Thông Thiên Chi Lộ
Chương 464: Thần huyền khí tức
Tu sĩ họ Hà chọn thi độn tốc với Ngụy Tác, khẳng định có phi độn thuật pháp hoặc phi độn pháp bảo kinh nhân nên gã không định thi xem ai nhanh hơn mà định chặn y lại.
Ngụy Tác công kích như thế, dù tu sĩ Kim đan lưỡng trọng cũng bị cản chân.
"Ngụy đạo hữu thần thông quả nhiên kinh nhân, bất quá với Kim phong ảo ảnh độn của mỗ thì không ngăn nổi đâu!"
Tích tắc đó, đột nhiên, sau lưng tu sĩ họ Hà xuất hiện mười hai tia ngân bạch sắc quang hoa như trường kiếm lóe lên, y biến thành mười hai dải sáng, không thể nhận ra bản thể.
Ngụy Tác phát ra kim tinh quang trụ, thái cổ hung hỏa và chất nhầy của Pháp vương thái điệp va vào một dải ngân sắc độn quang.
Ngân sắc độn quang uốn cong rồi tản ra, biến thành hơi sương nồng hậu kim thiết khí tức rồi tan đi.
Cơ hồ đồng thời, trong mười một làn ngân bạch sắc độn quang bắn đi mấy chục trượng đột nhiên có một làn biến thành đỏ sậm.
Vù!
Đạo độn quang này với tốc độ gấp mấy lần bắn vút tới.
Độn tốc này tuy không bằng phi độn pháp bảo kim sắc lâu các của Cực Lạc chân nhân nhưng cũng kinh nhân cực độ, hơn nhiều Ly Hỏa phảng của Ngụy Tác.
Thấy tốc độ của xích hồng sắc độn quang, Ngụy Tác hơi lắc đầu, bất động.
Đạo xích hồng sắc độn quang tựa hồ chỉ mấy tích tắc là đến đỉnh ngôi điện mà Cực Lạc chân nhân chỉ định.
Lượn vòng rồi dừng lại, phát ra hồng sắc quang hoa là một cây thoa cỡ ba, bốn thước, chỉ đủ cho một người đứng lên.
Thai thể pháp bảo khảm toàn hồng sắc tinh thạch, thập phần hoa lệ.
Tu sĩ họ Hà thong thả điều khiển phi độn pháp bảo quay lại.
"Hà đạo hữu, Xích quang phích lịch thoa quả nhiên danh bất hư truyền." Liếc tu sĩ họ Hà, Cực Lạc chân nhân lại hỏi Ngụy Tác, "Ngụy đạo hữu có gì để nói không?"
"Hà đạo hữu độn thuật tinh diệu cực độ, đương nhiên Hà đạo hữu thắng rồi." Ngụy Tác bình tĩnh như thường.
Cực kỳ thản nhiên, tựa hồ không coi trận này là gì, càng khiến các Kim đan tu sĩ không hiểu.
"Trận đầu đã phân thăng bại, trận thứ hai, Ngụy đạo hữu muốn đấu cũng lão phu hay Đỗ đạo hữu?" Thiên La chân nhân cười mỉm, tỏ vẻ chắc thắng.
"Tiếp theo là Đỗ đạo hữu." Ngụy Tác thản nhiên gật đầu.
"Trận này Ngụy đạo hữu chọn điều kiện tỷ thí." Thiên La chân nhân mỉm cười: "Không biết Ngụy đạo chọn điều kiện nào."
"Trận vừa này là nửa tỷ võ, trận này tỷ văn." Ngụy Tác bảo Thiên La chân nhân: "Mỗ và Đỗ đạo hữu tỷ thí kiến thức và nhãn lực."
"Thi kiến thức và nhãn lực với Đỗ Khô Diệp? Trong số ở đây, Đỗ Khô Diệp lớn tuổi nhất, đã chứng kiến không ít việc, y lại so hai thứ đó với Đỗ Khô Diệp?"
"Có phải y cố ý thua đổ đấu, lấy lòng Thiên La chân nhân mà tặng Trường hà thao thiên quyển để không bị đối phó?"
"Thi kiến thức và nhãn lực?" Ngụy Tác nói thế, Đỗ Khô Diệp trông già cốc đế giận run người, đấu pháp thì lão tự nhận không phải đối thủ, nhưng với tuổi như gã mà đòi thi kiến thức nhãn lực thì lão cho rằng mình bị coi thường.
"Đúng thế, tại hạ tuy biết Đỗ đạo hữu kiến đa thức quảng, nhưng vẫn muốn thử." Ngụy Tác cười nhạt.
"Được! Vậy thì mời Ngụy đạo hữu lấy ra." Đỗ Khô Diệp bực mình.
"Vật này, Đỗ đạo hữu nhận ra không?" Ngụy Tác không nhiều lời, lấy đỉnh cấp Hộ thần cổ phù ra, chân nguyên bao lấy, lơ lửng trước mặt Đỗ Khô Diệp.
"Đây là?"
Đỗ Khô Diệp hơi biến sắc. Kim đan tu sĩ khác đều nhìn nhau.
Đừng nói Đỗ Khô Diệp, mọi Kim đan tu sĩ đều không biết đỉnh cấp Hộ thần cổ là gì.
"Cổ bảo của đạo hữu, tại hạ đích xác chưa từng thấy." Nhìn một lúc, Đỗ Khô Diệp lắc đầu, vung tay, "Ngụy đạo hữu có nhận ra cổ bảo này."
"Là cái gì nhỉ?"
Đỗ Khô Diệp lấy ra một viên ngọc cỡ trứng gã trong suốt. Vỏ viên ngọc này trong ngần như thủy tinh, bên trong đựng đầy lam sắc dịch thể, trong dịch thể lấp lánh quang phù kỳ diệu. Tu sĩ tại trường kể cả Cực Lạc chân nhân đều không biết.
"Nếu mỗ không lầm thì đó là của Trọng thủy huyền châu của thượng cổ Trọng Huyền tông, là thủy hệ pháp khí tiêu hao trong một lần, có thể dập tắt mọi chân hỏa, là khắc tinh của hỏa hệ thuật pháp và pháp bảo, đối phó thuật pháp và pháp bảo loại khác thì uy năng cũng gần đạt huyền giai." Chỉ nhìn một tí, Ngụy Tác mỉm cười nói thế, "Đỗ đạo hữu có dị bảo này, xin chúc mứng."
"Trọng Huyền cung gần như không còn được ghi lại trong điển tịch hiện tại mà các hạ vẫn nhận ra!" Vốn tưởng Ngụy Tác không nhận ra, Đỗ Khô Diệp kêu lên thành tiếng không dám tin.
"Có gì mà ngạc nhiên, vật này ở thời của ta đâu có thiếu, Ngụy Tác, ba viên lục tinh kỳ dị lấy được cùng Kim ban sâm cả ta cũng không biết thì y biết sao được, bất quá mấy thứ đó quá quý giá, vạn nhất có kẻ biết được công hiệu thì không ổn. Ngươi cho y xem song đầu yêu thú tại Đạo Huyền điện, kiến thức như y khẳng định không biết." Họ Đỗ không biết rằng lúc đó lục bào lão đầu cất tiếng khinh miệt trong tai Ngụy Tác.
"Đỗ đạo hữu, nhìn kỹ nhé, tại hạ lấy ra món thứ hai đây." Ngụy Tác không hề dao động, vỗ lên một nạp bảo nang khác, lấy thi thể song đầu yêu thú đi cùng cáp mô đầu yêu thú tại Đạo Huyền điện ra, "Mời Đỗ đạo hữu xem là yêu thú gì?"
"Cái này..." Song đầu yêu thú không rõ có phải do tu sĩ thi pháp dung hợp thú thân hình thành hay không, cả liên lục bào lão đầu và sĩ Kim đan kỳ như Âm Lệ Hoa, Hiên Viên lão tổ cũng không biết, Đỗ Khô Diệp tất nhiên càng không. Có điều cả lão và mọi tu sĩ tại trường đều nhận ra song đầu yêu thú là cao giai yêu thú thực lực phi thường kinh nhân.
Thiên La chân nhân hơi nhíu mày, mắt ánh lên nhưng thần sắc lại như thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đối phương liên tục lấy ra hai thứ mà lão không biết, còn thứ mình lấy ra thì đối phương liếc mắt là biết, trán Đỗ Khô Diệp đổ mồ hôi, cân nhắc một lúc rồi mới hạ quyết định, lấy từ nạp bảo nang ra một vật.
Mùi đàn hương nồng hậu cực độ tỏa ra.
Đỗ Khô Diệp lấy ra một cục gỗ đen, trông như rễ cây tự nhiên, nhưng hình thiềm thừ mồm ngậm vàng. Trên khối gỗ hỏa mùi đàn hương và hắc sắc quang hoa bóng loáng.
"Đây là cái gì nhỉ?" Các Kim đan tu sĩ thấy vật lạ lùng đó, thì hứng thú hẳn, thầm bàn tán nhưng không nhận ra.
"Cung hỉ Đỗ đạo hữu, không ngờ Đỗ đạo hữu có chí bảo Thiên đàn thiềm châu." Ngụy Tác nói ngay.
"Thiên đàn thiềm châu?" Đỗ Khô Diệp ngẩn người, "Vật này là Thiên đàn thiềm châu?"
Vẻ mặt Đỗ Khô Diệp cho thấy cả lão cũng biết vật mình lấy ra là gì.
"Chắc không sai." Ngụy Tác gật đầu.
"Thiên đàn thiềm châu còn được gọi là Huyền hóa thiền châu, luyện xong sẽ có khí tức như Thần huyền cảnh tu sĩ, tuy không thể đề thăng tu vi thành Thần huyền cảnh tu sĩ nhưng có khí tức đó thì hành tẩu bên ngoài Thiên khung cũng rất hữu dụng." Ngụy Tác bảo Đỗ Khô Diệp.
"Luyện hóa xong trên mình sẽ phát ra khí tức giống Thần huyền cảnh tu sĩ?" Cả quảng trường vang lên tiếng suýt soa.
Quanh thiên tài địa bảo thường có cao giai yêu thú bảo vệ, càng quý thì yêu thú trông coi càng lợi hại, có những yêu thú mà Kim đan tu sĩ nhìn thấy cũng bỏ chạy ngay. Nhưng có khí tức của Thần huyền cảnh tu sĩ thì chưa biết chừng sẽ dọa được nó bỏ chạy.
"Vật này lại thế hả?" Đỗ Khô Diệp nhất thời ngẩn người, chần chừ một lúc rồi hạ quyết tâm, vòng tay với Ngụy Tác: "Ngụy đạo hữu, vật này tại hạ từng thử dược tính, thử cắt ra luyện hóa nhưng vô dụng, lẽ nào cần phương pháp đặc biệt luyện hóa thì mới có hiệu quả đó?"
"Không phải." Ngụy Tác lắc đầu, bảo Đỗ Khô Diệp: "Các hạ cắt đôi ra là biết, nên cẩn thận, đừng làm hỏng thứ ở trong."
"Cắt đôi?" Đỗ Khô Diệp ngẩn người, nhìn vật trong tay rồi nghiến răng, cạch một tiếng, cọng rễ hình thiềm thừ tách đôi.
"Bên trong còn viên châu khác?"
Cả Đỗ Khô Diệp đều kinh ngạc nhận ra ở giữa là một viên bạch sắc châu tử cỡ hạt đậu.
Viên châu giống như tinh thạch, nồng nặc mùi đàn hương, tỏa khắp quảng trường.
"Thiên đàn thiềm châu là viên này?" Đỗ Khô Diệp ngẩn ra ròi nhãn quang lóe lên, hỏi Ngụy Tác, "Trực tiếp luyện hóa được?"
"Đúng thế, tinh hoa ở hết trong viên châu này, chỉ cần luyện hóa là được." Ngụy Tác gật đầu.
"Đa tạ Ngụy đạo hữu chỉ dẫn! Tại hạ cam bái hạ phong!" Ngụy Tác nói đoạn, Đỗ Khô Diệp tỏ vẻ bái phục thật sự, vòng tay với gã rồi không cần xem món thứ ba mà nhận thua luôn.
Thông Thiên Chi Lộ
Ngụy Tác công kích như thế, dù tu sĩ Kim đan lưỡng trọng cũng bị cản chân.
"Ngụy đạo hữu thần thông quả nhiên kinh nhân, bất quá với Kim phong ảo ảnh độn của mỗ thì không ngăn nổi đâu!"
Tích tắc đó, đột nhiên, sau lưng tu sĩ họ Hà xuất hiện mười hai tia ngân bạch sắc quang hoa như trường kiếm lóe lên, y biến thành mười hai dải sáng, không thể nhận ra bản thể.
Ngụy Tác phát ra kim tinh quang trụ, thái cổ hung hỏa và chất nhầy của Pháp vương thái điệp va vào một dải ngân sắc độn quang.
Ngân sắc độn quang uốn cong rồi tản ra, biến thành hơi sương nồng hậu kim thiết khí tức rồi tan đi.
Cơ hồ đồng thời, trong mười một làn ngân bạch sắc độn quang bắn đi mấy chục trượng đột nhiên có một làn biến thành đỏ sậm.
Vù!
Đạo độn quang này với tốc độ gấp mấy lần bắn vút tới.
Độn tốc này tuy không bằng phi độn pháp bảo kim sắc lâu các của Cực Lạc chân nhân nhưng cũng kinh nhân cực độ, hơn nhiều Ly Hỏa phảng của Ngụy Tác.
Thấy tốc độ của xích hồng sắc độn quang, Ngụy Tác hơi lắc đầu, bất động.
Đạo xích hồng sắc độn quang tựa hồ chỉ mấy tích tắc là đến đỉnh ngôi điện mà Cực Lạc chân nhân chỉ định.
Lượn vòng rồi dừng lại, phát ra hồng sắc quang hoa là một cây thoa cỡ ba, bốn thước, chỉ đủ cho một người đứng lên.
Thai thể pháp bảo khảm toàn hồng sắc tinh thạch, thập phần hoa lệ.
Tu sĩ họ Hà thong thả điều khiển phi độn pháp bảo quay lại.
"Hà đạo hữu, Xích quang phích lịch thoa quả nhiên danh bất hư truyền." Liếc tu sĩ họ Hà, Cực Lạc chân nhân lại hỏi Ngụy Tác, "Ngụy đạo hữu có gì để nói không?"
"Hà đạo hữu độn thuật tinh diệu cực độ, đương nhiên Hà đạo hữu thắng rồi." Ngụy Tác bình tĩnh như thường.
Cực kỳ thản nhiên, tựa hồ không coi trận này là gì, càng khiến các Kim đan tu sĩ không hiểu.
"Trận đầu đã phân thăng bại, trận thứ hai, Ngụy đạo hữu muốn đấu cũng lão phu hay Đỗ đạo hữu?" Thiên La chân nhân cười mỉm, tỏ vẻ chắc thắng.
"Tiếp theo là Đỗ đạo hữu." Ngụy Tác thản nhiên gật đầu.
"Trận này Ngụy đạo hữu chọn điều kiện tỷ thí." Thiên La chân nhân mỉm cười: "Không biết Ngụy đạo chọn điều kiện nào."
"Trận vừa này là nửa tỷ võ, trận này tỷ văn." Ngụy Tác bảo Thiên La chân nhân: "Mỗ và Đỗ đạo hữu tỷ thí kiến thức và nhãn lực."
"Thi kiến thức và nhãn lực với Đỗ Khô Diệp? Trong số ở đây, Đỗ Khô Diệp lớn tuổi nhất, đã chứng kiến không ít việc, y lại so hai thứ đó với Đỗ Khô Diệp?"
"Có phải y cố ý thua đổ đấu, lấy lòng Thiên La chân nhân mà tặng Trường hà thao thiên quyển để không bị đối phó?"
"Thi kiến thức và nhãn lực?" Ngụy Tác nói thế, Đỗ Khô Diệp trông già cốc đế giận run người, đấu pháp thì lão tự nhận không phải đối thủ, nhưng với tuổi như gã mà đòi thi kiến thức nhãn lực thì lão cho rằng mình bị coi thường.
"Đúng thế, tại hạ tuy biết Đỗ đạo hữu kiến đa thức quảng, nhưng vẫn muốn thử." Ngụy Tác cười nhạt.
"Được! Vậy thì mời Ngụy đạo hữu lấy ra." Đỗ Khô Diệp bực mình.
"Vật này, Đỗ đạo hữu nhận ra không?" Ngụy Tác không nhiều lời, lấy đỉnh cấp Hộ thần cổ phù ra, chân nguyên bao lấy, lơ lửng trước mặt Đỗ Khô Diệp.
"Đây là?"
Đỗ Khô Diệp hơi biến sắc. Kim đan tu sĩ khác đều nhìn nhau.
Đừng nói Đỗ Khô Diệp, mọi Kim đan tu sĩ đều không biết đỉnh cấp Hộ thần cổ là gì.
"Cổ bảo của đạo hữu, tại hạ đích xác chưa từng thấy." Nhìn một lúc, Đỗ Khô Diệp lắc đầu, vung tay, "Ngụy đạo hữu có nhận ra cổ bảo này."
"Là cái gì nhỉ?"
Đỗ Khô Diệp lấy ra một viên ngọc cỡ trứng gã trong suốt. Vỏ viên ngọc này trong ngần như thủy tinh, bên trong đựng đầy lam sắc dịch thể, trong dịch thể lấp lánh quang phù kỳ diệu. Tu sĩ tại trường kể cả Cực Lạc chân nhân đều không biết.
"Nếu mỗ không lầm thì đó là của Trọng thủy huyền châu của thượng cổ Trọng Huyền tông, là thủy hệ pháp khí tiêu hao trong một lần, có thể dập tắt mọi chân hỏa, là khắc tinh của hỏa hệ thuật pháp và pháp bảo, đối phó thuật pháp và pháp bảo loại khác thì uy năng cũng gần đạt huyền giai." Chỉ nhìn một tí, Ngụy Tác mỉm cười nói thế, "Đỗ đạo hữu có dị bảo này, xin chúc mứng."
"Trọng Huyền cung gần như không còn được ghi lại trong điển tịch hiện tại mà các hạ vẫn nhận ra!" Vốn tưởng Ngụy Tác không nhận ra, Đỗ Khô Diệp kêu lên thành tiếng không dám tin.
"Có gì mà ngạc nhiên, vật này ở thời của ta đâu có thiếu, Ngụy Tác, ba viên lục tinh kỳ dị lấy được cùng Kim ban sâm cả ta cũng không biết thì y biết sao được, bất quá mấy thứ đó quá quý giá, vạn nhất có kẻ biết được công hiệu thì không ổn. Ngươi cho y xem song đầu yêu thú tại Đạo Huyền điện, kiến thức như y khẳng định không biết." Họ Đỗ không biết rằng lúc đó lục bào lão đầu cất tiếng khinh miệt trong tai Ngụy Tác.
"Đỗ đạo hữu, nhìn kỹ nhé, tại hạ lấy ra món thứ hai đây." Ngụy Tác không hề dao động, vỗ lên một nạp bảo nang khác, lấy thi thể song đầu yêu thú đi cùng cáp mô đầu yêu thú tại Đạo Huyền điện ra, "Mời Đỗ đạo hữu xem là yêu thú gì?"
"Cái này..." Song đầu yêu thú không rõ có phải do tu sĩ thi pháp dung hợp thú thân hình thành hay không, cả liên lục bào lão đầu và sĩ Kim đan kỳ như Âm Lệ Hoa, Hiên Viên lão tổ cũng không biết, Đỗ Khô Diệp tất nhiên càng không. Có điều cả lão và mọi tu sĩ tại trường đều nhận ra song đầu yêu thú là cao giai yêu thú thực lực phi thường kinh nhân.
Thiên La chân nhân hơi nhíu mày, mắt ánh lên nhưng thần sắc lại như thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đối phương liên tục lấy ra hai thứ mà lão không biết, còn thứ mình lấy ra thì đối phương liếc mắt là biết, trán Đỗ Khô Diệp đổ mồ hôi, cân nhắc một lúc rồi mới hạ quyết định, lấy từ nạp bảo nang ra một vật.
Mùi đàn hương nồng hậu cực độ tỏa ra.
Đỗ Khô Diệp lấy ra một cục gỗ đen, trông như rễ cây tự nhiên, nhưng hình thiềm thừ mồm ngậm vàng. Trên khối gỗ hỏa mùi đàn hương và hắc sắc quang hoa bóng loáng.
"Đây là cái gì nhỉ?" Các Kim đan tu sĩ thấy vật lạ lùng đó, thì hứng thú hẳn, thầm bàn tán nhưng không nhận ra.
"Cung hỉ Đỗ đạo hữu, không ngờ Đỗ đạo hữu có chí bảo Thiên đàn thiềm châu." Ngụy Tác nói ngay.
"Thiên đàn thiềm châu?" Đỗ Khô Diệp ngẩn người, "Vật này là Thiên đàn thiềm châu?"
Vẻ mặt Đỗ Khô Diệp cho thấy cả lão cũng biết vật mình lấy ra là gì.
"Chắc không sai." Ngụy Tác gật đầu.
"Thiên đàn thiềm châu còn được gọi là Huyền hóa thiền châu, luyện xong sẽ có khí tức như Thần huyền cảnh tu sĩ, tuy không thể đề thăng tu vi thành Thần huyền cảnh tu sĩ nhưng có khí tức đó thì hành tẩu bên ngoài Thiên khung cũng rất hữu dụng." Ngụy Tác bảo Đỗ Khô Diệp.
"Luyện hóa xong trên mình sẽ phát ra khí tức giống Thần huyền cảnh tu sĩ?" Cả quảng trường vang lên tiếng suýt soa.
Quanh thiên tài địa bảo thường có cao giai yêu thú bảo vệ, càng quý thì yêu thú trông coi càng lợi hại, có những yêu thú mà Kim đan tu sĩ nhìn thấy cũng bỏ chạy ngay. Nhưng có khí tức của Thần huyền cảnh tu sĩ thì chưa biết chừng sẽ dọa được nó bỏ chạy.
"Vật này lại thế hả?" Đỗ Khô Diệp nhất thời ngẩn người, chần chừ một lúc rồi hạ quyết tâm, vòng tay với Ngụy Tác: "Ngụy đạo hữu, vật này tại hạ từng thử dược tính, thử cắt ra luyện hóa nhưng vô dụng, lẽ nào cần phương pháp đặc biệt luyện hóa thì mới có hiệu quả đó?"
"Không phải." Ngụy Tác lắc đầu, bảo Đỗ Khô Diệp: "Các hạ cắt đôi ra là biết, nên cẩn thận, đừng làm hỏng thứ ở trong."
"Cắt đôi?" Đỗ Khô Diệp ngẩn người, nhìn vật trong tay rồi nghiến răng, cạch một tiếng, cọng rễ hình thiềm thừ tách đôi.
"Bên trong còn viên châu khác?"
Cả Đỗ Khô Diệp đều kinh ngạc nhận ra ở giữa là một viên bạch sắc châu tử cỡ hạt đậu.
Viên châu giống như tinh thạch, nồng nặc mùi đàn hương, tỏa khắp quảng trường.
"Thiên đàn thiềm châu là viên này?" Đỗ Khô Diệp ngẩn ra ròi nhãn quang lóe lên, hỏi Ngụy Tác, "Trực tiếp luyện hóa được?"
"Đúng thế, tinh hoa ở hết trong viên châu này, chỉ cần luyện hóa là được." Ngụy Tác gật đầu.
"Đa tạ Ngụy đạo hữu chỉ dẫn! Tại hạ cam bái hạ phong!" Ngụy Tác nói đoạn, Đỗ Khô Diệp tỏ vẻ bái phục thật sự, vòng tay với gã rồi không cần xem món thứ ba mà nhận thua luôn.
Thông Thiên Chi Lộ
Đánh giá:
Truyện Thông Thiên Chi Lộ
Story
Chương 464: Thần huyền khí tức
10.0/10 từ 25 lượt.