Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1 - Chương 38: Danh sách ước nguyện cuối cùng (19)

249@-
Lời của Chu Khiêm từ trước đến nay luôn là hư tình giả ý, khiến người khác không biết đâu là diễn kịch, đâu là lời thật lòng.

Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt anh khi nghe những lời này, chắc chắn đó là một lời nói chân thành, nghiêm túc.

Ánh mắt khó đoán như biển sâu thăm thẳm, đồng thời cũng dịu dàng như những con sóng trắng xóa.

Chu Khiêm nghe thấy đối phương cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng đáp lời mình: “Bắc Hà, tôi mãi mãi không bao giờ trách cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu còn sống là tôi đã yên lòng.”

Nghe thấy điều này, Chu Khiêm suy tư điều gì, nhìn chằm chằm Khương Dư Thanh, chợt anh nghe thấy tiếng gọi của Hà Tiểu Vĩ: “Được rồi! Bọn tôi tìm thấy thuyền rồi! Có phải chỉ cần dẫn Khương Dư Thanh lên thuyền thôi đúng không? Như vậy thì chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ?”

Vân Tưởng Dung nói: “Cứ thử xem như thế nào.”

Nghe vậy, Chu Khiêm đứng lên, lại nhìn Khương Dư Thanh: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Khương Dư Thanh gật đầu, được Chu Khiêm dìu, bước về phía con thuyền.

Một lát sau, Chu Khiêm đỡ Khương Dư Thanh lên thuyền trước, sau khi Khương Dư Thanh đã đứng vững, anh đặt chân lên mép thuyền, không hiểu vì sao lại trượt chân, bị ngã xuống bờ. Hà Tiểu Vĩ ở ngay bên cạnh liền đỡ anh, cũng muốn lên thuyền, nhưng hắn cũng bị té xuống đất.

Nhận ra sự khác thường, Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung cũng tiến lên thử, cả hai cũng không thể lên thuyền.

Gió biển thổi vào mặt, Chu Khiêm đứng trên bờ, chân đạp lên cát ẩm, anh ngẩng đầu nhìn Khương Dư Thanh đứng trên thuyền.

Gió biển mang theo hơi ẩm, khó lòng nhìn rõ gương mặt và ánh mắt của Khương Dư Thanh.

Khương Dư Thanh nhìn lại, Chu Khiêm nhận thấy đối phương cũng có vẻ hoang mang, không rõ lý do vì sao.

Sau đó Chu Khiêm đã phát hiện ra ngay, anh vẫy tay với Khương Dư Thanh, nói: “Đưa người ngạn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt.”*

* (Tống quân thiên lý, chung tu nhất biệt), lời của Tăng Quảng Hiền Văn, có nghĩa rằng dù có đưa người đến một ngàn dặm đường, cuối cùng cũng phải chia tay.

“Không… Cậu không lên thuyền sao?” Khương Dư Thanh hỏi Chu Khiêm, biểu tình có chút sốt ruột: “Khi nào tôi có thể gặp lại cậu?”

Chu Khiêm chợt nhớ đến gương mặt dịu dàng của Khương Dư Thanh bên ánh nến, nắn nót viết bài thơ trên trang giấy.

Bây giờ Khương Dư Thanh đang đưa lưng về bờ biển mênh mông, thân ảnh trùng trùng điệp điệp hòa cùng với bóng người bên ánh nến, nhập nhoạng rồi tách xa.

Đôi mắt Chu Khiêm hơi ánh lên, lại vẫy vẫy tay với đối phương.

Nở nụ cười tươi, Chu Khiêm thấp giọng trả lời: “Đêm mưa ở núi Ba Sơn.”*

*: câu trả lời của Chu Khiêm ứng với câu thơ số 2 trong bài Dạ Vũ Ký Bắc: Ba Sơn dạ vũ trướng thu trì

Hệ thống chợt gửi thông báo.

Người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ Bến tàu phía Tây

Tiếp theo có một đoạn hình ảnh nội dung cốt truyện, khen thưởng sẽ được gửi đến sau khi nội dung kết thúc, xin đừng nôn nóng…

“Đm Khiêm ơi mặt của cậu!”


Hà Tiểu Vĩ đứng bên cạnh Chu Khiêm chợt la toáng lên.

Sau đó hắn lại la lên tiếp: “Trời ơi chân của cậu!”

Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn Hà Tiểu Vĩ, mặt của Hà Tiểu Vĩ cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, cùng lúc đó, hắn cũng không còn hai chân —— hắn đã thành một con quỷ.

Nghĩ đến điều gì, Chu Khiêm lấy hộp bánh hoa quế Vương Ký lúc trước mình lấy được ở cửa hàng bánh ngọt.

Hương thơm của bánh hoa quế không còn, thay vào đó là một mùi tanh tưởi.

Mở nắp hộp ra nhìn, Chu Khiêm nhìn thấy bánh hoa quế đã mốc meo.

“Ơ… Tình huống này là gì đây?” Hà Tiểu Vĩ hỏi Chu Khiêm.

Chu Khiêm nhíu mày nói: “Quân S xâm lược Bách Thành, cũng dẫn Khương Dư Thanh đến đây. Tiểu đội Liệp Ưng mạo hiểm lẻn vào Bách Thành, thành công cứu được Khương Dư Thanh, giúp ông ấy dùng kỹ thuật của mình giao cho quốc gia, giải cứu đất nước đang trong tình trạng nguy nan.

‘”Tiểu đội Liệp Ưng không màng tính mạng của mình để hoàn thành nhiệm vụ. Khương Dư Thanh thành công thoát ra ngoài, nhưng đồng thời… toàn bộ tiểu đội Liệp Ưng cũng hy sinh.”

“Đây có lẽ là… những gì đã xảy ra thật trong lịch sử.”

Nếu đây là những gì Khương Dư Thanh trải qua trong lịch sử, thì lúc này ông ấy vẫn chưa viết bài thơ “Dạ vũ ký bắc”.

Có lẽ khi còn ở Bách Thành, ông ấy vẫn chưa nhận rõ được tình cảm của mình, chỉ cho đến khi Bắc Hà đã mãi mãi nằm lại ở Bách Thành.

Sau đó, vô số ngày và đêm, Khương Dư Thanh luôn nhớ về Bắc Hà.

Mỗi lần nhớ, ông lại viết bài thơ “Dạ vũ ký bắc” vào phong thư.

Nhưng những lá thư ấy chưa bao giờ được gửi đi.

Vì Bắc Hà đã chết.

Mỗi khi viết xong, Khương Dư Thanh đều đốt chúng.

—— Cũng không biết rằng Bắc Hà ở dưới suối vàng có hay biết chăng, có đọc được những dòng nhớ nhung khắc cốt ghi tâm ấy, cùng với một tình yêu sâu đậm chưa từng nói thành lời.



Người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ phụ Chế tạo và cân bằng , Khương Dư Thanh đã nhớ lại chính mình, trong trí nhớ mơ hồ nhìn thấy những bóng người, cũng nhớ lại quân S là kẻ thù của mình; nhưng ông ấy không nhớ rõ vì sao những người đó lại rời đi

Để giúp người chơi trợ giúp ông ấy nhớ lại mọi thứ, viện dưỡng lão Tích Thời đã giúp người chơi tham gia nhiệm vụ Bến tàu phía Tây

Người chơi dẫn Khương Dư Thanh lên thuyền ở bến tàu phía Tây, nhưng mọi người lại không thể rời khỏi Bách Thành, ngoại trừ Khương Dư Thanh, điều này đã giúp Khương Dư Thanh nhớ lại rằng vì để bảo vệ ông ấy, tất cả đồng đội đã hy sinh, vì vậy bây giờ người chơi ở trong không gian ký ức của ông ấy cũng đột nhiên trở thành quỷ hồn

Trước khi chết, Khương Dư Thanh có hai ước nguyện, viện dưỡng lão Tích Thời sẽ cố gắng giúp ông ấy hoàn thành ước nguyện của mình

Ước nguyện thứ nhất của Khương Dư Thanh: nhớ ra mình là ai



Ước nguyện thứ nhất đã hoàn thành. Ước nguyện thứ hai, đối với các người chơi, có thể bảo đảm chính mình sống sót trong thế giới ký ức, có nghĩa rằng không bị lãng quên, thì từ góc độ của từng người chơi, nhiệm vụ đã hoàn thành

Ngoài ra, mọi người chơi đều hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vì mức độ hoàn thành khác nhau, khen thưởng cũng khác nhau

Trong đó, Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung có mức độ chuyển hóa là 100%, mức độ hoàn thành là 100%; Tư Đồ Tình có mức độ chuyển hóa là 80%, mức độ hoàn thành là 80%

Người chơi Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung, Tư Đồ Tình, có thể rời khỏi viện dưỡng lão Tích Thời; các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng thành công nhận được thành tựu ẩn

Người chơi Chu Khiêm là người đầu tiên kích hoạt ảo cảnh Khương Dư Thanh viết thơ, đồng thời kích hoạt cốt truyện chính trong nhiệm vụ Bến tàu phía Tây , tặng bánh hoa quế Vương Ký cho Khương Dư Thanh, mở ra nhiệm vụ phụ Dạ vũ ký bắc , kích hoạt ước nguyện thứ ba của Khương Dư Thanh, mức độ hoàn thành hiện tại là 50%

Người chơi Chu Khiêm có thể lựa chọn tiếp tục ở lại viện dưỡng lão để hoàn thành nhiệm vụ phụ, cũng có thể rời đi cùng với những người chơi còn lại

Khi đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, người chơi Chu Khiêm có thể nhận được khen thưởng ẩn cuối cùng

Hệ thống gửi một loạt thông báo trên giao diện đồng hồ.

Khi người chơi đọc thông báo, trong đầu cũng dần hiện lên những ký ức đã được bổ sung.

Có sáu người tham gia quân đoàn Bảy, bọn họ đến từ trời nam đất bắc, bộ dạng khác nhau, tính cách khác nhau. Sau khi trải qua nhiều bài rèn luyện và kiểm tra, bọn họ đã trở thành thành viên của tiểu đội Liệp Ưng.

Từ đó, họ đã bỏ đi tên tuổi, thân phận của mình, cống hiến thể xác và tinh thần phụng sự cho tổ quốc.

Bọn họ dựa vào phương hướng quê nhà để lấy tên cho mình, gọi là Bắc Hà, Đông Thủy, Tây Giang, Nam Hồ, Trung Lưu, Tây Khê.

Bọn họ ước mong rằng một ngày nào đó, khi đã đánh tan quân thù, có thể quay về quê hương.

Đáng tiếc, tất cả đều đã nằm lại ở Bách Thành.

Bây giờ, trên mặt biển mênh mông, con thuyền chở Khương Dư Thanh rời đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất nơi chân trời.

Mặt trời đỏ rực từ từ lên cao, khắp mặt biển và phía đông thành phố đều chìm đắm trong ánh mặt trời rạng rỡ.

Người chơi quan sát, trong lòng đều nghĩ rằng ——

Ước nguyện của sáu thành viên tiểu đội Liệp Ưng có lẽ là thiên hạ thái bình, quê hương không còn chìm trong biển lửa.



Biển biến mất, mặt trời biến mất, thành phố đổ nát cũng biến mất…

Nhóm người chơi quay về phòng 701, Khương Dư Thanh vẫn còn ngủ say, nhưng có dấu hiệu sắp sửa tỉnh giấc.

Bọn họ đã tham gia nhiệm vụ phụ suốt cả một đêm ròng.

Nhưng khi trở lại viện dưỡng lão Tích Thời, thời gian chỉ mới đến giữa trưa.

Hệ thống thông báo nhắc nhở người chơi nhanh chóng rời đi, bốn người tạm thời rời khỏi phòng 701, đi thang máy xuống đại sảnh.



Nhìn theo Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình đi ra ngoài cửa, Chu Khiêm dựa lưng vào bàn tiếp tân, vẫn tư thế co một chân lên thanh thản, thoải mái.

Hà Tiểu Vĩ không chịu nổi, lưu luyến từng bước chân mà nhìn lại phía sau: “Khiêm ơi, hay là bỏ đi.”

Chu Khiêm nghiêm túc đáp: “Không được. Tôi muốn ở lại làm nhiệm vụ tuyến tình cảm.”

Hà Tiểu Vĩ nhíu chặt mày: “Trời ơi, cậu kỳ lạ quá, cậu làm nhiệm vụ tuyến tình cảm với một người đàn ông kiểu gì?”

Chu Khiêm cười cười, không trả lời, Hà Tiểu Vĩ lại nói: “Tôi biết rồi, cậu muốn lấy khen thưởng ẩn cuối cùng sao? Lỡ như nhiệm vụ phụ đó quá khó thì sao?”

Chu Khiêm đáp: “Chắc là vẫn ổn thôi. Khương Dư Thanh thích Bắc Hà, sao lại nỡ thương tổn người ta được?”

Hà Tiểu Vĩ bèn nhắc nhở: “Này, cậu quên rồi hả, có tới hai Khương Dư Thanh đó? Người trẻ tuổi có lẽ không thương tổn nhưng ông lão mắc bệnh mất trí nhớ thì sao, lỡ như muốn giết người thì sao!”

“Không sao. Tôi có thể nghỉ ngơi thêm để hồi sức.”

Chu Khiêm ngáp dài, duỗi lưng cong eo thả lỏng: “Khương Dư Thanh chỉ còn sống được ba ngày. Mỗi ngày có một ước nguyện… Bây giờ chỉ còn lại một ngày thôi. Tôi muốn ở lại đây tiễn ông ấy thêm đoạn đường cuối cùng. Mọi người cứ đi đi.”

Sau khi nhìn đồng đội rời đi hết, Chu Khiêm quay về tầng 7 vắng vẻ.

Đi đến trước cửa phòng 701, anh nhìn vào trong qua ô cửa sổ.

Khương Dư Thanh lại tiếp tục nằm ngủ.

Khi nhìn ông, Chu Khiêm không khỏi nghĩ —— vậy là phó bản lần này không giống với những gì anh nghĩ lúc trước.

Có lẽ trong thế giới thật của phó bản này, viện dưỡng lão Tích Thời là một viện dưỡng lão đặc biệt, nó cung cấp cho bệnh nhân một vài thiết bị công nghệ cao có thể chữa trị ký ức. Dựa vào thông tin từ hệ thống cung cấp, cái gọi là nhóm “điều dưỡng” rất giống với những công cụ chữa trị cho những người lớn tuổi mắc bệnh đãng trí.

Bây giờ Chu Khiêm trở thành người chịu trách nhiệm ký ức của Khương Dư Thanh.

Trong thế giới ký ức, ông lão Khương Dư Thanh ngủ say lần thứ hai.

Lẳng lặng nhìn ông trong chốc lát, Chu Khiêm vào trong phòng, đặt một khối bánh hoa quế nhỏ lên bàn, sau đó quay về phòng mình nghỉ ngơi.

Chu Khiêm mua thức ăn từ cửa hàng của hệ thống giao dịch, ăn xong thì tắm rửa, sau đó anh ngủ suốt một buổi trưa.

Trạng thái của Chu Khiêm xem như đã không còn tệ nữa, sau khi chơi với giữa biển sao, thanh kỹ năng của anh đã đầy lại.

Nhưng dù sao cũng đã tham gia một trận ác chiến, tinh thần của anh vẫn có chút mệt mỏi.

Buổi tối, Chu Khiêm tỉnh ngủ. Điều đầu tiên anh làm là mở hệ thống giao dịch, vào khu vực mua đạo cụ theo yêu cầu; sao đó anh bắt đầu lướt danh sách đạo cụ, thử tìm xem có đạo cụ nào thích hợp hay không.

Bỗng nhiên anh lại nhận được tin nhắn muốn nhận làm học trò, còn là từ tên 137kỳ kỳ quái quái.

Ánh mắt Chu Khiêm nhìn chằm chằm con sốt này một lát, sau đó gửi một dấu chấm hỏi qua: “?”

Một lát sau, bên kia gửi tin nhắn: “Chọn “đồng ý” đi.”



137liền gửi tin nhắn: “Đó là bạn của tôi. Vì có một vài hạn chế, tôi không thể thường xuyên online, cho nên lúc trước mới nhờ Ẩn Đao nhận cậu làm học trò, tôi nghĩ rằng khi tôi không có mặt, cậu lại có nhu cầu gì thì cậu ta có thể kịp thời giúp đỡ. Hơn nữa kỹ năng của cậu ta cũng liên quan đến chỉ huy đoàn đội, tôi cảm thấy có lẽ giúp được cậu phần nào. Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại rằng để tôi làm sẽ tốt hơn.”

Chu Khiêm gửi tin nhắn nhanh như gió: “Ẩn Đao… Kỹ năng người người này có liên quan đến dao kiếm hả? Khi tôi gặp nguy hiểm có người đã cứu tôi. Theo hình dung từ đồng đội của tôi, người đó giống như có thể ngưng tụ hoặc triệu hồi đao kiếm, một kiếm chém xuống, uy lực kinh người, trời đất rung chuyển. Hay là Ẩn Đao đã cứu tôi nhỉ? Tôi cảm thấy anh ta mạnh đó, tôi sẽ nhận người này làm thầy.”

Một phút sau, khi Chu Khiêm nghĩ rằng người nọ đã offline, 137lại gửi tin nhắn.

—— “Cậu ta không mạnh, bình thường thôi.”

Chu Khiêm: “Anh ta không mạnh, chẳng lẽ anh mạnh?”

137chưa kịp trả lời, Chu Khiêm hỏi tiếp: “Khoan đã, anh bao nhiêu tuổi? Nếu tôi lớn hơn anh, phải gọi anh là “thầy” thì chẳng phải tôi chịu thiệt thòi sao!”

30 giây sau, 137trả lời: “Tôi lớn hơn em.”

Trong mắt Chu Khiêm hiện lên một tia cười ác ý, đáp: “Ô? Lớn hơn tôi chỗ nào cơ?”

Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó trả lời: “Em cảm thấy là ở đâu?”

Chu Khiêm trả lời nhanh như cũ: “Sao tôi biết được? Tôi cũng không quen biết anh.”

Vẫn không chờ bên kia trả lời, Chu Khiêm nhanh chóng hỏi: “Vậy còn anh, anh có quen tôi không?”

137trả lời ngay: “Quen.”

Hơi híp mắt lại, Chu Khiêm gửi tin nhắn: “Có thể gặp mặt trong thế giới thực không?”

137: “Không thể.”

Chu Khiêm: “Vì sao?”

137: “Tôi tạm thời bị nhốt.”

Chu Khiêm không trả lời lại, suy tư nhìn chằm chằm tin nhắn của 137.

Một lát sau, anh thấy 137gửi thêm một tin: “Trong giới hạn của quy tắc, có nhiều chuyện không thể nói với em, nếu không sẽ gây bất lợi với em. Nhưng hạn chế này sẽ không lâu lắm. Trước tiên em cứ chọn “đồng ý” đi.”

Chu Khiêm thở nhẹ ra một hơi, biểu tình căng thẳng lại thả lỏng: “Khi Ẩn Đao muốn nhận tôi làm học trò đã tặng tôi nhiều đồ lắm.”

137: “Bây giờ em vào hệ thống giao dịch, tôi đã gửi qua vài thứ, em xem còn thiếu gì không?”

Chu Khiêm vào trong hệ thống giao dịch, sảng khoái nhận hết quà.

Sau đó, ngón trỏ nhịp trên mặt đồng hồ vài cái: “Ẩn Đao là bạn của anh? Anh bị nhốt, còn bị hạn chế trong nhiều quy tắc… Vậy làm sao anh có thời gian mà kết bạn?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Khiêm nổ bom hỏi liên hoàn.

Ẩn Đao:??? (Không, đừng quan tâm tới tôi làm gì)
Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần Truyện Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần Story Quyển 1 - Chương 38: Danh sách ước nguyện cuối cùng (19)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...