Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Quyển 2 - Chương 157: Thế giới của Thần
187@-Dưới bầu trời xám xịt, Từ Dương vẫn bị rồng con chĩa thẳng súng vào đầu.
Nhưng hắn không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục tiến bước về phía Chu Khiêm, sau khi lặp lại vấn đề của mình, hắn tò mò nhìn Bạch Trụ: “Cậu ta không biết, chẳng lẽ cậu cũng không biết sao?”
Thân hình cao gầy của Bạch Trụ sừng sững đứng giữa sơn cốc, ánh mắt cũng phủ một lớp bụi mờ.
Y nhìn Từ Dương, bình tĩnh hỏi lại: “Vì sao tôi lại biết?”
“Cậu giết Tạ Hoài, là chuyện của nhiều năm trước.” Từ Dương nói: “Không phải cậu biết rất rõ về trò chơi này sao?”
Bạch Trụ đạm bạc lắc đầu: “Tôi không giết ông ta.”
“Không phải, tin đồn…” Từ Dương như suy tư gì mà đánh giá Bạch Trụ vài lần.
“Tin đồn không nhất định phải là thật. Thứ mà quân đoàn Đào Hồng đến đây tìm kiếm cũng không nhất định phải là thứ mà anh muốn.” Bạch Trụ nói.
“Sao cậu lại nghĩ tôi không muốn? Ý của cậu… Khoan đã ——”
Từ Dương cười, nhìn Bạch Trụ và Chu Khiêm: “Tôi biết rồi, hai người đang kẻ xướng người họa, muốn nói năng khách sáo với tôi đúng không? Trong mắt tôi, hai cậu đã là người chết rồi, nói cho các cậu cũng không sao ——“
“Đây là một trò chơi chọn Thần, hệ thống sẽ tổng hợp đánh giá các số liệu của người chơi, vì nó có thể cung cấp một phương hướng, hoặc nói đúng hơn là con đường tắt, để đi đến thế giới của Thần.
Nghe vậy, ánh mắt của Chu Khiêm nhìn qua, đối diện với Bạch Trụ theo bản năng.
—— Hệ thống luôn mở ra những phó bản có nhiệm vụ ẩn cho Chu Khiêm, đây là một sự dẫn đường rõ rệt. Chẳng lẽ sau khi thu thập đủ bảy nguyên tố tương ứng với bảy ngày sáng thế sẽ tạo ra một con đường, dẫn họ đến thế giới của Thần?
Thế giới của Thần thực sự tồn tại?
Nghĩ đến điều gì, Chu Khiêm lẩm bẩm: “Ừm, cũng có khả năng. Trò chơi có nhiều phó bản như vậy, Thần ở trong… Cũng không nhất thiết phải xuất hiện chính diện.”
Nhìn Chu Khiêm chăm chú, Bạch Trụ nói: “Chờ đến khi ra ngoài, tìm Thiệu Xuyên, ông ấy sẽ giải đáp những nghi vấn của chúng ta. Tạ Hoài là người do Thiệu Xuyên tự tay tạo ra, cũng chính ông ấy là người kết liễu Tạ Hoài.”
“Khi Thiệu Xuyên giết Tạ Hoài… Cũng là thời điểm mà Thiệu Xuyên biến anh thành người chơi cấp Thần. Cho nên có nhiều người cho rằng anh là người giết Tạ Hoài.”
Chu Khiêm nheo mắt, ánh mắt lóe lên tia hung ác: “Người tên Thiệu Xuyên này không có đạo nghĩa, kéo thù hận phía anh thì không nói đi, nhưng em có cảm giác… thù hận của em cũng là do ông ta gây ra.”
Thấy biểu tình của Chu Khiêm và Bạch Trụ thay đổi nhưng hắn lại không nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, Từ Dương biết cả hai đang dùng đạo cụ trò chuyện riêng với nhau.
Nhìn hai người, Từ Dương nói: “Ai có bản lĩnh sáng tạo ra trò chơi này, hoặc có thể nói là hệ thống này? Chỉ có thể là Thần. Thần dùng trò chơi để lựa chọn người có thể vào được thế giới của Thần. Đối với người thích hợp, hệ thống sẽ cố ý dẫn đường, mở ra những phó bản dành riêng cho người đó.”
“Khi không tìm được người thích hợp, hoặc là người mà nó nhìn trúng, thì người chơi cũng có thể tự mình chủ động, ví dụ như tôi, sẽ chủ động tìm kiếm nó! Cả cuộc đời tôi là tìm mọi cách để đến thế giới của Thần, dù là bằng cách nào đi nữa, dù phải trả bằng mọi giá đi nữa!”
Nói xong, Từ Dương xoay người, dẫn 5 thủ hạ rời đi.
“Khoan đã ——” Chu Khiêm bỗng nhiên gọi lại: “Anh dẫn thiếu một người.”
Từ Dương xoay đầu, Chu Khiêm chỉ tay về phía Tề Lưu Hành, cười nói: “Cậu ấy là người của đội màu tím.”
Từ Dương nhìn Chu Khiêm bằng ánh mắt không thể tin nổi. Tề Lưu Hành cũng vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đối diện với ánh mắt của Tề Lưu Hành, Chu Khiêm liền hiểu ra ngay —— không giết Từ Dương?
Nhưng sau đó Tề Lưu Hành cũng hiểu ra, không nói gì nữa, chỉ im lặng cầm kiếm đi đến bên cạnh Từ Dương.
Thiếu niên đi đến bên cạnh Từ Dương, như vậy thì có thể hội hợp cùng nhóm Ẩn Đao, báo cho họ biết ở đây xảy ra chuyện gì; thứ hai là tìm tin tình báo; thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, không giết Từ Dương là để lợi dụng hắn đối phó với quân đoàn Đào Hồng.
Từ Dương nói với Chu Khiêm: “Cậu thật sự muốn tiếp tục cho thằng nhóc này đi theo tôi? Được thôi, cậu đoán không sai, bây giờ tôi không thể thay đổi vòng tay màu khác ngay, tạm thời tôi không thể ra tay với đồng đội của cậu được. Nhưng tạm thời không thể không có nghĩa tương lai cũng vậy. Cậu tự cho rằng cậu có thể lợi dụng tôi, nhưng hành động này của cậu cũng đồng nghĩa với việc tự tay đẩy đồng đội mình vào hố lửa ——“
“Ba người bọn họ sẽ bị vây khốn trong đội ngũ của tôi, dù cuối cùng họ có thể thu thập được tin tình báo từ chỗ chúng tôi… Nhưng cậu cảm thấy họ thực sự có thể thành công thoát thân ư?”
Nghe đến đây, Chu Khiêm vẫn bình tĩnh như thường.
Nếu Từ Dương có vòng tay màu khác, những người ở đây đều là thân tín của hắn, hắn có thể quay về quân đoàn của mình, trong tình huống không ai nhìn thấy, âm thầm gi3t chết Tề Lưu Hành.
Trong tình huống bình thường, hắn hoàn toàn có thể nghĩ đến điều này, có thể dùng một lời công kích trào phúng lại.
Nhưng có lẽ do bị Chu Khiêm chọc tức quá nhiều, nhất thời không nghĩ ra, hoàn toàn xuôi theo suy nghĩ của anh.
Điều này đã chứng minh một vấn đề quan trọng —— Từ Dương tạm thời chỉ có 1 vòng tay khác màu. Hắn muốn giữ vòng tay đó đến cuối phó bản, chân chính dùng nó phản bội lại đội ngũ, gi3t chết những đồng đội khác chứ không lãng phí nó để giết Tề Lưu Hành.
Bây giờ hắn và quân đoàn Đào Hồng đang tranh đoạt địa bàn, khó nói được còn bao nhiêu vòng tay chưa được tìm thấy.
Nếu bây giờ hắn đổi vòng tay để giết Tề Lưu Hành, như vậy có khả năng sau đó hắn không thể tìm thêm vòng tay màu khác, không thể phản bội lại đội màu tím, như vậy thì số lượng thành viên đội tím “vượt chỉ tiêu”, hắn sẽ chết theo họ.
Nghĩ đến đây, Chu Khiêm kiêu ngạo nhìn Từ Dương, hỏi Tề Lưu Hành: “Tiểu Tề, anh ta nói tôi đẩy cậu vào hố lửa kìa. Cậu có tình nguyện nhảy theo không?”
“Tôi sẽ đem thứ mà anh muốn quay về.” Tề Lưu Hành nói những lời này khi nhìn Từ Dương: “Đi thôi, anh dẫn đường đi. Bây giờ anh là chỉ huy của tôi.”
Từ Dương: “…”
“Chu Khiêm, cậu có thể làm như vậy, tôi thấy cậu là một con bạc muốn biến tất cả những người xung quanh cậu thành con cờ của mình. Hai chúng ta dù không tính là quen biết nhau nhưng tôi sẽ vì cậu mà nhặt xác cho những đồng đội cuồng tín của cậu.”
Từ Dương nói xong thì rời đi.
Sau khi hắn đi xa, rồng con tung tăng nhảy nhót nhào vào lồ ng ngực Chu Khiêm.
Gương mặt nó tràn ngập lo lắng, nâng tay lên nắm lấy vạt áo của Chu Khiêm, nó gọi hai tiếng “a, a”.
“Không sao, con đừng lo.” Chu Khiêm xoa đầu rồng con: “Tên Từ Dương tuy là một người kiêu ngạo và phiền phức nhưng nhờ có anh ta mà ta đã có rất nhiều thông tin.”
“Nhờ anh ta, chúng ta đã có thể xác nhận được rằng trong phó bản này, chỉ có hai quân đoàn luôn ép người chơi khác vào đội ngũ của mình là quân đoàn Đào Hồng và quân đoàn Phi Độ.”
Vừa dứt lời, Chu Khiêm nhận được thông báo từ hệ thống ——
Số lượng và màu sắc vòng tay đã thay đổi: Cam – 11 vòng; vàng – 21 vòng; lục – 25 vòng; la – 17 vòng; chàm – 12 vòng; tím – 25 vòng
“Chà… Tới hiện tại thì không có giảm số lượng ngoại trừ màu lục và màu tím. Nếu màu tím là Phi Độ thì màu lục cũng chỉ có thể là Đào Hồng. Cuối cùng ——”
Chu Khiêm bế rồng con lên, thì thầm vào tai nó, mắt mang ý cười: “Nhóm Tiểu Tề sẽ an toàn. Từ Dương tự mình đối phó với ta và anh Trụ, anh ta còn cung cấp nhiều thông tin nữa, ta có thể dựa vào thông báo về số lượng và màu sắc của các vòng tay từ hệ thống để đoán ra cuối cùng anh ta sẽ phản bội lại đội màu tím của mình.”
“Nhưng quân đoàn Phi Độ có nhiều người như vậy… Đa phần những người còn lại không hề biết chuyện này. Những người lính khi ủng hộ nhà vua bỗng phát hiện ra nhà vua ấy đã luôn nung nấu ý định phản bội, luôn chờ cơ hội gi3t chết mình thì họ sẽ làm gì đây?”
Nụ cười của Chu Khiêm càng thêm sung sướng: “Thậm chí là nếu cuối cùng hệ thống công bố “số lượng định mức” nhỏ hơn con số “7” thì sao? Từ Dương bảo anh ta, Từ Phi Vũ đã có sẵn hai vị trí, như vậy trong năm thân tín kia sẽ có người phải chết.”
“Hoặc nếu con số đố không nhỏ hơn 7 thì cũng không sao. Chỉ cần 5 thân tín đó cho rằng như vậy là được. Ta hi vọng Tề Lưu Hành, Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ là trò giỏi hơn thầy, sau khi thâm nhập vào khu vực của kẻ thù sẽ náo loạn đến mức tạo ra một trận gió tanh mưa máu.”
Thấp giọng nói xong, Chu Khiêm lại xoa đầu rồng con: “Chậc, đột nhiên nhớ ra con còn nhỏ, lỡ như ta dạy hư con thì sao?”
Rồng con liền lắc đầu, “a” một tiếng, lại dụi đầu vào trong ngực của Chu Khiêm, cái đuôi lúc lắc quấn lấy cánh tay anh.
Ngay sau đó, cổ của nó bị một bàn tay rắn chắc túm lấy.
Bạch Trụ túm nó lên cao: “Để Chu Khiêm nghỉ ngơi một lát.”
Rồng con quay đầu nhìn Bạch Trụ, mày nhăn lại, biểu tình vô cùng bất mãn.
Bạch Trụ nhìn nó, vỗ vỗ đầu nó: “Điểm kỹ năng cũng giảm nhiều rồi. Con cũng đi nghỉ đi.”
Rồng con khó chịu lắc đầu, Bạch Trụ giơ ngón trỏ lên ngay giữa mi tâm của nó, biến nó lại thành cái vảy, im lặng nằm trong lòng bàn tay y.
Chu Khiêm nhận lấy chiếc vảy từ Bạch Trụ rồi bỏ vào túi hành lý, lắc lắc đầu: “Không được rồi, anh với con trai không hòa thuận với nhau chút nào.”
Bạch Trụ: “Nó không còn nhỏ, phải tự mình bươn chải rèn luyện ở bên ngoài.”
Chu Khiêm cười, nắm lấy tay Bạch Trụ: “Ừm, nên để nó nghỉ ngơi một chút, lát nữa em có nhiệm vụ dành cho nó.”
Nói đến đây, nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng Chu Khiêm dừng mắt ở nơi từng là đỉnh núi Tử Vụ.
“Đi thôi anh Trụ.”
“Em muốn đi đâu?”
“Chiếm núi làm vua. Anh là tướng quân duy nhất của em.”
“Được. Thật vinh hạnh.”
Một lát sau, Chu Khiêm và Bạch Trụ dẫn rồng con rà soát khu vực này một lần cuối.
Đúng như Từ Dương nói, nơi này không hề có một món vũ khí nào. Chu Khiêm kiểm tra số lượng đạn, đúng là chỉ có ba viên đạn.
Nắm lấy vũ khí duy nhất hiện có, Chu Khiêm và Bạch Trụ đã thu thập được 12 vòng tay màu vàng, sau đó họ bắt đầu —— leo lên đỉnh núi Tử Vụ.
Đây là thành phố Lam Cảng đã sụp đổ, có lẽ câu chuyện về hai cha con Ma Vương không còn tồn tại nữa.
Trên đỉnh núi có vài cây tùng, trong thế giới không trăng không sao, ánh sáng không thể soi rọi bất kỳ thứ gì, kể cả cảnh thiên nhiên hoang vu tươi đẹp này. Hàng cây tùng phủ một lớp sương mù mờ xám, không biết trong tương lai thành phố này có thể khôi phục lại dáng vẻ như xưa hay không.
Đối với nhiều người, những sắc màu chói lọi, rực rỡ ở thành phố Lam Cảng quá mức phù hoa.
Nhưng Chu Khiêm lại rất thích.
Lần đầu tiên anh đến thành phố này, những ánh đèn neon tràn ngập các con đường, nhìn ra xa là dòng người kéo dài không thấy điểm cuối. Bọn họ đều gặp mặt nhau ở đây trong một sắc thái thơ mộng, huyền ảo.
Chu Khiêm ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt, trong tâm trí chợt lướt qua hình ảnh trước đây của thành phố này, sau đó tiếp tục tập trung vào phó bản hiện tại.
Vừa rồi anh và Bạch Trụ vừa thu thập vòng tay vừa im lặng tra xét xung quanh.
Dựa vào các giác quan nhạy bén của người chơi cấp Thần, Bạch Trụ có thể dễ dàng phân biệt được khu vực nào có nhiều người, có ai đang tới gần, những người này hành động mau lẹ, dường như đang hành quân, hiển nhiên là đang nghe theo sự chỉ huy của ai đó.
Chu Khiêm có thể nhận thức được tình cảnh của mình rõ ràng hơn qua lời cảnh báo từ Từ Dương.
Từ Dương nói không sai, hai làn sóng quân từ hai hướng khác nhau đang đến gần khu vực này, không biết trong bao lâu, họ sẽ hoàn toàn bao vây toàn bộ.
Chu Khiêm biết rõ trong đó chắc chắn có một người là Kha Vũ Tiêu.
Và anh và Bạch Trụ sẽ thành cá ở trong chậu. Khi hệ thống công bố “số lượng quy định”, thậm chí là trước cả khi đó, quân đoàn Đào Hồng và Từ Dương sẽ ra tay kết liễu anh.
Ngoài ra, tình huống có chút bất lợi với họ là —— bây giờ Chu Khiêm không thể ra ngoài tra xét. Tin tức mà anh có được về phó bản là vô cùng hữu hạn.
Tuy nhiên, Chu Khiêm và Bạch Trụ điềm nhiên nắm tay nhau đứng trên đỉnh núi hệt như đang đi hẹn hò.
Anh lại gọi rồng con đã được nghỉ ngơi đầy đủ, bổ sung xong các giá trị kỹ năng và triệu hồi linh hồn của Cao Sơn. Đưa một số vòng tay vàng cho Cao Sơn, Chu Khiêm trịnh trọng nói: “Cậu Sơn, tôi sẽ giải thích tình huống phó bản này cho cậu biết một chút ——”
Cao Sơn nói: “Tôi tỉnh. Tôi có thể nghe thấy. Tôi đã nắm được phần lớn nội dung. Anh muốn tôi làm gì?”
“Tốt quá.” Chu Khiêm nói: “Ngoại trừ quân đoàn Hồng Đào và Phi Độ, thật ra phần lớn người chơi vào phó bản này không có theo đội nhóm nào riêng lẻ. Trước khi hệ thống công bố quy tắc, chúng ta cũng đã gặp rất nhiều người chơi khác, họ cũng là những người vừa lên cấp S và đến đây lần đầu tiên, ngoài ý muốn bị cuốn vào vụ việc này.”
“Bây giờ cậu cần phải thuyết phục họ gia nhập vào đội của tôi. Anh nói với họ rằng quân đoàn Đào Hồng và Phi Độ đều sẽ phản bội họ, đẩy họ vào chỗ chết. Chỉ có tôi mới có thể giúp họ sống.”
“Hiện tại tên của tôi hẳn cũng đã có giá trị rồi. Đây là điều thứ nhất.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thứ hai, cậu tìm nhóm Ẩn Đao, trong ứng ngoại hợp với họ, phối hợp cùng nhau. Thứ ba ——”
Tạm dừng một chút, đôi mắt Chu Khiêm hơi tối lại, anh nói tiếp: “Nếu cậu gặp Vân Tưởng Dung, muốn thuyết phục cô ấy đến đây hay không thì tùy ý cậu.”
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Nhưng hắn không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục tiến bước về phía Chu Khiêm, sau khi lặp lại vấn đề của mình, hắn tò mò nhìn Bạch Trụ: “Cậu ta không biết, chẳng lẽ cậu cũng không biết sao?”
Thân hình cao gầy của Bạch Trụ sừng sững đứng giữa sơn cốc, ánh mắt cũng phủ một lớp bụi mờ.
Y nhìn Từ Dương, bình tĩnh hỏi lại: “Vì sao tôi lại biết?”
“Cậu giết Tạ Hoài, là chuyện của nhiều năm trước.” Từ Dương nói: “Không phải cậu biết rất rõ về trò chơi này sao?”
Bạch Trụ đạm bạc lắc đầu: “Tôi không giết ông ta.”
“Không phải, tin đồn…” Từ Dương như suy tư gì mà đánh giá Bạch Trụ vài lần.
“Tin đồn không nhất định phải là thật. Thứ mà quân đoàn Đào Hồng đến đây tìm kiếm cũng không nhất định phải là thứ mà anh muốn.” Bạch Trụ nói.
“Sao cậu lại nghĩ tôi không muốn? Ý của cậu… Khoan đã ——”
Từ Dương cười, nhìn Bạch Trụ và Chu Khiêm: “Tôi biết rồi, hai người đang kẻ xướng người họa, muốn nói năng khách sáo với tôi đúng không? Trong mắt tôi, hai cậu đã là người chết rồi, nói cho các cậu cũng không sao ——“
“Đây là một trò chơi chọn Thần, hệ thống sẽ tổng hợp đánh giá các số liệu của người chơi, vì nó có thể cung cấp một phương hướng, hoặc nói đúng hơn là con đường tắt, để đi đến thế giới của Thần.
Nghe vậy, ánh mắt của Chu Khiêm nhìn qua, đối diện với Bạch Trụ theo bản năng.
—— Hệ thống luôn mở ra những phó bản có nhiệm vụ ẩn cho Chu Khiêm, đây là một sự dẫn đường rõ rệt. Chẳng lẽ sau khi thu thập đủ bảy nguyên tố tương ứng với bảy ngày sáng thế sẽ tạo ra một con đường, dẫn họ đến thế giới của Thần?
Thế giới của Thần thực sự tồn tại?
Nghĩ đến điều gì, Chu Khiêm lẩm bẩm: “Ừm, cũng có khả năng. Trò chơi có nhiều phó bản như vậy, Thần ở trong… Cũng không nhất thiết phải xuất hiện chính diện.”
Nhìn Chu Khiêm chăm chú, Bạch Trụ nói: “Chờ đến khi ra ngoài, tìm Thiệu Xuyên, ông ấy sẽ giải đáp những nghi vấn của chúng ta. Tạ Hoài là người do Thiệu Xuyên tự tay tạo ra, cũng chính ông ấy là người kết liễu Tạ Hoài.”
“Khi Thiệu Xuyên giết Tạ Hoài… Cũng là thời điểm mà Thiệu Xuyên biến anh thành người chơi cấp Thần. Cho nên có nhiều người cho rằng anh là người giết Tạ Hoài.”
Chu Khiêm nheo mắt, ánh mắt lóe lên tia hung ác: “Người tên Thiệu Xuyên này không có đạo nghĩa, kéo thù hận phía anh thì không nói đi, nhưng em có cảm giác… thù hận của em cũng là do ông ta gây ra.”
Thấy biểu tình của Chu Khiêm và Bạch Trụ thay đổi nhưng hắn lại không nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, Từ Dương biết cả hai đang dùng đạo cụ trò chuyện riêng với nhau.
Nhìn hai người, Từ Dương nói: “Ai có bản lĩnh sáng tạo ra trò chơi này, hoặc có thể nói là hệ thống này? Chỉ có thể là Thần. Thần dùng trò chơi để lựa chọn người có thể vào được thế giới của Thần. Đối với người thích hợp, hệ thống sẽ cố ý dẫn đường, mở ra những phó bản dành riêng cho người đó.”
“Khi không tìm được người thích hợp, hoặc là người mà nó nhìn trúng, thì người chơi cũng có thể tự mình chủ động, ví dụ như tôi, sẽ chủ động tìm kiếm nó! Cả cuộc đời tôi là tìm mọi cách để đến thế giới của Thần, dù là bằng cách nào đi nữa, dù phải trả bằng mọi giá đi nữa!”
Nói xong, Từ Dương xoay người, dẫn 5 thủ hạ rời đi.
“Khoan đã ——” Chu Khiêm bỗng nhiên gọi lại: “Anh dẫn thiếu một người.”
Từ Dương xoay đầu, Chu Khiêm chỉ tay về phía Tề Lưu Hành, cười nói: “Cậu ấy là người của đội màu tím.”
Từ Dương nhìn Chu Khiêm bằng ánh mắt không thể tin nổi. Tề Lưu Hành cũng vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đối diện với ánh mắt của Tề Lưu Hành, Chu Khiêm liền hiểu ra ngay —— không giết Từ Dương?
Nhưng sau đó Tề Lưu Hành cũng hiểu ra, không nói gì nữa, chỉ im lặng cầm kiếm đi đến bên cạnh Từ Dương.
Thiếu niên đi đến bên cạnh Từ Dương, như vậy thì có thể hội hợp cùng nhóm Ẩn Đao, báo cho họ biết ở đây xảy ra chuyện gì; thứ hai là tìm tin tình báo; thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, không giết Từ Dương là để lợi dụng hắn đối phó với quân đoàn Đào Hồng.
Từ Dương nói với Chu Khiêm: “Cậu thật sự muốn tiếp tục cho thằng nhóc này đi theo tôi? Được thôi, cậu đoán không sai, bây giờ tôi không thể thay đổi vòng tay màu khác ngay, tạm thời tôi không thể ra tay với đồng đội của cậu được. Nhưng tạm thời không thể không có nghĩa tương lai cũng vậy. Cậu tự cho rằng cậu có thể lợi dụng tôi, nhưng hành động này của cậu cũng đồng nghĩa với việc tự tay đẩy đồng đội mình vào hố lửa ——“
“Ba người bọn họ sẽ bị vây khốn trong đội ngũ của tôi, dù cuối cùng họ có thể thu thập được tin tình báo từ chỗ chúng tôi… Nhưng cậu cảm thấy họ thực sự có thể thành công thoát thân ư?”
Nghe đến đây, Chu Khiêm vẫn bình tĩnh như thường.
Nếu Từ Dương có vòng tay màu khác, những người ở đây đều là thân tín của hắn, hắn có thể quay về quân đoàn của mình, trong tình huống không ai nhìn thấy, âm thầm gi3t chết Tề Lưu Hành.
Trong tình huống bình thường, hắn hoàn toàn có thể nghĩ đến điều này, có thể dùng một lời công kích trào phúng lại.
Nhưng có lẽ do bị Chu Khiêm chọc tức quá nhiều, nhất thời không nghĩ ra, hoàn toàn xuôi theo suy nghĩ của anh.
Điều này đã chứng minh một vấn đề quan trọng —— Từ Dương tạm thời chỉ có 1 vòng tay khác màu. Hắn muốn giữ vòng tay đó đến cuối phó bản, chân chính dùng nó phản bội lại đội ngũ, gi3t chết những đồng đội khác chứ không lãng phí nó để giết Tề Lưu Hành.
Bây giờ hắn và quân đoàn Đào Hồng đang tranh đoạt địa bàn, khó nói được còn bao nhiêu vòng tay chưa được tìm thấy.
Nếu bây giờ hắn đổi vòng tay để giết Tề Lưu Hành, như vậy có khả năng sau đó hắn không thể tìm thêm vòng tay màu khác, không thể phản bội lại đội màu tím, như vậy thì số lượng thành viên đội tím “vượt chỉ tiêu”, hắn sẽ chết theo họ.
Nghĩ đến đây, Chu Khiêm kiêu ngạo nhìn Từ Dương, hỏi Tề Lưu Hành: “Tiểu Tề, anh ta nói tôi đẩy cậu vào hố lửa kìa. Cậu có tình nguyện nhảy theo không?”
“Tôi sẽ đem thứ mà anh muốn quay về.” Tề Lưu Hành nói những lời này khi nhìn Từ Dương: “Đi thôi, anh dẫn đường đi. Bây giờ anh là chỉ huy của tôi.”
Từ Dương: “…”
“Chu Khiêm, cậu có thể làm như vậy, tôi thấy cậu là một con bạc muốn biến tất cả những người xung quanh cậu thành con cờ của mình. Hai chúng ta dù không tính là quen biết nhau nhưng tôi sẽ vì cậu mà nhặt xác cho những đồng đội cuồng tín của cậu.”
Từ Dương nói xong thì rời đi.
Sau khi hắn đi xa, rồng con tung tăng nhảy nhót nhào vào lồ ng ngực Chu Khiêm.
Gương mặt nó tràn ngập lo lắng, nâng tay lên nắm lấy vạt áo của Chu Khiêm, nó gọi hai tiếng “a, a”.
“Không sao, con đừng lo.” Chu Khiêm xoa đầu rồng con: “Tên Từ Dương tuy là một người kiêu ngạo và phiền phức nhưng nhờ có anh ta mà ta đã có rất nhiều thông tin.”
“Nhờ anh ta, chúng ta đã có thể xác nhận được rằng trong phó bản này, chỉ có hai quân đoàn luôn ép người chơi khác vào đội ngũ của mình là quân đoàn Đào Hồng và quân đoàn Phi Độ.”
Vừa dứt lời, Chu Khiêm nhận được thông báo từ hệ thống ——
Số lượng và màu sắc vòng tay đã thay đổi: Cam – 11 vòng; vàng – 21 vòng; lục – 25 vòng; la – 17 vòng; chàm – 12 vòng; tím – 25 vòng
“Chà… Tới hiện tại thì không có giảm số lượng ngoại trừ màu lục và màu tím. Nếu màu tím là Phi Độ thì màu lục cũng chỉ có thể là Đào Hồng. Cuối cùng ——”
Chu Khiêm bế rồng con lên, thì thầm vào tai nó, mắt mang ý cười: “Nhóm Tiểu Tề sẽ an toàn. Từ Dương tự mình đối phó với ta và anh Trụ, anh ta còn cung cấp nhiều thông tin nữa, ta có thể dựa vào thông báo về số lượng và màu sắc của các vòng tay từ hệ thống để đoán ra cuối cùng anh ta sẽ phản bội lại đội màu tím của mình.”
“Nhưng quân đoàn Phi Độ có nhiều người như vậy… Đa phần những người còn lại không hề biết chuyện này. Những người lính khi ủng hộ nhà vua bỗng phát hiện ra nhà vua ấy đã luôn nung nấu ý định phản bội, luôn chờ cơ hội gi3t chết mình thì họ sẽ làm gì đây?”
Nụ cười của Chu Khiêm càng thêm sung sướng: “Thậm chí là nếu cuối cùng hệ thống công bố “số lượng định mức” nhỏ hơn con số “7” thì sao? Từ Dương bảo anh ta, Từ Phi Vũ đã có sẵn hai vị trí, như vậy trong năm thân tín kia sẽ có người phải chết.”
“Hoặc nếu con số đố không nhỏ hơn 7 thì cũng không sao. Chỉ cần 5 thân tín đó cho rằng như vậy là được. Ta hi vọng Tề Lưu Hành, Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ là trò giỏi hơn thầy, sau khi thâm nhập vào khu vực của kẻ thù sẽ náo loạn đến mức tạo ra một trận gió tanh mưa máu.”
Thấp giọng nói xong, Chu Khiêm lại xoa đầu rồng con: “Chậc, đột nhiên nhớ ra con còn nhỏ, lỡ như ta dạy hư con thì sao?”
Rồng con liền lắc đầu, “a” một tiếng, lại dụi đầu vào trong ngực của Chu Khiêm, cái đuôi lúc lắc quấn lấy cánh tay anh.
Ngay sau đó, cổ của nó bị một bàn tay rắn chắc túm lấy.
Bạch Trụ túm nó lên cao: “Để Chu Khiêm nghỉ ngơi một lát.”
Rồng con quay đầu nhìn Bạch Trụ, mày nhăn lại, biểu tình vô cùng bất mãn.
Bạch Trụ nhìn nó, vỗ vỗ đầu nó: “Điểm kỹ năng cũng giảm nhiều rồi. Con cũng đi nghỉ đi.”
Rồng con khó chịu lắc đầu, Bạch Trụ giơ ngón trỏ lên ngay giữa mi tâm của nó, biến nó lại thành cái vảy, im lặng nằm trong lòng bàn tay y.
Chu Khiêm nhận lấy chiếc vảy từ Bạch Trụ rồi bỏ vào túi hành lý, lắc lắc đầu: “Không được rồi, anh với con trai không hòa thuận với nhau chút nào.”
Bạch Trụ: “Nó không còn nhỏ, phải tự mình bươn chải rèn luyện ở bên ngoài.”
Chu Khiêm cười, nắm lấy tay Bạch Trụ: “Ừm, nên để nó nghỉ ngơi một chút, lát nữa em có nhiệm vụ dành cho nó.”
Nói đến đây, nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng Chu Khiêm dừng mắt ở nơi từng là đỉnh núi Tử Vụ.
“Đi thôi anh Trụ.”
“Em muốn đi đâu?”
“Chiếm núi làm vua. Anh là tướng quân duy nhất của em.”
“Được. Thật vinh hạnh.”
Một lát sau, Chu Khiêm và Bạch Trụ dẫn rồng con rà soát khu vực này một lần cuối.
Đúng như Từ Dương nói, nơi này không hề có một món vũ khí nào. Chu Khiêm kiểm tra số lượng đạn, đúng là chỉ có ba viên đạn.
Nắm lấy vũ khí duy nhất hiện có, Chu Khiêm và Bạch Trụ đã thu thập được 12 vòng tay màu vàng, sau đó họ bắt đầu —— leo lên đỉnh núi Tử Vụ.
Đây là thành phố Lam Cảng đã sụp đổ, có lẽ câu chuyện về hai cha con Ma Vương không còn tồn tại nữa.
Trên đỉnh núi có vài cây tùng, trong thế giới không trăng không sao, ánh sáng không thể soi rọi bất kỳ thứ gì, kể cả cảnh thiên nhiên hoang vu tươi đẹp này. Hàng cây tùng phủ một lớp sương mù mờ xám, không biết trong tương lai thành phố này có thể khôi phục lại dáng vẻ như xưa hay không.
Đối với nhiều người, những sắc màu chói lọi, rực rỡ ở thành phố Lam Cảng quá mức phù hoa.
Nhưng Chu Khiêm lại rất thích.
Lần đầu tiên anh đến thành phố này, những ánh đèn neon tràn ngập các con đường, nhìn ra xa là dòng người kéo dài không thấy điểm cuối. Bọn họ đều gặp mặt nhau ở đây trong một sắc thái thơ mộng, huyền ảo.
Chu Khiêm ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt, trong tâm trí chợt lướt qua hình ảnh trước đây của thành phố này, sau đó tiếp tục tập trung vào phó bản hiện tại.
Vừa rồi anh và Bạch Trụ vừa thu thập vòng tay vừa im lặng tra xét xung quanh.
Dựa vào các giác quan nhạy bén của người chơi cấp Thần, Bạch Trụ có thể dễ dàng phân biệt được khu vực nào có nhiều người, có ai đang tới gần, những người này hành động mau lẹ, dường như đang hành quân, hiển nhiên là đang nghe theo sự chỉ huy của ai đó.
Chu Khiêm có thể nhận thức được tình cảnh của mình rõ ràng hơn qua lời cảnh báo từ Từ Dương.
Từ Dương nói không sai, hai làn sóng quân từ hai hướng khác nhau đang đến gần khu vực này, không biết trong bao lâu, họ sẽ hoàn toàn bao vây toàn bộ.
Chu Khiêm biết rõ trong đó chắc chắn có một người là Kha Vũ Tiêu.
Và anh và Bạch Trụ sẽ thành cá ở trong chậu. Khi hệ thống công bố “số lượng quy định”, thậm chí là trước cả khi đó, quân đoàn Đào Hồng và Từ Dương sẽ ra tay kết liễu anh.
Ngoài ra, tình huống có chút bất lợi với họ là —— bây giờ Chu Khiêm không thể ra ngoài tra xét. Tin tức mà anh có được về phó bản là vô cùng hữu hạn.
Tuy nhiên, Chu Khiêm và Bạch Trụ điềm nhiên nắm tay nhau đứng trên đỉnh núi hệt như đang đi hẹn hò.
Anh lại gọi rồng con đã được nghỉ ngơi đầy đủ, bổ sung xong các giá trị kỹ năng và triệu hồi linh hồn của Cao Sơn. Đưa một số vòng tay vàng cho Cao Sơn, Chu Khiêm trịnh trọng nói: “Cậu Sơn, tôi sẽ giải thích tình huống phó bản này cho cậu biết một chút ——”
Cao Sơn nói: “Tôi tỉnh. Tôi có thể nghe thấy. Tôi đã nắm được phần lớn nội dung. Anh muốn tôi làm gì?”
“Tốt quá.” Chu Khiêm nói: “Ngoại trừ quân đoàn Hồng Đào và Phi Độ, thật ra phần lớn người chơi vào phó bản này không có theo đội nhóm nào riêng lẻ. Trước khi hệ thống công bố quy tắc, chúng ta cũng đã gặp rất nhiều người chơi khác, họ cũng là những người vừa lên cấp S và đến đây lần đầu tiên, ngoài ý muốn bị cuốn vào vụ việc này.”
“Bây giờ cậu cần phải thuyết phục họ gia nhập vào đội của tôi. Anh nói với họ rằng quân đoàn Đào Hồng và Phi Độ đều sẽ phản bội họ, đẩy họ vào chỗ chết. Chỉ có tôi mới có thể giúp họ sống.”
“Hiện tại tên của tôi hẳn cũng đã có giá trị rồi. Đây là điều thứ nhất.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thứ hai, cậu tìm nhóm Ẩn Đao, trong ứng ngoại hợp với họ, phối hợp cùng nhau. Thứ ba ——”
Tạm dừng một chút, đôi mắt Chu Khiêm hơi tối lại, anh nói tiếp: “Nếu cậu gặp Vân Tưởng Dung, muốn thuyết phục cô ấy đến đây hay không thì tùy ý cậu.”
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Đánh giá:
Truyện Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Story
Quyển 2 - Chương 157: Thế giới của Thần
10.0/10 từ 49 lượt.