cũng toát lên vẻ hoa quý.
Thái tử tự vẫn, Ung Vương mưu phản, Hoàng đế chỉ còn Tiêu Diễn là nhi tử duy nhất, ông ta đang dốc hết sức mình để đối tốt với nhi tử này.
Tạ Thiên cũng vậy, kể từ khi ta chuyển đến Đông Cung, ông ấy liền thường xuyên cho người đến hỏi thăm, như thể những xích mích trong quá khứ chưa từng tồn tại.
Không lâu sau, Tiêu Diễn dâng lên một đạo tấu sớ, trong đó kể chi tiết quá trình bình định quân phản loạn, cũng như việc giữa đường bị đứt lương thảo, là Sở gia ở Nghiệp Thành đã dốc hết sức của cả gia đình, để chuẩn bị lương thảo cho đại quân.
Sở gia vì thế mà trở thành hoàng thương, Sở Minh Châu cũng theo cha mẹ chuyển đến kinh thành.
Nàng ấy thường đến Đông Cung thăm ta, mỗi lần đều mang cho ta vài món đồ chơi mới lạ, lúc ở tướng phủ ta không có bằng hữu, nàng ấy được coi là người bằng hữu đúng nghĩa.
Trước mặt ta, nàng ấy luôn cười nói rạng rỡ, nhưng ta biết nụ cười đó chưa chạm đến đáy lòng. Về chuyện ở chùa Phổ Đà, nàng ấy vẫn chưa vượt qua được, không chỉ vì bản thân, mà còn vì những cô nương đã chết trong mật thất.
Ta đã xin lệnh bài từ Tiêu Diễn, cùng Sở Minh Châu đến Tông Nhân Phủ.
Bên trong Tông Nhân Phủ, lạnh lẽo trang nghiêm, không thấy ánh mặt trời.
Trên đất là những vết máu đã khô, trong không khí nồng nặc mùi hôi thối.
Thái giám xách đèn đi phía trước, Tông Nhân Phủ thùa cúi gập người đi bên cạnh, thái độ khiêm tốn đến mức gần như nịnh nọt.
Chưa đầy một năm, ta và Tiêu Diễn đã trở thành những người không thể đắc tội nhất trong kinh thành.
Phía trước chính là nơi giam giữ Ung Vương, tường đá dày cộm, cửa sắt khóa chặt, ngay cả cửa sổ cũng dùng thanh gỗ bịt kín.
Tông Nhân Phủ thừa mở cửa, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt, Tiêu Khởi đang ngồi ở góc tường với thân hình bẩn thỉu.
Vị Vương gia tôn quý năm xưa, nay đã trở thành một tù nhân mà ai ai cũng sợ hãi tránh né, trên người hắn ta có đủ thứ, vết máu, rơm rạ, phân tiểu…
Ta theo phản xạ nhíu chặt chân mày.
“Nô tài đáng chết!” Tông Nhân Phủ thừa vội vàng quỳ xuống, “Không biết Thái tử phi nương nương hôm nay giá lâm, không kịp dọn dẹp, làm bẩn mắt người, thực sự là tội đáng muôn chết!”
Ta nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Sở Minh Châu chậm rãi bước lên, đứng trước mặt Tiêu Khởi: “Ngươi có nhận ra ta không?”
Tiêu Khởi đờ đẫn ngẩng đôi mắt vẩn đục lên, ngây ngô nhìn nàng ấy, không có phản ứng.
Im lặng hồi lâu, Sở Minh Châu đột nhiên khẽ cười một tiếng: "Trước khi đến đây, ta đã thề nhất định phải lấy mạng ngươi. Nhưng bây giờ..." Nàng ấy nhìn quanh gian lao phòng này, "Như vậy tốt hơn, sống không bằng chết, mới là kết cục mà ngươi đáng phải nhận."
Bóng ma của Sở Minh Châu đã có kết quả, của ta thì vẫn chưa.
33
Cuối xuân năm Sùng Ninh thứ hai mươi sáu.
Hoàng đế bệnh nặng, Thái tử giám quốc.
Các thái y đều ngấm ngầm nói, Hoàng đế có lẽ không qua được năm nay.
Dạo gần đây Tiêu Diễn bận đến chân không chạm đất, vừa phải xử lý đống tấu sớ chất như núi, vừa phải tiếp kiến các đại thần của các bộ, lúc trở về Đông Cung đã là đêm khuya.
Ta biết sau khi hắn trở về, luôn ngồi bên giường ta một lát rồi mới rời đi, dưới ánh nến, yên lặng ngắm nhìn ta đang ngủ say.
Nhưng ta không thể đáp lại tình cảm của hắn, bởi vì ta biết cuối cùng mình cũng sẽ rời đi…
Các cung nữ đều nói chưa từng thấy một vị Thái tử như vậy, không chỉ có duy nhất một Thái tử phi, mà còn vô cùng trân trọng.
Ta chỉ cười không nói, trong lòng lại dâng lên từng đợt chua xót.
Lại một năm nữa, vào ngày mồng một tháng sáu, ta và Tiêu Diễn đã thành hôn tròn một năm, hôm nay hắn trở về Đông Cung từ sớm.
Không lâu sau, hắn đích thân mang đến một bát mì dương xuân nóng hổi.
Ta vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn, không phải vì hắn xuống bếp, mà vì hắn lại biết hôm nay là sinh thần của ta.
Tiêu Diễn mỉm cười: “Sao thế? Rất ngạc nhiên vì phu quân nhớ được sinh thần của phu nhân sao??”
“Đa tạ.”
“Giữa phu thê với nhau, không cần nói lời cảm ơn.” Hắn chống cằm nhìn ta ăn mì, “Ăn từ từ thôi, lát nữa còn có một món quà mừng.”
Khi bát mì sắp cạn, các thị vệ dẫn theo một người ăn mặc như đạo sĩ bước vào.
Người đó vừa vào đã liên tục khấu đầu, động tác rất mạnh, tiếng rất vang.
“Hôm nay là sinh thần của Thái tử phi, nếu thấy máu, ngươi có mấy cái đầu để bị chém?”
Lời của Tiêu Diễn vừa dứt, người đó lập tức dừng động tác, sắc mặt kinh hãi nhìn ta: “Xin nương nương tha cho tiểu nhân, năm đó là tiểu nhân nói bậy, cái gì mà bát tự không tốt, khắc cha khắc nhà, tất cả đều là nói bừa, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết…”
Hóa ra là ông ta, ông ta chính là vị đạo sĩ đã phán mệnh cho ta.
Chỉ vì một câu nói của ông ta, ta đã bị phụ thân và mẫu thân ghét bỏ, chịu đủ mọi sự lạnh nhạt trong tướng phủ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu không phải trong lòng cha mẹ vốn đã có khúc mắc, thì sao lại xa lánh con ruột của mình vì lời nói của một người ngoài?
Ta hỏi ông ta: “Là Liên di nương bảo ngươi nói như vậy phải không?”
Ông ta ngẩn ra: “Nương nương, người biết…”
Ta nói với Tiêu Diễn: “Ông ta cũng chỉ bị người ta lợi dụng thôi, thả ông ta đi.”
Người đó cảm kích liên tục khấu đầu, Tiêu Diễn phất tay, cho người dẫn ông ta xuống.
“Không cần phải như vậy, ta đã sớm không hận ông ta nữa rồi.”
Tiêu Diễn nói: “Nữ nhân độc ác đó không thể dễ dàng tha thứ.”
Ta cười cười: “Nàng ta sắp có báo ứng rồi.”
Không chỉ nàng ta sẽ có báo ứng, mà cả Tạ gia cũng sẽ có.
Thực ra ta vẫn luôn cảm thấy vị đạo sĩ này tính toán không sai, ta quả thực là một người không may mắn – Ít nhất là đối với Tạ phủ.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài cửa Thái Hòa Môn lại có rất nhiều người quỳ, người dẫn đầu là một người ăn mặc như thư sinh, một thân áo xanh, vóc người gầy gò.
Bá tánh không hiểu gì đứng bên cạnh xem hồi lâu, trong đám đông đột nhiên có người bỗng nhiên kinh hô: “Người đó không phải là Liễu Ký Minh sao!”
Đám đông lập tức xôn xao.
"Thật sự là Liễu Ký Minh sao? Không phải hắn ta đã chết ở Học Tử Phường rồi à?"
"Trời ơi, lẽ nào đây là oan hồn đòi mạng..."
"Liễu Ký Minh chưa chết! Hắn ta vẫn còn sống!"
Với tư cách là người sống sót duy nhất của Học Tử Phường, Liễu Ký Minh đã công khai vạch trần một bí mật động trời: Hóa ra năm đó người phóng hỏa thiêu rụi Học Tử Phường không chỉ có Phế Thái tử, mà còn có Tể tướng đương triều Tạ Thiên và nhi tử của ông ta là Tạ Minh Đức.
Tin tức này như sấm sét nổ tung trong kinh thành.
Hoàng đế bệnh nặng, triều chính đều do Thái tử xử lý, Thái tử đăng cơ là chuyện sớm muộn.
Nữ nhi của Tạ Thiên là Thái tử phi, Tạ Thiên không chỉ là Tể tướng đương triều, mà còn là quốc trượng tương lai, Liễu Ký Minh chỉ là một thường dân, vậy mà dám tố cáo quyền quý như vậy, sự can đảm này khiến bá tánh cả thành kinh ngạc.
Liễu Ký Minh còn đưa ra một bằng chứng, đó là lời khai của hạ nhân trong Tạ phủ và quan viên thụ lý vụ án năm đó.
Trên đó giấy trắng mực đen viết rõ ràng: Đêm Học Tử Phường xảy ra hỏa hoạn, Tạ Minh Đức đã bí mật ra ngoài, cho đến rạng sáng mới trở về, lúc trở về trên quần áo dính đầy mùi dầu trẩu và khói lửa.
Vị quan viên kia cũng thừa nhận, lúc ông ta điều tra vụ án Học Tử Phường, đã phát hiện ra dấu vết của việc phóng hỏa có chủ ý, vừa định điều tra sâu hơn thì Tạ Thiên đã đến tìm ông ta, dùng tính mạng của người nhà để uy h**p, lệnh cho ông ta phải kết án là do bất cẩn cháy nổ.
Lập tức, cả thành xôn xao.
Khác với lần thỉnh mệnh trước, chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, Thái tử đã hạ lệnh: Lập tức phong tỏa Tạ phủ, toàn bộ người trong phủ không được ra ngoài, giao cho Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ cùng nhau điều tra vụ án này, nhất định phải cho những sĩ tử chết oan một lời giải đáp.
Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
31
Quân phản loạn đã là nỏ mạnh hết đà, liên tiếp mấy trận thất bại, lòng người đã sớm tan rã.
Bây giờ chỉ còn lại mảnh đất Hoài Âm này, cũng là quê hương của Trần Quảng và Liễu Biến.
Hai người bọn họ khởi binh từ Hoài Âm, một đường đánh đến Vị Thủy, mắt thấy sắp áp sát kinh thành, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Hùng tâm tráng chí năm xưa đã chẳng còn lại bao nhiêu, bây giờ cũng chỉ là muốn giãy giụa cầu sinh mà thôi.
Theo tính toán của ta, nhiều nhất là năm ngày, là có thể công phá Hoài Âm.
Nhưng kỳ lạ là, Tiêu Diễn không tiếp tục tấn công, mà vẫn luôn án binh bất động.
Hai ngày sau, cổng thành Hoài Âm không đánh mà tự mở, quân phản loạn đầu hàng.
Để bảo toàn tính mạng, bọn họ còn giết Trần Quảng để lập công danh, chỉ riêng Liễu Biến không rõ tung tích.
Sau khi vào thành Hoài Âm, tìm kiếm mấy lần, cũng không tìm thấy Liễu Biến.
Trong đại trướng của quân doanh, Tiêu Diễn đang tự tay viết phong thư chiến thắng cuối cùng, sau khi viết xong, hắn đột nhiên nói với ta: “Minh Vi, ta cho người đưa nàng đến Nghiệp Thành nhé.”
Lời này của hắn thật sự kỳ quái, rõ ràng đã đánh thắng, nhưng lúc này lại muốn đưa ta đi…
Sau khi suy nghĩ một lát, ta đột nhiên bừng tỉnh: “Có phải kinh thành đã xảy ra chuyện gì không?”
Hắn nặng nề gật đầu: “Từng phong thư chiến thắng gửi về, đã khiến Ung Vương hoàn toàn không ngồi yên được nữa, hắn ta đã liên kết với Lý Nhạc, chỉ đợi phong thư chiến thắng này của Hoài Âm vừa đến, sẽ lập tức bức cung mưu phản.”
Ta nắm lấy tay Tiêu Diễn, nói từng chữ một: “Ta cùng ngài đồng quy.”
Đồng hành cùng Tiêu Diễn suốt một chặng đường, bọn ta đã trải qua rất nhiều, ta không thể vào lúc này chỉ lo cho an nguy của bản thân.
Thần sắc hắn ngưng trọng: “Nàng biết không, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, để không đánh rắn động cỏ, ta không thể mang theo đại quân cùng trở về…”
Ta ngắt lời hắn: “Tiêu Diễn, ngài đã từng nói, hai người chúng ta sinh tử có nhau.”
Ta và Tiêu Diễn cùng mấy thị vệ, đã vào kinh thành cùng ngày với phong thư chiến thắng.
Sáng sớm ngày hôm sau khi phong thư chiến thắng được gửi đến kinh thành, Ung Vương mưu phản.
Lúc lâm triều, văn võ bá quan vừa mới xếp hàng đứng ngay ngắn, đã bị bao vây.
Tất cả các quan viên đều bị bắt giữ ở tiền điện, còn Hoàng đế đang bị Tiêu Khởi dùng kiếm chỉ vào, uy h**p viết chiếu thư truyền vị cho Ung Vương ở hậu điện.
"Phụ hoàng nhanh lên một chút." Mũi kiếm của Tiêu Khởi lại ép gần thêm nửa phần, "Sự kiên nhẫn của nhi thần có hạn."
Bàn tay cầm bút của Hoàng đế không ngừng run rẩy, giờ phút này, ông ta cũng chỉ là một người bình thường.
Ông ta càng không ngờ được rằng chiếu thư vừa viết xong, Tiêu Khởi đã muốn giết ông ta.
Lưỡi kiếm sắc bén đã kề đến cổ, chỉ còn một bước nữa, ông ta sẽ mất mạng dưới tay nhi tử mình.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Diễn xuất hiện, một thanh bội kiếm phá không lao đến, "keng" một tiếng đã hất văng đòn chí mạng.
Nhìn thấy Tiêu Diễn, mặc dù Tiêu Khởi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hoảng loạn lắm.
Hắn ta biết Tiêu Diễn trở về chắc chắn không mang theo nhiều người, nếu mang theo đại quân, hắn ta đã sớm nhận được tin tức, không thể từ Hoài Âm đến kinh thành nhanh như vậy.
Tiêu Diễn không có đại quân, không đáng sợ.
Tiêu Khởi cười lạnh một tiếng: “Nếu đều đã ở đây, vậy thì tốt quá, giết hết một lượt, sẽ không còn hậu hoạn gì nữa.”
Sắc mặt Tiêu Diễn trầm tĩnh, cầm kiếm chắn trước người Hoàng đế.
Tiêu Khởi quát: “Người đâu, bắt bọn họ lại!”
Trong điện yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, những binh lính đi theo hắn ta lại không một ai nhúc nhích.
Tiêu Khởi đột nhiên nảy sinh một cảm giác bất an mãnh liệt, hắn ta lại quát lớn một tiếng nữa: “Còn không mau bắt người lại!”
Vẫn không có ai nhúc nhích, đúng lúc này, một nữ tử mặc áo giáp, tay cầm hổ phù bước vào, nàng ta đi đến giữa điện, khấu đầu trước Hoàng đế: “Ung Vương mưu phản, thiên lý bất dung, nữ nhi của Trấn Viễn Đại tướng quân, Lý Chước Hoa, đặc biệt đến cứu giá!”
Ngay sau đó, nàng ta quay người lại đối diện với các binh lính nói: “Chúng tướng nghe lệnh, bắt Ung Vương Tiêu Khởi lại!”
Rất nhanh, Tiêu Khởi đã bị khống chế.
Hắn ta chưa từng nghĩ mình sẽ thua trong tay Lý Chước Hoa, hắn ta vẫn luôn cảm thấy nữ nhân này ngốc nghếch, ngu xuẩn.
Cho dù mình không có tình cảm, nhưng vì binh quyền, hắn ta vẫn cưới nàng ta, còn ở trước mặt Lý Nhạc giả vờ thâm tình, biểu thị mình tuyệt đối không nạp thiếp.
Thực ra nạp thiếp hay không căn bản không quan trọng, ngoài mặt không được, nhưng ngấm ngầm thì cái gì mà không làm được.
Hắn ta đã đào một gian mật thất dưới đại điện của chùa Phổ Đà, nơi đó đã từng giam giữ vô số nữ tử, chơi chán rồi thì đổi một người khác, rất đơn giản.
Chỉ cần có thể làm Hoàng đế, hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
32
Chiến báo của Hoài Âm vào buổi tối mới đến kinh thành, nếu Tiêu Khởi muốn bức cung, chỉ có thể vào lúc lâm triều sáng ngày hôm sau.
Chỉ có lúc này, mới có thể khống chế được văn võ bá quan, nhất cử thâu tóm kinh thành.
Trong lúc Tiêu Khởi âm thầm điều binh khiển tướng, ta và Tiêu Diễn cũng đang mưu tính.
Tiêu Diễn vào cung, còn ta đến phủ Trấn Viễn Đại tướng quân.
Lý Nhạc là từ một tiểu tốt vô danh, một đường leo lên đến chức vị Trấn Viễn Đại tướng quân.
Nhân tâm, nhân tính, ông ấy nhìn thấu hơn bất kỳ ai.
Ông ấy vốn không muốn gả nữ nhi vào hoàng thất, nhưng trong lòng Lý Chước Hoa chỉ có Tiêu Khởi, không còn dung chứa được ai khác, ông ấy cũng chỉ có thể đứng về phía Tiêu Khởi.
Chỉ cần Tiêu Khởi không làm những chuyện thương thiên hại lý, ông ấy đều có thể dung thứ.
Nhưng khi cầm cuốn sổ mà Sở Minh Châu đã viết, ông ấy chỉ cảm thấy cuốn sổ này vô cùng bỏng tay.
Ông ấy hy vọng nữ nhi của mình có thể ‘rực rỡ như hoa’, có thể như ánh dương rực rỡ, chói mắt. Nhưng cuốn sổ này nói cho ông ấy biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, nữ nhi của mình rất có thể cũng sẽ trở thành một cái tên đẫm máu.
Ông ấy vốn không muốn bức cung tạo phản, chỉ cần không có Lý Nhạc, ngôi vị Hoàng đế đối với Tiêu Khởi là chuyện không thể nào.
Cuối xuân năm Sùng Ninh thứ hai mươi sáu.
Ung Vương vì mưu phản, bị biếm làm thứ dân, vĩnh viễn giam cầm trong Tông Nhân Phủ.
Ung Vương phi Lý Chước Hoa vì có công cứu giá, đặc biệt ân chuẩn cho nàng ta hoà ly quy tông, được phép tái giá.
Cùng ngày, Hoàng đế hạ chỉ, Tấn Vương Tiêu Diễn thiên tư thông minh, nhân đức khoan dung, sắc lập làm Hoàng Thái tử.
Thê tử của hắn là Tạ thị Minh Vi, xuất thân danh môn, công dung ngôn hạnh, chính vị Đông Cung.
Sau khi Tiêu Diễn được lập làm Thái tử, bọn ta liền chuyển vào Đông Cung.
Đông Cung đã được tu sửa lại, mái ngói đỏ tường gạch xanh lấp lánhdưới ánh nắng, những chiếc đèn lồng treo dưới hành lang cũng toát lên vẻ hoa quý.
Thái tử tự vẫn, Ung Vương mưu phản, Hoàng đế chỉ còn Tiêu Diễn là nhi tử duy nhất, ông ta đang dốc hết sức mình để đối tốt với nhi tử này.
Tạ Thiên cũng vậy, kể từ khi ta chuyển đến Đông Cung, ông ấy liền thường xuyên cho người đến hỏi thăm, như thể những xích mích trong quá khứ chưa từng tồn tại.
Không lâu sau, Tiêu Diễn dâng lên một đạo tấu sớ, trong đó kể chi tiết quá trình bình định quân phản loạn, cũng như việc giữa đường bị đứt lương thảo, là Sở gia ở Nghiệp Thành đã dốc hết sức của cả gia đình, để chuẩn bị lương thảo cho đại quân.
Sở gia vì thế mà trở thành hoàng thương, Sở Minh Châu cũng theo cha mẹ chuyển đến kinh thành.
Nàng ấy thường đến Đông Cung thăm ta, mỗi lần đều mang cho ta vài món đồ chơi mới lạ, lúc ở tướng phủ ta không có bằng hữu, nàng ấy được coi là người bằng hữu đúng nghĩa.
Trước mặt ta, nàng ấy luôn cười nói rạng rỡ, nhưng ta biết nụ cười đó chưa chạm đến đáy lòng. Về chuyện ở chùa Phổ Đà, nàng ấy vẫn chưa vượt qua được, không chỉ vì bản thân, mà còn vì những cô nương đã chết trong mật thất.
Ta đã xin lệnh bài từ Tiêu Diễn, cùng Sở Minh Châu đến Tông Nhân Phủ.
Bên trong Tông Nhân Phủ, lạnh lẽo trang nghiêm, không thấy ánh mặt trời.
Trên đất là những vết máu đã khô, trong không khí nồng nặc mùi hôi thối.
Thái giám xách đèn đi phía trước, Tông Nhân Phủ thùa cúi gập người đi bên cạnh, thái độ khiêm tốn đến mức gần như nịnh nọt.
Chưa đầy một năm, ta và Tiêu Diễn đã trở thành những người không thể đắc tội nhất trong kinh thành.
Phía trước chính là nơi giam giữ Ung Vương, tường đá dày cộm, cửa sắt khóa chặt, ngay cả cửa sổ cũng dùng thanh gỗ bịt kín.
Tông Nhân Phủ thừa mở cửa, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt, Tiêu Khởi đang ngồi ở góc tường với thân hình bẩn thỉu.
Vị Vương gia tôn quý năm xưa, nay đã trở thành một tù nhân mà ai ai cũng sợ hãi tránh né, trên người hắn ta có đủ thứ, vết máu, rơm rạ, phân tiểu…
Ta theo phản xạ nhíu chặt chân mày.
“Nô tài đáng chết!” Tông Nhân Phủ thừa vội vàng quỳ xuống, “Không biết Thái tử phi nương nương hôm nay giá lâm, không kịp dọn dẹp, làm bẩn mắt người, thực sự là tội đáng muôn chết!”
Ta nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Sở Minh Châu chậm rãi bước lên, đứng trước mặt Tiêu Khởi: “Ngươi có nhận ra ta không?”
Tiêu Khởi đờ đẫn ngẩng đôi mắt vẩn đục lên, ngây ngô nhìn nàng ấy, không có phản ứng.
Im lặng hồi lâu, Sở Minh Châu đột nhiên khẽ cười một tiếng: "Trước khi đến đây, ta đã thề nhất định phải lấy mạng ngươi. Nhưng bây giờ..." Nàng ấy nhìn quanh gian lao phòng này, "Như vậy tốt hơn, sống không bằng chết, mới là kết cục mà ngươi đáng phải nhận."
Bóng ma của Sở Minh Châu đã có kết quả, của ta thì vẫn chưa.
33
Cuối xuân năm Sùng Ninh thứ hai mươi sáu.
Hoàng đế bệnh nặng, Thái tử giám quốc.
Các thái y đều ngấm ngầm nói, Hoàng đế có lẽ không qua được năm nay.
Dạo gần đây Tiêu Diễn bận đến chân không chạm đất, vừa phải xử lý đống tấu sớ chất như núi, vừa phải tiếp kiến các đại thần của các bộ, lúc trở về Đông Cung đã là đêm khuya.
Ta biết sau khi hắn trở về, luôn ngồi bên giường ta một lát rồi mới rời đi, dưới ánh nến, yên lặng ngắm nhìn ta đang ngủ say.
Nhưng ta không thể đáp lại tình cảm của hắn, bởi vì ta biết cuối cùng mình cũng sẽ rời đi…
Các cung nữ đều nói chưa từng thấy một vị Thái tử như vậy, không chỉ có duy nhất một Thái tử phi, mà còn vô cùng trân trọng.
Ta chỉ cười không nói, trong lòng lại dâng lên từng đợt chua xót.
Lại một năm nữa, vào ngày mồng một tháng sáu, ta và Tiêu Diễn đã thành hôn tròn một năm, hôm nay hắn trở về Đông Cung từ sớm.
Không lâu sau, hắn đích thân mang đến một bát mì dương xuân nóng hổi.
Ta vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn, không phải vì hắn xuống bếp, mà vì hắn lại biết hôm nay là sinh thần của ta.
Tiêu Diễn mỉm cười: “Sao thế? Rất ngạc nhiên vì phu quân nhớ được sinh thần của phu nhân sao??”
“Đa tạ.”
“Giữa phu thê với nhau, không cần nói lời cảm ơn.” Hắn chống cằm nhìn ta ăn mì, “Ăn từ từ thôi, lát nữa còn có một món quà mừng.”
Khi bát mì sắp cạn, các thị vệ dẫn theo một người ăn mặc như đạo sĩ bước vào.
Người đó vừa vào đã liên tục khấu đầu, động tác rất mạnh, tiếng rất vang.
“Hôm nay là sinh thần của Thái tử phi, nếu thấy máu, ngươi có mấy cái đầu để bị chém?”
Lời của Tiêu Diễn vừa dứt, người đó lập tức dừng động tác, sắc mặt kinh hãi nhìn ta: “Xin nương nương tha cho tiểu nhân, năm đó là tiểu nhân nói bậy, cái gì mà bát tự không tốt, khắc cha khắc nhà, tất cả đều là nói bừa, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết…”
Hóa ra là ông ta, ông ta chính là vị đạo sĩ đã phán mệnh cho ta.
Chỉ vì một câu nói của ông ta, ta đã bị phụ thân và mẫu thân ghét bỏ, chịu đủ mọi sự lạnh nhạt trong tướng phủ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu không phải trong lòng cha mẹ vốn đã có khúc mắc, thì sao lại xa lánh con ruột của mình vì lời nói của một người ngoài?
Ta hỏi ông ta: “Là Liên di nương bảo ngươi nói như vậy phải không?”
Ông ta ngẩn ra: “Nương nương, người biết…”
Ta nói với Tiêu Diễn: “Ông ta cũng chỉ bị người ta lợi dụng thôi, thả ông ta đi.”
Người đó cảm kích liên tục khấu đầu, Tiêu Diễn phất tay, cho người dẫn ông ta xuống.
“Không cần phải như vậy, ta đã sớm không hận ông ta nữa rồi.”
Tiêu Diễn nói: “Nữ nhân độc ác đó không thể dễ dàng tha thứ.”
Ta cười cười: “Nàng ta sắp có báo ứng rồi.”
Không chỉ nàng ta sẽ có báo ứng, mà cả Tạ gia cũng sẽ có.
Thực ra ta vẫn luôn cảm thấy vị đạo sĩ này tính toán không sai, ta quả thực là một người không may mắn – Ít nhất là đối với Tạ phủ.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài cửa Thái Hòa Môn lại có rất nhiều người quỳ, người dẫn đầu là một người ăn mặc như thư sinh, một thân áo xanh, vóc người gầy gò.
Bá tánh không hiểu gì đứng bên cạnh xem hồi lâu, trong đám đông đột nhiên có người bỗng nhiên kinh hô: “Người đó không phải là Liễu Ký Minh sao!”
Đám đông lập tức xôn xao.
"Thật sự là Liễu Ký Minh sao? Không phải hắn ta đã chết ở Học Tử Phường rồi à?"
"Trời ơi, lẽ nào đây là oan hồn đòi mạng..."
"Liễu Ký Minh chưa chết! Hắn ta vẫn còn sống!"
Với tư cách là người sống sót duy nhất của Học Tử Phường, Liễu Ký Minh đã công khai vạch trần một bí mật động trời: Hóa ra năm đó người phóng hỏa thiêu rụi Học Tử Phường không chỉ có Phế Thái tử, mà còn có Tể tướng đương triều Tạ Thiên và nhi tử của ông ta là Tạ Minh Đức.
Tin tức này như sấm sét nổ tung trong kinh thành.
Hoàng đế bệnh nặng, triều chính đều do Thái tử xử lý, Thái tử đăng cơ là chuyện sớm muộn.
Nữ nhi của Tạ Thiên là Thái tử phi, Tạ Thiên không chỉ là Tể tướng đương triều, mà còn là quốc trượng tương lai, Liễu Ký Minh chỉ là một thường dân, vậy mà dám tố cáo quyền quý như vậy, sự can đảm này khiến bá tánh cả thành kinh ngạc.
Liễu Ký Minh còn đưa ra một bằng chứng, đó là lời khai của hạ nhân trong Tạ phủ và quan viên thụ lý vụ án năm đó.
Trên đó giấy trắng mực đen viết rõ ràng: Đêm Học Tử Phường xảy ra hỏa hoạn, Tạ Minh Đức đã bí mật ra ngoài, cho đến rạng sáng mới trở về, lúc trở về trên quần áo dính đầy mùi dầu trẩu và khói lửa.
Vị quan viên kia cũng thừa nhận, lúc ông ta điều tra vụ án Học Tử Phường, đã phát hiện ra dấu vết của việc phóng hỏa có chủ ý, vừa định điều tra sâu hơn thì Tạ Thiên đã đến tìm ông ta, dùng tính mạng của người nhà để uy h**p, lệnh cho ông ta phải kết án là do bất cẩn cháy nổ.
Lập tức, cả thành xôn xao.
Khác với lần thỉnh mệnh trước, chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, Thái tử đã hạ lệnh: Lập tức phong tỏa Tạ phủ, toàn bộ người trong phủ không được ra ngoài, giao cho Đại Lý Tự Khanh và Hình Bộ cùng nhau điều tra vụ án này, nhất định phải cho những sĩ tử chết oan một lời giải đáp.
Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
Đánh giá:
Truyện Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao
Story
Chương 11
10.0/10 từ 48 lượt.