Thợ Sửa Giày
Chương 92: 92: Cứng Rồi
Trong hơn ba mươi năm cuộc đời Nhiếp Chấn Hoành, anh gần như chẳng bao giờ quá mâu thuẫn về bất kỳ điều gì.
Anh luôn hành sự quả quyết, nghĩ gì làm đó, một khi đã quyết, thì sẽ không do dự lần khân, lo trước lo sau.
Nhưng đêm nay, trước ánh trăng tràn ngập khắp giường, Nhiếp Chấn Hoành lại chần chừ đến lạ.
Anh không dám xả hết nỗi khát khao và niềm thôi thúc trong lồng ngực ra ngay.
Anh sợ mình sẽ khiến người trong vòng tay anh khiếp hãi.
Anh chỉ dám đến gần từng chút một, liếm hôn từng hồi cho tan ánh trăng ra, rồi lại lặng lẽ nuốt vào trong bụng.
Sau tháng Mười, trời chợt sang Thu.
Người Nhiếp Chấn Hoành dễ nóng, ở nhà anh vẫn mặc áo may ô quần đùi, nhưng Lâm Tri đã bị anh bắt mặc đồ ngủ dài tay lót lông từ lâu.
Vào giờ phút này, từng chiếc cúc áo ngủ đã bị Nhiếp Chấn Hoành cởi bỏ, để lộ vòm ngực trắng nõn của chủ nhân.
Hai điểm đỏ tươi hơi dựng đứng dưới kích thích của làn khí lạnh.
Xuống thêm chút nữa, vòng eo thon ưỡn lên, chủ động dán vào hơi ấm kề sát mình.
“Ưm… Anh Hoành…”
Môi Nhiếp Chấn Hoành áp lên phần da thịt trắng mềm ở eo Lâm Tri.
Trong khoảng thời gian này, bé con đã được anh nuôi no căng mỗi ngày, dáng vóc không còn gầy nhẳng đáng sợ như hồi đầu nữa, đã cân đối và đầy đặn hơn, non mịn trơn nhẵn như đúng độ tuổi của cậu.
Lại thêm màu da trắng như chén sứ, khiến người ta đụng vào là không muốn rời đi, chỉ muốn liếm và thơm dọc theo đường eo cong vút.
Cạp quần chun rất dễ kéo, Nhiếp Chấn Hoành chỉ mới vỗ nhẹ vào mé mông Lâm Tri, là người dưới thân đã ngoan ngoãn nhổng mông lên, cho anh lột quần ngủ dễ dàng như trở bàn tay, để lộ chiếc quần lót tam giác màu xám in hình chú voi bên trong.
Từ áo ngủ đến quần lót, tất cả những món đồ Lâm Tri đang mặc đều là do Nhiếp Chấn Hoành mua cả.
Anh phát hiện bây giờ mình rất thích việc chăm lo tất cả đồ dùng hằng ngày cho bé con.
Đôi lúc hai người đi bộ sau bữa tối, bước ngang qua mấy sạp bán hàng buổi đêm, mắt anh sẽ vô thức kiếm tìm món đồ phù hợp với Lâm Tri.
Điều khiến anh vui sướng hơn cả, không còn nghi ngờ gì nữa, là việc người yêu anh mặc tất cả những thứ anh dồn cả tâm sức lên người.
Hiềm nỗi, lòng người tham lam.
Hiện giờ Nhiếp Chấn Hoành đã không còn thỏa mãn với mỗi việc Lâm Tri tin tưởng mình hết lòng và không muốn rời xa anh nữa.
Anh còn muốn tiến thêm một bước.
Anh muốn bé con chấp nhận hết tất cả những gì thuộc về anh, anh muốn hoàn toàn có được người trước mặt.
Từ ngoài vào trong, từ chân lên đầu.
Anh muốn nuốt quả kim quất nhỏ của mình vào trong bụng, muốn giấu thịt quả trong thân thể mình, muốn nước quả hòa trong máu mình, cho đến khi quả kim quất bé xinh này hoàn toàn chỉ thuộc về mình anh, không thể tách rời được nữa.
Ai kia ôm lấy đầu Nhiếp Chấn Hoành.
Tư thế của hai người thay đổi, lần này Lâm Tri luồn tay vào tóc anh.
Cậu thanh niên tựa nghiêng trên giường, ngón tay thon dài lùa qua mái tóc ngắn dày của Nhiếp Chấn Hoành.
Lòng bàn tay cậu áp lên gáy người đàn ông, tựa đang thúc giục, vô thức nắm tóc Nhiếp Chấn Hoành giật anh.
“Ừm… cứng rồi.”
Cùng với động tác từ ngón tay và giọng nói thẳng thừng của bé con, chiếc quần lót tam giác ở ngay chóp mũi Nhiếp Chấn Hoành cũng dần phồng lên một cục.
Mặt trước chiếc quần con màu xám mà Lâm Tri đang mặc có in hình một chú voi đang vung vảy vòi.
Lúc này vòi voi đã phồng lên, trông ngây thơ chất phác đến độ Nhiếp Chấn Hoành không kìm nổi lòng mình mà phải cúi đầu, cắn nhẹ một cái.
“A!”
Kích thích này hiển nhiên khác hẳn kiểu “sờ soạng” lần trước.
Lâm Tri kinh ngạc kêu lên.
Cậu còn chưa kịp nghiên cứu xem anh Hoành đang làm gì, thì người đàn ông đã gấp gáp lột chú voi ra, ngậm chỗ kia của cậu vào trong miệng.
Mười đầu ngón tay của Lâm Tri đều cuộn tròn lại.
Nhưng cậu chợt nhớ ra mình còn đang túm tóc anh Hoành, nên lập tức buông lỏng ra, sau đấy lại cuộn tròn ngón tay chỉ trong chớp mắt.
Chẳng qua cậu vẫn nhớ thả sợi tóc đang túm ra, đầu ngón tay bên còn lại áp lên gáy người đàn ông, run rẩy cào nhẹ.
Phần thân dưới được bao bọc trong một vùng ấm áp, cảm giác mới lạ và sảng khoái chưa từng trải qua dâng lên từ bụng nhỏ, hơi thở của Lâm Tri càng dồn dập thêm.
Cậu khẽ hé môi, thở hổn hển theo mỗi nhịp lên xuống của mái đầu người đàn ông.
Lâm Tri vốn tưởng trải nghiệm này đã là cực hạn rồi, nhưng chẳng bao lâu sau, anh Hoành của cậu đã đập vỡ ảo tưởng ấy.
Một cái lưỡi còn nóng bỏng hơn gia nhập cơn cuồng loạn giữa môi và răng.
Vào khoảnh khắc đầu lưỡi người đàn ông chạm đến phần đỉnh của cậu, toàn bộ eo Lâm Tri đều ưỡn lên khỏi giường, cơ thể cong như cánh cung.
Một người trước nay luôn thành thật đối mặt với dục vọng của bản thân, bỗng thấy hoang mang và bất lực lần đầu tiên.
Không biết là muốn trốn tránh, hay muốn được anh Hoành ăn thêm.
Chỉ có dòng máu dần sôi trào khắp người, là như đang liên tục truyền cho cậu một cảm giác ——
Quả thực… sung sướng quá.
Vì thế Lâm Tri hiểu ra ngay.
Cậu vận sức vào cánh tay, ôm sát mái đầu đang chôn ở bụng cậu của người đàn ông.
Sau đó, Lâm Tri thành thật siết mông lại, ưỡn thứ kia của mình lên thật cao, vùi tất cả vào miệng Nhiếp Chấn Hoành, “Anh Hoành, anh Hoành…”
Lâm Tri không cần thầy chỉ dẫn nhưng vẫn hiểu, bắt đầu thúc eo.
Cậu cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Tất cả mọi thứ trong thế giới này đều xa lạ, chỉ có anh Hoành của cậu, là vẫn ở bên cậu.
Lâm Tri chỉ gọi tên anh Hoành của cậu hết lần này đến lần khác, sau đó, trong cử chỉ ve vuốt dịu dàng và khuyến khích của người đàn ông, cậu run rẩy dang đôi cánh nhỏ, dấn thân sâu hơn để khám phá miền bí ẩn hấp dẫn mà mình chưa từng biết bao giờ.
[HẾT CHƯƠNG 92].
Thợ Sửa Giày