Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt
Chương 47: A Từ Ta Ở Đây
Tác giả: Kiều Dữu.
Truyện được dịch bởi: Bông.
Bàn tay hắn dán lên chân Vân Thanh Từ, tiếp xúc thân mật như vậy có hiệu quả giảm bớt đau đớn quanh thân, Lý Doanh như chớp mắt đã ngủ thiếp đi.
Vân Thanh Từ phát hiện hô hấp của hắn vững vàng trở lại, dùng chân đạp Lý Doanh một cái, vừa mới rút chân về, lông mày Lý Doanh đã lập tức nhíu lại, hô hấp vững vàng cũng rối loạn.
Vân Thanh Từ: "..."
Tên này có phải cố ý hay không?
Y thẳng thừng rút chân về, đứng dậy đi xem đại ca một chút, đối phương vẫn chưa tỉnh, thái y đang giúp đại ca xử lý vết thương trên người, Vân Thanh Từ thấy mình không giúp được gì, lại quay trở về.
Lý Doanh đã nằm xoay lưng lại trên giường, thân hình cao lớn im lặng co quắp lại.
Vân Thanh Từ đứng một lát, lại leo lên giường, chần chờ lấy chân đá hắn một cái: "Lý Doanh?"
Lý Doanh như có chút tỉnh táo: "Ừ?"
"Nếu ngươi không thoải mái, gọi thái y đến khám xem."
"Không sao."
"Ò, vậy ngươi ngủ đi."
Lý Doanh không trả lời nữa.
Vân Thanh Từ không ngủ được, đành ngồi ở đầu giường, tiện tay lật sách.
Sau khi lật được mấy trang, Lý Doanh như vô thức, xoay người dán lên eo y, đầu ngón tay đặt trên đùi y.
Sau đó, hắn lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Vân Thanh Từ gọi hắn vài câu, Lý Doanh không nhúc nhích, lần này ngủ thật rồi.
Y muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt đối phương thì bỏ đi ý nghĩ này trong đầu.
Thôi, Vân Thanh Từ vẻ mặt vô cảm nghĩ, niệm tình hắn đưa đại ca về vậy.
Giấc ngủ này của Lý Doanh ngủ một mạch đến khi trời sáng trưng, lúc tỉnh, gương mặt của Vân Thanh Từ ở ngay bên cạnh hắn, hơi thở hòa vào nhau, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp không tì vết trong trí nhớ.
Lý Doanh giơ tay lên, đầu ngón tay chạm hờ qua mặt y.
Sự thoải mái an nhàn đã lâu không gặp, hắn rút tay về, nhẹ nhàng đặt cằm lên trán quân hậu, nhắm mắt lại.
Vân Thanh Từ cũng không bị động tác của hắn làm tỉnh giấc, cho dù trong lòng y có phủ nhận cỡ nào đi nữa, thì thân thể y cũng đã sớm quen với tiếp xúc thân mật của Lý Doanh rồi.
Lý Doanh cũng không lưu luyến quá lâu, hắn biết đợi khi Vân Thanh Từ tỉnh dậy, nhất định sẽ lại buông lời cay đắng với hắn, nên tự mình buông Vân Thanh Từ ra, đứng dậy xuống giường.
Đợi đến khi Vân Thanh Từ tỉnh lại, Lý Doanh đã rời đi.
Y sắp xếp ổn thỏa xong, đi ra ngoài, dưới gốc đào chớm nở hoa, nam nhân gầy trơ xương đang ngồi trên chiếc xe lăn gỗ, khép mắt lại, như đang say đắm trong gió xuân dịu dàng.
Vân Thanh Từ bước vài bước đi về phía người đó, ánh mắt sáng lên: "Đại ca."
Vân Thanh Ký nghiêng đầu nhìn y, vẻ mặt hơi giật mình, sau đó cười: "Là...!A Từ nhỉ."
Bọn họ chưa từng gặp mặt, lại cách nhau hơn mười tuổi, cả hai đều có chút rụt rè.
Vân Thanh Từ ngồi xuống đối diện hắn, nói: "Huynh dùng bữa chưa?"
"Dùng rồi, bệ hạ sắp xếp ngự thiện phòng mang canh bồi bổ đến."
Vân Thanh Từ gật gật đầu, nói: "Huynh có muốn gọi cha tới không?"
"Thời cơ đến, bệ hạ sẽ sắp xếp cho ta và cha gặp mặt."
Vân Thanh Từ gãi gãi đầu, nói: "Các huynh chuyến đi này, có phải không được yên ổn lắm không?"
"Ừ." Vân Thanh Ký thở dài, nói: "Bệ hạ đích thân đi đón ta về Tĩnh, đó là việc ta không lường trước được, vì lo thân phận bị bại lộ, nên chuyến đi này đi rất gấp gáp, khả năng phía đối phương phát hiện ra manh mối gì đó, phái người đến ám sát, bệ hạ vì bảo vệ ta mà trúng một mũi tên."
"......!Huynh, huynh làm việc cho hắn, hắn bảo vệ huynh, là chuyện hắn nên làm."
Vân Thanh Ký có chút ngoài ý muốn nhìn y, Vân Thanh Từ hơi ngẩng mặt, nhìn rất trang nghiêm: "Huynh vì hắn thiếu chút nữa mất mạng, hắn vốn nên bảo vệ huynh chu toàn."
"Nói bậy cái gì vậy?" Vân Thanh Ký bật cười, nói: "Ta không vì bệ hạ, mà vì Tĩnh quốc, bao gồm cả bệ hạ, hắn thượng triều, phê tấu chương, cho dù là giết người, thì cũng không chỉ vì cá nhân nào đó, mà là vì cả một quốc gia."
Y nghĩ từ nhỏ ở Tề Nhân Vệ đã được giáo dục là phải trung thành với quốc gia, trung thành với thiên tử, nên mỗi một câu nói của đại ca đều mang theo đại nghĩa gia quốc.
Vân Thanh Từ không phải không hiểu, chỉ là y hơi hoang mang: "Giang sơn này chung quy vẫn là của Lý gia."
"Trên danh nghĩa là của Lý gia, nhưng trên thực tế, vẫn là của dân chúng." Vân Thanh Ký nói: "Bệ hạ mạo hiểm cứu ta, có lẽ là vì đệ, hắn vốn không cần phải làm đến mức này, đây là chuyện riêng, là ân huệ riêng, ta không thể dùng việc ta làm nhiều chuyện cho Tĩnh quốc, mà cảm thấy hắn nên đỡ tên cho ta...!May sao, hắn không bị thương nặng, nếu không ta chính là tội nhân thiên cổ."
Vân Thanh Từ ngồi một lát, do dự nói: "Vậy hắn, ngoại trừ trúng tên, còn bị gì khác không...!Ví dụ như trúng độc chẳng hạn?"
"Không thấy nói như vậy, nhưng sức khỏe của hắn có vẻ không tốt, trên đường luôn ngủ không yên giấc, thường xuyên đau đầu, không biết có phải có bệnh không tiện nói ra hay không." Vân Thanh Ký nhấp một ngụm trà, nói: "Đệ là quân hậu, không phát hiện hắn có gì khác thường sao?"
"Đệ làm sao biết được." Giọng của Vân Thanh Từ trở nên rất nhỏ.
Hiển nhiên Lý Doanh đã không nói chuyện giữa bọn họ cho đại ca biết, giữa y và Vân Thanh Ký ngoại trừ có quan hệ huyết thống ra, thì thật sự cũng không khác gì người xa lạ.
Không tiện nói nhiều.
Bộ dạng tùy Lý Doanh sắp xếp của Vân Thanh Ký khiến Vân Thanh Từ cảm thấy khó hiểu.
Nhưng y biết đại ca đã chịu rất nhiều vất vả, cống hiến rất nhiều cho Tĩnh quốc, cho dù là tình cảm riêng hay là con người, y đều tôn trọng Vân Thanh Ký.
Y cũng biết, kiếp trước Lý Doanh không phải chỉ bận rộn vì bản thân hay bận rộn vì Lý gia, bởi vì một khi triều đình bị lật đổ, có khả năng cùng sụp đổ theo còn có cả một quốc gia.
Y hiểu Lý Doanh, nhưng hiểu, không có nghĩa là có thể chấp nhận, kiếp trước y thành toàn cho đại nghĩa của Lý Doanh, kiếp này, y chỉ hy vọng có thể được sống một cuộc sống khác.
Chỉ thế mà thôi.
Chiều cùng ngày hôm đó, biệt viện đón tiếp cha và ba ca ca.
Thân phận của Vân Thanh Ký ở Bắc Thần đã bại lộ, lần này về nước, Lý Doanh tất phải sắp xếp lại chức vị cho hắn.
Vân Thanh Từ đứng bên cạnh cha và các ca ca, sau khi nhìn bọn họ nhận thân, nói chuyện trên trời dưới đất, thì không khỏi giương mắt nhìn cây đào bên cạnh.
Cả nhà, chỉ thiếu mẹ và đại tỷ.
Y nâng chén trà lên, ánh mắt bỗng nhìn thấy một góc áo đen, Lý Doanh không biết đã đến từ khi nào, đứng xa xa ở trước cửa, dựa vào góc tường, yên lặng nhìn về phía này.
Bóng dáng của hắn nhìn lẻ loi đơn độc, khi ánh mắt kia đụng phải ánh mắt của Vân Thanh Từ, thì không rời đi nữa.
Khi Vân Thanh Từ quay đầu lại, phía sau có cha và huynh trưởng, nhưng khi Lý Doanh quay đầu lại, chỉ có phụ hoàng mẫu hậu đã mất, cùng với Trương thái hậu lòng dạ xấu xa.
Ánh mắt của hắn nói cho Vân Thanh Từ biết, hắn đã công nhận y.
Vân Thanh Từ rời tầm mắt, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén trà.
Tối hôm đó, Vân Thanh Từ lại nằm mơ.
Dòng chảy thời gian trong mộng di chuyển về phía trước, nhưng không nhất quán với hiện thực, Vân Thanh Từ lần này vừa bước vào mộng, đã phát hiện nắp quan tài đang mở, y lập tức nhào tới xem, khóe miệng không kìm được cong lên.
"Lý Doanh, ngươi về rồi."
Lý Doanh đang nằm trong quan tài, ngủ say, y nghĩ chắc là Lý Doanh mệt lắm, giấc ngủ này hẳn là đã ngủ rất lâu, vì lúc tỉnh lại, bên sườn mặt hắn hơi hơi có vết tì.
Hắn mở mắt ra, nhìn người yêu đã chết bên cạnh, sau đó nắm lấy tay của người đó.
"Đừng sờ tay ta." Vân Thanh Từ lầu bầu, y thoáng nhìn đèn trên quan tài, vẫn chưa chuyển sang màu đỏ, cũng không biết còn phải chờ bao lâu, Lý Doanh mới có thể trở về.
Lần này Lý Doanh không nói chuyện với người trong quan tài, có lẽ trước khi Vân Thanh Từ bước vào mộng, hắn đã nói hết rồi.
Hắn nhấc đèn lên, rời khỏi hoàng lăng.
Vân Thanh Từ bỗng nhiên nghĩ gì đó, cất bước theo ra ngoài: "Ta theo ngươi ra khỏi địa cung, xem bây giờ ngươi sống ra sao, thuận tiện xem xem, Tĩnh quốc hiện tại có diện mạo như thế nào."
Lý Doanh không nghe được, tất nhiên cũng không có khả năng ngăn cản y.
Cuối cùng thời khắc bước ra khỏi hoàng lăng, Vân Thanh Từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời trong mộng, y hơi híp mắt, ánh sáng xuyên qua thân thể, khiến ngón tay y trở nên trong suốt.
Hắn ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng nắm tay y, Vân Thanh Từ ngủ rất say, không hề phát giác ra.
Khi trời sắp sáng, Lý Doanh rời khỏi biệt viện.
Vân Thanh Từ vẫn ngủ rất say.
Mặt trời lên cao, Ngân Hỉ và Kim Hoan cùng nhau đi tới trước giường, hai người nhỏ giọng thì thầm: "Sao hôm nay quân hậu lại ngủ say như vậy?"
"Theo thường lệ thì giờ phải tỉnh rồi chứ."
"Đến giờ cơm trưa luôn rồi." Kim Hoan vẻ mặt chần chờ, nói: "Đi gọi đi?"
Hai hầu cận cùng tiến lên, nhẹ nhàng kéo màn giường ra: "Quân hậu, quân hậu?"
Vân Thanh Từ vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt Ngân Hỉ bỗng thay đổi, hắn và Kim Hoan liếc nhau, người sau lập tức đưa tay lay Vân Thanh Từ, Vân Thanh Từ từ nằm nghiêng xoay sang nằm thẳng, cánh tay mềm nhũn buông xuống giường, vẫn không nhúc nhích.
Mặt Ngân Hỉ đã trắng đến không thể trắng hơn được nữa.
Kim Hoan cố gắng trấn định, chậm rãi dò xét hô hấp của y.
"Có, có, chắc là ngủ thiếp đi thôi."
Mắt Ngân Hỉ đỏ bừng: "Vậy, vậy chúng ta, lại chờ một lát."
Bên ngoài truyền đến một giọng nói ôn hòa, là Vân Thanh Ký: "A Từ sao còn chưa dậy?"
Kim Hoan giật mình, chạy ra ngoài vài bước, nói: "Quân hậu, có thể hôm qua quá mệt, nên còn đang ngủ ạ."
Mắt Vân Thanh Ký híp lại, phát hiện vẻ mặt Kim Hoan không đúng, sắc mặt bất ngờ sầm xuống: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Kim Hoan quỳ phịch xuống.
Thị vệ phía sau nâng xe lăn qua bậc cửa, Vân Thanh Ký nhanh chóng trượt đến bên giường, đưa tay sờ mạch đập của Vân Thanh Từ.
Tất cả đều bình thường, nhưng chỉ là, gọi như thế nào cũng không tỉnh.
"Đừng làm ầm lên, chờ thêm một lúc." Vân Thanh Ký dặn dò: "Chắc chỉ do quá mệt mỏi, nếu buổi tối vẫn không tỉnh, thì thông báo cho tướng phủ và bệ hạ."
Trải nghiệm lúc này của Vân Thanh Từ vô cùng mới lạ, y không ngờ có một ngày mình lại có thể thông qua nằm mơ trở về quá khứ, nhìn thấy thi thể của bản thân, còn có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài hoàng lăng.
Y theo Lý Doanh cùng lên xe ngựa, từ bên trái đổi sang bên phải, lại từ bên phải đổi sang trái, sau đó chen đến bên cạnh Lý Doanh, thổi thổi vào tai hắn.
Lý Doanh không hề động đậy.
Hắn xuống xe bình thường, bình thường hồi cung, nhưng về lại không phải là Giang Sơn điện mà là Triều Dương cung.
Liễu Tự Như già hơn trong trí nhớ rất nhiều, thấy Lý Doanh thì vẫn vô cùng tha thiết, đi theo bên cạnh hắn báo cáo sự vụ trong triều.
Lý Doanh thản nhiên gật đầu, xách ngọn đèn lưu ly kia, đi một mạch vào trong, sau đó đặt đèn lên bàn, thuận miệng nói: "Gọi thái tử tới."
Thái tử Lý Hằng.
Vân Thanh Từ ngồi trên bàn quan sát đứa bé đã qua nhược quán, phỏng đoán Lý Doanh xuất hiện lúc này chắc khoảng trên dưới ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, đứa nhóc có vẻ rất sợ Lý Doanh, lúc trả lời luôn vô cùng cẩn thận.
Vân Thanh Từ ngồi một lát, sau đó bẽn lẽn quay ra, đánh giá chỗ ở cũ của mình.
Triều Dương cung bày biện vẫn như lúc y còn sống, ngay cả vị trí của cổ ngọc cũng không hề thay đổi, khiến Vân Thanh Từ kinh ngạc nhất chính là, giữa những đường vân điêu khắc trên ngọc cũng sạch sẽ như mới, kiếp trước y không thích những thứ này, cứ đặt ở đó, không ngó ngàng đến nữa, cung nữ cũng chỉ làm theo phép tiện tay lau qua, y nhớ rõ những kẽ hở điêu khắc này có bám chút bụi.
Được đấy, không hổ là người hầu hạ Lý Doanh, cẩn thận tỉ mỉ hơn người trong cung y.
Buổi tối hôm suy nghĩ này xuất hiện, y nhìn thấy Lý Doanh cầm một miếng giẻ lau, bắt đầu cẩn thận lau chùi bàn ghế và đồ đạc của Triều Dương cung, hắn lau chùi rất chậm, cũng rất cẩn thận, Liễu Tự Như đứng ở cửa nhìn hắn, khẽ thở dài: "Bệ hạ, nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ."
"Lui ra."
Liễu Tự Như không dám nhiều lời, hành lễ lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Vân Thanh Từ ngồi trên ghế, nhìn hắn không biết mệt mỏi quét dọn đến nửa đêm.
Chỉ quét dọn đương nhiên không lâu như vậy, chủ yếu là thỉnh thoảng hắn sẽ đứng ngẩn người, không biết là nghĩ tới chuyện gì.
"Được rồi." Vân Thanh Từ mở miệng, nói: "Ngủ đi, trống báo sáng cũng sắp vang lên rồi."
Sau khi dứt lời không bao lâu, Lý Doanh bỏ khăn tay xuống, đi vào phía sau bình phong.
Hắn không ngủ, mà sai người lấy nước nóng, lúc cởi áo bước vào thùng tắm, Vân Thanh Từ mới phát hiện, không chỉ có cánh tay, trên đùi hắn cũng có vết sẹo do dao cắt.
Rất hiển nhiên, hắn cho con rắn kia ăn, đã không còn là một sớm một chiều.
Vân Thanh Từ đi tới bên thùng, nhìn đôi mắt do quá gầy gò mà có vẻ to hơn của hắn, nhớ tới tất cả những chuyện trong mơ và trong hiện thực, trong lòng vô cớ có một cảm giác kỳ lạ.
Lý Doanh ngồi trong thùng tắm, luôn nhìn ngọn đèn kia, trong ánh mắt chứa đựng sự tuyệt vọng và bất lực nặng trĩu.
Ánh mắt hắn dần dần ẩm ướt, ngón tay gầy gò đột nhiên nhúng vào trong nước, hất mạnh nước lên mặt.
Hắn nhắm mắt lại, phần gáy tựa vào thành thùng, ngả người ra sau.
Vừa như than thở vừa như kêu gọi: "A Từ..."
Hắn không nhìn thấy, Vân Thanh Từ đứng ở phía sau hắn, lòng bàn tay che hờ lên mắt hắn.
"Ta ở đây."
Tác giả: Kiều Dữu.
Truyện được dịch bởi: Bông..
Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt