Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt
Chương 30: Lý Doanh Ngươi Cũng Có Ngày Hôm Nay
Vân Thanh Từ vừa thấy chán ghét vừa thấy tức giận.
Sau khi trùng sinh, y nhớ lại những chuyện trong quá khứ, phát hiện tất cả tình ý khi trước đều bị âm mưu, quỷ kế che phủ.
Y chắc chắn Lý Doanh không có tình cảm với mình, cho nên cũng không muốn bày tỏ chút cảm xúc nào cho hắn xem, thậm chí ngay cả sự phẫn hận cũng cố ý che đậy lại.
Y rốt cục cũng xé rách được mặt nạ của Lý Doanh, hắn nói gì cơ, hối hận rồi, muốn yêu y rồi.
Nếu hắn yêu thật, thì kiếp trước lúc y bỏ mạng hắn đã ở đâu?
Còn nếu chỉ là hối hận, vậy liên quan gì đến y?
Khi ta yêu ngươi, ngươi lại tính kế hãm hại ta, lúc ngươi yêu ta, chẳng lẽ ta vẫn phải vẫy đuôi đi theo ngươi à?
Ngươi dựa vào cái gì?!
Trùng sinh là món quà khó có được, Vân Thanh Từ vô cùng quý trọng nó, y chỉ muốn tự trải qua những ngày tháng của mình, làm một quân hậu ngạo mạn không cần tới sự sủng ái của đế vương, tranh cướp càng nhiều quyền lợi cho gia tộc.
Là Lý Doanh hết lần này đến lần khác đến làm phiền y.
Rõ ràng trước kia chỉ cần y nổi giận cáu gắt, Lý Doanh sẽ ngăn cản hoặc phất tay áo rời đi, nhưng bây giờ y có làm vậy cũng không thể đuổi hắn đi nữa.
Như thể hắn thật sự đang tự trách, đang áy náy, muốn bù đắp cho y vậy.
Không, hắn chỉ muốn khiến Vân Thanh Từ mang ơn, dẫu sao hắn cũng hối hận rồi, muốn yêu y lại từ đầu.
Nhưng Vân Thanh Từ cho dù thật sự phải cảm ơn thì cũng là cảm ơn người giúp y may mắn sống lại, để y có thêm một lần dò xét, thêm một lần lựa chọn hết thảy quyền lợi.
Mà không phải là Lý Doanh hại y mất đi tất cả.
Trán Lý Doanh sau khi chảy máu thì dần tụ thành vết bầm tím, hơi sưng lên.
Ngũ quan hắn đẹp đẽ, xa xăm, vết thương này khiến hắn nhìn có chút thê lương.
Vân Thanh Từ chỉ cảm thấy hả giận.
Nếu có thể, y còn muốn đánh hắn bể đầu nát mặt một lần nữa, xem hắn còn mặt mũi nói hối hận, nói yêu mình nữa hay không.
"Là lỗi của ta."
Lý Doanh mở miệng, hắn không tránh Dạ Minh Châu, cũng không tránh tầm mắt của y: "Ta có sai lầm không thể giải thích, nếu ngươi muốn trút hận, thì trút lên người ta đi."
Sự phẫn nộ của Vân Thanh Từ bỗng nhiên bị dằn xuống.
Tại sao y lại phải trút hận, vì để cho cảm giác tội lỗi của Lý Doanh giảm bớt sao?
Không, y không muốn hận Lý Doanh nữa, y muốn đùa giỡn Lý Doanh giống như cách hắn đã từng làm với y.
Vân Thanh Từ ôm gối, rũ mi, cố gắng suy nghĩ tìm tòi.
Y chưa bao giờ nghĩ tới việc Lý Doanh cũng sẽ trùng sinh, hắn dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì mà loại người tâm cơ thủ đoạn như hắn cũng được trùng sinh?
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, Vân Thanh Từ lại nghĩ, mình thì có tư cách gì được sống lại? Y cố chấp ghen tuông, mù quáng tệ hại, sao lại cho y sống lại?
Y siết chặt ngón tay, chậm rãi nói: "Những lời ngươi nói hôm say rượu đều là nói thật sao?"
"Ngươi hiểu rõ ta mà." Lý Doanh nói "Ta uống rượu vào thì sẽ không nói dối."
"Nhưng ngươi đã nói ngươi không phong Ninh phi làm quý phi."
"Vì lúc đó đã uống canh giải rượu rồi."
"Ta hỏi ngươi..." Nước mắt Vân Thanh Từ bất giác rơi xuống: "Có phải vì ta, nên ngươi, muốn giết cha và các huynh ta không."
Môi Lý Doanh run rẩy.
Nước mắt kia không qua hai má mà trực tiếp rơi xuống quần áo, nhoè thành những vệt ướt nhàn nhạt.
Như là hắn có chấp niệm với Vân Thanh Từ, Vân Thanh Từ chết rồi thì đem tất cả chấp niệm ấy đổ lên đầu Vân gia.
Kiếp trước sau khi ý thức được là mình hại nhà mẹ, nội tâm y đã trải qua vô vàn dằn vặt, Lý Doanh tuy không hiểu, nhưng bỗng nhiên lại thấy đồng cảm.
Hắn khắc chế đưa tay, lại không dám chạm vào, chỉ đành rụt về: "Không phải, A Từ, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết cha ngươi, ông là thầy của ta, là phụ thần Tĩnh quốc, sao ta lại muốn giết ông?"
"Ngươi đừng có nói dối."
"Ta sẽ không bao giờ nói dối ngươi nữa."
Vân Thanh Từ nhìn một lúc, nói: "Vì ta chết rồi, khiến ngươi hối hận nên mới tha cho bọn họ sao?"
"Không phải, ta không có, tất cả đều là..."
"Được rồi." Vân Thanh Từ đã biết được điều muốn biết: "Nếu như ngươi không giết cha ta, vậy để chúng ta cùng sống lại, chắc là muốn chúng ta giải quyết chuyện giữa đôi bên."
Y không muốn nghe nữa.
Có lẽ là cảm xúc vẫn không thể tha thứ cho hắn, muốn giữ lại cho bản thân một lý do để hận hắn, cũng có lẽ y thật sự hoàn toàn không để ý Lý Doanh rốt cuộc đã làm những gì.
Vân Thanh Từ xưa nay là người như vậy.
Khi ghét một người, y sẽ không để cho mình có lý do tha thứ cho người ấy.
Cũng giống như khi y thích một người, bất kể đối phương làm gì, y cũng có thể tự thuyết phục bản thân, toàn tâm toàn ý chờ đợi.
Trước kia, Vân Thanh Từ đã nói với hắn rất nhiều lần rằng, ta chờ ngươi về, ta chờ ngươi ăn cơm, ta chờ cùng ngươi, ta chờ ngươi giải thích, ta chờ lúc ngươi muốn nói...
Có lẽ, trong những ngày ở lãnh cung, y cũng luôn chờ hắn, chờ hắn đón y về Triều Dương cung.
Nhưng Vân Thanh Từ của khi ấy đã không đợi được.
Vì vậy, kiếp này, y không muốn tiếp tục đặt sự kiên nhẫn của bản thân lên người hắn nữa.
"Lý Doanh." Vân Thanh Từ nói: "Chúng ta hoà ly đi."
Lý Doanh vẫn không nhúc nhích.
"Ta không có cách nào tiếp tục bên cạnh, tiếp tục làm quân hậu của ngươi nữa.
Ngươi và ta đều mang theo ký ức sống lại, ta chơi không lại ngươi."
Y rất bình tĩnh.
Vân Thanh Từ xuống giường, bình tĩnh đi tới trước bàn, sau đó kéo ngăn kéo ra, bên trong có một khối gỗ chạm khắc quen thuộc, chính là tín vật định tình của bọn họ.
"Thanh Ty trả lại cho ngươi." Vân Thanh Từ cầm lên, nói: "Chính ngươi đã khích lệ ta xây dựng lên nó, năm đó ngươi nói, hy vọng ta có thể có năng lực tự bảo vệ bản thân, hy vọng ta ra ngoài ngắm nhìn thế giới chứ không phải luôn dính lấy ngươi."
"Ta kiến thức hạn hẹp, tất cả đều do ngươi cầm tay chỉ việc, nói ta sáng lập Thanh Ty cho ngươi, chẳng thà nói ngươi sáng lập cho ta."
"Sau này ngươi thu lại Thanh Ty của ngươi." Vân Thanh Từ tự giễu nói: "Cam Lê quỳ xuống khuyên ta, hắn nói ngươi không có ý tốt, ta không tin, còn nói với hắn rằng, Thanh Ty vốn là của ngươi, chỉ trung thành với một mình Lý Doanh ngươi, nếu ta và ngươi cùng bị phục kích, bỏ ta mà bảo vệ ngươi, bởi vì mạng ngươi còn quan trọng hơn mạng của ta."
Lý Doanh vẫn không nhúc nhích.
Vân Thanh Từ đi trở về, chậm rãi nói: "Thứ ngươi muốn, cho ngươi hết, Lý Doanh, từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ta sẽ rời khỏi Thượng Dương, nắm lấy cơ hội được làm lại này, ra ngoài ngắm nhìn thế giới ngoài kia."
"Hy vọng ngươi sẽ luôn nhớ kỹ, Vân gia, Tần gia, Tiêu gia.
Bọn họ đều là trung thần, kiếp trước hay kiếp này cũng đều trung thành với ngươi."
"Duy chỉ có ta." Vân Thanh Từ nói: "Ta sẽ không bao giờ trung thành với ngươi nữa."
Y vươn tay ra, khối gỗ trong tay đường vân rất tinh xảo, khéo léo, mặt ngoài nhẵn nhụi sạch sẽ, một khối gỗ không quá lớn, là tình cảm Lý Doanh dùng từng dao từng dao khắc xuống, cũng là thứ Vân Thanh Từ từng chút từng chút tỉ mỉ giữ gìn.
Lý Doanh không cầm lấy.
"Không phải ngươi, luyến tiếc quyền thế nơi này sao?"
"Ta không xứng."
"......!Tê Phụng Lâu, đã giao cho công bộ, sang năm, sang năm có thể khởi công, nhiều nhất là một năm, một năm là có thể hoàn thành."
"Không cần nữa."
"Quân, quân hậu....!Đối với Vân gia mà nói, cũng rất trọng yếu, chỉ cần ngươi còn ở đây, Vân gia, ở trong mắt người ngoài, luôn luôn là dưới một người, trên vạn người."
"Chỉ cần ngươi không ra tay với bọn họ, Vân gia sẽ không thất thế."
Lý Doanh đưa tay ra sau lưng.
Hắn như đang sợ bản thân không cẩn thận sẽ nhận lấy khối gỗ đó.
"A Từ...!Ta giải tán hậu cung rồi, năm sau, không, hôm nay, hôm nay có thể đuổi bọn họ ra ngoài luôn, thái hậu đã bị giam lỏng, bà ấy không thể thao túng suy nghĩ của ngươi nữa, về sau nơi này chính là thiên hạ của ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm."
"Trên đầu ta vẫn còn có ngươi."
"Ta..." Mắt Lý Doanh đỏ lên, "Ta sẽ không hạn chế tự do của ngươi, ta có thể bảo vệ ngươi, ngươi có thể tùy tiện làm những gì mình muốn, còn có, còn có Nguyễn Liên...!Nguyễn Liên cho ngươi, ngươi không phải, không phải thích hắn sao?"
Hắn nhìn về phía Vân Thanh Từ, thở dốc: "A Từ, đừng đi mà."
Đừng đi, đừng bỏ ta lại.
Đừng bỏ ta một mình nữa.
Đừng mà...
"Ta có thể mang Nguyễn Liên đi không?"
Sau một lúc rất lâu, Lý Doanh mới nói: "Hắn là nhạc sư trong cung, chỉ khi ngươi là chủ cung thì hắn mới là của ngươi."
Như thể thật sự do dự vì Nguyễn Liên.
Thực chất y cũng không để ý Nguyễn Liên đến thế, y cũng không thật sự có ý định rời khỏi hoàng cung.
Thái hậu chưa chết khiến y luôn cảm thấy như mắc dằm trong tim, không trả lại tất cả những gì Lý Doanh khiến y trải qua, Vân Thanh Từ sẽ hối hận suốt đời.
Y chỉ muốn nhìn rõ, Lý Doanh có thật sự như lời hắn nói, đã hối hận rồi, muốn yêu y rồi hay không.
Y muốn biết, tình yêu của Lý Doanh dành cho y, có sâu đậm bằng một nửa tình yêu kiếp trước y dành cho hắn hay không.
Y bỗng nhiên phát hiện, hóa ra yêu một người, thật sự sẽ trở nên hèn mọn.
Cho dù là Lý Doanh cũng không ngoại lệ, hắn vậy mà lại dùng một đào kép để hãm chân y.
Việc này có khác gì kiếp trước y để Lý Doanh tùy ý nạp phi chứ?
Nhưng Lý Doanh khác y ở chỗ, hắn luôn có thể nhanh chóng hiểu được, làm thế nào để đạt được mục đích.
Còn y, năm đó đã mất rất nhiều ngày để suy xét về chuyện hòa ly cũng như chuyện cho Lý Doanh nạp phi.
Lý Doanh chỉ trong nháy mắt đã nắm rõ được lợi thế của bản thân.
Khối gỗ chạm khắc kia cuối cùng cũng nới rộng khoảng cách với Lý Doanh.
Hắn ngã ngồi xuống giường.
Một đào kép thôi, mà y lại yêu thích đến thế sao? Nói ra nhiều điều kiện như vậy cũng không đồng ý, nhắc đến Nguyễn Liên thì lập tức chấp nhận.
Lý Doanh cúi đầu, mi dài rủ xuống, che đi tất cả cảm xúc.
Vân Thanh Từ chỉ nghĩ là hắn đang thư giãn.
Mãi đến lúc này, y mới tin, Lý Doanh có lẽ thật sự đã hối hận rồi.
Dù sao cũng từng ở chung nhiều năm như vậy, Vân Thanh Từ tự nhận rằng cũng có chút hiểu hắn.
Y xác nhận lại với Lý Doanh: "Ngươi có chắc là ngươi sẽ không vì ta mà hại Nguyễn Liên nữa không?"
"Chắc." Lý Doanh cúi đầu nói: "Sau này hắn là người của ngươi, đánh chó phải ngó mặt chủ."
"Hắn không phải chó."
Vân Thanh Từ sửa lời, Lý Doanh không đáp lại.
Một lát sau, hắn mới nói: "Ngươi quyết định ở lại rồi sao?"
"Ừm."
Lý Doanh hai tay chống lên giường, tốn chút sức lực đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
"A Doanh." Vân Thanh Từ gọi hắn lại, giả tạo hỏi: "Ngươi giận rồi à?"
"Không có." Lý Doanh quay lưng về phía y, dần đứng thẳng lưng, dịu dàng nói: "Ngươi vừa mới ngất, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt, ta sai người đi nấu canh bồi bổ cho ngươi."
"Ngươi vì ta giam lỏng thái hậu, thật sự sẽ không có vấn đề gì sao?"
"Những chuyện này, ngươi không cần bận tâm."
"Giải tán hậu cung, ngươi đã cân nhắc kỹ chưa?"
"Đã rồi." Lý Doanh không lừa y.
Hắn không phải nhất thời ấm đầu mới muốn giải tán hậu cung, mỗi một phi tần đều là một lợi thế, thế lực phía sau rắc rối phức tạp, cần phải cân nhắc rất nhiều yếu tố.
Vậy mới đúng là Lý Doanh trong trí nhớ của y.
Sau khi hắn đăng cơ, Vân Thanh Từ luôn có suy nghĩ, phu quân ta thật lợi hại, y có thể nâng má ngồi ở một bên, nhìn hắn phê tấu chương cả ngày.
Y thích dáng vẻ bày mưu tính kế của Lý Doanh, cho dù lúc đó Lý Doanh còn rất nhỏ yếu, nhưng Vân Thanh Từ vẫn luôn tin rằng hắn sẽ trở thành một vị đế vương chân chính.
Nếu thoát khỏi cái xác Vân Thanh Từ, có lẽ, y cũng có thể ung dung thưởng thức người đàn ông này.
Đáng tiếc y là Vân Thanh Từ, là Vân Thanh Từ yêu hắn đến mạng cũng không cần.
Vân Thanh Từ nói: "Ngươi không cần cố ý giải tán hậu cung đâu, dù sao ta cũng không quan tâm."
Lý Doanh hơi dừng bước, nói: "Dự kiến là năm sau sẽ giải tán, nếu làm luôn bây giờ, e khiến mọi người không thể đón một cái tết yên ổn."
"Ồ." Hắn suy nghĩ thế cũng không sai, Vân Thanh Từ cũng không muốn trở thành bia ngắm của các thế gia: "Ngươi kiềm vững triều đình của ngươi thì ta mới có thể chơi vui vẻ ở trong cung"
"Ừ."
Lý Doanh rời Triều Dương cung.
Vân Thanh Từ bỏ khối gỗ vào lại ngăn kéo, từ từ bỏ xuống tảng đá lớn đè ở trong lòng.
Lý Doanh, ngươi cũng có ngày hôm nay.
Nếu không hành chết ngươi, ta sẽ không phải Vân Thanh Từ.
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Từ: Gọi bố đi.
Sao, không phục à? Gọi mau!
Lý Hoàng: Anh biết rồi, vợ à.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).
Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt