Thời Khắc Phòng Sói
Chương 12: 12: Bài Tập Của Tôi Cho Cậu
Lang Tĩnh Phong cực kỳ nóng nảy, làm bộ nhìn ánh trời chiều đang dần dần biến mất, khóe mắt lại cố ý liếc về phía Bạch Nguyễn.
Bởi vì chủ nhân suy nghĩ loạn xị gì đó, cho nên vùng vàng của đại não cũng cực kỳ sinh động theo, tự động tự giác nghĩ ra một màn sau khi Lang Tĩnh Phong chuyển trường tới hôm sau ngẫu nhiên liền gặp Bạch Nguyễn ở WC.
Mùi hương tanh nồng có lẫn hương vị cỏ xanh mê người cuồn cuộn từ trong trí nhớ hiện ra, trêu chọc trái tim Lang Tĩnh Phong nhảy nhót.
Bản thân mình ở trong WC làm chuyện kia, đi ra còn che mông? Lang Tĩnh Phong tưởng tượng Bạch Nguyễn ở trong cách gian làm mấy chuyện tốt kia, hô hấp lập tức cũng không thuận lợi.
…..
Thao.
Lang Tĩnh Phong thô bạo kéo cà vạt đút vào túi quần, lại mở hai cái nút áo để thông khí, sói con tham lam nhìn chằm chằm Bạch Nguyễn rồi quay đầu lại.
Khoảng chừng 13 tuổi y đã biết mình thích đồng tính.
Hành vi đồng tính luyến ái đã phổ biến trong thiên nhiên, cho nên động vật cũng không có tư tưởng cực đoan gì, trong gia tộc Lang Thị có vài sói yêu công khai đồng tính luyến ái, bọn họ chưa bao giờ bị gia tộc chỉ trích, bởi vậy vấn đề này của Lang Tĩnh Phong không có gì đáng ngại.
Vào một buổi chiều tan học nào đó, thiếu niên Lang Tĩnh Phong 13 tuổi dùng giọng nói bình tĩnh giống như nói “con vừa mới cao lên một cm” nói với cha mẹ mình, mình thích sói đực hoặc là nam sinh, và phản ứng của cha mẹ y cũng không mạnh mẽ hơn “con trai cao thêm một cm”.
“Đã biết” sói mẹ lạnh lùng nói: “Làm bài tập về nhà đi, bài tập hôm nay đã làm xong chưa? Hai ngày trước chủ nhiệm lớp của con lại gọi điện cho mẹ, nói gần đây con thường xuyên không nộp bài tập.”
Tiểu Lang Tĩnh Phong nhíu mày: “Ò.”
Sói mẹ liếc y một cái, cảnh giác nói: “Đừng tưởng rằng nói là đồng tính thì không cần phải làm bài tập, ít suy nghĩ tới những chuyện này cho mẹ.”
Tiểu Lang Tĩnh Phong: “…..”
Sói mẹ: “Đúng rồi, thời gian này con và bạn nam ngồi cùng bàn với con khá thân thiết, không phải là con yêu sớm đó chứ?”
“Không phải.” Tiểu Lang Tĩnh Phong vẻ mặt ghét bỏ nói: “Rất xấu.”
Sói mẹ tưởng tượng cũng thấy đúng, phất phất tay đuổi người đi: “Đã biết, đi đi đi, đi làm bài tập đi.”
……
“Hít—-“ Lang Tĩnh Phong hít sâu, cực lức đè ép thú tính trong lồng, lấy gia huấn mà cha mẹ đã nhai đi nhai lại vô số lần ra, đây là lần đầu tiên y tự lấy ra nhai đi nhai lại để làm khô máu nóng trong người.
Gia huấn của Lang thị rất đơn giản, chỉ có ba chữ, đó là sự kỳ vọng của sói tổ tông đối với nhóm con cháu sói, cũng là hòn đá tinh thần giúp bộ tộc sói đứng vững gót chân ở xã hội loài người, chính là—-
Làm người.
Đúng vậy, gia huấn lưu truyền hơn trăm năm của nhà sói chỉ có ba chữ, làm người.
Phạm vi “làm người” mang hàm nghĩa rất rộng, trong đó đương nhiên không thể ở trong rừng núi hoang vắng muốn làm mông thầy giáo của mình.
Lang Tĩnh Phong thở ra một hơi, cảm thấy mình nên chạy một vòng núi Long Đàm để tiêu hao tinh lực dư thừa.
— mệt chết sẽ không có tinh thần càn quấy, đây là một trong những thủ đoạn giáo dục của sói mẹ, từ khi ba tuổi dùng đến mười tám tuổi, lần nào cũng đúng.
Bạch Nguyễn uống mấy ngụm nước, nhìn thái dương dần dần chìm về phía chân trời, khuôn mặt bị nhuộm màu cam ấm cực kỳ đẹp, hồn nhiên không biết mình đã tạo ra rất nhiều hiểu lầm, làm hại trái tim của thiếu niên nào đó không yên.
Lang Tĩnh Phong trộm ngắm Bạch Nguyễn, lúc này, một con chim vụ mùa tròn trịa bay từ dưới chân núi lên, kêu chiêm chiếp, quơ cánh nhỏ bay về phía Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn duỗi thẳng cánh tay, chim nhỏ đứng ở trên cánh tay cậu, dùng mỏ vô cùng thân thiết cọ cọ tay áo cậu.
Bạch Nguyễn cười nói cái gì với chim nhỏ, tóc gáy mềm mại bị gió thổi bay ra sau, lộ ra khuôn mặt không chỉ có tuấn tú đáng yêu, hơn nữa vừa ôn nhu lại sáng ngời, so với những người mà Lang Tĩnh Phong đã gặp 18 năm qua đều không giống nhau.
Sự nóng nảy trong lòng Lang Tĩnh Phong dần dần bình tĩnh lại, một ý tưởng nhân lúc này nhanh chóng xuyên qua não bộ toàn nước phế liệu của y, nhanh chóng phá nước ra ngoài.
Ý tưởng này hơi lý tưởng hóa, hơn nữa có chút không thực tế, nhưng lại gảy cho trái tim của Lang Tĩnh Phong ngứa ngáy không ngừng.
Sói con mười tuổi đều như vậy, thật ra so với lý trí trầm ổn của sói thì thiếu niên nhân loại cũng là như vậy, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu đã tự tạo ra một cảnh tượng đẹp đẽ.
“Thầy giáo Bạch.” Lang Tĩnh Phong cách Bạch Nguyễn một thước thì ngồi xuống, hai chân thẳng tắp thon dài rất gây chú ý.
“Hử?” Bạch Nguyễn hơi nghiêng đầu.
Lang Tĩnh Phong bình tĩnh nhìn Bạch Nguyễn thử nói: “Sau này….
Nếu em làm thầy giáo thể dục có tốt không?”
Làm thầy giáo sao? Ánh mắt Bạch Nguyễn hơi sáng ngời, vẻ mặt hơi lộ ra sự vui sướng, cao giọng nói: “Đương nhiên rất tốt!”
Bởi vì vẫn không dám đối diện với Lang Tĩnh Phong, Bạch Nguyễn ngắm nhìn phương xa, nhanh chóng nói: “Nếu muốn làm giáo viên thể dục, em có thể thi vào hệ thể dục của trường học viện sư phạm, em là đứa nhỏ được nuôi dưỡng tốt, thi vào trường cao đẳng sẽ có thêm điểm cộng, đây là ưu thế của em, hơn nữa học kỳ sau lớp 11 em cố gắng cũng không muộn, thầy thấy đầu em chắc chắn đủ dùng.”
Lang Tĩnh Phong quan sát vẻ mặt vui mừng của Bạch Nguyễn, hàm xúc mà cười nhẹ một tiếng.
….
Làm thầy giáo có lợi cho việc công đức tăng lên, hơn nữa tính cách của Lang Tĩnh Phong không tốt cũng không xấu, đi làm thầy giáo thể dục cũng rất thích hợp.
Quan trọng nhất là, trong đầu Lang Tĩnh Phong có thể có suy nghĩ làm thầy giáo thể dục, đã nói lên y bắt đầu có ý tưởng cho tương lai của mình, có khát khao, điều này khiến cho Bạch Nguyễn càng vui mừng hơn.
Bạch Nguyễn quay đầu, lộ ra một nụ cười ôn nhu, cố lấy dũng khí nhìn Lang Tĩnh Phong trong một giây đồng hồ, lại nhanh chóng hạ mắt nói: “ Em có kế hoạch cho tương lai như vậy thầy rất vui, thầy đồng ý với ý tưởng này của em.”
Khóe môi Lang Tĩnh Phong cong lên, chỉ tưởng tượng theo ảo tưởng đột ngột này, nhẹ giọng nói: “Đến lúc đó em dạy tiết thể dục lớp của thầy, sau đó thầy liền chạy tới chỗ em đoạt tiết học, nói với đám học sinh em bị bệnh, tiết thể dục đổi thành tiết ngữ văn, có thể xảy ra như vậy hay không?”
Hai gò má của Bạch Nguyễn hơi hiện lên hai vòng xoáy như trái lê nhỏ, ăn ngay nói thật: “Lúc nhiệm vụ học tập gấp rút, trường hợp này rất có thể sẽ xảy ra.”
Lang Tĩnh Phong cúi đầu cười một lát, ngẩng đầu nói: “Được, tới lúc đó em phối hợp với thầy, từ trên hành lang vừa nhìn thấy học sinh lớp của thầy em sẽ lập tức nằm xuống sùi bọt mép.”
Bạch Nguyễn: “…..
Em phải đụng vào đồ sứ chứ?”
Lang Tĩnh Phong cười lớn: “Ha ha ha ha!”
Bạch Nguyễn đắm chìm trong ánh nắng ấm áp và những cơn gió núi thổi qua, không còn ngửi thấy nhiều mùi sói nữa, thần kinh được thả lỏng rất nhiều liền cùng Lang Tĩnh Phong tưởng tượng chuyện làm thầy giáo trong tương lai: “Thể nhưng đến lúc đó chưa chắc thầy đã là người cướp tiết của em, tiết thể dục thường hay bị cướp, bình thường thầy không cướp qua thầy giáo Lưu.”
Sau một lát im lặng, Lang Tĩnh Phong nói: “Bọn họ muốn cũng không được, tiết của em chỉ cho thầy.”
Có thể là do giọng điệu của Lang Tĩnh Phong rất ôn nhu, nên những lời này nghe giống như lời tâm tình, ngực Bạch Nguyễn hồi hộp, không hiểu sao lại có cảm giác hơi thẹn thùng, cậu vội vàng lắc lắc đầu, còn nghiêm túc nói: “Vậy thì tốt quá, như vậy là đã định rồi nhé….
Vậy nếu em đã có ý tưởng thi vào học viện sư phạm, vậy sau này có phải nên quan tâm tới việc học của mình hay không?”
Lồng ngực Lang Tĩnh Phong nóng bỏng, nói: “Đã quan tâm rồi.”
“Lời đã nói ra coi như được tính,” Bạch Nguyễn đứng dậy, cúi đầu phủi đất trên quần: “Sau này thầy nhất định sẽ giám sát em thật chặt.”
Lang Tĩnh Phong mỉm cười: “Ừm.”
“Đi thôi, nếu bây giờ không xuống núi thì sẽ không thấy đường.” Bạch Nguyễn nói.
Trong quá trình hai người xuống núi, miệng Bạch Nguyễn không hề ngừng, từ “con đường giúp cho chim ăn để bảo vệ môi trường” đổi thành kế hoạch học tập của Lang Tĩnh Phong.
Cho dù Bạch Nguyễn nói gì, Lang Tĩnh Phong đều trả lời ừ, vô tình để lộ ra một chút sự dung túng, giống như một con sói lớn để cho một con thỏ nhỏ nhảy lung tung trước mặt mình.
Khi bọn họ đi tới chân núi, trời đã tối đen.
“Thầy giáo Bạch,” Lang Tĩnh Phong sờ sờ bụng: “Thầy có đói bụng không?”
Bên người có con sói đói bụng, lưng Bạch Nguyễn chợt lạnh, cứng ngắc nói: “Cái kia….
Còn đi.”
“Cùng nhau đi ăn đi.” Thanh âm của Lang Tĩnh Phong rất đáng thương: “Lúc này em về nhà, trong nhà cũng không có cơm.”
“Không được.” Bạch Nguyễn cúi đầu đi về phía trạm tàu điện ngầm: “Gần đây cũng có nhiều khách sạn, em tự mình đi ăn đi.”
“Em muốn ăn lẩu, một mình đi ăn thì rất ngại, em mời thầy.” Lang Tĩnh Phong cười, đứng trước mặt Bạch Nguyễn ngăn lại đường đi của cậu, Bạch Nguyễn đi sang bên trái y cũng đi sang bên trái, Bạch Nguyễn đi bên phải y liền đi sang bên phải, Bạch Nguyễn không dám đánh y, mơ à.
Bạch Nguyễn cắn răng: “Em….”
“Đối diện đường cái có một tiệm lẩu.” Lang Tĩnh Phong đùa giỡn với Bạch Nguyễn: “Thầy đi ăn cùng em, thì cuối tuần này em sẽ chăm chỉ viết bài tập ngữ văn, không miễn cưỡng nữa.”
Bạch Nguyễn nghe xong liền trợn mắt: “Em cho là viết cho thầy sao? Trên đường xuống núi nói với em nhiều như vậy đều vô ích hết rồi.”
Nhìn thấy sói con không có ý buông tha mình, sau mấy hiệp vô cớ gây rối Bạch Nguyễn đành phải đồng ý, dù sao trong quán lẩu có nhiều người, cậu không cần sợ hãi, hơn nữa đi ăn lẩu cậu có thể ăn đồ chay, cũng không sợ bị đau bụng.
Hai người đi vào tiệm lẩu.
“Thầy giáo Bạch có thể ăn cay không?” Lang Tĩnh Phong hỏi.
“Một chút cũng không ăn được,” Bạch Nguyễn nói: “Em thì sao?”
Lang Tĩnh Phong: “Em cũng vậy.”
Trên phương diện ăn cay, năng lực yếu như gà của sói và thỏ thật là rất tương xứng.
Bạch Nguyễn quay đầu nói với người bán hàng: “Cho một nồi lẩu uyên ương, cám ơn.”
Lang Tĩnh Phong hoài nghi đoạn đối thoại vừa rồi có phải là mình bị ảo giác hay không: “…”
Bạch Nguyễn tiếp tục nói: “Nhưng hai bên đều phải là canh suông, ngăn riêng ra cho chúng tôi, làm phiền bạn.”
Lang Tĩnh Phong không vui: “Vì sao phải tách ra?”
“Tôi ăn chay,” Bạch Nguyễn ngại ngùng nói: “Toàn bộ là đồ chay.”
Lang Tĩnh Phong ngạc nhiên nâng lông mi, thế nhưng thân thể gầy yếu này của Bạch Nguyễn, còn có sự nhiệt tình bảo vệ động vật, thật ra ăn chay cũng rất phù hợp, cho nên Lang Tĩnh Phong nhanh chóng chấp nhận, chỉ hỏi: “Theo phật sao?”
Bạch Nguyễn lắc đầu: “Không phải.”
Lang Tĩnh Phong: “Bảo vệ động vật?”
Bạch Nguyễn: “Cũng không phải.”
Lang Tĩnh Phong: “Dị ứng?”
Bạch Nguyễn đành phải giải thích: “Không có, chẳng qua là vấn đề khẩu vị, không thích mùi vị của thịt, giống như có rất nhiều người không thích ăn rau dưa.”
Lang Tĩnh Phong hơi gật đầu: “Độc thân?”
Bạch Nguyễn theo nếp cũ ừ một tiếng, ừ xong mới cảm thấy không đúng, trừng mắt: “Hỏi cái này làm gì?”
Lang Tĩnh Phong vui vẻ: “Tùy tiện hỏi thôi, quan tâm thầy giáo một chút mà thôi, thầy uống cái gì?”
Hai gò má Bạch Nguyễn đỏ bừng, cũng không biết là do tức giận hay là vì lý do khác, còn muốn nói hai câu với Lang Tĩnh Phong, nhưng đề tài đã nhanh chóng bị kéo tới chủ đề đồ uống, vì thế Bạch Nguyễn nghẹn một lát, kìm nén nói: “Thầy uống nước sôi.”.
Thời Khắc Phòng Sói