Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Quyển 1 - Chương 68: Những bông hoa ác (25)
445@-Trên tòa tháp.
Sau khi rời khỏi tầng cao nhất, nhóm người chơi tiếp tục đi xuống từng tầng, phát hiện ngoại trừ tầng 10 có xương rồng bà thì tầng 9 đến tầng 1 đều rỗng tuếch, không có một ai, cũng không có thiết bị nào khác.
Như vậy, mảnh ghép cuối cùng có khả năng nằm ở tầng ngầm bên dưới, là nơi Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu đi đến.
Bốn người đứng trong thang máy xuống tầng -2, bất tri bất giác thảo luận với nhau ở trong đầu.
Tề Lưu Hành: Thu thập đủ 4 mảnh ghép ký ức thì chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ? Vậy thì nhiệm vụ chính này cũng khá đơn giản
Kha Vũ Tiêu: Thật ra không đơn giản lắm đâu, em nghe Ngô Nhân nói rồi đó, trạm thanh tẩy gia tăng điểm sinh tồn có thể bị “phá hủy”; nhưng những nơi giảm điểm sinh tồn sẽ luôn tồn tại. Phía sau có lẽ ẩn chứa âm mưu của người thiết kế trò chơi
Tề Lưu Hành: Ừm… Có lẽ em hiểu ý anh rồi…
Kha Vũ Tiêu: Khi điểm sinh tồn về 0, người chơi sẽ tử vong ngay lập tức, cùng lúc đó, điểm cũng có thể bị cướp đi. Trong giả thuyết như vậy, khả năng người chơi hợp tác với nhau là vô cùng nhỏ, họ sẽ luôn đề phòng, hoài nghi người khác
Luôn đề phòng và hoài nghi như vậy, sau khi tiến vào tường cao, phát hiện trạm thanh tẩy còn có thể bị phá hủy… Tiểu Tề, trong tình huống đó, em sẽ làm gì?
Tề Lưu Hành: Em sẽ sinh ra hai hoài nghi, thứ nhất, người chơi có số điểm cao dù sao cũng không sợ hãi, để đối phó với người chơi có số điểm thấp, có khả năng họ sẽ phá hủy trạm thanh tẩy; thứ hai, trạm thanh tẩy có thể cung cấp điểm sinh tồn cho người chơi, cũng không chắc có giới hạn hay không, có thể có hạn mức cao nhất. Như vậy ——
Một khi tìm được trạm thanh tẩy, đương nhiên em sẽ nạp điểm của mình càng cao càng tốt
Lúc này, Ngô Nhân cũng nói một câu trong đầu: Chúng ta không thể nạp điểm ở trạm A11 nữa, trạm thanh tẩy có thể cung cấp điểm sinh tồn cho người chơi đúng là có hạn mức cao nhất. Bây giờ chúng ta chỉ còn một trạm A12 là có thể dùng
Kha Vũ Tiêu: Sau khi vào tường cao, những nơi hạ thấp điểm sinh tồn rất dễ tìm thấy, ví dụ như bụi cỏ màu đen, khác với trạm thanh tẩy, những nơi này không thể bị phá hủy
Cũng có nghĩa rằng trong tình huống bình thường, người chơi sẽ cho rằng muốn giảm bớt điểm số thì có thể giảm bất kỳ lúc nào, nhiệm vụ tìm đủ 24 điểm cũng hoàn thành nhẹ nhàng; nhưng nếu trạm thanh tẩy có thể bị phá hủy, cơ hội tăng điểm sinh tồn lại bị chặt đứt
Cho nên, giống như Tiểu Tề vừa nói, khi vào phó bản này, người chơi sẽ lựa chọn nạp điểm sinh tồn của mình cao nhất có thể, chứ không phải thăm dò phó bản
Nhưng đây lại là lựa chọn sai lầm trí mạng!
Nếu điểm sinh tồn của người chơi luôn duy trì ở một mức cao, họ sẽ không thể biến dị, cũng không thể cộng sinh với thực vật, không thu hoạch được mảnh ghép ký ức nào để tìm được bí mật mà Ryan che giấu.
Cho nên, tuy mảnh ghép ký ức luôn ở những nơi dễ tìm thấy, chờ đợi mọi người đến chạm vào rồi thu thập nhưng phần lớn người chơi vẫn sẽ khó mà hoàn thành được nhiệm vụ này.
Như vậy, trong tình huống không thể hoàn thành nhiệm vụ chính, dù đã có được 24 điểm nhưng người chơi cũng không thể qua ải.
Ngoài ra, trạm thanh tẩy cung cấp điểm sinh tồn vẫn có hạn mức cao nhất.
Đến khi điểm ở ba trạm thanh tẩy đã sử dụng hết, điểm sinh tồn của người chơi sẽ liên tục hạ thấp, không thể tăng lên nữa.
Trong tình huống đó, họ sẽ không thể đạt được số điểm “24”.
Ví dụ, nếu 7 người chơi còn sống, điểm sinh tồn của họ hạ thấp theo tốc độ thường thì cứ 20 phút, tổng số điểm của người chơi sẽ hạ thấp 7 điểm.
Nếu tổng số điểm của học là 30 điểm, khi bị trừ còn 23 điểm hiển nhiên đã vượt qua hạn mức “24”.
Chờ đến khi đó, dù họ đã biến dị, phát hiện được bí mật của phó bản, tìm kiếm được mảnh ghép ký ức…
Bọn họ vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ ——
Trạm thanh tẩy không thể tăng thêm điểm, không có đạo cụ giúp họ tăng điểm, bọn họ không tìm đủ “24” điểm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận các vấn đề, Tề Lưu Hành cảm thán trong lòng: Quả nhiên giống như Chu Khiêm nói, người thiết kế trò chơi rất thích đùa bỡn người khác!
Ừm… Tôi hiểu rồi. Bây giờ chúng ta dễ dàng tìm được mảnh ghép ký ức là vì sau khi chúng ta vào đây, điểm sinh tồn của mọi người đều rất thấp, cho nên mới bắt đầu biến dị… Mọi chuyện nhìn qua đơn giản nhưng thật ra cũng rất khó để hoàn thành nhiệm vụ
Dù sao đi nữa cũng phải cảm ơn Chúc Cường. Tên đó không thể nào ngờ được rằng sau khi hạ thấp điểm sinh tồn của chúng ta, chúng ta lại càng dễ tìm thấy được bí ẩn của phó bản hơn
Ngô Nhân: Ha, tôi bỗng nhiên nhận ra, nói chuyện như thế này đúng là tiết kiệm sức lực thật
Tề Lưu Hành: Anh có nghĩ rằng chốc lát nữa anh cũng sẽ không còn giọng nói, thậm chí mất cả lưỡi luôn không
Ngô Nhân: …
Chu Khiêm không muốn ai nghe thấy suy nghĩ của mình, trong đầu chỉ toàn: X*%bala…
Tề Lưu Hành: ? Ai cứ niệm kinh hoài vậy?
…
Cửa thang máy mở ra, bốn người bước vào tầng -2.
Ánh đèn sáng choang chiếu rọi khắp hành lang.
Ở đây vẫn trống trải như cũ, gần giữa phòng có một quan tài được làm bằng kim loại.
Phía góc tường gần quan tài là Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu sắc mặt ngưng trọng.
Đến gần quan sát, Chu Khiêm phát hiện trên nắp quan tài có khắc một cái tên —— “Shirley”.
Có lẽ đây là tên của thi thể nằm trong quan tài.
Bây giờ thi thể ấy không nằm, mà là đang ngồi.
Nửa người giấu trong quan tài, nửa người lộ ra ngoài.
Đây cũng không tính là một thi thể, vì đôi mắt của người này vẫn còn chớp, rõ ràng là còn sống.
Nhưng người này cũng không thể xem là người sống.
Vì bộ phận duy nhất có thể cử động chỉ có đôi mắt kia.
Đây là một người biến dị, trên mặt có đầy vảy cá và hoa, ngoại trừ đôi mắt, ngũ quan đã hoàn toàn biến mất.
Nửa người lộ ra ngoài của người này đã trở thành cây. Cánh tay đã mất, thay vào đó là những cành cây xum xuê, um tùm lá xanh, đôi khi còn có một vài vật thể bén nhọn.
Nếu không phải người chơi đã biết về vụ việc biến dị, khi nhìn thi thể này từ xa sẽ không cho rằng đây từng là một con người, một người phụ nữ, mà chỉ là một quái vật cây mọc ra đôi mắt người.
Lúc này, nhóm người chơi chợt nghe thấy những suy nghĩ của nhau.
Lúc trước đều là cộng sinh với thực vật, có được ký ức của thực vật, cũng còn đỡ. Động vật cũng tạm đi. Bây giờ còn là một người, hay đây là một thi thể cộng sinh… Thật ghê tởm
Đúng là ghê tởm. Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ thì phải chịu thôi
Một lát sau, nhóm người chơi đã “cộng sinh” với một sinh vật kỳ lạ nhất, đồng thời cũng có được ký ức của người tên “Shirley”.
Hình ảnh không phải ở tầng -2 của tòa tháp thí nghiệm, mà là một không gian khác có cảm giác khoa học kỹ thuật vượt trội.
Shirley hẳn là một nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, giữa những hình ảnh đều thấy cô đang làm việc một mình trên bàn điều khiển, gõ gõ đánh đánh ghi chép số liệu.
Một lúc lâu sau, cửa kim loại mở ra hai bên, có người bước vào.
Trong tay y cầm một thứ to cao bằng cả một người trưởng thành, nhưng thứ kia đã bị một mảnh vải đen che phủ, Shirley cũng không biết đó là thứ gì.
Shirley nhìn người vừa đi tới, đầu tiên lộ vẻ kinh ngạc, chợt gương mặt hơi ửng hồng: “Trưởng thị trấn Ryan, sao ngài lại đến đây? Hôm nay là lễ hội âm nhạc Srawberry, em còn nghĩ rằng ngài sẽ đến quảng trường ở sườn núi.”
“Tạm thời có việc đột xuất. Nhờ cô giúp tôi mở lò hơi, tôi muốn hủy một thứ.” Ryan nói.
Shirley kinh ngạc trước yêu cầu của Ryan: “A? Đó là trạm phát điện đã hủy bỏ trước đây ——”
“Cứ mở nó ra là được!” Ryan nghiêm túc nói.
“Em đã biết, em sẽ làm ngay.”
Từ trước đến nay Ryan luôn ôn hòa, lịch sự, ít khi nghiêm khắc như thế này.
Shirley không dám nói nhiều, nhanh chóng đáp một câu, nhanh chân làm theo chỉ thị của Ryan, đi đến bàn điều khiển thao tác.
Một lát sau, lò hơi công suất cao bắt đầu hoạt động, nhiên liệu trong lò ngùn ngụt lửa cháy, nhiễm đỏ đôi mắt xanh của Ryan.
Sau đó, Ryan cầm đồ vật phủ khăn đen đi đến trước lò hơi, xốc tấm khăn lên.
Shirley nhìn thấy đó là một mặt gương.
Ryan ném tấm gương vào trong lò thiêu, bên trong vang lên một tiếng “kịch”.
Ba phút sau, Shirley luôn chú ý đến Ryan, nhìn thấy đôi phương cau mày.
Cô lại nhìn về phía lò thiêu, phát hiện tấm gương không hề bị tổn hại.
Kỳ quái quá?
Sao lại có chuyện như thế này?
Rốt cuộc đó là tấm gương gì?
Shirley vốn nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy Ryan nói một câu vô cùng kỳ lạ ——
“Chị giữ lại ý thức, cá tính, thậm chí cả sự lương thiện của em, vì chị cảm thấy tò mò với em. Chị còn muốn cảm thụ được những thứ đó. Nhưng sao em lại làm như thế này để hồi báo chị?”
“Em có biết chị phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể thu thập đủ nguyên vật liệu, mài giũa được nó không? Nó là một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại!”
“Trưởng thị trấn Ryan, ngài, ngài đang nói gì?” Shirley sửng sốt, bật thốt thành lời.
Cô cảm thấy Ryan như đã thay đổi thành một người khác.
Ryan chợt quay đầu, mỉm cười nhìn cô: “Không sao. Shirley, nhờ cô đóng cửa lò hơi, mở lưu trình làm lạnh.”
Shirley không rõ nguyên do, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.
Sau khi lưu trình làm lạnh hoàn thành, nhiên liệu đã hoàn toàn được làm lạnh, Ryan lấy tấm gương kia ra khỏi lò thiêu.
Shirley mơ hồ cảm thấy ánh mắt và biểu tình của Ryan có hơi khác.
Nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy vẻ mặt của Ryan trở nên dữ tợn và thống khổ, một lúc lâu sau mới khôi phục bình thường.
Sau đó, Shirley nhìn thấy đối phương đi đến trước một mặt tường, nhấn mở một giao diện điều khiển, nhập một dãy mật mã vào, mở một cánh cửa.
Shirley lại cảm thấy kinh ngạc lần hai với hành động của Ryan. Cô không thể nhịn nổi mà nhắc nhở: “Trưởng thị trấn Ryan, bên đó là lò phản ứng. Không phải lúc trước ngài nói rằng nó có tính ô nhiễm quá lớn, vô cùng nguy hiểm, không thể dùng được nữa ư?”
“Không còn cách nào khác, có lẽ chỉ dùng năng lượng từ lò phản ứng mới có thể tiêu hủy được nó thôi.”
Ryan lầm bầm nói, bước vào trong phòng, cửa kim loại nhanh chóng đóng lại, Shirley không nhìn thấy được gì nữa.
Shirley gặp lại Ryan là khoảng nửa tiếng sau.
Ryan dùng tấm vải đen phủ lên tấm gương ban đầu để phủ lên người mình, bộ dạng vô cùng kỳ quái.
Thứ kỳ quái khác còn có cả vẻ mặt và ánh mắt của y, toát lên một sự quái đản kỳ lạ.
Tối nay Ryan quá kỳ quái.
Sao cô lại cảm thấy có nhiều lần Ryan trở thành một người khác?
Lời nói tiếp theo của Ryan càng khiến Shirley sửng sốt hơn: “Chị thật sự không ngờ rằng vì để tiêu hủy nó, em còn dám làm đến bước này… Vậy trước tiên chúng ta bắt đầu thí nghiệm quy mô lớn đi. Đây là do em ép chị… Chị cũng không còn cách nào khác…”
Shirley chợt hoảng sợ nhận ra trong phòng vào lò phản ứng bập bùng ánh lửa.
Nhưng cô chưa kịp nhìn kỹ thì cánh cửa kim loại đã khép lại.
Shirley nhịn không được lại nhắc nhở: “Trưởng thị trấn, đừng nói… là nổi lửa?”
“Cô nhìn lầm rồi. Không có gì đâu.” Ryan nói, thâm sâu khó dò liếc nhìn Shirley: “Tôi phải đi đây, hôm nay là lễ hội âm nhạc Strawberry. Tôi đã đáp ứng bọn trẻ sẽ đến hát một bài. Cô tiếp tục ở lại đây. Tôi mong chờ lần gặp tiếp theo của chúng ta.”
Shirley đỏ mặt.
Rõ ràng, cô có tình cảm với Ryan.
Trưởng thị trấn nói mong chờ gặp lại mình…
Là thật như vậy chăng?
Mình không nghe lầm đúng không?
“Tôi rất mong chờ, không biết lần sau gặp lại, cô sẽ có bộ dáng như thế nào?”
Sau khi lặp lại lời này, Ryan dùng miếng vài đen trùm lên người rồi rời đi.
…
Vừa xem đoạn ký ức này, trong đầu Chu Khiêm đã tái hiện lại toàn bộ chân tướng.
Sarah lợi dụng “Gương của vạn vật”, dung hợp thân xác của mình và Ryan, hoặc nói cách khác, cô ả hấp thụ Ryan.
Cô ả tạm thời không hủy diệt bộ não của Ryan là vì muốn cho đối phương cùng tồn tại với mình.
Tình trạng này của hai người họ thật ra giống như tâm thần phân liệt —— một thân thể nhưng có tới hai nhân cách là Ryan và Sarah.
Một ngày nọ, Ryan khống chế được quyền chủ động của thân thể, y đem “Gương của vạn vật” đến đây, muốn phá hủy nó.
Mọi thứ y làm đương nhiên là nhằm ngăn cản âm mưu của Sarah.
Nhưng Ryan phát hiện ra dù đã sử dụng lò hơi khổng lồ cũng không thể phá hủy được Gương của vạn vật.
Cho nên y quyết định dùng lò phản ứng hạt nhân.
Có lẽ Ryan đã bỏ gương vào lò phản ứng, cũng khi nó bắt đầu có tác dụng, Sarah lại lấy lại quyền khống chế thân thể.
Khi đó cô ả đã không thể ngăn Gương của vạn vật bị phá hủy.
Cho nên cô ả chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, cố tình để cho lò phản ứng đốt cháy, tiện đà nổ mạnh, khiến cho tấm gương bị vỡ nát thành vô vàn mảnh nhỏ, theo vụ nổ khuếch tán phóng xạ ra ngoài, “cảm nhiễm” mọi người.
Từ đây, chất phóng xạ phóng lên trời cao, từng mảnh nhỏ của “Gương của vạn vật” chói lòa tỏa bung trên trời như pháo hoa trong mắt các bạn nhỏ tham gia lễ hội âm nhạc. Nhưng nó cũng tựa như chiếc hộp của Pandora, bắt đầu thay đổi vận mệnh của thị trấn này.
Ryan, hay nói là Sarah, khi châm lò phản ứng, dùng mảnh vải đen có thể phòng chống chất phóng xạ để bao bọc chính mình, nhất định là khi đó cô ả cũng không thể đưa ra được đánh giá sức ảnh hưởng của phóng xạ theo vụ nổ sẽ tạo ra hậu quả gì.
Cô ả dặn Shirley ở lại đây. Shirley sẽ là đối tượng quan sát trực quan nhất cho ả sau này.
Đây là pháo hoa vào đêm hội Strawberry, cũng là chân tướng sau lưng.
…
Bây giờ người chơi đã có thể liên kết suy nghĩ với nhau, Chu Khiêm không cần nói ra để thuật lại, những người khác cũng có thể nương theo suy nghĩ của anh để xem cốt truyện.
Tề Lưu Hành nhíu mày nói: “Chúng ta nghe thấy lời “kêu cứu” từ gốc cây kia, đừng nói là xuất phát từ Shirley? Cô ấy, cô ấy đáng thương quá. Cô ấy là người cách vụ nổ gần nhất! Sarah không còn tình người nữa!”
Kha Vũ Tiêu nghiêm túc đồng ý: “Đúng vậy thật. Thứ như “Gương của vạn vật”, có lẽ chính Sarah cũng không hiểu rõ nó, kế hoạch ban đầu của cô ta là muốn thí nghiệm từ từ.”
“Nhưng hành động phá vỡ tấm gương của Ryan đã phá vỡ kế hoạch của cô ta. Để tránh tấm gương hóa thành tro bụi, để tiếp tục thí nghiệm, cuối cùng hướng tới mục đích khiến vạn vật cộng sinh, cô ta mới tạo ra vụ nổ.”
“Còn vụ nổ gây ra hậu quả gì, thật ra Sarah cũng không biết. Cho nên cô ta mới yêu cầu tiếp tục quan sát. Chúng ta chẳng khác gì chuột bạch thử nghiệm của cô ta.”
“Ừm, đồng ý.”
Chu Khiêm mở miệng, bổ sung thêm ý kiến cho Kha Vũ Tiêu: “Dựa theo kế hoạch ban đầu của Sarah, dựa trên việc cô ta dung hợp với Ryan, cô ta hy vọng đạt được mục tiêu —— sau khi cộng sinh cùng với động thực vật khác, cô ta có thể tùy ý thay đổi mã gien của mình, cũng có thể hoàn toàn khống chế được việc thay đổi ngoại hình.”
“Giống như Tôn Ngộ Không có 72 phép biến hóa, cô ta muốn biến thành thứ gì cũng được.”
“Nhưng thí nghiệm của Sarah còn chưa hoàn thành, cô ta chỉ có thể dung hợp với em trai mình. Nhưng mã gien của hai người họ vốn cũng khá tương đồng nhau. Cô ta không thể tiếp tục thí nghiệm trên người động thực vật khác.”
“Cho nên, vụ nổ mạnh kia chỉ là việc làm bất đắc dĩ của cô ta. Cô ta cũng không thể đoán trước được kết quả tiếp theo.”
“Một loạt sự kiện tiếp theo càng chứng minh, dưới tác dụng của chất phóng xạ, tấm gương bắt đầu tiến hành dung hợp vạn vật. Nhưng bây giờ Sarah lại gặp một vấn đề, cô ta không thể khống chế được thứ gì.”
“Cho nên trong tình trạng cô ta không thể khống chế thứ gì, cô ta chỉ có thể thiết lập lá chắn, tạm thời ngăn cách mọi thứ.”
“Ngoài ra, cô ta chắc chắn muốn tìm ra một cách có thể nắm giữ được quyền khống chế gương của vạn vật, cuối cùng tiến hành dung hợp cô ta với vạn vật, đồng thời đạt được mục đích trở thành chúa tể muôn loài.”
“Kha Vũ Tiêu nói đúng. Chúng ta là chuột bạch của cô ta. Cô ta muốn quan sát chúng ta, nghiên cứu số liệu của chúng ta, cuối cùng thực hiện tham vọng điên rồ của mình.”
Người chơi thu thập mảnh ghép ký ức: Sự cố bất ngờ
Số mảnh ghép ký ức: 4/4
Người chơi đã tìm thấy bí mật của Ryan ở đây, mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 50%
Nhìn thấy thông báo của hệ thống, Chu Khiêm biết 50% nhiệm vụ họ chưa hoàn thành là vì họ chưa tìm đủ 24 điểm.
Cùng lúc đó, Chu Khiêm còn nhận thêm một thông báo khác ——
Nhiệm vụ phụ của người chơi Chu Khiêm: Bí ẩn sau lưng Ryan , mức độ hoàn thành: 50%
…
Sau khi thu thập xong các mảnh ghép ký ức, nhóm người chơi rời khỏi tòa tháp, bắt đầu đi dọc theo tòa tháp vòng qua vùng đất ẩm ướt, hướng đến trạm thanh tẩy số A13.
Bốn người chơi nam đã bổ sung điểm sinh tồn ở trạm thanh tẩy số A11 trước đó.
Nhưng hai cô gái đã sắp chịu không nổi nữa.
Khi tới trạm số A13, Tư Đồ Tình chỉ còn lại 1 điểm.
Hai cô gái ở trong trạm A13 nạp điểm, có một sự cố xảy ra.
—— Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu không cẩn thận chạm vào vai nhau, cánh tay của hai người bất ngờ dính vào nhau.
Nhìn thấy tình hình này, Kha Vũ Tiêu không khỏi nghiêm túc lên: Xem ra chúng ta phải nhanh chóng thoát ra ngoài
Ngô Nhân: Bây giờ bốn người đàn ông chúng ta, mỗi người có 5 điểm, tổng là 20 điểm. Vừa rồi hai cô gái nạp thêm 2 điểm, Ân Tửu Tửu lên 7 điểm, Tư Đồ Tình lên 3 điểm. Như vậy thì chúng ta đang có 30 điểm. Cũng dễ làm thôi
Nếu chúng ta muốn giảm xuống còn 24 điểm, chỉ cần bớt đi 6 điểm là được. Vừa lúc, mỗi người trừ một chút. Chúng ta vào trong bụi cỏ đen, đứng một lúc rồi chạy ra ngoài là được!
Chợt Chu Khiêm lại mở miệng nói: “Không đúng.”
Hai cô gái cũng đã liên kết với suy nghĩ của những người khác.
Những người còn lại đều nói ở trong đầu: Không đúng chỗ nào?
Chu Khiêm nói: “Thứ nhất, vào thời điểm ban đầu, hệ thống có nói số điểm tối đa là 24 điểm. Khi đó, 1 điểm tương đương với 1 tiếng đồng hồ. Thật ra điều này đang ám chỉ trò chơi này có lẽ sẽ không vượt qua 24 tiếng.”
“Thứ hai, nếu thế giới hiện thực có thể xảy ra sự việc như thế này, dựa theo logic bình thường, vài tiếng thí nghiệm hoàn toàn không đủ. Sarah muốn dựa theo nguyên lý thí nghiệm, đối chiếu với số liệu, sau đó đưa ra suy đoán…”
“Nhưng đây chỉ là một phó bản trong trò chơi, những giả thuyết phức tạp đã được đơn giản hóa.”
“Cốt truyện xưa đương nhiên hợp logic, bên cạnh đó cũng có nhiều thứ đã được lý tưởng hóa. Ví dụ, ở thế giới này, trình độ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức có thể chế tạo ra “Gương của vạn vật”, chẳng lẽ vẫn sẽ còn tồn tại một thị trấn lạc hậu, cổ hủ hay sao?”
“Tổng hợp hai ý này, tôi cho rằng thí nghiệm của Sarah chỉ có thể xảy ra vào chiều nay. Chúng ta là chuột bạch thí nghiệm lần thứ nhất của cô ta. Cô ta sẽ không cung phụng chúng ta. Mọi người thật sự sẽ cho rằng ——”
“Khi chúng ta tìm đủ 24 điểm, nhiệm vụ chính hoàn thành 100%, Sarah sẽ xuất hiện ở đây, thả chúng ta đi ư?”
“Cô ta sẽ làm như đã hứa hẹn, cho chúng ta tiếp tục ở lại thị trấn Lệ Hoa, vô tư vô lo mà sống tiếp?”
“Đúng thế, cô ta không có khả năng làm như vậy.” Kha Vũ Tiêu lập tức tán thành với phán đoán của Chu Khiêm: “Nếu cô ta có thể trực tiếp dung hợp vạn vật, cô ta đương nhiên sẽ không sao. Nhưng đã có chuyện ngoài ý muốn thay đổi kế hoạch của cô ta.”
“Ở giai đoạn hiện tại, cô ta không thể dung hợp một ai, cũng không thể điều khiển não bộ của bất kỳ người nào, như vậy, cô ta sẽ tiếp tục giấu giếm âm mưu này.”
“Đúng, chính là như vậy.” Chu Khiêm nói tiếp: “Vừa rồi ở trên đỉnh tháp, chúng ta đã nhìn thấy toàn cảnh của khu vực này, nhưng chúng ta cũng không tìm thấy lò hơi, lò phản ứng. Điều này chứng tỏ trạm phát điện đã bị phá hủy.”
“Cùng lúc đó, Shirley, mèo, đều bị chuyển xuống tầng ngầm của tòa tháp, không một ai biết.”
“Cho nên, bây giờ, Sarah rất sợ người khác biết được bí mật của cô ta.”
“Người duy nhất biết được bí mật của cô ta, là chúng ta. Cô ta sẽ không cho chúng ta cơ hội nói bí mật này ra ngoài.”
“Chờ đến khi thí nghiệm chiều nay kết thúc, Sarah sẽ có được số liệu mà cô ta muốn. Đến lúc đó, chúng ta đã trở nên vô dụng với cô ta. Cô ta sẽ giết chúng ta.”
Nghe vậy, tâm trạng Tề Lưu Hành trở nên nặng nề hơn, nhíu mày nói: “Chờ đến khi ra khỏi bức tường cao, trong mắt của người dân trong thị trấn, chúng ta đều là quái vật. Đừng quên, bọn họ vẫn cho rằng mọi thứ đều do phù thủy gây ra. Chúng ta sẽ bị người dân xem là tội ác của phù thủy. Trưởng thị trấn Ryan muốn giết chúng ta hoàn toàn hợp lý.”
“Mẹ nó… cái trò chơi này…”
Ngô Nhân mắng: “Không tìm đủ 24 điểm, chúng ta không thể chờ Ryan mở cửa. Nhưng một khi Ryan mở cửa, e rằng chờ đợi chúng ta là cái chết. Cái này… làm sao mà chơi được?”
“Có một cách hay để trả thù trong thế giới này.”
Bỗng nhiên Chu Khiêm đứng lên, mỉm cười nói: “Đó là khi một người bắt đầu lên kịch bản, chúng ta ngược lại lợi dụng kịch bản này để đối phó với người đó.”
Kha Vũ Tiêu dường như nhận ra điều gì.
Hắn còn chưa kịp hỏi, trong đầu đã nghe thấy suy nghĩ của Chu Khiêm.
Tề Lưu Hành còn chưa kịp tiêu hóa suy nghĩ của Chu Khiêm, lại nghe thấy Chu Khiêm dùng giọng điệu mê hoặc quen thuộc nói ——
“Sarah đẩy chúng ta vào đây, xem chúng ta như chuột bạch để thí nghiệm, quan sát chúng ta biến dị. Vậy chúng ta cứ biến dị cho cô ta xem.”
“Sarah muốn tạo ra quái vật. Chúng ta ở đây hủy diệt tất cả quái vật mà cô ta đã sáng tạo ra đi.”
Trạng thái hưng phấn quen thuộc lại sôi trào theo từng lời của Chu Khiêm, khiến Tề Lưu Hành không khỏi đứng lên.
Thanh kiếm dài tạm cầm chặt ở nơi được gọi là tay, Tề Lưu Hành quyết định nghe theo Chu Khiêm.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, cậu lại hỏi Chu Khiêm: “Đúng rồi. Nhiệm vụ phụ của anh là sao? Bốn mảnh ghép ký ức của nhiệm vụ chính tương đương với 50% nhiệm vụ phụ của anh?”
“Nhiệm vụ chính chia làm hai, thứ nhất, 24 điểm; thứ hai, 4 mảnh ghép ký ức. Đây là nhiệm vụ ẩn.”
“Còn nhiệm vụ phụ của tôi, có lẽ là nhiệm vụ ẩn cuối cùng. Nhiệm vụ phụ của tôi cũng có hai phần, phần thứ nhất là 4 mảnh ghép ký ức. Còn phần thứ hai…”
Bầu trời tỏa ánh hoàng hôn.
Bóng của Chu Khiêm được hoàng hôn nhuộm đỏ.
Anh không quay đầu lại mà nói: “Tôi đã chuẩn bị giải pháp rồi. Cứ chờ xem.”
Ngô Nhân: Ý của Chu Khiêm… Sao cứ cảm thấy mọi thứ đều đã được cậu ta nắm chắc trong tay rồi vậy? Tôi chỉ cần ngồi chờ một chỗ qua ải là được?
Tề Lưu Hành: Đừng! Anh đừng có vui mừng quá sớm! Với sự hiểu biết của tôi về anh ấy… Anh ấy sẽ chơi rất lớn! Anh chắc chắn không thể chịu nổi đâu! Nhưng mà… Tuy là như vậy…
Chu Khiêm còn chê tôi trẻ trâu. Bây giờ cách thức của anh ấy cũng trẻ trâu mà!
Chờ đến khi thân thể biến dị mạnh hơn —— đối phó Ryan, phá hủy âm mưu —— cứu vớt thế giới, tôi nói có sai không?!
Kha Vũ Tiêu: Khụ, thật ra bây giờ ngoài việc suy nghĩ làm sao để biến dị, giúp bản thân mạnh hơn, chúng ta còn một đề toán cần suy xét
Tư Đồ Tình: Nếu mọi người cần người đánh nhau thì có thể tìm tôi, đừng bảo tôi giải toán
Ân Tửu Tửu: Ha, ai là đồ ngu si đây?
Tề Lưu Hành: Đề toán gì ạ?
Kha Vũ Tiêu: Thật ra cũng đơn giản thôi, trong quá trình cố gắng chú ý là được. Sáu người chúng ta có khả năng sẽ tiếp tục “dung hợp”, đến lúc đó, sau khi người chơi dung hợp gia tăng điểm số ở trạm thanh tẩy A13, tức là mọi người đều tăng điểm, khi vào bụi cỏ đen cũng sẽ giảm điểm.
Tề Lưu Hành: Em hiểu rồi. Nếu sáu người chúng ta đều dung hợp thành một nhất thể, chúng ta sẽ tăng và giảm điểm cùng nhau, một là tăng 6 điểm, hai là giảm 6 điểm. Tóm lại đều có bội số là 6. Trong tình huống này, nếu chỉ không chú ý một chút, chúng ta sẽ không bao giờ gom đủ 24 điểm.
Kha Vũ Tiêu: Đúng vậy. Chúng ta có thể tiến hành theo cách của Chu Khiêm, tìm thêm động thực vật giúp chúng ta mạnh hơn; bên cạnh đó cũng phải tính toán làm sao để tìm đủ 24 điểm
Tề Lưu Hành ngợi khen: “Vũ Tiêu, anh đúng là thật đáng tin cậy!”
Kha Vũ Tiêu mỉm cười với cậu: “Được rồi, hành động thôi.”
Ngô Nhân im lặng đuổi kịp Chu Khiêm: Chậc…
Khoảng một tiếng sau.
Nhóm người chơi dựa theo suy nghĩ của Chu Khiêm để hoàn thành từng bước biến dị, hơn nữa điểm sinh tồn cũng đạt được 24 điểm.
Bây giờ, họ đang đứng bên cạnh khu vực bãi cỏ đen.
Bọn họ đã dùng bãi cỏ đen để hạ thấp điểm sinh tồn, sau khi gom đủ 24 điểm thì có thể ra bên ngoài.
Hệ thống gửi thông báo.
Tổng số điểm sinh tồn của những người chơi còn sống đã đạt 24 điểm, trưởng thị trấn Ryan vô cùng hài lòng, mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100%
Cùng lúc đó, trên cao truyền đến tiếng ồn ào.
Vô số máy bay không người lái đang tiến đến.
Trong giây lát, máy quay của máy bay không người lái đã hướng thẳng về phía người chơi.
Kỳ hoa dị thảo, sáu quái nhân biến dị mức độ cao hiển hiện rõ trên màn hình, xuất hiện trên TV của người dân thị trấn Lệ Hoa.
Một chiếc trực thăng bay qua, dừng ở trên cao ngay phía trên nhóm người chơi.
Giọng của Ryan vang vọng xuống, vang đến bên tai người chơi, cũng truyền tới vô vàn người dân khác ——
“Tôi đã tìm ra nguồn gốc của ác ma nơi đây! Trong bức tường cao này chứa đựng bí mật của nhóm phù thủy. Sáu con quái vật này… chính là sản phẩm do phù thủy tạo ra. Mọi người nhìn xem, bọn chúng thật đáng sợ! Thế nên chúng ta phải tiêu diệt toàn bộ bọn họ mới được!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nổ súng, bắn chết hết lũ ác ma này! Ngọn núi Neville kỳ vĩ đã bị ác ma làm xói mòn. Chúng ta phải đốt lửa lên. Dùng lửa thiêu sạch toàn bộ ngọn núi thì mới có thể gi3t chết ác ma, gi3t chết quái vật!”
Ryan nói xong, những chiếc trực thăng xung quanh bắt đầu đổ từng thùng dầu xuống phía người chơi.
Sau đó là lửa.
Một chiếc hộp nhỏ từ máy bay rơi xuống, vừa chạm mặt đất, ngọn lửa tự động bốc lên, nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, một biển lửa ngùn ngụt nhấn chìm nhóm người chơi.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, ngoại trừ Chu Khiêm, những người còn lại vẫn cảm thấy kinh hãi trong lòng.
Ngô Nhân: Mẹ nó, Tiểu Tề nói đúng. Chu Khiêm thật sự chơi quá lớn… Tôi có hơi hối hận rồi…
Tề Lưu Hành: Việc đã đến nước này, không thể đổi ý đâu. Tiếp tục thôi! Chúng ta phải cứu thị trấn Lệ Hoa, giải cứu nhân loại!
Ngô Nhân: Mẹ nó, vì sao tôi phải chung nhóm với một tên tâm thần chống đối xã hội với một thằng nhóc trẻ trâu vậy hả?!
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Sau khi rời khỏi tầng cao nhất, nhóm người chơi tiếp tục đi xuống từng tầng, phát hiện ngoại trừ tầng 10 có xương rồng bà thì tầng 9 đến tầng 1 đều rỗng tuếch, không có một ai, cũng không có thiết bị nào khác.
Như vậy, mảnh ghép cuối cùng có khả năng nằm ở tầng ngầm bên dưới, là nơi Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu đi đến.
Bốn người đứng trong thang máy xuống tầng -2, bất tri bất giác thảo luận với nhau ở trong đầu.
Tề Lưu Hành: Thu thập đủ 4 mảnh ghép ký ức thì chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ? Vậy thì nhiệm vụ chính này cũng khá đơn giản
Kha Vũ Tiêu: Thật ra không đơn giản lắm đâu, em nghe Ngô Nhân nói rồi đó, trạm thanh tẩy gia tăng điểm sinh tồn có thể bị “phá hủy”; nhưng những nơi giảm điểm sinh tồn sẽ luôn tồn tại. Phía sau có lẽ ẩn chứa âm mưu của người thiết kế trò chơi
Tề Lưu Hành: Ừm… Có lẽ em hiểu ý anh rồi…
Kha Vũ Tiêu: Khi điểm sinh tồn về 0, người chơi sẽ tử vong ngay lập tức, cùng lúc đó, điểm cũng có thể bị cướp đi. Trong giả thuyết như vậy, khả năng người chơi hợp tác với nhau là vô cùng nhỏ, họ sẽ luôn đề phòng, hoài nghi người khác
Luôn đề phòng và hoài nghi như vậy, sau khi tiến vào tường cao, phát hiện trạm thanh tẩy còn có thể bị phá hủy… Tiểu Tề, trong tình huống đó, em sẽ làm gì?
Tề Lưu Hành: Em sẽ sinh ra hai hoài nghi, thứ nhất, người chơi có số điểm cao dù sao cũng không sợ hãi, để đối phó với người chơi có số điểm thấp, có khả năng họ sẽ phá hủy trạm thanh tẩy; thứ hai, trạm thanh tẩy có thể cung cấp điểm sinh tồn cho người chơi, cũng không chắc có giới hạn hay không, có thể có hạn mức cao nhất. Như vậy ——
Một khi tìm được trạm thanh tẩy, đương nhiên em sẽ nạp điểm của mình càng cao càng tốt
Lúc này, Ngô Nhân cũng nói một câu trong đầu: Chúng ta không thể nạp điểm ở trạm A11 nữa, trạm thanh tẩy có thể cung cấp điểm sinh tồn cho người chơi đúng là có hạn mức cao nhất. Bây giờ chúng ta chỉ còn một trạm A12 là có thể dùng
Kha Vũ Tiêu: Sau khi vào tường cao, những nơi hạ thấp điểm sinh tồn rất dễ tìm thấy, ví dụ như bụi cỏ màu đen, khác với trạm thanh tẩy, những nơi này không thể bị phá hủy
Cũng có nghĩa rằng trong tình huống bình thường, người chơi sẽ cho rằng muốn giảm bớt điểm số thì có thể giảm bất kỳ lúc nào, nhiệm vụ tìm đủ 24 điểm cũng hoàn thành nhẹ nhàng; nhưng nếu trạm thanh tẩy có thể bị phá hủy, cơ hội tăng điểm sinh tồn lại bị chặt đứt
Cho nên, giống như Tiểu Tề vừa nói, khi vào phó bản này, người chơi sẽ lựa chọn nạp điểm sinh tồn của mình cao nhất có thể, chứ không phải thăm dò phó bản
Nhưng đây lại là lựa chọn sai lầm trí mạng!
Nếu điểm sinh tồn của người chơi luôn duy trì ở một mức cao, họ sẽ không thể biến dị, cũng không thể cộng sinh với thực vật, không thu hoạch được mảnh ghép ký ức nào để tìm được bí mật mà Ryan che giấu.
Cho nên, tuy mảnh ghép ký ức luôn ở những nơi dễ tìm thấy, chờ đợi mọi người đến chạm vào rồi thu thập nhưng phần lớn người chơi vẫn sẽ khó mà hoàn thành được nhiệm vụ này.
Như vậy, trong tình huống không thể hoàn thành nhiệm vụ chính, dù đã có được 24 điểm nhưng người chơi cũng không thể qua ải.
Ngoài ra, trạm thanh tẩy cung cấp điểm sinh tồn vẫn có hạn mức cao nhất.
Đến khi điểm ở ba trạm thanh tẩy đã sử dụng hết, điểm sinh tồn của người chơi sẽ liên tục hạ thấp, không thể tăng lên nữa.
Trong tình huống đó, họ sẽ không thể đạt được số điểm “24”.
Ví dụ, nếu 7 người chơi còn sống, điểm sinh tồn của họ hạ thấp theo tốc độ thường thì cứ 20 phút, tổng số điểm của người chơi sẽ hạ thấp 7 điểm.
Nếu tổng số điểm của học là 30 điểm, khi bị trừ còn 23 điểm hiển nhiên đã vượt qua hạn mức “24”.
Chờ đến khi đó, dù họ đã biến dị, phát hiện được bí mật của phó bản, tìm kiếm được mảnh ghép ký ức…
Bọn họ vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ ——
Trạm thanh tẩy không thể tăng thêm điểm, không có đạo cụ giúp họ tăng điểm, bọn họ không tìm đủ “24” điểm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận các vấn đề, Tề Lưu Hành cảm thán trong lòng: Quả nhiên giống như Chu Khiêm nói, người thiết kế trò chơi rất thích đùa bỡn người khác!
Ừm… Tôi hiểu rồi. Bây giờ chúng ta dễ dàng tìm được mảnh ghép ký ức là vì sau khi chúng ta vào đây, điểm sinh tồn của mọi người đều rất thấp, cho nên mới bắt đầu biến dị… Mọi chuyện nhìn qua đơn giản nhưng thật ra cũng rất khó để hoàn thành nhiệm vụ
Dù sao đi nữa cũng phải cảm ơn Chúc Cường. Tên đó không thể nào ngờ được rằng sau khi hạ thấp điểm sinh tồn của chúng ta, chúng ta lại càng dễ tìm thấy được bí ẩn của phó bản hơn
Ngô Nhân: Ha, tôi bỗng nhiên nhận ra, nói chuyện như thế này đúng là tiết kiệm sức lực thật
Tề Lưu Hành: Anh có nghĩ rằng chốc lát nữa anh cũng sẽ không còn giọng nói, thậm chí mất cả lưỡi luôn không
Ngô Nhân: …
Chu Khiêm không muốn ai nghe thấy suy nghĩ của mình, trong đầu chỉ toàn: X*%bala…
Tề Lưu Hành: ? Ai cứ niệm kinh hoài vậy?
…
Cửa thang máy mở ra, bốn người bước vào tầng -2.
Ánh đèn sáng choang chiếu rọi khắp hành lang.
Ở đây vẫn trống trải như cũ, gần giữa phòng có một quan tài được làm bằng kim loại.
Phía góc tường gần quan tài là Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu sắc mặt ngưng trọng.
Đến gần quan sát, Chu Khiêm phát hiện trên nắp quan tài có khắc một cái tên —— “Shirley”.
Có lẽ đây là tên của thi thể nằm trong quan tài.
Bây giờ thi thể ấy không nằm, mà là đang ngồi.
Nửa người giấu trong quan tài, nửa người lộ ra ngoài.
Đây cũng không tính là một thi thể, vì đôi mắt của người này vẫn còn chớp, rõ ràng là còn sống.
Nhưng người này cũng không thể xem là người sống.
Vì bộ phận duy nhất có thể cử động chỉ có đôi mắt kia.
Đây là một người biến dị, trên mặt có đầy vảy cá và hoa, ngoại trừ đôi mắt, ngũ quan đã hoàn toàn biến mất.
Nửa người lộ ra ngoài của người này đã trở thành cây. Cánh tay đã mất, thay vào đó là những cành cây xum xuê, um tùm lá xanh, đôi khi còn có một vài vật thể bén nhọn.
Nếu không phải người chơi đã biết về vụ việc biến dị, khi nhìn thi thể này từ xa sẽ không cho rằng đây từng là một con người, một người phụ nữ, mà chỉ là một quái vật cây mọc ra đôi mắt người.
Lúc này, nhóm người chơi chợt nghe thấy những suy nghĩ của nhau.
Lúc trước đều là cộng sinh với thực vật, có được ký ức của thực vật, cũng còn đỡ. Động vật cũng tạm đi. Bây giờ còn là một người, hay đây là một thi thể cộng sinh… Thật ghê tởm
Đúng là ghê tởm. Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ thì phải chịu thôi
Một lát sau, nhóm người chơi đã “cộng sinh” với một sinh vật kỳ lạ nhất, đồng thời cũng có được ký ức của người tên “Shirley”.
Hình ảnh không phải ở tầng -2 của tòa tháp thí nghiệm, mà là một không gian khác có cảm giác khoa học kỹ thuật vượt trội.
Shirley hẳn là một nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, giữa những hình ảnh đều thấy cô đang làm việc một mình trên bàn điều khiển, gõ gõ đánh đánh ghi chép số liệu.
Một lúc lâu sau, cửa kim loại mở ra hai bên, có người bước vào.
Trong tay y cầm một thứ to cao bằng cả một người trưởng thành, nhưng thứ kia đã bị một mảnh vải đen che phủ, Shirley cũng không biết đó là thứ gì.
Shirley nhìn người vừa đi tới, đầu tiên lộ vẻ kinh ngạc, chợt gương mặt hơi ửng hồng: “Trưởng thị trấn Ryan, sao ngài lại đến đây? Hôm nay là lễ hội âm nhạc Srawberry, em còn nghĩ rằng ngài sẽ đến quảng trường ở sườn núi.”
“Tạm thời có việc đột xuất. Nhờ cô giúp tôi mở lò hơi, tôi muốn hủy một thứ.” Ryan nói.
Shirley kinh ngạc trước yêu cầu của Ryan: “A? Đó là trạm phát điện đã hủy bỏ trước đây ——”
“Cứ mở nó ra là được!” Ryan nghiêm túc nói.
“Em đã biết, em sẽ làm ngay.”
Từ trước đến nay Ryan luôn ôn hòa, lịch sự, ít khi nghiêm khắc như thế này.
Shirley không dám nói nhiều, nhanh chóng đáp một câu, nhanh chân làm theo chỉ thị của Ryan, đi đến bàn điều khiển thao tác.
Một lát sau, lò hơi công suất cao bắt đầu hoạt động, nhiên liệu trong lò ngùn ngụt lửa cháy, nhiễm đỏ đôi mắt xanh của Ryan.
Sau đó, Ryan cầm đồ vật phủ khăn đen đi đến trước lò hơi, xốc tấm khăn lên.
Shirley nhìn thấy đó là một mặt gương.
Ryan ném tấm gương vào trong lò thiêu, bên trong vang lên một tiếng “kịch”.
Ba phút sau, Shirley luôn chú ý đến Ryan, nhìn thấy đôi phương cau mày.
Cô lại nhìn về phía lò thiêu, phát hiện tấm gương không hề bị tổn hại.
Kỳ quái quá?
Sao lại có chuyện như thế này?
Rốt cuộc đó là tấm gương gì?
Shirley vốn nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy Ryan nói một câu vô cùng kỳ lạ ——
“Chị giữ lại ý thức, cá tính, thậm chí cả sự lương thiện của em, vì chị cảm thấy tò mò với em. Chị còn muốn cảm thụ được những thứ đó. Nhưng sao em lại làm như thế này để hồi báo chị?”
“Em có biết chị phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể thu thập đủ nguyên vật liệu, mài giũa được nó không? Nó là một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại!”
“Trưởng thị trấn Ryan, ngài, ngài đang nói gì?” Shirley sửng sốt, bật thốt thành lời.
Cô cảm thấy Ryan như đã thay đổi thành một người khác.
Ryan chợt quay đầu, mỉm cười nhìn cô: “Không sao. Shirley, nhờ cô đóng cửa lò hơi, mở lưu trình làm lạnh.”
Shirley không rõ nguyên do, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.
Sau khi lưu trình làm lạnh hoàn thành, nhiên liệu đã hoàn toàn được làm lạnh, Ryan lấy tấm gương kia ra khỏi lò thiêu.
Shirley mơ hồ cảm thấy ánh mắt và biểu tình của Ryan có hơi khác.
Nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy vẻ mặt của Ryan trở nên dữ tợn và thống khổ, một lúc lâu sau mới khôi phục bình thường.
Sau đó, Shirley nhìn thấy đối phương đi đến trước một mặt tường, nhấn mở một giao diện điều khiển, nhập một dãy mật mã vào, mở một cánh cửa.
Shirley lại cảm thấy kinh ngạc lần hai với hành động của Ryan. Cô không thể nhịn nổi mà nhắc nhở: “Trưởng thị trấn Ryan, bên đó là lò phản ứng. Không phải lúc trước ngài nói rằng nó có tính ô nhiễm quá lớn, vô cùng nguy hiểm, không thể dùng được nữa ư?”
“Không còn cách nào khác, có lẽ chỉ dùng năng lượng từ lò phản ứng mới có thể tiêu hủy được nó thôi.”
Ryan lầm bầm nói, bước vào trong phòng, cửa kim loại nhanh chóng đóng lại, Shirley không nhìn thấy được gì nữa.
Shirley gặp lại Ryan là khoảng nửa tiếng sau.
Ryan dùng tấm vải đen phủ lên tấm gương ban đầu để phủ lên người mình, bộ dạng vô cùng kỳ quái.
Thứ kỳ quái khác còn có cả vẻ mặt và ánh mắt của y, toát lên một sự quái đản kỳ lạ.
Tối nay Ryan quá kỳ quái.
Sao cô lại cảm thấy có nhiều lần Ryan trở thành một người khác?
Lời nói tiếp theo của Ryan càng khiến Shirley sửng sốt hơn: “Chị thật sự không ngờ rằng vì để tiêu hủy nó, em còn dám làm đến bước này… Vậy trước tiên chúng ta bắt đầu thí nghiệm quy mô lớn đi. Đây là do em ép chị… Chị cũng không còn cách nào khác…”
Shirley chợt hoảng sợ nhận ra trong phòng vào lò phản ứng bập bùng ánh lửa.
Nhưng cô chưa kịp nhìn kỹ thì cánh cửa kim loại đã khép lại.
Shirley nhịn không được lại nhắc nhở: “Trưởng thị trấn, đừng nói… là nổi lửa?”
“Cô nhìn lầm rồi. Không có gì đâu.” Ryan nói, thâm sâu khó dò liếc nhìn Shirley: “Tôi phải đi đây, hôm nay là lễ hội âm nhạc Strawberry. Tôi đã đáp ứng bọn trẻ sẽ đến hát một bài. Cô tiếp tục ở lại đây. Tôi mong chờ lần gặp tiếp theo của chúng ta.”
Shirley đỏ mặt.
Rõ ràng, cô có tình cảm với Ryan.
Trưởng thị trấn nói mong chờ gặp lại mình…
Là thật như vậy chăng?
Mình không nghe lầm đúng không?
“Tôi rất mong chờ, không biết lần sau gặp lại, cô sẽ có bộ dáng như thế nào?”
Sau khi lặp lại lời này, Ryan dùng miếng vài đen trùm lên người rồi rời đi.
…
Vừa xem đoạn ký ức này, trong đầu Chu Khiêm đã tái hiện lại toàn bộ chân tướng.
Sarah lợi dụng “Gương của vạn vật”, dung hợp thân xác của mình và Ryan, hoặc nói cách khác, cô ả hấp thụ Ryan.
Cô ả tạm thời không hủy diệt bộ não của Ryan là vì muốn cho đối phương cùng tồn tại với mình.
Tình trạng này của hai người họ thật ra giống như tâm thần phân liệt —— một thân thể nhưng có tới hai nhân cách là Ryan và Sarah.
Một ngày nọ, Ryan khống chế được quyền chủ động của thân thể, y đem “Gương của vạn vật” đến đây, muốn phá hủy nó.
Mọi thứ y làm đương nhiên là nhằm ngăn cản âm mưu của Sarah.
Nhưng Ryan phát hiện ra dù đã sử dụng lò hơi khổng lồ cũng không thể phá hủy được Gương của vạn vật.
Cho nên y quyết định dùng lò phản ứng hạt nhân.
Có lẽ Ryan đã bỏ gương vào lò phản ứng, cũng khi nó bắt đầu có tác dụng, Sarah lại lấy lại quyền khống chế thân thể.
Khi đó cô ả đã không thể ngăn Gương của vạn vật bị phá hủy.
Cho nên cô ả chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, cố tình để cho lò phản ứng đốt cháy, tiện đà nổ mạnh, khiến cho tấm gương bị vỡ nát thành vô vàn mảnh nhỏ, theo vụ nổ khuếch tán phóng xạ ra ngoài, “cảm nhiễm” mọi người.
Từ đây, chất phóng xạ phóng lên trời cao, từng mảnh nhỏ của “Gương của vạn vật” chói lòa tỏa bung trên trời như pháo hoa trong mắt các bạn nhỏ tham gia lễ hội âm nhạc. Nhưng nó cũng tựa như chiếc hộp của Pandora, bắt đầu thay đổi vận mệnh của thị trấn này.
Ryan, hay nói là Sarah, khi châm lò phản ứng, dùng mảnh vải đen có thể phòng chống chất phóng xạ để bao bọc chính mình, nhất định là khi đó cô ả cũng không thể đưa ra được đánh giá sức ảnh hưởng của phóng xạ theo vụ nổ sẽ tạo ra hậu quả gì.
Cô ả dặn Shirley ở lại đây. Shirley sẽ là đối tượng quan sát trực quan nhất cho ả sau này.
Đây là pháo hoa vào đêm hội Strawberry, cũng là chân tướng sau lưng.
…
Bây giờ người chơi đã có thể liên kết suy nghĩ với nhau, Chu Khiêm không cần nói ra để thuật lại, những người khác cũng có thể nương theo suy nghĩ của anh để xem cốt truyện.
Tề Lưu Hành nhíu mày nói: “Chúng ta nghe thấy lời “kêu cứu” từ gốc cây kia, đừng nói là xuất phát từ Shirley? Cô ấy, cô ấy đáng thương quá. Cô ấy là người cách vụ nổ gần nhất! Sarah không còn tình người nữa!”
Kha Vũ Tiêu nghiêm túc đồng ý: “Đúng vậy thật. Thứ như “Gương của vạn vật”, có lẽ chính Sarah cũng không hiểu rõ nó, kế hoạch ban đầu của cô ta là muốn thí nghiệm từ từ.”
“Nhưng hành động phá vỡ tấm gương của Ryan đã phá vỡ kế hoạch của cô ta. Để tránh tấm gương hóa thành tro bụi, để tiếp tục thí nghiệm, cuối cùng hướng tới mục đích khiến vạn vật cộng sinh, cô ta mới tạo ra vụ nổ.”
“Còn vụ nổ gây ra hậu quả gì, thật ra Sarah cũng không biết. Cho nên cô ta mới yêu cầu tiếp tục quan sát. Chúng ta chẳng khác gì chuột bạch thử nghiệm của cô ta.”
“Ừm, đồng ý.”
Chu Khiêm mở miệng, bổ sung thêm ý kiến cho Kha Vũ Tiêu: “Dựa theo kế hoạch ban đầu của Sarah, dựa trên việc cô ta dung hợp với Ryan, cô ta hy vọng đạt được mục tiêu —— sau khi cộng sinh cùng với động thực vật khác, cô ta có thể tùy ý thay đổi mã gien của mình, cũng có thể hoàn toàn khống chế được việc thay đổi ngoại hình.”
“Giống như Tôn Ngộ Không có 72 phép biến hóa, cô ta muốn biến thành thứ gì cũng được.”
“Nhưng thí nghiệm của Sarah còn chưa hoàn thành, cô ta chỉ có thể dung hợp với em trai mình. Nhưng mã gien của hai người họ vốn cũng khá tương đồng nhau. Cô ta không thể tiếp tục thí nghiệm trên người động thực vật khác.”
“Cho nên, vụ nổ mạnh kia chỉ là việc làm bất đắc dĩ của cô ta. Cô ta cũng không thể đoán trước được kết quả tiếp theo.”
“Một loạt sự kiện tiếp theo càng chứng minh, dưới tác dụng của chất phóng xạ, tấm gương bắt đầu tiến hành dung hợp vạn vật. Nhưng bây giờ Sarah lại gặp một vấn đề, cô ta không thể khống chế được thứ gì.”
“Cho nên trong tình trạng cô ta không thể khống chế thứ gì, cô ta chỉ có thể thiết lập lá chắn, tạm thời ngăn cách mọi thứ.”
“Ngoài ra, cô ta chắc chắn muốn tìm ra một cách có thể nắm giữ được quyền khống chế gương của vạn vật, cuối cùng tiến hành dung hợp cô ta với vạn vật, đồng thời đạt được mục đích trở thành chúa tể muôn loài.”
“Kha Vũ Tiêu nói đúng. Chúng ta là chuột bạch của cô ta. Cô ta muốn quan sát chúng ta, nghiên cứu số liệu của chúng ta, cuối cùng thực hiện tham vọng điên rồ của mình.”
Người chơi thu thập mảnh ghép ký ức: Sự cố bất ngờ
Số mảnh ghép ký ức: 4/4
Người chơi đã tìm thấy bí mật của Ryan ở đây, mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 50%
Nhìn thấy thông báo của hệ thống, Chu Khiêm biết 50% nhiệm vụ họ chưa hoàn thành là vì họ chưa tìm đủ 24 điểm.
Cùng lúc đó, Chu Khiêm còn nhận thêm một thông báo khác ——
Nhiệm vụ phụ của người chơi Chu Khiêm: Bí ẩn sau lưng Ryan , mức độ hoàn thành: 50%
…
Sau khi thu thập xong các mảnh ghép ký ức, nhóm người chơi rời khỏi tòa tháp, bắt đầu đi dọc theo tòa tháp vòng qua vùng đất ẩm ướt, hướng đến trạm thanh tẩy số A13.
Bốn người chơi nam đã bổ sung điểm sinh tồn ở trạm thanh tẩy số A11 trước đó.
Nhưng hai cô gái đã sắp chịu không nổi nữa.
Khi tới trạm số A13, Tư Đồ Tình chỉ còn lại 1 điểm.
Hai cô gái ở trong trạm A13 nạp điểm, có một sự cố xảy ra.
—— Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu không cẩn thận chạm vào vai nhau, cánh tay của hai người bất ngờ dính vào nhau.
Nhìn thấy tình hình này, Kha Vũ Tiêu không khỏi nghiêm túc lên: Xem ra chúng ta phải nhanh chóng thoát ra ngoài
Ngô Nhân: Bây giờ bốn người đàn ông chúng ta, mỗi người có 5 điểm, tổng là 20 điểm. Vừa rồi hai cô gái nạp thêm 2 điểm, Ân Tửu Tửu lên 7 điểm, Tư Đồ Tình lên 3 điểm. Như vậy thì chúng ta đang có 30 điểm. Cũng dễ làm thôi
Nếu chúng ta muốn giảm xuống còn 24 điểm, chỉ cần bớt đi 6 điểm là được. Vừa lúc, mỗi người trừ một chút. Chúng ta vào trong bụi cỏ đen, đứng một lúc rồi chạy ra ngoài là được!
Chợt Chu Khiêm lại mở miệng nói: “Không đúng.”
Hai cô gái cũng đã liên kết với suy nghĩ của những người khác.
Những người còn lại đều nói ở trong đầu: Không đúng chỗ nào?
Chu Khiêm nói: “Thứ nhất, vào thời điểm ban đầu, hệ thống có nói số điểm tối đa là 24 điểm. Khi đó, 1 điểm tương đương với 1 tiếng đồng hồ. Thật ra điều này đang ám chỉ trò chơi này có lẽ sẽ không vượt qua 24 tiếng.”
“Thứ hai, nếu thế giới hiện thực có thể xảy ra sự việc như thế này, dựa theo logic bình thường, vài tiếng thí nghiệm hoàn toàn không đủ. Sarah muốn dựa theo nguyên lý thí nghiệm, đối chiếu với số liệu, sau đó đưa ra suy đoán…”
“Nhưng đây chỉ là một phó bản trong trò chơi, những giả thuyết phức tạp đã được đơn giản hóa.”
“Cốt truyện xưa đương nhiên hợp logic, bên cạnh đó cũng có nhiều thứ đã được lý tưởng hóa. Ví dụ, ở thế giới này, trình độ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức có thể chế tạo ra “Gương của vạn vật”, chẳng lẽ vẫn sẽ còn tồn tại một thị trấn lạc hậu, cổ hủ hay sao?”
“Tổng hợp hai ý này, tôi cho rằng thí nghiệm của Sarah chỉ có thể xảy ra vào chiều nay. Chúng ta là chuột bạch thí nghiệm lần thứ nhất của cô ta. Cô ta sẽ không cung phụng chúng ta. Mọi người thật sự sẽ cho rằng ——”
“Khi chúng ta tìm đủ 24 điểm, nhiệm vụ chính hoàn thành 100%, Sarah sẽ xuất hiện ở đây, thả chúng ta đi ư?”
“Cô ta sẽ làm như đã hứa hẹn, cho chúng ta tiếp tục ở lại thị trấn Lệ Hoa, vô tư vô lo mà sống tiếp?”
“Đúng thế, cô ta không có khả năng làm như vậy.” Kha Vũ Tiêu lập tức tán thành với phán đoán của Chu Khiêm: “Nếu cô ta có thể trực tiếp dung hợp vạn vật, cô ta đương nhiên sẽ không sao. Nhưng đã có chuyện ngoài ý muốn thay đổi kế hoạch của cô ta.”
“Ở giai đoạn hiện tại, cô ta không thể dung hợp một ai, cũng không thể điều khiển não bộ của bất kỳ người nào, như vậy, cô ta sẽ tiếp tục giấu giếm âm mưu này.”
“Đúng, chính là như vậy.” Chu Khiêm nói tiếp: “Vừa rồi ở trên đỉnh tháp, chúng ta đã nhìn thấy toàn cảnh của khu vực này, nhưng chúng ta cũng không tìm thấy lò hơi, lò phản ứng. Điều này chứng tỏ trạm phát điện đã bị phá hủy.”
“Cùng lúc đó, Shirley, mèo, đều bị chuyển xuống tầng ngầm của tòa tháp, không một ai biết.”
“Cho nên, bây giờ, Sarah rất sợ người khác biết được bí mật của cô ta.”
“Người duy nhất biết được bí mật của cô ta, là chúng ta. Cô ta sẽ không cho chúng ta cơ hội nói bí mật này ra ngoài.”
“Chờ đến khi thí nghiệm chiều nay kết thúc, Sarah sẽ có được số liệu mà cô ta muốn. Đến lúc đó, chúng ta đã trở nên vô dụng với cô ta. Cô ta sẽ giết chúng ta.”
Nghe vậy, tâm trạng Tề Lưu Hành trở nên nặng nề hơn, nhíu mày nói: “Chờ đến khi ra khỏi bức tường cao, trong mắt của người dân trong thị trấn, chúng ta đều là quái vật. Đừng quên, bọn họ vẫn cho rằng mọi thứ đều do phù thủy gây ra. Chúng ta sẽ bị người dân xem là tội ác của phù thủy. Trưởng thị trấn Ryan muốn giết chúng ta hoàn toàn hợp lý.”
“Mẹ nó… cái trò chơi này…”
Ngô Nhân mắng: “Không tìm đủ 24 điểm, chúng ta không thể chờ Ryan mở cửa. Nhưng một khi Ryan mở cửa, e rằng chờ đợi chúng ta là cái chết. Cái này… làm sao mà chơi được?”
“Có một cách hay để trả thù trong thế giới này.”
Bỗng nhiên Chu Khiêm đứng lên, mỉm cười nói: “Đó là khi một người bắt đầu lên kịch bản, chúng ta ngược lại lợi dụng kịch bản này để đối phó với người đó.”
Kha Vũ Tiêu dường như nhận ra điều gì.
Hắn còn chưa kịp hỏi, trong đầu đã nghe thấy suy nghĩ của Chu Khiêm.
Tề Lưu Hành còn chưa kịp tiêu hóa suy nghĩ của Chu Khiêm, lại nghe thấy Chu Khiêm dùng giọng điệu mê hoặc quen thuộc nói ——
“Sarah đẩy chúng ta vào đây, xem chúng ta như chuột bạch để thí nghiệm, quan sát chúng ta biến dị. Vậy chúng ta cứ biến dị cho cô ta xem.”
“Sarah muốn tạo ra quái vật. Chúng ta ở đây hủy diệt tất cả quái vật mà cô ta đã sáng tạo ra đi.”
Trạng thái hưng phấn quen thuộc lại sôi trào theo từng lời của Chu Khiêm, khiến Tề Lưu Hành không khỏi đứng lên.
Thanh kiếm dài tạm cầm chặt ở nơi được gọi là tay, Tề Lưu Hành quyết định nghe theo Chu Khiêm.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, cậu lại hỏi Chu Khiêm: “Đúng rồi. Nhiệm vụ phụ của anh là sao? Bốn mảnh ghép ký ức của nhiệm vụ chính tương đương với 50% nhiệm vụ phụ của anh?”
“Nhiệm vụ chính chia làm hai, thứ nhất, 24 điểm; thứ hai, 4 mảnh ghép ký ức. Đây là nhiệm vụ ẩn.”
“Còn nhiệm vụ phụ của tôi, có lẽ là nhiệm vụ ẩn cuối cùng. Nhiệm vụ phụ của tôi cũng có hai phần, phần thứ nhất là 4 mảnh ghép ký ức. Còn phần thứ hai…”
Bầu trời tỏa ánh hoàng hôn.
Bóng của Chu Khiêm được hoàng hôn nhuộm đỏ.
Anh không quay đầu lại mà nói: “Tôi đã chuẩn bị giải pháp rồi. Cứ chờ xem.”
Ngô Nhân: Ý của Chu Khiêm… Sao cứ cảm thấy mọi thứ đều đã được cậu ta nắm chắc trong tay rồi vậy? Tôi chỉ cần ngồi chờ một chỗ qua ải là được?
Tề Lưu Hành: Đừng! Anh đừng có vui mừng quá sớm! Với sự hiểu biết của tôi về anh ấy… Anh ấy sẽ chơi rất lớn! Anh chắc chắn không thể chịu nổi đâu! Nhưng mà… Tuy là như vậy…
Chu Khiêm còn chê tôi trẻ trâu. Bây giờ cách thức của anh ấy cũng trẻ trâu mà!
Chờ đến khi thân thể biến dị mạnh hơn —— đối phó Ryan, phá hủy âm mưu —— cứu vớt thế giới, tôi nói có sai không?!
Kha Vũ Tiêu: Khụ, thật ra bây giờ ngoài việc suy nghĩ làm sao để biến dị, giúp bản thân mạnh hơn, chúng ta còn một đề toán cần suy xét
Tư Đồ Tình: Nếu mọi người cần người đánh nhau thì có thể tìm tôi, đừng bảo tôi giải toán
Ân Tửu Tửu: Ha, ai là đồ ngu si đây?
Tề Lưu Hành: Đề toán gì ạ?
Kha Vũ Tiêu: Thật ra cũng đơn giản thôi, trong quá trình cố gắng chú ý là được. Sáu người chúng ta có khả năng sẽ tiếp tục “dung hợp”, đến lúc đó, sau khi người chơi dung hợp gia tăng điểm số ở trạm thanh tẩy A13, tức là mọi người đều tăng điểm, khi vào bụi cỏ đen cũng sẽ giảm điểm.
Tề Lưu Hành: Em hiểu rồi. Nếu sáu người chúng ta đều dung hợp thành một nhất thể, chúng ta sẽ tăng và giảm điểm cùng nhau, một là tăng 6 điểm, hai là giảm 6 điểm. Tóm lại đều có bội số là 6. Trong tình huống này, nếu chỉ không chú ý một chút, chúng ta sẽ không bao giờ gom đủ 24 điểm.
Kha Vũ Tiêu: Đúng vậy. Chúng ta có thể tiến hành theo cách của Chu Khiêm, tìm thêm động thực vật giúp chúng ta mạnh hơn; bên cạnh đó cũng phải tính toán làm sao để tìm đủ 24 điểm
Tề Lưu Hành ngợi khen: “Vũ Tiêu, anh đúng là thật đáng tin cậy!”
Kha Vũ Tiêu mỉm cười với cậu: “Được rồi, hành động thôi.”
Ngô Nhân im lặng đuổi kịp Chu Khiêm: Chậc…
Khoảng một tiếng sau.
Nhóm người chơi dựa theo suy nghĩ của Chu Khiêm để hoàn thành từng bước biến dị, hơn nữa điểm sinh tồn cũng đạt được 24 điểm.
Bây giờ, họ đang đứng bên cạnh khu vực bãi cỏ đen.
Bọn họ đã dùng bãi cỏ đen để hạ thấp điểm sinh tồn, sau khi gom đủ 24 điểm thì có thể ra bên ngoài.
Hệ thống gửi thông báo.
Tổng số điểm sinh tồn của những người chơi còn sống đã đạt 24 điểm, trưởng thị trấn Ryan vô cùng hài lòng, mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100%
Cùng lúc đó, trên cao truyền đến tiếng ồn ào.
Vô số máy bay không người lái đang tiến đến.
Trong giây lát, máy quay của máy bay không người lái đã hướng thẳng về phía người chơi.
Kỳ hoa dị thảo, sáu quái nhân biến dị mức độ cao hiển hiện rõ trên màn hình, xuất hiện trên TV của người dân thị trấn Lệ Hoa.
Một chiếc trực thăng bay qua, dừng ở trên cao ngay phía trên nhóm người chơi.
Giọng của Ryan vang vọng xuống, vang đến bên tai người chơi, cũng truyền tới vô vàn người dân khác ——
“Tôi đã tìm ra nguồn gốc của ác ma nơi đây! Trong bức tường cao này chứa đựng bí mật của nhóm phù thủy. Sáu con quái vật này… chính là sản phẩm do phù thủy tạo ra. Mọi người nhìn xem, bọn chúng thật đáng sợ! Thế nên chúng ta phải tiêu diệt toàn bộ bọn họ mới được!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nổ súng, bắn chết hết lũ ác ma này! Ngọn núi Neville kỳ vĩ đã bị ác ma làm xói mòn. Chúng ta phải đốt lửa lên. Dùng lửa thiêu sạch toàn bộ ngọn núi thì mới có thể gi3t chết ác ma, gi3t chết quái vật!”
Ryan nói xong, những chiếc trực thăng xung quanh bắt đầu đổ từng thùng dầu xuống phía người chơi.
Sau đó là lửa.
Một chiếc hộp nhỏ từ máy bay rơi xuống, vừa chạm mặt đất, ngọn lửa tự động bốc lên, nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, một biển lửa ngùn ngụt nhấn chìm nhóm người chơi.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, ngoại trừ Chu Khiêm, những người còn lại vẫn cảm thấy kinh hãi trong lòng.
Ngô Nhân: Mẹ nó, Tiểu Tề nói đúng. Chu Khiêm thật sự chơi quá lớn… Tôi có hơi hối hận rồi…
Tề Lưu Hành: Việc đã đến nước này, không thể đổi ý đâu. Tiếp tục thôi! Chúng ta phải cứu thị trấn Lệ Hoa, giải cứu nhân loại!
Ngô Nhân: Mẹ nó, vì sao tôi phải chung nhóm với một tên tâm thần chống đối xã hội với một thằng nhóc trẻ trâu vậy hả?!
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Đánh giá:
Truyện Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Story
Quyển 1 - Chương 68: Những bông hoa ác (25)
10.0/10 từ 49 lượt.