Thợ Sửa Giày

Chương 75: 75: Con Trai

91@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhiếp Chấn Hoành không bàn luận sâu thêm với Lâm Tri về đề tài sáng nay bé con làm gì nữa.

Hôm nay anh còn định xuống lầu mở tiệm làm việc, nếu cứ tiếp tục đào xới với Lâm Tri trong nhà, thì có khi mất cả ngày cũng không đủ được.
Trêu chọc bé con trong phòng ngủ một lát, Nhiếp Chấn Hoành đưa Lâm Tri xuống lầu mở cửa hàng.

Trước khi ra ngoài, anh bảo Lâm Tri đi trước, còn mình thì tiện tay nhét một quyển truyện tranh trên giường vào lưng quần.
Nhiếp Chấn Hoành tính nếu ban ngày rảnh được lúc nào thì tìm hiểu trước một tí ——
Dù gì anh cũng không có kinh nghiệm thực tiễn với chuyện này, mà cũng không biết gì mấy, có khi còn chẳng “Đọc rộng lục thư” bằng bé con.
(Đọc rộng lục thư: Lục thư chỉ 6 cách sáng tạo ra chữ Hán: Chữ tượng hình, chỉ sự, hội ý, chuyển chú, giả tá, hài thanh.

Câu này có nghĩa là đọc rộng hiểu nhiều, nhưng trong truyện thì đây là một phép chơi chữ, đồng thời chỉ 6 quyển truyện tranh BL của Tri Tri.)
Nhiếp Chấn Hoành tính thì hay lắm, hiềm nỗi hết cả hôm nay anh vẫn chẳng tìm đâu ra cơ hội để đọc.
Đầu tiên là hội các bác gái nhận việc đánh trống hoa tiếp thị đi qua con phố này, nhao nhao hô hào cả tiếng đồng hồ.

Chỗ này toàn là chung cư tập thể cũ, các cụ già các bác trung niên đều không tiếp xúc với marketing online bao giờ.




Bởi vậy mỗi khi quanh đây có siêu thị nhà hàng mới mở, là họ toàn mời đội tuyên truyền của các cô các bác đã về hưu, đi khắp hang cùng ngõ hẻm khua chiêng gõ trống hô hào, còn hữu hiệu hơn quảng cáo trên mạng.
(Đánh trống hoa: là một loại hình nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc.)

Vất vả lắm mới đợi được đến lúc hội các bà các cô ăn mặc lòe loẹt cởi đồ nghề kết thúc công việc, thì họ lại kết bè kết đội đi dạo ngoài phố.

Cò kè mặc cả, buôn dưa lê bán dưa chuột.

Anh cũng nhận được mấy đơn sửa giày từ hội này, cửa tiệm rộn ràng hơn hẳn.
Trong lúc Nhiếp Chấn Hoành vùi đầu sửa giày, Lâm Tri ngoan ngoãn ngồi vẽ tranh trong tiệm được các dì các cô nhiệt tình vây quanh.

Có người khen cậu xinh trai, có kẻ khen cậu vẽ đẹp, thậm chí còn có người vừa mở miệng là hỏi ngay cậu bao nhiêu tuổi nhà ở đâu đã có người yêu chưa, trông tướng là biết chuẩn bị mai mối cho cậu đây.
Nhiếp Chấn Hoành ngồi ngoài cửa nghe, vốn định lên tiếng chặn cuộc hỏi cung ồn ào này đi, nhưng nghĩ đến câu chuyện hồi sáng, cái miệng vừa hé ra của anh lại lặng lẽ ngậm vào.
Rốt cuộc cậu ngố nhà anh đã hiểu hay chưa đây? Trước hôm nay, Nhiếp Chấn Hoành còn có thể vỗ ngực nói chắc chắn là chưa.

Nhưng bây giờ anh lại không chắc lắm.


“Anh bạn trẻ, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Còn đang đi học à? Nhà cô có đứa cháu gái, tuổi cũng tầm cháu, trắng trẻo lắm! Con bé cũng thích vẽ tranh đấy!”
Một bà cô thoa má hồng đỏ choét trong đó đến cạnh Lâm Tri, cực kỳ tích cực, “Cháu gái cô là dân gốc ở đây, có nhà…”
“Cháu cũng có nhà.” Ai dè bà cô nọ còn chưa dứt lời, Lâm Tri đã xổ toẹt.
“Ấy chà, thế thì tốt quá còn gì!” Bà cô nọ vỗ đùi, lòng lại càng chắc mẩm mối này được đây, “Tụi trẻ bây giờ kiếm người yêu là phải nhìn cho rõ ràng vào, môn đăng hộ đối thì sau này mới không cãi nhau chuyện tiền nong chứ…”
Lâm Tri lại ngắt lời bà cô lần nữa, “Cháu có người yêu rồi.”
“Có người yêu cũng có sao đâu, mình cứ từ từ… Hả, cháu còn trẻ thế mà đã có người yêu rồi á?!” Bà cô kia bị ngắt lời thì cứng họng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nói tiếp, “Ấy cô nói khí không phải chứ, tụi trẻ mấy đứa đã chín chắn đâu! Mấy mối tình thời trẻ nào mấy người đi đến cuối, đừng chỉ thấy đẹp là vội yêu ngay, còn phải xem xét…”
Kéttttttt ——
Lâm Tri thình lình đẩy ghế đứng dậy.

Tiếng chân ghế cọ lên sàn xi măng đánh két khiến bà cô má hồng nhảy dựng cả lên.
“Cô mới không đi được đến cuối ấy!”
Lâm Tri tức tối trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên xa lạ trước mặt mình.

Cậu chẳng rõ vì sao bà cô này cứ trù ẻo mình với anh Hoành, “Chúng cháu hạnh phúc lắm!”
Cậu siết chặt bút vẽ, vặc lại người phụ nữ với vẻ cực kỳ chắc chắn sắt son: “Sẽ hạnh phúc cả đời luôn!”

“Ơ hay cái thằng ranh này, sao tự dưng lại rồ lên gào vào mặt người ta?” Bà cô kia cũng cáu, chống nạnh bất mãn quở trách, “Mẹ mày không dạy mày phải kính già yêu trẻ à, đồ mất dạy!”
Lâm Tri mím môi, nhìn bà cô chằm chằm với vẻ mặt vô cảm: “Mẹ cháu mất rồi.”

“Úi…”
Bà cô nọ nghe thế, sợ dúm dó vì đôi mắt trắng đen rõ ràng và biểu cảm lạnh lùng của cậu, lập tức chẳng dám nói thêm gì nữa.

Bà ta hậm hực mắng cậu “Không biết điều”, rồi lê đôi giày vải còn đang xếp hàng đợi đến lượt sửa, vội vàng bước khỏi cửa hàng.
Nhiếp Chấn Hoành ngoái lại, vừa lo lắng lại vừa đau lòng nhìn về phía Lâm Tri, hối hận sao ban nãy mình lại không lên tiếng.
Nhưng các cô các dì khác trong cửa hàng đã không nhịn được, cất lời mắng mỏ bà cô kia hộ Lâm Tri: “Con mẹ ấy á, chỉ xoen xoét cái mồm suốt ngày! Cả họ có một đứa kiếm được mấy đồng quèn, có phải nhà mẹ đấy đâu, mà cứ khoe này khoe kia mãi! Còn xem thường các chị em trong hội, thật là!”
“Đứa cháu gái của bả trắng trẻo thì trắng trẻo thật, nhưng sao bả không khoe luôn nó nặng cả tạ đi! Không phải tụi này kỳ thị dáng vóc con bé đâu, chị Lý trưởng hội còn chủ động làm mai cho nó đấy! Giới thiệu mấy cậu, mà cuối cùng ai bả cũng chê!”
“Ôi cháu ơi, cháu đừng để ý nhé,” một bà cô tóc xoăn nghe Lâm Tri nói mẹ cậu đã không còn thì hơi thương xót, an ủi cậu, “Mẹ cháu nuôi cháu khéo quá! Vừa vẽ đẹp, lại vừa xinh trai, chắc hẳn tụi con gái phải thích cháu lắm! Đừng nghe mụ lắm mồm kia nói linh tinh, cháu ấy à, cứ tìm một đứa con gái mình thích, rồi sống vui vẻ hạnh phúc cả đời!”
Lâm Tri không dễ cáu giận, nếu bà cô kia không chê anh Hoành, thì cậu cũng chẳng thèm hé răng.
Cậu để ý thấy bà cô tóc xoăn tỏa ra ánh sáng màu cam mà mình thích, những lời cô nói cũng ấm áp, thì sắc mặt không còn lạnh nhạt nữa.

Nghe bà cô khen vậy, cậu gật đầu đồng ý, “Dạ!”
Tuy thế, cậu lại nghiêm túc sửa lại phần bà cô nói sai: “Không phải con gái ạ.”
“… Hả?” Bà cô kia còn chưa thủng ra ngay.
“Người cháu thích.” Lâm Tri tưởng bà cô không nghe thấy, lại nói thêm mấy chữ, “Không phải con gái, mà là con trai.”
“…???”

Sau một khoảng lặng xấu hổ trong tiệm sửa giày, tiếng cười cứng ngắc của bà cô tóc xoăn vang lên, “Là con, con trai à… Cũng, cũng được đấy, ha, ha ha!”

Các bà các cô cùng đi sửa giày đều liếc nhau mấy bận, ngoài sự kinh ngạc khiếp đảm, thì họ đều thấy hưng phấn vì rốt cuộc cũng gặp được trò hay để hóng hớt rồi.

Tuy vài người tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nhưng nghĩ bụng mình có quen biết người ta đâu, nên họ cũng không phát biểu ý kiến gì.
Ngược lại, Nhiếp Chấn Hoành nghe hết câu chuyện từ đầu đến cuối, nhân lúc lau mồ hôi, anh nâng cánh tay lên vùi mặt trong đó, lặng lẽ bật cười.
Trời đất ơi!
Một thằng đàn ông bằng này tuổi chưa lập gia đình như anh, lần đầu được người ta gọi là “con trai” đấy!
Hơi nổi da gà.
Nhưng không thể không nói là, được em người yêu bênh vực thẳng thắn và chân thành như vậy, nghe người mình thích tuyên bố chủ quyền rõ là sắt son đến thế, toàn thân Nhiếp Chấn Hoành đắm chìm trong cảm giác sướng vui khó lòng diễn tả nổi.

Nhất là khi nghe Lâm Tri nói —— họ sẽ hạnh phúc bên nhau cả đời.
Nhiếp Chấn Hoành nghĩ, có lẽ anh không cần chờ bé con của anh hiểu ra nữa.
Bé hamster lơ ngơ dễ thương mà anh yêu, thực ra đã gói ghém cả bản thân lẫn đáp án đưa đến trước mặt anh rồi.

Thậm chí cậu còn chủ động ngoan ngoãn nằm nhoài trong lòng bàn tay anh, chít chít chờ anh.
Anh mới là kẻ chưa bao giờ tin điều ấy, như một đứa ngốc vậy.
[HẾT CHƯƠNG 75].



Thợ Sửa Giày
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thợ Sửa Giày Truyện Thợ Sửa Giày Story Chương 75: 75: Con Trai
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...