Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Quyển 2 - Chương 171: Lục giác
263@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có 100 người chơi tiến vào phó bản này, bây giờ chỉ còn lại 82 người.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
82 người chơi bị nhốt trong một lồ ng sắt khổng lồ, với sự bao vây của vô số sát nhân đứng ở bên ngoài. Ánh mắt của họ đầy phức tạp, có tò mò, có tìm tòi nghiên cứu, có gian ác, hưng phấn… Và cuối cùng là sự ác ý không hề che giấu.
Ngay từ đầu, ai cũng cho rằng nhà triển lãm án mạng là một địa điểm thăm quan cho du k hách, khi thăm quan, họ sẽ tìm hiểu về các thi thể, manh mối để tìm ra động cơ giết người và hung thủ gây ra vụ án.
Nhưng bây giờ, các du khách đã trở thành đối tượng bị thăm quan, những tên sát nhân lại đóng vai trò là người thưởng thức.
—— Rốt cuộc đây là gian triển lãm có giá trị thăm quan những nạn nhân bị hại!
Bây giờ người chơi hiển nhiên cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Bọn họ đã từng đến sở thú quan sát động vật. Lần này, người bị nhốt trong lòng, mặc những ánh mắt dò xét, khám phá ở bên ngoài lại chính là bọn họ.
Ở trong lồ ng sắt, ánh mắt của Chu Khiêm vô cùng trầm tĩnh.
Anh nhìn trực diện với ánh mắt của Nguyễn Mai.
Lúc trước ở nhà triển lãm án mạng, Chu Khiêm từng gặp Nguyễn Mai. Nhưng đó không phải là Nguyễn Mai thật ở trong lịch sử mà chỉ là NPC của trò chơi, tất cả hành vi, tâm lý của người này đều đầy sơ hở của việc thiết kế, tác động từ bên ngoài.
Đến lúc này mới có thể xem là lần đầu tiên Chu Khiêm gặp gỡ Nguyễn Mai người thật của lịch sử.
Chờ đến khi Nguyễn Mai chậm rãi đi đến trước mặt mình, tò mò nhìn qua, Chu Khiêm nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, chủ động lên tiếng: “Tôi biết cô đã gây ra chuyện gì, hơn nữa có thể biết cô đã làm trong ngày nào, trình tự giết người ra sao, thủ pháp giết người là gì…”
“Mọi thứ về cô, tôi đều nắm rõ, tôi có thể nắm giữ chứng cứ phạm tội mấu chốt của cô.”
Phía sau Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ chen qua dòng người chật hẹp, vất vả đi đến bên cạnh anh. Hắn vốn mang tâm tình tranh công đến đây. Hắn cảm thấy mình đã tiến bộ vượt bậc, không chỉ đoán ra được nhiều suy nghĩ của Chu Khiêm mà còn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho.
Hà Tiểu Vĩ thật sự không thể đoán được rằng khi hắn vừa mới đi đến đây, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Chu Khiêm chủ động nói với NPC ở bên ngoài.
Dù Hà Tiểu Vĩ cảm thấy mình tin tưởng Chu Khiêm theo trực giác, nhưng trái tim thật sự như bị bóp nghẹn, rơi lộp bộp xuống đất.
Hắn nhịn không được mà nghĩ —— đm Khiêm thật sự là một thằng nhóc tài cao mà gan cũng lớn, dám mở mồm nói chuyện với NPC trong khi chưa biết tình huống hiện tại là gì. Lỡ như Nguyễn Mai gây ra chuyện gì thì sao.
Nhưng Hà Tiểu Vĩ lại thấy biểu tình của Nguyễn Mai thay đổi.
Dù ánh mắt của Nguyễn Mai tràn ngập sự tà ác, đã hoàn toàn xa rời sự thiện lương thuần khiết nhưng vẻ ngoài của cô ả vẫn là một người mẹ hiền từ, khóe miệng luôn nở nụ cười, bộ dạng chịu thương chịu khó.
Nhìn nụ cười này, không một ai lại nghĩ rằng đây chính là kẻ sát nhân liên hoàn giế t chết chính gia đình mình.
Chu Khiêm dứt khoát xé rách mặt nạ ngụy trang của cô ả.
Ánh mắt cô ả tràn ngập sự hung ác. Cô ả hung hăng trừng mắt uy hiếp nhìn Chu Khiêm, sau đó xoay người rời đi.
Đi theo Chu Khiêm một thời gian dài, Hà Tiểu Vĩ cũng đã tập mãi thành quen.
Hắn đoán Chu Khiêm đang thử nghiệm gì đó.
Phản ứng của Nguyễn Mai đã chứng minh rằng thử nghiệm của Chu Khiêm đã thành công.
Chờ đến khi Nguyễn Mai đã đi xa, Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà thấp giọng hỏi: “Khiêm, gì vậy?”
Lại thấy trong mắt Chu Khiêm hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Xác nhận suy đoán thôi.”
Hà Tiểu Vĩ:?
Thấy Chu Khiêm không trả lời thêm, Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Bạch Trụ ở bên cạnh Chu Khiêm, thử hỏi: “Anh lớn này… Hẳn là anh hiểu ý của Chu Khiêm đúng không?”
Nhìn Hà Tiểu Vĩ, Bạch Trụ gật đầu.
Hà Tiểu Vĩ bèn ám chỉ: “Vậy thì…”
Bạch Trụ hất cằm ra phía sau: “Anh đi hỏi thầy mình đi.”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Ngay sau đó, Hà Tiểu Vĩ liền nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Quay đầu nhìn, hắn thấy Ẩn Đao đã đi đến.
Chu Khiêm nhìn thoáng qua biểu tình của Hà Tiểu Vĩ, bật cười: “Đánh hay lắm, nếu không có các anh, mọi chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều. Sao các anh lấy được vũ khí vậy?”
Hà Tiểu Vĩ lấy một đôi đạo cụ trò chuyện riêng, đưa một cái cho Chu Khiêm, một cái cho mình rồi nói: “Thấy chúng tôi không chịu ra ngoài, Từ Phi Vũ dẫn thủ hạ vào nhà, hỏi quá trình điều tra của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên dùng mấy thiết bị dọa ma trong biệt thự dọa họ rồi!”
“Ha ha, cậu không biết đâu, hai thủ hạ của cô ta sợ tới mức tè ra quần, cứ thế ném súng xuống đất, chúng tôi đương nhiên nắm chặt cơ hội, nhanh chóng nhặt lên!”
“Nói đi cũng phải nói lại… Tên ảo thuật gia kia thật sự rất giỏi, lại có thể xây dựng cả một công trình kiến trúc đồ sộ như vậy ở thời xưa… Và còn không bị ai phát hiện ra!”
Nghe Hà Tiểu Vĩ tóm tắt lại đầu đuôi câu chuyện, Chu Khiêm tháo đạo cụ xuống, trả lại cho đối phương, suy tư một chút rồi nói: “Có lẽ thu nhận nhiều học trò cũng có chỗ tốt. Nhưng chuyện này cũng nhắc nhở tôi một điều… Tôi chưa đến đại sảnh trò chơi bao giờ, để hôm nào tôi đến đó xem thử video, tìm kiếm nhân tài, thu nhận vài học trò.”
Nói đến đây, Chu Khiêm phát hiện Hà Tiểu Vĩ đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với mình.
Chu Khiêm: “Gì vậy?”
Hà Tiểu Vĩ tiếp tục nhăn mặt ra hiệu, hít khí nói: “Sau, phía sau cậu!”
“Trước mặt hai người chơi cấp Thần, anh có nói nhỏ thì họ cũng nghe thấy.” Chu Khiêm vừa nói vừa quay đầu, nhìn thấy Bạch Trụ vẫn chưa hề dời mắt khỏi mình một giây.
Bạch Trụ đứng sau Chu Khiêm, im lặng nhìn anh không nói gì, nhưng đôi mắt kia lại tối tăm đi một ít.
Hả? Bạch Trụ ghen?
Chu Khiêm cười cười, đùa giỡn y: “Đối với bạn trai của thầy mình thì học trò cần phải gọi như thế nào?”
Không chờ Bạch Trụ trả lời, Hà Tiểu Vĩ nhanh nhảu nói: “Chậc, tôi còn nghĩ cậu sẽ nói thẳng là chồng luôn rồi.”
Chu Khiêm không quay đầu, lời thì dành cho Hà Tiểu Vĩ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Bạch Trụ, rõ ràng là nói cho y nghe.
“Mấy lời đó nói với người lạ làm gì. Tôi chỉ thích lén nói riêng với anh Trụ.”
Lúc này, Hà Tiểu Vĩ đã hậu tri hậu giác nhận ra một điều —— Đm, Khiêm thật dẻo mồm dẻo miệng. Nếu mình bằng một phần mười của cậu ấy thì chắc chắn đã sớm có bạn gái rồi!
Tò mò nhìn về phía Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ phát hiện y hơi mím môi, giống như đang cố tình đè nén điều gì.
Dù sắc trời tối tăm, Hà Tiểu Vĩ vẫn nhìn thấy lỗ tai hơi ủng hồng của y.
Ngay sau đó, Bạch Trụ liền kéo Chu Khiêm tách ra khỏi đám đông, đi đến một góc của lồ ng giam.
Hà Tiểu Vĩ: “Ồ…”
—— Bỗng nhiên cảm thấy hai người họ… tình cảm tốt thật đó, thật khiến người khác hâm mộ!
Trong một góc, Chu Khiêm đứng yên, lúc này không còn vẻ vui đùa nữa mà anh im lặng đánh giá mọi người xung quanh.
Một tiếng trước, từ lúc bức tranh của Ẩn Đao xuất hiện, giao diện hệ thống của Chu Khiêm không ngừng hiện thông báo ——
Nhiều người tin vào câu chuyện trong bức tranh, tin lời Bạch Trụ nói, bắt đầu xin gia nhập vào quân đoàn của Chu Khiêm.
Khi đó, Chu Khiêm đều chấp nhận tất cả.
Trong 82 người chơi còn sống, 32 người thuộc quân đoàn Đào Hồng, 26 người thuộc quân đoàn Phi Độ, 21 người thuộc nhóm Chu Khiêm, ngoài ra còn có 3 học trò của Ẩn Đao ẩn nấp trong biệt thự, không bị một ai phát hiện ra.
Đến thời điểm hiện tại, không quan tâm vòng tay của họ có màu gì, bên nhóm Chu Khiêm đã có tất cả 23 người.
Quân đoàn Phi Độ của Từ Dương và thân tín của hắn đi theo quân đoàn Đào Hồng, Từ Phi Vũ bị học trò lớn của Ẩn Đao khống chế, hai thủ hạ đi theo cô ta cũng đã chuyển sang đội của Chu Khiêm.
Dù thế nào đi nữa, cục diện thế chân vạc đã hoàn toàn thay đổi.
—— Đội Chu Khiêm 50 người đối đầu với quân đoàn Đào Hồng 32 người.
Ngoài ra, Chu Khiêm còn quan sát thấy một điều đặc biệt.
Trước khi Nguyễn Mai rời đi, cô ta có giơ tay làm động tác vuốt tóc.
Cùng với động tác đó, cổ tay áo bị kéo xuống một chút, Chu Khiêm nhìn thấy vòng tay màu đỏ trên cổ tay cô ta ——
Màu đỏ, cũng chính là màu “đỏ” cuối cùng chưa xuất hiện trong bảy sắc cầu vồng.
Không chỉ có Nguyễn Mai, Chu Khiêm nhìn những sát nhân đứng ở bên ngoài, cổ tay trái của họ đều đeo một vòng tay màu đỏ.
Vậy là nhóm sát nhân sẽ là đội màu đỏ?
Tập hợp những sát nhân được giải cứu ở các thời đại khác nhau về đây, ngoại trừ việc khiến cho thế giới sụp đổ, người gây ra những chuyện này còn có mục đích gì khác?
Tiếp theo, người chơi sẽ phải đối phó với nhóm sát thủ hay sao?
Chu Khiêm đang quan sát nhóm sát nhân, chợt nghe thấy Bạch Trụ nói bên tai: “Chu Khiêm, cái lồ ng sắt này không đúng.”
“Sao vậy?” Chu Khiêm hỏi.
“Hình dạng không đúng.” Bạch Trụ nói: “Để rồng con đi thám thính.”
“Dạ được.”
Nói xong, nghe theo lời Bạch Trụ, Chu Khiêm dặn rồng con đi thăm dò lồ ng sắt.
Chờ đến khi rồng con bay một vòng quanh nhà tù, thông qua góc nhìn của nó, Chu Khiêm đã phát hiện ra dị thường.
Vì lồ ng sắt chiếm một diện tích lớn, Chu Khiêm đứng trong một góc cộng thêm anh luôn quan sát tình huống của những sát nhân bên ngoài, không nhìn kỹ tình huống bên trong, hơn nữa ảnh hưởng từ hình ảnh nhà tù trong tiềm thức, anh luôn cho rằng nhà tù, lồ ng giam thường sẽ có cấu trúc là hình lập phương.
Nhưng bây giờ dựa vào góc nhìn của rồng con, anh mới nhận ra khu vực rộng lớn ở trung tâm lồ ng giam thực chất là một hình lục giác đều, có sáu hình tam giác đều nối với hình lục giác này, những cây cột sắt tạo thành các cạnh của các hình tam giác.
Sáu màu, sáu tam giác…
Chu Khiêm nhanh chóng nghĩ đến điều gì, anh nhìn Bạch Trụ: “Đây là một bàn cờ, là bàn cờ của cờ nhảy.”
“Hệ thống sẽ không… bắt chúng ta làm con cờ đi?”
Khi nói những lời này, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, nhưng lúc này anh vẫn nhìn theo góc nhìn của rồng con, chợt nhìn thấy thêm một người khác —— Mục Sư.
Không biết là cố ý hay vô tình, Mục Sư cũng nhìn thấy rồng con, cũng nhìn thấy quân đoàn Đào Hồng ở phía xa xa.
Như thế, bằng một phương thức lạ kỳ, Mục Sư ở một khu vực khác nhìn thấy Chu Khiêm.
Chu Khiêm dựa vào góc nhìn của rồng con để nhìn thấy Mục Sư, nhưng Mục Sưu thì không thấy rõ anh.
Nhưng biểu tình của Mục Sư lại vô cùng tự nhiên, giống như Chu Khiêm đang hiển hiện ngay trước mắt y.
Mục Sưu nở nụ cười tươi, khiến Chu Khiêm cảm thấy rất kỳ quái.
Trong nhận thức của Chu Khiêm, Mục Sư là một kẻ tàn bạo, táng tận lương tâm.
Mà trong cuộc đời anh, anh đã gặp rất nhiều kẻ không có lương tâm, ví dụ như cha ruột của anh, hoặc là Trương Ngạn Quân.
Hai kẻ đó tàn bạo trong tận cốt tủy, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay.
Nhưng Mục Sư lại không như vậy.
Trông y có vẻ hiền hậu, từ bi, bây giờ y đang ngồi xếp bằng trong đám người, chẳng khác gì Quan Âm.
Chốc lát sau, Chu Khiêm cảm giác được Bạch Trụ siết chặt lấy bàn tay mình.
Có lẽ y cũng phát hiện ra ánh mắt của Mục Sư.
Dời mắt, Chu Khiêm không nhìn nhiều nữa, dùng tinh thần lực gọi rồng con quay về, cất nó vào túi hành lý.
Chợt mọi người cảm nhận được sự biến hóa dưới chân mình. Từng cây cột sắt nhô lên khỏi mặt đất, chia mặt đất thành từng ô vuông.
Tình huống đang tiến triển giống như Chu Khiêm dự đoán.
—— Những ô vuông này đều là ô cờ.
Hệ thống thông báo ——
Trò chơi cờ nhảy sẽ bắt đầu sau 20 phút nữa. Những người đeo vòng tay cùng màu cùng đội nhóm, xin hãy tập trung ở một vị trí, chiến đấu vì đội của mình
Quy tắc của cờ nhảy: Mỗi người đeo một vòng tay sẽ là một quân cờ. Nếu có một quân cờ liền kề với ô của bạn và vị trí liền kề của nó là một khoảng trống, bạn có thể bỏ qua quân cờ liền kề và đi đến ô đó; nếu có nhiều ô tương tự, bạn có thể thực hiện bỏ qua liên tục một lần và sử dụng hợp lý các quy tắc để đảm bảo số bước tối đa mỗi lần di chuyển
Điều kiện chiến thắng: Tất cả các quân cờ trong mỗi đội cần đi đến góc đối diện và chiếm hết các ô ở đó, màu nào xong trước thì đội đó thắng
Ghi chú đặc biệt: Người có vòng tay màu trắng sẽ được xem là quân cờ màu trắng; đặc quyền của quân cờ màu trắng là có thể tham gia vào bất kỳ các đội còn lại, và những đội khác không thể giết quân cờ màu trắng
Ngoài ra, quân cờ màu trắng có thể bỏ qua các “chướng ngại vật” trong ván cờ. Nếu có các quân cờ khác ở vị trí liền kề, quân cờ trắng có thể tự động đổi vị trí với nó. Nếu sử dụng phương thức này, quân cờ trắng có thể di chuyển tối đa ba ô vuông cùng một lúc
Nghe đến đây, Chu khiêm không nhìn vòng tay màu trắng trên cổ tay mình mà lại nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Bạch Trụ cười nhìn Chu Khiêm, thấp giọng nói bên tai anh: “Lúc trước em nói chưa đúng. Là vì gặp được em, anh mới trở thành may mắn.”
“Đúng vậy, em luôn gặp may, đặc biệt là khi ở bên cạnh anh.” Chu Khiêm cười đáp.
Hệ thống vẫn tiếp tục thông báo ——
Trong 10 tiếng vừa qua, hệ thống vẫn luôn tìm kiếm thế lực khiến thành phố tan vỡ, nhưng… Bây giờ thế lực tà ác đã nắm quyền chủ đạo, hệ thống cũng không thể ra sức được nữa
Nhóm sát nhân muốn tham gia trò chơi, hi vọng người chơi sẽ thể hiện một cách ngoạn mục
Người chiến thắng trong trò chơi sẽ nhận được những thông tin quan trọng do sát nhân tiết lộ, hãy tin tưởng vào hệ thống, đây sẽ là vũ khí cứu mạng bạn
Trò chơi cờ nảy sẽ bắt đầu sau 20 phút, kéo dài suốt 1 tiếng
Chúc các bạn chơi vui vẻ!
Nhanh chóng đảo mắt qua toàn bộ thông báo, khi giương mắt lên, Chu Khiêm lại bắt gặp ánh mắt tha thiết của Hà Tiểu Vĩ.
“Sao thế?” Chu Khiêm hỏi.
Hà Tiểu Vĩ: “Cậu giỏi như vậy, chắc chắn là cũng chơi cờ nhảy rất giỏi đúng không?”
Đối với lời khen của Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm quyết đoán khẳng định: “Đúng vậy.”
“Khụ, vậy bây giờ chúng ta chơi như thế nào?”
Hà Tiểu Vĩ chờ mong hỏi: “Bây giờ tôi còn đeo vòng tay màu tím, tuy tôi không chung đội màu vàng với cậu… Nhưng tôi có thể giúp chúng ta bắc cầu cho màu vàng. Cho nên đây không phải là trận chiến giữa sáu màu, chiến dịch của sáu phe, mà là…”
“E rằng đây là chiến dịch giữa hai phe của tôi và của Mục Sư.”
Chu Khiêm híp mắt nói, lóe lên tia giảo hoạt mà Hà Tiểu Vĩ vô cùng quen thuộc.
“Người như Mục Sư, ông ta luôn ẩn nấp trong bóng tôi, trông qua thần thanh khí sảng, hoàn toàn không để ý… Hay lắm, bây giờ phải dùng trò chơi này ép buộc ông ta xuất hiện trước mặt tôi.”
“Có hàng ngàn, hàng vạn cách để thắng trò cờ nhảy này. Bây giờ tôi muốn dùng cách… khiến Mục Sư phải thua tâm phục khẩu phục nhất.”
Chú thích:
Bàn cờ nhảy:
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Có 100 người chơi tiến vào phó bản này, bây giờ chỉ còn lại 82 người.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
82 người chơi bị nhốt trong một lồ ng sắt khổng lồ, với sự bao vây của vô số sát nhân đứng ở bên ngoài. Ánh mắt của họ đầy phức tạp, có tò mò, có tìm tòi nghiên cứu, có gian ác, hưng phấn… Và cuối cùng là sự ác ý không hề che giấu.
Ngay từ đầu, ai cũng cho rằng nhà triển lãm án mạng là một địa điểm thăm quan cho du k hách, khi thăm quan, họ sẽ tìm hiểu về các thi thể, manh mối để tìm ra động cơ giết người và hung thủ gây ra vụ án.
Nhưng bây giờ, các du khách đã trở thành đối tượng bị thăm quan, những tên sát nhân lại đóng vai trò là người thưởng thức.
—— Rốt cuộc đây là gian triển lãm có giá trị thăm quan những nạn nhân bị hại!
Bây giờ người chơi hiển nhiên cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Bọn họ đã từng đến sở thú quan sát động vật. Lần này, người bị nhốt trong lòng, mặc những ánh mắt dò xét, khám phá ở bên ngoài lại chính là bọn họ.
Ở trong lồ ng sắt, ánh mắt của Chu Khiêm vô cùng trầm tĩnh.
Anh nhìn trực diện với ánh mắt của Nguyễn Mai.
Lúc trước ở nhà triển lãm án mạng, Chu Khiêm từng gặp Nguyễn Mai. Nhưng đó không phải là Nguyễn Mai thật ở trong lịch sử mà chỉ là NPC của trò chơi, tất cả hành vi, tâm lý của người này đều đầy sơ hở của việc thiết kế, tác động từ bên ngoài.
Đến lúc này mới có thể xem là lần đầu tiên Chu Khiêm gặp gỡ Nguyễn Mai người thật của lịch sử.
Chờ đến khi Nguyễn Mai chậm rãi đi đến trước mặt mình, tò mò nhìn qua, Chu Khiêm nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, chủ động lên tiếng: “Tôi biết cô đã gây ra chuyện gì, hơn nữa có thể biết cô đã làm trong ngày nào, trình tự giết người ra sao, thủ pháp giết người là gì…”
“Mọi thứ về cô, tôi đều nắm rõ, tôi có thể nắm giữ chứng cứ phạm tội mấu chốt của cô.”
Phía sau Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ chen qua dòng người chật hẹp, vất vả đi đến bên cạnh anh. Hắn vốn mang tâm tình tranh công đến đây. Hắn cảm thấy mình đã tiến bộ vượt bậc, không chỉ đoán ra được nhiều suy nghĩ của Chu Khiêm mà còn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho.
Hà Tiểu Vĩ thật sự không thể đoán được rằng khi hắn vừa mới đi đến đây, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Chu Khiêm chủ động nói với NPC ở bên ngoài.
Dù Hà Tiểu Vĩ cảm thấy mình tin tưởng Chu Khiêm theo trực giác, nhưng trái tim thật sự như bị bóp nghẹn, rơi lộp bộp xuống đất.
Hắn nhịn không được mà nghĩ —— đm Khiêm thật sự là một thằng nhóc tài cao mà gan cũng lớn, dám mở mồm nói chuyện với NPC trong khi chưa biết tình huống hiện tại là gì. Lỡ như Nguyễn Mai gây ra chuyện gì thì sao.
Nhưng Hà Tiểu Vĩ lại thấy biểu tình của Nguyễn Mai thay đổi.
Dù ánh mắt của Nguyễn Mai tràn ngập sự tà ác, đã hoàn toàn xa rời sự thiện lương thuần khiết nhưng vẻ ngoài của cô ả vẫn là một người mẹ hiền từ, khóe miệng luôn nở nụ cười, bộ dạng chịu thương chịu khó.
Nhìn nụ cười này, không một ai lại nghĩ rằng đây chính là kẻ sát nhân liên hoàn giế t chết chính gia đình mình.
Chu Khiêm dứt khoát xé rách mặt nạ ngụy trang của cô ả.
Ánh mắt cô ả tràn ngập sự hung ác. Cô ả hung hăng trừng mắt uy hiếp nhìn Chu Khiêm, sau đó xoay người rời đi.
Đi theo Chu Khiêm một thời gian dài, Hà Tiểu Vĩ cũng đã tập mãi thành quen.
Hắn đoán Chu Khiêm đang thử nghiệm gì đó.
Phản ứng của Nguyễn Mai đã chứng minh rằng thử nghiệm của Chu Khiêm đã thành công.
Chờ đến khi Nguyễn Mai đã đi xa, Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà thấp giọng hỏi: “Khiêm, gì vậy?”
Lại thấy trong mắt Chu Khiêm hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Xác nhận suy đoán thôi.”
Hà Tiểu Vĩ:?
Thấy Chu Khiêm không trả lời thêm, Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Bạch Trụ ở bên cạnh Chu Khiêm, thử hỏi: “Anh lớn này… Hẳn là anh hiểu ý của Chu Khiêm đúng không?”
Nhìn Hà Tiểu Vĩ, Bạch Trụ gật đầu.
Hà Tiểu Vĩ bèn ám chỉ: “Vậy thì…”
Bạch Trụ hất cằm ra phía sau: “Anh đi hỏi thầy mình đi.”
Hà Tiểu Vĩ: “…”
Ngay sau đó, Hà Tiểu Vĩ liền nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Quay đầu nhìn, hắn thấy Ẩn Đao đã đi đến.
Chu Khiêm nhìn thoáng qua biểu tình của Hà Tiểu Vĩ, bật cười: “Đánh hay lắm, nếu không có các anh, mọi chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều. Sao các anh lấy được vũ khí vậy?”
Hà Tiểu Vĩ lấy một đôi đạo cụ trò chuyện riêng, đưa một cái cho Chu Khiêm, một cái cho mình rồi nói: “Thấy chúng tôi không chịu ra ngoài, Từ Phi Vũ dẫn thủ hạ vào nhà, hỏi quá trình điều tra của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên dùng mấy thiết bị dọa ma trong biệt thự dọa họ rồi!”
“Ha ha, cậu không biết đâu, hai thủ hạ của cô ta sợ tới mức tè ra quần, cứ thế ném súng xuống đất, chúng tôi đương nhiên nắm chặt cơ hội, nhanh chóng nhặt lên!”
“Nói đi cũng phải nói lại… Tên ảo thuật gia kia thật sự rất giỏi, lại có thể xây dựng cả một công trình kiến trúc đồ sộ như vậy ở thời xưa… Và còn không bị ai phát hiện ra!”
Nghe Hà Tiểu Vĩ tóm tắt lại đầu đuôi câu chuyện, Chu Khiêm tháo đạo cụ xuống, trả lại cho đối phương, suy tư một chút rồi nói: “Có lẽ thu nhận nhiều học trò cũng có chỗ tốt. Nhưng chuyện này cũng nhắc nhở tôi một điều… Tôi chưa đến đại sảnh trò chơi bao giờ, để hôm nào tôi đến đó xem thử video, tìm kiếm nhân tài, thu nhận vài học trò.”
Nói đến đây, Chu Khiêm phát hiện Hà Tiểu Vĩ đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với mình.
Chu Khiêm: “Gì vậy?”
Hà Tiểu Vĩ tiếp tục nhăn mặt ra hiệu, hít khí nói: “Sau, phía sau cậu!”
“Trước mặt hai người chơi cấp Thần, anh có nói nhỏ thì họ cũng nghe thấy.” Chu Khiêm vừa nói vừa quay đầu, nhìn thấy Bạch Trụ vẫn chưa hề dời mắt khỏi mình một giây.
Bạch Trụ đứng sau Chu Khiêm, im lặng nhìn anh không nói gì, nhưng đôi mắt kia lại tối tăm đi một ít.
Hả? Bạch Trụ ghen?
Chu Khiêm cười cười, đùa giỡn y: “Đối với bạn trai của thầy mình thì học trò cần phải gọi như thế nào?”
Không chờ Bạch Trụ trả lời, Hà Tiểu Vĩ nhanh nhảu nói: “Chậc, tôi còn nghĩ cậu sẽ nói thẳng là chồng luôn rồi.”
Chu Khiêm không quay đầu, lời thì dành cho Hà Tiểu Vĩ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Bạch Trụ, rõ ràng là nói cho y nghe.
“Mấy lời đó nói với người lạ làm gì. Tôi chỉ thích lén nói riêng với anh Trụ.”
Lúc này, Hà Tiểu Vĩ đã hậu tri hậu giác nhận ra một điều —— Đm, Khiêm thật dẻo mồm dẻo miệng. Nếu mình bằng một phần mười của cậu ấy thì chắc chắn đã sớm có bạn gái rồi!
Tò mò nhìn về phía Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ phát hiện y hơi mím môi, giống như đang cố tình đè nén điều gì.
Dù sắc trời tối tăm, Hà Tiểu Vĩ vẫn nhìn thấy lỗ tai hơi ủng hồng của y.
Ngay sau đó, Bạch Trụ liền kéo Chu Khiêm tách ra khỏi đám đông, đi đến một góc của lồ ng giam.
Hà Tiểu Vĩ: “Ồ…”
—— Bỗng nhiên cảm thấy hai người họ… tình cảm tốt thật đó, thật khiến người khác hâm mộ!
Trong một góc, Chu Khiêm đứng yên, lúc này không còn vẻ vui đùa nữa mà anh im lặng đánh giá mọi người xung quanh.
Một tiếng trước, từ lúc bức tranh của Ẩn Đao xuất hiện, giao diện hệ thống của Chu Khiêm không ngừng hiện thông báo ——
Nhiều người tin vào câu chuyện trong bức tranh, tin lời Bạch Trụ nói, bắt đầu xin gia nhập vào quân đoàn của Chu Khiêm.
Khi đó, Chu Khiêm đều chấp nhận tất cả.
Trong 82 người chơi còn sống, 32 người thuộc quân đoàn Đào Hồng, 26 người thuộc quân đoàn Phi Độ, 21 người thuộc nhóm Chu Khiêm, ngoài ra còn có 3 học trò của Ẩn Đao ẩn nấp trong biệt thự, không bị một ai phát hiện ra.
Đến thời điểm hiện tại, không quan tâm vòng tay của họ có màu gì, bên nhóm Chu Khiêm đã có tất cả 23 người.
Quân đoàn Phi Độ của Từ Dương và thân tín của hắn đi theo quân đoàn Đào Hồng, Từ Phi Vũ bị học trò lớn của Ẩn Đao khống chế, hai thủ hạ đi theo cô ta cũng đã chuyển sang đội của Chu Khiêm.
Dù thế nào đi nữa, cục diện thế chân vạc đã hoàn toàn thay đổi.
—— Đội Chu Khiêm 50 người đối đầu với quân đoàn Đào Hồng 32 người.
Ngoài ra, Chu Khiêm còn quan sát thấy một điều đặc biệt.
Trước khi Nguyễn Mai rời đi, cô ta có giơ tay làm động tác vuốt tóc.
Cùng với động tác đó, cổ tay áo bị kéo xuống một chút, Chu Khiêm nhìn thấy vòng tay màu đỏ trên cổ tay cô ta ——
Màu đỏ, cũng chính là màu “đỏ” cuối cùng chưa xuất hiện trong bảy sắc cầu vồng.
Không chỉ có Nguyễn Mai, Chu Khiêm nhìn những sát nhân đứng ở bên ngoài, cổ tay trái của họ đều đeo một vòng tay màu đỏ.
Vậy là nhóm sát nhân sẽ là đội màu đỏ?
Tập hợp những sát nhân được giải cứu ở các thời đại khác nhau về đây, ngoại trừ việc khiến cho thế giới sụp đổ, người gây ra những chuyện này còn có mục đích gì khác?
Tiếp theo, người chơi sẽ phải đối phó với nhóm sát thủ hay sao?
Chu Khiêm đang quan sát nhóm sát nhân, chợt nghe thấy Bạch Trụ nói bên tai: “Chu Khiêm, cái lồ ng sắt này không đúng.”
“Sao vậy?” Chu Khiêm hỏi.
“Hình dạng không đúng.” Bạch Trụ nói: “Để rồng con đi thám thính.”
“Dạ được.”
Nói xong, nghe theo lời Bạch Trụ, Chu Khiêm dặn rồng con đi thăm dò lồ ng sắt.
Chờ đến khi rồng con bay một vòng quanh nhà tù, thông qua góc nhìn của nó, Chu Khiêm đã phát hiện ra dị thường.
Vì lồ ng sắt chiếm một diện tích lớn, Chu Khiêm đứng trong một góc cộng thêm anh luôn quan sát tình huống của những sát nhân bên ngoài, không nhìn kỹ tình huống bên trong, hơn nữa ảnh hưởng từ hình ảnh nhà tù trong tiềm thức, anh luôn cho rằng nhà tù, lồ ng giam thường sẽ có cấu trúc là hình lập phương.
Nhưng bây giờ dựa vào góc nhìn của rồng con, anh mới nhận ra khu vực rộng lớn ở trung tâm lồ ng giam thực chất là một hình lục giác đều, có sáu hình tam giác đều nối với hình lục giác này, những cây cột sắt tạo thành các cạnh của các hình tam giác.
Sáu màu, sáu tam giác…
Chu Khiêm nhanh chóng nghĩ đến điều gì, anh nhìn Bạch Trụ: “Đây là một bàn cờ, là bàn cờ của cờ nhảy.”
“Hệ thống sẽ không… bắt chúng ta làm con cờ đi?”
Khi nói những lời này, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, nhưng lúc này anh vẫn nhìn theo góc nhìn của rồng con, chợt nhìn thấy thêm một người khác —— Mục Sư.
Không biết là cố ý hay vô tình, Mục Sư cũng nhìn thấy rồng con, cũng nhìn thấy quân đoàn Đào Hồng ở phía xa xa.
Như thế, bằng một phương thức lạ kỳ, Mục Sư ở một khu vực khác nhìn thấy Chu Khiêm.
Chu Khiêm dựa vào góc nhìn của rồng con để nhìn thấy Mục Sư, nhưng Mục Sưu thì không thấy rõ anh.
Nhưng biểu tình của Mục Sư lại vô cùng tự nhiên, giống như Chu Khiêm đang hiển hiện ngay trước mắt y.
Mục Sưu nở nụ cười tươi, khiến Chu Khiêm cảm thấy rất kỳ quái.
Trong nhận thức của Chu Khiêm, Mục Sư là một kẻ tàn bạo, táng tận lương tâm.
Mà trong cuộc đời anh, anh đã gặp rất nhiều kẻ không có lương tâm, ví dụ như cha ruột của anh, hoặc là Trương Ngạn Quân.
Hai kẻ đó tàn bạo trong tận cốt tủy, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay.
Nhưng Mục Sư lại không như vậy.
Trông y có vẻ hiền hậu, từ bi, bây giờ y đang ngồi xếp bằng trong đám người, chẳng khác gì Quan Âm.
Chốc lát sau, Chu Khiêm cảm giác được Bạch Trụ siết chặt lấy bàn tay mình.
Có lẽ y cũng phát hiện ra ánh mắt của Mục Sư.
Dời mắt, Chu Khiêm không nhìn nhiều nữa, dùng tinh thần lực gọi rồng con quay về, cất nó vào túi hành lý.
Chợt mọi người cảm nhận được sự biến hóa dưới chân mình. Từng cây cột sắt nhô lên khỏi mặt đất, chia mặt đất thành từng ô vuông.
Tình huống đang tiến triển giống như Chu Khiêm dự đoán.
—— Những ô vuông này đều là ô cờ.
Hệ thống thông báo ——
Trò chơi cờ nhảy sẽ bắt đầu sau 20 phút nữa. Những người đeo vòng tay cùng màu cùng đội nhóm, xin hãy tập trung ở một vị trí, chiến đấu vì đội của mình
Quy tắc của cờ nhảy: Mỗi người đeo một vòng tay sẽ là một quân cờ. Nếu có một quân cờ liền kề với ô của bạn và vị trí liền kề của nó là một khoảng trống, bạn có thể bỏ qua quân cờ liền kề và đi đến ô đó; nếu có nhiều ô tương tự, bạn có thể thực hiện bỏ qua liên tục một lần và sử dụng hợp lý các quy tắc để đảm bảo số bước tối đa mỗi lần di chuyển
Điều kiện chiến thắng: Tất cả các quân cờ trong mỗi đội cần đi đến góc đối diện và chiếm hết các ô ở đó, màu nào xong trước thì đội đó thắng
Ghi chú đặc biệt: Người có vòng tay màu trắng sẽ được xem là quân cờ màu trắng; đặc quyền của quân cờ màu trắng là có thể tham gia vào bất kỳ các đội còn lại, và những đội khác không thể giết quân cờ màu trắng
Ngoài ra, quân cờ màu trắng có thể bỏ qua các “chướng ngại vật” trong ván cờ. Nếu có các quân cờ khác ở vị trí liền kề, quân cờ trắng có thể tự động đổi vị trí với nó. Nếu sử dụng phương thức này, quân cờ trắng có thể di chuyển tối đa ba ô vuông cùng một lúc
Nghe đến đây, Chu khiêm không nhìn vòng tay màu trắng trên cổ tay mình mà lại nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Bạch Trụ cười nhìn Chu Khiêm, thấp giọng nói bên tai anh: “Lúc trước em nói chưa đúng. Là vì gặp được em, anh mới trở thành may mắn.”
“Đúng vậy, em luôn gặp may, đặc biệt là khi ở bên cạnh anh.” Chu Khiêm cười đáp.
Hệ thống vẫn tiếp tục thông báo ——
Trong 10 tiếng vừa qua, hệ thống vẫn luôn tìm kiếm thế lực khiến thành phố tan vỡ, nhưng… Bây giờ thế lực tà ác đã nắm quyền chủ đạo, hệ thống cũng không thể ra sức được nữa
Nhóm sát nhân muốn tham gia trò chơi, hi vọng người chơi sẽ thể hiện một cách ngoạn mục
Người chiến thắng trong trò chơi sẽ nhận được những thông tin quan trọng do sát nhân tiết lộ, hãy tin tưởng vào hệ thống, đây sẽ là vũ khí cứu mạng bạn
Trò chơi cờ nảy sẽ bắt đầu sau 20 phút, kéo dài suốt 1 tiếng
Chúc các bạn chơi vui vẻ!
Nhanh chóng đảo mắt qua toàn bộ thông báo, khi giương mắt lên, Chu Khiêm lại bắt gặp ánh mắt tha thiết của Hà Tiểu Vĩ.
“Sao thế?” Chu Khiêm hỏi.
Hà Tiểu Vĩ: “Cậu giỏi như vậy, chắc chắn là cũng chơi cờ nhảy rất giỏi đúng không?”
Đối với lời khen của Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm quyết đoán khẳng định: “Đúng vậy.”
“Khụ, vậy bây giờ chúng ta chơi như thế nào?”
Hà Tiểu Vĩ chờ mong hỏi: “Bây giờ tôi còn đeo vòng tay màu tím, tuy tôi không chung đội màu vàng với cậu… Nhưng tôi có thể giúp chúng ta bắc cầu cho màu vàng. Cho nên đây không phải là trận chiến giữa sáu màu, chiến dịch của sáu phe, mà là…”
“E rằng đây là chiến dịch giữa hai phe của tôi và của Mục Sư.”
Chu Khiêm híp mắt nói, lóe lên tia giảo hoạt mà Hà Tiểu Vĩ vô cùng quen thuộc.
“Người như Mục Sư, ông ta luôn ẩn nấp trong bóng tôi, trông qua thần thanh khí sảng, hoàn toàn không để ý… Hay lắm, bây giờ phải dùng trò chơi này ép buộc ông ta xuất hiện trước mặt tôi.”
“Có hàng ngàn, hàng vạn cách để thắng trò cờ nhảy này. Bây giờ tôi muốn dùng cách… khiến Mục Sư phải thua tâm phục khẩu phục nhất.”
Chú thích:
Bàn cờ nhảy:
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Đánh giá:
Truyện Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Story
Quyển 2 - Chương 171: Lục giác
10.0/10 từ 49 lượt.