Thợ Sửa Giày
Chương 69: 69: Có Vấn Đề
Tới buổi chiều, người đi dạo phố nhiều lên, dòng người trong quảng trường dần trở nên đông đúc, hàng hóa trên quầy của bà con trong khu tập thể cũ cũng vơi đi rất nhiều.
Phải quy nửa công lao trong ấy cho hội mấy cô cậu thanh niên luôn ra sức gào thét như Đỗ Tử Vân, Uông Tiểu Quân.
Còn nửa còn lại, thì phải cảm ơn những chiếc mũ giấy sặc sỡ trên đầu họ, khiến người qua đường luôn bị hút mắt theo.
Ban đầu Cam Khả Khả muốn học cách gấp mũ từ Lâm Tri, sau đấy Đỗ Tử Vân kéo Phan Tri Nhạc nhập hội, cũng cười đùa đòi làm đồ thủ công chung.
Uông Tiểu Quân chạy tới quầy lễ tân trong trung tâm thương mại hỏi xin một xấp poster và báo cũ.
Lâm Tri hóa thân thành thầy giáo, ngồi cạnh quầy gấp mẫu cho mấy đứa.
Đồ thủ công đôi lúc cũng gây nghiện, nhất là khi mọi người cùng cố gắng làm một điều có ý nghĩa.
“Khả Khả, em vẽ ông sao lên mũ cho chị nhé?”
Hôm nay Phan Tri Nhạc mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, thoạt trông vừa nết na vừa xinh đẹp.
Em gấp xong thì chẳng ngại mũ lạc quẻ với bộ đồ, lập tức đội lên ngay, còn nghiêng đầu tới trước mặt bé gái, nói với Cam Khả Khả.
“Dạ vâng dạ vâng!”
Khả Khả thấy chị gái xinh đẹp cũng đội chiếc mũ y như mình thì vui lắm.
Lâm Tri ngồi cạnh đưa bút vẽ cho bé, bé bèn giơ cánh tay lên vẽ một ngôi sao vàng to bự lên mũ giấy của Phan Tri Nhạc.
Một ngôi sao non nớt, nhưng lại sáng ngời.
“Chị cũng muốn, chị cũng muốn!”
Đỗ Tử Vân không chịu yếu thế, cũng nhoài người lên trước.
“Khụ, vẽ thêm cho anh một ngôi đi.”
Uông Tiểu Quân hơi vụng, gấp mãi mới xong một chiếc mũ.
Không biết có phải tại vòng đầu của con trai bự hơn không, mà chiếc mũ cậu chàng đang đội suýt không bao được đầu, rung rinh rõ buồn cười, nhưng cu cậu vẫn cố đấm ăn xôi đội nó.
“Đúng là vẫn còn… con nít!” Tôn Mạn Cầm đứng ngoài rìa trông vào, không khỏi cười cảm thán với Nhiếp Chấn Hoành, “Thằng cu lơ ngơ nhà chị cũng thế, sắp đi làm đến nơi rồi, mà thi thoảng về nhà vẫn trẻ con như còn chưa tốt nghiệp tiểu học ấy!”
“Bình thường ạ.” Trời chiều nóng bức, Nhiếp Chấn Hoành thấy phần cổ của người bên cạnh mình bắt đầu rịn mồ hôi, vội vàng lấy một chiếc quạt trúc ra từ túi, xòe nó quạt cho Lâm Tri, đồng thời nói với Tôn Mạn Cầm, “Chỉ khi ở cạnh người thân, mình mới trẻ con thôi mà.”
Anh liếc Lâm Tri còn đang say sưa gấp hộp giấy, rồi mới nói tiếp, “Chỉ khi ý thức được bên cạnh mình có người sẵn lòng bao dung cho sự ấu trĩ ấy, thì mình mới có thể yên tâm làm trẻ con được.”
“Cũng đúng, chú nói có lý.”
Tôn Mạn Cầm ngẫm ngợi câu nói của Nhiếp Chấn Hoành một lát, rất lấy làm đồng tình.
Dì lại để ý đến ánh mắt và động tác của Nhiếp Chấn Hoành, không khỏi cất lời, “Chú với Tiểu Lâm quả là anh em thân tình.
Gần gũi nhau như thế, ai không biết còn tưởng hai đứa là anh em ruột đấy!”
Cái tay đang phe phẩy quạt của Nhiếp Chấn Hoành khựng lại.
Thấy cậu thanh niên bên cạnh ngẩng đầu như thể sắp đáp trả câu Tôn Mạn Cầm vừa nói, Nhiếp Chấn Hoành vội vàng duỗi bàn tay còn lại, siết ngón tay cậu nhóc ở dưới bàn.
“Chứ còn sao nữa ạ.
Tiểu Tri ngoan thế này, ai lại không thương yêu cho được?”
Anh cười, xoa nhẹ mái tóc của Lâm Tri, rồi mới tiếp lời, “Tiếc là mẹ em chẳng sinh được cho em một đứa em trai đáng yêu thế này, chỉ đẻ ra một bà chị để tra tấn em từ nhỏ đến lớn thôi.”
“Ha ha ha, cha chả xem chú nói gì kìa! Lần sau chị chú tới, chị phải mách thôi!” Tôn Mạn Cầm cũng đã gặp chị Nhiếp vài lần, dì vui vẻ cười ngặt nghẽo.
Đề tài câu chuyện được Nhiếp Chấn Hoành chuyển qua hướng khác vô cùng tự nhiên.
Còn Lâm Tri thì chẳng mảy may thấy có gì kỳ lạ, cậu chỉ nghe được lời khen mà người đàn ông dành cho mình, sung sướng khoe hai lúm đồng tiền bên má, tiếp tục vùi đầu gấp giấy.
Trong số những người ở đây, chỉ có mình Đỗ Tử Vân ngồi ngoài rìa là nghe ra vấn đề.
Không.
Thực ra, sau khi quan sát cách hai người đối xử với nhau cả sáng nay, rồi kết hợp cùng những dấu vết mà trước đó cô nàng không để ý lắm, bấy giờ, một suy đoán táo bạo nảy ra trong lòng Đỗ Tử Vân.
Nhưng cô nàng không dám hỏi, cũng không dám nói với ai.
Chẳng có ai là CEO gia tài bạc triệu, không ai là thiên tài với chỉ số IQ vượt trội, cũng chẳng ai có vầng hào quang bất tử của nhân vật chính.
Cô nàng lo là lỡ mình vuột miệng tiết lộ suy đoán không có căn cứ này ra, thì sẽ chuốc thêm phiền toái không cần thiết cho người khác.
“Khụ, ngồi mãi mệt quá, đi bộ một vòng qua các quầy khác coi sao,” Đỗ Tử Vân lầm bầm lầu bầu như tự thủ thỉ với chính mình, nói được nửa chừng lại tỏ vẻ bâng quơ hỏi Lâm Tri, “Lâm Tri, anh muốn đi dạo chung với em không?”
Lâm Tri chẳng có hứng thú gì ráo, cậu cảm thấy ngồi đây bán hàng với anh Hoành vẫn vui hơn.
Cậu vốn định lắc đầu, nhưng người đàn ông bên cạnh lại vỗ vai cậu, “Đi đi, cứ dạo coi sao.
Nếu em tìm được món gì em thích, thì cứ mua thẳng tay nhé.”
Nói đoạn, Nhiếp Chấn Hoành lấy ví từ túi, rút mấy tờ tiền đỏ trong ấy ra đưa cho Lâm Tri.
(Tiền giấy màu đỏ là đồng 100 tệ, xấp xỉ 344k VNĐ, đồng tiền có mệnh giá cao nhất của Trung Quốc.)
Từ khi trở thành người yêu của bé con, Nhiếp Chấn Hoành đã không còn coi Đỗ Tử Vân là tình địch nữa.
Dù gì anh cũng hiểu tình hình của Lâm Tri nhất.
Không phải Nhiếp Chấn Hoành khoe khoang chứ, nếu trên đời thực sự có ai có thể khiến bé con hiểu được ái tình, thì người đó chỉ có thể là anh chứ không ai khác nữa.
Đã vậy, thì chẳng thà để Lâm Tri kết thêm nhiều bạn bè cùng trang lứa, cũng tốt cho cậu từ từ hòa nhập với thế giới bên ngoài.
“Đi nào đi nào.”
Đỗ Tử Vân thấy Lâm Tri hẵng còn do dự thì chỉ ước chi có thể túm tay cậu tếch luôn, nhưng hiềm nỗi vẫn còn suy đoán trong lòng, nên cô nàng chỉ đành túm ống tay áo của Lâm Tri.
Bấy giờ cô nàng liếc xéo Nhiếp Chấn Hoành, càng nhìn càng cảm thấy ông chú này có ý đồ xấu xa lắm.
A!
Thảo nào, hôm đấy ổng lại hãm hại cô nàng, khiến cô nàng phải đi làm gia sư!
Đỗ Tử Vân đã cầm que tre xiên ông chủ Nhiếp xấu xa cả ngàn vạn lần trong lòng, cô nàng âm thầm nghiến răng: Nếu đúng như những gì cô nàng suy đoán, thì sau này cô nàng sẽ, sẽ… sẽ quỵt hết tiền sửa giày đi!
Lâm Tri không biết Đỗ Tử Vân đang sốt sắng muốn xác nhận điều gì với cậu, cậu lại chẳng vội vã tẹo nào, chỉ chậm chạp gấp nốt chiếc hộp giấy dang dở, rồi sắp xếp những chiếc móc khóa lộn xộn trên quầy về đúng lề lối, bỏ vào hộp, xong xuôi mới đứng lên.
Lâm Tri không nhận tiền của Nhiếp Chấn Hoành, cậu cầm chiếc ba lô treo cạnh ghế, đeo lên vai, vỗ vỗ, “Em có rồi.”
Nhiếp Chấn Hoành bật cười, “Em còn giữ tiền riêng cơ à.”
Hôm nay Lâm Tri mặc áo thun với quần yếm, thoạt trông đượm vẻ trẻ trung sạch sẽ, gương mặt lạnh te cũng tươi tắn hơn hẳn dưới cái nắng chiều.
Nhiếp Chấn Hoành vẫn nài ép nhét tiền vào túi quần yếm của cậu nhóc, nói, “Đủ tiền thì giữ mà tiết kiệm, không đủ thì cứ xài nhé.”
Lâm Tri cúi đầu, nhìn chiếc yếm trước ngực mình, vẫn ngoan ngoãn dạ vâng.
“Vâng ạ.”.
Thợ Sửa Giày