Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
Chương 41: Hôm nay anh về nhà khóc một mình vậy
223@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
Ngữ điệu khi nói của Tần Tuyển không nặng không nhẹ, nhưng rất có trọng lượng.
Hàn Giai Tịch cắn môi cúi đầu, trong lòng cảm thấy Hội trưởng quá bất công trong việc bênh vực người của mình. Cô ta không có làm gì Hứa Thanh Ca, chỉ là một câu nói vui đùa mà thôi, sao anh lại đến nỗi giáo huấn cô ta chỉ vì cô ta nói vậy với Hứa Thanh Ca chứ?
Tần Tuyển nhìn Hàn Gian Tịch vẫn cúi đầu, trong lòng liền biết cô ta không phục. Để ngăn ngừa cô ta sau này có thể tìm Hứa Thanh Ca gây sự, anh dừng lại hai giây, sau đó nói: “Bạn học Hàn, tôi chỉ nói tình huống, không nói bạn, cho nên bạn đừng để trong lòng. Lần sau nếu bạn thích tham dự triển lãm ảnh của hội hay là hoạt động cosplay [1], tôi sẽ mời bạn và bạn của bạn vé vào cửa.”
Nhìn thấy thần sắc của Hàn Giai Tịch không ngờ, anh không nhanh không chậm nói: “Hoàn cảnh Đại học thế này, nếu như về sau bạn lỡ miệng chọc giận người khác sẽ phiền toái lắm. Nhân ngoại hữu nhân [2], đừng để cả hội phải từ bỏ bạn.”
Đứng ở một bên, Lục Tử Nhất thầm mắng Tần Tuyển. Đây là mặt đen mặt trắng đều bị anh diễn xong rồi! Bởi vì Hứa Thanh Ca mà ra mặt, tuy an ủi Hàn Giai Tịch nhưng cũng cảnh cáo cô ta, còn hù doạ cô ta nữa.
Một cái bênh vực người của mình lại được lươn lẹo thành như vậy, đúng thật mới là Tần Tuyển.
Hứa Thanh Ca đứng bên cạnh anh, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm anh. Đáy lòng vô thức nhớ lại khi mới gặp Tần Tuyển, lúc đó anh cũng giúp cô giải quyết phiền phức hay là tâm trạng không tốt.
Anh từng giúp cô tìm thợ sửa khoá, cho cô mượn máy ảnh, bảo vệ cô không bị gã đàn ông đáng khinh bắt nạt.
Anh vì cô mà đứng ra khuyên người khác từ bỏ tỏ tình với cô, sau đó từng chút hướng dẫn cho cô livestream.
Tần Tuyển vẫn thế, giống như anh trai nhỏ ôn nhu mà anh đã từng.
Nhưng mà lúc này, Hứa Thanh Ca lại không cảm thấy anh bảo vệ cô như một người anh trai, lại có điểm giống như bạn trai ôn nhu mà bảo vệ cô hơn.
…
Hứa Thanh Ca đi theo phía sau Tần Tuyển, thường xuyên nhìn lén bóng lưng của anh.
Dáng người của Tần Tuyển cao thẳng đĩnh đạc, thân hình đặc biệt tuấn mỹ, tư thái giống hệt như một chính nhân quân tử.
Có lẽ bởi vì anh là Hội trưởng Hội nhiếp ảnh, hơn nữa bên ngoài còn là người sáng lập công ty, cho nên trên người anh không có sự quen thuộc của trường học, khiến cho Hứa Thanh Ca cảm thấy anh giống như một thanh niên thành đạt trở về trường diễn thuyết về sự thành công vậy.
Anh rất có sức hấp dẫn, cả người cũng toả ra cảm giác an toàn, khiến cho cô càng ngày càng không thể rời mắt.
Sân trường vắng lặng, Tần Tuyển tản bộ phía trước, bỗng nhiên anh dừng lại, quay đầu cười khẽ, “Tiểu Thanh Ca đang nhìn lén anh đúng không?”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô lập tức thu hồi ý niệm thiếu nữ nhỏ vừa nãy của mình.
Mỗi lần Tần Tuyển trêu chọc, cô đều cảm thấy anh cực kỳ thấy ghét, khiến cho cô không muốn để ý tới anh.
Buổi tối, Hứa Thanh Ca ăn khá ít, chỉ ăn một chén chè đậu đỏ. Ăn được một nửa, cô lại cầm điện thoại lên bấm bấm.
Tần Tuyển ngồi đối diện cô, nghiêng đầu hỏi: “Tra nơi mua vé à?”
“Sao anh biết?”
Tần Tuyển bật cười, “Quá rõ còn gì.”
Hứa Thanh Ca không biết Tần Tuyển có thể vì chuyện cô thích Ngộ Khanh mà mất vui hay không. Rất nhiều suy nghĩ đảo một vòng trong đầu, cô suy nghĩ, sau đó nói: “Em nghe nói nhiếp ảnh gia này rất xấu ạ.”
Tần Tuyển mới gắp hai cọng mì, nghe thấy cô nói liền dừng đũa lại. Mì sợi trượt xuống trong tô, bắn ra mấy giọt nước lèo lên bàn.
“Em nghe ai nói?”
“Trên mạng nói ạ,” Vì muốn Tần Tuyển không cần để tâm chuyện này, Hứa Thanh Ca liền hại Ngộ Khanh như hại chú nhỏ của mình vậy:
“Thật ra nhiếp ảnh gia này cũng chỉ có tài hoa thôi ạ. Nghe nói nhân phẩm của anh ấy không ra gì, trong lòng ngoài mặt không giống nhau, chính là dạng người thoạt nhìn thì có nhiều người yêu thích, nhưng thật ra là không có ai thật lòng thích cả.”
Tâm trạng của Tần Tuyển vừa vi diệu vừa phức tạp.
Tâm trạng của Hứa Thanh Ca cũng phức tạp. Ngoại trừ chú nhỏ, cô chưa từng nói dối mà tổng sỉ vả ai khác. Cô cảm giác như mình đã phạm vào trọng tội trái lương tâm với vị idol chưa từng gặp mặt này rồi…
Hứa Thanh Ca nhìn sắc mặt của Tần Tuyển, hình như anh không mấy vui vẻ. Cô lúng ta lúng túng lại bồi thêm một câu, “Anh ơi, thật ra nhiếp ảnh gia này thích nam sinh đấy ạ.”
Tần Tuyển: “…”
Dường như cô đang cố bịa ra, chỉ là anh không ngờ cô lại có thể vì anh không vui nên mới nói như vậy, cho nên tâm tình của anh lúc này cũng không tệ lắm.
“Vậy thì…” Tần Tuyển cười khẽ, “Anh nên chúc cậu ấy hạnh phúc nhỉ?”
Hứa Thanh Ca cong môi cười lên, cười đến mức hơi cứng đờ lại. Lừa gạt học trưởng Tần Tuyển khiến trong lòng cô có hơi bất an.
Vì thế, cô đứng dậy hỏi: “Học trưởng, anh còn muốn ăn gì nữa không ạ?”
Hứa Thanh Ca nhớ lại lần đầu tiên mình chỉ khách sáo mời Tần Tuyển ăn cơm gà, nhưng anh lại thật sự nhận lấy, “Học trưởng, anh ăn cơm gà không ạ?”
Cô hỏi rất nghiêm túc, đôi mắt trong suốt như mặt hồ. Cô thường xuyên như vậy, mở to đôi mắt đơn thuần vô tội, chỉ tuỳ ý nói vài câu. Rõ ràng người khác vẫn luôn không cảm thấy gì, nhưng Tần Tuyển lại cảm thấy muốn cười.
Tần Tuyển vừa muốn trêu chọc cô hai câu, bên cạnh truyền tới thanh âm của nam sinh, “Thanh Ca, em cũng ăn cơm muộn thế à?”
Là Thẩm Tân Tuyền, trên tay xách theo đàn Violon. Hứa Thanh Ca cười nói: “Hội trưởng, sao anh không mang hộp đàn theo?”
“Đàn này của thành viên mới, âm trụ bị gãy nên anh sửa giúp em ấy.”
Rất nhiều lần sau đó, cô mới biết được là thợ sửa cố tình làm hư để ép giá.
Thẩm Tân Tuyền cười nói: “Cũng biết một chút, anh học từ ba anh đấy.”
“Nghe cậu nói mà tôi cảm thấy cậu cũng giỏi thật.” Ngồi ở một bên, Tần Tuyển bỗng nhiên mở miệng khen ngợi.
Thẩm Tân Tuyền nhìn đến Tần Tuyển đang ngồi đối diện Hứa Thanh Ca, thần sắc nháy mắt giật mình khựng lại. Lúc này, Thẩm Tân Tuyền mới nhận ra người ăn cơm cùng cô chính là Tần Tuyển.
Tần Tuyển thản nhiên đổi đề tài, nghiêng đầu cười đáp câu hỏi vừa rồi của Hứa Thanh Ca, “Gần đây mẹ anh nghiện chảo chân không mới. Cuối tuần về nhà anh đi, anh nói mẹ dùng chảo chân không chiên cơm gà cho em ăn, không có dầu mỡ.”
Bình thường mẹ Hứa luôn bận rộn ở bệnh viện, cũng ít có thời gian nấu cơm cho Hứa Thanh Ca, cho nên lúc này nghe xong, cô đặc biệt hứng khởi, “Được ạ, cảm ơn học trưởng.”
Đáng lẽ Thẩm Tân Tuyền đã xoay người đi, nhưng nghe thấy cô gọi Tần Tuyển là ‘học trưởng’, cái từ này liền khiến anh ta phát hiện Hứa Thanh Ca và Tần Tuyển chưa hẳn là yêu đương, lập tức hỏi cô, “Đúng rồi Thanh Ca, tối thứ bảy có một đêm hội âm nhạc ở rạp hát lớn. Em tới nghe không?”
Hứa Thanh Ca biết đêm hội âm nhạc ấy. Cả nhà cô đều biết rạp hát nào, lúc tổ chức đêm hội, trên mạng đã liên tiếp có quảng cáo. Sau đó ba cô rất anh dũng mua lấy hai vé cho cô và mẹ đi xem, đồng thời đánh đòn phủ đầu ngừa cho mẹ cô mua ba vé.
Hứa Thanh Ca đáp: “Có ạ, ba em mua vé rồi.”
Thẩm Tân Tuyền hơi tiếc nuối, nhưng không biểu lộ ra mặt, “Vậy được, anh sợ em còn chưa mua vé thôi.”
Lại tuỳ ý tán gẫu hai câu, Thẩm Tân Tuyền đi ăn cơm với bạn học, Hứa Thanh Ca tiếp tục mua vé triển lãm ảnh.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn hỏi Tần Tuyển, “Học trưởng, anh muốn đến xem triển lãm ảnh không ạ? Nếu anh đi thì em mua hai vé nhé?”
Tần Tuyển cười hỏi: “Tiểu Thanh Ca, em đây là đang mời anh sao?”
Hứa Thanh Ca: “…” Sao lại thành cô muốn mời anh rồi?
Cô chọn mua hai vé, sau đó buông điện thoại xuống, chớp mắt vô tội nói: “Học trưởng, em mua xong rồi, chỉ mua một vé thôi ạ.”
“Chỉ mua một vé?” Tần Tuyển cố tình vươn tay muốn lấy điện thoại của cô xem giao diện mua.
Hứa Thanh Ca nắm chặt điện thoại, “Em thật sự chỉ mua có một vé mà!”
Tần Tuyển không lấy được, chỉ cười khẽ một tiếng, “Được rồi, em không mời anh đi xem đêm nhạc, cũng không dẫn anh đi dự triển lãm, hôm nay anh về nhà khóc một mình vậy.”
Trong đầu Hứa Thanh Ca đột nhiên xuất hiện hình ảnh Tần Tuyển nằm trên giường khóc, cô cắn đũa, cúi đầu bật cười ha ha.
…
Cuối tuần, Hứa Thanh Ca về nhà, mẹ Hứa hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một bữa, ba Hứa thấy bà xã ở nhà cũng ở nhà theo, không ra ngoài xã giao gì cả.
Hứa Thanh Ca không có cách livestream, đành ngồi trên sofa ăn khoai tây cắt lát, vừa xem TV vừa nghịch điện thoại.
Mẹ Hứa đang làm nhân sủi cảo trong phòng bếp, ba Hứa yên lặng ngồi xuống kế bên Hứa Thanh Ca. Ông ăn miếng khoai tây của cô, rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Ngọt Ngào này, con để dành được bao nhiêu tiền mua máy ảnh rồi?”
Vẻ mặt của Hứa Thanh Ca lập tức cảnh giác, “800 tệ ạ.”
“Con nói thật đi.”
“… 850 tệ.”
“Con đang tổn thương ba đấy.”
Hứa Thanh Ca quay đầu nhìn phòng bếp một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ba đòi tiền con làm gì chứ?”
“Mua gậy chơi golf đó,” Ba Hứa van xin con gái, “Ba có chiếc xe giá trị 80 vạn tệ [3] nhưng không có nổi một gậy chơi golf 3000 tệ [4], con nói xem ba có mất mặt không chứ?”
“Không mất mặt nha,” Hứa Thanh Ca cực kỳ nghiêm túc nói: “Ba, trong mắt con ba chính là anh hùng, là người vĩ đại nhất thế giới ạ.”
Ba Hứa không nói gì nữa, vẻ mặt u sầu nằm xuống chân cô, ngửa đầu than ngắn thở dài với cái trần nhà.
Hứa Thanh Ca tự ăn khoai tây cắt lát của mình, ba Hứa yên tĩnh lại rồi nên cô không phải lo. Trong phòng bếp, mẹ Hứa gọi hai người vào làm hoành thánh, xưng hô chính là: “Ham ăn và lười biếng vô đây.”
Hứa Thanh Ca bỗng nhiên tủi cho phận mình, cũng thương cho số của ba Hứa.
“Ba, con cho ba mượn 3000 tệ,” Hứa Thanh Ca vẫn là mủi lòng, nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu sau này có một ngày con làm sai khiến mẹ giận, hoặc là con cãi nhau với mẹ, ba phải giúp con nhé.”
Ba Hứa lập tức cười đến híp mắt, “Nhất định rồi, sau này ba đều bênh con hết.”
Hứa Thanh Ca âm thầm thở dài, mới để dành được mười ngàn tệ, lại cho mượn hết ba ngàn, máy ảnh lại thất hẹn nữa rồi.
Hứa Thanh Ca ở nhà làm hoành thánh và nấu sủi cảo với ba mẹ. Tới giữa bữa ăn, chuông cửa đột nhiên vang lên, cô buông đũa đi mở cửa.
Tần Tuyển cầm một mâm thịt gà đứng trước cửa, nghiêng đầu cười khẽ với cô, “Chú và dì cũng ở nhà sao? Vừa hay mẹ anh mới làm thịt gà này, nói anh mang qua cho nhà em.”
Mẹ Hứa đi tới, nhiệt tình nhận lấy, “Ai da, lại bảo dì mới ngửi thấy mùi gì thơm thế. Trùng hợp dì cũng định nói Thanh Ca sau khi ăn xong thì chạy qua nhà cháu tặng sủi cảo đấy. Cháu đợi một chút, dì lấy cho cháu.”
Ở trước mặt ba mẹ của Hứa Thanh Ca, Tần Tuyển rất ôn tồn lễ độ, cực kỳ khiêm tốn, “Cháu cảm ơn dì.”
Ba Hứa cũng đi ra, cười tiếp đón anh, “Là Tần Tuyển à, vào đây vào đây, cháu đừng đứng ngoài cửa. Hay là về nói mẹ con qua đây ăn chung với nhà chú đi?”
Tần Tuyển lễ phép trả lời: “Cảm ơn chú Hứa, nhà cháu cũng vừa mới ăn xong ạ.”
“Khách sáo gì chứ?” Ba Hứa cười nói: “Chú vẫn phải cảm ơn cháu ở trường đã quan tâm Tiểu Thanh Ca đấy.”
“Vâng ạ, bọn cháu đều là hàng xóm cả mà,” Tần Tuyển cười đáp: “Hơn nữa Tiểu Thanh Ca vừa ngoan vừa nghe lời cháu.”
Ba Hứa thấy con gái được khen, đuôi mày đến khoé mắt đều cong lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, Tiểu Thanh Ca nhiều năm như vậy đều chưa từng gây hoạ ở trường học, quả thật rất nghe lời.”
Tần Tuyển: “Cũng là chú và dì giáo dục em ấy thật tốt ạ.”
Hứa Thanh Ca: “…” Cô chẳng làm gì cũng được khen thế nhỉ?
Tay cô siết khung cửa, cúi đầu trừng mắt nhìn giày của Tần Tuyển, trong lòng thầm nói: Ba mẹ, hai người mở to mắt ra mà nhìn đi, gã thanh niên này đang theo đuổi con gái nhà ba mẹ đấy!
Anh đang có mục đích đó!!!
Tần Tuyển vẫn như cũ, hệt như một người anh trai ôn nhu, hỏi cô, “Mấy giờ Tiểu Thanh Ca sẽ đến triển lãm ảnh nhỉ?”
Ba Hứa còn đang đứng bên cạnh, Hứa Thanh Ca không thể không trả lời anh. Cô hít sâu, nói: “Ba giờ ạ.”
“Ồ, được.” Tần Tuyển không nói tiếp nữa.
Hứa Thanh Ca cảm thấy có gì đó không đúng, nghi hoặc nhìn anh.
Dáng vẻ của Tần Tuyển vẫn ôn ôn nhu nhu, sau khi nhận lấy sủi cảo từ mẹ Hứa, anh cười nói: “Mẹ cháu không biết làm hoành thánh và sủi cảo, mỗi lần cháu muốn ăn đều phải gọi bên ngoài, cảm ơn dì rất nhiều ạ.”
Mẹ Hứa tự hào, càng thêm nhiệt tình, “Không cần khách sáo, khi nào cháu muốn ăn sủi cảo thì nói với dì, đừng gọi bên ngoài nữa, không tốt đâu.”
Hứa Thanh Ca: “…” Mẹ à, mẹ đang bị gài đấy biết không?
Ba giờ chiều, Hứa Thanh Ca thay một bộ váy mới, rồi đi xem triển lãm ảnh.
Vừa lúc cô ấn nút thang máy, cửa nhà bên cạnh lập tức mở ra.
Tần Tuyển mặc áo trắng quần đen đi ra, từng bước đến bên cạnh cô, sau đó, anh đánh giá cô trên dưới một lần, “Tiểu Thanh Ca mặc váy đẹp thật!”
Hứa Thanh Ca thầm hỏi: “Anh ăn sủi cảo ngon không ạ?”
“Cực kỳ ngon luôn,” Tần Tuyển cười khẽ, “Em đi đâu chơi thế? Dẫn anh đi nữa.”
_____
[1] Cosplay: hoá trang thành nhân vật manga/anime, hình ảnh minh hoạ:
[2] Nhân ngoại hữu nhân: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn (Theo tiengtrungbackinh.edu.vn).
[3] 80 vạn tệ: 800 000 Nhân dân tệ = 2 tỷ 663 triệu 642 nghìn Việt Nam đồng.
[4] 3000 tệ: 3000 Nhân dân tệ = 9 988 590 Việt Nam đồng.
Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
Edit: Xiao Yi.
Ngữ điệu khi nói của Tần Tuyển không nặng không nhẹ, nhưng rất có trọng lượng.
Hàn Giai Tịch cắn môi cúi đầu, trong lòng cảm thấy Hội trưởng quá bất công trong việc bênh vực người của mình. Cô ta không có làm gì Hứa Thanh Ca, chỉ là một câu nói vui đùa mà thôi, sao anh lại đến nỗi giáo huấn cô ta chỉ vì cô ta nói vậy với Hứa Thanh Ca chứ?
Tần Tuyển nhìn Hàn Gian Tịch vẫn cúi đầu, trong lòng liền biết cô ta không phục. Để ngăn ngừa cô ta sau này có thể tìm Hứa Thanh Ca gây sự, anh dừng lại hai giây, sau đó nói: “Bạn học Hàn, tôi chỉ nói tình huống, không nói bạn, cho nên bạn đừng để trong lòng. Lần sau nếu bạn thích tham dự triển lãm ảnh của hội hay là hoạt động cosplay [1], tôi sẽ mời bạn và bạn của bạn vé vào cửa.”
Nhìn thấy thần sắc của Hàn Giai Tịch không ngờ, anh không nhanh không chậm nói: “Hoàn cảnh Đại học thế này, nếu như về sau bạn lỡ miệng chọc giận người khác sẽ phiền toái lắm. Nhân ngoại hữu nhân [2], đừng để cả hội phải từ bỏ bạn.”
Đứng ở một bên, Lục Tử Nhất thầm mắng Tần Tuyển. Đây là mặt đen mặt trắng đều bị anh diễn xong rồi! Bởi vì Hứa Thanh Ca mà ra mặt, tuy an ủi Hàn Giai Tịch nhưng cũng cảnh cáo cô ta, còn hù doạ cô ta nữa.
Một cái bênh vực người của mình lại được lươn lẹo thành như vậy, đúng thật mới là Tần Tuyển.
Hứa Thanh Ca đứng bên cạnh anh, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm anh. Đáy lòng vô thức nhớ lại khi mới gặp Tần Tuyển, lúc đó anh cũng giúp cô giải quyết phiền phức hay là tâm trạng không tốt.
Anh từng giúp cô tìm thợ sửa khoá, cho cô mượn máy ảnh, bảo vệ cô không bị gã đàn ông đáng khinh bắt nạt.
Anh vì cô mà đứng ra khuyên người khác từ bỏ tỏ tình với cô, sau đó từng chút hướng dẫn cho cô livestream.
Tần Tuyển vẫn thế, giống như anh trai nhỏ ôn nhu mà anh đã từng.
Nhưng mà lúc này, Hứa Thanh Ca lại không cảm thấy anh bảo vệ cô như một người anh trai, lại có điểm giống như bạn trai ôn nhu mà bảo vệ cô hơn.
…
Hứa Thanh Ca đi theo phía sau Tần Tuyển, thường xuyên nhìn lén bóng lưng của anh.
Dáng người của Tần Tuyển cao thẳng đĩnh đạc, thân hình đặc biệt tuấn mỹ, tư thái giống hệt như một chính nhân quân tử.
Có lẽ bởi vì anh là Hội trưởng Hội nhiếp ảnh, hơn nữa bên ngoài còn là người sáng lập công ty, cho nên trên người anh không có sự quen thuộc của trường học, khiến cho Hứa Thanh Ca cảm thấy anh giống như một thanh niên thành đạt trở về trường diễn thuyết về sự thành công vậy.
Anh rất có sức hấp dẫn, cả người cũng toả ra cảm giác an toàn, khiến cho cô càng ngày càng không thể rời mắt.
Sân trường vắng lặng, Tần Tuyển tản bộ phía trước, bỗng nhiên anh dừng lại, quay đầu cười khẽ, “Tiểu Thanh Ca đang nhìn lén anh đúng không?”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô lập tức thu hồi ý niệm thiếu nữ nhỏ vừa nãy của mình.
Mỗi lần Tần Tuyển trêu chọc, cô đều cảm thấy anh cực kỳ thấy ghét, khiến cho cô không muốn để ý tới anh.
Buổi tối, Hứa Thanh Ca ăn khá ít, chỉ ăn một chén chè đậu đỏ. Ăn được một nửa, cô lại cầm điện thoại lên bấm bấm.
Tần Tuyển ngồi đối diện cô, nghiêng đầu hỏi: “Tra nơi mua vé à?”
“Sao anh biết?”
Tần Tuyển bật cười, “Quá rõ còn gì.”
Hứa Thanh Ca không biết Tần Tuyển có thể vì chuyện cô thích Ngộ Khanh mà mất vui hay không. Rất nhiều suy nghĩ đảo một vòng trong đầu, cô suy nghĩ, sau đó nói: “Em nghe nói nhiếp ảnh gia này rất xấu ạ.”
Tần Tuyển mới gắp hai cọng mì, nghe thấy cô nói liền dừng đũa lại. Mì sợi trượt xuống trong tô, bắn ra mấy giọt nước lèo lên bàn.
“Em nghe ai nói?”
“Trên mạng nói ạ,” Vì muốn Tần Tuyển không cần để tâm chuyện này, Hứa Thanh Ca liền hại Ngộ Khanh như hại chú nhỏ của mình vậy:
“Thật ra nhiếp ảnh gia này cũng chỉ có tài hoa thôi ạ. Nghe nói nhân phẩm của anh ấy không ra gì, trong lòng ngoài mặt không giống nhau, chính là dạng người thoạt nhìn thì có nhiều người yêu thích, nhưng thật ra là không có ai thật lòng thích cả.”
Tâm trạng của Tần Tuyển vừa vi diệu vừa phức tạp.
Tâm trạng của Hứa Thanh Ca cũng phức tạp. Ngoại trừ chú nhỏ, cô chưa từng nói dối mà tổng sỉ vả ai khác. Cô cảm giác như mình đã phạm vào trọng tội trái lương tâm với vị idol chưa từng gặp mặt này rồi…
Hứa Thanh Ca nhìn sắc mặt của Tần Tuyển, hình như anh không mấy vui vẻ. Cô lúng ta lúng túng lại bồi thêm một câu, “Anh ơi, thật ra nhiếp ảnh gia này thích nam sinh đấy ạ.”
Tần Tuyển: “…”
Dường như cô đang cố bịa ra, chỉ là anh không ngờ cô lại có thể vì anh không vui nên mới nói như vậy, cho nên tâm tình của anh lúc này cũng không tệ lắm.
“Vậy thì…” Tần Tuyển cười khẽ, “Anh nên chúc cậu ấy hạnh phúc nhỉ?”
Hứa Thanh Ca cong môi cười lên, cười đến mức hơi cứng đờ lại. Lừa gạt học trưởng Tần Tuyển khiến trong lòng cô có hơi bất an.
Vì thế, cô đứng dậy hỏi: “Học trưởng, anh còn muốn ăn gì nữa không ạ?”
Hứa Thanh Ca nhớ lại lần đầu tiên mình chỉ khách sáo mời Tần Tuyển ăn cơm gà, nhưng anh lại thật sự nhận lấy, “Học trưởng, anh ăn cơm gà không ạ?”
Cô hỏi rất nghiêm túc, đôi mắt trong suốt như mặt hồ. Cô thường xuyên như vậy, mở to đôi mắt đơn thuần vô tội, chỉ tuỳ ý nói vài câu. Rõ ràng người khác vẫn luôn không cảm thấy gì, nhưng Tần Tuyển lại cảm thấy muốn cười.
Tần Tuyển vừa muốn trêu chọc cô hai câu, bên cạnh truyền tới thanh âm của nam sinh, “Thanh Ca, em cũng ăn cơm muộn thế à?”
Là Thẩm Tân Tuyền, trên tay xách theo đàn Violon. Hứa Thanh Ca cười nói: “Hội trưởng, sao anh không mang hộp đàn theo?”
“Đàn này của thành viên mới, âm trụ bị gãy nên anh sửa giúp em ấy.”
Rất nhiều lần sau đó, cô mới biết được là thợ sửa cố tình làm hư để ép giá.
Thẩm Tân Tuyền cười nói: “Cũng biết một chút, anh học từ ba anh đấy.”
“Nghe cậu nói mà tôi cảm thấy cậu cũng giỏi thật.” Ngồi ở một bên, Tần Tuyển bỗng nhiên mở miệng khen ngợi.
Thẩm Tân Tuyền nhìn đến Tần Tuyển đang ngồi đối diện Hứa Thanh Ca, thần sắc nháy mắt giật mình khựng lại. Lúc này, Thẩm Tân Tuyền mới nhận ra người ăn cơm cùng cô chính là Tần Tuyển.
Tần Tuyển thản nhiên đổi đề tài, nghiêng đầu cười đáp câu hỏi vừa rồi của Hứa Thanh Ca, “Gần đây mẹ anh nghiện chảo chân không mới. Cuối tuần về nhà anh đi, anh nói mẹ dùng chảo chân không chiên cơm gà cho em ăn, không có dầu mỡ.”
Bình thường mẹ Hứa luôn bận rộn ở bệnh viện, cũng ít có thời gian nấu cơm cho Hứa Thanh Ca, cho nên lúc này nghe xong, cô đặc biệt hứng khởi, “Được ạ, cảm ơn học trưởng.”
Đáng lẽ Thẩm Tân Tuyền đã xoay người đi, nhưng nghe thấy cô gọi Tần Tuyển là ‘học trưởng’, cái từ này liền khiến anh ta phát hiện Hứa Thanh Ca và Tần Tuyển chưa hẳn là yêu đương, lập tức hỏi cô, “Đúng rồi Thanh Ca, tối thứ bảy có một đêm hội âm nhạc ở rạp hát lớn. Em tới nghe không?”
Hứa Thanh Ca biết đêm hội âm nhạc ấy. Cả nhà cô đều biết rạp hát nào, lúc tổ chức đêm hội, trên mạng đã liên tiếp có quảng cáo. Sau đó ba cô rất anh dũng mua lấy hai vé cho cô và mẹ đi xem, đồng thời đánh đòn phủ đầu ngừa cho mẹ cô mua ba vé.
Hứa Thanh Ca đáp: “Có ạ, ba em mua vé rồi.”
Thẩm Tân Tuyền hơi tiếc nuối, nhưng không biểu lộ ra mặt, “Vậy được, anh sợ em còn chưa mua vé thôi.”
Lại tuỳ ý tán gẫu hai câu, Thẩm Tân Tuyền đi ăn cơm với bạn học, Hứa Thanh Ca tiếp tục mua vé triển lãm ảnh.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn hỏi Tần Tuyển, “Học trưởng, anh muốn đến xem triển lãm ảnh không ạ? Nếu anh đi thì em mua hai vé nhé?”
Tần Tuyển cười hỏi: “Tiểu Thanh Ca, em đây là đang mời anh sao?”
Hứa Thanh Ca: “…” Sao lại thành cô muốn mời anh rồi?
Cô chọn mua hai vé, sau đó buông điện thoại xuống, chớp mắt vô tội nói: “Học trưởng, em mua xong rồi, chỉ mua một vé thôi ạ.”
“Chỉ mua một vé?” Tần Tuyển cố tình vươn tay muốn lấy điện thoại của cô xem giao diện mua.
Hứa Thanh Ca nắm chặt điện thoại, “Em thật sự chỉ mua có một vé mà!”
Tần Tuyển không lấy được, chỉ cười khẽ một tiếng, “Được rồi, em không mời anh đi xem đêm nhạc, cũng không dẫn anh đi dự triển lãm, hôm nay anh về nhà khóc một mình vậy.”
Trong đầu Hứa Thanh Ca đột nhiên xuất hiện hình ảnh Tần Tuyển nằm trên giường khóc, cô cắn đũa, cúi đầu bật cười ha ha.
…
Cuối tuần, Hứa Thanh Ca về nhà, mẹ Hứa hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một bữa, ba Hứa thấy bà xã ở nhà cũng ở nhà theo, không ra ngoài xã giao gì cả.
Hứa Thanh Ca không có cách livestream, đành ngồi trên sofa ăn khoai tây cắt lát, vừa xem TV vừa nghịch điện thoại.
Mẹ Hứa đang làm nhân sủi cảo trong phòng bếp, ba Hứa yên lặng ngồi xuống kế bên Hứa Thanh Ca. Ông ăn miếng khoai tây của cô, rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Ngọt Ngào này, con để dành được bao nhiêu tiền mua máy ảnh rồi?”
Vẻ mặt của Hứa Thanh Ca lập tức cảnh giác, “800 tệ ạ.”
“Con nói thật đi.”
“… 850 tệ.”
“Con đang tổn thương ba đấy.”
Hứa Thanh Ca quay đầu nhìn phòng bếp một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ba đòi tiền con làm gì chứ?”
“Mua gậy chơi golf đó,” Ba Hứa van xin con gái, “Ba có chiếc xe giá trị 80 vạn tệ [3] nhưng không có nổi một gậy chơi golf 3000 tệ [4], con nói xem ba có mất mặt không chứ?”
“Không mất mặt nha,” Hứa Thanh Ca cực kỳ nghiêm túc nói: “Ba, trong mắt con ba chính là anh hùng, là người vĩ đại nhất thế giới ạ.”
Ba Hứa không nói gì nữa, vẻ mặt u sầu nằm xuống chân cô, ngửa đầu than ngắn thở dài với cái trần nhà.
Hứa Thanh Ca tự ăn khoai tây cắt lát của mình, ba Hứa yên tĩnh lại rồi nên cô không phải lo. Trong phòng bếp, mẹ Hứa gọi hai người vào làm hoành thánh, xưng hô chính là: “Ham ăn và lười biếng vô đây.”
Hứa Thanh Ca bỗng nhiên tủi cho phận mình, cũng thương cho số của ba Hứa.
“Ba, con cho ba mượn 3000 tệ,” Hứa Thanh Ca vẫn là mủi lòng, nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu sau này có một ngày con làm sai khiến mẹ giận, hoặc là con cãi nhau với mẹ, ba phải giúp con nhé.”
Ba Hứa lập tức cười đến híp mắt, “Nhất định rồi, sau này ba đều bênh con hết.”
Hứa Thanh Ca âm thầm thở dài, mới để dành được mười ngàn tệ, lại cho mượn hết ba ngàn, máy ảnh lại thất hẹn nữa rồi.
Hứa Thanh Ca ở nhà làm hoành thánh và nấu sủi cảo với ba mẹ. Tới giữa bữa ăn, chuông cửa đột nhiên vang lên, cô buông đũa đi mở cửa.
Tần Tuyển cầm một mâm thịt gà đứng trước cửa, nghiêng đầu cười khẽ với cô, “Chú và dì cũng ở nhà sao? Vừa hay mẹ anh mới làm thịt gà này, nói anh mang qua cho nhà em.”
Mẹ Hứa đi tới, nhiệt tình nhận lấy, “Ai da, lại bảo dì mới ngửi thấy mùi gì thơm thế. Trùng hợp dì cũng định nói Thanh Ca sau khi ăn xong thì chạy qua nhà cháu tặng sủi cảo đấy. Cháu đợi một chút, dì lấy cho cháu.”
Ở trước mặt ba mẹ của Hứa Thanh Ca, Tần Tuyển rất ôn tồn lễ độ, cực kỳ khiêm tốn, “Cháu cảm ơn dì.”
Ba Hứa cũng đi ra, cười tiếp đón anh, “Là Tần Tuyển à, vào đây vào đây, cháu đừng đứng ngoài cửa. Hay là về nói mẹ con qua đây ăn chung với nhà chú đi?”
Tần Tuyển lễ phép trả lời: “Cảm ơn chú Hứa, nhà cháu cũng vừa mới ăn xong ạ.”
“Khách sáo gì chứ?” Ba Hứa cười nói: “Chú vẫn phải cảm ơn cháu ở trường đã quan tâm Tiểu Thanh Ca đấy.”
“Vâng ạ, bọn cháu đều là hàng xóm cả mà,” Tần Tuyển cười đáp: “Hơn nữa Tiểu Thanh Ca vừa ngoan vừa nghe lời cháu.”
Ba Hứa thấy con gái được khen, đuôi mày đến khoé mắt đều cong lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, Tiểu Thanh Ca nhiều năm như vậy đều chưa từng gây hoạ ở trường học, quả thật rất nghe lời.”
Tần Tuyển: “Cũng là chú và dì giáo dục em ấy thật tốt ạ.”
Hứa Thanh Ca: “…” Cô chẳng làm gì cũng được khen thế nhỉ?
Tay cô siết khung cửa, cúi đầu trừng mắt nhìn giày của Tần Tuyển, trong lòng thầm nói: Ba mẹ, hai người mở to mắt ra mà nhìn đi, gã thanh niên này đang theo đuổi con gái nhà ba mẹ đấy!
Anh đang có mục đích đó!!!
Tần Tuyển vẫn như cũ, hệt như một người anh trai ôn nhu, hỏi cô, “Mấy giờ Tiểu Thanh Ca sẽ đến triển lãm ảnh nhỉ?”
Ba Hứa còn đang đứng bên cạnh, Hứa Thanh Ca không thể không trả lời anh. Cô hít sâu, nói: “Ba giờ ạ.”
“Ồ, được.” Tần Tuyển không nói tiếp nữa.
Hứa Thanh Ca cảm thấy có gì đó không đúng, nghi hoặc nhìn anh.
Dáng vẻ của Tần Tuyển vẫn ôn ôn nhu nhu, sau khi nhận lấy sủi cảo từ mẹ Hứa, anh cười nói: “Mẹ cháu không biết làm hoành thánh và sủi cảo, mỗi lần cháu muốn ăn đều phải gọi bên ngoài, cảm ơn dì rất nhiều ạ.”
Mẹ Hứa tự hào, càng thêm nhiệt tình, “Không cần khách sáo, khi nào cháu muốn ăn sủi cảo thì nói với dì, đừng gọi bên ngoài nữa, không tốt đâu.”
Hứa Thanh Ca: “…” Mẹ à, mẹ đang bị gài đấy biết không?
Ba giờ chiều, Hứa Thanh Ca thay một bộ váy mới, rồi đi xem triển lãm ảnh.
Vừa lúc cô ấn nút thang máy, cửa nhà bên cạnh lập tức mở ra.
Tần Tuyển mặc áo trắng quần đen đi ra, từng bước đến bên cạnh cô, sau đó, anh đánh giá cô trên dưới một lần, “Tiểu Thanh Ca mặc váy đẹp thật!”
Hứa Thanh Ca thầm hỏi: “Anh ăn sủi cảo ngon không ạ?”
“Cực kỳ ngon luôn,” Tần Tuyển cười khẽ, “Em đi đâu chơi thế? Dẫn anh đi nữa.”
_____
[1] Cosplay: hoá trang thành nhân vật manga/anime, hình ảnh minh hoạ:
[2] Nhân ngoại hữu nhân: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn (Theo tiengtrungbackinh.edu.vn).
[3] 80 vạn tệ: 800 000 Nhân dân tệ = 2 tỷ 663 triệu 642 nghìn Việt Nam đồng.
[4] 3000 tệ: 3000 Nhân dân tệ = 9 988 590 Việt Nam đồng.
Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
Đánh giá:
Truyện Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
Story
Chương 41: Hôm nay anh về nhà khóc một mình vậy
9.5/10 từ 43 lượt.