Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 116: Yến tiệc Hồng Thần (4)

377@-
Nghe xong lời của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ vẫn không yên tâm. Hắn cảm thấy Chu Khiêm vẫn còn muốn quan sát thêm điều gì đó từ mình. Nhưng nếu không có Chu Khiêm, có lẽ hắn đã chết từ lâu, nghĩ đến đây, Hà Tiểu Vĩ không do dự nữa, nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị đi về phía ba NPC.

Nhưng khi hắn còn chưa cất bước rời đi, Chu Khiêm đã túm bả vai của hắn lại.

“Chờ chút.” Chu Khiêm nói.

“Con tôi quay về rồi.” Chu Khiêm nói xong câu này thì tạm thời im lặng.

Hà Tiểu Vĩ xoay người muốn hỏi thì nhìn thấy một chú rồng con màu xanh biển đang đứng trên vai Chu Khiêm, thủ thỉ gì vào tai anh.

Một lát sau, Chu Khiêm ngẩng đầu, nhìn Hà Tiểu Vĩ rồi nói: “Bao, búa, kéo, kéo bao, búa. Sáu lượt chơi đầu anh cứ ra theo trình tự này.”

Hà Tiểu Vĩ sáng cả hai mắt, chà xát tay, thấp giọng hỏi: “Có nghĩa là gì? Cứ như vậy thì tôi sẽ thắng? Hay là thua?”

“Kết quả cuối cùng như thế nào thì như tôi đã nói, tùy ý. Nhưng sáu lượt chơi đầu anh cứ đi như vậy, kéo dài thời gian.” Chu Khiêm nói.

“Chỉ là… kéo dài thời gian?” Hà Tiểu Vĩ nhíu mày.

“Đúng vậy. Tôi cần thêm một ít thời gian để tìm thêm manh mối của trò chơi này.”

Chu Khiêm nói: “Vẫn chưa biết trò chơi này phải tiến hành theo trình tự như thế nào. Dù đã biết ai thắng ai thua thì cũng không thể tránh khỏi kết cục phải chạy vòng quanh bốn vòng tròn. Anh kéo dài thời gian là được, còn lại cứ giao cho tôi.”

Tuy đã quen biết Chu Khiêm một thời gian những Hà Tiểu Vĩ ít khi nói lời giận dỗi với Chu Khiêm. Tất nhiên không tính đến những lần liên quan đến việc bị đối phương chọc ghẹo.

Cho đến bây giờ, Hà Tiểu Vĩ đã hoàn toàn tin tưởng vào Chu Khiêm, lập tức lẩm nhẩm học thuộc trình tự ra kéo, búa, bao hai lần, trưởng làng bắt đầu thúc giục, hắn bèn phải đi về phía giữa sân.

Ba NPC khác bao gồm hai nam một nữ, sau khi Hà Tiểu Vĩ tham gia thì trở thành cục diện ba nam một nữ.

Hà Tiểu Vĩ ra chiêu 6 lần theo lời dặn của Chu Khiêm, quả nhiên, 6 lần này đều có sự xuất hiện đồng loạt của kéo, búa, bao.

Tiếp tục vòng thứ bảy.

Hà Tiểu Vĩ không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không mà hắn cảm thấy ánh mắt của hai nam một nữ còn lại nhìn hắn có chút khác thường.

Hắn nuốt nước bọt, nhìn về phía sau, trong lòng khẽ rơi lộp bộp vì phía sau khá hỗn loạn, trong khoảng thời gian hắn không thể dễ dàng tìm ra bóng dáng của Chu Khiêm, cũng chỉ có thể nghe theo lời đối phương  —— cứ tùy ý ra, một thắng một thua, mặc cho số phận.

Trong vòng thứ bảy, Hà Tiểu Vĩ và một người đàn ông cao lớn đều ra kéo, còn người thanh niên gầy yếu và cô gái đều ra bao. Cho nên vòng thứ tám chỉ còn lại Hà Tiểu Vĩ PK cùng với người đàn ông cao lớn.

Trước khi ra chiêu, Hà Tiểu Vĩ nuốt ngụm nước bọt thứ ba, hắn lo lắng đến mức hai tay đều phát run, để củng cố tinh thần, hắn quay đầu lại nhìn Chu Khiêm, đôi mắt của đôi phương sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, hắn hít một hơi trấn tĩnh trái tim đập nhanh, cuối cùng giơ tay xuất chiêu với người đàn ông cao lớn  ——

Trong lúc đó, nhân lúc Hà Tiểu Vĩ đang kéo dài thời gian, Chu Khiêm đang tìm kiếm manh mối khác.

Vừa rồi anh có thể xác định giúp Hà Tiểu Vĩ nên ra thứ gì để kéo dài thời gian là nhờ có công của rồng con.

Khả năng quan sát, trí nhớ và thân pháp của rồng con rất lợi hại.

Trước khi trò chơi kéo, búa, bao bắt đầu, Chu Khiêm đã lượn quanh một vòng qua ký ức của rồng con. Nó đã nhớ kỹ được thói quen ra kéo, búa, bao của ba NPC kia.

Chu Khiêm có thể căn cứ theo thói quen của họ để phỏng đoán trình tự ra chiêu, sau đó dặn dò Hà Tiểu Vĩ. Mục đích của anh chỉ dừng ở mức hòa, kéo dài thời gian, không cần Hà Tiểu Vĩ phải thắng hay thua.

Lỡ như trong quá trình tham gia những người đó đột nhiên sửa thói quen cũng không sao.

Vì khi người chơi ra tay, đổi thói quen ra kéo, búa, bao cũng chỉ còn hai lựa chọn khác. Như vậy thì hai lần thế hòa cũng đã đủ để Chu Khiêm tận dụng thời gian.

Dặn dò Hà Tiểu Vĩ xong, Chu Khiêm xoa đầu rồng con, cười nói: “Long Long nhà chúng ta thật giỏi. Vì cha của con mạnh thật mạnh, đúng không?”

Nói xong, Chu Khiêm xoay đầu, đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ ở phía sau cách đó không xa.

“Em khen rồng con. Còn anh là rộng bự.”

Trêu chọc một câu, chợt thoáng thấy động tác của bà chủ quán trọ Thát Nhĩ, Chu Khiêm giơ ngón trỏ làm động tác im lặng với Bạch Trụ, sau đó xoay người đi về phía bà chủ.

Cách đây không lau, khi trò chơi kéo, búa, bao vừa bắt đầu, Chu Khiêm vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Thát Nhĩ. Anh chú ý thấy Thát Nhĩ tìm ba người không chơi trò chơi ở trong quảng trường, sau đó nói gì đó, có lẽ là dặn dò.

Ba người liền đi về phía quán trọ.

Bây giờ Chu Khiêm đi về phía Thát Nhĩ là vì ba người kia đã quay lại từ quán trọ.

Mỗi người đều dùng một chiếc xe có lót một tấm ván gỗ, kéo ba thứ đến đây.

Người đầu tiên kéo một xe chất đầy bí đỏ, người thứ hai kéo một xe chất đầy quần áo lố lăng và mặt nạ quỷ, người thứ ba kéo một nồi thịt to, bên cạnh đó còn có rất nhiều chén.

Khi nhóm Chu Khiêm vừa vào trò chơi đã từng nhìn thấy bảy nồi sắt nấu thịt hầm như thế này. Có lẽ đây là một trong bảy cái nồi đó.

Nhưng… Thịt này dành cho ai ăn?


Nhớ lại quãng đường đi từ quán trọ Thát Thát đi đến quảng trường, ngoại trừ đầu bức tượng hướng về phía tây chuyển thành màu xanh và tấm kính thủy tinh trên tầng hai, Chu Khiêm còn nhớ đến một chi tiết —— ngoại trừ quán trọ, mỗi nhà trong làng đều nuôi chó, hơn nữa còn là lông thuần trắng.

Chu Khiêm đã có một ít suy đoán, lại thấy người thứ ba đang khuân nồi sắt xuống khỏi tấm ván gỗ của xe kéo, đặt ở bên cạnh quảng trường, cầm một cái vá sắt to, múc thịt ở trong nồi vào trong chén.

Đi về phía trước vài bước, Chu Khiêm băng xuyên qua đám người, đi thẳng đến trước mặt Thát Nhĩ.

Tươi cười với đối phương, Chu Khiêm hỏi: “Bà chủ xinh đẹp, có thể hỏi bác một chút việc được không ạ?”

Được khen “xinh đẹp”, Thát Nhĩ có vẻ rất vui vẻ, bà múc một muỗng thịt, bỏ vào trong chén, hỏi Chu Khiêm: “Cậu muốn hỏi chuyện gì?”

“Thịt này là cho ai ăn?” Chu Khiêm hỏi.

Thát Nhĩ cười không đáp, Chu Khiêm lại hỏi: “Chó của người dân nơi đây được nuôi khá tốt. Là cho chúng ăn ư?”

Thát Nhĩ thâm sâu khó lường liếc mắt nhìn chu Khiêm, cuối cùng nói: “Người dân trong làng cho rằng động vật là tinh linh có thể tiến vào dị giới, động vật có màu lông thuần trắng có thể giao tiếp được với người ở dị giới.”

Chu Khiêm hỏi: “Mọi người cẩn thận chăm sóc cho những chú chó, còn đặc biệt hầm thịt cho chúng ăn vào tối nay, là để chúng giao tiếp với người của dị giới, bảo vệ cho mọi người sao? Vậy thì nó rất quan trọng.”

Thát Nhĩ nói: “Chó, bí đỏ, và những trang phục kia rất quan trọng.”

“Chó có thể giao tiếp với người của dị giới, giúp chúng tôi phân biệt được người của dị giới, khi có nguy hiểm, chúng sẽ cảnh báo cho chúng tôi trước tiên.”

“Bí đỏ và trang phục quái dị có thể giúp chúng tôi giả trang thành người dị giới, sợ các cậu sợ hãi, tôi cũng có chuẩn bị cho các cậu một ít, bây giờ đến đây lấy, lát nữa nhớ mặc vào. Trên đường về quán trọ, các cậu sẽ không cần sợ nữa.”

Nghe vậy, Chu Khiêm dời mắt khỏi Thát Nhĩ, nhìn về phía bốn vòng tròn người ở trên sân.

Nếu ban đầu anh không cảm thấy gì thì bây giờ anh lại có cảm giác không ổn.

Khi anh vừa đến, tất cả mọi người đều đang ngồi, bên trong có nam nữ, già trẻ, khi nhìn qua không thấy có điểm gì khác thường.

Nhưng sau khi trò chơi kéo, búa, bao bắt đầu, để trò chơi tiến hành thuận lợi hơn, những người này bắt đầu đứng lên di chuyển.

Cho nên Chu Khiêm mới phát hiện ra một việc —— tốc độ di chuyển của dân làng đặc biệt nhanh.

Cho dù là những thiếu niên gầy yếu hay là cụ già tóc bạc, sau khi chơi xong lượt của mình, họ sẽ đi vào trong đám đông, quan sát những người khác thi đấu. Và khi đó, Chu Khiêm mới thấy được rằng họ không chỉ có tốc độ nhanh chóng mà thân thủ cũng vô cùng linh hoạt.

Chu Khiêm còn chú ý thấy có một ông lão lớn tuổi lưng còng, khi đang xem trận chung kết thì bị xô đẩy nên té ngã, nhưng chỉ lảo đảo, có thể dễ dàng né tránh được ba, năm người liên tục, hành động thoăn thoắt không hề vụng về, giống như là một trận gió thổi qua, ông lão liền di chuyển một quãng dài trong chớp mắt.

Kể cả ba NPC đang thi đấu với Hà Tiểu Vĩ cũng như vậy.

Khi Chu Khiêm nhìn qua, một nam một nữ đã thua cuộc, chỉ còn lại Hà Tiểu Vĩ và một người đàn ông cao lớn. Một nam một nữ này quay về vị trí của mình ở phía đông và phía tây, thiếu niên nhoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu, dùng tốc độ nhanh như chớp biến mất. Còn cô gái sau khi lấy đà, nhảy một cái, đã quay về vị trí của mình ở phía tây.

Trước khi nhìn thấy những điều này, Chu Khiêm cũng không biết nên thắng hay nên thua, đưa ra một kết quả chắc chắn cho cuộc tranh luận của hai cô gái và Hà Tiểu Vĩ.

Nhưng sau khi Chu Khiêm quan sát được tính chất đặc biệt của nhóm NPC, anh đưa ra một suy luận —— những người này muốn giành chiến thắng.

Như vậy có khả năng xảy ra tình huống nguy hiểm đối với những người thua cuộc phải đi “gác đêm”.

Ở trung tâm quảng trường cách đó không xa, Hà Tiểu Vĩ và người đàn ông cao lớn đang chuẩn bị vòng thứ 8.

Lúc này, đám đông hỗn loạn đã quay về vị trí của mình, tạo thành bốn vòng tròn như ban đầu.

Ai nấy cũng đều tò mò, kích động, khẩn trương nhìn về trận đấu cuối cùng, cùng lúc đó, ánh mắt của họ cũng lập lòe tia khác thường.

Trận chiến cuối cùng chuẩn bị nổ ra, Chu Khiêm vẫn chưa quay về chỗ của mình ngay.

Vì anh còn phát hiện ra một điều lạ thường khác —— thông qua những hành động ngắn ngủi của những người này trong lúc họ đứng lên di chuyển, Chu Khiêm còn nhận thấy trang phục của họ có điểm đặc biệt.

Trong nhóm người ngồi ở phía đông, trên vạt áo của đàn ông và dưới góc váy của phụ nữ đều có hình ảnh một mặt trời.

Quần áo của nhóm người phía tây cũng như vậy, nhưng hình ảnh là ngôi sao.

Phía nam là mặt trăng.

Phía bắc là đám mây.

Nhóm có hình mặt trời, ngôi sao, mặt trăng đều có 16 người, có thể tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh để chơi ném khăn.

Nhưng nhóm có hình đám mây chỉ có 8 người dân, cuối cùng cộng thêm 8 người chơi, hay nói đúng hơn là lính “Mặc Chi Quốc” đến tị nạn, gia nhập cùng họ thì mới có thể tạo thành một vòng tròn 16 người.

Nắm chặt thời gian phút chót, Chu Khiêm hỏi Thát Nhĩ: “Những người ngồi ở những vòng tròn khác nhau thuộc những gia tộc khác nhau?”

“Đúng vậy. Gia tộc Nhật, gia tộc Nguyệt, gia tộc Tinh, gia tộc Vân. Đây là bốn gia tộc lớn.”


Thát Nhĩ nhìn Chu Khiêm, cười: “Mỗi gia tộc đều hy vọng có thể giành được thắng lợi trong trò chơi, tất cả cũng vì danh dự của gia tộc mình.”

Thát Nhĩ nói xong, tiếp tục cúi đầu múc thịt, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, Chu Khiêm nghe thấy trưởng làng công bố: “Hay lắm, xin chúc mừng, A Uy đã chiến thắng!”

A Uy là người đàn ông cao lớn.

Trong trận đấu vừa rồi, Hà Tiểu Vĩ ra kéo, người đàn ông cao lớn ra búa.

Một lát sau, trưởng làng tiếp tục chủ trì, mọi người quay về vị trí ngồi của mình.

Người đàn ông cao lớn tên A Uy nhận lấy một chiếc khăn trắng tinh từ trưởng làng, sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm một người ở phía đông.

Hắn thuộc vòng tròn ở phía nam.

“Bây giờ người ném khăn là một người đàn ông cao lớn, người ấy sẽ ném khăn cho ai đây? Thật là chờ mong quá đi…”

Nhóm NPC bắt đầu vỗ tay và hát ca dao.

Lúc này, A Uy từ từ đi từ vòng tròn phía nam lên phía bắc.

Vòng tròn ở phía bắc là vòng tròn của gia tộc Vân và 8 người chơi.

Hà Tiểu Vĩ nhìn động tác của người nọ, tim đập như trống dồn, nhỏ giọng nói với Chu Khiêm: “Khiêm! Tôi có cảm giác tên đó đang đi về phía tôi!”

“Ừm, tôi cũng thấy như vậy. Trong tình huống bình thường, anh không thể chạy đuổi kịp anh ta. Tốc độ của những NPC này rất kỳ quái.” Chu Khiêm nói.

Hà Tiểu Vĩ: “Đm, vậy tôi phải làm sao đây? Tôi có thể thua được không?”

“Thắng thua bây giờ không quan trọng. Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, điểm bị trừ vẫn có cơ hội sửa lại. Người thua phải đi gác đêm, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc tử vong.” Chu Khiêm nói: “Bây giờ anh cần phải chú ý đến lệnh cấm.”

“Đúng vậy. A Uy là một tên to cao, nếu hắn ném khăn cho tôi, trong tình huống bình thường, tôi sẽ thua. Sau đó tôi sẽ là người ném khăn tiếp theo. Con mẹ nó…”

“Sao tôi biết nên ném khăn và nên chạy như thế nào đây?”

Trên trán Hà Tiểu Vĩ, mồ hôi túa ra như mưa.

Nhìn thấy người đàn ông cao lớn cách mình càng gần, hắn nhịn không được mà nói: “Chúng ta làm trái với lệnh cấm sẽ có hậu quả gì?”

“Hậu quả cụ thể tạm thời không biết, nhưng đây là nhắc nhở chúng ta nhận được trước khi vào phó bản, chứng tỏ nó rất quan trọng.” Chu Khiêm nói: “Chúng ta là người tị nạn đi đến đây. Có lẽ người dân ở đây sẽ tạo ra một ít hạn chế với chúng ta, tránh việc chúng ta gây nên phiền toái.”

“Phó bản này có liên quan mật thiết đến ma pháp, truyền thuyết, thần thoại. Những thứ như nguyền rủa, cấm chế đều là những thứ thường thấy ở trong thần thoại, cho nên không được thiếu cảnh giác.”

“Tôi nghĩ rằng hiện tại chúng ta có ba lệnh cấm, có lẽ sau này vẫn sẽ còn những lệnh cấm k hác.

Vừa nghe Chu Khiêm nói, Hà Tiểu Vĩ vừa sốt ruột: “Chúng ta nên làm gì với những lệnh cấm ấy đây?”

Chu Khiêm quay đầu, nhìn qua trưởng làng ở vị trí trung tâm quảng trường, lại nhìn thoáng qua khu vực ở bên ngoài, rồi lại nhìn những người đứng vây xem chung một chỗ với Thát Nhĩ.

Khi đó bà ta đã múc hết thịt ra từng chén, đang tươi cười theo dõi trò chơi.

Dời mắt, Chu Khiêm chuyển động tay dưới ống tay áo rộng, Hà Tiểu Vĩ ở bên cạnh nhìn thấy một góc khúc xương: “Cậu dùng vũ khí?”

Chu Khiêm gật đầu: “Khi nãy tôi có nhờ Cao Sơn giúp mình một việc. Bây giờ cậu ấy đang ở trong trạng thái linh hồn, không bị ai nhìn thấy, nhưng cậu ấy có thể sử dụng giá trị sinh mạng của tôi để thành hình trong một thời gian ngắn, tiếp xúc với thế giới vật chất.”

Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ nói rất nhỏ, quảng trường rộng lớn, vang vọng tiếng ồn ào la ó, khó ai nghe thấy được cuộc đối thoại của họ. Nhưng Vân Tưởng Dung lại vô cùng nhạy cảm với hai chữ “Cao Sơn”, cho nên liền nhíu mày nhìn về phía Chu Khiêm.

Chu Khiêm đối diện tầm mắt với cô, hơi nhướng mày, tạm thời không để ý đến.

Lúc này, anh nhìn thấy A Uy đã chạy đến vòng tròn phía bắc, hơn nữa tốc độ cũng đã tăng lên. Khoảng 10 giây sau, hắn liền dùng tốc độ cực nhanh chạy quanh một vòng tròn 16 người, chỉ để lại một bóng ảnh mơ hồ.

Đến khi mọi người phản ứng lại, bóng ảnh đã sắp biến mất không còn thấy rõ.

Đúng lúc này, một bà lão lớn tuổi ngồi bên cạnh Hà Tiểu Vĩ hận sắt không thành thép rống giận với hắn: “Là cậu! Nhanh chân đuổi theo! Cậu tham gia nhóm của chúng tôi cũng đại biểu cho vinh quang của chúng tôi!”

“A Uy sợ màu đỏ. Cậu tìm thứ gì màu đỏ dọa nó đi! Nó thấy màu đỏ thì tốc độ sẽ chậm ngay!”

Hà Tiểu Vĩ đớ người ra một chút, cuối cùng tuân thủ theo quy tắc trò chơi, đứng lên đuổi theo.

Cùng lúc đó, người của gia tộc Vân ở vòng tròn phía bắc lấy một mảnh vải đỏ ra, liên tục đong đưa, ý đồ muốn cho A Uy nhìn thấy, sợ hãi mà giảm tốc độ, giúp cho Hà Tiểu Vĩ đuổi theo kịp.

Sau khi Hà Tiểu Vĩ rời đi, Bạch Trụ ngồi bên trái Chu Khiêm, cách một vị trí ở phía bên tay phải là Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu.

Bây giờ hai người đang cúi đầu thương lượng với nhau.

Thấy thế, Chu Khiêm liền kéo Bạch Trụ qua, lắng nghe hai người nói.

Tề Lưu Hành nói trước: “A Uy ném khăn ra phía sau Hà Tiểu Vĩ, Hà Tiểu Vĩ phản ứng chậm một chút thì những NPC ở vòng tròn phía bắc liền nôn nóng nhắc nhở anh ấy, ai cũng đồng lòng muốn giúp anh ấy đối phó với A Uy…”

“Tôi liền hiểu bản chất của trò chơi ném khăn này. Trưởng làng tuyên bố quy tắc có nói đến việc sẽ xếp hạng 64 người tham gia trò chơi, hơn nữa trong ấn tượng của chúng ta về trò ném khăn ở thế giới hiện thực, chúng ta sẽ dễ cho rằng… chúng ta chiến đấu cá nhân. Nhưng tình huống thì lại không phải như vậy!”

“Tôi nghĩ rằng một lát nữa lượt Hà Tiểu Vĩ ném khăn, anh ấy ném khăn cho người của vòng tròn khác, những người đó cũng sẽ nhắc nhở nhau… Hơn nữa còn tìm cách giúp nhau bắt được anh ấy, giống như người của vòng tròn phía bắc đang lấy vải đỏ ra dọa người đàn ông kia!”

“Đúng vậy, tôi cũng đồng ý với cách nhìn của Tiểu Tề.” Kha Vũ Tiêu gật đậu hưởng ứng: “Ở đây có bốn vòng tròn, mỗi người trong vòng tròn đều liên thủ hợp tác với nhau. Như vậy thì thắng thua cuối cùng sẽ được tính theo đơn vị vòng tròn chứ không phải cá nhân. Đây là một trò chơi tập thể. Có nghĩa rằng… Gác đêm vào buổi tối có thể có nguy hiểm lớn. Cho nê họ không muốn gác đêm.”

Chu Khiêm bỗng nhiên ngắt lời: “Hỏi hai người, ngoài hai điểm này ra, hai người còn nhìn ra thêm được điều gì nữa?”

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Khiêm, Tề Lưu Hành chợt nhớ đến khi còn ở phó bản Vườn Địa đàng Apple , khi gặp tình huống nguy hiểm, Chu Khiêm nhìn nhóm tín đồ hóa thành quái vật ở bên kia bờ hồ, giọng điệu nhàn nhạt hỏi mình một câu với bộ dạng “này, để anh đây kiểm tra chú em một câu”.

Dường như không muốn khiến Chu Khiêm thất vọng, cảm thấy mình không hề tiến bộ một chút nào, Tề Lưu Hành khoanh hai tay trước ngực, khổ tâm suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói: “Vừa rồi bà lão kia biết được điểm yếu của A Uy… Có khả năng rằng họ đã tổ chức trò chơi này rất nhiều năm. Còn có, ừm, còn có…”

“Còn có ——” Chu Chiêm nghiêm túc nói: “Vì sao vòng tròn phía bắc chỉ có 8 người?”

“Chẳng lẽ…” Tề Lưu Hành cau mày: “Liệu có phải… Ví dụ như vào năm trước, năm trước cũng tổ chức trò chơi, mỗi vòng tròn cũng có 16 người, người của vòng tròn phía bắc thua, bọn họ phải đi gác đêm, sau đó… Sau đó có 8 người đã chết, cho nên năm nay chỉ còn lại 8 người.”

Chu Khiêm cũng có suy đoán như vậy.

Người của bốn gia tộc lớn luôn muốn giành chiến thắng trong trò chơi “ném khăn”, bọn họ cử những người có tốc độ, thân pháp linh hoạt tham gia trò chơi.

Gia tộc nào cũng không muốn thua, vì gác đêm sẽ gặp nguy hiểm lớn.

Gia tộc Vân chỉ còn 8 người có kỹ năng đặc biệt, vì những người còn lại đã chết từ trước khi thi đấu.

Chu Khiêm nghiêng đầu, híp mắt nhìn thoáng qua cuộc rượt đuổi giữa Hà Tiểu Vĩ và A Uy, nói: “Nhưng có thể nhận ra được một việc tốt có lợi cho chúng ta.”

“Việc tốt gì?” Tề Lưu Hành hiếu kỳ hỏi.

Chu Khiêm đáp: “Chứng tỏ gác đêm có thể gặp nguy hiểm, nhưng cũng không chắc chắn sẽ chết. Cho nên chúng ta không cần quá rối rắm về trò chơi ném khăn này.”

“Tôi hiểu rồi!” Tề Lưu Hành nói: “Gác đêm có nguy hiểm, nhưng không có liên quan đến lệnh cám về cửa sổ và ánh lửa, cho nên… Thắng thua không quan trọng trong trò chơi ném khăn.”

“Tạm thời có thể nghĩ như vậy. Tiếp tục quan sát. Chúng ta vẫn chưa biết cách làm sao vượt qua được phó bản này. Để tôi nhìn bên Hà Tiểu Vĩ ——”

Quay đầu nhìn, Chu Khiêm nhìn thấy gia tộc Nguyệt ở phía nam đã giành chiến thắng.

Gia tộc Vân ở phía bắc lấy màu đỏ đối phó với A Uy. Nhưng A Uy đã có phòng bị từ trước, trên đường chạy chưa hề quay đầu nhìn. Tốc độ của hắn quả thực quá nhanh, Hà Tiểu Vĩ tăng cường kỹ năng cũng không thể đuổi kịp.

Cho nên trưởng làng tuyên bố A Uy nhận được 2 điểm, Hà Tiểu Vĩ bị trừ 2 điểm.

Người ném khăn tiếp theo là Hà Tiểu Vĩ.

Hà Tiểu Vĩ không dám động, nhìn Chu Khiêm ở phía xa xa qua quảng trường rộng lớn, chờ đợi đối phương giúp đỡ.

Không được đi thuận chiều kim đồng hồ quanh Brega, không được đi ngược chiều kim đồng hồ quanh Tara, có nhiều người ở đây như vậy, hắn thật sự không biết ai là ai, đương nhiên không dám chạy loạn.

Trước khi Chu Khiêm trả lời, hắn tự cứu mình mà hô to lên: “Ai là Brega? Ai là Tara?”

“Đừng nói những gì không liên quan đến trò chơi!” Trưởng làng A Bốc ngăn lại, giọng điệu bén nhọn: “Đàn ông không được tùy ý dò hỏi tên của phụ nữ không quen biết!”

Trưởng làng đã chặt đứt mưu đồ hỏi tên của Hà Tiểu Vĩ.

Dù có cho hắn hỏi hay không hình như cũng không còn tác dụng gì —— nếu hai người kia thật sự đang ngồi ở đây, hắn không dám chạy đi đâu hết!

Hà Tiểu Vĩ chỉ có thể nhìn về phía Chu Khiêm theo bản năng.

Chu Khiêm gật gật đầu với hắn, sau đó cổ tay hắn rung lên, nhận được tin nhắn của Chu Khiêm: “Đi về phía trước, đừng đi lòng vòng, kéo dài thời gian một lát. Khoảng nửa phút.”

Ổn định lại tâm tình, Hà Tiểu Vĩ bước từng bước về phía trước, bảo đảm mình đi thành một đường thẳng. Nửa phút sau, hắn quả nhiên nhận được sự cứu trợ.

Chợt bên ngoài quảng trường vang lên tiếng loảng xoảng loảng xoảng, dường như có đồ vật kim loại nặng rơi xuống đất.

Nhìn qua nơi phát ra tiếng động, Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng lạ kỳ, nhanh chóng nhận ra được đang có chuyện gì xảy ra ——

Hai chú chó màu trắng đang đuổi theo một chú rồng con màu xanh biển, cả ba ùn ùn chạy từ trong làng ra, một đường đi về phía trung tâm quảng trường.

Ở con đường bên ngoài, rồng con chợt bay qua nồi sắt, hoàn toàn không thấy thứ bên trong nồi có gì hấp dẫn. Nhưng hai chú chó thì ngược lại, chúng như sói đói vồ mồi, đánh đổ nồi sắt hầm thịt xuống đất.

Hai chú chó vừa mới cắn một miếng thịt trên mặt đất, còn chưa kịp nhai thì chú rồng con bỗng nhiên chạy ngược về.

Đuôi của rồng con quất xuống mặt đất, hai miếng thịt liền bay vèo qua phía bên kia quảng trường, cuối cùng rồng con thu đuôi, biến mất ngay tại chỗ.


Hai chú chó tức giận vô cùng, phẫn nộ sủa “gâu gâu gâu” chạy về phía trước, cũng không biết là muốn tìm rồng con để tính sổ hay là vì thèm ăn mà tìm kiếm miếng thịt nóng hổi kia.

Người của bốn gia tộc, dù có tham gia hay không tham gia trò chơi, đều hốt hoảng, bất an la lên.

“Trời ơi! Chó trắng chạy loạn!”

“Chó nhà ai chạy…”

“Chúng ta quay về kiểm tra xem!”

Ngay lúc này, Chu Khiêm mỉm cười, lấy một cái loa từ túi hành lý ra, dùng nó để thông báo rộng rãi: “Tôi biết chủ của hai chú chó này là ai. Là của Tara và Brega. Hai người còn không nhanh chân đuổi theo bắt chúng lại đi? Nếu không, tối nay hai người có thể gặp nguy hiểm lớn đó.”

Một câu này của Chu Khiêm đã giúp cho tình hình ổn định hơn.

Vì ai cũng nghĩ thầm rằng  —— chỉ cần không phải chó nhà mình là được.

Trong bốn vòng tròn trên quảng trường, bất chợt có hai người một nam một nữ hốt hoảng đứng bật dậy, bọn họ đều trắng bệch cả mặt, kinh hoảng tột độ, điên cuồng đuổi theo hai chú chó trắng.

Ngay cả trưởng làng đang đen cả mặt nhưng vẫn nói: “Tìm chó trắng về rất quan trọng. Những người khác tiếp tục trò chơi.”

Tara và Brega đã bỏ chạy! Có thể né tránh hai lệnh cấm!

Hà Tiểu Vĩ vô cùng vui mừng, hí hửng nhìn về phía Chu Khiêm.

Dưới ánh hoàng hôn, gương mặt Chu Khiêm ráng hồng, nhận thấy được ánh mắt của Hà Tiểu Vĩ, anh cũng ngẩng đầu mỉm cười với đối phương từ xa.

Hà Tiểu Vĩ giơ ngón tay cái lên, cao giọng hô: “Khiêm ơi! Cậu đẹp trai quá!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghe vậy, nụ cười của Chu Khiêm càng xán lạn hơn.

Nhưng sau đó anh không thể nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ nữa. Cả Hà Tiểu Vĩ cũng vậy ——

Bạch Trụ bất động thanh sắc nghiêng người qua, dùng thân thể chắn giữa cả hai.

Chu Khiêm nheo mắt, hơi nghiêng đầu, sau đó cười toe với Bạch Trụ: “Anh Trụ, anh ghen?”

Bạch Trụ mỉm cười, vươn tay vén tóc đối phương, chỉ nói: “Ánh mặt trời rọi trên người em, rất đẹp.”

Khi nói những lời này, đôi mắt của Bạch Trụ cũng nhuốm đỏ ánh hoàng hôn.

Chu Khiêm lắng nghe, nhìn vào mắt y, trái tim đập thật nhanh.



Hà Tiểu Vĩ tùy tiện ném khăn vào một người ở gần mình, khi đang muốn bỏ chạy, rồng con vẫn còn nghe theo mệnh lệnh của Chu Khiêm đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, chở hắn chạy về phía vòng tròn phía bắc. Lần này, Hà Tiểu Vĩ chiến thắng quay về, chạy nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Chu Khiêm.

“Ôi chao Khiêm ơi, thật sự vô cùng cảm ơn cậu. Không có cậu tôi không thể làm gì được ——“ Hà Tiểu Vĩ cảm thán mà nói: “Đúng rồi, vụ muối là sao, cậu có thể nói cho tôi biết được không?”

Chu Khiêm không trả lời.

Hà Tiểu Vĩ nghiêng đầu nhìn, thấy đối phương đang phát ngốc mà nhìn chằm chằm Bạch Trụ.

“Này, Khiêm ơi? Muối? Natri clorua?” Hà Tiểu Vĩ vỗ vai Chu Khiêm.

Một lát sau, Chu Khiêm quay đầu liếc nhìn hắn, giọng điệu không hề thân thiện một chút nào: “Rất đơn giản. Đây là vấn đề quang học.”

Hà Tiểu Vĩ hiển nhiên không xem mặt đoán ý, tiếp tục hỏi: “Quang, quang học? Vật lý hả?”

Chu Khiêm lãnh đạm giải thích nhanh: “Đúng vậy. Quang học. Cửa kính trên tầng hai của quán trọ có màu xanh. Khi đốt natri sẽ sinh ra ngọn lửa màu vàng. Vật thể trong suốt chỉ có thể phản chiếu màu sắc tương đồng với nó. Cho nên, nếu bỏ thêm muối vào lò sưởi trong phòng sẽ sinh ra ngọn lửa màu vàng, không thể soi chiếu qua ô cửa kính.”

“Lệnh cấm không được qua đêm ở trong phòng có thể nhìn thấy ánh lửa ở ngoài cửa sổ đã được giải quyết.”

“Cho nên ——“

“Bây giờ anh đừng nói chuyện.”

“Hả?”

“Tìm thầy của anh đi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Học giỏi toán lý hóa ~
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần Truyện Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần Story Quyển 2 - Chương 116: Yến tiệc Hồng Thần (4)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...