Thông Thiên Chi Lộ
Chương 114: Đa bảo nam!
Nam tử trẻ tuổi trên không mỉm cười thản nhiên, "Nếu các ngươi kiên quyết lấy hai con Song đầu khuyển này, ta không ngại gì giết thêm hai kẻ nữa. Đằng nào thứ trên mình các ngươi cũng có giá trị hơn chúng."
"Tiền bối tuy là tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng, nhưng nói năng không nên tuyệt tình như thế." Nghe thấy nam tử yêu dị nói vậy, Phong Tri Du cũng lạnh sắc mặt, ngữ khí cực kỳ không lành, "Lẽ nào các hạ cho rằng có thể chống nổi ngần này ngươi vây công?"
Trong lúc nói, Ngụy Tác thấy Phong Tri Du đã lấy hoàng sắc như ý lấp lánh ảo quang linh diệu ra.
Ngụy Tác đưa mắt ra hiệu cho Hàn Vi Vi, cực kỳ nhanh trí lấy Phệ linh thuẫn lấp lánh bạch sắc lân hỏa ra, đoạn nhăn nhó lấy đại đao của Lưu Tam Pháo khỏi nạp bảo nang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng bình thường khẳng định không thể đối phó ngần ấy người, nhưng nam tử trẻ yêu dị này cực kỳ tự tin khiến Ngụy Tác chỉ muốn cho y một trận cũng e dè, sợ bị đối phương dùng pháp bảo lợi hại hạ gục.
"Ta cho các ngươi cơ hội lựa chọn sau cùng." Nam tử trẻ tuổi lạnh giọng coi thường: "Hoặc cút ngay hoặc bị ta giết chết."
"Không thể thương lượng nữa thì còn nói làm gì." Phong Tri Du cũng cười lạnh, trực tiếp kích phát hoàng sắc như ý, chêm vào một câu, "Đằng nào tất cả cũng không biết nhau, cùng là tán tu, giết ngươi rồi thì ai biết được."
Phong Tri Du nói câu này có ý nhắc nhở Ngụy Tác, sợ gã e dè nam tử trẻ tuổi có bối cảnh, không dám động thủ, riêng y và lão giả gầy khô đối phó với tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng này không dám chắc thắng.
Ngụy Tác cũng lén lấy hắc sắc tiểu tiễn ra.
Gã cùng Hàn Vi Vi không biết đối phương, mới mở miệng ra là định giết sạch bọn gã để diệt khẩu, khẳng định y cũng không phải hạng tốt lành gì, với người như thế, Ngụy Tác không cần e dè.
Thấy Phong Tri Du kích phát hoàng sắc như ý, một hóa thành hai, hai hóa bốn, càng lúc càng nhiều, nhưng nam tử trẻ tuổi không hề có động tĩnh gì.
Cùng lúc, hoàng bào tu sĩ đứng sau lưng Phong Tri Du, có tu vi thấp nhất đột nhiên lấy ra pháp khí cong cong như chủy thủ, giáng vào cổ y.
Pháp y của Phong Tri Du thoạt trông cũng thấy là có uy năng phòng ngự không tệ, chủy thủ của hoàng bào tu sĩ thậm chí chưa đạt bán linh giai, nhưng tấm pháy này không thể bảo vệ được cổ y, ở cự ly gần thế này, Phong Tri Du chỉ kịp ngoẹo cổ, rìa bên trái cổ phun máu ào ạt, xuất hiện một vết thương nặng.
Hoàng sắc như ý kích phát được một nửa mất đi chân nguyên tiếp ứng, rớt ngay xuống đất.
Phong Tri Du bịt vết thương, tuy chưa đến nỗi mất mạng nhưng không thể tiếp tục xuất thủ.
"Quách Tử Kỳ, ngươi!"
Lão giả gầy khô gầm lên không dám tin, một đạo thanh quang xẹt ra, xuyên thủng ngực hoàng bào tu sĩ, hất y ngã ngửa.
Có điều hoàng bào tu sĩ vẫn như cương thi, mặt ngẩn ra si si ngốc ngốc.
"Mê hồn thuật pháp!"
Tất cả những ai nhìn thấy cảnh đó đều lợt lạt mặt mày.
"Để ta!" Hàn Vi Vi vẩy tay, lấy ra một lọ thuốc, đổ hết dược dịch lên vết thương của Phong Tri Du, vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu, nhưng vì mất máu quá nhiều nên không nói thành lời được, ngồi phệt xuống, miễn cưỡng lấy ra một viên đơn dược, nhét vào miệng điều tức.
"À?" Thấy Hàn Vi Vi nhanh chóng cầm máu cho Phong Tri Du, tu sĩ trẻ tuổi ở trên không hơi kinh ngạc.
"Đừng nhìn vào mắt y!"
Chạm vào ánh mắt tu sĩ trẻ tuổi, Ngụy Tác chỉ thấy ánh lên lục quang, gã có cảm giác váng đầu hoa mắt, cẩm y đại hán đứng gần đó cũng trở nên si ngốc. Ngụy Tác gầm to, cẩm y đại mới tỉnh lại, mặt mày nhợt nhạt lau mồ hôi lạnh.
"Hai tu sĩ Chu thiên cảnh? Hiện tại chỉ còn một mà thôi." Tu sĩ trẻ tuổi mỉm cười âm nhu, hàm răng ánh lên hàn quang như độc xà.
Tiếp đó, tu sĩ trẻ tuổi thong thả điều khiển huyết nhận dài cả trượng, bay lên độ cao hơn hai mươi trượng.
Độ cao năm, sáu chục trượng này vượt khỏi phạm vi thần thức của Ngụy Tác có thể phán đoán chuẩn xác.
Gã còn đang nhăn nhó tính xem nên dùng phương pháp gì đối phó thì tu sĩ trẻ tuổi lai kích phát chuỗi bạch sắc niệm châu vẫn cầm trên tay.
Mười hai viên bạch sắc niệm châu tỏa ra, bạch quang liễu nhiễu, biến thành mười hai bạch cốt khô lâu võ sĩ cao hơn người thật, tay cầm bạch cốt đại đao.
"Xoạt!"
Linh giai hắc sắc tiểu tiễn trong tay gã được kích phát cực kỳ dứt khoát.
Khí tức của khô lâu võ sĩ bạch khí liễu nhiễu còn cao hơn gã nửa cái đầu phát ra khiến gã không dễ chịu tí nào, khi không thể trực tiếp đối phó đối thủ, gã quyết định hủy pháp khí của đối thủ rồi tính.
Hắc quang sáng lên trong tay gã, đánh tan cả thuẫ bài và cánh tay cầm của một bạch cốt khô lâu võ sĩ đang lao vào Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi.
"Linh giai pháp bảo! Lão đại, lợi hại thật!" Cẩm y đại hán họ Chu không rõ từ khi nào đã đến sát Ngụy Tác, rõ ràng có ý nương nhờ.
Có điều sắc mặt Ngụy Tác càng lúc càng khó coi.
Trung niên văn sĩ phát ra bạch sắc quang tráo, tích tắc sau đã bị hai bạch cốt khô lâu võ sĩ chém tan, tráng hán mặc giáp da đen tế xuất hai tấm Huyền thiết thuẫn cũng bị hai bạch cốt khô lâu võ sĩ chém nứt nhiều vết.
Uy lực bạch cốt đại đao và bạch sắc thuẫn bài của bạch cốt khô lâu võ sĩ đều là bán linh giai, mỗi bạch cốt khô lâu tương đương với một pháp khí bán linh giai!
Bạch cốt khô lâu đó phát ra rồi thì không cần khống chế, coi như có mười hai tu sĩ đồng thời thi triển pháp khí tiến công bán linh giai.
Chả trách tu sĩ trẻ tuổi yêu dị này lớn lối như vậy, mở miệng là định giết tất cả.
"Dám hủy pháp khí của ta! Được lắm! Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Thấy Ngụy Tác xuất thủ là đánh tan một bạch cốt khô lâu võ sĩ, nam tử trẻ tuổi trên không to vẻ xót ruột, gầm lên.
Ngụy Tác ngó lơ y, vù một tiếng, lại phát ra hắc sắc tiểu tiễn, hắc quang lướt qua, đánh tan nát một bạch sắc khô lâu đầu.
Nam tử trẻ tuổi giận suýt xì khói, huyết nhận trầm xuống, hạ thêm hơn mười trượng, hai tay xoay vòng phát ra một đạo thuật pháp.
"Vù, vù, vù, vù!"
Sau tiếng nổ, mặt đất rung rinh như địa chấn, quanh chỗ chúng nhân đứng nhô lên những mũi xương nhọn cao như than người, bạch quang lấp lánh.
Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi, và cả tu sĩ họ Chu được thanh sắc quang tráo bao phủ, năm sáu mũi đán họn từ dưới đất đâm lên nhưng chỉ khiến quang tráo nứt nẻ, bọn gã lắc lư, đứng cũng không vững.
Phong Tri Du thụ thương nặng và tu sĩ lùn mập trông không có vẻ gì nổi bật, và cả hắc giáp tráng hán sử dụng hai tấm Huyền thiết thuẫn may mắn hơn, nơi đứng không có mũi xương đâm lên.
Nam tử cơ bắp bị một mũi nhọn đâm sát trước mũi, suýt chút nữa là đâm rớt mũi y, mắt cũng thiếu chút nữa đỏ lên vì hoảng hốt.
Lão giả gầy khô và trung niên văn sĩ và tu sĩ bị Song đầu khuyển đả hương lúc trước vẫn ngồi dưới đất liệu thương lại không may mắn thế, cả ba vừa kịp tỏ ra kinh hãi thì bị mũi nhọn đâm xuyên từ dưới lên.
Ba tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, trực tiếp bị thuật pháp phạm vi rộng của tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng diệt gọn!
Chát! Ngụy Tác mặt mũi âm trầm hủy tiếp một bạch sắc khô lâu võ sĩ.
Phát ra đạo thuật pháp đó, chân nguyên của tu sĩ trẻ tuổi tựa hồ tiêu hao rất nhiều, nuốt hai viên Hồi khí đơn xong thì lại bay lên, vượt ngoài phạm vi Ngụy Tác có thể công kích chuẩn xác.
"Được lắm, linh giai pháp bảo của ngươi hủy ba viên bạch cốt pháp châu của ta, giết ngươi rồi lấy được vật đó, ta cũng không thiệt thòi gì."
Tu sĩ trẻ tuổi cười lạnh đưa tay chụp, chín viên pháp châu đều biến trở lại thành bạch sắc niệm châu, bay về tay y, chỉ có khô lâu bị Ngụy Tác đánh nát một nửa cứ quay tít dưới đất. Đồng thời, lục quang khô lâu đầu hung ác lại từ tay tu sĩ trẻ tuổi lao ra.
Ầm một tiếng, cùng lúc đánh bay Huyền thiết thuẫn và công phá thanh sắc quang tráo bên ngoài bọn Ngụy Tác, ngay cả tu sĩ lùn mập cũng bị lục sắc lưu quang của y đánh trúng, kêu lên thê thảm nằm bất động.
Nam tử cơ bắp và hắc giáp tu sĩ mặt mũi nhợt nhạt đến gần Ngụy Tác.
Ngụy Tác cũng tụ lại gần Phong Tri Du, bảo vệ cho y vốn đã trọng thương.
"Lý huynh, cầm lấy này. Tấm phù này có thể kéo y lọt vào phạm vi công kích của huynh." Phong Tri Du thoáng tỏ vẻ cảm động, ngừng luyện hóa đơn dược liệu thương, lấy ra một tấm ngân sắc phù lục đưa cho Ngụy Tác.
"Nhị giai Chân từ phù!"
Ngụy Tác tức thì vui mừng hớn hở, không nói câu nào kích phát tấm pháp phù.
Ngân quang lóe lên, tu sĩ trẻ tuổi và huyết nhận dưới chân đồng thời trầm xuống, hạ xuống độ cao hơn ba mươi trượng.
Băng long của Hàn Vi Vi và hắc sắc tiểu tiễn của Ngụy Tác lao về phía tu sĩ trẻ tuổi yêu dị.
Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đồng thời rủa thầm, một tấm thuẫn hình vuông có vô số phù văn tổ thành hình đầu hổ, hiện lên trước mặt tu sĩ trẻ tuổi chặn lại đòn tấn công của gã cùng Hàn Vi Vi.
Pháp thuẫn này là linh giai phòng ngự pháp thuẫn!
Tu sĩ trẻ tuổi yêu dị này tựa hồ còn có nhiều pháp bảo, pháp khí lợi hại hơn cả Ngụy Tác
Thông Thiên Chi Lộ
"Tiền bối tuy là tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng, nhưng nói năng không nên tuyệt tình như thế." Nghe thấy nam tử yêu dị nói vậy, Phong Tri Du cũng lạnh sắc mặt, ngữ khí cực kỳ không lành, "Lẽ nào các hạ cho rằng có thể chống nổi ngần này ngươi vây công?"
Trong lúc nói, Ngụy Tác thấy Phong Tri Du đã lấy hoàng sắc như ý lấp lánh ảo quang linh diệu ra.
Ngụy Tác đưa mắt ra hiệu cho Hàn Vi Vi, cực kỳ nhanh trí lấy Phệ linh thuẫn lấp lánh bạch sắc lân hỏa ra, đoạn nhăn nhó lấy đại đao của Lưu Tam Pháo khỏi nạp bảo nang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng bình thường khẳng định không thể đối phó ngần ấy người, nhưng nam tử trẻ yêu dị này cực kỳ tự tin khiến Ngụy Tác chỉ muốn cho y một trận cũng e dè, sợ bị đối phương dùng pháp bảo lợi hại hạ gục.
"Ta cho các ngươi cơ hội lựa chọn sau cùng." Nam tử trẻ tuổi lạnh giọng coi thường: "Hoặc cút ngay hoặc bị ta giết chết."
"Không thể thương lượng nữa thì còn nói làm gì." Phong Tri Du cũng cười lạnh, trực tiếp kích phát hoàng sắc như ý, chêm vào một câu, "Đằng nào tất cả cũng không biết nhau, cùng là tán tu, giết ngươi rồi thì ai biết được."
Phong Tri Du nói câu này có ý nhắc nhở Ngụy Tác, sợ gã e dè nam tử trẻ tuổi có bối cảnh, không dám động thủ, riêng y và lão giả gầy khô đối phó với tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng này không dám chắc thắng.
Ngụy Tác cũng lén lấy hắc sắc tiểu tiễn ra.
Gã cùng Hàn Vi Vi không biết đối phương, mới mở miệng ra là định giết sạch bọn gã để diệt khẩu, khẳng định y cũng không phải hạng tốt lành gì, với người như thế, Ngụy Tác không cần e dè.
Thấy Phong Tri Du kích phát hoàng sắc như ý, một hóa thành hai, hai hóa bốn, càng lúc càng nhiều, nhưng nam tử trẻ tuổi không hề có động tĩnh gì.
Cùng lúc, hoàng bào tu sĩ đứng sau lưng Phong Tri Du, có tu vi thấp nhất đột nhiên lấy ra pháp khí cong cong như chủy thủ, giáng vào cổ y.
Pháp y của Phong Tri Du thoạt trông cũng thấy là có uy năng phòng ngự không tệ, chủy thủ của hoàng bào tu sĩ thậm chí chưa đạt bán linh giai, nhưng tấm pháy này không thể bảo vệ được cổ y, ở cự ly gần thế này, Phong Tri Du chỉ kịp ngoẹo cổ, rìa bên trái cổ phun máu ào ạt, xuất hiện một vết thương nặng.
Hoàng sắc như ý kích phát được một nửa mất đi chân nguyên tiếp ứng, rớt ngay xuống đất.
Phong Tri Du bịt vết thương, tuy chưa đến nỗi mất mạng nhưng không thể tiếp tục xuất thủ.
"Quách Tử Kỳ, ngươi!"
Lão giả gầy khô gầm lên không dám tin, một đạo thanh quang xẹt ra, xuyên thủng ngực hoàng bào tu sĩ, hất y ngã ngửa.
Có điều hoàng bào tu sĩ vẫn như cương thi, mặt ngẩn ra si si ngốc ngốc.
"Mê hồn thuật pháp!"
Tất cả những ai nhìn thấy cảnh đó đều lợt lạt mặt mày.
"Để ta!" Hàn Vi Vi vẩy tay, lấy ra một lọ thuốc, đổ hết dược dịch lên vết thương của Phong Tri Du, vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu, nhưng vì mất máu quá nhiều nên không nói thành lời được, ngồi phệt xuống, miễn cưỡng lấy ra một viên đơn dược, nhét vào miệng điều tức.
"À?" Thấy Hàn Vi Vi nhanh chóng cầm máu cho Phong Tri Du, tu sĩ trẻ tuổi ở trên không hơi kinh ngạc.
"Đừng nhìn vào mắt y!"
Chạm vào ánh mắt tu sĩ trẻ tuổi, Ngụy Tác chỉ thấy ánh lên lục quang, gã có cảm giác váng đầu hoa mắt, cẩm y đại hán đứng gần đó cũng trở nên si ngốc. Ngụy Tác gầm to, cẩm y đại mới tỉnh lại, mặt mày nhợt nhạt lau mồ hôi lạnh.
"Hai tu sĩ Chu thiên cảnh? Hiện tại chỉ còn một mà thôi." Tu sĩ trẻ tuổi mỉm cười âm nhu, hàm răng ánh lên hàn quang như độc xà.
Tiếp đó, tu sĩ trẻ tuổi thong thả điều khiển huyết nhận dài cả trượng, bay lên độ cao hơn hai mươi trượng.
Độ cao năm, sáu chục trượng này vượt khỏi phạm vi thần thức của Ngụy Tác có thể phán đoán chuẩn xác.
Gã còn đang nhăn nhó tính xem nên dùng phương pháp gì đối phó thì tu sĩ trẻ tuổi lai kích phát chuỗi bạch sắc niệm châu vẫn cầm trên tay.
Mười hai viên bạch sắc niệm châu tỏa ra, bạch quang liễu nhiễu, biến thành mười hai bạch cốt khô lâu võ sĩ cao hơn người thật, tay cầm bạch cốt đại đao.
"Xoạt!"
Linh giai hắc sắc tiểu tiễn trong tay gã được kích phát cực kỳ dứt khoát.
Khí tức của khô lâu võ sĩ bạch khí liễu nhiễu còn cao hơn gã nửa cái đầu phát ra khiến gã không dễ chịu tí nào, khi không thể trực tiếp đối phó đối thủ, gã quyết định hủy pháp khí của đối thủ rồi tính.
Hắc quang sáng lên trong tay gã, đánh tan cả thuẫ bài và cánh tay cầm của một bạch cốt khô lâu võ sĩ đang lao vào Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi.
"Linh giai pháp bảo! Lão đại, lợi hại thật!" Cẩm y đại hán họ Chu không rõ từ khi nào đã đến sát Ngụy Tác, rõ ràng có ý nương nhờ.
Có điều sắc mặt Ngụy Tác càng lúc càng khó coi.
Trung niên văn sĩ phát ra bạch sắc quang tráo, tích tắc sau đã bị hai bạch cốt khô lâu võ sĩ chém tan, tráng hán mặc giáp da đen tế xuất hai tấm Huyền thiết thuẫn cũng bị hai bạch cốt khô lâu võ sĩ chém nứt nhiều vết.
Uy lực bạch cốt đại đao và bạch sắc thuẫn bài của bạch cốt khô lâu võ sĩ đều là bán linh giai, mỗi bạch cốt khô lâu tương đương với một pháp khí bán linh giai!
Bạch cốt khô lâu đó phát ra rồi thì không cần khống chế, coi như có mười hai tu sĩ đồng thời thi triển pháp khí tiến công bán linh giai.
Chả trách tu sĩ trẻ tuổi yêu dị này lớn lối như vậy, mở miệng là định giết tất cả.
"Dám hủy pháp khí của ta! Được lắm! Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Thấy Ngụy Tác xuất thủ là đánh tan một bạch cốt khô lâu võ sĩ, nam tử trẻ tuổi trên không to vẻ xót ruột, gầm lên.
Ngụy Tác ngó lơ y, vù một tiếng, lại phát ra hắc sắc tiểu tiễn, hắc quang lướt qua, đánh tan nát một bạch sắc khô lâu đầu.
Nam tử trẻ tuổi giận suýt xì khói, huyết nhận trầm xuống, hạ thêm hơn mười trượng, hai tay xoay vòng phát ra một đạo thuật pháp.
"Vù, vù, vù, vù!"
Sau tiếng nổ, mặt đất rung rinh như địa chấn, quanh chỗ chúng nhân đứng nhô lên những mũi xương nhọn cao như than người, bạch quang lấp lánh.
Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi, và cả tu sĩ họ Chu được thanh sắc quang tráo bao phủ, năm sáu mũi đán họn từ dưới đất đâm lên nhưng chỉ khiến quang tráo nứt nẻ, bọn gã lắc lư, đứng cũng không vững.
Phong Tri Du thụ thương nặng và tu sĩ lùn mập trông không có vẻ gì nổi bật, và cả hắc giáp tráng hán sử dụng hai tấm Huyền thiết thuẫn may mắn hơn, nơi đứng không có mũi xương đâm lên.
Nam tử cơ bắp bị một mũi nhọn đâm sát trước mũi, suýt chút nữa là đâm rớt mũi y, mắt cũng thiếu chút nữa đỏ lên vì hoảng hốt.
Lão giả gầy khô và trung niên văn sĩ và tu sĩ bị Song đầu khuyển đả hương lúc trước vẫn ngồi dưới đất liệu thương lại không may mắn thế, cả ba vừa kịp tỏ ra kinh hãi thì bị mũi nhọn đâm xuyên từ dưới lên.
Ba tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, trực tiếp bị thuật pháp phạm vi rộng của tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng diệt gọn!
Chát! Ngụy Tác mặt mũi âm trầm hủy tiếp một bạch sắc khô lâu võ sĩ.
Phát ra đạo thuật pháp đó, chân nguyên của tu sĩ trẻ tuổi tựa hồ tiêu hao rất nhiều, nuốt hai viên Hồi khí đơn xong thì lại bay lên, vượt ngoài phạm vi Ngụy Tác có thể công kích chuẩn xác.
"Được lắm, linh giai pháp bảo của ngươi hủy ba viên bạch cốt pháp châu của ta, giết ngươi rồi lấy được vật đó, ta cũng không thiệt thòi gì."
Tu sĩ trẻ tuổi cười lạnh đưa tay chụp, chín viên pháp châu đều biến trở lại thành bạch sắc niệm châu, bay về tay y, chỉ có khô lâu bị Ngụy Tác đánh nát một nửa cứ quay tít dưới đất. Đồng thời, lục quang khô lâu đầu hung ác lại từ tay tu sĩ trẻ tuổi lao ra.
Ầm một tiếng, cùng lúc đánh bay Huyền thiết thuẫn và công phá thanh sắc quang tráo bên ngoài bọn Ngụy Tác, ngay cả tu sĩ lùn mập cũng bị lục sắc lưu quang của y đánh trúng, kêu lên thê thảm nằm bất động.
Nam tử cơ bắp và hắc giáp tu sĩ mặt mũi nhợt nhạt đến gần Ngụy Tác.
Ngụy Tác cũng tụ lại gần Phong Tri Du, bảo vệ cho y vốn đã trọng thương.
"Lý huynh, cầm lấy này. Tấm phù này có thể kéo y lọt vào phạm vi công kích của huynh." Phong Tri Du thoáng tỏ vẻ cảm động, ngừng luyện hóa đơn dược liệu thương, lấy ra một tấm ngân sắc phù lục đưa cho Ngụy Tác.
"Nhị giai Chân từ phù!"
Ngụy Tác tức thì vui mừng hớn hở, không nói câu nào kích phát tấm pháp phù.
Ngân quang lóe lên, tu sĩ trẻ tuổi và huyết nhận dưới chân đồng thời trầm xuống, hạ xuống độ cao hơn ba mươi trượng.
Băng long của Hàn Vi Vi và hắc sắc tiểu tiễn của Ngụy Tác lao về phía tu sĩ trẻ tuổi yêu dị.
Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đồng thời rủa thầm, một tấm thuẫn hình vuông có vô số phù văn tổ thành hình đầu hổ, hiện lên trước mặt tu sĩ trẻ tuổi chặn lại đòn tấn công của gã cùng Hàn Vi Vi.
Pháp thuẫn này là linh giai phòng ngự pháp thuẫn!
Tu sĩ trẻ tuổi yêu dị này tựa hồ còn có nhiều pháp bảo, pháp khí lợi hại hơn cả Ngụy Tác
Thông Thiên Chi Lộ
Đánh giá:
Truyện Thông Thiên Chi Lộ
Story
Chương 114: Đa bảo nam!
10.0/10 từ 25 lượt.