Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 112: Chồng

337@-
Khi Chu Khiêm ra khỏi phó bản, Cao Sơn đã biến thành hồn cốt, quay về trong xương Thần, rồng con cũng biến thành một chiếc vảy nằm yên trong túi hành lý.

Cuối cùng, Chu Khiêm ở trong viện bảo tàng cùng với một mình Ngô Nhân.

Nhìn ở phía sau lưng mình, Chu Khiêm nhìn thấy một cái vạc, bên trên viết dòng giới thiệu qua loa —— “Vạc được chế tạo từ thời Trung cổ, có lẽ có tác dụng thần kỳ”.

Nhìn một vòng xung quanh, gian triển lãm này cũng không còn món đồ cổ nào khác, có lẽ đây là nơi vào phó bản Nồi nấu quặng phép thuật .

Căn phòng vuông vức, trên tường có một vài hoa văn kỳ quái.

Chu Khiêm hỏi Ngô Nhân ở bên cạnh: “Không biết ở đây còn món đồ cổ nào khác không, lỡ như món đồ đó lại ứng với một phó bản khác. Sao anh vào phó bản được?”

Ngô Nhân nói: “Sờ cái vạc này ba lần.”

“Nó không mở ra đối với tôi, có lẽ tôi sờ nó cũng không có tác dụng. Nhưng mà tôi khá tò mò, tôi muốn đi gian triển lãm khác xem thử. Chạm vào đồ cổ trong bảo tàng, có lẽ sẽ có một niềm vui bất ngờ nào đó chăng?”

Chu Khiêm tò mò nhìn ngắm xung quanh cái vạc và những bức tranh ở trong gian triển lãm.

Nhìn dáng vẻ của anh đúng là muốn đi thăm quan khu vực khác của bảo tàng.

Ngô Nhân nhớ ra điều gì, nhắc nhở: “Không phải cậu muốn gặp… cha của con trai nhà cậu sao?”

“À đúng rồi. Tôi phải liên lạc với anh ấy.”

Vừa dứt lời, Chu Khiêm bước ra khỏi gian triển lãm, không ngờ rằng lại nhìn thấy Bạch Trụ.

Đi qua gian triển lãm, Chu Khiêm mới nhận ra phong cách kiến trúc ở đây lại theo phong cách Trung Quốc, kiến trúc vuông vức cổ xưa có vẻ như không hợp với thành phố Lam Cảng sặc sỡ đèn neon, nhưng ngoài ý muốn lại phù hợp với khí chất của Bạch Trụ.

Dưới mái ngói phủ đầy tuyết, tuyết trắng cũng đã ngập đầy trong sân đình cổ kính.

Bạch Trụ cầm dù bằng một tay, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tuyết trắng xung quanh càng tôn thêm sự trầm tĩnh của Bạch Trụ.

Vấn đề duy nhất là… bây giờ anh ấy không nhìn mình.



Trong trò chơi, đối với người chơi bình thường, thuộc tính cơ bản sẽ có hai mục, giá trị sinh mạng và giá trị kỹ năng, cũng chính là thanh máu đỏ và thanh kỹ năng màu xanh.

Nhưng đối với người chơi cấp thần, thuộc tính còn có thêm một thanh nữa là giá trị tinh thần.

Người chơi cấp thần khi sử dụng kỹ năng sẽ tiêu hao giá trị tinh thần, khi giá trị tinh thần thấp đến một mức độ nhất định, vượt qua ngưỡng chấp nhập, người chơi cấp Thần sẽ tiến vào trạng thái phát điên.

Nhưng đối với Quy Nhi Tiên, đây lại là điểm đặc biệt của cô.

Thuật tiên đoán, thuật đọc tâm, có rất nhiều kỹ năng cô không thể khống chế được, đều là bị động tiếp nhận, thường xuyên vô thức phóng thích kỹ năng, tiêu hao giá trị tinh thần của mình.

Cô ít khi tự mình sử dụng tinh thần lực, khi tinh thần lực của cô quá thấp, cô sẽ vô thức hôn me, sau đó ngủ say ở trong mai rùa.

Cách đây không lâu, Quy Nhi Tiên vô thức lải nhải rất nhiều, cô kiểm tra lại hệ thống thì thấy giá trị tinh thần của mình không đủ, dưới tác dụng của cơ chế bảo vệ, cô bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lại vô thức đi trên mặt đất.

Bạch Trụ không nhìn thấy Chu Khiêm ra một lúc lâu, cố ý hỏi Quy Nhi Tiên và câu, liền thấy cô chuẩn bị ngã vào trong mai rùa.

Vươn tay ra, Bạch Trụ kéo tay cô một chút, thuật tiện truyền một ít giá trị tinh thần qua cho cô, lại nghe thấy Chu Khiêm gọi ——

“Anh Trụ.”

Một lát sau.

Ráng chiều.

Nhưng thành phố Lam Cảng không bao giờ có màn đêm, luôn luôn là những sắc đèn neon rực rỡ chói mắt. Tuyết rơi, đèn neon lấp lánh soi rọi dưới tuyết trắng.

Chu Khiêm và Bạch Trụ sóng vai đi cùng nhau.

Ngô Nhân và Quy Nhi Tiên đi theo ở phía sau.

Ngô Nhân đi một đường nơm nớp lo sợ, vì hắn luôn phải canh chừng Quy Nhi Tiên luôn trong trạng thái lảo đảo mơ màng luôn có khả năng cắm mặt xuống đất.


Trong quá trình đó, hắn lại nghe Chu Khiêm hỏi một câu: “Anh Trụ, nếu em và em gái rùa đen đều rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”

Ngô Nhân: “…”

Bạch Trụ đáp: “Anh sẽ không để em rơi xuống nước.”

Ngô Nhân: “…”

—— Đm người anh em cậu thật ngầu.

“Hình như từ nhỏ đến lớn em đã hỏi anh câu này rất nhiều lần.” Bạch Trụ nói tiếp.

“Thật à?” Chu Khiêm chắp hai tay ra sau lưng: “Em không nhớ gì hết.”

Bạch Trụ hỏi: “Có mệt không? Anh cõng em?”

Chu Khiêm cười: “Mệt. Anh cõng em đi.”

Ngô Nhân: “… Đm”.



Tối nay, mọi người tụ tập ăn cơm tối, sau khi ăn xong thì một nhóm về khách sạn, Chu Khiêm và Bạch Trụ đi bộ về biệt thự bên bờ biển.

Tham gia liên tục hai phó bản, Chu Khiêm rất mệt, lúc ăn tối cũng có uống vài lon bia, nên khi tắm đầu óc trở nên mơ mơ hồ hồ, bất tri bất giác ngủ quên.

Khi Chu Khiêm tỉnh lại, anh nhìn thấy Bạch Trụ đang ân cần ôm mình ra khỏi bồn tắm, quấn khăn tắm cho mình, ôm anh đi ra ngoài.

Khi lên lầu, Chu Khiêm ngáp một cái, mở mắt ra, hai tay quen thuộc ôm lấy cổ Bạch Trụ. Anh không dời mắt, chỉ híp mắt cười với y, vài giọt nước nhẹ nhàng rơi xuống trên hàng mi.

“Anh Trụ, quần áo của anh ướt hết rồi.” Chu Khiêm nói.

“Không sao.” Bạch Trụ nói: “Em ngủ đi. Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, hôm sau chúng ta vào phó bản.”

“Sao em cảm thấy hình như anh không vui?” Chu Khiêm hỏi.

“Không có.” Bạch Trụ ôm Chu Khiêm vào phòng ngủ, đặt đối phương xuống giường: “Anh đi lấy máy sấy cho em.”

Bạch Trụ vừa xoay người, Chu Khiêm đã nắm lấy tay y.

Hơi khựng người lại, Bạch Trụ ngồi xuống mép giường, nhìn Chu Khiêm, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Chu Khiêm lắc đầu, nhìn chằm chằm Bạch Trụ: “Khi nãy ăn cơm, em có tìm em gái rùa đen hỏi chuyện.”

Bạch Trụ: “Ừm?”

“Anh ghen hả? Hay là do em không nói gì với anh mà lại vào một phó bản khác nên anh tức giận?” Chu Khiêm nắm lấy tay đối phương: “Họ là bạn của em.”

Bạch Trụ: “Ừm.”

“Anh và họ không giống nhau.” Chu Khiêm nhìn y cười, đôi mắt sáng lấp lánh như sao xa: “Anh là bạn trai của em.”

“Ừ.” Bạch Trụ gật đầu, liếc mắt nhìn Chu Khiêm: “Anh biết rồi.”

Chu Khiêm quan sát biểu tình cảu Bạch Trụ, cong người ôm lấy eo y, dựa cả người qua, tựa cằm lên vai Bạch Trụ, nhẹ giọng nói: “Gọi là bạn trai cũng không đủ, hay là anh muốn em gọi anh là ——”

Chu Khiêm có vẻ hơi say, khóe mắt hơi ửng hồng, chóp mũi cọ lên vành tai Bạch Trụ, môi ngậm lấy tai y.

Sau đó Chu Khiêm nói tiếp, anh gọi Bạch Trụ: “Chồng ơi?”

Hai âm tiết anh cố tình nói thấp, nhưng lại kéo dài, đồng thời còn kéo theo chất giọng khàn khàn vì say.

Vì khoảng cách thân mật, Chu Khiêm có thể cảm nhận được từng thớ cơ bắp trên người Bạch Trụ đều đang căng chặt.

“Vậy…”


Chu Khiêm nhẹ nhàng thổi một hơi, khiến lỗ tai và cổ Bạch Trụ phiếm hồng, cười nói: “Quả nhiên, tiểu thuyết em đọc không sai chút nào. Anh thích nghe em gọi vậy hả?”

Bạch Trụ hỏi: “Rốt cuộc là em đọc tiểu thuyết gì?”

“Không nói cho anh biết.” Chu Khiêm nghiêm túc nói: “Trong đó có rất nhiều tên khốn nạn. Anh không được học theo.”

Bạch Trụ: “?”

Chu Khiêm: “Ví dụ như tag truy thê hỏa táng tràng*. Nếu gặp em thì em sẽ không bao giờ nhìn lại tên khốn đó, nghiền nát anh ta thành tro bụi. Sao có thể chấp nhận cho họ một cơ hội khác được?”

*: câu nói được sử dụng phổ biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình.

Nói xong, nghiêng mắt nhìn thoáng qua biểu tình có chút nghiêm túc của Bạch Trụ, Chu Khiêm không chọc y nữa, chống khuỷu tay lên vai y, hỏi: “Anh Trụ, hôm nay anh có gì đó không đúng, anh…”

Bạch Trụ nắm lấy tay Chu Khiêm, vuốt tóc anh, nói: “Em hiểu lầm rồi. Anh không có không vui. Anh chỉ đang suy nghĩ về thông tin mà nhóm Quy Nhi Tiên cung cấp thôi.”

“Tin gì cơ?” Chu Khiêm cũng bắt đầu đứng đắn hơn.

“Năm đó anh vào khu X, trước khi tiến hành phẫu thuật, anh có gặp một người.” Bạch Trụ kể: “Người đó tên là Thiệu Xuyên, huấn luyện rất nhiều người. Ví dụ như Quy Nhi Tiên, Huyết Ma.”

Chu Khiêm hỏi: “Ẩn Đao cũng vậy?”

Bạch Trụ lắc đầu: “Ẩn Đao chưa từng gặp Thiệu Xuyên, cũng không biết người này. Anh quen biết với Huyết Ma và Quy Nhi Tiên trước. Ẩn Đao là vô tình được ghi tham gia phó bản. Nhưng gần đây Thiệu Xuyên cũng đã chú ý đến Ẩn Đao, có lẽ sẽ gặp cậu ấy sớm thôi.”

“Còn nhóm người chơi thuộc đội của Thiệu Xuyên… Bọn họ có kỹ năng đặc biệt chuyên môn. Ví dụ như Huyết Ma chuyên môn ám sát, thân thể của người này có thể biến hóa thành máu. Quy Nhi Tiên thì có năng lực tiên đoán.”

“Cho nên người chơi cấp Thần cũng chia làm hai loại. Một loại là Ẩn Đao âm thầm luyện cấp, không biết về sau mạnh như thế nào; một loại là các anh, ngay từ đầu đã có thiên phú dị bẩm?”

Chu Khiêm hỏi: “Em không chắc lý giải được vì sao Thiệu Xuyên lại cố ý gom các anh thành một nhóm. Người này rốt cuộc…”

Bạch Trụ nói: “Tạm thời thì không có ác ý gì. Quy Nhi Tiên đã kiểm tra điều này từ trước. Anh chưa từng thấy cô ấy sai lầm trên phương diện này. Thật ra đã lâu rồi anh không gặp Thiệu Xuyên. Bây giờ người này bỗng nhiên muốn gặp anh. Hẳn phía sau có ẩn tình sâu xa. Ngoài ra ——“

“Từ nguồn tin khác, anh biết rằng Thiệu Xuyên chú ý đến em.”

“Người đó chú ý đến em vì em là người chăn chiên của anh sao?” Chu Khiêm hỏi.

“Không chắc.” Bạch Trụ nói: “Chưa có người chơi bình thường nào giống như em, trong thời gian ngắn đã tìm được 3 trên 7 vật phẩm có liên quan đến 7 nguyên tố sáng thế. Lần nào em cũng có thể tìm thấy nhiệm vụ ẩn trong phó bản. Tuy có liên quan đến biểu hiện của em nhưng có vẻ như hệ thống cũng cố ý dẫn đường cho em, cố ý mở phó bản cho em.”

“Giống như anh đã nói với em. Có vẻ như nó đã chọn em.”

Chu Khiêm suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Thiệu Xuyên… Có vẻ như đã tiếp cận đến bí mật sâu kín của trò chơi. Ít nhất thì người này biết được chuyện phẫu thuật của anh là như thế nào. Em có thể gặp người đó không?”

Bạch Trụ gật đầu: “Được, chúng ta hoàn thành phó bản, anh sẽ dẫn em đi cùng.”

Chuyện đứng đắn đã nói xong.

Chu Khiêm lại tiếp tục không đứng đắn.

Khi Bạch Trụ muốn đứng lên lấy máy sấy, anh lại nắm lấy tay đối phương.

“Chu Khiêm?”

“Anh Trụ, em cảm thấy anh… vẫn có gì đó không đúng.”

Có vẽ như nghĩ ra thứ gì đó mấu chốt, Chu Khiêm đứng dậy từ trên giường, đè bả vai Bạch Trụ ngồi xuống giường, cẩn thẩn đánh y một lượt.

Chu Khiêm: “Bỗng nhiên em phát hiện ra một vấn đề ——”

Bạch Trụ: “Vấn đề gì?”

“Em biết rồi. Có lẽ là em đã sai lầm ở đâu đó. Anh Trụ, có phải anh…” Đôi mắt đen láy của Chu Khiêm hấp háy: “Anh muốn đổi với em?”

Ngẩn người một lúc lâu, Bạch Trụ mới hiểu được Chu Khiêm nói gì, nương theo tư thế đang ngồi ở mép giường, Bạch Trụ thuận thế ôm eo Chu Khiêm, thì thầm bên tai anh vài câu.

Cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay của Bạch Trụ, lại nghe lời thì thầm của đối phương, tối hôm đó đã xảy ra một chuyện khắc sâu trong lòng Chu Khiêm.

Thật ra Bạch Trụ chưa nói gì cả. Nhưng Chu Khiêm vẫn có thể nghe hiểu ý tứ của đối phương ——

Tối hôm đó, gần như … làm sao mà một mình mình… có thể được?

Mặt mũi của Chu Khiêm có chút không chịu nỗi, vốn đang mượn hơi say để chọc Bạch Trụ, bây giờ lại mặt đỏ tai hồng.

Đẩy Bạch Trụ ra, Chu Khiêm bò vào trong chăn: “Em muốn ngủ.”

Anh hoàn toàn không còn mặt mũi để nói chuyện, khi còn nhỏ, anh từng theo mẹ tham gia một hôn lễ lãng mạn, sau đó về nhà anh liền nằm mơ —— anh mơ thấy mình gả cho Bạch Trụ.

Trong giấc mơ, Chu Khiêm mặc một chiếc váy cưới màu trắng, sau khi trao nhẫn với Bạch Trụ thì anh vào nhà vệ sinh.

Lúc đó, anh mới nhận ra mình vào WC nam, càng khiếp sợ hơn là anh đang mặc váy cưới, còn quấn khăn voan, quả thực là sợ đến mức tỉnh lại.

Chu Khiêm cảm thấy mình ở trong mơ đúng là ngốc chết, ấu trĩ đến mức không dám nhìn thẳng.

Ngoài ra, anh còn từng thắc mắc về giới tính của mình, còn đến gặp bác sĩ tâm lý để hỏi. Cho đến khi anh không còn nằm mơ thấy giấc mơ đó nữa, bóng ma tâm lý này mới từ từ biến mất.

“Gia đình của cậu vốn không tốt lắm, quan hệ của cha mẹ không tốt. Bình thường cậu cũng không cảm nhận được tình yêu của họ, cho nên càng có khát vọng về một gia đình lý tưởng và một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Đặc biệt sau khi cậu nhìn thấy một lễ cưới, trong lòng cậu đã xuất hiện khát vọng này, khát vọng chuyển hóa thành giấc mơ, đây là một điều bình thường. Đó là cuộc sống gia đình mà cậu mong muốn, cũng không đại biểu giới tính xu hướng tính dục của cậu có vấn đề.”

—— Khi đó, bác sĩ tâm lý đã nói như vậy.

Chu Khiêm nghiêm túc hỏi bác sĩ: “Nhưng vì sao tôi lại nằm mơ mình gả cho Bạch Trụ? Tôi là gay sao?”

Bác sĩ tâm lý: “Vừa rồi cậu nói rằng Bạch Trụ là lớp trưởng của cậu, trong học tập hay trong cuộc sống đều luôn chăm sóc cho cậu, đúng không?”

“Thật ra xét đến cùng, vẫn xuất phát từ vấn đề gia đình. Cậu thiếu thốn tình cảm gia đình từ cha mẹ, cho nên rất khát cầu về phương diện này, cuối cùng ký thác nó lên người bạn đời. Cậu còn nhỏ, cũng không đại biểu cậu chắc chắn chỉ thích đàn ông. Ví dụ như…”

“Cậu có từng chú ý đến bạn học nữ nào không?”

Bạn học nữ? Chú ý?

Chu Khiêm nói có —— là bạn hotgirl ở lớp bên cạnh tặng thư tình cho Bạch Trụ.

Bây giờ, Chu Khiêm buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện cũ.

Anh không biết anh có thích đàn ông hay không.

Nhưng anh biết anh chắc chắn thích Bạch Trụ.



Sáng sớm ngày tiếp theo, Chu Khiêm tỉnh dậy, cũng đã tỉnh rượu hoàn toàn.

Dưới lầu vang lên tiếng leng keng leng keng, có lẽ Bạch Trụ đang nấu bữa sáng.

Bỗng nhiên nghĩ lại về chuyện tối hôm qua, trong lòng Chu Khiêm có chút chột dạ.

Sao anh như vậy, còn Bạch Trụ lại không?

Trong đầu Chu Khiêm liền vang lên hồi chuông cảnh báo, con số trong lòng liền tăng lên 120%.

Vào phòng tắm rửa mặt xong, Chu Khiêm xuống lầu, hô một tiếng vào phòng bếp: “Em đi trước, có chút việc!”

Nói xong, Chu Khiêm liền rời khỏi biệt thự, chạy về phía khách sạn của nhóm Hà Tiểu Vĩ. Gõ cửa đánh thức mọi người dậy, dẫn họ vào quán cà phê cơm sáng gần đó.

Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu vừa tham gia phó bản, may mắn thoát được một kiếp.

Bây giờ ở trên bàn ăn chỉ còn Hà Tiểu Vĩ và Ngô Nhân.

Hà Tiểu Vĩ vẫn còn buồn ngủ: “Khiêm à… Có chuyện gì vậy? Sao cậu dậy sớm thế…”

Ngô Nhân vẫn có tinh thần hơn: “Có chuyện gì vậy? Trông cậu rất gấp gáp? Muốn bàn luận phó bản ngày mai à?”

Chu Khiêm: “Không có gì, có hơi giận anh Trụ.”

Ngô Nhân: “…”

—— Ngày hôm qua trông hai người còn ngọt ngào tình tứ với nhau lắm mà? Tối đó liền cãi nhau?


Lắc đầu, Ngô Nhân nhịn không được mà nói: “Chu Khiêm, cậu cũng không phải ngoại lệ rồi. Người yêu đương đều ra vẻ giống nhau cả.”

Chu Khiêm: “…”

Hà Tiểu Vĩ chớp chớp mắt, hỏi: “Rốt cuộc là bị làm sao?”

Chu Khiêm lại ngây ngẩn cả người.

Có vẻ như anh không thể uống rượu được. Dù đã tỉnh rượu từ sớm nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến thần kinh của anh trong thời gian dài, cho nên khi tỉnh lại, thần kinh có chút phấn khích, lại lao đầu chạy đi.

Bây giờ anh mới phát hiện ra dù có muốn nói nhưng anh không thể nói được gì trước mặt Hà Tiểu Vĩ và Ngô Nhân.

“Không có gì.” Chu Khiêm cào cào tóc: “Hai người từng yêu đương chưa?”

Ngô Nhân lắc đầu: “Tôi là người mù, nào dám gây khổ cho cô gái nào chứ?”

Hà Tiểu Vĩ lại gật đầu ngoài dự đoán của mọi người: “Rồi. Nhưng mà chia tay rồi.”

Chu Khiêm kinh ngạc hỏi: “Tại sao chia tay?”

“Sau khi tốt nghiệp thì không làm cùng một chỗ, cứ thế từ từ lạnh nhạt dần.” Hà Tiểu Vĩ thở dài: “Ôi cuộc sống…”

Ngô Nhân cũng thở dài: “Cuộc sống… Thật là khổ…”

“Không phải, Hà Tiểu Vĩ… Sao lại chia tay? Anh kể tỉ mỉ ra xem?” Chu Khiêm hỏi.

“Không kể không kể. Kể ra liền khó chịu. Không nên lột vết sẹo của tôi ra xem được. Dù là Khiêm cũng không được.”

Hà Tiểu Vĩ ngáp một cái, đứng lên: “Tôi qua quầy bên cạnh mua nước. Khiêm, cậu có muốn uống… nước táo không?”

Chu Khiêm liền lắc đầu: “Không cần.”

Hà Tiểu Vĩ: “Ơ? Gần đây tôi thấy cậu hay uống nó lắm mà. Tối hôm qua ăn cơm cậu cũng uống nhiều lắm. Không phải cậu thích nước đó hả?”

Chu Khiêm gật đầu: “Thích. Ban đầu thấy uống khá ngon, nhưng một lần uống quá nhiều thì ngán. Không được. Không, không uống. Bây giờ nhớ lại mùi vị kia tôi liền xây xẩm.”

Hà Tiểu Vĩ đã đi ra cửa ra vào.

Khi Chu Khiêm nói những lời này cũng đang nhìn theo hắn, vừa lú nhìn thấy Bạch Trụ đi đến cửa nhà ăn, có vẻ đi tìm mình.

Chu Khiêm chợt nhớ lại một chuyện cũ.

Khi còn đi học, có một quãng thời gian anh rất thích ăn kẹo dẻo của một nhãn hàng não đó, nếu trên đường đi học về không mua được, anh sẽ xụ mặt rất lâu.

Sau đó, Bạch Trụ đã mua rất nhiều kẹo dẻo, mỗi ngày đều mang cho anh rất nhiều, anh cũng vui vẻ ăn, ăn đến mức ê răng vì ngọt.

Ba ngày sau, khi Bạch Trụ lại mang kẹo dẻo đến, Chu Khiêm không chịu ăn nữa.

Cũng giống như Hà Tiểu Vĩ vừa hỏi, Bạch Trụ cũng hỏi anh như vậy, không phải em nói em rất thích hay sao.

Khi đó câu trả lời của Chu Khiêm cũng khá giống khi nãy, anh nói em ăn nhiều, cho nên ngán rồi.

Ở cửa quán ăn, thân hình cao lớn của Bạch Trụ đứng chắn ngay đó, che khuất hơn một nửa ánh sáng.

Nhìn thấy ngũ quan xinh đẹp của Bạch Trụ chìm trong bóng tối cùng với đôi mắt sâu không thấy đáy…

Chu Khiêm cảm giác được rằng anh vừa nhận ra được điều gì đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Khiêm: “Chồng ơi~”

Bạch Trụ: “Phó bản… Hệ thống… Thiệu Xuyên… Người chơi cấp Thần…”

Chu Khiêm: Anh ấy không yêu mình

Phó bản Yến tiệc Hồng Thần và vở kịch lớn chuẩn bị lên sóng ~
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần Truyện Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần Story Quyển 2 - Chương 112: Chồng
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...