Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Quyển 2 - Chương 76: Triển lãm án mạng (4)
425@- Chào mừng mọi người đến với gian triển lãm A của Triển lãm án mạng
Người tổ chức triển lãm mong muốn khách thăm quan có thể trải nghiệm được sự đáng sợ của lòng người, từ đó đề cao cảnh giác và bảo vệ bản thân
Đặc biệt là “khách đường xa” từ bên ngoài đến, quý khách đến từ nơi xa, có lẽ các bạn sẽ không có cơ hội đến đây lần thứ hai, cho nên nhân cơ hội này, người tổ chức dụng tâm chuẩn bị cho các bạn một trò chơi trải nghiệm nhỏ vô cùng đặc biệt
Đây là cảnh tượng AR đặc biệt, nhưng khi tinh thần của các bạn tham gia vào trò chơi nhỏ và tử vong sẽ tương đương với việc tử vong của bản thể, cho nên mong mọi người trải nghiệm trò chơi một cách nghiêm túc
Thời gian trải nghiệm lần này của các bạn là ba ngày, mục tiêu của các bạn: Tiếp tục sống sót sau ba ngày
…
Thông báo này vang lên trực tiếp trong đầu người chơi.
Khi vừa nghe xong, Chu Khiêm liên tưởng đến búp bê Nga.
Anh và Bạch Trụ dùng thân phận người chơi để vào phó bản thành phố Lam Cảng, bây giờ bọn họ lại tham gia trò chơi trong trò chơi.
Khi phân tích cốt truyện, hiển nhiên phải xóa bỏ “búp bê Nga” ở lớp ngoài cùng.
Tức nghĩa, có thể xem thành phố Lam Cảng là thế giới hiện thực, họ là những du khách đến thăm quan triển lãm.
Xem xét từ góc độ này, có một việc không hợp lý.
Bây giờ Chu Khiêm nhìn bản thân bị thu nhỏ, cùng với “mẹ”, đồ gia dụng xung quanh, vân vân, đều là sản phẩm từ trò chơi mô phỏng của triển lãm.
Nếu anh tìm thấy hung thủ ở không gian này, hung thủ này chỉ bị giới hạn trong trò chơi nhỏ của triển lãm, không hề liên quan đến kẻ gây án ở thế giới hiện thực Lam Cảng.
Như vậy thì những thi thể vừa mới chết không lâu ở triển lãm của thành phố Lam Cảng là như thế nào?
Đầu óc Chu Khiêm chuyển động nhanh chóng, bên cạnh đó, hệ thống lại gửi thêm một thông báo.
Xin hãy lựa chọn tên của bạn ở phó bản này
Sau thông báo, giao diện hệ thống xuất hiện 10 cái tên, trong đó có tám cái tên họ “Kha”, còn hai cái khác lại là họ “Lưu” và họ “Giang”.
Chu Khiêm cũng không chọn ngay, chợt cái tên “Lưu Ngũ” biến mất trên thanh chọn, sau đó trên đỉnh đầu của tên tóc dài bóng lưỡng xuất hiện hai chữ phát sáng vàng nhàn nhạt, chính là hai chữ “Lưu Ngũ”.
Tên tóc dài tên là Ma La La, chuyên tấn công tầm xa, kỹ năng liên quan đến độc.
Những con rắn, trùng, chuột trên xuất hiện trên bờ biển đều do gã gọi đến.
Cũng không biết có phải vì kỹ năng âm độc của mình hay không, vàng mắt của gã cũng thâm đen, khí chất tối tăm âm u.
Gã đã biến thành trẻ em, tóc vẫn dài như cũ, vẫn quấn một vòng tóc bóng nhỡn, không biết bên trong có giấu ám khí hay không.
Nhưng sau khi tham gia vào trò chơi nhỏ, thanh kỹ năng của người chơi đã về 0, đây là hạn chế của hệ thống, không cho phép người chơi đánh nhau hoặc đối kháng với NPC.
Ma La La là người đầu tiên chọn tên, người thứ hai xuất hiện tên trên đỉnh đầu là một tên đàn em gần gã nhất, kỹ năng là trị thương, tên là Mạnh Thường Thường.
Trên đầu Mạnh Thường Thường cũng hiện hai chữ, “Giang Lục”.
Hai cái tên này được chọn đầu tiên hiển nhiên có dụng ý.
Thông qua đạo cụ, bọn họ đang cùng nhau trò chuyện riêng.
Mạnh Thường Thường hỏi: “Anh Hai, vì sao khi nãy em phải chọn cái tên này?”
Ma La La tóc dài nói: “Ở triển lãm có 7 thi thể, sáu người là họ Kha, chỉ có một là không. Mày còn không nhìn ra? Rõ ràng đây là án giết người liên hoàn! Có lẽ hung thủ có thù oán với người họ “Kha”, cho nên muốn khiến nhà họ Kha đoạn tử tuyệt tôn!”
“Còn đứa trẻ không phải họ “Kha” kia có lẽ chỉ là tai nạn ngoài ý muốn!”
“Em hiểu rồi!” Mạnh Thường Thường cười nói: “Chúng ta phải sống ở đây qua ba ngày, mà hung thủ chỉ giết người họ “Kha”… Hai chúng ta chọn họ khác, không chắc chắn an toàn 100% nhưng nguy hiểm sẽ giảm bớt!”
“Chứ sao nữa?” Ma La La cười lạnh liếc mắt nhìn Chu Khiêm ở phía xa,
Mạnh Thường Thường lại nói: “Ai da cảm ơn anh Hai đã nhắc nhở! Nhờ anh cả! Quả nhiên anh đáng tin nhất!”
“Hừ, quân đoàn của chúng ta vừa mới thành lập. Những người vào đây đều là anh em của nhau. Nhưng trong tình huống này… chỉ đành phải phân chia cao thấp thôi. Mày biết rõ tao đối xử tốt với mày là được. Còn ——”
Nhìn chằm chằm Chu Khiêm, Ma La La hỏi Mạnh Thường Thường: “Mày có biết giả thuyết về đại sảnh trò chơi không?”
“Dạ biết. Con bạc cao cấp không thể tới được thành phố Lam Cảng, nhưng có thể đi đến đó. Cũng có nhiều người chơi cấp S đến đó để nghiên cứu video của người chơi mới. Sao vậy ạ?” Mạnh Thường Thường khó hiểu hỏi.
“Khi chúng ta xem bảng treo thưởng mới cập nhật, nhìn thấy mục tiêu là một tên cấp S newbie nên nhận ngay. Nhưng trên đường đi đến đây, tao có hỏi qua một người từng đến đại sảnh trò chơi. Ở đại sảnh, người đó nhìn thấy rất nhiều video của Chu Khiêm ——”
Ma La La nói: “Ha, tên đó khen Chu Khiêm đến phổng mũi. Nói rằng trong đại sảnh trò chơi xem video của Chu Khiêm, ai cũng chú ý tới thằng nhãi đó. Hiển nhiên, bọn họ cũng xem nó là đối thủ tiềm năng. Nhưng bây giờ thì…”
Mạnh Thường Thường hiểu ngay, cười lạnh vời Chu Khiêm ở phía xa: “Tên Chu Khiêm này còn chẳng đoán được cạm bẫy của trò chơi, rõ ràng chỉ là một con gà. Theo em thấy, mấy tên cấp S ở đại sảnh chỉ toàn là phế vật. Sao bọn họ không dám tới thành phố Lam Cảng? Chắc chắn là do hèn!”
“Đúng thế… Đại sảnh trò chơi kia không cho phép giết người, nhưng Lam Cảng thì không!”
“Tao có một người anh em chọc trúng một ngươi, ở trong trò chơi không tham gia phó bản thì lại trốn vào đại sảnh trò chơi, không dám bén mảng tới Lam Cảng. Vì sao? Vì nó sợ bị người ta giết! Chậc chậc chậc…”
“Dạ, anh nói quá đúng. Người chơi trốn trong đại sảnh chỉ dám xem video, không dám đến Lam Cảng, tất cả đều là con gà. Chu Khiêm trong mắt họ là anh đại? Ha, vì họ đều là những tên gà!”
Ngáp một cái, nhìn Bạch Trụ đứng bên cạnh Chu Khiêm, Ma La La nói: “Chúng ta cũng không cần sợ người chơi cấp Thần kia. Tao nghe nói hệ thống huấn luyện của bọn họ chỉ là đánh quái để thăng cấp, lặp đi lặp lại. Bọn họ không có kỹ năng giải mã bí ẩn trong phó bản!”
Ở bên kia, Chu Khiêm lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha.
Nhìn thấy hai tên Mạnh Thường Thường và Ma La La cười cười nhìn mình, Chu Khiêm cũng cười toe, vô cùng ngây thơ hồn nhiên.
Vì sao hai tên này lại nhanh tay chọn hai cái tên kia, Chu Khiêm hiểu rõ, nhưng anh không bận tâm, trông như không hề hay biết gì.
Sau đó Chu Khiêm thấy Bạch Trụ chọn cái tên “Kha Nhất”.
Nhìn Bạch Trụ, Chu Khiêm lại nhìn hệ thống, nhìn thấy một cái tên biến mất, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, tùy tiện chọn đại một tên, trên đỉnh đầu anh xuất hiện hai chữ “Kha Thất”.
“Sao anh lại chọn “Kha Nhất”?” Chu Khiêm hỏi Bạch Trụ: “Sau khi mười người chơi thu nhỏ, tên được đánh số từ “1” đến “10”, hẳn là tương ứng với trình tự sinh ra trước sau của chúng ta, em còn tính làm anh cả mà.”
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm, không đáp.
Chu Khiêm tính nói gì đó, thông báo hệ thống biến mất, cốt truyện của phó bản nhỏ bắt đầu.
Mẹ của mười đứa trẻ bước vào phòng.
Người phụ nữ này tên là Nguyễn Mai, hiện tại chưa đến 40 tuổi nhưng gương mặt đã xuất hiện dấu hiệu của tuổi già, có lẽ là vì cuộc sống quá vất vả.
Khi vào nhà, cô xách theo túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn. Có thể thấy vì để chăm lo cho gia đình này, cô phải làm lụng cực nhọc.
Nhưng trên mặt cô luôn tươi cười, trông như rất hạnh phúc.
Nguyễn Mai vào bếp cất đồ, sau đó mới vào phòng khách, chào hỏi với những đứa trẻ.
Đầu tiên cô đi đến chỗ Lưu Ngũ và Giang Lục, xoa đầu họ: “Tối hôm qua hai con có cãi nhau với các anh và các em không?”
Ma La La và Mạnh Thường Thường đều kinh ngạc nhìn Nguyễn Mai.
Nguyễn Mai nói tiếp: “Tuy mẹ nhận nuôi hai con, nhưng mẹ luôn đối xử bình đẳng với các con của mình, chắc chắn không hề bất công! Các con đừng nghĩ nhiều. Nếu có ai bắt nạt các con, các con hãy tìm mẹ ngay. Mẹ sẽ dạy dỗ lại hết!”
Nghe xong, Chu Khiêm liền hiểu vì sao hai đứa trẻ kia không mang họ Kha. Vì họ đều được nhận nuôi.
Cho nên có 10 đứa trẻ ở gia đình này, có 8 đứa là con ruột của Nguyễn Mai, 2 đứa thì không.
Nói chuyện xong với hai đứa trẻ không mang họ Kha, người mẹ lại đi đến trước mặt từng đứa trẻ khác, xoa đầu từng đứa, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Có lẽ chuyện đầu tiên khi cô về nhà là luôn chào hỏi con của mình.
“Gia đình của chúng ta thật tốt. Ôi, có thể có nhiều đứa trẻ như thế này, mẹ rất hạnh phúc.”
Cảm thán xong, người mẹ vào phòng bếp bận rộn nấu nướng, trước khi đi cô dặn dò: “Các con chơi một lát, sau đó nhớ dọn dẹp lại nhà cửa! Khoảng 20 phút sau cha sẽ về. Cha không thích nhà cửa bừa bộn, nếu thấy, cha sẽ rất tức giận! Nhớ nhé!”
Sau đó, trong bếp vang lên tiếng leng keng leng keng và một bóng dáng tất bật.
Một mình Nguyễn Mai phải chuẩn bị đồ ăn cho cả gia đình.
Nguyễn Mai bận rộn trong bếp, 20 phút nữa, chồng của cô về nhà.
Thời gian này chính là thời gian để người chơi tiến hành thăm dò.
Nhân cơ hội này, Ma La La liền thủ thế với đám đàn em của mình.
Chu Khiêm thấy tám người bọn họ chia thành hai nhóm, bốn người lên lầu, bốn người dưới lầu.
Anh lấy khuỷu tay chọc Bạch Trụ: “Chúng ta lên lầu xem?”
“Ừm, đi.” Bạch Trụ gật gật đầu, cùng anh lên tầng hai.
Mười người chơi lục lọi khắp căn biệt thự rộng lớn.
Cho nên, khoảng hai mươi phút sau, ngôi nhà này càng trở nên hỗn loạn hơn.
Nam chủ nhà tên là Kha Tranh, quả nhiên như lời Nguyễn Mai nói, hắn không thích phòng lộn xộn, khi vừa về nhà, nhìn thấy hoàn cảnh trong nhà, ánh mắt liền thay đổi.
Ngay lúc này, Nguyễn Mai bưng một nồi thịt viên từ phòng bếp ra, đặt lên bàn cơm.
Kha Tranh liền quát cô một tiếng: “Sao trong nhà bừa như vậy? Cô quản kiểu gì thế?”
“Em xin lỗi, em xin lỗi.” Nguyễn Mai nhanh chân cúi đầu khom lưng tiến lên, nhận lấy áo khoác và túi làm việc của chồng, đặt lên giá để đồ, sau đó lại rót một ly trà bưng vào phòng khách, lại vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp.
Kha Tranh không về nhà một mình, phía sau còn có một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Người phụ nữ mặt váy và giày cao gót màu đỏ, trang điểm tinh xảo, đối lập hoàn toàn với nữ chủ nhà.
Mọi người đều cho rằng Kha Tranh thật tồi tệ, thế mà dám dẫn cả tình nhân về nhà, nhưng hắn lại nói với Nguyễn Mai: “Chị tôi mới cãi nhau với bạn trai, tâm trạng không tốt, tôi gọi chị ấy đến ăn cơm, chơi với bọn nhỏ một chút. Hôm nay chị ấy cũng sẽ ở lại đây. Lát nữa cô đi chuẩn bị một phòng cho chị ấy đi.”
“Dạ dạ, em biết rồi.” Nguyễn Mai lau hai tay lên tạp dề theo bản năng, sau đó lại vào trong bếp.
Lúc này, người được gọi là “chị” đã đổi giày, nhìn Kha Tranh với ánh mắt cực kỳ không tán đồng.
Nâng đồng hồ để đọc thông tin, Chu Khiêm biết người phụ nữ này tên là Kha Vân.
“Đã nói bao nhiêu lần, cưới được một người vợ như vậy không hề dễ dàng. Nếu anh rể của em dám quát chị như em, chị đã chia tay với anh ta từ lâu rồi.”
Kha Vân lớn tiếng quát mắng em trai, sau đó vào trong phòng bếp, nói với Nguyễn Mai: “Này, A Mai, còn cần làm gì không? Để chị giúp em. Chị có mua quà cho bọn nhỏ đó, vẫn còn ở trên xe, lát nữa nói A Tranh đi lấy!”
Hai người Nguyễn Mai và Kha Vân lại bận bịu trong bếp.
Trong lúc đó, những lời tán gẫu của hai người phụ nữ liên tục vang bên tai Chu Khiêm đang làm bộ uống nước ở trong bếp.
Kha Vân oán trách em trai mình vài câu.
Nguyễn Mai lại thanh minh cho chồng: “Không có không có, tính tình của anh ấy hơi tệ một chút nhưng không có vấn đề gì với em cả.”
Kha Vân trêu ghẹo: “Rồi rồi rồi, nó không có vấn đề gì với em cả. Nó rất yêu em. Nếu không thì sao hai đứa có thể đẻ ra những đứa trẻ đầy cả một căn phòng như thế được?”
“Suỵt… Chị nói nhỏ thôi chứ. Bọn nhỏ còn ở bên ngoài mà!” Nguyên Mai ngại ngùng.
Kha Vân sang sảng cười, nói tiếp: “Thật ra em cũng không cần quá gắng sức như vậy. Em cũng là con cưng của cha mẹ, sao mà cứ phải hầu hạ nó làm gì?”
Nguyễn Mai đáp: “Chẳng phải anh ấy là cậu ấm của nhà họ Kha sao, đã được người khác hầu hạ quen rồi. Em là một đứa trẻ nhà nghèo, có thể gả vào đây, ăn mặc không lo, em đã rất hạnh phúc. Trong hai vợ chồng, ít nhiều cũng phải có một người ở vế dưới. Anh ấy yêu em, em sẽ ở vế dưới, không sao.”
Kha Vân lắc đầu: “Tuy nó là em trai chị nhưng là phụ nữ như nhau, chị phải nói với em một tiếng, đàn bà con gái không nên cứ phụ thuộc vào đàn ông như vậy. Em phải có sự nghiệp của riêng mình. Em nhìn chị đi ——”
Nguyễn Mai: “Đó là suy nghĩ của những cô gái mới đôi mươi, bây giờ em đã bao lớn rồi. Chị đừng có lấy em ra làm trò đùa!”
“Sao lại lấy em ra làm trò đùa? Nhìn chị này, lớn tuổi vẫn có thể theo đuổi ước mơ của mình.” Kha Vân nói: “Chị có quen một người bạn làm phim, có thể đi cửa sau. Chà, không lấy vai nữ chính cho em được thì vẫn có thể lấy vai phụ đó.”
“Dạ thôi. Em tiếp tục chăm sóc cho gia đình này là được rồi.” Nguyễn Mai đáp.
“Thật là, chị chẳng thể nào hiểu nổi em.” Kha Vân lắc lắc đầu, lời nói cũng có vài phần coi khinh, chợt cô thấy rửa rau hơi phiền, nói ngay: “Còn nữa, suốt ngày em chỉ cắm mặt vào bếp, tuy cũng không có gì nhưng mỗi ngày cũng không thoải mái. Nhà họ Kha không thiếu tiền, sao không thuê người giúp việc?”
Nguyễn Mai lại nói: “Em thích tự mình chăm sóc cho chồng con. Những người khác làm em không yên tâm!”
Sau đó Kha Vân không nói nữa, có lẽ cảm thấy Nguyễn Mai hoàn toàn không cùng một thế giới với mình.
Mười phút sau, cô thấp giọng nói tiếp: “Chị thấy nhiều năm qua em sống không dễ dàng, nhắc nhở với em một câu, em trai A Tranh của chị… Gần đây công ty của nó mới thuê một cô gái làm thư ký cho nó. A Tranh là người thành thật, chị biết. Nhưng chị không chắc về yêu tinh rắn rết xung quanh đâu. Em nên phòng bị trước đi.”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Kha Tranh vẫn điềm nhiên ngồi đọc báo trong phòng khách, không thèm nhúc nhích, hoàn toàn không co ý định đứng dậy mở cửa.
Nguyễn Mai tất bật vừa chuẩn bị xong một món lại phải cấp tốc rửa tay, chạy nhanh ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài là một cô gái mặc đồ công sở, chiếc váy ngắn ôm lấy đôi chân thon dài. Nhìn Nguyễn Mai, cô gái rụt rè nói: “Tôi, tôi tới đưa văn kiện cho giám đốc Kha. Đây là tư liệu về cuộc họp sáng mai. Anh ấy cần phải đọc nó trước thì mới đối ứng trong cuộc họp được.”
“A… À, được rồi.” Nguyễn Mai mở cửa để cô gái vào, thấy cô gái phải đi thì khách khí nói: “Đi đường xa vất vả. Cô vào nhà đi, cùng chúng tôi ăn một bữa cơm!”
“Cảm, cảm ơn chị.” Cô gái không từ chối, vào nhà.
Khi cô vào nhà, Chu Khiêm cũng đọc được thông tin của đối phương, người này tên là Chu Trúc.
Nhìn thấy Chu Trúc đến, Kha Tranh lạnh nhạt không thèm cười với những đứa trẻ lại đứng lên, vẫy tay mỉm cười: “Lại đây ngồi đi. Muốn uống gì không? Cảm ơn em đã cất công đến đây một chuyến.
Nhìn thấy phản ứng của chồng, Nguyễn Mai khó tránh khỏi cảm giác mất mát.
Kha Vân ra khỏi bếp, túm lấy tay cô, dẫn cô vào bếp, cố ý nói thật to: “Trời ơi, thời này mà còn nhiều thiêu thân thật đó. Không có việc gì lại cứ thích bám lên người. Không thấy bản thân là đồ phiền phức à?”
Sau đó, vì cách gần phòng bếp, Chu Khiêm nghe thấy giọng điệu trách cứ, oán giận của Nguyễn Mai với Kha Vân: “Em xin chị, đừng có nói như vậy. Sẽ khiến anh ấy tức giận!”
“Em xem em quá phụ thuộc nó kìa, quá khom lưng uốn gối!” Kha Vân trịch thượng nói: “Nhìn đi, rắn rết còn bò thẳng vào nhà!”
“Em tin A Tranh, anh ấy không phải loại người như vậy!”
“Được thôi, có lẽ bây giờ hai đứa chưa có chuyện gì, nhưng sau này thì không chắc đâu!”
Nghe đến đây, Chu Khiêm đứng gần phòng ăn, sắc mặt cực kỳ tệ, nói với Bạch Trụ ở bên cạnh: “Em thấy bóng dáng của cha mẹ.”
Bạch Trụ đặt tay lên vai Chu Khiêm, nhẹ nhàng xoa bóp: “Đã qua cả rồi.”
“Ừ. Đã qua rồi. Bọn họ không đáng để em tức giận.” Chu Khiêm nói.
Giọng của nam chủ nhà Kha Tranh vang lên trong phòng khách.
Hắn chỉ tay về những cậu bé, quát lớn: “Sao không lễ phép gì hết? Sao không chào chị một tiếng?”
“Một người cha ngu ngốc.” Chu Khiêm lạnh lùng nói: “Chị ruột của mình đến, ông ta còn không bắt chúng ta chào hỏi một tiếng cô, thư ký đến sao lại hăng hái thế?”
Bạch Trụ lại xoa bóp vai cho Chu Khiêm, vỗ về nhè nhẹ, dẫn đường đổi đề tài:”Theo em, ai là hung thủ?”
“Nếu vừa nhìn qua thì chưa thấy ai. Rất kỳ quái.” Chu Khiêm đáp, lại nhìn quanh nhà một vòng.
Phòng khách có rất nhiều người, trông có chút chật chội.
Trên thực tế, một căn biệt thự rộng lớn như thế này, tráng lệ nguy nga, phòng ăn vẫn có thể chứa đủ cả 20 người.
Trong tình huống này, nhân vật người mẹ Nguyễn Mai giống như cô bé lọ lem được gả cho hoàng tử. Cô tự ti, cẩn cẩn thận thận, cảm thấy nếu gả cho nhà giàu, một thân nghèo hèn như cô làm gì cũng phải ngó trước ngó sau.
Nói đi cũng phải nói lại, căn biệt thự tráng lệ nhưng vật dụng trong nhà lại không tiên tiến.
TV trong phòng khách mà Kha Tranh vừa mở lên kia, đây không phải màn hình tinh thể lỏng mà là một chiếc TV đời cũ, dạng vuông vức, trông vô cùng cồng kềnh, tốn diện tích, hình ảnh cũng không được rõ ràng.
Chu Khiêm còn chú ý thấy bên hông Kha Tranh còn có một máy nhắn tin. Chứng tỏ thời này vẫn chưa có điện thoại di động.
Niên đại của câu chuyện trong phó bản này có lẽ là vào khoảng cuối những năm 80 và đầu những năm 90.
Dời mắt, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, nói: “Trong bối cảnh của thời đại này, có rất nhiều cô gái chưa hiểu sự đời, Nguyễn Mai cũng giống như vậy, cho nên khá bình thường. Trình độ văn hóa có hạn, cô ấy không cảm thấy quan hệ giữa mình và Kha Tranh là bất bình đẳng, cũng sẽ không sinh ra tâm lý giết người vì mối quan hệ bất bình đẳng ấy. Hiện tại thì có thể thấy cô ấy rất yêu chồng mình, yêu con mình, không giống như là hung thủ.”
“Còn Kha Tranh, tuy hắn lạnh nhạt với vợ con mình, nhưng cũng không có động cơ giết người.”
“Về Kha Vân, hai chị em Kha Vân và Kha Tranh là người được sinh ra trong gia đình có tiền của… Có thể chú ý thấy cách nói năng của cô ấy, chắc chắn đã họ đến cao đẳng. Cho nên tầm nhìn của Kha Vân có thể nói là rộng mở hơn so với những cô gái cùng thời. Cô ấy và Nguyễn Mai như ông nói gà bà nói vịt, đơn giản là hận sắt không thành thép, tạm thời thì em thấy cảm xúc này cũng không thể biến thành sát khí.”
Nghi hoặc bây giờ của Chu Khiêm cũng là nghi hoặc của nhóm Ma La La.
Nếu đêm nay có người giết con cháu nhà họ Kha, nghi phạm trước mắt chỉ có người mẹ Nguyễn Mai, người cha Kha Tranh, người cô Kha Vân, và cuối cùng là thư ký trẻ tuổi của Kha Tranh là Chu Trúc.
Nhưng trong bốn người này, có vẻ như không có người nào có động cơ giết người.
Một lát sau, Chu Khiêm chú ý thấy Ma La La và Mạnh Thường Thường luôn quan sát Chu Trúc, có lẽ cảm thấy tình nhân trong tin đồn này là nghi phạm số một.
Chu Khiêm nói với Bạch Trụ qua kênh trò chuyện riêng: “Em cảm thấy hung thủ không phải Chu Trúc. Anh sẽ thấy rõ cô ấy vô cùng ngưỡng mộ mà nhìn “giám đốc Kha” cấp trên của mình, gương mặt hoàn toàn đỏ ửng…”
“Với một cô gái trẻ, đây là biểu hiện cho thấy cô ấy thật sự có tình cảm với giám đốc Kha. Giám đốc Kha có vẻ cũng có ý với cô. Nhưng giữa hai người vẫn chưa phát sinh thêm mối quan hệ. Nếu đã quan hệ với nhau, cô ấy cũng không nên quá lo lắng khi đối diện với ông ta như vậy, thậm chí tay chân còn lúng túng không biết để đâu.”
Dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: “Nếu cô ấy thực sự có tâm tư của một tình nhân muốn phá hoại gia đình người khác, bây giờ cô ấy nên phải lấy lòng những đứa trẻ trong nhà, giả bộ làm một người mẹ hết lòng yêu thương con cái. Giai đoạn này là giai đoạn cô ấy cần phải diễn xuất, làm một đóa hoa trắng không nhiễm bụi trần vì vẫn chưa đến giai đoạn đấu tranh cô chết tôi sống, gió tanh mưa máu, hoặc đến bước đường giết cả con riêng tình nhân để hả giận.”
Bạch Trụ im lặng đứng bất động một lát, sau đó y nhìn Chu Khiêm: “Vậy thì tiểu thuyết bình thường em hay đọc là ——?”
Chu Khiêm: “…”
Mười lăm phút sau, giờ ăn cơm.
Hai nghi phạm khác lại xuất hiện.
Đó là một cặp vợ chồng, người chồng là Kha Địch, người vợ là Vương Mỹ.
Kha Địch là em trai của Kha Tranh.
Như vậy thì thế hệ này của nhà họ Kha có ba anh chị em —— chị gái Kha Vân, anh trai Kha Tranh và em trai Kha Địch.
Kha Địch và Vương Mỹ vừa vào nhà đã trở thành nghi phạm lớn nhất.
Vì ánh mắt của Vương Mỹ khi nhìn những đứa trẻ đầy ác ý, khi nói chuyện trên bàn ăn, lời nói cũng sắc bén gắt gỏng, dường như vô cùng oán giận với gia đình người anh trai nhà họ Kha.
Trong lúc ăn cơm, mọi người vẫn đang nói chuyện bình thường, người này bỗng nhiên nổi giận, quăng đũa đứng phắt dậy.
Sau đó, Vương Mỹ trừng mắt nhìn Bạch Trụ, hung hăng mắng Nguyễn Mai: “Đừng có nghĩ Kha Nhất nhà chị đứng số một thì chị giỏi lắm! Xuất thân của chị có đáng so với tôi không hả?!”
Mắng xong, Vương Mỹ rời khỏi nhà ăn, đi vào phòng khách.
“Xem em cưới vợ kiểu gì kìa? Tiểu thư nhà ai lại có tính nết tệ như vậy? Hoàn toàn không có giáo dục.” Kha Vân trực tiếp phê bình người em trai thứ hai.
Kha Địch cúi đầu, bộ dạng cà lơ phất phơ, hiển nhiên không quan tâm đến lời Kha Vân nói.
Thấy thế, Kha Tranh cũng có hơi tức giận, đập chén bát xuống bàn, đi lên thư phòng.
Người đi theo lên thư phòng để an ủi hắn lại là thư ký trẻ tuổi Chu Trúc.
Người mẹ Nguyễn Mai có chút mất mát, nhưng là nữ chủ nhà, cô không thể bỏ đó mà không thu dọn tàn cuộc, đành phải trấn an khách đến nhà.
Thậm chí cô còn pha một ly cà phê vào phòng khách, lấy lòng đưa cho Vương Mỹ: “Em, vừa rồi chị không có ý đó. Thành tích của con cái thôi mà? Thật sự chị chỉ vô tình nhắc tới thôi. Thành tích của con em thực sự tốt hơn của Kha Nhất nhiều! Em đừng để trong lòng!”
Nghe vậy, Kha Vân cạn lời liếc nhìn Nguyễn Mai, có lẽ không muốn quản nữa, thở dài rồi xoay người lên lầu.
Người lớn thì gà bay chó sủa, trong nhóm người chơi, Ma La La tóc dài lại thở phào nhẹ nhõm.
Gã nói chuyện riêng với đàn em thân cận nhật qua đạo cụ: “Ha ha ha tao đã nói rồi. Hung thủ hơn phân nửa khả năng là Vương Mỹ. Tâm lý âm u, con mình học thua con Nguyễn Mai, nên mới tức tối quát mắng đứa nhỏ. Cho nên cô ta muốn giết tất cả những đứa trẻ họ Kha trong nhà này!”
Mạnh Thường Thường nói thêm: “Có lẽ hai anh em trai này đã chất chứa oán hận từ lâu. Ở niên đại này, nhà nước chưa mở cửa bao lâu, cho nên tư tưởng của họ vẫn còn rất lạc hậu. Kha Tranh là con trai lớn, sẽ thừa kế tài sản. Còn con trai lớn của hắn là Kha Nhất, cũng là trưởng tôn trong dòng họ, thế mà không có người thù ghét cũng tài!”
“Kha Vân là chị lớn, phụ nữ có lẽ không được thừa kế tài sản, nhưng cô ta có nói mình làm cục trưởng gì đó, không hề thiếu tiền, nên không có lý do tranh tài sản với Kha Tranh. Như vậy thì… Muốn Kha Tranh đoạn tử tuyệt tôn, đúng là chỉ có mỗ Vương Mỹ và Kha Địch!”
“Chứ sao nữa?” Ma La La nói: “Người nhà họ Kha có tiền, Vương Mỹ có lẽ cũng môn đăng hộ đối, sinh ra trong một gia đình giàu có. Nên bọn họ mới khinh thường Nguyễn Mai sinh ra trong gia đình nghèo khó!”
Mạnh Thường Thường than một câu: “Làm vợ nhà giàu đúng là không dễ!”
Ma La La khoác vai đối phương: “Than cái gì mà than! Chúng ta kiếm lời rồi… Ha ha ha.”
Âm độc liếc nhìn Chu Khiêm và Bạch Trụ, gã nói tiếp: “Vào trò chơi nhỏ này, điểm kỹ năng của chúng ta không còn gì, người chơi cấp Thần cũng trở nên vô dụng! Cứ chờ xem, mục tiêu tối nay của Vương Mỹ chắc chắn là Kha Nhất! Người chơi cấp Thần đó không thể chạy thoát!”
“Ha ha ha, tên đó chạy không thoát, đến khi chúng ta ra khỏi trò chơi nhỏ này, chúng ta có thể dễ dàng gi3t chết Chu Khiêm để lĩnh thưởng!”
Anh Hai nói chỉ có đúng!” Mạnh Thường Thường nhanh chóng phụ họa: “Chúng ta nên vui mừng thôi ha ha…”
…
Buổi tối, thư ký Chu Trúc về nhà.
Năm NPC nghi phạm khác vẫn ở lại đây, hơn nữa đều ngủ tại tầng hai.
Nguyễn Mai cực cực khổ khổ dọn xong phòng bếp và phòng ăn, lại tự mình giúp mười đứa trẻ rửa mặt, đến khi về phòng, Chu Khiêm thấy cô còn không thể đứng thẳng nổi.
Sau khi nhìn chằm chằm Nguyễn Mai về phòng ngủ, ánh mắt Chu Khiêm chậm rãi đảo qua từng căn phòng trên hành lang dài vắng lặng, cuối cùng mới quay về phòng mình.
Mười đứa trẻ ở trong năm căn phòng.
Khi chọn phòng, nhóm người chơi có thể tùy ý tự do lựa chọn, hệ thống không can thiệp.
Trong lúc đó, Chu Khiêm thấy Ma La La và Mạnh Thường Thường nhanh tay chọn căn phòng đầu tiên ở trong góc. Vương Mỹ và Kha Địch ở phòng gần cầu thang, Ma La La xem hai người này là đối tượng nghi ngờ số một nên mới chọn căn phòng cách xa phòng của hai vợ chồng bọn họ nhất.
Chu Khiêm không quan tâm, tùy ý cùng Bạch Trụ chọn một căn phòng để vào.
Khi anh vừa đóng cửa, quay đầu nhìn, Bạch Trụ đã nằm xuống.
Hai người ngủ trên một chiếc giường tầng bằng gỗ cỡ nhỏ cho trẻ em. Bạch Trụ ngủ phía sưới, để phía trên cho Chu Khiêm.
Chu Khiêm bước lên cầu thang nhỏ, nằm trên giường, mở to mắt một lát, sau đó lại leo xuống cầu thang.
Tay chân của Chu Khiêm khi còn nhỏ đầy đặn múp mụp, nắm hai tay trên cầu thang, nâng chân chọt chọt lên chân Bạch Trụ: “Anh có ngủ thật không vậy, nói chuyện không?”
“Ừm.” Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm, dịch người vào trong.
Chu Khiêm thuận thế leo lên nằm bên cạnh, đôi mắt to tròn mở to.
“Anh cảm thấy hung thủ là ai, mấy tiếng nữa sẽ hành động?”
“Thật ra cho đến giờ, đáp án đã rõ ràng rồi. Cho nên anh muốn hỏi em một chuyện khác.”
Bạch Trụ nghiêng đầu, nhìn gương mặt của Chu Khiêm.
Gương mặt của Chu Khiêm khi còn nhỏ tròn tròn, bộ dạng bây giờ cũng không khác gì mấy so với lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Bây giờ Chu Khiêm đang mặc một bộ quần áo có màu sắc sặc sỡ, chỉ mới có vài tuổi nhưng tóc lại lấp lánh nhiều màu, quả thực khiến ai cũng phải chú ý.
Bạch Trụ nhớ lại, khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Khiêm, Chu Khiêm giống như đang phát sáng vậy.
Tài xế chở Chu Khiêm đến trường, rõ ràng là có nhiều học sinh khác cũng vào lớp, nhưng Bạch Trụ lại chỉ nhìn thấy Chu Khiêm.
Bây giờ Chu Khiêm cũng giống như trước đây. Có lẽ em ấy muốn mặt quần áo như thế này, đeo cả mặt nạ, cũng chỉ để muốn hòa nhập với phong cách của thành phố này, hoặc là để trêu đùa mình, không để mình tìm thấy em ấy.
Nhưng Bạch Trụ biết, Chu Khiêm là người mà mình dễ dàng tìm thấy nhất.
Chu Khiêm luôn cho người khác có cảm giác vô cùng ồn ào, náo nhiệt. Dù em ấy có giả trang thành bộ dạng gì đi nữa, khi đi trong đám đông, Bạch Trụ chỉ cần liếc mắt đã có thể tìm ra ngay.
Nhưng em ấy cũng là người không thể nắm bắt được nhất.
Vì náo nhiệt không bao giờ đứng yên tại chỗ, nó luôn di động theo dòng người.
Khi mình vất vả mới vượt qua được dòng người, náo nhiệt đã rời đi, chỉ để lại một khoảng lặng không thể nắm bắt trong lòng bàn tay.
“Anh muốn hỏi em chuyện gì?” Chu Khiêm hỏi.
“Anh vẫn chưa biết ——” Bạch Trụ thấp giọng lên tiếng: “Sau này em học đại học nào?”
Lời nói của Bạch Trụ vô cùng nghiêm túc.
Nhưng giọng nói bây giờ của y lại là của trẻ nhỏ. Nghe thấy thanh âm này, lại nghiêng đầu nhìn gương mặt của một đứa trẻ chỉ khoảng bảy tuổi, Chu Khiêm không nhịn được mà cười, đáp: “Đại học Cẩm Hoa.”
Đại học Cẩm Hoa là đại học mà Chu Khiêm và Bạch Trụ từng ước hẹn đi học cùng nhau.
Khi đó Chu Khiêm lười biếng không muốn đi học tiết tự học buổi tối, thường bị Bạch Trụ lấy “Còn muốn vào Cẩm Hoa hay không” ra để uy hiếp.
Nghĩ đến chuyện cũ, nụ cười của Chu Khiêm dần biến mất, sau đó anh cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Bạch Trụ.
Trong bóng tối, dù đã có giọng nói của trẻ nhỏ che lấp, nhưng giọng điệu của Chu Khiêm vẫn chất chứa ý vị khác ——
“Anh hỏi chuyện này làm gì? Anh đang nhắc nhở em, anh là người đã thất hứa trước à?”
Bạch Trụ há miệng, chuẩn bị nói, chợt trên hành lang có động tĩnh.
“Cộp, cộp, cộp…”
Đó là tiếng giày cao gót.
Liếc mắt nhìn Bạch Trụ, bộ dạng nghiêm túc của Chu Khiêm liền biến mất, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh: “Thật ra nếu hung thủ dễ tìm như vậy thì điều chúng ta cần làm trong phó bản không thể nào chỉ dừng ở việc tìm ra hung thủ.”
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Người tổ chức triển lãm mong muốn khách thăm quan có thể trải nghiệm được sự đáng sợ của lòng người, từ đó đề cao cảnh giác và bảo vệ bản thân
Đặc biệt là “khách đường xa” từ bên ngoài đến, quý khách đến từ nơi xa, có lẽ các bạn sẽ không có cơ hội đến đây lần thứ hai, cho nên nhân cơ hội này, người tổ chức dụng tâm chuẩn bị cho các bạn một trò chơi trải nghiệm nhỏ vô cùng đặc biệt
Đây là cảnh tượng AR đặc biệt, nhưng khi tinh thần của các bạn tham gia vào trò chơi nhỏ và tử vong sẽ tương đương với việc tử vong của bản thể, cho nên mong mọi người trải nghiệm trò chơi một cách nghiêm túc
Thời gian trải nghiệm lần này của các bạn là ba ngày, mục tiêu của các bạn: Tiếp tục sống sót sau ba ngày
…
Thông báo này vang lên trực tiếp trong đầu người chơi.
Khi vừa nghe xong, Chu Khiêm liên tưởng đến búp bê Nga.
Anh và Bạch Trụ dùng thân phận người chơi để vào phó bản thành phố Lam Cảng, bây giờ bọn họ lại tham gia trò chơi trong trò chơi.
Khi phân tích cốt truyện, hiển nhiên phải xóa bỏ “búp bê Nga” ở lớp ngoài cùng.
Tức nghĩa, có thể xem thành phố Lam Cảng là thế giới hiện thực, họ là những du khách đến thăm quan triển lãm.
Xem xét từ góc độ này, có một việc không hợp lý.
Bây giờ Chu Khiêm nhìn bản thân bị thu nhỏ, cùng với “mẹ”, đồ gia dụng xung quanh, vân vân, đều là sản phẩm từ trò chơi mô phỏng của triển lãm.
Nếu anh tìm thấy hung thủ ở không gian này, hung thủ này chỉ bị giới hạn trong trò chơi nhỏ của triển lãm, không hề liên quan đến kẻ gây án ở thế giới hiện thực Lam Cảng.
Như vậy thì những thi thể vừa mới chết không lâu ở triển lãm của thành phố Lam Cảng là như thế nào?
Đầu óc Chu Khiêm chuyển động nhanh chóng, bên cạnh đó, hệ thống lại gửi thêm một thông báo.
Xin hãy lựa chọn tên của bạn ở phó bản này
Sau thông báo, giao diện hệ thống xuất hiện 10 cái tên, trong đó có tám cái tên họ “Kha”, còn hai cái khác lại là họ “Lưu” và họ “Giang”.
Chu Khiêm cũng không chọn ngay, chợt cái tên “Lưu Ngũ” biến mất trên thanh chọn, sau đó trên đỉnh đầu của tên tóc dài bóng lưỡng xuất hiện hai chữ phát sáng vàng nhàn nhạt, chính là hai chữ “Lưu Ngũ”.
Tên tóc dài tên là Ma La La, chuyên tấn công tầm xa, kỹ năng liên quan đến độc.
Những con rắn, trùng, chuột trên xuất hiện trên bờ biển đều do gã gọi đến.
Cũng không biết có phải vì kỹ năng âm độc của mình hay không, vàng mắt của gã cũng thâm đen, khí chất tối tăm âm u.
Gã đã biến thành trẻ em, tóc vẫn dài như cũ, vẫn quấn một vòng tóc bóng nhỡn, không biết bên trong có giấu ám khí hay không.
Nhưng sau khi tham gia vào trò chơi nhỏ, thanh kỹ năng của người chơi đã về 0, đây là hạn chế của hệ thống, không cho phép người chơi đánh nhau hoặc đối kháng với NPC.
Ma La La là người đầu tiên chọn tên, người thứ hai xuất hiện tên trên đỉnh đầu là một tên đàn em gần gã nhất, kỹ năng là trị thương, tên là Mạnh Thường Thường.
Trên đầu Mạnh Thường Thường cũng hiện hai chữ, “Giang Lục”.
Hai cái tên này được chọn đầu tiên hiển nhiên có dụng ý.
Thông qua đạo cụ, bọn họ đang cùng nhau trò chuyện riêng.
Mạnh Thường Thường hỏi: “Anh Hai, vì sao khi nãy em phải chọn cái tên này?”
Ma La La tóc dài nói: “Ở triển lãm có 7 thi thể, sáu người là họ Kha, chỉ có một là không. Mày còn không nhìn ra? Rõ ràng đây là án giết người liên hoàn! Có lẽ hung thủ có thù oán với người họ “Kha”, cho nên muốn khiến nhà họ Kha đoạn tử tuyệt tôn!”
“Còn đứa trẻ không phải họ “Kha” kia có lẽ chỉ là tai nạn ngoài ý muốn!”
“Em hiểu rồi!” Mạnh Thường Thường cười nói: “Chúng ta phải sống ở đây qua ba ngày, mà hung thủ chỉ giết người họ “Kha”… Hai chúng ta chọn họ khác, không chắc chắn an toàn 100% nhưng nguy hiểm sẽ giảm bớt!”
“Chứ sao nữa?” Ma La La cười lạnh liếc mắt nhìn Chu Khiêm ở phía xa,
Mạnh Thường Thường lại nói: “Ai da cảm ơn anh Hai đã nhắc nhở! Nhờ anh cả! Quả nhiên anh đáng tin nhất!”
“Hừ, quân đoàn của chúng ta vừa mới thành lập. Những người vào đây đều là anh em của nhau. Nhưng trong tình huống này… chỉ đành phải phân chia cao thấp thôi. Mày biết rõ tao đối xử tốt với mày là được. Còn ——”
Nhìn chằm chằm Chu Khiêm, Ma La La hỏi Mạnh Thường Thường: “Mày có biết giả thuyết về đại sảnh trò chơi không?”
“Dạ biết. Con bạc cao cấp không thể tới được thành phố Lam Cảng, nhưng có thể đi đến đó. Cũng có nhiều người chơi cấp S đến đó để nghiên cứu video của người chơi mới. Sao vậy ạ?” Mạnh Thường Thường khó hiểu hỏi.
“Khi chúng ta xem bảng treo thưởng mới cập nhật, nhìn thấy mục tiêu là một tên cấp S newbie nên nhận ngay. Nhưng trên đường đi đến đây, tao có hỏi qua một người từng đến đại sảnh trò chơi. Ở đại sảnh, người đó nhìn thấy rất nhiều video của Chu Khiêm ——”
Ma La La nói: “Ha, tên đó khen Chu Khiêm đến phổng mũi. Nói rằng trong đại sảnh trò chơi xem video của Chu Khiêm, ai cũng chú ý tới thằng nhãi đó. Hiển nhiên, bọn họ cũng xem nó là đối thủ tiềm năng. Nhưng bây giờ thì…”
Mạnh Thường Thường hiểu ngay, cười lạnh vời Chu Khiêm ở phía xa: “Tên Chu Khiêm này còn chẳng đoán được cạm bẫy của trò chơi, rõ ràng chỉ là một con gà. Theo em thấy, mấy tên cấp S ở đại sảnh chỉ toàn là phế vật. Sao bọn họ không dám tới thành phố Lam Cảng? Chắc chắn là do hèn!”
“Đúng thế… Đại sảnh trò chơi kia không cho phép giết người, nhưng Lam Cảng thì không!”
“Tao có một người anh em chọc trúng một ngươi, ở trong trò chơi không tham gia phó bản thì lại trốn vào đại sảnh trò chơi, không dám bén mảng tới Lam Cảng. Vì sao? Vì nó sợ bị người ta giết! Chậc chậc chậc…”
“Dạ, anh nói quá đúng. Người chơi trốn trong đại sảnh chỉ dám xem video, không dám đến Lam Cảng, tất cả đều là con gà. Chu Khiêm trong mắt họ là anh đại? Ha, vì họ đều là những tên gà!”
Ngáp một cái, nhìn Bạch Trụ đứng bên cạnh Chu Khiêm, Ma La La nói: “Chúng ta cũng không cần sợ người chơi cấp Thần kia. Tao nghe nói hệ thống huấn luyện của bọn họ chỉ là đánh quái để thăng cấp, lặp đi lặp lại. Bọn họ không có kỹ năng giải mã bí ẩn trong phó bản!”
Ở bên kia, Chu Khiêm lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha.
Nhìn thấy hai tên Mạnh Thường Thường và Ma La La cười cười nhìn mình, Chu Khiêm cũng cười toe, vô cùng ngây thơ hồn nhiên.
Vì sao hai tên này lại nhanh tay chọn hai cái tên kia, Chu Khiêm hiểu rõ, nhưng anh không bận tâm, trông như không hề hay biết gì.
Sau đó Chu Khiêm thấy Bạch Trụ chọn cái tên “Kha Nhất”.
Nhìn Bạch Trụ, Chu Khiêm lại nhìn hệ thống, nhìn thấy một cái tên biến mất, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, tùy tiện chọn đại một tên, trên đỉnh đầu anh xuất hiện hai chữ “Kha Thất”.
“Sao anh lại chọn “Kha Nhất”?” Chu Khiêm hỏi Bạch Trụ: “Sau khi mười người chơi thu nhỏ, tên được đánh số từ “1” đến “10”, hẳn là tương ứng với trình tự sinh ra trước sau của chúng ta, em còn tính làm anh cả mà.”
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm, không đáp.
Chu Khiêm tính nói gì đó, thông báo hệ thống biến mất, cốt truyện của phó bản nhỏ bắt đầu.
Mẹ của mười đứa trẻ bước vào phòng.
Người phụ nữ này tên là Nguyễn Mai, hiện tại chưa đến 40 tuổi nhưng gương mặt đã xuất hiện dấu hiệu của tuổi già, có lẽ là vì cuộc sống quá vất vả.
Khi vào nhà, cô xách theo túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn. Có thể thấy vì để chăm lo cho gia đình này, cô phải làm lụng cực nhọc.
Nhưng trên mặt cô luôn tươi cười, trông như rất hạnh phúc.
Nguyễn Mai vào bếp cất đồ, sau đó mới vào phòng khách, chào hỏi với những đứa trẻ.
Đầu tiên cô đi đến chỗ Lưu Ngũ và Giang Lục, xoa đầu họ: “Tối hôm qua hai con có cãi nhau với các anh và các em không?”
Ma La La và Mạnh Thường Thường đều kinh ngạc nhìn Nguyễn Mai.
Nguyễn Mai nói tiếp: “Tuy mẹ nhận nuôi hai con, nhưng mẹ luôn đối xử bình đẳng với các con của mình, chắc chắn không hề bất công! Các con đừng nghĩ nhiều. Nếu có ai bắt nạt các con, các con hãy tìm mẹ ngay. Mẹ sẽ dạy dỗ lại hết!”
Nghe xong, Chu Khiêm liền hiểu vì sao hai đứa trẻ kia không mang họ Kha. Vì họ đều được nhận nuôi.
Cho nên có 10 đứa trẻ ở gia đình này, có 8 đứa là con ruột của Nguyễn Mai, 2 đứa thì không.
Nói chuyện xong với hai đứa trẻ không mang họ Kha, người mẹ lại đi đến trước mặt từng đứa trẻ khác, xoa đầu từng đứa, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Có lẽ chuyện đầu tiên khi cô về nhà là luôn chào hỏi con của mình.
“Gia đình của chúng ta thật tốt. Ôi, có thể có nhiều đứa trẻ như thế này, mẹ rất hạnh phúc.”
Cảm thán xong, người mẹ vào phòng bếp bận rộn nấu nướng, trước khi đi cô dặn dò: “Các con chơi một lát, sau đó nhớ dọn dẹp lại nhà cửa! Khoảng 20 phút sau cha sẽ về. Cha không thích nhà cửa bừa bộn, nếu thấy, cha sẽ rất tức giận! Nhớ nhé!”
Sau đó, trong bếp vang lên tiếng leng keng leng keng và một bóng dáng tất bật.
Một mình Nguyễn Mai phải chuẩn bị đồ ăn cho cả gia đình.
Nguyễn Mai bận rộn trong bếp, 20 phút nữa, chồng của cô về nhà.
Thời gian này chính là thời gian để người chơi tiến hành thăm dò.
Nhân cơ hội này, Ma La La liền thủ thế với đám đàn em của mình.
Chu Khiêm thấy tám người bọn họ chia thành hai nhóm, bốn người lên lầu, bốn người dưới lầu.
Anh lấy khuỷu tay chọc Bạch Trụ: “Chúng ta lên lầu xem?”
“Ừm, đi.” Bạch Trụ gật gật đầu, cùng anh lên tầng hai.
Mười người chơi lục lọi khắp căn biệt thự rộng lớn.
Cho nên, khoảng hai mươi phút sau, ngôi nhà này càng trở nên hỗn loạn hơn.
Nam chủ nhà tên là Kha Tranh, quả nhiên như lời Nguyễn Mai nói, hắn không thích phòng lộn xộn, khi vừa về nhà, nhìn thấy hoàn cảnh trong nhà, ánh mắt liền thay đổi.
Ngay lúc này, Nguyễn Mai bưng một nồi thịt viên từ phòng bếp ra, đặt lên bàn cơm.
Kha Tranh liền quát cô một tiếng: “Sao trong nhà bừa như vậy? Cô quản kiểu gì thế?”
“Em xin lỗi, em xin lỗi.” Nguyễn Mai nhanh chân cúi đầu khom lưng tiến lên, nhận lấy áo khoác và túi làm việc của chồng, đặt lên giá để đồ, sau đó lại rót một ly trà bưng vào phòng khách, lại vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp.
Kha Tranh không về nhà một mình, phía sau còn có một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Người phụ nữ mặt váy và giày cao gót màu đỏ, trang điểm tinh xảo, đối lập hoàn toàn với nữ chủ nhà.
Mọi người đều cho rằng Kha Tranh thật tồi tệ, thế mà dám dẫn cả tình nhân về nhà, nhưng hắn lại nói với Nguyễn Mai: “Chị tôi mới cãi nhau với bạn trai, tâm trạng không tốt, tôi gọi chị ấy đến ăn cơm, chơi với bọn nhỏ một chút. Hôm nay chị ấy cũng sẽ ở lại đây. Lát nữa cô đi chuẩn bị một phòng cho chị ấy đi.”
“Dạ dạ, em biết rồi.” Nguyễn Mai lau hai tay lên tạp dề theo bản năng, sau đó lại vào trong bếp.
Lúc này, người được gọi là “chị” đã đổi giày, nhìn Kha Tranh với ánh mắt cực kỳ không tán đồng.
Nâng đồng hồ để đọc thông tin, Chu Khiêm biết người phụ nữ này tên là Kha Vân.
“Đã nói bao nhiêu lần, cưới được một người vợ như vậy không hề dễ dàng. Nếu anh rể của em dám quát chị như em, chị đã chia tay với anh ta từ lâu rồi.”
Kha Vân lớn tiếng quát mắng em trai, sau đó vào trong phòng bếp, nói với Nguyễn Mai: “Này, A Mai, còn cần làm gì không? Để chị giúp em. Chị có mua quà cho bọn nhỏ đó, vẫn còn ở trên xe, lát nữa nói A Tranh đi lấy!”
Hai người Nguyễn Mai và Kha Vân lại bận bịu trong bếp.
Trong lúc đó, những lời tán gẫu của hai người phụ nữ liên tục vang bên tai Chu Khiêm đang làm bộ uống nước ở trong bếp.
Kha Vân oán trách em trai mình vài câu.
Nguyễn Mai lại thanh minh cho chồng: “Không có không có, tính tình của anh ấy hơi tệ một chút nhưng không có vấn đề gì với em cả.”
Kha Vân trêu ghẹo: “Rồi rồi rồi, nó không có vấn đề gì với em cả. Nó rất yêu em. Nếu không thì sao hai đứa có thể đẻ ra những đứa trẻ đầy cả một căn phòng như thế được?”
“Suỵt… Chị nói nhỏ thôi chứ. Bọn nhỏ còn ở bên ngoài mà!” Nguyên Mai ngại ngùng.
Kha Vân sang sảng cười, nói tiếp: “Thật ra em cũng không cần quá gắng sức như vậy. Em cũng là con cưng của cha mẹ, sao mà cứ phải hầu hạ nó làm gì?”
Nguyễn Mai đáp: “Chẳng phải anh ấy là cậu ấm của nhà họ Kha sao, đã được người khác hầu hạ quen rồi. Em là một đứa trẻ nhà nghèo, có thể gả vào đây, ăn mặc không lo, em đã rất hạnh phúc. Trong hai vợ chồng, ít nhiều cũng phải có một người ở vế dưới. Anh ấy yêu em, em sẽ ở vế dưới, không sao.”
Kha Vân lắc đầu: “Tuy nó là em trai chị nhưng là phụ nữ như nhau, chị phải nói với em một tiếng, đàn bà con gái không nên cứ phụ thuộc vào đàn ông như vậy. Em phải có sự nghiệp của riêng mình. Em nhìn chị đi ——”
Nguyễn Mai: “Đó là suy nghĩ của những cô gái mới đôi mươi, bây giờ em đã bao lớn rồi. Chị đừng có lấy em ra làm trò đùa!”
“Sao lại lấy em ra làm trò đùa? Nhìn chị này, lớn tuổi vẫn có thể theo đuổi ước mơ của mình.” Kha Vân nói: “Chị có quen một người bạn làm phim, có thể đi cửa sau. Chà, không lấy vai nữ chính cho em được thì vẫn có thể lấy vai phụ đó.”
“Dạ thôi. Em tiếp tục chăm sóc cho gia đình này là được rồi.” Nguyễn Mai đáp.
“Thật là, chị chẳng thể nào hiểu nổi em.” Kha Vân lắc lắc đầu, lời nói cũng có vài phần coi khinh, chợt cô thấy rửa rau hơi phiền, nói ngay: “Còn nữa, suốt ngày em chỉ cắm mặt vào bếp, tuy cũng không có gì nhưng mỗi ngày cũng không thoải mái. Nhà họ Kha không thiếu tiền, sao không thuê người giúp việc?”
Nguyễn Mai lại nói: “Em thích tự mình chăm sóc cho chồng con. Những người khác làm em không yên tâm!”
Sau đó Kha Vân không nói nữa, có lẽ cảm thấy Nguyễn Mai hoàn toàn không cùng một thế giới với mình.
Mười phút sau, cô thấp giọng nói tiếp: “Chị thấy nhiều năm qua em sống không dễ dàng, nhắc nhở với em một câu, em trai A Tranh của chị… Gần đây công ty của nó mới thuê một cô gái làm thư ký cho nó. A Tranh là người thành thật, chị biết. Nhưng chị không chắc về yêu tinh rắn rết xung quanh đâu. Em nên phòng bị trước đi.”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Kha Tranh vẫn điềm nhiên ngồi đọc báo trong phòng khách, không thèm nhúc nhích, hoàn toàn không co ý định đứng dậy mở cửa.
Nguyễn Mai tất bật vừa chuẩn bị xong một món lại phải cấp tốc rửa tay, chạy nhanh ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài là một cô gái mặc đồ công sở, chiếc váy ngắn ôm lấy đôi chân thon dài. Nhìn Nguyễn Mai, cô gái rụt rè nói: “Tôi, tôi tới đưa văn kiện cho giám đốc Kha. Đây là tư liệu về cuộc họp sáng mai. Anh ấy cần phải đọc nó trước thì mới đối ứng trong cuộc họp được.”
“A… À, được rồi.” Nguyễn Mai mở cửa để cô gái vào, thấy cô gái phải đi thì khách khí nói: “Đi đường xa vất vả. Cô vào nhà đi, cùng chúng tôi ăn một bữa cơm!”
“Cảm, cảm ơn chị.” Cô gái không từ chối, vào nhà.
Khi cô vào nhà, Chu Khiêm cũng đọc được thông tin của đối phương, người này tên là Chu Trúc.
Nhìn thấy Chu Trúc đến, Kha Tranh lạnh nhạt không thèm cười với những đứa trẻ lại đứng lên, vẫy tay mỉm cười: “Lại đây ngồi đi. Muốn uống gì không? Cảm ơn em đã cất công đến đây một chuyến.
Nhìn thấy phản ứng của chồng, Nguyễn Mai khó tránh khỏi cảm giác mất mát.
Kha Vân ra khỏi bếp, túm lấy tay cô, dẫn cô vào bếp, cố ý nói thật to: “Trời ơi, thời này mà còn nhiều thiêu thân thật đó. Không có việc gì lại cứ thích bám lên người. Không thấy bản thân là đồ phiền phức à?”
Sau đó, vì cách gần phòng bếp, Chu Khiêm nghe thấy giọng điệu trách cứ, oán giận của Nguyễn Mai với Kha Vân: “Em xin chị, đừng có nói như vậy. Sẽ khiến anh ấy tức giận!”
“Em xem em quá phụ thuộc nó kìa, quá khom lưng uốn gối!” Kha Vân trịch thượng nói: “Nhìn đi, rắn rết còn bò thẳng vào nhà!”
“Em tin A Tranh, anh ấy không phải loại người như vậy!”
“Được thôi, có lẽ bây giờ hai đứa chưa có chuyện gì, nhưng sau này thì không chắc đâu!”
Nghe đến đây, Chu Khiêm đứng gần phòng ăn, sắc mặt cực kỳ tệ, nói với Bạch Trụ ở bên cạnh: “Em thấy bóng dáng của cha mẹ.”
Bạch Trụ đặt tay lên vai Chu Khiêm, nhẹ nhàng xoa bóp: “Đã qua cả rồi.”
“Ừ. Đã qua rồi. Bọn họ không đáng để em tức giận.” Chu Khiêm nói.
Giọng của nam chủ nhà Kha Tranh vang lên trong phòng khách.
Hắn chỉ tay về những cậu bé, quát lớn: “Sao không lễ phép gì hết? Sao không chào chị một tiếng?”
“Một người cha ngu ngốc.” Chu Khiêm lạnh lùng nói: “Chị ruột của mình đến, ông ta còn không bắt chúng ta chào hỏi một tiếng cô, thư ký đến sao lại hăng hái thế?”
Bạch Trụ lại xoa bóp vai cho Chu Khiêm, vỗ về nhè nhẹ, dẫn đường đổi đề tài:”Theo em, ai là hung thủ?”
“Nếu vừa nhìn qua thì chưa thấy ai. Rất kỳ quái.” Chu Khiêm đáp, lại nhìn quanh nhà một vòng.
Phòng khách có rất nhiều người, trông có chút chật chội.
Trên thực tế, một căn biệt thự rộng lớn như thế này, tráng lệ nguy nga, phòng ăn vẫn có thể chứa đủ cả 20 người.
Trong tình huống này, nhân vật người mẹ Nguyễn Mai giống như cô bé lọ lem được gả cho hoàng tử. Cô tự ti, cẩn cẩn thận thận, cảm thấy nếu gả cho nhà giàu, một thân nghèo hèn như cô làm gì cũng phải ngó trước ngó sau.
Nói đi cũng phải nói lại, căn biệt thự tráng lệ nhưng vật dụng trong nhà lại không tiên tiến.
TV trong phòng khách mà Kha Tranh vừa mở lên kia, đây không phải màn hình tinh thể lỏng mà là một chiếc TV đời cũ, dạng vuông vức, trông vô cùng cồng kềnh, tốn diện tích, hình ảnh cũng không được rõ ràng.
Chu Khiêm còn chú ý thấy bên hông Kha Tranh còn có một máy nhắn tin. Chứng tỏ thời này vẫn chưa có điện thoại di động.
Niên đại của câu chuyện trong phó bản này có lẽ là vào khoảng cuối những năm 80 và đầu những năm 90.
Dời mắt, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, nói: “Trong bối cảnh của thời đại này, có rất nhiều cô gái chưa hiểu sự đời, Nguyễn Mai cũng giống như vậy, cho nên khá bình thường. Trình độ văn hóa có hạn, cô ấy không cảm thấy quan hệ giữa mình và Kha Tranh là bất bình đẳng, cũng sẽ không sinh ra tâm lý giết người vì mối quan hệ bất bình đẳng ấy. Hiện tại thì có thể thấy cô ấy rất yêu chồng mình, yêu con mình, không giống như là hung thủ.”
“Còn Kha Tranh, tuy hắn lạnh nhạt với vợ con mình, nhưng cũng không có động cơ giết người.”
“Về Kha Vân, hai chị em Kha Vân và Kha Tranh là người được sinh ra trong gia đình có tiền của… Có thể chú ý thấy cách nói năng của cô ấy, chắc chắn đã họ đến cao đẳng. Cho nên tầm nhìn của Kha Vân có thể nói là rộng mở hơn so với những cô gái cùng thời. Cô ấy và Nguyễn Mai như ông nói gà bà nói vịt, đơn giản là hận sắt không thành thép, tạm thời thì em thấy cảm xúc này cũng không thể biến thành sát khí.”
Nghi hoặc bây giờ của Chu Khiêm cũng là nghi hoặc của nhóm Ma La La.
Nếu đêm nay có người giết con cháu nhà họ Kha, nghi phạm trước mắt chỉ có người mẹ Nguyễn Mai, người cha Kha Tranh, người cô Kha Vân, và cuối cùng là thư ký trẻ tuổi của Kha Tranh là Chu Trúc.
Nhưng trong bốn người này, có vẻ như không có người nào có động cơ giết người.
Một lát sau, Chu Khiêm chú ý thấy Ma La La và Mạnh Thường Thường luôn quan sát Chu Trúc, có lẽ cảm thấy tình nhân trong tin đồn này là nghi phạm số một.
Chu Khiêm nói với Bạch Trụ qua kênh trò chuyện riêng: “Em cảm thấy hung thủ không phải Chu Trúc. Anh sẽ thấy rõ cô ấy vô cùng ngưỡng mộ mà nhìn “giám đốc Kha” cấp trên của mình, gương mặt hoàn toàn đỏ ửng…”
“Với một cô gái trẻ, đây là biểu hiện cho thấy cô ấy thật sự có tình cảm với giám đốc Kha. Giám đốc Kha có vẻ cũng có ý với cô. Nhưng giữa hai người vẫn chưa phát sinh thêm mối quan hệ. Nếu đã quan hệ với nhau, cô ấy cũng không nên quá lo lắng khi đối diện với ông ta như vậy, thậm chí tay chân còn lúng túng không biết để đâu.”
Dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: “Nếu cô ấy thực sự có tâm tư của một tình nhân muốn phá hoại gia đình người khác, bây giờ cô ấy nên phải lấy lòng những đứa trẻ trong nhà, giả bộ làm một người mẹ hết lòng yêu thương con cái. Giai đoạn này là giai đoạn cô ấy cần phải diễn xuất, làm một đóa hoa trắng không nhiễm bụi trần vì vẫn chưa đến giai đoạn đấu tranh cô chết tôi sống, gió tanh mưa máu, hoặc đến bước đường giết cả con riêng tình nhân để hả giận.”
Bạch Trụ im lặng đứng bất động một lát, sau đó y nhìn Chu Khiêm: “Vậy thì tiểu thuyết bình thường em hay đọc là ——?”
Chu Khiêm: “…”
Mười lăm phút sau, giờ ăn cơm.
Hai nghi phạm khác lại xuất hiện.
Đó là một cặp vợ chồng, người chồng là Kha Địch, người vợ là Vương Mỹ.
Kha Địch là em trai của Kha Tranh.
Như vậy thì thế hệ này của nhà họ Kha có ba anh chị em —— chị gái Kha Vân, anh trai Kha Tranh và em trai Kha Địch.
Kha Địch và Vương Mỹ vừa vào nhà đã trở thành nghi phạm lớn nhất.
Vì ánh mắt của Vương Mỹ khi nhìn những đứa trẻ đầy ác ý, khi nói chuyện trên bàn ăn, lời nói cũng sắc bén gắt gỏng, dường như vô cùng oán giận với gia đình người anh trai nhà họ Kha.
Trong lúc ăn cơm, mọi người vẫn đang nói chuyện bình thường, người này bỗng nhiên nổi giận, quăng đũa đứng phắt dậy.
Sau đó, Vương Mỹ trừng mắt nhìn Bạch Trụ, hung hăng mắng Nguyễn Mai: “Đừng có nghĩ Kha Nhất nhà chị đứng số một thì chị giỏi lắm! Xuất thân của chị có đáng so với tôi không hả?!”
Mắng xong, Vương Mỹ rời khỏi nhà ăn, đi vào phòng khách.
“Xem em cưới vợ kiểu gì kìa? Tiểu thư nhà ai lại có tính nết tệ như vậy? Hoàn toàn không có giáo dục.” Kha Vân trực tiếp phê bình người em trai thứ hai.
Kha Địch cúi đầu, bộ dạng cà lơ phất phơ, hiển nhiên không quan tâm đến lời Kha Vân nói.
Thấy thế, Kha Tranh cũng có hơi tức giận, đập chén bát xuống bàn, đi lên thư phòng.
Người đi theo lên thư phòng để an ủi hắn lại là thư ký trẻ tuổi Chu Trúc.
Người mẹ Nguyễn Mai có chút mất mát, nhưng là nữ chủ nhà, cô không thể bỏ đó mà không thu dọn tàn cuộc, đành phải trấn an khách đến nhà.
Thậm chí cô còn pha một ly cà phê vào phòng khách, lấy lòng đưa cho Vương Mỹ: “Em, vừa rồi chị không có ý đó. Thành tích của con cái thôi mà? Thật sự chị chỉ vô tình nhắc tới thôi. Thành tích của con em thực sự tốt hơn của Kha Nhất nhiều! Em đừng để trong lòng!”
Nghe vậy, Kha Vân cạn lời liếc nhìn Nguyễn Mai, có lẽ không muốn quản nữa, thở dài rồi xoay người lên lầu.
Người lớn thì gà bay chó sủa, trong nhóm người chơi, Ma La La tóc dài lại thở phào nhẹ nhõm.
Gã nói chuyện riêng với đàn em thân cận nhật qua đạo cụ: “Ha ha ha tao đã nói rồi. Hung thủ hơn phân nửa khả năng là Vương Mỹ. Tâm lý âm u, con mình học thua con Nguyễn Mai, nên mới tức tối quát mắng đứa nhỏ. Cho nên cô ta muốn giết tất cả những đứa trẻ họ Kha trong nhà này!”
Mạnh Thường Thường nói thêm: “Có lẽ hai anh em trai này đã chất chứa oán hận từ lâu. Ở niên đại này, nhà nước chưa mở cửa bao lâu, cho nên tư tưởng của họ vẫn còn rất lạc hậu. Kha Tranh là con trai lớn, sẽ thừa kế tài sản. Còn con trai lớn của hắn là Kha Nhất, cũng là trưởng tôn trong dòng họ, thế mà không có người thù ghét cũng tài!”
“Kha Vân là chị lớn, phụ nữ có lẽ không được thừa kế tài sản, nhưng cô ta có nói mình làm cục trưởng gì đó, không hề thiếu tiền, nên không có lý do tranh tài sản với Kha Tranh. Như vậy thì… Muốn Kha Tranh đoạn tử tuyệt tôn, đúng là chỉ có mỗ Vương Mỹ và Kha Địch!”
“Chứ sao nữa?” Ma La La nói: “Người nhà họ Kha có tiền, Vương Mỹ có lẽ cũng môn đăng hộ đối, sinh ra trong một gia đình giàu có. Nên bọn họ mới khinh thường Nguyễn Mai sinh ra trong gia đình nghèo khó!”
Mạnh Thường Thường than một câu: “Làm vợ nhà giàu đúng là không dễ!”
Ma La La khoác vai đối phương: “Than cái gì mà than! Chúng ta kiếm lời rồi… Ha ha ha.”
Âm độc liếc nhìn Chu Khiêm và Bạch Trụ, gã nói tiếp: “Vào trò chơi nhỏ này, điểm kỹ năng của chúng ta không còn gì, người chơi cấp Thần cũng trở nên vô dụng! Cứ chờ xem, mục tiêu tối nay của Vương Mỹ chắc chắn là Kha Nhất! Người chơi cấp Thần đó không thể chạy thoát!”
“Ha ha ha, tên đó chạy không thoát, đến khi chúng ta ra khỏi trò chơi nhỏ này, chúng ta có thể dễ dàng gi3t chết Chu Khiêm để lĩnh thưởng!”
Anh Hai nói chỉ có đúng!” Mạnh Thường Thường nhanh chóng phụ họa: “Chúng ta nên vui mừng thôi ha ha…”
…
Buổi tối, thư ký Chu Trúc về nhà.
Năm NPC nghi phạm khác vẫn ở lại đây, hơn nữa đều ngủ tại tầng hai.
Nguyễn Mai cực cực khổ khổ dọn xong phòng bếp và phòng ăn, lại tự mình giúp mười đứa trẻ rửa mặt, đến khi về phòng, Chu Khiêm thấy cô còn không thể đứng thẳng nổi.
Sau khi nhìn chằm chằm Nguyễn Mai về phòng ngủ, ánh mắt Chu Khiêm chậm rãi đảo qua từng căn phòng trên hành lang dài vắng lặng, cuối cùng mới quay về phòng mình.
Mười đứa trẻ ở trong năm căn phòng.
Khi chọn phòng, nhóm người chơi có thể tùy ý tự do lựa chọn, hệ thống không can thiệp.
Trong lúc đó, Chu Khiêm thấy Ma La La và Mạnh Thường Thường nhanh tay chọn căn phòng đầu tiên ở trong góc. Vương Mỹ và Kha Địch ở phòng gần cầu thang, Ma La La xem hai người này là đối tượng nghi ngờ số một nên mới chọn căn phòng cách xa phòng của hai vợ chồng bọn họ nhất.
Chu Khiêm không quan tâm, tùy ý cùng Bạch Trụ chọn một căn phòng để vào.
Khi anh vừa đóng cửa, quay đầu nhìn, Bạch Trụ đã nằm xuống.
Hai người ngủ trên một chiếc giường tầng bằng gỗ cỡ nhỏ cho trẻ em. Bạch Trụ ngủ phía sưới, để phía trên cho Chu Khiêm.
Chu Khiêm bước lên cầu thang nhỏ, nằm trên giường, mở to mắt một lát, sau đó lại leo xuống cầu thang.
Tay chân của Chu Khiêm khi còn nhỏ đầy đặn múp mụp, nắm hai tay trên cầu thang, nâng chân chọt chọt lên chân Bạch Trụ: “Anh có ngủ thật không vậy, nói chuyện không?”
“Ừm.” Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm, dịch người vào trong.
Chu Khiêm thuận thế leo lên nằm bên cạnh, đôi mắt to tròn mở to.
“Anh cảm thấy hung thủ là ai, mấy tiếng nữa sẽ hành động?”
“Thật ra cho đến giờ, đáp án đã rõ ràng rồi. Cho nên anh muốn hỏi em một chuyện khác.”
Bạch Trụ nghiêng đầu, nhìn gương mặt của Chu Khiêm.
Gương mặt của Chu Khiêm khi còn nhỏ tròn tròn, bộ dạng bây giờ cũng không khác gì mấy so với lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Bây giờ Chu Khiêm đang mặc một bộ quần áo có màu sắc sặc sỡ, chỉ mới có vài tuổi nhưng tóc lại lấp lánh nhiều màu, quả thực khiến ai cũng phải chú ý.
Bạch Trụ nhớ lại, khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Khiêm, Chu Khiêm giống như đang phát sáng vậy.
Tài xế chở Chu Khiêm đến trường, rõ ràng là có nhiều học sinh khác cũng vào lớp, nhưng Bạch Trụ lại chỉ nhìn thấy Chu Khiêm.
Bây giờ Chu Khiêm cũng giống như trước đây. Có lẽ em ấy muốn mặt quần áo như thế này, đeo cả mặt nạ, cũng chỉ để muốn hòa nhập với phong cách của thành phố này, hoặc là để trêu đùa mình, không để mình tìm thấy em ấy.
Nhưng Bạch Trụ biết, Chu Khiêm là người mà mình dễ dàng tìm thấy nhất.
Chu Khiêm luôn cho người khác có cảm giác vô cùng ồn ào, náo nhiệt. Dù em ấy có giả trang thành bộ dạng gì đi nữa, khi đi trong đám đông, Bạch Trụ chỉ cần liếc mắt đã có thể tìm ra ngay.
Nhưng em ấy cũng là người không thể nắm bắt được nhất.
Vì náo nhiệt không bao giờ đứng yên tại chỗ, nó luôn di động theo dòng người.
Khi mình vất vả mới vượt qua được dòng người, náo nhiệt đã rời đi, chỉ để lại một khoảng lặng không thể nắm bắt trong lòng bàn tay.
“Anh muốn hỏi em chuyện gì?” Chu Khiêm hỏi.
“Anh vẫn chưa biết ——” Bạch Trụ thấp giọng lên tiếng: “Sau này em học đại học nào?”
Lời nói của Bạch Trụ vô cùng nghiêm túc.
Nhưng giọng nói bây giờ của y lại là của trẻ nhỏ. Nghe thấy thanh âm này, lại nghiêng đầu nhìn gương mặt của một đứa trẻ chỉ khoảng bảy tuổi, Chu Khiêm không nhịn được mà cười, đáp: “Đại học Cẩm Hoa.”
Đại học Cẩm Hoa là đại học mà Chu Khiêm và Bạch Trụ từng ước hẹn đi học cùng nhau.
Khi đó Chu Khiêm lười biếng không muốn đi học tiết tự học buổi tối, thường bị Bạch Trụ lấy “Còn muốn vào Cẩm Hoa hay không” ra để uy hiếp.
Nghĩ đến chuyện cũ, nụ cười của Chu Khiêm dần biến mất, sau đó anh cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Bạch Trụ.
Trong bóng tối, dù đã có giọng nói của trẻ nhỏ che lấp, nhưng giọng điệu của Chu Khiêm vẫn chất chứa ý vị khác ——
“Anh hỏi chuyện này làm gì? Anh đang nhắc nhở em, anh là người đã thất hứa trước à?”
Bạch Trụ há miệng, chuẩn bị nói, chợt trên hành lang có động tĩnh.
“Cộp, cộp, cộp…”
Đó là tiếng giày cao gót.
Liếc mắt nhìn Bạch Trụ, bộ dạng nghiêm túc của Chu Khiêm liền biến mất, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh: “Thật ra nếu hung thủ dễ tìm như vậy thì điều chúng ta cần làm trong phó bản không thể nào chỉ dừng ở việc tìm ra hung thủ.”
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Đánh giá:
Truyện Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Story
Quyển 2 - Chương 76: Triển lãm án mạng (4)
10.0/10 từ 49 lượt.