Thời Tiết Mù Sương - Trà Các
Chương 26: Tôi nghĩ cậu sẽ thích.
“Tới rồi.”
Giọng nói của Chu Trì Tự lại vang lên bên tai Tống Bách Dương.
Động cơ điện chậm rãi dừng lại, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất dừng lại, tiếng gió thổi dừng lại, tiếng va chạm của nắp giỏ sắt cũng dừng lại. Trong một khắc, bọn họ đứng trong thế giới ồn ào, nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến lạ thường, giống như chúng đều đang ẩn ý gì đó.
Chu Trì Tự đẩy xe đạp điện đến chỗ bãi đậu xe theo quy định, khoá xe rồi bỏ chìa vào túi quần.
“Ở đây này.” Chu Trì Tự đưa tay chỉ vào một quán ăn cách đó không xa.
Hai người băng qua đường, đi giữa dòng người tấp nập, về phía quán nướng mà đại thần Chu đã nhắc đến.
Tống Bách Dương vốn kiên nhẫn đứng đợi sau lưng Chu Trì Tự. Khi theo cậu đến quán nướng, hai người không đi song song với nhau, mà là hắn đi phía sau bên trái đối phương.
Hắn hơi cụp mắt xuống thì thấy trên mái tóc đen nhánh của Chu Trì Tự có mấy sợi không nghe lời, cứ dựng đứng lên.
Chẳng hiểu sao hắn cứ thấy ngứa ngáy tay chân. Thế là cơ thể Tống Bách Dương đã hành động trước khi não hắn kịp tư duy…
Hắn sải bước về phía trước, móc ngón tay vào nón áo hoodie trắng sau cổ Chu Trì Tự rồi nhẹ nhàng đội nó lên đầu đối phương.
Vậy đi, không thấy mấy sợi tóc ngang ngược nữa.
Ngoài ra, nó còn che được các tuyến dưới cổ omega để ngăn chặn ai đó nảy sinh h*m m**n vô cùng tận vì thị giác bị k*ch th*ch.
Tống Bách Dương không hiểu kiểu gì, nhưng hắn nhớ lại hồi tiểu học, khi một thằng nhóc muốn được bạn nữ chú ý, nó sẽ không đối xử tốt với người ta, mà cứ phải bắt nạt nhỏ.
Hẳn rồi, bản chất của việc hắn vừa làm cũng hao hao như thế.
Hắn làm vậy, lẽ nào Chu Trì Tự lại không hay biết. Cậu lập tức phản ứng bằng cách quay đầu lại, hơi nhíu mày: “Làm gì vậy?”
Tống Bách Dương đã tiếp xúc với Chu Trì Tự vài lần. Hắn cảm thấy tính tình cậu rất tốt, nên chẳng sợ cậu nổi giận, bèn nói nửa đùa nửa thật: “Tôi chỉ muốn xem cậu đội nón lên trông thế nào thôi, chắc là phải đẹp lắm.”
Chu Trì Tự khó hiểu nhìn hắn từ đầu đến chân: ?
Thấy vậy, Tống Bách Dương càng nói thẳng: “Ừ đấy, tôi nhìn thấy rồi, đẹp thật.”
Chu Trì Tự đơ ra, sau đó ngoảnh mặt đi, chỉ để lại một cái gáy cho bạn đồng hành rồi ‘hừ’ một tiếng: “… Đồ trẻ con.”
Tống Bách Dương cười lớn, bước đến bên Chu Trì Tự rồi bá vai cậu, lại còn hùa theo cậu: “Đúng, tôi là đồ trẻ con, tôi là đồ trẻ con!”
Chu Trì Tự: …
Chưa thấy ai tự chửi mình mà lại vui vẻ như thế.
Tuy nhiên, mãi tới khi đến trước quán nướng, Chu Trì Tự vẫn không bỏ nón xuống. Hoodie trắng che gần hết mái tóc đen ngắn của cậu. Tống Bách Dương nhìn đường nét khuôn mặt hiền lành, làn da trắng, hàng mi dày của đối phương, một ý nghĩ kì lạ chợt hiện lên trong đầu hắn.
Cậu ấy là con mèo Ba Tư trắng tinh, mềm mềm cưng cưng, chạm vào thích ơi là thich.
Lại còn ngoan nữa chứ?
Nói một bạn trai là mèo Ba Tư… Tống Bách Dương cảm thấy rằng nếu giáo viên Ngữ văn của hắn hồi tiểu học – người đã dạy hắn biện pháp tu từ ẩn dụ này, mà biết được, người ta sẽ tức đến mức kéo hắn lên bục giảng để ‘giảng đạo’ trước, sau đó giải thích cặn kẽ bản chất của ẩn dụ cho hắn.
Nhưng giống thật mà…
Chu Trì Tự đội nón hoodie trắng bước đến cửa kính, đang định đẩy cửa ra thì bỗng nghe thấy tiếng cười trong trẻo từ phía sau: “Khoan đã.”
Chu Trì Tự ngạc nhiên quay lại nhìn hắn.
Giây tiếp theo, Tống Bách Dương đưa tay nhẹ nhàng bỏ chiếc mũ trên đầu đối phương xuống rồi cười ha hả: “Vào quán ăn mà đội nón, không sợ người khác thấy ngu ngu hả?”
Chu Trì Tự: …
Cậu nhấn mạnh: “Cậu đội cho tôi mà.”
“Nên tôi giúp cậu bỏ xuống rồi đó.” Tống Bách Dương xoa đầu Chu Trì Tự, v**t v* mấy sợi tóc trên đỉnh đầu, cảm giác như đã hoàn thành một dự án lớn: “Không cần cảm ơn!”
Chu Trì Tự không né tránh, cứ để mặc đối phương muốn làm gì thì làm. Đến khi Tống Bách Dương bỏ tay ra, cậu mới khịt mũi: “Ồ, cảm ơn cậu nhé.”
Tống Bách Dương phát huy kĩ năng mặt dày của hắn: “Đương nhiên là phải cảm ơn rồi, tôi biết cậu quên bỏ nón mà. Chuyện nhỏ thôi, đừng để ý.”
Chu Trì Tự quay lại trừng mắt nhìn hắn: “Tôi không có quên.”
Tống Bách Dương nghiêng đầu chớp mắt: “Ủa?”
Chu Trì Tự quay đầu lại, nhỏ giọng nói với hắn:
“Chẳng phải cậu nói nhìn đẹp à?”
Tống Bách Dương ngơ ngác.
Hắn chưa kịp phản ứng, Chu Trì Tự đã đẩy cửa đi vào trước, tìm một chỗ trống ngồi xuống rồi vẫy tay ra hiệu cho hắn đi theo.
Nữ nhân viên đeo tạp dề đen với đồng phục bước đến bàn bọn họ, đồng thời nở nụ cười thương hiệu: ”Anh đẹp trai quét mã QR qua WeChat để gọi món nhé.”
Mã QR đặt ở góc chiếc bàn ăn gỗ vuông, với hai chiếc ghế dài. Tống Bách Dương ngồi xuống cạnh Chu Trì Tự. Nghe phục vụ nói vậy, hắn còn cảm thấy ngạc nhiên – hoá ra người ta không thể gọi món nếu không có smartphone ở thời đại này, còn Chu Trì Tự đã đặt điện thoại trước mặt hắn.
“Cậu xem muốn ăn gì?”
Tống Bách Dương cúi đầu cười: “Tôi không kén đâu.”
Hắn còn không nhận ra hai người gần nhau đến mức mức nào khi cúi đầu xuống.
Chu Trì Tự đưa điện thoại cho Tống Bách Dương, sau đó không nhúc nhích, như thể cậu phải làm như thế thì mới vơi đi cảm giác kì kì khi khoảng cách gần đến vậy. Cậu liếc nhanh sang đối phương, sau đó cúi đầu nhìn hoa văn của mặt bàn gỗ: “Cậu cứ chọn đi, tôi mời.”
“Cậu có kén gì không?” Tống Bách Dương suy nghĩ một lát rồi hỏi lại.
Chu Trì Tự đáp lại: “Không.”
Tống Bách Dương lướt ngón tay trên màn hình điện thoại: “Vậy tôi không ngại đâu đó.”
Nghe vậy, Chu Trì Tự ngẩng đầu lên, cuối cùng vẫn vô thức dán sát mắt vào đối phương.
Chu Trì Tự nói với nụ cười trẻ trung, kiêu ngạo: “Cậu cứ gọi nhé, tôi mời được mà.”
Tống Bách Dương liếc nhìn thực đơn, rồi trả điện thoại lại cho cậu, hào hứng nói: “Tôi gọi món xong rồi.”
Thấy vậy, nữ phục vụ bên cạnh lập tức vào bếp chuẩn bị món ăn.
Trong lúc đợi món, Tống Bách Dương cứ phải táy máy, mở từng hộp gia vị trên bàn ra xem: “Đại thần Chu tốn kém quá.”
“Đẹp người, đẹp cả nết. Cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Nghe năm chữ đầu, sắc mặt Chu Trì Tự hơi thay đổi trong chốc lát, nhưng cậu chưa kịp trả lời gì thì đã nghe đối phương nói tiếp:
“Này chắc bột thì là, nhỉ?” Tống Bách Dương cầm cái nắp gốm đen, “À, cậu có ăn thì là không?”
“Ít thôi.”
Tống Bách Dương hơi giật mình. Theo cách hiểu của hắn, ‘ít thôi’ nghĩa là ăn được, cũng không đến mức ghét, nhưng cũng chẳng thích lắm.
“Tôi nhớ cậu không ăn cay.” Hắn cười: “Không ăn cay, không ăn nhiều thì là, cậu thấy mất đi tinh tuý của món nướng không?”
Kẹp một cục không khí dày một centimet giữa ngón cái và ngón trỏ, Tống Bách Dương tỏ ý ‘ít thôi’ với Chu Trì Tự.
Chu Trì Tự cụp mắt nhìn xuống bàn, lông mi hơi run.
Chớp mắt – một phản xạ của mắt, thường xảy ra theo chu kì từ hai đến sáu giây. Ngoài thở, đây phản ứng sinh lí phổ biến nhất. Bởi vậy, người ta chớp mắt nhanh hơn bình thường một xíu xiu thì cũng chẳng sao.
“Mời cậu một bữa…” Chu Trì Tự chậm rãi nói: “Tôi chọn quán nướng vì… Tôi nghĩ cậu sẽ thích.”
Thời Tiết Mù Sương - Trà Các
Đánh giá:
Truyện Thời Tiết Mù Sương - Trà Các
Story
Chương 26: Tôi nghĩ cậu sẽ thích.
10.0/10 từ 49 lượt.
