Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 44: Không thể từ chối.


Chu Trì Tự cũng hết hồn. Cậu im lặng một lúc rồi nhìn Tống Bách Dương: “Không từ chối được hả?”


Tống Bách Dương thở dài, đau đầu cào tóc. May mắn thay, tóc hắn vẫn dày, chịu được sức công phá của mười ngón tay, bởi vì có những bạn học Khoa học tự nhiên đến mức hói, không dám tác động lực lên tóc hay da đầu.


“Không thể từ chối.”


Chu Trì Tự từ từ nhíu mày: “Tại sao?”


“Phương Văn Trạch bị gãy chân nên phải bó bột, còn tôi là lớp trưởng.” Tống Bách Dương giải thích: “Tôn Huệ Vân còn nói thứ Hai tuần sau nó đi học vì không muốn trễ nãi việc học.”


Chu Trì Tự hiểu ngay.


Cậu im lặng một lúc lâu, nhưng lông mày như muốn hôn nhau tới nơi. 


Tống Bách Dương tiếp tục nói: “Năm, sáu ngày nay nó không đi học, ai ngờ bị gãy chân. Cậu cũng để ý nó học đội tuyển, nhưng hôm nay lại không đi thi.” 


“Tôi không để ý.”


Lần này, hai người cùng đến tầng hai căn tin trường, đứng bên cửa sổ canh bò Lan Châu, chờ hai phần món ngon nhất trong những món dở… 


Lần này, Chu Trì Tự ghi nhớ được ‘khắc tinh’ của mình: “Chú ơi, không hành ạ.”


“Ok.”


Mì vẫn chưa có, thế mà hai thằng nhóc đã tìm được chỗ ngồi. Tống Bách Dương đi lấy muỗng đũa inox, còn Chu Trì Tự bưng hai chén canh.



Tống Bách Dương không ngờ cậu lại lấy hai chén, cười phá lên: “Ăn mì mà cũng phải ăn canh sao?”


Chu Trì Tự liếc nhìn Tống Bách Dương: “Không được à?”


Hắn cười: “Được chứ, được chứ.”


Hai người bắt đầu chú tâm ăn mì.


Chu Trì Tự không có thói quen nói chuyện khi ăn, nên trong suốt quá trình nhai nuốt, cả hai đều ăn ý giữ im lặng.


Ăn xong, bọn họ không rời đi ngay, mà ngồi ở căn tin trò chuyện một lúc.


Chu Trì Tự nhắc lại câu chuyện Tống Bách Dương chưa nói xong: “Tôn Huệ Vân nói gì với cậu trong văn phòng về việc đổi chỗ?”


“Cô nói mấy ngày trước có vụ tai nạn, Phương Văn Trạch bị gãy chân. Chủ Nhật này nó xuất viện. Theo lí mà nói, nó nên ở nhà để dưỡng thương.” Tống Bách Dương đáp: “Cậu cũng biết gãy xương mất cả trăm ngày mới lành, lịch học lớp mười một lại dày đặc, nghỉ học ba tháng thì e là theo không kịp đâu, nói thẳng ra thì khác gì ở lại lớp một năm.” 


“Thế nên, cuối cùng nó quyết định đến lớp.”


Chu Trì Tự hỏi lại: “Lớp mười một học ở lầu năm, nó gãy chân sao leo cầu thang được?” 


“Tôi thấy Tôn Huệ Vân có ý nói mẹ Phương Văn Trạch sẽ đưa nó đi học, chắc cô ấy sẽ cõng nó lên, chứ đi nạng leo tầng năm cũng khó.” 


Chu Trì Tự thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn nghĩ Tôn Huệ Vân muốn cậu cõng Phương Văn Trạch lên xuống cầu thang mỗi ngày.”


Tống Bách Dương giả vờ sợ hãi, “Cô muốn tôi mệt chết hả?!”


“Nếu cô dám làm thế thì…” Tống Bách Dương đập tay phải xuống bàn: “Từ chức! Bố nghỉ việc! Ai muốn làm lớp trưởng thì lên mà làm!” 



Được một lúc, Tống Bách Dương không cười nữa, mà nghiêm túc nói: “Thứ nhất, tôi là lớp trưởng, không thể trốn tránh trách nhiệm. Thứ hai, tôi là học sinh nội trú, thường đến sớm hơn học sinh bán trú, nên khả năng cao là tôi sẽ đến sớm hơn Phương Văn Trạch.”


“Cậu biết Phương Văn Trạch không được lòng mọi người trong lớp mà. Nếu tôi không giúp cậu ta, có thể sẽ còn phiền hơn đấy.” 


Chu Trì Tự lo lắng về một vấn đề khác: “Cậu có phải đổi chỗ không?”


“Tôn Huệ Vân nói sau khi vết thương của Phương Văn Trạch lành thì sẽ đổi lại.”


“Lời cô ấy nói có đáng tin không vậy?”


Lần này đến lượt Tống Bách Dương nín thinh: “Thực ra, tôi cũng không rõ, vì mấy chuyện liên quan đến Phương Văn Trạch khó nói lắm.” 


“Nhưng đừng lo, tôi cao như thế này, ngồi hàng đầu mãi cũng không được. Phương Văn Trạch không thể ngồi hàng cuối vì mắt nó không tốt, nên tôi nghĩ đổi chỗ chỉ là tạm thời thôi.” 


“Vậy thì để tôi đi với cậu.” Chu Trì Tự nghĩ một lúc rồi nói: “Ví dụ như nếu cậu cần giúp Phương Văn Trạch lấy đồ ăn mang lên lớp, mình có thể thay phiên nhau.” 


“Cậu muốn giúp Phương Văn Trạch à?” Tống Bách Dương hơi ngạc nhiên.


“Tai nạn rò rỉ pheromone omega trước đó… Tôi nghĩ cậu sẽ không…” Tống Bách Dương tìm một từ khá hoa mĩ trong bụng: “Không có ấn tượng tốt với cậu Phương Văn Trạch.”


“Tôi quên chuyện đó lâu rồi.” Vẻ mặt Chu Trì Tự bình thản, lạnh nhạt: “Nhưng đúng là tôi không thích nó.”


“Tôi đang giúp cậu, Tống Bách Dương.”


“đ*t mẹ.” Tống Bách Dương ngơ ra, rồi đột nhiên cười toe toét: “Hơi cảm động rồi đó.”


“Tôi còn tưởng cậu sẽ từ từ xa lánh tôi, bởi vì tôi thân thiết với Phương Văn Trạch.” Tống Bách Dương cụp mắt xuống, chớp mắt, lại mỉm cười ngẩng đầu lên: “Thì ra là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” 



Chu Trì Tự nghiêm túc nói: “Tôi hiểu mà.”


Tống Bách Dương dùng đũa khuấy chén nước dùng đã nguội ngắt, chợt nhớ ra điều gì đó, nên bất lực cười: “Tôi còn chưa nói với Giang Quân chuyện này; thực sự không biết nên mở lời như nào, vì nó chắc chắn sẽ không vui, nó ghét Phương Văn Trạch lắm.”


Trước khi Chu Trì Tự kịp trả lời, Tống Bách Dương đã bóp chặt những cảm xúc tiêu cực từ trong trứng nước rồi đổi chủ đề: “Quên đi, quên đi, đừng nghĩ đến nữa, nghĩ nhiều cũng vô ích.”


Tống Bách Dương cầm chén canh lên rồi nói với đối phương: “Đi thôi.”



Sáng thứ Hai là buổi sáng đầu tiên sau cuối tuần, các học sinh thường khó mà thức dậy trước khi tiếng chuông báo thức thứ hai reo lên.


Nhưng hôm nay vẫn có ngoại lệ.


Dưới lầu tòa nhà giảng dạy, mặt trời vẫn chưa ló dạng, sương trên cành lá chưa bốc hơi, sân trường A lúc sáu giờ ba mươi vẫn như thế –  xung quanh là quầng sáng mờ ảo, không khí lạnh lẽo.


Tống Bách Dương nhìn Chu Trì Tự, Chu Trì Tự nhìn Tống Bách Dương, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong đôi mắt nhau.


“Sao cậu đến sớm thế?” Tống Bách Dương ngạc nhiên “Nếu tôi nhớ không nhầm thì… Mình hẹn nhau lúc… Sáu giờ bốn mươi lăm.”


Chu Trì Tự vẫn cầm quyển ‘3500 Tự vựng tiếng Anh thi đại học’ trên tay, liếc sang đối phương: “Cậu cũng thế mà?”


Tống Bách Dương nghe vậy thì bật cười.


Chu Trì Tự cảm thấy nụ cười của hắn đúng là có sức lan toả. Mỗi lần nghe Tống Bách Dương cười thành tiếng, cậu lại muốn cười theo, thế là cũng nhoẻn miệng rồi lại cúi đầu xuống.


Tầng một là lớp Khoa học xã hội. Tống Bách Dương nhìn quanh chỉ thấy lác đác vài người – điều này gián tiếp chứng minh thời gian này là quá sớm so với giờ đến lớp bình thường của các bạn. 



Tống Bách Dương lại nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, tự nhiên cảm thấy mình như một thằng ngu.


Hoá ra có người đến trước giờ hẹn mười lăm phút, không mang theo một cuốn sách Ngữ văn hay Tiếng Anh để giết thời gian, mà chỉ đứng đó như trời trồng. 


Thực ra, không phải không có cách giải quyết, nhưng Tống Bách Dương nhìn lên tầng năm, rồi lẳng lặng từ bỏ ý định này.


Mất năm phút leo lên tầng năm để lấy sách trong hộc bàn rồi đi xuống thực sự không đáng. Bởi lẽ đó, đôi mắt hắn lia tới  Tống Bách Dương để mắt đến ‘3500 Tự vựng tiếng Anh thi đại học’  trong tay Chu Trì Tự.


Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh đại thần Chu, chọc khuỷu tay vào đối phương rồi nịnh nọt: “Cho tôi mượn đi, tôi không mang theo gì cả.”


Chu Trì Tự quay đầu lại thì ngạc nhiên vô cùng.


Ở khoảng cách gần, Chu Trì Tự thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt phóng đại đến vô hạn của Tống Bách Dương, cũng như hai cái răng xuất hiện cùng lúc với nụ cười. Thực ra, hai cái ranh nanh này không thẳng hàng, nhưng người ta gọi đó là ‘răng khểnh’, đúng là cách nói khéo léo để biến rác thải thành bảo vật.


Tỉnh táo lại, Chu Trì Tự đẩy cuốn sách sang giữa hai người: “Đây.”


Tống Bách Dương thở dài: “Ái chà, cậu học thuộc nhiều quá vậy.”


“Cậu thuộc đến đâu rồi?”


“Abandon.” Tống Bách Dương nói đến là hiển nhiên: “Mới từ đầu tiên mà kêu tôi ‘bỏ đi’, nên tôi nghe lời khuyên.” 


Chu Trì Tự mỉm cười: “Dở hơi.”


Sau đó, hai cái đầu chụm lại,  lặng lẽ học thuộc từ vựng.


Ngồi xổm lâu rất khó chịu, dễ khiến người ta tê chân. Mười phút sau, Tống Bách Dương đứng dậy, duỗi tay duỗi chân, nhìn về phía xa: “Sao Phương Văn Trạch vẫn chưa tới?”


Chu Trì Tự cũng ngẩng đầu: “Chắc sắp tới rồi.”


Thời Tiết Mù Sương - Trà Các
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thời Tiết Mù Sương - Trà Các Truyện Thời Tiết Mù Sương - Trà Các Story Chương 44: Không thể từ chối.
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...